Ở thôn trang ngây người hai ngày, sau đó lên đường trở về kinh thành! Ngồi trên xe ngựa, Vân Lãnh Ca nhìn thần thái phấn khởi của nam nhân trước mắt, trong lòng bốc hỏa! Ở thôn trang hai ngày, phạm vi hoạt động của nàng chỉ có ba chỗ, trên giường, bàn cơm, ôn tuyền! Còn về vấn đề túng dục quá độ, Vân Lãnh Ca đã tìm cơ hội thương lượng với Mộ Dung Diệp, ngoài mặt rất phong độ đồng ý, nhưng màn đêm vừa buông xuống đã tìm các loại lý do cầu bồi thường, cầu an ủi, mà muốn an ủi chính là buổi tối phải lặp lại những chuyện như vậy suốt hai ngày nay, tiếp xúc thân mật hai ngày này đều muốn nhiều hơn so với nửa năm trước, khiến Vân Lãnh Ca khắc sâu một cái đạo lý, xử nam không dễ trêu chọc, một khi nếm thử chuyện tình nam nữ, sẽ nghiện muốn dây dưa không dứt.
Nhìn ánh mắt giận dữ của Vân Lãnh Ca, khóe miệng Mộ Dung Diệp nâng lên nụ cười khẽ, cúi đầu ấn xuống một nụ hôn lên trán nàng, hỏi: "Ca nhi, sao thế, không vui mừng sao?"
"Chàng cảm thấy sao?" Vân Lãnh Ca nghiến răng, hầu như từng chữ đều nặn từ trong kẽ răng ra.
"Vi phu vẫn rất nghe lời nương tử, cho nên Ca nhi nên vui vẻ mới đúng." Tựa như Mộ Dung Diệp không nghe hàm nghĩa trong lời nói của Vân Lãnh Ca, bất giác đưa tay bế nàng vào lòng, nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Về phần quyền lợi Ca nhi yêu cầu, vi phu cảm thấy Ca nhi có thể suy nghĩ vấn đề nàng ở phía trên, như vậy thì.... A...." Mộ Dung Diệp còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy eo đau xót, trong nháy mắt đã hiểu, hắn bị nương tử thân yêu nhéo rồi.
"Mộ Dung Diệp, chàng còn dám nói một câu, tối nay đừng mơ vào phòng ngủ." Vân Lãnh Ca cắn răng, nhìn chằm chằm nam nhân không biết chừng mực, hận không thể cắn vào khuôn mặt đang cười quỷ dị của hắn.
Mộ Dung Diệp vuốt eo, thấy Vân Lãnh Ca thẹn quá hóa giận, nịnh nọt nói: "Ca nhi, nàng không thể oán trách ta, đều do nương tử quá mê người, mỗi lần vi phu đều cầm lòng không đậu mà."
Nghe vậy, Vân Lãnh Ca cười lạnh một tiếng: "Thế tử gia có thể ngủ thư phòng, không nhìn thấy tiểu nữ thì tốt rồi?"
"Vậy càng không được, Ca nhi không ngủ bên cạnh, ta nhất định sẽ thao thức." Mộ Dung Diệp biết Ca nhi tức giận, xưng hô đã biến thành lúc bọn họ mới quen, nhưng cũng hiểu, quả thật hắn khiến nàng có chút sợ, thật ra thì, bản thân hắn không phải người thích làm chuyện đó, trước đây cuộc sống ở trại lính cũng coi như tâm như nước lặng, chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó hắn sẽ có loại lưu luyến gió trăng này, nhưng từ khi biết Ca nhi, hắn luôn khó có thể khắc chế, lúc nào cũng muốn ôm ấp nàng, sau đó tự dẫn lửa thiêu thân, càng muốn nhiều hơn, cuối cùng đã không thể cứu vãn.
Đến vương phủ, hai người mới vừa vào cửa phủ, chỉ thấy một ma ma khoảng năm mươi tuổi tiến lên đón, hành lễ nói: "Tham kiến Thế tử, Thế tử phi."
"Đây là Đổng ma ma, vú nuôi của mẫu phi." Mộ Dung Diệp nghiêng đầu nói với Vân Lãnh Ca.
"Ma ma hảo." Vân Lãnh Ca nhẹ nhàng gật đầu, cười nói, thì ra là vú nuôi của Hòa Nhạc công chúa, khó trách phong thái không giống với nô tỳ bình thường.
"Thế tử phi khách khí." Đổng ma ma cười nói, nhân cơ hội lặng lẽ quan sát tân Thế tử phi trước mặt, chỉ thấy dung mạo nàng thanh lệ, cử chỉ thỏa đáng, đặc biệt trong mắt lơ đãng tản ra ánh sáng tự tin và cơ trí, tạo thành đối lập mãnh liệt với vẻ nhu nhược bề ngoài của nàng, khiến người ta cảm thấy thân thể nàng gầy yếu nhưng bên trong lại ẩn chứa năng lượng khổng lồ, không thể khinh thường.
"Thế tử, Uông công công bên cạnh Hoàng thượng đến đây truyền lời, bây giờ đang ở khách thính [1] chờ ngài." Ánh mắt Đổng ma ma rơi vào Mộ Dung Diệp, kính cẩn hỏi.
[1] khách thính: phòng khách
"Đã biết." Mộ Dung Diệp lười biếng đáp một tiếng, kéo tay Vân Lãnh Ca đi đến khách thính.
Vân Lãnh Ca vừa đi vừa ngưng mắt nhìn hoàn cảnh vương phủ, cảm thấy tiền viện và hậu viện vương phủ không có khác biệt lớn, thực vật thân cỏ hơi nhiều, cần có hoa tươi trang trí nhưng lại tu bổ thành các loại bồn cảnh phong phú, mặc dù không như trăm hoa đua nở nhưng khiến người ta kinh ngạc, bố cục này cũng thể hiện một ý vị độc đáo.
"Ca nhi, thích không? Nếu không thích, ta ra lệnh cho người trang trí lại." Mộ Dung Diệp thấy Vân Lãnh Ca quan sát hoàn cảnh trong vương phủ, phát hiện nàng không có biểu cảm gì, nghĩ nàng không thích cảnh trí quá mức mộc mạc.
"Thiếp rất thích." Vân Lãnh Ca ghé mắt cười ngọt ngào với Mộ Dung Diệp, thấy trong mắt hắn mang theo một vẻ khẩn trương thận trọng, trong lòng ấm áp, cười nói.
Nghe vậy, Mộ Dung Diệp thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đổng ma ma theo phía sau lưng hai người thấy tình cảnh này, khuôn mặt kinh ngạc, Thế tử thật sự rất quan tâm Thế tử phi? Còn lo nàng không thích vương phủ? Từ trong ánh mắt của Thế tử, Đổng ma ma thấy được vẻ nghiêm túc, bà không hoài nghi chút nào, nếu Thế tử phi nói không thích, Thế tử lập tức sẽ tìm người bố trí vương phủ theo sở thích của Thế tử phi.
"Nô tài thỉnh an Thế tử, Thế tử phi." Uông công công đang ngồi trong khách thính uống trà luôn chú ý động tĩnh ngoài cửa, thấy Mộ Dung Diệp và Vân Lãnh Ca nắm tay đi đến, vội vàng hành lễ nói.
"Tìm bản Thế tử có việc gì?" Mộ Dung Diệp lười phải nhìn ông ta, trực tiếp dìu Vân Lãnh Ca ngồi vào ghế thái sư, không quay đầu lại hỏi.
"Hoàng thượng nói sứ giả Bắc Nguyệt quốc đã vào Đông Dương, ít ngày nữa sẽ đến Kinh Thành, hi vọng Thế tử có thể ra khỏi thành nghênh đón." Uông công công sớm đã quen Mộ Dung Diệp phách lối, trên mặt không nhìn ra nửa điểm bất mãn, cười đi lên trước bẩm báo nói.
"Tân hôn của bản Thế tử mới qua ba ngày, như keo như sơn, thời điểm khó chia xa, Hoàng thượng lại hạ chỉ, quá không săn sóc bản Thế tử rồi." Mộ Dung Diệp chậm rãi ngồi xuống, khóe miệng nở nụ cười châm chọc, cười như không cười nhìn Uông công công nói.
"Hoàng thượng biết Thế tử tân hôn, vốn không nhẫn tâm quấy rầy, nhưng...." Uông công công cười theo nói, lời còn chưa nói xong đã bị Mộ Dung Diệp ngắt: "Không đành lòng quấy rầy cũng đừng quấy rầy chứ, ngày mai sẽ là ngày phu nhân bản Thế tử lại mặt, ngươi cảm thấy bản Thế tử sẽ để nàng một thân một mình đi lại mặt sao?"
Đôi mày thanh tú của Vân Lãnh Ca khẽ nhăn, thần tử tân hôn đều có ba ngày nghỉ phép, bản thân Mộ Dung Diệp lại không nhậm chức trong kinh thành, sao bọn họ mới vừa tân hôn hai ngày Hoàng đế đã tìm đến cửa rồi? Tuy có lý do đầy đủ, ra khỏi thành nghênh đón sứ giả Bắc Nguyệt, nhưng sứ giả Bắc Nguyệt đến đây để tăng cường quan hệ hữu nghị giữa hai nước, không phải đến phát động chiến tranh, nên lẽ ra không cần phái Mộ Dung Diệp dụng binh như thần chủ động nghênh đón, chẳng lẽ trong đó còn có gì mờ ám? Hoặc là Hoàng thượng đang tính toán điều gì?
