Đối với Tần Thư Dao, Tiết Nhã cũng mang theo vài phần địch ý. Tuy rằng việc ngày đó Tiết Nhã không có chứng cứ gì, nhưng trong lòng cũng hiểu được chuyện này tuyệt đối thoát không khỏi liên quan đến Tần Thư Dao.
"Vậy bây giờ muội muốn làm sao?"
Nàng ta cũng không phải người ngu, tự nhiên nghe được ý tứ trong lời nói của Tần Tuyết Như. Cho nên nàng ta cũng không giả bộ hồ đồ, trực tiếp sảng khoái hỏi.
Tần Tuyết Như cười khẽ hai tiếng: "Muội thích tính tình sảng khoái như biểu tỷ vậy!"
Nàng ta cầm lấy ly trà sứ men xanh, thổi thổi lá non nổi trên mặt nước, uống một ngụm sau đó mới nói: "Trong khoảng thời gian này cha muội cực sủng vị Vân di nương kia, nếu Vân di nương xảy ra chuyện, lại là đại tỷ làm, tỷ nói cha muội sẽ thế nào?"
Người từ trên xuống dưới trong phủ đều biết đến, Tần Lương xem vị Vân di nương kia như bảo bối.
Tiết Nhã nghe xong cười lạnh nói: "Chủ ý này của muội ngược lại rất tốt, nhất tiễn song điêu*. Chỉ là liệu có mưu kế gì hay?"
(*Nhất tiễn song điêu: một công đôi việc)
"Mưu kế tự nhiên cũng đã sớm nghĩ xong, bằng không thì cũng sẽ không gọi biểu tỷ tới!" Khóe miệng Tần Tuyết Như nở nụ cười "Sau khi xong chuyện, mẫu thân muội sẽ cho biểu tỷ một vạn lượng đồ cưới. Tỷ vừa lòng chứ?"
Một vạn lượng đồ cưới đây chính là số lượng lớn, người Tiết Nhã gả là thứ tử Hàn gia, lại chỉ là thị thiếp, Ngô thị cho hai ba ngàn lượng bạc cũng đã được rồi. Đây một vạn lượng bạc, cho tới bây giờ Tiết Nhã đều không có hy vọng xa vời qua!
Tiết Nhã lộ ra vẻ mặt tham lam, nàng ta quả thật cực kỳ cần tiền. Lúc trước ở Tiết gia sống túng quẫn, nhưng sau khi đi tới Tần gia nàng ta mới biết được cẩm y ngọc thực (ăn ngon mặc đẹp), nàng ta cũng không muốn trở lại những ngày trước đây.
Cho nên sau khi Tiết Nhã suy nghĩ một lát, thì gật đầu nói: "Vậy, biểu muội nói nên làm như thế nào đây?"
Tần Tuyết Như hài lòng cười cười, sau đó tay ngoắc ngoắc, để Tiết Nhã cúi người xuống, nàng ta ở bên tai Tiết Nhã nhẹ nhàng nói vài câu. Sắc mặt Tiết Nhã lập tức đại biến, nhưng mà rất nhanh trong đôi mắt lại lộ ra vẻ độc ác.
Sau khi tháng giêng đi qua, thời tiết bắt đầu từ từ trở nên ấm áp hơn, Tần Thư Dao đã bảo Cẩm Tú Các mua vào không ít lụa mỏng, nàng nhớ được kiếp trước vài năm tới lụa mỏng đều cực kỳ phổ biến, hơn nữa giá càng bán càng mắc.
Chính là hiện tại lụa mỏng vẫn chưa bắt đầu chân chính phổ biến, cho nên khi Lí chưởng quầy Cẩm Tú Các nghe nói muốn mua vào lụa mỏng, hơn nữa vừa mua vào chính là mấy trăm cân, thật sự là nghi hoặc.
"Đại tiểu thư, lụa mỏng này giá cực kỳ rẻ, bên trong kinh thành vốn không có ai thích, ngài bỗng nhiên mua vào nhiều hàng như vậy, chẳng lẽ sẽ không sợ bán không được sao?"
Tần Thư Dao cúi đầu xem sổ sách, nghe vậy ngẩng đầu cười nói: "Lụa mỏng này giá không mắc, hơn nữa làm sao mà ông biết những thứ này nhất định bán không được? Ông hãy làm theo những gì ta nói, nói không chừng qua nửa năm nữa, giá những thứ này sẽ xoay chuyển!"
