Vài ngày nay, Tần Thư Dao đã quen Mộ Thiếu Dục đều xuất hiện mỗi ngày. Hôm nay nàng làm lễ cập kê, nàng cũng từng ảo tưởng Mộ Thiếu Dục sẽ đưa lễ vật cho nàng, lại không nghĩ rằng lại là đồ này!
Tần Thư Dao nở một nụ cười lạnh: "Lúc trước ta từng nói qua với ngài, nếu ngài đáp ứng mang ta đi Nam Tĩnh, ta sẽ chủ động từ hôn..." Nói tới đây giọng nói của nàng có chút nghẹn ngào, không nghĩ tới nàng sẽ không muốn.
Nàng hít sâu một hơi, lại nói tiếp: "Mấy ngày nay ta bận đến đầu óc choáng váng, cũng quên mất. Ngày mai ta sẽ nói rõ với phụ thân, để phụ thân đi chỗ hoàng thượng từ hôn. Cho nên ngài cũng không cần lo lắng, ta bội ước!"
Mộ Thiếu Dục ngẩn ra, hắn không nghĩ tới chuyện lúc trước, Tần Thư Dao còn nhớ rõ như vậy.
"Không được!"
Hắn không hề nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt, vừa nói ra ngay cả chính hắn cũng có chút kinh ngạc.
Mộ Thiếu Dục cau mày, lạnh lùng nói: "Không thể từ hôn, thánh chỉ đã hạ, nếu lúc này nàng hối hôn, là cãi lại thánh mệnh. Sẽ rước lấy họa mất đầu!"
Vừa nãy nếu Tần Thư Dao nghe thế sẽ vui mừng, nhưng mà không nghĩ tới Mộ Thiếu Dục bởi vì sợ cãi lại thánh mệnh mới không từ hôn với nàng.
"Gặp họa mất đầu cũng là ta, ta cũng sẽ không đẩy đến trên người ngài!"
Mộ Thiếu Dục thấy Tần Thư Dao còn khăng khăng một mực, lại nói: "Nàng sớm đã là người của ta, ta sẽ phụ trách. Ước hẹn lúc trước bỏ đi, hơn nữa cho dù nàng dám đi từ hôn, Tần đại nhân cũng không dám. Nàng nên thành thành thật thật đợi ở trong nhà, chờ ta cưới nàng!"
Nói xong Mộ Thiếu Dục cũng đứng lên, cầm lấy trâm hoa trên bàn, nói: "Trâm hoa này ta cũng quên mất là Anh Anh cũng có một cái, chỉ là nhìn thấy nó rất hợp với nàng, cho nên mới lấy đến đưa cho nàng. Nàng đã không thích, vậy ta ném đi. Những lời vừa rồi, không được nói với người khác!".
Nói xong Mộ Thiếu Dục cũng không giải thích, xoay người đi ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Tần Thư Dao mờ mịt ngồi ở trên ghế, thẳng đến khi ngoài cửa vang lên tiếng, nàng mới hồi phục lại tinh thần.
Lúc trước Tần Thư Dao cho rằng Mộ Thiếu Dục làm nhiều việc vì nàng như vậy, là vì thật sự động lòng với nàng. Không nghĩ tới hắn cũng chỉ vì đụng vào nàng, cho nên mới muốn hoàn thành trách nhiệm. Nếu lúc trước gặp phải tình huống giống như vậy không phải nàng, mà là Trịnh Anh Anh thì sao? Có phải Mộ Thiếu Dục cũng sẽ làm như vậy không?
Tần Thư Dao bỗng nhiên cả kinh, nàng đột nhiên ý thức được, Mộ Thiếu Dục đối xử với bản thân không phải tình, ngược lại bản thân không cẩn thận tiến vào cạm bẫy ôn nhu kia.
Xem ra nàng cần phải thoát khỏi bên trong vũng bùn sâu này mới được, nếu không nàng lại sẽ giống như kiếp trước.
Tần Thư Dao âm thầm cắn răng, hiện tại nàng không có thời gian bận tâm vào tình cảm nam nữ, nàng còn có việc quan trọng hơn phải làm.
Túy Tiên lâu, nhã gian
Mộ Thành Hi ngồi ở trên ghế thái sư khắc hoa đỏ thẫm, trên tay cầm một ly trà sứ men xanh, chỉ là mới uống một ngụm, thì bởi vì lời nói của Tần Thư Dao, mà phun ra.
"Cô nương nói cái gì?"
Tần Thư Dao nhìn thấy bộ dạng khoa trương này của Mộ Thành Hi, mày liễu nhíu lại, sau đó lặp lại một lần nữa.
Mộ Thành Hi vội vàng để ly trà xuống, lại hỏi: "Cô nương nói sự thật? Nhưng nàng là thân muội muội của cô nương? Nào có ai tính kế thân muội muội như cô nương!".
Tần Thư Dao cau mày, bất đắc dĩ nói: "Hàn Thế Quân không phải là người tốt gì, lúc trước hắn ta hạ độc Tương Tư Dẫn cho muội muội ta, hiện tại lại muốn cưới muội ấy, làm sao mà thật sự yêu muội ấy được, rõ ràng là mốn cưới muội ấy về để mà lợi dụng. Chỉ là muội muội ta ngốc, trái tim thiếu nữ đã sớm bị mất rồi!"
