[1] di hoa tiếp mộc: (dời hoa nối cây) nguyên là tên một trong 36 kế mà người Trung Quốc thường đề cập đến. Di hoa tiếp mộc là thủ đoạn vu oan giá hoạ, đẩy tội lỗi của người này sang cho người khác bằng cách dựng những chứng cớ giả tạo, đánh lừa cơ quan pháp luật.
Editor: Gà
"Cái gì?!" Hoàng đế đang phê tấu chương nghe vậy thì trở nên kinh hãi, biến sắc, không để ý đến uy nghi, đôi mắt trợn to, không thể tin lớn giọng hỏi ngược lại.
"Nô tài cũng không rõ, vừa rồi có một cung nữ cung Hi Hòa báo lại, nói sáng nay Quý phi không hiểu sao đã qua đời!" Thân thể thái giám Tổng quản run lẩy bẩy, lời nói hốt hoảng rõ ràng.
"Bây giờ ngươi lập tức truyền chỉ, phong tỏa cung Hi Hòa cho trẫm, bất luận người nào cũng không được ra ngoài, chờ trẫm tuyên triệu!" Trong nháy mắt Hoàng thượng lập tức đưa ra quyết định, nổi trận lôi đình truyền lệnh.
"Dạ, nô tài cáo lui." Thái giám thở phào nhẹ nhõm, xoay người rời đi ngay.
"Uông Minh Hải!" Ánh mắt Hoàng thượng lóe sáng, sắc mặt biến ảo, một lát sau, hô to.
Uông công công chờ đợi bên ngoài vội đi vào, cung kính hành lễ.
"Đến vương phủ mời Mộ Dung Thế tử đến đây! Nói trẫm chờ hắn ở cung Hi Hòa! Nhanh lên!" Giọng nói Hoàng thượng cao hơn bình thường vài phần, sắc mặt vô cùng khó coi, thấy tình cảnh này, Uông công công nhất thời thấp thỏm, nhanh chân chạy đến Mộ Dung Vương phủ. sutucuoiga Die nd da nl e q uu ydo n
Đoàn Bắc Nguyệt sứ giả mới vừa đi, Vũ Văn Mẫn đã chết không rõ ràng ở Hoàng cung Đông Dương, quá bất thường rồi, sợ rằng, sắp đại loạn rồi!
Mộ Dung Vương phủ, Mộ Dung Diệp và Vân Lãnh Ca vẫn ngủ nướng không chịu thức giấc, thì nghe Xích Ngôn bên ngoài nói, tiếng nói y vẫn bĩnh tĩnh, nhưng vẫn mơ hồ lộ ra lo lắng: "Thế tử, Thế tử phi, Hoàng cung truyền tin, nói Mẫn quý phi đã qua đời!"
Xích Ngôn nói xong, trong nháy mắt hai người trên giường cùng mở mắt, nghiêng đầu liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hiểu rõ, nhanh chóng mặc y phục xuống giường, mở cửa để Xích Ngôn vào bẩm báo chi tiết.
"Có ý gì? Sao lại nói Vũ Văn Mẫn đã qua đời?" Mộ Dung Diệp vừa rửa mặt vừa hỏi.
"Thuộc hạ cũng không rõ lắm, người truyền tin nói hôm nay Mẫn Tuệ công chúa không rời giường, lúc đầu đám tỳ nữ trong cung Hi Hòa cho rằng trời lạnh nên nàng muốn ngủ thêm, không suy nghĩ nhiều, sau đó, đến giờ ăn điểm tâm, cung nữ cận thân của Mẫn Tuệ quý phi cảm thấy không ổn, lập tức vào điện hỏi thăm, nhưng không ngờ, dù nàng ta gọi thế nào, Quý phi vẫn nằm trên giường không đáp, lúc này cung nữ mới luống cuống, thăm dò hơi thở của nàng, phát hiện thân thể nàng lạnh lẽo, đã chết lâu rồi!" Xích Ngôn nói nhanh.
"Ta lập tức vào cung!" Vẻ mặt Mộ Dung Diệp bình tĩnh, lạnh nhạt nói: "Hoàng thượng nói thế nào?"
"Hoàng thượng ra lệnh phong tỏa cung Hi Hòa, không cho bất cứ ai ra vào, chờ ngài ấy đến hỏi!" Xích Ngôn nói chi tiết.
Vân Lãnh Ca nhanh chóng giúp Mộ Dung Diệp buộc ngọc đái (thắt lưng), nhíu mày nói: "A Diệp, thiếp vào cung với chàng, biết đâu có thể giúp đỡ một chút gì đó!" Cho dù đã chết nhưng thi thể có thể nói chuyện, có thể tìm được không ít dấu vết từ trong đó, mặc dù y thuật đại phu cổ đại tạm được, nhưng năng lực kiểm nghiệm thi thể hẳn không thể bằng nàng.
Mộ Dung Diệp gật đầu, sau khi hai người rửa mặt xong, lập tức chạy đến Hoàng cung.
Một đường không trở ngại, vào Hoàng cung, hai người chạy thẳng đến cung Hi Hòa.
Giờ phút này khắp cung Hi Hòa đều có cấm vệ quân canh giữ, dáng vẻ sẵn sàng đón địch khiến thái giám cung nữ đi ngang qua đều run rẩy, "Tham kiến Thế tử, Thế tử phi!" Cách đó không xa thị vệ nhìn thấy Mộ Dung Diệp và Vân Lãnh Ca, nhanh chóng hành lễ.
Mộ Dung Diệp giơ tay, không lên tiếng, chỉ kéo tay Vân Lãnh Ca bước vào cung.
Không khí ngoài điện nghiêm trang, nhưng trong điện lại rất căng thẳng, ai nấy đều cảm thấy lo lắng, mỗi người đều mang vẻ mặt không giống nhau, Vân Lãnh Ca nhìn ra dưới gương mặt mỗi người, đều cất giấu sợ hãi và lo lắng cực độ.
Vũ Văn Mẫn chết rồi, dưới tình huống đoàn sứ giả Bắc Nguyệt vừa rời đi, điểm khả nghi không ít, người dính líu cũng rất rộng, nếu tin tức này truyền đến Bắc Nguyệt, e rằng đây sẽ là mồi dẫn hỏa phát động chiến tranh!
Lòng Vân Lãnh Ca khẽ động, bỗng nhiên nhớ đến vài ngày trước Mộ Dung Diệp từng nói, sư xuất hữu danh, muốn chinh phạt phải có lý do, Vũ Văn Mẫn chết đi chẳng lẽ chính là mấu chốt ư? Trong lòng hồi hộp một phen, chẳng lẽ Vũ Văn Minh tự tay giết muội muội ruột thịt của mình để khơi mào lên mâu thuẫn này? Ý niệm này chỉ thoáng qua, nhưng khiến Vân Lãnh Ca không rét mà run!
Quá đáng sợ, nếu thật như vậy, thì tâm cơ Vũ Văn Minh thật thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn, vì đạt được mục đích mà sẵn sàng hi sinh đồng bào muội muội!
Mộ Dung Diệp chú ý thấy sắc mặt Vân Lãnh Ca đại biến, vội vàng dừng chân, hỏi: "Ca nhi, sao vậy."
Vân Lãnh Ca nhón chân, nhỏ giọng nói ý nghĩ của mình vào tai hắn, dứt lời, thấy Mộ Dung Diệp khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo, lập tức hiểu hắn nhất định đã kinh nghi vài phần.
"Nếu như Ca nhi nói, thiên hạ này sắp bắt đầu thay đổi rồi!" Mộ Dung Diệp buông mí mắt xuống, ý vị sâu xa nói, truyền lệnh cho Xích Ngôn phía sau: "Truyền lệnh bản Thế tử, điều động toàn bộ Tam Thập Lục Thiên Cương, Thất Thập Nhị Địa Sát, đến vương phủ đợi bản Thế tử sai phái!"
Xích Ngôn nghe vậy cả kinh, sau đó sắc mặt nghiêm túc nhanh chóng rời khỏi Hoàng cung.
"Rất nghiêm trọng sao? Đáng để chàng lấy ra tất cả ám vệ lợi hại nhất ư?" Vân Lãnh Ca biết đây là ám vệ Mộ Dung Vương phủ nghiêm chỉnh huấn luyện, võ công không chỉ cao hơn một hai bậc so với những thị vệ bình thường, trước kia Mộ Dung Diệp chưa bao giờ phái bọn họ ra ngoài, hiện giờ lại xuất động tất cả, xem ra chuyện rất cấp bách rồi!
"Không quá hai ngày, tin Vũ Văn Mẫn qua đời sẽ truyền đến Bắc Nguyệt, khẳng định Bắc Nguyệt đế sẽ tức giận, công chúa của một nước gả cho Đông Dương làm phi chưa được một tháng đã chết không rõ nguyên do, tương đương với không nể mặt Bắc Nguyệt, mặc kệ thế nào, dù Bắc Nguyệt đế biết có bẫy, cũng sẽ xuất binh thảo phạt! Thái tử cũng sẽ lộ ra răng nanh, đến lúc đó, chúng ta loạn trong giặc ngoài, ta nhất định không thể phân thân, ta phân công bọn họ ở vương phủ bảo vệ nàng, để có thể an tâm đôi chút." Vẻ mặt Mộ Dung Diệp nặng nề, chậm rãi nói, ánh mắt nhìn Vân Lãnh Ca mang theo lo lắng!
"Yên tâm đi, chàng quên rồi ư? Trước đó vài ngày không phải chàng nói khinh công của thiếp có chút thành tựu sao? Mặc dù không thể ứng phó với kẻ địch, nhưng có thể tự vệ mà!" Vân Lãnh Ca cười trấn an.
