Chẳng qua là một đêm này hắn đều không ngủ được, đều ở cửa cung chờ, cho đến khi cửa cung vừa mới mở ra hắn đã lập tức vọt vào, sau đó chạy thẳng tới chỗ Tần Thư Dao ở cung Tịch Nguyệt.di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
Nhìn thấy Tần Thư Dao bình yên vô sự, Mộ Thiếu Dục vẫn luôn không yên lòng, cũng coi như yên tâm.
Hắn cũng vuốt bụng Tần Thư Dao, cười nói: "Nàng không cần lo lắng, ta tuyệt đối sẽ cứu nàng ra ngoài. Hơn nữa lần này ta cũng sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào tổn thương đến con của chúng ta!"
Vốn Tần Thư Dao vẫn bất an, nghe được câu này lại không khỏi yên tâm lại. Nàng biết Mộ Thiếu Dục nói được sẽ làm được, dùng hết toàn bộ sức lựu bảo vệ hài tử của bọn họ!
Lúc này, Tĩnh Thu đi từ bên ngoài vào, mặc dù đã nàng sớm nghe cung nữ nói Mộ Thiếu Dục đã trong phòng, nhưng một thoáng nhìn thấy, vẫn kinh ngạc một phen.
Xem ra Tần Thư Dao ở trong lòng Mộ Thiếu Dục, cực kỳ quan trọng. Cũng khó trách hoàng hậu lại nhiều lần muốn diệt trừ Tần Thư Dao.
"Tam hoàng tử, có muốn dùng đồ bữa sáng không?"
Mộ Thiếu Dục buông Tần Thư Dao ra, sau đó đứng lên nói: "Hãy hầu hạ Tần trắc phi rửa mặt trước!"
Vốn hắn nên đi điện Dưỡng Tâm, tham kiến phụ hoàng hắn trước, nhưng lúc này Mộ Thiếu Dục không muốn rời đi, hắn muốn ở chỗ này theo bên cạnh Tần Thư Dao một lát.
Đợi sau khi tất cả cũng đã chuẩn bị xong, đồ ăn sáng cũng đã bưng lên, Tĩnh Thu ra lệnh cho cung nữ khác múc cháo cho Tần Thư Dao, mà Mộ Thiếu Dục lại tự mình gắp cho Tần Thư Dao một chút thức ăn, hơn nữa cười nói: "Nàng thích ăn nhất chính là cái này, ta đặc biệt bảo cung nữ chuẩn bị cho nàng đấy!"
Tần Thư Dao nhìn một bàn thức ăn gần như đều là những món mà nàng thích ăn nhất, vốn còn tưởng rằng là Tĩnh Thu vô ý chuẩn bị, lại không nghĩ rằng đều là Mộ Thiếu Dục đặc biệt an bài, trong lòng nàng ấm áp, cả đời này nếu có thể lấy được một người yêu thương, cũng không uổng sống thêm một lần!
Hai người dùng đồ bữa sáng xong, trời cũng đã sáng choang, Mộ Thiếu Dục biết không thể ở lại chỗ này nữa, hắn nhất định phải đi điện Dưỡng Tâm đi tìm hoàng thượng cầu xin.
"Nàng ở chỗ này nghỉ ngơi, chốc lát nữa ta sẽ trở lại!" Mộ Thiếu Dục nhẹ giọng dặn dò.
Tần Thư Dao cười gật đầu một cái, sau khi dặn dò mấy câu, liền tiễn Mộ Thiếu Dục ra khỏi cung. Tần Thư Dao muốn giết thời gian, ra lệnh cho người tìm một quyển tạp ký, ngồi ở trong phòng xem sách, giết thời gian.
Chẳng qua là đến giữa trưa, Mộ Thiếu Dục cũng vẫn chưa về, trong lòng Tần Thư Dao cũng có chút bất an, chỉ sợ Mộ Thiếu Dục bởi vì chính mình mà ầm ĩ với hoàng thượng! Trong cung này, ngoài trừ cung nữ Tĩnh Thu ra, cung nữ khác đối xử với nàng đều thờ ơ, đối với mệnh lệnh của nàng cũng gần như ngoảnh mặt làm ngơ!di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.
Cho nên đợi đã lâu vẫn không nghe được tin tức của Mộ Thiếu Dục, rốt cuộc Tần Thư Dao chờ không được nữa, cho gọi Tĩnh Thu vào.
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Tần Thư Dao biết Tĩnh Thu chỉ nghe lệnh hoàng thượng, cho nên liền lấy đôi vòng tay phỉ thủy đưa tới bên người Tĩnh Thu, cười nói: "Ta biết cô cô đã thấy quen đồ trang sức trong cung, một chút đồ vật này của ta cô cô nhìn không thuận mắt. Nhưng mà trên người ta bây giờ cũng chỉ có một đôi vòng tay này là đáng tiền nhất, chỉ cần cô cô có thể giúp ta đi điện Dưỡng Tâm dò xét tình hình một chút, đợi sau khi ta ra khỏi cung sẽ có phần lễ nặng hơn!"
Tĩnh Thu do dự trong chốc lát, sau đó liền nhận lấy vòng tay trong tay Tần Thư Dao, cười nói: "Điều này cũng không phải việc khó, mà vòng tay này trong suốt long lanh, hẳn cũng là vật thượng đẳng. Cho nên không cần trắc phi nương nương tốn kém nữa!"
