"Thái tử phát hiện ra các ngươi chưa?" Mộ Dung Diệp nheo mắt phượng, trầm giọng hỏi.
"Trong lúc giao thủ Thái tử có chạy đến, nhưng không áp quá gần, hắn ta cũng không xác định được do người phương nào gây nên!" Xích Ngôn trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, khẳng định nói.
"Ngươi phái người đưa Vũ Văn Mẫn đến phủ đệ Ngũ Hoàng tử, nói y phải cẩn thận, báo rõ chi tiết về tình hình tối nay!" Mộ Dung Diệp nhanh chóng suy nghĩ, thoáng chốc, phân phó.
"Dạ, Thế tử!" Xích Ngôn cung kính cáo lui rời đi, cẩn thận đóng cửa lại.
Vân Lãnh Ca nghe tiếng Ngâm Cầm ân cần hỏi ở ngoài, cau mày nói: "Xích Ngôn bị thương nghiêm trọng không?"
"Ngoài da thôi, mấy ngày sẽ khỏi hẳn!" Ánh mắt Mộ Dung Diệp lười biếng, không để ý trả lời.
Vân Lãnh Ca tâm loạn như ma, hiện tại Đông Dương loạn trong giặc ngoài, sơ sẩy một bước, sẽ nước mất nhà tan, chỗ chết người nhất chính là, Thái tử quá cực đoan, ở thời điểm mấu chốt, hắn ta không những khoanh tay đứng nhìn nội loạn, còn liên hiệp với người ngoài bán nước, thật khiến người ta hận nghiến răng nghiến lợi, nếu Đông Dương giao cho người ngu muội dốt nát như thế, sợ không qua được bao lâu, tiếng kêu than sẽ nổi lên bốn phía, khói thuốc súng ngập trời rồi!
"A Diệp, chàng nói xem, vì sao Thái tử nhốt Vũ Văn Mẫn?" Vân Lãnh Ca không hiểu, không phải Vũ Văn Minh và Thượng Quan Hạo cùng trận doanh sao? Sao lại cấu véo lẫn nhau?
"Có thể ta đã xem thường Thái tử!" Sắc mặt Mộ Dung Diệp nặng nề, ý vị không rõ nói.
"Có ý gì?" Trong lòng Vân Lãnh Ca có chút kinh hoảng, dáng vẻ Mộ Dung Diệp trầm lặng như thế, lần đầu tiên nàng nhìn thấy, khiến nàng nghĩ đến khía cạnh không tốt.
"Ca nhi, thừa dịp hiện tại Kinh thành vẫn còn trong lòng bàn tay ta, nàng lập tức rời khỏi Kinh thành đi, chậm sẽ không kịp đâu!" Mộ Dung Diệp chợt đứng thẳng người, nhìn Vân Lãnh Ca, gằn từng chữ.
Nghe vậy, Vân Lãnh Ca kinh hãi, không hiểu vì sao Xích Ngôn chỉ đi một chuyến đến phủ Thái tử, thì Mộ Dung Diệp đã quyết định thay đổi nhanh như vậy, khiến người ta nhìn không thấu.
"Nếu ta đoán không lầm, hiện tại Thái tử đã tập hợp đủ quân đội, chuẩn bị bức vua thoái vị! Nam Tinh sẽ đồng thời hành động, phát động chiến tranh!" Toàn thân Mộ Dung Diệp tràn ngập lãnh khí, ánh mắt rét lạnh, chậm rãi nói.
"Sao A Diệp khẳng định thế?" Vân Lãnh Ca không hiểu sự chắc chắn của Mộ Dung Diệp từ đâu mà đến.
"Nửa năm trước, ta đã từng lén đi đến phủ Thái tử, hơn nữa thăm dò tất cả địa hình trong phủ, bao gồm ám vệ Thượng Quan Hạo huấn luyện, ta đều rõ như lòng bàn tay, theo ta suy luận, tối nay Xích Ngôn thăm dò hoàn toàn sẽ không để lộ bất kỳ phong thanh nào, nhưng không nghĩ rằng, toàn bộ bọn họ đều bị thương, đủ để chứng minh Thái tử đã vượt qua dự liệu của tất cả mọi người, hơn nữa đã sớm tính toán xong, dĩ vãng ngu xuẩn, dễ giận đều do y giả vờ mà thôi, y vẫn luôn giấu tài, giả trư ăn hổ." Mộ Dung Diệp chậm rãi nói ra ý nghĩ trong lòng, giây lát, hắn trầm mắt xuống: "Nếu phủ Thái tử đã bại lộ, Thái tử cũng có thể đoán được tâm tư của ta, cho nên hắn ta nhất định thừa dịp ta chưa phản ứng lại sẽ xuống tay trước, bức vua thoái vị!" sutucuoiga Die nd da nl e q uu ydo
Vân Lãnh Ca càng nghe Mộ Dung Diệp nói thì càng kinh ngạc, cuối cùng, hai mắt trợn tròn, không thể tin nhìn Mộ Dung Diệp.
"Nếu quả thật như chàng nói, trước đây Thái tử đều lừa gạt, vậy không phải y mới tính toán tạo phản chỉ một ngày hai ngày, mà tính toán đã lâu, hiện tại từ từ triển khai, vậy chúng ta đang ở trong tình thế bị động!" Vân Lãnh Ca lắc đầu, trong mắt chấn động, nếu đây là mưu đồ đã lâu của Thái tử, vậy rất nhiều chuyện sẽ thay đổi, nhân tố chưa lộ sẽ ngày càng nhiều, tiên cơ đã mất.
Nhưng Vân Lãnh Ca hoang mang, nếu Thái tử không phải thật sự ngu không ai bằng, vậy tại sao y buông tha Thái tử vị, mạo hiểm chịu đựng hậu quả thất bại mà cố chấp tạo phản chứ? Chẳng lẽ chỉ vì bọn hắn không kịp đợi Hoàng đế nhường ngôi sao?
"Ừ, cho nên Ca nhi à, ta sẽ sai phái phần lớn ám vệ vương phủ bảo vệ nàng đến biên cương, biên cương đã bị ta hoàn toàn thu phục, vả lại chiến sự không nhiều, ta sớm đã an bài Phó tướng trung thành nhất của ta tiếp ứng nàng!" Mộ Dung Diệp nhíu chặt chân mày, lời nói kiên định, dứt lời, không đợi Vân Lãnh Ca trả lời, hướng ra ngoài nói: "Xích Ngữ, kêu lên tất cả ám vệ chờ xuất phát, đêm nay đưa Thế tử phi rời khỏi Kinh thành!"
Vân Lãnh Ca cắn chặt môi, nhìn gò má sắc sảo của Mộ Dung Diệp, trong lòng dâng lên không nỡ và lo lắng, đã không thể vãn hồi rồi: "A Diệp...."
Thân thể Mộ Dung Diệp hơi run lên, xoay người ôm chặt Vân Lãnh Ca, ngửi mùi thơm ngát trên người nàng, cầm tay nàng, đặt bên môi khẽ hôn, không nỡ buông ra, rồi nói: "Ca nhi, hằng năm ta không ở Kinh thành, không hiểu rõ Thái tử, nếu y lừa gạt mọi người, bao gồm cả Hoàng thượng, vậy nhất định y đã mưu toan từ lâu, qua tối nay, Kinh thành nhất định đại loạn, ta ngây người ở biên cương mấy năm, ta tự tin chỗ đó bình an vô sự!"
Vân Lãnh Ca khẽ xòe ra mười ngón tay, đan vào tay Mộ Dung Diệp, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào lòng hắn, lẩm bẩm nói: "A Diệp, nhất định phải cẩn thận! Thiếp chờ chàng!"
Chân tướng quá mức đột ngột, đừng nói Vân Lãnh Ca, cả Mộ Dung Diệp cũng không ngờ đến, hắn chỉ có thể tận sức che chở Ca nhi, để nàng bình yên vô sự ra khỏi thành, chỉ khi đến biên cương rồi, tất cả sẽ không còn đáng lo ngại.
Mộ Dung Diệp bỗng nhiên dùng sức đan chặt mười ngón tay Vân Lãnh Ca, kiên nghị nhìn vào đôi mắt nàng: "Ca nhi, mọi việc ta đều nắm chắc, cho dù Thái tử cũng không thể khinh thường, nhưng tạm thời Kinh thành do ta thống lĩnh, y muốn thành sự thì đó là người si nói mộng! Nhưng ta không ở cạnh nàng, nàng phải bảo vệ mình thật tốt, không được để ta lo lắng!"
Vân Lãnh Ca gật đầu, hai mắt trong suốt rưng rưng ngẩng đầu nhìn tuấn nhan trước mặt, thiên ngôn vạn ngữ chỉ hóa thành một câu dặn dò: "Mọi việc cẩn thận!"
Mộ Dung Diệp bỗng chốc cúi đầu hôn môi Vân Lãnh Ca, mang theo thương cảm ly biệt sâu đậm, nụ hôn nóng bỏng, hơi thở hai người quấn quanh, khó chia xa, Vân Lãnh Ca vòng tay qua cổ hắn, toàn lực nghênh hợp, cho đến khi hai người đều hô hấp không thông, mới rời khỏi môi nhau.
"Ca nhi, mọi việc không thể cậy mạnh, có việc gấp nhớ nói Xích Ngữ báo cho ta biết, không thể hoảng loạn, phải giữ mình trước, cho dù có người muốn mạng ta để đổi cơ hội cho nàng được sống, nàng cũng phải suy tính cho mình!" Mộ Dung Diệp ôm chặt Vân Lãnh Ca trong lòng, cằm đặt trên vai nàng, âm thanh trầm thấp hàm chứa thâm tình dặn dò.