Mộ Dung Diệp bất đắc dĩ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn quyết định phải chú ý tăng cường người bảo vệ vương phủ, Ca nhi là người quan trọng nhất với hắn, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép có một chút sơ sót nào.
Vân Lãnh Ca cảm nhận Mộ Dung Diệp đang siết chặt tay mình, thầm thở dài, mưa gió sắp đến, núi sông rung chuyển, cả vùng đất sắp nhấc lên một cuộc chiến tranh kinh thiên động địa gió tanh mưa máu rồi! Chịu khổ vẫn là những bách tính bình dân muốn an cư lạc nghiệp.
Bước vào cửa điện, hai người trực tiếp đi vào tẩm cung của Vũ Văn Mẫn.
Vân Lãnh Ca nhìn quanh một vòng nội điện, thấy đám người trong phòng, vài tên thái y quỳ xuống trước giường, thân thể run rẩy dập đầu trên đất giữ yên lặng, Hoàng thượng trầm như nước ngồi trên giường lớn có đặt thi thể Vũ Văn Mẫn, không nói một câu.
Cung nữ trông coi cung điện càng câm như hến, không dám thở mạnh, chỉ sợ chọc giận thiên tử, bọn họ chỉ là những con cá nhỏ bé trong chậu thôi.
"Thần phụ/vi thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn an!" Hai người đi lên hành lễ với Hoàng thượng.
Hoàng thượng khoát tay áo: "Không cần đa lễ!" Dứt lời, tầm mắt ông ta chuyển từ Vũ Văn Mẫn qua Mộ Dung Diệp và Vân Lãnh Ca, trầm giọng nói: "Người Thái y viện đều là phế vật, không nhìn ra nguyên nhân chết của Quý phi, trẫm nghe nói y thuật Thế tử rất cao, kính xin Thế tử giúp tra xét một phen!"
Vài tên thái y bị Hoàng thượng nhắc đến càng thêm run sợ trong lòng, thân thể càng phát run.
Mộ Dung Diệp quy củ đáp lời, đi đến giường, mắt nhìn xuống Vũ Văn Mẫn đã chết, thấy hai mắt nàng ta khép chặt, sắc mặt hồng nhuận, nụ cười an ổn, vẫn tuyệt diễm khuynh thành, ngay cả đôi môi đỏ mọng cũng còn sáng bóng nhàn nhạt, nếu không phải đã ngừng thở, thì nhìn nàng ta tựa như đang say giấc mộng.
"Ca nhi, nàng đến xem một chút." Mộ Dung Diệp nhìn vài lần, trong lòng đã có suy nghĩ, nhưng ánh mắt thoáng nhìn Vân Lãnh Ca thấy nàng nghễnh cổ muốn xem tình huống bên trong, thấy thế, hắn cảm thấy có chút buồn cười, nên lên tiếng.
"Nội tử (vợ) có nghiên cứu y thuật, để nàng chẩn đoán một lần sẽ càng ổn thỏa hơn!" Mộ Dung Diệp nhìn ánh mắt nghi hoặc của Hoàng đế, cười nhạt giải thích.
Hoàng đế khẽ đồng ý, gương mặt xưa nay vốn lạnh nhạt thì lúc này đã vô cùng khó coi, mặc dù không phát tác, nhưng chân mày nhíu chặt, môi mím lại, ánh mắt sắc bén, thân thể căng thẳng, tỏ rõ ông ta đang tức giận. Quanh thân Hoàng đế tràn đầy không khí đè nén, khiến người ta không dám nhìn gần.
Vân Lãnh Ca đứng bên cạnh Mộ Dung Diệp, lấy ngân châm dùng vải bao trong ngực ra, lấy ra một cây đâm vào cổ họng Vũ Văn Mẫn, mặt khác lại lấy một cái nữa, cách y phục đâm vào phần dạ dày của nàng ta, hai ngân châm đều biến thành màu đen, lúc này mới nói: "Ngân châm biến thành màu đen, nói rõ Quý phi nương nương đã trúng độc mà chết, châm biến thành đen có xen lẫn mùi hương hoa nhàn nhạt, trong miệng Triệu tiệp dư cũng có mùi giống như thế, hẳn đã bị hoa độc nào đó làm hại, dĩ nhiên, cũng có khả năng là hỗn độc [2]." Nói xong, dừng một chút, lật thi thể Vũ Văn Mẫn qua, khẽ kéo cổ áo của nàng ta, tiếp tục nói: "Phần lưng bắt đầu xuất hiện thi ban [3], thời gian tử vong ít nhất là nửa canh giờ trước." Vân Lãnh Ca lấy ra một bao tay màu trắng, mang vào, đang lúc ánh mắt mọi người kinh hãi, ung dung mở môi Vũ Văn Mẫn ra, phát hiện màng môi nhầy xuất hiện sự thay đổi, khô, cứng, nâu đen, cuối cùng cho ra một kết luận: "Mẫn Tuệ quý phi bị người mưu hại vào tối hôm qua trong khoảng từ giờ sửu đến giờ dần!"
[2] hỗn độc: độc dược được pha chế với nhiều nguyên liệu hỗn hợp
[3] thi ban: sự cương cứng của cơ thể sau khi đã chết vài giờ, thường kéo dài từ 1 đến 4 ngày
"Giải thích của Ca nhi thật mới mẻ độc đáo, phương thức phán đoán cũng rất đặc biệt!" Đôi mắt Mộ Dung Diệp mang theo tán thưởng, khích lệ nói.
Vân Lãnh Ca tức giận lườm hắn, không nhìn thấy bây giờ là tình huống gì sao, lời nói không kiêng kỵ gì cả.
"Mộ Dung Thế tử phi có chắc chắn không?" Ánh mắt Hoàng đế thâm ý nhìn Vân Lãnh Ca, quanh thân nàng tràn đầy hơi thở tự tin và cơ trí khiến đáy mắt Hoàng đế ngưng tụ, trầm giọng nói.
"Thần phụ đương nhiên chắc chắn!" Vân Lãnh Ca đương nhiên tin tưởng vào căn cứ khoa học, đó là kiến thức và kinh nghiệm được tích lũy mấy ngàn năm, dĩ nhiên tin tưởng không nghi ngờ, tuy nhiên, Vân Lãnh Ca chợt cau mày nói: "Kính xin Hoàng thượng cho thần phụ thêm một chút thời gian, tiếp tục kiểm tra cặn kẽ một phen!"
"Vì sao?" Hoàng thượng nhíu mày.
"Thần phụ cũng không nói rõ được, cảm giác Mẫn Tuệ quý phi có chút kỳ lạ." Vân Lãnh Ca quay đầu thoáng nhìn Vũ Văn Mẫn vẫn lẳng lặng nằm trên giường không tiếng động, cảm giác quỷ dị quanh quẩn ở đáy lòng không hề biến mất.
"Để vi thần nói!" Mộ Dung Diệp đột nhiên cười nhẹ, tiếng cười lạnh lẽo: "Nàng ta không phải Mẫn công chúa, có người thay mận đổi đào, muốn man thiên quá hải [4], tạo thành hình dáng công chúa đã chết giá họa Đông Dương!"
[4] man thiên quá hải: (trong 36 kế) Giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn
Mộ Dung Diệp vừa dứt lời, người trong điện run cầm cập, không thể tin mở to hai mắt nhìn hắn.
Vân Lãnh Ca sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ mặt đã hiểu, trong đầu nhớ đến khi nãy vừa kéo cổ áo Vũ Văn Mẫn ra, ngoài trừ màu đỏ tím lốm đốm trên làn da, còn lại thì hơi đen, rất thô ráp, hoàn toàn không phải làn da mà một công chúa nên có.
Mộ Dung Diệp cười, nhưng nụ cười này không đạt đến đáy mắt, đưa tay đặt lên sườn mặt Vũ Văn Mẫn tìm kiếm, tìm được mép nhỏ khó phát giác, chợt xé ra, mặt nạ da người thật mỏng đã bị hắn giữ trong tay.
Mộ Dung Diệp nắm mặt nạ đưa đến chỗ Hoàng đế, giọng nói cực kỳ châm chọc: "Xem ra Hoàng cung cần quản lý thật tốt, ngay cả Quý phi bị đổi trắng thay đen Hoàng thượng cũng không hay biết, quả thật cung nhân đã quá lơ là nhiệm vụ rồi!" Nói xong, cầm đồ trong tay ném xuống đất, nhận lấy khăn lụa Vân Lãnh Ca đưa đến, lau tay.
Hoàng đế bước đến trước giường, chỉ thấy dung mạo như hoa của Vũ Văn Mẫn đã biến mất, thay vào đó là một dung nhan thanh tú hữu dư, tuấn tiếu bất túc [5], vẻ mặt Hoàng đế tức giận thoáng qua rồi biến mất, làm cửu ngũ chí tôn, phi tử dưới mắt ông ta bị người thâu lương hoán trụ [6], nhưng ông lại không biết tất cả đã xảy ra lúc nào, sao ông ta có thể không tức giận cắn răng nghiến lợi được chứ.
[5] thanh tú hữu dư, tuấn tiếu bất túc: thanh tú nhưng không đủ xinh đẹp
[6] thâu lương hoán trụ: (kế thứ 25 trong Binh pháp Tôn Tử) treo đầu dê bán thịt chó; thay xà đổi cột
"Hoàng thượng, vi thần sẽ tìm được Mẫn công chúa, kính xin Hoàng thượng tận lực trì hoãn thời gian truyền tin tức ra ngoài, nếu không một khi chuyện đã thành định cục, cho dù tìm được Mẫn công chúa cũng vô dụng thôi!" Mộ Dung Diệp nhìn dáng vẻ Hoàng đế đang đè nén lửa giận lại không phát tiết ra được, trong lòng cười lạnh, không biến sắc nghiêm nghị nói.
Kế tiếp về chuyện giả mạo Vũ Văn Mẫn, Hoàng thượng sai người dốc sức điều tra kỹ, tra hỏi tất cả cung nhân cung Hi Hòa, còn Mộ Dung Diệp và Vân Lãnh Ca rời khỏi Hoàng cung ngồi lên xe ngựa trở về vương phủ.
"Xích Ngữ, buổi tối thám thính phủ Thái tử với Ám Nhất, cần phải thăm dò thật rõ động tĩnh phủ Thái tử." Cách màn xe giọng nói Mộ Dung Diệp truyền vào tai Xích Ngữ đang đánh xe.
"Dạ, Thế tử." Xích ngữ trả lời, Ám Nhất là thủ lĩnh Tam Thập Lục Thiên Cương, võ công cao cường, người bình thường tuyệt đối không phải đối thủ của y, có y ở đây, lực lượng phòng ngự của phủ Thái tử chỉ là vật trang trí thôi.
Ánh mắt Vân Lãnh Ca thoáng lên sự linh hoạt, dịu dàng nhỏ nhẹ nói: "A Diệp hoài nghi Vũ Văn Mẫn trốn trong phủ Thái tử?"
"Không phải hoài nghi, là chắc chắn, Đông Dương trừ Thái tử ra không ai tương giao thân với Bắc Nguyệt như vậy, ngoài phủ Thái tử, Vũ Văn Mẫn có thể đi đâu, hơn nữa, Vũ Văn Mẫn chỉ là phụ nhụ [7], cho dù có mưu lược, có thủ đoạn, nhưng trong Hoàng cung trùng trùng thế này, muốn thoát đi dễ vậy sao? Nếu không phải có người âm thầm tương trợ, nàng ta có chắp cánh cũng khó mà bay khỏi thâm cung!" Mộ Dung Diệp nhàn nhạt cười, vững vàng nói.
[7] phụ nhụ: phụ nữ và trẻ em
"Nhưng tại sao Vũ Văn Mẫn muốn rời khỏi Hoàng cung? Còn bày ra kế sách không chê vào đâu được, mục đích nàng ta đến Đông Dương không phải cùng Vũ Văn Minh trong ứng ngoài hợp, mưu cầu giang sơn Đông Dương sao? Ngộ nhỡ sinh chuyện, nàng ta bị kéo ra ngoài, thì đồng nghĩa với việc phá vỡ toàn bộ an bài của Vũ Văn Minh, Vũ Văn Minh sẽ không bỏ qua cho nàng ta, mà Đông Dương nàng ta cũng không ở được, thiên hạ rộng lớn, nhưng chỗ dung thân thật sự rất ít!" Vân Lãnh Ca nghĩ mãi không ra.
"Thật ra rất dễ hiểu, Vũ Văn Minh thật sự muốn giết chết muội muội ruột thịt Vũ Văn Mẫn này, khiến trên lưng Đông Dương mang tội danh mưu sát công chúa Bắc Nguyệt, đến lúc đó, Bắc Nguyệt xuất binh chinh phạt chính là chuyện thuận nước đẩy thuyền, kế hoạch của Vũ Văn Minh cũng từ từ được triển khai, nhưng có lẽ y không đoán được, y xem thường Vũ Văn Mẫn, Vũ Văn Mẫn đương nhiên hiểu rõ tính toán của y, không dấu vết phản tương nhất quân [8], giết chết ám vệ y phái đến chuẩn bị đoạt đi tính mạng của nàng ta, thay thế mình qua đời, cứ như vậy, chẳng những Vũ Văn Mẫn không chết, hơn nữa vẫn có thể đạt được hiệu quả Vũ Văn Minh muốn, một công đôi việc, vì sao không làm?" Trong mắt Mộ Dung Diệp tràn qua lạnh lẽo, hơi trầm xuống.
[8] phản tương nhất quân: đột nhiên thay đổi mục đích
"Nhưng không phải Vũ Văn Mẫn đã để lại sơ hở bị chàng tìm được ngay sao?" Vân Lãnh Ca cười hì hì, chủ động dựa sát vào lòng Mộ Dung Diệp, cười nói.
"Đây không phải công lao của ta, không thể không nói, tấm mặt nạ da người kia Vũ Văn Mẫn làm rất tốt, trừ phi tinh tế kiểm tra da, nếu không sẽ không nhìn ra, nàng ta nghĩ rằng nàng ta thân là nữ nhân của Hoàng đế, không có nam tử nào dám chạm vào để cẩn thận tra xét mặt của nàng ta, mà đám cung nữ lại không có bản lĩnh đó, cho nên nàng ta mới không sợ hãi làm việc như vậy!" Mộ Dung Diệp nhẹ nhàng sờ mũi Vân Lãnh Ca, chế giễu nói.
"Vậy sao chàng nhìn ra?" Vân Lãnh Ca tò mò hỏi.
"Thứ nhất, da nàng ta có vấn đề, ta tin tưởng Ca nhi cũng đã nhìn ra, thứ hai, ta nhìn tay nàng ta, phát hiện lòng bàn tay nàng ta có vết chai rất dầy, đốt ngón tay cũng có không ít, có thể chứng minh nữ tử trên giường là người luyện võ, hơn nữa nội lực không thấp, thứ ba, sẽ phải cảm tạ Thượng Quan thành rồi!" Khóe môi Mộ Dung Diệp hiện vẻ hớn hở, cười nhẹ nói. editedbysutucuoiga di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Càng chi tiết càng không thể coi thường, Vân Lãnh Ca ảo não, nàng chỉ chú ý đến thời điểm và nguyên nhân tử vong của thi thể, lại quên mất thi thể này đến cùng có phải Vũ Văn Mẫn không.
Editor: Gà
Hai ngày nay, vì Sứ giả Bắc Nguyệt đến, Hoàng đế cố ý truyền Mộ Dung Diệp vào triều hỏi ý kiến.
Vân Lãnh Ca vùi trong nội thất lật xem sổ sách, Đổng ma ma là lão ma ma từ trong cung ra, trải qua thử thách sóng to gió lớn, thủ đoạn tất nhiên không tầm thường, hơn nữa Mộ Dung Vương phủ chỉ có một chủ tử Mộ Dung Diệp, cho nên nha đầu hầu hạ và sai vặt không nhiều lắm, chuyện hậu viện càng vô cùng đơn giản rõ ràng.
Nghiêng người dựa vào ghế mỹ nhân, Vân Lãnh Ca cầm một bản sách cổ, ánh mắt bình tĩnh cẩn thẩn đọc.
"Ca nhi." Mộ Dung Diệp khoác áo ngoài màu tím nhạt, trên người mang theo hơi lạnh của ngày đông đẩy màn che đi vào, cởi áo khoác xuống, sau đó đứng cạnh lò than hồi lâu, đến khi tất cả lãnh khí trên người đều tản đi, mới cười đi đến trước mặt Vân Lãnh Ca tỉ mỉ nhìn gương mặt thanh lệ của nàng.
"Ăn cơm chưa? Có đói bụng không?" Vân Lãnh Ca ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Diệp khẽ cười, nhẹ giọng hỏi.
Chẳng qua chỉ thuận miệng nói ra thôi, lại khiến trái tim Mộ Dung Diệp ấm áp, cảm giác gia đình chưa bao giờ xuất hiện lần đầu tiên tràn ngập lòng hắn, khiến lòng hắn cảm động, ngọt như ăn mật, lắc đầu, không hề che giấu chuyện triều đình đại sự: "Ca nhi, còn ba ngày nữa Sứ giả Bắc Nguyệt sẽ vào kinh, Hoàng thượng đã ra lệnh bắt đầu chuẩn bị công tác tiếp đón."
"Giao nhiệm vụ cho chàng rồi sao?" Vân Lãnh Ca cảm giác có loại áp bức lòng người tản trong không khí, tựa như một ngọn núi lớn đè ép trái tim nàng, khiến nàng có chút thở không nổi, hơn nữa Sứ giả Bắc Nguyệt cách Kinh Thành ngày càng gần, thì loại tâm tình này càng thêm mãnh liệt, Vân Lãnh Ca không hiểu rõ, loại áp bách vô cớ này từ đâu đến, cuối cùng chỉ đành phải đổ lỗi cho giác quan thứ sáu của nữ nhân.
"Hoàng thượng lệnh cho ta thử thăm dò rốt cuộc là vị Bắc Nguyệt Hoàng tử nào âm thầm liên hệ với nhi tử của ông ta, ý đồ mưu đoạt giang sơn của ông ta." [email protected] Mộ Dung Diệp khom người ôm Vân Lãnh Ca, nhẹ nhàng đặt nàng trên giường, sau đó cũng ngồi bên cạnh nàng, cánh tay ôm eo nàng, ý vị không rõ nói.
“Không phải chỉ có hai vị Hoàng tử Bắc Nguyệt đến sao, Hoàng thượng có thể khẳng định chắc chắn sẽ là một trong hai vị kia ư?" Vân Lãnh Ca khẽ nhíu mày, không hiểu hỏi.