Tần Thư Dao thấy Tĩnh Thu nhận lấy vòng tay, cũng thở phào nhẹ nhõm: "Như vậy thì cám ơn cô cô rồi!"
Tĩnh Thu cúi người thi lễ, sau đó thì đi ra khỏi cung Tịch Nguyệt.
Qua đại khái nửa canh giờ, Tĩnh Thu mới vội vàng đi từ ngoài vào, Tần Thư Dao nhìn vẻ mặt Tĩnh Thu buồn thiu, không khỏi càng thêm lo lắng: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Tĩnh Thu nhíu mày nói: "Hoàng hậu nương nương nói Tam hoàng tử lạm dụng tư hình, nhốt Ninh Viễn Hầu gia ở trong thiên lao, hơn nữa còn chuyên dùng hình cụ hành hạ. Hiện tại hoàng hậu đang giằng co với Tam hoàng tử, hoàng thượng cũng tức giận không thôi."di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.
Lời này vừa nói ra, Tần Thư Dao ngẩn ra, hoàng hậu biết Hàn Thế Quân bị nhốt ở trong thiên lao khi nào? Mặc dù ban đầu Mộ Thiếu Dục từng nói hoàng hậu sắp tra được tung tích của Hàn Thế Quân, nhưng không nói đã biết Hàn Thế Quân ở trong thiên lao.
Tần Thư Dao nhíu chặt mày, xem ra hoàng hậu đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, bà ta đã sớm lập kế hoạch muốn một lưới bắt hết, nàng sờ sờ bùng bằng phẳng của mình theo bản năng, lần này nàng tuyệt đối không thể kéo Mộ Thiếu Dục lui về phía sau, cũng tuyệt đối sẽ không để người khác tổn thương nàng và đứa bé trong bụng của nàng.
Nàng trầm ngâm trong chốc lát, sau một lúc lâu sau mới nói: "Ninh Viễn Hầu gia luôn được hoàng thượng coi trọng, lúc trước Tứ hoàng tử cũng vô cùng thích hắn. Chẳng qua là Tam hoàng tử với hắn không thù không oán làm sao phải nhốt hắn ở trong thiên lao hơn nữa hành hạ hắn chứ."
Tĩnh Thu liếc mắt nhìn vẻ mặt Tần Thư Dao, thấy nàng không có gì khác thường, giống như là lần đầu biết Hàn Thế Quân bị nhốt! Nàng hạ mí mắt xuống, giấu toàn bộ ý định ở trong đáy mắt: "Những thứ này đều là chuyện của nam nhân, dĩ nhiên là ngài không biết!"
Tần Thư Dao bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Hoàng hậu làm khó chúng ta khắp nơi, hôm qua còn đột nhiên mang theo nhiều thị vệ xông vào. Mặc dù ta lỗ mãng đả thương tới Bát công chúa, nhưng cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ."
Sau khi Tĩnh Thu nghe nói thế cũng nhíu mày một cái, nàng là người hoàng thượng phái tới giám sát Tần Thư Dao, hận ý của hoàng hậu với Tần Thư Dao nàng cũng có thể cảm giác được, nếu không cũng sẽ không to gan để Ly Nhi tìm mình.
"Ninh Viễn Hầu gia và Tam hoàng tử luôn không thù không oán, hoàng hậu nói như vậy, chỉ sợ là muốn vu tội cho chàng!" Nói xong, Tần Thư Dao phất tay một cái: "Thôi thôi, lát nữa nếu Tam hoàng tử không thể trở lại, vậy cô cô mang bữa trưa lên trước!"
Ngay cả tình hình bây giờ nguy cấp, nàng cũng không thể để mình và hài tử trong bụng đói bụng, chỉ có ăn no mới có sức lực suy nghĩ kế sách, mới có biện pháp chạy trốn, cho nên Tần Thư Dao tuyệt không ủy khuất mình.
Tĩnh Thu thấy Tần Thư Dao cũng chỉ lo lắng trong chốc lát, sau đó lại vẫn có tâm tư ăn cơm, xem ra nàng thật sự không biết, mà cũng thật sự tin tưởng Mộ Thiếu Dục bị oan uổng, tin tưởng bản thân Mộ Thiếu Dục có biện pháp có thể ứng phó.
Tĩnh Thu cúi người thi lễ, liền xoay người đi ra ngoài bảo cung nữ mang bữa trưa lên, vẫn là thức ăn ngon, không bạc đãi Tần Thư Dao.
Tần Thư Dao cũng rất nghiêm túc ăn cơm, cho đến khi ăn no mới thôi, mới bảo cung nữ thu dọn xuống. Sau đó liền nằm ở trên giường nghỉ ngơi!
Tĩnh Thu thấy Tần Thư Dao ăn uống no đủ còn có thể an tâm ngủ, nghi ngờ trong lòng cũng dần dần để xuống.
Cũng không biết là qua bao lâu, Tần Thư Dao chỉ cảm thấy bên người có một bếp lò ấm áp, làm nàng cảm thấy an tâm vô cùng. Nàng đưa hai tay ra ôm lấy lồng ngực bền chắc và rộng rãi. Nàng hơi mở mắt ra, đã lập tức thấy một bóng dáng quen thuộc.