"Hổ dữ không ăn thịt con, các ngươi lại dám giết cha?" Hoàng đế thở hổn hển, một tay che ngực, một tay chỉ vào gương mặt âm ngoan của Thượng Quan Vũ.
"Do cha, người bất nhân, làm con, đương nhiên không cần phải hiếu!" Thượng Quan Vũ nhìn quanh hai bên tẩm cung, thấy đã qua lâu như vậy cũng không ai xông đến, thì biết nội cung đã được Thái tử dọn dẹp sạch sẽ, trong lòng vui sướng vì chuyện lớn sắp thành, sâu xa nói.
"Ta không biết Tam Hoàng huynh lại lạnh nhạt với ơn dưỡng dục của phụ hoàng như vậy, thật không bằng heo chó!" Đúng lúc này, một tiếng nói lười biếng lại ẩn chứa tức giận truyền vào tẩm điện, vào trong tai của mọi người!
Mọi người trong điện cùng nhau quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy Thượng Quan Thành mặc khôi giáp, tay cầm trường kiếm, gương mặt lạnh lẽo đi vào, y dẫn theo hàng loạt tướng sĩ phía sau, mặc chiến giáp cầm đại đao, sát khí lẫm liệt!
Thượng Quan Vũ biến sắc, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thượng Quan Thành, lạnh lùng nói: "Ngũ Hoàng đệ thật có bản lĩnh, có thể đột phá phòng tuyến của Thái tử hoàng huynh, đến nội cung cứu phụ hoàng!"
"Không dám, Tam Hoàng huynh mới giả ngụy quân tử thật giỏi, thường ngày trầm mặc ít nói đều là ngụy trang, bây giờ lại đi theo Thái tử hoàng huynh giết cha, làm ra chuyện cầm thú đến mức này!" Thượng Quan Thành dừng lại cách Thượng Quan Vũ không xa, đôi mắt lo lắng thoáng nhìn Hoàng đế trên long sàn, thấy ông ta bình yên vô sự, mới thở phào, sau đó nhìn Thượng Quan Vũ, lạnh nhạt nói.
"Nếu trong lòng phụ hoàng không có đứa con trai này, đương nhiên ta cũng không có người phụ thân đó!" Vẻ mặt Thượng Quan Vũ tựa như sương lạnh, nhưng nội tâm lại trở nên nặng nề, gương mặt không lộ rõ ý tứ, trấn định nói.
"Tam Hoàng huynh theo Thái tử giết cha đoạt vị, cho dù thành công, cũng chỉ được làm thân vương, so với được phụ hoàng thân phong danh chính ngôn thuận, danh tiếng sẽ hơn hẳn, sao Tam Hoàng Huynh phải ra hiểm chiêu, làm ra chuyện bất nhân bất nghĩa như vậy?" Ánh mắt Thượng Quan Thành lóe ánh sáng lạnh, trầm giọng nói.
"Không cần Ngũ Hoàng đệ quan tâm." Gương mặt Thượng Quan Vũ tràn ngập sát khí, ánh mắt như đao nhìn lướt qua Thượng Quan Thành và Hoàng đế: "Phụ hoàng trúng độc đã lâu, xâm nhập vào phế phủ, hai ngày sau, nhất định sẽ cưỡi hạc về Tây Thiên, đến lúc đó, còn ai có thể ngăn cản Thái tử kế vị?"
"Thật sao? Sợ rằng Tam Hoàng tử phải thất vọng rồi!" Tiếng nói lạnh lùng của Mộ Dung Diệp vang lên kèm theo một loạt tiếng bước chân truyền vào nội điện.
Sắc mặt Thượng Quan Vũ càng thêm khó coi, trong lòng mắng Thái tử thành sự không có, để Mộ Dung Diệp xông vào, nhưng chuyện đã đến nước này, hắn ta cũng không còn cách nào ngăn cản Mộ Dung Diệp, chỉ đành phải dùng mắt ra hiệu cho thị vệ sau lưng, để bọn họ tùy thời hành động.
Toàn thân Mộ Dung Diệp vẫn mặc cẩm bào màu tím, ngọc quan sáng loáng, nghiêm nghị thản nhiên mang theo ngạo thị quần hùng.
"Bắt Tam Hoàng tử lại, phản kháng giết!" Mộ Dung Diệp thoáng nhìn Thượng Quan Thành, không nói nhiều nữa, trực tiếp ra lệnh.
Ám vệ đi theo Mộ Dung Diệp xuất binh khí ra, tiến thẳng đến chỗ Thượng Quan Vũ, binh khí đụng nhau, một mảnh đao quang kiếm ảnh, Mộ Dung Diệp nhanh chóng lấy ra một hộp gấm, cầm viên thuốc bên trong hộp, đưa cho Hoàng đế trên giường, cho đến khi thấy ông ta ăn vào mới dời tầm mắt đi, chú ý binh khí giao thủ trong điện. sutucuoiga dieendaanleequuydonn
Tuy nhiên, trận đánh nhau diễn ra chóng vánh, kết thúc càng thêm ngoài dự đoán, chỉ khoảng một chén trà, thị vệ của Thượng Quan Vũ toàn bộ đền tội, mở to mắt ngã vào vũng máu.
"Nơi này giao cho Ngũ Hoàng tử, bản Thế tử đến cửa cung!" Mộ Dung Diệp phất tay, vẻ mặt như băng sương, không hề có cảm xúc.
Thượng Quan Vũ tĩnh mịch nhìn thi thể xung quanh chết không nhắm mắt, ánh mắt hoàn toàn không thể tin, lần này hắn ta mang thị vệ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, thân thủ bất phàm, nhưng không ngờ vừa đối mặt lập tức bị người của Mộ Dung Diệp chém chết toàn bộ.
"Mộ Dung Diệp, dù ngươi bắt Bản hoàng tử thì sao, Thái tử hoàng huynh đã sớm phái tinh binh ra ngoài thành bao vây Thế tử phi, huynh ấy đã đoán được ngươi sẽ đưa Thế tử phi rời thành, vì vậy ba ngày trước huynh ấy đã bày mai phục, cần phải bắt được Vân Lãnh Ca, giang sơn và mỹ nhân, Bản hoàng tử muốn xem ngươi lựa chọn thế nào!" Thấy Mộ Dung Diệp chuẩn bị rời đi, trái tim Thượng Quan Vũ xẹt qua nụ cười lạnh, lớn tiếng kêu, quả nhiên, sau khi hắn ta nói xong, thành công nhìn thấy thân hình Mộ Dung Diệp cứng lại.
Nhất thời tâm tình Thượng Quan Vũ thật tốt, gương băng sương dần hòa tan, không hề quan tâm trường kiếm gác trên cổ mình, sống lưng thẳng tắp, cười to lên: "Thế tử phi chỉ là một nữ lưu, muốn giữ được tính mạng, sợ không dễ đâu, đến lúc đó, Thế tử phi bị bắt giữ, Mộ Dung Thế tử nên làm sao đây?"
Mộ Dung Diệp khẽ cau mày, ống tay áo rũ xuống che bàn tay đã nắm chặt: "Nếu hắn ta dám thương tổn đến ái thê của bản Thế tử, bản Thế tử nhất định sẽ để hắn ta chết không toàn thây!" Nói xong, không để ý đến nữa, sải bước đến cửa cung.
Đông Dương năm 123 ngày mười hai tháng tư, Thái tử binh biến, đồng thời, Nam Tinh phát động chiến tranh, Hoàng đế phong Mộ Dung Diệp làm Đại tướng quân, thống lĩnh 30 vạn đại quân, xuất binh chống Nam Tinh!
Một đường chạy về hướng bắc, vài chiếc xe ngựa nhanh chóng chạy băng băng trên đường......
"Thế tử phi, hai ngày này, ty chức cảm giác có người theo dõi chúng ta." Xích Ngữ vốn là người tập võ, sự nhạy cảm tất nhiên cao hơn người thường, mặc dù dọc đường đi từ Kinh thành đều bình an yên tĩnh, nhưng càng an tĩnh, càng khiến lòng người lo lắng.
Ngâm Cầm và Ngâm Thư nghe Xích Ngữ nhắc nhở, đều tán đồng gật đầu.
"Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy Ngữ thị vệ nói rất có đạo lý. Bây giờ thiên hạ đại loạn, theo lý mặc dù trên đường này không có quân phản loạn đuổi giết, nhất định cũng sẽ có nhiều giặc cướp đạo phỉ, nhưng trên đoạn đường này chúng ta chưa từng gặp phải bất cứ chuyện gì, thật sự khiến lòng người lo lắng." Ngâm Cầm đẩy màn xe ra thò đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy ám vệ bảo hộ xe ngựa, ngoài ra thì trên đường không có một bóng người, thật sự khiến người ta lo lắng.
"Xích Ngữ, mấy ngày nay, Thế tử có truyền đến tin tức gì không?" Vân Lãnh Ca đẩy màn xe ra, hỏi Xích Ngữ đang đánh ngựa.
