Có lẽ là do quá mệt, đêm đó Tần Thư Dao không gặp ác mộng. Chỉ là bên ngoài tranh cãi rất ầm ĩ, nàng mệt mỏi mở mắt, nhưng mở thế nào cũng không mở ra được
Dường như nàng nghe thấy tiếng hơi thở nam tử truyền đến, chỉ là nàng quá mệt, chỉ cho rằng bản thân nằm mơ.
Nàng xoay người, thay đổi một tư thế rất tốt ngủ càng thêm thoải mái.
Mộ Thiếu Dục lạnh lùng nhìn ngoài cửa, vẻ mặt đám người Thanh Ngọc đỏ bừng, sau đó vội vàng đóng cửa lại.
Đợi sau khi cửa đóng lại, Mộ Thiếu Dục mới nhẹ nhàng tránh thoát cái ôm của Tần Thư Dao, chỉ là vừa mới rời khỏi, Tần Thư Dao lại bỗng nhiên gắt gao bắt lấy tay hắn. Hơn nữa nhẹ giọng nói một câu: "Đừng đi..."
Mộ Thiếu Dục biết nàng chưa tỉnh lại, chỉ là người nàng kêu "đừng đi" là ai, Mộ Thành Hi hay Hàn Thế Quân, hắn đoán không được suy nghĩ của nữ tử này, rõ ràng hắn không thích nữ tử này, nhưng mà khi nàng đưa ra yêu cầu để hắn mang theo nàng đi cùng, hắn lại ngay cả suy nghĩ cũng không cần suy nghĩ, mà gật đầu đồng ý.
Gió ngoài cửa sổ dường như đã ngừng, Mộ Thiếu Dục biết người nọ đã đi. Hắn hơi nhíu mày, rốt cuộc võ công người này cao bao nhiêu, lại có thể tránh thoát được nhiều con mắt như vậy.
May mắn hắn phát hiện kịp thời, bằng không lúc này làm sao Tần Thư Dao có thể yên ổn nằm ở trên giường.
Mộ Thiếu Dục lại cúi đầu nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, mặt của Tần Thư Dao cũng trắng noãn như ánh trăng, lông mày cong cong, mũi cao, thẳng, môi vểnh như anh đào, làn da bóng loáng tuyết trắng, làm Mộ Thiếu Dục không nhịn được muốn hôn một cái.
Chỉ là suy nghĩ này vừa xuất hiện, Mộ Thiếu Dục lập tức nhíu mày, sau đó dùng sức rút tay ra.
Trong lúc ngủ mơ Tần Thư Dao mất hứng nói mê một tiếng, sau đó lại ngủ say.
Ngày hôm sau, Tần Thư Dao dậy vào sáng sớm tinh mơ. Tối hôm qua nàng nằm mơ, dường như trong mơ nàng rất hạnh phúc. Nhưng mà nàng cố gắng thế nào cũng không nhớ nổi mình nằm mơ thấy cái gì.
Sau khi Tĩnh Nguyệt rửa mặt thay y phục cho Tần Thư Dao, hai người đều cùng đi xuống lầu.
Thanh Ngọc nhìn thấy Tần Thư Dao xuống lầu, nhịn không được nhìn nhiều hơn, sau đó lại nhìn Mộ Thiếu Dục. Sau khi cảm giác được ánh mắt hung dữ của Mặc Kiếm, hắn mới vội vàng quay đầu, làm như cái gì cũng chưa thấy.
Tuy rằng hai người Tuyết Ảnh và Ngưng Sương cũng nhiều chuyện, nhưng mà dù sao chuyện này cũng là chuyện của chủ tử. Hơn nữa vốn hai người Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục đã có hôn ước, Mộ Thiếu Dục nửa đêm xuất hiện ở trong phòng Tần Thư Dao, cũng không kỳ lạ.
Cho nên thời điểm Tần Thư Dao ăn điểm tâm, hoàn toàn không có phát hiện ra không khí có chút cổ quái.
Ăn điểm tâm xong, Tần Thư Dao mang theo Tĩnh Nguyệt tới cửa khách điếm chờ. Đợi khi tiểu nhị dắt xe ngựa tới, Tĩnh Nguyệt dè dặt cẩn trọng đỡ Tần Thư Dao lên xe ngựa. Sau đó Tĩnh Nguyệt chuẩn bị muốn lên, nhưng mà lại bị Mộ Thiếu Dục ngăn lại.
"Ngươi đi ra sau ngồi cùng với bọn họ!" Vẻ mặt của Mộ Thiếu Dục không biểu cảm, lạnh lùng nói.
