Vẻ mặt Mộ Dung Diệp có chút hài lòng, nghiêng người nhìn Vân Lãnh Ca, phát hiện ánh mắt nàng có chút phức tạp, đáy lòng chột dạ, lo lắng nói: "Ca nhi, không phải ta cố ý muốn lừa gạt nàng, vì ta không chắc Vũ Văn Trạch sẽ đáp ứng, dù sao tình bằng hữu so với đại nghĩa quốc gia, thật sự không đáng kể."
Thấy hắn hiểu lầm suy nghĩ của mình, Vân Lãnh Ca cười khúc khích, ý cười trong mắt như ẩn như hiện, ôm mặt Mộ Dung Diệp, Vân Lãnh Ca nhẹ nhàng nói: "A Diệp, chàng thật đáng yêu."
Mộ Dung Diệp thấy sắc mặt nàng thay đổi nhanh chóng như thế, sửng sốt một chút, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười như hoa, thở ra một hơi, cúi người thuận thế đặt Vân Lãnh Ca trên giường, môi mỏng lấp kín môi anh đào đỏ thắm, mang theo trừng phạt và thưởng thức, hận không thể nuốt môi nàng vào bụng.
"Các người biết nhau lúc nào?" Vân Lãnh Ca khẽ thở, vô cùng hứng thú với quá trình bọn họ quen biết.
"Đi biên cường trải nghiệm một năm, có lần buổi tối nghỉ ngơi thì bắt được Vũ Văn Trạch đến ám sát, quen biết như vậy." Mộ Dung Diệp lời ít ý nhiều nói.
"Vậy vì sao chàng không tử hình hắn tại chỗ luôn?" Vân Lãnh Ca không cam lòng để hắn qua loa cho xong, muốn biết chi tiết hơn.
"Khi đó tuổi trẻ khí thịnh, hắn ta lớn tiếng kêu la nói ta ỷ nhiều người khi dễ hắn một thân một mình, ta đương nhiên không phục, lập tức thả hắn, cầm kiếm tìm một chỗ vắng vẻ để tỉ thí với hắn, ba chiêu thì giành thắng lợi, không ngờ hắn thừa dịp ta chưa chuẩn bị, nhanh chân bỏ chạy, nhưng ta không đuổi theo, lúc đó hắn mặc khôi giáp tướng Bắc Nguyệt, cho rằng hắn chỉ là một tên tiểu tướng vô danh thôi, chạy thoát cũng không có gì đáng ngại, nhưng sau đó, cách nửa tháng, hắn đều xách kiếm đến doanh trướng tìm ta, có lúc đánh lén, hoặc trắng trợn khiêu khích, đáng tiếc vẫn không trụ được qua mười chiêu của ta." Mộ Dung Diệp nói đến chuyện cũ năm đó, trên mặt vẫn có chút cảm xúc. sutucuoigadi@en*dyan(lee^qu.donnn)
"Cho nên? Không đánh thì không quen?" Vân Lãnh Ca nghĩ đến cũng có ngày bản thân nhìn lầm người, Vũ Văn Trạch kia quả thật không có khí tiết.
"Không khác biệt lắm, cứ như vậy qua hơn một năm, có một ngày, hắn mang theo hai vò rượu đến, nói muốn rời đi, ta mới biết hắn chính là Đại Hoàng tử Bắc Nguyệt Vũ Văn Trạch." Mộ Dung Diệp gật đầu, bày tỏ đồng ý.
"Rượu có thể giải buồn, cũng có thể mất lý trí, đêm đó các người sẽ không không say không nghỉ, sau đó xảy ra chuyện gì không nên xảy ra chứ?" Đôi mắt Vân Lãnh Ca phát sáng nhìn Mộ Dung Diệp, âm thanh hưng phấn nói.
Nghe vậy, nhất thời sắc mặt Mộ Dung Diệp tối sầm lại, híp mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xấu xa của Vân Lãnh Ca, nghiến răng nói: "Ta không có ham mê đoạn tụ!"
"Ai biết được, có rất nhiều người dốc cả một đời, cũng không hiểu rõ khuynh hướng giới tính của mình, có lẽ chính chàng cũng không hiểu rõ nội tâm của bản thân đâu, thiếp cảm thấy.... Ưmh...." Vân Lãnh Ca còn chưa nói xong, trong khoảnh khắc Mộ Dung Diệp cố đè nén tức giận, quen tay hay việc, chặn môi nàng.
“Hiện tại ta lập tức chứng minh cho nàng xem, rốt cuộc ta có bình thường không." Mộ Dung Diệp cắn răng nghiến lợi nói, ánh mắt toát ra lửa dục tức giận.
"Hừ, thiếp còn chưa hỏi chàng, chàng chọc thêm nợ phong lưu bên ngoài, khiến đệ nhất mỹ nữ Bắc Nguyệt ái mộ chàng không dứt?" Vân Lãnh Ca lạnh lùng hừ một tiếng, hai ngón tay đặt ở hông Mộ Dung Diệp, nặng nề nhéo một cái, lạnh lùng nói.
Ách, Mộ Dung Diệp thấy khuôn mặt Vân Lãnh Ca lạnh lùng, ngọn lửa trong mắt nhất thời dập tắt, vẻ mặt uất ức nói: "Ta không biết, Vũ Văn Trạch cố ý truyền thư cho ta nói rõ chuyện này, Ca nhi, ta cũng mới biết được cách đây không lâu, nàng không nên trách ta biết chuyện không báo, còn nữa, trước bữa tiệc hôm nay, ngay cả hình dạng Vũ Văn Mẫn thế nào ta còn không biết, tại sao có thể nói phong lưu được?"
Vân Lãnh Ca cau mày nhìn hắn, mặc dù không nguyện ý thừa nhận, nhưng cũng biết Mộ Dung Diệp nói thật, trong đầu hiện ra dáng vẻ Vũ Văn Mẫn một thân la quần màu tím, giọng nói mang theo vài phần chua xót: "Trang phục tình nhân, xem ra rất xứng đôi."
"Trang phục tình nhân là sao?" Mộ Dung Diệp không hiểu ý Vân Lãnh Ca, hỏi.
"Đừng nói lảng sang chuyện khác!" Vân Lãnh Ca hơi hoảng hốt, lập tức trấn định lại, quát: "Thiên hạ ai chẳng biết Mộ Dung Thế tử thích mặc màu tím, phong thái cái thế, Mẫn công chúa cố ý mặc giống chàng, đây không phải lòng dạ Tư Mã Chiêu người ngoài đường cũng biết sao?"
"Vậy ngày mai ta đổi ngay, không bao giờ mặc màu tím nữa." Mộ Dung Diệp cảm nhận được âm thanh chua chát của Vân Lãnh Ca, sắc mặt lo lắng, nở nụ cười rực rỡ, an ủi nói, hắn thật sự từng mặc y phục tím, nhưng không phải vì thích, chỉ như thói quen, nên lười phí tâm tư bắt tay vào đặt may cái khác.
Vân Lãnh Ca nhìn nụ cười tuyệt đẹp của Mộ Dung Diệp, đôi mày thanh tú khẽ nhíu, nghĩ đến dung mạo quốc sắc thiên hương của Vũ Văn Mẫn, đáy lòng chua như bình dấm bị đổ, đột nhiên đứng dậy dạng chân trên đùi Mộ Dung Diệp, đôi tay ôm cổ hắn, đè hắn trên giường, chưa suy nghĩ đã hành động.
Môi anh đào đỏ thắm ướt át dán lên môi mỏng của Mộ Dung Diệp, học cách hôn trước kia hắn hôn nàng, động tác trúc trắc hôn môi hắn, lưỡi thơm đưa ra, vẽ đôi môi hắn.
Mộ Dung Diệp kinh ngạc vì hành động bất ngờ của Vân Lãnh Ca hồi lâu, nhưng không ngăn cản, mắt đen sáng ngời hàm chứa ý cười nhợt nhạt để mặc nàng đẩy ngã hắn, nhưng không nghĩ nha đầu này làm ra hành động trái ngược với sự tỉnh táo thường ngày, nhưng mà, ái thê của mình chủ động đưa lên, đương nhiên hắn không cự tuyệt, giơ tay ôm eo Vân Lãnh Ca, Mộ Dung Diệp nửa khép mắt, chân thành cảm thụ đôi môi mềm nhẵn kia, vô cùng hưởng thụ lần đầu nàng chủ động tỏ tình như vậy, nhưng qua một lúc lâu, môi Vân Lãnh Ca vẫn chỉ nhàn nhạt vuốt ve, không có động tác tiến thêm một bước, điều này khiến đáy mắt Mộ Dung Diệp thoáng qua lo lắng, không chịu nổi nàng chỉ dụ dỗ lướt qua như vậy, nhanh chóng lật người, đè Vân Lãnh Ca phía dưới, cứng rắn nhưng ôn hòa cạy môi nàng, hai người trầm luân trong nhu tình...
Kết thúc nụ hôn, Vân Lãnh Ca đẩy Mộ Dung Diệp ra, chậm rãi ngồi thẳng người, vuốt ve tóc mai có chút tán loạn, trên mặt còn mang theo đỏ hồng, cắn môi ánh mắt trong suốt chứa hơi nước, tựa như đang chỉ trích Mộ Dung Diệp, đoạt quyền chủ động của nàng.
