Khi đi đến một cầu gỗ nhỏ, Tần Thư Dao loáng thoáng nhìn thấy cách đó không xa có một nữ tử đứng ở bên hồ, sau đó vươn người nhảy vào trong hồ.
Hai người Tần Thư Dao và Trịnh Anh Anh đang đứng ở trên cầu gỗ, thấy xiêm y ở trên người nữ tử kia cũng không hoa lệ, thế nhưng cũng không nghèo kiết hủ lậu, hơn nữa có thể xuất hiện ở nơi này tất nhiên cũng không phải người bần hàn.
Tính tình Trịnh Anh Anh thẳng thắn, ngay lập tức hô lớn: "A... Tai nạn chết người ... Mau tới cứu người ... Mau tới cứu người... Nơi này có người nhảy hồ!"
Tần Thư Dao cũng cùng kêu lên.
Lúc này một bóng dáng màu đen cách đó không xa vội vàng nhảy vào trong hồ, sau đó nhanh chóng cứu nữ tử kia lên.
Nơi này cách không xa chỗ khai tiệc, hơn nữa người lại phần đông, cũng không lâu lắm đã có thật nhiều người chạy tới xem. Vừa vặn nhìn thấy Mộ Tử Liệt ôm một nữ tử đứng lên từ bên trong hồ.
Tuy rằng lúc này vẫn là đầu mùa xuân, nhưng mà xiêm y mặc trên người nữ tử kia đã có chút đơn bạc, lại đụng phải nước. Xiêm y đều dính sát vào da thịt trên người, phác họa dáng người hoàn mỹ.
Phương đại phu nhân vừa thấy tình hình như vậy, trong lòng lập tức gấp gáp, hôm nay chính là đại thọ năm mươi của Vinh Quốc phu nhân, gặp phải chuyện như vậy, có thể khiến cho người ta đùa cợt.
Phương đại phu nhân cũng là người khôn khéo, lập tức sai người nâng nữ tử kia vào trong phòng, sau đó lại để tiểu nha hoàn đưa Mộ Tử Liệt trở về phòng thay y phục.
Chỉ là ngày hôm nay khách nhân rất nhiều, cho dù Phương đại phu nhân hành động nhanh chóng, nhanh nhẹn, chuyện này cũng có không ít người thấy được.
Tần Thư Dao thấy một màn như vậy, khóe miệng nâng lên một chút ý cười lạnh, xem ra là Mộ Tử Liệt tránh không khỏi rồi.
Lúc này Trịnh Anh Anh cũng cau mày, nhẹ giọng hỏi: "Người nọ là ai vậy? Sao lại nhảy hồ trong này? Nhiều điềm xấu!"
Hôm nay chính là đại thọ của Vinh Quốc phu nhân, nếu việc này truyền ra, nhất định Vinh Quốc phu nhân sẽ buồn bực không thôi.
Tần Thư Dao tự nhiên biết người nọ là ai, cũng tự nhiên biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, lúc này mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi. Chỉ là ngay trước mặt Trịnh Anh Anh, cũng hơi chau đầu mày lại, thấp giọng nói: "Vừa rồi nhảy hồ là Tứ hoàng tử? Mọi người đều nhìn hắn ôm nữ tử kia lên bờ... Tứ hoàng tử còn chưa đính hôn..."
Trịnh Anh Anh lập tức hiểu rõ ý của Tần Thư Dao, Mộ Tử Liệt là Hoàng hậu sở sinh, cũng là ngoại tôn tử của Vinh Quốc phu nhân, làm sao có thể tùy tiện cưới một nữ tử, chỉ là việc hôm nay mọi người đều thấy rõ ràng, sợ là Mộ Tử Liệt phải chịu trách nhiệm.
Tuy rằng chưa chắc chắn có thể lên làm hoàng tử phi, nhưng mà Trắc phi hẳn là không thành vấn đề.
Nghe tin, Mộ Phương Hoa đi tới nhìn thấy đám người Tần Thư Dao, nhíu mày, sau đó nói với Tần Tuyết Như: "Sao đại tỷ của ngươi cũng ở chỗ này?"
Tần Tuyết Như nhìn thoáng qua hai người Tần Thư Dao và Trịnh Anh Anh đứng ở trên cầu, khẽ hừ một tiếng: "Ban nãy nàng chạy loạn đến chỗ này, lúc này ở trong này cũng không kỳ quái!"
Mộ Phương Hoa nghe vậy mày nhíu lại càng chặt, nàng ta đi đến trên cầu, Tần Thư Dao lại giống không nhìn thấy nàng ta, cùng Trịnh Anh Anh xoay người rời đi.
