Hai bờ sông Phượng Tây Hồ đều có từng lùm cỏ xanh ngát, còn có không ít cây liễu, gió thổi qua, lá liễu giống như đeo ruy băng, nhảy múa trên không trung.
Quý ma ma liếc mắt nhìn Tần Thư Dao đang chơi diều, hướng về phía Ngô thị nói: "Phu nhân, thời gian cũng không còn sớm nữa!"
Ngô thị khẽ gật đầu, sau đó rồi liếc mắt nhìn Quý ma ma, Quý ma ma lập tức lui sang một bên, lặng lẽ đi tới bên người Ngô Hạ Lan.
Dù sao Ngô phu nhân vừa mới đến Kinh Thành, cũng không đủ tài lực và nhân lực để cướp một vị trí tốt ở Phượng Tây Hồ. Cho nên bà ta mang theo hai đứa con trai cộng thêm một thứ nữ, chen chúc ở vị trí Ngô thị.
"Chuyện hôm đó, tỷ cũng chớ để ở trong lòng. Dù sao trong sạch của nữ nhi quan trọng hơn. Lão gia nhà ta cũng có chút lo lắng thái quá!"
Vốn là Ngô phu nhân còn tưởng rằng đã hoàn toàn đánh mất quan hệ với Tần gia, lại không nghĩ rằng Ngô thị sẽ mời bản thân tới du ngoạn. Loại du ngoạn này chắc chắn bên trong có không ít phu nhân quyền quý, cho nên tất nhiên bà ta sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Bà ta mang theo hai đứa con trai ra ngoài, một là để cho bọn họ mở rộng tầm mắt, hai cũng là để các phu nhân quyền quý kia nhìn, nói không chừng vận khí cực tốt, sẽ có gia thế cường đại nhìn trúng con trai của bà ta.
Hiện tại Ngô thị cho bà ta một bậc thang, tất nhiên bà ta sẽ không ngu ngốc làm căng với Ngô thị.
"Hai nhà chúng ta cũng là thông gia, tội gì làm thành như vậy." Ngô phu nhân than nhẹ một tiếng, lại nói: "Chỉ là tiện chủng không có ai dạy dỗ của nhà các người, quá mức lớn lối. Lại đánh con ta thành như vậy."
Ngô thị thấy Ngô phu nhân vẫn còn tức giận Tần Thư Dao, trong nháy mắt, nói kế hoạch kia ra, sau đó cười nói: "Tiện chủng kia ta cũng chán ghét, trong ngày thường thật sự do lão phu nhân nhìn quá chặt chẽ, vào lúc này vừa ra khỏi Tần Phủ, như vậy cũng không phải do bà nữa!"
Ngô phu nhân nghe đầu tiên là khiếp sợ, sau một lúc mới từ từ khôi phục lại bình tĩnh, cảm thấy biện pháp này của Ngô thị rất tốt, cũng gật đầu nói: "Thật không ngờ, thế thì đến lúc đó chúng ta phải diễn cho thật tốt!"
Bên này đang thương lượng diễn trò như thế nào, mà bên kia cũng đang chuẩn bị lên kế hoạch.
Đầu tiên là Quý ma ma tìm Ngô Hạ Lan nói qua một lần, Ngô Hạ Lan đã sớm oán hận Tần Thư Dao không thôi, bây giờ nghe lời của Quý ma ma đầu tiên là kinh ngạc, hắn biết Quý ma ma là nô tài Ngô gia, cũng sẽ không hại hắn. Hơn nữa hắn vẫn còn tức giận với chuyện ngày đó không thôi, khó có lúc bắt được một cơ hội này, dĩ nhiên là nắm thật chặt.
"Bà yên tâm, chuyện như vậy ta rất giỏi!" Trên mặt Ngô Hạ Lan lộ ra nụ cười dâm đãng.
Trong lòng Quý ma ma hừ lạnh một tiếng, lập tức ra lệnh cho một nha đầu đứng bên cạnh, gọi hai người Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm tới.
Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm đang chơi vui vẻ, chợt nhìn thấy nha hoàn Tần gia tới đây, kêu bọn họ đi qua gặp công tử Ngô gia.
Dù sao hai nhà vẫn là thông gia, cho nên Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm cũng không thể cự tuyệt, theo nha hoàn kia trở về chỗ Tần gia.
Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm khom người chào Ngô phu nhân, nói đôi câu dễ nghe, rồi lập tức im lặng đứng ở một bên.
Ngô phu nhân chán ghét hai người bọn họ không thôi, chẳng qua là lúc này trên mặt vẫn cố gắng nở nụ cười.
Lúc này, Ngô thị sai người cầm hộp đựng thức ăn hình bát giác lên. Sau đó lại mở hộp đựng thức ăn ra, đầu tiên là đưa cho Tần Thư Dao một miếng bánh Phù Dung Cao, cười nói: "Các con ra ngoài chơi cũng đã mệt, cũng đã đói bụng rồi nhỉ. Trước ăn một chút gì đó, uống nước, sau đó đi ra ngoài chơi đùa tiếp!"
Tần Thư Dao cảm giác hành động của Ngô thị có chút kỳ lạ, mặc dù nàng không nói rõ là kỳ lạ ở chỗ nào.i»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
Lúc này Tiết Nhã đã đứng ở bên cạnh mình, cố ý đi tới trước mặt ả, liếc mắt nhìn bánh đậu xanh trong tay ả, cười nói: "Biểu muội, bánh đậu xanh làm thật khiến người thích, không bằng chúng ta đổi đi!"
Mặc dù Tiết Nhã cực kỳ chán ghét Tần Thư Dao, nhưng dù sao cũng ở trước mặt nhiều người như vậy, ả cũng không cự tuyệt được, chẳng qua là cười nói: "Phù Dung Cao này là loại tốt nhất, dì thật là thiên vị, đưa đồ tốt nhất cho đại biểu tỷ."
Trên mặt Ngô thị cười ôn hòa: "Lúc trước ta nhớ con thích nhất là Phù Dung Cao, hôm nay không nghĩ rằng con đổi khẩu vị, lại muốn ăn bánh đậu xanh!"
Tần Thư Dao thấy bà ta vẫn cười như cũ, càng thêm nghi ngờ. Cầm bánh đậu xanh lên cắn một miếng.
Lúc này, đã có nha hoàn bưng nước trà đã pha tới, sau đó để ở trước mặt của bọn họ. Tần Thư Dao liếc mắt nhìn Ngô thị và Ngô phu nhân, thấy hai người bọn họ tuy đang trò chuyện, nhưng ánh mắt luôn nhìn về phía này.
Lần này Tần Thư Dao chắc chắn trà này có vấn đề, nàng lại liếc mắt nhìn Tiết Nhã một bên, thấy ả ta và Tần Tuyết Như tán gẫu vui vẻ, không để ý đến nàng. Thì liếc mắt ra hiệu cho Thi Vận.
Thi Vận cũng sớm đã chú ý tới cử động của Tần Thư Dao, cho nên cũng lập tức hiểu tâm tư của nàng. Nàng nhìn một chút đi ra khỏi đám người, sau đó rất nhanh cũng biến mất ở trong đám người.
Lại trong chốc lát, có một nữ tử cầm con diều giấy có hình Chu Công đang bay trên không trung đi tới, hơn nữa còn có dáng vẻ đặc biệt. Cử động như vậy lập tức làm mọi người xung quanh chú ý. Có không ít ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào con diều giấy có hình Chu Công.
Ngay cả Ngô thị và Ngô phu nhân luôn quan sát Tần Thư Dao cũng bị hấp dẫn, mà Tần Tuyết Như và Tiết Nhã đứng lên, nhìn si mê.
Tần Thư Dao thấy đã không có người giám sát nàng, vội vàng đổi ly trà của Tiết Nhã, sau đó cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Đợi Ngô thị phục hồi tinh thần lại, vừa hay nhìn thấy Tần Thư Dao cầm cái chén trong tay uống một hơi cạn sạch. Thấy cảnh tượng này, trên mặt Ngô thị lập tức nở nụ cười lạnh, sau đó cười nói: "Mọi người cũng đi theo đi chơi đi, chớ đứng ở chỗ này!"
Ngô thị nháy mắt với Lăng Hương đứng bên cạnh, Lăng Hương lập tức hiểu ý, đi theo ra ngoài.