"Vậy cũng không thể dùng loại biện pháp này. Nếu muội muội cô nương biết, còn không hận chết cô nương!" Mộ Thành Hi tao nhã cầm lấy khăn, lau nước trà trên người sạch sẽ.
"Nếu có biện pháp khác tốt hơn, ta cũng sẽ không mạo hiểm đi bước này. Hơn nữa mỗi ngày người Hàn gia đều bức tỗ mẫu ta, để muội muội ta năm nay phải gả qua, không có một liều thuốc mạnh, làm sao bọn họ có thể hết hy vọng!"
Mộ Thành Hi nhíu mày, Tần Thư Dao nói cũng đúng, nếu không làm như vậy quả thật Hàn gia sẽ không chết tâm. Chỉ là mưu kế như vậy, Mộ Thành Hi thật sự có chút lo lắng!
Tần Thư Dao thấy Mộ Thành Hi do dự, lại nói: "Ngài chỉ cần giúp ta hoàn thành. Hơn nữa, lúc trước ta với tam ca của ngài, lúc đó chẳng phải cũng như vậy mới thành sao. Không làm loại biện pháp này, người Hàn gia còn chưa từ bỏ ý định, kế mẫu của ta cũng được không ít lợi ích từ bọn họ đâu."
Mộ Thành Hi trầm ngâm một lát lại nói: "Chỉ là Tô công tử đồng ý sao?"
Dù sao Tô Nhược Hoài là một người thông minh, nếu hắn biết bản thân bị tính kế, sau này Tần Khả Cầm cũng sẽ không tốt lắm!
Chỉ là hiện tại Tần Thư Dao cũng không để ý đến nhiều chuyện như vậy, người nàng biết không nhiều lắm, hơn nữa nàng cảm thấy Tô gia và Mộ Thành Hi cùng hợp tác, chỉ cần Mộ Thành Hi việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, như vậy Tô gia cũng nhất định sẽ không truy cứu.
Đây là nguyên nhân vì sao nàng tìm đến Mộ Thành Hi.
"Hắn không đồng ý cũng phải đồng ý. Hơn nữa, muội muội ta ngoại trừ thân thể có chút yếu ớt ra, có kém với người khác chỗ nào đâu."
Mộ Thành Hi suy nghĩ, cũng gật đầu nói: "Như vậy ta đi sắp xếp thời gian và địa điểm, đến lúc đó lại báo cho cô nương!"
Có Mộ Thành Hi hỗ trợ, Tần Thư Dao cũng yên tâm.
"Tốt nhất càng nhanh càng tốt. Qua một tháng nữa ta phải lập gia đình, đến lúc đó thật sự gả đi rồi, cũng không được tự do!"
Tần Thư Dao nghĩ đến Mộ Thiếu Dục, trong lòng như bị kim đâm phải, làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng mà Mộ Thành Hi nghe nói như thế, cũng nhịn không được nhíu mày, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ than một tiếng.
Hàng động của Mộ Thành Hi rất nhanh, chỉ hai ngày, đã chuẩn bị đầy đủ tất cả kế hoạch, ngay cả thời gian và địa điểm cũng đều chuẩn bị thỏa đáng.
Đầu mùa đông, mây trắng tích tụ thành những đám mây xám, bên ngoài tuyết rơi như lông ngỗng.
Bên trong thôn trang bên ngoài thành, treo đèn lồng, trong phòng truyền đến tiếng nói tiếng cười.
Mộ Thành Hi hẹn mấy vị công tử đến đây săn thú, con mồi trong đầu mùa đông cũng không ít, bọn họ đi ra ngoài một ngày đã săn được một con hươu, lúc này một đám người đang nướng thịt hươu ăn.
Cả một phòng toàn mùi thịt.
Lần săn thú này, Tần Thư Dao cũng được mời đi, vì giải buồn cho Tần Khả Cầm, cũng đặc biệt mang Tần Khả Cầm theo đến. Vốn Tần Khả Cầm cũng không đồng ý ra ngoài, nàng cảm thấy bản thân cũng gần lập gia đình, nên ở trong nhà thêu giá y. Nhưng không chịu được Tần Thư Dao quấn quýt làm phiền, cuối cùng chỉ có thể kiên trì theo đến.
Chuyện săn thú là của nam nhân, vài cô nương bọn họ đợi ở trong thôn trang thưởng tuyết. Đợi đến khi bọn họ đi săn trở về, cũng mượn chút ánh sáng, ăn mấy miếng thịt nướng.
May mắn thời tiết lạnh lẽo, ăn thịt nướng cũng không cảm thấy nóng.
Thân thể Tần Khả Cầm yếu ớt từ nhỏ, lúc trước bởi vì điều kiện không cho phép, sau này lại bởi vì Tần lão phu nhân rất cẩn thận. Cho nên cũng chưa từng ăn qua mấy thứ này, liên tục ăn vài miếng mới ngừng.
Tần Thư Dao thấy bộ dạng nàng cao hứng, cũng rót cho nàng vài ly rượu!
"Hôm nay khí lạnh, uống chút rượu để ngủ ngon giấc!"
Rượu này không phải rượu trái cây mà mấy cô nương hay uống, mà là rượu mạnh. Sau khi Tần Khả Cầm uống hai ly, vẻ mặt lập tức đỏ bừng, toàn thân nóng lên. Hơn nữa lại còn muốn uống tiếp nữa, xem ra đã có vài phần say.