Cho dù Mộ Thiếu Dục bị trọng thương, nghi ngờ trong lòng hoàng thượng cũng không biến mất.
"Ngươi ngay tại đây xem vết thương thế nào." Trong lòng hoàng thượng vẫn nghi ngờ, không tín nhiệm. Muốn đích thân xem vết thương của Mộ Thiếu Dục.
Đợi sau khi thái y đến đây, xác định miệng vết thương rất sâu, hơn nữa đã không còn đáng ngại, hoàng thượng mới có chút tin.
"Thời gian này, con cũng vất vả rồi. Trước đó vài ngày Tần gia nói muốn lùi lại hôn sự, nói là bị thương. Vỗn Trẫm cũng muốn chờ con trở về rồi bàn bạc, nhưng mắt thấy ngày thành thân của con cũng đến gần rồi, nên cũng đồng ý. Về phần hai Trắc phi của con, vẫn ngày đó cưới vào cửa!"
Mộ Thiếu Dục nghe xong hồi lâu, mới hiểu được, hôn sự của hắn và Tần Thư Dao phải kéo dài tới sang năm, mà hai Trắc phi kia lại bước vào cửa trước chính phi.
Loại chuyện này cho dù dân thường cũng sẽ không làm, chuyện này đối với chính thê mà nói là nỗi sỉ nhục rất lớn. Nhưng hoàng thượng lại đồng ý, điều này làm cho Mộ Thiếu Dục ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu rõ, chuyện này sợ là mưu kế của hoàng hậu.
Chỉ là bà ta làm như vậy để làm gì, lúc trước khi hắn không đồng ý cưới Tần Thư Dao, hoàng hậu lại cứng rắn đưa cho hắn, hiện tại đợi đến khi thật sự muốn thành hôn với nàng, hoàng hậu lại cố ý hãm hại hơn nữa còn lấy độc đi hại nàng.
Mộ Thiếu Dục không nghĩ ra liên quan gì trong đó, nhưng hắn biết từng hành động của hoàng hậu, đơn giản là làm cho hắn khó chịu.
Lúc này dĩ nhiên hắn không có tâm tình đi giải thích với hoàng thượng, sau khi nghe xong, mặt không biểu cảm, mà trong lòng lại sớm bay ra tới bên ngoài, muốn vội vàng ra khỏi cung giải thích với Tần Thư Dao một phen.
Hoàng thượng thấy hắn như thế, cho rằng hắn không để ở trong lòng, thì vỗ vai hắn một cái nói: "Cô nương Tần gia là một người không tệ, đợi nàng lành bệnh, trẫm lập tức sai người để con cưới nàng vào cửa!"
Mộ Thiếu Dục hơi vuốt cằm, cũng không muốn ở lại lâu. Chỉ là nếu hoàng thượng đã hoài nghi, đương nhiên sẽ không cứ như vậy mà dễ dàng buông tha cho hắn, để hắn trực tiếp ở Dưỡng Tâm điện tĩnh dưỡng.
Mộ Thiếu Dục cũng không phải người ngu, đương nhiên có thể nghe ra được ý tứ trong lời nói của hoàng thượng, trong lòng hắn trầm xuống, cũng dần dần bắt đầu tính kế.
Lại qua mấy ngày, vết thương của Mộ Thiếu Dục đã tốt không sai biệt lắm, mà độc của Tần Thư Dao cũng khống chế được. Lúc này đã là cuối tháng mười một, qua mười ngày nữa chính là ngày Mộ Thiếu Dục thành thân.
Bởi vì Mộ Thiếu Dục còn ở trong cung, cho nên hôn lễ cũng cử hành ở trong cung, nô tài bên ngoài đều bắt đầu bố trí này nọ.
Vài ngày nay, Mộ Thiếu Dục luôn đợi ở trong Dưỡng Tâm điện, thẳng đến khi vết thương đỡ hơn, nghi ngờ trong lòng hoàng thượng với hắn cũng bớt chút ít, mới đưa ra khỏi cung.
Mộ Thiếu Dục cũng không giấu diếm, trực tiếp nói nguyên do ra.
Hoàng thượng cũng cảm thấy chuyện này thua thiệt Tần Thư Dao, cũng gật đầu đồng ý cho hắn ra khỏi cung.
Chính là Mộ Thiếu Dục mới vừa đi ra khỏi Dưỡng Tâm điện, thì đụng phải hoàng hậu.
Mộ Thiếu Dục hành lễ với hoàng hậu, đang muốn từ bên người bà ta đi ra ngoài, lại nghe thấy hoàng hậu cười lạnh một tiếng.
