Hiện tại nghe thấy Tô Nhã Hạm nói, trong lòng cũng muốn gặp Tần Khả Cầm. Cũng hi vọng muội ấy có thể tha thứ cho mình. Chỉ là nàng sợ khi Tần Khả Cầm ra ngoài, sẽ oán hận mình, đến lúc đó cũng trở nên xấu hổ không thôi.
Khi đang lúc nàng khó xử, ngoài cửa vang lên giọng nói giòn tan.
"Nhị tiểu thư, ngài cũng tới rồi! Mau vào phòng, Đại tiểu thư và Tô cô nương vẫn đang ở trong phòng đó!"
Lục Trúc nâng rèm châu lên, sau đó lập tức nhìn thấy một nữ tử mặc xiêm y màu đỏ nhạt đi vào.
Từ lần Tần Khả Cầm oán hận mắng bản thân vài câu, Tần Thư Dao vẫn chưa thấy nàng, hiện tại nhìn thấy Tần Khả Cầm, tuy có chút gầy yếu, nhưng khí sắc cũng vẫn tốt, nên cũng yên lòng.
"Cầm tỷ tỷ, vừa rồi chúng ta đang nói đến tỷ đấy."
Tô Nhã Hạm và Tần Khả Cầm cũng từng gặp qua hai lần, cho nên đương nhiên biết nhau.
Trên mặt Tần Khả Cầm mang theo ý cười nhàn nhạt, vừa rồi có nha hoàn đến bẩm báo, nói là phu nhân và tiểu thư Tô gia đến đây. Trong lòng nàng bỗng nhiên có chút kích động, lúc trước nàng cho rằng Tô Nhược Hoài chỉ qua loa cho xong, không nghĩ tới qua năm mới, Tô Nhược Hoài thật sự không nuốt lời.
Thực ra, lúc trước Tần Khả Cầm sở dĩ quý Hàn Thế Quân không thôi, cũng là do độc Tương Tư Dẫn tác quái, ngay cả khi độc Tương Tư Dẫn đã được giải. Nhưng tình cảm kia đã chôn ở trong lòng, thẳng đến hai tháng này, cũng không biết vì sao tình cảm kia ở trong lòng nàng phai dần. Hơn nữa trong đầu luôn xuất hiện một bóng dáng, là bộ dạng quẫn bách của Tô Nhược Hoài ngày đó.
Lúc mới bắt đầu, Tần Thư Dao còn sợ Tần Khả Cầm sẽ bởi vậy mà buồn bực, nhưng thấy trên mặt nàng mang theo ý cười thì cũng yên tâm.
Tô Nhã Hạm đứng lên, ôm lấy cánh tay Tần Khả Cầm, cười nói: "Tỷ cũng thật là, lần trước không phải là nói đến nhà muội chơi sao! Thế nào luôn không thấy người đến!"
Tần Khả Cầm nhớ tới Tô Nhược Hoài, trên mặt không khỏi đỏ lên, thấp giọng nói: "Trong khoảng thời gian này thân thể ta không khỏe..."
Tô Nhã Hạm kéo Tần Khả Cầm ngồi xuống, nhìn Tần Thư Dao nói: "Một người không thoải mái, hai người không thoải mái. Tỷ muội hai người xếp hàng bệnh hết sao!"
Không khí bỗng chốc dịu xuống, Tần Thư Dao cũng cười nói: "Muội thì khỏe, mỗi ngày đều tự do thoải mái ở bên ngoài!"
"Muội nào có tự do thoải mái, mỗi ngày muội cũng phải đợi ở trong nhà, bị mẫu thân muội gò bò, nói gần phải lập gia đình, không thể chạy loạn ở bên ngoài!" Nói xong Tô Nhã Hạm đỏ mặt.
Tần Khả Cầm cũng hơi cúi đầu, hàm răng khẽ cắn môi dưới.
Hôm nay, mục đích Tô gia đến, nàng cũng đoán được vài phần. Trước đó vài ngày, nàng còn có chút sợ Tô Nhược Hoài đổi ý, hiện nhìn thấy Tô Nhã Hạm cũng yên tâm.
Khi ba người đang cười đùa, Quý ma ma bên người Ngô thị đi vào, cúi người thi lễ với bọn họ, nói: "Các vị tiểu thư, đại phu nhân mời các ngài đi qua."
