Tần Thư Dao khẽ thở dài, nàng không muốn làm kẻ địch với Trịnh Anh Anh, nhưng mà hiện tại hai người bọn họ lại vĩnh viễn không thể làm bằng hữu như lúc trước được nữa.
Đợi sau khi Trịnh Anh Anh lấy cái hộp tinh xảo kia đi, Hoàng hậu mới lên tiếng nói: "Anh Nhi, ngươi cũng càng ngày càng làm càn ..."
Lời còn chưa nói hết, đã bị Mộ Thiếu Dục đánh gãy: "Mẫu hậu, vừa rồi người cũng nói. Trâm cài này là của Nhi thần, Nhi thần muốn đưa cho ai thì sẽ đưa cho người đó. Hơn nữa hiện tại Nhi thần và Tần cô nương cũng không có hôn ước, kính xin mẫu hậu đừng nói ra nữa. Chuyện này sẽ làm tổn hại thanh danh của Tần cô nương!"
Lúc này Tần Thư Dao chỉ cảm thấy xấu hổ không thôi, cho tới bây giờ nàng đều chưa hề nghĩ tới sẽ cướp đoạt yêu thương gì đó, nàng thầm nghĩ muốn báo thù, thầm nghĩ muốn dẫm nát Hàn Thế Quân và Tiết Nhã dưới chân, thầm nghĩ nhìn thấy bọn họ sống không bằng chết. Chỉ muốn cho hai người Ngô thị và Tần Tuyết Như nên nhận được báo ứng, chờ đến lúc đó, nàng sẽ đi sơn trang sống bình thản qua ngày.
Sống lại một lần nữa, nàng đã sớm không còn là thiếu nữ ngây thơ hay xúc động nữa rồi, nàng thầm nghĩ muốn im lặng trải qua cả đời.
Tần Thư Dao nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, bên trong đôi mắt có một thoáng bất đắc dĩ.
Ánh mắt nàng vừa vặn rơi vào trong mắt Mộ Thành Hi, Mộ Thành Hi nắm chặt hai tay, hai hàng lông mày nhíu chặt. Cho tới bây giờ hắn đều chưa từng tức giận như vậy, hắn muốn lập tức đứng lên, sau đó mang theo Tần Thư Dao trốn đi, nhưng mà hắn lại không thể làm thế. Nếu thật sự làm, như vậy không chỉ có sắc mặt Hiền phi khó coi, ngay cả Mộ Thiếu Dục cũng sẽ bị người nói xấu. Hơn nữa như vậy đối với Tần Thư Dao, không phải là thật sự trợ giúp.
Lúc này hắn mới hiểu được, cái gì gọi là bất lực.
Hoàng hậu cũng không tức giận, chỉ khe khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Bản cung biết con thuở nhỏ cùng nhau lớn lên với Anh Nhi, nhưng mà con cũng không thể dung túng như vậy. Dã nha đầu không quy không cũ như vậy, làm sao mà thích hợp gả vào hoàng cung!" (Không quy không cự: không quy tắc không giữ khoảng cách)
Câu nói đầu tiên làm Trịnh Anh Anh ngây ngốc đứng tại chỗ, luôn cố nén nước mắt, rốt cục không tiếng động rơi xuống.
Lúc này Trịnh phu nhân vội vàng đứng lên, kéo Trịnh Anh Anh vào trong lòng mình, sau đó cung kính nói: "Hoàng hậu nương nương nói đúng, trong ngày thường Anh Nhi quen thoải mái rồi, lại quen thuộc từ thuở nhỏ với Dục Nhi, cho nên mới lỗ mãng như thế!"
Nói xong Trịnh phu nhân lo lắng nhìn thoáng qua nữ nhi của mình.
Người Hoàng hậu làm khó dễ không phải là Trịnh Anh Anh, bà ta nhìn thoáng qua Hiền Phi ngồi ở một bên đang nhíu hai hàng lông mày, trong mắt lộ ra một chút đắc ý, sau đó mới ôn hòa nói: "Thôi được, để nàng đi về chỗ ngồi trước. Đứa nhỏ này cũng quá yếu ớt, bản cung cũng chỉ mới nói một câu, đã khóc rồi!"
Nói xong lại nhẹ nhàng mà lắc đầu, dường như muốn nói khuê nữ Trịnh gia không có giáo dưỡng.
