Ngày hôm đó, Phương đại phu nhân Phương gia và Tô phu nhân Tô gia cùng đến chúc tết. Ngô thị vội vàng ra nghênh đón, Phương gia là nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, lúc trước khi Tần Thư Dao bị ban cho Mộ Thiếu Dục làm chính thê, Ngô thị còn cảm thấy có chút băn khoăn, sợ chọc giận Phương gia. Hiện tại Tần gia và Phương gia đều giống nhau, đều là thiếp thất của Mộ Thiếu Dục, cho nên cũng tự nhiên không ít.
Về phần Tô gia, trong ngày thường cực ít lui tới, không nghĩ tới hôm nay lại đến bái phỏng, nhất thời làm cho bà ta cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Lần này Tô phu nhân đến, ngoài chúc tết, càng nhiều hơn là đến nhìn Tần Khả Cầm. Chuyện của nhi tử bà làm, bà đều rất rõ ràng, chỉ cần cô nương này không lẳng lơ, hoặc thiếu cánh tay thiếu chân, đương nhiên bà vui vẻ chấp nhận.
Lần này Tô phu nhân còn mang theo Tô Nhã Hạm đến, sau lần chia tay đó, Tần Thư Dao không gặp lại Tô Nhã Hạm, nghe nói nàng đến, lập tức mang theo nha hoàn đi ra ngoài đón.
Tô Nhã Hạm thấy Tần Thư Dao còn gầy yếu hơn lần trước, thì nhớ tới hôn sự cuối năm, nàng nhíu mày, khuyên bảo: "Tỷ cũng nên thoải mái. Đừng tìm băn khoăn cho chính mình!"
Tần Thư Dao nghe vậy hơi sửng sốt, lập tức hiểu được. Từ sau khi nàng bị đưa xuống làm trắc phi, nàng nghe được đều là châm chọc khiêu khích, ngay cả Tần lão phu nhân cũng chỉ thở dài. Vẫn chưa từng nghe lời nói thế này.
Trong lòng nàng hơi ấm áp, ý cười trên mặt cũng càng sâu: "Ta đã sớm không còn nghĩ tới những chuyện kia nữa, từ ngày ngã trong núi đến bây giờ, thân thể luôn tĩnh dưỡng không tốt, mới trở nên như thế."
Tô Nhã Hạm thấy nàng không có chút nào nói dối, cũng dần dần yên tâm.
Tần Thư Dao lôi kéo nàng đi về một hướng khác, vừa cười nói: "Nghe nói hôn sự của muội cũng đã định xuống rồi?"
Nàng biết người trong lòng Tô Nhã Hạm là Mộ Thành Hi, chỉ là có mấy nữ tử có thể gả được cho người trong lòng chứ, vẫn không phải nghe theo mệnh cha mẹ, lời của mai mối.
Tô Nhã Hạm nghe thấy, sắc mặt lập tức thoáng đỏ ửng, ngại ngùng gật đầu: "Là biểu ca muội, thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, hiểu thấu nhau!"
Tần Thư Dao mỉm cười, có mấy người có thể gả cho người hiểu mình. Tô Nhã Hạm có thể sớm thấy rõ tình hình, hơn nữa kịp thời tìm một nam tử môn đăng hộ đối, lại là thanh mai trúc mã. Điều này cho thấy Tô Nhã Hạm cũng không phải là một nữ tử ngu xuẩn.
Điều này làm cho Tần Thư Dao không khỏi nhớ tới Trịnh Anh Anh, Trịnh Anh Anh oán hận chính nàng không thôi, không biết khi biết nàng bị đưa từ chính phi xuống trắc phi nàng ta sẽ có cảm nghĩ gì. Là vui mừng không thôi, hay đáng tiếc, hay tiếc hận bản thân lại bỏ lỡ một bước.
