Trở về từ đình hóng mát, Tần Thư Dao không có tâm tư đi đạp thanh.
Không được, nàng không thể ngồi chờ chết như vậy, nàng phải mời người bắt mạch cho Tần Khả Cầm, nhìn xem có vấn đề gì hay không.
Thực ra, từ sau khi ở trong đình hóng mát gặp được Hàn Thế Quân và Mộ Tử Liệt, Tô Nhã Hạm và Tần Khả Cầm cũng đều không có tâm tư đi đạp thanh. Bọn họ luôn cảm thấy trong lời nói của Hàn Thế Quân và Mộ Tử Liệt lộ ra nồng đậm uy hiếp, mà người bị uy hiếp đúng là Tần Thư Dao.
"Tỷ tỷ, vì sao bọn họ phải uy hiếp tỷ như vậy?"
Khi không có người, rốt cuộc Tần Khả Cầm không chịu nổi tò mò trong lòng, hỏi Tần Thư Dao.
Tần Thư Dao cúi đầu, khẽ lắc đầu: "Tỷ cũng không biết!"
Nàng quả thật không biết, chẳng lẽ là từ khi bắt đầu thiết kế Hàn Thế Quân, hắn ta cũng đã biết rõ ràng người phía sau màn? Hiện tại hắn ta bắt đầu trả thù sao?
Khóe miệng Tần Thư Dao lộ ra một chút cười lạnh, kiếp này nàng làm sao có thể lại bị Hàn Thế Quân đùa bỡn trong tay, ngay cả nàng không có thân phận chính phi, nàng cũng sẽ để Hàn Thế Quân ăn khổ từ trên người nàng.
Về phần việc Hàn Thế Quân bảo nàng làm, thực ra không khó. Chỉ là Tần Thư Dao cũng tuyệt đối sẽ không làm theo yêu cầu của Hàn Thế Quân.
Nàng nhớ tới ngày đó Hàn Thế Quân chuyển thư vào, làm cho nàng phát lạnh cả người.
Lại đần độn qua hai ngày, trong cung truyền đến tin tức, nói là để tỷ muội Tần gia tiến cung du ngoạn.
Hôn sự của Tần Tuyết Như và Mộ Phượng Thiên cũng đã định xuống, qua sang năm, Tần Tuyết Như cũng làm xong lễ cập kê. Hai người bọn họ đã biết nhau từ nhỏ và được trưởng bối ngầm đồng ý, cho nên đều đồng xuất đồng tiến, tình cảm cũng ngọt ngào như mật.
Như Ý Uyển.
Tiết Nhã mang theo một hộp điểm tâm tự mình làm đến, cười nói: "Qua nửa năm nữa ta cũng phải gả đi, chỉ làm thiếp, thật sự không phải là mong muốn trong lòng ta!"
Tần Tuyết Như khẽ hừ một tiếng, cầm lấy điểm tâm trong hộp, cắn một miếng, mới nói: "Chuyện này cũng chính tỷ gây họa, lúc trước ta mang tỷ vào cung, chính tỷ không nắm chắc. Cũng không thể trách ta!"
Trong lòng Tiết Nhã âm thầm ảo não, chỉ là cũng hơi có chút may mắn, hiện tại Hàn Thế Quân đã là Hầu gia, tuy thân phận không thể tôn quý như hoàng tử, nhưng thân phận cũng hiển hách.
Chính là nàng không cam lòng làm thị thiếp, cho nên hi vọng Tần Tuyết Như có thể giúp nàng một chút.
"Dù sao cũng đều là thiếp, hơn nữa nếu dựa theo mưu kế của muội mà làm, vậy ta vẫn danh không chính ngôn không thuận, thanh danh cũng hỏng. Đến lúc đó sao Ngũ hoàng tử có thể thích ta!" Nói xong Tiết Nhã thở dài một tiếng: "Hiện tại ta cũng không muốn nghĩ đến những chuyện đó, chỉ ngóng trông dì có thể giúp ta, ở trước mặt hoàng hậu nói tốt vài câu. Không làm chính thê cũng không sao, tốt xấu cũng phải bình thê!"
"Bình thê? Hàn gia còn chưa cưới vợ đâu, nếu thật sự nâng tỷ làm bình thê cưới vào, vậy sau này còn ai dám gả cho hắn ta. Huống chi loại sự tình này, mẫu thân ta cũng sẽ không đáp ứng!"
