Nàng mới biết mùi đời làm sao có thể so sánh với hắn? Lạc Quỳnh Anh không cam lòng, khuôn mặt đỏ lên, cắn vào môi mỏng đang cười.
Mắt phượng trầm xuống, Nghiêm Tuyển đổi khách thành chủ, nâng gáy nàng lên, mút lấy cái lưỡi mềm ngọt. Hai người cắn xé cánh môi của nhau, không ai nhường ai.
....................
Mồ hôi chảy xuống, chiếc trâm bạch ngọc hình rồng không biết đã rơi xuống từ lúc nào. Mái tóc đen nhánh của hắn xõa xuống, ánh mắt khát vọng tà tứ, khóe miệng hơi nhếch lên, khuôn mặt tuấn mỹ như tiên lại như ma.
Chiếc mành tơ màu vàng tung bay, giường rồng làm bằng gỗ tử đàn phát ra tiếng vang, hơi thở ồ ồ trầm thấp của nam tử hòa với tiếng nức nở kiều mị của nữ tử, dâm mĩ như thế.
Sau khi Lạc Quỳnh Anh bị Nghiêm Tuyển muốn nhiều lần, nàng không chịu nổi, chìm đắm trong vui thích rồi ngủ, đến quá nửa đêm mới lật người tỉnh lại.
Cuối cùng nàng vẫn có lòng tham, mãi không thấy đủ. Con người không ngừng muốn nàng đã không thấy trên giường, trong không khí vẫn còn đậm mùi ái tình, làm trái tim nàng đập nhanh hơn, hai má đỏ ửng.
Đèn cung đình trong cung điện đã tắt, không khí bên ngoài cũng yên tĩnh khác thường. Nàng bình tĩnh lại, cảm thấy có gì không đúng, vội vàng ngồi dậy, chân không xuống giường, nhặt quần áo toán loạn từ đêm qua mặc vào.
“Bên ngoài có người không?”. Nàng khép chặt hai vạt áo mới cao giọng hỏi.
“Tiểu nhân đang chờ phục vụ, nương nương có gì muốn phân phó?”. Sau đó có giọng nói của thái giám không lớn tuổi lắm cung kính trả lời.
“Ngươi có biết bệ hạ đang ở đâu không?”. Tự búi tóc gon gàng, lại cúi người nhặt cây trâm nằm loạn ở cửa điện, nàng tự cười giễu trong lòng.
Quả nhiên là sau khi lấy được thì sẽ chán ghét là vứt bỏ?
Sau khi giày vò nàng đến nửa đêm, thưởng thức đủ tư vị thì người lại biến mất không thấy đâu. Nhưng điều đó chứng tỏ hắn tốn công trên người nàng chỉ vì muốn thuần phục nàng mà thôi.
“Bẩm nương nương, có chuyện quan trọng cần hoàng thượng giải quyết nên hoàng thượng không thể không rời điện, trước khi người đi còn phân phó tiểu nhân phục vụ nương nương...”. Thái giám nói được một nửa thì thấy cửa điện mở ra, vội vàng khom người cúi đầu hành lễ.
Lạc Quỳnh Anh lạnh nhạt liếc nhìn thái giám này một cái, suy nghĩ xem có nên giả dạng ngu giống như thường ngày không. Cùng lúc đó, có một đội cấm vệ quân đi về phía này.
Ánh mắt chuyển một cái, nhìn vào đôi mắt thâm trầm, nàng giật mình, đầu ngón tay khẽ run.
“Hoàng thượng ra lệnh cho chúng ta hộ tống Hoàng hậu nương nương trở về Ngọc Ninh cung”. Người cầm đầu đội cấm vệ quân là một nam tử trẻ tuổi có vẻ ngoài tuấn tú, thân hình cao lớn.
Thái giám sửng sốt: “Nhưng rõ ràng hoàng thượng đã phân phó tiểu nhân canh giữ ngoài điện. Hơn nữa Hoàng thượng đã hạ lệnh không cho nương nương rời khỏi Thiên điện nửa bước”.
Nam tử khoác áo giáp đen lạnh lùng nói: “Thừa dịp Quỳnh Lâm yến đêm nay, quân phản loạn đã lẻn vào thành. Hiện tại tình hình rất loạn, Hoàng thượng lo lắng cho an nguy của nương nương nên đặc biệt ra lệnh cho chúng ta đến đón người”.
Khuôn mặt thái giám nửa tin nửa ngờ: “Nếu là như thế thì tiểu nhân sẽ cùng mấy vị đưa nương nương về Ngọc Ninh cung”. Đáy mắt nam tử trẻ tuổi chợt lóe lên, cấm vệ quân đứng sau lưng hắn tiến lên một bước, dùng cán đao đập vào gáy của tên thái giám. Tên thái giám không kịp la, ngất xỉu ngã xuống đất.
Nam tử trẻ tuổi cười với Lạc Quỳnh Anh: “Chờ lâu như vậy rốt cuộc cũng được gặp nhau, Ngâm Phong”.
“Tại sao huynh lại ở đây?”. Lạc Quỳnh Anh nhìn Cảnh Thừa Nghêu cải trang thành cấm vệ quân của Kim Lương. Dù nàng là người rất tỉnh táo nhưng vẫn cảm thấy khiếp sợ.
“Tả tướng Kim Lương có ý mưu phản, đạt thành hiệp nghị với Thái úy kết liên minh đánh đổ Duệ Đế, sau đó đưa con trai Tả tướng xưng đế. Lợi dụng Quỳnh Lâm yến, Tả tướng ra lệnh cho thủ hạ xông vào hoàng thành. Bây giờ ở trên điện đã đại loạn, ta không đến lúc này thì đợi đến khi nào”.
Cảnh Thừa Nghêu cười nói: “Đúng là một kế hay, trước khi ta và muội mất liên lạc thì muội đã tính trước. Muội đã sớm biết Tả tướng Kim Lương có tâm làm phản nhưng người này lòng nghi ngờ rất nặng, không thể không nói gần nói xa. Sau đó lại dụ Bành Tông Huy làm phản để Tả tướng lộ ra dã tâm của mình. Tả tướng vẫn muốn cho con trai của mình ngồi vào vị trí hoàng đế, chắc chắn ông ta sẽ không bỏ qua cơ hội cực tốt này. Cho dù Nghiêm Tuyển có tài trí hơn người nhưng phải đối phó cùng lúc với hai phản thần, nhất định hắn không thể quan tâm đến việc khác.
Đúng vậy, đây chính là kế sách ban đầu của nàng đưa ra, làm rối loạn nội bộ Kim Lương, nhân dịp đại loạn, trong cung có biến nàng sẽ có cơ hội thoát khỏi hoàng thành Kim Lương.
Nói cho cùng mục đích của việc nàng làm Linh Nguyệt quân sư không phải để hoãn sự công kích của đại quân Kim Lương đánh phá Đông Kỳ mà để nàng tranh thủ thời gian rời khỏi cung và cứu được người mà họ muốn cứu.
Nhưng mà nàng lại không nghĩ đến, cái đêm có cơ hội này, nàng và Nghiêm Tuyển lại….
Lạc Quỳnh Anh rũ mắt xuống, che giấu tâm tư đang nhiễu loạn, nàng nhìn về phía Cảnh thừa Nghêu hỏi: “Đã tìm ra vị trí của mẫu phi muội chưa?”.
Vẻ mặt Cảnh Thừa Nghêu khẽ biến, nặng nề nói: “Nàng ấy làm ở phủ Thái Sư, huynh đã phái Ảnh vệ tinh nhuệ nhất lẻn vào, chắc là bây giờ mọi người đang chờ chúng ta tập hợp”.
“Huynh cũng biết là chưa tìm được mẫu phi thì muội sẽ không rời đi”.
“Nếu như không có lòng tin sẽ tìm được nàng thì ta đã không đích thân đến đây một chuyến”.
Nhìn sự kiên định trong mắt Cảnh Thừa Nghêu, lòng của Lạc Quỳnh Anh đang treo cao mới cảm thấy an toàn. Trên đời này, trừ nàng ra thì người lo lắng nhất cho an nguy của mẫu phi chính là Cảnh Thừa Nghêu.
Nếu như không phải như vậy thì nàng đã không chọn huynh ấy làm đồng minh, hiến kế cho huynh ấy đối phó với Nghiêm Tuyển.
“Nhanh lên, huynh đã sai người canh giữ ở cửa Bắc của hoàng thành, muội mau thay quần áo của thái giám vào rồi đi mau”. Cảnh Thừa Nghêu nhận quần áo thái giám tùy tùng sau lưng đưa, giao cho Lạc Quỳnh Anh.
Lạc Quỳnh Anh không do dự xoay người vào tẩm điện, khép cửa điện lại, cởi bộ đồ hoa lệ xuổng thay vào bộ đồ xanh xám mà thái giám vẫn hay dùng, giấu mái tóc đen mềm vào trong mũ.
Khi nàng thay xong trang phục, đang định mở cửa điện thì nàng dừng lại một chút, ngoái đầu nhìn lại toàn bộ tẩm điện, màn lụa vàng trên chiếc giường rồng tung bay.
Nàng không hề hối hận khi đã đem mình cho hắn.
Nàng hiểu nhừng lời nói lừa mình dối người nói nhiều hơn nữa cũng chỉ vô dụng. Hình bóng của hắn đã in sâu trong đáy lòng nàng từ lâu, trong đời này không thể chứa thêm ai ngoài hắn.
Nhưng mà, nàng vẫn phải đi, không thể không đi.
Từ ban đầu nàng hóa thân thành Linh Nguyệt quân sư, hao tâm tổn trí, âm thầm đấu với hắn. Hai người đấu qua binh pháp, âm mưu rồi đến bây giờ lòng nàng lại đập nhanh vì hắn, suy nghĩ lại chịu sự dẫn dắt của hắn.
