Trịnh Anh Anh do Mộ Thiếu Dục hộ tống, mà Tần Tuyết Như hoàn toàn khinh thường cùng trở về với mình. Hơn nữa, tuy vừa rồi nàng được vòng tay của Hoàng hậu, nhưng mà cũng triệt để chọc giận hai người Mộ Phương Hoa và Hoàng hậu, nàng cũng không muốn lại ở tại chỗ này, để Hoàng hậu đến bắt sai lầm.
Vẻ mặt Mộ Thành Hi cười rực rỡ: "Trước đó ta phái người chạy xe ngựa đến đón cô nương, đã sớm bị Bát muội sử thủ đoạn đuổi đi rồi nhỉ. Lúc này ngoài cửa cũng không có xe ngựa đưa cô nương trở về!"
Nghe vậy Tần Thư Dao ngẩn ra, lại lập tức thoải mái mà cười, chắc hẳn đuổi xe ngựa đi không phải là Mộ Phương Hoa, mà là Hoàng hậu.
"Vậy Ngũ hoàng tử đưa dân nữ trở về sao?"
Mộ Thành Hi cười gật đầu nói: "Dù sao cũng tiện đường, cùng nhau trở về thôi."
Tần Thư Dao nhìn trái nhìn phải, quả thật không có xe ngựa khác. Nếu bản thân không lên xe ngựa của Mộ Thành Hi, sợ thật sự chỉ có thể đi bộ trở về.diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđô
Chiếc xe ngựa này còn lớn hơn chiếc xe ngựa mà Tần Thư Dao ngồi lúc sáng rất nhiều, trong xe ngựa bày ra rượu ấm và khay điểm tâm tinh xảo.
Tĩnh Nguyệt rót cho hai người Tần Thư Dao và Mộ Thành Hi một ly rượu, sau đó lui ở một bên làm người tàng hình.
Tần Thư Dao cười cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm nhỏ, cười nói: "Xe ngựa kia hẳn là Ngũ hoàng tử cố ý để Bát công chúa đuổi đi nhỉ!"
Nếu Mộ Thành Hi thật sự không đồng ý, cho dù thật sự là Hoàng hậu gây nên, Mộ Thành Hi cũng có biện pháp ngăn cản.
Mộ Thành Hi lộ ra một chút tươi cười tuấn lãng: "Lời này của Tần đại cô nương là có ý gì?"
"Nếu Ngũ hoàng tử có chuyện gì, xin mời nói thẳng!"
Mộ Thành Hi nghe vậy ngẩn ra, lập tức lại cười vang nói: "Tính tình của Tần đại cô nương thật sự là ngay thẳng, bổn hoàng tử rất thích tiếp xúc với người như cô nương vậy!"
Khóe miệng Tần Thư Dao lộ ra một chút cười yếu ớt, lại không nói nữa.
"Thực ra ta cũng không có đại sự gì, chính là sợ Hoàng hậu sẽ gây bất lợi cho cô nương, cho nên mới đặc biệt đưa cô nương trở về!"
Đây chính là một phần nguyên nhân, về một phần khác, Mộ Thành Hi cũng không nguyện nói rõ.
Tần Thư Dao nghe vậy cũng yên lòng, nàng không đồng ý nhấc lên quan hệ quá lớn với Mộ Thành Hi, cho nên dù là đáp ứng làm minh hữu với Mộ Thành Hi rồi, cũng không đồng ý lui tới thân thiết với hắn. Chỉ bất đắc dĩ vì Mộ Thành Hi là hoàng tử, rất nhiều chuyện nàng cũng không thể không nghe theo.
"Đa tạ Ngũ hoàng tử quan tâm. Tuy rằng Hoàng hậu không thích dân nữ, nhưng mà cũng không dám xuống tay trong lúc này!"
Tần Thư Dao biết rõ Hoàng hậu tâm kế thâm trầm, tuyệt sẽ không làm ra việc làm cho người ta nghi ngờ.
Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, Tần Thư Dao nghi hoặc nhìn về phía Mộ Thành Hi, nàng không biết chuyện này lại có phải là Mộ Thành Hi giở trò quỷ hay không. Đối với Mộ Thành Hi, Tần Thư Dao không có nửa phần tín nhiệm, nàng nghi hoặc nhìn về phía Mộ Thành Hi.
Mộ Thành Hi cũng khẽ nhíu mày, nhấc màn xe lên, hỏi: "Sao lại thế này?"
