Tần Lương cũng đã sớm tin lời Ngô thị nói, giờ phút này thấy bộ dạng này của Tần Thư Dao, càng buồn bực không thôi:dღđ☆L☆qღđ "Ngươi nói một chút đến cùng là ngươi đã làm chuyện gì? Tính tình ngoại tổ mẫu ngươi ngoan cố, nhưng dù sao trong ngày thường cũng ít lui tới. Ngươi đã không thích, cần gì phải đi về phía trước. Hiện tại lại làm ra loại việc thương thiên hại lý này!"
Nghe thấy những lời này của Tần Lương, hai tròng mắt Tần Thư Dao như bị cắt đứt sợi dây chuyền hạt trân châu từng giọt từng giọt rơi xuống: "Lời này của phụ thân là có ý gì? Nữ nhi không rõ?"
"Không rõ? Vậy để thị nữ bên cạnh ngươi nói." Vẻ mặt Tần Lương nghiêm nghị.
Trong lòng Tần Thư Dao có chút mất mát, cho dù nàng biết Tần Lương không tin tưởng nàng nói, nhưng hiện tại nhìn thấy Tần Lương thậm chí ngay cả giải thích cũng không cho nàng giải thích, đã định tội danh cho nàng.
Trà Hương luôn cúi đầu quỳ, nghe thế, lập tức run rẩy nói: "Nô tì cũng chỉ nghe mệnh lệnh của cô nương, mời Lâm lão phu nhân đến bên trong Tịch Lạc Viện này. Nhưng không nghĩ tới thế nhưng cô nương bởi vì cãi nhau với Lâm lão phu nhân, lại đem Lâm lão phu nhân..."
Nói tới đây Trà Hương che miệng khóc lên, cả người còn không ngừng run rẩy, giống như vừa trải qua một chuyện đáng sợ vậy.
Tần Thư Dao cau mày: "Khi nào thì ta cãi nhau với ngoại tổ mẫu? Lại khi nào thì mời ngoại tổ mẫu đến nơi này? Ngươi nói cho rõ ràng!"
Sắc mặt Trà Hương có chút tái nhợt, nghe vậy thân thể càng run lợi hại hơn, dĩ nhiên một câu cũng không nói nên lời, chỉ lo cúi đầu thấp giọng nỉ non.
Ngô thị cau mày không kiên nhẫn nói; "Ngươi nói cho rõ ràng, đến cùng là đại tiểu thư đã làm chuyện gì?"die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
Trà Hương kinh hoảng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, cắn chặt hàm răng, khóc nói: "Cô nương sai người nhét Lâm lão phu nhân vào trong bao tải rồi cột lấy, sau đó ném vào trong hồ!"
Sau khi hai người Tần lão phu nhân và Tần Lương nghe xong, sắc mặt khó coi vạn phần.
"Nói bậy, sao đại tiểu thư có thể làm ra loại chuyện này?" Tần lão phu nhân lập tức lớn tiếng quát bảo dừng lại.
Tần Lương nhìn Tần Thư Dao, lạnh lùng nói: "Nàng nói là sự thật?"
Tần Thư Dao cười lạnh một tiếng: "Phụ thân tin lời cẩu nô tài này nói?"
Tần Lương nhìn thấy ánh mắt xem thường của Tần Thư Dao, sắc mặt càng thêm khó coi.
"Con biết phụ thân tin lời cẩu nô tài này nói, chỉ là phụ thân có từng nghĩ tới, cho dù con không thích ngoại tổ mẫu, bà cũng là thân nhân của con, con cần gì phải dùng bao tải ném bà vào trong hồ!" Tần Thư Dao lạnh lùng nói.
Tần lão phu nhân kiên quyết không tin, Tần Lương cũng là bán tín bán nghi.
"Lão gia, tuổi đại tiểu thư cũng không lớn. Chỉ sợ chuyện này có sự kỳ quái, không bằng mời người lặn xuống hồ vớt lên, nhìn thử tình hình!"
Ngô thị đã sớm chờ không kịp, vừa rồi Trà Hương đã báo lại, chuyện đã được làm ổn thỏa. Cho nên liền sai người mời bọn người Tần lão phu nhân đến Tịch Lạc Viện.