Trong lòng Lí chưởng quầy nghi hoặc, nhưng mà từ năm trước Tần Thư Dao mua vào một đám bông vải, còn bởi vậy mà buôn bán lời một khoản. Nhưng mà dù sao cửa hàng này cũng không phải là của ông ta, hơn nữa Tần lão phu nhân cũng lên tiếng, tất cả chuyện trong cửa hàng này đều để Tần Thư Dao chịu trách nhiệm.
Tần Thư Dao ra khỏi Cẩm Tú Các, ngay lập tức đi thẳng tới Dật Tiên lâu.
Dật Tiên lâu là Ngũ hoàng tử Mộ Thành Hi mở, chỗ kia trừ bỏ trà ngon ở mặt ngoài, điều kiện cũng tốt.
Hiện tại trong tay Tần Thư Dao đã có một ít bạc, nàng muốn mở một trà lâu.
Tần Thư Dao rất ít đến Dật Tiên lâu, nhưng mà chưởng quầy Dật Tiên lâu vẫn còn nhận ra Tần Thư Dao.
"Tần cô nương, mời ngài đi nhã gian!"
Tần Thư Dao khẽ gật đầu, hôm nay nàng chỉ nghĩ đến Dật Tiên lâu nhìn thử các dụng cụ và các loại trà.
Quả nhiên là hoàng tử mở, Trà Lâu bố trí xa hoa, nước trà cũng trong veo ngon miệng. Chính là chi phí ở đây cực cao, người không có địa vị nhất định là hoàn toàn không dám vào uống trà.
Tuy rằng kinh thành không hề thiếu quý nhân quan to, nhưng vẫn không hề thiếu dân chúng bình dân.
"Tĩnh Nguyệt, ngươi cũng ngồi xuống nếm thử một chút!"
Hiện tại chỉ có hai người bọn họ, Tần Thư Dao cũng không quá câu nệ.
Tĩnh Nguyệt vội vàng lắc đầu nói: "Tiểu thư, làm sao nô tì có thể ngồi được!"
"Ta định mở một cửa hàng nữa, ngươi giúp ta nếm thử những loại trà này trước, sau đó chờ thời điểm cửa hàng khai trương, ta sẽ giao cửa hàng cho ngươi quản lý."
Tĩnh Nguyệt nghe vậy vẻ mặt kinh ngạc, cho tới bây giờ nàng đều không có hy vọng xa vời là được cái gì, chỉ muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc Tần Thư Dao, mới có thể có.
"Tiểu thư..."
Lời còn chưa nói hết, đã bị Tần Thư Dao đánh gãy: "Tuy rằng Lục Trúc cũng trung thành, nhưng mà ngươi đi theo bên người ta lâu nhất. Cho nên chuyện này ta chỉ có thể giao cho ngươi làm!"
Tĩnh Nguyệt cắn chặt răng, cuối cùng vẫn gật đầu nói: "Nô tì nhất định sẽ tận tâm vì tiểu thư làm việc!"
Tần Thư Dao khẽ gật đầu, sau đó rót cho Tĩnh Nguyệt một ly trà: "Ngươi nếm thử những loại trà này, những loại trà này đều là trà ngon nhất kinh thành."
Tĩnh Nguyệt cũng không khách khí, nhấm nháp từng ngụm một, quả nhiên lưu lại hương thơm trong miệng, sau đó cười nói: "Nô tì là người thô kệch, những loại trà này có được hay không cũng không biết đánh giá, nhưng mà những loại trà này uống vào cổ họng thoải mái. Chỉ là Trà Lâu này quá mức xa hoa, người bình thường cũng không dám tiến vào!"
"Không sai, những lá trà này quả thật không tệ. Nhưng mà chi phí lại quá mức thái quá. Ngày mai, ngươi theo giúp ta ra đây tìm một gian cửa hàng ở xung quanh đây, sau đó chúng ta cũng làm một gian trà lâu!"
Tĩnh Nguyệt kinh ngạc nói: "Tiểu thư, chẳng lẽ người không sợ Ngũ hoàng tử làm khó dễ người sao?
Mở cửa hàng ở ngay bên cạnh Mộ Thành Hi, là ai cũng đều sẽ tức giận.
Khóe miệng Tần Thư Dao mỉm cười: "Mọi người đều mở cửa làm ăn buôn bán, huống chi ta làm ăn khác biệt với hắn
Tần Thư Dao làm là dân chúng phổ thông, mà Mộ Thành Hi làm lại là quý nhân quan to.
Hai loại đẳng cấp đã không giống nhau rồi!
Lúc này cửa két một tiếng bị mở ra, thấy Mộ Thành Hi mặc một thân trường bào màu xanh thẫm, trên đầu đội tử ngọc kim quan.
