Vân Lãnh Ca rũ mắt xuống, cảm nhận sự mềm mại điên cuồng ở môi, tình yêu say đắm dịu dàng xa cách từ lâu, cứng đờ hồi lâu, thì cảm thấy nụ hôn đói khát của Mộ Dung Diệp dần trở nên nhu hòa xuống, đôi môi kề nhau, hai lưỡi dây dưa, cảm nhận tình yêu sâu đậm của nhau.
Vân Lãnh Ca chua xót, nước mắt phẫn nộ lại trào ra, hai tháng nay có trời mới biết nàng lo sợ không yên thế nào, nàng sợ trên đời này không còn nam nhân tên Mộ Dung Diệp nữa, nàng sợ người nàng yêu hai đời sẽ bỏ nàng ra đi, nàng sợ về sau lòng nàng sẽ trở nên trống rỗng, không thể lấp đầy được nữa.
Mộ Dung Diệp lưu luyến hôn Vân Lãnh Ca, cánh môi nhẹ nhàng như lông vũ, dường như có thể khiến lòng nàng an ổn, để cảm xúc kích động giận dữ của nàng từ từ dịu xuống.
Vân Lãnh Ca chợt giơ tay lên, ôm cổ Mộ Dung Diệp, môi anh đào ngậm chặt môi hắn, chậm rãi hôn sâu hơn, nàng trở nên chủ động hơn, ném tất cả e lệ đi, học sự điên cuồng của Mộ Dung Diệp, trúc trắc bá đạo vòng quanh đầu lưỡi hắn, cố chấp quấn quanh, không để hắn rời khỏi nàng.
Mộ Dung Diệp hơi sững sờ, khẽ mở ra mắt, nhìn Vân Lãnh Ca, thấy hàng mi nàng run rẩy không ngừng, dưới mí mắt nửa khép còn vương nước mắt.
Mộ Dung Diệp chợt đau lòng, trái tim cực kỳ đau đớn, hắn càng tự trách, hắn không ngờ Ca nhi sẽ đau khổ như vậy, hắn chỉ nghĩ bản thân đã trở nên hèn mọn rồi, nhưng không nghĩ rằng Ca nhi sẽ đau thấu tâm can nếu đánh mất hắn.
Hơi thở quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi, sự ấm áp đó vẫn không thay đổi, sắc mặt tái nhợt của Vân Lãnh Ca trở nên đỏ ửng, dốc hết tâm ý để biểu lộ nỗi nhớ mong và tình cảm sâu đậm của nàng, cho đến khi đầu lưỡi tê dại, cánh môi sưng đỏ, Vân Lãnh Ca mới lưu luyến chấm dứt nụ hôn này.
Vân Lãnh Ca ôm mặt Mộ Dung Diệp, ánh mắt hàm chứa sự vui sướng cẩn thận dò xét gương mặt hắn.
"Ca nhi, nàng không tức giận sao?" Tầm mắt Mộ Dung Diệp khóa chặt nét mặt Vân Lãnh Ca, thận trọng hỏi.
"Thiếp có tư cách gì để tức giận đây, thiếp không phải là gì của chàng cả mà." Vân Lãnh Ca hừ lạnh, giận dữ nói, tuy nói thế, nhưng ánh mắt nàng vẫn không rời Mộ Dung Diệp.
"Ca nhi, ta sai rồi! Nàng tha thứ cho ta được không?" Tay Mộ Dung Diệp vòng qua eo Vân Lãnh Ca, kéo gần khoảng cách giữa hai người, thân thể kề sát, nhỏ giọng nói.
"Sai chỗ nào?" Vân Lãnh Ca không muốn bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy, dù sao lời nói khi nãy của hắn đã thật sự khiến bản thân nàng đau như đao cắt, nhưng trong tâm niệm, thì yêu người nam nhân đã bình an trở về này đến tận xương, đáy lòng nàng lại cảm thấy thật may mắn, chỉ cần hắn vẫn còn sống, những lời khốn kiếp kia của hắn thì có là gì? Sau này thời gian còn dài, bản thân sẽ có cơ hội trừng phạt hắn!
"Ta không nên nói để nàng tái giá..." Mộ Dung Diệp khổ sở, nhắc đến tái giá thì càng thêm đau xót, nhỏ giọng nói: "Nhưng Ca nhi à, ta rất lo lắng, nàng sẽ không thích, sẽ ghét bỏ ta...ta sợ khi ta tìm được nàng, nàng sẽ không cần ta nữa..."
Nghe hắn tự ti như thế, thấy mắt phượng hắn tràn ngập khổ sở, Vân Lãnh Ca khó nén nước mắt, Mộ Dung Thế tử hắn kiêu ngạo như vậy, ngông cuồng như vậy, tùy ý như vậy, vì sợ mình ghét, lại nguyện ý ở lại thâm sơn cùng cốc, vượt qua quãng đời còn lại.
"A Diệp, chàng nhìn thiếp này!" Thấy Mộ Dung Diệp khẽ buông mắt, không dám nhìn mình, Vân Lãnh Ca cương quyết ra lệnh cho hắn nâng mắt lên.
"Chàng nghe đây, thiếp yêu chàng, không phải vì chàng là Mộ Dung Thế tử quyền thế ngập trời, cũng không vì chàng có tướng mạo xuất chúng, thiếp yêu con người thật sự của chàng, không liên quan đến danh vọng, bề ngoài của chàng!" Vân Lãnh Ca đẫm lệ nhìn hắn, nước mắt che mờ tầm nhìn, trong làn nước, hình như dáng vẻ của hắn hơi mơ hồ.
"Nếu như chàng bận lòng..." Vân Lãnh Ca dừng một lát, lấy một cây chủy thủ ra: "Thiếp sẽ hủy gương mặt thiếp." Nói xong, Vân Lãnh Ca nhanh chóng rút đao ra, dự định rạch mặt mình.
"Ca nhi..." Mộ Dung Diệp kinh hãi, vội vàng đánh rớt chủy thủ của Vân Lãnh Ca, ôm chặt nàng, dường như muốn hòa nàng vào máu xương của mình.
"Ca nhi, do ta khốn kiếp, ta không tốt, ta không nên nghĩ vậy, ta không nên đẩy nàng cho người khác!" Mộ Dung Diệp nhẹ nhàng nói, chân thành hối hận.
Vân Lãnh Ca ngẩng đầu, bỗng nhiên, nàng chạm vào khóe mắt hắn, nhìn giọt lệ kia chảy xuống từ khóe mắt, chảy qua mặt, từ cằm nhỏ xuống, nàng xúc động, trong lòng chợt đau xót.
"Đúng vậy, chàng là Mộ Dung Diệp, Mộ Dung Diệp vô pháp vô thiên, Mộ Dung Diệp phách lối cuồng vọng, càng là Mộ Dung Diệp dùng cả đời để yêu thiếp, trừ chàng ra, ai có thể yêu thiếp hơn đây? Chàng có thể yên tâm giao thiếp cho người khác sao?" Vân Lãnh Ca ôm chặt thắt lưng Mộ Dung Diệp, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào lòng hắn, nghe nhịp tim mạnh mẽ không quy luật của hắn, tham luyến ngửi mùi cỏ xanh trên người hắn, âm thanh hơi khàn nhưng hàm chứa ý làm nũng.
"Thì ra trong lòng Ca nhi nghĩ ta như thế." Mộ Dung Diệp khẽ cười, nội tâm trống rỗng dần được lấp đầy, người trong lòng nhỏ bé đến vậy, nhưng hắn vẫn cảm giác hắn đang ôm lấy cả thế gian này.
"Nhưng vi thê thích phu quân liều lĩnh." Vân Lãnh Ca ngẩng đầu lên cười nhìn Mộ Dung Diệp, khóe môi cong hơn, nhỏ giọng cười nói.
Mộ Dung Diệp chợt động tình, nhìn đôi mắt nàng khi cười cong lên như vầng trăng khuyết, nỗi đau nhiều ngày qua bỗng dưng biến mất hẳn, hắn cúi đầu hôn lên ánh mắt nàng, dịu dàng, ấm áp hôn lông mi, chóp mũi, gương mặt, cằm, cuối cùng là đôi môi hồng nộn của nàng. sutucuoiga die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Vân Lãnh Ca nhắm chặt đôi mắt, môi mọng khẽ mở, nghênh đón nụ hôn dịu dàng dần trở nên cuồng nhiệt của hắn.
