Tần Thư Dao cười nói: "Không cần khách khí như thế, hôm nay ta ra đây cũng chỉ là ngồi xuống nhìn một chút thôi."
Chưởng quầy Cẩm Tú Các họ Lí, Lí chưởng quầy chỉ cho rằng Tần Thư Dao vẫn chỉ là một bé gái, hh_lqd nhất thời cao hứng không thôi. Cho nên lập tức sai người đi xuống cầm hai bộ y phục nam đã được may sẵn cùng với sổ sách đến.
Tần Thư Dao nhìn thoáng qua, là gấm Tứ Xuyên, chất liệu tốt nhất.
"Ông đi xuống trước đi, đợi lát nữa có việc ta tự nhiên sẽ phân phó ông tiến vào."
Đợi sau khi Lí chưởng quầy lui ra ngoài, Tần Thư Dao mới ném một bộ y phục nam tới trước mặt Tĩnh Nguyệt, nói: "Ngươi thay bộ y phục này đi!"
Tĩnh Nguyệt cầm lấy bộ y phục nhìn, nghi hoặc nói: "Tiểu thư muốn làm gì?"
"Đợi lát nữa chúng ta đi Quần Phương lâu." Nói xong lại nói với Ngụy Tử: "Ngươi chờ ở chỗ này, nếu Lí chưởng quầy tới hỏi, ngươi nói ta mệt mỏi, ở trong này nghỉ ngơi một lát!"
Ngụy Tử lập tức gật gật đầu.
Sau khi hai người thay y phục xong, thì lén lút ra khỏi Cẩm Tú Các.
Cẩm Tú Các cách Quần Phương lâu không xa, chỉ cần xuyên qua một con phố nhỏ là đến.
Lúc này vẫn là ban ngày, khách nhân không tính là nhiều, ngoài cửa vẫn còn đứng vài người nữ tử ăn mặc hở hang, diện mạo diêm dúa lòe loẹt.
Bọn họ vừa thấy hai người Tần Thư Dao và Tĩnh Nguyệt, lập tức vung khăn đi tới: "Hai vị khách quan, bên trong có rượu ngon thượng hạng, đi bên trong ngồi một chút đi!"
Tần Thư Dao cười phe phẩy quạt xếp (Chiết Phiến), sau đó bước vào.
Vừa đi vào đi thấy một phụ nhân trung niên đeo trang sức tinh xảo, đi tới đón, một đôi mắt cao thấp đánh giá hai người Tần Thư Dao và Tĩnh Nguyệt, thấy hai người bọn họ đều mặc chất liệu thượng hạng, lập tức vui mừng nói: "Mời nhị vị công tử vào bên trong, cô nương ở đây của ta là tốt nhất, không biết nhị vị công tử thích dạng gì?"
Tần Thư Dao ra vẻ ồm ồm nói: "Nghe nói hoa khôi ở đây của các ngươi là Tình Họa cô nương, tại hạ muốn để Tình Họa đến hầu hạ."
Tú bà nghe vậy sắc mặt lộ ra một chút khó xử: "Chuyện này, tính tình Tình Họa không tốt, vừa muốn diện mạo tuấn mỹ, vừa muốn trăm lượng hoàng kim, mới bằng lòng tiếp khách!"
Trăm lượng Hoàng kim, thật đúng là một đại thủ bút! (bút là một khoản, một món)
May mắn Tần Thư Dao cũng đã sớm chuẩn bị tốt, ra hiệu bằng mắt với Tĩnh Nguyệt, Tĩnh Nguyệt lập tức thấy thỏi vàng từ trong ống tay áo ra.
"Đây là đưa cho bà, đợi ta nhìn thấy Tình Họa cô nương lại đưa cho cái khác!" Tần Thư Dao hào phóng nói.
Tú bà nhìn thấy thỏi vàng hai mắt mở to, lập tức gật đầu cười nói: "Ai u, hiện tại Tình Họa chúng ta đang trang điểm đó, ngài đi nhã gian ngồi trước. Đợi lát nữa nàng sẽ đến!"
Tú bà bảo một tiểu nha hoàn mang theo hai người Tần Thư Dao và Tĩnh Nguyệt tới nhã gian, đợi sau khi người đã đi, Tĩnh Nguyệt mới sốt ruột nói: "Tiểu thư, thanh lâu này là nơi chúng ta có thể đến sao!"