"Ca nhi...." Mộ Dung Diệp ôm Vân Lãnh Ca vào lòng, giọng nói nhỏ nhẹ hàm chứa gió xuân nồng đậm tình ý, khiến trái tim Vân Lãnh Ca run rẩy, nằm trong lòng hắn không lên tiếng nữa.
Trong thư phòng yên tĩnh không tiếng động, nhưng có một cỗ lưỡng tình lưu luyến dần dần bao phủ.
"Chậc chậc, không ngờ Mộ Dung Diệp bách luyện thép cũng có ngày hóa thành ngón tay mềm, sức quyến rũ Thế tử phi thật vô hạn." Đúng lúc này, ngoài cửa sổ thư phòng đột nhiên vang lên một giọng nam quen thuộc.
"Vũ Văn Trạch, lăn ra đây cho bản Thế tử!" Mộ Dung Diệp nghe được người đến là ai, nhất thời giận dữ, mới vừa cùng Ca nhi triền miên, tâm thần hắn không ổn định nên không phát giác ngoài cửa có người, nhưng không ngờ Vũ Văn Trạch đã đi còn quay lại, dám nghe lén!
"Bản Hoàng tử chỉ biết đi, không biết lăn, không bằng Mộ Dung Thế tử làm gương, biểu diễn một phen đi?" Cửa thư phòng bị đẩy ra, gương mặt Vũ Văn Trạch tràn đầy nụ cười chế nhạo, nghênh ngang tiêu sái đi vào.
"Xích Ngữ, ngươi làm gì hả? Sao có thể để tên Vũ Văn Trạch không phải động vật này tiến vào?" Mộ Dung Diệp mượn việc mắng Xích Ngữ để hung hăng mỉa mai Vũ Văn Trạch.
Ngoài thư phòng trong bụi cỏ, Xích Ngữ đứng cứng ngắc không nhúc nhích, đều do mình nghe lén thành nghiện, trong lúc nhất thời quên phòng bị, gặp Đại Hoàng tử!
"Mộ Dung Diệp, ngươi nói Bản Hoàng tử không phải động vật? Ngươi mới không phải người đấy!" Vũ Văn Trạch nhìn gương mặt như băng sương của Mộ Dung Diệp, tức giận nói.
"Có việc khẩn mau nói, bản Thế tử không muốn lãng phí nước bọt với ngươi." Mộ Dung Diệp không muốn cãi vả với hắn ta, liếc nhìn hắn, lạnh lùng nói, Vũ Văn Trạch không phải người ăn no không có chuyện làm, nhất định đã xảy ra chuyện gì cần thương lượng.
Vũ Văn Trạch cũng biết không thể nán lại vương phủ quá lâu, thu lại cợt nhã, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt nhìn Vân Lãnh Ca, ý tứ không cần nói cũng biết.
"Có chuyện nói mau! Ca nhi không cần tránh, nếu không chờ ngươi đi ta còn phải lén lút báo lại với nàng." Mộ Dung Diệp kéo tay Vân Lãnh Ca thấy biểu tình nàng có chút không tự nhiên, cười với nàng.
"Ta mới vừa nhìn thấy ám vệ của Vũ Văn Minh vào phủ Thái tử!" Vũ Văn Trạch nói đơn giản lưu loát, nhìn ánh mắt hai người không còn nhàn tản như vừa rồi, khí thế nghiêm túc nghiêm cẩn lập tức tản ra từ cơ thể hắn ta, trong nháy mắt khiến Mộ Dung Diệp ném hết ý nghĩ mờ ám trong lòng, cực kỳ tập trung suy nghĩ thâm ý trong lời của hắn ta.
"Ngươi chắc chắn không?" Mắt phượng của Mộ Dung Diệp tỏa ra ánh sáng bén nhọn, hầu như vẻ mặt đều tràn đầy lãnh khí.
Vũ Văn Trạch trịnh trọng gật đầu: "Nếu không phải vài năm nay ta đây đã quen thuộc ám vệ của Vũ Văn Minh, sợ cũng sẽ không dễ dàng nhận ra, Tam đệ này của ta đoán chừng coi ta là quả hồng mềm mặc người ta nắn bóp, nhưng không nghĩ từng cử động của hắn không chỉ ta, ngay cả phụ hoàng cũng đã nghe nói!"
“Bây giờ Tam Hoàng tử còn đang ở địa giới Đông Dương, hắn không nên công khai đến phủ Thái tử chứ?" Bàn tay Mộ Dung Diệp nắm thành quyền đặt trên bàn nhỏ gõ nhẹ vài cái, chậm rãi nói.
"Theo ước nguyện ban đầu của Vũ Văn Minh, tính toán gả Vũ Văn Mẫn cho ngươi, để làm tai mắt cho hắn, dùng để giám sát từng biến động nhỏ của Mộ Dung vương phủ, nhưng không ngờ bị ngươi và ta đánh vỡ, Vũ Văn Minh chỉ đành bất đắc dĩ đưa Vũ Văn Mẫn vào Hoàng cung, âm thầm thám thính tâm tư Hoàng thượng, thuận tiện sau này dễ dàng giúp hắn trong ứng ngoại hợp, nhưng cho dù như thế, kế hoạch ban đầu đã bị phá hỏng, tất nhiên Vũ Văn Minh sẽ có chút nóng nảy, ỷ vào bản lãnh không tầm thường của ám vệ hắn, muốn liên lạc với Thái tử, thương lượng bước tiếp theo." Vũ Văn Trạch ý vị không rõ thoáng nhìn Vân Lãnh Ca đang cúi đầu không nói, thú vị trong mắt vô cùng rõ ràng!
"Không cần khích bác ly gián, Ca nhi không phải tiểu nữ tử thích ghen tuông." Mộ Dung Diệp lạnh giọng nói, tiếp theo dời tầm mắt đến Vân Lãnh Ca đang cúi đầu, giọng nói có chút dụ dỗ: "Ca nhi, đúng không?"
"Đương nhiên." Vân Lãnh Ca ngẩng đầu tựa tiếu phi tiếu nhìn Mộ Dung Diệp, ngay trước mặt Vũ Văn Trạch không thể khiến hắn sượng mặt.
Mộ Dung Diệp thâm tình cười một tiếng, âm thanh trầm thấp vang dội thư phòng: "Ca nhi, nàng khéo hiểu lòng người, hơn nữa săn sóc tỉ mỉ, ta thật may mắn, có thể lấy được nữ tử tuyệt vời như Ca nhi."
Vũ Văn Trạch yên lặng nhìn Mộ Dung Diệp rõ ràng không biết dỗ người, trong nháy mắt chỉ cảm thấy cả người nổi da gà, thân thể không kiềm được rùng mình ớn lạnh, thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn nghĩ mình trong suốt à, bên cạnh còn có một người sống lớn như vậy, hắn thật sự không nhìn thấy sao? Chẳng lẽ cảm giác tồn tại của bản thân mình quá nhạt hả?
"Phu quân thật biết dỗ thiếp." Vân Lãnh Ca nhìn thấy ánh mắt hài hước của Mộ Dung Diệp, đã biết hắn đang cố ý kích thích Vũ Văn Trạch, không nhịn được nảy sinh tâm tư xấu xa, không biến sắc nhận kịch bản hắn đưa đến, diễn theo nội dung vở kịch của hắn.
"Ca nhi thông minh lanh lợi, thế gian hiếm thấy." Mộ Dung Diệp khẽ cười khen.
"Này này, chẳng lẽ các ngươi không nhìn thấy ta sao?" Vũ Văn Trạch thật sự không chịu nổi Mộ Dung Diệp khoe khoang phong tình, lớn tiếng kêu lên, nhắc nhở sự hiện hữu của hắn ta.
"Nếu như ngươi không nói lời nào, ta thật không nhìn thấy ngươi." Mộ Dung Diệp tựa như đột nhiên phát hiện có người trong gian phòng, gương mặt bừng tỉnh, sau đó cười tủm tỉm nói.
"Đáng ghét, Thái tử đã liên thủ với Vũ Văn Minh mưu đoạt sơn hà Đông Dương rồi, ngươi còn có lòng chàng chàng thiếp thiếp liếc mắt đưa tình?" Vũ Văn Trạch trừng mắt nhìn Mộ Dung Diệp, khó có thể tin nói.
"Giang sơn Đông Dương họ Thượng Quan, không phải họ Mộ Dung, ta gấp gì chứ?" Vẻ mặt Mộ Dung Diệp hiện rõ bắt chó đi cày [1] xen vào việc người khác, nhíu mày, giọng nói có chút khinh miệt: "Ngươi cho rằng dựa vào Thái tử và Vũ Văn Minh thì có thể thành công? Vậy ngươi đã quá coi thường vị Hoàng đế cữu cữu kia của ta rồi."
[1] Nguyên văn “không trâu bắt chó đi cày”: Bắt buộc phải thay thế, thực hiện việc không phù hợp
Vũ Văn Trạch cả kinh, có chút sinh động: "Ý của ngươi là Hoàng thượng đã sớm biết Thái tử cấu kết với Vũ Văn Minh? Vậy ông ta tiếp Vũ Văn Mẫn vào cung làm phi vì muốn giám sát hắn? Chẳng lẽ hắn sẽ không sợ dưỡng hổ gây họa? Ngược lại cũng bị Vũ Văn Mẫn cắn một cái? Phải biết, Vũ Văn Mẫn không phải kẻ nhu nhược dễ bắt nạt như vẻ ngoài, nàng ta là mỹ nhân rắn, kịch độc vô cùng."