Hai người trò chuyện, một tiểu nha hoàn bên ngoài đi vào, cúi người thi lễ nói: "Tiểu thư Trịnh gia đến bái phỏng, hỏi tiểu thư có tiện hay không!"
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến.
Tuy rằng Tần Thư Dao không đồng ý nhìn thấy Trịnh Anh Anh, nhưng nàng cũng biết bản thân tránh không khỏi. Năm nay mới vừa mới bắt đầu, mặc kệ là lập gia đình hay không lập gia đình, sau này hai người bọn họ đều có rất nhiều cơ hội gặp mặt.
Cho nên nàng gật đầu, bảo nha hoàn dẫn Trịnh Anh Anh tới đây.
Tô Nhã Hạm cũng biết một chút ít về ân oán của hai người bọn họ, thấy Tần Thư Dao không có một chút hận ý nào, ngược lại còn một bộ dạng rộng rãi, không khỏi có chút bội phục.
Trịnh Anh Anh được một nha hoàn dẫn vào, nàng ta nhìn thấy Tần Thư Dao thản nhiên uống trà, nói cười với Tô Nhã Hạm, nhịn không được ngẩn người, nàng ta cho rằng Tần Thư Dao sẽ giống như mình, lo được lo mất, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Nhưng hiện tại nhìn bộ dạng của nàng, ngoại trừ thân thể có chút gầy yếu, sắc mặt vẫn hồng hào, nơi nào giống người bị biếm xuống làm Trắc phi.
Tần Thư Dao nhìn thấy Trịnh Anh Anh đến, thì đứng lên, khách khí nói: "Ngồi đi!"
Tô Nhã Hạm cũng từng nghe nói chuyện của bọn họ, cũng không muốn không khí trở nên xấu hổ, cười nói: "Điểm tâm ở chỗ Dao tỷ tỷ ăn thật ngon, ngươi cũng ăn một miếng thử xem!"
Hai người Trịnh Anh Anh và Tô Nhã Hạm cũng chỉ thấy mặt vài lần mà thôi, không lấy làm gì thân thiết. Hơn nữa hôm nay nàng ta đến, là muốn đến xem Tần Thư Dao có bị tra tấn thành bộ dạng người không ra người hay không.
Không nghĩ tới Tần Thư Dao vẫn hồng hào vui vẻ, dường như không có một chút đau buồn nào.
"Ngươi thật sự một chút cũng không để ý?"
Trịnh Anh Anh vừa vào cửa đã nói một câu làm cho người ta không hiểu thế nào.
Nhưng mà Tần Thư Dao lại rất rõ ràng, ý tứ trong lời nói của nàng ta: "Để ý thì như thế nào, không để ý thì như thế nào. Hôn sự này là lệnh của cha mẹ, chúng ta làm nữ nhi cưỡng cầu thế nào được? Hơn nữa, cũng chỉ sợ nàng kia thích Tam hoàng tử."
Trịnh Anh Anh nghe xong, trong lòng lộp bộp một tiếng, nữ tử kia nàng ta cũng từng gặp qua, cũng nhu thuận đáng yêu, dung mạo coi như thượng thừa. Nhưng Mộ Thiếu Dục chỉ lạnh lùng nhàn nhạt với nàng kia.
Hiện tại lại nghe Tần Thư Dao nói những lời này, lại nghĩ tới tình cảnh hiện tại, cũng cảm thấy lời nàng nói vô cùng có khả năng.
Tần Thư Dao thấy nàng ta còn chấp mê không tỉnh, nhịn không được khuyên nhủ: "Hôn sự này là lệnh của cha mẹ, lời của mai mối. Dù ngươi có thích, không phải của ngươi, ngươi cưỡng cầu cũng cầu không được. Ngươi vẫn nên bỏ qua, miễn cho nhập vào ma chướng!"