"Bẩm thế tử phi, Thái tử đã bị bắt, Kinh thành hoàn toàn đại loạn, Hoàng thượng lại bị người hạ độc, thân thể khó chịu, hiện tại ở Kinh thành do Ngũ Hoàng tử xử lý chính vụ, xử lý một đống lớn cục diện rối rắm, còn Thế tử thì bị Hoàng thượng hạ lệnh lãnh binh tiến về phía biên giới Nam Tinh, đối kháng với Nam Tinh!" Xích Ngữ vừa chú ý phương hướng trước mặt, vừa trả lời thật rõ ràng cho Vân Lãnh Ca.
"Nam Tinh phát động chiến tranh ư? Bắc Nguyệt đâu?" Nam Tinh thừa dịp Đông Dương nội loạn, chính quyền không ổn định, có lợi cho ngoại tộc nhúng tay, càng vì, trong Đông Dương có Thái tử tư thông với địch phản quốc, làm quân sư cho Bắc Nguyệt. Có hai điều kiện có lợi này, Nam Tinh đương nhiên sẽ không tuân thủ quy tắc, nhân cơ hội tấn công Đông Dương, mở rộng ranh giới.
"Bắc Nguyệt có vương gia trấn giữ, tạm thời chưa truyền đến tin bị công kích!" Xích Ngữ nhanh chóng trả lời.
Vân Lãnh Ca nở nụ cười yếu ớt, Mộ Dung Vương gia dụng binh như thần, vả lại nhiều năm đã thấm nhuần chiến trường, giao thủ với Bắc Nguyệt cũng sẽ không có vấn đề gì, có ông ấy trấn thủ, trong thời gian ngắn Bắc Nguyệt sẽ không có hành động quá lớn, may mắn là nội loạn Kinh thành đã nhanh chóng được bình ổn, bằng không khi Nam Tinh bất ngờ công kích, thì sẽ không thể ứng đối.
"Thái tử đã bị áp chế nhanh vậy sao? Thật sự quá không bình thường rồi?" Vân Lãnh Ca cảm thấy không thể tin được, Thái tử chuẩn bị kế hoạch soán vị lâu như vậy, nhưng sao lại không chịu nổi một kích?
"Thế tử đã ra lệnh cho ám vệ vương phủ bắt sống gia quyến của đại thần đảng Thái tử, để bọn họ sợ ném chuột vỡ bình không dám hành động thiếu suy nghĩ, Thái tử chỉ đơn giản dựa vào năm sáu phần quyền thần trong triều, hôm nay đều bị Thế tử khống chế, nên hắn ta cũng bất lực, hơn nữa, Thái tử mưu sát hoàng thượng không thành, nếu thiên tử vẫn còn, kế hoạch của Thái tử đương nhiên không thể triển khai thuận lợi, thượng vị đã thành ảo ảnh trăng trong nước!" Xích Ngôn nói rõ tất cả tình hình trong Kinh thành.
"Vậy thì tốt! Nội loạn đã được bình ổn, chỉ cần chuyên tâm đối phó với ngoại địch, A Diệp cũng có thể nhẹ nhõm hơn rồi!" Vân Lãnh Ca nhếch môi cười, áp lực trong lòng khẽ tản đi, bỗng nhiên trong đầu lại hiện ra bóng dáng Vũ Văn Minh, nội tâm nhất thời căng thẳng, cấp tốc hỏi: "Không phải Vũ Văn Minh đã đạt thành hiệp nghị với Thái tử rồi sao? Nói lúc hắn ta bức vua thoái vị sẽ viện trợ mà? Chẳng lẽ Vũ Văn Minh đổi ý rồi ư?" Thượng Quan Hạo không có thực quyền trong tay, hắn ta chỉ có thể tranh đoạt sự ủng hộ của đại thần, nhưng không có quân đội, đây nhất định cũng sẽ là một nhân tố khiến hắn ta thất bại.
"Vũ Văn Minh quá khinh thường Thế tử rồi, y thừa dịp Thế tử còn chưa thống lĩnh Thành Phòng quân đã cho quân nằm vùng bên trong Đông Dương, cho rằng có thể tránh tai mắt người khác không bị Thế tử biết, nhưng không ngờ, sau khi Thế tử tiếp thu Thành Phòng quân, thì sấm rền gió cuốn trừ những người đó đi, vả lại không để lộ phong thanh, đoán rằng hiện tại Vũ Văn Minh vẫn đang không hiểu nổi, không ngờ tất cả những người y an bài đều biến mất không thấy!" Xích Ngữ thấp giọng nói xen lẫn một nụ cười.
"Thì ra là như vậy!" Vân Lãnh Ca nhíu mày cười khẽ, yêu nghiệt Mộ Dung Diệp đó, trừ hắn tính toán người khác ra? Ai có thể gieo họa cho hắn? Xem như nàng lo lắng vô ích rồi.
"Hả? Sao thế?" Vân Lãnh Ca kinh ngạc hỏi, Xích Ngữ không phải người thích nói chuyện kìm nén như vậy.
"Thế tử phát hiện ngài giấu Bạo Vũ Lê Hoa châm ở thắt lưng của ngài ấy!" Xích Ngữ bật thốt lên.
"Phát hiện thì phát hiện, có gì ghê gớm, ta vốn để lại cho chàng mà, nhưng sợ chàng lằng nhằng không chịu nhận, cho nên mới lặng lẽ đưa cho chàng! Chiến trường biến hóa nhanh chóng, vô cùng hung hiểm, có Bạo Vũ Lê Hoa châm phòng thân, cũng thêm một phần an toàn!" Vân Lãnh Ca khẽ cười nói.
"Nhưng Thế tử tức giận, nói ngài không thương tiếc bản thân, nói...." Xích Ngữ đỏ mặt, hồi lâu, mới đành trích lời: "Nhất định phải nặng nề trừng phạt Thế tử phi, còn nói ngài sẽ hiểu trừng phạt này!"
Không những Thế tử phi hiểu, Xích Ngữ cũng hiểu!
Nghe vậy, khuôn mặt Vân Lãnh Ca đỏ ửng, quát lên, sau đó bàn tay trắng nõn đặt lên bụng, giữa hai lông mày mang theo một nụ cười ôn hòa, có thâm ý khác nói: "Bây giờ ta đã có nó, Thế tử có thể trừng phạt ta không!"
"Tiểu thư? Ngươi có rồi?" Ngâm Thư luôn chú ý đến nét mặt Vân Lãnh Ca, đương nhiên không bỏ qua động tác của nàng, trong lòng khẽ động, một suy nghĩ thoáng qua, ánh mắt mừng rỡ kinh hô.
Ngâm Cầm tươi cười, vẻ kích động không lời nào có thể miêu tả được, cả người thoáng chốc đứng lên, nhưng vì dùng sức quá mạnh, đụng đầu, trong nháy mắt chỉ cảm thấy mắt nổ đom đóm, nước mắt lưng tròng ngồi xuống, không dám lại đắc ý nữa.
"Ừ, được một tháng rồi!" Đáy mắt Vân Lãnh Ca xẹt qua vẻ không thể ngờ, tưởng rằng gần đây lên đường nên không được nghỉ ngơi tốt, không ngờ vì có bảo bảo, nàng thường xuyên tự bắt mạch cho mình, đương nhiên sớm đã phát hiện.
"Ty chức lập tức truyền thư cho Thế tử, nói cho ngài ấy biết tin tức tốt này, nhất định Thế tử sẽ rất vui mừng!" Xích Ngữ luôn miệng nói, giọng nói vui sướng khó che giấu được.
Vân Lãnh Ca ừ, mỉm cười gật đầu, có đứa bé này, chính là hi vọng Mộ Dung Diệp hiểu, nàng và đứa bé đều đang đợi hắn khải hoàn trở về, mong hắn có thể bảo trọng mình thật tốt.
"Xích Ngữ, hôm nay chúng ta đến địa giới nào? Tối nay sẽ nghỉ chân ở đâu?" Vân Lãnh Ca nhìn ra ngoài xe, chỉ thấy trên đường không có ai, thật quỷ dị, khiến người ta không thể không phòng bị.
"Bẩm thế tử phi, hôm nay chúng ta đã ra khỏi địa giới Kinh thành. Dựa vào tốc độ của xe ngựa chúng ta hiện nay, ít nhất phải hơn nửa tháng mới có thể đến biên cương, Thế tử đã sớm vẽ một lộ tuyến cho ty chức, dọc đường cũng có người tiếp ứng, chưa đến hai canh giờ, sẽ đến địa điểm đặt chân!" Xích Ngữ bẩm báo tình huống trước mắt cho Lãnh Ca, sau đó chờ Vân Lãnh Ca phân phó.
"Không cần vào thành, hiện tại Đông Dương rất phức tạp, rối ren, chắc chắn giặc cướp đạo phỉ sẽ nhân cơ hội làm loạn, nhưng đoạn đường chúng ta đi lại không có nửa bóng người, chỉ sợ sớm đã có người dọn dẹp nơi này, chờ chúng ta tự chui đầu vào lưới!" Vân Lãnh Ca thu lại ý cười yếu ớt trên mặt, thay vào đó là lạnh lùng, tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, trong đầu suy nghĩ về sự tình.
"Chỉ sợ đều là người của Thái tử và Nam Tinh! Trong thư Thế tử có nhắc đến Thái tử và Nam Tinh cũng có liên lạc, đoán rằng bọn họ đã sớm bày mai phục!" Xích Ngữ suy nghĩ một lát, khẳng định nói.