"Hoàng đế chính là kẻ đầu đường xó chợ sao? Nếu tâm kế ông ta nông cạn, vậy bây giờ người ngồi ở ngôi vị Hoàng đế không phải là ông ta rồi." Mộ Dung Diệp nghe Vũ Văn Trạch liên tiếp đặt ra vấn đề, vẻ mặt nhàn nhạt, lập lờ nói.
"Ngươi nói, Nam Tinh trong cơn sóng này, an tâm sao?" Vũ Văn Trạch nghe vậy trầm mặc hồi lâu, ánh mắt thâm thúy khó dò, đột nhiên chuyển vấn đề, trầm lặng nói.
Trong lòng Vân Lãnh Ca chấn động, quả thế ư? Chẳng lẽ toàn bộ đều có dự mưu? Nam Tinh này mới là ngư ông tung lưới thật sự sao?
"Có phải ngươi biết rõ gì đúng không? Tam Hoàng tử vẫn duy trì loại quan hệ nào đó với Nam Tinh?" Mắt phượng của Mộ Dung Diệp sáng quắc, nói thẳng vào chỗ quan trọng.
Vẻ mặt Vũ Văn Trạch nặng nề lắc đầu, trầm giọng nói: "Ta chỉ cảm thấy Vũ Văn Minh không có chút binh lực nào lại dám liên hiệp với Thái tử Đông Dương mưu triều soán vị, chuyện này có chút kỳ lạ, Vũ Văn Minh trông coi cấm vệ ở Bắc Nguyệt, mặc dù binh lực không yếu, nhưng đều là thị vệ thủ hộ Hoàng triều, không được phép nhổ ra một người, sao hắn nắm chắc có thể mượn binh trợ giúp Thái tử lên ngôi thành công?"
"Vì thế ngươi nên điều tra một chút động hướng gần đây của Nam Tinh, xem ra vài năm nay thời cuộc vững vàng, có vài người đã lo lắng bất an rồi, muốn thống nhất thiên hạ." Đôi mắt Mộ Dung Diệp như nước suối thanh u [2], tản ra lạnh lẽo nhàn nhạt.
[2] thanh u: thanh tịnh và đẹp đẽ
"Muốn nhúng tay vào Nam Tinh, không phải chuyện dễ dàng đâu." Vũ Văn Trạch thở dài, âm thanh lộ ra khó xử.
"Ngu xuẩn, sao không học theo cách làm của Tam Hoàng tử, tìm người nằm vùng ở chỗ hắn? Muốn biết tính toán của Nam Tinh, từ tay Tam Hoàng tử, tìm hiểu nguồn gốc, bàn tay đen phía sau màn tự nhiên sẽ xuất hiện." Mộ Dung Diệp khinh bỉ nhìn hắn ta, khóe môi nâng lên một đường cong, thân thể ngã xuống bên phải, nửa tựa vào Vân Lãnh Ca. editedbysutucuoigaDie nd da nl e q uu ydo n
Vân Lãnh Ca giơ tay lên đẩy một cái, phát hiện hắn vẫn không nhúc nhích cứ kề sát nàng, chỉ đành thôi, chuyên tâm tập trung xâu chuỗi lại mọi chuyện.
"Vũ Văn Minh thật nham hiểm, sâu không lường được, ta giả ngu nhiều năm, nhưng hoàn toàn không thăm dò được ranh giới cuối cùng của hắn, muốn học theo, dễ vậy sao?" Vũ Văn Trạch tức giận.
"Nếu bản Thế tử là người Bắc Nguyệt, có thể coi trọng ngươi sao? Uổng ngươi chính là trưởng tử, lại phải chịu nhục mới có thể sống yên ổn, thật không biết vài năm nay ngươi học cái gì?" Mộ Dung Diệp nửa khép mắt, trên mặt hàm chứa mệt mỏi, âm thanh lười biếng nói.
"Ta đoán chừng chờ Vũ Văn Mẫn được phong phi xong, Vũ Văn Minh sẽ trở về Bắc Nguyệt, sẽ thực hiện một loạt chuẩn bị, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu, nếu không có không chứng cứ xác thực chỉ ra bọn họ muốn làm việc xấu, chẳng lẽ thật sự nhìn Thái tử và Vũ Văn Minh phát động cung biến sao?" Vũ Văn Trạch không để ý Mộ Dung Diệp cười nhạo, nhăn mày, nếp nhăn càng thêm rõ ràng.
"Ngươi phải báo cho phụ hoàng ngươi, tin tưởng Bắc Nguyệt đế sẽ hiểu tầm quan trọng của chuyện này, cũng có thể kịp thời đưa ra phương pháp ứng đối, Đông Dương bên này, ta không quản được, lực bất tòng tâm, gần đây người Hoàng đế cữu cữu kia của ta ném tất cả thành phòng quân, cấm vệ quân những thứ cục diện rối rắm này cho ta, còn mệt hơn luyện binh ở biên cương." Nghe âm thanh mệt mỏi nồng đậm bên tai, Vân Lãnh Ca có chút lo lắng, ghé mắt nhìn Mộ Dung Diệp đã khép mắt, tức giận trừng mắt nhìn Vũ Văn Trạch vẫn đang độc thoại.
Vũ Văn Trạch đang nói đến mức nước bọt tung bay, đột nhiên cảm thấy được một ánh mắt lạnh lùng hàm ẩn sát khí quét đến, da đầu tê rần, vội vàng dừng nói, cẩn thận liếc nhìn Vân Lãnh Ca đang không vui nhìn chằm chằm hắn ta, thấy vẻ mặt nàng tràn ngập khí lạnh, đôi mắt rực rỡ như sao lóe lên ánh sáng nguy hiểm.
Vũ Văn Trạch há miệng thở dốc, khẩu hình miệng mấp máy một câu "Ta đi trước", sau đó rón rén rời khỏi thư phòng.
Vân Lãnh Ca đỡ Mộ Dung Diệp nằm ngang trên giường, lấy ra chăn đắp lên cho hắn, nhìn dung nhan phong hoa tuyệt sắc mang theo mệt mỏi, trong lòng đau xót, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, thả nhẹ bước chân, không tiếng động mở cửa đi đến phòng bếp.
Editor: Gà
Ngày thứ hai, Vân Lãnh Ca chậm rãi tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ tràn đầy tò mò của Mộ Dung Diệp, lẩm bẩm nói: "A Diệp, sao chàng ở đây." Mới vừa tỉnh ngủ tính tình Vân Lãnh Ca ít đi cơ trí và tỉnh táo hơn bình thường, nhiều hơn vài phần mơ hồ.
"Ca nhi nàng quên rồi à, tối hôm qua nàng đã gả cho ta." Mộ Dung Diệp nửa cúi người, trong mắt mang theo dò xét, cảm thấy rất hứng thú vươn ngón tay dài nhẹ nhàng đảo quanh gương mặt Vân Lãnh Ca, xúc cảm êm ái khiến hắn nhớ lại tối hôm qua.
"A, đúng rồi ha." Vân Lãnh Ca mơ màng đáp một tiếng, di chuyển cơ thể đến gần Mộ Dung Diệp, núp vào lòng hắn, ngửi thấy hương cỏ xanh nhẹ nhàng khoan khoái tản ra từ trên người hắn, cánh môi phấn nộn chu lên, cánh tay ôm cổ hắn, giọng nói có chút khàn khàn tràn đầy ý làm nũng: "A Diệp, ôm."
Đáy mắt Mộ Dung Diệp hiện ra vẻ cưng chiều thật sâu, tuy nói hắn thích nhìn thấy Ca nhi giương nanh múa vuốt, nhưng hiện tại nàng nhu thuận vùi trong hắn như vậy, lại càng khiến người yêu thích không buông tay, ôm eo nàng, Mộ Dung Diệp thuận thế nằm xuống, nhìn gương mặt Vân Lãnh Ca chôn sâu lồng ngực, nhẹ nhàng vén tóc nàng, lộ ra dung nhan trơn bóng như bạch ngọc, hai mắt Mộ Dung Diệp không chớp nhìn chằm chằm tiểu thê tử, chỉ cảm thấy Ca nhi càng làm cho hắn trầm mê hơn so với khi ở Tướng phủ.
"Chàng không rời giường sao?" Vân Lãnh Ca dụi dụi đầu, cảm nhận sự ấm áp nơi lồng ngực của Mộ Dung Diệp, sau đó vô cùng quyến luyến khẽ nâng đầu lên, hỏi.
"Trừ phi Hoàng thượng có triệu kiến, nếu không ta không cần vào triều." Mộ Dung Diệp cúi đầu khẽ hôn lên trán Vân Lãnh Ca, đụng chạm mềm mại khiến hắn có chút khoái chí, môi mỏng từ từ dời xuống, từ trán một đường đi xuống, theo trình tự hôn lên mí mắt, chóp mũi, cuối cùng hôn vào đôi môi đỏ thắm nơi luôn khiến hắn muốn dừng không được.
"Đừng nháo nữa, nên rời giường." Vân Lãnh Ca tránh né, tay nhỏ kháng nghị đấm vào lồng ngực cứng rắn của hắn.
"Ta không cần lên triều, nàng không cần thỉnh an, cả vương phủ đều là thế giới của hai người chúng ta, rời giường sớm như vậy làm gì, ưmh, thật may phụ thân chưa trở lại: "Mộ Dung Diệp ngậm cánh môi Vân Lãnh Ca, hàm hồ nói không rõ.