Nỗi nhớ điên cuồng, nụ hôn tràn đầy tình ý, êm ái như nước rồi lại nhiệt liệt như lửa.
Cảm nhận được tình cảm mà hắn biểu đạt qua nụ hôn, Vân Lãnh Ca như được bao trong làn nước ấm, không còn cảm giác lạnh thấu xương như trước nữa, chỉ thấy ấm áp như xuân về.
Bàn tay Mộ Dung Diệp từ từ dao động bên eo nàng, tháo đai lưng nàng, luồn qua áo trong, xoa làn da trơn mềm như tơ lụa, thoáng chốc, cơ thể hai người cùng run rẩy.
"A Diệp, Xích Ngôn vẫn còn ở đây, đừng làm loạn!" Vân Lãnh Ca mê ly nhìn Mộ Dung Diệp, đè bàn tay không an phận của hắn xuống, ánh mắt thoáng thấy Xích Ngôn hình như có dấu hiệu tỉnh lại, nhất thời sắc mặt đỏ lên, tiếng nói nhỏ xíu mềm mại.
Nghe vậy, Mộ Dung Diệp đành dừng hành động muốn để lại dấu ấn trên cổ Vân Lãnh Ca, lửa dục nhịn đã lâu không được phóng thích càng ngày càng hừng hực.
Mắt phượng lưu chuyển, mang theo ý xấu, bàn tay bắt được tay Vân Lãnh Ca đặt vào nơi đó, để nàng cảm nhận ngọn lửa mạnh mẽ của hắn.
"Mộ Dung Diệp, mấy tháng không gặp, chàng lưu manh hơn rồi!" Chạm vào nơi cứng rắn nào đó, tay Vân Lãnh Ca nóng như lửa đốt kinh hoảng thu về, đôi mắt trợn to lên án nói.
Thấy Ca nhi lại lanh lợi như xưa, trái tim Mộ Dung Diệp ngọt như ăn mật, nhếch môi cười, thật tốt, Ca nhi vẫn còn bên cạnh mình, may thay Ca nhi không từ bỏ mình, vẫn nguyện ý đi cùng mình.
"Vi phu lưu manh với nương tử, là thiên kinh địa nghĩa!" Mộ Dung Diệp cố ý ghé sát vào tai Vân Lãnh Ca nhỏ giọng nói, phả hơi nóng vào chiếc cổ trắng nõn của nàng, Vân Lãnh Ca xấu hổ, bị hắn kích thích run rẩy hồi lâu.
Lúc này, Xích Ngôn nằm trên giường đột nhiên rên rỉ, Mộ Dung Diệp và Vân Lãnh Ca liếc mắt nhìn nhau, lập tức đi vào, nhìn thương thế của Xích Ngôn.
Vân Lãnh Ca kéo cửa gỗ mục nát kia ra, "ken két", trong phút chốc ba người đang nằm sát cửa nghe lén ngã nhào.
Thấy Vân Lãnh Ca cau mày nhìn chằm chằm cửa, Xích Ngữ lúng túng cười trừ, nói trước: "Thế tử phi, ty chức lo lắng cho Xích Ngôn, ngàn vạn lần ngài không nên suy nghĩ nhiều!"
"Đúng vậy, đúng vậy, tiểu thư, chúng ta thật sự không hề nghe lén ngài và cô gia nói chuyện đâu!" Ngâm Cầm nghiêm trang tiếp lời.
Dứt lời, hai ánh mắt muốn giết người từ Ngâm Thư và Xích Ngữ lập tức bắn về phía Ngâm Cầm, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Ngâm Cầm nhận thấy ánh mắt chỉ trích của hai người họ, mới phát hiện câu kia không phải mình đã không đánh mà khai sao? Vừa nghĩ thế, thì hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của bản thân.
Vân Lãnh Ca nghiêm mặt nhìn ba người, thấy ba người họ đang cười giả lả, thì cười ‘hì hì’, chỉ cần A Diệp mạnh khỏe, còn có chuyện gì đáng để nàng tức giận nữa chứ?
"Thế tử...", bên trong vang lên giọng nói yếu ớt của Xích Ngôn.
Vân Lãnh Ca bước nhanh lên trước, tập trung nhìn kỹ, Xích Ngôn thấy nàng thì ngạc nhiên.
"Thế tử phi?" Xích Ngôn run sợ hồi lâu, không chắc chắn hỏi, giây lát, lại thấy ba người Xích Ngữ ở phía sau chạy đến, kinh ngạc nói: "Xích Ngữ, Ngâm Thư..." Cuối cùng nhìn thấy Ngâm Cầm, âm thanh đột nhiên thấp xuống hẳn: "Tiểu Cầm..."
Ngâm Cầm ừ một tiếng, tùy tiện ngồi trước giường, không kiêng dè cầm tay Xích Ngôn, ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn nhau.
"Ngôn ca, huynh sao rồi?" Ngâm Cầm quan tâm hỏi.
"Ta không sao, phiền muội lo lắng rồi! Do ta không tốt, nhưng vì ta vẫn hôn mê, nếu không nhất định đã sớm đi tìm muội!" Xích Ngôn kéo khóe môi, dịu dàng nói.
Vân Lãnh Ca thấy thế, ánh mắt chất vấn nhìn Mộ Dung Diệp, như hỏi ‘người ta cũng biết tỉnh lại tìm người yêu, chỉ có tên ngu ngốc chàng, còn trốn tránh thiếp’.
Mộ Dung Diệp lấy lòng cười trừ, mắt phượng chớp chớp, không cần nói cũng biết.
Vân Lãnh Ca hừ lạnh, cố làm kiêu nghiêng đầu đi, nhưng không thể che giấu niềm vui nơi đáy mắt.
Còn Xích Ngữ buồn nôn nhìn hai người Xích Ngôn công khai chàng chàng thiếp thiếp, không xem ai ra gì, nhìn hồi lâu, hình như đáy lòng hơi hâm mộ, ghé mắt nhìn Ngâm Thư im lặng không nói, đáy mắt tràn ra oán khí nhàn nhạt.
Để lại ba người giúp chăm sóc Xích Ngôn, Vân Lãnh Ca kéo Mộ Dung Diệp đến rừng cây, nàng cần phải hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì.
"Ca nhi, Ngũ Hoàng tử thật sự truyền tin nói hắn ta để ý nàng sao?" Vân Lãnh Ca còn chưa hỏi, ngược lại Mộ Dung Diệp đã đổ bình dấm chua rồi.
"Đúng vậy, ai bảo thiếp có sức hấp dẫn, chàng nhất định phải quý trọng thật tốt, ngày nào đó coi chừng thiếp mang con chàng chạy theo người khác đó." Vân Lãnh Ca run run hồi lâu, mới nén cười nói.
"Ta xem ai dám!" Nghe vậy, Mộ Dung Diệp bá đạo ôm chặt Vân Lãnh Ca vào lòng, khôi phục dáng vẻ ngông cuồng tự đại.
"Ngũ Hoàng tử sẽ được lập làm Thái tử, là Thái tử tương lai của Đông Dương, sao hắn ta không dám chứ?" Vân Lãnh Ca cười hì hì, cố ý trêu đùa hắn.
"Không có gia chạy ngược chạy xuôi tranh đấu giành thiên hạ cho hắn, hắn có thể ngồi lên vị trí Thái tử này sao?" Mộ Dung Diệp chê cười, ranh mãnh nhìn Vân Lãnh Ca, cười nhẹ nói: "Nếu hắn ta dám, gia sẽ cho hắn trở về vị trí Ngũ Hoàng tử lần nữa!"
"Ô kìa, nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng nè, nửa canh giờ trước, không biết ai còn muốn chết muốn sống, thay đổi nhanh vậy ta!." Vân Lãnh Ca nghĩ đến đời này nàng phải nắm lấy cái chân đau đó của Mộ Dung Diệp, nói không lại hắn sẽ dùng cái này mắng hắn, không làm hắn cam tâm tình nguyện khuất phục thì nàng không phải là Vân Lãnh Ca!
Mộ Dung Diệp bất đắc dĩ, hắn biết Ca nhi không dễ dàng tha thứ cho hắn, xem ra muốn xoa dịu khúc mắc này của Ca nhi có lẽ phải cần thời gian thật lâu, nhưng mà, đường tình còn dài, hắn còn nhiều thời gian dùng hành động của bản thân để chứng minh.
