Hai người Mộ Thiếu Dục và Mộ Thành Hi ôm quyền cúi người thi lễ với Hoàng hậu.
Hoàng hậu nhìn hai người Mộ Thành Hi và Mộ Thiếu Dục, còn bình yên vô sự đứng ở trong cung Tê Phượng của bà ta, trong mắt thoáng qua một chút âm độc.
Chỉ là chút âm độc kia chỉ chợt lóe rồi biến mất, sau đó trên mặt lại lộ ra tươi cười dịu dàng hiền từ: "Nghe nói hai người các con đêm qua một đêm không về, Bản cung còn tưởng rằng các con gặp phải bất trắc, đang muốn phái người đi tuần tra một phen. Hiện tại nhìn thấy hai người các con bình yên vô sự, bản cung cũng yên tâm!"
Hai người Mộ Thiếu Dục và Mộ Thành Hi đều là người cực kỳ nhẫn nại, cho dù biết ngày hôm qua là hoàng hậu phái người đuổi theo giết bọn họ, nhưng mà trên mặt cũng không lộ ra một chút không kiên nhẫn và chán ghét nào.
"Đa tạ mẫu hậu quan tâm, đêm qua nhi thần chỉ bị mưa to cản trở. Cho nên mới không kịp thời trở về!" Vẻ mặt của Mộ Thiếu Dục lạnh nhạt, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói.
Mộ Thành Hi cũng cười nói: "Cũng là nhi thần sợ mẫu hậu và phụ hoàng lo lắng, dù sao ngày hôm qua nhi thần theo mẫu hậu đi núi Phi Phượng, nếu nhi thần xảy ra chuyện, cũng sợ phụ hoàng trách cứ mẫu hậu! Cho nên nhi thần mới đặc biệt đến cung Tê Phượng, báo tin cho mẫu hậu!"
Hoàng hậu nghe vậy trong lòng cả kinh, chỉ là bà ta biết người phái đi ngày hôm qua đều là tử sĩ, cho dù hai người bọn họ không chết, những tử sĩ kia cũng sẽ không thể bị bọn họ bắt được.
"Khó cho các con khổ tâm như vậy, chỉ là phụ hoàng các con cũng không phải là người không rõ lí lẽ, cũng sẽ không tùy ý trách tội bản cung!" Hoàng hậu vung tay lên, nhẹ giọng nói: "Chắc hẳn đêm qua các con cũng không được nghỉ ngơi tốt, hiện tại đều đi về nghỉ ngơi đi!"
Hai người Mộ Thiếu Dục và Mộ Thành Hi cũng không đồng ý lại dây dưa với hoàng hậu, đều ào ào cúi người thi lễ, sau đó đều lui ra ngoài.
Đợi sau khi người đa đi xa, hoàng hậu tức giận cầm lấy ly trà trong tay dùng sức ném xuống đất, mắng: "Vô liêm sỉ, lại dám khi dễ đến trên đầu bản cung. Còn dám tới uy hiếp bản cung, lá gan thật sự là càng lúc càng lớn!"
Giữ lại ở trong cung đều là thân tín của hoàng hậu, cho nên hoàng hậu cũng không cố kị gì.
Ỷ Cầm đứng ở bên cạnh hoàng hậu vội vàng trấn an nói: "Nương nương, người đừng chọc tức thân mình. Lúc này bọn họ đến không phải là muốn người tức giận sao. Toàn bộ hậu cung này không phải đều là của nương nương sao, tuy rằng hiện tại Tứ hoàng tử bị giam giữ, nhưng mà chỉ cần Hoàng thượng một ngày không có lập thái tử, Tứ hoàng tử đều có cơ hội. Hơn nữa theo lý mà nói Tứ hoàng tử là đích tử, lại có không ít đại thần trong triều ủng hộ. Sau này còn có chỗ nào đến phiên bọn họ xuất hiện nhảy nhót chứ!"
Hoàng hậu nghe Ỷ Cầm nói xong, lửa giận trong lòng cũng phai nhạt một ít, chỉ là sắc mặt vẫn khó coi vạn phần: "Hừ, bọn họ muốn đấu với bản cung. Bản cung lại muốn xem bọn họ có bản lãnh gì!"
Nói xong hoàng hậu trầm tư một lát, sau đó nói với Ỷ Cầm: "Hai ngày tới ngươi đi điều tra hành tung của hai người bọn họ, còn có nữ nhi của Tần gia kia, cũng tra rõ ràng cho bản cung, xem bọn họ trong ngày thường có thường xuyên lui tới hay không!"
Ỷ Cầm cúi người thi lễ, nhẹ giọng nói: "Vậy nô tì sai người đi làm!"
Hoàng hậu hơi vuốt cằm, sau đó phất phất tay, ý bảo bọn họ đều lui xuống.
Tần Thư Dao tĩnh dưỡng ba ngày sau, mới rốt cuộc có thể xuống giường đi lại.
Trong thời gian này ngoại trừ Trịnh Anh Anh đến xem qua một lần, hai người Mộ Thành Hi và Mộ Thiếu Dục cũng từng đến xem qua một lần.
Ngày hôm đó, Tần Thư Dao ngồi ở trên bàn đu dây trong Hinh Hương Viện, hoa Tử Đằng quấn lấy toàn bộ bàn đu dây, lá xanh um tươi tốt vì Tần Thư Dao che khuất một mảng ánh nắng mặt trời.
"Tiểu thư, Ngũ hoàng tử lại phái người đưa thư, nói nếu cô nương bình phục, liền đi Túy Tiên lâu tập hợp!"
Túy Tên lâu đã thành nơi bọn họ tập hợp, mỗi lần có việc Mộ Thành Hi đều sẽ để Thanh Liên đi báo cho Tần Thư Dao biết.