"Thế tử, lần này sứ giả Bắc Nguyệt đi sứ đến Đông Dương có Đại Hoàng tử, Tam Hoàng tử, và Bát công chúa, Hoàng thượng nói nhất định phải coi trọng, tránh chậm trễ khách quý, cho nên muốn ngài đi nghênh đón." Trên mặt Uông công công có chút nôn nóng, vội vàng nói ra thân phận của người Bắc Nguyệt đến, hi vọng Mộ Dung Diệp có thể hiểu tầm quan trọng của chuyện lần này.
"Tất cả công vụ chờ qua ngày mai lại nói, nếu Hoàng thượng không chờ được bản Thế tử đưa ái thê đi lại mặt, vậy thì chọn người khác, Lãnh thế tử, Phong thế tử, đều là người thừa kế vương thất, năng lực không tầm thường, không bằng công công đề cử hai người này với Hoàng thượng, để tránh cứ nắm bản Thế tử không thả." Môi mỏng Mộ Dung Diệp khẽ nhếch, lông mi dài khơi lên, cười tùy ý, không chút để ý nói.
"Thế tử, ngài, chuyện này...., lão nô không thể báo lại." Gương mặt Uông công công khổ sở nhìn Mộ Dung Diệp, chuyện chưa hoàn thành, Hoàng thượng nhất định sẽ không dễ dàng tha cho ông ta.
"Yên tâm, ngươi cứ nói đều là ý của bản Thế tử, Hoàng thượng sẽ không trách tội ngươi." Hôm nay tâm tình Mộ Dung Diệp rất tốt, nói chuyện với người khác vẫn giữ vẻ mặt ôn hoà, khoát tay áo với Uông công công, ý bảo ông ta rời đi, giây lát, thấy ông ta vẫn không có ý rời khỏi, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt dần lạnh, lạnh lùng đảo qua: "Còn chưa cút? Muốn bản Thế tử tự mình tiễn ngươi sao?"
"Nô tài cáo lui, nô tài cáo lui." Uông công công nghe vậy liên tục không ngừng hành lễ, đôi chân già như gắn Phong Hỏa Luân chạy thật nhanh, đảo mắt đã không thấy bóng dáng.
Tính tình Mộ Dung Thế tử đã nói một không nói hai, nếu trêu chọc hắn, không dám đảm bảo ngày mai sẽ không phơi thây đầu đường, Uông công công vừa chạy đầu óc vừa nhanh chóng suy nghĩ biện pháp giải quyết, nhưng khi đến Hoàng cung, sửng sốt vì không nghĩ ra lý do thích hợp để giải thích cho lời từ chối của Mộ Dung Diệp, cuối cùng chỉ đành phải quỳ trên mặt đất xin tội, kể lại nguyên lời của Thế tử.
Hoàng đế đang phê tấu chương, nghe Uông công công nói, sắc mặt nhạt nhẽo, thanh lương như nước, không có bất kỳ một tia cảm xúc, liếc mắt nhìn Uông công công quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy, giọng nói lạnh nhạt: "Trẫm đã sớm nghĩ đến, đứng lên đi."
Hoàng đế nói những lời này đối với Uông công công mà nói chính là âm thanh của trời đất, chỉ thấy ông ta như được đại xá lau mồ hôi cuồn cuộn trên trán cẩn thận đứng lên, lòng vẫn còn sợ hãi cúi đầu không dám nhìn sắc mặt Hoàng thượng, người ngự tiền hầu hạ tối kỵ tự mình hiểu rõ Thánh ý, một khi sơ sẩy, đầu người sẽ rớt, khó giữ được tính mạng, Uông công công cận thân hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm, đương nhiên am hiểu sâu sắc đạo lý này, Thiên tử phân phó, ngươi chỉ cần y lệnh làm việc là được, phải tránh suy đoán cá nhân, nếu không chính là tự cho mình thông minh, không còn sống lâu nữa.
"Cứ theo lời Mộ Dung Thế tử nói, ngươi đến Âu Dương vương phủ, Lãnh vương phủ truyền chỉ, lệnh cho Phong thế tử, Lãnh thế tử lập tức ra khỏi thành, tiếp ứng sứ giả Bắc Nguyệt, không được chậm trễ." Hoàng đế trầm ngâm suy tư một lúc, chấp bút chậm rãi viết một chữ Lạc lên tấu chương trước mặt, trầm giọng nói.
Uông công công thấy Hoàng thượng nói ‘truyền chỉ’, chứ không phải đến chỗ Mộ Dung Vương phủ ‘báo trước’, lập tức hiểu ý Hoàng thượng, tâm tư xoay chuyển một phen, vội vàng hành lễ ứng tiếng, cung kính cáo lui khỏi đại điện.
Hoàng đế ngưng mắt nhìn nội dung tấu chương trước mặt, trong ánh mắt thâm thúy khó dò thoáng qua một đạo ánh sáng sâu thẳm, nhưng thoáng qua rồi biến mất!
Trong vương phủ, Vân Lãnh Ca phân phó vài nha hoàn chọn chút quà tặng chuẩn bị ngày mai lại mặt, cảm nhận được tầm mắt nóng rực trên người như bóng với hình, Vân Lãnh Ca không thể làm gì đành xoay người, nhìn thẳng vào ánh mắt như châu ngọc sáng chói kia.
Đáy mắt Mộ Dung Diệp cực nhanh xẹt qua nụ cười thực hiện được ý đồ, ánh mắt dịu dàng tập trung vào ánh mắt Vân Lãnh Ca, ý trong đáy lòng đều thể hiện nơi đáy mắt.
"A Diệp đối với thiếp rất rốt, vi thê vô cùng cảm kích, buổi tối sẽ tự mình xuống bếp bồi thường cho phu quân được không?" Toàn thân Vân Lãnh Ca sởn gai ốc, đôi mắt sáng ngập nước tràn ra nụ cười yếu ớt, ôn nhu mở miệng.
"Xuống bếp sao đủ, vi phu vì nương tử cự tuyệt Thánh chỉ của Hoàng thượng, sơ sót một chút đây chính là làm nghịch Thánh ý, không chừng toàn gia sẽ bị sao trảm [2], vi phu trả giá cao như vậy, nương tử lại không bồi thường thật hậu sao, làm người ta đau lòng." Mộ Dung Diệp chưa hài lòng với điều kiện của Vân Lãnh Ca, tiếp tục nhất quyết không buông tha mục đích của hắn.
[2] sao trảm: tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội
"Đứng nói nhảm, thiếp thấy chàng cố ý ngang ngược càn rỡ trước mặt Hoàng thượng, để ông ta nghĩ chàng đơn giản, dễ bắt chẹt, hiện tại được tiện nghi còn ra vẻ, da mặt thật dầy." Vân Lãnh Ca hừ lạnh một tiếng, nhẫn tâm đâm thủng lời nói dối của Mộ Dung Diệp, để tránh hắn thuận lợi bò lên, không biết đủ cứ yêu cầu này nọ!
"Ách...." Trong nháy mắt giọng nói Mộ Dung Diệp hơi đờ ra, thấy trên mặt Vân Lãnh Ca giận dữ, có chút lúng túng, ngượng ngùng cười một tiếng, nàng thật sự rất thông tuệ, từ trong thâm tâm vỗ tay trầm trồ khen ngợi: "Ca nhi không hổ là tri kỷ của vi phu, biết rõ vi phu đang ngụy trang, có thể thấy được tâm tư Ca nhi cẩn thận, ít người có thể khách quan như nàng."
Đối với sự nịnh nọt của hắn, Vân Lãnh Ca cũng không lạ gì, lạnh lùng nói: "Thế tử gia đừng diễn sâu quá, không khéo mất nhiều hơn được."
“Hiện tại người Hoàng thượng phí tâm muốn đối phó không phải là ta." Mộ Dung Diệp nghĩ đến tối hôm qua ám vệ bẩm báo có chuyện xảy ra, môi nở nụ cười sâu xa, âm thanh chắc chắn nói: "Ca nhi, không đến hai tháng, chắc chắn Hoàng thượng sẽ giao toàn bộ binh quyền vào tay ta!"
"Hả?" Vân Lãnh Ca bị Mộ Dung Diệp gợi lên lòng hiếu kỳ, binh quyền này Hoàng thượng tốn chín trâu hai hổ mới thu vào lòng bàn tay, há sẽ dễ dàng chắp tay trả lại vậy sao? Trừ phi, trong nội tâm khẽ động, trong mắt Vân Lãnh Ca lóe lên vẻ khiếp sợ, trừ phi sắp có chiến sự xảy ra, nếu không tuyệt đối Hoàng đế sẽ không giao ra binh quyền, để Mộ Dung Diệp chưởng quản quân quyền, uy hiếp giang sơn của ông ta!
"Có vẻ Ca nhi đã đoán được rồi." Mộ Dung Diệp thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Vân Lãnh Ca lộ ra kinh ngạc, biết nàng đã nghĩ đến điểm này, ánh mắt sâu thẳm một mảnh rét lạnh, ý vị không rõ khẽ cười, đứng dậy ôm Vân Lãnh Ca đặt nàng ngồi trên đùi của mình, chậm rãi nói.
"Nhưng lần này sứ giả Bắc Nguyệt phái hai vị Hoàng tử, một vị Công chúa đến, bọn họ không sợ vào Kinh thành rồi thì không về nước được sao?" Vân Lãnh Ca thuận thế vòng chắc cổ Mộ Dung Diệp, tư thế mập mờ thân mật như thế không hề khiến nàng ngượng ngùng, một lòng hoàn toàn muốn làm rõ lời nói của Mộ Dung Diệp, âm thầm suy tư vấn đề trong đó.