"Phân phó ám vệ cẩn thận, trước tiên phái vài người đến chỗ chúng ta sẽ đến điều tra một phen, để tránh trúng kế!" Vân Lãnh Ca nửa khép mắt, môi khẽ mở, vẻ mặt càng nghiêm túc.
Thấy Xích Ngữ trịnh trọng gật đầu, Vân Lãnh Ca buông màn xe xuống, dần thả lỏng, nhắm mắt nghiêng người dựa vào bên trong xe ngựa nghỉ ngơi, cũng không nói thêm nửa câu, tay vuốt bụng, cảm thụ sinh mệnh nhỏ đang dần lớn lên bên trong, đáy lòng càng lúc càng hạnh phúc.
Đây là đứa bé của nàng và A Diệp, là kết tinh tình yêu của bọn họ!
Màn đêm buông xuống, đoàn xe không tiến vào thành trấn nghỉ ngơi, mà lựa chọn một biệt viện, mấy chiếc xe ngựa nhanh chóng đi đến ngoài biệt viện, Ngâm Cầm và Ngâm Thư cẩn thận đỡ Vân Lãnh Ca xuống xe ngựa.
"Thế tử phi, nơi này an toàn, nửa tháng trước Thế tử cũng đã tra rõ tất cả biệt viện mà chúng ta sẽ đến, chính vì sợ bị kẻ địch phát hiện!" Xích Ngữ bẩm báo.
"Được, chú ý phòng thủ!" Vân Lãnh Ca gật đầu.
"Tiểu thư, nô tỳ vào phòng bếp, làm một ít thức ăn, ngài tạm nghỉ ngơi đi." Thấy Vân Lãnh Ca đã mỏi mệt, Ngâm Thư nhờ một ám vệ dẫn đến phòng bếp.
"Nghỉ ngơi theo nhóm, đề cao cảnh giác!" Vân Lãnh Ca nhìn biệt viện, trong lòng vốn căng như dây cung thoáng buống lỏng, dặn dò Xích Ngữ lần nữa.
"Thế tử phi yên tâm, tất cả đều đã chuẩn bị thỏa đáng." Dứt lời, Xích Ngữ cầm bội kiếm bước ra canh giữ bên ngoài phòng chính.
Ánh trăng lành lạnh, vạn vật yên tĩnh, ánh trăng chiếu rõ từng ngóc ngách của biệt viện, còn các ám vệ luôn tỉnh táo quan sát động tĩnh xung quanh.
Vì Vân Lãnh Ca có thai, hơn nữa lạ chỗ, nên ngủ không sâu, nửa mê nửa tỉnh, nghe âm thanh Ngâm Thư đẩy cửa tiến vào: "Tiểu thư, có người tập kích, Ngữ thị vệ bảo chúng ta lập tức lên đường, để tránh viện binh của kẻ địch đến đây!"
Vân Lãnh Ca lập tức thức tỉnh, vốn để nguyên quần áo ngủ nên nàng khoác một cái áo rồi đứng dậy rời khỏi phòng chính, đi đến nơi đậu xe ngựa.
"Có bao nhiêu người? Ám vệ có thể ngăn cản không?" Vân Lãnh Ca vừa đi vừa hỏi.
"Chỉ có vài người, đã bị dọn dẹp, chắc là thám tử, địch nhân phía sau sẽ mau chóng phát hiện, sau đó chạy đến tập kích ngay!" Ngâm Cầm đỡ Vân Lãnh Ca lên xe ngựa, nhỏ giọng nói.
Nhưng Ngâm Cầm vừa nói xong, trăm bóng người từ trên trời bay xuống, tặc nhân mặc phục sức khác nhau chẳng những không che mặt, càng to gan lớn mật cầm thêm vũ khí, sắc mặt hung hãn nhìn về phía ám vệ xung quanh.
Tất cả mọi chuyện đều đã xảy ra, mặc dù kẻ địch đến đột ngột, nhưng ám vệ vương phủ lại vô cùng bình tĩnh vây thành một vòng tròn bảo vệ ngựa xe đến một giọt nước cũng không lọt, đánh đòn phủ đầu tấn công tặc nhân bay từ trời xuống khiến bọn chúng chưa kịp đứng vững.
"Thế tử phi, ty chức mang ngài đi trước!" Xích Ngữ phát hiện đến kẻ địch chỉ tăng không giảm, ở phía xa lại truyền đến tiếng vó ngựa mạnh mẽ đanh thép, trong lòng lo lắng, nhanh chóng quyết định nói.
Vân Lãnh Ca gật đầu, lên xe ngựa, mới vừa ngồi vững vàng, thì cảm giác xe ngựa chậm rãi di chuyển.
"Ám Nhất, lưu lại một nửa người cho ngươi đủ không?" Xích Ngữ gầm lên với bóng người màu đen đang chiến đấu phía trước.
"Không nên coi thường thực lực Tam Thập Lục Thiên Cương chúng ta, ngươi đưa Thế tử phi đi trước, sau đó chúng ta sẽ đuổi theo hội hợp với các ngươi!" Trường kiếm Ám Nhất đâm ra, một chiêu lập tức đoạt đi một tính mạng của kẻ địch, không hề quay đầu đáp lời.
Xích Ngữ không nói thêm, điều khiển xe ngựa, phất tay với thị vệ đang ẩn núp, ý bảo bọn họ đuổi theo.
"Xích Ngữ, chỗ Ám Nhất có đến hơn trăm người, có thể lấy ít địch nhiều không?" Vân Lãnh Ca cau mày, hỏi.
"Thế tử phi yên tâm, trong số đó có đến một nửa ám vệ do chính bản thân Thế tử tự mình huấn luyện, có thể lấy một địch mười, là thị vệ tinh nhuệ nhất vương phủ, tuyệt đối có thể nhẹ nhàng diệt địch!" Xích Ngữ nhướng mày, tự tin cười, trấn an nói.
Vân Lãnh Ca đành gật đầu, chỉ sợ đoạn đường kế tiếp này không còn yên ổn nữa rồi.
Editor: Gà
Vừa dứt lời, thần thái đại thần Đông Dương kinh ngạc, ngay cả Bắc Nguyệt ngồi bên kia, cũng xuất hiện sóng to gió lớn, bọn họ nhìn nhau, âm thầm trao đổi ý nghĩ trong lòng.
Mộ Dung Diệp nhíu mày, lười biếng lấy tay nâng má, sắc mặt bình tĩnh, dường như đã đoán được.
"Tam Hoàng tử!" Một võ tướng Bắc Nguyệt vội vàng kêu một tiếng, muốn ngăn cản.
"Không cần nhiều lời!" Vũ Văn Minh ngước mắt nhìn lướt qua võ tướng kia, ánh mắt âm lãnh thoáng chốc áp chế những đại thần muốn náo động, thấy bọn họ an tĩnh lại, Vũ Văn Minh nhìn Hoàng đế lần nữa, giọng nói trầm trầm: "Hiện tại Ngô Hoàng Đông Dương sẽ không hoài nghi thành ý của Bắc Nguyệt chứ?" sutucuoiga dinendian.lơqid]on
"Tam Hoàng tử quả là người làm đại sự, Bản Hoàng tử bội phục." Thượng Quan Thành cong môi, giọng nói tựa như tán thưởng tựa như giễu cợt.
"Không biết Bát Công chúa muốn kết lương duyên với ai đây?" Ánh mắt Hoàng đế lóe sáng, cười khẽ hỏi.
"Bát muội ngưỡng mộ Ngô Hoàng Đông Dương đã lâu, chỉ mong vào cung làm phi, kính xin Ngô Hoàng Đông Dương ân chuẩn." Vũ Văn Minh đã sớm tính toán trong lòng, có chút bất đắc dĩ vì phải sử dụng phương án thứ hai, mặc dù khác xa so với suy nghĩ, nhưng chỉ cần có thể đạt được kết quả tương tự, mọi sự vẫn nằm trong lòng bàn tay y.
"Hậu cung phụ hoàng ba ngàn giai lệ, không ngờ Bát Công chúa nguyện ý vào cung, Bản Hoàng tử thật sự tò mò về suy nghĩ của Bát Công chúa." Thượng Quan Thành sợ tình huống không đủ loạn, ánh mắt sáng tỏ nhìn Vũ Văn Minh, lạnh nhạt nói.
"Không biết ý của Ngô Hoàng Đông Dương thế nào?" Vũ Văn Minh không để ý đến Thượng Quan Thành liên tiếp ngầm trào phúng, cao giọng nói với Hoàng đế.
"Nếu kết thân có thể tăng cường bang giao hai nước, trẫm đương nhiên đồng ý, vậy phong Bát Công chúa quý quốc là Mẫn Tuệ quý phi, ban Trường Xuân cung, không biết ý Tam Hoàng tử thế nào?" Hoàng đế thoáng thấy vẻ mặt Hoàng hậu nóng nảy, đáy mắt xẹt qua châm biếm, chậm rãi nói với Vũ Văn Minh ra.