Tần Lương đều luôn đen mặt, cuối cùng vẫn gật đầu.
Tần lão phu nhân lại nhìn Ngô thị cười lạnh một tiếng, sau đó đi đến bên người Tần Thư Dao, nhẹ nhàng cầm tay nàng.
Tần Thư Dao cảm giác được trên tay truyền đến độ ấm, trong lòng ấm áp. Nàng vẫn luôn cho rằng trên đời này chỉ có một mình mình chiến đấu hăng hái, không nghĩ tới hiện tại thế nhưng còn có người quan tâm nàng, tin tưởng nàng như thế.
"Đi thôi, chúng ta đến ngồi trong đình. Mặc dù hồ này không lớn, nhưng dưới nước bùn lại nhiều, muốn vớt lên sợ cũng không nhanh như vậy." Nói xong Tần lão phu nhân lôi kéo Tần Thư Dao đi vào trong đình hóng mát.
Nhất định là Ngô thị đang thoải mái, chỉ là bà ta không biết một bà tử đã sớm hốt ha hốt hoảng trốn ra khỏi phủ, mà Trà Hương cũng hoàn toàn không biết chuyện phát sinh sau đó.di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.
Vài tên bà tử chắc nịch mò ở bên hồ hồi lâu, rốt cục vớt lên được một cái bao tải.
Quý ma ma bên người Ngô thị lập tức chạy tới, sắc mặt khó coi nói: "Trong bao tải quả thật có một người..."
Ngô thị cố hết sức che giấu vui mừng trong lòng mình, nỗ lực để cho mình biểu hiện ra lo lắng cùng kinh ngạc: "Điều này sao có thể? Lâm lão phu nhân thân là ngoại tổ mẫu của đại tiểu thư, làm sao đại tiểu thư có thể..." Nói xong lại nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, chỉ thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh lại có chút nghi hoặc, lại nhìn thoáng qua Quý ma ma một bên, mà vẻ mặt Quý ma ma lại cực kỳ khó coi, trong lòng Ngô thị càng thêm nghi hoặc.
"Người nọ quả thật là Lâm lão phu nhân sao?" Tần lão phu nhân lạnh mặt hỏi.
Quý ma ma đều luôn cúi đầu, trong lòng có chút khủng hoảng, do dự một lát không biết nên trả lời như thế nào.
Tần Lương cũng đã sớm không kiên nhẫn chờ nữa, nếu nữ nhi của chính mình tự tay giết ngoại tổ mẫu, chuyện này là thật mà nói, ông hoàn toàn không thể ở lại trong triều được nữa. Hơn nữa thanh danh Tần gia cũng triệt để mất luôn.
"Lão phu nhân hỏi ngươi, còn không mau trả lời!"
Quý ma ma khẩn trương ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ngô thị, cuối cùng vẫn thấp giọng nói; "Không phải, là một bà tử, không giống như là người trong phủ chúng ta!"di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn
Nghe vậy vẻ mặt Ngô thị khiếp sợ nhìn về phía Quý ma ma, một chút không cam lòng cùng kinh ngạc hoàn toàn không kịp che giấu: "Làm sao có thể? Rõ ràng vừa rồi Trà Hương nhìn thấy rõ..."
Tần Thư Dao cười lạnh một tiếng: "Lời này của mẫu thân là có ý gì? Chẳng lẽ là hi vọng nữ nhi thực sự là người lãnh huyết vô tình sao?"
Ngô thị lập tức cảm thấy bản thân có chút luống cuống, vội vàng cười nói: "Làm sao có thể, chỉ là ta tin lời xú nha đầu này nói. Nhưng người nọ không phải là Lâm gia lão phu nhân, ta đây cũng yên tâm rồi!"
Hiện tại Ngô thị cắn chặt răng bạc trong miệng cũng chỉ có thể nuốt vào trong miệng, trên mặt còn bày ra vẻ mặt vui sướng cùng may mắn.
Vừa rồi Trà Hương nhìn thấy rõ ràng Lâm lão phu nhân đã bị hai bà tử chế phục, bởi vì sợ hãi để lộ ra, cho nên mời bà tử không phải là của Tần phủ.