"Xe ngựa của Tam hoàng tử rơi vào trong hố, Tam hoàng tử và Tam tiểu thư Trịnh gia đang đứng ở bên ngoài!"
"Là Anh Anh sao?" Tần Thư Dao nghe vậy cũng lập tức khom người đi ra.
Hai người Mộ Thiếu Dục và Trịnh Anh Anh đang đứng ở dưới một gốc cây đại thụ nói chuyện phiếm, bỗng nhiên nghe được âm thanh, lập tức quay đầu.
Trịnh Anh Anh vừa nhìn thấy Tần Thư Dao, lập tức cười chạy tới, sau đó lại nhìn ra phía sau thấy Mộ Thành Hi xuống xe, nhanh mồm nhanh miệng nói: "Sao tỷ và Ngũ hoàng tử ngồi chung một chiếc xe ngựa?" Sau khi nói xong lại âm thầm hối hận, bản thân vẫn ngồi chung một chiếc xe ngựa với Mộ Thiếu Dục đó thôi.
Nhưng Tần Thư Dao lại không có một chút xấu hổ nào, một dáng vẻ tự nhiên hào phóng: "Xe ngựa của ta bị Bát công chúa đuổi đi, may mắn Ngũ hoàng tử tiễn ta, bằng không ta cũng không biết nên làm thế nào bây giờ!"
Mộ Thiếu Dục nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, sau đó đi đến bên người Mộ Thành Hi, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Xe ngựa của chúng ta hỏng rồi, không bằng cùng trở về!"
Xe ngựa kia quả thật có thể chứa bốn người, chỉ là Mộ Thành Hi có chút không đồng ý, thật vất vả mới có cơ hội hai người ở chung một chỗ.
Trịnh Anh Anh thấy Mộ Thành Hi do dự, cười trêu ghẹo nói: "Chẳng lẽ Ngũ hoàng tử sợ chúng ta phá hỏng chuyện tốt của hai người?"
Mộ Thành Hi nhìn thoáng qua Tần Thư Dao một bên, thấy bộ dạng Tần Thư Dao giống như không nhìn thấy, không có một chút ngượng ngùng, cũng không oán trách Trịnh Anh Anh, dường như chuyện mà Trịnh Anh Anh nói không có liên quan gì đến nàng.
Mộ Thiếu Dục cũng nhìn về phía Tần Thư Dao, chỉ thấy vẻ mặt nàng hờ hững.
Mộ Thành Hi lộ ra một chút tươi cười xấu hổ: "Xe ngựa của các ngươi chắn ở giữa đường, ta đang suy nghĩ xe ngựa của ta phải đi qua thế nào!"
Lúc này Trịnh Anh Anh mới chú ý tới chiếc xe ngựa rơi vào trong hố kia, vừa vặn chắn ở giữa đường. Nhất thời lại có chút uể oải, cúi đầu nói: "Chẳng lẽ hôm nay chúng ta không trở về được?"
Người ở đây rất thưa thớt, hơn nữa bọn họ mang người ngựa cũng không nhiều, kéo xe ngựa từ trong hố ra, nhanh nhất cũng phải mất ba - bốn canh giờ!
Mộ Thiếu Dục chỉ vào một chỗ đường nhỏ mọc không ít cỏ dại, nói: "Ta biết bên kia có một con đường nhỏ, chính là đường dốc, khó đi!"
Tần Thư Dao không đồng ý trở lại núi Phi Phượng, hiện tại biện pháp duy nhất cũng chỉ có đi đường nhỏ.
Đầu mùa xuân, vạn vật đã bắt đầu sinh sôi. Vùng núi xanh um tươi tốt, mọc đầy hoa nhỏ không biết tên, trong gió mang theo mùi hương hoa nhàn nhạt.
Trịnh Anh Anh nhấc màn xe lên, nhìn phong cảnh ngoài xe, cười nói: "Cảnh sắc nơi này không thể so với núi Phi Phượng!" Sau đó lại hoạt bát quay đầu, nói với Mộ Thiếu Dục: "Làm sao mà huynh biết nơi này có một con đường nhỏ!"
Vẻ mặt của Mộ Thiếu Dục vẫn lạnh như băng như trước: "Lúc trước đã đi qua chỗ này!"
Lạnh như băng nói một câu, làm Trịnh Anh Anh không vui bĩu môi.