"Không nghĩ tới Tần cô nương cũng muốn mở trà lâu! Bổn hoàng tử có biết một gian cửa hàng ở đối diện muốn bán trao tay, không biết Tần cô nương cảm thấy như thế nào?"
Vừa đến phía trước cửa, Tần Thư Dao đã chú ý đến cửa hàng đối diện Dật Tiên lâu.
Hiện tại nghe Mộ Thành Hi nói như thế, trong lòng cũng thật sự có vài phần động tâm, nàng ngẩng đầu cười nói: "Không biết Ngũ hoàng tử tới lúc nào? Thế nhưng đều bị Ngũ hoàng tử nghe được, may mắn Ngũ hoàng tử khoan dung đại lượng, bày mưu tính kế cho dân nữ, bằng không dân nữ thật sự khủng hoảng cực kỳ!"
Ngoài miệng nói khủng hoảng, nhưng vẻ mặt lại mang theo một thoáng thanh cao.
Mộ Thành Hi chưa từng gặp nữ nhân nào dám đối nghịch với hăn, vừa nãy hắn chỉ đi ngang qua mà thôi, vừa vặn nghe được Tần Thư Dao nói muốn mở cửa hàng, cho nên mới dừng bước lại tiếp tục nghe.
Mộ Thành Hi cũng chỉ muốn thăm dò thử lá gan của Tần Thư Dao đến cùng có bao lớn, cho nên mới thuận miệng nói. Không nghĩ tới Tần Thư Dao không cự tuyệt, ngược lại còn có chút động tâm
"Bổn hoàng tử nghe nói cuối năm vừa rồi ngươi buôn bán lời không ít bạc, lại còn giúp nạn dân." Mộ Thành Hi ngồi xuống.
Tĩnh Nguyệt vội vàng đứng lên, tiểu nhị một bên vội vàng lau cái bàn, sau đó lại đi đổi một bình trà mới.
Mộ Thành Hi cầm lấy ly trà sứ men xanh, chậm rãi uống một ngụm, cười nói: "Lần này Tần cô nương lại muốn mở trà lâu, nhưng lại muốn mở gần Dật Tiên lâu của Bổn hoàng tử. Chẳng lẽ không sợ bổn hoàng tử làm khó dễ sao?"
Đối với Tần Thư Dao, Tiết Nhã cũng mang theo vài phần địch ý. Tuy rằng việc ngày đó Tiết Nhã không có chứng cứ gì, nhưng trong lòng cũng hiểu được chuyện này tuyệt đối thoát không khỏi liên quan đến Tần Thư Dao.
"Vậy bây giờ muội muốn làm sao?"
Nàng ta cũng không phải người ngu, tự nhiên nghe được ý tứ trong lời nói của Tần Tuyết Như. Cho nên nàng ta cũng không giả bộ hồ đồ, trực tiếp sảng khoái hỏi.
Tần Tuyết Như cười khẽ hai tiếng: "Muội thích tính tình sảng khoái như biểu tỷ vậy!"
Nàng ta cầm lấy ly trà sứ men xanh, thổi thổi lá non nổi trên mặt nước, uống một ngụm sau đó mới nói: "Trong khoảng thời gian này cha muội cực sủng vị Vân di nương kia, nếu Vân di nương xảy ra chuyện, lại là đại tỷ làm, tỷ nói cha muội sẽ thế nào?"
Người từ trên xuống dưới trong phủ đều biết đến, Tần Lương xem vị Vân di nương kia như bảo bối.
Tiết Nhã nghe xong cười lạnh nói: "Chủ ý này của muội ngược lại rất tốt, nhất tiễn song điêu. Chỉ là liệu có mưu kế gì hay?"
(Nhất tiễn song điêu: một công đôi việc)
"Mưu kế tự nhiên cũng đã sớm nghĩ xong, bằng không thì cũng sẽ không gọi biểu tỷ tới!" Khóe miệng Tần Tuyết Như nở nụ cười "Sau khi xong chuyện, mẫu thân muội sẽ cho biểu tỷ một vạn lượng đồ cưới. Tỷ vừa lòng chứ?"
Một vạn lượng đồ cưới đây chính là số lượng lớn, người Tiết Nhã gả là thứ tử Hàn gia, lại chỉ là thị thiếp, Ngô thị cho hai ba ngàn lượng bạc cũng đã được rồi. Đây một vạn lượng bạc, cho tới bây giờ Tiết Nhã đều không có hy vọng xa vời qua!