"Lần này ngoài mặt người Bắc Nguyệt nói muốn yết kiến Hoàng thượng, nhưng thật ra muốn lén lút thương lượng chuyện quan trọng với vị Hoàng tử kia, dù sao sự hợp tác và mưu đồ của bọn họ đã bị tiết lộ, thư liên lạc đã không đáng tin rồi, cho nên trước mắt mượn quan hệ hảo hữu giữa hai nước, quang minh chính đại đi sứ đến Đông Dương, thuận tiện cũng có thể tìm ra một chút nhược điểm của quân đội Đông Dương, đến lúc đó nội ứng ngoại hợp, bắt tay từ nội bộ, trực tiếp đánh phá Hoàng long." Khóe miệng Mộ Dung Diệp nở nụ cười châm chọc, chậm rãi mở miệng.
"Cho nên lần này bọn họ chạy đến đây vì có ẩn tình khác? Mục đích thật sự chính là để thăm dò Hoàng cung Đông Dương ư?" Vân Lãnh Ca mở to đôi mắt, chỉ cảm đây thật là ý kiến hay, nếu hai nước thật sự khai chiến, không nói ai chết vào tay ai, chỉ sợ đến lúc đó cho dù phân thắng thua, phía may mắn thắng lợi cũng sẽ tổn thương nguyên khí nặng nề, không còn thế lực tiếp tục tái chiến, Nam Tinh vẫn ngồi yên xem hổ đấu đột nhiên xuất binh, đánh bên thắng ứng phó không kịp, có thể ít tổn thất nhưng lại đạt được lợi ích lớn nhất, một khi đã lường trước nếu quả thật hai nước khai chiến, Nam Tinh ngư ông lấy được chỗ tốt, hai hổ đánh nhau, phải có một chết một bị thương, mà lão hổ núp ở chỗ sâu tìm đúng cơ hội, có thể đánh bại bên thắng đang nằm thoi thóp dễ như trở bàn tay.
Hiện tại Bắc Nguyệt và Đông Dương là hai hổ, vậy còn Nam Tinh? Trong trận đấu bất thường này sẽ đóng vai trò gì?
"Theo như nội dung trong phong thư, vị Hoàng tử nào đó của Đông Dương mượn binh của Bắc Nguyệt, lợi dụng thân phận Hoàng tử của hắn, không biến sắc dời mượn binh vào Kinh thành, mặc dù Kinh thành có thành phòng quân, cấm vệ quân, ngự lâm quân, bảo giá hộ tống, nhưng khó bảo đảm thế lực trong đó không bị vị Hoàng tử có lòng gây rối kia thâm nhập vào." Mộ Dung Diệp tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt sâu xa nói.
"Hiện tại việc cấp bách chính là tra xem rốt cuộc vị Hoàng tử nào tư thông với địch bán nước." Mặc dù Vân Lãnh Ca cảm thấy Nam Tinh ngồi trong một vị trí rất khéo léo, nhưng đây chỉ là hoài nghi, cũng không có bất kỳ chứng cứ gì có thể chứng minh Nam Tinh đang ngồi ngư ông đắc lợi, dù sao hai nước Bắc Nguyệt, Đông Dương thường có mâu thuẫn, nhưng chưa xảy ra đại chiến, đánh giá sự việc, có lẽ Nam Tinh thật sự không biết chuyện cũng nên.
"Thái tử đã được định, hắn không có khả năng làm ra chuyện như vậy chứ?" Trước hết Vân Lãnh Ca nghĩ đến phương pháp loại trừ, loại bỏ từng người không có khả năng nhất, thật may trong năm Hoàng tử Đông Dương chỉ có ba vị, phân tích kiểm tra không khó lắm.
"Chưa chắc" Mộ Dung Diệp lắc đầu hủy bỏ phỏng đoán của Vân Lãnh Ca, thấy gương mặt nàng tràn đầy không hiểu, cười khẽ giải thích: "Trước đó Hoàng đế có ý định thay đổi Thái tử, nhưng nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu liên tục dâng tấu, nửa khẩn cầu nửa uy hiếp cầu xin Hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nhưng có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai thứ ba, Thái tử có thể tránh lần này, nhưng rất khó bảo đảm lần sau hắn ta vẫn còn có thể bình an vô sự ngồi trên chiếc ghế Thái tử không, cho nên hắn ta vì cái lợi trước mắt, muốn mau sớm lên ngôi kế vị, cái này cũng không kỳ quái."
"Hoá ra là như vậy." Vân Lãnh Ca hiểu ra gật đầu, giây lát, đã nảy sinh nghi ngờ: "Theo lý thuyết, Thái tử vừa ra đời đã được định, con trai trưởng cũng không hiếm, nhưng hiếm là Thái tử vừa là con vợ cả vừa là con trai trưởng, nếu ban đầu Hoàng đế đã quyết, vì sao hiện tại lại muốn đổi Thái tử? Đây không phải là trò đùa, nói đổi thì có thể đổi." Lập ai làm Thái tử sẽ có quan hệ đến nền tảng lập quốc, trừ phi Thái tử phạm vào thập ác bất xá [], nếu thế thì việc Thái tử thừa kế ngôi vị Hoàng đế là ván đã đóng thuyền.
) Ác nghịch: đánh và mưu giết ông bà, cha mẹ, chú bác, cô thím, anh chị em, ông bà ngoại, ông bà, cha mẹ chồng;
) Bất đạo: giết người vô tội; giết người chặt thây ra từng mảnh, bỏ thuốc độc, bùa mê;
) Đại bất kính: ăn trộm đồ thờ trong lăng miếu, đồ vua thường dùng, làm giả ấn của vua, chế thuốc để vua dùng không theo đúng cách thức, dâng vua những món ăn cấm, không bảo quản và giữ gìn thuyền của vua dùng, chỉ trích vua, không đối xử lễ độ đối với sứ giả của vua;
) Bất hiếu: tố cáo, rủa mắng ông bà, cha mẹ, trái lời dạy bảo, nuôi nấng thiếu thốn, có tang cha mẹ mà lấy vợ, lấy chồng, vui chơi ăn mặc như thường. Nghe thấy tin ông bà, cha mẹ mất mà giấu không để tang, nói dối là ông bà, cha mẹ chưa mất;
) Bất mục: giết hay đem bán những người thân thuộc gần;
) Bất nghĩa: giết quan bản phủ và các quan đương tại nhiệm, giết thầy học, nghe tin chồng mất mà không để tang, vui chơi ăn mặc như thường;
) Nội loạn: gian dâm với người trong họ, nàng hầu của ông cha.
"Được lập Thái tử càng sớm, càng nhanh chóng trở thành cái đinh trong mắt người khác thôi." Vẻ mặt Mộ Dung Diệp lạnh lẽo, nhưng lực đạo ôm Vân Lãnh Ca vẫn vô cùng dịu dàng: “Tư chất Thái tử tầm thường, tài năng của hắn ta miễn cưỡng lắm chỉ có thể làm được thủ thành, làm sao có thể trở thành minh quân vì nước vì dân?"
"Hoàn cảnh Thái tử cực kỳ nhạy cảm, không chú ý một chút sẽ bị người kéo xuống ngựa, theo như chàng nói, Thái tử bình thường, tâm trí cũng không xuất sắc, cho nên rất có khả năng bị người lợi dụng hãm hại." Vân Lãnh Ca tiếp lời Mộ Dung Diệp chậm rãi nói.
Mộ Dung Diệp ừ một tiếng, ngửa đầu nằm trên giường, kéo tay Vân Lãnh Ca, để nàng nằm trên ngực mình, mới nhỏ giọng nói: "Ngũ Hoàng tử nắm được nhược điểm của Thái tử, bấp chấp sự đe dọa mua chuộc của Thái tử, công khai trình lên chứng cứ phạm tội trên triều đình, đó cũng không phải là tội phóng túng nhỏ nhoi, Hoàng đế tức giận, cho rằng Thái tử vô đức vô năng, vì vậy lập tức nghĩ cách muốn lập Thái tử khác."
Vân Lãnh Ca cười khúc khích, ánh mắt tràn ra hứng thú: "Ngũ Hoàng tử thật thẳng thắn."
"Thái tử không có tác dụng gì, chính là không đỡ nổi A Đấu [], động tác hẳn không quá lớn, Ngũ Hoàng tử mưu tính sâu xa, không thể khinh thường, nhưng y có một ưu điểm, ưu điểm này đối với kẻ địch của y mà nói, là một nhược điểm trí mạng, đó chính là y không thích mờ ám, cái gì cũng thích đặt lên mặt bàn, sẽ không lưu lại chút đường sống nào cho người ta, cho dù y tính toán ngươi, sẽ trắng trợn thiết kế, cũng vì như vậy, Ngũ Hoàng tử đắc tội rất nhiều Văn thần Ngự sử, hàng năm tấu sớ buộc tội y luôn đống này gấp đôi đống khác." Khi Mộ Dung Diệp nói đến Thượng Quan Thành thì vẻ mặt toát ra chút tán thưởng, đương nhiên nếu so sánh với Thái tử mà nói, Thượng Quan Thành xem như có thể lọt vào mắt hắn.
[] A Đấu: kẻ bất tài (con Lưu Bị, thời Tam Quốc bên Trung Quốc, ví với kẻ bất tài)bg-ssp-{height:px}
"Tam hoàng tử thì sao?" Vân Lãnh Ca ngửi hương vị đặc biệt thuộc về Mộ Dung Diệp, cọ cọ trong lòng hắn, tìm một vị trí thoải mái, có chút hăng hái hỏi.