Tần Thư Dao tự nhiên sẽ không nói vì sao bản thân phải đến, chỉ là hôm nay nàng càng muốn xác nhận, Tình Họa có phải là Dương Liễu Nhi kiếp trước hay không.
"Ngươi nhỏ tiếng chút, miễn cho bị người phát hiện!" Tần Thư Dao nhẹ giọng nói: "Hôm nay ta tới nơi này tự ta có đạo lý của ta, chính ngươi nhớ kỹ, ngàn vạn không thể nói ra ngoài, nếu bị người biết. Lần sau chúng ta sẽ không có thể trở ra!"
Sao Tĩnh Nguyệt không biết liên quan trong đó chứ, vừa rồi thời điểm ở Cẩm Tú Các cũng đã khuyên bảo qua. Nhưng Tần Thư Dao lại không nghe, hiện tại hai người thật sự đến thanh lâu, Tĩnh Nguyệt càng nghĩ càng thấy sợ, càng nghĩ càng hối hận.
Hai người lẳng lặng đợi thời gian một nén nhang, Tình Họa mới đi đến.
Tình Họa hơi cúi đầu, khom người, sau đó ngồi xuống rót cho Tần Thư Dao một ly rượu, ôn nhu nói: "Công tử mời uống rượu!"
Tần Thư Dao cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm nhỏ, lại tinh tế đánh giá Tình Họa, Tình Họa dường như cảm giác được ánh mắt Tần Thư Dao, ra vẻ ngượng ngùng cúi đầu.
"Có phải chúng ta đã gặp qua ở đâu đó phải không? Tại hạ cảm thấy cô nương rất quen mặt!"
Tình Họa lập tức lắc đầu nói: "Thiếp rất ít rời khỏi Quần Phương lâu, chắc công tử nhận sai người rồi!"
"Tại hạ từng ở phủ Ninh Hầu gặp qua một cô nương có dung mạo tương tự nàng, vừa rồi cô nương tiến vào, tại hạ còn tưởng rằng là bạn thâm giao của Hàn tứ công tử nữa!"
Tình Họa vừa nghe phủ Ninh Hầu, sắc mặt lập tức biến đổi, chỉ là rất nhanh đã lại dịu dàng nói: "Sợ là công tử nhìn lầm người, phủ Ninh Hầu là chỗ nào, làm sao thiếp có thể đi. Mà thời gian trước Hàn tứ công tử cũng đã có người âu yếm."
Trong giọng nói lộ ra nồng đậm bất mãn cùng với ghen tuông, bản thân Tần Thư Dao là người từng trải, làm sao nghe không hiểu. Càng thêm lập tức xác định hai người Tình Họa và Hàn Thế Quân, đều luôn biết nhau, mà quan hệ không phải bình thường.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Tần Thư Dao gật đầu nói: "Có lẽ là thế. Có thể là tại hạ hoa mắt, nhận sai người như cô nương nói!"
Sắc mặt Tình Họa khôi phục như thường, cười duyên nói: "Không biết công tử họ gì, thế nào cho tới bây giờ thiếp chưa từng thấy qua công tử!"
"Ta vốn không phải nhân sĩ kinh thành, chỉ đến kinh đi thi. Hiện tại thi Hương đã qua, tự nhiên là muốn dạo chơi một phen!" Tần Thư Dao dừng một chút lại nói: "Nghe nói Tình Họa cô nương múa vô cùng giỏi, chẳng biết có thể dâng lên một khúc hay không?"
Đúng là thời gian trước vừa thi Thi Hương xong, Lâm Anh Bách thi tiến sĩ, mà Hàn Thế Quân cũng thi đậu, chỉ là bài danh ở phía sau Lâm Anh Bách một chút.
"Thì ra là thế, khó trách ta cảm thấy công tử xa lạ cực kỳ." Tình Họa cười lại rót cho Tần Thư Dao một ly trà: "Chỉ là điệu múa này..."
Tình Họa còn chưa nói hết lời, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một trận tiềng ồn ào.
"Tình Họa cô nương ở đâu? Hôm nay Bản tướng quân nhất định phải gặp Tình Họa cô nương, các ngươi ai dám ngăn cản ta!"
Giọng nói lo lắng của tú bà truyền từ bên ngoài cửa vào: "Tướng quân, hôm nay cô nương chúng ta có khách, tướng quân đợi một chút trước đã."
