Bởi vì hiện tại bên trong phòng bếp đều do Lại thị quản lý, mà Tần Thư Dao lại giúp đỡ cùng quản lý với Lại thị. Cho nên Ngô thị để Tần Thư Dao chuẩn bị một ít rượu.
Chuyện này cũng không phải một việc khó, dù sao Tần Thư Dao cũng là trưởng nữ, năm nay cũng mười lăm, rất nhanh sẽ cập kê. Ngô thị để nàng quản lý việc này coi như là coi trọng nàng.
Chỉ là Tần Thư Dao tuyệt đối tin tưởng Ngô thị sẽ không có lòng tốt như vậy, bên trong rượu nhất định có vấn đề.
Nàng không biết bộ váy thêu hoa văn sông núi lúc trước có vấn đều ở chỗ nào, cũng không biết đến cùng Ngô thị bố trí cạm bẫy gì. Cho nên nha hoàn của Ngô thị đưa cho nàng cái gì, đều phải kiểm tra kĩ từng cái. Sau đó lại bảo hai người Lục Trúc và Tĩnh Nguyệt cẩn thận kiểm tra rượu và chén thật kĩ.
Rượu và chén cũng đã sớm đặt ở trên bàn, Ngô thị bảo từng người một trong đám người Tần Thư Dao kính rượu Vân di nương. Ở trong mắt người ngoài, Ngô thị làm như vậy, cũng có thể nhìn ra Tần Lương coi trọng Vân di nương thế nào.
Tần Thư Dao là trưởng tỷ, tự nhiên là phải làm đầu.
Đợi sau khi hai người Vân di nương và Tần Thư Dao kính rượu và uống rượu xong, Ngô thị lại dùng ánh mắt mong chờ nhìn hai người bọn họ.
Hôm nay Ngô thị tự hạ thấp thân phận, tổ chức mừng thọ cho Vân di nương, cũng chính là vì giờ khắc này.
Nhưng mà đợi nửa ngày, lại đợi đến Vân di nương không có chuyện gì cả.
Ngô thị nhăn mày, lại tỉ mỉ đánh giá bộ váy thêu hoa văn sông núi trên người Vân di nương, lại nhìn không ra có gì không thích hợp.
Nhưng bà ta nhớ rõ ràng, Tiết Nhã nói qua, xiêm y này chỉ cần mặc vào một canh giờ, sẽ phát bệnh. Hơn nữa có rượu độc, như vậy Vân di nương phải chết không nghi ngờ gì.
Nhưng mà hiện tại đã qua một canh giờ, lúc này Vân di nương lại bình thường ngồi ở trên ghế, trên người cũng không có gì không ổn.
Ngô thị cau mày, lại nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, thấy Tần Thư Dao vẫn là dáng vẻ lạnh lùng như trước, trong lòng càng nghi hoặc.
Bà ta đã sớm bố trí không ít cơ sở ngầm ở trong Lạc Vân viện, chỉ cần Vân di nương có một chút động tĩnh, bà ta có thể lập tức biết được.
Nhưng mà liên tiếp mấy ngày, Vân di nương cũng chưa từng ra khỏi Lạc Vân Viện, mà nha hoàn bên người cũng chưa từng đi qua chỗ nào khác khả nghi.
Chỉ là Ngô thị không biết, tuy rằng bà ta bố trí không ít cơ sở ngầm ở trong viện Vân di nương. Nhưng mà cơ sở ngầm này đều là vì tiền làm việc, mà Vân di nương lại cho Tần Lương niềm vui.
Lúc trước Vân di nương từng cố ý dùng vài món, xử lý vài cơ sở ngầm, sau này lại dùng số tiền lớn hấp dẫn. Những cơ sở ngầm đó đều rất sợ chết, tham tài, tự nhiên rất nhanh sẽ làm phản.diễn-đàn-lê-quý-đôn
Cho nên Ngô thị không biết chuyện Lê Nhi đi tìm Tần Thư Dao, cũng không biết Tần Thư Dao cũng từng xuất hiện trong Lạc Vân viện.
Sau khi cơm nước xong, những người ẩn trong tối cũng đều được chuẩn bị thỏa đáng rồi.
Mọi người lại tụ tập ở bên trong Bách Hoa Viên, lúc này Bách Hoa Viên cũng đã sớm bố trí một sân khấu.