Tần Thư Dao thấy rất tò mò, Mộ Thiếu Dục nhìn như thân thiết với Trịnh Anh Anh, nhưng mà lại giống như cực kỳ lạnh nhạt với nàng ta, chẳng lẽ tính tình của hắn đều luôn như thế?
Đường núi khó đi, Tần Thư Dao ngồi ở trên xe cũng rất khó chịu, cũng không có hứng thú thưởng thức phong cảnh, chỉ có thể nhắm mắt nghỉ ngơi. Có thể là đường núi này xóc nảy, mọi người đều không có hứng thú tán gẫu.
Bỗng nhiên gió lớn nổi lên, ngựa bỗng nhiên điên cuồng chạy về phía trước, suýt chút nữa quăng người trong xe ra, may mắn Mộ Thiếu Dục kịp thời kéo Tần Thư Dao lại, mà Mộ Thành Hi cũng gắt gao lôi kéo Trịnh Anh Anh.
"Sao lại thế này?" Mộ Thiếu Dục hô lớn.
Nhưng bên ngoài không có bất kỳ kẻ nào đáp lại.
Xe ngựa vẫn lắc lư kịch liệt như trước, chỉ cần hơi chút nắm không vững, sẽ bị quăng ra ngoài xe ngựa. Hơn nữa, nếu còn tiếp tục như vậy, xe ngựa này sợ cũng muốn tách ra từng mảnh. Đến lúc đó bốn người bọn họ ngã từ trên xe ngựa xuống, vậy hẳn phải chết không nghi ngờ gì.
"Cô nương nhanh nắm thật chặt, ta đi ra xem thử!" Nói xong Mộ Thiếu Dục khom người, nhanh chóng đi ra ngoài.
Bên ngoài cũng đã sớm không có xa phu, cũng không biết là khi nào thì ngã xuống xe ngựa.
Xem ra việc hôm nay, là có người cố ý chủ mưu.
Mấy con ngựa kia vẫn chạy như điên như trước, mà phía trước chính là một ngọn núi đá, nếu mấy con ngựa kia còn chạy điên cuồng như vậy, như vậy chiếc xe ngựa này chắc chắn sẽ chia năm xẻ bảy, mà người ngồi ở trên xe, cũng chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì
Trịnh Anh Anh do Mộ Thiếu Dục hộ tống, mà Tần Tuyết Như hoàn toàn khinh thường cùng trở về với mình. Hơn nữa, tuy vừa rồi nàng được vòng tay của Hoàng hậu, nhưng mà cũng triệt để chọc giận hai người Mộ Phương Hoa và Hoàng hậu, nàng cũng không muốn lại ở tại chỗ này, để Hoàng hậu đến bắt sai lầm.
Vẻ mặt Mộ Thành Hi cười rực rỡ: "Trước đó ta phái người chạy xe ngựa đến đón cô nương, đã sớm bị Bát muội sử thủ đoạn đuổi đi rồi nhỉ. Lúc này ngoài cửa cũng không có xe ngựa đưa cô nương trở về!"
Nghe vậy Tần Thư Dao ngẩn ra, lại lập tức thoải mái mà cười, chắc hẳn đuổi xe ngựa đi không phải là Mộ Phương Hoa, mà là Hoàng hậu.
"Vậy Ngũ hoàng tử đưa dân nữ trở về sao?"
Mộ Thành Hi cười gật đầu nói: "Dù sao cũng tiện đường, cùng nhau trở về thôi."
Tần Thư Dao nhìn trái nhìn phải, quả thật không có xe ngựa khác. Nếu bản thân không lên xe ngựa của Mộ Thành Hi, sợ thật sự chỉ có thể đi bộ trở về.diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđô
Chiếc xe ngựa này còn lớn hơn chiếc xe ngựa mà Tần Thư Dao ngồi lúc sáng rất nhiều, trong xe ngựa bày ra rượu ấm và khay điểm tâm tinh xảo.
Tĩnh Nguyệt rót cho hai người Tần Thư Dao và Mộ Thành Hi một ly rượu, sau đó lui ở một bên làm người tàng hình.
Tần Thư Dao cười cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm nhỏ, cười nói: "Xe ngựa kia hẳn là Ngũ hoàng tử cố ý để Bát công chúa đuổi đi nhỉ!"
Nếu Mộ Thành Hi thật sự không đồng ý, cho dù thật sự là Hoàng hậu gây nên, Mộ Thành Hi cũng có biện pháp ngăn cản.