Tiết Nhã lộ ra vẻ mặt tham lam, nàng ta quả thật cực kỳ cần tiền. Lúc trước ở Tiết gia sống túng quẫn, nhưng sau khi đi tới Tần gia nàng ta mới biết được cẩm y ngọc thực (ăn ngon mặc đẹp), nàng ta cũng không muốn trở lại những ngày trước đây.
Cho nên sau khi Tiết Nhã suy nghĩ một lát, thì gật đầu nói: "Vậy, biểu muội nói nên làm như thế nào đây?"
Tần Tuyết Như hài lòng cười cười, sau đó tay ngoắc ngoắc, để Tiết Nhã cúi người xuống, nàng ta ở bên tai Tiết Nhã nhẹ nhàng nói vài câu. Sắc mặt Tiết Nhã lập tức đại biến, nhưng mà rất nhanh trong đôi mắt lại lộ ra vẻ độc ác.
Sau khi tháng giêng đi qua, thời tiết bắt đầu từ từ trở nên ấm áp hơn, Tần Thư Dao đã bảo Cẩm Tú Các mua vào không ít lụa mỏng, nàng nhớ được kiếp trước vài năm tới lụa mỏng đều cực kỳ phổ biến, hơn nữa giá càng bán càng mắc.
Chính là hiện tại lụa mỏng vẫn chưa bắt đầu chân chính phổ biến, cho nên khi Lí chưởng quầy Cẩm Tú Các nghe nói muốn mua vào lụa mỏng, hơn nữa vừa mua vào chính là mấy trăm cân, thật sự là nghi hoặc.
"Đại tiểu thư, lụa mỏng này giá cực kỳ rẻ, bên trong kinh thành vốn không có ai thích, ngài bỗng nhiên mua vào nhiều hàng như vậy, chẳng lẽ sẽ không sợ bán không được sao?"
Tần Thư Dao cúi đầu xem sổ sách, nghe vậy ngẩng đầu cười nói: "Lụa mỏng này giá không mắc, hơn nữa làm sao mà ông biết những thứ này nhất định bán không được? Ông hãy làm theo những gì ta nói, nói không chừng qua nửa năm nữa, giá những thứ này sẽ xoay chuyển!"
Trong lòng Lí chưởng quầy nghi hoặc, nhưng mà từ năm trước Tần Thư Dao mua vào một đám bông vải, còn bởi vậy mà buôn bán lời một khoản. Nhưng mà dù sao cửa hàng này cũng không phải là của ông ta, hơn nữa Tần lão phu nhân cũng lên tiếng, tất cả chuyện trong cửa hàng này đều để Tần Thư Dao chịu trách nhiệm.
Tần Thư Dao ra khỏi Cẩm Tú Các, ngay lập tức đi thẳng tới Dật Tiên lâu.
Dật Tiên lâu là Ngũ hoàng tử Mộ Thành Hi mở, chỗ kia trừ bỏ trà ngon ở mặt ngoài, điều kiện cũng tốt.
Hiện tại trong tay Tần Thư Dao đã có một ít bạc, nàng muốn mở một trà lâu.
Tần Thư Dao rất ít đến Dật Tiên lâu, nhưng mà chưởng quầy Dật Tiên lâu vẫn còn nhận ra Tần Thư Dao.
"Tần cô nương, mời ngài đi nhã gian!"
Tần Thư Dao khẽ gật đầu, hôm nay nàng chỉ nghĩ đến Dật Tiên lâu nhìn thử các dụng cụ và các loại trà.
Quả nhiên là hoàng tử mở, Trà Lâu bố trí xa hoa, nước trà cũng trong veo ngon miệng. Chính là chi phí ở đây cực cao, người không có địa vị nhất định là hoàn toàn không dám vào uống trà.
Tuy rằng kinh thành không hề thiếu quý nhân quan to, nhưng vẫn không hề thiếu dân chúng bình dân.
"Tĩnh Nguyệt, ngươi cũng ngồi xuống nếm thử một chút!"
Hiện tại chỉ có hai người bọn họ, Tần Thư Dao cũng không quá câu nệ.
Tĩnh Nguyệt vội vàng lắc đầu nói: "Tiểu thư, làm sao nô tì có thể ngồi được!"
"Ta định mở một cửa hàng nữa, ngươi giúp ta nếm thử những loại trà này trước, sau đó chờ thời điểm cửa hàng khai trương, ta sẽ giao cửa hàng cho ngươi quản lý."
Tĩnh Nguyệt nghe vậy vẻ mặt kinh ngạc, cho tới bây giờ nàng đều không có hy vọng xa vời là được cái gì, chỉ muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc Tần Thư Dao, mới có thể có.