"Bề ngoài nhìn qua trầm mặc ít nói, cũng không nhiều lời, thực ra không phải vậy, là một người thông minh biết cách che giấu." Mặc dù hàng năm Mộ Dung Diệp không ở Kinh thành, nhưng lại hiểu rõ động hướng trong Kinh thành như lòng bàn tay, nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Vân Lãnh Ca nhăn mày suy tư, Tam Hoàng tử so với Thái tử, không có mẫu thân Hoàng hậu làm hậu thuẫn kiên cố, so với Ngũ Hoàng tử, càng không có thế lực mẫu tộc cường đại, hắn ta chính là vị Hoàng tử tầm thường nhất trong ba người, không có tiếng tăm gì, cho nên hắn ta không thể bộc lộ tài năng, phải dùng ngôn ngữ thiếu sót để che giấu dã tâm của mình, để tránh làm chim đầu đàn, xuất binh ra trận chưa thắng đã chết.
"Thiếp cảm thấy, trừ Ngũ Hoàng tử ra, Tam Hoàng tử và Thái tử đều có khả năng, A Diệp, chàng nói xem?" Cuối cùng Vân Lãnh Ca đưa ra kết luận, vẻ mặt có chút vội vàng hỏi, hi vọng nghe được câu trả lời khẳng định của Mộ Dung Diệp về quan điểm của nàng.
"Trong lòng nàng Thượng Quan Thành tốt thế à? Khiến nàng loại bỏ hắn đầu tiên?" Sau khi Mộ Dung Diệp nhìn thấy gương mặt tràn đầy nụ cười của Vân Lãnh Ca, sắc mặt có chút trầm xuống, nhớ đến nửa năm trước Thượng Quan Thành muốn cầu hôn Vân Lãnh Ca, trong lòng cảm thấy rất chua.
Vân Lãnh Ca nhíu mày thở dài, nhìn gò má cường tráng của Mộ Dung Diệp, thấy chỗ nào hắn cũng có thể ăn dấm được thì cất giọng đầy bất đắc dĩ: "A Diệp, chàng rất tốt, nhưng cứ thích làm đổ bình dấm chua a, thiếp với Ngũ Hoàng tử chỉ gặp nhau hai lần, không nói có duyên hay không, thiếp chỉ đang luận sự mà thôi."
Tâm tư Mộ Dung Diệp bị Vân Lãnh Ca nhìn thấu, thoáng chốc có chút mất thể diện, vẻ mặt mất tự nhiên quay đầu đi, trầm giọng nói: "Ta không có."
Tức giận rồi, Vân Lãnh Ca đau đầu vỗ trán, chống người ngồi dậy, mặt đối mặt với Mộ Dung Diệp, cho đến mặt hai người cách nhau khoảng một thước, đôi mắt Vân Lãnh Ca ẩn chứa trêu đùa nói: "A Diệp, chàng đã là phu quân của ta rồi, chàng còn ở sợ cái gì, cả đời này, thiếp sẽ luôn bên chàng, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, sống chết không dời."
Mộ Dung Diệp ngưng mắt nhìn kiều nhan trong lòng, ánh mắt lóe lên, đột nhiên lật người, trong lúc Vân Lãnh Ca kinh hô, đè nàng dưới thân, nhanh chóng cúi đầu triền miên hôn sâu, mút đôi môi trơn mềm đỏ mọng, Mộ Dung Diệp chưa biết đủ tìm tòi, bàn tay nhẹ nhàng gảy một cái, trong nháy mắt đai lưng của Vân Lãnh Ca rơi xuống, xuyên qua tầng tầng lớp lớp áo trong, bàn tay Mộ Dung Diệp không ngừng dao động trên làn da bóng loáng, mang theo nhiệt độ nóng bỏng nhanh chóng đốt cháy hai người, cho đến khi người dưới thân thở gấp, tay nhỏ kháng nghị đấm vào lồng ngực Mộ Dung Diệp thì hắn mới đứng dậy, ôm ngang Vân Lãnh Ca lên, trực tiếp đi đến giường.
"A Diệp, bây giờ là ban ngày, ban ngày ban mặt tuyên dâm, còn ra thể thống gì." Vân Lãnh Ca giãy giụa muốn nhảy xuống khỏi người Mộ Dung Diệp, kêu ầm lên.
"Tình cảm đến, có gì không được?" Khóe môi Mộ Dung Diệp cong lên, lộ ra nụ cười xinh đẹp, đặt Vân Lãnh Ca lên giường, kéo màn che xuống, không đợi nàng có cơ hội trốn thoát, thon dài thân thể lập tức che kín, thuần thục dùng môi phủ lên môi nàng, dẫn nàng vào bể hoan lạc.
Màn che buông lơi, che giấu xuân sắc kiều diễm bên trong.
Ba ngày sau, Hoàng đế phái Vân Bá Nghị đến tiếp đón đám người Lãnh Thần và Âu Dương Phong, đứng trên cổng thành, thấy nhân mã của Lãnh Thần ở phía trước thì lập tức mang theo quan viên sau lưng xuống thành, rối rít ngồi trên lưng ngựa đứng ở cửa thành chờ đợi!
Lãnh Thần hỏa tốc hồi kinh, Âu Dương Phong hộ tống đoàn Sứ giả Bắc Tề, sau khi gặp Vân Bá Nghị, thì cùng chậm rãi bước vào cổng lớn của Kinh thành!
Mấy ngày nay, công việc của thành phòng quân trong Kinh thành tạm thời do Mộ Dung Diệp bố trí, bách tính nhộn nhịp vây quanh hai bên phố, chờ Lãnh thế tử và Âu Dương Thế tử dẫn đoàn Sứ giả đi qua đường Thanh Thạch! Ồn ào muốn nhìn thấy phong thái của Bắc Nguyệt quốc.
Trong khi mọi người chờ đợi, Lãnh Thần toàn thân áo đen và Âu Dương Phong cưỡi một con ngựa cao lớn, sắc mặt nghiêm túc đi vào, phía sau y, là đoàn Sứ giả Bắc Nguyệt hơn hai nghìn người.
Ba chiếc xe được bao bọc bởi tơ lụa màu vàng nhạt chậm rãi đi theo phía sau hai người Lãnh Thần, nhất thời một màu vàng nổi bật lên hấp dẫn ánh mắt mọi người, chỉ thấy ba cỗ xe này vô cùng khí phách, dài rộng khoảng một trượng, nóc xe và thân xe đều dùng tơ lụa màu vàng mà chỉ Hoàng gia mới có thể sử dụng, tơ lụa dùng kim tuyến thêu lên những đóa tường vân nhàn nhạt, trên đầu xe còn treo đèn lưu ly ở bốn góc, nhìn kỹ, sẽ phát hiện, bên trong đèn lưu ly đều không dùng nến chiếu sáng, mà là từng viên dạ minh châu to bằng nắm tay của hài tử, giá trị liên thành, xa xỉ vô cùng.
Nhất thời, âm thanh tán thưởng và cảm khái của dân chúng tràn ra, đều nói tài lực của Bắc Nguyệt Hoàng thất này thật hùng hậu.
Trong ba chiếc xe kia không phải ai khác, chính là Bắc Nguyệt Đại Hoàng tử Vũ Văn Trạch, Tam Hoàng tử Vũ Văn Minh, Bát Công chúa Vũ Văn Mẫn, bởi vì rèm xe hai bên cực kỳ kín, nên người ngoài không nhìn thấy được nửa phần dung mạo của bọn họ.
Sau đó là khoảng hơn hai mươi cỗ xe ngựa bình thường, hẳn là quan viên của Bắc Nguyệt!
Cuối cùng là một đám cung nữ thái giám thị vệ đi theo, hơn ba ngàn người, không nói những thị vệ kia uy vũ bất phàm, ngay cả đám cung nữ và tiểu thái giám, đều mi thanh mục tú, khiến dân chúng vây xem nhìn đến nghiện.
Nhưng mà, bây giờ là buổi sáng, canh giờ còn sớm, cung yến nghênh đón đoàn Sứ giả Bắc Nguyệt diễn ra vào buổi tối, vì vậy Vân Bá Nghị đưa đám người Vũ Văn Trạch vào sứ quán, sau khi sắp xếp cho bọn họ tạm thời nghỉ ngơi xong, mới gật đầu với Âu Dương Phong và Lãnh Thần một cái, ý bảo bọn họ lập tức theo ông ta hồi cung phục mệnh.
Bên trong Mộ Dung Vương phủ, Vân Lãnh Ca đang sắp xếp lại sổ sách, chú thích lại những chỗ cần thay đổi.
"Ca nhi, Bắc Nguyệt Sứ giả đã đến, đang ở trong sứ quán." Vài ngày nay Mộ Dung Diệp thật sự có chút bận rộn, hầu như mỗi ngày lúc Vân Lãnh Ca chưa tỉnh lại thì hắn đã rời giường vào triều.
"Ừm, buổi tối nhất định là có tiệc đúng không?" Vân Lãnh Ca không ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói.
"Ừ, xem ra mấy ngày tới không còn yên ổn nữa rồi." Trong lòng Mộ Dung Diệp không vui, không thể ở nhà với kiều thê như hoa như ngọc, mỗi ngày đều đối mặt với một đám mày râu, an bài thành phòng quân, hôm nay lúc lâm triều Hoàng thượng lại giao cấm vệ quân cho hắn thống lĩnh, thật sự xem hắn là người ba đầu sáu tay à?
"Bắc Nguyệt không có Thái tử sao?" Vân Lãnh Ca lật xem hết một quyển sổ, rồi để nó một bên, ngẩng đầu lên hỏi.
