Nhậm Vũ túm thẳng cổ áo của Lưu Anh Nam ném hắn ra khỏi phòng ngủ, đồng thời đóng mạnh cửa phòng. Cô nàng cũng không đành lòng nhìn cảnh thê thảm đẫm máu ấy nữa.
- Bất kể thế nào, quyết không thể để kẻ giết người nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, hắn ta ắt phải bị trừng trị. – Nhậm Vũ rất kiên định nói. Sau đó lôi điện thoại ra bấm số báo cảnh sát.
Lương Mỹ Thần xem ra rất vui. Bơi vì bây giờ cô chẳng làm được điều gì, cả thế giới đều không liên can đến cô, giành được sự thoái mái và giải thoát trước nay chưa từng có, thực sự đạt tới cảnh giới chí cao thờ ơ ngó nhìn thế giới, siêu thoát thế ngoại.
Nhưng Nhậm Vũ lại đang khóc lóc không ngừng nghỉ. Trên thế giới này, cô nàng vốn đã cơ đơn lẻ loi, ngay cả người bạn thân duy nhất cũng rời nàng mà đi. Điều này khiến cô nàng rất khó tiếp thu, bởi thế, nơi này xuất hiện một cảnh rất quái dị. Chết rõ ràng là Lương Mỹ Thần, bây giờ cô ả ngược lại phải an ủi bạn thân của mình…
Bỗng nhiên Nhậm Vũ ý thức được điều gì đó, nhìn kỹ hồn ma của Lương Mỹ Thần, tóm lấy tay Lưu Anh Nam nói:
- Chúng ta giữ Thần Thần lại được không? Tôi biết nếu anh đã có thể để tôi nhìn thấy linh hồn của cô ấy thì chắc chắn cũng có cách giữ linh hồn cô ấy lại phải không? Tôi không quan tâm cô ấy là người sống hay hồn ma, tôi chỉ cần có thể nhìn thấy cô ấy là được rồi!
Lưu Anh Nam và Lương Mỹ Thần đều sững sờ. Lưu Anh Nam là cảm khái tình cảm cô nàng dành cho Lương Mỹ Thần, thong thường chỉ có người thân nhất mới sẽ như thế, mặc kệ người thân ra sao đều hy vọng có thể tiếp tục ở gần nhau. Mà Lương Mỹ Thần thì là cảm động, cuộc đời ngắn ngủi của cô đã trải qua quá nhiều sự trắc trở tình cảm. Cha mẹ cắt đứt quan hệ với cô, đàn ông giả tình giả ý với cô, may mà còn có người bạn tốt thật lòng thật dạ này.
Song Lưu Anh Nam vẫn bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Người có đường của người, quỷ có đường của quỷ, người quỷ khác đường, âm dương khác biệt. Sở dĩ linh hồn cô ấy bây giờ còn lưu lại đây là vì cô ấy chết đột ngột. Đối với người chết đột tử thì quỷ sai của Âm Tào Địa Phủ không thể cưỡng ép lôi túm, cho nên mới tạm thời lưu lại Dương gian. Hãy nhìn bộ dáng vô tư của cô ấy, trong lòng hoàn toàn không có oán niệm và bất cam nào. Chờ sau khi qua "tuần đầu" thì dương khí trên người sẽ tan hết toàn bộ, tự nhiên sẽ hồn về Địa Phủ. Đây là quy luật của trời đất, ai cũng không thể thay đổi.
- Không, tôi tin anh có biện pháp, hôm qua chẳng phải anh dùng BCS bắt hồn ma sao? Tôi tin anh nhất định có biện pháp, cầu xin anh hãy giữ Thần Thần lại đi. Tôi đáp ứng anh, đáp ứng làm bạn gái của anh, thậm chí bây giờ đi đăng ký kết hôn với anh đều được, cầu xin anh đó… -Nhậm Vũ nổi điên nói. Vì bạn thân cô nàng bất chấp hết thảy.