Mộ Thành Hi lộ ra một chút tươi cười tuấn lãng: "Lời này của Tần đại cô nương là có ý gì?"
"Nếu Ngũ hoàng tử có chuyện gì, xin mời nói thẳng!"
Mộ Thành Hi nghe vậy ngẩn ra, lập tức lại cười vang nói: "Tính tình của Tần đại cô nương thật sự là ngay thẳng, bổn hoàng tử rất thích tiếp xúc với người như cô nương vậy!"
Khóe miệng Tần Thư Dao lộ ra một chút cười yếu ớt, lại không nói nữa.
"Thực ra ta cũng không có đại sự gì, chính là sợ Hoàng hậu sẽ gây bất lợi cho cô nương, cho nên mới đặc biệt đưa cô nương trở về!"
Đây chính là một phần nguyên nhân, về một phần khác, Mộ Thành Hi cũng không nguyện nói rõ.
Tần Thư Dao nghe vậy cũng yên lòng, nàng không đồng ý nhấc lên quan hệ quá lớn với Mộ Thành Hi, cho nên dù là đáp ứng làm minh hữu với Mộ Thành Hi rồi, cũng không đồng ý lui tới thân thiết với hắn. Chỉ bất đắc dĩ vì Mộ Thành Hi là hoàng tử, rất nhiều chuyện nàng cũng không thể không nghe theo.
"Đa tạ Ngũ hoàng tử quan tâm. Tuy rằng Hoàng hậu không thích dân nữ, nhưng mà cũng không dám xuống tay trong lúc này!"
Tần Thư Dao biết rõ Hoàng hậu tâm kế thâm trầm, tuyệt sẽ không làm ra việc làm cho người ta nghi ngờ.
Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, Tần Thư Dao nghi hoặc nhìn về phía Mộ Thành Hi, nàng không biết chuyện này lại có phải là Mộ Thành Hi giở trò quỷ hay không. Đối với Mộ Thành Hi, Tần Thư Dao không có nửa phần tín nhiệm, nàng nghi hoặc nhìn về phía Mộ Thành Hi.
Mộ Thành Hi cũng khẽ nhíu mày, nhấc màn xe lên, hỏi: "Sao lại thế này?"
"Xe ngựa của Tam hoàng tử rơi vào trong hố, Tam hoàng tử và Tam tiểu thư Trịnh gia đang đứng ở bên ngoài!"
"Là Anh Anh sao?" Tần Thư Dao nghe vậy cũng lập tức khom người đi ra.
Hai người Mộ Thiếu Dục và Trịnh Anh Anh đang đứng ở dưới một gốc cây đại thụ nói chuyện phiếm, bỗng nhiên nghe được âm thanh, lập tức quay đầu.
Trịnh Anh Anh vừa nhìn thấy Tần Thư Dao, lập tức cười chạy tới, sau đó lại nhìn ra phía sau thấy Mộ Thành Hi xuống xe, nhanh mồm nhanh miệng nói: "Sao tỷ và Ngũ hoàng tử ngồi chung một chiếc xe ngựa?" Sau khi nói xong lại âm thầm hối hận, bản thân vẫn ngồi chung một chiếc xe ngựa với Mộ Thiếu Dục đó thôi.
Nhưng Tần Thư Dao lại không có một chút xấu hổ nào, một dáng vẻ tự nhiên hào phóng: "Xe ngựa của ta bị Bát công chúa đuổi đi, may mắn Ngũ hoàng tử tiễn ta, bằng không ta cũng không biết nên làm thế nào bây giờ!"
Mộ Thiếu Dục nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, sau đó đi đến bên người Mộ Thành Hi, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Xe ngựa của chúng ta hỏng rồi, không bằng cùng trở về!"
Xe ngựa kia quả thật có thể chứa bốn người, chỉ là Mộ Thành Hi có chút không đồng ý, thật vất vả mới có cơ hội hai người ở chung một chỗ.
Trịnh Anh Anh thấy Mộ Thành Hi do dự, cười trêu ghẹo nói: "Chẳng lẽ Ngũ hoàng tử sợ chúng ta phá hỏng chuyện tốt của hai người?"
Mộ Thành Hi nhìn thoáng qua Tần Thư Dao một bên, thấy bộ dạng Tần Thư Dao giống như không nhìn thấy, không có một chút ngượng ngùng, cũng không oán trách Trịnh Anh Anh, dường như chuyện mà Trịnh Anh Anh nói không có liên quan gì đến nàng.