"Ai dám để lão tử chờ? Bây giờ lão tử nhất định phải gặp Tình Họa!" Mạnh Như Hằng nâng chân lên, dùng sức đá văng cửa.๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
Tĩnh Nguyệt vội vàng bảo vệ ở trước mặt Tần Thư Dao, mà Tình Họa cũng sợ hãi kêu ra tiếng.
"Tiểu mỹ nhân, bản tướng quân nhớ nàng. Vài ngày trước nàng nói thân thể không khoẻ, Bản tướng quân chờ, không nghĩ tới hôm nay nàng lại tiếp tiểu bạch kiểm này!" Mạnh Như Hằng tức giận trừng mắt nhìn Tần Thư Dao một cái, hừ lạnh nói.
Trong lòng Tần Thư Dao kêu to không tốt, sợ là bản thân đã bị ghi hận. Trong lòng chỉ nghĩ đến tướng quân thô lỗ này, chạy nhanh mang Tình Họa đi. Dù sao nàng biết cũng không sai biệt lắm rồi.
Ai biết Mạnh Như Hằng này ánh mắt thật độc ác, vừa thấy thì đã biết Tần Thư Dao là một nữ tử, mà là một thiếu nữ diện mạo lạnh lùng, hắn cười dâm đãng vài tiếng: "Hôm nay lão tử đến vừa đúng lúc, một tay bắt được hai người, có hai tiểu mĩ nhân các người ở cùng với lão tử, lão tử thành quỷ cũng phong lưu!"
Đám người Tình Họa không biết những lời này của Mạnh Như Hằng là có ý tứ gì, chỉ cho rằng Mạnh Như Hằng ngay cả tiểu nha hoàn bên người Tình Họa cũng coi trọng.
Tần Thư Dao thấy thế lập tức đứng lên, khom người chào Tình Họa, ồm ồm nói: "Cô nương đã có ân khách, vậy tại hạ sẽ không quấy rầy!"‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Nên xác nhận nàng cũng đã xác nhận, kế tiếp nên phá hư mưu kế của Hàn Thế Quân như thế nào.
Nhưng chính thời điểm nàng muốn ra cửa, cửa lại bị Mạnh Như Hằng ngăn cản.
"Sao lại vội vã muốn đi như vậy?" Hai mắt Mạnh Như Hằng lộ ra ý cười dâm đãng.
Tần Thư Dao cười nói: "Không cần khách khí như thế, hôm nay ta ra đây cũng chỉ là ngồi xuống nhìn một chút thôi."
Chưởng quầy Cẩm Tú Các họ Lí, Lí chưởng quầy chỉ cho rằng Tần Thư Dao vẫn chỉ là một bé gái, hh_lqd nhất thời cao hứng không thôi. Cho nên lập tức sai người đi xuống cầm hai bộ y phục nam đã được may sẵn cùng với sổ sách đến.
Tần Thư Dao nhìn thoáng qua, là gấm Tứ Xuyên, chất liệu tốt nhất.
"Ông đi xuống trước đi, đợi lát nữa có việc ta tự nhiên sẽ phân phó ông tiến vào."
Đợi sau khi Lí chưởng quầy lui ra ngoài, Tần Thư Dao mới ném một bộ y phục nam tới trước mặt Tĩnh Nguyệt, nói: "Ngươi thay bộ y phục này đi!"
Tĩnh Nguyệt cầm lấy bộ y phục nhìn, nghi hoặc nói: "Tiểu thư muốn làm gì?"
"Đợi lát nữa chúng ta đi Quần Phương lâu." Nói xong lại nói với Ngụy Tử: "Ngươi chờ ở chỗ này, nếu Lí chưởng quầy tới hỏi, ngươi nói ta mệt mỏi, ở trong này nghỉ ngơi một lát!"
Ngụy Tử lập tức gật gật đầu.
Sau khi hai người thay y phục xong, thì lén lút ra khỏi Cẩm Tú Các.
Cẩm Tú Các cách Quần Phương lâu không xa, chỉ cần xuyên qua một con phố nhỏ là đến.
Lúc này vẫn là ban ngày, khách nhân không tính là nhiều, ngoài cửa vẫn còn đứng vài người nữ tử ăn mặc hở hang, diện mạo diêm dúa lòe loẹt.
Bọn họ vừa thấy hai người Tần Thư Dao và Tĩnh Nguyệt, lập tức vung khăn đi tới: "Hai vị khách quan, bên trong có rượu ngon thượng hạng, đi bên trong ngồi một chút đi!"