Hai tay Tần Thư Dao nắm lấy bàn đu dây, vẫn như trước, nhẹ nhàng mà đong đưa. Từ lần trước sau lần suýt một chút nữa bị hại, Tần Thư Dao cố ý muốn duy trì một khoảng cách nhất định với đám người Mộ Thành Hi.
Bởi vì nàng không muốn trở thành mục tiêu của hoàng hậu, nàng cũng không muốn làm một oan hồn.
"Ngươi nói với Ngũ hoàng tử một tiếng, hai chân của ta còn chưa khỏi hẳn, tạm thời không thể ra khỏi cửa."
Hiện tại Tần Thư Dao thầm nghĩ muốn duy trì một khoảng cách nhất định với đám người Mộ Thành Hai, nàng không muốn để cho hoàng hậu có điều hoài nghi. Dù sao kẻ thù của nàng không phải là Hoàng hậu cũng không phải Tứ hoàng tử, mà là Hàn Thế Quân
Từ sau khi Mộ Tử Liệt bị giam giữ, Hàn Thế Quân cũng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Chỉ có Tần Thư Dao biết, Hàn Thế Quân tuyệt đối không phải là người dễ bị vứt sang một bên như vậy, chắc chắn kế tiếp hắn ta còn hành động khác.
Hiện tại cách Hoàng thượng băng hà còn nhiều năm, Tần Thư Dao không muốn để cho Hàn Thế Quân trải qua một ngày an ổn nào.
Thanh Liên nghe Tần Thư Dao nói xong có chút không vui nhăn mày lại, vốn nàng ta chính là người của Mộ Thành Hi, lúc trước thân phận của nàng ta còn chưa được làm sáng tỏ, cho nên làm việc coi như là ổn trọng. Nhưng mà từ khi thân phận của Thanh Liên được sáng tỏ, mà hai người Tần Thư Dao và Mộ Thành Hi lại trở thành minh hữu, thái độ của nàng ta cũng không còn cung kính với Tần Thư Dao như trước.
"Nhưng mà Ngũ hoàng tử nói lần này có chuyện quan trọng, bảo cô nương cần phải đi trước!"
Tần Thư Dao biết Thanh Liên này sẽ không nghe nàng sai sử, nàng nâng đôi mắt lên, khẽ hừ một tiếng: "Ngài ấy đường đường là một hoàng tử, có thể có chuyện gì mà làm không được. Ngươi đi nói với ngài ấy như thế."
Thanh Liên thấy trong hai mắt của Tần Thư Dao lộ ra một cỗ sắc bén, vốn lời đến bên miệng, cũng bị nuốt trở vào.
Nhìn bóng lưng của Thanh Liên, Tĩnh Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Lúc trước còn cảm thấy nàng làm việc thỏa đáng, làm người thành thật. Không nghĩ tới lại cũng là ỷ thế như vậy."
Tần Thư Dao đã sớm biết Thanh Liên này giữ lại không được: "Tùy nàng đi, dù sao cũng đợi không bao nhiêu ngày nữa đâu!"
Kiếp trước, nàng bị nô tài thân cận bên người nhất bán đứng. Kiếp này, nàng tuyệt đối sẽ không tái phạm lỗi lầm như vậy nữa.
Nô tài không trung thành, cũng không thể giữ lại!
Chính là mới đến buổi tối, Thanh Liên đã cầm một hộp đựng thức ăn tiến vào, tùy ý hành lễ với Tần Thư Dao, sau đó đặt hộp đựng thức ăn lên trên bàn, lạnh lùng nói: "Ngũ hoàng tử nói, cái này là cho tiểu thư."
Tần Thư Dao cau chặt mày, ban đầu nàng còn tưởng rằng nha đầu này chỉ không phục tùng dạy dỗ của nàng, không nghĩ tới hiện tại lại càng ngày càng vô pháp vô thiên.
Tĩnh Nguyệt thấy sắc mặt Tần Thư Dao khó coi, nhưng lại chưa làm khó dễ, cũng biết lúc này Tần Thư Dao không muốn trách cứ nàng ta.
Cho nên nàng đi đến trước bàn, mở hộp đựng thức ăn ra, thấy bên trong ngoại trừ thức ăn, còn có một phong thư.
Tĩnh Nguyệt lấy phong thư ra , giao đến trong tay Tần Thư Dao.
Tần Thư Dao mở phong thư ra, lại bắt đầu tỉ mỉ nhìn tờ giấy một vòng, mày liễu không khỏi nhíu càng chặt!
"Ngũ hoàng tử nói, sau khi để tiểu thư xem xong thư, liền ăn những thức ăn này." Thanh Liên đứng ở một bên không vui nói.
Tần Thư Dao hừ lạnh một tiếng, sau đó đứng lên, nhìn thoáng qua hộp đựng thức ăn trên bàn, lạnh lùng nói: "Ta biết nha đầu ngươi là người của Ngũ hoàng tử, có lẽ trong lòng ngươi còn ảo tưởng ngày nào đó có thể nằm lên giường của Ngũ hoàng tử!"
Thanh Liên nghe vậy mặt đỏ bừng, vội vàng phủ nhận: "Tiểu thư, nô tì chưa từng nghĩ như vậy!"
"Hừ, không ư? Ngươi thực sự coi ta cái gì cũng không biết?" Tần Thư Dao để tờ giấy lên trên bàn, phẫn nộ quát: "Phong thư này là ngươi viết!"
Thanh Liên nghe vậy sắc mặt lập tức trở nên khó coi: "Tiểu thư, lời này của người là có ý gì?"
"Hôm nay, ngươi gạt ta ra phủ, hiện tại lại còn muốn gạt ta cái gì nữa?"