Cuộc sống tự do mà nàng mong ước đang ở trước mắt, chỉ cần bước ra khỏi hoàng thành là nàng có thể trở thành Ngâm Phong.
Nhớ đến khuôn mặt tuấn tú đó tim nàng cảm thấy đau nhói. Nàng lấy tay khẽ xoa trái tim, nhắm mắt lại, đè nén tình yêu đó. Nàng xoay người, đôi tay chống lên cửa điện.
Đây là lần đầu tiên nàng bước vào tẩm điện của hắn, cũng là lần duy nhất trong đời.
Đôi mắt đẹp khẽ chuyển một cái, Lạc Quỳnh Anh không do dự đẩy cánh cửa mạ vàng, xoay người rời đi.
Trong sảnh hỗn độn, cái bàn gỗ mun bị thân hình cao lớn đụng vào, kêu vang lên. Lạc Quỳnh Anh cắn chặt môi, hai gò má hồng lên như đóa hoa, da thịt mềm mại trắng nõn ở lưng ma sát với mặt bàn, trong đau đớn lại thấy vui thích.
Nghiêm Tuyển đè trên người nàng, hai tay đỡ hai chân trắng nõn của nàng, áo dài màu xanh và áo ngực bị nắm trên mặt đất, quần lót treo ở một bên chân, nhụy hoa mềm mại nở to.
…………
Nàng nhắm chặt mắt lại, cả người tê dại như bị lửa đốt, ý thức bay về nơi nào đó, suy nghĩ vỡ thành nhiều mảnh.
Nàng cảm thấy hạ thân được lấp đầy bằng chất dịch nóng bỏng, sau đó, nàng choáng váng ngất đi.
Đầu bút chấm mực chậm rãi di chuyển trên giấy, tiếng huyên náo làm Lạc Quỳnh Anh tỉnh giấc.
Nàng lật người ngồi dậy, một tay nâng trán, mái tóc đen như nước ôm lấy khuôn mặt xinh xắn, nhìn càng mảnh mai động lòng người.
Nghiêm Tuyển ngồi trước cái bàn gỗ mun, tay cầm bút lông sói, mắt phượng tà tà liếc người vừa tỉnh.
Khuôn mặt Lạc Quỳnh Anh đỏ lên khi nhớ đến hai người quấn quít nhục dục lúc trước, đôi mắt mở to, không nhìn hắn.
“Cảnh Thừa Nghêu rất lo lắng cho sự an nguy của nàng, từ sớm đã phái sứ thần đến đón nàng”. Giọng Nghiêm Tuyển lạnh lùng, khuôn mặt không có vẻ gì.
“Ngươi có bằng lòng lui binh hay không?”. Nàng thấp giọng hỏi, không quan tâm mặt đang đỏ lên vì ngượng.
“Trước khi nói cái này, trẫm muốn hỏi nàng một việc”.
“Việc gì?”.
“Rốt cuộc, Cảnh Thừa Nghêu có gì đáng giá để nàng một mực hi sinh vì hắn như vậy?”.
“….”. Nàng rũ mi, im lặng không đáp.
“Nếu như nàng không muốn nói thì thôi”. Hắn cố gắng nén tức giận, lại hỏi: “Nếu như trong lòng trẫm không có nàng thì tại sao trẫm lại muốn co nàng?”.
“Không phải ngươi cố chấp muốn ta là vì ngươi muốn ta khuất phục ngươi sao?”. Nàng hỏi ngược lại.
Nếu là như thế thì thật tốt biêt bao. Nếu là như thế thì tại sao hắn phải đến đây, cần gì hắn phải ngược đãi chính mình, ngoài nàng ra không thể đụng vào phi tần nào khác. Nghiêm Tuyển che hai con ngươi, tự giễu mình.
“Nàng ghét trẫm như vậy sao?”.
“… Ta chỉ muốn ta thuộc về trời cao biển rộng”.
“Nàng trả lời trẫm, có phải nàng rất chán ghét trẫm không?”.
Lạc Quỳnh Anh cúi đầu lặng lẽ, không muốn để cho hắn nhìn thấu tâm tư của nàng.
Nếu như hắn biết nàng yêu hắn, hắn sẽ đắc ý phải không? Nữ tử nguyện ý dâng cả đời cho hắn rất nhiều, không cần thêm nàng nữa.
Cuộc đời này phải hưởng ân sủng của hắn cùng người khác thì thà là một người vợ bị vứt bỏ của Đế vương còn hơn.
“Nàng thật sự yêu Cảnh Thừa Nghêu sâu đậm như vậy?”.
“... Vâng”.
“Cạch”, chiếc bút lông sói bị gãy đôi.
Lòng bàn tay Nghiêm Truyển nắm chặt lấy, gân xanh nổi trên mu bàn tay và cánh tay, khuôn mặt lộ vẻ hung ác, ánh mắt tràn đầy lửa giận.