Mộ Thiếu Dục cũng nhìn về phía Tần Thư Dao, chỉ thấy vẻ mặt nàng hờ hững.
Mộ Thành Hi lộ ra một chút tươi cười xấu hổ: "Xe ngựa của các ngươi chắn ở giữa đường, ta đang suy nghĩ xe ngựa của ta phải đi qua thế nào!"
Lúc này Trịnh Anh Anh mới chú ý tới chiếc xe ngựa rơi vào trong hố kia, vừa vặn chắn ở giữa đường. Nhất thời lại có chút uể oải, cúi đầu nói: "Chẳng lẽ hôm nay chúng ta không trở về được?"
Người ở đây rất thưa thớt, hơn nữa bọn họ mang người ngựa cũng không nhiều, kéo xe ngựa từ trong hố ra, nhanh nhất cũng phải mất ba - bốn canh giờ!
Mộ Thiếu Dục chỉ vào một chỗ đường nhỏ mọc không ít cỏ dại, nói: "Ta biết bên kia có một con đường nhỏ, chính là đường dốc, khó đi!"
Tần Thư Dao không đồng ý trở lại núi Phi Phượng, hiện tại biện pháp duy nhất cũng chỉ có đi đường nhỏ.
Đầu mùa xuân, vạn vật đã bắt đầu sinh sôi. Vùng núi xanh um tươi tốt, mọc đầy hoa nhỏ không biết tên, trong gió mang theo mùi hương hoa nhàn nhạt.
Trịnh Anh Anh nhấc màn xe lên, nhìn phong cảnh ngoài xe, cười nói: "Cảnh sắc nơi này không thể so với núi Phi Phượng!" Sau đó lại hoạt bát quay đầu, nói với Mộ Thiếu Dục: "Làm sao mà huynh biết nơi này có một con đường nhỏ!"
Vẻ mặt của Mộ Thiếu Dục vẫn lạnh như băng như trước: "Lúc trước đã đi qua chỗ này!"
Lạnh như băng nói một câu, làm Trịnh Anh Anh không vui bĩu môi.
Tần Thư Dao thấy rất tò mò, Mộ Thiếu Dục nhìn như thân thiết với Trịnh Anh Anh, nhưng mà lại giống như cực kỳ lạnh nhạt với nàng ta, chẳng lẽ tính tình của hắn đều luôn như thế?
Đường núi khó đi, Tần Thư Dao ngồi ở trên xe cũng rất khó chịu, cũng không có hứng thú thưởng thức phong cảnh, chỉ có thể nhắm mắt nghỉ ngơi. Có thể là đường núi này xóc nảy, mọi người đều không có hứng thú tán gẫu.
Bỗng nhiên gió lớn nổi lên, ngựa bỗng nhiên điên cuồng chạy về phía trước, suýt chút nữa quăng người trong xe ra, may mắn Mộ Thiếu Dục kịp thời kéo Tần Thư Dao lại, mà Mộ Thành Hi cũng gắt gao lôi kéo Trịnh Anh Anh.
"Sao lại thế này?" Mộ Thiếu Dục hô lớn.
Nhưng bên ngoài không có bất kỳ kẻ nào đáp lại.
Xe ngựa vẫn lắc lư kịch liệt như trước, chỉ cần hơi chút nắm không vững, sẽ bị quăng ra ngoài xe ngựa. Hơn nữa, nếu còn tiếp tục như vậy, xe ngựa này sợ cũng muốn tách ra từng mảnh. Đến lúc đó bốn người bọn họ ngã từ trên xe ngựa xuống, vậy hẳn phải chết không nghi ngờ gì.
"Cô nương nhanh nắm thật chặt, ta đi ra xem thử!" Nói xong Mộ Thiếu Dục khom người, nhanh chóng đi ra ngoài.
Bên ngoài cũng đã sớm không có xa phu, cũng không biết là khi nào thì ngã xuống xe ngựa.
Xem ra việc hôm nay, là có người cố ý chủ mưu.
Mấy con ngựa kia vẫn chạy như điên như trước, mà phía trước chính là một ngọn núi đá, nếu mấy con ngựa kia còn chạy điên cuồng như vậy, như vậy chiếc xe ngựa này chắc chắn sẽ chia năm xẻ bảy, mà người ngồi ở trên xe, cũng chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì