"Tổ mẫu, con mèo này cũng có khả năng đã ăn qua cái khác, nha hoàn lại không phát hiện cho nên mới..." Tần Thư Dao ra vẻ cố nén nước mắt trong mắt, thấp giọng biện hộ cho Ngô thị.
Tần lão phu nhân nhìn dáng vẻ này của Tần Thư Dao, trong lòng càng thấy nàng hiểu chuyện, chỉ là trên mặt vẫn là lạnh lùng nhàn nhạt như trước: "Chuyện này còn chưa có kết luận gì, cháu đừng vì mẫu thân cháu nói chuyện."
Tần Thư Dao vui mừng trong lòng, nhưng trên mặt lại càng thêm vô thố cùng sợ hãi.
Ngô thị nghe nói huyết yến bà đưa cho Tần Thư Dao, bị con mèo Ba Tư của Tần lão phu nhân ăn sau đó bỗng nhiên chết, lập tức vội vàng đi tới Vinh Thọ Viện. Mà lúc này Tĩnh Nguyệt cũng mang huyết yến còn thừa đến Vinh Thọ Viện.
Ngô thị sốt ruột hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Nha hoàn kia nói không rõ ràng, con chỉ nghe nói con mèo kia đã chết? Chết như thế nào?"
Trên đường tới Ngô thị cũng đã tìm hiểu rõ ràng chuyện ở Vinh Thọ Viện, lúc này nói không rõ ràng, chính là muốn để Tần lão phu nhân tin tưởng bà mà thôi.
Hai mắt của Tần Thư Dao đỏ hoe trên má còn có nước mắt: "Con cũng không biết... Vài ngày trước mẫu thân đưa tổ yến tới, con nghĩ thân thể lão phu nhân không tốt, liền nấu tổ yến cho lão phu nhân ăn, chỉ là không nghĩ tới..." Lời còn chưa nói hết lại bắt đầu thấp giọng khóc lên, giọng điệu của nàng lộ ra vô hạn sợ hãi cùng vô thố.
Tần lão phu nhân nghe xong cau mày, không vui nói: "Chuyện này mắc mớ gì đến con bé, ngươi nói trong tổ yến này đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
Xem ra Tần lão phu nhân tin tưởng Tần Thư Dao, mà hoài nghi Ngô thị.
Tần Thư Dao cầm khăn lau nước mắt, khóe miệng nâng lên một nụ cười lạnh nhàn nhạt, chính là một nụ cười lạnh này bị khăn che khuất không có bất kỳ kẻ nào thấy.
Ngô thị nghe xong lập tức quỳ xuống, bi thương nói: "Lão phu nhân, con là người thế nào ngài còn không rõ ràng sao? Tuy rằng Dao Nhi không phải do con sinh, nhưng mà mấy năm nay con đối xử với nó như thế nào ngài cũng đã thấy mà. Làm sao con có thể hạ độc ở trong huyết yến để hại nó!"
Bởi vì vài ngày trước Ngô thị vừa bị chụp thanh danh mẹ kế độc ác, hiện tại bà ta lại nói những lời này càng khiến cho người ta càng thêm chán ghét.
Tần Thư Dao lại không nói chuyện mà chỉ không ngừng thấp giọng nỉ non, Tần lão phu nhân hơi không kiên nhẫn, hừ lạnh nói: "Cháu nói đi, có những người nào đã chạm qua tổ yến này?"
"Cháu gái đều giao cho Trà Hương bảo quản, tổ yến này cũng là để nàng ta bảo quản." Tần Thư Dao cúi đầu nỉ non nói.
Trà Hương là người của Ngô thị, Ngô thị vừa nghe xong mặt lập tức tái nhợt, chuyện này mặc kệ như thế nào đều sẽ liên lụy đến bà.
Ngô thị vội vàng nói: "Trà Hương là con đưa cho Dao Nhi, nàng ta làm việc luôn luôn dè dặt cẩn thận, cho nên con mới cho nàng ta đi hầu hạ Dao Nhi!"
Ngụ ý chuyện này không có gì liên quan gì đến Trà Hương. Nhưng khi nghe vào trong tai Tần lão phu nhân, lại như là Ngô thị trốn tránh trách nhiệm.
"Vậy ý của ngươi là Dao Nhi cố ý hạ độc hại ta?" Tần lão phu nhân đen mặt lạnh lùng nói.
Ngô thị kinh hoảng nhìn Tần lão phu nhân, một câu cũng không dám nói, sợ lại càng nói càng sai chọc thêm phiền toái.
"Dao Nhi là người thứ nhất lao vào trong đống lửa cứu ta ra, nếu không có Dao Nhi, sợ rằng ngay cả xương cốt ta đây cũng không còn. Hiện tại con bé có mục đích gì để lại hạ độc hại ta." Tần lão phu nhân lạnh lùng nhìn Ngô thị nói.
Trên trán Ngô thị rỉ ra một tầng mồ hôi lạnh, đúng là bà có để trong tổ yến một ít độc dược, nhưng độc tính không lớn cho nên không đến mức độc chết một con mèo.
Ngô thị ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Tần Thư Dao luôn luôn thấp giọng nỉ non, trong đôi mắt hiện lên một chút sắc bén, trong khoảng thời gian này mọi chuyện phát sinh đều cùng nó có liên quan, chẳng lẽ là nó cố ý giở trò quỷ? Nhưng nó cũng chỉ là một con bé mười tuổi, hơn nữa trước kia làm việc ngu dốt lại tự đại, làm sao lại hiểu được việc hãm hại người khác?
Bà lại nhìn thoáng qua Tần lão phu nhân, chẳng lẽ là Tần lão phu nhân đã biết sự kiện kia? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, bà xử lý rất tốt, Tần lão phu nhân sẽ không dễ dàng phát hiện ra như vậy.
Tần lão phu nhân thấy Ngô thị im lặng suy nghĩ, lại lạnh lùng nói: "Bây giờ ngươi lại muốn đổ trách nhiệm lên cho ai hả?"
Ngô thị bị dọa một thân mồ hôi lạnh, vội vàng lắc đầu nói: "Con dâu không muốn đổ trách nhiệm cho ai, chỉ là con dâu thật sự không có làm chuyện này."
Ngô thị không đồng ý thừa nhận, Tần lão phu nhân lại bắt không được nhược điểm, chỉ có thể bắt Trà Hương tới.
Trà Hương bị mang lên, lập tức té trên mặt đất, dập đầu khóc lớn cầu xin tha thứ: "Nô tì đặt tổ yến ở trong hộp tráp liền không mở ra, nô tì thật sự không biết!"
"Nói vậy là mấy thứ này luôn do ngươi bảo quản?" Tần lão phu nhân lạnh lùng nói.
Trà Hương đã sớm dọa cho toàn thân đầy mồ hôi, mưu hại chủ tử chính là tội lớn, nàng thật vất vả mới trèo lên vị trí đại nha hoàn, lại được Ngô thị tín nhiệm, làm sao cam tâm bị xử tử như vậy, cho nên không để ý đau đớn trên đầu không ngừng dập đầu: "Nô tì thật sự không có làm, nô tì thật sự không có làm. Nô tì đặt tổ yến ở trong hộp tráp liền không động vào, nô tì thật sự không biết!"
Tần lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Vậy ý của ngươi là đại phu nhân làm?"
Trà Hương lập tức bị dọa cho vẻ mặt tái nhợt, đầu cũng quên dập, ngẩng đầu lên vẻ mặt bất an cùng vô thố.
Ngô thị vội vàng quỳ trên mặt đất, ủy khuất nói: "Con dâu thật sự không có làm, nếu lão phu nhân không nguyện ý tin tưởng, hiện tại con dâu xin mời lão gia hưu con dâu."
Đây chính là một đại sự nha, Ngô thị cũng dám lấy cái này làm đảm bảo, hiện tại Tần lão phu nhân cũng có vài phần tin.
Ngô thị cũng thật sự sợ hãi bị nắm nhược điểm, cho nên lại nói: "Tuy Trà Hương là con dâu đưa cho đại tiểu thư, nhưng con dâu nghe nói Trà Hương luôn không tuân theo quản giáo, vốn là con dâu muốn đưa một người khác qua, nhưng lại không nghĩ tới vậy mà xảy ra chuyện này."
Đầu óc Ngô thị xoay chuyển cực nhanh, hiện tại chỉ có thể để Trà Hương làm người chịu tội thay, có lẽ như vậy Tần lão phu nhân mới tin tưởng bà.
Quả nhiên Tần lão phu nhân nghe xong, bắt đầu cân nhắc, sau đó mới gật đầu nói: "Mang Trà Hương ra ngoài đánh chết cho ta."Die nd da nl e q uu ydo n
Trà Hương nghe xong ngồi sững trên đất, bỗng nhiên nàng ta đứng lên, quỳ đến bên người Ngô thị, khóc nói: "Đại phu nhân, ngươi chỉ nói..."
Lời còn chưa nói hết Ngô thị liền giơ tay lên, hung hăng đánh Trà Hương một bạt tai, mắng:dieendaanleequuydonn "Ngươi là tiện nhân không biết xấu hổ, ta bảo ngươi đi hầu hạ đại tiểu thư, nhưng lá gan của ngươi lại lớn, cũng dám mưu hại đại tiểu thư, xem ra là trong ngày thường ta quá mức sủng ngươi." Nói xong lại đánh Trà Hương thêm một bạt tai.
Trà Hương vừa rồi dập đầu cũng đã choáng váng rồi, hiện tại lại bị đánh hai bạt tai, răng bị đánh rơi một cái, khóe miệng cũng chảy ra tơ máu, một câu cũng nói không nên lời.
Tần Thư Dao thấy Trà Hương giống như có chuyện muốn nói, lập tức đứng dậy, nói với
Tần lão phu nhân: "Tổ mẫu, chuyện này cũng có gì đó kỳ lạ, không bằng lưu lại Trà Hương, cho nàng ta lập công chuộc tội!"
Ngô thị lại vội vàng lắc đầu: "Không được, tiện nhân này cũng dám mưu hại chủ tử không lưu được!"dieendaanleequuydonn
Tần Thư Dao thấy Ngô thị như vậy, càng muốn giữ lại mạng sống cho Trà Hương, nàng bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ là mẫu thân sợ cái gì sao?"
"Tổ mẫu, con mèo này cũng có khả năng đã ăn qua cái khác, nha hoàn lại không phát hiện cho nên mới..." Tần Thư Dao ra vẻ cố nén nước mắt trong mắt, thấp giọng biện hộ cho Ngô thị.
Tần lão phu nhân nhìn dáng vẻ này của Tần Thư Dao, trong lòng càng thấy nàng hiểu chuyện, chỉ là trên mặt vẫn là lạnh lùng nhàn nhạt như trước: "Chuyện này còn chưa có kết luận gì, cháu đừng vì mẫu thân cháu nói chuyện."
Tần Thư Dao vui mừng trong lòng, nhưng trên mặt lại càng thêm vô thố cùng sợ hãi.
Ngô thị nghe nói huyết yến bà đưa cho Tần Thư Dao, bị con mèo Ba Tư của Tần lão phu nhân ăn sau đó bỗng nhiên chết, lập tức vội vàng đi tới Vinh Thọ Viện. Mà lúc này Tĩnh Nguyệt cũng mang huyết yến còn thừa đến Vinh Thọ Viện.
Ngô thị sốt ruột hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Nha hoàn kia nói không rõ ràng, con chỉ nghe nói con mèo kia đã chết? Chết như thế nào?"
Trên đường tới Ngô thị cũng đã tìm hiểu rõ ràng chuyện ở Vinh Thọ Viện, lúc này nói không rõ ràng, chính là muốn để Tần lão phu nhân tin tưởng bà mà thôi.
Hai mắt của Tần Thư Dao đỏ hoe trên má còn có nước mắt: "Con cũng không biết... Vài ngày trước mẫu thân đưa tổ yến tới, con nghĩ thân thể lão phu nhân không tốt, liền nấu tổ yến cho lão phu nhân ăn, chỉ là không nghĩ tới..." Lời còn chưa nói hết lại bắt đầu thấp giọng khóc lên, giọng điệu của nàng lộ ra vô hạn sợ hãi cùng vô thố.
Tần lão phu nhân nghe xong cau mày, không vui nói: "Chuyện này mắc mớ gì đến con bé, ngươi nói trong tổ yến này đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
Xem ra Tần lão phu nhân tin tưởng Tần Thư Dao, mà hoài nghi Ngô thị.
Tần Thư Dao cầm khăn lau nước mắt, khóe miệng nâng lên một nụ cười lạnh nhàn nhạt, chính là một nụ cười lạnh này bị khăn che khuất không có bất kỳ kẻ nào thấy.
Ngô thị nghe xong lập tức quỳ xuống, bi thương nói: "Lão phu nhân, con là người thế nào ngài còn không rõ ràng sao? Tuy rằng Dao Nhi không phải do con sinh, nhưng mà mấy năm nay con đối xử với nó như thế nào ngài cũng đã thấy mà. Làm sao con có thể hạ độc ở trong huyết yến để hại nó!"
Bởi vì vài ngày trước Ngô thị vừa bị chụp thanh danh mẹ kế độc ác, hiện tại bà ta lại nói những lời này càng khiến cho người ta càng thêm chán ghét.
Tần Thư Dao lại không nói chuyện mà chỉ không ngừng thấp giọng nỉ non, Tần lão phu nhân hơi không kiên nhẫn, hừ lạnh nói: "Cháu nói đi, có những người nào đã chạm qua tổ yến này?"
"Cháu gái đều giao cho Trà Hương bảo quản, tổ yến này cũng là để nàng ta bảo quản." Tần Thư Dao cúi đầu nỉ non nói.
Trà Hương là người của Ngô thị, Ngô thị vừa nghe xong mặt lập tức tái nhợt, chuyện này mặc kệ như thế nào đều sẽ liên lụy đến bà.
Ngô thị vội vàng nói: "Trà Hương là con đưa cho Dao Nhi, nàng ta làm việc luôn luôn dè dặt cẩn thận, cho nên con mới cho nàng ta đi hầu hạ Dao Nhi!"
Ngụ ý chuyện này không có gì liên quan gì đến Trà Hương. Nhưng khi nghe vào trong tai Tần lão phu nhân, lại như là Ngô thị trốn tránh trách nhiệm.
"Vậy ý của ngươi là Dao Nhi cố ý hạ độc hại ta?" Tần lão phu nhân đen mặt lạnh lùng nói.
Ngô thị kinh hoảng nhìn Tần lão phu nhân, một câu cũng không dám nói, sợ lại càng nói càng sai chọc thêm phiền toái.
"Dao Nhi là người thứ nhất lao vào trong đống lửa cứu ta ra, nếu không có Dao Nhi, sợ rằng ngay cả xương cốt ta đây cũng không còn. Hiện tại con bé có mục đích gì để lại hạ độc hại ta." Tần lão phu nhân lạnh lùng nhìn Ngô thị nói.
Trên trán Ngô thị rỉ ra một tầng mồ hôi lạnh, đúng là bà có để trong tổ yến một ít độc dược, nhưng độc tính không lớn cho nên không đến mức độc chết một con mèo.
Ngô thị ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Tần Thư Dao luôn luôn thấp giọng nỉ non, trong đôi mắt hiện lên một chút sắc bén, trong khoảng thời gian này mọi chuyện phát sinh đều cùng nó có liên quan, chẳng lẽ là nó cố ý giở trò quỷ? Nhưng nó cũng chỉ là một con bé mười tuổi, hơn nữa trước kia làm việc ngu dốt lại tự đại, làm sao lại hiểu được việc hãm hại người khác?
Bà lại nhìn thoáng qua Tần lão phu nhân, chẳng lẽ là Tần lão phu nhân đã biết sự kiện kia? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, bà xử lý rất tốt, Tần lão phu nhân sẽ không dễ dàng phát hiện ra như vậy.
Tần lão phu nhân thấy Ngô thị im lặng suy nghĩ, lại lạnh lùng nói: "Bây giờ ngươi lại muốn đổ trách nhiệm lên cho ai hả?"
Ngô thị bị dọa một thân mồ hôi lạnh, vội vàng lắc đầu nói: "Con dâu không muốn đổ trách nhiệm cho ai, chỉ là con dâu thật sự không có làm chuyện này."