Tĩnh Nguyệt nhịn không được lạnh run một cái, nàng lại nhìn thoáng qua vẻ mặt mờ mịt của Tần Thư Dao, sau đó cố lấy dũng khí nói: "Nô... Nô tì..."
Mộ Thiếu Dục ngay cả nhìn đều không có nhìn nàng, sau khi lên xe ngựa, lập tức thả màn xe xuống.
Tĩnh Nguyệt nhìn màn xe thêu nhiều hoa sặc sỡ, dậm chân một cái, sau đó cẩn thận bước từng bước đi tới xe ngựa khác.
Tuyết Ảnh vội vàng lôi kéo tay Tĩnh Nguyệt, an ủi nói: "Ngươi đừng lo lắng, tuy rằng tính tình công tử lạnh lùng, nhưng sẽ không đối xử tệ bạc với tiểu thư nhà chúng ta!"
Nghe vậy Tĩnh Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, lại nghĩ đến những người này cũng hoàn toàn không biết tình hình bên trong, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ than một tiếng, sau đó lên xe ngựa.
Lần này xe ngựa không chạy nhanh như ngày hôm qua, tốc độ cũng chậm không ít.
Tĩnh Nguyệt ngồi ở trong xe ngựa, nghe hai người Tuyết Ảnh và Ngưng Sương trò chuyện bát quái đêm qua, kinh ngạc trợn to hai mắt, cuối cùng chỉ có thể lắp bắp hỏi: "Ngươi... Các ngươi tận mắt thấy?"
Hai người Tuyết Ảnh và Ngưng Sương lập tức gật đầu: "Hai thị vệ của công tử cũng thấy được. Không tin ngươi cũng có thể hỏi bọn hắn!"
Tĩnh Nguyệt cắn chặt hàm răng, vẻ mặt giận dữ.
Tuyết Ảnh thấy bộ dạng này của Tĩnh Nguyệt, vội vàng khuyên giải nói: "Chúng ta là nô tài, chuyện của chủ tử, chúng ta đừng tham gia vào. Hơn nữa, ngài ấy cũng có hôn ước với tiểu thư, điều này cũng không tính là quá đáng!"
Sau khi Thi Vận nghe xong, cũng khuyên bảo nói: "Ngươi cũng đừng lo lắng, công tử sẽ không làm bậy! Hơn nữa nếu quan hệ giữa tiểu thư và công tử có thể hòa hoãn mà nói, cũng có lợi với tiểu thư, hơn nữa tiểu thư sớm hay muộn cũng sẽ là người của công tử..."
Nơi này cũng chỉ có Tĩnh Nguyệt và Thi Vận là biết rõ quan hệ của hai người Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao nhất. Tĩnh Nguyệt suy nghĩ kỹ lưỡng, cảm thấy Thi Vận nói cũng có đạo lý, dù sao nàng cũng chỉ cần trung thành và tận tâm, giờ phút này không phải suy nghĩ tiểu thư nhà mình chịu thiệt, mà là có nên nói chuyện này với Tần Thư Dao hay không.
Ngồi ở trong xe ngựa Tần Thư Dao cũng hoàn toàn không biết, hôm nay bản thân đã trở thành đối tượng để bọn họ nhiều chuyện. Nàng nằm ở trên giường êm, chỉ cảm thấy xấu hổ và bất đắc dĩ.
Nàng nâng mắt nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, Mộ Thiếu Dục vẫn ngồi thẳng như trước, nghiêm túc xem quyển sách trên tay.
Tần Thư Dao lại nhắm mắt lại, lẩm bẩm trong lòng, trong xe ngựa này chỉ có một mình nàng, chỉ có một mình nàng...
Tốc độ xe ngựa không chạy như bay giống ngày hôm qua, mà đêm qua Tần Thư Dao lại khó có được một giấc ngủ ngon, cho dù giờ phút này bản thân muốn giả bộ ngủ cũng không được.
Nàng ngồi thẳng người, nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, thấy trong tay hắn vẫn cầm một quyển sách, nàng nhíu đầu mày, nhẹ giọng hỏi: "Ngài xem sách gì vậy? Đều nhìn cả một buổi sáng rồi."
Mắt của Mộ Thiếu Dục vẫn nhìn chằm chằm sách như trước, vẻ mặt lạnh như băng, lạnh lùng nói: "Binh thư!"
Tần Thư Dao bất đắc dĩ nhướng mi mắt, lấy một quyển tạp ký từ phía dưới giường êm ra. Đây là ngày hôm qua nàng để Tĩnh Nguyệt chuẩn bị, dùng để giết thời gian khi ở trên xe.