Nàng ta lập tức quát lớn: "Các ngươi đứng lại cho ta!"
Lúc này Tần Thư Dao mới quay đầu lại, nhìn thấy Mộ Phương Hoa lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Hóa ra là Bát công chúa! Vừa rồi Tứ hoàng tử nhảy xuống nước cứu người, Bát công chúa vẫn nên chạy nhanh đi nhìn một cái, nếu bị phong hàn cũng không tốt lắm!" Nói xong lại cúi người thi lễ.
Cố tình động tác và giọng điệu của Tần Thư Dao đều rất khách khí, Mộ Phương Hoa tìm không ra một chút khuyết điểm nào, nhưng mà thế nào cũng đều cảm thấy ý tứ trong lời nói của Tần Thư Dao cực kỳ cổ quái.
Mộ Phương Hoa hừ lạnh một tiếng, lại mang theo Tần Tuyết Như rời đi.
Trịnh Anh Anh làm một cái mặt quỷ với bóng lưng của Mộ Phương Hoa, sau đó châm chọc nói: "Hừ, không phải là công chúa thôi sao, có gì đặc biệt hơn người!"
Khóe miệng Tần Thư Dao nâng lên một chút cười lạnh, không tới năm năm Mộ Phương Hoa sẽ phải nhận kết quả nàng ta nên có, cho nên nàng cũng không cần so đo với nàng ta, dù sao cũng là một người sắp chết.
"Đi thôi, chúng ta đi nhìn xem cô nương vừa rồi là ai?"
Trịnh Anh Anh luôn dũng cảm trượng nghĩa, ước gì đi xem cô nương kia vì sao nhảy hồ tự sát.
Tần Thư Dao cũng không muốn lại giấu mình tiến vào: "Chúng ta vẫn nên đi về trước thôi, nơi này nháo thành như vậy, nếu chúng ta lại chậm chạp không quay về, như vậy bọn họ cũng sẽ lo lắng!"
Trịnh Anh Anh cũng cảm thấy Tần Thư Dao nói có đạo lý, thu lại ý muốn đi theo Tần Thư Dao cùng trở về.
Nhưng mà đi đến một nửa, bỗng nhiên có người ném đá về phía bọn họ.
Trên người Trịnh Anh Anh và Tần Thư Dao đều bị ném trúng, bọn họ nhìn quanh bốn phía, hoàn toàn không có người nào khác.
Hai tay Trịnh Anh Anh chống nạnh, phẫn nộ quát: "Là con rùa đen rút đầu nào, cũng dám ném đá tới trên người bổn tiểu thư!"
Lúc này tiếng cười chấm dứt, một lát sau hai đạo nhân ảnh nhảy ra từ sau núi giả.
Hai người Tần Thư Dao và Trịnh Anh Anh đều chưa từng thấy qua người này.
Người trước mắt này là một thiếu niên mặc một thân xiêm y màu xanh ngọc, mặt trên dùng tơ vàng thêu sơn hà đồ (sông núi), trên đầu buộc bạch ngọc quan, toàn thân phú quý và hoa lệ.
"Thì ra ngươi là rùa đen rút đầu! Lại trốn ở sau núi giả tập kích người, thật sự là to gan lớn mật!"
Trịnh Anh Anh luôn nhanh mồm nhanh miệng, cũng chọc giận người thiếu niên trước mặt này!
"Ngươi nói ai là rùa đen rút đầu?" Vẻ mặt Phương Văn Thanh hung dữ, phẫn nộ quát.
Tần Thư Dao hừ lạnh một tiếng: "Không muốn làm rùa đen rút đầu, vì sao trốn ở một nơi bí mật gần đó tập kích người. Ngươi không sợ bị Vinh Quốc phu nhân biết, chọc giận bà? Hôm nay chính là ngày đại thọ của bà, cho dù ngươi là tôn tử bà yêu thương nhất, chắc hẳn cũng sẽ không thể để cho ngươi làm xằng làm bậy?"
Phương Văn Thanh không nghĩ tới thoáng cái Tần Thư Dao đã đoán được thân phận của hắn, trên mặt lộ ra một thoáng kinh ngạc, bỗng nhiên lại hừ lạnh một tiếng, không nói hai lời cầm lấy cây ná trong tay bắn về phía trên người hai người Tần Thư Dao và Trịnh Anh Anh.
Tần Thư Dao không nghĩ tới Phương Văn Thanh lại ương ngạnh như thế, lôi kéo Trịnh Anh Anh trốn ở sau một gốc cây đại thụ.
Phương Văn Thanh đắc ý cười ha hả: "Ha ha, nhìn xem hiện tại ai là rùa đen rút đầu!"
Trịnh Anh Anh tức giận nghiến răng: "Có bản lĩnh ngươi đừng bắn người!"
Phương Văn Thanh không để ý tới, tiếp tục cầm cây ná bắn về phía bọn họ.
"Có bản lĩnh các ngươi đừng trốn ở phía sau cây!"
Tần Thư Dao cắn chặt răng, lại nói: "Ngươi bắn ná thì tính là cái gì, có bản lĩnh ngươi bắn tên cho chúng ta nhìn!"
Trịnh Anh Anh cũng lập tức cười nói: "Đúng vậy, người lớn như vậy, sao nhất định phải chơi đồ của con nít chứ."
Tuổi của Phương Văn Thanh này cũng quả thật không còn nhỏ, chính là bắn tên đều bắn ở ngoài phủ, ở trong nhà hắn đều là tiểu bá vương, cầm cây ná bắn ai cũng được.
Hôm nay tuy khách nhân nhiều, nhưng mà Phương Văn Thanh cảm thấy không thú vị cực kỳ. Cố ý tránh ở sau núi giả, chuyên bắn người đi qua nơi này.
Lúc trước đi đường này đều là nô tài của phủ Vinh Quốc, một đám bị bắn chỉ có thể chạy trối chết.
Lúc này sắc mặt Phương Văn Thanh cực kỳ khó coi, Tần Thư Dao lại nói tiếp: "Nếu như ngươi thật sự có bản lĩnh, vậy không bằng so bắn tên với ta thì thế nào?"
Trịnh Anh Anh nghe vậy kinh ngạc nhìn về phía Tần Thư Dao.
Tần Thư Dao cười với nàng, thấy bên ngoài không có tiếng động, cũng không tiếp tục bắn đá về phía này nữa, lại cười nói: "Nơi này rất vắng vẻ, ngươi để gã sai vặt bên cạnh ngươi đi lấy cung tên đến. Nếu như ta thắng, vậy để chúng ta đi!"
Phương Văn Thanh thấy nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, lập tức gật đầu nói: "Được, nếu ngươi có thể bắn trúng vào tổ chim, ta lập tức thả các ngươi đi!"
Khi đi đến một cầu gỗ nhỏ, Tần Thư Dao loáng thoáng nhìn thấy cách đó không xa có một nữ tử đứng ở bên hồ, sau đó vươn người nhảy vào trong hồ.
Hai người Tần Thư Dao và Trịnh Anh Anh đang đứng ở trên cầu gỗ, thấy xiêm y ở trên người nữ tử kia cũng không hoa lệ, thế nhưng cũng không nghèo kiết hủ lậu, hơn nữa có thể xuất hiện ở nơi này tất nhiên cũng không phải người bần hàn.
Tính tình Trịnh Anh Anh thẳng thắn, ngay lập tức hô lớn: "A... Tai nạn chết người ... Mau tới cứu người ... Mau tới cứu người... Nơi này có người nhảy hồ!"
Tần Thư Dao cũng cùng kêu lên.
Lúc này một bóng dáng màu đen cách đó không xa vội vàng nhảy vào trong hồ, sau đó nhanh chóng cứu nữ tử kia lên.
Nơi này cách không xa chỗ khai tiệc, hơn nữa người lại phần đông, cũng không lâu lắm đã có thật nhiều người chạy tới xem. Vừa vặn nhìn thấy Mộ Tử Liệt ôm một nữ tử đứng lên từ bên trong hồ.
Tuy rằng lúc này vẫn là đầu mùa xuân, nhưng mà xiêm y mặc trên người nữ tử kia đã có chút đơn bạc, lại đụng phải nước. Xiêm y đều dính sát vào da thịt trên người, phác họa dáng người hoàn mỹ.
Phương đại phu nhân vừa thấy tình hình như vậy, trong lòng lập tức gấp gáp, hôm nay chính là đại thọ năm mươi của Vinh Quốc phu nhân, gặp phải chuyện như vậy, có thể khiến cho người ta đùa cợt.
Phương đại phu nhân cũng là người khôn khéo, lập tức sai người nâng nữ tử kia vào trong phòng, sau đó lại để tiểu nha hoàn đưa Mộ Tử Liệt trở về phòng thay y phục.
Chỉ là ngày hôm nay khách nhân rất nhiều, cho dù Phương đại phu nhân hành động nhanh chóng, nhanh nhẹn, chuyện này cũng có không ít người thấy được.
Tần Thư Dao thấy một màn như vậy, khóe miệng nâng lên một chút ý cười lạnh, xem ra là Mộ Tử Liệt tránh không khỏi rồi.
Lúc này Trịnh Anh Anh cũng cau mày, nhẹ giọng hỏi: "Người nọ là ai vậy? Sao lại nhảy hồ trong này? Nhiều điềm xấu!"
Hôm nay chính là đại thọ của Vinh Quốc phu nhân, nếu việc này truyền ra, nhất định Vinh Quốc phu nhân sẽ buồn bực không thôi.
Tần Thư Dao tự nhiên biết người nọ là ai, cũng tự nhiên biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, lúc này mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi. Chỉ là ngay trước mặt Trịnh Anh Anh, cũng hơi chau đầu mày lại, thấp giọng nói: "Vừa rồi nhảy hồ là Tứ hoàng tử? Mọi người đều nhìn hắn ôm nữ tử kia lên bờ... Tứ hoàng tử còn chưa đính hôn..."
Trịnh Anh Anh lập tức hiểu rõ ý của Tần Thư Dao, Mộ Tử Liệt là Hoàng hậu sở sinh, cũng là ngoại tôn tử của Vinh Quốc phu nhân, làm sao có thể tùy tiện cưới một nữ tử, chỉ là việc hôm nay mọi người đều thấy rõ ràng, sợ là Mộ Tử Liệt phải chịu trách nhiệm.
Tuy rằng chưa chắc chắn có thể lên làm hoàng tử phi, nhưng mà Trắc phi hẳn là không thành vấn đề.
Nghe tin, Mộ Phương Hoa đi tới nhìn thấy đám người Tần Thư Dao, nhíu mày, sau đó nói với Tần Tuyết Như: "Sao đại tỷ của ngươi cũng ở chỗ này?"
Tần Tuyết Như nhìn thoáng qua hai người Tần Thư Dao và Trịnh Anh Anh đứng ở trên cầu, khẽ hừ một tiếng: "Ban nãy nàng chạy loạn đến chỗ này, lúc này ở trong này cũng không kỳ quái!"
Mộ Phương Hoa nghe vậy mày nhíu lại càng chặt, nàng ta đi đến trên cầu, Tần Thư Dao lại giống không nhìn thấy nàng ta, cùng Trịnh Anh Anh xoay người rời đi.
Nàng ta lập tức quát lớn: "Các ngươi đứng lại cho ta!"
Lúc này Tần Thư Dao mới quay đầu lại, nhìn thấy Mộ Phương Hoa lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Hóa ra là Bát công chúa! Vừa rồi Tứ hoàng tử nhảy xuống nước cứu người, Bát công chúa vẫn nên chạy nhanh đi nhìn một cái, nếu bị phong hàn cũng không tốt lắm!" Nói xong lại cúi người thi lễ.
Cố tình động tác và giọng điệu của Tần Thư Dao đều rất khách khí, Mộ Phương Hoa tìm không ra một chút khuyết điểm nào, nhưng mà thế nào cũng đều cảm thấy ý tứ trong lời nói của Tần Thư Dao cực kỳ cổ quái.
Mộ Phương Hoa hừ lạnh một tiếng, lại mang theo Tần Tuyết Như rời đi.
Trịnh Anh Anh làm một cái mặt quỷ với bóng lưng của Mộ Phương Hoa, sau đó châm chọc nói: "Hừ, không phải là công chúa thôi sao, có gì đặc biệt hơn người!"
Khóe miệng Tần Thư Dao nâng lên một chút cười lạnh, không tới năm năm Mộ Phương Hoa sẽ phải nhận kết quả nàng ta nên có, cho nên nàng cũng không cần so đo với nàng ta, dù sao cũng là một người sắp chết.
"Đi thôi, chúng ta đi nhìn xem cô nương vừa rồi là ai?"
Trịnh Anh Anh luôn dũng cảm trượng nghĩa, ước gì đi xem cô nương kia vì sao nhảy hồ tự sát.
Tần Thư Dao cũng không muốn lại giấu mình tiến vào: "Chúng ta vẫn nên đi về trước thôi, nơi này nháo thành như vậy, nếu chúng ta lại chậm chạp không quay về, như vậy bọn họ cũng sẽ lo lắng!"
Trịnh Anh Anh cũng cảm thấy Tần Thư Dao nói có đạo lý, thu lại ý muốn đi theo Tần Thư Dao cùng trở về.
Nhưng mà đi đến một nửa, bỗng nhiên có người ném đá về phía bọn họ.
Trên người Trịnh Anh Anh và Tần Thư Dao đều bị ném trúng, bọn họ nhìn quanh bốn phía, hoàn toàn không có người nào khác.
Hai tay Trịnh Anh Anh chống nạnh, phẫn nộ quát: "Là con rùa đen rút đầu nào, cũng dám ném đá tới trên người bổn tiểu thư!"
Lúc này tiếng cười chấm dứt, một lát sau hai đạo nhân ảnh nhảy ra từ sau núi giả.
Hai người Tần Thư Dao và Trịnh Anh Anh đều chưa từng thấy qua người này.
Người trước mắt này là một thiếu niên mặc một thân xiêm y màu xanh ngọc, mặt trên dùng tơ vàng thêu sơn hà đồ (sông núi), trên đầu buộc bạch ngọc quan, toàn thân phú quý và hoa lệ.
"Thì ra ngươi là rùa đen rút đầu! Lại trốn ở sau núi giả tập kích người, thật sự là to gan lớn mật!"
Trịnh Anh Anh luôn nhanh mồm nhanh miệng, cũng chọc giận người thiếu niên trước mặt này!
"Ngươi nói ai là rùa đen rút đầu?" Vẻ mặt Phương Văn Thanh hung dữ, phẫn nộ quát.
Tần Thư Dao hừ lạnh một tiếng: "Không muốn làm rùa đen rút đầu, vì sao trốn ở một nơi bí mật gần đó tập kích người. Ngươi không sợ bị Vinh Quốc phu nhân biết, chọc giận bà? Hôm nay chính là ngày đại thọ của bà, cho dù ngươi là tôn tử bà yêu thương nhất, chắc hẳn cũng sẽ không thể để cho ngươi làm xằng làm bậy?"
Phương Văn Thanh không nghĩ tới thoáng cái Tần Thư Dao đã đoán được thân phận của hắn, trên mặt lộ ra một thoáng kinh ngạc, bỗng nhiên lại hừ lạnh một tiếng, không nói hai lời cầm lấy cây ná trong tay bắn về phía trên người hai người Tần Thư Dao và Trịnh Anh Anh.
Tần Thư Dao không nghĩ tới Phương Văn Thanh lại ương ngạnh như thế, lôi kéo Trịnh Anh Anh trốn ở sau một gốc cây đại thụ.
Phương Văn Thanh đắc ý cười ha hả: "Ha ha, nhìn xem hiện tại ai là rùa đen rút đầu!"
Trịnh Anh Anh tức giận nghiến răng: "Có bản lĩnh ngươi đừng bắn người!"
Phương Văn Thanh không để ý tới, tiếp tục cầm cây ná bắn về phía bọn họ.
"Có bản lĩnh các ngươi đừng trốn ở phía sau cây!"
Tần Thư Dao cắn chặt răng, lại nói: "Ngươi bắn ná thì tính là cái gì, có bản lĩnh ngươi bắn tên cho chúng ta nhìn!"
Trịnh Anh Anh cũng lập tức cười nói: "Đúng vậy, người lớn như vậy, sao nhất định phải chơi đồ của con nít chứ."
Tuổi của Phương Văn Thanh này cũng quả thật không còn nhỏ, chính là bắn tên đều bắn ở ngoài phủ, ở trong nhà hắn đều là tiểu bá vương, cầm cây ná bắn ai cũng được.
Hôm nay tuy khách nhân nhiều, nhưng mà Phương Văn Thanh cảm thấy không thú vị cực kỳ. Cố ý tránh ở sau núi giả, chuyên bắn người đi qua nơi này.
Lúc trước đi đường này đều là nô tài của phủ Vinh Quốc, một đám bị bắn chỉ có thể chạy trối chết.
Lúc này sắc mặt Phương Văn Thanh cực kỳ khó coi, Tần Thư Dao lại nói tiếp: "Nếu như ngươi thật sự có bản lĩnh, vậy không bằng so bắn tên với ta thì thế nào?"
Trịnh Anh Anh nghe vậy kinh ngạc nhìn về phía Tần Thư Dao.
Tần Thư Dao cười với nàng, thấy bên ngoài không có tiếng động, cũng không tiếp tục bắn đá về phía này nữa, lại cười nói: "Nơi này rất vắng vẻ, ngươi để gã sai vặt bên cạnh ngươi đi lấy cung tên đến. Nếu như ta thắng, vậy để chúng ta đi!"
Phương Văn Thanh thấy nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, lập tức gật đầu nói: "Được, nếu ngươi có thể bắn trúng vào tổ chim, ta lập tức thả các ngươi đi!"