Hắn sợ nhất chính là Ca nhi sẽ giữ trong lòng, nếu Ca nhi không quan tâm hắn nữa, hắn phải làm sao đây?
"Có phải Ca nhi muốn nghe đường anh dũng tác chiến của ta không?" Mộ Dung Diệp tự thấy đuối lý, chuyển đến đề tài Vân Lãnh Ca muốn tìm hiểu.
Quả nhiên, Vân Lãnh Ca lập tức bị hấp dẫn, quả quyết gật đầu, chờ hắn kể lại.
"Thật ra, Bắc Nguyệt có Vũ Văn Trạch xe chỉ luồn kim, cộng thêm phụ vương trấn giữ, cho nên cũng không tham dự vào lần loạn lạc này, Nam Tinh thiếu sự giúp đỡ của Bắc Nguyệt, không thể tạo thành họa lớn gì, cho nên ta đối chiến với Nam Tinh, cũng không mất nhiều thời gian để dành chiến thắng, như nàng đã biết, Nam Tinh nộp hàng thư, cúi đầu xưng thần với Đông Dương, sau khi ta chỉnh binh xong, chỉ mang theo ám vệ của mình chạy đến Lăng thành, không mang quân đội theo, thứ nhất ta dự tính sẽ tiến thẳng đến biên cương, sợ mang nhiều sẽ rất phiền phức, sợ Hoàng đế sẽ hiểu lầm cách làm của ta, dù sao Bắc Nguyệt bảo trì trung lập, Nam Tinh đã đầu hàng, nếu ta vẫn dẫn theo đại quân, trước mắt chiến tranh vừa kết thúc, khó tránh sẽ bị người hiểu lầm có ý niệm khởi binh mưu phản, thứ hai, thị vệ vương phủ có hơn trăm người, đi lại ở cảnh nội Đông Dương, trên đường trừ một số binh địch chưa tiêu diệt hoặc phỉ đồ không chịu nổi một kích, sẽ không có quá nhiều nguy hiểm, ám vệ đủ để ứng phó rồi!" Mộ Dung Diệp bình thản, nói đại khái về cuộc chiến đã xảy ra hai tháng trước, giương mắt bắt gặp ánh mắt lo lắng của Vân Lãnh Ca, trong lòng ấm áp, tay ôm eo nàng thật chặt. editedbysutuoicuoiga di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Tiếp tục nói: "Vũ Văn Minh có thể tránh khỏi tai mắt của Vũ Văn Trạch để điều thị vệ đến ám sát ta, tuyệt đối không dễ, cho nên người đến sẽ không nhiều, không thể khiến ta hoang mang, nhưng mà, ta đã đoán sai về Nam Tinh, Nam Tinh phái Sứ giả đến Đông Dương giao hàng thư, ngoài mặt thần phục, thật ra bọn họ lén lút trì hoãn thời gian, vốn nên ra roi thúc ngựa năm ngày đến Kinh thành nhưng đã bị bọn hắn trì hoãn đến tám ngày, còn ta vội vã rời đi, nên sơ sót, không ngờ sau lưng, Nam Tinh phái một vạn người, bày phục binh ở nơi ta đi ngang qua, quyết phải đánh chết ta, sau đó không có ta, bọn họ sẽ tiếp tục phát động chiến tranh, muốn đoạt lấy Đông Dương!"
Vân Lãnh Ca cắn môi dưới, hắn nói hời hợt như vậy, nhưng bản thân nàng biết, tình huống lúc đó rất hung hiểm, một vạn người đối địch với hơn một trăm người, trận đánh kia thảm thiết dường nào, tất cả ám vệ vương phủ đều bỏ mình, còn hắn và Xích Ngôn cũng bị ép rơi xuống vách đá, nếu không phải A Diệp vội vã muốn gặp mặt nàng, sao sẽ lơi lỏng hành động bất thường của Nam Tinh đây.
Thấy đôi mắt Vân Lãnh Ca phủ hơi nước, Mộ Dung Diệp nhẹ nhàng nắm tay nàng, trấn an nói: "Ca nhi, không liên quan đến nàng, do Nam Tinh quỷ kế đa đoan, bằng mặt không bằng lòng, binh bại mà vẫn không từ bỏ, chẳng lẽ bọn họ nghĩ rằng giết chết ta thì bọn họ có thể tùy ý xâm phạm Đông Dương sao?"
"Tình huống bên ngoài ra sao?" Mộ Dung Diệp không muốn Vân Lãnh Ca khóc, nâng tay lên, nhẹ nàng lau nước mắt trên mặt nàng, đành nói sang chuyện khác.
Vân Lãnh Ca suy nghĩ một lát, lại lắc đầu, thấy Mộ Dung Diệp nghi hoặc, hít mũi, giải thích: "Nghe tin tức Ngũ Hoàng Tử truyền đến, thiếp lập tức chạy đến Cẩm Châu ngay, trừ về chuyện của chàng ra, thiếp không để ý những thứ khác, cũng không phái người hỏi thăm, cho nên không biết, nhưng mà, không nghe tin tam quốc dấy binh gây chiến, nếu có Xích Ngữ nhất định sẽ nói cho thiếp biết!"
Nghe xong, Mộ Dung Diệp sờ mũi nàng, trìu mến nói: "Sao phu quân nàng dễ chết vậy được, xem như vì ta cả ngày lẫn đêm đều nhớ nàng, nên ta sẽ giữ lại một mạng!"
"Nhưng thiếp thật sự bị dọa sợ, hơn hai tháng qua không có tin của chàng, nên rất lo lắng đó." Vân Lãnh Ca uất ức nói.
"Do ta không tốt, về sau chúng ta sẽ không chia xa nữa được không? Sau khi trở lại Kinh thành phục mệnh, ta sẽ xin cáo quan, trừ phi Hoàng thượng hạ chiếu, nếu không sẽ không bao giờ vào kinh nửa bước." Mộ Dung Diệp cúi đầu hôn môi Vân Lãnh Ca, dịu dàng an ủi.
"Nhưng không phải chàng nói Nam Tinh vẫn chưa từ bỏ sao? Vậy chẳng phải chàng sẽ lại đi chinh chiến nữa sao?" Vân Lãnh Ca hỏi dồn.
"Ta đã mất tích hai tháng, nhưng nàng không nghe được có dấu hiệu khởi binh, có lẽ phụ vương ta đã chạy đến biên cương rồi, Bắc Nguyệt hành quân lặng lẽ, đương nhiên sẽ không có chiến hỏa, nếu phụ vương nghe tin ta chết, nhất định sẽ chủ động xin chiến!" Mộ Dung Diệp giương môi cười, chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình.
"Phụ vương hiểu chàng như vậy, ông hẳn sẽ không tin chàng đã chết đâu." Vân Lãnh Ca bĩu môi oán trách nói.
Mộ Dung Diệp đồng tình, hắn cũng nghĩ như vậy, cười nói tiếp: "Nhưng hai tháng rồi ta chưa hề xuất hiện, đoán chừng ông ấy đã không ngồi yên được nữa, nhưng ông biết nàng nhất định sẽ tìm ta, cho nên mới không đến Cẩm Châu làm lớn chuyện!"
[] di hoa tiếp mộc: (dời hoa nối cây) nguyên là tên một trong kế mà người Trung Quốc thường đề cập đến. Di hoa tiếp mộc là thủ đoạn vu oan giá hoạ, đẩy tội lỗi của người này sang cho người khác bằng cách dựng những chứng cớ giả tạo, đánh lừa cơ quan pháp luật.
Editor: Gà
"Cái gì?!" Hoàng đế đang phê tấu chương nghe vậy thì trở nên kinh hãi, biến sắc, không để ý đến uy nghi, đôi mắt trợn to, không thể tin lớn giọng hỏi ngược lại.
"Nô tài cũng không rõ, vừa rồi có một cung nữ cung Hi Hòa báo lại, nói sáng nay Quý phi không hiểu sao đã qua đời!" Thân thể thái giám Tổng quản run lẩy bẩy, lời nói hốt hoảng rõ ràng.
"Bây giờ ngươi lập tức truyền chỉ, phong tỏa cung Hi Hòa cho trẫm, bất luận người nào cũng không được ra ngoài, chờ trẫm tuyên triệu!" Trong nháy mắt Hoàng thượng lập tức đưa ra quyết định, nổi trận lôi đình truyền lệnh.