Bên trong xe im lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe, Mộ Thiếu Dục khẽ liếc mắt một cái, khóe mắt cũng vụng trộm nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, thấy nàng nằm ở trên giường êm, quyển sách cầm trong tay một trang cũng chưa lật, một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào phía sau lưng hắn.
Khóe miệng của Mộ Thiếu Dục nở một nụ cười không dễ phát hiện, hắn trực tiếp úp quyển sách xuống, sau đó xoay người, cũng nằm xuống.
Tần Thư Dao nhìn chằm chằm phía sau lưng Mộ Thiếu Dục đến ngẩn người, còn chưa phục hồi tinh thần lại, Mộ Thiếu Dục đã nằm ở bên cạnh nàng, trên mặt nàng nóng hầm hập, vội vàng ngồi thẳng người, giọng điệu có chút nôn nóng nói: "Ngài muốn nghỉ ngơi?"
"Ừ!"
Kế tiếp không có âm thanh gì nữa, Tần Thư Dao nhíu đầu mày, quay lui phía sau nhìn đã thấy Mộ Thiếu Dục thật sự nhắm hai mắt lại.
Lông mi của Mộ Thiếu Dục vừa cong vừa dày, chỉ là trong ngày thường hắn quá mức nghiêm túc, làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào hắn, một đôi môi mỏng mím chặt. Đây là lần đầu tiên Tần Thư Dao cẩn thận đánh giá hắn như vậy, nàng nhìn đến ngơ ngác, không chú ý tới Mộ Thiếu Dục hoàn toàn chưa ngủ.
Bỗng nhiên Mộ Thiếu Dục mở hai mắt ra, một đôi mắt như ngọc nhìn chằm chằm Tần Thư Dao, Tần Thư Dao không kịp trốn tránh, cuối cùng bốn mắt nhìn nhau.
Khi hai mắt của Tần Thư Dao đối diện hắn, làm trong lòng nàng nổi lên gợn sóng, thật lâu không thể biến mất.
"Làm sao vậy?" Giọng điệu vẫn trong trẻo mà lạnh lùng như trước, làm cho người ta cảm giác được hàn ý vô tận.
Có lẽ là do quá mệt, đêm đó Tần Thư Dao không gặp ác mộng. Chỉ là bên ngoài tranh cãi rất ầm ĩ, nàng mệt mỏi mở mắt, nhưng mở thế nào cũng không mở ra được
Dường như nàng nghe thấy tiếng hơi thở nam tử truyền đến, chỉ là nàng quá mệt, chỉ cho rằng bản thân nằm mơ.
Nàng xoay người, thay đổi một tư thế rất tốt ngủ càng thêm thoải mái.
Mộ Thiếu Dục lạnh lùng nhìn ngoài cửa, vẻ mặt đám người Thanh Ngọc đỏ bừng, sau đó vội vàng đóng cửa lại.
Đợi sau khi cửa đóng lại, Mộ Thiếu Dục mới nhẹ nhàng tránh thoát cái ôm của Tần Thư Dao, chỉ là vừa mới rời khỏi, Tần Thư Dao lại bỗng nhiên gắt gao bắt lấy tay hắn. Hơn nữa nhẹ giọng nói một câu: "Đừng đi..."
Mộ Thiếu Dục biết nàng chưa tỉnh lại, chỉ là người nàng kêu "đừng đi" là ai, Mộ Thành Hi hay Hàn Thế Quân, hắn đoán không được suy nghĩ của nữ tử này, rõ ràng hắn không thích nữ tử này, nhưng mà khi nàng đưa ra yêu cầu để hắn mang theo nàng đi cùng, hắn lại ngay cả suy nghĩ cũng không cần suy nghĩ, mà gật đầu đồng ý.
Gió ngoài cửa sổ dường như đã ngừng, Mộ Thiếu Dục biết người nọ đã đi. Hắn hơi nhíu mày, rốt cuộc võ công người này cao bao nhiêu, lại có thể tránh thoát được nhiều con mắt như vậy.
May mắn hắn phát hiện kịp thời, bằng không lúc này làm sao Tần Thư Dao có thể yên ổn nằm ở trên giường.
Mộ Thiếu Dục lại cúi đầu nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, mặt của Tần Thư Dao cũng trắng noãn như ánh trăng, lông mày cong cong, mũi cao, thẳng, môi vểnh như anh đào, làn da bóng loáng tuyết trắng, làm Mộ Thiếu Dục không nhịn được muốn hôn một cái.