Một đám người ở Phượng Tây Hồ chơi diều giấy, bởi vì cách mặt hồ quá gần, hơn nữa ít ngày trước lại có mưa, cho nên mặt đường bên hồ vô cùng trơn, chỉ cần hơi không cẩn thận, sẽ rơi xuống trong hồ.
Chẳng qua là những cô nương này trong ngày thường bị quản quá chặt, vừa ra khỏi cửa thì giống như con chim được tự do cất cánh, cũng không để ý những chuyện này.
Tần Thư Dao vừa mới chạy hai bước, đã cảm giác diều giấy của mình có vấn đề, nàng nhớ rõ mới vừa rồi diều giấy đều rất tốt. Lần này nàng lập tức nhớ lại hôm nay Ngô thị rất kỳ lạ, ngay cả Ngô phu nhân cũng mang khuôn mặt tươi cười chào đón nàng.
Chuyện khác thường tất có quỷ quái.
Tần Thư Dao cố ý chạy đến bên người Tiết Nhã, sau đó cố ý đụng Tiết Nhã ngã xuống, Tiết Nhã vừa mới uống chén nước trà kia, thân thể đã sớm cảm thấy có chút mệt mỏi, vốn muốn thả diều giấy đi về nghỉ, không nghĩ tới lại sẽ bị Tần Thư Dao đánh ngã, mà nửa người ả ta cũng bị rơi vào trong hồ.
Chẳng qua là Tần Thư Dao cũng không vui vẻ, váy của nàng cũng gần như ướt đẫm.
Lúc này Lăng Hương vội vàng chạy tới, khuôn mặt đỏ bừng: "Hai vị tiểu thư, đây là xảy ra chuyện gì!" Vừa nói vừa kêu nha hoàn bà tử một bên đi đỡ hai người Tiết Nhã và Tần Thư Dao.
Phượng Tây Hồ này ở bên ngoài kinh thành, bên ngoài ngược lại có không ít thôn trang, ở chỗ này Ngô thị cũng có một thôn trang.
Cho nên sau khi Lăng Hương nhìn thấy, lập tức nói: "Không bằng đi trong thôn trang thay đổi xiêm áo trước!"
Hai bờ sông Phượng Tây Hồ đều có từng lùm cỏ xanh ngát, còn có không ít cây liễu, gió thổi qua, lá liễu giống như đeo ruy băng, nhảy múa trên không trung.
Quý ma ma liếc mắt nhìn Tần Thư Dao đang chơi diều, hướng về phía Ngô thị nói: "Phu nhân, thời gian cũng không còn sớm nữa!"
Ngô thị khẽ gật đầu, sau đó rồi liếc mắt nhìn Quý ma ma, Quý ma ma lập tức lui sang một bên, lặng lẽ đi tới bên người Ngô Hạ Lan.
Dù sao Ngô phu nhân vừa mới đến Kinh Thành, cũng không đủ tài lực và nhân lực để cướp một vị trí tốt ở Phượng Tây Hồ. Cho nên bà ta mang theo hai đứa con trai cộng thêm một thứ nữ, chen chúc ở vị trí Ngô thị.
"Chuyện hôm đó, tỷ cũng chớ để ở trong lòng. Dù sao trong sạch của nữ nhi quan trọng hơn. Lão gia nhà ta cũng có chút lo lắng thái quá!"
Vốn là Ngô phu nhân còn tưởng rằng đã hoàn toàn đánh mất quan hệ với Tần gia, lại không nghĩ rằng Ngô thị sẽ mời bản thân tới du ngoạn. Loại du ngoạn này chắc chắn bên trong có không ít phu nhân quyền quý, cho nên tất nhiên bà ta sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Bà ta mang theo hai đứa con trai ra ngoài, một là để cho bọn họ mở rộng tầm mắt, hai cũng là để các phu nhân quyền quý kia nhìn, nói không chừng vận khí cực tốt, sẽ có gia thế cường đại nhìn trúng con trai của bà ta.
Hiện tại Ngô thị cho bà ta một bậc thang, tất nhiên bà ta sẽ không ngu ngốc làm căng với Ngô thị.
"Hai nhà chúng ta cũng là thông gia, tội gì làm thành như vậy." Ngô phu nhân than nhẹ một tiếng, lại nói: "Chỉ là tiện chủng không có ai dạy dỗ của nhà các người, quá mức lớn lối. Lại đánh con ta thành như vậy."