"Rất tốt, Bản Hoàng tử thay Bát muội cảm tạ Ngô Hoàng Đông Dương." Vũ Văn Minh đi đến giữa sân, tay phải phủ ở trước ngực khẽ khom lưng làm một tư thế hành lễ.
"Có phải Bát Công chúa nên tự mình ra ngoài tạ ơn không? Cũng để chúng ta thấy phong thái của đệ nhất mỹ nhân Bắc Nguyệt." Thượng Quan Thành nhìn thoáng qua Mộ Dung Diệp không nói, nở nụ cười sâu hơn, cao giọng nói.
Lúc này, cổng vòm Ngự Hoa Viên xuất hiện một bóng dáng màu tím, ngay sau đó ánh mắt mọi người trong vườn bị bóng dáng tuyệt vời này hấp dẫn, thừa dịp ánh trăng óng ánh, một nữ tử có dung nhan đẹp như thiên tiên tiến vào trong, hơn nữa nhìn bước chân của nàng ta, từng bước sinh hương, khiến người ta thật sự cảm thấy vui tai vui mắt.
Y phục màu tím nhạt, dùng ngân tuyến thêu hoa mai thanh cao, sa y màu bạc đong đưa, như ẩn như hiện, trông rất đẹp mắt, đặc biệt giữa lông mi nàng ta xen lẫn vẻ u sầu nhàn nhạt, thêm hơi thở nhu nhược, khiến người ta không kiềm được muốn thương tiếc.
"Công chúa Bắc Nguyệt quốc, Vũ Văn Mẫn bái kiến Hoàng đế, Hoàng hậu Đông Dương." Âm thanh thanh thúy như châu như ngọc vang lên, kèm theo cảm giác thanh lãnh truyền vào tai mọi người.
Mẫn công chúa đứng giữa sân tư thế nửa quỳ hành lễ với Hoàng đế, đôi mắt rũ xuống mềm mại đáng yêu, lông mi cong dài khẽ run, tựa như một con bướm đang nhảy múa, gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết tựa như kiệt tác tinh mỹ nhất của Thượng đế, trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người dừng lại trên người Mẫn công chúa.
"Bát Công Chúa xin đứng lên." Dù sao Hoàng đế cũng là Thiên tử, dạng mỹ nhân nào chưa từng thấy qua chứ? Mặc dù Vũ Văn Mẫn quốc sắc thiên tư, nhưng vẫn không thể khơi lên tâm tư của ông ta, chỉ cười nhạt để nàng đứng dậy.
"Tạ Hoàng thượng." Vũ Văn Mẫn được ưng thuận, chân thành đứng thẳng người, lúc này mới chậm rãi nâng mắt, chỉ thấy trong đôi mắt kia không hề có chút tạp niệm trần thế nào, trong suốt thấy đáy, dường như tất cả chung linh dục tú [] trên đời đều tụ hội trong đôi mắt nàng.
[] chung linh dục tú: tụ hội tất cả xinh đẹp và linh khí vào một chỗ
"Bát muội, Hoàng huynh đã làm chủ khiến Ngô Hoàng Đông Dương phong muội làm Mẫn Tuệ quý phi, sau khi muội vào cung, nhất định phải hầu hạ thật tốt, vì quan hệ hữu nghị hai nước mà lược tẫn miên lực []." Vũ Văn Minh đương nhiên nhìn rõ Vũ Văn Mẫn không tình nguyện, lần này muội ấy theo y đến Đông Dương, nguyên do vì Mộ Dung Diệp, hy vọng có thể kết nhân duyên với Mộ Dung Diệp, y cũng rất hài lòng, dù sao Mộ Dung Diệp là Chiến thần Đông Dương, là cánh tay trụ cột, Vũ Văn Mẫn gả cho hắn, vừa có thể thỏa mãn tâm nguyện chờ đợi đã lâu của muội ấy, vừa có thể đạt được mục đích của mình, nhất cử lưỡng tiện, đương nhiên y sẽ tận lực tác hợp, nhưng không ngờ chuyện đột ngột xảy ra, nhảy ra một Trình Giảo Kim Vũ Văn Trạch không có đầu óc, chẳng những đẩy tâm sức y vất vả nghĩ ra về biển đông, hơn nữa khiến y mất đi tiên cơ, không thể không nhường một bước.
[] lược tẫn miên lực: lời nói khiêm tốn, dù sức lực nhỏ bé, có hạn nhưng cũng sẽ dốc hết khả năng có thể để trợ giúp.
"Hoàng huynh...." Hiển nhiên Vũ Văn Mẫn rất bất ngờ với kết quả này, trong mắt hàm chứa hơi nước và ý tứ cầu khẩn, vô thanh chờ đợi.
Vũ Văn Minh nhíu mày, đi đến chỗ Vũ Văn Mẫn, cưỡng chế kéo tay nàng ta, dẫn đến chỗ ngồi của Bắc Nguyệt.
Thượng Quan Thành liếc nhìn y phục Vũ Văn Mẫn, lại nghiêng đầu nhìn cẩm bào màu tím của Mộ Dung Diệp, nhếch miệng cười như có như không, ánh mắt hứng thú trực tiếp nhìn Vân Lãnh Ca đối diện.
"Hoàng muội không cần quá vui vẻ, nên chú ý hình tượng." Vũ Văn Minh hàm ý cảnh cáo tàn nhẫn trừng mắt nhìn Vũ Văn Mẫn, giọng nói ôn hòa.
"Vâng, Hoàng huynh nói đúng." Vũ Văn Minh chính là huynh trưởng đồng bào của nàng ta, sao nàng ta không hiểu tính y chứ, cho đến bây giờ không ai có thể xoay chuyển quyết định của y, cho dù trong lòng Vũ Văn Mẫn đau nhói đến rỉ máu, nhưng gương mặt vẫn duy trì quý khí và lễ độ mà công chúa một nước nên có.
"Đợi đến sau đại điển sắc phong của Bát Hoàng muội, Bản Hoàng tử cũng công đức viên mãn, nên trở về Bắc Nguyệt thôi." Thấy cảnh cáo có tác dụng, Vũ Văn Minh rất hài lòng, vẻ mặt trở nên ấm áp, cười nói.
"Được, trẫm kính Tam Hoàng tử và Đại Hoàng tử một chén, nguyện hai nước trọn đời giao hảo." Hoàng đế cười lớn, cầm ly rượu lên, hướng Vũ Văn Minh giơ lên.
Vũ Văn Minh cũng cười khẽ, cùng Vũ Văn Trạch nâng chén uống rượu.
Hoàng đế sai người lên ca múa lần nữa, không khí trong bữa tiệc dần dần sống động, ăn uống linh đình, rượu hàm tai nóng, những đại thần kia cũng rơi vào cảnh đẹp, buông lỏng tâm tư, ghé đầu thì thầm, tựa như màn đao quang kiếm ảnh vừa rồi chưa từng xảy ra.
Vân Lãnh Ca liếc mắt nhìn Vũ Văn Trạch bỗng nhiên trở nên trầm mặc đối diện, chỉ thấy trên cổ hắn ta còn còn sót lại vết máu khô, mặc dù một kiếm kia Mộ Dung Diệp hoàn toàn không dùng sức, nhưng mũi kiếm sắc lạnh, vẫn cắt qua da hắn ta, vết thương vẫn không ngừng chảy máu, nhưng hắn ta vẫn liều mạng cúi đầu chè chén, dường như không hề phát hiện các loại thăm dò xung quanh.
Cung yến kết thúc, Vân Lãnh Ca và Mộ Dung Diệp ra đến cửa cung, ngồi trong xe ngựa.
"Mộ Dung Diệp, có phải chàng có chuyện gạt thiếp không?" Khi Vân Lãnh Ca ở vào hoàn cảnh an tĩnh, năng lực suy tư sẽ tăng nhiều, càng sâu sắc cảm thấy yến tiệc kia có điều không đúng, ánh sáng không tốt thoáng qua trong mắt, híp mắt, gỡ tay Mộ Dung Diệp đang muốn ôm eo mình.
"Ca nhi, chờ trở về phủ ta sẽ nói cho nàng biết hết được không?" Mộ Dung Diệp nặn ra nụ cười lấy lòng, ngang ngược ôm Vân Lãnh Ca, đặt nàng ngồi trên đùi mình, ngửi mùi thơm tươi mát tự nhiên trên mái tóc nàng, nhỏ giọng nói.
Vân Lãnh Ca hừ lạnh, cao giọng nói với Xích Ngữ đang đánh xe bên ngoài: "Ngâm Cầm vẫn còn trong xe ngựa ngoài cửa cung cách đây không xa, ngươi nhớ đến nói với nàng một câu, nếu không nha đầu kia sẽ chờ đợi." Bởi vì theo Mộ Dung Diệp xuất cung, cho nên không đi qua cửa cung đã vào, không thể trở về phủ với Ngâm Cầm.
"Thế tử phi, ngài yên tâm đi, Xích Ngôn đã sớm đi rồi." Âm thanh Xích Ngữ có chút nhạo báng, hiển nhiên, đang nhằm vào Xích Ngôn và Ngâm Cầm.bg-ssp-{height:px}
Vân Lãnh Ca sửng sốt hồi lâu, sau đó hồi hồn, ánh mắt có chút quái dị nghiêng đầu liếc nhìn Mộ Dung Diệp, mấp máy môi, giây lát, vẫn không đánh lại sự tò mò, lại gần bên tai Mộ Dung Diệp, nhỏ giọng nói: "Thị vệ của chàng đã lừa nha đầu của thiếp lúc nào thế?"