Vân Lãnh Ca nghe giọng nói Mộ Dung Diệp chất chứa lo lắng và câu dặn dò cuối cùng kia khiến nàng tan nát cõi lòng, nhất thời lệ tuôn như suối, không thể kiềm được vòng chắc hông hắn, nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, sau đó áp chế trái tim đau đớn rồi bình tĩnh nói: "Nói bậy gì vậy, có phu quân độc nhất vô nhị giúp thiếp an bài con đường phía trước, sao thiếp có thể gặp nguy hiểm chứ? Thật sự khiến thiếp không yên tâm, chính là đao thương chém giết, trách nhiệm chàng quan trọng, hao phí tinh thần, nên phải chăm sóc bản thân thật tốt." Nói xong, Vân Lãnh Ca lặng lẽ nhét Bạo Vũ Lê Hoa châm vào trong ngọc đái của hắn.
"Yên tâm, ta tự có chừng mực, ta sẽ trân trọng bản thân, sẽ hoàn hảo không chút tổn hại nào đến gặp nàng, cùng nhau đi hết cẩm tú sơn hà, đây là cam kết của ta, ta sẽ không nuốt lời!" Mộ Dung Diệp thận trọng gật đầu, bảo đảm nói. Tâm thần hắn đều đặt hết vào nàng, nên không nhận ra hành động của Vân Lãnh Ca.
"Được." Vân Lãnh Ca không dám nói nhiều, nàng sợ vừa nói sẽ không nhịn được mà khóc thành tiếng, trước kia nàng vẫn cảm thấy tính tình bản thân cứng cỏi, không để lộ cảm xúc ra ngoài, càng không khóc như mưa giống bây giờ? Nhưng lúc chân chính đối mặt với thời khắc chia tay cùng Mộ Dung Diệp, lòng nàng lại đau như đao cắt!
"Vương phủ giao cho ta, còn có phủ Tả Tướng ta cũng sẽ phái người bảo vệ, nàng không cần lo lắng, mang theo hai nha đầu Ngâm Thư, Ngâm Cầm là được!" Mộ Dung Diệp buông lỏng tay ôm Vân Lãnh Ca, biết nàng nhất định không yên lòng cho nhiều người ở Kinh thành, nên nhẹ giọng nói.
"Ừm" Vân Lãnh Ca tràn ngập giọng mũi.
"Thế tử, Thế tử phi, xe ngựa đã chuẩn bị xong!" Xích Ngữ thu thập xong, Ngâm Cầm và Ngâm Thư đi vào bẩm báo!
"Cần phải bảo vệ tốt Thế tử phi, nếu Thế tử phi mất một sợi tóc, toàn bộ các ngươi đưa đầu đến gặp!" Mộ Dung Diệp cất cao giọng, không chỉ nói với Xích Ngữ, còn nói với ám vệ đang núp trong viện chờ sai phái, dứt lời, móc ra một khối lệnh bài từ trong tay áo ném cho Xích Ngữ.
"Ca nhi, đây là lệnh bài biên cương, mặc dù ta giao cho Hoàng đế Hổ Phù có thể hiệu lệnh cho đại quân biên cương, nhưng khối này là con dấu tư nhân của ta, đại biểu cho thân phận của ta, nếu có người làm khó dễ nàng, lấy khối lệnh bài này ra là được!" Mộ Dung Diệp thấy Xích Ngữ tiếp nhận lệnh bài, lập tức xoay người móc ra một khối khác đặt vào bàn tay Vân Lãnh Ca, giải thích.
"Không thể điều khiển đại quân biên cương đến Kinh thành giúp chàng chống lại Thái tử sao?" Vân Lãnh Ca nắm thật chặt lệnh bài trong tay, hỏi.
"Biên cương là luyện binh địa phương, vừa trấn thủ biên giới, vừa giúp đại quân Đông Dương cung cấp tướng sĩ, kịp thời bổ sung máu mới, cho nên binh lính nơi đó không thể điều đi, nếu một khi bị những bộ lạc đang nhìn chằm chằm kia biết được biên cương trống không, sẽ nhân cơ hội mà vào, đến lúc đó tình huống sẽ càng thêm nguy cấp!" Mộ Dung Diệp biết Vân Lãnh Ca nghĩ gì, nhưng cho dù có thể điều quân đội biên cương, chỉ sợ đường xá xa xôi, nước xa không cứu được lửa gần!
"Thế tử, dưới sự dẫn dắt của Thái tử Vũ Lâm quân đã đến cửa cung, đang kịch chiến với Cấm Vệ quân, Cấm Vệ quân tử thương vô số!" Đột nhiên, một thị vệ áo đen từ trên trời nhanh chóng đáp xuống bẩm báo.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, khóe môi Mộ Dung Diệp xẹt qua lãnh ý: "Xích Ngôn, ngươi đưa Xích Ngữ và Thế tử phi ra khỏi thành, sau đó phong bế tất cả lối ra khỏi Kinh thành, bản Thế tử thật muốn xem nguyên nhân Thái tử bức vua thoái vị, nhìn hắn ta giết cha như thế nào!"
Vân Lãnh Ca nặn ra nụ cười, giơ tay lên, vuốt ve gương mặt Mộ Dung Diệp, nhón chân lên khẽ hôn đôi môi lạnh như băng, sau đó không quay đầu bước theo Xích Ngôn rời khỏi vương phủ, nhưng trong nháy mắt xoay người, nước mắt Vân Lãnh Ca rơi xuống, nhưng cố gắng để không phát ra tiếng nấc nghẹn ngào, tránh khiến Mộ Dung Diệp lo lắng.
Mộ Dung Diệp nhìn bóng lưng gầy gò của Vân Lãnh Ca, càng lúc càng xa, nhắm hai mắt lại, thở dài.
"Ảnh Nhất, truyền lệnh ta cho Ô thống lĩnh Thành Phòng quân, báo cho hắn ta phòng vệ Kinh thành thật nghiêm mật, ám vệ còn lại lập tức theo ta vào cung!" Giây lát, Mộ Dung Diệp mở hai mắt ra, khẽ nhếch môi, trầm giọng nói.
Mộ Dung Diệp đề nội lực, thi triển khinh công, đi thẳng đến Hoàng cung.
Bên trong Hoàng cung, trong cơn ngủ say Hoàng đế bị kinh tỉnh (kinh ngạc + thức tỉnh) nghe được tin tức Thái tử tạo phản, long nhan tức giận, vừa muốn đứng dậy, chỉ thấy Thượng Quan Vũ mặc khôi giáp dẫn vài trăm thị vệ đằng đằng sát khí xông vào tẩm cung của ông ta.
"Vũ nhi, chẳng lẽ ngươi cũng muốn bắt chước Thái tử tạo phản bức vua thoái vị sao?" Hoàng đế nửa tựa vào đầu giường, nhìn sắc mặt Thượng Quan Vũ đông lạnh, tràn ngập sát khí, thì ánh mắt lạnh xuống, lạnh lùng nói.
"Phụ hoàng, từ ba năm trước ta và Thái tử hoàng huynh đã kết liên minh, chính để chờ ngày hôm nay!" Hoàn toàn không thấy vẻ hèn nhát trầm mặc thuở ban đầu trên mặt Thượng Quan Vũ, hơi thở hắn ta trầm ổn xen lẫn ngạo nghễ, bật cười thành tiếng, không hề kiêng kỵ câu hỏi của Hoàng đế.
"Làm càn, trẫm chưa từng bạc đãi các ngươi, vậy mà từng người các ngươi đều muốn khởi binh mưu phản?" Hoàng đế giận dữ, ông ta tuyệt đối không ngờ hai người một thì ít nói kiệm lời, một thì tâm cơ nông cạn nhưng lại giấu diếm được ông ta, liên hiệp xách động, Hoàng đế cảm thấy khí huyết cả người muốn chảy ngược, sớm không thể nhịn nổi nữa!
"Phụ hoàng nghĩ ta là kẻ ngu sao? Nếu ngài thừa nhận chúng ta là thân tử, vì sao lại thiên vị như vậy? Chẳng lẽ trừ Thượng Quan Thành, trong lòng phụ hoàng thật sự không có ta và Thái tử hoàng huynh sao?" Thượng Quan Vũ lạnh lùng nhìn Hoàng đế, đáy mắt như chim ưng mang theo hận ý và lạnh lẽo nồng đậm.
"Do Thái tử không có tiền đồ, cô phụ tâm ý trẫm đã lập nó làm Thái tử từ lúc vừa sinh ra, hiện tại nó cần gì phải oán trời trách đất?" Hoàng đế nhướng mày, trong mắt xẹt qua ánh sáng khác thường thật nhanh, trầm giọng nói.
