Thanh Ngọc vẫn theo đuôi Bạch Tu Sinh và Liêu Phong, bởi vì sợ bị hai người bọn họ phát hiện, cho nên vẫn luôn đi theo từ xa.
Cho đến khi thấy hai người bọn họ biến mất ở một tòa biệt viện, hắn mới xuất hiện.
Khinh công của hắn luôn rất cao, cho nên Bạch Tu Sinh và Liêu Phong hoàn toàn không phát hiện ra hành tung của hắn.
Sau một lúc lâu sau, Thanh Ngọc liền leo tường vào trạch viện, sau đó dò xét cẩn thận địa hình trạch viện này. Cho đến khi thăm dò rõ ràng tình hình, mới lặng lẽ biến mất.
Ban đêm, hoàn toàn yên tĩnh.
Bạch Thiển vì phòng ngừa Tần Thư Dao chạy trốn, cho nên trực tiếp ở trong một phòng với Tần Thư Dao. Chẳng qua là nàng ngủ ở trên nhuyễn tháp, mà Tần Thư Dao lại ngủ ở trên giường.
Chẳng qua là, nàng mới có chút ngủ say. Liền nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng rất nhỏ. Nàng không kiên nhẫn nhíu mày, chính là vừa lật người, miệng của nàng lại bị người che. Nàng hoảng sợ tỉnh lại, trợn to hai tròng mắt lại thấy một gương mặt quen thuộc.
Mặc Kiếm đã sớm vào gian phòng, vốn không muốn làm Bạch Thiển tỉnh. Bởi vì nghe được nàng không kiên nhẫn thì thầm một tiếng, sau đó lại nhìn thấy nàng lật người, liền cho rằng nàng tỉnh, cho nên nhanh chóng che miệng của nàng.
Vốn Tần Thư Dao không ngủ, cho nên nghe được động tĩnh lập tức ngồi từ trên giường dậy. Sau khi nhìn thấy là Mặc Kiếm và Thanh Ngọc, cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
"Tam hoàng tử bảo chúng ta tới cứu phu nhân. Đi nhanh lên đi!"
Thanh Ngọc đã mở cửa ra, nhìn xung quanh một chút, sau khi xác định không có ai, mới quay đầu nhẹ giọng nói.
Tần Thư Dao liếc mắt nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Bạch Thiển, Mặc Kiếm cũng hỏi: "Nàng ta thì sao?"
Bạch Thiển là chính phi của Mộ Thiếu Dục. Hai ngày nay chính phi và trắc phi của Mộ Thiếu Dục đồng loạt biến mất, mặc dù có thể dùng cớ lừa gạt một chút, nhưng mãi vẫn không xuất hiện, khó tránh khỏi sẽ bị người hoài nghi.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
"Mang nàng đi cùng!"
Bạch Thiển sợ bọn họ bỏ rơi nàng, nghe được câu này, lập tức gật đầu một cái.
Tần Thư Dao bất đắc dĩ lắc đầu một cái, lại nói: "Nếu ngươi không la to, ta sẽ để hắn buông ngươi ra!"
Bạch Thiển lập tức gật đầu, ý bảo mình sẽ không phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Mặc dù Mặc Kiếm còn có chút lo lắng, nhưng thấy đến Tần Thư Dao vẫn rất tin tưởng nàng ta, hơn nữa mang theo nàng ta như vậy cũng không tiện. Cho nên liền thả tay.
Bạch Thiển vừa được thả ra, liền yên tâm há miệng hít thở. Sau đó lại ý bảo mình tuyệt đối sẽ không phát ra bất kỳ âm thanh gì, như thế mới yên lòng, cùng nhau cẩn thận chạy ra ngoài.
Cách trạch viện đó không xa, cũng đã sớm có một chiếc xe ngựa chờ bên ngoài. Nhìn thấy đám người Mặc Kiếm, lập tức cho xe chạy tới trước mặt bọn họ.
Tần Thư Dao và Bạch Thiển vội vàng lên xe ngựa, tất cả mọi người không trì hoãn, ra roi thúc ngựa chạy tới thành Đức Hòa.
Trong thành ngoại trừ thỉnh thoảng vang lên tiếng chó sủa, bốn phía đều rất yên tĩnh.