"Dục Nhi, con sốt ruột như vậy, sợ là lo lắng cho Tần nha đầu nhỉ! Chỉ là con cũng không cần quá mức lo lắng, lấy thực lực của người bên cạnh con, có lẽ độc của nàng cũng đã được khống chế rồi."
Mộ Thiếu Dục nghe vậy cảm thấy trầm xuống, hắn đã sớm đoán được chuyện này là hoàng hậu gây nên, lại không nghĩ rằng hoàng hậu lại to gan như thế, lại không hề cố kỵ, dám trước mặt nhiều người nhắc tới. Tuy rằng hoàng hậu nói nhỏ, nhưng loại chuyện này cũng phải chuyện quan minh lỗi lạc.
"Mẫu hậu muốn làm gì?"
Hoàng hậu âm trầm nở nụ cười: "Bản cung muốn cái gì, chắc hẳn ngươi rất rõ ràng! Bản cung cho ngươi thời gian ba ngày, nếu ngươi còn không chịu giao binh quyền ra, như vậy Tần nha đầu kia, sợ là cũng không còn sống lâu nữa!" (editor: lúc này hoàng hậu trở mặt rồi nên mình để ngươi mà không phải con như câu trước)
Lúc trước hoàng hậu cho rằng người trong lòng Mộ Thiếu Dục là Trịnh Anh Anh, hơn nữa bà ta cũng biết quan hệ giữa hai người Tần Thư Dao và Mộ Thành Hi không phải bình thường, vì làm cho hai huynh đệ bọn họ tương tàn, mới cố ý ban Tần Thư Dao cho Mộ Thiếu Dục. Lại không nghĩ rằng Mộ Thành Hi và Mộ Thiếu Dục vẫn huynh đệ tình thâm, mà Mộ Thiếu Dục có tình cảm với Tần Thư Dao.
Chỉ là như vậy đối với hoàng hậu mà nói rất tốt, trong tay bà ta cũng có nhiều biện pháp, có Tần Thư Dao ở đó, cho dù Mộ Thiếu Dục muốn động, cũng không dám động loạn.
Thẳng đến khi hoàng hậu đi, Mộ Thiếu Dục vẫn đứng tại chỗ, hai tay gắt gao nắm thành quyền, trước kia hắn cho rằng chỉ cần có thể phụ tá hoàng thượng đánh bại thống nhất giang sơn này, đó là tâm nguyện của hắn. Lại trước giờ đều chưa hề nghĩ tới bản thân cũng sẽ có một ngày, vì một nữ nhân bị người áp chế.
Chùa Thanh Phong.
Tần Thư Dao được bố trí trong một tiểu viện, đám người Thi Vận ở trong sân dựng một phòng bếp, nấu thuốc hoặc làm một ít đồ ăn sáng cho Tần Thư Dao.
Bởi vì mỗi ngày Mặc Kiếm đều đến giúp Tần Thư Dao giải độc, cho nên từ sau ngày đó Tần Thư Dao cũng không tái phát nữa, chỉ là từ sau lần đó, thân thể cũng trở nên suy yếu, mà vết thương trên chân cũng không tốt lắm.
Mộ Thiếu Dục ra roi thúc ngựa chạy tới chùa Thanh Phong, để Mặc Kiếm dẫn đường lập tức đi tới trong tiểu viện Tần Thư Dao.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy sắc mặt Tần Thư Dao tái nhợt, người cũng gầy đi không ít, trầm xuống, bước lên phía trước hai bước, ngồi ở mép giường, nhẹ giọng nói: "Sao lại biến thành như thế!"
Tần Thư Dao nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, chỉ là thân thể suy yếu."
Mộ Thiếu Dục nhìn thoáng qua Mặc Kiếm, lại nói: "Rốt cuộc nàng trúng độc gì, lại biến thành như thế?"
Mặc Kiếm cũng không biết độc này là gì, chỉ là biện pháp của hắn cũng dùng được, dù sao từ sau khi Tần Thư Dao uống thuốc giải của hắn, cũng không lại phát độc.
"Thuộc hạ vô năng!"
Mộ Thiếu Dục nhíu chặt hai hàng lông mày, phất phất tay ý bảo đám người Mặc Kiếm lui ra ngoài.
Về phần hôn sự của hai người bọn họ, Mộ Thiếu Dục quyết định vẫn không đề cập tới, dù sao giờ phút này Tần Thư Dao còn suy yếu như thế, nếu bị kích thích bệnh không dậy nổi, vậy càng thêm khó khăn.