"Thiếp đói rồi." Vân Lãnh Ca không biết nên khóc hay cười, nếu Mộ Dung vương gia ở vương phủ nhìn thấy hai người bọn họ mặt trời lên cao còn chưa rời giường, không biết sẽ quở trách thế nào.
"Vừa lúc ta cũng đói, nương tử vất vả rồi, trước cho phu quân ăn no mới là chân lý." Nụ hôn tỉ mỉ của Mộ Dung Diệp không ngừng rơi xuống, mặc dù hắn mới nếm thử chuyện nam nữ, có chút thực tủy tri vị [], nhưng nhớ đến tối hôm qua Ca nhi là lần đầu, thân thể chắc hẳn rất khó chịu, trừ hôn bên ngoài để giải tỏa lửa dục, Mộ Dung Diệp cũng không tiến thêm bước nào.
[] thực tủy tri vị: ăn quen bén mùi (với nghĩa xấu thường dùng trong chuyện thâu hương trộm tình)
"Ta đi tắm." Mộ Dung Diệp phát hiện càng giải tỏa càng khó chịu, cả người như lửa, tức giận thầm mắng một tiếng, bỏ lại một câu tắm rửa liền vội vã đi đến phòng tắm chuẩn bị tắm nước lạnh.
Vân Lãnh Ca cười một tiếng, nhìn dáng vẻ chạy trối chết kia, săn sóc của hắn làm nàng ấm lòng.
"Tiểu thư, Tả Tướng gia đến." Ngoài cửa, Ngâm Cầm nhỏ giọng bẩm báo nói, buổi sáng nàng muốn chạy đến hầu hạ tiểu thư, nhưng còn chưa đi đến sân, Xích Ngôn liền từ trên cây nhảy xuống, nói với nàng Thế tử và tiểu thư còn chưa rời giường, nàng chỉ đành thôi.
"Biết rồi." Vân Lãnh Ca nghe ngoại công đến, mà bản thân còn nằm trên giường, gương mặt không khỏi hơi đỏ lên, chống người lên, nhưng phát hiện toàn thân đau xót khó chịu, cả người đều lười biếng không muốn động.
Mộ Dung Diệp tắm rửa xong, một thân mặc hoa bào màu tím tà mị, xem ra tắm nước lạnh xong khiến tinh thần hắn sảng khoái, giữa hai lông mày tản ra sự vui sướng từ nội tâm, sau đó lan đến tâm tình Vân Lãnh Ca, khiến khóe mắt nàng lây nhiễm nụ cười hạnh phúc.
Mộ Dung Diệp mở cửa phòng để mấy nha đầu đã đợi từ sớm tinh mơ vào hầu hạ, Vân Lãnh Ca cũng không cậy mạnh, bây giờ quả thực nàng có chút lực bất tòng tâm, để mặc Ngâm Cầm cẩn thận dìu nàng xuống giường, sau đó thấy Ngâm Thư lấy ra xiêm áo đã sớm chuẩn bị xong giúp nàng mặc vào.
Vân Lãnh Ca liếc mắt nhìn thoáng qua đống y phục màu đỏ, nhíu mày, bản thân rất ít khi mặc màu sáng tươi sáng như vậy, nhưng hôm nay là tân hôn, quá thanh lịch xác thực không tốt.
Mặc xong áo, Vận Nhi giúp Vân Lãnh Ca búi tóc của phụ nhân, biết tiểu thư thích trang sức ngọc thạch, Vận Nhi chọn lựa một bộ trang sức trâm toái ngọc hoa lan búi trên tóc, Mộ Dung Diệp đi lên trước, lấy ra cây trâm phượng đại biểu cho thân phận Thế tử phi từ hộp trang sức cài lên đầu Vân Lãnh Ca, trân châu dịu dàng rũ xuống, rơi vào sườn mặt nàng, càng tôn lên gương mặt trắng nõn, mặt mày như họa.
Từ trong gương đồng Vân Lãnh Ca thấy Mộ Dung Diệp cười hả hê, không khỏi bất đắc dĩ trừng hắn một cái.
Đợi đến khi Vân Lãnh Ca xong xuôi, Ngâm Cầm đã bưng nước đến cho Vân Lãnh Ca rửa mặt, còn Lâm ma ma dọn dẹp giường đệm, cẩn thận thu chiếc khăn đã nhuộm máu xử nữ vào.
"A Diệp, vương phủ thật sự không có nha đầu sao?" Khóe mắt Vân Lãnh Ca thấy Lâm ma thì nở nụ cười vui mừng, không khỏi có chút ngạc nhiên, khi thấy rõ trên tay bà cầm cái gì thì mặt lập tức đỏ ửng, vội chuyển chủ đề hỏi.
"Không có, chỉ có một ma ma, là mẫu phi mang ra từ trong Hoàng cung, lúc ta và phụ vương không có ở Kinh thành, bà ấy đã giúp xử lý sự vụ của vương phủ." Mộ Dung Diệp khoát tay áo với Ngâm Thư, ý bảo không cần hầu hạ, sau đó tự mình động thủ rửa mặt.
Thói quen sống trong trại lính, nên Mộ Dung Diệp không thích có người hầu hạ, đặc biệt là người hắn không quen.
"A Diệp, đột nhiên thiếp phát hiện gả cho chàng thật tốt." Vân Lãnh Ca cười ranh mãnh, tự mình lấy khăn ra khẽ nhón chân lên giúp Mộ Dung Diệp lau mặt, giọng nói nhẹ nhàng.
"Hả? Tốt thế nào?" Mộ Dung Diệp cười khẽ, cảm thấy rất hứng thú hỏi, trước kia cho đến giờ Ca nhi đều khẩu thị tâm phi, hôm nay sao nguyện ý thổ lộ vậy? Mộ Dung Diệp tràn đầy mong đợi, hi vọng Ca nhi có thể nói lời hắn muốn nghe nhất.
Vân Lãnh Ca bảo Mộ Dung Diệp khom người xuống một chút, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói thầm vài câu, càng nói khóe miệng Vân Lãnh Ca càng nở nụ cười tươi hơn, còn gương mặt sáng lạn của Mộ Dung Diệp nhất thời tối sầm lại, trên gương mặt còn có một tia đỏ ửng.
"A Diệp của thiếp thật đáng yêu." Vân Lãnh Ca trong lòng thỏa mãn, không ngờ Mộ Dung Diệp trước sau đều phô trương tùy ý còn có một mặt xấu hổ như vậy, rất hiếm thấy, Vân Lãnh Ca nghịch ngợm trừng mắt nhìn hắn, tiếp tục gây hấn.
"Ca nhi, nếu nàng nói tiếp, hôm nay đừng nghĩ ra khỏi phòng nữa!" Mộ Dung Diệp thấy nha đầu bên trong phòng đều ai làm việc nấy, không chú ý bọn họ đang mờ ám, nhẹ nhàng nhíu mày, bàn tay vòng qua ôm eo Vân Lãnh Ca, lặp lại chiêu cũ nhéo hông nàng, cười tà nhỏ giọng uy hiếp nói.
Vân Lãnh Ca mím môi, đôi mắt phiếm hơi nước mông lung trừng Mộ Dung Diệp đang làm chuyện xấu, im lặng lên án, giây lát, nhớ đến ông ngoại vẫn còn chờ trong vương phủ, thoáng chốc có chút nóng nảy, vội vã ra khỏi cửa, bỗng nhiên bị Mộ Dung Diệp kéo: "Xích Ngôn, mời Tả Tướng chờ chốc lát, nói Ca nhi mới thức dậy, dùng xong điểm tâm sáng sẽ đến ngay."
Nhưng lúc này lòng Vân Lãnh Ca như lửa đốt, nếu nàng còn không đi, chỉ sợ sẽ khiến người ta giễu cợt, vừa muốn nói, chỉ nghe thấy phía ngoài sân truyền đến một giọng nói nam tử, chính là Xích Ngôn: "Dạ, ty chức lập tức đi."
"Tối hôm qua vận động một đêm, chẳng lẽ Ca nhi không đói?" Mộ Dung Diệp lại gần, trong mắt mang theo nụ cười hài hước, nhỏ giọng nói.
"Mộ Dung Diệp, chàng đừng quá đáng!" Vân Lãnh Ca thật vất vả bình phục sắc mặt, nhất thời lại bị hắn trêu đùa, cáu giận trừng mắt liếc Mộ Dung Diệp, cắn răng nghiến lợi mắng.bg-ssp-{height:px}
Mộ Dung Diệp khẽ mỉm cười, tựa như ảo thuật bưng ra một chén cháo táo đỏ hạt sen đặt trước mặt Vân Lãnh Ca, mùi thơm tứ phía, Vân Lãnh Ca đã có chút đói bụng lúc này không khỏi bụng càng thêm kêu vang, múc một thìa nóng, đưa lên môi nhẹ nhàng thổi, đang chuẩn bị ăn, thì nghe được lời nói ý vị sâu xa của Mộ Dung Diệp: "Táo đỏ giúp bổ huyết dưỡng khí, Ca nhi ăn nhiều một chút."
Nghe vậy, tay cầm thìa của Vân Lãnh Ca run lên, ánh mắt hung ác trừng Mộ Dung Diệp, nhìn hắn còn muốn tiếp tục nói, Vân Lãnh Ca thừa dịp bất ngờ, cầm thìa nhanh chóng đút vào miệng hắn, lông mày dựng đứng: "Xem ra chỉ có ăn cái gì đó mới có thể chặn miệng chàng."
