Lăng Vân nhìn Lưu Anh Nam như ăn hàng suýt nữa tức bể phổi, ban nãy giả mạo còn rất giống nhà doanh nghiệp trẻ tuổi, bây giờ vừa nhìn thấy đồ ăn là lộ rõ nguyên hình.
Tiểu Nhã bên cạnh mang theo ánh mắt khinh thường và chế giễu mời cô nàng xuống sàn khiêu vũ, cô nàng là chủ nhân của buổi party này, ai mất mặt cũng được nhưng cô nàng không thể mất. Nhưng Lưu Anh Nam chỉ là ông chủ nhà tắm, có tấm bằng tốt nghiệp đại học cũng là bằng giả, bình thường xem thi khiêu vũ trên TV chủ yếu là xem nữ vũ công gợi cảm, nhất là dance sport, biết đâu còn có thể nhìn thấy lộ hàng. Ngoại trừ điều này, hắn không hề có hứng thú với vũ đạo, càng không biết nhảy.
Thực ra Lăng Vân kéo hắn tới, một là sợ quỷ hai là đề phòng quấy rầy, vốn dĩ cũng không hy vọng Lưu Anh Nam có thể nở mày nở mặt cho mình. Chỉ là không ngờ rằng, một Tiểu Nhã từ nhỏ đã tranh hơn thua với mình lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa chẳng phân biệt tình cảnh địa điểm úp sọt mình.
Người sống vì mặt mũi, cây sống vì lớp vỏ, người tranh hơn thua, phật tranh nén nhang, đây là bản tính của con người, ai cũng sẽ không dễ dàng nhận thua. Nhất là người như Tiểu Nhã, nếu lần này để cô ả chiếm thượng phong, cô ả khẳng định sẽ không buông tha chế giễu mình, đây là điều Lăng Vân khó tiếp thu nhất.
Nhưng lúc này Tiểu Nhã không biết từ lúc nào bỗng nhảy lên đài, tay cầm micro cao giọng nói:
- Xin chào các vị khách quý, chào mọi người. Tôi là bạn tốt của Lăng Vân, đầu tiên xin chúc các vị có một buổi tối tuyệt vời. Tôi nhận lời mời của tiểu thư Lăng Vân, tặng một vũ khúc cho mọi người nhằm tăng hứng thú uống rượu, lát nữa tiểu thư Lăng Vân cũng sẽ tự mình xuống sàn với bạn đồng hành của cô ấy, trợ hứng cho mọi người, hy vọng mọi người tận hứng.
Lời của Tiểu Nhã đưa tới tiếng vỗ tay nhiệt liệt, ở đây đều là nhà doanh nghiệp, mỗi người đều có kinh nghiệm tham gia party, nhưng kiểu vũ hội phương Tây chính thức này thật sự rất ít khi tham dự, lần này cũng xem như cho họ tăng thêm kiến thức.
Mà Tiểu Nhã nhảy xuống, chủ động kéo tay Trương công tử, làm nũng nói:
- Anh đẹp giai.
Trương công tử đối diện với ánh mắt long lanh của Tiểu Nhã, bất đắc dĩ bật cười, đứng dậy, đầy thâm ý liếc qua Lăng Vân có chút không biết làm sao. Hai người tay kéo tay đi vào sàn nhảy, có điều Trương công tử lại không khiêu vũ với cô ả mà đi thẳng về phía dàn nhạc, rất tao nhã đi tới cầm một chiếc Saxophone. Mọi người lúc này mới hiểu rõ, thì ra Tiểu Nhã là muốn múa đơn, mà anh chàng đẹp trai này muốn đệm nhạc ngẫu hứng cho cô ả.
Điều này chứng minh trình độ của hai vị đời hai siêu cấp, quý tộc chân chính không chỉ có tiền mà là phát triển toàn diện cả về khí chất, tu dưỡng, cầm kỳ thư họa, đức trí thể mĩ.
Mà ở tình cảnh này, một vị khách quý chủ động nhảy ra hiến nghệ, mọi người đều hiểu rõ, đây chẳng phải trợ hứng gì cả, mà là đang quấy phá, là cố ý cướp sự nổi trội của chủ nhà.
Cho dù mọi người biết rõ trong lòng nhưng không ai sẽ nói ra, ngược lại đầy hưng phấn chờ đợi Lăng Vân đáp trả thế nào. Loại so kè giữa đời hai siêu cấp này rất khó gặp được.
Đời hai bình thường cũng chỉ so đám phụ nữ bên cạnh xem ai xinh đẹp hơn, tốc độ xe thể thao của ai nhanh hơn, nhưng loại đời hai siêu cấp này so đấu chính là nội hàm.
Trương công tử mặc bộ đồ tây màu đen, dưới ánh đèn, thân hình cao lớn, thẳng tắp, đẹp trai, ưu nhã cầm Saxophone. Rất nhanh, ca khúc du dương trầm lắng phát ra từ kẽ môi gã.
Trong sàn nhảy, Tiểu Nhã dưới ánh đèn cũng múa theo điệu nhạc, không ai biết đây là khúc nhạc gì nhưng lại êm tai tuyệt diệu, giai điệu lúc nhanh lúc chậm, lúc thì như núi cao nước chảy, lúc thì như suối chảy róc rách.
Mà Tiểu Nhã mặc bộ lễ phục gợi cảm không hề bị ảnh hưởng từ lễ phục, ngược lại càng tô điểm dáng người tuyệt đẹp của cô ả. Cô ả giống như một con thiên nga kiêu ngạo tung tăng bay múa bên hồ, khi thì giương cánh muốn bay, khi thì lặng lẽ ngắm ảnh ngược trong nước, điệu bộ duyên dáng, động tác nhẹ nhàng, trình độ không hề thua vũ công chuyên nghiệp, khiến người ta xem mãi không chán.
Lăng Vân thì không có tâm tư thưởng thức gì cả, cô nàng lòng như lửa đốt, không cam tâm bị thua bởi Tiểu Nhã. Hôm nay cô nàng mới là nhân vật chính, cũng chính là lúc tập đoàn Vân Hải gây tiếng vang ở thành phố, nếu cứ thế bị Tiểu Nhã phá rối, không chỉ là cô nàng mà ngay cả tập đoàn Vân Hải cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Giờ phút này, cô nàng hận thấu xương kiểu cạnh tranh, so kè, đấu ý chí này, còn có vị Trương công tử kia, không ngờ lại thật sự xuống sàn phối hợp với Tiểu Nhã, kết bè muốn cho mình xấu mặt. Có điều họ phối hợp thật sự rất tốt, giống như một đôi cộng sự ăn ý, lại giống như một đôi tình nhân tình cảm nồng nàn, khiến người ta hâm mộ.
Lại thử nhìn bạn nhảy của mình xem… Ngất, tên này còn đang ăn kia kìa!
Lăng Vân ngất, cô nàng bước mau về phía Lưu Anh Nam, vỗ mạnh lên vai hắn một cái:
- Anh giai ơi, anh lót dạ đủ chưa, kẻ phá đám tới rồi.
Một đòn của cô nàng vỗ lên vai Lưu Anh Nam, dọa hắn suýt nữa nghẹn miếng thịt bò ở họng, vội vàng nốc một ngụm vang đỏ, ngòn ngọt, không cảm nhận ra mùi đặc biệt nhưng rất đã khát.
Lăng Vân vẻ mặt sốt ruột, hắn lại chép miệng, quay đầu nhìn Tiểu Nhã múa đơn, thuận tay gỡ giấy ăn nhét trong lỗ tai xuống, bĩu môi nói:
- Không thể không nói tố chất đời hai các cô đúng là cao thật, vì bồi dưỡng khí chất và tu dưỡng của các cô, có phải cái gì cũng biết hay không? Có biết múa cột không?
Lăng Vân tức đến mức muốn nhét chai rượu vào mồm hắn, đây đều là lúc nào rồi còn có tâm tư chế nhạo đời hai chứ. Lăng Vân xụ mặt nói:
- Anh là bạn đồng hành của tôi đêm nay, tôi mất mặt thì mặt mũi anh cũng mất sạch. Nhìn người ta kìa, nam nữ phối hợp, càng múa càng hay. Nếu chúng ta không lấy ra cái gì đó, đến lúc ấy nhất định sẽ bị người ta cười nhạo.
Lưu Anh Nam nhún vai nói:
- Tôi chả sao cả, từ khi số QQ của tôi mất, tôi đã không còn lưu luyến thế giới hào hoa này nữa rồi.
- Cái miệng thối của anh không lảm nhảm không chịu được hay sao? –Lăng Vân tức giận.
Lưu Anh Nam vươn tay ra, thổi thổi lòng bàn tay, sau đó lại ngửi ngửi nói:
- Miệng tôi không thối, điều này cô hẳn là biết mà.
Lăng Vân vô ý thức ngậm miệng, từng hôn hai lần quả thật không thối, đồng thời Lăng Vân thông minh cũng từ lời nói và thái độ của hắn nhìn được ra rằng, tên này là tên mặt trơ trán bóng điển hình.
Cho dù Lăng Vân không hề tin rằng hắn có thể văn võ song toàn giống Trương công tử kia, nhưng dẫu sao mỗi một người ở đây đều biết họ là một đôi, là đội hai người vinh thì cùng vinh, nhục thì cùng nhục. Vì bảo toàn đại cục, Lăng Vân cắn răng nói:
- Thưa anh, xin hỏi anh có sẵn lòng cùng múa với tôi không, tôi bằng lòng lại nhấm nháp tư vị kia trong bóng tối với anh.
Hả? Lưu Anh Nam thoáng cái sững sờ, hắn thực sự không thể hiểu nổi, mặt mũi quan trọng như vậy ư? Bất chấp mọi thứ cũng phải tranh sao? Đúng vào lúc này, bên tai Lưu Anh Nam truyền tới thanh âm kích động của một người đàn ông:
- Giống, giống quá, đáp ứng cô ấy, thỏa mãn tâm nguyện cuối cùng của tôi được không?
Lưu Anh Nam để chai rượu xuống, quay đầu nhìn, ngay bên cạnh hắn có một thanh niên mặc đồ tây đang ngồi, tao nhã cầm ly dài, chất lỏng trong ly đỏ tươi, nhìn mà ghê người. Sau đó người đàn ông này không nhanh không chậm uống một ngụm, sắc mặt nhất thời trở nên tái mét, từ đôi mắt, lỗ mũi, khoang miệng, hai tai cùng lúc chảy ra máu đỏ tươi…