Vinh Quốc phu nhân đại thọ năm mươi tuổi, mời đều là người có máu mặt bên trong kinh thành.
Mộ Tử Liệt là ngoại tôn của Vinh Quốc phu nhân, đương nhiên là muốn đến trong phủ chúc mừng trước tiên. Hoàng hậu bởi vì có việc vặt quấn thân, cho nên không thể ra khỏi cung ngay lập tức để chúc mừng.
Hôm nay Tần Thư Dao mặc một thân xiêm y màu hồng phấn thêu trăm hoa, tôn lên làn da trắng nõn, búi tóc Vân kế cài một chiếc trâm hoa Hải Đường, trên tai đeo một đôi khuyên tai vàng ròng dạng giọt lệ, theo nhịp bước của nàng phác họa ra đường cong hoàn mỹ.diễn đàn lê quý đôn
Hai người Tần Khả Cầm và Tần Tuyết Như cũng đều mặc một thân hồng phấn, chỉ là hoa văn trên người và kiểu tóc trên đầu đều không giống nhau. Nhưng mà ba tỷ muội đứng chung một chỗ vẫn hấp dẫn không ít người chú ý.
Tần lão phu nhân mang theo ba người bọn họ đi lên phía trước, cười nói với Vinh Quốc phu nhân: "Đây là ba cháu gái của ta, vẫn là lần đầu đến nơi này của bà!" Nói xong liền nháy nháy mắt với ba người bọn họ.
Tần Thư Dao là trưởng tỷ nên dẫn đầu, tiến lên cúi người thi lễ với Vinh Quốc phu nhân, giòn tan nói: "Chúc phu nhân thọ tựa Nam Sơn, phúc như Đông Hải!"
Tiếp theo đó là hai người Tần Khả Cầm và Tần Tuyết Như từng người một nói lời chúc thọ.
Hôm nay tâm tình của Vinh Quốc phu nhân rất tốt, nhìn đến ba tỷ muội này đều mặc y phục có màu sắc giống nhau, cực kỳ vui vẻ. Vẫy tay, cười nói: "Đều lớn như vậy rồi! Chạy nhanh lại đây cho ta nhìn một chút!"
Tần lão phu nhân thấy Vinh Quốc phu nhân cảm thấy hứng thú với ba tỷ muội bọn họ, trong lòng rất vui mừng.
Phía dưới Vinh Quốc phu nhân có ba tôn tử, tuổi đều hơi lớn hơn Tần Thư Dao một chút, trừ bỏ đại tôn tử đã định ra hôn sự ở ngoài, còn lại hai người đều còn chưa có hứa hôn.
Vinh Quốc phu nhân lôi kéo tay Tần Thư Dao, cười làm nếp nhăn trên mặt tăng gấp đôi: "Nhìn nha đầu này một cái, sinh ra thật sự là giống Thủy Linh." Sau đó lại liếc mắt nhìn Tần lão phu nhân một cái: "Bà cũng thật biết giấu, đến lúc này mới mang ra đây."
Trước kia Tần lão phu nhân đều ẩn cư cực ít ra ngoài, rất ít tham dự yến hội như vậy. Lần này sở dĩ sẽ đi ra ngoại trừ là vì mặt mũi của Vinh Quốc phu nhân đủ lớn, còn chính là bà cũng muốn tự mình chọn cho hai người Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm một cửa hôn sự vững chắc.
Tần lão phu nhân thấy Vinh Quốc phu nhân giống như cực thích Tần Thư Dao, trong lòng cũng vui mừng, trên mặt tươi cười cũng càng nhiều: "Ta đây xương cốt đã sớm già đi không được, nếu không phải hôm nay là đại thọ của bà, thì sao ta lại dẫn ba tỷ muội bọn nó xuất hiện."
Hôm nay trong phủ khách nhân rất nhiều, sau khi Tần lão phu nhân nói hai ba câu, lại có khách tiến vào. Lúc này ba tỷ muội Tần Thư Dao thối lui đến một bên, lẳng lặng nhìn.
Sau khi khách nhân đều đến không sai biệt lắm, còn chưa có khai tiệc, Tần Thư Dao cảm thấy trong căn nhà này ngột ngạt thật sự, nói một câu với Tần lão phu nhân, liền mang theo hai người Tĩnh Nguyệt và Thanh Liên đi ra ngoài.
Thanh Liên là người của Mộ Thành Hi, Tần Thư Dao biết yến hội hôm nay nhất định sẽ gặp phải Mộ Thành Hi, cho nên nàng mới đặc biệt mang theo.