Ngô thị không đồng ý thừa nhận, Tần lão phu nhân lại bắt không được nhược điểm, chỉ có thể bắt Trà Hương tới.
Trà Hương bị mang lên, lập tức té trên mặt đất, dập đầu khóc lớn cầu xin tha thứ: "Nô tì đặt tổ yến ở trong hộp tráp liền không mở ra, nô tì thật sự không biết!"
"Nói vậy là mấy thứ này luôn do ngươi bảo quản?" Tần lão phu nhân lạnh lùng nói.
Trà Hương đã sớm dọa cho toàn thân đầy mồ hôi, mưu hại chủ tử chính là tội lớn, nàng thật vất vả mới trèo lên vị trí đại nha hoàn, lại được Ngô thị tín nhiệm, làm sao cam tâm bị xử tử như vậy, cho nên không để ý đau đớn trên đầu không ngừng dập đầu: "Nô tì thật sự không có làm, nô tì thật sự không có làm. Nô tì đặt tổ yến ở trong hộp tráp liền không động vào, nô tì thật sự không biết!"
Tần lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Vậy ý của ngươi là đại phu nhân làm?"
Trà Hương lập tức bị dọa cho vẻ mặt tái nhợt, đầu cũng quên dập, ngẩng đầu lên vẻ mặt bất an cùng vô thố.
Ngô thị vội vàng quỳ trên mặt đất, ủy khuất nói: "Con dâu thật sự không có làm, nếu lão phu nhân không nguyện ý tin tưởng, hiện tại con dâu xin mời lão gia hưu con dâu."
Đây chính là một đại sự nha, Ngô thị cũng dám lấy cái này làm đảm bảo, hiện tại Tần lão phu nhân cũng có vài phần tin.
Ngô thị cũng thật sự sợ hãi bị nắm nhược điểm, cho nên lại nói: "Tuy Trà Hương là con dâu đưa cho đại tiểu thư, nhưng con dâu nghe nói Trà Hương luôn không tuân theo quản giáo, vốn là con dâu muốn đưa một người khác qua, nhưng lại không nghĩ tới vậy mà xảy ra chuyện này."
Đầu óc Ngô thị xoay chuyển cực nhanh, hiện tại chỉ có thể để Trà Hương làm người chịu tội thay, có lẽ như vậy Tần lão phu nhân mới tin tưởng bà.
Quả nhiên Tần lão phu nhân nghe xong, bắt đầu cân nhắc, sau đó mới gật đầu nói: "Mang Trà Hương ra ngoài đánh chết cho ta."Die nd da nl e q uu ydo n
Trà Hương nghe xong ngồi sững trên đất, bỗng nhiên nàng ta đứng lên, quỳ đến bên người Ngô thị, khóc nói: "Đại phu nhân, ngươi chỉ nói..."
Lời còn chưa nói hết Ngô thị liền giơ tay lên, hung hăng đánh Trà Hương một bạt tai, mắng:dieendaanleequuydonn "Ngươi là tiện nhân không biết xấu hổ, ta bảo ngươi đi hầu hạ đại tiểu thư, nhưng lá gan của ngươi lại lớn, cũng dám mưu hại đại tiểu thư, xem ra là trong ngày thường ta quá mức sủng ngươi." Nói xong lại đánh Trà Hương thêm một bạt tai.
Trà Hương vừa rồi dập đầu cũng đã choáng váng rồi, hiện tại lại bị đánh hai bạt tai, răng bị đánh rơi một cái, khóe miệng cũng chảy ra tơ máu, một câu cũng nói không nên lời.
Tần Thư Dao thấy Trà Hương giống như có chuyện muốn nói, lập tức đứng dậy, nói với
Tần lão phu nhân: "Tổ mẫu, chuyện này cũng có gì đó kỳ lạ, không bằng lưu lại Trà Hương, cho nàng ta lập công chuộc tội!"
Ngô thị lại vội vàng lắc đầu: "Không được, tiện nhân này cũng dám mưu hại chủ tử không lưu được!"dieendaanleequuydonn
Tần Thư Dao thấy Ngô thị như vậy, càng muốn giữ lại mạng sống cho Trà Hương, nàng bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ là mẫu thân sợ cái gì sao?"