"Dạ, nô tài cáo lui." Thái giám thở phào nhẹ nhõm, xoay người rời đi ngay.
"Uông Minh Hải!" Ánh mắt Hoàng thượng lóe sáng, sắc mặt biến ảo, một lát sau, hô to.
Uông công công chờ đợi bên ngoài vội đi vào, cung kính hành lễ.
"Đến vương phủ mời Mộ Dung Thế tử đến đây! Nói trẫm chờ hắn ở cung Hi Hòa! Nhanh lên!" Giọng nói Hoàng thượng cao hơn bình thường vài phần, sắc mặt vô cùng khó coi, thấy tình cảnh này, Uông công công nhất thời thấp thỏm, nhanh chân chạy đến Mộ Dung Vương phủ. sutucuoiga Die nd da nl e q uu ydo n
Đoàn Bắc Nguyệt sứ giả mới vừa đi, Vũ Văn Mẫn đã chết không rõ ràng ở Hoàng cung Đông Dương, quá bất thường rồi, sợ rằng, sắp đại loạn rồi!
Mộ Dung Vương phủ, Mộ Dung Diệp và Vân Lãnh Ca vẫn ngủ nướng không chịu thức giấc, thì nghe Xích Ngôn bên ngoài nói, tiếng nói y vẫn bĩnh tĩnh, nhưng vẫn mơ hồ lộ ra lo lắng: "Thế tử, Thế tử phi, Hoàng cung truyền tin, nói Mẫn quý phi đã qua đời!"
Xích Ngôn nói xong, trong nháy mắt hai người trên giường cùng mở mắt, nghiêng đầu liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hiểu rõ, nhanh chóng mặc y phục xuống giường, mở cửa để Xích Ngôn vào bẩm báo chi tiết.
"Có ý gì? Sao lại nói Vũ Văn Mẫn đã qua đời?" Mộ Dung Diệp vừa rửa mặt vừa hỏi.
"Thuộc hạ cũng không rõ lắm, người truyền tin nói hôm nay Mẫn Tuệ công chúa không rời giường, lúc đầu đám tỳ nữ trong cung Hi Hòa cho rằng trời lạnh nên nàng muốn ngủ thêm, không suy nghĩ nhiều, sau đó, đến giờ ăn điểm tâm, cung nữ cận thân của Mẫn Tuệ quý phi cảm thấy không ổn, lập tức vào điện hỏi thăm, nhưng không ngờ, dù nàng ta gọi thế nào, Quý phi vẫn nằm trên giường không đáp, lúc này cung nữ mới luống cuống, thăm dò hơi thở của nàng, phát hiện thân thể nàng lạnh lẽo, đã chết lâu rồi!" Xích Ngôn nói nhanh.
"Ta lập tức vào cung!" Vẻ mặt Mộ Dung Diệp bình tĩnh, lạnh nhạt nói: "Hoàng thượng nói thế nào?"
"Hoàng thượng ra lệnh phong tỏa cung Hi Hòa, không cho bất cứ ai ra vào, chờ ngài ấy đến hỏi!" Xích Ngôn nói chi tiết.
Vân Lãnh Ca nhanh chóng giúp Mộ Dung Diệp buộc ngọc đái (thắt lưng), nhíu mày nói: "A Diệp, thiếp vào cung với chàng, biết đâu có thể giúp đỡ một chút gì đó!" Cho dù đã chết nhưng thi thể có thể nói chuyện, có thể tìm được không ít dấu vết từ trong đó, mặc dù y thuật đại phu cổ đại tạm được, nhưng năng lực kiểm nghiệm thi thể hẳn không thể bằng nàng.
Mộ Dung Diệp gật đầu, sau khi hai người rửa mặt xong, lập tức chạy đến Hoàng cung.
Một đường không trở ngại, vào Hoàng cung, hai người chạy thẳng đến cung Hi Hòa.
Giờ phút này khắp cung Hi Hòa đều có cấm vệ quân canh giữ, dáng vẻ sẵn sàng đón địch khiến thái giám cung nữ đi ngang qua đều run rẩy, "Tham kiến Thế tử, Thế tử phi!" Cách đó không xa thị vệ nhìn thấy Mộ Dung Diệp và Vân Lãnh Ca, nhanh chóng hành lễ.
Mộ Dung Diệp giơ tay, không lên tiếng, chỉ kéo tay Vân Lãnh Ca bước vào cung.
Không khí ngoài điện nghiêm trang, nhưng trong điện lại rất căng thẳng, ai nấy đều cảm thấy lo lắng, mỗi người đều mang vẻ mặt không giống nhau, Vân Lãnh Ca nhìn ra dưới gương mặt mỗi người, đều cất giấu sợ hãi và lo lắng cực độ.
Vũ Văn Mẫn chết rồi, dưới tình huống đoàn sứ giả Bắc Nguyệt vừa rời đi, điểm khả nghi không ít, người dính líu cũng rất rộng, nếu tin tức này truyền đến Bắc Nguyệt, e rằng đây sẽ là mồi dẫn hỏa phát động chiến tranh!
Lòng Vân Lãnh Ca khẽ động, bỗng nhiên nhớ đến vài ngày trước Mộ Dung Diệp từng nói, sư xuất hữu danh, muốn chinh phạt phải có lý do, Vũ Văn Mẫn chết đi chẳng lẽ chính là mấu chốt ư? Trong lòng hồi hộp một phen, chẳng lẽ Vũ Văn Minh tự tay giết muội muội ruột thịt của mình để khơi mào lên mâu thuẫn này? Ý niệm này chỉ thoáng qua, nhưng khiến Vân Lãnh Ca không rét mà run!
Quá đáng sợ, nếu thật như vậy, thì tâm cơ Vũ Văn Minh thật thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn, vì đạt được mục đích mà sẵn sàng hi sinh đồng bào muội muội!
Mộ Dung Diệp chú ý thấy sắc mặt Vân Lãnh Ca đại biến, vội vàng dừng chân, hỏi: "Ca nhi, sao vậy."
Vân Lãnh Ca nhón chân, nhỏ giọng nói ý nghĩ của mình vào tai hắn, dứt lời, thấy Mộ Dung Diệp khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo, lập tức hiểu hắn nhất định đã kinh nghi vài phần.
"Nếu như Ca nhi nói, thiên hạ này sắp bắt đầu thay đổi rồi!" Mộ Dung Diệp buông mí mắt xuống, ý vị sâu xa nói, truyền lệnh cho Xích Ngôn phía sau: "Truyền lệnh bản Thế tử, điều động toàn bộ Tam Thập Lục Thiên Cương, Thất Thập Nhị Địa Sát, đến vương phủ đợi bản Thế tử sai phái!"
Xích Ngôn nghe vậy cả kinh, sau đó sắc mặt nghiêm túc nhanh chóng rời khỏi Hoàng cung.
"Rất nghiêm trọng sao? Đáng để chàng lấy ra tất cả ám vệ lợi hại nhất ư?" Vân Lãnh Ca biết đây là ám vệ Mộ Dung Vương phủ nghiêm chỉnh huấn luyện, võ công không chỉ cao hơn một hai bậc so với những thị vệ bình thường, trước kia Mộ Dung Diệp chưa bao giờ phái bọn họ ra ngoài, hiện giờ lại xuất động tất cả, xem ra chuyện rất cấp bách rồi!
"Không quá hai ngày, tin Vũ Văn Mẫn qua đời sẽ truyền đến Bắc Nguyệt, khẳng định Bắc Nguyệt đế sẽ tức giận, công chúa của một nước gả cho Đông Dương làm phi chưa được một tháng đã chết không rõ nguyên do, tương đương với không nể mặt Bắc Nguyệt, mặc kệ thế nào, dù Bắc Nguyệt đế biết có bẫy, cũng sẽ xuất binh thảo phạt! Thái tử cũng sẽ lộ ra răng nanh, đến lúc đó, chúng ta loạn trong giặc ngoài, ta nhất định không thể phân thân, ta phân công bọn họ ở vương phủ bảo vệ nàng, để có thể an tâm đôi chút." Vẻ mặt Mộ Dung Diệp nặng nề, chậm rãi nói, ánh mắt nhìn Vân Lãnh Ca mang theo lo lắng!
"Yên tâm đi, chàng quên rồi ư? Trước đó vài ngày không phải chàng nói khinh công của thiếp có chút thành tựu sao? Mặc dù không thể ứng phó với kẻ địch, nhưng có thể tự vệ mà!" Vân Lãnh Ca cười trấn an.
Mộ Dung Diệp bất đắc dĩ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn quyết định phải chú ý tăng cường người bảo vệ vương phủ, Ca nhi là người quan trọng nhất với hắn, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép có một chút sơ sót nào.
Vân Lãnh Ca cảm nhận Mộ Dung Diệp đang siết chặt tay mình, thầm thở dài, mưa gió sắp đến, núi sông rung chuyển, cả vùng đất sắp nhấc lên một cuộc chiến tranh kinh thiên động địa gió tanh mưa máu rồi! Chịu khổ vẫn là những bách tính bình dân muốn an cư lạc nghiệp.
Bước vào cửa điện, hai người trực tiếp đi vào tẩm cung của Vũ Văn Mẫn.
Vân Lãnh Ca nhìn quanh một vòng nội điện, thấy đám người trong phòng, vài tên thái y quỳ xuống trước giường, thân thể run rẩy dập đầu trên đất giữ yên lặng, Hoàng thượng trầm như nước ngồi trên giường lớn có đặt thi thể Vũ Văn Mẫn, không nói một câu.
Cung nữ trông coi cung điện càng câm như hến, không dám thở mạnh, chỉ sợ chọc giận thiên tử, bọn họ chỉ là những con cá nhỏ bé trong chậu thôi.
"Thần phụ/vi thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn an!" Hai người đi lên hành lễ với Hoàng thượng.
Hoàng thượng khoát tay áo: "Không cần đa lễ!" Dứt lời, tầm mắt ông ta chuyển từ Vũ Văn Mẫn qua Mộ Dung Diệp và Vân Lãnh Ca, trầm giọng nói: "Người Thái y viện đều là phế vật, không nhìn ra nguyên nhân chết của Quý phi, trẫm nghe nói y thuật Thế tử rất cao, kính xin Thế tử giúp tra xét một phen!"bg-ssp-{height:px}
Vài tên thái y bị Hoàng thượng nhắc đến càng thêm run sợ trong lòng, thân thể càng phát run.
Mộ Dung Diệp quy củ đáp lời, đi đến giường, mắt nhìn xuống Vũ Văn Mẫn đã chết, thấy hai mắt nàng ta khép chặt, sắc mặt hồng nhuận, nụ cười an ổn, vẫn tuyệt diễm khuynh thành, ngay cả đôi môi đỏ mọng cũng còn sáng bóng nhàn nhạt, nếu không phải đã ngừng thở, thì nhìn nàng ta tựa như đang say giấc mộng.
"Ca nhi, nàng đến xem một chút." Mộ Dung Diệp nhìn vài lần, trong lòng đã có suy nghĩ, nhưng ánh mắt thoáng nhìn Vân Lãnh Ca thấy nàng nghễnh cổ muốn xem tình huống bên trong, thấy thế, hắn cảm thấy có chút buồn cười, nên lên tiếng.
"Nội tử (vợ) có nghiên cứu y thuật, để nàng chẩn đoán một lần sẽ càng ổn thỏa hơn!" Mộ Dung Diệp nhìn ánh mắt nghi hoặc của Hoàng đế, cười nhạt giải thích.
Hoàng đế khẽ đồng ý, gương mặt xưa nay vốn lạnh nhạt thì lúc này đã vô cùng khó coi, mặc dù không phát tác, nhưng chân mày nhíu chặt, môi mím lại, ánh mắt sắc bén, thân thể căng thẳng, tỏ rõ ông ta đang tức giận. Quanh thân Hoàng đế tràn đầy không khí đè nén, khiến người ta không dám nhìn gần.
Vân Lãnh Ca đứng bên cạnh Mộ Dung Diệp, lấy ngân châm dùng vải bao trong ngực ra, lấy ra một cây đâm vào cổ họng Vũ Văn Mẫn, mặt khác lại lấy một cái nữa, cách y phục đâm vào phần dạ dày của nàng ta, hai ngân châm đều biến thành màu đen, lúc này mới nói: "Ngân châm biến thành màu đen, nói rõ Quý phi nương nương đã trúng độc mà chết, châm biến thành đen có xen lẫn mùi hương hoa nhàn nhạt, trong miệng Triệu tiệp dư cũng có mùi giống như thế, hẳn đã bị hoa độc nào đó làm hại, dĩ nhiên, cũng có khả năng là hỗn độc []." Nói xong, dừng một chút, lật thi thể Vũ Văn Mẫn qua, khẽ kéo cổ áo của nàng ta, tiếp tục nói: "Phần lưng bắt đầu xuất hiện thi ban [], thời gian tử vong ít nhất là nửa canh giờ trước." Vân Lãnh Ca lấy ra một bao tay màu trắng, mang vào, đang lúc ánh mắt mọi người kinh hãi, ung dung mở môi Vũ Văn Mẫn ra, phát hiện màng môi nhầy xuất hiện sự thay đổi, khô, cứng, nâu đen, cuối cùng cho ra một kết luận: "Mẫn Tuệ quý phi bị người mưu hại vào tối hôm qua trong khoảng từ giờ sửu đến giờ dần!"
[] hỗn độc: độc dược được pha chế với nhiều nguyên liệu hỗn hợp
[] thi ban: sự cương cứng của cơ thể sau khi đã chết vài giờ, thường kéo dài từ đến ngày
"Giải thích của Ca nhi thật mới mẻ độc đáo, phương thức phán đoán cũng rất đặc biệt!" Đôi mắt Mộ Dung Diệp mang theo tán thưởng, khích lệ nói.
Vân Lãnh Ca tức giận lườm hắn, không nhìn thấy bây giờ là tình huống gì sao, lời nói không kiêng kỵ gì cả.
"Mộ Dung Thế tử phi có chắc chắn không?" Ánh mắt Hoàng đế thâm ý nhìn Vân Lãnh Ca, quanh thân nàng tràn đầy hơi thở tự tin và cơ trí khiến đáy mắt Hoàng đế ngưng tụ, trầm giọng nói.
"Thần phụ đương nhiên chắc chắn!" Vân Lãnh Ca đương nhiên tin tưởng vào căn cứ khoa học, đó là kiến thức và kinh nghiệm được tích lũy mấy ngàn năm, dĩ nhiên tin tưởng không nghi ngờ, tuy nhiên, Vân Lãnh Ca chợt cau mày nói: "Kính xin Hoàng thượng cho thần phụ thêm một chút thời gian, tiếp tục kiểm tra cặn kẽ một phen!"
"Vì sao?" Hoàng thượng nhíu mày.
"Thần phụ cũng không nói rõ được, cảm giác Mẫn Tuệ quý phi có chút kỳ lạ." Vân Lãnh Ca quay đầu thoáng nhìn Vũ Văn Mẫn vẫn lẳng lặng nằm trên giường không tiếng động, cảm giác quỷ dị quanh quẩn ở đáy lòng không hề biến mất.
"Để vi thần nói!" Mộ Dung Diệp đột nhiên cười nhẹ, tiếng cười lạnh lẽo: "Nàng ta không phải Mẫn công chúa, có người thay mận đổi đào, muốn man thiên quá hải [], tạo thành hình dáng công chúa đã chết giá họa Đông Dương!"
[] man thiên quá hải: (trong kế) Giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn
Mộ Dung Diệp vừa dứt lời, người trong điện run cầm cập, không thể tin mở to hai mắt nhìn hắn.
Vân Lãnh Ca sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ mặt đã hiểu, trong đầu nhớ đến khi nãy vừa kéo cổ áo Vũ Văn Mẫn ra, ngoài trừ màu đỏ tím lốm đốm trên làn da, còn lại thì hơi đen, rất thô ráp, hoàn toàn không phải làn da mà một công chúa nên có.
Mộ Dung Diệp cười, nhưng nụ cười này không đạt đến đáy mắt, đưa tay đặt lên sườn mặt Vũ Văn Mẫn tìm kiếm, tìm được mép nhỏ khó phát giác, chợt xé ra, mặt nạ da người thật mỏng đã bị hắn giữ trong tay.
Mộ Dung Diệp nắm mặt nạ đưa đến chỗ Hoàng đế, giọng nói cực kỳ châm chọc: "Xem ra Hoàng cung cần quản lý thật tốt, ngay cả Quý phi bị đổi trắng thay đen Hoàng thượng cũng không hay biết, quả thật cung nhân đã quá lơ là nhiệm vụ rồi!" Nói xong, cầm đồ trong tay ném xuống đất, nhận lấy khăn lụa Vân Lãnh Ca đưa đến, lau tay.
Hoàng đế bước đến trước giường, chỉ thấy dung mạo như hoa của Vũ Văn Mẫn đã biến mất, thay vào đó là một dung nhan thanh tú hữu dư, tuấn tiếu bất túc [], vẻ mặt Hoàng đế tức giận thoáng qua rồi biến mất, làm cửu ngũ chí tôn, phi tử dưới mắt ông ta bị người thâu lương hoán trụ [], nhưng ông lại không biết tất cả đã xảy ra lúc nào, sao ông ta có thể không tức giận cắn răng nghiến lợi được chứ.
[] thanh tú hữu dư, tuấn tiếu bất túc: thanh tú nhưng không đủ xinh đẹp
[] thâu lương hoán trụ: (kế thứ trong Binh pháp Tôn Tử) treo đầu dê bán thịt chó; thay xà đổi cột
"Hoàng thượng, vi thần sẽ tìm được Mẫn công chúa, kính xin Hoàng thượng tận lực trì hoãn thời gian truyền tin tức ra ngoài, nếu không một khi chuyện đã thành định cục, cho dù tìm được Mẫn công chúa cũng vô dụng thôi!" Mộ Dung Diệp nhìn dáng vẻ Hoàng đế đang đè nén lửa giận lại không phát tiết ra được, trong lòng cười lạnh, không biến sắc nghiêm nghị nói.
Kế tiếp về chuyện giả mạo Vũ Văn Mẫn, Hoàng thượng sai người dốc sức điều tra kỹ, tra hỏi tất cả cung nhân cung Hi Hòa, còn Mộ Dung Diệp và Vân Lãnh Ca rời khỏi Hoàng cung ngồi lên xe ngựa trở về vương phủ.
"Xích Ngữ, buổi tối thám thính phủ Thái tử với Ám Nhất, cần phải thăm dò thật rõ động tĩnh phủ Thái tử." Cách màn xe giọng nói Mộ Dung Diệp truyền vào tai Xích Ngữ đang đánh xe.
"Dạ, Thế tử." Xích ngữ trả lời, Ám Nhất là thủ lĩnh Tam Thập Lục Thiên Cương, võ công cao cường, người bình thường tuyệt đối không phải đối thủ của y, có y ở đây, lực lượng phòng ngự của phủ Thái tử chỉ là vật trang trí thôi.
Ánh mắt Vân Lãnh Ca thoáng lên sự linh hoạt, dịu dàng nhỏ nhẹ nói: "A Diệp hoài nghi Vũ Văn Mẫn trốn trong phủ Thái tử?"
"Không phải hoài nghi, là chắc chắn, Đông Dương trừ Thái tử ra không ai tương giao thân với Bắc Nguyệt như vậy, ngoài phủ Thái tử, Vũ Văn Mẫn có thể đi đâu, hơn nữa, Vũ Văn Mẫn chỉ là phụ nhụ [], cho dù có mưu lược, có thủ đoạn, nhưng trong Hoàng cung trùng trùng thế này, muốn thoát đi dễ vậy sao? Nếu không phải có người âm thầm tương trợ, nàng ta có chắp cánh cũng khó mà bay khỏi thâm cung!" Mộ Dung Diệp nhàn nhạt cười, vững vàng nói.
[] phụ nhụ: phụ nữ và trẻ em
"Nhưng tại sao Vũ Văn Mẫn muốn rời khỏi Hoàng cung? Còn bày ra kế sách không chê vào đâu được, mục đích nàng ta đến Đông Dương không phải cùng Vũ Văn Minh trong ứng ngoài hợp, mưu cầu giang sơn Đông Dương sao? Ngộ nhỡ sinh chuyện, nàng ta bị kéo ra ngoài, thì đồng nghĩa với việc phá vỡ toàn bộ an bài của Vũ Văn Minh, Vũ Văn Minh sẽ không bỏ qua cho nàng ta, mà Đông Dương nàng ta cũng không ở được, thiên hạ rộng lớn, nhưng chỗ dung thân thật sự rất ít!" Vân Lãnh Ca nghĩ mãi không ra.
"Thật ra rất dễ hiểu, Vũ Văn Minh thật sự muốn giết chết muội muội ruột thịt Vũ Văn Mẫn này, khiến trên lưng Đông Dương mang tội danh mưu sát công chúa Bắc Nguyệt, đến lúc đó, Bắc Nguyệt xuất binh chinh phạt chính là chuyện thuận nước đẩy thuyền, kế hoạch của Vũ Văn Minh cũng từ từ được triển khai, nhưng có lẽ y không đoán được, y xem thường Vũ Văn Mẫn, Vũ Văn Mẫn đương nhiên hiểu rõ tính toán của y, không dấu vết phản tương nhất quân [], giết chết ám vệ y phái đến chuẩn bị đoạt đi tính mạng của nàng ta, thay thế mình qua đời, cứ như vậy, chẳng những Vũ Văn Mẫn không chết, hơn nữa vẫn có thể đạt được hiệu quả Vũ Văn Minh muốn, một công đôi việc, vì sao không làm?" Trong mắt Mộ Dung Diệp tràn qua lạnh lẽo, hơi trầm xuống.
[] phản tương nhất quân: đột nhiên thay đổi mục đích
"Nhưng không phải Vũ Văn Mẫn đã để lại sơ hở bị chàng tìm được ngay sao?" Vân Lãnh Ca cười hì hì, chủ động dựa sát vào lòng Mộ Dung Diệp, cười nói.
"Đây không phải công lao của ta, không thể không nói, tấm mặt nạ da người kia Vũ Văn Mẫn làm rất tốt, trừ phi tinh tế kiểm tra da, nếu không sẽ không nhìn ra, nàng ta nghĩ rằng nàng ta thân là nữ nhân của Hoàng đế, không có nam tử nào dám chạm vào để cẩn thận tra xét mặt của nàng ta, mà đám cung nữ lại không có bản lĩnh đó, cho nên nàng ta mới không sợ hãi làm việc như vậy!" Mộ Dung Diệp nhẹ nhàng sờ mũi Vân Lãnh Ca, chế giễu nói.
"Vậy sao chàng nhìn ra?" Vân Lãnh Ca tò mò hỏi.
"Thứ nhất, da nàng ta có vấn đề, ta tin tưởng Ca nhi cũng đã nhìn ra, thứ hai, ta nhìn tay nàng ta, phát hiện lòng bàn tay nàng ta có vết chai rất dầy, đốt ngón tay cũng có không ít, có thể chứng minh nữ tử trên giường là người luyện võ, hơn nữa nội lực không thấp, thứ ba, sẽ phải cảm tạ Thượng Quan thành rồi!" Khóe môi Mộ Dung Diệp hiện vẻ hớn hở, cười nhẹ nói. editedbysutucuoiga [email protected]dyan(lee^qu.donnn)
Càng chi tiết càng không thể coi thường, Vân Lãnh Ca ảo não, nàng chỉ chú ý đến thời điểm và nguyên nhân tử vong của thi thể, lại quên mất thi thể này đến cùng có phải Vũ Văn Mẫn không.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: Gà
Vân Lãnh Ca rũ mắt xuống, cảm nhận sự mềm mại điên cuồng ở môi, tình yêu say đắm dịu dàng xa cách từ lâu, cứng đờ hồi lâu, thì cảm thấy nụ hôn đói khát của Mộ Dung Diệp dần trở nên nhu hòa xuống, đôi môi kề nhau, hai lưỡi dây dưa, cảm nhận tình yêu sâu đậm của nhau.
Vân Lãnh Ca chua xót, nước mắt phẫn nộ lại trào ra, hai tháng nay có trời mới biết nàng lo sợ không yên thế nào, nàng sợ trên đời này không còn nam nhân tên Mộ Dung Diệp nữa, nàng sợ người nàng yêu hai đời sẽ bỏ nàng ra đi, nàng sợ về sau lòng nàng sẽ trở nên trống rỗng, không thể lấp đầy được nữa.
Mộ Dung Diệp lưu luyến hôn Vân Lãnh Ca, cánh môi nhẹ nhàng như lông vũ, dường như có thể khiến lòng nàng an ổn, để cảm xúc kích động giận dữ của nàng từ từ dịu xuống.
Vân Lãnh Ca chợt giơ tay lên, ôm cổ Mộ Dung Diệp, môi anh đào ngậm chặt môi hắn, chậm rãi hôn sâu hơn, nàng trở nên chủ động hơn, ném tất cả e lệ đi, học sự điên cuồng của Mộ Dung Diệp, trúc trắc bá đạo vòng quanh đầu lưỡi hắn, cố chấp quấn quanh, không để hắn rời khỏi nàng.
Mộ Dung Diệp hơi sững sờ, khẽ mở ra mắt, nhìn Vân Lãnh Ca, thấy hàng mi nàng run rẩy không ngừng, dưới mí mắt nửa khép còn vương nước mắt.
Mộ Dung Diệp chợt đau lòng, trái tim cực kỳ đau đớn, hắn càng tự trách, hắn không ngờ Ca nhi sẽ đau khổ như vậy, hắn chỉ nghĩ bản thân đã trở nên hèn mọn rồi, nhưng không nghĩ rằng Ca nhi sẽ đau thấu tâm can nếu đánh mất hắn.
Hơi thở quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi, sự ấm áp đó vẫn không thay đổi, sắc mặt tái nhợt của Vân Lãnh Ca trở nên đỏ ửng, dốc hết tâm ý để biểu lộ nỗi nhớ mong và tình cảm sâu đậm của nàng, cho đến khi đầu lưỡi tê dại, cánh môi sưng đỏ, Vân Lãnh Ca mới lưu luyến chấm dứt nụ hôn này.
Vân Lãnh Ca ôm mặt Mộ Dung Diệp, ánh mắt hàm chứa sự vui sướng cẩn thận dò xét gương mặt hắn.
"Ca nhi, nàng không tức giận sao?" Tầm mắt Mộ Dung Diệp khóa chặt nét mặt Vân Lãnh Ca, thận trọng hỏi.
"Thiếp có tư cách gì để tức giận đây, thiếp không phải là gì của chàng cả mà." Vân Lãnh Ca hừ lạnh, giận dữ nói, tuy nói thế, nhưng ánh mắt nàng vẫn không rời Mộ Dung Diệp.
"Ca nhi, ta sai rồi! Nàng tha thứ cho ta được không?" Tay Mộ Dung Diệp vòng qua eo Vân Lãnh Ca, kéo gần khoảng cách giữa hai người, thân thể kề sát, nhỏ giọng nói.
"Sai chỗ nào?" Vân Lãnh Ca không muốn bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy, dù sao lời nói khi nãy của hắn đã thật sự khiến bản thân nàng đau như đao cắt, nhưng trong tâm niệm, thì yêu người nam nhân đã bình an trở về này đến tận xương, đáy lòng nàng lại cảm thấy thật may mắn, chỉ cần hắn vẫn còn sống, những lời khốn kiếp kia của hắn thì có là gì? Sau này thời gian còn dài, bản thân sẽ có cơ hội trừng phạt hắn!
"Ta không nên nói để nàng tái giá..." Mộ Dung Diệp khổ sở, nhắc đến tái giá thì càng thêm đau xót, nhỏ giọng nói: "Nhưng Ca nhi à, ta rất lo lắng, nàng sẽ không thích, sẽ ghét bỏ ta...ta sợ khi ta tìm được nàng, nàng sẽ không cần ta nữa..."
Nghe hắn tự ti như thế, thấy mắt phượng hắn tràn ngập khổ sở, Vân Lãnh Ca khó nén nước mắt, Mộ Dung Thế tử hắn kiêu ngạo như vậy, ngông cuồng như vậy, tùy ý như vậy, vì sợ mình ghét, lại nguyện ý ở lại thâm sơn cùng cốc, vượt qua quãng đời còn lại.
"A Diệp, chàng nhìn thiếp này!" Thấy Mộ Dung Diệp khẽ buông mắt, không dám nhìn mình, Vân Lãnh Ca cương quyết ra lệnh cho hắn nâng mắt lên.
"Chàng nghe đây, thiếp yêu chàng, không phải vì chàng là Mộ Dung Thế tử quyền thế ngập trời, cũng không vì chàng có tướng mạo xuất chúng, thiếp yêu con người thật sự của chàng, không liên quan đến danh vọng, bề ngoài của chàng!" Vân Lãnh Ca đẫm lệ nhìn hắn, nước mắt che mờ tầm nhìn, trong làn nước, hình như dáng vẻ của hắn hơi mơ hồ.
"Nếu như chàng bận lòng..." Vân Lãnh Ca dừng một lát, lấy một cây chủy thủ ra: "Thiếp sẽ hủy gương mặt thiếp." Nói xong, Vân Lãnh Ca nhanh chóng rút đao ra, dự định rạch mặt mình.
"Ca nhi..." Mộ Dung Diệp kinh hãi, vội vàng đánh rớt chủy thủ của Vân Lãnh Ca, ôm chặt nàng, dường như muốn hòa nàng vào máu xương của mình.
"Ca nhi, do ta khốn kiếp, ta không tốt, ta không nên nghĩ vậy, ta không nên đẩy nàng cho người khác!" Mộ Dung Diệp nhẹ nhàng nói, chân thành hối hận.
Vân Lãnh Ca ngẩng đầu, bỗng nhiên, nàng chạm vào khóe mắt hắn, nhìn giọt lệ kia chảy xuống từ khóe mắt, chảy qua mặt, từ cằm nhỏ xuống, nàng xúc động, trong lòng chợt đau xót.
"Đúng vậy, chàng là Mộ Dung Diệp, Mộ Dung Diệp vô pháp vô thiên, Mộ Dung Diệp phách lối cuồng vọng, càng là Mộ Dung Diệp dùng cả đời để yêu thiếp, trừ chàng ra, ai có thể yêu thiếp hơn đây? Chàng có thể yên tâm giao thiếp cho người khác sao?" Vân Lãnh Ca ôm chặt thắt lưng Mộ Dung Diệp, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào lòng hắn, nghe nhịp tim mạnh mẽ không quy luật của hắn, tham luyến ngửi mùi cỏ xanh trên người hắn, âm thanh hơi khàn nhưng hàm chứa ý làm nũng.
"Thì ra trong lòng Ca nhi nghĩ ta như thế." Mộ Dung Diệp khẽ cười, nội tâm trống rỗng dần được lấp đầy, người trong lòng nhỏ bé đến vậy, nhưng hắn vẫn cảm giác hắn đang ôm lấy cả thế gian này.
"Nhưng vi thê thích phu quân liều lĩnh." Vân Lãnh Ca ngẩng đầu lên cười nhìn Mộ Dung Diệp, khóe môi cong hơn, nhỏ giọng cười nói.
Mộ Dung Diệp chợt động tình, nhìn đôi mắt nàng khi cười cong lên như vầng trăng khuyết, nỗi đau nhiều ngày qua bỗng dưng biến mất hẳn, hắn cúi đầu hôn lên ánh mắt nàng, dịu dàng, ấm áp hôn lông mi, chóp mũi, gương mặt, cằm, cuối cùng là đôi môi hồng nộn của nàng. sutucuoiga die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Vân Lãnh Ca nhắm chặt đôi mắt, môi mọng khẽ mở, nghênh đón nụ hôn dịu dàng dần trở nên cuồng nhiệt của hắn.
Nỗi nhớ điên cuồng, nụ hôn tràn đầy tình ý, êm ái như nước rồi lại nhiệt liệt như lửa.
Cảm nhận được tình cảm mà hắn biểu đạt qua nụ hôn, Vân Lãnh Ca như được bao trong làn nước ấm, không còn cảm giác lạnh thấu xương như trước nữa, chỉ thấy ấm áp như xuân về.
Bàn tay Mộ Dung Diệp từ từ dao động bên eo nàng, tháo đai lưng nàng, luồn qua áo trong, xoa làn da trơn mềm như tơ lụa, thoáng chốc, cơ thể hai người cùng run rẩy.
"A Diệp, Xích Ngôn vẫn còn ở đây, đừng làm loạn!" Vân Lãnh Ca mê ly nhìn Mộ Dung Diệp, đè bàn tay không an phận của hắn xuống, ánh mắt thoáng thấy Xích Ngôn hình như có dấu hiệu tỉnh lại, nhất thời sắc mặt đỏ lên, tiếng nói nhỏ xíu mềm mại.