Lưu Anh Nam đã thừa cơ giậu đổ bìm leo chiếm tiện nghi của Thẩm Phong, hắn không muốn lại lợi dụng điều kiện tiện lợi này làm hại Nhậm Vũ. Cho dù trong lòng hắn rất muốn nhưng ngẩng đầu ba thước có thần linh, cúi đầu chín thước có hồn ma, cường độ giám sát mạnh lắm đó!
Lưu Anh Nam ngán ngẩm lắc đầu. Đúng vào lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, còn chưa nhìn thấy người đã nghe một tiếng quát lớn truyền tới:
- Không được nhúc nhích!
Lưu Anh Nam và Nhậm Vũ vô ý thức đứng dậy giơ tay lên. Ngay cả Lương Mỹ Thần ở trạng thái hồn ma cũng giơ tay theo. Lưu Anh Nam suýt nữa bật cười, cô ả này quả thật vô tư đến mức hâm dở mà. Như thế cũng tốt, ra đi không có oán niệm cũng bớt phiền phức cho Âm Tào Địa Phủ. Âm Tào Địa Phủ cũng sẽ mắt nhắm mắt mở giảm nhẹ hình phạt với mọi hành vi xấu của cô ta hồi còn sống. Điều này giống như một phạm nhân ra đầu thú, luôn sẽ được giảm nhẹ án phạt.
Theo một tiếng thét to, một bóng người hiên ngang oai hùng xông vào, trong tay cầm súng bóng lấp lánh, Khi nhìn thấy Lưu Anh Nam, cây súng suýt nữa tuột tay, khi Lưu Anh Nam nhìn thấy cô nàng cũng hơi có chút hoang mang.
Người tới chính là Thẩm Phong, người phụ nữ hắn không biết phải đối mặt thế nào, lại bắt buộc phải theo đuổi. Mà ở ngay bên người hắn còn có một Nhậm Vũ vừa mới kêu đồng ý đi đăng ký kết hôn với hắn, nhất thời Lưu Anh Nam đầu to như cái đấu. May mà nơi đây là hiện trường giết người, Nhậm Vũ đau lòng muốn chết, Thẩm Phong lại là một vị cảnh sát tận chức trách đang ra ngoài làm nhiệm vụ, không có thời gian nói chuyện nhi nữ tình trường.
- Chị cảnh sát, là tôi báo cảnh. –Sau một hồi đấu mắt, Nhậm Vũ thấy Thẩm Phong còn cầm súng bèn vội vàng mở miệng.
Thẩm Phong lúc này mới hạ tay, liếc Nhậm Vũ rồi lại liếc qua Lưu Anh Nam, chỉ vào ghế sô pha nói:
- Ngồi im đừng nhúc nhích.
Nói xong Thẩm Phong đẩy cánh cửa phòng đóng chặt kia ra. Sau khi nhìn thấy tình huống bên trong cũng nhíu mày một hồi, nhưng cô nàng rất bình tĩnh không xông vào, mà hỏi hai người Lưu Anh Nam:
- Lúc nãy hai người đã vào rồi?
Nhậm Vũ đỏ mắt gật đầu, Thẩm Phong lại tức giận nói:
- Vì sao muốn đi vào? Nơi đây rất có khả năng là hiện trường hung án, hai người vô cớ xông vào sẽ hủy rất nhiều chứng cứ liên quan tới vụ án lưu lại ở hiện trường.
- Vì sao tôi không thể vào? Tôi trước tiên phải xác nhận xem bạn tôi còn sống hay không đã. –Nhậm Vũ lạnh lùng phản bác.
Hai người vừa câu đầu tiên đã to tiếng, Lưu Anh Nam thầm thở dài, ban nãy còn ảo tưởng rằng nếu có thể tóm gọn cả Thẩm Phong và Nhậm Vũ thì tốt biết bao, nhưng sự thật tàn khốc đã trực tiếp hủy diệt nỗi ảo tưởng của hắn. Mà chuyên ngành và nghề nghiệp của hai người lại có liên quan, Nhậm Vũ là bác sĩ, mặc kệ dưới bất cứ tình huống nào đều lấy trị bệnh cứu người làm chức trách của mình, đầu tiên phải xác định đối phương đã chết hay chưa. Mà Thẩm Phong là cảnh sát, chỉ phụ trách phá án, làm rõ chân tướng sự việc, bắt phạm nhân.