Trà Hương vội vàng tiến lên nhìn thoáng qua, trong bao tải lại là cái bà tử vừa nãy, trong lòng càng thêm kích động, nàng quỳ trên mặt đất khóc hô: "Là nô tì bị hoa mắt, chỉ là y phục của bà tử này và Lâm lão phu nhân tương tự, cho nên mới..."
Tần Thư Dao hừ lạnh một tiếng: "Tương tự? Ta nhớ được hôm nay ngoại tổ mẫu mặc xiêm y màu xanh lá chim Anh Vũ, người bà tử này rõ ràng là mặc xiêm y màu đỏ sậm. Tương tự chỗ nào? Nói, vì sao phải vu khống ta như vậy!"
Tần Lương thấy người nọ không phải là Lâm lão phu nhân, cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng lại nghĩ tới vừa rồi Ngô thị mời một đống người đến, liền nói là tận mắt thấy Tần Thư Dao đẩy Lâm lão phu nhân vào trong hồ. Mặt trầm xuống phẫn nộ quát: "Là ai sai sử ngươi làm như vậy?"
Lúc này mặt Tần Thư Dao cũng đã sớm đầy nước mắt, nàng thấp giọng nỉ non nói: "Trong ngày thường bọn nha hoàn trong phủ đồn con bất hiếu bất kính với ngoại tổ mẫu. Vì chuyện này con đặc biệt đi chùa Bạch Mã cầu bùa bình an cho biểu ca và ngoại tổ mẫu. Nhưng không nghĩ tới hôm nay vậy mà có nha hoàn nói con đẩy ngoại tổ mẫu vào trong hồ. Con vốn tưởng rằng loại chuyện này, mẫu thân và phụ thân tuyệt không tin tưởng, nhưng không nghĩ tới hai người lại tình nguyện tin tưởng lời của một nha hoàn nói, cũng không chịu tin tưởng nữ nhi!"
Nói xong liền tựa vào trên bờ vai Tần lão phu nhân thấp giọng khóc ồ lên.
Tần Lương cũng đã sớm tin lời Ngô thị nói, giờ phút này thấy bộ dạng này của Tần Thư Dao, càng buồn bực không thôi:dღđ☆L☆qღđ "Ngươi nói một chút đến cùng là ngươi đã làm chuyện gì? Tính tình ngoại tổ mẫu ngươi ngoan cố, nhưng dù sao trong ngày thường cũng ít lui tới. Ngươi đã không thích, cần gì phải đi về phía trước. Hiện tại lại làm ra loại việc thương thiên hại lý này!"
Nghe thấy những lời này của Tần Lương, hai tròng mắt Tần Thư Dao như bị cắt đứt sợi dây chuyền hạt trân châu từng giọt từng giọt rơi xuống: "Lời này của phụ thân là có ý gì? Nữ nhi không rõ?"
"Không rõ? Vậy để thị nữ bên cạnh ngươi nói." Vẻ mặt Tần Lương nghiêm nghị.
Trong lòng Tần Thư Dao có chút mất mát, cho dù nàng biết Tần Lương không tin tưởng nàng nói, nhưng hiện tại nhìn thấy Tần Lương thậm chí ngay cả giải thích cũng không cho nàng giải thích, đã định tội danh cho nàng.
Trà Hương luôn cúi đầu quỳ, nghe thế, lập tức run rẩy nói: "Nô tì cũng chỉ nghe mệnh lệnh của cô nương, mời Lâm lão phu nhân đến bên trong Tịch Lạc Viện này. Nhưng không nghĩ tới thế nhưng cô nương bởi vì cãi nhau với Lâm lão phu nhân, lại đem Lâm lão phu nhân..."
Nói tới đây Trà Hương che miệng khóc lên, cả người còn không ngừng run rẩy, giống như vừa trải qua một chuyện đáng sợ vậy.
Tần Thư Dao cau mày: "Khi nào thì ta cãi nhau với ngoại tổ mẫu? Lại khi nào thì mời ngoại tổ mẫu đến nơi này? Ngươi nói cho rõ ràng!"