Tuy nói hai nước giao chiến không chém sứ giả, nhưng chuyện có nặng nhẹ, nếu có chiến tranh, Hoàng đế cưỡng chế bắt Hoàng tử địch quốc làm con tin để kẻ địch sợ đầu thử kỵ khí [3] không dám vọng động, làm như vậy cũng không đáng trách.
[3] đầu thử kỵ khí (ném chuột sợ vỡ bình): muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại
"Ngôi vị Hoàng đế đó quá mức hấp dẫn lòng người, khiến những thứ Hoàng tử lòng dạ xấu xa sinh ra ước niệm." Mộ Dung Diệp đặt cằm trên vai Vân Lãnh Ca, chóp mũi ngửi được mùi hương tản ra từ cơ thể nàng, hai cánh tay ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng, kéo gần hơn khoảng cách giữa hai người, không tập trung nói.
"Ý chàng là, lần này Hoàng tử Đông Dương và sứ giả Bắc Nguyệt có cấu kết? Muốn mưu triều đoạt vị?" Trong lòng Vân Lãnh Ca chấn động, không thể tin mở to đôi mắt, âm thanh khó nén kinh ngạc, bốn chữ cuối cùng mang theo kinh hãi thật sâu.
"Hoàng thượng đang lúc tráng niên, chính là thời kỳ tuổi xuân đang độ, nếu muốn thoái vị sợ còn phải chờ thêm nhiều năm nữa, chỉ sợ đến lúc đó, chẳng những các Hoàng tử nhỏ lớn lên, hơn nữa trong Hoàng cung chắc chắn thêm rất nhiều hài tử ra đời, ngôi vị Hoàng đế chỉ có một, người cạnh tranh lại nhiều, dù các Hoàng tử trổ hết tài năng, nhưng để đỗ trạng nguyên, cũng không phải là chuyện dễ dàng." Mộ Dung Diệp nhếch môi cười, vẻ mặt kiên nhẫn, lẳng lặng phân tích cho Vân Lãnh Ca.
"Cho nên thừa dịp hiện tại chưa có nhiều Hoàng tử trưởng thành ở Hoàng cung, có người muốn tiên hạ thủ vi cường [4]? Tranh đoạt giang sơn cho bản thân?" Vân Lãnh Ca đã hiểu rõ nửa đoạn sau Mộ Dung Diệp chưa nói, theo ý trong lời của hắn chậm rãi nói ra.
[4] tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế
"Ca nhi túc trí đa mưu, vi phu cảm thấy không bằng." Mộ Dung Diệp biết Vân Lãnh Ca không phải nữ tử bình thường, kiến thức rộng, hơn nữa thông tuệ lanh lợi, mặc dù chuyện triều đình nàng biết không nhiều lắm, nhưng thường xuyên có thể phân tích được chỗ yếu hại, ôm ấp thân thể ngát hương của nàng, Mộ Dung Diệp cảm thán, may mắn lúc Ca nhi chưa cập kê hắn đã nhanh chân đến trước, chiếm giữ cả tâm và thân nàng, nếu không hắn chắc chắn sẽ giống Âu Dương Phong hối hận vì bản thân đã vứt bỏ một viên minh châu rồi sau đó hối tiếc không kịp.
"Ít dùng lời lừa gạt thiếp đi." Vân Lãnh Ca giận liếc hắn một cái, ngay sau đó thu lại nụ cười nơi khóe miệng, sắc mặt nặng nề nói: "Hoàng thượng biết chuyện này không?"
"Nàng đừng xem thường Hoàng đế cữu cữu kia của ta, năm đó ông ta là thái tử danh chánh ngôn thuận, sau khi học tập thuật Đế Vương thật lâu, thủ đoạn tâm cơ đều thượng thừa, thêm nữa lại là nhất quốc chi quân [5], động hướng ít ỏi của Đông Dương có thể lừa gạt được tai mắt của ông ta sao." Mộ Dung Diệp nhìn chăm chú vào gương mặt tuyệt sắc của Vân Lãnh Ca, tâm thần nhộn nhạo, cúi đầu hôn cánh môi nàng một chút.
[5] nhất quốc chi quân: người đứng đầu một nước
"Chàng biết Hoàng tử âm thầm cấu kết với Bắc Nguyệt là ai không?" Trong đầu Vân Lãnh Ca nhớ lại ba vị Hoàng tử trưởng thành của Đông Dương, muốn dựa vào cử chỉ phân tích ra tính tình từng người, phỏng đoán người nào có dã tâm lớn nhất, có khả năng liên kết với ngoại địch nhất, mưu đoạt ngôi vị Hoàng đế!
"Cái này khó nói, ám vệ ta chỉ bắt được thám tử mật báo của Bắc Nguyệt, tin tức viết trong phong thư mang đến Bắc Nguyệt, không nói đến tục danh hai bên, nghĩ bọn họ cũng có lòng phòng bị, lo lắng bị người chặn được phong thư, để tránh bại lộ thân phận, cho nên mới sử dụng thủ pháp để trao đổi tin tức." Bụng khí nóng của Mộ Dung Diệp từ từ lên cao, cố ý khắc chế kích động cúi đầu hôn lên cánh môi mềm mại của Vân Lãnh Ca, cho đến khi kết thúc nụ hôn, mới cười nhìn đôi mắt tràn đầy lửa giận của Vân Lãnh Ca giải thích.
Vân Lãnh Ca cảm thấy dục vọng phía dưới của Mộ Dung Diệp đang vận sức chờ phát động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khẽ cắn môi dưới trừng mắt liếc hắn một cái, lại không biết, ánh mắt này hàm chứa bao nhiêu xuân ý, không có chút lực uy hiếp nào, nhìn thấy tâm trí Mộ Dung Diệp càng thêm muốn, trong khoảnh khắc tia lửa nơi đáy mắt đã đốt lên.
Ánh mắt Vân Lãnh Ca nhìn thấy đáy mắt Mộ Dung Diệp hiện lên ngọn lửa quen thuộc, thầm kêu không ổn, hoang mang sợ hãi đẩy lồng ngực Mộ Dung Diệp ra, nhanh chóng rời khỏi đùi hắn, như con thỏ nhỏ tức tốc chạy ra khỏi phòng.
Mắt phượng của Mộ Dung Diệp lóe ra ánh sáng cưng chìu, nha đầu này, xem hắn là người túng dục không biết chừng mực hả? Giơ tay lên vịn trán, thầm suy nghĩ phương pháp để điều dưỡng thân thể Ca nhi thật tốt.
Editor: Gà
Thời gian một ngày trôi qua trong nháy mắt, Vân Lãnh Ca dùng bữa sáng xong sau đó đến Phúc Thọ đường thỉnh an, đọc sách, thấy đến gần trưa, liền dẫn theo Ngâm Thư đi dự tiệc.
Nhưng vừa bước ra khỏi cửa chính của Tướng phủ, liền thấy bốn gã nam thị vệ đi đến trước, thấy Vân Lãnh Ca, họ lập tức hành lễ: “Gặp qua Thế tử phi.”
Vân Lãnh Ca nhận ra vị thị vệ dẫn đầu là thị vệ đã xách Hạ Yên Nhi đi khỏi hoa viên, hiểu rõ nhíu mày, nhưng lúc nghe được bọn họ gọi không hợp quy củ thì không khỏi nhỏ giọng quát lên: “Chớ học Thế tử các ngươi làm loạn, gọi ta Vân tiểu thư là được.”
“Thế tử phi, ty chức cũng không thể làm trái với quyết định của Thế tử, lần sau ngài nên thương nghị với Thế tử thôi.” Xích Ngôn nhìn một thân trang phục màu trắng nhạt, thanh lệ thoát tục của Vân Lãnh Ca, đáy mắt hiện lên ý tán thưởng, thầm nghĩ, ánh mắt Thế tử không tệ, khó trách vì Vân Tiểu Thư, ngay cả binh phù cũng nộp lên.
“Thế tử gọi các ngươi đến làm gì?” Vân Lãnh Ca có chút im lặng, nhìn dáng vẻ tinh kiền [] của bọn họ, nhớ đến Mộ Dung Diệp đã sớm tăng số ám vệ trong viện lên rồi, hiện tại bắt đầu trắng trợn bảo vệ, nghĩ nàng là động vật quý hiếm à, bảo vệ đến cả giọt nước cũng không lọt qua nổi!
[] tháo vát, giỏi giang
“Hồi thế tử phi, đây là thị vệ Thế tử tặng cho ngài, đặc biệt bảo vệ an toàn của Thế tử phi, xin ngài sau này khi ra cửa nhất định phải dẫn bọn hắn theo!” Xích Ngôn nói.
Vân Lãnh Ca cẩn thận dò xét bốn người trước mặt, chỉ thấy bọn họ vô cùng trẻ tuổi, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, chắc là thị vệ đã được huấn luyện đặc thù, biết người Mộ Dung Diệp chọn cho mình đều tốt, liền cười nói: “Giúp ta cám ơn Thế tử.”
Nghe Vân Lãnh Ca nói như thế, Xích Ngôn biết nàng đã đồng ý rồi, liền dẫn đầu nhảy lên xe ngựa làm phu xe, một người khác cưỡi ngựa mở đường, phía cuối có hai người bảo vệ sau xe ngựa.
Vân Lãnh Ca nhìn Xích Ngôn, giữa hai lông mày có chút kinh ngạc, chẳng phải y là thân thị vệ bên cạnh Mộ Dung Diệp ư, sao y cũng bị Mộ Dung Diệp kêu đến đây? Sau khi cùng Ngâm Thư ngồi vào trong xe ngựa, cảm giác xe ngựa kia chậm rãi đi về phía trước.