Bởi vì hôm nay người được chúc thọ là Vân di nương, cho nên Ngô thị để Vân di nương chọn kịch trước.
Vân di nương không dám vượt qua Ngô thị, vội vàng lắc đầu nói: "Tiện thiếp không dám, vẫn là mời phu nhân chọn trước!"
Ngô thị cũng không cưỡng cầu, khóe miệng cũng lộ ra một chút cười lạnh, sau đó chọn một khúc Mẫu Đơn Kiếp.
Nội dung diễn xướng là một nữ tử thanh lâu, bị một đại quan nhân nạp vào trong nhà làm thiếp, thế nhưng nữ tử thanh lâu kia không chịu nổi cô đơn, lại yêu đương vụng trộm với người khác, cuối cùng còn cùng liên thủ với tình nhân hãm hại đại quan nhân. May mắn phu nhân đại quan nhân kịp thời phát hiện, kịp thời cứu vị đại quan nhân kia. Mà kết quả của nữ tử thanh lâu kia đương nhiên là rất thê thảm.
Vừa mới bắt đầu diễn xướng, đã nghe được có người bắt đầu chỉ trỏ!
"Cũng chỉ là nữ tử thanh lâu, ỷ vào bản thân có vài phần tư sắc, lại còn dám tổ chức sinh nhật. Nếu là ta thì sẽ không nhân từ nương tay như Tần đại phu nhân vậy, đã sớm đuổi nàng ta đi rồi!"
"Đúng vậy, không phải là một tiện nô thôi sao, thật sự tự cho mình là chủ tử rồi."
"Chúng ta trở về phải xem lão gia nhà mình thật kĩ, nếu đều giống Tần đại lão gia, không phải là chúng ta sẽ nghẹn khuất đến chết ư!"
Những lời này không chỉ truyền đến trong tai Vân di nương, tự nhiên cũng truyền đến trong tai đám người Ngô thị và Tần Minh Hi. Hơn nữa những lời này rất nhanh sẽ truyền đến trong tai Tần Lương và Tần lão phu nhân.
Hôm nay thể diện của Tần phủ xem như mất hết, mà Ngô thị cũng chỉ làm theo ý của Tần Lương. Mặc kệ là Tần Lương hay Tần lão phu nhân đều không đổ tội đến trên người bà ta.
Vân di nương nghe thấy mấy câu nói này không khỏi âm thầm cắn môi dưới, nàng biết Ngô thị cố ý làm long trọng như thế, chính là muốn những người này nhục nhã bản thân.
Chỉ là lúc này nàng không thể nói thêm một câu nào nữa, càng không thể làm ra việc gì khác người, bằng không cho dù là Tần Lương có yêu thương bản thân, cũng sẽ có người ra mặt giúp đỡ Ngô thị đuổi bản thân đi.
Tuy rằng Ngô thị không biết vì sao Vân di nương không phát độc, chỉ là bà ta cũng đã sớm làm vài tầng chuẩn bị. Hôm nay bà ta nhất định phải lấy mạng Vân di nương!
Chỉ là khi diễn xướng đến một nửa, hai người Tần Tuyết Như và Tiết Nhã ngồi ở bên cạnh Ngô thị lại bỗng nhiên ôm bụng, kêu khóc!
"Ai u, bụng của ta... Đau... Đau chết mất..."
Tần Tuyết Như cau mày, hai tay đều ôm bụng.
Hôm nay nàng ta không ăn đồ ăn gì, nhưng mà vì sao lại như vậy.
Mà giống triệu chứng với nàng cũng chỉ có Tiết Nhã, những người khác đều bình yên vô sự.
Trong lòng Ngô thị kinh hãi, cũng bất chấp người trên đài, sốt ruột hỏi: "Làm sao vậy?"
"Con cũng không biết... Cảm thấy bụng rất đau..."
Ngô thị vội vàng sai người đỡ hai người Tần Tuyết Như và Tiết Nhã trở về trong phòng, về phần những phu nhân này bà ta cũng không rảnh để quan tâm, mà những người đó cũng không có hứng thú, đều dẹp đường về phủ.
Những người ẩn trong tối cũng bởi vì trận hỗn loạn này, mà không ra tay với Vân di nương.
Đợi sau khi mọi người đều đi hết, khóe miệng Tần Thư Dao mới hiện lên một chút cười lạnh, nàng xoay người, nhìn Vân di nương.
Mà Vân di nương vội vàng cúi người thi lễ, cung kính nói: "Đa tạ đại tiểu thư cứu giúp!"
Tần Thư Dao nhìn Vân di nương, kiếp trước người này chết rất sớm, kiếp này lại được nàng cứu, không biết kế tiếp có thể mang đến cho Ngô thị một mối uy hiếp lớn hơn nữa hay không!
"Di nương không cần khách khí như thế. Đại phu nhân tuyệt đối sẽ không cứ như vậy mà từ bỏ ý đồ, cho nên di nương cũng không nên khinh thường. Miễn cho bị bà ta nói trúng!"
Thực ra cùng liên thủ với Vân di nương, Tần Thư Dao cũng có không ít chỗ tốt.
Lần trước Ngô thị và Tần Tuyết Như còn muốn đuổi bản thân ra khỏi Tần phủ, hiện tại nàng cũng muốn để cho bọn họ nếm thử mùi vị đau đớn trước.
Sau khi về tới Hinh Hương viện, Tĩnh Nguyệt vội vàng nói: "Tiểu thư, Thanh Liên kia vẫn là không chịu nói."
Tần Thư Dao không chắc chắn lắm, bởi vì Thanh Liên phản bội Mộ Thiếu Dục, hay là bởi vì nhìn không vừa mắt, mới có thể cố ý lừa nàng đi ra ngoài. Cho nên nàng nhốt Thanh Liên ở trong phòng trước, ép hỏi mấy ngày, không nghĩ tới Thanh Liên lại cứng đầu như vậy, từ đầu tới cuối một câu cũng không chịu nói.
"Mang nàng ta tới đây, ta tự mình hỏi một câu!"
Tần Thư Dao nhíu mày, nàng không tin phía sau Thanh Liên không có người. Vài ngày nay nàng luôn tránh ở Tần phủ, không đồng ý đi ra ngoài, là vì sợ có người muốn hãm hại nàng.
Bởi vì hiện tại bên trong phòng bếp đều do Lại thị quản lý, mà Tần Thư Dao lại giúp đỡ cùng quản lý với Lại thị. Cho nên Ngô thị để Tần Thư Dao chuẩn bị một ít rượu.
Chuyện này cũng không phải một việc khó, dù sao Tần Thư Dao cũng là trưởng nữ, năm nay cũng mười lăm, rất nhanh sẽ cập kê. Ngô thị để nàng quản lý việc này coi như là coi trọng nàng.
Chỉ là Tần Thư Dao tuyệt đối tin tưởng Ngô thị sẽ không có lòng tốt như vậy, bên trong rượu nhất định có vấn đề.
Nàng không biết bộ váy thêu hoa văn sông núi lúc trước có vấn đều ở chỗ nào, cũng không biết đến cùng Ngô thị bố trí cạm bẫy gì. Cho nên nha hoàn của Ngô thị đưa cho nàng cái gì, đều phải kiểm tra kĩ từng cái. Sau đó lại bảo hai người Lục Trúc và Tĩnh Nguyệt cẩn thận kiểm tra rượu và chén thật kĩ.
Rượu và chén cũng đã sớm đặt ở trên bàn, Ngô thị bảo từng người một trong đám người Tần Thư Dao kính rượu Vân di nương. Ở trong mắt người ngoài, Ngô thị làm như vậy, cũng có thể nhìn ra Tần Lương coi trọng Vân di nương thế nào.
Tần Thư Dao là trưởng tỷ, tự nhiên là phải làm đầu.
Đợi sau khi hai người Vân di nương và Tần Thư Dao kính rượu và uống rượu xong, Ngô thị lại dùng ánh mắt mong chờ nhìn hai người bọn họ.
Hôm nay Ngô thị tự hạ thấp thân phận, tổ chức mừng thọ cho Vân di nương, cũng chính là vì giờ khắc này.
Nhưng mà đợi nửa ngày, lại đợi đến Vân di nương không có chuyện gì cả.
Ngô thị nhăn mày, lại tỉ mỉ đánh giá bộ váy thêu hoa văn sông núi trên người Vân di nương, lại nhìn không ra có gì không thích hợp.