Đương nhiên Tô Nhã Hạm hiểu rõ, đây là mẫu thân nàng muốn nhìn Tần Khả Cầm, nên cười đứng lên, sợ Tần Khả Cầm thẹn thùng, nên lôi kéo cánh tay của nàng, nói: "Năm trước mẫu thân muội cũng muốn đến đây, nhưng bởi vì trong nhà bận chuyện, cho nên kéo dài. Chỉ là hiện tại đến đúng lúc, Dao tỷ tỷ bệnh cũng tốt, thân thể của tỷ cũng đỡ rồi. Đợi hết tết, chúng ta ra ngoài đi đạp thanh." (tiết thanh minh là gì, các nàng sớt gg nha)
Tần Thư Dao cười nhìn thoáng qua Tần Khả Cầm, thấy muội ấy thẹn thùng hơi cúi đầu, cũng biết muội ấy không phản đối nữa, cảm thấy tảng đá trong lòng cũng nhẹ đi.
Tiêu Tương Uyển.
Cửa "két" một tiếng bị mở ra, gió lạnh ngoài cửa lập tức thổi vào. Theo cánh cửa bị đóng lại, trong phòng cũng ấm áp hơn.
Đám người Tần Thư Dao cúi người thi lễ, sau đó ngoan ngoãn đứng ở một bên.
Phương đại phu nhân nhìn lập tức cười nói: "Ai u, bà nhìn một chút mà xem, mấy cô nương này đứng chung một chỗ làm người ta thật yêu thích. Chỉ tiếc, các cô nương đều đã đính hôn rồi, bằng không ta cũng muốn chọn một người!"
Đám người Tần Thư Dao lập tức cúi đầu, trên mặt lộ ra vẻ thẹn thùng.
Ngô thị chỉ vào Tần Khả Cầm đứng ở bên trong, cười nói: "Nữ nhi này của ta vẫn chưa đính hôn, tính tình tốt, bộ dạng cũng không tệ."
Vừa rồi Phương đại phu nhân cũng chỉ thuận miệng nhắc tới, hiện tại nghe Ngô thị nói như vậy, ra vẻ kinh ngạc nói: "Năm trước, nghe nói nhị cô nương nhà các bà đã đính hôn với Hàn gia rồi mà, thế nào lại..."
Nói đến một nửa lại vội vàng che miệng, ra vẻ xin lỗi.
Đứng ở bên trong, sắc mặt Tần Khả Cầm có chút tái nhợt, khẽ cắn môi dưới, không lên tiếng.
Tần Thư Dao biết Phương đại phu nhân cố ý nói như vậy, sợ Ngô thị đưa Tần Khả Cầm cho bà ta. Mà Ngô thị cũng cố ý, chỉ muốn cho Tần Khả Cầm khó khăn.
Tô phu nhân ngồi ở một bên hơi nhíu mày, hôn nhân đại sự, nào có đạo lý nhắc tới trước mặt con cái. Bà ngẩng đầu lại nhìn thoáng qua Tần Khả Cầm, thấy bộ dạng nàng điềm đạm đáng yêu, càng thêm cảm thấy tiếc hận. Không có mẹ đẻ chiếu cố, lại bị kế mẫu khi dễ, tình tình vẫn mềm yếu. Như vậy gả đến Tô gia làm chủ mẫu, sợ cũng có chút không ổn làm. Chỉ là...
Tô phu nhân nhớ tới chuyện năm trước nhi tử nói ở trước mặt bà, mày cũng nhíu càng chặt. Bọn họ là người ngay thẳng thật thà, nếu đã làm ra loại sự tình kia, như vậy cũng muốn chịu trách nhiệm đến cùng. Huống chi Tần Khả Cầm cũng bởi vì chuyện kia, mà hủy hôn sự. Xem ra cũng là người hiểu biết, chỉ cần không phải một người lẳng lơ, tâm địa gian xảo, như vậy là được.
"Vị này chính là nhị cô nương? Rất xinh đẹp!" Tô phu nhân cười vẫy tay với Tần Khả Cầm, nói: "Đi lại đây cho ta nhìn một chút!"
Mục đích của Tô phu nhân, Ngô thị rất rõ ràng. Cho nên vừa rồi mới cố ý nhắc tới như vậy, vì để Tô phu nhân chán ghét Tần Khả Cầm, không nghĩ tới Tô phu nhân một chút cũng không để ý.