Trịnh Anh Anh nghe vậy ngẩn người nhìn nàng, bỗng nhiên ngửa đầu cười lạnh một tiếng: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ thức trắng đêm suy nghĩ miên man, không nghĩ tới ngươi vẫn sống thoải mái như vậy. Xem ra ngươi hoàn toàn không thích Tam biểu ca, chưa từng động tâm!"
Trong lòng Tần Thư Dao hơi giật mình, chỉ là nàng cũng biết từ sau khi hôn sự của nàng và Mộ Thiếu Dục được quyết định, tính tình của Trịnh Anh Anh đại biến, hoàn toàn khác lúc trước. Nàng cũng lười giải thích với nàng ta nhiều như vậy, chỉ nhẹ giọng nói: "Nếu hôm nay ngươi đến nhìn ta làm trò cười cho thiên hạ, như vậy hiện tại ngươi cũng đã nhìn thấy. Ngươi thật sự thất vọng phải không. Nếu như ngươi lại chấp mê không tỉnh, người khó chịu cũng chỉ có một mình ngươi mà thôi."
Trong mắt Trịnh Anh Anh đều là nước mắt, Tô Nhã Hạm ngồi ở một bên cũng để điểm tâm trong tay xuống, đứng lên, kích động nhìn bọn họ. Nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp qua tình cảnh này. Hơn nữa, bọn họ đều là tiểu thư khuê các, làm sao có thể vì một nam tử nháo thành như vậy. Cho dù lúc trước nàng thích Mộ Thành Hi, khi biết không khả năng, cũng chưa từng như vậy.
Tần Thư Dao nhìn thoáng qua Tô Nhãn Hạm sợ tới mức đứng ngây ngốc ở một bên, nhịn không được cười cười: "Hôm nay chắc là để ngươi thất vọng rồi, nếu như ngươi không có việc gì, như vậy mời trở về!"
Nàng cho rằng Trịnh Anh Anh đã tỉnh ngộ, cho nên mới muốn gặp nàng ta, không nghĩ tới nàng ta vẫn chấp mê không tỉnh, ngược lại càng hãm càng sâu.
Lúc này Trịnh Anh Anh mới bình tĩnh, vừa rồi nàng ta quá mức kích động, là vì buổi sáng nàng ta vừa mới tiến cung, thấy được Mộ Thiếu Dục mang theo tiểu tân nương. Tân nương kia cười đến hạnh phúc, rực rỡ như thế. Ngay cả vẻ mặt lạnh lùng của Mộ Thiếu Dục cũng không thèm để ý.
Tần Thư Dao không nghĩ sẽ lại để ý đến Trịnh Anh Anh, liếc mắt nhìn Thi Vận đứng một bên, Thi Vận lập tức hiểu ý, mang Trịnh Anh Anh đi ra ngoài.
Trịnh Anh Anh vẫn ngây ngốc, không giãy dụa, cũng không phản kháng, đi theo Thi Vận ra ngoài.
Sau khi người đi xa, Tô Nhã Hạm mới khẽ vỗ vỗ lên ngực, nhẹ giọng nói: "Sao nàng lại vì một người nam nhân mà biến thành bộ dạng kia. Đầu năm trước muội thấy nàng rất hoạt bát đáng yêu mà!"
Tần Thư Dao cũng cảm thấy tiếc hận, chỉ là loại chuyện này người khác khuyên cũng vô dụng, chính mình buông ra mới được.
Tô Nhã Hạm không muốn nói đến Trịnh Anh Anh, thì nhớ tới mục đích bản thân đến đây, cười nói: "Mẫu thân muội chọn trúng là nhị muội của tỷ, không bằng mời tỷ ấy ra ngoài dạo chơi!"
Từ sau ngày kia, Tần Thư Dao cũng từng nhìn thấy Tần Khả Cầm vài lần. Chỉ là Tần Khả Cầm luôn oán hận nàng, luôn không đồng ý thấy nàng. Sau này, thân thể Tần Thư Dao không tốt, cũng không thể đi lại, nên cũng không đi nhìn muội ấy.