Tần Thư Dao cười phe phẩy quạt xếp (Chiết Phiến), sau đó bước vào.
Vừa đi vào đi thấy một phụ nhân trung niên đeo trang sức tinh xảo, đi tới đón, một đôi mắt cao thấp đánh giá hai người Tần Thư Dao và Tĩnh Nguyệt, thấy hai người bọn họ đều mặc chất liệu thượng hạng, lập tức vui mừng nói: "Mời nhị vị công tử vào bên trong, cô nương ở đây của ta là tốt nhất, không biết nhị vị công tử thích dạng gì?"
Tần Thư Dao ra vẻ ồm ồm nói: "Nghe nói hoa khôi ở đây của các ngươi là Tình Họa cô nương, tại hạ muốn để Tình Họa đến hầu hạ."
Tú bà nghe vậy sắc mặt lộ ra một chút khó xử: "Chuyện này, tính tình Tình Họa không tốt, vừa muốn diện mạo tuấn mỹ, vừa muốn trăm lượng hoàng kim, mới bằng lòng tiếp khách!"
Trăm lượng Hoàng kim, thật đúng là một đại thủ bút! (bút là một khoản, một món)
May mắn Tần Thư Dao cũng đã sớm chuẩn bị tốt, ra hiệu bằng mắt với Tĩnh Nguyệt, Tĩnh Nguyệt lập tức thấy thỏi vàng từ trong ống tay áo ra.
"Đây là đưa cho bà, đợi ta nhìn thấy Tình Họa cô nương lại đưa cho cái khác!" Tần Thư Dao hào phóng nói.
Tú bà nhìn thấy thỏi vàng hai mắt mở to, lập tức gật đầu cười nói: "Ai u, hiện tại Tình Họa chúng ta đang trang điểm đó, ngài đi nhã gian ngồi trước. Đợi lát nữa nàng sẽ đến!"
Tú bà bảo một tiểu nha hoàn mang theo hai người Tần Thư Dao và Tĩnh Nguyệt tới nhã gian, đợi sau khi người đã đi, Tĩnh Nguyệt mới sốt ruột nói: "Tiểu thư, thanh lâu này là nơi chúng ta có thể đến sao!"
Tần Thư Dao tự nhiên sẽ không nói vì sao bản thân phải đến, chỉ là hôm nay nàng càng muốn xác nhận, Tình Họa có phải là Dương Liễu Nhi kiếp trước hay không.
"Ngươi nhỏ tiếng chút, miễn cho bị người phát hiện!" Tần Thư Dao nhẹ giọng nói: "Hôm nay ta tới nơi này tự ta có đạo lý của ta, chính ngươi nhớ kỹ, ngàn vạn không thể nói ra ngoài, nếu bị người biết. Lần sau chúng ta sẽ không có thể trở ra!"
Sao Tĩnh Nguyệt không biết liên quan trong đó chứ, vừa rồi thời điểm ở Cẩm Tú Các cũng đã khuyên bảo qua. Nhưng Tần Thư Dao lại không nghe, hiện tại hai người thật sự đến thanh lâu, Tĩnh Nguyệt càng nghĩ càng thấy sợ, càng nghĩ càng hối hận.
Hai người lẳng lặng đợi thời gian một nén nhang, Tình Họa mới đi đến.
Tình Họa hơi cúi đầu, khom người, sau đó ngồi xuống rót cho Tần Thư Dao một ly rượu, ôn nhu nói: "Công tử mời uống rượu!"
Tần Thư Dao cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm nhỏ, lại tinh tế đánh giá Tình Họa, Tình Họa dường như cảm giác được ánh mắt Tần Thư Dao, ra vẻ ngượng ngùng cúi đầu.
"Có phải chúng ta đã gặp qua ở đâu đó phải không? Tại hạ cảm thấy cô nương rất quen mặt!"
Tình Họa lập tức lắc đầu nói: "Thiếp rất ít rời khỏi Quần Phương lâu, chắc công tử nhận sai người rồi!"
"Tại hạ từng ở phủ Ninh Hầu gặp qua một cô nương có dung mạo tương tự nàng, vừa rồi cô nương tiến vào, tại hạ còn tưởng rằng là bạn thâm giao của Hàn tứ công tử nữa!"
Tình Họa vừa nghe phủ Ninh Hầu, sắc mặt lập tức biến đổi, chỉ là rất nhanh đã lại dịu dàng nói: "Sợ là công tử nhìn lầm người, phủ Ninh Hầu là chỗ nào, làm sao thiếp có thể đi. Mà thời gian trước Hàn tứ công tử cũng đã có người âu yếm."