Song Lưu Anh Nam vẫn hy vọng cảnh sát cũng không cần phải lạnh lùng thực hiện nghĩa vụ. Nhất là cái nhìn với việc liên quan tới mạng người, tốt hơn hết phải đặt việc bảo vệ mạng sống lên hàng đầu.
- Hai người có quan hệ gì với người chết? Vì sao lại ở đây, đi vào thế nào, lúc ấy trong phòng còn có ai? –Thẩm Phong hỏi như bắn liên thanh. Xem ra cô nàng rất kích động, cũng hơi căng thẳng. Nếu xử lý tốt vụ án này, rất có khả năng sẽ trở lại đội hình sự.
Nhưng Nhậm Vũ còn chưa kịp trả lời câu hỏi của nàng ta thì bên ngoài lại truyền tới một thanh âm lạnh lùng:
- Tôi mặc kệ khi đó trong phòng có ai nhưng bây giờ ở căn phòng này không nên có cô!
Lời còn chưa dứt thì ngoài cửa có một đám người đi vào, toàn bộ đều mặc trang phục cảnh sát. Cầm đầu là một thanh niên mặt búng ra sữa, cho dù mặc trang phục cảnh sát cộng thêm súng bên hông nhưng lại chẳng nhìn ra chút khí thế đàn ông nào. Chân bước chậm, đôi mắt không lớn, còn híp xuống, hệt như nhìn cái gì đều khinh thường như vậy, răng trắng môi đỏ không có một cọng râu. Có điều theo đằng sau gã lại đều là đàn ông to cao thô kệch, còn có nhân viên khám xét hiện trường xách theo thùng dụng cụ, bên ngoài có cảnh sát chăng dây cảnh báo, xua đuổi hàng xóm bị kinh động, đóng cửa phòng lại.
Gã thanh niên mặt trắng này nheo mắt quét qua Thẩm Phong, giọng ái ái nói:
- Ôi chao, gần đây tố chất của nhân viên trực điện thoại ở trung tâm chúng ta càng lúc càng kém. Vì sao có án mạng lại phải báo cho một cảnh sát khu vực tới xử lý nhỉ?
- Này, Ngô Chí Cương, anh nói gì đấy? Nơi này là khu vực tôi phụ trách, đừng nói là án mạng, cho dù có phần tử khủng bố thì tôi cũng có quyền quản lý. –Thẩm Phong lập tức nổi cáu, đối chọi gay gắt với gã đàn ông có chút ẻo lả này. Có điều nhìn quân hàm trên đồng phục của họ thì tên ẻo lả này lớn hơn Thẩm Phong hẳn một cấp bậc.
Ngô Chí Cương? Lưu Anh Nam bật cười. Nom bộ dáng ẻo lả của tên này quả thật rất có liên quan với cái tên: không chí hướng (Vô Chí Hướng), không dương cương*.
*đồng âm.
Thẩm Phong chẳng qua là một cảnh ti cấp ba, người ta lại là cảnh đốc cấp hai. Cho nên, tên ẻo lả hoàn toàn không đếm xỉa tới cô nàng, quay ngoắt đầu nhìn về phía Lưu Anh Nam và Nhậm Vũ, đôi mắt vẫn không mở ra lạnh lùng nói:
- Hai người là người báo cảnh? Có quan hệ gì với người chết? Vì sao lại tới đây, đi vào thế nào, khi đó trong phòng còn có ai?
- Xì! –Thẩm Phong khinh thường hừ một tiếng. Bởi vì câu hỏi của gã và Thẩm Phong hỏi giống hệt như nhau, điều này đã trở thành một kiểu mẫu làm việc cố định. Giống như quản lý thành phố đều nói "đi mau", nhân viên thuế vụ nói "đưa tiền", bác sĩ nói "kiểm tra trước" vậy.