Vẻ mặt Trịnh phu nhân quẫn bách, bà ta lôi kéo Trịnh Anh Anh, Trịnh Anh Anh mới cúi người thi lễ, yết hầu lại nghẹn ngào một câu cũng nói không nên lời. Nam nhân nàng yêu nhiều năm như vậy, cuối cùng lại muốn thành thân với người khác, chuyện như vậy làm sao nàng có thể tiếp nhận được.
Nhìn đến nơi đây Tần Thư Dao hít sâu một hơi, nàng biết nếu bản thân lại không làm một chút gì đó, như vậy thật sự muốn mặc cho người ta giết rồi.
Nàng đột nhiên đứng lên, sau đó bịch một tiếng quỳ trên mặt đất: "Hoàng hậu nương nương, dân nữ không đức không tài không xứng với Tam hoàng tử, kính xin Hoàng hậu nương nương vì Tam hoàng tử tìm một mối hôn sự khác!"
Hành động này của nàng, làm mọi người đều ngẩn ra.
Hiện tại nàng hi vọng hai người Trịnh Anh Anh và Mộ Thiếu Dục hăng hái tranh thủ một chút, chạy nhanh cầu Hoàng hậu chỉ hôn. Hơn nữa bên người bọn họ còn có Hiền phi và Trịnh phu nhân, cho dù Hoàng hậu không đồng ý, như vậy chỉ cần Hoàng thượng biết chuyện này, cũng sẽ không thể gậy đánh uyên ương, chia rẽ hai người bọn họ.
Trịnh Anh Anh thấy Tần Thư Dao quỳ trên mặt đất, trong lòng vui mừng một trận, chỉ là một chút vui mừng này của nàng, rất nhanh sẽ biến mất không thấy.
"Làm càn. Hôn sự của hoàng tử ngươi cũng có thể bàn bạc sao? Bản cung muốn gả ngươi cho Tam hoàng tử, đó là để mắt ngươi. Ngươi lại còn coi bản thân là vật quý báu rồi hả?" Hai tròng mắt của Hoàng hậu lộ ra một chút sắc bén, bà ta bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: "Người đâu, mang nha đầu không biết tốt xấu này, ra ngoài đánh hai mươi trượng cho bản cung!"
Đánh hai mươi trượng sẽ rớt nửa cái mạng đó.
Tay cầm quyền lực quả nhiên là tốt, chỉ một câu nói, là có thể muốn nửa cái mạng của nàng.
Giờ phút này Mộ Thành Hi cũng vọt ra, hai tay ôm quyền vẻ mặt lo lắng: "Mẫu hậu, nàng cũng không có mạo phạm ngài. Kính xin ngài bỏ qua cho nàng lần này!"
Vẻ mặt Hoàng hậu âm trầm, trong lòng lại rất hài lòng, chính là bà ta muốn nhìn thấy hai huynh đệ bọn họ, vì một nữ nhân trở mặt thành thù.
"Trở về cho bản cung!" Hoàng hậu tức giận quát một tiếng.
Mộ Thiếu Dục khẽ nhíu mày, tất nhiên hắn biết ý nghĩ trong lòng Hoàng hậu, chỉ là Mộ Thành Hi đã hãm sâu vào trong đó, mà bản thân cũng có chút bất lực. Hắn nhìn thoáng qua Tần Thư Dao quỳ trên mặt đất, lại nhìn thoáng qua vẻ mặt đau buồn của Trịnh Anh Anh.
Cuối cùng vẫn đứng dậy, hai tay ôm quyền, trầm giọng nói: "Mẫu hậu, việc hôn sự này, vốn Nhi thần cũng không có quyền nói. Chỉ là Nhi thần không thích Tần thị này, Nhi thần cảm thấy Anh Nhi càng thích hợp với Nhi thần hơn, kính xin mẫu hậu chỉ hôn!"
Lời này vừa nói ra, mặc kệ là Tần Thư Dao hay Trịnh Anh Anh đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, mà hình như trong lòng của Mộ Thành Hi cũng lập tức vui mừng, giống như cảm giác đè ở trước ngực hắn lúc trước, nháy mắt biến mất không thấy.
Hai mắt Hoàng hậu hơi nheo lại, khóe miệng bà ta nâng lên một chút cười lạnh, nhìn Hiền phi nói: "Muội muội, muội dạy hai nhi tử này, thật đúng là càng ngày càng làm càn. Lời bản cung nói bọn nó cũng không nghe! Chẳng lẽ bọn nó cảm thấy bản thân lập một chút công lao, thì không để bản cung vào mắt rồi hả?"