Tuy dòng dõi Tô gia kém Hàn gia, nhưng Tô gia cũng là quan lại, mà nhân khẩu trong nhà cũng đơn bạc, cũng chỉ hiếu kính cha mẹ chồng mà thôi. Không thể so Hàn gia, nhiều người phức tạp. Hàn Thế Quân không chỉ có mẫu thân, phụ thân của mình, còn có một thứ mẫu. Mặt khác còn có hai kế mẫu kế phụ. Riêng một đống lớn quan hệ này, cũng làm Tần Khả Cầm mệt mỏi.
Hơn nữa Hàn Thế Quân vẫn luôn muốn dựa vào đại phòng, cho nên Tần Khả Cầm còn phải lấy lòng đại phòng lại không thể đắc tội tam phòng, vừa phải hiếu kính mẹ đẻ Hàn Thế Quân. Chuyện như vậy, không phải người khéo léo, là làm không tốt.
Tần Thư Dao biết rắc rối trong chuyện này, cho nên mặc kệ như thế nào cũng không đồng ý để Tần Khả Cầm gả qua. Kiếp trước bản thân vì lấy lòng những người này, quá mệ mỏi, không nghĩ tới một đám bọn họ đều không vừa lòng, cuối cùng Hàn Thế Quân mới chán ghét bản thân, rồi trừ khử bản thân.
Tô phu nhân lôi kéo tay Tần Khả Cầm, tháo vòng tay trên tay mình xuống, sau đó đeo vào cho Tần Khả Cầm: "Hôm nay ra ngoài quá vội, quên mang theo lễ gặp mặt, cháu cũng đừng ghét bỏ, vòng tay này cũng là loại tốt nhất!"
Mấy năm nay Tần Khả Cầm được nuôi dưỡng bên người Tần lão phu nhân, sớm đã không còn nhát gan và không biết lễ nghĩa như kiếp trước nữa. Nàng thoải mái cúi người thi lễ, cười nói: "Đa tạ phu nhân."
Tô phu nhân thấy bộ dạng Tần Khả Cầm không tệ, tính tình cũng hào phóng, thì cũng yên lòng. Chuyện quản gia, còn phải chậm rãi dạy dỗ. Dù sao Tần Khả Cầm còn chưa được mười lăm tuổi, không phóng khoáng cũng bình thường.
Hiện tại nghe thấy Tô Nhã Hạm nói, trong lòng cũng muốn gặp Tần Khả Cầm. Cũng hi vọng muội ấy có thể tha thứ cho mình. Chỉ là nàng sợ khi Tần Khả Cầm ra ngoài, sẽ oán hận mình, đến lúc đó cũng trở nên xấu hổ không thôi.
Khi đang lúc nàng khó xử, ngoài cửa vang lên giọng nói giòn tan.
"Nhị tiểu thư, ngài cũng tới rồi! Mau vào phòng, Đại tiểu thư và Tô cô nương vẫn đang ở trong phòng đó!"
Lục Trúc nâng rèm châu lên, sau đó lập tức nhìn thấy một nữ tử mặc xiêm y màu đỏ nhạt đi vào.
Từ lần Tần Khả Cầm oán hận mắng bản thân vài câu, Tần Thư Dao vẫn chưa thấy nàng, hiện tại nhìn thấy Tần Khả Cầm, tuy có chút gầy yếu, nhưng khí sắc cũng vẫn tốt, nên cũng yên lòng.
"Cầm tỷ tỷ, vừa rồi chúng ta đang nói đến tỷ đấy."
Tô Nhã Hạm và Tần Khả Cầm cũng từng gặp qua hai lần, cho nên đương nhiên biết nhau.
Trên mặt Tần Khả Cầm mang theo ý cười nhàn nhạt, vừa rồi có nha hoàn đến bẩm báo, nói là phu nhân và tiểu thư Tô gia đến đây. Trong lòng nàng bỗng nhiên có chút kích động, lúc trước nàng cho rằng Tô Nhược Hoài chỉ qua loa cho xong, không nghĩ tới qua năm mới, Tô Nhược Hoài thật sự không nuốt lời.
Thực ra, lúc trước Tần Khả Cầm sở dĩ quý Hàn Thế Quân không thôi, cũng là do độc Tương Tư Dẫn tác quái, ngay cả khi độc Tương Tư Dẫn đã được giải. Nhưng tình cảm kia đã chôn ở trong lòng, thẳng đến hai tháng này, cũng không biết vì sao tình cảm kia ở trong lòng nàng phai dần. Hơn nữa trong đầu luôn xuất hiện một bóng dáng, là bộ dạng quẫn bách của Tô Nhược Hoài ngày đó.