Nhưng bà ta nhớ rõ ràng, Tiết Nhã nói qua, xiêm y này chỉ cần mặc vào một canh giờ, sẽ phát bệnh. Hơn nữa có rượu độc, như vậy Vân di nương phải chết không nghi ngờ gì.
Nhưng mà hiện tại đã qua một canh giờ, lúc này Vân di nương lại bình thường ngồi ở trên ghế, trên người cũng không có gì không ổn.
Ngô thị cau mày, lại nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, thấy Tần Thư Dao vẫn là dáng vẻ lạnh lùng như trước, trong lòng càng nghi hoặc.
Bà ta đã sớm bố trí không ít cơ sở ngầm ở trong Lạc Vân viện, chỉ cần Vân di nương có một chút động tĩnh, bà ta có thể lập tức biết được.
Nhưng mà liên tiếp mấy ngày, Vân di nương cũng chưa từng ra khỏi Lạc Vân Viện, mà nha hoàn bên người cũng chưa từng đi qua chỗ nào khác khả nghi.
Chỉ là Ngô thị không biết, tuy rằng bà ta bố trí không ít cơ sở ngầm ở trong viện Vân di nương. Nhưng mà cơ sở ngầm này đều là vì tiền làm việc, mà Vân di nương lại cho Tần Lương niềm vui.
Lúc trước Vân di nương từng cố ý dùng vài món, xử lý vài cơ sở ngầm, sau này lại dùng số tiền lớn hấp dẫn. Những cơ sở ngầm đó đều rất sợ chết, tham tài, tự nhiên rất nhanh sẽ làm phản.diễn-đàn-lê-quý-đôn
Cho nên Ngô thị không biết chuyện Lê Nhi đi tìm Tần Thư Dao, cũng không biết Tần Thư Dao cũng từng xuất hiện trong Lạc Vân viện.
Sau khi cơm nước xong, những người ẩn trong tối cũng đều được chuẩn bị thỏa đáng rồi.
Mọi người lại tụ tập ở bên trong Bách Hoa Viên, lúc này Bách Hoa Viên cũng đã sớm bố trí một sân khấu.
Bởi vì hôm nay người được chúc thọ là Vân di nương, cho nên Ngô thị để Vân di nương chọn kịch trước.
Vân di nương không dám vượt qua Ngô thị, vội vàng lắc đầu nói: "Tiện thiếp không dám, vẫn là mời phu nhân chọn trước!"
Ngô thị cũng không cưỡng cầu, khóe miệng cũng lộ ra một chút cười lạnh, sau đó chọn một khúc Mẫu Đơn Kiếp.
Nội dung diễn xướng là một nữ tử thanh lâu, bị một đại quan nhân nạp vào trong nhà làm thiếp, thế nhưng nữ tử thanh lâu kia không chịu nổi cô đơn, lại yêu đương vụng trộm với người khác, cuối cùng còn cùng liên thủ với tình nhân hãm hại đại quan nhân. May mắn phu nhân đại quan nhân kịp thời phát hiện, kịp thời cứu vị đại quan nhân kia. Mà kết quả của nữ tử thanh lâu kia đương nhiên là rất thê thảm.
Vừa mới bắt đầu diễn xướng, đã nghe được có người bắt đầu chỉ trỏ!
"Cũng chỉ là nữ tử thanh lâu, ỷ vào bản thân có vài phần tư sắc, lại còn dám tổ chức sinh nhật. Nếu là ta thì sẽ không nhân từ nương tay như Tần đại phu nhân vậy, đã sớm đuổi nàng ta đi rồi!"
"Đúng vậy, không phải là một tiện nô thôi sao, thật sự tự cho mình là chủ tử rồi."
"Chúng ta trở về phải xem lão gia nhà mình thật kĩ, nếu đều giống Tần đại lão gia, không phải là chúng ta sẽ nghẹn khuất đến chết ư!"
Những lời này không chỉ truyền đến trong tai Vân di nương, tự nhiên cũng truyền đến trong tai đám người Ngô thị và Tần Minh Hi. Hơn nữa những lời này rất nhanh sẽ truyền đến trong tai Tần Lương và Tần lão phu nhân.