“Nàng đi đi”. Hắn lạnh lẽo nói, mở to mắt. Hắn không muốn lại nhìn thấy nàng, hắn sợ nếu hắn thấy nàng thì sẽ không kìm được tức giận mà làm nàng bị thương. Nếu như thế thì không bằng để nàng đi.
Nghe được sự giân dữ trong giọng nói của hắn, Lạc Quỳnh Anh biết nói nhiều lời cũng vô ích. Nàng bỏ qua sự xấu hổ, đứng dậy mặc quần áo vào.
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng nói kính cẩn của Thôi Nguyên Bái: “Bệ hạ, Đông Kỳ phái sứ thần đến muốn diện kiến bệ hạ”.
“Bảo bọn hắn cút đi, trẫm không muốn gặp bất kì ai cả”. Nghiêm Tuyển thản nhiên nói, dõi mắt nhìn vào bóng người nhỏ nhắn đang mặc chiếc áo choàng xanh.
“Bệ hạ...”.
“Trẫm nói rồi, trẫm không muốn gặp”. Nghiêm Tuyển giận dữ mắng mỏ.
“Bẹ hạ, sứ thần lần này là Thái tử của Đông Kỳ”. Thôi Nguyên Bái vội vàng nói.
Bóng xanh đột nhiên cứng đờ, ngẩng đầu nhìn thấy trên mặt Nghiêm Tuyển có hàn ý thì run sợ, tim cứng lại, vội vàng đẩy cửa ra.
Vừa mở cửa phòng thì nàng thấy Thôi Nguyên Bái vội vàng cúi người lùi về sau mấy bước. Thôi Nguyên Bái nheo mắt nhìn bóng người áo xanh, trong lòng đầy nghi ngờ nhưng không dám lỗ mãng.
Ánh mắt Nghiêm Tuyển lạnh lẽo nhìn theo bóng lưng Lạc Quỳnh Anh, hay tay nắm chặt thành hai quả đấm, lạnh giọng nói: “Đưa sứ thần Đông Kỳ đến trước mặt Cảnh Thừa Nghêu để hắn nhìn rõ một chút, trẫm không hề giết sứ thần của hắn”.
Thôi Nguyên Bái do dự một lúc, lại nói: “Bẩm bệ hạ, Thái tử Đông Kỳ thỉnh cầu được gặp mặt của bệ hạ”.
Cảnh Thừa Nghêu muốn gặp Nghiêm Tuyển? Hắn muốn tìm chết à? Lạc Quỳnh Anh nhíu mày, không đợi Thôi Nguyên Bái dẫn đường đã vội vàng bước đi.
Thấy thế Nghiêm tuyển tức giận đánh tan trường án, mực bắn tung tóe trên đất. Thôi Nguyên Bái vội vàng quỳ xuống, không dám thở mạnh một tiếng.
“Đi, đi, đưa Cảnh Thừa Nghêu đến gặp trẫm”. Nghiêm tuyển cười lạnh.
“Bệ hạ bớt giân, nô tài đi ngay”. Thôi Nguyên bái lập tức đứng dậy.
Một lúc sau, một nam tử mặc trường bào trắng, khuôn mặt dịu dàng tao nhã chậm rãi bước vào tấm mắt Nghiêm Tuyển.
Khóe môi Nghiêm Tuyển hơi nhếch, ngay cả khi trên đấ toán loạn nhưng vẫn không ảnh hưởng đến khí thể ngạo nghễ của hắn. Nếu cặp mắt phượng kia là mũi dao, có lẽ đã xẻo Cảnh Thừa Nghêu thành trăm mảnh.
Đó là một nam nhân đối mặt với kẻ địch sẽ cướp người yêu trong lòng, mới tỏa ra địch ý như vậy. Cảnh Thừa Nghêu hiểu được việc này, cười nói: “Trăm nghe không bằng một thấy, Duệ Đế quả là người khiến ta phải khâm phục”.
“Ngươi không sợ trẫm sẽ giết chết ngươi sao?”.
“Lần này ta đến với thân phận sứ thần. Hai nước giao chiến không chém sứ thần, đây là luật lệ ngàn đời. Duệ Đế là mình quân khiến người ta kính sợ khâm phục, không thể không biết được điều này”.
Nghe lời này, Nghiêm Tuyển chỉ cười lạnh không nói.
“Ta đưa Hoàng hậu của Kim Lương đi chắc trong lòng Duệ Đế rất tức giận ta, chỉ hận không thể giết ta để xóa đi mối hận trong lòng”. Cảnh Thừa Nghê lại cười cười nói.
“Nếu biết thì sao ngươi còn đến?”. Nghiêm Tuyển nheo mắt, nhìn khuôn mặt tươi cười chói mắt. sát khí trong đáy mắt càng đậm.
“Ta tới đây chỉ vì muốn hỏi Duệ Đế một vấn đề?”.
“Trẫm cho phép ngươi hỏi!”.