Một đường bình an vô sự, Vân Lãnh Ca bước xuống xe ngựa, xoay người lại phân phó sáu thị vệ kia đợi nàng ở cửa.
“Biểu tỷ.” Lúc này, có âm thanh truyền ra từ phía sau.
Vân Lãnh Ca không cần quay đầu lại đã biết là thanh âm của Lâm Thư Hàn, hơi nở nụ cười, lên tiếng nói: “Không ngờ khéo như thế, ở cửa đã gặp Hàn nhi rồi.”
Lâm Thư Hàn xuống xe ngựa, đến bên cạnh Vân Lãnh Ca, mắt to hàm chứa lo lắng quan sát nàng từ trên xuống dưới hồi lâu, thấy sắc mặt nàng đỏ thắm, khí sắc cực tốt, biết thân thể đã tốt, nhỏ giọng nói: “Thương thế của biểu tỷ sao rồi?”
“Vốn chỉ là vết thương ngoài da, dưỡng vài ngày rồi, làm sao có thể không tốt được.” Vân Lãnh Ca cong môi cười một tiếng, nghĩ đến thọ yến của ông ngoại hôm đó mình rời đi giữa chừng, trong lòng không khỏi có chút áy náy: “Thân thể ông ngoại tốt chứ, vài ngày nay trong phủ luôn có người đến bái phỏng, nên không có thời gian đi thăm ông ngoại.”
“Tổ phụ lo lắng cho biểu tỷ nhiều lắm, hôm đó biểu tỷ ngất xỉu, Mộ Dung thế tử lại không chú ý lễ nghi công khai ôm biểu tỷ trở về phủ, ai cũng khuyên không được.” Trong mắt Lâm Thư Hàn hiện ra vẻ hài hước, trêu đùa nói: “Ai có thể ngờ Thế tử rời đi chưa đến hai canh giờ, lập tức xin được Thánh chỉ ban hôn, Thế tử sai người truyền tin tức về phủ nhưng muội còn cảm thấy không thể tin được đây.”
“Chúng ta đi vào trong nói tiếp.” Vân Lãnh Ca không hề cho Lâm Thư Hàn cơ hội nhạo báng mình, kéo tay nàng bước vào cửa chính phủ Tướng quân.
Lâm Thư Hàn mở miệng, vừa muốn nói gì, thì thấy đã bước vào trong phủ, chỉ đành phải ngậm miệng.
Phủ Tướng quân cho người ta cảm giác nặng nề, dù sao Hạ tướng quân tiền nhiệm chính là một trọng thần của Hoàng đế, phủ Tướng quân có lịch sử lâu đời, cộng thêm võ tướng nghiêm trang, không khí trong phủ khó tránh khỏi đè nén nghiêm nghị, nha hoàn dẫn đường đã sớm ở sau cửa chờ các vị tiểu thư đến, thấy Vân Lãnh Ca và Lâm Thư Hàn cùng nhau vào phủ, lập tức ân cần dẫn họ đi đến hoa viên.
Vì hôm nay là thưởng hoa yến, cho nên đều ở trong hoa viên phủ Tướng quân du ngoạn thưởng thức, vì nam nữ cấm kỵ, hơn nữa với khí phách của phủ Tướng quân, nên Hạ Yên Nhi chỉ mời dòng chính nữ tam phẩm trở lên trong kinh thành đến dự tiệc.
Ánh mắt Vân Lãnh Ca lướt xung quanh, quan sát hậu hoa viên muôn hồng nghìn tía, các loại kỳ hoa dị thảo đếm không xuể, hoa xa cúc vàng óng, Mẫu Đơn trắng muốt, những đóa hơn Thược Dược lớn màu tím, lá cây xanh được tu bổ vô cùng tốt, vừa nhìn đã biết có người tỉ mỉ xử lý.
Nha đầu kia dẫn vài người đi đến vườn hoa, rồi phúc thân, lập tức xoay người rời đi!
Lúc này, trong hoa viên đã có không ít danh môn tiểu thư đến, đứng thành từng vòng nhỏ hẹp nói chuyện phiếm, thấy Vân Lãnh Ca đến, trong mắt đều hiện lên kinh ngạc, mọi người đều cho rằng thương thế của nàng rất nghiêm trọng, không ngờ ngắn ngủi vài ngày đã có thể vui vẻ đến dự tiệc, sau đó liên tưởng đến thân phận hôm nay của nàng, một đám người lại lộ ra ánh mắt ghen tỵ, tựa như đã thương lượng từ trước đều không thèm nhìn Vân Lãnh Ca.
Ai sẽ nghĩ đến Mộ Dung Thế tử chiến thắng trở về thành không bao lâu, liền nóng lòng xin Thánh chỉ ban hôn như vậy? Làm hại họ chưa kịp đến chỗ Thế tử kết thân liền bị Vân Lãnh Ca nhanh chân đến trước, thật làm người ta nổi giận.
Ngược lại mấy người Trương Hiểu Vân lần trước nói chuyện với nhau vui vẻ nhìn thấy Vân Lãnh Ca đến, vội vui mừng hớn hở phất tay lụa với các nàng bên này, ý bảo các nàng mau đi đến.
“Vân nhị tiểu thư, rốt cuộc đã đến, để ta đợi lâu rồi.” Âm thanh Hạ Yên Nhi cách đó không xa bất ngờ vang lên sau lưng Vân Lãnh Ca.
“Người ta sắp phải trở thành Thế tử phi rồi, dĩ nhiên rất muốn khoe khoang một phen.” Hạ Ngữ Nhi mặc la quần màu vỏ quýt xinh đẹp đang hướng bên này đi đến, nhẹ nhàng bước chậm rãi, trong mắt rõ ràng mang theo khinh thường, giọng nói càng thêm ác độc.
“Trên bái thiếp của Hạ tướng quân viết canh giờ là buổi trưa canh ba, hiện tại vừa lúc, do ta đã đến chậm hay Hạ đại tiểu thư viết sai? Cố ý lẫn lộn canh giờ vậy?” Ánh sáng lóng lánh trong đôi mắt đen trầm tĩnh của Vân Lãnh Ca không gợn sóng, hơi thở cả người tràn đầy tự tin, khiến các tiểu thư đang nói chuyện trong hoa viên bị hấp dẫn ghé mắt nhìn, nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.
“Đại tỷ, Vân nhị tiểu thư đến vừa lúc, đừng đùa nữa, nếu không Vân nhị tiểu thư giận, chúng ta cũng không vui.” Hạ Yên Nhi thản nhiên cười, âm đức trong mắt đẹp thoáng qua rồi biến mất, nét mặt ôn hòa sẳng giọng.
“Nói đúng lắm, là ta không phải, Vân nhị tiểu thư thứ lỗi.” Hạ Ngữ Nhi nghe hiểu trong lời nói của nàng ta, vội mượn bậc thang leo xuống, theo lời nói của Hạ Yên Nhi hành lễ tạ lỗi.
Ánh mắt Vân Lãnh Ca tràn đầy lạnh băng, khóe miệng không tự giác nâng lên giễu cợt, Hạ Yên Nhi thật không giống người thường, một câu giải thích ngắn ngủn biến chuyện thêu dệt ác độc của Hạ Ngữ Nhi thành nói đùa, nếu là nói đùa, nếu như bản thân nghiêm túc, thì đó chính là người không biết điều, hẹp hòi nhỏ mọn, nhưng Hạ Ngữ Nhi còn thi lễ như vậy, vậy sẽ càng khiến mọi người châm chọc, người người lên án!
“Tất cả chỉ là nói đùa hà tất Hạ nhị tiểu thư phải nói xin lỗi, chẳng lẽ trong lòng có quỷ?” Vân Lãnh Ca cười một tiếng, nét mặt hiền hòa không chút nào bị đánh bại bởi trò diễn của Hạ Yên Nhi, nửa thật nửa giả trêu ghẹo nói.
Nghe vậy, thân thể Hạ Ngữ Nhi mới vừa nửa quỳ nhất thời cương cứng, tức giận bất bình đứng thẳng người, hung ác trợn mắt nhìn Vân Lãnh Ca một cái, thẳng thừng rời khỏi hoa viên đi chuẩn bị trò đùa thật sự của nhị muội.
Trong vườn mọi người đều là hỏa nhãn kim tinh, đến bây giờ còn không hiểu rõ sao? Đều tự trao đổi ánh mắt, đối với Hạ Yên Nhi phẩy tay áo bỏ đi giễu cợt không dứt, là chủ nhà, cư nhiên chạy trối chết, thật sự khó đến được nơi thanh nhã, là tiểu thư không lên được mặt bàn không có nhãn lực.bg-ssp-{height:px}
Tất nhiên Hạ Yên Nhi cảm nhận được không khí trong vườn biến hóa, trên mặt duy trì nụ cười yếu ớt, nhưng trong lòng tức giận lan tràn, hận không được tiến lên tát nát mặt của Vân Lãnh Ca, chỉ là sau đó nghĩ đến đại tỷ phải rời khỏi đi an bài tiết mục sắp được trình diễn, tức giận khẽ tản đi một chút, nghĩ đến có thể thấy kết quả Vân Lãnh Ca sống không bằng chết, đã cảm thấy trái tim vô cùng sảng khoái.
Vân Lãnh Ca không hề xem nhẹ ánh mắt đắc ý chợt lóe của Hạ Yên Nhi, mắt khép hờ che đi thâm ý bên trong, đưa tay chạm vào vòng tai Phỉ Thúy đeo ở tai một chút.
“Những năm trước đây khi gia phụ chinh chiến đã từng tình cờ bắt được một con hổ lớn, thuần dưỡng nhiều năm, tính tình ôn hòa không khác gì thỏ trắng, không biết các vị tiểu thư có hứng thú quan sát một phen hay không?” Hạ Yên Nhi xem chừng đã đến lúc rồi, đáy mắt sáng loáng, mở miệng cười nói.
“Sẽ cắn người sao?” Một vị tiểu thư có gương mặt tròn mặc y phục màu xanh nhạt có chút hưng phấn, nhưng lại cảm thấy sợ, rụt rè hỏi.
“Sẽ không, trong phủ có thuần thú sư đặc biệt chuyên nuôi hổ, từ nhỏ ta và đại tỷ cùng nó lớn lên, khi còn bé còn cưỡi trên lưng nó nữa, hơn nữa nó bị giam trong lồng, các vị tiểu thư không cần lo lắng.” Hạ Yên Nhi nhìn dáng vẻ nàng ta muốn đi nhưng không dám, không khỏi bật cười, nhỏ nhẹ giải thích.
“Vậy chúng ta cùng đi xem đi, khó có dịp được thấy mãnh thú như thế, bỏ lỡ chẳng phải rất đáng tiếc sao?” Lý Xảo Tuệ thấy các tiểu thư xung quanh đều nhát như chuột không dám lên tiếng, nghĩ đến mình cũng không thể khiếp đảm như vậy, nếu không sẽ thật mất mặt, vì vậy đè nén trái tim nhảy loạn, tư thái ưỡn ngực không hề sợ hãi mở miệng.
“Huệ tỷ tỷ nói đúng, chúng ta thường ngày đều ở trong khuê phòng không ra cổng trước không bước cổng trong, rất ít có cơ hội tiếp xúc với động vật, chớ nói chi là khó có một lần được gặp hổ, thật sự muốn nhìn một lần cho thỏa, Hạ tiểu thư cũng nói hổ đã được thuần dưỡng vô cùng ngoan ngoãn, chắc sẽ không có nguy hiểm gì.” Qua bữa tiệc ngày đó Vạn Minh Thanh và Lý Xảo Tuệ liền tạo thành đồng minh, bởi vì các nàng có chung một kẻ địch, chính là Vân Lãnh Ca, tình cảm của hai người càng ngày càng tăng, cảm giác không cần nói cũng có thể hiểu nhau.
Được hai người liên tiếp cổ động, các tiểu thư trong hoa viên cũng cảm thấy thập phần có lý, phủ Tướng quân rất ít thiết yến, hôm nay càng hào phóng hơn xuất ra hổ đã nuôi vài chục năm cho mọi người quan sát, quả thật bỏ lỡ có chút đáng tiếc, lại nói ngộ nhỡ không đi, chẳng phải sẽ bị người khác xem thường sao? Vừa nghĩ thế, ngạo khí tận trong xương tuỷ đều bộc phát, ngẩng đầu ưỡn ngực ồn ào yêu cầu Hạ Yên Nhi đưa các nàng đi trước.
Hạ Yên Nhi thấy mục đích đã đạt được, khóe môi khẽ nâng, hài lòng lộ ra nụ cười sắp thực hiện được quỷ kế.
Nhìn Hạ Yên Nhi dẫn đường trước mắt, Vân Lãnh Ca lấy cớ quên mang khăn lụa cầm lấy bọc khăn bột trong tay Ngâm Thư, không để lại dấu vết thoa lên ngón út của mình một chút, sau đó đem khăn trả lại cho Ngâm Thư.
Vân Lãnh Ca cố ý bước chậm rì ở phía sau, trong lòng đếm, một, hai, ba, quả nhiên ở tiếng đếm thứ bảy, Hạ Yên Nhi xoay người đi đến phía sau, săn sóc hỏi: “Sao Vân nhị tiểu thư đi chậm như vậy, thương thế vẫn chưa tốt lên ư?”
Chuyện đã đến nước này, nàng ta sẽ không để Vân Lãnh Ca lâm trận bỏ chạy, nếu không tất cả chuẩn bị hôm nay sẽ lãng phí một cách vô ích.
Sắc mặt Vân Lãnh Ca có chút tái nhợt, thấy Hạ Yên Nhi đi đến, thể lực sắp không chống đỡ được nữa ngã xuống, tay phải lơ đãng chạm vào mu bàn tay nàng ta, hình như muốn mượn sức lực cố gắng đứng thẳng, nắm tay Hạ Yên Nhi hồi lâu, thân thể vẫn như cũ mềm nhũn không làm gì được.
Hạ Yên Nhi nghĩ Vân Lãnh Ca đã phát giác có điều không đúng, muốn lấy cớ cơ thể khó chịu để thoát khỏi nguy hiểm, trong lòng hốt hoảng, nhưng tên đã lắp vào cung, không bắn không được, không cho phép nàng lui bước cầm ngược lại tay Vân Lãnh Ca, cẩn thận dìu lấy nàng, tựa như quan tâm nói: “Ta đỡ Vân nhị tiểu thư, lập tức sẽ ổn.”
Các tiểu thư trong vườn nhìn Vân Lãnh Ca gầy yếu, không khỏi cảm khái, xem ra hôm đó Vân Lãnh Ca bị thương vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, cho nên mới đi vài bước đường đã vô cùng suy yếu, nhớ đến nàng vì cứu Hạ Ngữ Nhi mới như thế, nhưng trước đây không lâu Hạ Ngữ Nhi còn xuất ngôn châm chọc, trong lòng đối với Hạ Ngữ Nhi ân đền oán trả đã chán ghét nhiều hơn một ít, còn ấn tượng đối với Vân Lãnh Ca đã chuyển tốt hơn chút ít, mặc kệ trước đây có hiềm khích với nàng như thế nào, nhưng giờ đây bội phục không thôi.
Vân Lãnh Ca không nghĩ đến, vì giả vờ suy yếu, để bôi bột vào tay Hạ Ngữ Nhi, thế nhưng khiến cho một loạt tiểu thư có ấn tượng tốt.
Đến một viện hơi hẻo lánh, trên một mảnh đất trống không lớn mấy, trong mắt các tiểu thư xuất hiện một cái lồng sắt cao hơn đầu người, các song sắt to hơn ngón tay cái, chỉ thấy một con hổ bị khóa đang nằm bên trong, dài khoảng hơn ba thước, nắng chiều chiếu rọi xuống màu trắng vằn khiến nó tỏa sáng xinh đẹp lấp lánh, tựa như đang mặc một bộ hoa y kim quang lấp lánh, đang lười biếng nhắm mắt lại phơi nắng, chữ ‘Vương’ trên trán cực kỳ gây chú ý.
“Oa, con hổ lớn thật.”, “Đúng vậy, thật uy phong.”, các vị tiểu thư nhìn thấy con hổ uy phong lẫm lẫm, kinh hô lên, trong đôi mắt của mọi người ai cũng toát ra kinh ngạc, vẻ mặt tò mò, ngón tay mảnh khảnh chỉ chõ về phía lồng sắt, ghé tai nói cho nhau nghe cảm thụ trong lòng mình, trong lúc nhất thời, tiếng than thở, ngạc nhiên trong sân, bên tai không dứt.
Trong mắt cơ trí của Vân Lãnh Ca dò xét cẩn thận mặt hổ, chỉ thấy con hổ này nghe được tiếng nghị luận hi hi ha ha của mọi người, nhưng vẫn nhắm như cũ hưởng thụ ánh mặt trời chiếu rọi, cũng biết lời nói của Hạ Yên Nhi không ngoa, hổ này chắc hẳn đã được thuần phục trở nên hết sức ôn hòa, chỉ cần không ai kích thích nó, chắc chắn sẽ không chủ động công kích con người!
“Mọi người có thể đến gần nhìn xem, ta đi lấy một chút thức ăn nó thích, các ngươi có thể đút nó, nó rất biết điều, sẽ không cắn người.” Trong tay Hạ Ngữ Nhi bưng một cái khay thướt tha đi vào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp khôi phục nụ cười, có thâm ý khác nói.
“Đúng vậy, nếu như ai có thể khiến nó vui, nó còn có thể liếm tay của ngươi đấy.” Hạ Yên Nhi cười tiếp lời, từ chỗ nha hoàn cầm lấy bao tay dệt bố đeo vào, bưng khay trong tay Hạ Ngữ Nhi, bốc lên một khối thịt bò đã nấu chín, đến gần lồng tre, bỏ vào miệng hổ.
Hổ ngửi được mùi thịt thơm, mở mắt ra, ăn thịt bò trên bàn tay nhỏ bé của Hạ Yên Nhi.
Các tiểu thư nhìn một màn này, mọi người đều hưng phấn huơ tay múa chân, vội vàng học theo cách Hạ Yên Nhi đút thức ăn cho hổ, ai đến con hổ cũng không cự tuyệt, ăn tất cả loại thịt các nàng đưa đến vào trong bụng, các tiểu thư thấy không có nguy hiểm, hoàn toàn yên lòng, chen lấn cho ăn, Lâm Thư Hàn cũng cảm thấy cực kỳ thú vị, gia nhập vào trong trận doanh của các nàng.
“Vân nhị tiểu thư không thử một chút sao? Không cần sợ, ngươi xem, họ rất vui vẻ kìa.” Hạ Yên Nhi cười đi đến bên cạnh Vân Lãnh Ca, hỏi, Vân Lãnh Ca cách hổ quá xa, ở đây mùi thơm lại quá nhạt, lưu động trong không khí quá lâu đã tan mất mùi, cho nên nhất định phải khiến Vân Lãnh Ca đi đến bên cạnh con hổ, mới có thể đạt đến hiệu quả.
“Ta có chút sợ, không bằng Hạ nhị tiểu thư cùng đi với ta được không?” Vân Lãnh Ca đoán chừng khoảng nửa khắc mùi thuốc trên mu bàn tay Hạ Yên Nhi sẽ phát huy công hiệu, còn bản thân đã sớm đeo thuốc giúp che giấu hương hoa Mạn Lệ, cái kia dính vào ngón tay tuyệt đối có thể có công hiệu.
Thấy Vân Lãnh Ca đồng ý, sắc mặt Hạ Yên Nhi vui mừng không che giấu, giúp đỡ nàng đeo bao tay, tự mình cầm một miếng thịt đưa cho nàng.
Hai người hào hứng bừng bừng bắt đầu cầm thịt cho hổ cho ăn, rất nhanh, trong lồng cặp mắt hổ dần dần trở nên nôn nóng, trừ Vân Lãnh Ca và Hạ Yên Nhi, tiểu thư khác đều không chút nào phát hiện.
Đáy mắt Hạ Yên Nhi băng lãnh như kiếm, chờ nhìn Vân Lãnh Ca bị hổ cắn chết!
Nhưng ngay khi Hạ Yên Nhi đưa bàn tay đến khóe miệng con hổ thì nó đột nhiên nổi điên lên, thân thể nằm dưới đất chợt đứng lên, đột nhiên hàm răng nhọn như đao cắn lên cổ tay Hạ Yên Nhi, chỉ nghe tiếng ‘két’ kèm theo âm thanh Hạ Yên Nhi kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, xương tay Hạ Yên Nhi đã gãy lìa, mà con hổ giống như đã khôi phục dã tính nguyên thủy khi sống trong núi rừng, hung hăng cắn cổ tay Hạ Yên Nhi kéo nàng ta vào trong lồng.
Các tiểu thư vây xem đã sớm sợ ngây người, hai mắt trợn to không thể tưởng tượng nổi nhìn hổ cắn xé cánh tay Hạ Yên Nhi.
“Nhị muội, nhị muội, người đâu.” Hạ Ngữ Nhi phản ứng đầu tiên, mắt như muốn nứt ra nhìn chằm chằm móng vuốt của con hổ đặt trên mặt Hạ Yên Nhi cào vài cái, thoáng chốc trên dung nhan đẹp đẽ của Hạ Yên Nhi đã xuất hiện rất nhiều vết thương sâu thấy cả xương và máu, vội há mồm kêu to, tiếng la thê lương khiến người ta không đành lòng nghe.
Vân Lãnh Ca cũng giả vờ như bị dọa sợ ôm chầm Lâm Thư Hàn hai người đều run lẩy bẩy, nhưng ý lạnh trong đáy mắt như ẩn như hiện, trong lòng cười lạnh nhìn Hạ Yên Nhi như một khối vải rách mặc cho hổ kéo gặm cắn.
Hương Mạn Lệ được che giấu trên mu bàn tay Hạ Yên Nhi đã mất đi tác dụng, mùi thơm hoa Mạn Lệ trực tiếp tỏa ra từ thân thể thì mùi vị sẽ nặng hơn nhiều, càng thêm kích thích đến hổ, nếu nó có thể lao ra, chỉ sợ cả người Hạ Yên Nhi đều sẽ bị ăn hết!
Hạ Yên Nhi ngươi đoán được lúc bắt đầu, nhưng ngươi có biết người sẽ nhận phải kết cục này chính là ngươi không?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: Gà
Ở thôn trang ngây người hai ngày, sau đó lên đường trở về kinh thành! Ngồi trên xe ngựa, Vân Lãnh Ca nhìn thần thái phấn khởi của nam nhân trước mắt, trong lòng bốc hỏa! Ở thôn trang hai ngày, phạm vi hoạt động của nàng chỉ có ba chỗ, trên giường, bàn cơm, ôn tuyền! Còn về vấn đề túng dục quá độ, Vân Lãnh Ca đã tìm cơ hội thương lượng với Mộ Dung Diệp, ngoài mặt rất phong độ đồng ý, nhưng màn đêm vừa buông xuống đã tìm các loại lý do cầu bồi thường, cầu an ủi, mà muốn an ủi chính là buổi tối phải lặp lại những chuyện như vậy suốt hai ngày nay, tiếp xúc thân mật hai ngày này đều muốn nhiều hơn so với nửa năm trước, khiến Vân Lãnh Ca khắc sâu một cái đạo lý, xử nam không dễ trêu chọc, một khi nếm thử chuyện tình nam nữ, sẽ nghiện muốn dây dưa không dứt.
Nhìn ánh mắt giận dữ của Vân Lãnh Ca, khóe miệng Mộ Dung Diệp nâng lên nụ cười khẽ, cúi đầu ấn xuống một nụ hôn lên trán nàng, hỏi: "Ca nhi, sao thế, không vui mừng sao?"
"Chàng cảm thấy sao?" Vân Lãnh Ca nghiến răng, hầu như từng chữ đều nặn từ trong kẽ răng ra.
"Vi phu vẫn rất nghe lời nương tử, cho nên Ca nhi nên vui vẻ mới đúng." Tựa như Mộ Dung Diệp không nghe hàm nghĩa trong lời nói của Vân Lãnh Ca, bất giác đưa tay bế nàng vào lòng, nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Về phần quyền lợi Ca nhi yêu cầu, vi phu cảm thấy Ca nhi có thể suy nghĩ vấn đề nàng ở phía trên, như vậy thì.... A...." Mộ Dung Diệp còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy eo đau xót, trong nháy mắt đã hiểu, hắn bị nương tử thân yêu nhéo rồi.
"Mộ Dung Diệp, chàng còn dám nói một câu, tối nay đừng mơ vào phòng ngủ." Vân Lãnh Ca cắn răng, nhìn chằm chằm nam nhân không biết chừng mực, hận không thể cắn vào khuôn mặt đang cười quỷ dị của hắn.
Mộ Dung Diệp vuốt eo, thấy Vân Lãnh Ca thẹn quá hóa giận, nịnh nọt nói: "Ca nhi, nàng không thể oán trách ta, đều do nương tử quá mê người, mỗi lần vi phu đều cầm lòng không đậu mà."
Nghe vậy, Vân Lãnh Ca cười lạnh một tiếng: "Thế tử gia có thể ngủ thư phòng, không nhìn thấy tiểu nữ thì tốt rồi?"
"Vậy càng không được, Ca nhi không ngủ bên cạnh, ta nhất định sẽ thao thức." Mộ Dung Diệp biết Ca nhi tức giận, xưng hô đã biến thành lúc bọn họ mới quen, nhưng cũng hiểu, quả thật hắn khiến nàng có chút sợ, thật ra thì, bản thân hắn không phải người thích làm chuyện đó, trước đây cuộc sống ở trại lính cũng coi như tâm như nước lặng, chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó hắn sẽ có loại lưu luyến gió trăng này, nhưng từ khi biết Ca nhi, hắn luôn khó có thể khắc chế, lúc nào cũng muốn ôm ấp nàng, sau đó tự dẫn lửa thiêu thân, càng muốn nhiều hơn, cuối cùng đã không thể cứu vãn.
Đến vương phủ, hai người mới vừa vào cửa phủ, chỉ thấy một ma ma khoảng năm mươi tuổi tiến lên đón, hành lễ nói: "Tham kiến Thế tử, Thế tử phi."
"Đây là Đổng ma ma, vú nuôi của mẫu phi." Mộ Dung Diệp nghiêng đầu nói với Vân Lãnh Ca.
"Ma ma hảo." Vân Lãnh Ca nhẹ nhàng gật đầu, cười nói, thì ra là vú nuôi của Hòa Nhạc công chúa, khó trách phong thái không giống với nô tỳ bình thường.
"Thế tử phi khách khí." Đổng ma ma cười nói, nhân cơ hội lặng lẽ quan sát tân Thế tử phi trước mặt, chỉ thấy dung mạo nàng thanh lệ, cử chỉ thỏa đáng, đặc biệt trong mắt lơ đãng tản ra ánh sáng tự tin và cơ trí, tạo thành đối lập mãnh liệt với vẻ nhu nhược bề ngoài của nàng, khiến người ta cảm thấy thân thể nàng gầy yếu nhưng bên trong lại ẩn chứa năng lượng khổng lồ, không thể khinh thường.
"Thế tử, Uông công công bên cạnh Hoàng thượng đến đây truyền lời, bây giờ đang ở khách thính [1] chờ ngài." Ánh mắt Đổng ma ma rơi vào Mộ Dung Diệp, kính cẩn hỏi.
[1] khách thính: phòng khách
"Đã biết." Mộ Dung Diệp lười biếng đáp một tiếng, kéo tay Vân Lãnh Ca đi đến khách thính.
Vân Lãnh Ca vừa đi vừa ngưng mắt nhìn hoàn cảnh vương phủ, cảm thấy tiền viện và hậu viện vương phủ không có khác biệt lớn, thực vật thân cỏ hơi nhiều, cần có hoa tươi trang trí nhưng lại tu bổ thành các loại bồn cảnh phong phú, mặc dù không như trăm hoa đua nở nhưng khiến người ta kinh ngạc, bố cục này cũng thể hiện một ý vị độc đáo.
"Ca nhi, thích không? Nếu không thích, ta ra lệnh cho người trang trí lại." Mộ Dung Diệp thấy Vân Lãnh Ca quan sát hoàn cảnh trong vương phủ, phát hiện nàng không có biểu cảm gì, nghĩ nàng không thích cảnh trí quá mức mộc mạc.
"Thiếp rất thích." Vân Lãnh Ca ghé mắt cười ngọt ngào với Mộ Dung Diệp, thấy trong mắt hắn mang theo một vẻ khẩn trương thận trọng, trong lòng ấm áp, cười nói.