Sắc mặt Trà Hương có chút tái nhợt, nghe vậy thân thể càng run lợi hại hơn, dĩ nhiên một câu cũng không nói nên lời, chỉ lo cúi đầu thấp giọng nỉ non.
Ngô thị cau mày không kiên nhẫn nói; "Ngươi nói cho rõ ràng, đến cùng là đại tiểu thư đã làm chuyện gì?"die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
Trà Hương kinh hoảng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, cắn chặt hàm răng, khóc nói: "Cô nương sai người nhét Lâm lão phu nhân vào trong bao tải rồi cột lấy, sau đó ném vào trong hồ!"
Sau khi hai người Tần lão phu nhân và Tần Lương nghe xong, sắc mặt khó coi vạn phần.
"Nói bậy, sao đại tiểu thư có thể làm ra loại chuyện này?" Tần lão phu nhân lập tức lớn tiếng quát bảo dừng lại.
Tần Lương nhìn Tần Thư Dao, lạnh lùng nói: "Nàng nói là sự thật?"
Tần Thư Dao cười lạnh một tiếng: "Phụ thân tin lời cẩu nô tài này nói?"
Tần Lương nhìn thấy ánh mắt xem thường của Tần Thư Dao, sắc mặt càng thêm khó coi.
"Con biết phụ thân tin lời cẩu nô tài này nói, chỉ là phụ thân có từng nghĩ tới, cho dù con không thích ngoại tổ mẫu, bà cũng là thân nhân của con, con cần gì phải dùng bao tải ném bà vào trong hồ!" Tần Thư Dao lạnh lùng nói.
Tần lão phu nhân kiên quyết không tin, Tần Lương cũng là bán tín bán nghi.
"Lão gia, tuổi đại tiểu thư cũng không lớn. Chỉ sợ chuyện này có sự kỳ quái, không bằng mời người lặn xuống hồ vớt lên, nhìn thử tình hình!"
Ngô thị đã sớm chờ không kịp, vừa rồi Trà Hương đã báo lại, chuyện đã được làm ổn thỏa. Cho nên liền sai người mời bọn người Tần lão phu nhân đến Tịch Lạc Viện.
Tần Lương đều luôn đen mặt, cuối cùng vẫn gật đầu.
Tần lão phu nhân lại nhìn Ngô thị cười lạnh một tiếng, sau đó đi đến bên người Tần Thư Dao, nhẹ nhàng cầm tay nàng.
Tần Thư Dao cảm giác được trên tay truyền đến độ ấm, trong lòng ấm áp. Nàng vẫn luôn cho rằng trên đời này chỉ có một mình mình chiến đấu hăng hái, không nghĩ tới hiện tại thế nhưng còn có người quan tâm nàng, tin tưởng nàng như thế.
"Đi thôi, chúng ta đến ngồi trong đình. Mặc dù hồ này không lớn, nhưng dưới nước bùn lại nhiều, muốn vớt lên sợ cũng không nhanh như vậy." Nói xong Tần lão phu nhân lôi kéo Tần Thư Dao đi vào trong đình hóng mát.
Nhất định là Ngô thị đang thoải mái, chỉ là bà ta không biết một bà tử đã sớm hốt ha hốt hoảng trốn ra khỏi phủ, mà Trà Hương cũng hoàn toàn không biết chuyện phát sinh sau đó.di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.
Vài tên bà tử chắc nịch mò ở bên hồ hồi lâu, rốt cục vớt lên được một cái bao tải.
Quý ma ma bên người Ngô thị lập tức chạy tới, sắc mặt khó coi nói: "Trong bao tải quả thật có một người..."
Ngô thị cố hết sức che giấu vui mừng trong lòng mình, nỗ lực để cho mình biểu hiện ra lo lắng cùng kinh ngạc: "Điều này sao có thể? Lâm lão phu nhân thân là ngoại tổ mẫu của đại tiểu thư, làm sao đại tiểu thư có thể..." Nói xong lại nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, chỉ thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh lại có chút nghi hoặc, lại nhìn thoáng qua Quý ma ma một bên, mà vẻ mặt Quý ma ma lại cực kỳ khó coi, trong lòng Ngô thị càng thêm nghi hoặc.