Ngày hôm đó, Phương đại phu nhân Phương gia và Tô phu nhân Tô gia cùng đến chúc tết. Ngô thị vội vàng ra nghênh đón, Phương gia là nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, lúc trước khi Tần Thư Dao bị ban cho Mộ Thiếu Dục làm chính thê, Ngô thị còn cảm thấy có chút băn khoăn, sợ chọc giận Phương gia. Hiện tại Tần gia và Phương gia đều giống nhau, đều là thiếp thất của Mộ Thiếu Dục, cho nên cũng tự nhiên không ít.
Về phần Tô gia, trong ngày thường cực ít lui tới, không nghĩ tới hôm nay lại đến bái phỏng, nhất thời làm cho bà ta cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Lần này Tô phu nhân đến, ngoài chúc tết, càng nhiều hơn là đến nhìn Tần Khả Cầm. Chuyện của nhi tử bà làm, bà đều rất rõ ràng, chỉ cần cô nương này không lẳng lơ, hoặc thiếu cánh tay thiếu chân, đương nhiên bà vui vẻ chấp nhận.
Lần này Tô phu nhân còn mang theo Tô Nhã Hạm đến, sau lần chia tay đó, Tần Thư Dao không gặp lại Tô Nhã Hạm, nghe nói nàng đến, lập tức mang theo nha hoàn đi ra ngoài đón.
Tô Nhã Hạm thấy Tần Thư Dao còn gầy yếu hơn lần trước, thì nhớ tới hôn sự cuối năm, nàng nhíu mày, khuyên bảo: "Tỷ cũng nên thoải mái. Đừng tìm băn khoăn cho chính mình!"
Tần Thư Dao nghe vậy hơi sửng sốt, lập tức hiểu được. Từ sau khi nàng bị đưa xuống làm trắc phi, nàng nghe được đều là châm chọc khiêu khích, ngay cả Tần lão phu nhân cũng chỉ thở dài. Vẫn chưa từng nghe lời nói thế này.
Trong lòng nàng hơi ấm áp, ý cười trên mặt cũng càng sâu: "Ta đã sớm không còn nghĩ tới những chuyện kia nữa, từ ngày ngã trong núi đến bây giờ, thân thể luôn tĩnh dưỡng không tốt, mới trở nên như thế."
Tô Nhã Hạm thấy nàng không có chút nào nói dối, cũng dần dần yên tâm.
Tần Thư Dao lôi kéo nàng đi về một hướng khác, vừa cười nói: "Nghe nói hôn sự của muội cũng đã định xuống rồi?"
Nàng biết người trong lòng Tô Nhã Hạm là Mộ Thành Hi, chỉ là có mấy nữ tử có thể gả được cho người trong lòng chứ, vẫn không phải nghe theo mệnh cha mẹ, lời của mai mối.
Tô Nhã Hạm nghe thấy, sắc mặt lập tức thoáng đỏ ửng, ngại ngùng gật đầu: "Là biểu ca muội, thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, hiểu thấu nhau!"
Tần Thư Dao mỉm cười, có mấy người có thể gả cho người hiểu mình. Tô Nhã Hạm có thể sớm thấy rõ tình hình, hơn nữa kịp thời tìm một nam tử môn đăng hộ đối, lại là thanh mai trúc mã. Điều này cho thấy Tô Nhã Hạm cũng không phải là một nữ tử ngu xuẩn.
Điều này làm cho Tần Thư Dao không khỏi nhớ tới Trịnh Anh Anh, Trịnh Anh Anh oán hận chính nàng không thôi, không biết khi biết nàng bị đưa từ chính phi xuống trắc phi nàng ta sẽ có cảm nghĩ gì. Là vui mừng không thôi, hay đáng tiếc, hay tiếc hận bản thân lại bỏ lỡ một bước.