Chỉ là suy nghĩ này vừa xuất hiện, Mộ Thiếu Dục lập tức nhíu mày, sau đó dùng sức rút tay ra.
Trong lúc ngủ mơ Tần Thư Dao mất hứng nói mê một tiếng, sau đó lại ngủ say.
Ngày hôm sau, Tần Thư Dao dậy vào sáng sớm tinh mơ. Tối hôm qua nàng nằm mơ, dường như trong mơ nàng rất hạnh phúc. Nhưng mà nàng cố gắng thế nào cũng không nhớ nổi mình nằm mơ thấy cái gì.
Sau khi Tĩnh Nguyệt rửa mặt thay y phục cho Tần Thư Dao, hai người đều cùng đi xuống lầu.
Thanh Ngọc nhìn thấy Tần Thư Dao xuống lầu, nhịn không được nhìn nhiều hơn, sau đó lại nhìn Mộ Thiếu Dục. Sau khi cảm giác được ánh mắt hung dữ của Mặc Kiếm, hắn mới vội vàng quay đầu, làm như cái gì cũng chưa thấy.
Tuy rằng hai người Tuyết Ảnh và Ngưng Sương cũng nhiều chuyện, nhưng mà dù sao chuyện này cũng là chuyện của chủ tử. Hơn nữa vốn hai người Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục đã có hôn ước, Mộ Thiếu Dục nửa đêm xuất hiện ở trong phòng Tần Thư Dao, cũng không kỳ lạ.
Cho nên thời điểm Tần Thư Dao ăn điểm tâm, hoàn toàn không có phát hiện ra không khí có chút cổ quái.
Ăn điểm tâm xong, Tần Thư Dao mang theo Tĩnh Nguyệt tới cửa khách điếm chờ. Đợi khi tiểu nhị dắt xe ngựa tới, Tĩnh Nguyệt dè dặt cẩn trọng đỡ Tần Thư Dao lên xe ngựa. Sau đó Tĩnh Nguyệt chuẩn bị muốn lên, nhưng mà lại bị Mộ Thiếu Dục ngăn lại.
"Ngươi đi ra sau ngồi cùng với bọn họ!" Vẻ mặt của Mộ Thiếu Dục không biểu cảm, lạnh lùng nói.
Tĩnh Nguyệt nhịn không được lạnh run một cái, nàng lại nhìn thoáng qua vẻ mặt mờ mịt của Tần Thư Dao, sau đó cố lấy dũng khí nói: "Nô... Nô tì..."
Mộ Thiếu Dục ngay cả nhìn đều không có nhìn nàng, sau khi lên xe ngựa, lập tức thả màn xe xuống.
Tĩnh Nguyệt nhìn màn xe thêu nhiều hoa sặc sỡ, dậm chân một cái, sau đó cẩn thận bước từng bước đi tới xe ngựa khác.
Tuyết Ảnh vội vàng lôi kéo tay Tĩnh Nguyệt, an ủi nói: "Ngươi đừng lo lắng, tuy rằng tính tình công tử lạnh lùng, nhưng sẽ không đối xử tệ bạc với tiểu thư nhà chúng ta!"
Nghe vậy Tĩnh Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, lại nghĩ đến những người này cũng hoàn toàn không biết tình hình bên trong, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ than một tiếng, sau đó lên xe ngựa.
Lần này xe ngựa không chạy nhanh như ngày hôm qua, tốc độ cũng chậm không ít.
Tĩnh Nguyệt ngồi ở trong xe ngựa, nghe hai người Tuyết Ảnh và Ngưng Sương trò chuyện bát quái đêm qua, kinh ngạc trợn to hai mắt, cuối cùng chỉ có thể lắp bắp hỏi: "Ngươi... Các ngươi tận mắt thấy?"
Hai người Tuyết Ảnh và Ngưng Sương lập tức gật đầu: "Hai thị vệ của công tử cũng thấy được. Không tin ngươi cũng có thể hỏi bọn hắn!"
Tĩnh Nguyệt cắn chặt hàm răng, vẻ mặt giận dữ.
Tuyết Ảnh thấy bộ dạng này của Tĩnh Nguyệt, vội vàng khuyên giải nói: "Chúng ta là nô tài, chuyện của chủ tử, chúng ta đừng tham gia vào. Hơn nữa, ngài ấy cũng có hôn ước với tiểu thư, điều này cũng không tính là quá đáng!"