"Tạm thời chưa có, Đại hoàng tử Bắc Nguyệt do Quý phi sinh ra, tuy Tam hoàng tử đứng hàng thứ ba, editedbysutucuoigaddlequydon nhưng lại là con trai trưởng của chính cung Hoàng hậu, thân phận địa vị hai người này tương đương, thế lực cũng ngang nhau, đoán chừng Thái tử vị sẽ được lựa chọn từ một trong hai người họ." Mộ Dung Diệp rút bút lông trong tay Vân Lãnh Ca ra, gác nó lên giá bút, đẩy sổ sách được thê tử mình bá chiếm vào một góc, mới ung dung ngồi bên cạnh Vân Lãnh Ca, mỉm cười nói.
Vân Lãnh Ca buồn cười nhìn động tác liên tục như nước chảy mây trôi của hắn, đưa ngón tay chọc chọc lồng ngực cứng rắn của Mộ Dung Diệp, tập trung vào chính sự: "Vậy chàng nói xem ai trong hai người bọn họ có khả năng liên thủ với Hoàng tử Đông Dương nhất?"
"Đại Hoàng tử Vũ Văn trạch." Trong đầu Mộ Dung Diệp xâu chuỗi lại các tin tức mà ám vệ có được, phân tích tính tình và phương pháp hành sự của hai người kia, nhưng dù sao Bắc Nguyệt không phải Đông Dương, mặc dù hắn có thể hiểu được một chút tin tức, nhưng cũng biết rất ít, không thể hoàn toàn kết luận.
"Nếu có thể biết rõ rốt cuộc có phải là Thái tử, hay một trong năm vị Hoàng tử, ai là người bán nước thì tốt rồi." Mí mắt Vân Lãnh Ca hơi trầm xuống, cung yến nửa năm trước có thể thấy được Thái tử là một người ích kỷ, là tiểu nhân có thù tất báo, có lẽ sau khi biết Hoàng thượng muốn lập Thái tử khác nên đã gây ra một số chuyện không hợp lý, sợ rằng, trong lòng Thái tử, đã sớm cho rằng ngôi vị Hoàng đế là vật trong túi của hắn ta, cho nên, dù hắn ta có cấu kết với địch quốc, cũng không hề cho là xấu hổ, bản tính hắn ta kích động dễ nổi giận, mọi việc đều không thông qua đại não, càng sẽ không suy tính đến ngộ nhỡ Bắc Nguyệt tương kế tựu kế, ngược lại lợi dụng hắn ta dẫn đến hậu quả đoạt giang sơn Đông Dương.
Đáy lòng Vân Lãnh Ca lờ mờ cảm thấy, Thái tử chính là người đứng sau màn, nhưng cái này cần phải có chứng cứ.
"Dưới mắt ta mà muốn động tay động chân, không dễ dàng đâu, yên tâm, ta sẽ tra rõ." Mộ Dung Diệp hừ lạnh nói, gần đây Hoàng thượng hận không thể giao tất cả lực lượng phòng vệ trong Kinh thành cho hắn, còn không phải hy vọng hắn có thể làm hoàn chỉnh công tác đề phòng, càng hy vọng hắn có thể thăm dò ra dụng ý của Sứ giả Bắc Nguyệt.
Thời điểm nguy hiểm thì cần hắn, nguy hiểm vừa qua, lập tức đuổi hắn đi, không phải Hoàng đế biết hắn sẽ không phản bội Đông Dương, tư thông với địch bán nước, cho nên mới yên tâm đem mọi chuyện phó thác cho hắn sao, để hắn phí sức mà không nhận được một lời cảm ơn, làm giá y miễn phí cho Hoàng đế, hắn không ngu như vậy, không muốn bỏ ra một chút giá cao, nghĩ tính tình hắn tốt vậy à?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
[1] di hoa tiếp mộc: (dời hoa nối cây) nguyên là tên một trong 36 kế mà người Trung Quốc thường đề cập đến. Di hoa tiếp mộc là thủ đoạn vu oan giá hoạ, đẩy tội lỗi của người này sang cho người khác bằng cách dựng những chứng cớ giả tạo, đánh lừa cơ quan pháp luật.
Editor: Gà
"Cái gì?!" Hoàng đế đang phê tấu chương nghe vậy thì trở nên kinh hãi, biến sắc, không để ý đến uy nghi, đôi mắt trợn to, không thể tin lớn giọng hỏi ngược lại.
"Nô tài cũng không rõ, vừa rồi có một cung nữ cung Hi Hòa báo lại, nói sáng nay Quý phi không hiểu sao đã qua đời!" Thân thể thái giám Tổng quản run lẩy bẩy, lời nói hốt hoảng rõ ràng.
"Bây giờ ngươi lập tức truyền chỉ, phong tỏa cung Hi Hòa cho trẫm, bất luận người nào cũng không được ra ngoài, chờ trẫm tuyên triệu!" Trong nháy mắt Hoàng thượng lập tức đưa ra quyết định, nổi trận lôi đình truyền lệnh.
"Dạ, nô tài cáo lui." Thái giám thở phào nhẹ nhõm, xoay người rời đi ngay.
"Uông Minh Hải!" Ánh mắt Hoàng thượng lóe sáng, sắc mặt biến ảo, một lát sau, hô to.
Uông công công chờ đợi bên ngoài vội đi vào, cung kính hành lễ.
"Đến vương phủ mời Mộ Dung Thế tử đến đây! Nói trẫm chờ hắn ở cung Hi Hòa! Nhanh lên!" Giọng nói Hoàng thượng cao hơn bình thường vài phần, sắc mặt vô cùng khó coi, thấy tình cảnh này, Uông công công nhất thời thấp thỏm, nhanh chân chạy đến Mộ Dung Vương phủ. sutucuoiga Die nd da nl e q uu ydo n
Đoàn Bắc Nguyệt sứ giả mới vừa đi, Vũ Văn Mẫn đã chết không rõ ràng ở Hoàng cung Đông Dương, quá bất thường rồi, sợ rằng, sắp đại loạn rồi!
Mộ Dung Vương phủ, Mộ Dung Diệp và Vân Lãnh Ca vẫn ngủ nướng không chịu thức giấc, thì nghe Xích Ngôn bên ngoài nói, tiếng nói y vẫn bĩnh tĩnh, nhưng vẫn mơ hồ lộ ra lo lắng: "Thế tử, Thế tử phi, Hoàng cung truyền tin, nói Mẫn quý phi đã qua đời!"
Xích Ngôn nói xong, trong nháy mắt hai người trên giường cùng mở mắt, nghiêng đầu liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hiểu rõ, nhanh chóng mặc y phục xuống giường, mở cửa để Xích Ngôn vào bẩm báo chi tiết.
"Có ý gì? Sao lại nói Vũ Văn Mẫn đã qua đời?" Mộ Dung Diệp vừa rửa mặt vừa hỏi.
"Thuộc hạ cũng không rõ lắm, người truyền tin nói hôm nay Mẫn Tuệ công chúa không rời giường, lúc đầu đám tỳ nữ trong cung Hi Hòa cho rằng trời lạnh nên nàng muốn ngủ thêm, không suy nghĩ nhiều, sau đó, đến giờ ăn điểm tâm, cung nữ cận thân của Mẫn Tuệ quý phi cảm thấy không ổn, lập tức vào điện hỏi thăm, nhưng không ngờ, dù nàng ta gọi thế nào, Quý phi vẫn nằm trên giường không đáp, lúc này cung nữ mới luống cuống, thăm dò hơi thở của nàng, phát hiện thân thể nàng lạnh lẽo, đã chết lâu rồi!" Xích Ngôn nói nhanh.
"Ta lập tức vào cung!" Vẻ mặt Mộ Dung Diệp bình tĩnh, lạnh nhạt nói: "Hoàng thượng nói thế nào?"
"Hoàng thượng ra lệnh phong tỏa cung Hi Hòa, không cho bất cứ ai ra vào, chờ ngài ấy đến hỏi!" Xích Ngôn nói chi tiết.
Vân Lãnh Ca nhanh chóng giúp Mộ Dung Diệp buộc ngọc đái (thắt lưng), nhíu mày nói: "A Diệp, thiếp vào cung với chàng, biết đâu có thể giúp đỡ một chút gì đó!" Cho dù đã chết nhưng thi thể có thể nói chuyện, có thể tìm được không ít dấu vết từ trong đó, mặc dù y thuật đại phu cổ đại tạm được, nhưng năng lực kiểm nghiệm thi thể hẳn không thể bằng nàng.
Mộ Dung Diệp gật đầu, sau khi hai người rửa mặt xong, lập tức chạy đến Hoàng cung.
Một đường không trở ngại, vào Hoàng cung, hai người chạy thẳng đến cung Hi Hòa.
Giờ phút này khắp cung Hi Hòa đều có cấm vệ quân canh giữ, dáng vẻ sẵn sàng đón địch khiến thái giám cung nữ đi ngang qua đều run rẩy, "Tham kiến Thế tử, Thế tử phi!" Cách đó không xa thị vệ nhìn thấy Mộ Dung Diệp và Vân Lãnh Ca, nhanh chóng hành lễ.
Mộ Dung Diệp giơ tay, không lên tiếng, chỉ kéo tay Vân Lãnh Ca bước vào cung.
Không khí ngoài điện nghiêm trang, nhưng trong điện lại rất căng thẳng, ai nấy đều cảm thấy lo lắng, mỗi người đều mang vẻ mặt không giống nhau, Vân Lãnh Ca nhìn ra dưới gương mặt mỗi người, đều cất giấu sợ hãi và lo lắng cực độ.