Nàng mới biết mùi đời làm sao có thể so sánh với hắn? Lạc Quỳnh Anh không cam lòng, khuôn mặt đỏ lên, cắn vào môi mỏng đang cười.
Mắt phượng trầm xuống, Nghiêm Tuyển đổi khách thành chủ, nâng gáy nàng lên, mút lấy cái lưỡi mềm ngọt. Hai người cắn xé cánh môi của nhau, không ai nhường ai.
....................
Mồ hôi chảy xuống, chiếc trâm bạch ngọc hình rồng không biết đã rơi xuống từ lúc nào. Mái tóc đen nhánh của hắn xõa xuống, ánh mắt khát vọng tà tứ, khóe miệng hơi nhếch lên, khuôn mặt tuấn mỹ như tiên lại như ma.
Chiếc mành tơ màu vàng tung bay, giường rồng làm bằng gỗ tử đàn phát ra tiếng vang, hơi thở ồ ồ trầm thấp của nam tử hòa với tiếng nức nở kiều mị của nữ tử, dâm mĩ như thế.
Sau khi Lạc Quỳnh Anh bị Nghiêm Tuyển muốn nhiều lần, nàng không chịu nổi, chìm đắm trong vui thích rồi ngủ, đến quá nửa đêm mới lật người tỉnh lại.
Cuối cùng nàng vẫn có lòng tham, mãi không thấy đủ. Con người không ngừng muốn nàng đã không thấy trên giường, trong không khí vẫn còn đậm mùi ái tình, làm trái tim nàng đập nhanh hơn, hai má đỏ ửng.
Đèn cung đình trong cung điện đã tắt, không khí bên ngoài cũng yên tĩnh khác thường. Nàng bình tĩnh lại, cảm thấy có gì không đúng, vội vàng ngồi dậy, chân không xuống giường, nhặt quần áo toán loạn từ đêm qua mặc vào.
“Bên ngoài có người không?”. Nàng khép chặt hai vạt áo mới cao giọng hỏi.
“Tiểu nhân đang chờ phục vụ, nương nương có gì muốn phân phó?”. Sau đó có giọng nói của thái giám không lớn tuổi lắm cung kính trả lời.
“Ngươi có biết bệ hạ đang ở đâu không?”. Tự búi tóc gon gàng, lại cúi người nhặt cây trâm nằm loạn ở cửa điện, nàng tự cười giễu trong lòng.
Quả nhiên là sau khi lấy được thì sẽ chán ghét là vứt bỏ?
Sau khi giày vò nàng đến nửa đêm, thưởng thức đủ tư vị thì người lại biến mất không thấy đâu. Nhưng điều đó chứng tỏ hắn tốn công trên người nàng chỉ vì muốn thuần phục nàng mà thôi.
“Bẩm nương nương, có chuyện quan trọng cần hoàng thượng giải quyết nên hoàng thượng không thể không rời điện, trước khi người đi còn phân phó tiểu nhân phục vụ nương nương...”. Thái giám nói được một nửa thì thấy cửa điện mở ra, vội vàng khom người cúi đầu hành lễ.
Lạc Quỳnh Anh lạnh nhạt liếc nhìn thái giám này một cái, suy nghĩ xem có nên giả dạng ngu giống như thường ngày không. Cùng lúc đó, có một đội cấm vệ quân đi về phía này.
Ánh mắt chuyển một cái, nhìn vào đôi mắt thâm trầm, nàng giật mình, đầu ngón tay khẽ run.
“Hoàng thượng ra lệnh cho chúng ta hộ tống Hoàng hậu nương nương trở về Ngọc Ninh cung”. Người cầm đầu đội cấm vệ quân là một nam tử trẻ tuổi có vẻ ngoài tuấn tú, thân hình cao lớn.
Thái giám sửng sốt: “Nhưng rõ ràng hoàng thượng đã phân phó tiểu nhân canh giữ ngoài điện. Hơn nữa Hoàng thượng đã hạ lệnh không cho nương nương rời khỏi Thiên điện nửa bước”.
Nam tử khoác áo giáp đen lạnh lùng nói: “Thừa dịp Quỳnh Lâm yến đêm nay, quân phản loạn đã lẻn vào thành. Hiện tại tình hình rất loạn, Hoàng thượng lo lắng cho an nguy của nương nương nên đặc biệt ra lệnh cho chúng ta đến đón người”.
Khuôn mặt thái giám nửa tin nửa ngờ: “Nếu là như thế thì tiểu nhân sẽ cùng mấy vị đưa nương nương về Ngọc Ninh cung”. Đáy mắt nam tử trẻ tuổi chợt lóe lên, cấm vệ quân đứng sau lưng hắn tiến lên một bước, dùng cán đao đập vào gáy của tên thái giám. Tên thái giám không kịp la, ngất xỉu ngã xuống đất.
Nam tử trẻ tuổi cười với Lạc Quỳnh Anh: “Chờ lâu như vậy rốt cuộc cũng được gặp nhau, Ngâm Phong”.