Sau khi Thi Vận nghe xong, cũng khuyên bảo nói: "Ngươi cũng đừng lo lắng, công tử sẽ không làm bậy! Hơn nữa nếu quan hệ giữa tiểu thư và công tử có thể hòa hoãn mà nói, cũng có lợi với tiểu thư, hơn nữa tiểu thư sớm hay muộn cũng sẽ là người của công tử..."
Nơi này cũng chỉ có Tĩnh Nguyệt và Thi Vận là biết rõ quan hệ của hai người Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao nhất. Tĩnh Nguyệt suy nghĩ kỹ lưỡng, cảm thấy Thi Vận nói cũng có đạo lý, dù sao nàng cũng chỉ cần trung thành và tận tâm, giờ phút này không phải suy nghĩ tiểu thư nhà mình chịu thiệt, mà là có nên nói chuyện này với Tần Thư Dao hay không.
Ngồi ở trong xe ngựa Tần Thư Dao cũng hoàn toàn không biết, hôm nay bản thân đã trở thành đối tượng để bọn họ nhiều chuyện. Nàng nằm ở trên giường êm, chỉ cảm thấy xấu hổ và bất đắc dĩ.
Nàng nâng mắt nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, Mộ Thiếu Dục vẫn ngồi thẳng như trước, nghiêm túc xem quyển sách trên tay.
Tần Thư Dao lại nhắm mắt lại, lẩm bẩm trong lòng, trong xe ngựa này chỉ có một mình nàng, chỉ có một mình nàng...
Tốc độ xe ngựa không chạy như bay giống ngày hôm qua, mà đêm qua Tần Thư Dao lại khó có được một giấc ngủ ngon, cho dù giờ phút này bản thân muốn giả bộ ngủ cũng không được.
Nàng ngồi thẳng người, nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, thấy trong tay hắn vẫn cầm một quyển sách, nàng nhíu đầu mày, nhẹ giọng hỏi: "Ngài xem sách gì vậy? Đều nhìn cả một buổi sáng rồi."
Mắt của Mộ Thiếu Dục vẫn nhìn chằm chằm sách như trước, vẻ mặt lạnh như băng, lạnh lùng nói: "Binh thư!"
Tần Thư Dao bất đắc dĩ nhướng mi mắt, lấy một quyển tạp ký từ phía dưới giường êm ra. Đây là ngày hôm qua nàng để Tĩnh Nguyệt chuẩn bị, dùng để giết thời gian khi ở trên xe.
Bên trong xe im lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe, Mộ Thiếu Dục khẽ liếc mắt một cái, khóe mắt cũng vụng trộm nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, thấy nàng nằm ở trên giường êm, quyển sách cầm trong tay một trang cũng chưa lật, một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào phía sau lưng hắn.
Khóe miệng của Mộ Thiếu Dục nở một nụ cười không dễ phát hiện, hắn trực tiếp úp quyển sách xuống, sau đó xoay người, cũng nằm xuống.
Tần Thư Dao nhìn chằm chằm phía sau lưng Mộ Thiếu Dục đến ngẩn người, còn chưa phục hồi tinh thần lại, Mộ Thiếu Dục đã nằm ở bên cạnh nàng, trên mặt nàng nóng hầm hập, vội vàng ngồi thẳng người, giọng điệu có chút nôn nóng nói: "Ngài muốn nghỉ ngơi?"
"Ừ!"
Kế tiếp không có âm thanh gì nữa, Tần Thư Dao nhíu đầu mày, quay lui phía sau nhìn đã thấy Mộ Thiếu Dục thật sự nhắm hai mắt lại.
Lông mi của Mộ Thiếu Dục vừa cong vừa dày, chỉ là trong ngày thường hắn quá mức nghiêm túc, làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào hắn, một đôi môi mỏng mím chặt. Đây là lần đầu tiên Tần Thư Dao cẩn thận đánh giá hắn như vậy, nàng nhìn đến ngơ ngác, không chú ý tới Mộ Thiếu Dục hoàn toàn chưa ngủ.
Bỗng nhiên Mộ Thiếu Dục mở hai mắt ra, một đôi mắt như ngọc nhìn chằm chằm Tần Thư Dao, Tần Thư Dao không kịp trốn tránh, cuối cùng bốn mắt nhìn nhau.
Khi hai mắt của Tần Thư Dao đối diện hắn, làm trong lòng nàng nổi lên gợn sóng, thật lâu không thể biến mất.
"Làm sao vậy?" Giọng điệu vẫn trong trẻo mà lạnh lùng như trước, làm cho người ta cảm giác được hàn ý vô tận.