Chỉ là Mộ Thiếu Dục vẫn xem nhẹ Tần Thư Dao, sau khi Ngô thị nhận được tin tức, đã sớm phái người đến truyền đạt, cho nên Tần Thư Dao đã sớm biết.
Tần Thư Dao thấy Mộ Thiếu Dục không nói, bản thân cũng không muốn nhắc tới, dù sao hai Trắc phi kia sớm hay muộn cũng phải cưới vào cửa, sớm hơn nàng thì thế nào, nếu Mộ Thiếu Dục thật sự có tình cảm với nàng, cũng tất nhiên sẽ không để bọn họ sinh hạ con nối dòng trước nàng.
Hai người im lặng một lát, ai cũng không mở miệng nói chuyện, cuối cùng vẫn là Mộ Thiếu Dục than dài một tiếng: "Nơi này đâu phải nơi tĩnh dưỡng, Tần gia đưa nàng đến đây, cũng là do sợ hoàng hậu, chỗ ta có một biệt viện, tĩnh dưỡng rất tốt!"
Tần Thư Dao muốn cự tuyệt, Mộ Thiếu Dục lại nói: "Không có việc gì, ta sẽ sai người ở lại chỗ này, nếu người Tần gia có đến, thì nói nàng không thoải mái, không muốn gặp khách. Bọn họ cũng sẽ không thể nghĩ đến nàng đã được mang đi!"
Tần Thư Dao thấy Mộ Thiếu Dục nói như vậy, thì cũng không nỡ cự tuyệt hắn, cho nên cũng không lại lên tiếng.
Cuối cùng, Mộ Thiếu Dục để lại hai người Thi Vận và Tuyết Ảnh trong chùa Thanh Phong, bảo bọn họ vẫn như ngày thường, không bị ni cô trong chùa phát hiện. Mà Ngưng Sương đi theo Tần Thư Dao cùng đến biệt viện của Mộ Thiếu Dục.
Bởi vì hoàng thượng hoài nghi, cho nên Mộ Thiếu Dục cũng không ở trong đó lâu, đợi đến khi cửa cung sắp đóng thì lập tức trở về cung.
Chính là ở trên đường, lại gặp được một người không muốn gặp.
Cho dù Mộ Thiếu Dục bị trọng thương, nghi ngờ trong lòng hoàng thượng cũng không biến mất.
"Ngươi ngay tại đây xem vết thương thế nào." Trong lòng hoàng thượng vẫn nghi ngờ, không tín nhiệm. Muốn đích thân xem vết thương của Mộ Thiếu Dục.
Đợi sau khi thái y đến đây, xác định miệng vết thương rất sâu, hơn nữa đã không còn đáng ngại, hoàng thượng mới có chút tin.
"Thời gian này, con cũng vất vả rồi. Trước đó vài ngày Tần gia nói muốn lùi lại hôn sự, nói là bị thương. Vỗn Trẫm cũng muốn chờ con trở về rồi bàn bạc, nhưng mắt thấy ngày thành thân của con cũng đến gần rồi, nên cũng đồng ý. Về phần hai Trắc phi của con, vẫn ngày đó cưới vào cửa!"
Mộ Thiếu Dục nghe xong hồi lâu, mới hiểu được, hôn sự của hắn và Tần Thư Dao phải kéo dài tới sang năm, mà hai Trắc phi kia lại bước vào cửa trước chính phi.
Loại chuyện này cho dù dân thường cũng sẽ không làm, chuyện này đối với chính thê mà nói là nỗi sỉ nhục rất lớn. Nhưng hoàng thượng lại đồng ý, điều này làm cho Mộ Thiếu Dục ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu rõ, chuyện này sợ là mưu kế của hoàng hậu.
Chỉ là bà ta làm như vậy để làm gì, lúc trước khi hắn không đồng ý cưới Tần Thư Dao, hoàng hậu lại cứng rắn đưa cho hắn, hiện tại đợi đến khi thật sự muốn thành hôn với nàng, hoàng hậu lại cố ý hãm hại hơn nữa còn lấy độc đi hại nàng.
Mộ Thiếu Dục không nghĩ ra liên quan gì trong đó, nhưng hắn biết từng hành động của hoàng hậu, đơn giản là làm cho hắn khó chịu.
Lúc này dĩ nhiên hắn không có tâm tình đi giải thích với hoàng thượng, sau khi nghe xong, mặt không biểu cảm, mà trong lòng lại sớm bay ra tới bên ngoài, muốn vội vàng ra khỏi cung giải thích với Tần Thư Dao một phen.