Tần Thư Dao và Bạch Thiển được đưa an toàn đến phủ hoàng tử, Mộ Thiếu Dục vẫn luôn chờ ở thư phòng, sau khi nhìn thấy Tần Thư Dao bình yên vô sự trở về, cũng yên lòng. Chỉ là thấy Bạch Thiển cũng cùng xuất hiện, không khỏi nhíu mày một cái.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Bạch Thiển giống như đứa bé phạm sai lầm, cúi đầu nhìn tay mình, nhất thời có chút quẫn bách.
Nếu như không phải là nàng bắt Tần Thư Dao đi, như vậy cũng sẽ không xảy ra chuyện này.
Mộ Thiếu Dục chỉ nhìn Bạch Thiển một cái, sau đó liền nói: "Đêm cũng đã khuya rồi. Tất cả mọi người đi về nghỉ ngơi đi!"
Bạch Thiển le lưỡi một cái, quen cửa quen nẻo trở về gian phòng của mình.
Thi Vận và Tuyết Ảnh cũng đưa Tần Thư Dao về viện của nàng.
Mộ Thiếu Dục giữ lại hai người Mặc Kiếm và Thanh Ngọc, cũng viết một phong thư, sau đó nở nụ cười âm trầm, nói: "Ngày mai đưa cái này trở về."
Hắn không nghĩ tới Bạch Thiển sẽ cùng theo tới, hơn nữa là Bạch Thiển cam tâm tình nguyện đi theo. Nếu như Bạch Tu Sinh thật sự đau lòng Bạch Thiển mà nói, tuyệt đối sẽ không để cho nàng về tới đây. Nếu như Bạch Tu Sinh chỉ coi Bạch Thiển là công cụ mà nói, như vậy hắn cũng sẽ không trả Bạch Thiển về.
Cũng không phải bởi vì chuyện này mà Mộ Thiếu Dục ghi hận Bạch Thiển, mà cảm thấy Bạch Thiển cũng đáng thương, thuở nhỏ không có phụ thân, thật vất vả mới nhận nhau, mà Bạch Tu Sinh chỉ coi nàng là công cụ mà thôi.
Sau khi sắp xếp xong xuôi những chuyện này, Mộ Thiếu Dục trực tiếp đi phòng Tần Thư Dao.
Mặc dù những ngày qua quả thật Tần Thư Dao bị kinh sợ, nhưng bởi vì liên quan đến Bạch Thiển, nàng cũng không chịu bao nhiêu khổ, ngược lại còn ăn ngon uống ngon. Cho nên sau khi trở về, trước hết nàng thay y phục tắm rửa một phen, sau đó lại đuổi tất cả mọi người đi ra ngoài, muốn nghỉ ngơi thật tốt.
Nhưng mà không nghĩ tới vừa mới nằm chết dí ở trên giường, cửa liền “két” một tiếng bị mở ra.
Tần Thư Dao vội vàng ngồi dậy, quả nhiên nhìn thấy Mộ Thiếu Dục đi từ bên ngoài vào.
Nàng xuống giường, rồi cúi người thi lễ với Mộ Thiếu Dục, sau đó mới đi lên phía trước, giúp Mộ Thiếu Dục cởi áo.
"Đã trễ thế này, sao nàng không nghỉ ngơi sớm một chút?"
Tay Tần Thư Dao vừa mới chạm vào cổ áo Mộ Thiếu Dục, liền bị Mộ Thiếu Dục ôm vào trong ngực.
"Không cần sợ hãi, sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa!"
Thật ra thì kể từ sau khi biết Tần Thư Dao bị bắt đi, Mộ Thiếu Dục vẫn luôn lo lắng. Những ngày qua hắn cũng ngủ không ngon giấc, vừa biết được chỗ của Tần Thư Dao, lập tức bảo người đi cứ Tần Thư Dao ra.
Nếu như không phải trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn bị người hoàng hậu giám sát, hắn đã sớm tự mình đi cứu rồi. Chính là sợ bứt dây động rừng, cho nên hắn mới không dám tùy tiện tự mình đi cứu người.
Đám người Mặc Kiếm và Thanh Ngọc võ công cao cường, ra vào đều tự do mà lại vừa thần bí, cho nên người giám sát hắn hoàn toàn không biết rõ hành tung của đám người Mặc Kiếm.