“Tại sao huynh lại ở đây?”. Lạc Quỳnh Anh nhìn Cảnh Thừa Nghêu cải trang thành cấm vệ quân của Kim Lương. Dù nàng là người rất tỉnh táo nhưng vẫn cảm thấy khiếp sợ.
“Tả tướng Kim Lương có ý mưu phản, đạt thành hiệp nghị với Thái úy kết liên minh đánh đổ Duệ Đế, sau đó đưa con trai Tả tướng xưng đế. Lợi dụng Quỳnh Lâm yến, Tả tướng ra lệnh cho thủ hạ xông vào hoàng thành. Bây giờ ở trên điện đã đại loạn, ta không đến lúc này thì đợi đến khi nào”.
Cảnh Thừa Nghêu cười nói: “Đúng là một kế hay, trước khi ta và muội mất liên lạc thì muội đã tính trước. Muội đã sớm biết Tả tướng Kim Lương có tâm làm phản nhưng người này lòng nghi ngờ rất nặng, không thể không nói gần nói xa. Sau đó lại dụ Bành Tông Huy làm phản để Tả tướng lộ ra dã tâm của mình. Tả tướng vẫn muốn cho con trai của mình ngồi vào vị trí hoàng đế, chắc chắn ông ta sẽ không bỏ qua cơ hội cực tốt này. Cho dù Nghiêm Tuyển có tài trí hơn người nhưng phải đối phó cùng lúc với hai phản thần, nhất định hắn không thể quan tâm đến việc khác.
Đúng vậy, đây chính là kế sách ban đầu của nàng đưa ra, làm rối loạn nội bộ Kim Lương, nhân dịp đại loạn, trong cung có biến nàng sẽ có cơ hội thoát khỏi hoàng thành Kim Lương.
Nói cho cùng mục đích của việc nàng làm Linh Nguyệt quân sư không phải để hoãn sự công kích của đại quân Kim Lương đánh phá Đông Kỳ mà để nàng tranh thủ thời gian rời khỏi cung và cứu được người mà họ muốn cứu.
Nhưng mà nàng lại không nghĩ đến, cái đêm có cơ hội này, nàng và Nghiêm Tuyển lại….
Lạc Quỳnh Anh rũ mắt xuống, che giấu tâm tư đang nhiễu loạn, nàng nhìn về phía Cảnh thừa Nghêu hỏi: “Đã tìm ra vị trí của mẫu phi muội chưa?”.
Vẻ mặt Cảnh Thừa Nghêu khẽ biến, nặng nề nói: “Nàng ấy làm ở phủ Thái Sư, huynh đã phái Ảnh vệ tinh nhuệ nhất lẻn vào, chắc là bây giờ mọi người đang chờ chúng ta tập hợp”.
“Huynh cũng biết là chưa tìm được mẫu phi thì muội sẽ không rời đi”.
“Nếu như không có lòng tin sẽ tìm được nàng thì ta đã không đích thân đến đây một chuyến”.
Nhìn sự kiên định trong mắt Cảnh Thừa Nghêu, lòng của Lạc Quỳnh Anh đang treo cao mới cảm thấy an toàn. Trên đời này, trừ nàng ra thì người lo lắng nhất cho an nguy của mẫu phi chính là Cảnh Thừa Nghêu.
Nếu như không phải như vậy thì nàng đã không chọn huynh ấy làm đồng minh, hiến kế cho huynh ấy đối phó với Nghiêm Tuyển.
“Nhanh lên, huynh đã sai người canh giữ ở cửa Bắc của hoàng thành, muội mau thay quần áo của thái giám vào rồi đi mau”. Cảnh Thừa Nghêu nhận quần áo thái giám tùy tùng sau lưng đưa, giao cho Lạc Quỳnh Anh.
Lạc Quỳnh Anh không do dự xoay người vào tẩm điện, khép cửa điện lại, cởi bộ đồ hoa lệ xuổng thay vào bộ đồ xanh xám mà thái giám vẫn hay dùng, giấu mái tóc đen mềm vào trong mũ.
Khi nàng thay xong trang phục, đang định mở cửa điện thì nàng dừng lại một chút, ngoái đầu nhìn lại toàn bộ tẩm điện, màn lụa vàng trên chiếc giường rồng tung bay.
Nàng không hề hối hận khi đã đem mình cho hắn.
Nàng hiểu nhừng lời nói lừa mình dối người nói nhiều hơn nữa cũng chỉ vô dụng. Hình bóng của hắn đã in sâu trong đáy lòng nàng từ lâu, trong đời này không thể chứa thêm ai ngoài hắn.
Nhưng mà, nàng vẫn phải đi, không thể không đi.
Từ ban đầu nàng hóa thân thành Linh Nguyệt quân sư, hao tâm tổn trí, âm thầm đấu với hắn. Hai người đấu qua binh pháp, âm mưu rồi đến bây giờ lòng nàng lại đập nhanh vì hắn, suy nghĩ lại chịu sự dẫn dắt của hắn.