Tòa nhà phủ Vinh Quốc là tiên đế ban cho, trạch viện thật lớn, đi qua thủy tạ* sau núi giả, lại qua một hành lang dài, mới đi đến một chỗ hoa viên.
(Thủy tạ (水榭): nhà cửa xây cất trên đài, bệ)
Bởi vì khách nhân đều ở sảnh trước và hậu viện, cho nên trong hoa viên này cực ít người đi lại.
Tần Thư Dao cũng muốn tìm một nơi yên tĩnh để dừng lại, trong hoa viên có không ít loại hoa cỏ, cho dù hiện tại chưa tới mùa hoa nở, trong hoa viên cũng đã có không ít hoa không biết tên nở rộ.
Trong hoa viên có một ngôi đình bát giác, Tần Thư Dao đi đến bên trong đình, ngồi xuống lẳng lặng thưởng thức cảnh sắc trong hoa viên.
"Ngươi nói là Ngũ hoàng tử bảo ta ở chỗ này chờ hắn?" Tần Thư Dao ngồi ở trên ghế đá, nhẹ giọng nói.
Thanh Liên hơi cúi đầu, thấp giọng nói: "Đúng vậy, hẳn là qua một lát nữa sẽ đến!"
Ngày ấy sau khi Tần Thư Dao biết Thanh Liên là người của Mộ Thành Hi, liền nói chuyện này với Tĩnh Nguyệt. Cho nên Tĩnh Nguyệt không có kinh ngạc bao nhiêu, chính là vẻ mặt cảnh giác nhìn xung quanh, sợ bị người ngoài nhìn thấy Tần Thư Dao hẹn hò cùng với nam tử khác.
Quả nhiên một lát sau, chỉ thấy Mộ Thành Hi mặc một thân trường bào màu xanh thẫm, trên đầu buộc quan tử ngọc, khoanh tay đi về phía này.
Tần Thư Dao đứng lên, Mộ Thành Hi cũng đã đi vào bên trong lương đình.
"Ngài hẹn dân nữ tới chỗ này có chuyện gì?"
Một mình nam nữ hẹn hò, nếu như bị người nhìn thấy, như vậy thanh danh của Tần Thư Dao cũng bị hủy. Mà Mộ Thành Hi chưa hẳn sẽ cưới Tần Thư Dao làm chính thê, dù sao hắn là hoàng tử, Hoàng thượng lại làm sao có thể để một nữ tử đồi phong bại tục làm hoàng tử phi.
So với Tần Thư Dao căng thẳng, Mộ Thành Hi lại rất tự tại thản nhiên: "Hôm nay gọi cô nương đến chính là muốn cho cô nương xem một màn kịch hay..."
Sau khi trở về từ hoa viên trở, cũng đã khai tiệc.
Tần Tuyết Như liếc mắt nhìn Tần Thư Dao một cái, hừ lạnh nói: "Sao tỷ lại chạy loạn khắp nơi, nếu đi lạc, không phải là chúng ta đều phải mất mặt cùng với tỷ sao!"
Tần Thư Dao coi như không nhìn thấy nàng ta, chỉ giải thích với Tần lão phu nhân: "Vừa rồi cháu cảm thấy có chút buồn, cho nên đi lại khắp nơi, không nghĩ tới mới một lát, vậy mà đã khai tiệc rồi!"
Tần lão phu nhân không có trách tội, chỉ là dù sao cũng ở trong phủ người khác, chạy loạn khắp nơi quả thật không tốt, cho nên cũng nhẹ giọng nói hai câu, mới để Tần Thư Dao ngồi xuống cùng dùng bữa.
Một bàn này đều là cô nương chưa lấy chồng, trong ngày thường cũng có lui tới. Trịnh Anh Anh kéo Tần Thư Dao đến bên người mình ngồi xuống, cười nói: "Muội vừa mới nhìn thấy hai muội muội của tỷ, lại không thấy được tỷ đâu. Còn tưởng rằng tỷ không có tới chứ!"
Tần Thư Dao cười nói: "Vừa rồi trong sảnh có rất nhiều người, ta nhàn rỗi lại cực kỳ buồn chán, phải đi bên ngoài hít thở chút gió, không nghĩ tới lúc trở về đã khai tiệc rồi!"
Trịnh Anh Anh cũng gật đầu nói: "Hôm nay Vinh Quốc phu nhân đại thọ năm mươi, mời không ít người đó." Nàng chỉ vào mặt một bàn khác lại nói: "Tỷ nhìn cái bàn kia một chút, đều là công chúa đó." Sau đó lại lặng lẽ lôi kéo ống tay áo của Tần Thư Dao, thấp giọng nói: "Vừa rồi tam muội của tỷ cũng muốn lại gần phía trước, lại bị người ta nói một trận. Hừ, thật sự là không biết xấu hổ!"
Tần Thư Dao lại không nghĩ tới vừa rồi còn có trò hay vừa ra như vậy, khó trách sắc mặt Tần Tuyết Như khó coi như vậy.
Dù sao cũng là muội muội của mình, cho dù Tần Thư Dao không thích, cũng sẽ không thể cùng với người khác cùng thảo luận thị phi của nàng ta, cho nên sau khi nhẹ nhàng cười xong, nhân tiện nói: "Sao hôm nay đại tỷ nhà muội không tới?"
"Tỷ ấy định hôn rồi, hiện tại ở nhà thêu giá y!"
Tần Thư Dao lại hàn huyên với Trịnh Anh Anh vài câu, yến hội cũng đến một nửa, nàng biết hiện tại trong hoa viên đang có một màn kịch hay. Trịnh Anh Anh đúng là nhân tuyển tốt để đi cùng.
"Ta muốn đi nhà xí, muội muốn đi cùng hay không?"
Trịnh Anh Anh cũng cảm thấy nơi này thật sự buồn chán, liền gật đầu nói: "Được, cùng đi đi!"
Tần Thư Dao không muốn để cho Tần Khả Cầm nhìn thấy âm mưu này, cho nên để Tần Khả Cầm tiếp tục ở lại trên bàn cơm.
Các nàng là ở phía hậu viện, đều là nữ quyến, nam quyến đều ở sảnh trước.
Các nàng do một tiểu nha hoàn mang đi nhà xí, Tần Thư Dao lại lôi kéo Trịnh Anh Anh đi một con đường khác.
"Chỗ kia buồn chán cực kỳ, ta thấy cảnh sắc ở phủ Vinh Quốc không tồi, không bằng chúng ta đi một vòng trước, đợi lát nữa lại trở về!"
Trịnh Anh Anh luôn ham chơi cực kỳ, nghe thấy Tần Thư Dao đề nghị lập tức gật đầu cũng được.
Vinh Quốc phu nhân đại thọ năm mươi tuổi, mời đều là người có máu mặt bên trong kinh thành.
Mộ Tử Liệt là ngoại tôn của Vinh Quốc phu nhân, đương nhiên là muốn đến trong phủ chúc mừng trước tiên. Hoàng hậu bởi vì có việc vặt quấn thân, cho nên không thể ra khỏi cung ngay lập tức để chúc mừng.
Hôm nay Tần Thư Dao mặc một thân xiêm y màu hồng phấn thêu trăm hoa, tôn lên làn da trắng nõn, búi tóc Vân kế cài một chiếc trâm hoa Hải Đường, trên tai đeo một đôi khuyên tai vàng ròng dạng giọt lệ, theo nhịp bước của nàng phác họa ra đường cong hoàn mỹ.diễn đàn lê quý đôn
Hai người Tần Khả Cầm và Tần Tuyết Như cũng đều mặc một thân hồng phấn, chỉ là hoa văn trên người và kiểu tóc trên đầu đều không giống nhau. Nhưng mà ba tỷ muội đứng chung một chỗ vẫn hấp dẫn không ít người chú ý.
Tần lão phu nhân mang theo ba người bọn họ đi lên phía trước, cười nói với Vinh Quốc phu nhân: "Đây là ba cháu gái của ta, vẫn là lần đầu đến nơi này của bà!" Nói xong liền nháy nháy mắt với ba người bọn họ.
Tần Thư Dao là trưởng tỷ nên dẫn đầu, tiến lên cúi người thi lễ với Vinh Quốc phu nhân, giòn tan nói: "Chúc phu nhân thọ tựa Nam Sơn, phúc như Đông Hải!"
Tiếp theo đó là hai người Tần Khả Cầm và Tần Tuyết Như từng người một nói lời chúc thọ.
Hôm nay tâm tình của Vinh Quốc phu nhân rất tốt, nhìn đến ba tỷ muội này đều mặc y phục có màu sắc giống nhau, cực kỳ vui vẻ. Vẫy tay, cười nói: "Đều lớn như vậy rồi! Chạy nhanh lại đây cho ta nhìn một chút!"
Tần lão phu nhân thấy Vinh Quốc phu nhân cảm thấy hứng thú với ba tỷ muội bọn họ, trong lòng rất vui mừng.
Phía dưới Vinh Quốc phu nhân có ba tôn tử, tuổi đều hơi lớn hơn Tần Thư Dao một chút, trừ bỏ đại tôn tử đã định ra hôn sự ở ngoài, còn lại hai người đều còn chưa có hứa hôn.
Vinh Quốc phu nhân lôi kéo tay Tần Thư Dao, cười làm nếp nhăn trên mặt tăng gấp đôi: "Nhìn nha đầu này một cái, sinh ra thật sự là giống Thủy Linh." Sau đó lại liếc mắt nhìn Tần lão phu nhân một cái: "Bà cũng thật biết giấu, đến lúc này mới mang ra đây."
Trước kia Tần lão phu nhân đều ẩn cư cực ít ra ngoài, rất ít tham dự yến hội như vậy. Lần này sở dĩ sẽ đi ra ngoại trừ là vì mặt mũi của Vinh Quốc phu nhân đủ lớn, còn chính là bà cũng muốn tự mình chọn cho hai người Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm một cửa hôn sự vững chắc.
Tần lão phu nhân thấy Vinh Quốc phu nhân giống như cực thích Tần Thư Dao, trong lòng cũng vui mừng, trên mặt tươi cười cũng càng nhiều: "Ta đây xương cốt đã sớm già đi không được, nếu không phải hôm nay là đại thọ của bà, thì sao ta lại dẫn ba tỷ muội bọn nó xuất hiện."
Hôm nay trong phủ khách nhân rất nhiều, sau khi Tần lão phu nhân nói hai ba câu, lại có khách tiến vào. Lúc này ba tỷ muội Tần Thư Dao thối lui đến một bên, lẳng lặng nhìn.
Sau khi khách nhân đều đến không sai biệt lắm, còn chưa có khai tiệc, Tần Thư Dao cảm thấy trong căn nhà này ngột ngạt thật sự, nói một câu với Tần lão phu nhân, liền mang theo hai người Tĩnh Nguyệt và Thanh Liên đi ra ngoài.
Thanh Liên là người của Mộ Thành Hi, Tần Thư Dao biết yến hội hôm nay nhất định sẽ gặp phải Mộ Thành Hi, cho nên nàng mới đặc biệt mang theo.
Tòa nhà phủ Vinh Quốc là tiên đế ban cho, trạch viện thật lớn, đi qua thủy tạ sau núi giả, lại qua một hành lang dài, mới đi đến một chỗ hoa viên.
(Thủy tạ (水榭): nhà cửa xây cất trên đài, bệ)
Bởi vì khách nhân đều ở sảnh trước và hậu viện, cho nên trong hoa viên này cực ít người đi lại.
Tần Thư Dao cũng muốn tìm một nơi yên tĩnh để dừng lại, trong hoa viên có không ít loại hoa cỏ, cho dù hiện tại chưa tới mùa hoa nở, trong hoa viên cũng đã có không ít hoa không biết tên nở rộ.
Trong hoa viên có một ngôi đình bát giác, Tần Thư Dao đi đến bên trong đình, ngồi xuống lẳng lặng thưởng thức cảnh sắc trong hoa viên.
"Ngươi nói là Ngũ hoàng tử bảo ta ở chỗ này chờ hắn?" Tần Thư Dao ngồi ở trên ghế đá, nhẹ giọng nói.
Thanh Liên hơi cúi đầu, thấp giọng nói: "Đúng vậy, hẳn là qua một lát nữa sẽ đến!"
Ngày ấy sau khi Tần Thư Dao biết Thanh Liên là người của Mộ Thành Hi, liền nói chuyện này với Tĩnh Nguyệt. Cho nên Tĩnh Nguyệt không có kinh ngạc bao nhiêu, chính là vẻ mặt cảnh giác nhìn xung quanh, sợ bị người ngoài nhìn thấy Tần Thư Dao hẹn hò cùng với nam tử khác.
Quả nhiên một lát sau, chỉ thấy Mộ Thành Hi mặc một thân trường bào màu xanh thẫm, trên đầu buộc quan tử ngọc, khoanh tay đi về phía này.
Tần Thư Dao đứng lên, Mộ Thành Hi cũng đã đi vào bên trong lương đình.
"Ngài hẹn dân nữ tới chỗ này có chuyện gì?"
Một mình nam nữ hẹn hò, nếu như bị người nhìn thấy, như vậy thanh danh của Tần Thư Dao cũng bị hủy. Mà Mộ Thành Hi chưa hẳn sẽ cưới Tần Thư Dao làm chính thê, dù sao hắn là hoàng tử, Hoàng thượng lại làm sao có thể để một nữ tử đồi phong bại tục làm hoàng tử phi.
So với Tần Thư Dao căng thẳng, Mộ Thành Hi lại rất tự tại thản nhiên: "Hôm nay gọi cô nương đến chính là muốn cho cô nương xem một màn kịch hay..."
Sau khi trở về từ hoa viên trở, cũng đã khai tiệc.
Tần Tuyết Như liếc mắt nhìn Tần Thư Dao một cái, hừ lạnh nói: "Sao tỷ lại chạy loạn khắp nơi, nếu đi lạc, không phải là chúng ta đều phải mất mặt cùng với tỷ sao!"
Tần Thư Dao coi như không nhìn thấy nàng ta, chỉ giải thích với Tần lão phu nhân: "Vừa rồi cháu cảm thấy có chút buồn, cho nên đi lại khắp nơi, không nghĩ tới mới một lát, vậy mà đã khai tiệc rồi!"
Tần lão phu nhân không có trách tội, chỉ là dù sao cũng ở trong phủ người khác, chạy loạn khắp nơi quả thật không tốt, cho nên cũng nhẹ giọng nói hai câu, mới để Tần Thư Dao ngồi xuống cùng dùng bữa.
Một bàn này đều là cô nương chưa lấy chồng, trong ngày thường cũng có lui tới. Trịnh Anh Anh kéo Tần Thư Dao đến bên người mình ngồi xuống, cười nói: "Muội vừa mới nhìn thấy hai muội muội của tỷ, lại không thấy được tỷ đâu. Còn tưởng rằng tỷ không có tới chứ!"
Tần Thư Dao cười nói: "Vừa rồi trong sảnh có rất nhiều người, ta nhàn rỗi lại cực kỳ buồn chán, phải đi bên ngoài hít thở chút gió, không nghĩ tới lúc trở về đã khai tiệc rồi!"
Trịnh Anh Anh cũng gật đầu nói: "Hôm nay Vinh Quốc phu nhân đại thọ năm mươi, mời không ít người đó." Nàng chỉ vào mặt một bàn khác lại nói: "Tỷ nhìn cái bàn kia một chút, đều là công chúa đó." Sau đó lại lặng lẽ lôi kéo ống tay áo của Tần Thư Dao, thấp giọng nói: "Vừa rồi tam muội của tỷ cũng muốn lại gần phía trước, lại bị người ta nói một trận. Hừ, thật sự là không biết xấu hổ!"
Tần Thư Dao lại không nghĩ tới vừa rồi còn có trò hay vừa ra như vậy, khó trách sắc mặt Tần Tuyết Như khó coi như vậy.
Dù sao cũng là muội muội của mình, cho dù Tần Thư Dao không thích, cũng sẽ không thể cùng với người khác cùng thảo luận thị phi của nàng ta, cho nên sau khi nhẹ nhàng cười xong, nhân tiện nói: "Sao hôm nay đại tỷ nhà muội không tới?"
"Tỷ ấy định hôn rồi, hiện tại ở nhà thêu giá y!"
Tần Thư Dao lại hàn huyên với Trịnh Anh Anh vài câu, yến hội cũng đến một nửa, nàng biết hiện tại trong hoa viên đang có một màn kịch hay. Trịnh Anh Anh đúng là nhân tuyển tốt để đi cùng.
"Ta muốn đi nhà xí, muội muốn đi cùng hay không?"
Trịnh Anh Anh cũng cảm thấy nơi này thật sự buồn chán, liền gật đầu nói: "Được, cùng đi đi!"
Tần Thư Dao không muốn để cho Tần Khả Cầm nhìn thấy âm mưu này, cho nên để Tần Khả Cầm tiếp tục ở lại trên bàn cơm.
Các nàng là ở phía hậu viện, đều là nữ quyến, nam quyến đều ở sảnh trước.
Các nàng do một tiểu nha hoàn mang đi nhà xí, Tần Thư Dao lại lôi kéo Trịnh Anh Anh đi một con đường khác.
"Chỗ kia buồn chán cực kỳ, ta thấy cảnh sắc ở phủ Vinh Quốc không tồi, không bằng chúng ta đi một vòng trước, đợi lát nữa lại trở về!"
Trịnh Anh Anh luôn ham chơi cực kỳ, nghe thấy Tần Thư Dao đề nghị lập tức gật đầu cũng được.