Tiết Nhã âm thầm sốt ruột, một hai năm qua, nàng cũng từng trong tối ngoài sáng nói qua vài lần. Nhưng Ngô thị luôn nói chuyện này lúc trước là do nàng chọn, không có biện pháp thay đổi.
Hiện tại hôn kỳ càng ngày càng gần, Tiết Nhã cũng dần dần có chút ngồi không yên. Chính là trong lòng nàng âm thầm hận Tần Thư Dao, lúc trước thấy nàng bị tứ hôn, thành tam hoàng tử phi tương lai, hiện tại thấy nàng lại bị biếm xuống làm trắc phi, nên cùng với Tần Tuyết Như đi Hinh Hương Viện châm chọc khiêu khích vài câu.
Nhưng nghĩ lại một chút, bản thân cũng là thị thiếp, thân phận địa vị còn không bằng trắc phi là nàng đâu.
"Lúc trước không phải hứa đưa Cầm Nhi cho hắn, sau này bản thân Cầm Nhi không cần." Tiết Nhã âm thầm cắn chặt răng, lại nói: "Thế nào đến trên người ta lại thành thị thiếp. Ta biết ta không có cha mẹ, cũng không ai làm chủ cho ta. Nhưng cũng không thể phá hỏng ta như vậy chứ!"
Trong lòng Tần Tuyết Như không cho là đúng, chỉ là trên mặt giả vờ tỉnh táo khuyên giải: "Tỷ cũng đừng khổ sở. Không bằng như vậy, ta đưa cho tỷ một chủ ý này, có thể thành hay không, cũng phải nhìn tỷ rồi!"
Tiết Nhã lập tức vui mừng nói: "Có chủ ý gì?"
"Còn có ý định gì, không phải là sớm một bước sinh một đứa con. Đến lúc đó cho dù Hàn công tử cưới chính thê, tỷ cũng là mẹ của trưởng tử." Tần Tuyết Như nhẹ giọng nói.
Tiết Nhã biết chuyện này không thay đổi được địa vị của nàng trong Hàn gia, trong lòng âm thầm tức giận, lại nghĩ tới ngày mai đám người Tần Tuyết Như vào cung, nói không chừng Hàn Thế Quân cũng ở trong cung, đến lúc đó còn không bằng đi quyến rũ hắn, để hắn hứa đưa vị trí chính thê cho mình.
"Ngày mai muội tiến cung, không bằng cũng mang ta theo. Giống lần trước, đề ta làm nha hoàn cho muội!"
Tần Tuyết Như ngẩng đầu, tò mò nhìn nàng: "Tỷ đã nghĩ ra mưu kế hay rồi hả?"
Tiết Nhã cười lạnh một tiếng: "Ngày mai Hoàng hậu mở tiệc chiêu đãi, hắn là tâm phúc bên người Tứ hoàng tử, đương nhiên cũng sẽ đi. Đến lúc đó..."
Nói xong trên mặt của nàng đỏ lên, mà Tần Tuyết Như cũng hiểu, khinh thường nhìn nàng một cái, cũng không có tâm tư đi ăn điểm tâm, liền tùy tiện tìm một cái cớ, mời Tiết Nhã đi.
Ngày hôm sau, tỷ muội ba người Tần Thư Dao đều ăn mặc chỉnh tề, mà Tần Tuyết Như quả thực mang theo Tiết Nhã. Bởi vì lần trước từng có một lần, cho nên Tiết Nhã cũng lớn mật hơn trước kia.
Đám người tới hậu cung, ngoài mời người Tần gia, hoàng hậu còn mời người Trịnh gia và Phương gia đến.
Hơn nữa, ngồi bên cạnh Hoàng hậu ngoại trừ một vị Hiền phi, phía sau còn đứng một nữ tử trẻ tuổi. Suy nghĩ cũng biết là thê tử mới cưới của Mộ Thiếu Dục.
Tần Tuyết Như nhìn Tần Thư Dao, cười lạnh nói: "Thật sự là đáng tiếc, nếu đại tỷ không bị thương, chắc hẳn đứng ở bên cạnh Hoàng hậu chính là đại tỷ! Ai u, tỷ nhìn ánh mắt Tam hoàng tử nhìn nữ tử kia mà xem, hai người bọn họ rất ân ái, bằng không làm sao Tam hoàng tử có thể cưới một nữ tử không có tiếng tăm gì được!"
Tần Thư Dao đã sớm liệu đến tình cảnh này, cho nên nghe Tần Tuyết Như châm chọc khiêu khích, trên mặt cũng không lộ ra nhiều bi thương, chỉ lạnh lùng nhàn nhạt như trước.
Chính là khi nàng đến gần thấy rõ nữ tử trẻ tuổi bên cạnh Hoàng hậu, không khỏi ngẩn người. Mặc kệ thế nào nàng cũng không ngờ, Mộ Thiếu Dục sẽ cưới nàng làm vợ. Trong lòng nàng giống như bị cây châm đâm vào thật là đau, lúc trước nữ tử này từng cầu Mộ Thiếu Dục cưới nàng ta. Khi đó bản thân còn cảm thấy nàng ta đáng thương, lại không nghĩ rằng người đáng thương là chính mình.
Bạch Thiển từ xa đã nhìn thấy Tần Thư Dao đi tới, nàng ta hơi nhíu mày, cảm thấy cũng có chút kích động, nàng ta khẩn trương nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, mà dù Mộ Thiếu Dục mang vẻ mặt lạnh lùng, nhưng khi nhìn thấy nàng ta luôn lộ ra vẻ dịu dàng.
Trong lòng nàng ta yên tâm, lưng cũng ưỡn càng thẳng
Ngô thị mang theo tỷ muội Tần gia thi lễ, thắng đến khi Hoàng hậu nói bọn họ bình thân, bọn họ mới đứng lên.
Hoàng hậu nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, lại nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục một bên, thấy ánh mắt của Mộ Thiếu Dục luôn nhìn chằm chằm ly trà trong tay, thì cười nói: "Dao Nhi, lại đây để Bản cung nhìn một chút! Mới mấy tháng không thấy, bộ dạng càng xinh đẹp rồi!"
Tần Thư Dao biết Hoàng hậu không có ý tốt, cố ý để bản thân đứng ở giữa họ, chính là muốn cho nàng khốn khổ.
Chỉ là hiện tại nàng không thể không nghe theo, nàng bước tới, sau đó lại hạ thấp người.
Trở về từ đình hóng mát, Tần Thư Dao không có tâm tư đi đạp thanh.
Không được, nàng không thể ngồi chờ chết như vậy, nàng phải mời người bắt mạch cho Tần Khả Cầm, nhìn xem có vấn đề gì hay không.
Thực ra, từ sau khi ở trong đình hóng mát gặp được Hàn Thế Quân và Mộ Tử Liệt, Tô Nhã Hạm và Tần Khả Cầm cũng đều không có tâm tư đi đạp thanh. Bọn họ luôn cảm thấy trong lời nói của Hàn Thế Quân và Mộ Tử Liệt lộ ra nồng đậm uy hiếp, mà người bị uy hiếp đúng là Tần Thư Dao.
"Tỷ tỷ, vì sao bọn họ phải uy hiếp tỷ như vậy?"
Khi không có người, rốt cuộc Tần Khả Cầm không chịu nổi tò mò trong lòng, hỏi Tần Thư Dao.
Tần Thư Dao cúi đầu, khẽ lắc đầu: "Tỷ cũng không biết!"
Nàng quả thật không biết, chẳng lẽ là từ khi bắt đầu thiết kế Hàn Thế Quân, hắn ta cũng đã biết rõ ràng người phía sau màn? Hiện tại hắn ta bắt đầu trả thù sao?
Khóe miệng Tần Thư Dao lộ ra một chút cười lạnh, kiếp này nàng làm sao có thể lại bị Hàn Thế Quân đùa bỡn trong tay, ngay cả nàng không có thân phận chính phi, nàng cũng sẽ để Hàn Thế Quân ăn khổ từ trên người nàng.
Về phần việc Hàn Thế Quân bảo nàng làm, thực ra không khó. Chỉ là Tần Thư Dao cũng tuyệt đối sẽ không làm theo yêu cầu của Hàn Thế Quân.
Nàng nhớ tới ngày đó Hàn Thế Quân chuyển thư vào, làm cho nàng phát lạnh cả người.
Lại đần độn qua hai ngày, trong cung truyền đến tin tức, nói là để tỷ muội Tần gia tiến cung du ngoạn.