Nghe vậy, Mộ Dung Diệp thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đổng ma ma theo phía sau lưng hai người thấy tình cảnh này, khuôn mặt kinh ngạc, Thế tử thật sự rất quan tâm Thế tử phi? Còn lo nàng không thích vương phủ? Từ trong ánh mắt của Thế tử, Đổng ma ma thấy được vẻ nghiêm túc, bà không hoài nghi chút nào, nếu Thế tử phi nói không thích, Thế tử lập tức sẽ tìm người bố trí vương phủ theo sở thích của Thế tử phi.
"Nô tài thỉnh an Thế tử, Thế tử phi." Uông công công đang ngồi trong khách thính uống trà luôn chú ý động tĩnh ngoài cửa, thấy Mộ Dung Diệp và Vân Lãnh Ca nắm tay đi đến, vội vàng hành lễ nói.
"Tìm bản Thế tử có việc gì?" Mộ Dung Diệp lười phải nhìn ông ta, trực tiếp dìu Vân Lãnh Ca ngồi vào ghế thái sư, không quay đầu lại hỏi.
"Hoàng thượng nói sứ giả Bắc Nguyệt quốc đã vào Đông Dương, ít ngày nữa sẽ đến Kinh Thành, hi vọng Thế tử có thể ra khỏi thành nghênh đón." Uông công công sớm đã quen Mộ Dung Diệp phách lối, trên mặt không nhìn ra nửa điểm bất mãn, cười đi lên trước bẩm báo nói.
"Tân hôn của bản Thế tử mới qua ba ngày, như keo như sơn, thời điểm khó chia xa, Hoàng thượng lại hạ chỉ, quá không săn sóc bản Thế tử rồi." Mộ Dung Diệp chậm rãi ngồi xuống, khóe miệng nở nụ cười châm chọc, cười như không cười nhìn Uông công công nói.
"Hoàng thượng biết Thế tử tân hôn, vốn không nhẫn tâm quấy rầy, nhưng...." Uông công công cười theo nói, lời còn chưa nói xong đã bị Mộ Dung Diệp ngắt: "Không đành lòng quấy rầy cũng đừng quấy rầy chứ, ngày mai sẽ là ngày phu nhân bản Thế tử lại mặt, ngươi cảm thấy bản Thế tử sẽ để nàng một thân một mình đi lại mặt sao?"
Đôi mày thanh tú của Vân Lãnh Ca khẽ nhăn, thần tử tân hôn đều có ba ngày nghỉ phép, bản thân Mộ Dung Diệp lại không nhậm chức trong kinh thành, sao bọn họ mới vừa tân hôn hai ngày Hoàng đế đã tìm đến cửa rồi? Tuy có lý do đầy đủ, ra khỏi thành nghênh đón sứ giả Bắc Nguyệt, nhưng sứ giả Bắc Nguyệt đến đây để tăng cường quan hệ hữu nghị giữa hai nước, không phải đến phát động chiến tranh, nên lẽ ra không cần phái Mộ Dung Diệp dụng binh như thần chủ động nghênh đón, chẳng lẽ trong đó còn có gì mờ ám? Hoặc là Hoàng thượng đang tính toán điều gì?
"Thế tử, lần này sứ giả Bắc Nguyệt đi sứ đến Đông Dương có Đại Hoàng tử, Tam Hoàng tử, và Bát công chúa, Hoàng thượng nói nhất định phải coi trọng, tránh chậm trễ khách quý, cho nên muốn ngài đi nghênh đón." Trên mặt Uông công công có chút nôn nóng, vội vàng nói ra thân phận của người Bắc Nguyệt đến, hi vọng Mộ Dung Diệp có thể hiểu tầm quan trọng của chuyện lần này.
"Tất cả công vụ chờ qua ngày mai lại nói, nếu Hoàng thượng không chờ được bản Thế tử đưa ái thê đi lại mặt, vậy thì chọn người khác, Lãnh thế tử, Phong thế tử, đều là người thừa kế vương thất, năng lực không tầm thường, không bằng công công đề cử hai người này với Hoàng thượng, để tránh cứ nắm bản Thế tử không thả." Môi mỏng Mộ Dung Diệp khẽ nhếch, lông mi dài khơi lên, cười tùy ý, không chút để ý nói.
"Thế tử, ngài, chuyện này...., lão nô không thể báo lại." Gương mặt Uông công công khổ sở nhìn Mộ Dung Diệp, chuyện chưa hoàn thành, Hoàng thượng nhất định sẽ không dễ dàng tha cho ông ta.
"Yên tâm, ngươi cứ nói đều là ý của bản Thế tử, Hoàng thượng sẽ không trách tội ngươi." Hôm nay tâm tình Mộ Dung Diệp rất tốt, nói chuyện với người khác vẫn giữ vẻ mặt ôn hoà, khoát tay áo với Uông công công, ý bảo ông ta rời đi, giây lát, thấy ông ta vẫn không có ý rời khỏi, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt dần lạnh, lạnh lùng đảo qua: "Còn chưa cút? Muốn bản Thế tử tự mình tiễn ngươi sao?"
"Nô tài cáo lui, nô tài cáo lui." Uông công công nghe vậy liên tục không ngừng hành lễ, đôi chân già như gắn Phong Hỏa Luân chạy thật nhanh, đảo mắt đã không thấy bóng dáng.
Tính tình Mộ Dung Thế tử đã nói một không nói hai, nếu trêu chọc hắn, không dám đảm bảo ngày mai sẽ không phơi thây đầu đường, Uông công công vừa chạy đầu óc vừa nhanh chóng suy nghĩ biện pháp giải quyết, nhưng khi đến Hoàng cung, sửng sốt vì không nghĩ ra lý do thích hợp để giải thích cho lời từ chối của Mộ Dung Diệp, cuối cùng chỉ đành phải quỳ trên mặt đất xin tội, kể lại nguyên lời của Thế tử.
Hoàng đế đang phê tấu chương, nghe Uông công công nói, sắc mặt nhạt nhẽo, thanh lương như nước, không có bất kỳ một tia cảm xúc, liếc mắt nhìn Uông công công quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy, giọng nói lạnh nhạt: "Trẫm đã sớm nghĩ đến, đứng lên đi."
Hoàng đế nói những lời này đối với Uông công công mà nói chính là âm thanh của trời đất, chỉ thấy ông ta như được đại xá lau mồ hôi cuồn cuộn trên trán cẩn thận đứng lên, lòng vẫn còn sợ hãi cúi đầu không dám nhìn sắc mặt Hoàng thượng, người ngự tiền hầu hạ tối kỵ tự mình hiểu rõ Thánh ý, một khi sơ sẩy, đầu người sẽ rớt, khó giữ được tính mạng, Uông công công cận thân hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm, đương nhiên am hiểu sâu sắc đạo lý này, Thiên tử phân phó, ngươi chỉ cần y lệnh làm việc là được, phải tránh suy đoán cá nhân, nếu không chính là tự cho mình thông minh, không còn sống lâu nữa.
"Cứ theo lời Mộ Dung Thế tử nói, ngươi đến Âu Dương vương phủ, Lãnh vương phủ truyền chỉ, lệnh cho Phong thế tử, Lãnh thế tử lập tức ra khỏi thành, tiếp ứng sứ giả Bắc Nguyệt, không được chậm trễ." Hoàng đế trầm ngâm suy tư một lúc, chấp bút chậm rãi viết một chữ Lạc lên tấu chương trước mặt, trầm giọng nói.
Uông công công thấy Hoàng thượng nói ‘truyền chỉ’, chứ không phải đến chỗ Mộ Dung Vương phủ ‘báo trước’, lập tức hiểu ý Hoàng thượng, tâm tư xoay chuyển một phen, vội vàng hành lễ ứng tiếng, cung kính cáo lui khỏi đại điện.
Hoàng đế ngưng mắt nhìn nội dung tấu chương trước mặt, trong ánh mắt thâm thúy khó dò thoáng qua một đạo ánh sáng sâu thẳm, nhưng thoáng qua rồi biến mất!
Trong vương phủ, Vân Lãnh Ca phân phó vài nha hoàn chọn chút quà tặng chuẩn bị ngày mai lại mặt, cảm nhận được tầm mắt nóng rực trên người như bóng với hình, Vân Lãnh Ca không thể làm gì đành xoay người, nhìn thẳng vào ánh mắt như châu ngọc sáng chói kia.
Đáy mắt Mộ Dung Diệp cực nhanh xẹt qua nụ cười thực hiện được ý đồ, ánh mắt dịu dàng tập trung vào ánh mắt Vân Lãnh Ca, ý trong đáy lòng đều thể hiện nơi đáy mắt.
"A Diệp đối với thiếp rất rốt, vi thê vô cùng cảm kích, buổi tối sẽ tự mình xuống bếp bồi thường cho phu quân được không?" Toàn thân Vân Lãnh Ca sởn gai ốc, đôi mắt sáng ngập nước tràn ra nụ cười yếu ớt, ôn nhu mở miệng.
"Xuống bếp sao đủ, vi phu vì nương tử cự tuyệt Thánh chỉ của Hoàng thượng, sơ sót một chút đây chính là làm nghịch Thánh ý, không chừng toàn gia sẽ bị sao trảm [2], vi phu trả giá cao như vậy, nương tử lại không bồi thường thật hậu sao, làm người ta đau lòng." Mộ Dung Diệp chưa hài lòng với điều kiện của Vân Lãnh Ca, tiếp tục nhất quyết không buông tha mục đích của hắn.
