Trong phòng, lại truyền tới một tiếng kêu đau , lúc này đây, Uất Trì Tà Dịch cũng bất chấp cái gì , hắn trực tiếp vọt vào:
“Hinh nhi. . .”
Lúc này Đông Phương Ngữ Hinh, đã đau mơ mơ màng màng, nàng dường như thấy Tà Dịch tiến đến.
“Hinh nhi, ta ở. . .”
Sư hậu vốn là muốn đuổi ngay Tà Dịch đi ra, nhưng. . .
Vừa nghĩ, hay là quên đi, để cho hắn nhìn Hinh nhi chịu đau khổ cũng tốt.
“Tà Dịch, ta. . .”
Sao lại đau nhức như thế chứ? Cái tiểu tử chết tiệt này, thực sự là đủ mệt nhọc.
“Hinh nhi, ta sẽ vẫn cùng nàng. . .”
Uất Trì Tà Dịch bắt lấy tay của Đông Phương Ngữ Hinh thật chặt, Đông Phương Ngữ Hinh gật đầu, cảm giác có thêm chút khí lực trên người .
Nàng thật ra vẫn luôn ngậm đan dược, nhưng nữ nhân sinh con, ở đâu có không đau chứ?
Hàng loạt đau đớn, càng ngày càng nhiều lần, Đông Phương Ngữ Hinh không nhịn được cắn môi.
“Tới, cắn ta. . .”
Uất Trì Tà Dịch sợ Đông Phương Ngữ Hinh bị thương, vội vàng đưa cánh tay của mình lên.
Đông Phương Ngữ Hinh vốn là có chút không muốn, nhưng một cơn đau nhức ập tới, miệng nàng chợt khép, hung hăng cắn.
“. . .”
Chân mày của Uất Trì Tà Dịch chưa từng nhíu một cái, điểm này tính cái gì.
Tiểu nha đầu ghê tởm , sao còn chưa tới?
Một ngày trôi qua rồi, đứa nhỏ kia vẫn không ra được như cũ .
Đông Phương Ngữ Hinh đau ngất đi vài lần, cũng chính là trên người nhiều đan dược , nếu không, đoán chừng đã sớm tiêu hao sức lực mà chết rồi.
“Tiểu tử này sao hành hạ người ta như thế ?”
Sư hậu nóng nảy nói, Uất Trì Tà Dịch cũng rất gấp.
Chỉ là, đứa bé kia chính là không ra được.
“Ai nha, mẫu thân, mẫu thân, tiểu đệ đệ ra rồi sao “
Ngoài cửa, bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu to, Đông Phương Ngữ Hinh chỉ cảm thấy tinh thần chấn động, bụng một trận đau nhức, sau đó. . .
“Oa. . .”
Một tiếng tiếng khóc thanh thúy , phá vỡ bầu trời u ám.
Cũng vào lúc này, một cái bóng người nho nhỏ màu hồng nhạt bay đến bên giường:
“Oa, tiểu đệ đệ, may là ta đã không tới chậm. . .”
. . .
Mọi người đổ mồ hôi . . .
Tiểu tử đáng chết này , sẽ không phải là vẫn đang chờ tiểu Hoan Hoan chứ?
Đông Phương Ngữ Hinh mệt hôn mê bất tỉnh, Uất Trì Tà Dịch đau lòng nhìn nàng.
Xác định nàng chỉ là đang ngủ, hắn mới quay đầu nhìn về phía tên tiểu tử chết tiệt kia.
Quả nhiên, hắn trừng lớn đôi mắt tròn vo nhìn tiểu Hoan Hoan, khóe miệng thậm chí hơi vểnh lên————
Tiểu tử chết tiệt này, chưa từng thấy dày vò người ta như vậy.
Mà tiểu Hoan Hoan. . .
Uất Trì Tà Dịch nhìn nữ nhi bảo bối của mình, nửa năm nay không biết bé đi đâu nữa, chỉ cảm thấy trưởng thành không ít.
Hơn nữa. . .
Hắn muốn hỏi một chút, nhưng lúc này cảm giác hỏi cũng không cần thiết.
Chỉ có điều, đáng được ăn mừng chính là, bé là tự mình trở về, tiểu Nhạc Nhạc cũng không đi theo. . .
Hắn an tâm.
Hắn cũng không muốn nữ nhi của mình sớm như vậy đã bị người khác bắt cóc đi rồi, đây là bảo bối của hắn.
Ngày hôm nay , nữ nhi bình an trở về, ngay bên người của hắn, lại có nhi tử, chẳng bao giờ nghĩ tới, cuộc sống của mình cũng sẽ hoàn mỹ như thế .
Hắn, rất vui vẻ, cũng rất thỏa mãn. . .
Về phần thế giới bên ngoài, người nào thích quản người đó quản đi, hắn thầm nghĩ coi chừng thê tử của chính mình và hài tử, trải qua những ngày bình yên, vui sướng giống như thần tiên, cái này cũng đã đủ rồi! ——
Toàn văn hoàn
“Hinh nhi. . .”