Hiền phi lập tức đứng lên, sau đó vội vàng quỳ trên mặt đất: "Hoàng hậu nương nương bớt giận, hai người bọn nó cũng không ý thức được hành động của mình!"
Ngồi ở một bên, Phương đại phu nhân Mạnh thị, bỗng nhiên che khăn nở nụ cười: "Hoàng hậu nương nương chỉ nói chỉ hôn cho các ngươi thôi, các ngươi lại giỏi lắm, một người quỳ, một người khóc. Việc hôn sự này chính là việc vui." Nói xong lại quay đầu nói với Trịnh phu nhân và Ngô thị: "Hai người các bà cũng nên khuyên nhủ, nói như thế nào hai cô nương này còn chưa lấy chồng, không hiểu chuyện. Các bà đã làm cha mẹ, cũng nên dạy bảo một chút."
Ngô thị lập tức đứng lên, cung kính cười nói: "Bà nói đúng, trở về ta nhất định sẽ dạy bảo một chút!"
Hoàng hậu đang nổi nóng, bà ta phất phất tay: "Việc này về sau ai cũng không cần nhắc lại. Bản cung cũng mệt mỏi, các ngươi tự chơi đi!" Nói xong lập tức đứng lên, mang theo cung nữ rời đi.
Chỉ là đi đến chỗ rẽ, bà ta quay đầu nhìn bọn họ, cười lạnh một tiếng.
Tần Thư Dao đứng lên, nàng nhìn thoáng qua Trịnh Anh Anh, nhìn dáng vẻ bi thương của nàng ta, cuối cùng thông minh quay đầu lại. Hiện tại cái gì nàng cũng không thể nói, cái gì cũng không giúp được.
Nàng cho rằng bản thân có quyền đã đủ lớn, để đối kháng với đám người Ngô thị. Nhưng mà ở trong mắt Hoàng hậu nàng chẳng qua là một con kiến, chỉ cần vuốt nhẹ nhàng, nàng lập tức tan xương nát thịt.
Tần Thư Dao khẽ thở dài, nàng không muốn làm kẻ địch với Trịnh Anh Anh, nhưng mà hiện tại hai người bọn họ lại vĩnh viễn không thể làm bằng hữu như lúc trước được nữa.
Đợi sau khi Trịnh Anh Anh lấy cái hộp tinh xảo kia đi, Hoàng hậu mới lên tiếng nói: "Anh Nhi, ngươi cũng càng ngày càng làm càn ..."
Lời còn chưa nói hết, đã bị Mộ Thiếu Dục đánh gãy: "Mẫu hậu, vừa rồi người cũng nói. Trâm cài này là của Nhi thần, Nhi thần muốn đưa cho ai thì sẽ đưa cho người đó. Hơn nữa hiện tại Nhi thần và Tần cô nương cũng không có hôn ước, kính xin mẫu hậu đừng nói ra nữa. Chuyện này sẽ làm tổn hại thanh danh của Tần cô nương!"
Lúc này Tần Thư Dao chỉ cảm thấy xấu hổ không thôi, cho tới bây giờ nàng đều chưa hề nghĩ tới sẽ cướp đoạt yêu thương gì đó, nàng thầm nghĩ muốn báo thù, thầm nghĩ muốn dẫm nát Hàn Thế Quân và Tiết Nhã dưới chân, thầm nghĩ nhìn thấy bọn họ sống không bằng chết. Chỉ muốn cho hai người Ngô thị và Tần Tuyết Như nên nhận được báo ứng, chờ đến lúc đó, nàng sẽ đi sơn trang sống bình thản qua ngày.
Sống lại một lần nữa, nàng đã sớm không còn là thiếu nữ ngây thơ hay xúc động nữa rồi, nàng thầm nghĩ muốn im lặng trải qua cả đời.
Tần Thư Dao nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, bên trong đôi mắt có một thoáng bất đắc dĩ.