"Ha ha ha, phụ hoàng, ông chỉ lừa gạt người trong thiên hạ thôi, nếu không phải năm năm trước Thái tử hoàng huynh tình cờ phát hiện chiếu thư cải lập Thái tử của ông, chỉ sợ đến nay huynh ấy cũng chẳng hay biết gì, vẫn đang nằm mộng xưng Đế đấy!" Thượng Quan Vũ cười to, tiếng cười châm chọc và nhạo báng, nhìn chăm chú vào gương mặt Hoàng đế đã biến sắc, Thượng Quan Vũ tiếp tục nói: "Thì ra từ năm năm trước, không, thậm chí sớm hơn, phụ hoàng đã quyết định lập Thượng Quan Thành làm Thái tử, vẫn còn giả vờ giả vịt sao, cố ý đẩy Thái tử hoàng huynh ra ngoài, để huynh ấy trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, phụ hoàng vì Thượng Quan Thành, thật sự đã nhọc lòng quá rồi, nhưng không ngờ, ngài đã bỏ bao công sức như vậy lại sớm bị Thái tử hoàng huynh đoán được! Ngài cũng không suy nghĩ một chút, năm năm trước hành động của Thái tử hoàng huynh luôn bất phàm, sau khi huynh ấy biết được ý tưởng của phụ hoàng, tương kế tựu kế, cố ý giả vờ lấy hình tượng ngu xuẩn xâm nhập lòng người, chính vì để loại bỏ phòng bị của ngài! Ha ha ha ha...."
Tiếng cười Thượng Quan Vũ đinh tai nhức óc, nhưng không hề vui vẻ, ngầm biểu đạt sự thê lương và bi ai.
"Vậy ngươi cam tâm bán mạng làm thủ hạ ư? Trợ giúp nó giết cha? Đoạt giang sơn, nhìn nó xưng đế, bỏ Đông Dương vào túi sao?" Ánh mắt Hoàng đế thay đổi, phong vân chuyển động, trên mặt không hề lộ vẻ khó chịu vì bí mật bị vạch trần, giọng nói bình tĩnh.
"Phụ hoàng, ngài không cần khích bác ly gián, nếu ta đã đi bước này, cũng sẽ không quay đầu hối hận!" Thượng Quan Vũ đè nén tức giận trong lòng, ánh mắt sát khí bắn về phía Hoàng đế.
"Ngươi cho rằng dựa vào ngươi và Thái tử thì có thể thành công bức vua thoái vị? Mơ mộng hão huyền? Tất cả lực lượng phòng vệ Kinh thành trẫm đã giao cho Mộ Dung Diệp, dựa vào thủ đoạn của hắn, ngươi cảm thấy người của ngươi có thể chống cự được bao lâu?" Hoàng đế cười lạnh, đầu óc vận chuyển cực nhanh, không biến sắc muốn âm thầm moi ra kế hoạch kế tiếp của Thượng Quan Vũ.
"Phụ hoàng muốn dựa dẫm thăm dò tin tức từ ta sau đó trở tay càn khôn à? Ha ha, cho đến bây giờ, ta cũng không sợ nói cho ngài, mấy năm này, Thái tử hoàng huynh đã thu phục toàn bộ Vũ Lâm quân, đại thần trong triều mười phần thì có đến năm sáu phần đều là người của Thái tử hoàng huynh, nhìn Hoàng cung kiên cố này đi, đã bị huynh ấy nắm giữ trong tay rồi! Ngài không thể nào chuyển bại thành thắng!" Sắc mặt Thượng Quan Vũ căng thẳng, đáy mắt mang theo sát khí đậm đặc, cười lạnh nói.
"Xem ra, mấy năm nay các ngươi thật bận rộn nha!" Hoàng đế nghe thế, trong mắt nhanh chóng xuất hiện ánh sáng giễu cợt, ngụ ý nói.
"Hừ, ta không vòng vo với phụ hoàng nữa, chúng ta đi thẳng vào vấn đề, trước đó vài ngày chuyện mẫu hậu bỏ thuốc ngài e rằng ngài đã rất rõ ràng, thật ra thì, đó hoàn toàn không phải độc dược, chỉ là một dược liệu bình thường, còn có công hiệu cường thân kiện thể, chân chính có độc là.." Thượng Quan Vũ đưa ngón tay chỉ lư hương đang tản ra khói trắng lượn lờ: "Bên trong đốt hương liệu, đó là độc hương đặc chế từ biên cương, Thái tử hoàng huynh cố ý nói với mẫu hậu vài câu, chính vì để dời đi sự chú ý của ngài."
Nói xong, Thượng Quan Vũ ung dung thưởng thức trong khoảnh khắc sắc mặt Hoàng thượng trở nên cực kỳ khó coi, tốt bụng nói: "Chắc hẳn phụ hoàng đoán được nguyên nhân Thái tử khởi binh." Dừng một chút, thấy trong mắt Hoàng thượng tức giận, Thượng Quan Vũ cong khóe môi: "Không sai, chúng ta sẽ chiêu cáo thiên hạ, Mộ Dung Diệp hạ độc mưu hại phụ hoàng, thân mang trọng tội! Còn nguyên nhân Thái tử bức vua thoái vị, sẽ trở thành, giết nịnh thần! Hộ Đông Dương, bảo vệ phụ hoàng!" editedbysutucuoiga di@en*dyan(lee^qu.donnn)
"Mộ Dung Diệp là Chiến thần Đông Dương, danh vọng rất nặng trong lòng dân chúng, lý do của các ngươi sơ hở như thế, đã muốn đẩy tội danh lên người hắn sao? Không dễ dàng vậy đâu!" Hoàng đế phẫn nộ, đáy mắt âm u, trên người càng tản ra khí lạnh nặng nề, khiến người ta không dám can đảm nhìn.
"Một khi độc trong người phụ hoàng được thái y kiểm nghiệm, sẽ chứng minh đó là độc thảo chỉ có thể sinh trưởng ở biên cương, ai sẽ hoài nghi chứ? Nếu còn có người ngại chứng cứ không đủ, thì tất cả các lý do thoái thác của đám phi tần trong hậu cung của ngài sẽ khiến người ta tin thôi? Đến lúc đó, dân chúng chỉ biết Mộ Dung Diệp cầm binh, vây khốn Hoàng cung, ý đồ mưu phản, Thái tử hoàng huynh đánh bại sườn quân, quang minh chính đại xuất binh chinh phạt, còn phụ hoàng cũng sẽ trúng độc bỏ mình, người trong thiên hạ ai còn hoài nghi đây? Đến lúc đó, Thái tử lên ngôi chính là cái mà mọi người sẽ hướng đến!" Khóe môi Thượng Quan Vũ nở nụ cười, ánh mắt chợt trầm xuống, lạnh lùng nói.
Editor: Gà
Hai mắt Vân Lãnh Ca hàm chứa dịu dàng nhìn Mộ Dung Diệp, chỉ thấy hắn nhếch môi, bàn tay nắm chặt chuôi kiếm một đóa hoa xinh đẹp tùy ý vươn lên kiếm, nhưng hắn không chút để ý vẫn đứng thẳng chờ Vũ Văn Trạch ra sân.
"Đao kiếm không có mắt, bản Thế tử nếu không cẩn thận làm tổn thương Đại Hoàng tử, xin đừng trách bản Thế tử xuống tay không lưu tình." Mộ Dung Diệp dời trường kiếm lên trước người, hai ngón tay trái gảy nhẹ thân kiếm, lạnh lùng nói.
"Mộ Dung Diệp, ngươi có năng lực đả thương Bản Hoàng tử rồi hãy nói tiếp, đừng ở đây nhiều lời." Vũ Văn Trạch thấy Mộ Dung Diệp khinh thường mình, lửa giận trong lòng từ từ thiêu đốt, không đợi người kêu bắt đầu, thân hình chợt lóe, trường kiếm xuất ra một sát chiêu, bay thẳng đến trước mặt Mộ Dung Diệp, muốn giết trong một chiêu.
Cho dù trường kiếm sáng bóng này cách Mộ Dung Diệp chưa đầy hai thước, nét mặt Mộ Dung Diệp vẫn tùy ý, mặt mày lười biếng, giơ kiếm lên thuận thế đỡ, sát chiêu của Vũ Văn Trạch ra như sét đánh nhưng hắn có thể dễ dàng đỡ được, sutucuoigaDie nd da nl e q uu ydo n sau đó trở tay, ngân quang chớp lóe, mọi người còn chưa thấy rõ ràng Mộ Dung Diệp ra tay thế nào, kiếm trong tay hắn đã gác lên cổ Vũ Văn Trạch.
"Đại Hoàng tử, đắc tội bản Thế tử thì được, nhưng ngàn vạn lần không nên trêu chọc Thế tử phi của bản Thế tử, nếu không lần sau, ngươi không có vận tốt như vậy đâu." Mộ Dung Diệp nhìn vẻ mặt trắng bệch, không có chút máu của Vũ Văn Trạch, âm thanh miễn cưỡng nhưng nghiêm túc, sau đó, ra tay dùng sức, lưỡi kiếm sắc bén nhất thời xướt qua cổ Vũ Văn Trạch, một vết thương lập tức xuất hiện, máu đỏ tươi chảy xuống từ vết thương.
Trong ngự hoa viên không khí như đóng băng, nữ quyến bên kia đã có người mở to hai mắt, che miệng nhỏ giọng kêu lên, đại đa số các đại thần Đông Dương đều chỉ biết dùng ngòi bút làm vũ khí, nhưng chính mắt thấy kiếm vốn đâm về phía Thái tử nhưng bị Đại Hoàng tử bẻ cong, ngược lại hướng về phía Tam Hoàng tử, điểm này, tin rằng các vị đều rất muốn hiểu rõ, chẳng lẽ Thái tử và Bắc Nguyệt Đại Hoàng tử đã trải qua chuyện đổ máu gì? Từng người mang vẻ mặt hoảng sợ, trố mắt nhìn nhau, đều sợ đến ngây người.