Hoàng thượng thấy hắn như thế, cho rằng hắn không để ở trong lòng, thì vỗ vai hắn một cái nói: "Cô nương Tần gia là một người không tệ, đợi nàng lành bệnh, trẫm lập tức sai người để con cưới nàng vào cửa!"
Mộ Thiếu Dục hơi vuốt cằm, cũng không muốn ở lại lâu. Chỉ là nếu hoàng thượng đã hoài nghi, đương nhiên sẽ không cứ như vậy mà dễ dàng buông tha cho hắn, để hắn trực tiếp ở Dưỡng Tâm điện tĩnh dưỡng.
Mộ Thiếu Dục cũng không phải người ngu, đương nhiên có thể nghe ra được ý tứ trong lời nói của hoàng thượng, trong lòng hắn trầm xuống, cũng dần dần bắt đầu tính kế.
Lại qua mấy ngày, vết thương của Mộ Thiếu Dục đã tốt không sai biệt lắm, mà độc của Tần Thư Dao cũng khống chế được. Lúc này đã là cuối tháng mười một, qua mười ngày nữa chính là ngày Mộ Thiếu Dục thành thân.
Bởi vì Mộ Thiếu Dục còn ở trong cung, cho nên hôn lễ cũng cử hành ở trong cung, nô tài bên ngoài đều bắt đầu bố trí này nọ.
Vài ngày nay, Mộ Thiếu Dục luôn đợi ở trong Dưỡng Tâm điện, thẳng đến khi vết thương đỡ hơn, nghi ngờ trong lòng hoàng thượng với hắn cũng bớt chút ít, mới đưa ra khỏi cung.
Mộ Thiếu Dục cũng không giấu diếm, trực tiếp nói nguyên do ra.
Hoàng thượng cũng cảm thấy chuyện này thua thiệt Tần Thư Dao, cũng gật đầu đồng ý cho hắn ra khỏi cung.
Chính là Mộ Thiếu Dục mới vừa đi ra khỏi Dưỡng Tâm điện, thì đụng phải hoàng hậu.
Mộ Thiếu Dục hành lễ với hoàng hậu, đang muốn từ bên người bà ta đi ra ngoài, lại nghe thấy hoàng hậu cười lạnh một tiếng.
"Dục Nhi, con sốt ruột như vậy, sợ là lo lắng cho Tần nha đầu nhỉ! Chỉ là con cũng không cần quá mức lo lắng, lấy thực lực của người bên cạnh con, có lẽ độc của nàng cũng đã được khống chế rồi."
Mộ Thiếu Dục nghe vậy cảm thấy trầm xuống, hắn đã sớm đoán được chuyện này là hoàng hậu gây nên, lại không nghĩ rằng hoàng hậu lại to gan như thế, lại không hề cố kỵ, dám trước mặt nhiều người nhắc tới. Tuy rằng hoàng hậu nói nhỏ, nhưng loại chuyện này cũng phải chuyện quan minh lỗi lạc.
"Mẫu hậu muốn làm gì?"
Hoàng hậu âm trầm nở nụ cười: "Bản cung muốn cái gì, chắc hẳn ngươi rất rõ ràng! Bản cung cho ngươi thời gian ba ngày, nếu ngươi còn không chịu giao binh quyền ra, như vậy Tần nha đầu kia, sợ là cũng không còn sống lâu nữa!" (editor: lúc này hoàng hậu trở mặt rồi nên mình để ngươi mà không phải con như câu trước)
Lúc trước hoàng hậu cho rằng người trong lòng Mộ Thiếu Dục là Trịnh Anh Anh, hơn nữa bà ta cũng biết quan hệ giữa hai người Tần Thư Dao và Mộ Thành Hi không phải bình thường, vì làm cho hai huynh đệ bọn họ tương tàn, mới cố ý ban Tần Thư Dao cho Mộ Thiếu Dục. Lại không nghĩ rằng Mộ Thành Hi và Mộ Thiếu Dục vẫn huynh đệ tình thâm, mà Mộ Thiếu Dục có tình cảm với Tần Thư Dao.
Chỉ là như vậy đối với hoàng hậu mà nói rất tốt, trong tay bà ta cũng có nhiều biện pháp, có Tần Thư Dao ở đó, cho dù Mộ Thiếu Dục muốn động, cũng không dám động loạn.