Hiện tại Tần Thư Dao đã được cứu về, coi như hoàng hậu biết cũng không sao, dù sao bà ta cũng không dám ở ngay dưới mắt của Mộ Thiếu Dục mà bắt người đi.
Lần này nếu như không phải lợi dụng Tần Thư Dao tin tưởng Bạch Thiển, bọn họ cũng sẽ không khinh địch mà đắc thủ như vậy.
Cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng trên người Mộ Thiếu Dục, Tần Thư Dao mới thả lỏng được.
"Ta không sao, những ngày qua Thiển Nhi đối xử với ta cũng không tệ, những người đó cũng không dám tùy ý đụng đến ta!"
Quả thật nàng không bị bất kỳ tổn thương gì, nhiều lắm là chỉ bị một chút kinh sợ mà thôi. Thật ra thì, quả thật nàng tức Bạch Thiển, thế nhưng vài ngày thấy nàng vì bản thân mà cãi lại Bạch Tu Sinh, trong lòng cũng có chút không đành lòng.
Mộ Thiếu Dục khẽ gật đầu, vốn hắn cũng muốn trách phạt Bạch Thiển một trận, nhưng mà thấy Tần Thư Dao bình yên vô sự trở lại, trên người cũng không có bất kỳ tổn thương gì, cho nên liền bỏ suy nghĩ này đi, phải chờ tới sáng hôm sau, mới chất vấn nàng một phen.
Bên trong phòng một mảnh im lặng, Mộ Thiếu Dục không nhịn được cúi đầu, hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại của Tần Thư Dao, chẳng qua là nụ hôn này hoàn toàn không giải được ngọn lửa trên người hắn.
Tần Thư Dao chỉ cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, khẽ há miệng, mà Mộ Thiếu Dục cũng nhân cơ hội thăm dò vào trong miệng của nàng...
Một đêm này, bên trong phòng cảnh xuân quang tiết ra ngoài, mà trái tim của Tần Thư Dao cũng dần dần cảm thấy một chút ấm áp...
Thanh Ngọc vẫn theo đuôi Bạch Tu Sinh và Liêu Phong, bởi vì sợ bị hai người bọn họ phát hiện, cho nên vẫn luôn đi theo từ xa.
Cho đến khi thấy hai người bọn họ biến mất ở một tòa biệt viện, hắn mới xuất hiện.
Khinh công của hắn luôn rất cao, cho nên Bạch Tu Sinh và Liêu Phong hoàn toàn không phát hiện ra hành tung của hắn.
Sau một lúc lâu sau, Thanh Ngọc liền leo tường vào trạch viện, sau đó dò xét cẩn thận địa hình trạch viện này. Cho đến khi thăm dò rõ ràng tình hình, mới lặng lẽ biến mất.
Ban đêm, hoàn toàn yên tĩnh.
Bạch Thiển vì phòng ngừa Tần Thư Dao chạy trốn, cho nên trực tiếp ở trong một phòng với Tần Thư Dao. Chẳng qua là nàng ngủ ở trên nhuyễn tháp, mà Tần Thư Dao lại ngủ ở trên giường.
Chẳng qua là, nàng mới có chút ngủ say. Liền nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng rất nhỏ. Nàng không kiên nhẫn nhíu mày, chính là vừa lật người, miệng của nàng lại bị người che. Nàng hoảng sợ tỉnh lại, trợn to hai tròng mắt lại thấy một gương mặt quen thuộc.
Mặc Kiếm đã sớm vào gian phòng, vốn không muốn làm Bạch Thiển tỉnh. Bởi vì nghe được nàng không kiên nhẫn thì thầm một tiếng, sau đó lại nhìn thấy nàng lật người, liền cho rằng nàng tỉnh, cho nên nhanh chóng che miệng của nàng.
Vốn Tần Thư Dao không ngủ, cho nên nghe được động tĩnh lập tức ngồi từ trên giường dậy. Sau khi nhìn thấy là Mặc Kiếm và Thanh Ngọc, cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
"Tam hoàng tử bảo chúng ta tới cứu phu nhân. Đi nhanh lên đi!"