"Mộ Dung Thế tử, ngươi đang làm gì vậy, Đại Hoàng tử đã bại trong tay ngươi, vì sao ngươi còn phải ra tay đả thương người?" Một Tướng quân mặt than chợt đứng lên từ chỗ ngồi của Bắc Nguyệt, hai mắt hàm chứa lửa giận, lớn tiếng chỉ trích.
"Đây chính là cái giá hắn dám khiêu khích Thế tử phi của bản Thế tử, còn nữa, bản Thế tử đã nói đao kiếm vô tình, bị thương không thể trách ai, chỉ có thể trách võ nghệ mình quá kém, huống chi, Đại Hoàng tử không bị ảnh hưởng đến tính mạng, ngươi gấp cái gì, chỉ là vết thương ngoài da thôi." Mộ Dung Diệp thu kiếm, ném về phía Xích Ngôn, xoay người trực tiếp sải bước đến chỗ ngồi của hắn.
Ánh mắt Âu Dương Phong phức tạp nhìn phong thái không ai có thể so được của Mộ Dung Diệp, lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy Mộ Dung Diệp động võ, rõ ràng có thể thắng lợi một cách dễ dàng như vậy, danh hiệu chiến thần quả nhiên không phải giả, trong đầu vẫn lặp lại câu vừa nói kia của hắn, đáy lòng vừa cảm thấy vui mừng vì Mộ Dung Diệp thật lòng yêu thương Vân Lãnh Ca, vừa khổ sở vì mình không thể danh chính ngôn thuận bảo vệ nàng.
Cảm thấy hơi thở đau đớn tỏa ra từ người Âu Dương Phong, Lãnh Thần nhìn hắn ta một cái, làm bằng hữu nhiều nắm với hắn ta, đương nhiên Lãnh Thần biết tâm trạng bây giờ của hắn ta, ánh mắt kín đáo nhàn nhạt gật đầu với hắn ta.
"Mộ Dung Diệp, Bản Hoàng tử giết chết ngươi!" Vũ Văn Trạch không thể nhịn được Mộ Dung Diệp chỉ ra một chiêu, ánh mắt đỏ ngầu, bị kích thích hệt như mãnh thú, cầm trường kiếm, đâm lung tung về phía trước, trong miệng phát ra tiếng gào thét điên cuồng.
"Thế tử cẩn thận!" Vài người phản ứng kịp lớn tiếng nhắc nhở.
Vân Lãnh Ca khẽ nhíu mày, ngón tay đang kẹp ngân châm đã vận sức chờ phát động, nhưng nàng không ngờ Mộ Dung Diệp không tránh thoát, vừa mới xem bọn họ giao đấu, võ công Vũ Văn Trạch chính là gối thêu hoa, chiêu thức hoa lệ, nhưng không có bao nhiêu lực sát thương.
Mộ Dung Diệp đưa lưng về phía Vũ Văn Trạch nhưng trên môi thoáng qua một nụ cười đầy thâm ý, tựa như không nhìn thấy cũng không né tránh, chỉ hơi tăng nhanh bước chân hướng vào bữa tiệc, cho đến khi thanh kiếm kia sắp đâm trúng vai hắn thì Mộ Dung Diệp mới né qua một cái, thân hình lóe lên, cả người đã biến mất!
Mà một kiếm này của Vũ Văn Trạch hầu như đã dùng toàn bộ hơi sức của hắn, hơn nữa dưới sự phẫn nộ cực độ nên bạo phát ra sức mạnh kinh người, bước chân cấp tốc hoàn toàn không thu lại được, thấy phía trước đã không có bóng dáng Mộ Dung Diệp, Vũ Văn Trạch cả kinh, vội muốn khống chế sức mạnh thu kiếm lại, nhưng cánh tay nắm kiếm tựa như không còn tri giác, trong kinh hoảng, phát hiện mũi kiếm của mình đang hướng đến chỗ Thái tử Thượng Quan Hạo, giờ khắc này trong lòng Vũ Văn Trạch đã tràn ngập hoảng sợ, nhưng bên trong đan điền còn sót lại một tia nội lực cuối cùng, tay trái nâng lên đánh vào tay phải đang cầm kiếm, trong điện quang hỏa thạch [], Thượng Quan Hạo sợ đến mức hồn phi phách tán, thì trong phút chốc mũi kiếm thay đổi, hướng đến chỗ Tam Hoàng tử Thượng Quan Vũ bên cạnh.
[] điện quang hỏa thạch: nhanh như chớp điện
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, rất nhiều người trong Ngự Hoa Viên không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn chưa kịp phản ứng thì Vũ Văn Trạch đã đâm về phía Thượng Quan Vũ! Mọi người cùng hít vào một ngụm khí lạnh, run sợ trong lòng trợn to hai mắt chờ đợi sự tình phát triển sau đó!
Thượng Quan Vũ nhíu mày một cái, liền cảm giác sát khí đập vào mặt, muốn lập tức đứng dậy tránh ra nhưng đã không còn kịp nữa, chỉ thấy tay phải Thượng Quan Vũ nhanh như chớp xuất ra, kiềm chặt cổ tay cầm kiếm của Vũ Văn Trạch, ngăn cản hắn ta tiếp tục di chuyển về phía trước.
Vân Lãnh Ca nhíu mày, trong lòng có chút hiểu cách làm của Mộ Dung Diệp, nhàn nhạt thở dài một cái, quả thật yêu nghiệt a, ý định hoàn toàn không giống người khác, không đi đường bình thường nha, thấy tình huống đã ổn định lại, Vân Lãnh Ca nghiêng đầu nhìn nữ tân bên này đi, chỉ thấy mỗi vị khuê tú đều run lẩy bẩy, gương mặt trắng bệch, có người nhát gan hoảng sợ nhỏ giọng khóc thút thít, ngại vì trước mặt Thiên tử, lại không thể quá mức lỗ mãng tránh cho người ta chán ghét, chỉ đành phải cắn chặt khăn lụa trong tay không tiếng động run run vai.
"Đại Hoàng tử, người đang làm gì vậy? Ngay trước mặt Ngô Hoàng, ám sát thân tử của bệ hạ, chẳng lẽ đây chính là cách làm của quý quốc." Khóe môi Mộ Dung Diệp châm biếm, đi đến chỗ hai người chưa tỉnh hồn bên cạnh, bàn tay nâng lên, búng tay vào thân kiếm vẫn đang ở không trung, nhất thời, hai người không tự chủ được buông lỏng sức lực trong tay, thanh kiếm kia rớt xuống đất, vang lên tiếng ‘keng’ thanh thúy, cũng khiến rất nhiều người thanh tỉnh lại.
"Mộ Dung Thế tử nói sai rồi, Đại Hoàng huynh chỉ có chút không cam lòng muốn tiếp tục cùng Thế tử so tài, ngược lại Thế tử bụng dạ khó lường, thản nhiên dừng bước, nên khiến kiếm của Đại Hoàng huynh bất đắc dĩ phải đâm đến, không biết Thế tử có nên cho Bản Hoàng tử một lời giải thích?" Nghe được lời nói của Mộ Dung Diệp liên lụy đến quan hệ hai nước, cho dù trong lòng Vũ Văn Minh vô cùng không muốn giúp Vũ Văn Trạch, nhưng vì lập trường quốc gia không thể không đứng ra lên tiếng phê phán Mộ Dung Diệp.
Cảm thấy Vũ Văn Minh bẻ cong hành động ám sát của Vũ Văn Trạch thành hành động bất đắc dĩ, đôi mắt sáng như sao của Mộ Dung Diệp thoáng qua một tia giễu cợt, giọng nói càng thêm lạnh lẽo: "Thế nào? Đại Hoàng tử thua không cam lòng muốn tiếp tục so tài với bản Thế tử, chẳng lẽ mỗi ngày bản Thế tử đều phải chờ hắn sao? Hơn nữa, cho dù so tài, nên quang mình chính đại mà so, nhưng Đại Hoàng tử ngầm hạ độc thủ sau lưng bản Thế tử, thủ pháp xấu xa như thế thật khiến người ta khinh thường!"
Mộ Dung Diệp vừa nói xong, ngay cả Vũ Văn Minh muốn giúp Vũ Văn Trạch giải vây cũng không thể tiếp lời, dù sao, lúc ấy Mộ Dung Diệp đã ném kiếm xoay người lui về phía sau, Vũ Văn Trạch nâng kiếm muốn giết đều bị tất cả mọi người nhìn thấy rõ ràng, đây là sự thật dưới mắt mọi người, dù y nói khéo thế nào, cũng không thể dựa vào vài câu không có sức thuyết phục thì có thể bóp méo mọi chuyện.
"Vũ nhi, con không sao chứ?" Không khí đang ngưng đọng, thời điểm ai nấy đều cảm thấy lo lắng, lời nói ân cần của Hoàng đế vang lên, nói với người suýt nữa không giữ được tính mạng, Thượng Quan Vũ.
"Bẩm phụ hoàng, nhi thần không sao." Thượng Quan Vũ thất thần suy nghĩ bị giật mình, sắc mặt tái nhợt vẫn mang theo sợ hãi, âm thanh rất trấn định nói, không muốn quá mức luống cuống trước mặt địch quốc để tránh mất mặt Đông Dương!
Trên mặt Hoàng đế hàm chứa ba phần nụ cười, bốn phần tức giận gật đầu, đáy mắt tràn ra tán thưởng thật mỏng, nghĩ đến Thượng Quan Vũ ngày thường có vẻ không xuất sắc nhưng ở tại thời khắc mấu chốt lại có thể trấn định khác thường.