Ánh mắt nàng vừa vặn rơi vào trong mắt Mộ Thành Hi, Mộ Thành Hi nắm chặt hai tay, hai hàng lông mày nhíu chặt. Cho tới bây giờ hắn đều chưa từng tức giận như vậy, hắn muốn lập tức đứng lên, sau đó mang theo Tần Thư Dao trốn đi, nhưng mà hắn lại không thể làm thế. Nếu thật sự làm, như vậy không chỉ có sắc mặt Hiền phi khó coi, ngay cả Mộ Thiếu Dục cũng sẽ bị người nói xấu. Hơn nữa như vậy đối với Tần Thư Dao, không phải là thật sự trợ giúp.
Lúc này hắn mới hiểu được, cái gì gọi là bất lực.
Hoàng hậu cũng không tức giận, chỉ khe khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Bản cung biết con thuở nhỏ cùng nhau lớn lên với Anh Nhi, nhưng mà con cũng không thể dung túng như vậy. Dã nha đầu không quy không cũ như vậy, làm sao mà thích hợp gả vào hoàng cung!" (Không quy không cự: không quy tắc không giữ khoảng cách)
Câu nói đầu tiên làm Trịnh Anh Anh ngây ngốc đứng tại chỗ, luôn cố nén nước mắt, rốt cục không tiếng động rơi xuống.
Lúc này Trịnh phu nhân vội vàng đứng lên, kéo Trịnh Anh Anh vào trong lòng mình, sau đó cung kính nói: "Hoàng hậu nương nương nói đúng, trong ngày thường Anh Nhi quen thoải mái rồi, lại quen thuộc từ thuở nhỏ với Dục Nhi, cho nên mới lỗ mãng như thế!"
Nói xong Trịnh phu nhân lo lắng nhìn thoáng qua nữ nhi của mình.
Người Hoàng hậu làm khó dễ không phải là Trịnh Anh Anh, bà ta nhìn thoáng qua Hiền Phi ngồi ở một bên đang nhíu hai hàng lông mày, trong mắt lộ ra một chút đắc ý, sau đó mới ôn hòa nói: "Thôi được, để nàng đi về chỗ ngồi trước. Đứa nhỏ này cũng quá yếu ớt, bản cung cũng chỉ mới nói một câu, đã khóc rồi!"
Nói xong lại nhẹ nhàng mà lắc đầu, dường như muốn nói khuê nữ Trịnh gia không có giáo dưỡng.
Vẻ mặt Trịnh phu nhân quẫn bách, bà ta lôi kéo Trịnh Anh Anh, Trịnh Anh Anh mới cúi người thi lễ, yết hầu lại nghẹn ngào một câu cũng nói không nên lời. Nam nhân nàng yêu nhiều năm như vậy, cuối cùng lại muốn thành thân với người khác, chuyện như vậy làm sao nàng có thể tiếp nhận được.
Nhìn đến nơi đây Tần Thư Dao hít sâu một hơi, nàng biết nếu bản thân lại không làm một chút gì đó, như vậy thật sự muốn mặc cho người ta giết rồi.
Nàng đột nhiên đứng lên, sau đó bịch một tiếng quỳ trên mặt đất: "Hoàng hậu nương nương, dân nữ không đức không tài không xứng với Tam hoàng tử, kính xin Hoàng hậu nương nương vì Tam hoàng tử tìm một mối hôn sự khác!"
Hành động này của nàng, làm mọi người đều ngẩn ra.
Hiện tại nàng hi vọng hai người Trịnh Anh Anh và Mộ Thiếu Dục hăng hái tranh thủ một chút, chạy nhanh cầu Hoàng hậu chỉ hôn. Hơn nữa bên người bọn họ còn có Hiền phi và Trịnh phu nhân, cho dù Hoàng hậu không đồng ý, như vậy chỉ cần Hoàng thượng biết chuyện này, cũng sẽ không thể gậy đánh uyên ương, chia rẽ hai người bọn họ.
Trịnh Anh Anh thấy Tần Thư Dao quỳ trên mặt đất, trong lòng vui mừng một trận, chỉ là một chút vui mừng này của nàng, rất nhanh sẽ biến mất không thấy.
"Làm càn. Hôn sự của hoàng tử ngươi cũng có thể bàn bạc sao? Bản cung muốn gả ngươi cho Tam hoàng tử, đó là để mắt ngươi. Ngươi lại còn coi bản thân là vật quý báu rồi hả?" Hai tròng mắt của Hoàng hậu lộ ra một chút sắc bén, bà ta bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: "Người đâu, mang nha đầu không biết tốt xấu này, ra ngoài đánh hai mươi trượng cho bản cung!"