Mộ Dung Diệp không hề gì nhún vai, thấp giọng nói: "Vì sao Ca nhi không nói là nha đầu của nàng đã câu mất hồn của thị vệ ta?"
Vẻ mặt Vân Lãnh Ca ngượng ngùng, xem ra người chủ tử như nàng thật không làm tròn chức trách, ngay cả khi nào thì Ngâm Cầm vừa mắt Xích Ngôn mà nàng cũng không biết, chờ trở về phủ nhất định phải thẩm vấn một phen, bắt nàng ấy nói ra chân tướng.
Đến vương phủ, Mộ Dung Diệp xuống xe trước, cánh tay đặt bên eo Vân Lãnh Ca, không đợi nàng kịp phản ứng, đã ôm ngang nàng lên bước vào phủ.
"Mộ Dung Diệp, chàng làm gì đấy! Mau thả thiếp xuống." Vân Lãnh Ca vừa nóng vừa giận, hai tay không ngừng đấm lồng ngực cứng rắn của Mộ Dung Diệp, lạnh lùng nói.
"Ca nhi mệt nhọc, vi phu chịu chút khổ cực ôm nàng vào phủ, Ca nhi không cần quá cảm động, nên như thế mà." Mộ Dung Diệp ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, tâm tình rất tốt, cười vang, cánh tay đột nhiên siết chặt, không cho phép Vân Lãnh Ca vùng vẫy, tư thái cường thế sải bước đi.
"Chàng.... Chàng vô sỉ......" Vân Lãnh Ca cắn chặt môi dưới, gương mặt đỏ ửng, nhìn hạ nhân của vương phủ tiến lên hành lễ, ranh mãnh cười trộm, Vân Lãnh Ca quả thật vô cùng quẫn bách xấu hổ, trong lòng âm thầm dậm chân, cực kỳ xấu hổ, cuối cùng đôi tay vòng chắc cổ Mộ Dung Diệp, chôn khuôn mặt nhỏ nhắn vào lòng hắn, chỉ để lại đôi tai phiếm hồng lộ ra ngoài.
Khóe môi Mộ Dung Diệp nhấc lên, không dám cất tiếng cười to tránh để kiều thê không vui, chỉ đành tăng thêm lực đạo ở cánh tay, khiến người trong ngực dựa vào gần hắn hơn một chút.
"Ah, đây không phải là đường đến thư phòng sao?" Thấy đi hồi lâu vẫn chưa đến, Vân Lãnh Ca ngẩng đầu nhìn cảnh tượng xung quanh, tò mò hỏi.
"Để nàng nhìn thấy một người, cũng biết hôm nay xảy ra chuyện gì." Mộ Dung Diệp cúi đầu khẽ hôn lên trán Vân Lãnh Ca, âm thanh tràn ngập tình ý dịu dàng nói.
"Ai da, ngay trước mặt người cô đơn như Bản Hoàng tử, Mộ Dung Thế tử lại ân ái, thật sự rất chói mắt." Mộ Dung Diệp vừa đến trước cửa thư phòng, còn chưa kịp đẩy ra, thì thấy cửa khắc hoa trước mặt đã mở ra, Vũ Văn Trạch dựa vào khung cửa, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.
"Nếu Đại Hoàng tử cảm thấy chói mắt, trong lòng không thăng bằng, có thể chiêu mộ Hoàng tử phi, tin rằng nữ tử Bắc Nguyệt muốn gả cho Đại Hoàng tử nhiều như cá diếc sang sông." Mộ Dung Diệp lười nhìn hắn ta, trực tiếp lướt qua bên cạnh, ôm Vân Lãnh Ca đi vào trong thư phòng.
"Mộ Dung Diệp, Bản Hoàng tử tân tân khổ khổ chạy đến Đông Dương diễn trò với ngươi, chẳng những không chiếm được chỗ tốt, còn bị ngươi chém một kiếm, ngươi đối xử với ta như thế sao?" Vũ Văn Trạch ‘ầm’ một tiếng đóng cửa lại, khí lực lớn đến nỗi hoán sa ở cửa sổ cũng run lên vài cái.
Thần thái Vân Lãnh Ca trở nên cực kỳ quái dị, giọng điệu này của Vũ Văn Trạch rõ ràng như một người bị vứt bỏ, buồn bã chỉ trích kẻ phụ tình, chẳng lẽ hai người này còn có tình cảm mãnh liệt gì mà người ngoài không biết sao?
Mộ Dung Diệp thận trọng đặt Vân Lãnh Ca lên một chiếc giường mềm trong thư phòng, lúc này mới xoay người nhìn vẻ mặt không cam lòng của Vũ Văn Trạch, nhếch môi cười lạnh: "Hai bên đều có lợi, ngươi còn muốn chỗ tốt gì? Chẳng lẽ còn muốn bản Thế tử cho ngươi tiền công sao?"
"Tại sao không cho chứ? Chẳng lẽ Bản Hoàng tử ra sức diễn xuất như vậy không đáng để Mộ Dung Thế tử móc ra vài đồng tiền à?" Hiện tại Vũ Văn Trạch tức giận hoàn toàn khác với hình tượng liều lĩnh trong yến hội, Vân Lãnh Ca yên lặng nhìn hai người đấu với nhau, trong lòng cảm thán.
Vốn tưởng rằng lần này Mộ Dung Diệp nhất tiễn song điêu, nhưng vạn sự không ngờ người này hiểm độc đến thế, vừa rồi trong yến hội, sợ rằng ai ai cũng bị hai kẻ này đùa giỡn đến không biết gì, Vân Lãnh Ca vẫn nghĩ rằng, Mộ Dung Diệp lợi dụng tính cách kích động dễ giận của Vũ Văn Trạch, hai người vung tay, Mộ Dung Diệp cố ý một chiêu chế địch, khiến hắn ta không xuống đài được, thừa dịp hắn ta không phục muốn ngầm hạ thủ thầm dời tai họa này đến chỗ Thái tử, thứ nhất vì thử dò xét hắn ta có cấu kết với Thái tử không, thứ hai Vũ Văn Trạch đại diện cho Bắc Nguyệt quốc, hắn ta không để ý hậu quả ra tay như vậy, sẽ khiến Bắc Nguyệt quốc đuối lý, do đó Bắc Nguyệt lo lắng, nhất định phải trả giá thật lớn để bình ổn lửa giận của Đông Dương, nếu không làm sao dễ dàng bỏ qua chuyện này?
Vân Lãnh Ca đoán được bắt đầu, nghĩ đến quá trình, lại không ngờ Mộ Dung Diệp quen biết với Vũ Văn Trạch, hơn nữa nhìn bọn họ đấu võ mồm ngươi đến ta đi, hai người này rõ ràng là một đôi hảo hữu mà.
"A Diệp, còn không mau giới thiệu cho thiếp vị cựu ái này là ai đây?" Ánh mắt Vân Lãnh Ca sâu kín nói, cắn răng nặng ra hai từ cựu ái.
"Ca nhi, ta không biết hắn!" Mộ Dung Diệp nghe vậy nói như chém đinh chặt sắt.
"Ngươi cho rằng ta rất hân hạnh được biết ngươi sao?" Vũ Văn Trạch bĩu môi liếc xéo hắn, tiếp theo tầm mắt rơi vào Vân Lãnh Ca, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt: "Lần đầu gặp mặt, Mộ Dung Thế tử phi, hạnh ngộ hạnh ngộ."
Vân Lãnh Ca gật đầu, coi như đáp lại, thầm nghĩ, Vũ Văn Trạch thật có thiên phú diễn trò, ngay cả nàng cũng không nhìn ra tính tình thật sự của hắn ta, còn nghĩ tính tình hắn vốn thô bạo, không chừa thủ đoạn, là một nhân vật ngu xuẩn cơ đấy.
"Một nữ tử dịu dàng tuyệt sắc như thế, gả cho ngươi, ông trời thật không có mắt mà." Vũ Văn Trạch chậc lưỡi, nhìn sắc mặt không tốt của Mộ Dung Diệp hồi lâu, mới tiếc nuối bình phẩm.
"Ừ, cả đời ngươi không lấy được thê tử, ông trời mới thật sự có mắt." Mộ Dung Diệp ngồi xuống bên cạnh Vân Lãnh Ca, không chịu yếu thế mỉa mai đáp lời.
"Mộ Dung Diệp, ngươi thật không khiến người khác thích được." Vũ Văn Trạch tức giận quát, giương mắt liếc thấy một cái ghế trơ trọi đặt trong góc, lập tức ba chân bốn cẳng tiến lên một cước đá văng cái ghế.
"Ca nhi thích là được rồi." Mộ Dung Diệp nghiêng đầu dịu dàng cười với Vân Lãnh Ca, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh, giây lát, khi tầm mắt chuyển sang Vũ Văn Trạch thì trong nháy mắt ánh mắt trở nên khinh bỉ: "Nếu Đại Hoàng tử tổn hại một cọng cỏ trong phủ bản thế tử, thì phải bồi thường theo giá cả đấy, bản Thế tử hẳn sẽ không tiếc một lượng bạc của ngươi đâu!"
Thái độ Vũ Văn Trạch hoàn toàn khác xa Mộ Dung Diệp, trong khoảnh khắc gương mặt tuấn tú biến thành đen, có chút trẻ con bẻ gãy hai chân ghế, sau đó đắc ý nhíu mày: "Bản Hoàng tử đá đó, sao nào, không bồi thường! Ngươi có thể làm gì ta?"
Mộ Dung Diệp liếc mắt nhìn cái ghế đã cụt chân, bình tĩnh thong dong nói: "Sau đó bản Thế tử sẽ phái quản gia tự mình đi đến sứ quán tìm Tam Hoàng tử, nói Đại Hoàng tử tài nghệ không bằng người, nửa đêm đến phủ bản Thế tử vương đánh lén, hư hại một cái ghế ngồi, về phần ngân lượng đợi sau khi hỏi xong giá tiền sẽ báo cho Tam Hoàng tử."
"Ngươi.... Mộ Dung Diệp....! Ngươi có nhân tính không hả?" Vũ Văn Trạch tức giận im bặt, một hồi lâu mới đứt quãng quát, hôm nay hắn ta vì giúp Mộ Dung Diệp, không tiếc vốn liếng đắc tội với Vũ Văn Minh, nếu lúc này hắn ta còn chọc giận Vũ Văn Minh nữa, hắn ta khẳng định, sau khi về nước bản thân sẽ nhận kết quả rất thê thảm.
"Đương nhiên có." Mộ Dung Diệp cười, không nhanh không chậm nói.
Vân Lãnh Ca suýt nữa bật cười, Mộ Dung Diệp ôn nhu dịu dàng với nàng lâu quá rồi, đến mức nàng đã quên bản tính độc miệng của người này, hiện tại vừa nghe, cảm giác chơi rất vui. editedbysutucuoiga Dieenndkdan/leeequhydonnn
"Ta đi, xem như Bản Hoàng tử đến không chuyến này rồi." Vũ Văn Trạch đột nhiên nhục chí, ngừng công kích, sắc mặt ủ rũ xoay người đi ra ngoài.
"Nhớ kế sách trước đó chúng ta đã thương lượng, nếu phá hỏng, dù ngươi chạy trốn đến Bắc Nguyệt bản Thế tử cũng sẽ bắt ngươi trở lại, lấy hết y phục treo lên cửa thành." Mộ Dung Diệp uy hiếp.
Bóng lưng Vũ Văn Trạch cứng đờ, nghiêng đầu rống lên một câu với Mộ Dung Diệp: “Mộ Dung Diệp đáng chết, ngươi nên bị ném vào hồ làm mồi cho cá!" Nói xong, nện bước thật nhanh, mở cửa phòng, đi ra ngoài không hề quay đầu lại.
Ngoài cửa khóe miệng Xích Ngữ co giật, thấy bóng dáng Vũ Văn Trạch biến mất không thấy, mới động thủ đóng cửa thư phòng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: Gà
"Hổ dữ không ăn thịt con, các ngươi lại dám giết cha?" Hoàng đế thở hổn hển, một tay che ngực, một tay chỉ vào gương mặt âm ngoan của Thượng Quan Vũ.
"Do cha, người bất nhân, làm con, đương nhiên không cần phải hiếu!" Thượng Quan Vũ nhìn quanh hai bên tẩm cung, thấy đã qua lâu như vậy cũng không ai xông đến, thì biết nội cung đã được Thái tử dọn dẹp sạch sẽ, trong lòng vui sướng vì chuyện lớn sắp thành, sâu xa nói.
"Ta không biết Tam Hoàng huynh lại lạnh nhạt với ơn dưỡng dục của phụ hoàng như vậy, thật không bằng heo chó!" Đúng lúc này, một tiếng nói lười biếng lại ẩn chứa tức giận truyền vào tẩm điện, vào trong tai của mọi người!
Mọi người trong điện cùng nhau quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy Thượng Quan Thành mặc khôi giáp, tay cầm trường kiếm, gương mặt lạnh lẽo đi vào, y dẫn theo hàng loạt tướng sĩ phía sau, mặc chiến giáp cầm đại đao, sát khí lẫm liệt!
Thượng Quan Vũ biến sắc, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thượng Quan Thành, lạnh lùng nói: "Ngũ Hoàng đệ thật có bản lĩnh, có thể đột phá phòng tuyến của Thái tử hoàng huynh, đến nội cung cứu phụ hoàng!"
"Không dám, Tam Hoàng huynh mới giả ngụy quân tử thật giỏi, thường ngày trầm mặc ít nói đều là ngụy trang, bây giờ lại đi theo Thái tử hoàng huynh giết cha, làm ra chuyện cầm thú đến mức này!" Thượng Quan Thành dừng lại cách Thượng Quan Vũ không xa, đôi mắt lo lắng thoáng nhìn Hoàng đế trên long sàn, thấy ông ta bình yên vô sự, mới thở phào, sau đó nhìn Thượng Quan Vũ, lạnh nhạt nói.
"Nếu trong lòng phụ hoàng không có đứa con trai này, đương nhiên ta cũng không có người phụ thân đó!" Vẻ mặt Thượng Quan Vũ tựa như sương lạnh, nhưng nội tâm lại trở nên nặng nề, gương mặt không lộ rõ ý tứ, trấn định nói.
"Tam Hoàng huynh theo Thái tử giết cha đoạt vị, cho dù thành công, cũng chỉ được làm thân vương, so với được phụ hoàng thân phong danh chính ngôn thuận, danh tiếng sẽ hơn hẳn, sao Tam Hoàng Huynh phải ra hiểm chiêu, làm ra chuyện bất nhân bất nghĩa như vậy?" Ánh mắt Thượng Quan Thành lóe ánh sáng lạnh, trầm giọng nói.
"Không cần Ngũ Hoàng đệ quan tâm." Gương mặt Thượng Quan Vũ tràn ngập sát khí, ánh mắt như đao nhìn lướt qua Thượng Quan Thành và Hoàng đế: "Phụ hoàng trúng độc đã lâu, xâm nhập vào phế phủ, hai ngày sau, nhất định sẽ cưỡi hạc về Tây Thiên, đến lúc đó, còn ai có thể ngăn cản Thái tử kế vị?"
"Thật sao? Sợ rằng Tam Hoàng tử phải thất vọng rồi!" Tiếng nói lạnh lùng của Mộ Dung Diệp vang lên kèm theo một loạt tiếng bước chân truyền vào nội điện.
Sắc mặt Thượng Quan Vũ càng thêm khó coi, trong lòng mắng Thái tử thành sự không có, để Mộ Dung Diệp xông vào, nhưng chuyện đã đến nước này, hắn ta cũng không còn cách nào ngăn cản Mộ Dung Diệp, chỉ đành phải dùng mắt ra hiệu cho thị vệ sau lưng, để bọn họ tùy thời hành động.
Toàn thân Mộ Dung Diệp vẫn mặc cẩm bào màu tím, ngọc quan sáng loáng, nghiêm nghị thản nhiên mang theo ngạo thị quần hùng.
"Bắt Tam Hoàng tử lại, phản kháng giết!" Mộ Dung Diệp thoáng nhìn Thượng Quan Thành, không nói nhiều nữa, trực tiếp ra lệnh.
Ám vệ đi theo Mộ Dung Diệp xuất binh khí ra, tiến thẳng đến chỗ Thượng Quan Vũ, binh khí đụng nhau, một mảnh đao quang kiếm ảnh, Mộ Dung Diệp nhanh chóng lấy ra một hộp gấm, cầm viên thuốc bên trong hộp, đưa cho Hoàng đế trên giường, cho đến khi thấy ông ta ăn vào mới dời tầm mắt đi, chú ý binh khí giao thủ trong điện. sutucuoiga dieendaanleequuydonn
Tuy nhiên, trận đánh nhau diễn ra chóng vánh, kết thúc càng thêm ngoài dự đoán, chỉ khoảng một chén trà, thị vệ của Thượng Quan Vũ toàn bộ đền tội, mở to mắt ngã vào vũng máu.
"Nơi này giao cho Ngũ Hoàng tử, bản Thế tử đến cửa cung!" Mộ Dung Diệp phất tay, vẻ mặt như băng sương, không hề có cảm xúc.
Thượng Quan Vũ tĩnh mịch nhìn thi thể xung quanh chết không nhắm mắt, ánh mắt hoàn toàn không thể tin, lần này hắn ta mang thị vệ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, thân thủ bất phàm, nhưng không ngờ vừa đối mặt lập tức bị người của Mộ Dung Diệp chém chết toàn bộ.