Thanh Ngọc đã mở cửa ra, nhìn xung quanh một chút, sau khi xác định không có ai, mới quay đầu nhẹ giọng nói.
Tần Thư Dao liếc mắt nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Bạch Thiển, Mặc Kiếm cũng hỏi: "Nàng ta thì sao?"
Bạch Thiển là chính phi của Mộ Thiếu Dục. Hai ngày nay chính phi và trắc phi của Mộ Thiếu Dục đồng loạt biến mất, mặc dù có thể dùng cớ lừa gạt một chút, nhưng mãi vẫn không xuất hiện, khó tránh khỏi sẽ bị người hoài nghi.di◕ễnđà‿nlêq◕uýđôn
"Mang nàng đi cùng!"
Bạch Thiển sợ bọn họ bỏ rơi nàng, nghe được câu này, lập tức gật đầu một cái.
Tần Thư Dao bất đắc dĩ lắc đầu một cái, lại nói: "Nếu ngươi không la to, ta sẽ để hắn buông ngươi ra!"
Bạch Thiển lập tức gật đầu, ý bảo mình sẽ không phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Mặc dù Mặc Kiếm còn có chút lo lắng, nhưng thấy đến Tần Thư Dao vẫn rất tin tưởng nàng ta, hơn nữa mang theo nàng ta như vậy cũng không tiện. Cho nên liền thả tay.
Bạch Thiển vừa được thả ra, liền yên tâm há miệng hít thở. Sau đó lại ý bảo mình tuyệt đối sẽ không phát ra bất kỳ âm thanh gì, như thế mới yên lòng, cùng nhau cẩn thận chạy ra ngoài.
Cách trạch viện đó không xa, cũng đã sớm có một chiếc xe ngựa chờ bên ngoài. Nhìn thấy đám người Mặc Kiếm, lập tức cho xe chạy tới trước mặt bọn họ.
Tần Thư Dao và Bạch Thiển vội vàng lên xe ngựa, tất cả mọi người không trì hoãn, ra roi thúc ngựa chạy tới thành Đức Hòa.
Trong thành ngoại trừ thỉnh thoảng vang lên tiếng chó sủa, bốn phía đều rất yên tĩnh.
Tần Thư Dao và Bạch Thiển được đưa an toàn đến phủ hoàng tử, Mộ Thiếu Dục vẫn luôn chờ ở thư phòng, sau khi nhìn thấy Tần Thư Dao bình yên vô sự trở về, cũng yên lòng. Chỉ là thấy Bạch Thiển cũng cùng xuất hiện, không khỏi nhíu mày một cái.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Bạch Thiển giống như đứa bé phạm sai lầm, cúi đầu nhìn tay mình, nhất thời có chút quẫn bách.
Nếu như không phải là nàng bắt Tần Thư Dao đi, như vậy cũng sẽ không xảy ra chuyện này.
Mộ Thiếu Dục chỉ nhìn Bạch Thiển một cái, sau đó liền nói: "Đêm cũng đã khuya rồi. Tất cả mọi người đi về nghỉ ngơi đi!"
Bạch Thiển le lưỡi một cái, quen cửa quen nẻo trở về gian phòng của mình.
Thi Vận và Tuyết Ảnh cũng đưa Tần Thư Dao về viện của nàng.
Mộ Thiếu Dục giữ lại hai người Mặc Kiếm và Thanh Ngọc, cũng viết một phong thư, sau đó nở nụ cười âm trầm, nói: "Ngày mai đưa cái này trở về."
Hắn không nghĩ tới Bạch Thiển sẽ cùng theo tới, hơn nữa là Bạch Thiển cam tâm tình nguyện đi theo. Nếu như Bạch Tu Sinh thật sự đau lòng Bạch Thiển mà nói, tuyệt đối sẽ không để cho nàng về tới đây. Nếu như Bạch Tu Sinh chỉ coi Bạch Thiển là công cụ mà nói, như vậy hắn cũng sẽ không trả Bạch Thiển về.
Cũng không phải bởi vì chuyện này mà Mộ Thiếu Dục ghi hận Bạch Thiển, mà cảm thấy Bạch Thiển cũng đáng thương, thuở nhỏ không có phụ thân, thật vất vả mới nhận nhau, mà Bạch Tu Sinh chỉ coi nàng là công cụ mà thôi.