Hôn sự của Tần Tuyết Như và Mộ Phượng Thiên cũng đã định xuống, qua sang năm, Tần Tuyết Như cũng làm xong lễ cập kê. Hai người bọn họ đã biết nhau từ nhỏ và được trưởng bối ngầm đồng ý, cho nên đều đồng xuất đồng tiến, tình cảm cũng ngọt ngào như mật.
Như Ý Uyển.
Tiết Nhã mang theo một hộp điểm tâm tự mình làm đến, cười nói: "Qua nửa năm nữa ta cũng phải gả đi, chỉ làm thiếp, thật sự không phải là mong muốn trong lòng ta!"
Tần Tuyết Như khẽ hừ một tiếng, cầm lấy điểm tâm trong hộp, cắn một miếng, mới nói: "Chuyện này cũng chính tỷ gây họa, lúc trước ta mang tỷ vào cung, chính tỷ không nắm chắc. Cũng không thể trách ta!"
Trong lòng Tiết Nhã âm thầm ảo não, chỉ là cũng hơi có chút may mắn, hiện tại Hàn Thế Quân đã là Hầu gia, tuy thân phận không thể tôn quý như hoàng tử, nhưng thân phận cũng hiển hách.
Chính là nàng không cam lòng làm thị thiếp, cho nên hi vọng Tần Tuyết Như có thể giúp nàng một chút.
"Dù sao cũng đều là thiếp, hơn nữa nếu dựa theo mưu kế của muội mà làm, vậy ta vẫn danh không chính ngôn không thuận, thanh danh cũng hỏng. Đến lúc đó sao Ngũ hoàng tử có thể thích ta!" Nói xong Tiết Nhã thở dài một tiếng: "Hiện tại ta cũng không muốn nghĩ đến những chuyện đó, chỉ ngóng trông dì có thể giúp ta, ở trước mặt hoàng hậu nói tốt vài câu. Không làm chính thê cũng không sao, tốt xấu cũng phải bình thê!"
"Bình thê? Hàn gia còn chưa cưới vợ đâu, nếu thật sự nâng tỷ làm bình thê cưới vào, vậy sau này còn ai dám gả cho hắn ta. Huống chi loại sự tình này, mẫu thân ta cũng sẽ không đáp ứng!"
Tiết Nhã âm thầm sốt ruột, một hai năm qua, nàng cũng từng trong tối ngoài sáng nói qua vài lần. Nhưng Ngô thị luôn nói chuyện này lúc trước là do nàng chọn, không có biện pháp thay đổi.
Hiện tại hôn kỳ càng ngày càng gần, Tiết Nhã cũng dần dần có chút ngồi không yên. Chính là trong lòng nàng âm thầm hận Tần Thư Dao, lúc trước thấy nàng bị tứ hôn, thành tam hoàng tử phi tương lai, hiện tại thấy nàng lại bị biếm xuống làm trắc phi, nên cùng với Tần Tuyết Như đi Hinh Hương Viện châm chọc khiêu khích vài câu.
Nhưng nghĩ lại một chút, bản thân cũng là thị thiếp, thân phận địa vị còn không bằng trắc phi là nàng đâu.
"Lúc trước không phải hứa đưa Cầm Nhi cho hắn, sau này bản thân Cầm Nhi không cần." Tiết Nhã âm thầm cắn chặt răng, lại nói: "Thế nào đến trên người ta lại thành thị thiếp. Ta biết ta không có cha mẹ, cũng không ai làm chủ cho ta. Nhưng cũng không thể phá hỏng ta như vậy chứ!"
Trong lòng Tần Tuyết Như không cho là đúng, chỉ là trên mặt giả vờ tỉnh táo khuyên giải: "Tỷ cũng đừng khổ sở. Không bằng như vậy, ta đưa cho tỷ một chủ ý này, có thể thành hay không, cũng phải nhìn tỷ rồi!"
Tiết Nhã lập tức vui mừng nói: "Có chủ ý gì?"
"Còn có ý định gì, không phải là sớm một bước sinh một đứa con. Đến lúc đó cho dù Hàn công tử cưới chính thê, tỷ cũng là mẹ của trưởng tử." Tần Tuyết Như nhẹ giọng nói.