Vũ Văn Mẫn chết rồi, dưới tình huống đoàn sứ giả Bắc Nguyệt vừa rời đi, điểm khả nghi không ít, người dính líu cũng rất rộng, nếu tin tức này truyền đến Bắc Nguyệt, e rằng đây sẽ là mồi dẫn hỏa phát động chiến tranh!
Lòng Vân Lãnh Ca khẽ động, bỗng nhiên nhớ đến vài ngày trước Mộ Dung Diệp từng nói, sư xuất hữu danh, muốn chinh phạt phải có lý do, Vũ Văn Mẫn chết đi chẳng lẽ chính là mấu chốt ư? Trong lòng hồi hộp một phen, chẳng lẽ Vũ Văn Minh tự tay giết muội muội ruột thịt của mình để khơi mào lên mâu thuẫn này? Ý niệm này chỉ thoáng qua, nhưng khiến Vân Lãnh Ca không rét mà run!
Quá đáng sợ, nếu thật như vậy, thì tâm cơ Vũ Văn Minh thật thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn, vì đạt được mục đích mà sẵn sàng hi sinh đồng bào muội muội!
Mộ Dung Diệp chú ý thấy sắc mặt Vân Lãnh Ca đại biến, vội vàng dừng chân, hỏi: "Ca nhi, sao vậy."
Vân Lãnh Ca nhón chân, nhỏ giọng nói ý nghĩ của mình vào tai hắn, dứt lời, thấy Mộ Dung Diệp khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo, lập tức hiểu hắn nhất định đã kinh nghi vài phần.
"Nếu như Ca nhi nói, thiên hạ này sắp bắt đầu thay đổi rồi!" Mộ Dung Diệp buông mí mắt xuống, ý vị sâu xa nói, truyền lệnh cho Xích Ngôn phía sau: "Truyền lệnh bản Thế tử, điều động toàn bộ Tam Thập Lục Thiên Cương, Thất Thập Nhị Địa Sát, đến vương phủ đợi bản Thế tử sai phái!"
Xích Ngôn nghe vậy cả kinh, sau đó sắc mặt nghiêm túc nhanh chóng rời khỏi Hoàng cung.
"Rất nghiêm trọng sao? Đáng để chàng lấy ra tất cả ám vệ lợi hại nhất ư?" Vân Lãnh Ca biết đây là ám vệ Mộ Dung Vương phủ nghiêm chỉnh huấn luyện, võ công không chỉ cao hơn một hai bậc so với những thị vệ bình thường, trước kia Mộ Dung Diệp chưa bao giờ phái bọn họ ra ngoài, hiện giờ lại xuất động tất cả, xem ra chuyện rất cấp bách rồi!
"Không quá hai ngày, tin Vũ Văn Mẫn qua đời sẽ truyền đến Bắc Nguyệt, khẳng định Bắc Nguyệt đế sẽ tức giận, công chúa của một nước gả cho Đông Dương làm phi chưa được một tháng đã chết không rõ nguyên do, tương đương với không nể mặt Bắc Nguyệt, mặc kệ thế nào, dù Bắc Nguyệt đế biết có bẫy, cũng sẽ xuất binh thảo phạt! Thái tử cũng sẽ lộ ra răng nanh, đến lúc đó, chúng ta loạn trong giặc ngoài, ta nhất định không thể phân thân, ta phân công bọn họ ở vương phủ bảo vệ nàng, để có thể an tâm đôi chút." Vẻ mặt Mộ Dung Diệp nặng nề, chậm rãi nói, ánh mắt nhìn Vân Lãnh Ca mang theo lo lắng!
"Yên tâm đi, chàng quên rồi ư? Trước đó vài ngày không phải chàng nói khinh công của thiếp có chút thành tựu sao? Mặc dù không thể ứng phó với kẻ địch, nhưng có thể tự vệ mà!" Vân Lãnh Ca cười trấn an.
Mộ Dung Diệp bất đắc dĩ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn quyết định phải chú ý tăng cường người bảo vệ vương phủ, Ca nhi là người quan trọng nhất với hắn, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép có một chút sơ sót nào.
Vân Lãnh Ca cảm nhận Mộ Dung Diệp đang siết chặt tay mình, thầm thở dài, mưa gió sắp đến, núi sông rung chuyển, cả vùng đất sắp nhấc lên một cuộc chiến tranh kinh thiên động địa gió tanh mưa máu rồi! Chịu khổ vẫn là những bách tính bình dân muốn an cư lạc nghiệp.
Bước vào cửa điện, hai người trực tiếp đi vào tẩm cung của Vũ Văn Mẫn.
Vân Lãnh Ca nhìn quanh một vòng nội điện, thấy đám người trong phòng, vài tên thái y quỳ xuống trước giường, thân thể run rẩy dập đầu trên đất giữ yên lặng, Hoàng thượng trầm như nước ngồi trên giường lớn có đặt thi thể Vũ Văn Mẫn, không nói một câu.
Cung nữ trông coi cung điện càng câm như hến, không dám thở mạnh, chỉ sợ chọc giận thiên tử, bọn họ chỉ là những con cá nhỏ bé trong chậu thôi.
"Thần phụ/vi thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn an!" Hai người đi lên hành lễ với Hoàng thượng.
Hoàng thượng khoát tay áo: "Không cần đa lễ!" Dứt lời, tầm mắt ông ta chuyển từ Vũ Văn Mẫn qua Mộ Dung Diệp và Vân Lãnh Ca, trầm giọng nói: "Người Thái y viện đều là phế vật, không nhìn ra nguyên nhân chết của Quý phi, trẫm nghe nói y thuật Thế tử rất cao, kính xin Thế tử giúp tra xét một phen!"
Vài tên thái y bị Hoàng thượng nhắc đến càng thêm run sợ trong lòng, thân thể càng phát run.
Mộ Dung Diệp quy củ đáp lời, đi đến giường, mắt nhìn xuống Vũ Văn Mẫn đã chết, thấy hai mắt nàng ta khép chặt, sắc mặt hồng nhuận, nụ cười an ổn, vẫn tuyệt diễm khuynh thành, ngay cả đôi môi đỏ mọng cũng còn sáng bóng nhàn nhạt, nếu không phải đã ngừng thở, thì nhìn nàng ta tựa như đang say giấc mộng.
"Ca nhi, nàng đến xem một chút." Mộ Dung Diệp nhìn vài lần, trong lòng đã có suy nghĩ, nhưng ánh mắt thoáng nhìn Vân Lãnh Ca thấy nàng nghễnh cổ muốn xem tình huống bên trong, thấy thế, hắn cảm thấy có chút buồn cười, nên lên tiếng.
"Nội tử (vợ) có nghiên cứu y thuật, để nàng chẩn đoán một lần sẽ càng ổn thỏa hơn!" Mộ Dung Diệp nhìn ánh mắt nghi hoặc của Hoàng đế, cười nhạt giải thích.
Hoàng đế khẽ đồng ý, gương mặt xưa nay vốn lạnh nhạt thì lúc này đã vô cùng khó coi, mặc dù không phát tác, nhưng chân mày nhíu chặt, môi mím lại, ánh mắt sắc bén, thân thể căng thẳng, tỏ rõ ông ta đang tức giận. Quanh thân Hoàng đế tràn đầy không khí đè nén, khiến người ta không dám nhìn gần.
Vân Lãnh Ca đứng bên cạnh Mộ Dung Diệp, lấy ngân châm dùng vải bao trong ngực ra, lấy ra một cây đâm vào cổ họng Vũ Văn Mẫn, mặt khác lại lấy một cái nữa, cách y phục đâm vào phần dạ dày của nàng ta, hai ngân châm đều biến thành màu đen, lúc này mới nói: "Ngân châm biến thành màu đen, nói rõ Quý phi nương nương đã trúng độc mà chết, châm biến thành đen có xen lẫn mùi hương hoa nhàn nhạt, trong miệng Triệu tiệp dư cũng có mùi giống như thế, hẳn đã bị hoa độc nào đó làm hại, dĩ nhiên, cũng có khả năng là hỗn độc [2]." Nói xong, dừng một chút, lật thi thể Vũ Văn Mẫn qua, khẽ kéo cổ áo của nàng ta, tiếp tục nói: "Phần lưng bắt đầu xuất hiện thi ban [3], thời gian tử vong ít nhất là nửa canh giờ trước." Vân Lãnh Ca lấy ra một bao tay màu trắng, mang vào, đang lúc ánh mắt mọi người kinh hãi, ung dung mở môi Vũ Văn Mẫn ra, phát hiện màng môi nhầy xuất hiện sự thay đổi, khô, cứng, nâu đen, cuối cùng cho ra một kết luận: "Mẫn Tuệ quý phi bị người mưu hại vào tối hôm qua trong khoảng từ giờ sửu đến giờ dần!"
[2] hỗn độc: độc dược được pha chế với nhiều nguyên liệu hỗn hợp
[3] thi ban: sự cương cứng của cơ thể sau khi đã chết vài giờ, thường kéo dài từ 1 đến 4 ngày
"Giải thích của Ca nhi thật mới mẻ độc đáo, phương thức phán đoán cũng rất đặc biệt!" Đôi mắt Mộ Dung Diệp mang theo tán thưởng, khích lệ nói.
Vân Lãnh Ca tức giận lườm hắn, không nhìn thấy bây giờ là tình huống gì sao, lời nói không kiêng kỵ gì cả.
"Mộ Dung Thế tử phi có chắc chắn không?" Ánh mắt Hoàng đế thâm ý nhìn Vân Lãnh Ca, quanh thân nàng tràn đầy hơi thở tự tin và cơ trí khiến đáy mắt Hoàng đế ngưng tụ, trầm giọng nói.
"Thần phụ đương nhiên chắc chắn!" Vân Lãnh Ca đương nhiên tin tưởng vào căn cứ khoa học, đó là kiến thức và kinh nghiệm được tích lũy mấy ngàn năm, dĩ nhiên tin tưởng không nghi ngờ, tuy nhiên, Vân Lãnh Ca chợt cau mày nói: "Kính xin Hoàng thượng cho thần phụ thêm một chút thời gian, tiếp tục kiểm tra cặn kẽ một phen!"
"Vì sao?" Hoàng thượng nhíu mày.
"Thần phụ cũng không nói rõ được, cảm giác Mẫn Tuệ quý phi có chút kỳ lạ." Vân Lãnh Ca quay đầu thoáng nhìn Vũ Văn Mẫn vẫn lẳng lặng nằm trên giường không tiếng động, cảm giác quỷ dị quanh quẩn ở đáy lòng không hề biến mất.
"Để vi thần nói!" Mộ Dung Diệp đột nhiên cười nhẹ, tiếng cười lạnh lẽo: "Nàng ta không phải Mẫn công chúa, có người thay mận đổi đào, muốn man thiên quá hải [4], tạo thành hình dáng công chúa đã chết giá họa Đông Dương!"
[4] man thiên quá hải: (trong 36 kế) Giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn
Mộ Dung Diệp vừa dứt lời, người trong điện run cầm cập, không thể tin mở to hai mắt nhìn hắn.
Vân Lãnh Ca sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ mặt đã hiểu, trong đầu nhớ đến khi nãy vừa kéo cổ áo Vũ Văn Mẫn ra, ngoài trừ màu đỏ tím lốm đốm trên làn da, còn lại thì hơi đen, rất thô ráp, hoàn toàn không phải làn da mà một công chúa nên có.
Mộ Dung Diệp cười, nhưng nụ cười này không đạt đến đáy mắt, đưa tay đặt lên sườn mặt Vũ Văn Mẫn tìm kiếm, tìm được mép nhỏ khó phát giác, chợt xé ra, mặt nạ da người thật mỏng đã bị hắn giữ trong tay.
Mộ Dung Diệp nắm mặt nạ đưa đến chỗ Hoàng đế, giọng nói cực kỳ châm chọc: "Xem ra Hoàng cung cần quản lý thật tốt, ngay cả Quý phi bị đổi trắng thay đen Hoàng thượng cũng không hay biết, quả thật cung nhân đã quá lơ là nhiệm vụ rồi!" Nói xong, cầm đồ trong tay ném xuống đất, nhận lấy khăn lụa Vân Lãnh Ca đưa đến, lau tay.
Hoàng đế bước đến trước giường, chỉ thấy dung mạo như hoa của Vũ Văn Mẫn đã biến mất, thay vào đó là một dung nhan thanh tú hữu dư, tuấn tiếu bất túc [5], vẻ mặt Hoàng đế tức giận thoáng qua rồi biến mất, làm cửu ngũ chí tôn, phi tử dưới mắt ông ta bị người thâu lương hoán trụ [6], nhưng ông lại không biết tất cả đã xảy ra lúc nào, sao ông ta có thể không tức giận cắn răng nghiến lợi được chứ.
[5] thanh tú hữu dư, tuấn tiếu bất túc: thanh tú nhưng không đủ xinh đẹp
[6] thâu lương hoán trụ: (kế thứ 25 trong Binh pháp Tôn Tử) treo đầu dê bán thịt chó; thay xà đổi cột
"Hoàng thượng, vi thần sẽ tìm được Mẫn công chúa, kính xin Hoàng thượng tận lực trì hoãn thời gian truyền tin tức ra ngoài, nếu không một khi chuyện đã thành định cục, cho dù tìm được Mẫn công chúa cũng vô dụng thôi!" Mộ Dung Diệp nhìn dáng vẻ Hoàng đế đang đè nén lửa giận lại không phát tiết ra được, trong lòng cười lạnh, không biến sắc nghiêm nghị nói.
Kế tiếp về chuyện giả mạo Vũ Văn Mẫn, Hoàng thượng sai người dốc sức điều tra kỹ, tra hỏi tất cả cung nhân cung Hi Hòa, còn Mộ Dung Diệp và Vân Lãnh Ca rời khỏi Hoàng cung ngồi lên xe ngựa trở về vương phủ.
"Xích Ngữ, buổi tối thám thính phủ Thái tử với Ám Nhất, cần phải thăm dò thật rõ động tĩnh phủ Thái tử." Cách màn xe giọng nói Mộ Dung Diệp truyền vào tai Xích Ngữ đang đánh xe.
"Dạ, Thế tử." Xích ngữ trả lời, Ám Nhất là thủ lĩnh Tam Thập Lục Thiên Cương, võ công cao cường, người bình thường tuyệt đối không phải đối thủ của y, có y ở đây, lực lượng phòng ngự của phủ Thái tử chỉ là vật trang trí thôi.
Ánh mắt Vân Lãnh Ca thoáng lên sự linh hoạt, dịu dàng nhỏ nhẹ nói: "A Diệp hoài nghi Vũ Văn Mẫn trốn trong phủ Thái tử?"
"Không phải hoài nghi, là chắc chắn, Đông Dương trừ Thái tử ra không ai tương giao thân với Bắc Nguyệt như vậy, ngoài phủ Thái tử, Vũ Văn Mẫn có thể đi đâu, hơn nữa, Vũ Văn Mẫn chỉ là phụ nhụ [7], cho dù có mưu lược, có thủ đoạn, nhưng trong Hoàng cung trùng trùng thế này, muốn thoát đi dễ vậy sao? Nếu không phải có người âm thầm tương trợ, nàng ta có chắp cánh cũng khó mà bay khỏi thâm cung!" Mộ Dung Diệp nhàn nhạt cười, vững vàng nói.
[7] phụ nhụ: phụ nữ và trẻ em
"Nhưng tại sao Vũ Văn Mẫn muốn rời khỏi Hoàng cung? Còn bày ra kế sách không chê vào đâu được, mục đích nàng ta đến Đông Dương không phải cùng Vũ Văn Minh trong ứng ngoài hợp, mưu cầu giang sơn Đông Dương sao? Ngộ nhỡ sinh chuyện, nàng ta bị kéo ra ngoài, thì đồng nghĩa với việc phá vỡ toàn bộ an bài của Vũ Văn Minh, Vũ Văn Minh sẽ không bỏ qua cho nàng ta, mà Đông Dương nàng ta cũng không ở được, thiên hạ rộng lớn, nhưng chỗ dung thân thật sự rất ít!" Vân Lãnh Ca nghĩ mãi không ra.
"Thật ra rất dễ hiểu, Vũ Văn Minh thật sự muốn giết chết muội muội ruột thịt Vũ Văn Mẫn này, khiến trên lưng Đông Dương mang tội danh mưu sát công chúa Bắc Nguyệt, đến lúc đó, Bắc Nguyệt xuất binh chinh phạt chính là chuyện thuận nước đẩy thuyền, kế hoạch của Vũ Văn Minh cũng từ từ được triển khai, nhưng có lẽ y không đoán được, y xem thường Vũ Văn Mẫn, Vũ Văn Mẫn đương nhiên hiểu rõ tính toán của y, không dấu vết phản tương nhất quân [8], giết chết ám vệ y phái đến chuẩn bị đoạt đi tính mạng của nàng ta, thay thế mình qua đời, cứ như vậy, chẳng những Vũ Văn Mẫn không chết, hơn nữa vẫn có thể đạt được hiệu quả Vũ Văn Minh muốn, một công đôi việc, vì sao không làm?" Trong mắt Mộ Dung Diệp tràn qua lạnh lẽo, hơi trầm xuống.
[8] phản tương nhất quân: đột nhiên thay đổi mục đích
"Nhưng không phải Vũ Văn Mẫn đã để lại sơ hở bị chàng tìm được ngay sao?" Vân Lãnh Ca cười hì hì, chủ động dựa sát vào lòng Mộ Dung Diệp, cười nói.
"Đây không phải công lao của ta, không thể không nói, tấm mặt nạ da người kia Vũ Văn Mẫn làm rất tốt, trừ phi tinh tế kiểm tra da, nếu không sẽ không nhìn ra, nàng ta nghĩ rằng nàng ta thân là nữ nhân của Hoàng đế, không có nam tử nào dám chạm vào để cẩn thận tra xét mặt của nàng ta, mà đám cung nữ lại không có bản lĩnh đó, cho nên nàng ta mới không sợ hãi làm việc như vậy!" Mộ Dung Diệp nhẹ nhàng sờ mũi Vân Lãnh Ca, chế giễu nói.
"Vậy sao chàng nhìn ra?" Vân Lãnh Ca tò mò hỏi.
"Thứ nhất, da nàng ta có vấn đề, ta tin tưởng Ca nhi cũng đã nhìn ra, thứ hai, ta nhìn tay nàng ta, phát hiện lòng bàn tay nàng ta có vết chai rất dầy, đốt ngón tay cũng có không ít, có thể chứng minh nữ tử trên giường là người luyện võ, hơn nữa nội lực không thấp, thứ ba, sẽ phải cảm tạ Thượng Quan thành rồi!" Khóe môi Mộ Dung Diệp hiện vẻ hớn hở, cười nhẹ nói. editedbysutucuoiga di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Càng chi tiết càng không thể coi thường, Vân Lãnh Ca ảo não, nàng chỉ chú ý đến thời điểm và nguyên nhân tử vong của thi thể, lại quên mất thi thể này đến cùng có phải Vũ Văn Mẫn không.