Trong giọng nói lộ ra nồng đậm bất mãn cùng với ghen tuông, bản thân Tần Thư Dao là người từng trải, làm sao nghe không hiểu. Càng thêm lập tức xác định hai người Tình Họa và Hàn Thế Quân, đều luôn biết nhau, mà quan hệ không phải bình thường.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Tần Thư Dao gật đầu nói: "Có lẽ là thế. Có thể là tại hạ hoa mắt, nhận sai người như cô nương nói!"
Sắc mặt Tình Họa khôi phục như thường, cười duyên nói: "Không biết công tử họ gì, thế nào cho tới bây giờ thiếp chưa từng thấy qua công tử!"
"Ta vốn không phải nhân sĩ kinh thành, chỉ đến kinh đi thi. Hiện tại thi Hương đã qua, tự nhiên là muốn dạo chơi một phen!" Tần Thư Dao dừng một chút lại nói: "Nghe nói Tình Họa cô nương múa vô cùng giỏi, chẳng biết có thể dâng lên một khúc hay không?"
Đúng là thời gian trước vừa thi Thi Hương xong, Lâm Anh Bách thi tiến sĩ, mà Hàn Thế Quân cũng thi đậu, chỉ là bài danh ở phía sau Lâm Anh Bách một chút.
"Thì ra là thế, khó trách ta cảm thấy công tử xa lạ cực kỳ." Tình Họa cười lại rót cho Tần Thư Dao một ly trà: "Chỉ là điệu múa này..."
Tình Họa còn chưa nói hết lời, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một trận tiềng ồn ào.
"Tình Họa cô nương ở đâu? Hôm nay Bản tướng quân nhất định phải gặp Tình Họa cô nương, các ngươi ai dám ngăn cản ta!"
Giọng nói lo lắng của tú bà truyền từ bên ngoài cửa vào: "Tướng quân, hôm nay cô nương chúng ta có khách, tướng quân đợi một chút trước đã."
"Ai dám để lão tử chờ? Bây giờ lão tử nhất định phải gặp Tình Họa!" Mạnh Như Hằng nâng chân lên, dùng sức đá văng cửa.๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
Tĩnh Nguyệt vội vàng bảo vệ ở trước mặt Tần Thư Dao, mà Tình Họa cũng sợ hãi kêu ra tiếng.
"Tiểu mỹ nhân, bản tướng quân nhớ nàng. Vài ngày trước nàng nói thân thể không khoẻ, Bản tướng quân chờ, không nghĩ tới hôm nay nàng lại tiếp tiểu bạch kiểm này!" Mạnh Như Hằng tức giận trừng mắt nhìn Tần Thư Dao một cái, hừ lạnh nói.
Trong lòng Tần Thư Dao kêu to không tốt, sợ là bản thân đã bị ghi hận. Trong lòng chỉ nghĩ đến tướng quân thô lỗ này, chạy nhanh mang Tình Họa đi. Dù sao nàng biết cũng không sai biệt lắm rồi.
Ai biết Mạnh Như Hằng này ánh mắt thật độc ác, vừa thấy thì đã biết Tần Thư Dao là một nữ tử, mà là một thiếu nữ diện mạo lạnh lùng, hắn cười dâm đãng vài tiếng: "Hôm nay lão tử đến vừa đúng lúc, một tay bắt được hai người, có hai tiểu mĩ nhân các người ở cùng với lão tử, lão tử thành quỷ cũng phong lưu!"
Đám người Tình Họa không biết những lời này của Mạnh Như Hằng là có ý tứ gì, chỉ cho rằng Mạnh Như Hằng ngay cả tiểu nha hoàn bên người Tình Họa cũng coi trọng.
Tần Thư Dao thấy thế lập tức đứng lên, khom người chào Tình Họa, ồm ồm nói: "Cô nương đã có ân khách, vậy tại hạ sẽ không quấy rầy!"‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Nên xác nhận nàng cũng đã xác nhận, kế tiếp nên phá hư mưu kế của Hàn Thế Quân như thế nào.
Nhưng chính thời điểm nàng muốn ra cửa, cửa lại bị Mạnh Như Hằng ngăn cản.
"Sao lại vội vã muốn đi như vậy?" Hai mắt Mạnh Như Hằng lộ ra ý cười dâm đãng.