"Mộ Dung Diệp, dù ngươi bắt Bản hoàng tử thì sao, Thái tử hoàng huynh đã sớm phái tinh binh ra ngoài thành bao vây Thế tử phi, huynh ấy đã đoán được ngươi sẽ đưa Thế tử phi rời thành, vì vậy ba ngày trước huynh ấy đã bày mai phục, cần phải bắt được Vân Lãnh Ca, giang sơn và mỹ nhân, Bản hoàng tử muốn xem ngươi lựa chọn thế nào!" Thấy Mộ Dung Diệp chuẩn bị rời đi, trái tim Thượng Quan Vũ xẹt qua nụ cười lạnh, lớn tiếng kêu, quả nhiên, sau khi hắn ta nói xong, thành công nhìn thấy thân hình Mộ Dung Diệp cứng lại.
Nhất thời tâm tình Thượng Quan Vũ thật tốt, gương băng sương dần hòa tan, không hề quan tâm trường kiếm gác trên cổ mình, sống lưng thẳng tắp, cười to lên: "Thế tử phi chỉ là một nữ lưu, muốn giữ được tính mạng, sợ không dễ đâu, đến lúc đó, Thế tử phi bị bắt giữ, Mộ Dung Thế tử nên làm sao đây?"
Mộ Dung Diệp khẽ cau mày, ống tay áo rũ xuống che bàn tay đã nắm chặt: "Nếu hắn ta dám thương tổn đến ái thê của bản Thế tử, bản Thế tử nhất định sẽ để hắn ta chết không toàn thây!" Nói xong, không để ý đến nữa, sải bước đến cửa cung.
Đông Dương năm 123 ngày mười hai tháng tư, Thái tử binh biến, đồng thời, Nam Tinh phát động chiến tranh, Hoàng đế phong Mộ Dung Diệp làm Đại tướng quân, thống lĩnh 30 vạn đại quân, xuất binh chống Nam Tinh!
Một đường chạy về hướng bắc, vài chiếc xe ngựa nhanh chóng chạy băng băng trên đường......
"Thế tử phi, hai ngày này, ty chức cảm giác có người theo dõi chúng ta." Xích Ngữ vốn là người tập võ, sự nhạy cảm tất nhiên cao hơn người thường, mặc dù dọc đường đi từ Kinh thành đều bình an yên tĩnh, nhưng càng an tĩnh, càng khiến lòng người lo lắng.
Ngâm Cầm và Ngâm Thư nghe Xích Ngữ nhắc nhở, đều tán đồng gật đầu.
"Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy Ngữ thị vệ nói rất có đạo lý. Bây giờ thiên hạ đại loạn, theo lý mặc dù trên đường này không có quân phản loạn đuổi giết, nhất định cũng sẽ có nhiều giặc cướp đạo phỉ, nhưng trên đoạn đường này chúng ta chưa từng gặp phải bất cứ chuyện gì, thật sự khiến lòng người lo lắng." Ngâm Cầm đẩy màn xe ra thò đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy ám vệ bảo hộ xe ngựa, ngoài ra thì trên đường không có một bóng người, thật sự khiến người ta lo lắng.
"Xích Ngữ, mấy ngày nay, Thế tử có truyền đến tin tức gì không?" Vân Lãnh Ca đẩy màn xe ra, hỏi Xích Ngữ đang đánh ngựa.
"Bẩm thế tử phi, Thái tử đã bị bắt, Kinh thành hoàn toàn đại loạn, Hoàng thượng lại bị người hạ độc, thân thể khó chịu, hiện tại ở Kinh thành do Ngũ Hoàng tử xử lý chính vụ, xử lý một đống lớn cục diện rối rắm, còn Thế tử thì bị Hoàng thượng hạ lệnh lãnh binh tiến về phía biên giới Nam Tinh, đối kháng với Nam Tinh!" Xích Ngữ vừa chú ý phương hướng trước mặt, vừa trả lời thật rõ ràng cho Vân Lãnh Ca.
"Nam Tinh phát động chiến tranh ư? Bắc Nguyệt đâu?" Nam Tinh thừa dịp Đông Dương nội loạn, chính quyền không ổn định, có lợi cho ngoại tộc nhúng tay, càng vì, trong Đông Dương có Thái tử tư thông với địch phản quốc, làm quân sư cho Bắc Nguyệt. Có hai điều kiện có lợi này, Nam Tinh đương nhiên sẽ không tuân thủ quy tắc, nhân cơ hội tấn công Đông Dương, mở rộng ranh giới.
"Bắc Nguyệt có vương gia trấn giữ, tạm thời chưa truyền đến tin bị công kích!" Xích Ngữ nhanh chóng trả lời.
Vân Lãnh Ca nở nụ cười yếu ớt, Mộ Dung Vương gia dụng binh như thần, vả lại nhiều năm đã thấm nhuần chiến trường, giao thủ với Bắc Nguyệt cũng sẽ không có vấn đề gì, có ông ấy trấn thủ, trong thời gian ngắn Bắc Nguyệt sẽ không có hành động quá lớn, may mắn là nội loạn Kinh thành đã nhanh chóng được bình ổn, bằng không khi Nam Tinh bất ngờ công kích, thì sẽ không thể ứng đối.
"Thái tử đã bị áp chế nhanh vậy sao? Thật sự quá không bình thường rồi?" Vân Lãnh Ca cảm thấy không thể tin được, Thái tử chuẩn bị kế hoạch soán vị lâu như vậy, nhưng sao lại không chịu nổi một kích?
"Thế tử đã ra lệnh cho ám vệ vương phủ bắt sống gia quyến của đại thần đảng Thái tử, để bọn họ sợ ném chuột vỡ bình không dám hành động thiếu suy nghĩ, Thái tử chỉ đơn giản dựa vào năm sáu phần quyền thần trong triều, hôm nay đều bị Thế tử khống chế, nên hắn ta cũng bất lực, hơn nữa, Thái tử mưu sát hoàng thượng không thành, nếu thiên tử vẫn còn, kế hoạch của Thái tử đương nhiên không thể triển khai thuận lợi, thượng vị đã thành ảo ảnh trăng trong nước!" Xích Ngôn nói rõ tất cả tình hình trong Kinh thành.
"Vậy thì tốt! Nội loạn đã được bình ổn, chỉ cần chuyên tâm đối phó với ngoại địch, A Diệp cũng có thể nhẹ nhõm hơn rồi!" Vân Lãnh Ca nhếch môi cười, áp lực trong lòng khẽ tản đi, bỗng nhiên trong đầu lại hiện ra bóng dáng Vũ Văn Minh, nội tâm nhất thời căng thẳng, cấp tốc hỏi: "Không phải Vũ Văn Minh đã đạt thành hiệp nghị với Thái tử rồi sao? Nói lúc hắn ta bức vua thoái vị sẽ viện trợ mà? Chẳng lẽ Vũ Văn Minh đổi ý rồi ư?" Thượng Quan Hạo không có thực quyền trong tay, hắn ta chỉ có thể tranh đoạt sự ủng hộ của đại thần, nhưng không có quân đội, đây nhất định cũng sẽ là một nhân tố khiến hắn ta thất bại.
"Vũ Văn Minh quá khinh thường Thế tử rồi, y thừa dịp Thế tử còn chưa thống lĩnh Thành Phòng quân đã cho quân nằm vùng bên trong Đông Dương, cho rằng có thể tránh tai mắt người khác không bị Thế tử biết, nhưng không ngờ, sau khi Thế tử tiếp thu Thành Phòng quân, thì sấm rền gió cuốn trừ những người đó đi, vả lại không để lộ phong thanh, đoán rằng hiện tại Vũ Văn Minh vẫn đang không hiểu nổi, không ngờ tất cả những người y an bài đều biến mất không thấy!" Xích Ngữ thấp giọng nói xen lẫn một nụ cười.
"Thì ra là như vậy!" Vân Lãnh Ca nhíu mày cười khẽ, yêu nghiệt Mộ Dung Diệp đó, trừ hắn tính toán người khác ra? Ai có thể gieo họa cho hắn? Xem như nàng lo lắng vô ích rồi.
"Hả? Sao thế?" Vân Lãnh Ca kinh ngạc hỏi, Xích Ngữ không phải người thích nói chuyện kìm nén như vậy.
"Thế tử phát hiện ngài giấu Bạo Vũ Lê Hoa châm ở thắt lưng của ngài ấy!" Xích Ngữ bật thốt lên.
"Phát hiện thì phát hiện, có gì ghê gớm, ta vốn để lại cho chàng mà, nhưng sợ chàng lằng nhằng không chịu nhận, cho nên mới lặng lẽ đưa cho chàng! Chiến trường biến hóa nhanh chóng, vô cùng hung hiểm, có Bạo Vũ Lê Hoa châm phòng thân, cũng thêm một phần an toàn!" Vân Lãnh Ca khẽ cười nói.
"Nhưng Thế tử tức giận, nói ngài không thương tiếc bản thân, nói...." Xích Ngữ đỏ mặt, hồi lâu, mới đành trích lời: "Nhất định phải nặng nề trừng phạt Thế tử phi, còn nói ngài sẽ hiểu trừng phạt này!"
Không những Thế tử phi hiểu, Xích Ngữ cũng hiểu!
Nghe vậy, khuôn mặt Vân Lãnh Ca đỏ ửng, quát lên, sau đó bàn tay trắng nõn đặt lên bụng, giữa hai lông mày mang theo một nụ cười ôn hòa, có thâm ý khác nói: "Bây giờ ta đã có nó, Thế tử có thể trừng phạt ta không!"
"Tiểu thư? Ngươi có rồi?" Ngâm Thư luôn chú ý đến nét mặt Vân Lãnh Ca, đương nhiên không bỏ qua động tác của nàng, trong lòng khẽ động, một suy nghĩ thoáng qua, ánh mắt mừng rỡ kinh hô.
Ngâm Cầm tươi cười, vẻ kích động không lời nào có thể miêu tả được, cả người thoáng chốc đứng lên, nhưng vì dùng sức quá mạnh, đụng đầu, trong nháy mắt chỉ cảm thấy mắt nổ đom đóm, nước mắt lưng tròng ngồi xuống, không dám lại đắc ý nữa.
"Ừ, được một tháng rồi!" Đáy mắt Vân Lãnh Ca xẹt qua vẻ không thể ngờ, tưởng rằng gần đây lên đường nên không được nghỉ ngơi tốt, không ngờ vì có bảo bảo, nàng thường xuyên tự bắt mạch cho mình, đương nhiên sớm đã phát hiện.
"Ty chức lập tức truyền thư cho Thế tử, nói cho ngài ấy biết tin tức tốt này, nhất định Thế tử sẽ rất vui mừng!" Xích Ngữ luôn miệng nói, giọng nói vui sướng khó che giấu được.
Vân Lãnh Ca ừ, mỉm cười gật đầu, có đứa bé này, chính là hi vọng Mộ Dung Diệp hiểu, nàng và đứa bé đều đang đợi hắn khải hoàn trở về, mong hắn có thể bảo trọng mình thật tốt.
"Xích Ngữ, hôm nay chúng ta đến địa giới nào? Tối nay sẽ nghỉ chân ở đâu?" Vân Lãnh Ca nhìn ra ngoài xe, chỉ thấy trên đường không có ai, thật quỷ dị, khiến người ta không thể không phòng bị.
"Bẩm thế tử phi, hôm nay chúng ta đã ra khỏi địa giới Kinh thành. Dựa vào tốc độ của xe ngựa chúng ta hiện nay, ít nhất phải hơn nửa tháng mới có thể đến biên cương, Thế tử đã sớm vẽ một lộ tuyến cho ty chức, dọc đường cũng có người tiếp ứng, chưa đến hai canh giờ, sẽ đến địa điểm đặt chân!" Xích Ngữ bẩm báo tình huống trước mắt cho Lãnh Ca, sau đó chờ Vân Lãnh Ca phân phó.
"Không cần vào thành, hiện tại Đông Dương rất phức tạp, rối ren, chắc chắn giặc cướp đạo phỉ sẽ nhân cơ hội làm loạn, nhưng đoạn đường chúng ta đi lại không có nửa bóng người, chỉ sợ sớm đã có người dọn dẹp nơi này, chờ chúng ta tự chui đầu vào lưới!" Vân Lãnh Ca thu lại ý cười yếu ớt trên mặt, thay vào đó là lạnh lùng, tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, trong đầu suy nghĩ về sự tình.
"Chỉ sợ đều là người của Thái tử và Nam Tinh! Trong thư Thế tử có nhắc đến Thái tử và Nam Tinh cũng có liên lạc, đoán rằng bọn họ đã sớm bày mai phục!" Xích Ngữ suy nghĩ một lát, khẳng định nói.
"Phân phó ám vệ cẩn thận, trước tiên phái vài người đến chỗ chúng ta sẽ đến điều tra một phen, để tránh trúng kế!" Vân Lãnh Ca nửa khép mắt, môi khẽ mở, vẻ mặt càng nghiêm túc.
Thấy Xích Ngữ trịnh trọng gật đầu, Vân Lãnh Ca buông màn xe xuống, dần thả lỏng, nhắm mắt nghiêng người dựa vào bên trong xe ngựa nghỉ ngơi, cũng không nói thêm nửa câu, tay vuốt bụng, cảm thụ sinh mệnh nhỏ đang dần lớn lên bên trong, đáy lòng càng lúc càng hạnh phúc.
Đây là đứa bé của nàng và A Diệp, là kết tinh tình yêu của bọn họ!
Màn đêm buông xuống, đoàn xe không tiến vào thành trấn nghỉ ngơi, mà lựa chọn một biệt viện, mấy chiếc xe ngựa nhanh chóng đi đến ngoài biệt viện, Ngâm Cầm và Ngâm Thư cẩn thận đỡ Vân Lãnh Ca xuống xe ngựa.
"Thế tử phi, nơi này an toàn, nửa tháng trước Thế tử cũng đã tra rõ tất cả biệt viện mà chúng ta sẽ đến, chính vì sợ bị kẻ địch phát hiện!" Xích Ngữ bẩm báo.
"Được, chú ý phòng thủ!" Vân Lãnh Ca gật đầu.
"Tiểu thư, nô tỳ vào phòng bếp, làm một ít thức ăn, ngài tạm nghỉ ngơi đi." Thấy Vân Lãnh Ca đã mỏi mệt, Ngâm Thư nhờ một ám vệ dẫn đến phòng bếp.
"Nghỉ ngơi theo nhóm, đề cao cảnh giác!" Vân Lãnh Ca nhìn biệt viện, trong lòng vốn căng như dây cung thoáng buống lỏng, dặn dò Xích Ngữ lần nữa.
"Thế tử phi yên tâm, tất cả đều đã chuẩn bị thỏa đáng." Dứt lời, Xích Ngữ cầm bội kiếm bước ra canh giữ bên ngoài phòng chính.
Ánh trăng lành lạnh, vạn vật yên tĩnh, ánh trăng chiếu rõ từng ngóc ngách của biệt viện, còn các ám vệ luôn tỉnh táo quan sát động tĩnh xung quanh.
Vì Vân Lãnh Ca có thai, hơn nữa lạ chỗ, nên ngủ không sâu, nửa mê nửa tỉnh, nghe âm thanh Ngâm Thư đẩy cửa tiến vào: "Tiểu thư, có người tập kích, Ngữ thị vệ bảo chúng ta lập tức lên đường, để tránh viện binh của kẻ địch đến đây!"
Vân Lãnh Ca lập tức thức tỉnh, vốn để nguyên quần áo ngủ nên nàng khoác một cái áo rồi đứng dậy rời khỏi phòng chính, đi đến nơi đậu xe ngựa.
"Có bao nhiêu người? Ám vệ có thể ngăn cản không?" Vân Lãnh Ca vừa đi vừa hỏi.
"Chỉ có vài người, đã bị dọn dẹp, chắc là thám tử, địch nhân phía sau sẽ mau chóng phát hiện, sau đó chạy đến tập kích ngay!" Ngâm Cầm đỡ Vân Lãnh Ca lên xe ngựa, nhỏ giọng nói.
Nhưng Ngâm Cầm vừa nói xong, trăm bóng người từ trên trời bay xuống, tặc nhân mặc phục sức khác nhau chẳng những không che mặt, càng to gan lớn mật cầm thêm vũ khí, sắc mặt hung hãn nhìn về phía ám vệ xung quanh.
Tất cả mọi chuyện đều đã xảy ra, mặc dù kẻ địch đến đột ngột, nhưng ám vệ vương phủ lại vô cùng bình tĩnh vây thành một vòng tròn bảo vệ ngựa xe đến một giọt nước cũng không lọt, đánh đòn phủ đầu tấn công tặc nhân bay từ trời xuống khiến bọn chúng chưa kịp đứng vững.
"Thế tử phi, ty chức mang ngài đi trước!" Xích Ngữ phát hiện đến kẻ địch chỉ tăng không giảm, ở phía xa lại truyền đến tiếng vó ngựa mạnh mẽ đanh thép, trong lòng lo lắng, nhanh chóng quyết định nói.
Vân Lãnh Ca gật đầu, lên xe ngựa, mới vừa ngồi vững vàng, thì cảm giác xe ngựa chậm rãi di chuyển.
"Ám Nhất, lưu lại một nửa người cho ngươi đủ không?" Xích Ngữ gầm lên với bóng người màu đen đang chiến đấu phía trước.
"Không nên coi thường thực lực Tam Thập Lục Thiên Cương chúng ta, ngươi đưa Thế tử phi đi trước, sau đó chúng ta sẽ đuổi theo hội hợp với các ngươi!" Trường kiếm Ám Nhất đâm ra, một chiêu lập tức đoạt đi một tính mạng của kẻ địch, không hề quay đầu đáp lời.
Xích Ngữ không nói thêm, điều khiển xe ngựa, phất tay với thị vệ đang ẩn núp, ý bảo bọn họ đuổi theo.
"Xích Ngữ, chỗ Ám Nhất có đến hơn trăm người, có thể lấy ít địch nhiều không?" Vân Lãnh Ca cau mày, hỏi.
"Thế tử phi yên tâm, trong số đó có đến một nửa ám vệ do chính bản thân Thế tử tự mình huấn luyện, có thể lấy một địch mười, là thị vệ tinh nhuệ nhất vương phủ, tuyệt đối có thể nhẹ nhàng diệt địch!" Xích Ngữ nhướng mày, tự tin cười, trấn an nói.
Vân Lãnh Ca đành gật đầu, chỉ sợ đoạn đường kế tiếp này không còn yên ổn nữa rồi.