Cuộc sống tự do mà nàng mong ước đang ở trước mắt, chỉ cần bước ra khỏi hoàng thành là nàng có thể trở thành Ngâm Phong.
Nhớ đến khuôn mặt tuấn tú đó tim nàng cảm thấy đau nhói. Nàng lấy tay khẽ xoa trái tim, nhắm mắt lại, đè nén tình yêu đó. Nàng xoay người, đôi tay chống lên cửa điện.
Đây là lần đầu tiên nàng bước vào tẩm điện của hắn, cũng là lần duy nhất trong đời.
Đôi mắt đẹp khẽ chuyển một cái, Lạc Quỳnh Anh không do dự đẩy cánh cửa mạ vàng, xoay người rời đi.
Trong sảnh hỗn độn, cái bàn gỗ mun bị thân hình cao lớn đụng vào, kêu vang lên. Lạc Quỳnh Anh cắn chặt môi, hai gò má hồng lên như đóa hoa, da thịt mềm mại trắng nõn ở lưng ma sát với mặt bàn, trong đau đớn lại thấy vui thích.
Nghiêm Tuyển đè trên người nàng, hai tay đỡ hai chân trắng nõn của nàng, áo dài màu xanh và áo ngực bị nắm trên mặt đất, quần lót treo ở một bên chân, nhụy hoa mềm mại nở to.
…………
Nàng nhắm chặt mắt lại, cả người tê dại như bị lửa đốt, ý thức bay về nơi nào đó, suy nghĩ vỡ thành nhiều mảnh.
Nàng cảm thấy hạ thân được lấp đầy bằng chất dịch nóng bỏng, sau đó, nàng choáng váng ngất đi.
Đầu bút chấm mực chậm rãi di chuyển trên giấy, tiếng huyên náo làm Lạc Quỳnh Anh tỉnh giấc.
Nàng lật người ngồi dậy, một tay nâng trán, mái tóc đen như nước ôm lấy khuôn mặt xinh xắn, nhìn càng mảnh mai động lòng người.
Nghiêm Tuyển ngồi trước cái bàn gỗ mun, tay cầm bút lông sói, mắt phượng tà tà liếc người vừa tỉnh.
Khuôn mặt Lạc Quỳnh Anh đỏ lên khi nhớ đến hai người quấn quít nhục dục lúc trước, đôi mắt mở to, không nhìn hắn.
“Cảnh Thừa Nghêu rất lo lắng cho sự an nguy của nàng, từ sớm đã phái sứ thần đến đón nàng”. Giọng Nghiêm Tuyển lạnh lùng, khuôn mặt không có vẻ gì.
“Ngươi có bằng lòng lui binh hay không?”. Nàng thấp giọng hỏi, không quan tâm mặt đang đỏ lên vì ngượng.
“Trước khi nói cái này, trẫm muốn hỏi nàng một việc”.
“Việc gì?”.
“Rốt cuộc, Cảnh Thừa Nghêu có gì đáng giá để nàng một mực hi sinh vì hắn như vậy?”.
“….”. Nàng rũ mi, im lặng không đáp.
“Nếu như nàng không muốn nói thì thôi”. Hắn cố gắng nén tức giận, lại hỏi: “Nếu như trong lòng trẫm không có nàng thì tại sao trẫm lại muốn co nàng?”.
“Không phải ngươi cố chấp muốn ta là vì ngươi muốn ta khuất phục ngươi sao?”. Nàng hỏi ngược lại.
Nếu là như thế thì thật tốt biêt bao. Nếu là như thế thì tại sao hắn phải đến đây, cần gì hắn phải ngược đãi chính mình, ngoài nàng ra không thể đụng vào phi tần nào khác. Nghiêm Tuyển che hai con ngươi, tự giễu mình.
“Nàng ghét trẫm như vậy sao?”.
“… Ta chỉ muốn ta thuộc về trời cao biển rộng”.
“Nàng trả lời trẫm, có phải nàng rất chán ghét trẫm không?”.
Lạc Quỳnh Anh cúi đầu lặng lẽ, không muốn để cho hắn nhìn thấu tâm tư của nàng.
Nếu như hắn biết nàng yêu hắn, hắn sẽ đắc ý phải không? Nữ tử nguyện ý dâng cả đời cho hắn rất nhiều, không cần thêm nàng nữa.
Cuộc đời này phải hưởng ân sủng của hắn cùng người khác thì thà là một người vợ bị vứt bỏ của Đế vương còn hơn.
“Nàng thật sự yêu Cảnh Thừa Nghêu sâu đậm như vậy?”.
“... Vâng”.
“Cạch”, chiếc bút lông sói bị gãy đôi.
Lòng bàn tay Nghiêm Truyển nắm chặt lấy, gân xanh nổi trên mu bàn tay và cánh tay, khuôn mặt lộ vẻ hung ác, ánh mắt tràn đầy lửa giận.