"Không biết Đại Hoàng tử có giải thích gì với hành động mưu hại Hoàng tử của bổn triều?" Mộ Dung Diệp nhìn lướt qua sắc mặt Vũ Văn Trạch không ngừng biến đổi, cực kỳ khó coi, nhếch miệng cười lạnh, giọng nói cường ngạnh chất vấn, nửa phần không cho kẻ địch suy nghĩ biện pháp chạy trốn.
"Mộ Dung Diệp, ngươi đừng quá đáng, Bản Hoàng tử chỉ là một lúc thất thủ thôi, hơn nữa Tam Hoàng tử quý quốc cũng không bị thương, ngươi cần gì phải gây sự?" Thấy Mộ Dung Diệp tự đặt tội danh cho mình, Vũ Văn Trạch giận dữ, âm ngoan trừng mắt nhìn Mộ Dung Diệp, tức giận nói.bg-ssp-{height:px}
"Nhất thời thất thủ thì có thể xem như tất cả chưa từng xảy ra sao? Bây giờ bản Thế tử cầm đao cắt lên người Đại Hoàng tử, sau đó nói một tiếng nhầm lẫn, có phải các người sẽ nhân nhượng cho không? Sẽ không ai truy cứu đúng chứ?" Mộ Dung Diệp tật ngôn lệ sắc[] nhìn Vũ Văn Trạch, nhấc chân đi đến vị trí của mình, sau khi ngồi xuống, mới chậm rãi nói, trong giọng nói ẩn chưa một tia cười nhạo càng khiến mọi người hiểu rõ.
[] tật ngôn lệ sắc: tật ngôn: lời nói tức giận, lệ sắc: vẻ mặt tàn khốc
Trong lòng Vân Lãnh Ca bật cười, A Diệp am hiểu nhất chính là bắt chân đau của người khác, sau đó dùng sức đạp, không dẫm đến mức khiến người khác cầu xin tha thứ, hắn sẽ không bỏ qua.
"Mộ Dung Thế tử khuyên ngươi nên có lòng khoan dung, Đại Hoàng huynh cũng bị thương, mọi người đều nhường một bước, bỏ qua chuyện này được không?" Cho dù đáy lòng Vũ Văn Minh hận không thể thiên đao vạn quả Hoàng huynh thành sự thì ít bại sự có thừa kia của y, nhưng ngoài mặt vẫn hài hòa, có thể nói hoàn mỹ vô khuyết.
"Tam Hoàng tử nói sai rồi, theo như Mộ Dung Thế tử nói, Đại Hoàng tử bị thương là vì học nghệ không tinh, nhưng nếu thua nên cam bái hạ phong, một ngày nào đó lúc võ nghệ đại thành thì trở lại tìm Mộ Dung Thế tử quyết đấu một trận công bằng, chứ không phải lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn rồi bắn lén lấy loại thủ đoạn hèn hạ này để đoạt tính mạng người, huống chi, nếu không phải Tam Hoàng huynh nhạy bén, sợ rằng lúc này huynh ấy không thể bình yên vô sự ngồi ở đây rồi." Ánh mắt Thượng Quan Thành lóe lên, nhìn về phía Thượng Quan Vũ mang theo dò xét, giọng nói lạnh lẽo khiến người ta vào rơi vào hầm băng, không rét mà run: "Đông Dương thành tâm thành ý tiếp đãi Sứ giả Bắc Nguyệt, nhưng các người lại nhiều lần khiêu khích, Bản Hoàng tử xin hỏi, các người thật lòng đến yết kiến phụ hoàng sao?"
"Ngũ Hoàng đệ nói quá mức nghiêm trọng rồi, Đại Hoàng tử cũng không phải muốn hãm hại Tam Hoàng đệ, trong lúc nguy cấp, thu tay không được cũng là chuyện thường tình." Thái tử bình phục nhịp tim rối loạn, vẻ âm trầm trong mắt chợt lóe lên, sau đó biến mất, tựa như chưa từng xuất hiện.
Tất cả ý định của Thượng Quan Thành đều đặt trên người Thái tử, ánh mắt âm trầm sao có thể qua được quan sát của y, chỉ thấy ánh mắt y nhìn Thái tử mang theo châm biếm, chậm rãi mở miệng: "Vì sao Thái tử Hoàng huynh chắc chắn Đại Hoàng tử không phải cố ý chứ? Chẳng lẽ Hoàng huynh và Đại Hoàng tử tâm ý tương thông, có thể đoán được ý nghĩ của hắn, biết trước rồi sao? Hoàng đệ ngu muội, kính xin Hoàng huynh chỉ giáo! Hơn nữa, vừa rồi rõ ràng thanh kiếm kia đâm đến chỗ Thái tử Hoàng huynh, nhưng bị Đại Hoàng tử cứng rắn thay đổi phương hướng chuyển đến Tam Hoàng huynh, chẳng lẽ Thái tử Hoàng huynh và Bắc Nguyệt Đại Hoàng tử là bạn tâm giao, mới có thể khiến hắn không hạ thủ với Thái tử Hoàng huynh?"
Mộ Dung Diệp nhìn Thượng Quan Thành mang theo một tia tán thưởng, xem ra chuyện Hoàng tử Đông Dương và Bắc Nguyệt có cấu kết, không chỉ mình và Hoàng đế phát hiện ra, nhưng không ngờ Thượng Quan Thành cũng tâm tế như phát [], phát hiện chuyện này, hơn nữa người y hoài nghi hiển nhiên chính là Thái tử! Lần này lời nói ẩn chứa ý dò xét!
[] tâm tế như phát: thận trọng, tính toán tỉ mỉ
Quả nhiên, vừa nói xong, trong lòng các đại thần Đông Dương đều xuất hiện những suy đoán không giống nhau, khẽ biến sắc, đều phức tạp nhìn Thái tử, đáy mắt rõ ràng hàm chứa ý chỉ trích!
Hoàng hậu ngồi cạnh Hoàng đế tỉnh lại từ trong kinh hách, thấy mũi nhọn chỉa về phía Thái tử, thái độ nhất thời khó chịu, chau mày, càng hiện rõ nếp nhăn dài nơi khóe mắt, ánh mắt nhìn Thượng Quan Thành tràn đầy hận ý.
Bà ta và Hoàng đế là phu thê hơn mười năm, mặc dù tâm tư Đế Vương thâm trầm khó dò, nhưng nhiều năm bên gối với Hoàng đế bà ta cũng có vài phần hiểu rõ, bà ta có thể cảm giác, từ lần trước Hoàng đế đã có ý phế Thái tử, mặc dù tạm thời bị đè xuống, nhưng tâm tư này vẫn quanh quẩn trong lòng Hoàng đế, thời thời khắc khắc sẽ bộc phát ra ngoài.
Nếu lúc này, Thái tử bị Thượng Quan Thành đội cái mũ tư thông với địch bán nước lên đầu, kết hợp với việc trước kia Hoàng đế không thích Thái tử, chỉ sợ lần này áp lực càng lớn hơn, Hoàng đế sẽ không bảo vệ Thái tử nữa!
"Ngũ Hoàng đệ quá lo lắng rồi, bản Thái tử chỉ luận sự, không hề có liên quan, kính xin phụ hoàng minh giám." Trên mặt Thái tử hơi mất tự nhiên, sắc mặt cứng ngắc ám chỉ trong lòng hắn ta có quỷ, mặc dù âm thanh kiên định nhưng không hề có sức thuyết phục.
"Tam Hoàng huynh, huynh thấy sao? Dù sao người suýt nữa mất mạng chính là huynh." Nghe Thái tử tránh nặng tìm nhẹ, Thượng Quan Thành cũng không để ý nữa, đã lấy được đáp án mình muốn từ giọng điệu và vẻ mặt của hắn ta, sắc mặt chợt lạnh lẽo, nghiêng đầu hỏi Thượng Quan Vũ.
Thượng Quan Thành có thể nghĩ đến, thì Hoàng đế sẽ càng nghĩ sâu hơn, tâm niệm khẽ động, ánh mắt nhìn Thái tử đều lóe lên ánh sáng nguy hiểm.
"Bản Hoàng tử bị tai bay vạ gió này, nếu trễ thêm một bước nữa, chắc chắn sẽ có máu tươi, đầu thân hai nơi, cho nên, Bản Hoàng tử muốn một lời giải thích, cũng không quá đáng chứ?" Âm thanh Thượng Quan Vũ hiếm khi mang theo một ít cứng rắn, hoàn toàn không giống hình tượng thiếu ngôn quả ngữ, trầm mặc đần độn lúc bình thường của y, lời nói càng thêm cường điệu, rõ ràng chỉ rõ chỗ quan trọng, thật sự có thể nói là những lời châu ngọc, khiến Hoàng đế phải nhìn y với cặp mắt khác xưa.
"Có ý tứ." Thượng Quan Thành không ngờ Thượng Quan Vũ cũng có khí phách như vậy, sửng sốt hồi lâu, sau đó nở nụ cười, tiếp lời: "Đại Hoàng tử, Tam Hoàng tử, các người đều nghe rồi đấy, ngay cả Hoàng huynh của Bản Hoàng tử cũng hoài nghi các ngươi có mục đích không trong sạch, rắp tâm không tốt, các người nên giải thích thật rõ đi."
"Các ngươi đừng ép người quá đáng, thật sự cho rằng Bắc Nguyệt dễ khi dễ sao!" Vẻ mặt Vũ Văn Trạch âm trầm tức giận kêu lên.
"Lời này của Đại Hoàng tử thật không có đạo lý, gây hấn là quý quốc, hành vi tiểu nhân cũng là quý quốc, làm hại Tam Hoàng tử bổn triều suýt nữa mất mạng cũng là quý quốc, hiện tại sao Đại Hoàng tử lại nói chắc như đinh đóng cột là do bổn triều bức bách? Bổn tướng xin hỏi, trên đời này làm gì có đạo lý chiếm tiện nghi rồi còn bắt người khác đến phụ trách?" Lâm Hải Bác là Văn Thần, Hoàng đế Hoàng tử đều ở đây, ông vốn không tiện mở lời, nhưng nhiều lần bị lời nói lỗ mạng của Vũ Văn Trạch chọc giận, liền đứng lên lớn tiếng quát.
"Lâm tướng nói rất có lý, đây rõ ràng là làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết mà, hôm nay Bản Hoàng tử mở rộng tầm mắt rồi, chỉ có thể nhìn thấy chuyện này trong sách thôi, chuyến đi này không tệ a." Thượng Quan Thành giả vờ thổn thức thở dài một cái, lắc đầu cảm khái vô hạn nói.
Vân Lãnh Ca cúi thấp đầu, kìm nén ý cười trong lòng, quả nhiên A Diệp nói không sai, Thượng Quan Thành này thật sự là người thẳng thắn, nghĩ sao nói vậy, không quan tâm lời nói có lọt tai hay không.
"Thành nhi, không được vô lễ." Sắc mặt Hoàng đế trầm xuống, giả vờ nổi giận trợn mắt nhìn Thượng Quan Thành.
Bên kia đại thần Bắc Nguyệt giận nhưng không dám nói gì, lần này đại đa số thần tử đi theo đến Đông Dương đều là võ tướng, tính tình chính trực thoải mái, nói một không hai, lúc trước khi Vũ Văn Trạch đánh lén bọn họ đều có thể trợn to mắt nhìn thấy, không thể nào chống chế, cho nên biết rõ Thượng Quan Thành giễu cợt, nhưng vẫn không phản bác.
Ánh mắt Vũ Văn Minh như đao âm u nhìn sắc mặt trướng đỏ của Vũ Văn Trạch, trong mắt nhanh chóng xẹt qua quyết định gì đó, xem ra hôm nay không bỏ ra một cái giá cao, sợ rằng chuyện này sẽ không thể được bỏ qua, lần này cơ hội đi sứ Đông Dương mà y thật vất vả cầu được sẽ trở thành công dã tràng, còn chưa kịp áp dụng đã bị bóp chết từ trong trứng nước!
"Kính xin Ngô Hoàng Đông Dương đừng hoài nghi thành ý của Bắc Nguyệt, lần này Bản Hoàng tử muốn đến giao hảo với Đông Dương, cố ý dẫn theo Đệ Nhất Mỹ Nhân Bắc Nguyệt, cũng chính là đồng bào muội muội [] của Bản Hoàng tử, Vũ Văn Mẫn, hi vọng kết thân với quý quốc, tăng cường tình hữu nghị bang giao giữa hai nước!" Ánh mắt Vũ Văn Minh híp lại, kìm nén đáy lòng, tàn nhẫn nói ra.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: Gà
"Thái tử phát hiện ra các ngươi chưa?" Mộ Dung Diệp nheo mắt phượng, trầm giọng hỏi.
"Trong lúc giao thủ Thái tử có chạy đến, nhưng không áp quá gần, hắn ta cũng không xác định được do người phương nào gây nên!" Xích Ngôn trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, khẳng định nói.
"Ngươi phái người đưa Vũ Văn Mẫn đến phủ đệ Ngũ Hoàng tử, nói y phải cẩn thận, báo rõ chi tiết về tình hình tối nay!" Mộ Dung Diệp nhanh chóng suy nghĩ, thoáng chốc, phân phó.
"Dạ, Thế tử!" Xích Ngôn cung kính cáo lui rời đi, cẩn thận đóng cửa lại.
Vân Lãnh Ca nghe tiếng Ngâm Cầm ân cần hỏi ở ngoài, cau mày nói: "Xích Ngôn bị thương nghiêm trọng không?"
"Ngoài da thôi, mấy ngày sẽ khỏi hẳn!" Ánh mắt Mộ Dung Diệp lười biếng, không để ý trả lời.
Vân Lãnh Ca tâm loạn như ma, hiện tại Đông Dương loạn trong giặc ngoài, sơ sẩy một bước, sẽ nước mất nhà tan, chỗ chết người nhất chính là, Thái tử quá cực đoan, ở thời điểm mấu chốt, hắn ta không những khoanh tay đứng nhìn nội loạn, còn liên hiệp với người ngoài bán nước, thật khiến người ta hận nghiến răng nghiến lợi, nếu Đông Dương giao cho người ngu muội dốt nát như thế, sợ không qua được bao lâu, tiếng kêu than sẽ nổi lên bốn phía, khói thuốc súng ngập trời rồi!
"A Diệp, chàng nói xem, vì sao Thái tử nhốt Vũ Văn Mẫn?" Vân Lãnh Ca không hiểu, không phải Vũ Văn Minh và Thượng Quan Hạo cùng trận doanh sao? Sao lại cấu véo lẫn nhau?
"Có thể ta đã xem thường Thái tử!" Sắc mặt Mộ Dung Diệp nặng nề, ý vị không rõ nói.
"Có ý gì?" Trong lòng Vân Lãnh Ca có chút kinh hoảng, dáng vẻ Mộ Dung Diệp trầm lặng như thế, lần đầu tiên nàng nhìn thấy, khiến nàng nghĩ đến khía cạnh không tốt.
"Ca nhi, thừa dịp hiện tại Kinh thành vẫn còn trong lòng bàn tay ta, nàng lập tức rời khỏi Kinh thành đi, chậm sẽ không kịp đâu!" Mộ Dung Diệp chợt đứng thẳng người, nhìn Vân Lãnh Ca, gằn từng chữ.
Nghe vậy, Vân Lãnh Ca kinh hãi, không hiểu vì sao Xích Ngôn chỉ đi một chuyến đến phủ Thái tử, thì Mộ Dung Diệp đã quyết định thay đổi nhanh như vậy, khiến người ta nhìn không thấu.
"Nếu ta đoán không lầm, hiện tại Thái tử đã tập hợp đủ quân đội, chuẩn bị bức vua thoái vị! Nam Tinh sẽ đồng thời hành động, phát động chiến tranh!" Toàn thân Mộ Dung Diệp tràn ngập lãnh khí, ánh mắt rét lạnh, chậm rãi nói.
"Sao A Diệp khẳng định thế?" Vân Lãnh Ca không hiểu sự chắc chắn của Mộ Dung Diệp từ đâu mà đến.
"Nửa năm trước, ta đã từng lén đi đến phủ Thái tử, hơn nữa thăm dò tất cả địa hình trong phủ, bao gồm ám vệ Thượng Quan Hạo huấn luyện, ta đều rõ như lòng bàn tay, theo ta suy luận, tối nay Xích Ngôn thăm dò hoàn toàn sẽ không để lộ bất kỳ phong thanh nào, nhưng không nghĩ rằng, toàn bộ bọn họ đều bị thương, đủ để chứng minh Thái tử đã vượt qua dự liệu của tất cả mọi người, hơn nữa đã sớm tính toán xong, dĩ vãng ngu xuẩn, dễ giận đều do y giả vờ mà thôi, y vẫn luôn giấu tài, giả trư ăn hổ." Mộ Dung Diệp chậm rãi nói ra ý nghĩ trong lòng, giây lát, hắn trầm mắt xuống: "Nếu phủ Thái tử đã bại lộ, Thái tử cũng có thể đoán được tâm tư của ta, cho nên hắn ta nhất định thừa dịp ta chưa phản ứng lại sẽ xuống tay trước, bức vua thoái vị!" sutucuoiga Die nd da nl e q uu ydo
Vân Lãnh Ca càng nghe Mộ Dung Diệp nói thì càng kinh ngạc, cuối cùng, hai mắt trợn tròn, không thể tin nhìn Mộ Dung Diệp.
"Nếu quả thật như chàng nói, trước đây Thái tử đều lừa gạt, vậy không phải y mới tính toán tạo phản chỉ một ngày hai ngày, mà tính toán đã lâu, hiện tại từ từ triển khai, vậy chúng ta đang ở trong tình thế bị động!" Vân Lãnh Ca lắc đầu, trong mắt chấn động, nếu đây là mưu đồ đã lâu của Thái tử, vậy rất nhiều chuyện sẽ thay đổi, nhân tố chưa lộ sẽ ngày càng nhiều, tiên cơ đã mất.
Nhưng Vân Lãnh Ca hoang mang, nếu Thái tử không phải thật sự ngu không ai bằng, vậy tại sao y buông tha Thái tử vị, mạo hiểm chịu đựng hậu quả thất bại mà cố chấp tạo phản chứ? Chẳng lẽ chỉ vì bọn hắn không kịp đợi Hoàng đế nhường ngôi sao?
"Ừ, cho nên Ca nhi à, ta sẽ sai phái phần lớn ám vệ vương phủ bảo vệ nàng đến biên cương, biên cương đã bị ta hoàn toàn thu phục, vả lại chiến sự không nhiều, ta sớm đã an bài Phó tướng trung thành nhất của ta tiếp ứng nàng!" Mộ Dung Diệp nhíu chặt chân mày, lời nói kiên định, dứt lời, không đợi Vân Lãnh Ca trả lời, hướng ra ngoài nói: "Xích Ngữ, kêu lên tất cả ám vệ chờ xuất phát, đêm nay đưa Thế tử phi rời khỏi Kinh thành!"
Vân Lãnh Ca cắn chặt môi, nhìn gò má sắc sảo của Mộ Dung Diệp, trong lòng dâng lên không nỡ và lo lắng, đã không thể vãn hồi rồi: "A Diệp...."
Thân thể Mộ Dung Diệp hơi run lên, xoay người ôm chặt Vân Lãnh Ca, ngửi mùi thơm ngát trên người nàng, cầm tay nàng, đặt bên môi khẽ hôn, không nỡ buông ra, rồi nói: "Ca nhi, hằng năm ta không ở Kinh thành, không hiểu rõ Thái tử, nếu y lừa gạt mọi người, bao gồm cả Hoàng thượng, vậy nhất định y đã mưu toan từ lâu, qua tối nay, Kinh thành nhất định đại loạn, ta ngây người ở biên cương mấy năm, ta tự tin chỗ đó bình an vô sự!"
Vân Lãnh Ca khẽ xòe ra mười ngón tay, đan vào tay Mộ Dung Diệp, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào lòng hắn, lẩm bẩm nói: "A Diệp, nhất định phải cẩn thận! Thiếp chờ chàng!"
Chân tướng quá mức đột ngột, đừng nói Vân Lãnh Ca, cả Mộ Dung Diệp cũng không ngờ đến, hắn chỉ có thể tận sức che chở Ca nhi, để nàng bình yên vô sự ra khỏi thành, chỉ khi đến biên cương rồi, tất cả sẽ không còn đáng lo ngại.
Mộ Dung Diệp bỗng nhiên dùng sức đan chặt mười ngón tay Vân Lãnh Ca, kiên nghị nhìn vào đôi mắt nàng: "Ca nhi, mọi việc ta đều nắm chắc, cho dù Thái tử cũng không thể khinh thường, nhưng tạm thời Kinh thành do ta thống lĩnh, y muốn thành sự thì đó là người si nói mộng! Nhưng ta không ở cạnh nàng, nàng phải bảo vệ mình thật tốt, không được để ta lo lắng!"
Vân Lãnh Ca gật đầu, hai mắt trong suốt rưng rưng ngẩng đầu nhìn tuấn nhan trước mặt, thiên ngôn vạn ngữ chỉ hóa thành một câu dặn dò: "Mọi việc cẩn thận!"
Mộ Dung Diệp bỗng chốc cúi đầu hôn môi Vân Lãnh Ca, mang theo thương cảm ly biệt sâu đậm, nụ hôn nóng bỏng, hơi thở hai người quấn quanh, khó chia xa, Vân Lãnh Ca vòng tay qua cổ hắn, toàn lực nghênh hợp, cho đến khi hai người đều hô hấp không thông, mới rời khỏi môi nhau.
"Ca nhi, mọi việc không thể cậy mạnh, có việc gấp nhớ nói Xích Ngữ báo cho ta biết, không thể hoảng loạn, phải giữ mình trước, cho dù có người muốn mạng ta để đổi cơ hội cho nàng được sống, nàng cũng phải suy tính cho mình!" Mộ Dung Diệp ôm chặt Vân Lãnh Ca trong lòng, cằm đặt trên vai nàng, âm thanh trầm thấp hàm chứa thâm tình dặn dò.
Vân Lãnh Ca nghe giọng nói Mộ Dung Diệp chất chứa lo lắng và câu dặn dò cuối cùng kia khiến nàng tan nát cõi lòng, nhất thời lệ tuôn như suối, không thể kiềm được vòng chắc hông hắn, nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, sau đó áp chế trái tim đau đớn rồi bình tĩnh nói: "Nói bậy gì vậy, có phu quân độc nhất vô nhị giúp thiếp an bài con đường phía trước, sao thiếp có thể gặp nguy hiểm chứ? Thật sự khiến thiếp không yên tâm, chính là đao thương chém giết, trách nhiệm chàng quan trọng, hao phí tinh thần, nên phải chăm sóc bản thân thật tốt." Nói xong, Vân Lãnh Ca lặng lẽ nhét Bạo Vũ Lê Hoa châm vào trong ngọc đái của hắn.
"Yên tâm, ta tự có chừng mực, ta sẽ trân trọng bản thân, sẽ hoàn hảo không chút tổn hại nào đến gặp nàng, cùng nhau đi hết cẩm tú sơn hà, đây là cam kết của ta, ta sẽ không nuốt lời!" Mộ Dung Diệp thận trọng gật đầu, bảo đảm nói. Tâm thần hắn đều đặt hết vào nàng, nên không nhận ra hành động của Vân Lãnh Ca.
"Được." Vân Lãnh Ca không dám nói nhiều, nàng sợ vừa nói sẽ không nhịn được mà khóc thành tiếng, trước kia nàng vẫn cảm thấy tính tình bản thân cứng cỏi, không để lộ cảm xúc ra ngoài, càng không khóc như mưa giống bây giờ? Nhưng lúc chân chính đối mặt với thời khắc chia tay cùng Mộ Dung Diệp, lòng nàng lại đau như đao cắt!
"Vương phủ giao cho ta, còn có phủ Tả Tướng ta cũng sẽ phái người bảo vệ, nàng không cần lo lắng, mang theo hai nha đầu Ngâm Thư, Ngâm Cầm là được!" Mộ Dung Diệp buông lỏng tay ôm Vân Lãnh Ca, biết nàng nhất định không yên lòng cho nhiều người ở Kinh thành, nên nhẹ giọng nói.
"Ừm" Vân Lãnh Ca tràn ngập giọng mũi.
"Thế tử, Thế tử phi, xe ngựa đã chuẩn bị xong!" Xích Ngữ thu thập xong, Ngâm Cầm và Ngâm Thư đi vào bẩm báo!
"Cần phải bảo vệ tốt Thế tử phi, nếu Thế tử phi mất một sợi tóc, toàn bộ các ngươi đưa đầu đến gặp!" Mộ Dung Diệp cất cao giọng, không chỉ nói với Xích Ngữ, còn nói với ám vệ đang núp trong viện chờ sai phái, dứt lời, móc ra một khối lệnh bài từ trong tay áo ném cho Xích Ngữ.
"Ca nhi, đây là lệnh bài biên cương, mặc dù ta giao cho Hoàng đế Hổ Phù có thể hiệu lệnh cho đại quân biên cương, nhưng khối này là con dấu tư nhân của ta, đại biểu cho thân phận của ta, nếu có người làm khó dễ nàng, lấy khối lệnh bài này ra là được!" Mộ Dung Diệp thấy Xích Ngữ tiếp nhận lệnh bài, lập tức xoay người móc ra một khối khác đặt vào bàn tay Vân Lãnh Ca, giải thích.
"Không thể điều khiển đại quân biên cương đến Kinh thành giúp chàng chống lại Thái tử sao?" Vân Lãnh Ca nắm thật chặt lệnh bài trong tay, hỏi.
"Biên cương là luyện binh địa phương, vừa trấn thủ biên giới, vừa giúp đại quân Đông Dương cung cấp tướng sĩ, kịp thời bổ sung máu mới, cho nên binh lính nơi đó không thể điều đi, nếu một khi bị những bộ lạc đang nhìn chằm chằm kia biết được biên cương trống không, sẽ nhân cơ hội mà vào, đến lúc đó tình huống sẽ càng thêm nguy cấp!" Mộ Dung Diệp biết Vân Lãnh Ca nghĩ gì, nhưng cho dù có thể điều quân đội biên cương, chỉ sợ đường xá xa xôi, nước xa không cứu được lửa gần!
"Thế tử, dưới sự dẫn dắt của Thái tử Vũ Lâm quân đã đến cửa cung, đang kịch chiến với Cấm Vệ quân, Cấm Vệ quân tử thương vô số!" Đột nhiên, một thị vệ áo đen từ trên trời nhanh chóng đáp xuống bẩm báo.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, khóe môi Mộ Dung Diệp xẹt qua lãnh ý: "Xích Ngôn, ngươi đưa Xích Ngữ và Thế tử phi ra khỏi thành, sau đó phong bế tất cả lối ra khỏi Kinh thành, bản Thế tử thật muốn xem nguyên nhân Thái tử bức vua thoái vị, nhìn hắn ta giết cha như thế nào!"
Vân Lãnh Ca nặn ra nụ cười, giơ tay lên, vuốt ve gương mặt Mộ Dung Diệp, nhón chân lên khẽ hôn đôi môi lạnh như băng, sau đó không quay đầu bước theo Xích Ngôn rời khỏi vương phủ, nhưng trong nháy mắt xoay người, nước mắt Vân Lãnh Ca rơi xuống, nhưng cố gắng để không phát ra tiếng nấc nghẹn ngào, tránh khiến Mộ Dung Diệp lo lắng.
Mộ Dung Diệp nhìn bóng lưng gầy gò của Vân Lãnh Ca, càng lúc càng xa, nhắm hai mắt lại, thở dài.
"Ảnh Nhất, truyền lệnh ta cho Ô thống lĩnh Thành Phòng quân, báo cho hắn ta phòng vệ Kinh thành thật nghiêm mật, ám vệ còn lại lập tức theo ta vào cung!" Giây lát, Mộ Dung Diệp mở hai mắt ra, khẽ nhếch môi, trầm giọng nói.