Hai người trò chuyện, một tiểu nha hoàn bên ngoài đi vào, cúi người thi lễ nói: "Tiểu thư Trịnh gia đến bái phỏng, hỏi tiểu thư có tiện hay không!"
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến.
Tuy rằng Tần Thư Dao không đồng ý nhìn thấy Trịnh Anh Anh, nhưng nàng cũng biết bản thân tránh không khỏi. Năm nay mới vừa mới bắt đầu, mặc kệ là lập gia đình hay không lập gia đình, sau này hai người bọn họ đều có rất nhiều cơ hội gặp mặt.
Cho nên nàng gật đầu, bảo nha hoàn dẫn Trịnh Anh Anh tới đây.
Tô Nhã Hạm cũng biết một chút ít về ân oán của hai người bọn họ, thấy Tần Thư Dao không có một chút hận ý nào, ngược lại còn một bộ dạng rộng rãi, không khỏi có chút bội phục.
Trịnh Anh Anh được một nha hoàn dẫn vào, nàng ta nhìn thấy Tần Thư Dao thản nhiên uống trà, nói cười với Tô Nhã Hạm, nhịn không được ngẩn người, nàng ta cho rằng Tần Thư Dao sẽ giống như mình, lo được lo mất, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Nhưng hiện tại nhìn bộ dạng của nàng, ngoại trừ thân thể có chút gầy yếu, sắc mặt vẫn hồng hào, nơi nào giống người bị biếm xuống làm Trắc phi.
Tần Thư Dao nhìn thấy Trịnh Anh Anh đến, thì đứng lên, khách khí nói: "Ngồi đi!"
Tô Nhã Hạm cũng từng nghe nói chuyện của bọn họ, cũng không muốn không khí trở nên xấu hổ, cười nói: "Điểm tâm ở chỗ Dao tỷ tỷ ăn thật ngon, ngươi cũng ăn một miếng thử xem!"
Hai người Trịnh Anh Anh và Tô Nhã Hạm cũng chỉ thấy mặt vài lần mà thôi, không lấy làm gì thân thiết. Hơn nữa hôm nay nàng ta đến, là muốn đến xem Tần Thư Dao có bị tra tấn thành bộ dạng người không ra người hay không.
Không nghĩ tới Tần Thư Dao vẫn hồng hào vui vẻ, dường như không có một chút đau buồn nào.
"Ngươi thật sự một chút cũng không để ý?"
Trịnh Anh Anh vừa vào cửa đã nói một câu làm cho người ta không hiểu thế nào.
Nhưng mà Tần Thư Dao lại rất rõ ràng, ý tứ trong lời nói của nàng ta: "Để ý thì như thế nào, không để ý thì như thế nào. Hôn sự này là lệnh của cha mẹ, chúng ta làm nữ nhi cưỡng cầu thế nào được? Hơn nữa, cũng chỉ sợ nàng kia thích Tam hoàng tử."
Trịnh Anh Anh nghe xong, trong lòng lộp bộp một tiếng, nữ tử kia nàng ta cũng từng gặp qua, cũng nhu thuận đáng yêu, dung mạo coi như thượng thừa. Nhưng Mộ Thiếu Dục chỉ lạnh lùng nhàn nhạt với nàng kia.
Hiện tại lại nghe Tần Thư Dao nói những lời này, lại nghĩ tới tình cảnh hiện tại, cũng cảm thấy lời nàng nói vô cùng có khả năng.
Tần Thư Dao thấy nàng ta còn chấp mê không tỉnh, nhịn không được khuyên nhủ: "Hôn sự này là lệnh của cha mẹ, lời của mai mối. Dù ngươi có thích, không phải của ngươi, ngươi cưỡng cầu cũng cầu không được. Ngươi vẫn nên bỏ qua, miễn cho nhập vào ma chướng!"