[2] sao trảm: tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội
"Đứng nói nhảm, thiếp thấy chàng cố ý ngang ngược càn rỡ trước mặt Hoàng thượng, để ông ta nghĩ chàng đơn giản, dễ bắt chẹt, hiện tại được tiện nghi còn ra vẻ, da mặt thật dầy." Vân Lãnh Ca hừ lạnh một tiếng, nhẫn tâm đâm thủng lời nói dối của Mộ Dung Diệp, để tránh hắn thuận lợi bò lên, không biết đủ cứ yêu cầu này nọ!
"Ách...." Trong nháy mắt giọng nói Mộ Dung Diệp hơi đờ ra, thấy trên mặt Vân Lãnh Ca giận dữ, có chút lúng túng, ngượng ngùng cười một tiếng, nàng thật sự rất thông tuệ, từ trong thâm tâm vỗ tay trầm trồ khen ngợi: "Ca nhi không hổ là tri kỷ của vi phu, biết rõ vi phu đang ngụy trang, có thể thấy được tâm tư Ca nhi cẩn thận, ít người có thể khách quan như nàng."
Đối với sự nịnh nọt của hắn, Vân Lãnh Ca cũng không lạ gì, lạnh lùng nói: "Thế tử gia đừng diễn sâu quá, không khéo mất nhiều hơn được."
“Hiện tại người Hoàng thượng phí tâm muốn đối phó không phải là ta." Mộ Dung Diệp nghĩ đến tối hôm qua ám vệ bẩm báo có chuyện xảy ra, môi nở nụ cười sâu xa, âm thanh chắc chắn nói: "Ca nhi, không đến hai tháng, chắc chắn Hoàng thượng sẽ giao toàn bộ binh quyền vào tay ta!"
"Hả?" Vân Lãnh Ca bị Mộ Dung Diệp gợi lên lòng hiếu kỳ, binh quyền này Hoàng thượng tốn chín trâu hai hổ mới thu vào lòng bàn tay, há sẽ dễ dàng chắp tay trả lại vậy sao? Trừ phi, trong nội tâm khẽ động, trong mắt Vân Lãnh Ca lóe lên vẻ khiếp sợ, trừ phi sắp có chiến sự xảy ra, nếu không tuyệt đối Hoàng đế sẽ không giao ra binh quyền, để Mộ Dung Diệp chưởng quản quân quyền, uy hiếp giang sơn của ông ta!
"Có vẻ Ca nhi đã đoán được rồi." Mộ Dung Diệp thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Vân Lãnh Ca lộ ra kinh ngạc, biết nàng đã nghĩ đến điểm này, ánh mắt sâu thẳm một mảnh rét lạnh, ý vị không rõ khẽ cười, đứng dậy ôm Vân Lãnh Ca đặt nàng ngồi trên đùi của mình, chậm rãi nói.
"Nhưng lần này sứ giả Bắc Nguyệt phái hai vị Hoàng tử, một vị Công chúa đến, bọn họ không sợ vào Kinh thành rồi thì không về nước được sao?" Vân Lãnh Ca thuận thế vòng chắc cổ Mộ Dung Diệp, tư thế mập mờ thân mật như thế không hề khiến nàng ngượng ngùng, một lòng hoàn toàn muốn làm rõ lời nói của Mộ Dung Diệp, âm thầm suy tư vấn đề trong đó.
Tuy nói hai nước giao chiến không chém sứ giả, nhưng chuyện có nặng nhẹ, nếu có chiến tranh, Hoàng đế cưỡng chế bắt Hoàng tử địch quốc làm con tin để kẻ địch sợ đầu thử kỵ khí [3] không dám vọng động, làm như vậy cũng không đáng trách.
[3] đầu thử kỵ khí (ném chuột sợ vỡ bình): muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại
"Ngôi vị Hoàng đế đó quá mức hấp dẫn lòng người, khiến những thứ Hoàng tử lòng dạ xấu xa sinh ra ước niệm." Mộ Dung Diệp đặt cằm trên vai Vân Lãnh Ca, chóp mũi ngửi được mùi hương tản ra từ cơ thể nàng, hai cánh tay ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng, kéo gần hơn khoảng cách giữa hai người, không tập trung nói.
"Ý chàng là, lần này Hoàng tử Đông Dương và sứ giả Bắc Nguyệt có cấu kết? Muốn mưu triều đoạt vị?" Trong lòng Vân Lãnh Ca chấn động, không thể tin mở to đôi mắt, âm thanh khó nén kinh ngạc, bốn chữ cuối cùng mang theo kinh hãi thật sâu.
"Hoàng thượng đang lúc tráng niên, chính là thời kỳ tuổi xuân đang độ, nếu muốn thoái vị sợ còn phải chờ thêm nhiều năm nữa, chỉ sợ đến lúc đó, chẳng những các Hoàng tử nhỏ lớn lên, hơn nữa trong Hoàng cung chắc chắn thêm rất nhiều hài tử ra đời, ngôi vị Hoàng đế chỉ có một, người cạnh tranh lại nhiều, dù các Hoàng tử trổ hết tài năng, nhưng để đỗ trạng nguyên, cũng không phải là chuyện dễ dàng." Mộ Dung Diệp nhếch môi cười, vẻ mặt kiên nhẫn, lẳng lặng phân tích cho Vân Lãnh Ca.
"Cho nên thừa dịp hiện tại chưa có nhiều Hoàng tử trưởng thành ở Hoàng cung, có người muốn tiên hạ thủ vi cường [4]? Tranh đoạt giang sơn cho bản thân?" Vân Lãnh Ca đã hiểu rõ nửa đoạn sau Mộ Dung Diệp chưa nói, theo ý trong lời của hắn chậm rãi nói ra.
[4] tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế
"Ca nhi túc trí đa mưu, vi phu cảm thấy không bằng." Mộ Dung Diệp biết Vân Lãnh Ca không phải nữ tử bình thường, kiến thức rộng, hơn nữa thông tuệ lanh lợi, mặc dù chuyện triều đình nàng biết không nhiều lắm, nhưng thường xuyên có thể phân tích được chỗ yếu hại, ôm ấp thân thể ngát hương của nàng, Mộ Dung Diệp cảm thán, may mắn lúc Ca nhi chưa cập kê hắn đã nhanh chân đến trước, chiếm giữ cả tâm và thân nàng, nếu không hắn chắc chắn sẽ giống Âu Dương Phong hối hận vì bản thân đã vứt bỏ một viên minh châu rồi sau đó hối tiếc không kịp.
"Ít dùng lời lừa gạt thiếp đi." Vân Lãnh Ca giận liếc hắn một cái, ngay sau đó thu lại nụ cười nơi khóe miệng, sắc mặt nặng nề nói: "Hoàng thượng biết chuyện này không?"
"Nàng đừng xem thường Hoàng đế cữu cữu kia của ta, năm đó ông ta là thái tử danh chánh ngôn thuận, sau khi học tập thuật Đế Vương thật lâu, thủ đoạn tâm cơ đều thượng thừa, thêm nữa lại là nhất quốc chi quân [5], động hướng ít ỏi của Đông Dương có thể lừa gạt được tai mắt của ông ta sao." Mộ Dung Diệp nhìn chăm chú vào gương mặt tuyệt sắc của Vân Lãnh Ca, tâm thần nhộn nhạo, cúi đầu hôn cánh môi nàng một chút.
[5] nhất quốc chi quân: người đứng đầu một nước
"Chàng biết Hoàng tử âm thầm cấu kết với Bắc Nguyệt là ai không?" Trong đầu Vân Lãnh Ca nhớ lại ba vị Hoàng tử trưởng thành của Đông Dương, muốn dựa vào cử chỉ phân tích ra tính tình từng người, phỏng đoán người nào có dã tâm lớn nhất, có khả năng liên kết với ngoại địch nhất, mưu đoạt ngôi vị Hoàng đế!
"Cái này khó nói, ám vệ ta chỉ bắt được thám tử mật báo của Bắc Nguyệt, tin tức viết trong phong thư mang đến Bắc Nguyệt, không nói đến tục danh hai bên, nghĩ bọn họ cũng có lòng phòng bị, lo lắng bị người chặn được phong thư, để tránh bại lộ thân phận, cho nên mới sử dụng thủ pháp để trao đổi tin tức." Bụng khí nóng của Mộ Dung Diệp từ từ lên cao, cố ý khắc chế kích động cúi đầu hôn lên cánh môi mềm mại của Vân Lãnh Ca, cho đến khi kết thúc nụ hôn, mới cười nhìn đôi mắt tràn đầy lửa giận của Vân Lãnh Ca giải thích.
Vân Lãnh Ca cảm thấy dục vọng phía dưới của Mộ Dung Diệp đang vận sức chờ phát động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khẽ cắn môi dưới trừng mắt liếc hắn một cái, lại không biết, ánh mắt này hàm chứa bao nhiêu xuân ý, không có chút lực uy hiếp nào, nhìn thấy tâm trí Mộ Dung Diệp càng thêm muốn, trong khoảnh khắc tia lửa nơi đáy mắt đã đốt lên.
Ánh mắt Vân Lãnh Ca nhìn thấy đáy mắt Mộ Dung Diệp hiện lên ngọn lửa quen thuộc, thầm kêu không ổn, hoang mang sợ hãi đẩy lồng ngực Mộ Dung Diệp ra, nhanh chóng rời khỏi đùi hắn, như con thỏ nhỏ tức tốc chạy ra khỏi phòng.
Mắt phượng của Mộ Dung Diệp lóe ra ánh sáng cưng chìu, nha đầu này, xem hắn là người túng dục không biết chừng mực hả? Giơ tay lên vịn trán, thầm suy nghĩ phương pháp để điều dưỡng thân thể Ca nhi thật tốt.