Lúc mới bắt đầu, Tần Thư Dao còn sợ Tần Khả Cầm sẽ bởi vậy mà buồn bực, nhưng thấy trên mặt nàng mang theo ý cười thì cũng yên tâm.
Tô Nhã Hạm đứng lên, ôm lấy cánh tay Tần Khả Cầm, cười nói: "Tỷ cũng thật là, lần trước không phải là nói đến nhà muội chơi sao! Thế nào luôn không thấy người đến!"
Tần Khả Cầm nhớ tới Tô Nhược Hoài, trên mặt không khỏi đỏ lên, thấp giọng nói: "Trong khoảng thời gian này thân thể ta không khỏe..."
Tô Nhã Hạm kéo Tần Khả Cầm ngồi xuống, nhìn Tần Thư Dao nói: "Một người không thoải mái, hai người không thoải mái. Tỷ muội hai người xếp hàng bệnh hết sao!"
Không khí bỗng chốc dịu xuống, Tần Thư Dao cũng cười nói: "Muội thì khỏe, mỗi ngày đều tự do thoải mái ở bên ngoài!"
"Muội nào có tự do thoải mái, mỗi ngày muội cũng phải đợi ở trong nhà, bị mẫu thân muội gò bò, nói gần phải lập gia đình, không thể chạy loạn ở bên ngoài!" Nói xong Tô Nhã Hạm đỏ mặt.
Tần Khả Cầm cũng hơi cúi đầu, hàm răng khẽ cắn môi dưới.
Hôm nay, mục đích Tô gia đến, nàng cũng đoán được vài phần. Trước đó vài ngày, nàng còn có chút sợ Tô Nhược Hoài đổi ý, hiện nhìn thấy Tô Nhã Hạm cũng yên tâm.
Khi ba người đang cười đùa, Quý ma ma bên người Ngô thị đi vào, cúi người thi lễ với bọn họ, nói: "Các vị tiểu thư, đại phu nhân mời các ngài đi qua."
Đương nhiên Tô Nhã Hạm hiểu rõ, đây là mẫu thân nàng muốn nhìn Tần Khả Cầm, nên cười đứng lên, sợ Tần Khả Cầm thẹn thùng, nên lôi kéo cánh tay của nàng, nói: "Năm trước mẫu thân muội cũng muốn đến đây, nhưng bởi vì trong nhà bận chuyện, cho nên kéo dài. Chỉ là hiện tại đến đúng lúc, Dao tỷ tỷ bệnh cũng tốt, thân thể của tỷ cũng đỡ rồi. Đợi hết tết, chúng ta ra ngoài đi đạp thanh." (tiết thanh minh là gì, các nàng sớt gg nha)
Tần Thư Dao cười nhìn thoáng qua Tần Khả Cầm, thấy muội ấy thẹn thùng hơi cúi đầu, cũng biết muội ấy không phản đối nữa, cảm thấy tảng đá trong lòng cũng nhẹ đi.
Tiêu Tương Uyển.
Cửa "két" một tiếng bị mở ra, gió lạnh ngoài cửa lập tức thổi vào. Theo cánh cửa bị đóng lại, trong phòng cũng ấm áp hơn.
Đám người Tần Thư Dao cúi người thi lễ, sau đó ngoan ngoãn đứng ở một bên.
Phương đại phu nhân nhìn lập tức cười nói: "Ai u, bà nhìn một chút mà xem, mấy cô nương này đứng chung một chỗ làm người ta thật yêu thích. Chỉ tiếc, các cô nương đều đã đính hôn rồi, bằng không ta cũng muốn chọn một người!"
Đám người Tần Thư Dao lập tức cúi đầu, trên mặt lộ ra vẻ thẹn thùng.
Ngô thị chỉ vào Tần Khả Cầm đứng ở bên trong, cười nói: "Nữ nhi này của ta vẫn chưa đính hôn, tính tình tốt, bộ dạng cũng không tệ."
Vừa rồi Phương đại phu nhân cũng chỉ thuận miệng nhắc tới, hiện tại nghe Ngô thị nói như vậy, ra vẻ kinh ngạc nói: "Năm trước, nghe nói nhị cô nương nhà các bà đã đính hôn với Hàn gia rồi mà, thế nào lại..."