Ngô thị thấy Ngô phu nhân vẫn còn tức giận Tần Thư Dao, trong nháy mắt, nói kế hoạch kia ra, sau đó cười nói: "Tiện chủng kia ta cũng chán ghét, trong ngày thường thật sự do lão phu nhân nhìn quá chặt chẽ, vào lúc này vừa ra khỏi Tần Phủ, như vậy cũng không phải do bà nữa!"
Ngô phu nhân nghe đầu tiên là khiếp sợ, sau một lúc mới từ từ khôi phục lại bình tĩnh, cảm thấy biện pháp này của Ngô thị rất tốt, cũng gật đầu nói: "Thật không ngờ, thế thì đến lúc đó chúng ta phải diễn cho thật tốt!"
Bên này đang thương lượng diễn trò như thế nào, mà bên kia cũng đang chuẩn bị lên kế hoạch.
Đầu tiên là Quý ma ma tìm Ngô Hạ Lan nói qua một lần, Ngô Hạ Lan đã sớm oán hận Tần Thư Dao không thôi, bây giờ nghe lời của Quý ma ma đầu tiên là kinh ngạc, hắn biết Quý ma ma là nô tài Ngô gia, cũng sẽ không hại hắn. Hơn nữa hắn vẫn còn tức giận với chuyện ngày đó không thôi, khó có lúc bắt được một cơ hội này, dĩ nhiên là nắm thật chặt.
"Bà yên tâm, chuyện như vậy ta rất giỏi!" Trên mặt Ngô Hạ Lan lộ ra nụ cười dâm đãng.
Trong lòng Quý ma ma hừ lạnh một tiếng, lập tức ra lệnh cho một nha đầu đứng bên cạnh, gọi hai người Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm tới.
Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm đang chơi vui vẻ, chợt nhìn thấy nha hoàn Tần gia tới đây, kêu bọn họ đi qua gặp công tử Ngô gia.
Dù sao hai nhà vẫn là thông gia, cho nên Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm cũng không thể cự tuyệt, theo nha hoàn kia trở về chỗ Tần gia.
Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm khom người chào Ngô phu nhân, nói đôi câu dễ nghe, rồi lập tức im lặng đứng ở một bên.
Ngô phu nhân chán ghét hai người bọn họ không thôi, chẳng qua là lúc này trên mặt vẫn cố gắng nở nụ cười.
Lúc này, Ngô thị sai người cầm hộp đựng thức ăn hình bát giác lên. Sau đó lại mở hộp đựng thức ăn ra, đầu tiên là đưa cho Tần Thư Dao một miếng bánh Phù Dung Cao, cười nói: "Các con ra ngoài chơi cũng đã mệt, cũng đã đói bụng rồi nhỉ. Trước ăn một chút gì đó, uống nước, sau đó đi ra ngoài chơi đùa tiếp!"
Tần Thư Dao cảm giác hành động của Ngô thị có chút kỳ lạ, mặc dù nàng không nói rõ là kỳ lạ ở chỗ nào.i»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
Lúc này Tiết Nhã đã đứng ở bên cạnh mình, cố ý đi tới trước mặt ả, liếc mắt nhìn bánh đậu xanh trong tay ả, cười nói: "Biểu muội, bánh đậu xanh làm thật khiến người thích, không bằng chúng ta đổi đi!"
Mặc dù Tiết Nhã cực kỳ chán ghét Tần Thư Dao, nhưng dù sao cũng ở trước mặt nhiều người như vậy, ả cũng không cự tuyệt được, chẳng qua là cười nói: "Phù Dung Cao này là loại tốt nhất, dì thật là thiên vị, đưa đồ tốt nhất cho đại biểu tỷ."
Trên mặt Ngô thị cười ôn hòa: "Lúc trước ta nhớ con thích nhất là Phù Dung Cao, hôm nay không nghĩ rằng con đổi khẩu vị, lại muốn ăn bánh đậu xanh!"
Tần Thư Dao thấy bà ta vẫn cười như cũ, càng thêm nghi ngờ. Cầm bánh đậu xanh lên cắn một miếng.