Trịnh Anh Anh nghe vậy ngẩn người nhìn nàng, bỗng nhiên ngửa đầu cười lạnh một tiếng: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ thức trắng đêm suy nghĩ miên man, không nghĩ tới ngươi vẫn sống thoải mái như vậy. Xem ra ngươi hoàn toàn không thích Tam biểu ca, chưa từng động tâm!"
Trong lòng Tần Thư Dao hơi giật mình, chỉ là nàng cũng biết từ sau khi hôn sự của nàng và Mộ Thiếu Dục được quyết định, tính tình của Trịnh Anh Anh đại biến, hoàn toàn khác lúc trước. Nàng cũng lười giải thích với nàng ta nhiều như vậy, chỉ nhẹ giọng nói: "Nếu hôm nay ngươi đến nhìn ta làm trò cười cho thiên hạ, như vậy hiện tại ngươi cũng đã nhìn thấy. Ngươi thật sự thất vọng phải không. Nếu như ngươi lại chấp mê không tỉnh, người khó chịu cũng chỉ có một mình ngươi mà thôi."
Trong mắt Trịnh Anh Anh đều là nước mắt, Tô Nhã Hạm ngồi ở một bên cũng để điểm tâm trong tay xuống, đứng lên, kích động nhìn bọn họ. Nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp qua tình cảnh này. Hơn nữa, bọn họ đều là tiểu thư khuê các, làm sao có thể vì một nam tử nháo thành như vậy. Cho dù lúc trước nàng thích Mộ Thành Hi, khi biết không khả năng, cũng chưa từng như vậy.
Tần Thư Dao nhìn thoáng qua Tô Nhãn Hạm sợ tới mức đứng ngây ngốc ở một bên, nhịn không được cười cười: "Hôm nay chắc là để ngươi thất vọng rồi, nếu như ngươi không có việc gì, như vậy mời trở về!"
Nàng cho rằng Trịnh Anh Anh đã tỉnh ngộ, cho nên mới muốn gặp nàng ta, không nghĩ tới nàng ta vẫn chấp mê không tỉnh, ngược lại càng hãm càng sâu.
Lúc này Trịnh Anh Anh mới bình tĩnh, vừa rồi nàng ta quá mức kích động, là vì buổi sáng nàng ta vừa mới tiến cung, thấy được Mộ Thiếu Dục mang theo tiểu tân nương. Tân nương kia cười đến hạnh phúc, rực rỡ như thế. Ngay cả vẻ mặt lạnh lùng của Mộ Thiếu Dục cũng không thèm để ý.
Tần Thư Dao không nghĩ sẽ lại để ý đến Trịnh Anh Anh, liếc mắt nhìn Thi Vận đứng một bên, Thi Vận lập tức hiểu ý, mang Trịnh Anh Anh đi ra ngoài.
Trịnh Anh Anh vẫn ngây ngốc, không giãy dụa, cũng không phản kháng, đi theo Thi Vận ra ngoài.
Sau khi người đi xa, Tô Nhã Hạm mới khẽ vỗ vỗ lên ngực, nhẹ giọng nói: "Sao nàng lại vì một người nam nhân mà biến thành bộ dạng kia. Đầu năm trước muội thấy nàng rất hoạt bát đáng yêu mà!"
Tần Thư Dao cũng cảm thấy tiếc hận, chỉ là loại chuyện này người khác khuyên cũng vô dụng, chính mình buông ra mới được.
Tô Nhã Hạm không muốn nói đến Trịnh Anh Anh, thì nhớ tới mục đích bản thân đến đây, cười nói: "Mẫu thân muội chọn trúng là nhị muội của tỷ, không bằng mời tỷ ấy ra ngoài dạo chơi!"
Từ sau ngày kia, Tần Thư Dao cũng từng nhìn thấy Tần Khả Cầm vài lần. Chỉ là Tần Khả Cầm luôn oán hận nàng, luôn không đồng ý thấy nàng. Sau này, thân thể Tần Thư Dao không tốt, cũng không thể đi lại, nên cũng không đi nhìn muội ấy.