Mộ Dung Diệp bất ngờ bị động tác đút cháo của Vân Lãnh Ca làm cho sửng sốt, ngay sau đó cười tươi sáng một tiếng, chậm rãi nuốt xuống, đáy mắt thâm tình như nước nhìn thật kỹ Vân Lãnh Ca, chế nhạo nói: "Thức ăn Ca nhi tự mình đút thật ngon."
"Mộ Dung Diệp, thiếp nghe nói nam nhân thành thân sẽ trở nên thành thục chững chạc, sao chàng ngược lại thế? Càng ngày càng ngây thơ rồi? Buồn nôn như vậy, chàng không sợ mất mặt à." Vân Lãnh Ca dở khóc dở cười, sắc mặt nghiêm trang chỉ trích.
"Có sao?" Mộ Dung Diệp nghi ngờ cau mày, vẻ mặt có chút khổ não, thấy Vân Lãnh Ca nặng nề gật đầu, liền giả vờ tái mặt lại, khuôn mặt tuấn mỹ trở nên nghiêm túc, cố ý đè thấp thanh trầm giọng nói: "Như vậy phải không?"
Đôi mắt Vân Lãnh Ca chứa ý cười nhìn tính cách đùa bỡn như tiểu hài tử đến nghiện của Mộ Dung Diệp, rốt cuộc không nhịn được bật cười, tiếng cười thật thấp xen lẫn không khí hạnh phúc khó nén, cười hồi lâu, ngẩng đầu thấy đáy mắt bất đắc dĩ và vẻ mặt cưng chìu của Mộ Dung Diệp, trong khoảnh khắc trái tim trở nên ấm áp, chỉ mong thời gian dừng lại, kiếp này an ổn.
Vài nha đầu thấy tiểu thư phát ra nụ cười sáng rỡ từ nội tâm, không khỏi nhìn nhau cười một tiếng.
Vân Lãnh Ca nhận thấy chén chèáo trong tay trở nên ấm áp, cười nhẹ cầm thìa múc nửa muỗng để bên môi Mộ Dung Diệp, thấy hắn ăn, lại múc nửa muỗng đưa vào miệng mình, cứ như vậy, dưới ánh mắt ranh mãnh của Mộ Dung Diệp, Vân Lãnh Ca hơi đỏ mặt cùng ăn với Mộ Dung Diệp.
Nàng xuyên qua dị thế, có phải vì để gặp người nam nhân trước mặt này, người luôn nâng niu nàng trong lòng bàn tay không? Cùng hắn cả đời vành tai và tóc mai chạm vào nhau, an nhạc đến già?
"Ta nói, điểm tâm sáng các người ăn cái gì vậy, để lão già ta đợi lâu như vậy mà các ngươi cũng không biết xấu hổ." Vân Lãnh Ca mới vừa để chén xuống, chỉ nghe tiếng gào mười phần trung khí của ông ngoại, tiếng nói vừa dứt, vừa lúc ông cũng đến cửa phòng, khó hiểu nhìn Mộ Dung Diệp đang cười như mèo ăn vụng thành công và gương mặt còn nhàn nhạt đỏ ửng của Vân Lãnh Ca.
"Ông ngoại." Vân Lãnh Ca lập tức hành lễ với Lâm Hải Bác, giọng điệu mềm nhẹ kêu một tiếng, trong lòng Mộ Dung Diệp hơi mất hứng, trừng mắt nhìn Lâm Hải Bác, hiếm lắm Ca nhi mới nhẹ nhàng ôn nhu nói chuyện với hắn như vậy.
"Ài ài, ta đã lớn tuổi như vậy rồi, Diệp tiểu tử ngươi còn ăn dấm của ta, thật là." Lâm Hải Bác thấy Vân Lãnh Ca tươi cười tràn đầy hạnh phúc và vui vẻ, sắc mặt hồng nhuận kiều mỵ, đã biết Mộ Dung Diệp thật lòng với nàng, tâm lo lắng giãn ra, nói lời kinh người.
Không chờ Mộ Dung Diệp đáp lời, Lâm Hải Bác hấp tấp xoay người rời đi, để lại một câu: "Các ngươi sống tốt, ta đã yên tâm, ta đã giao lễ vật tân hôn tặng Ca nhi cho cái cọc gỗ phía ngoài rồi."
Vân Lãnh Ca nhìn bóng lưng ông ngoại rời đi, bóng dáng càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất, mới thu hồi tầm mắt, ông ngoại đối với việc nàng gả cho A Diệp, luôn không yên lòng, mặc dù nửa năm qua nhiều lần nàng nói A Diệp rất tốt, nhưng ông ngoại vẫn không tin, cho nên hôm nay tự mình đến cửa nghiệm chứng một phen.
Xích Ngôn cọc gỗ đi vào cửa, trong tay cầm một hộp giấy tinh xảo nói với Vân Lãnh Ca: "Thế tử phi, đây là Tả Tướng giao cho ty chức.”
Trong mắt Vân Lãnh Ca thoáng qua kinh ngạc, không phải lần trước mình đã tặng hộp như vậy vào lễ mừng thọ của ông ngoại sao? Sao ông ngoại cũng học được rồi? Còn xếp ra được hình dáng như thế, Vân Lãnh Ca nhận lấy hộp giấy, trong ánh mắt quan sát của Mộ Dung Diệp kéo dây lụa, mở ra, chỉ thấy bên trong chứa một hộp sắt hình chữ nhật, chính là Bạo Vũ Lê Hoa Châm.
"Đây là cái gì?" Mộ Dung Diệp thấy vẻ mặt Vân Lãnh Ca khi nhìn thấy thứ trong hộp giấy đã bắt đầu trở nên phức tạp, không khỏi ngạc nhiên hỏi.
"Đây là ám khí, tên là Bạo Vũ Lê Hoa Châm." Vân Lãnh Ca giải thích khái quát về nguyên lý và tạo thành tổn thương của Bạo Vũ Lê Hoa Châm, thấy Xích Ngôn há hốc mồm cứng lưỡi không thể tin nhìn Bạo Vũ Lê Hoa Châm trong tay Mộ Dung Diệp, hình như không tin nó sẽ có uy lực lớn như vậy.
“Tại sao Tả Tướng có thể có ám khí lợi hại như vậy?" Từ nhỏ Mộ Dung Diệp đã tập võ, đối với ám khí từng đọc lướt qua, tự nhiên có thể nhìn ra được chỗ hơn người của Bạo Vũ Lê Hoa Châm.
"Thiếp vẽ ra, ông ngoại chế tạo." Vân Lãnh Ca bĩu môi, nói, đây do ông ngoại mới vừa chế ra, không biết ông làm mấy phần, ông có để lại một cái để phòng thân không? Suy đoán nguyên nhân ông ngoại đưa cái này, đoán chừng chắc sợ nàng gả cho Mộ Dung Diệp sẽ gặp nguy hiểm đi, dù sao Mộ Dung Diệp công cao chấn chủ, Quân Vương kiêng kỵ, cho dù hiện tại ngoài mặt tạm thời duy trì hòa bình, khó bảo toàn sau này sẽ không xuất hiện tình huống ngoài ý liệu, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nhiều một phần bảo đảm hơn một phần an toàn.
"Vi phu không biết Ca nhi còn có năng lực như vậy, có thể lấy được Ca nhi, thật sự đời trước ta đã tích được nhiều phúc." Trong mắt Mộ Dung Diệp thoáng qua rung động rồi biến mất, Ca nhi của hắn là độc nhất vô nhị, không hề thua kém trí tuệ và tự tin của nam tử.
"Đây là lễ vật thiếp tặng cho ông ngoại nhân lễ mừng thọ, hiện tại chuyển giao cho thiếp, có lẽ ông ấy lo lắng cho an nguy của thiếp." Vân Lãnh Ca cười nhạt, mặt xen lẫn một tia lo lắng.
"Ca nhi, có ta ở đây, ai cũng không thể gây thương tổn cho nàng." Mộ Dung Diệp đưa tay nắm chặt đôi tay có chút lạnh như băng của Vân Lãnh Ca, ánh sáng trong mắt kiên định: "Nhưng, vật này nàng nên mang bên mình, chớ cô phụ tâm ý của Tả Tướng." Thật ra, đáy lòng Mộ Dung Diệp cũng âm thầm lo lắng, mặc dù hắn tin bản thân có thể bảo vệ Ca nhi không chịu bất cứ thương tổn gì, nhưng sông có khúc người có lúc, hắn không thể hoàn toàn tin tưởng bản thân, trên người Ca nhi mang theo ám khí lợi hại, tình huống bất ngờ sẽ có thể ứng phó một hai, hắn cũng có thể an tâm một chút.
"Ừm." Vân Lãnh Ca nhẹ gật, nhận lấy Bạo Vũ Lê Hoa Châm từ tay Mộ Dung Diệp, thu vào trong tay áo.
Mộ Dung Diệp lệnh cho nha đầu và Xích Ngôn rời đi, đóng cửa lại thần bí nói với Vân Lãnh Ca: "Ca nhi, lần trước bị thích khách quấy rầy nên nàng không thể ngâm ôn tuyền, hôm nay chúng ta lên núi đi, hưởng tuần trăng mật luôn có được không?"
"Không cần thỉnh an Thái hậu nương nương sao?" Vân Lãnh Ca nhớ đến hôm qua Thái hậu tự mình đến chủ trì cho hôn lễ của bọn họ, theo đạo lý hôm nay nên vào cung bái kiến mà.
"Hôm qua ngoại tổ mẫu nói chúng ta tân hôn, khẳng định vô cùng vui mừng, thỉnh an có thể muộn vài ngày, nhất thời không cần nóng lòng." Mộ Dung Diệp cười nói.
"Hoàng thượng đâu? Ông ấy là cữu cữu [] của chàng." Mặc dù quan hệ quân thần của bọn họ căng thẳng, nhưng vẫn nên tuân thủ cấp bậc lễ nghĩa nha.
[] cữu cữu: cậu
"Vài hôm nữa quốc sứ Bắc Nguyệt sẽ đến Đông Dương yết kiến, đường xá xa xôi, Hoàng thượng đang bận chuẩn bị tất cả công việc tiếp kiến." Mộ Dung Diệp thu lại nụ cười, mí mắt hơi trầm xuống, chỗ sâu nhất nơi đáy mắt xẹt qua một đạo sát ý rõ ràng!
Ánh mắt Mộ Dung Diệp bị Vân Lãnh Ca thu hết vào đáy mắt, lông mày tinh xảo thầm nhíu lại, trong lòng khẽ động, trong đầu không khỏi liên tưởng đến việc ám sát vào vài ngày trước trên đỉnh núi, ánh mắt kinh ngạc, không suy nghĩ nhiều liền bật thốt lên: "Lần trước thích khách là Bắc Nguyệt quốc phái đến." Nói xong, thấy Mộ Dung Diệp cười nhạt không nói, biết mình đã đoán trúng, tâm tình căng thẳng nhưng đồng thời rất không hiểu, A Diệp trấn thủ ở biên cương, có thù hận gì với Bắc Nguyệt quốc chứ? Tại sao bọn họ vạn dặm xa xôi phái sát thủ đến đây giết người?
"Sáu năm trước, ta vừa vào quân, giữa hai nước Bắc Nguyệt và Đông Dương bỗng nhiên có mâu thuẫn, một câu không hợp sẽ phát động chiến tranh, lúc ấy ta vẫn chưa chưởng quản đại quân biên cương, phụ vương ra lệnh cho ta đi biên giới rèn luyện, đối chiến với tướng lĩnh Bắc Nguyệt tôi luyện tâm tính, sau đó, trong một lần đối địch, ta may mắn thắng tướng lĩnh Bắc Nguyệt, không ngờ tên tướng lĩnh kia lại là phò mã của Đại công chúa Bắc Nguyệt, lãnh binh tác chiến nhiều năm, được gọi là Thường Thắng tướng quân, hắn tự mình cầm quân đánh giặc vô cùng thần dũng, chưa bao giờ có bại tích, nhưng lại thất thủ trong tay một tiểu tướng mới ra đời như ta, đương nhiên hắn không phục, cộng thêm Đại công chúa rất được Hoàng đế Bắc Nguyệt coi trọng, hắn liền lợi dụng người của Đại công chúa thường xuyên ám sát ta, nhưng mấy năm qua, chưa đắc thủ lần nào." Mộ Dung Diệp đã sớm biết Vân Lãnh Ca thông tuệ, thấy trong thời gian ngắn như vậy nàng đã có thể đoán trúng kẻ địch, đáy mắt tán thưởng, kể rõ hết sự tình từ đầu đến cuối.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: Gà
Vẻ mặt Mộ Dung Diệp có chút hài lòng, nghiêng người nhìn Vân Lãnh Ca, phát hiện ánh mắt nàng có chút phức tạp, đáy lòng chột dạ, lo lắng nói: "Ca nhi, không phải ta cố ý muốn lừa gạt nàng, vì ta không chắc Vũ Văn Trạch sẽ đáp ứng, dù sao tình bằng hữu so với đại nghĩa quốc gia, thật sự không đáng kể."
Thấy hắn hiểu lầm suy nghĩ của mình, Vân Lãnh Ca cười khúc khích, ý cười trong mắt như ẩn như hiện, ôm mặt Mộ Dung Diệp, Vân Lãnh Ca nhẹ nhàng nói: "A Diệp, chàng thật đáng yêu."
Mộ Dung Diệp thấy sắc mặt nàng thay đổi nhanh chóng như thế, sửng sốt một chút, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười như hoa, thở ra một hơi, cúi người thuận thế đặt Vân Lãnh Ca trên giường, môi mỏng lấp kín môi anh đào đỏ thắm, mang theo trừng phạt và thưởng thức, hận không thể nuốt môi nàng vào bụng.
"Các người biết nhau lúc nào?" Vân Lãnh Ca khẽ thở, vô cùng hứng thú với quá trình bọn họ quen biết.
"Đi biên cường trải nghiệm một năm, có lần buổi tối nghỉ ngơi thì bắt được Vũ Văn Trạch đến ám sát, quen biết như vậy." Mộ Dung Diệp lời ít ý nhiều nói.
"Vậy vì sao chàng không tử hình hắn tại chỗ luôn?" Vân Lãnh Ca không cam lòng để hắn qua loa cho xong, muốn biết chi tiết hơn.
"Khi đó tuổi trẻ khí thịnh, hắn ta lớn tiếng kêu la nói ta ỷ nhiều người khi dễ hắn một thân một mình, ta đương nhiên không phục, lập tức thả hắn, cầm kiếm tìm một chỗ vắng vẻ để tỉ thí với hắn, ba chiêu thì giành thắng lợi, không ngờ hắn thừa dịp ta chưa chuẩn bị, nhanh chân bỏ chạy, nhưng ta không đuổi theo, lúc đó hắn mặc khôi giáp tướng Bắc Nguyệt, cho rằng hắn chỉ là một tên tiểu tướng vô danh thôi, chạy thoát cũng không có gì đáng ngại, nhưng sau đó, cách nửa tháng, hắn đều xách kiếm đến doanh trướng tìm ta, có lúc đánh lén, hoặc trắng trợn khiêu khích, đáng tiếc vẫn không trụ được qua mười chiêu của ta." Mộ Dung Diệp nói đến chuyện cũ năm đó, trên mặt vẫn có chút cảm xúc. sutucuoigadi@en*dyan(lee^qu.donnn)
"Cho nên? Không đánh thì không quen?" Vân Lãnh Ca nghĩ đến cũng có ngày bản thân nhìn lầm người, Vũ Văn Trạch kia quả thật không có khí tiết.
"Không khác biệt lắm, cứ như vậy qua hơn một năm, có một ngày, hắn mang theo hai vò rượu đến, nói muốn rời đi, ta mới biết hắn chính là Đại Hoàng tử Bắc Nguyệt Vũ Văn Trạch." Mộ Dung Diệp gật đầu, bày tỏ đồng ý.
"Rượu có thể giải buồn, cũng có thể mất lý trí, đêm đó các người sẽ không không say không nghỉ, sau đó xảy ra chuyện gì không nên xảy ra chứ?" Đôi mắt Vân Lãnh Ca phát sáng nhìn Mộ Dung Diệp, âm thanh hưng phấn nói.
Nghe vậy, nhất thời sắc mặt Mộ Dung Diệp tối sầm lại, híp mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xấu xa của Vân Lãnh Ca, nghiến răng nói: "Ta không có ham mê đoạn tụ!"
"Ai biết được, có rất nhiều người dốc cả một đời, cũng không hiểu rõ khuynh hướng giới tính của mình, có lẽ chính chàng cũng không hiểu rõ nội tâm của bản thân đâu, thiếp cảm thấy.... Ưmh...." Vân Lãnh Ca còn chưa nói xong, trong khoảnh khắc Mộ Dung Diệp cố đè nén tức giận, quen tay hay việc, chặn môi nàng.
“Hiện tại ta lập tức chứng minh cho nàng xem, rốt cuộc ta có bình thường không." Mộ Dung Diệp cắn răng nghiến lợi nói, ánh mắt toát ra lửa dục tức giận.
"Hừ, thiếp còn chưa hỏi chàng, chàng chọc thêm nợ phong lưu bên ngoài, khiến đệ nhất mỹ nữ Bắc Nguyệt ái mộ chàng không dứt?" Vân Lãnh Ca lạnh lùng hừ một tiếng, hai ngón tay đặt ở hông Mộ Dung Diệp, nặng nề nhéo một cái, lạnh lùng nói.
Ách, Mộ Dung Diệp thấy khuôn mặt Vân Lãnh Ca lạnh lùng, ngọn lửa trong mắt nhất thời dập tắt, vẻ mặt uất ức nói: "Ta không biết, Vũ Văn Trạch cố ý truyền thư cho ta nói rõ chuyện này, Ca nhi, ta cũng mới biết được cách đây không lâu, nàng không nên trách ta biết chuyện không báo, còn nữa, trước bữa tiệc hôm nay, ngay cả hình dạng Vũ Văn Mẫn thế nào ta còn không biết, tại sao có thể nói phong lưu được?"
Vân Lãnh Ca cau mày nhìn hắn, mặc dù không nguyện ý thừa nhận, nhưng cũng biết Mộ Dung Diệp nói thật, trong đầu hiện ra dáng vẻ Vũ Văn Mẫn một thân la quần màu tím, giọng nói mang theo vài phần chua xót: "Trang phục tình nhân, xem ra rất xứng đôi."
"Trang phục tình nhân là sao?" Mộ Dung Diệp không hiểu ý Vân Lãnh Ca, hỏi.
"Đừng nói lảng sang chuyện khác!" Vân Lãnh Ca hơi hoảng hốt, lập tức trấn định lại, quát: "Thiên hạ ai chẳng biết Mộ Dung Thế tử thích mặc màu tím, phong thái cái thế, Mẫn công chúa cố ý mặc giống chàng, đây không phải lòng dạ Tư Mã Chiêu người ngoài đường cũng biết sao?"
"Vậy ngày mai ta đổi ngay, không bao giờ mặc màu tím nữa." Mộ Dung Diệp cảm nhận được âm thanh chua chát của Vân Lãnh Ca, sắc mặt lo lắng, nở nụ cười rực rỡ, an ủi nói, hắn thật sự từng mặc y phục tím, nhưng không phải vì thích, chỉ như thói quen, nên lười phí tâm tư bắt tay vào đặt may cái khác.
Vân Lãnh Ca nhìn nụ cười tuyệt đẹp của Mộ Dung Diệp, đôi mày thanh tú khẽ nhíu, nghĩ đến dung mạo quốc sắc thiên hương của Vũ Văn Mẫn, đáy lòng chua như bình dấm bị đổ, đột nhiên đứng dậy dạng chân trên đùi Mộ Dung Diệp, đôi tay ôm cổ hắn, đè hắn trên giường, chưa suy nghĩ đã hành động.
Môi anh đào đỏ thắm ướt át dán lên môi mỏng của Mộ Dung Diệp, học cách hôn trước kia hắn hôn nàng, động tác trúc trắc hôn môi hắn, lưỡi thơm đưa ra, vẽ đôi môi hắn.
Mộ Dung Diệp kinh ngạc vì hành động bất ngờ của Vân Lãnh Ca hồi lâu, nhưng không ngăn cản, mắt đen sáng ngời hàm chứa ý cười nhợt nhạt để mặc nàng đẩy ngã hắn, nhưng không nghĩ nha đầu này làm ra hành động trái ngược với sự tỉnh táo thường ngày, nhưng mà, ái thê của mình chủ động đưa lên, đương nhiên hắn không cự tuyệt, giơ tay ôm eo Vân Lãnh Ca, Mộ Dung Diệp nửa khép mắt, chân thành cảm thụ đôi môi mềm nhẵn kia, vô cùng hưởng thụ lần đầu nàng chủ động tỏ tình như vậy, nhưng qua một lúc lâu, môi Vân Lãnh Ca vẫn chỉ nhàn nhạt vuốt ve, không có động tác tiến thêm một bước, điều này khiến đáy mắt Mộ Dung Diệp thoáng qua lo lắng, không chịu nổi nàng chỉ dụ dỗ lướt qua như vậy, nhanh chóng lật người, đè Vân Lãnh Ca phía dưới, cứng rắn nhưng ôn hòa cạy môi nàng, hai người trầm luân trong nhu tình...
Kết thúc nụ hôn, Vân Lãnh Ca đẩy Mộ Dung Diệp ra, chậm rãi ngồi thẳng người, vuốt ve tóc mai có chút tán loạn, trên mặt còn mang theo đỏ hồng, cắn môi ánh mắt trong suốt chứa hơi nước, tựa như đang chỉ trích Mộ Dung Diệp, đoạt quyền chủ động của nàng.
"Ca nhi...." Mộ Dung Diệp ôm Vân Lãnh Ca vào lòng, giọng nói nhỏ nhẹ hàm chứa gió xuân nồng đậm tình ý, khiến trái tim Vân Lãnh Ca run rẩy, nằm trong lòng hắn không lên tiếng nữa.
Trong thư phòng yên tĩnh không tiếng động, nhưng có một cỗ lưỡng tình lưu luyến dần dần bao phủ.
"Chậc chậc, không ngờ Mộ Dung Diệp bách luyện thép cũng có ngày hóa thành ngón tay mềm, sức quyến rũ Thế tử phi thật vô hạn." Đúng lúc này, ngoài cửa sổ thư phòng đột nhiên vang lên một giọng nam quen thuộc.
"Vũ Văn Trạch, lăn ra đây cho bản Thế tử!" Mộ Dung Diệp nghe được người đến là ai, nhất thời giận dữ, mới vừa cùng Ca nhi triền miên, tâm thần hắn không ổn định nên không phát giác ngoài cửa có người, nhưng không ngờ Vũ Văn Trạch đã đi còn quay lại, dám nghe lén!
"Bản Hoàng tử chỉ biết đi, không biết lăn, không bằng Mộ Dung Thế tử làm gương, biểu diễn một phen đi?" Cửa thư phòng bị đẩy ra, gương mặt Vũ Văn Trạch tràn đầy nụ cười chế nhạo, nghênh ngang tiêu sái đi vào.
"Xích Ngữ, ngươi làm gì hả? Sao có thể để tên Vũ Văn Trạch không phải động vật này tiến vào?" Mộ Dung Diệp mượn việc mắng Xích Ngữ để hung hăng mỉa mai Vũ Văn Trạch.
Ngoài thư phòng trong bụi cỏ, Xích Ngữ đứng cứng ngắc không nhúc nhích, đều do mình nghe lén thành nghiện, trong lúc nhất thời quên phòng bị, gặp Đại Hoàng tử!
"Mộ Dung Diệp, ngươi nói Bản Hoàng tử không phải động vật? Ngươi mới không phải người đấy!" Vũ Văn Trạch nhìn gương mặt như băng sương của Mộ Dung Diệp, tức giận nói.
"Có việc khẩn mau nói, bản Thế tử không muốn lãng phí nước bọt với ngươi." Mộ Dung Diệp không muốn cãi vả với hắn ta, liếc nhìn hắn, lạnh lùng nói, Vũ Văn Trạch không phải người ăn no không có chuyện làm, nhất định đã xảy ra chuyện gì cần thương lượng.
Vũ Văn Trạch cũng biết không thể nán lại vương phủ quá lâu, thu lại cợt nhã, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt nhìn Vân Lãnh Ca, ý tứ không cần nói cũng biết.
"Có chuyện nói mau! Ca nhi không cần tránh, nếu không chờ ngươi đi ta còn phải lén lút báo lại với nàng." Mộ Dung Diệp kéo tay Vân Lãnh Ca thấy biểu tình nàng có chút không tự nhiên, cười với nàng.
"Ta mới vừa nhìn thấy ám vệ của Vũ Văn Minh vào phủ Thái tử!" Vũ Văn Trạch nói đơn giản lưu loát, nhìn ánh mắt hai người không còn nhàn tản như vừa rồi, khí thế nghiêm túc nghiêm cẩn lập tức tản ra từ cơ thể hắn ta, trong nháy mắt khiến Mộ Dung Diệp ném hết ý nghĩ mờ ám trong lòng, cực kỳ tập trung suy nghĩ thâm ý trong lời của hắn ta.
"Ngươi chắc chắn không?" Mắt phượng của Mộ Dung Diệp tỏa ra ánh sáng bén nhọn, hầu như vẻ mặt đều tràn đầy lãnh khí.
Vũ Văn Trạch trịnh trọng gật đầu: "Nếu không phải vài năm nay ta đây đã quen thuộc ám vệ của Vũ Văn Minh, sợ cũng sẽ không dễ dàng nhận ra, Tam đệ này của ta đoán chừng coi ta là quả hồng mềm mặc người ta nắn bóp, nhưng không nghĩ từng cử động của hắn không chỉ ta, ngay cả phụ hoàng cũng đã nghe nói!"
“Bây giờ Tam Hoàng tử còn đang ở địa giới Đông Dương, hắn không nên công khai đến phủ Thái tử chứ?" Bàn tay Mộ Dung Diệp nắm thành quyền đặt trên bàn nhỏ gõ nhẹ vài cái, chậm rãi nói.
"Theo ước nguyện ban đầu của Vũ Văn Minh, tính toán gả Vũ Văn Mẫn cho ngươi, để làm tai mắt cho hắn, dùng để giám sát từng biến động nhỏ của Mộ Dung vương phủ, nhưng không ngờ bị ngươi và ta đánh vỡ, Vũ Văn Minh chỉ đành bất đắc dĩ đưa Vũ Văn Mẫn vào Hoàng cung, âm thầm thám thính tâm tư Hoàng thượng, thuận tiện sau này dễ dàng giúp hắn trong ứng ngoại hợp, nhưng cho dù như thế, kế hoạch ban đầu đã bị phá hỏng, tất nhiên Vũ Văn Minh sẽ có chút nóng nảy, ỷ vào bản lãnh không tầm thường của ám vệ hắn, muốn liên lạc với Thái tử, thương lượng bước tiếp theo." Vũ Văn Trạch ý vị không rõ thoáng nhìn Vân Lãnh Ca đang cúi đầu không nói, thú vị trong mắt vô cùng rõ ràng!
"Không cần khích bác ly gián, Ca nhi không phải tiểu nữ tử thích ghen tuông." Mộ Dung Diệp lạnh giọng nói, tiếp theo dời tầm mắt đến Vân Lãnh Ca đang cúi đầu, giọng nói có chút dụ dỗ: "Ca nhi, đúng không?"
"Đương nhiên." Vân Lãnh Ca ngẩng đầu tựa tiếu phi tiếu nhìn Mộ Dung Diệp, ngay trước mặt Vũ Văn Trạch không thể khiến hắn sượng mặt.
Mộ Dung Diệp thâm tình cười một tiếng, âm thanh trầm thấp vang dội thư phòng: "Ca nhi, nàng khéo hiểu lòng người, hơn nữa săn sóc tỉ mỉ, ta thật may mắn, có thể lấy được nữ tử tuyệt vời như Ca nhi."
Vũ Văn Trạch yên lặng nhìn Mộ Dung Diệp rõ ràng không biết dỗ người, trong nháy mắt chỉ cảm thấy cả người nổi da gà, thân thể không kiềm được rùng mình ớn lạnh, thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn nghĩ mình trong suốt à, bên cạnh còn có một người sống lớn như vậy, hắn thật sự không nhìn thấy sao? Chẳng lẽ cảm giác tồn tại của bản thân mình quá nhạt hả?
"Phu quân thật biết dỗ thiếp." Vân Lãnh Ca nhìn thấy ánh mắt hài hước của Mộ Dung Diệp, đã biết hắn đang cố ý kích thích Vũ Văn Trạch, không nhịn được nảy sinh tâm tư xấu xa, không biến sắc nhận kịch bản hắn đưa đến, diễn theo nội dung vở kịch của hắn.
"Ca nhi thông minh lanh lợi, thế gian hiếm thấy." Mộ Dung Diệp khẽ cười khen.
"Này này, chẳng lẽ các ngươi không nhìn thấy ta sao?" Vũ Văn Trạch thật sự không chịu nổi Mộ Dung Diệp khoe khoang phong tình, lớn tiếng kêu lên, nhắc nhở sự hiện hữu của hắn ta.
"Nếu như ngươi không nói lời nào, ta thật không nhìn thấy ngươi." Mộ Dung Diệp tựa như đột nhiên phát hiện có người trong gian phòng, gương mặt bừng tỉnh, sau đó cười tủm tỉm nói.
"Đáng ghét, Thái tử đã liên thủ với Vũ Văn Minh mưu đoạt sơn hà Đông Dương rồi, ngươi còn có lòng chàng chàng thiếp thiếp liếc mắt đưa tình?" Vũ Văn Trạch trừng mắt nhìn Mộ Dung Diệp, khó có thể tin nói.
"Giang sơn Đông Dương họ Thượng Quan, không phải họ Mộ Dung, ta gấp gì chứ?" Vẻ mặt Mộ Dung Diệp hiện rõ bắt chó đi cày [1] xen vào việc người khác, nhíu mày, giọng nói có chút khinh miệt: "Ngươi cho rằng dựa vào Thái tử và Vũ Văn Minh thì có thể thành công? Vậy ngươi đã quá coi thường vị Hoàng đế cữu cữu kia của ta rồi."
[1] Nguyên văn “không trâu bắt chó đi cày”: Bắt buộc phải thay thế, thực hiện việc không phù hợp
Vũ Văn Trạch cả kinh, có chút sinh động: "Ý của ngươi là Hoàng thượng đã sớm biết Thái tử cấu kết với Vũ Văn Minh? Vậy ông ta tiếp Vũ Văn Mẫn vào cung làm phi vì muốn giám sát hắn? Chẳng lẽ hắn sẽ không sợ dưỡng hổ gây họa? Ngược lại cũng bị Vũ Văn Mẫn cắn một cái? Phải biết, Vũ Văn Mẫn không phải kẻ nhu nhược dễ bắt nạt như vẻ ngoài, nàng ta là mỹ nhân rắn, kịch độc vô cùng."
"Hoàng đế chính là kẻ đầu đường xó chợ sao? Nếu tâm kế ông ta nông cạn, vậy bây giờ người ngồi ở ngôi vị Hoàng đế không phải là ông ta rồi." Mộ Dung Diệp nghe Vũ Văn Trạch liên tiếp đặt ra vấn đề, vẻ mặt nhàn nhạt, lập lờ nói.
"Ngươi nói, Nam Tinh trong cơn sóng này, an tâm sao?" Vũ Văn Trạch nghe vậy trầm mặc hồi lâu, ánh mắt thâm thúy khó dò, đột nhiên chuyển vấn đề, trầm lặng nói.
Trong lòng Vân Lãnh Ca chấn động, quả thế ư? Chẳng lẽ toàn bộ đều có dự mưu? Nam Tinh này mới là ngư ông tung lưới thật sự sao?
"Có phải ngươi biết rõ gì đúng không? Tam Hoàng tử vẫn duy trì loại quan hệ nào đó với Nam Tinh?" Mắt phượng của Mộ Dung Diệp sáng quắc, nói thẳng vào chỗ quan trọng.
Vẻ mặt Vũ Văn Trạch nặng nề lắc đầu, trầm giọng nói: "Ta chỉ cảm thấy Vũ Văn Minh không có chút binh lực nào lại dám liên hiệp với Thái tử Đông Dương mưu triều soán vị, chuyện này có chút kỳ lạ, Vũ Văn Minh trông coi cấm vệ ở Bắc Nguyệt, mặc dù binh lực không yếu, nhưng đều là thị vệ thủ hộ Hoàng triều, không được phép nhổ ra một người, sao hắn nắm chắc có thể mượn binh trợ giúp Thái tử lên ngôi thành công?"
"Vì thế ngươi nên điều tra một chút động hướng gần đây của Nam Tinh, xem ra vài năm nay thời cuộc vững vàng, có vài người đã lo lắng bất an rồi, muốn thống nhất thiên hạ." Đôi mắt Mộ Dung Diệp như nước suối thanh u [2], tản ra lạnh lẽo nhàn nhạt.
[2] thanh u: thanh tịnh và đẹp đẽ
"Muốn nhúng tay vào Nam Tinh, không phải chuyện dễ dàng đâu." Vũ Văn Trạch thở dài, âm thanh lộ ra khó xử.
"Ngu xuẩn, sao không học theo cách làm của Tam Hoàng tử, tìm người nằm vùng ở chỗ hắn? Muốn biết tính toán của Nam Tinh, từ tay Tam Hoàng tử, tìm hiểu nguồn gốc, bàn tay đen phía sau màn tự nhiên sẽ xuất hiện." Mộ Dung Diệp khinh bỉ nhìn hắn ta, khóe môi nâng lên một đường cong, thân thể ngã xuống bên phải, nửa tựa vào Vân Lãnh Ca. editedbysutucuoigaDie nd da nl e q uu ydo n
Vân Lãnh Ca giơ tay lên đẩy một cái, phát hiện hắn vẫn không nhúc nhích cứ kề sát nàng, chỉ đành thôi, chuyên tâm tập trung xâu chuỗi lại mọi chuyện.
"Vũ Văn Minh thật nham hiểm, sâu không lường được, ta giả ngu nhiều năm, nhưng hoàn toàn không thăm dò được ranh giới cuối cùng của hắn, muốn học theo, dễ vậy sao?" Vũ Văn Trạch tức giận.
"Nếu bản Thế tử là người Bắc Nguyệt, có thể coi trọng ngươi sao? Uổng ngươi chính là trưởng tử, lại phải chịu nhục mới có thể sống yên ổn, thật không biết vài năm nay ngươi học cái gì?" Mộ Dung Diệp nửa khép mắt, trên mặt hàm chứa mệt mỏi, âm thanh lười biếng nói.
"Ta đoán chừng chờ Vũ Văn Mẫn được phong phi xong, Vũ Văn Minh sẽ trở về Bắc Nguyệt, sẽ thực hiện một loạt chuẩn bị, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu, nếu không có không chứng cứ xác thực chỉ ra bọn họ muốn làm việc xấu, chẳng lẽ thật sự nhìn Thái tử và Vũ Văn Minh phát động cung biến sao?" Vũ Văn Trạch không để ý Mộ Dung Diệp cười nhạo, nhăn mày, nếp nhăn càng thêm rõ ràng.
"Ngươi phải báo cho phụ hoàng ngươi, tin tưởng Bắc Nguyệt đế sẽ hiểu tầm quan trọng của chuyện này, cũng có thể kịp thời đưa ra phương pháp ứng đối, Đông Dương bên này, ta không quản được, lực bất tòng tâm, gần đây người Hoàng đế cữu cữu kia của ta ném tất cả thành phòng quân, cấm vệ quân những thứ cục diện rối rắm này cho ta, còn mệt hơn luyện binh ở biên cương." Nghe âm thanh mệt mỏi nồng đậm bên tai, Vân Lãnh Ca có chút lo lắng, ghé mắt nhìn Mộ Dung Diệp đã khép mắt, tức giận trừng mắt nhìn Vũ Văn Trạch vẫn đang độc thoại.
Vũ Văn Trạch đang nói đến mức nước bọt tung bay, đột nhiên cảm thấy được một ánh mắt lạnh lùng hàm ẩn sát khí quét đến, da đầu tê rần, vội vàng dừng nói, cẩn thận liếc nhìn Vân Lãnh Ca đang không vui nhìn chằm chằm hắn ta, thấy vẻ mặt nàng tràn ngập khí lạnh, đôi mắt rực rỡ như sao lóe lên ánh sáng nguy hiểm.
Vũ Văn Trạch há miệng thở dốc, khẩu hình miệng mấp máy một câu "Ta đi trước", sau đó rón rén rời khỏi thư phòng.
Vân Lãnh Ca đỡ Mộ Dung Diệp nằm ngang trên giường, lấy ra chăn đắp lên cho hắn, nhìn dung nhan phong hoa tuyệt sắc mang theo mệt mỏi, trong lòng đau xót, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, thả nhẹ bước chân, không tiếng động mở cửa đi đến phòng bếp.