"Tiểu thư..."
Lời còn chưa nói hết, đã bị Tần Thư Dao đánh gãy: "Tuy rằng Lục Trúc cũng trung thành, nhưng mà ngươi đi theo bên người ta lâu nhất. Cho nên chuyện này ta chỉ có thể giao cho ngươi làm!"
Tĩnh Nguyệt cắn chặt răng, cuối cùng vẫn gật đầu nói: "Nô tì nhất định sẽ tận tâm vì tiểu thư làm việc!"
Tần Thư Dao khẽ gật đầu, sau đó rót cho Tĩnh Nguyệt một ly trà: "Ngươi nếm thử những loại trà này, những loại trà này đều là trà ngon nhất kinh thành."
Tĩnh Nguyệt cũng không khách khí, nhấm nháp từng ngụm một, quả nhiên lưu lại hương thơm trong miệng, sau đó cười nói: "Nô tì là người thô kệch, những loại trà này có được hay không cũng không biết đánh giá, nhưng mà những loại trà này uống vào cổ họng thoải mái. Chỉ là Trà Lâu này quá mức xa hoa, người bình thường cũng không dám tiến vào!"
"Không sai, những lá trà này quả thật không tệ. Nhưng mà chi phí lại quá mức thái quá. Ngày mai, ngươi theo giúp ta ra đây tìm một gian cửa hàng ở xung quanh đây, sau đó chúng ta cũng làm một gian trà lâu!"
Tĩnh Nguyệt kinh ngạc nói: "Tiểu thư, chẳng lẽ người không sợ Ngũ hoàng tử làm khó dễ người sao?
Mở cửa hàng ở ngay bên cạnh Mộ Thành Hi, là ai cũng đều sẽ tức giận.
Khóe miệng Tần Thư Dao mỉm cười: "Mọi người đều mở cửa làm ăn buôn bán, huống chi ta làm ăn khác biệt với hắn
Tần Thư Dao làm là dân chúng phổ thông, mà Mộ Thành Hi làm lại là quý nhân quan to.
Hai loại đẳng cấp đã không giống nhau rồi!
Lúc này cửa két một tiếng bị mở ra, thấy Mộ Thành Hi mặc một thân trường bào màu xanh thẫm, trên đầu đội tử ngọc kim quan.
"Không nghĩ tới Tần cô nương cũng muốn mở trà lâu! Bổn hoàng tử có biết một gian cửa hàng ở đối diện muốn bán trao tay, không biết Tần cô nương cảm thấy như thế nào?"
Vừa đến phía trước cửa, Tần Thư Dao đã chú ý đến cửa hàng đối diện Dật Tiên lâu.
Hiện tại nghe Mộ Thành Hi nói như thế, trong lòng cũng thật sự có vài phần động tâm, nàng ngẩng đầu cười nói: "Không biết Ngũ hoàng tử tới lúc nào? Thế nhưng đều bị Ngũ hoàng tử nghe được, may mắn Ngũ hoàng tử khoan dung đại lượng, bày mưu tính kế cho dân nữ, bằng không dân nữ thật sự khủng hoảng cực kỳ!"
Ngoài miệng nói khủng hoảng, nhưng vẻ mặt lại mang theo một thoáng thanh cao.
Mộ Thành Hi chưa từng gặp nữ nhân nào dám đối nghịch với hăn, vừa nãy hắn chỉ đi ngang qua mà thôi, vừa vặn nghe được Tần Thư Dao nói muốn mở cửa hàng, cho nên mới dừng bước lại tiếp tục nghe.
Mộ Thành Hi cũng chỉ muốn thăm dò thử lá gan của Tần Thư Dao đến cùng có bao lớn, cho nên mới thuận miệng nói. Không nghĩ tới Tần Thư Dao không cự tuyệt, ngược lại còn có chút động tâm
"Bổn hoàng tử nghe nói cuối năm vừa rồi ngươi buôn bán lời không ít bạc, lại còn giúp nạn dân." Mộ Thành Hi ngồi xuống.
Tĩnh Nguyệt vội vàng đứng lên, tiểu nhị một bên vội vàng lau cái bàn, sau đó lại đi đổi một bình trà mới.
Mộ Thành Hi cầm lấy ly trà sứ men xanh, chậm rãi uống một ngụm, cười nói: "Lần này Tần cô nương lại muốn mở trà lâu, nhưng lại muốn mở gần Dật Tiên lâu của Bổn hoàng tử. Chẳng lẽ không sợ bổn hoàng tử làm khó dễ sao?"