Lúc này Đông Phương Ngữ Hinh, đã đau mơ mơ màng màng, nàng dường như thấy Tà Dịch tiến đến.
“Hinh nhi, ta ở. . .”
Sư hậu vốn là muốn đuổi ngay Tà Dịch đi ra, nhưng. . .
Vừa nghĩ, hay là quên đi, để cho hắn nhìn Hinh nhi chịu đau khổ cũng tốt.
“Tà Dịch, ta. . .”
Sao lại đau nhức như thế chứ? Cái tiểu tử chết tiệt này, thực sự là đủ mệt nhọc.
“Hinh nhi, ta sẽ vẫn cùng nàng. . .”
Uất Trì Tà Dịch bắt lấy tay của Đông Phương Ngữ Hinh thật chặt, Đông Phương Ngữ Hinh gật đầu, cảm giác có thêm chút khí lực trên người .
Nàng thật ra vẫn luôn ngậm đan dược, nhưng nữ nhân sinh con, ở đâu có không đau chứ?
Hàng loạt đau đớn, càng ngày càng nhiều lần, Đông Phương Ngữ Hinh không nhịn được cắn môi.
“Tới, cắn ta. . .”
Uất Trì Tà Dịch sợ Đông Phương Ngữ Hinh bị thương, vội vàng đưa cánh tay của mình lên.
Đông Phương Ngữ Hinh vốn là có chút không muốn, nhưng một cơn đau nhức ập tới, miệng nàng chợt khép, hung hăng cắn.
“. . .”
Chân mày của Uất Trì Tà Dịch chưa từng nhíu một cái, điểm này tính cái gì.
Tiểu nha đầu ghê tởm , sao còn chưa tới?
Một ngày trôi qua rồi, đứa nhỏ kia vẫn không ra được như cũ .
Đông Phương Ngữ Hinh đau ngất đi vài lần, cũng chính là trên người nhiều đan dược , nếu không, đoán chừng đã sớm tiêu hao sức lực mà chết rồi.
“Tiểu tử này sao hành hạ người ta như thế ?”
Sư hậu nóng nảy nói, Uất Trì Tà Dịch cũng rất gấp.
Chỉ là, đứa bé kia chính là không ra được.
“Ai nha, mẫu thân, mẫu thân, tiểu đệ đệ ra rồi sao “
Ngoài cửa, bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu to, Đông Phương Ngữ Hinh chỉ cảm thấy tinh thần chấn động, bụng một trận đau nhức, sau đó. . .
“Oa. . .”
Một tiếng tiếng khóc thanh thúy , phá vỡ bầu trời u ám.
Cũng vào lúc này, một cái bóng người nho nhỏ màu hồng nhạt bay đến bên giường:
“Oa, tiểu đệ đệ, may là ta đã không tới chậm. . .”
. . .
Mọi người đổ mồ hôi . . .
Tiểu tử đáng chết này , sẽ không phải là vẫn đang chờ tiểu Hoan Hoan chứ?
Đông Phương Ngữ Hinh mệt hôn mê bất tỉnh, Uất Trì Tà Dịch đau lòng nhìn nàng.
Xác định nàng chỉ là đang ngủ, hắn mới quay đầu nhìn về phía tên tiểu tử chết tiệt kia.
Quả nhiên, hắn trừng lớn đôi mắt tròn vo nhìn tiểu Hoan Hoan, khóe miệng thậm chí hơi vểnh lên————
Tiểu tử chết tiệt này, chưa từng thấy dày vò người ta như vậy.
Mà tiểu Hoan Hoan. . .
Uất Trì Tà Dịch nhìn nữ nhi bảo bối của mình, nửa năm nay không biết bé đi đâu nữa, chỉ cảm thấy trưởng thành không ít.
Hơn nữa. . .
Hắn muốn hỏi một chút, nhưng lúc này cảm giác hỏi cũng không cần thiết.
Chỉ có điều, đáng được ăn mừng chính là, bé là tự mình trở về, tiểu Nhạc Nhạc cũng không đi theo. . .
Hắn an tâm.
Hắn cũng không muốn nữ nhi của mình sớm như vậy đã bị người khác bắt cóc đi rồi, đây là bảo bối của hắn.
Ngày hôm nay , nữ nhi bình an trở về, ngay bên người của hắn, lại có nhi tử, chẳng bao giờ nghĩ tới, cuộc sống của mình cũng sẽ hoàn mỹ như thế .
Hắn, rất vui vẻ, cũng rất thỏa mãn. . .
Về phần thế giới bên ngoài, người nào thích quản người đó quản đi, hắn thầm nghĩ coi chừng thê tử của chính mình và hài tử, trải qua những ngày bình yên, vui sướng giống như thần tiên, cái này cũng đã đủ rồi! ——
Toàn văn hoàn