Đánh hai mươi trượng sẽ rớt nửa cái mạng đó.
Tay cầm quyền lực quả nhiên là tốt, chỉ một câu nói, là có thể muốn nửa cái mạng của nàng.
Giờ phút này Mộ Thành Hi cũng vọt ra, hai tay ôm quyền vẻ mặt lo lắng: "Mẫu hậu, nàng cũng không có mạo phạm ngài. Kính xin ngài bỏ qua cho nàng lần này!"
Vẻ mặt Hoàng hậu âm trầm, trong lòng lại rất hài lòng, chính là bà ta muốn nhìn thấy hai huynh đệ bọn họ, vì một nữ nhân trở mặt thành thù.
"Trở về cho bản cung!" Hoàng hậu tức giận quát một tiếng.
Mộ Thiếu Dục khẽ nhíu mày, tất nhiên hắn biết ý nghĩ trong lòng Hoàng hậu, chỉ là Mộ Thành Hi đã hãm sâu vào trong đó, mà bản thân cũng có chút bất lực. Hắn nhìn thoáng qua Tần Thư Dao quỳ trên mặt đất, lại nhìn thoáng qua vẻ mặt đau buồn của Trịnh Anh Anh.
Cuối cùng vẫn đứng dậy, hai tay ôm quyền, trầm giọng nói: "Mẫu hậu, việc hôn sự này, vốn Nhi thần cũng không có quyền nói. Chỉ là Nhi thần không thích Tần thị này, Nhi thần cảm thấy Anh Nhi càng thích hợp với Nhi thần hơn, kính xin mẫu hậu chỉ hôn!"
Lời này vừa nói ra, mặc kệ là Tần Thư Dao hay Trịnh Anh Anh đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, mà hình như trong lòng của Mộ Thành Hi cũng lập tức vui mừng, giống như cảm giác đè ở trước ngực hắn lúc trước, nháy mắt biến mất không thấy.
Hai mắt Hoàng hậu hơi nheo lại, khóe miệng bà ta nâng lên một chút cười lạnh, nhìn Hiền phi nói: "Muội muội, muội dạy hai nhi tử này, thật đúng là càng ngày càng làm càn. Lời bản cung nói bọn nó cũng không nghe! Chẳng lẽ bọn nó cảm thấy bản thân lập một chút công lao, thì không để bản cung vào mắt rồi hả?"
Hiền phi lập tức đứng lên, sau đó vội vàng quỳ trên mặt đất: "Hoàng hậu nương nương bớt giận, hai người bọn nó cũng không ý thức được hành động của mình!"
Ngồi ở một bên, Phương đại phu nhân Mạnh thị, bỗng nhiên che khăn nở nụ cười: "Hoàng hậu nương nương chỉ nói chỉ hôn cho các ngươi thôi, các ngươi lại giỏi lắm, một người quỳ, một người khóc. Việc hôn sự này chính là việc vui." Nói xong lại quay đầu nói với Trịnh phu nhân và Ngô thị: "Hai người các bà cũng nên khuyên nhủ, nói như thế nào hai cô nương này còn chưa lấy chồng, không hiểu chuyện. Các bà đã làm cha mẹ, cũng nên dạy bảo một chút."
Ngô thị lập tức đứng lên, cung kính cười nói: "Bà nói đúng, trở về ta nhất định sẽ dạy bảo một chút!"
Hoàng hậu đang nổi nóng, bà ta phất phất tay: "Việc này về sau ai cũng không cần nhắc lại. Bản cung cũng mệt mỏi, các ngươi tự chơi đi!" Nói xong lập tức đứng lên, mang theo cung nữ rời đi.
Chỉ là đi đến chỗ rẽ, bà ta quay đầu nhìn bọn họ, cười lạnh một tiếng.
Tần Thư Dao đứng lên, nàng nhìn thoáng qua Trịnh Anh Anh, nhìn dáng vẻ bi thương của nàng ta, cuối cùng thông minh quay đầu lại. Hiện tại cái gì nàng cũng không thể nói, cái gì cũng không giúp được.
Nàng cho rằng bản thân có quyền đã đủ lớn, để đối kháng với đám người Ngô thị. Nhưng mà ở trong mắt Hoàng hậu nàng chẳng qua là một con kiến, chỉ cần vuốt nhẹ nhàng, nàng lập tức tan xương nát thịt.