Thẳng đến khi hoàng hậu đi, Mộ Thiếu Dục vẫn đứng tại chỗ, hai tay gắt gao nắm thành quyền, trước kia hắn cho rằng chỉ cần có thể phụ tá hoàng thượng đánh bại thống nhất giang sơn này, đó là tâm nguyện của hắn. Lại trước giờ đều chưa hề nghĩ tới bản thân cũng sẽ có một ngày, vì một nữ nhân bị người áp chế.
Chùa Thanh Phong.
Tần Thư Dao được bố trí trong một tiểu viện, đám người Thi Vận ở trong sân dựng một phòng bếp, nấu thuốc hoặc làm một ít đồ ăn sáng cho Tần Thư Dao.
Bởi vì mỗi ngày Mặc Kiếm đều đến giúp Tần Thư Dao giải độc, cho nên từ sau ngày đó Tần Thư Dao cũng không tái phát nữa, chỉ là từ sau lần đó, thân thể cũng trở nên suy yếu, mà vết thương trên chân cũng không tốt lắm.
Mộ Thiếu Dục ra roi thúc ngựa chạy tới chùa Thanh Phong, để Mặc Kiếm dẫn đường lập tức đi tới trong tiểu viện Tần Thư Dao.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy sắc mặt Tần Thư Dao tái nhợt, người cũng gầy đi không ít, trầm xuống, bước lên phía trước hai bước, ngồi ở mép giường, nhẹ giọng nói: "Sao lại biến thành như thế!"
Tần Thư Dao nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, chỉ là thân thể suy yếu."
Mộ Thiếu Dục nhìn thoáng qua Mặc Kiếm, lại nói: "Rốt cuộc nàng trúng độc gì, lại biến thành như thế?"
Mặc Kiếm cũng không biết độc này là gì, chỉ là biện pháp của hắn cũng dùng được, dù sao từ sau khi Tần Thư Dao uống thuốc giải của hắn, cũng không lại phát độc.
"Thuộc hạ vô năng!"
Mộ Thiếu Dục nhíu chặt hai hàng lông mày, phất phất tay ý bảo đám người Mặc Kiếm lui ra ngoài.
Về phần hôn sự của hai người bọn họ, Mộ Thiếu Dục quyết định vẫn không đề cập tới, dù sao giờ phút này Tần Thư Dao còn suy yếu như thế, nếu bị kích thích bệnh không dậy nổi, vậy càng thêm khó khăn.
Chỉ là Mộ Thiếu Dục vẫn xem nhẹ Tần Thư Dao, sau khi Ngô thị nhận được tin tức, đã sớm phái người đến truyền đạt, cho nên Tần Thư Dao đã sớm biết.
Tần Thư Dao thấy Mộ Thiếu Dục không nói, bản thân cũng không muốn nhắc tới, dù sao hai Trắc phi kia sớm hay muộn cũng phải cưới vào cửa, sớm hơn nàng thì thế nào, nếu Mộ Thiếu Dục thật sự có tình cảm với nàng, cũng tất nhiên sẽ không để bọn họ sinh hạ con nối dòng trước nàng.
Hai người im lặng một lát, ai cũng không mở miệng nói chuyện, cuối cùng vẫn là Mộ Thiếu Dục than dài một tiếng: "Nơi này đâu phải nơi tĩnh dưỡng, Tần gia đưa nàng đến đây, cũng là do sợ hoàng hậu, chỗ ta có một biệt viện, tĩnh dưỡng rất tốt!"
Tần Thư Dao muốn cự tuyệt, Mộ Thiếu Dục lại nói: "Không có việc gì, ta sẽ sai người ở lại chỗ này, nếu người Tần gia có đến, thì nói nàng không thoải mái, không muốn gặp khách. Bọn họ cũng sẽ không thể nghĩ đến nàng đã được mang đi!"
Tần Thư Dao thấy Mộ Thiếu Dục nói như vậy, thì cũng không nỡ cự tuyệt hắn, cho nên cũng không lại lên tiếng.
Cuối cùng, Mộ Thiếu Dục để lại hai người Thi Vận và Tuyết Ảnh trong chùa Thanh Phong, bảo bọn họ vẫn như ngày thường, không bị ni cô trong chùa phát hiện. Mà Ngưng Sương đi theo Tần Thư Dao cùng đến biệt viện của Mộ Thiếu Dục.
Bởi vì hoàng thượng hoài nghi, cho nên Mộ Thiếu Dục cũng không ở trong đó lâu, đợi đến khi cửa cung sắp đóng thì lập tức trở về cung.
Chính là ở trên đường, lại gặp được một người không muốn gặp.