"Người nọ quả thật là Lâm lão phu nhân sao?" Tần lão phu nhân lạnh mặt hỏi.
Quý ma ma đều luôn cúi đầu, trong lòng có chút khủng hoảng, do dự một lát không biết nên trả lời như thế nào.
Tần Lương cũng đã sớm không kiên nhẫn chờ nữa, nếu nữ nhi của chính mình tự tay giết ngoại tổ mẫu, chuyện này là thật mà nói, ông hoàn toàn không thể ở lại trong triều được nữa. Hơn nữa thanh danh Tần gia cũng triệt để mất luôn.
"Lão phu nhân hỏi ngươi, còn không mau trả lời!"
Quý ma ma khẩn trương ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ngô thị, cuối cùng vẫn thấp giọng nói; "Không phải, là một bà tử, không giống như là người trong phủ chúng ta!"di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn
Nghe vậy vẻ mặt Ngô thị khiếp sợ nhìn về phía Quý ma ma, một chút không cam lòng cùng kinh ngạc hoàn toàn không kịp che giấu: "Làm sao có thể? Rõ ràng vừa rồi Trà Hương nhìn thấy rõ..."
Tần Thư Dao cười lạnh một tiếng: "Lời này của mẫu thân là có ý gì? Chẳng lẽ là hi vọng nữ nhi thực sự là người lãnh huyết vô tình sao?"
Ngô thị lập tức cảm thấy bản thân có chút luống cuống, vội vàng cười nói: "Làm sao có thể, chỉ là ta tin lời xú nha đầu này nói. Nhưng người nọ không phải là Lâm gia lão phu nhân, ta đây cũng yên tâm rồi!"
Hiện tại Ngô thị cắn chặt răng bạc trong miệng cũng chỉ có thể nuốt vào trong miệng, trên mặt còn bày ra vẻ mặt vui sướng cùng may mắn.
Vừa rồi Trà Hương nhìn thấy rõ ràng Lâm lão phu nhân đã bị hai bà tử chế phục, bởi vì sợ hãi để lộ ra, cho nên mời bà tử không phải là của Tần phủ.
Trà Hương vội vàng tiến lên nhìn thoáng qua, trong bao tải lại là cái bà tử vừa nãy, trong lòng càng thêm kích động, nàng quỳ trên mặt đất khóc hô: "Là nô tì bị hoa mắt, chỉ là y phục của bà tử này và Lâm lão phu nhân tương tự, cho nên mới..."
Tần Thư Dao hừ lạnh một tiếng: "Tương tự? Ta nhớ được hôm nay ngoại tổ mẫu mặc xiêm y màu xanh lá chim Anh Vũ, người bà tử này rõ ràng là mặc xiêm y màu đỏ sậm. Tương tự chỗ nào? Nói, vì sao phải vu khống ta như vậy!"
Tần Lương thấy người nọ không phải là Lâm lão phu nhân, cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng lại nghĩ tới vừa rồi Ngô thị mời một đống người đến, liền nói là tận mắt thấy Tần Thư Dao đẩy Lâm lão phu nhân vào trong hồ. Mặt trầm xuống phẫn nộ quát: "Là ai sai sử ngươi làm như vậy?"
Lúc này mặt Tần Thư Dao cũng đã sớm đầy nước mắt, nàng thấp giọng nỉ non nói: "Trong ngày thường bọn nha hoàn trong phủ đồn con bất hiếu bất kính với ngoại tổ mẫu. Vì chuyện này con đặc biệt đi chùa Bạch Mã cầu bùa bình an cho biểu ca và ngoại tổ mẫu. Nhưng không nghĩ tới hôm nay vậy mà có nha hoàn nói con đẩy ngoại tổ mẫu vào trong hồ. Con vốn tưởng rằng loại chuyện này, mẫu thân và phụ thân tuyệt không tin tưởng, nhưng không nghĩ tới hai người lại tình nguyện tin tưởng lời của một nha hoàn nói, cũng không chịu tin tưởng nữ nhi!"
Nói xong liền tựa vào trên bờ vai Tần lão phu nhân thấp giọng khóc ồ lên.