Mộ Dung Diệp đề nội lực, thi triển khinh công, đi thẳng đến Hoàng cung.
Bên trong Hoàng cung, trong cơn ngủ say Hoàng đế bị kinh tỉnh (kinh ngạc + thức tỉnh) nghe được tin tức Thái tử tạo phản, long nhan tức giận, vừa muốn đứng dậy, chỉ thấy Thượng Quan Vũ mặc khôi giáp dẫn vài trăm thị vệ đằng đằng sát khí xông vào tẩm cung của ông ta.
"Vũ nhi, chẳng lẽ ngươi cũng muốn bắt chước Thái tử tạo phản bức vua thoái vị sao?" Hoàng đế nửa tựa vào đầu giường, nhìn sắc mặt Thượng Quan Vũ đông lạnh, tràn ngập sát khí, thì ánh mắt lạnh xuống, lạnh lùng nói.
"Phụ hoàng, từ ba năm trước ta và Thái tử hoàng huynh đã kết liên minh, chính để chờ ngày hôm nay!" Hoàn toàn không thấy vẻ hèn nhát trầm mặc thuở ban đầu trên mặt Thượng Quan Vũ, hơi thở hắn ta trầm ổn xen lẫn ngạo nghễ, bật cười thành tiếng, không hề kiêng kỵ câu hỏi của Hoàng đế.
"Làm càn, trẫm chưa từng bạc đãi các ngươi, vậy mà từng người các ngươi đều muốn khởi binh mưu phản?" Hoàng đế giận dữ, ông ta tuyệt đối không ngờ hai người một thì ít nói kiệm lời, một thì tâm cơ nông cạn nhưng lại giấu diếm được ông ta, liên hiệp xách động, Hoàng đế cảm thấy khí huyết cả người muốn chảy ngược, sớm không thể nhịn nổi nữa!
"Phụ hoàng nghĩ ta là kẻ ngu sao? Nếu ngài thừa nhận chúng ta là thân tử, vì sao lại thiên vị như vậy? Chẳng lẽ trừ Thượng Quan Thành, trong lòng phụ hoàng thật sự không có ta và Thái tử hoàng huynh sao?" Thượng Quan Vũ lạnh lùng nhìn Hoàng đế, đáy mắt như chim ưng mang theo hận ý và lạnh lẽo nồng đậm.
"Do Thái tử không có tiền đồ, cô phụ tâm ý trẫm đã lập nó làm Thái tử từ lúc vừa sinh ra, hiện tại nó cần gì phải oán trời trách đất?" Hoàng đế nhướng mày, trong mắt xẹt qua ánh sáng khác thường thật nhanh, trầm giọng nói.
"Ha ha ha, phụ hoàng, ông chỉ lừa gạt người trong thiên hạ thôi, nếu không phải năm năm trước Thái tử hoàng huynh tình cờ phát hiện chiếu thư cải lập Thái tử của ông, chỉ sợ đến nay huynh ấy cũng chẳng hay biết gì, vẫn đang nằm mộng xưng Đế đấy!" Thượng Quan Vũ cười to, tiếng cười châm chọc và nhạo báng, nhìn chăm chú vào gương mặt Hoàng đế đã biến sắc, Thượng Quan Vũ tiếp tục nói: "Thì ra từ năm năm trước, không, thậm chí sớm hơn, phụ hoàng đã quyết định lập Thượng Quan Thành làm Thái tử, vẫn còn giả vờ giả vịt sao, cố ý đẩy Thái tử hoàng huynh ra ngoài, để huynh ấy trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, phụ hoàng vì Thượng Quan Thành, thật sự đã nhọc lòng quá rồi, nhưng không ngờ, ngài đã bỏ bao công sức như vậy lại sớm bị Thái tử hoàng huynh đoán được! Ngài cũng không suy nghĩ một chút, năm năm trước hành động của Thái tử hoàng huynh luôn bất phàm, sau khi huynh ấy biết được ý tưởng của phụ hoàng, tương kế tựu kế, cố ý giả vờ lấy hình tượng ngu xuẩn xâm nhập lòng người, chính vì để loại bỏ phòng bị của ngài! Ha ha ha ha...."
Tiếng cười Thượng Quan Vũ đinh tai nhức óc, nhưng không hề vui vẻ, ngầm biểu đạt sự thê lương và bi ai.
"Vậy ngươi cam tâm bán mạng làm thủ hạ ư? Trợ giúp nó giết cha? Đoạt giang sơn, nhìn nó xưng đế, bỏ Đông Dương vào túi sao?" Ánh mắt Hoàng đế thay đổi, phong vân chuyển động, trên mặt không hề lộ vẻ khó chịu vì bí mật bị vạch trần, giọng nói bình tĩnh.
"Phụ hoàng, ngài không cần khích bác ly gián, nếu ta đã đi bước này, cũng sẽ không quay đầu hối hận!" Thượng Quan Vũ đè nén tức giận trong lòng, ánh mắt sát khí bắn về phía Hoàng đế.
"Ngươi cho rằng dựa vào ngươi và Thái tử thì có thể thành công bức vua thoái vị? Mơ mộng hão huyền? Tất cả lực lượng phòng vệ Kinh thành trẫm đã giao cho Mộ Dung Diệp, dựa vào thủ đoạn của hắn, ngươi cảm thấy người của ngươi có thể chống cự được bao lâu?" Hoàng đế cười lạnh, đầu óc vận chuyển cực nhanh, không biến sắc muốn âm thầm moi ra kế hoạch kế tiếp của Thượng Quan Vũ.
"Phụ hoàng muốn dựa dẫm thăm dò tin tức từ ta sau đó trở tay càn khôn à? Ha ha, cho đến bây giờ, ta cũng không sợ nói cho ngài, mấy năm này, Thái tử hoàng huynh đã thu phục toàn bộ Vũ Lâm quân, đại thần trong triều mười phần thì có đến năm sáu phần đều là người của Thái tử hoàng huynh, nhìn Hoàng cung kiên cố này đi, đã bị huynh ấy nắm giữ trong tay rồi! Ngài không thể nào chuyển bại thành thắng!" Sắc mặt Thượng Quan Vũ căng thẳng, đáy mắt mang theo sát khí đậm đặc, cười lạnh nói.
"Xem ra, mấy năm nay các ngươi thật bận rộn nha!" Hoàng đế nghe thế, trong mắt nhanh chóng xuất hiện ánh sáng giễu cợt, ngụ ý nói.
"Hừ, ta không vòng vo với phụ hoàng nữa, chúng ta đi thẳng vào vấn đề, trước đó vài ngày chuyện mẫu hậu bỏ thuốc ngài e rằng ngài đã rất rõ ràng, thật ra thì, đó hoàn toàn không phải độc dược, chỉ là một dược liệu bình thường, còn có công hiệu cường thân kiện thể, chân chính có độc là.." Thượng Quan Vũ đưa ngón tay chỉ lư hương đang tản ra khói trắng lượn lờ: "Bên trong đốt hương liệu, đó là độc hương đặc chế từ biên cương, Thái tử hoàng huynh cố ý nói với mẫu hậu vài câu, chính vì để dời đi sự chú ý của ngài."
Nói xong, Thượng Quan Vũ ung dung thưởng thức trong khoảnh khắc sắc mặt Hoàng thượng trở nên cực kỳ khó coi, tốt bụng nói: "Chắc hẳn phụ hoàng đoán được nguyên nhân Thái tử khởi binh." Dừng một chút, thấy trong mắt Hoàng thượng tức giận, Thượng Quan Vũ cong khóe môi: "Không sai, chúng ta sẽ chiêu cáo thiên hạ, Mộ Dung Diệp hạ độc mưu hại phụ hoàng, thân mang trọng tội! Còn nguyên nhân Thái tử bức vua thoái vị, sẽ trở thành, giết nịnh thần! Hộ Đông Dương, bảo vệ phụ hoàng!" editedbysutucuoiga di@en*dyan(lee^qu.donnn)
"Mộ Dung Diệp là Chiến thần Đông Dương, danh vọng rất nặng trong lòng dân chúng, lý do của các ngươi sơ hở như thế, đã muốn đẩy tội danh lên người hắn sao? Không dễ dàng vậy đâu!" Hoàng đế phẫn nộ, đáy mắt âm u, trên người càng tản ra khí lạnh nặng nề, khiến người ta không dám can đảm nhìn.
"Một khi độc trong người phụ hoàng được thái y kiểm nghiệm, sẽ chứng minh đó là độc thảo chỉ có thể sinh trưởng ở biên cương, ai sẽ hoài nghi chứ? Nếu còn có người ngại chứng cứ không đủ, thì tất cả các lý do thoái thác của đám phi tần trong hậu cung của ngài sẽ khiến người ta tin thôi? Đến lúc đó, dân chúng chỉ biết Mộ Dung Diệp cầm binh, vây khốn Hoàng cung, ý đồ mưu phản, Thái tử hoàng huynh đánh bại sườn quân, quang minh chính đại xuất binh chinh phạt, còn phụ hoàng cũng sẽ trúng độc bỏ mình, người trong thiên hạ ai còn hoài nghi đây? Đến lúc đó, Thái tử lên ngôi chính là cái mà mọi người sẽ hướng đến!" Khóe môi Thượng Quan Vũ nở nụ cười, ánh mắt chợt trầm xuống, lạnh lùng nói.