Sau khi sắp xếp xong xuôi những chuyện này, Mộ Thiếu Dục trực tiếp đi phòng Tần Thư Dao.
Mặc dù những ngày qua quả thật Tần Thư Dao bị kinh sợ, nhưng bởi vì liên quan đến Bạch Thiển, nàng cũng không chịu bao nhiêu khổ, ngược lại còn ăn ngon uống ngon. Cho nên sau khi trở về, trước hết nàng thay y phục tắm rửa một phen, sau đó lại đuổi tất cả mọi người đi ra ngoài, muốn nghỉ ngơi thật tốt.
Nhưng mà không nghĩ tới vừa mới nằm chết dí ở trên giường, cửa liền “két” một tiếng bị mở ra.
Tần Thư Dao vội vàng ngồi dậy, quả nhiên nhìn thấy Mộ Thiếu Dục đi từ bên ngoài vào.
Nàng xuống giường, rồi cúi người thi lễ với Mộ Thiếu Dục, sau đó mới đi lên phía trước, giúp Mộ Thiếu Dục cởi áo.
"Đã trễ thế này, sao nàng không nghỉ ngơi sớm một chút?"
Tay Tần Thư Dao vừa mới chạm vào cổ áo Mộ Thiếu Dục, liền bị Mộ Thiếu Dục ôm vào trong ngực.
"Không cần sợ hãi, sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa!"
Thật ra thì kể từ sau khi biết Tần Thư Dao bị bắt đi, Mộ Thiếu Dục vẫn luôn lo lắng. Những ngày qua hắn cũng ngủ không ngon giấc, vừa biết được chỗ của Tần Thư Dao, lập tức bảo người đi cứ Tần Thư Dao ra.
Nếu như không phải trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn bị người hoàng hậu giám sát, hắn đã sớm tự mình đi cứu rồi. Chính là sợ bứt dây động rừng, cho nên hắn mới không dám tùy tiện tự mình đi cứu người.
Đám người Mặc Kiếm và Thanh Ngọc võ công cao cường, ra vào đều tự do mà lại vừa thần bí, cho nên người giám sát hắn hoàn toàn không biết rõ hành tung của đám người Mặc Kiếm.
Hiện tại Tần Thư Dao đã được cứu về, coi như hoàng hậu biết cũng không sao, dù sao bà ta cũng không dám ở ngay dưới mắt của Mộ Thiếu Dục mà bắt người đi.
Lần này nếu như không phải lợi dụng Tần Thư Dao tin tưởng Bạch Thiển, bọn họ cũng sẽ không khinh địch mà đắc thủ như vậy.
Cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng trên người Mộ Thiếu Dục, Tần Thư Dao mới thả lỏng được.
"Ta không sao, những ngày qua Thiển Nhi đối xử với ta cũng không tệ, những người đó cũng không dám tùy ý đụng đến ta!"
Quả thật nàng không bị bất kỳ tổn thương gì, nhiều lắm là chỉ bị một chút kinh sợ mà thôi. Thật ra thì, quả thật nàng tức Bạch Thiển, thế nhưng vài ngày thấy nàng vì bản thân mà cãi lại Bạch Tu Sinh, trong lòng cũng có chút không đành lòng.
Mộ Thiếu Dục khẽ gật đầu, vốn hắn cũng muốn trách phạt Bạch Thiển một trận, nhưng mà thấy Tần Thư Dao bình yên vô sự trở lại, trên người cũng không có bất kỳ tổn thương gì, cho nên liền bỏ suy nghĩ này đi, phải chờ tới sáng hôm sau, mới chất vấn nàng một phen.
Bên trong phòng một mảnh im lặng, Mộ Thiếu Dục không nhịn được cúi đầu, hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại của Tần Thư Dao, chẳng qua là nụ hôn này hoàn toàn không giải được ngọn lửa trên người hắn.
Tần Thư Dao chỉ cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, khẽ há miệng, mà Mộ Thiếu Dục cũng nhân cơ hội thăm dò vào trong miệng của nàng...
Một đêm này, bên trong phòng cảnh xuân quang tiết ra ngoài, mà trái tim của Tần Thư Dao cũng dần dần cảm thấy một chút ấm áp...