Hôm nay thể diện của Tần phủ xem như mất hết, mà Ngô thị cũng chỉ làm theo ý của Tần Lương. Mặc kệ là Tần Lương hay Tần lão phu nhân đều không đổ tội đến trên người bà ta.
Vân di nương nghe thấy mấy câu nói này không khỏi âm thầm cắn môi dưới, nàng biết Ngô thị cố ý làm long trọng như thế, chính là muốn những người này nhục nhã bản thân.
Chỉ là lúc này nàng không thể nói thêm một câu nào nữa, càng không thể làm ra việc gì khác người, bằng không cho dù là Tần Lương có yêu thương bản thân, cũng sẽ có người ra mặt giúp đỡ Ngô thị đuổi bản thân đi.
Tuy rằng Ngô thị không biết vì sao Vân di nương không phát độc, chỉ là bà ta cũng đã sớm làm vài tầng chuẩn bị. Hôm nay bà ta nhất định phải lấy mạng Vân di nương!
Chỉ là khi diễn xướng đến một nửa, hai người Tần Tuyết Như và Tiết Nhã ngồi ở bên cạnh Ngô thị lại bỗng nhiên ôm bụng, kêu khóc!
"Ai u, bụng của ta... Đau... Đau chết mất..."
Tần Tuyết Như cau mày, hai tay đều ôm bụng.
Hôm nay nàng ta không ăn đồ ăn gì, nhưng mà vì sao lại như vậy.
Mà giống triệu chứng với nàng cũng chỉ có Tiết Nhã, những người khác đều bình yên vô sự.
Trong lòng Ngô thị kinh hãi, cũng bất chấp người trên đài, sốt ruột hỏi: "Làm sao vậy?"
"Con cũng không biết... Cảm thấy bụng rất đau..."
Ngô thị vội vàng sai người đỡ hai người Tần Tuyết Như và Tiết Nhã trở về trong phòng, về phần những phu nhân này bà ta cũng không rảnh để quan tâm, mà những người đó cũng không có hứng thú, đều dẹp đường về phủ.
Những người ẩn trong tối cũng bởi vì trận hỗn loạn này, mà không ra tay với Vân di nương.
Đợi sau khi mọi người đều đi hết, khóe miệng Tần Thư Dao mới hiện lên một chút cười lạnh, nàng xoay người, nhìn Vân di nương.
Mà Vân di nương vội vàng cúi người thi lễ, cung kính nói: "Đa tạ đại tiểu thư cứu giúp!"
Tần Thư Dao nhìn Vân di nương, kiếp trước người này chết rất sớm, kiếp này lại được nàng cứu, không biết kế tiếp có thể mang đến cho Ngô thị một mối uy hiếp lớn hơn nữa hay không!
"Di nương không cần khách khí như thế. Đại phu nhân tuyệt đối sẽ không cứ như vậy mà từ bỏ ý đồ, cho nên di nương cũng không nên khinh thường. Miễn cho bị bà ta nói trúng!"
Thực ra cùng liên thủ với Vân di nương, Tần Thư Dao cũng có không ít chỗ tốt.
Lần trước Ngô thị và Tần Tuyết Như còn muốn đuổi bản thân ra khỏi Tần phủ, hiện tại nàng cũng muốn để cho bọn họ nếm thử mùi vị đau đớn trước.
Sau khi về tới Hinh Hương viện, Tĩnh Nguyệt vội vàng nói: "Tiểu thư, Thanh Liên kia vẫn là không chịu nói."
Tần Thư Dao không chắc chắn lắm, bởi vì Thanh Liên phản bội Mộ Thiếu Dục, hay là bởi vì nhìn không vừa mắt, mới có thể cố ý lừa nàng đi ra ngoài. Cho nên nàng nhốt Thanh Liên ở trong phòng trước, ép hỏi mấy ngày, không nghĩ tới Thanh Liên lại cứng đầu như vậy, từ đầu tới cuối một câu cũng không chịu nói.
"Mang nàng ta tới đây, ta tự mình hỏi một câu!"
Tần Thư Dao nhíu mày, nàng không tin phía sau Thanh Liên không có người. Vài ngày nay nàng luôn tránh ở Tần phủ, không đồng ý đi ra ngoài, là vì sợ có người muốn hãm hại nàng.