“Nàng đi đi”. Hắn lạnh lẽo nói, mở to mắt. Hắn không muốn lại nhìn thấy nàng, hắn sợ nếu hắn thấy nàng thì sẽ không kìm được tức giận mà làm nàng bị thương. Nếu như thế thì không bằng để nàng đi.
Nghe được sự giân dữ trong giọng nói của hắn, Lạc Quỳnh Anh biết nói nhiều lời cũng vô ích. Nàng bỏ qua sự xấu hổ, đứng dậy mặc quần áo vào.
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng nói kính cẩn của Thôi Nguyên Bái: “Bệ hạ, Đông Kỳ phái sứ thần đến muốn diện kiến bệ hạ”.
“Bảo bọn hắn cút đi, trẫm không muốn gặp bất kì ai cả”. Nghiêm Tuyển thản nhiên nói, dõi mắt nhìn vào bóng người nhỏ nhắn đang mặc chiếc áo choàng xanh.
“Bệ hạ...”.
“Trẫm nói rồi, trẫm không muốn gặp”. Nghiêm Tuyển giận dữ mắng mỏ.
“Bẹ hạ, sứ thần lần này là Thái tử của Đông Kỳ”. Thôi Nguyên Bái vội vàng nói.
Bóng xanh đột nhiên cứng đờ, ngẩng đầu nhìn thấy trên mặt Nghiêm Tuyển có hàn ý thì run sợ, tim cứng lại, vội vàng đẩy cửa ra.
Vừa mở cửa phòng thì nàng thấy Thôi Nguyên Bái vội vàng cúi người lùi về sau mấy bước. Thôi Nguyên Bái nheo mắt nhìn bóng người áo xanh, trong lòng đầy nghi ngờ nhưng không dám lỗ mãng.
Ánh mắt Nghiêm Tuyển lạnh lẽo nhìn theo bóng lưng Lạc Quỳnh Anh, hay tay nắm chặt thành hai quả đấm, lạnh giọng nói: “Đưa sứ thần Đông Kỳ đến trước mặt Cảnh Thừa Nghêu để hắn nhìn rõ một chút, trẫm không hề giết sứ thần của hắn”.
Thôi Nguyên Bái do dự một lúc, lại nói: “Bẩm bệ hạ, Thái tử Đông Kỳ thỉnh cầu được gặp mặt của bệ hạ”.
Cảnh Thừa Nghêu muốn gặp Nghiêm Tuyển? Hắn muốn tìm chết à? Lạc Quỳnh Anh nhíu mày, không đợi Thôi Nguyên Bái dẫn đường đã vội vàng bước đi.
Thấy thế Nghiêm tuyển tức giận đánh tan trường án, mực bắn tung tóe trên đất. Thôi Nguyên Bái vội vàng quỳ xuống, không dám thở mạnh một tiếng.
“Đi, đi, đưa Cảnh Thừa Nghêu đến gặp trẫm”. Nghiêm tuyển cười lạnh.
“Bệ hạ bớt giân, nô tài đi ngay”. Thôi Nguyên bái lập tức đứng dậy.
Một lúc sau, một nam tử mặc trường bào trắng, khuôn mặt dịu dàng tao nhã chậm rãi bước vào tấm mắt Nghiêm Tuyển.
Khóe môi Nghiêm Tuyển hơi nhếch, ngay cả khi trên đấ toán loạn nhưng vẫn không ảnh hưởng đến khí thể ngạo nghễ của hắn. Nếu cặp mắt phượng kia là mũi dao, có lẽ đã xẻo Cảnh Thừa Nghêu thành trăm mảnh.
Đó là một nam nhân đối mặt với kẻ địch sẽ cướp người yêu trong lòng, mới tỏa ra địch ý như vậy. Cảnh Thừa Nghêu hiểu được việc này, cười nói: “Trăm nghe không bằng một thấy, Duệ Đế quả là người khiến ta phải khâm phục”.
“Ngươi không sợ trẫm sẽ giết chết ngươi sao?”.
“Lần này ta đến với thân phận sứ thần. Hai nước giao chiến không chém sứ thần, đây là luật lệ ngàn đời. Duệ Đế là mình quân khiến người ta kính sợ khâm phục, không thể không biết được điều này”.
Nghe lời này, Nghiêm Tuyển chỉ cười lạnh không nói.
“Ta đưa Hoàng hậu của Kim Lương đi chắc trong lòng Duệ Đế rất tức giận ta, chỉ hận không thể giết ta để xóa đi mối hận trong lòng”. Cảnh Thừa Nghê lại cười cười nói.
“Nếu biết thì sao ngươi còn đến?”. Nghiêm Tuyển nheo mắt, nhìn khuôn mặt tươi cười chói mắt. sát khí trong đáy mắt càng đậm.
“Ta tới đây chỉ vì muốn hỏi Duệ Đế một vấn đề?”.
“Trẫm cho phép ngươi hỏi!”.