Tiết Nhã biết chuyện này không thay đổi được địa vị của nàng trong Hàn gia, trong lòng âm thầm tức giận, lại nghĩ tới ngày mai đám người Tần Tuyết Như vào cung, nói không chừng Hàn Thế Quân cũng ở trong cung, đến lúc đó còn không bằng đi quyến rũ hắn, để hắn hứa đưa vị trí chính thê cho mình.
"Ngày mai muội tiến cung, không bằng cũng mang ta theo. Giống lần trước, đề ta làm nha hoàn cho muội!"
Tần Tuyết Như ngẩng đầu, tò mò nhìn nàng: "Tỷ đã nghĩ ra mưu kế hay rồi hả?"
Tiết Nhã cười lạnh một tiếng: "Ngày mai Hoàng hậu mở tiệc chiêu đãi, hắn là tâm phúc bên người Tứ hoàng tử, đương nhiên cũng sẽ đi. Đến lúc đó..."
Nói xong trên mặt của nàng đỏ lên, mà Tần Tuyết Như cũng hiểu, khinh thường nhìn nàng một cái, cũng không có tâm tư đi ăn điểm tâm, liền tùy tiện tìm một cái cớ, mời Tiết Nhã đi.
Ngày hôm sau, tỷ muội ba người Tần Thư Dao đều ăn mặc chỉnh tề, mà Tần Tuyết Như quả thực mang theo Tiết Nhã. Bởi vì lần trước từng có một lần, cho nên Tiết Nhã cũng lớn mật hơn trước kia.
Đám người tới hậu cung, ngoài mời người Tần gia, hoàng hậu còn mời người Trịnh gia và Phương gia đến.
Hơn nữa, ngồi bên cạnh Hoàng hậu ngoại trừ một vị Hiền phi, phía sau còn đứng một nữ tử trẻ tuổi. Suy nghĩ cũng biết là thê tử mới cưới của Mộ Thiếu Dục.
Tần Tuyết Như nhìn Tần Thư Dao, cười lạnh nói: "Thật sự là đáng tiếc, nếu đại tỷ không bị thương, chắc hẳn đứng ở bên cạnh Hoàng hậu chính là đại tỷ! Ai u, tỷ nhìn ánh mắt Tam hoàng tử nhìn nữ tử kia mà xem, hai người bọn họ rất ân ái, bằng không làm sao Tam hoàng tử có thể cưới một nữ tử không có tiếng tăm gì được!"
Tần Thư Dao đã sớm liệu đến tình cảnh này, cho nên nghe Tần Tuyết Như châm chọc khiêu khích, trên mặt cũng không lộ ra nhiều bi thương, chỉ lạnh lùng nhàn nhạt như trước.
Chính là khi nàng đến gần thấy rõ nữ tử trẻ tuổi bên cạnh Hoàng hậu, không khỏi ngẩn người. Mặc kệ thế nào nàng cũng không ngờ, Mộ Thiếu Dục sẽ cưới nàng làm vợ. Trong lòng nàng giống như bị cây châm đâm vào thật là đau, lúc trước nữ tử này từng cầu Mộ Thiếu Dục cưới nàng ta. Khi đó bản thân còn cảm thấy nàng ta đáng thương, lại không nghĩ rằng người đáng thương là chính mình.
Bạch Thiển từ xa đã nhìn thấy Tần Thư Dao đi tới, nàng ta hơi nhíu mày, cảm thấy cũng có chút kích động, nàng ta khẩn trương nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, mà dù Mộ Thiếu Dục mang vẻ mặt lạnh lùng, nhưng khi nhìn thấy nàng ta luôn lộ ra vẻ dịu dàng.
Trong lòng nàng ta yên tâm, lưng cũng ưỡn càng thẳng
Ngô thị mang theo tỷ muội Tần gia thi lễ, thắng đến khi Hoàng hậu nói bọn họ bình thân, bọn họ mới đứng lên.
Hoàng hậu nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, lại nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục một bên, thấy ánh mắt của Mộ Thiếu Dục luôn nhìn chằm chằm ly trà trong tay, thì cười nói: "Dao Nhi, lại đây để Bản cung nhìn một chút! Mới mấy tháng không thấy, bộ dạng càng xinh đẹp rồi!"
Tần Thư Dao biết Hoàng hậu không có ý tốt, cố ý để bản thân đứng ở giữa họ, chính là muốn cho nàng khốn khổ.
Chỉ là hiện tại nàng không thể không nghe theo, nàng bước tới, sau đó lại hạ thấp người.