Nói đến một nửa lại vội vàng che miệng, ra vẻ xin lỗi.
Đứng ở bên trong, sắc mặt Tần Khả Cầm có chút tái nhợt, khẽ cắn môi dưới, không lên tiếng.
Tần Thư Dao biết Phương đại phu nhân cố ý nói như vậy, sợ Ngô thị đưa Tần Khả Cầm cho bà ta. Mà Ngô thị cũng cố ý, chỉ muốn cho Tần Khả Cầm khó khăn.
Tô phu nhân ngồi ở một bên hơi nhíu mày, hôn nhân đại sự, nào có đạo lý nhắc tới trước mặt con cái. Bà ngẩng đầu lại nhìn thoáng qua Tần Khả Cầm, thấy bộ dạng nàng điềm đạm đáng yêu, càng thêm cảm thấy tiếc hận. Không có mẹ đẻ chiếu cố, lại bị kế mẫu khi dễ, tình tình vẫn mềm yếu. Như vậy gả đến Tô gia làm chủ mẫu, sợ cũng có chút không ổn làm. Chỉ là...
Tô phu nhân nhớ tới chuyện năm trước nhi tử nói ở trước mặt bà, mày cũng nhíu càng chặt. Bọn họ là người ngay thẳng thật thà, nếu đã làm ra loại sự tình kia, như vậy cũng muốn chịu trách nhiệm đến cùng. Huống chi Tần Khả Cầm cũng bởi vì chuyện kia, mà hủy hôn sự. Xem ra cũng là người hiểu biết, chỉ cần không phải một người lẳng lơ, tâm địa gian xảo, như vậy là được.
"Vị này chính là nhị cô nương? Rất xinh đẹp!" Tô phu nhân cười vẫy tay với Tần Khả Cầm, nói: "Đi lại đây cho ta nhìn một chút!"
Mục đích của Tô phu nhân, Ngô thị rất rõ ràng. Cho nên vừa rồi mới cố ý nhắc tới như vậy, vì để Tô phu nhân chán ghét Tần Khả Cầm, không nghĩ tới Tô phu nhân một chút cũng không để ý.
Tuy dòng dõi Tô gia kém Hàn gia, nhưng Tô gia cũng là quan lại, mà nhân khẩu trong nhà cũng đơn bạc, cũng chỉ hiếu kính cha mẹ chồng mà thôi. Không thể so Hàn gia, nhiều người phức tạp. Hàn Thế Quân không chỉ có mẫu thân, phụ thân của mình, còn có một thứ mẫu. Mặt khác còn có hai kế mẫu kế phụ. Riêng một đống lớn quan hệ này, cũng làm Tần Khả Cầm mệt mỏi.
Hơn nữa Hàn Thế Quân vẫn luôn muốn dựa vào đại phòng, cho nên Tần Khả Cầm còn phải lấy lòng đại phòng lại không thể đắc tội tam phòng, vừa phải hiếu kính mẹ đẻ Hàn Thế Quân. Chuyện như vậy, không phải người khéo léo, là làm không tốt.
Tần Thư Dao biết rắc rối trong chuyện này, cho nên mặc kệ như thế nào cũng không đồng ý để Tần Khả Cầm gả qua. Kiếp trước bản thân vì lấy lòng những người này, quá mệ mỏi, không nghĩ tới một đám bọn họ đều không vừa lòng, cuối cùng Hàn Thế Quân mới chán ghét bản thân, rồi trừ khử bản thân.
Tô phu nhân lôi kéo tay Tần Khả Cầm, tháo vòng tay trên tay mình xuống, sau đó đeo vào cho Tần Khả Cầm: "Hôm nay ra ngoài quá vội, quên mang theo lễ gặp mặt, cháu cũng đừng ghét bỏ, vòng tay này cũng là loại tốt nhất!"
Mấy năm nay Tần Khả Cầm được nuôi dưỡng bên người Tần lão phu nhân, sớm đã không còn nhát gan và không biết lễ nghĩa như kiếp trước nữa. Nàng thoải mái cúi người thi lễ, cười nói: "Đa tạ phu nhân."
Tô phu nhân thấy bộ dạng Tần Khả Cầm không tệ, tính tình cũng hào phóng, thì cũng yên lòng. Chuyện quản gia, còn phải chậm rãi dạy dỗ. Dù sao Tần Khả Cầm còn chưa được mười lăm tuổi, không phóng khoáng cũng bình thường.