Lúc này, đã có nha hoàn bưng nước trà đã pha tới, sau đó để ở trước mặt của bọn họ. Tần Thư Dao liếc mắt nhìn Ngô thị và Ngô phu nhân, thấy hai người bọn họ tuy đang trò chuyện, nhưng ánh mắt luôn nhìn về phía này.
Lần này Tần Thư Dao chắc chắn trà này có vấn đề, nàng lại liếc mắt nhìn Tiết Nhã một bên, thấy ả ta và Tần Tuyết Như tán gẫu vui vẻ, không để ý đến nàng. Thì liếc mắt ra hiệu cho Thi Vận.
Thi Vận cũng sớm đã chú ý tới cử động của Tần Thư Dao, cho nên cũng lập tức hiểu tâm tư của nàng. Nàng nhìn một chút đi ra khỏi đám người, sau đó rất nhanh cũng biến mất ở trong đám người.
Lại trong chốc lát, có một nữ tử cầm con diều giấy có hình Chu Công đang bay trên không trung đi tới, hơn nữa còn có dáng vẻ đặc biệt. Cử động như vậy lập tức làm mọi người xung quanh chú ý. Có không ít ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào con diều giấy có hình Chu Công.
Ngay cả Ngô thị và Ngô phu nhân luôn quan sát Tần Thư Dao cũng bị hấp dẫn, mà Tần Tuyết Như và Tiết Nhã đứng lên, nhìn si mê.
Tần Thư Dao thấy đã không có người giám sát nàng, vội vàng đổi ly trà của Tiết Nhã, sau đó cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Đợi Ngô thị phục hồi tinh thần lại, vừa hay nhìn thấy Tần Thư Dao cầm cái chén trong tay uống một hơi cạn sạch. Thấy cảnh tượng này, trên mặt Ngô thị lập tức nở nụ cười lạnh, sau đó cười nói: "Mọi người cũng đi theo đi chơi đi, chớ đứng ở chỗ này!"
Ngô thị nháy mắt với Lăng Hương đứng bên cạnh, Lăng Hương lập tức hiểu ý, đi theo ra ngoài.
Một đám người ở Phượng Tây Hồ chơi diều giấy, bởi vì cách mặt hồ quá gần, hơn nữa ít ngày trước lại có mưa, cho nên mặt đường bên hồ vô cùng trơn, chỉ cần hơi không cẩn thận, sẽ rơi xuống trong hồ.
Chẳng qua là những cô nương này trong ngày thường bị quản quá chặt, vừa ra khỏi cửa thì giống như con chim được tự do cất cánh, cũng không để ý những chuyện này.
Tần Thư Dao vừa mới chạy hai bước, đã cảm giác diều giấy của mình có vấn đề, nàng nhớ rõ mới vừa rồi diều giấy đều rất tốt. Lần này nàng lập tức nhớ lại hôm nay Ngô thị rất kỳ lạ, ngay cả Ngô phu nhân cũng mang khuôn mặt tươi cười chào đón nàng.
Chuyện khác thường tất có quỷ quái.
Tần Thư Dao cố ý chạy đến bên người Tiết Nhã, sau đó cố ý đụng Tiết Nhã ngã xuống, Tiết Nhã vừa mới uống chén nước trà kia, thân thể đã sớm cảm thấy có chút mệt mỏi, vốn muốn thả diều giấy đi về nghỉ, không nghĩ tới lại sẽ bị Tần Thư Dao đánh ngã, mà nửa người ả ta cũng bị rơi vào trong hồ.
Chẳng qua là Tần Thư Dao cũng không vui vẻ, váy của nàng cũng gần như ướt đẫm.
Lúc này Lăng Hương vội vàng chạy tới, khuôn mặt đỏ bừng: "Hai vị tiểu thư, đây là xảy ra chuyện gì!" Vừa nói vừa kêu nha hoàn bà tử một bên đi đỡ hai người Tiết Nhã và Tần Thư Dao.
Phượng Tây Hồ này ở bên ngoài kinh thành, bên ngoài ngược lại có không ít thôn trang, ở chỗ này Ngô thị cũng có một thôn trang.
Cho nên sau khi Lăng Hương nhìn thấy, lập tức nói: "Không bằng đi trong thôn trang thay đổi xiêm áo trước!"