Nghe vậy, Mộ Dung Diệp đành dừng hành động muốn để lại dấu ấn trên cổ Vân Lãnh Ca, lửa dục nhịn đã lâu không được phóng thích càng ngày càng hừng hực.
Mắt phượng lưu chuyển, mang theo ý xấu, bàn tay bắt được tay Vân Lãnh Ca đặt vào nơi đó, để nàng cảm nhận ngọn lửa mạnh mẽ của hắn.
"Mộ Dung Diệp, mấy tháng không gặp, chàng lưu manh hơn rồi!" Chạm vào nơi cứng rắn nào đó, tay Vân Lãnh Ca nóng như lửa đốt kinh hoảng thu về, đôi mắt trợn to lên án nói.
Thấy Ca nhi lại lanh lợi như xưa, trái tim Mộ Dung Diệp ngọt như ăn mật, nhếch môi cười, thật tốt, Ca nhi vẫn còn bên cạnh mình, may thay Ca nhi không từ bỏ mình, vẫn nguyện ý đi cùng mình.
"Vi phu lưu manh với nương tử, là thiên kinh địa nghĩa!" Mộ Dung Diệp cố ý ghé sát vào tai Vân Lãnh Ca nhỏ giọng nói, phả hơi nóng vào chiếc cổ trắng nõn của nàng, Vân Lãnh Ca xấu hổ, bị hắn kích thích run rẩy hồi lâu.
Lúc này, Xích Ngôn nằm trên giường đột nhiên rên rỉ, Mộ Dung Diệp và Vân Lãnh Ca liếc mắt nhìn nhau, lập tức đi vào, nhìn thương thế của Xích Ngôn.
Vân Lãnh Ca kéo cửa gỗ mục nát kia ra, "ken két", trong phút chốc ba người đang nằm sát cửa nghe lén ngã nhào.
Thấy Vân Lãnh Ca cau mày nhìn chằm chằm cửa, Xích Ngữ lúng túng cười trừ, nói trước: "Thế tử phi, ty chức lo lắng cho Xích Ngôn, ngàn vạn lần ngài không nên suy nghĩ nhiều!"
"Đúng vậy, đúng vậy, tiểu thư, chúng ta thật sự không hề nghe lén ngài và cô gia nói chuyện đâu!" Ngâm Cầm nghiêm trang tiếp lời.
Dứt lời, hai ánh mắt muốn giết người từ Ngâm Thư và Xích Ngữ lập tức bắn về phía Ngâm Cầm, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Ngâm Cầm nhận thấy ánh mắt chỉ trích của hai người họ, mới phát hiện câu kia không phải mình đã không đánh mà khai sao? Vừa nghĩ thế, thì hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của bản thân.
Vân Lãnh Ca nghiêm mặt nhìn ba người, thấy ba người họ đang cười giả lả, thì cười ‘hì hì’, chỉ cần A Diệp mạnh khỏe, còn có chuyện gì đáng để nàng tức giận nữa chứ?
"Thế tử...", bên trong vang lên giọng nói yếu ớt của Xích Ngôn.
Vân Lãnh Ca bước nhanh lên trước, tập trung nhìn kỹ, Xích Ngôn thấy nàng thì ngạc nhiên.
"Thế tử phi?" Xích Ngôn run sợ hồi lâu, không chắc chắn hỏi, giây lát, lại thấy ba người Xích Ngữ ở phía sau chạy đến, kinh ngạc nói: "Xích Ngữ, Ngâm Thư..." Cuối cùng nhìn thấy Ngâm Cầm, âm thanh đột nhiên thấp xuống hẳn: "Tiểu Cầm..."
Ngâm Cầm ừ một tiếng, tùy tiện ngồi trước giường, không kiêng dè cầm tay Xích Ngôn, ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn nhau.
"Ngôn ca, huynh sao rồi?" Ngâm Cầm quan tâm hỏi.
"Ta không sao, phiền muội lo lắng rồi! Do ta không tốt, nhưng vì ta vẫn hôn mê, nếu không nhất định đã sớm đi tìm muội!" Xích Ngôn kéo khóe môi, dịu dàng nói.
Vân Lãnh Ca thấy thế, ánh mắt chất vấn nhìn Mộ Dung Diệp, như hỏi ‘người ta cũng biết tỉnh lại tìm người yêu, chỉ có tên ngu ngốc chàng, còn trốn tránh thiếp’.
Mộ Dung Diệp lấy lòng cười trừ, mắt phượng chớp chớp, không cần nói cũng biết.
Vân Lãnh Ca hừ lạnh, cố làm kiêu nghiêng đầu đi, nhưng không thể che giấu niềm vui nơi đáy mắt.
Còn Xích Ngữ buồn nôn nhìn hai người Xích Ngôn công khai chàng chàng thiếp thiếp, không xem ai ra gì, nhìn hồi lâu, hình như đáy lòng hơi hâm mộ, ghé mắt nhìn Ngâm Thư im lặng không nói, đáy mắt tràn ra oán khí nhàn nhạt.
Để lại ba người giúp chăm sóc Xích Ngôn, Vân Lãnh Ca kéo Mộ Dung Diệp đến rừng cây, nàng cần phải hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì.
"Ca nhi, Ngũ Hoàng tử thật sự truyền tin nói hắn ta để ý nàng sao?" Vân Lãnh Ca còn chưa hỏi, ngược lại Mộ Dung Diệp đã đổ bình dấm chua rồi.
"Đúng vậy, ai bảo thiếp có sức hấp dẫn, chàng nhất định phải quý trọng thật tốt, ngày nào đó coi chừng thiếp mang con chàng chạy theo người khác đó." Vân Lãnh Ca run run hồi lâu, mới nén cười nói.
"Ta xem ai dám!" Nghe vậy, Mộ Dung Diệp bá đạo ôm chặt Vân Lãnh Ca vào lòng, khôi phục dáng vẻ ngông cuồng tự đại.
"Ngũ Hoàng tử sẽ được lập làm Thái tử, là Thái tử tương lai của Đông Dương, sao hắn ta không dám chứ?" Vân Lãnh Ca cười hì hì, cố ý trêu đùa hắn.
"Không có gia chạy ngược chạy xuôi tranh đấu giành thiên hạ cho hắn, hắn có thể ngồi lên vị trí Thái tử này sao?" Mộ Dung Diệp chê cười, ranh mãnh nhìn Vân Lãnh Ca, cười nhẹ nói: "Nếu hắn ta dám, gia sẽ cho hắn trở về vị trí Ngũ Hoàng tử lần nữa!"
"Ô kìa, nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng nè, nửa canh giờ trước, không biết ai còn muốn chết muốn sống, thay đổi nhanh vậy ta!." Vân Lãnh Ca nghĩ đến đời này nàng phải nắm lấy cái chân đau đó của Mộ Dung Diệp, nói không lại hắn sẽ dùng cái này mắng hắn, không làm hắn cam tâm tình nguyện khuất phục thì nàng không phải là Vân Lãnh Ca!
Mộ Dung Diệp bất đắc dĩ, hắn biết Ca nhi không dễ dàng tha thứ cho hắn, xem ra muốn xoa dịu khúc mắc này của Ca nhi có lẽ phải cần thời gian thật lâu, nhưng mà, đường tình còn dài, hắn còn nhiều thời gian dùng hành động của bản thân để chứng minh.
Hắn sợ nhất chính là Ca nhi sẽ giữ trong lòng, nếu Ca nhi không quan tâm hắn nữa, hắn phải làm sao đây?
"Có phải Ca nhi muốn nghe đường anh dũng tác chiến của ta không?" Mộ Dung Diệp tự thấy đuối lý, chuyển đến đề tài Vân Lãnh Ca muốn tìm hiểu.
Quả nhiên, Vân Lãnh Ca lập tức bị hấp dẫn, quả quyết gật đầu, chờ hắn kể lại.
"Thật ra, Bắc Nguyệt có Vũ Văn Trạch xe chỉ luồn kim, cộng thêm phụ vương trấn giữ, cho nên cũng không tham dự vào lần loạn lạc này, Nam Tinh thiếu sự giúp đỡ của Bắc Nguyệt, không thể tạo thành họa lớn gì, cho nên ta đối chiến với Nam Tinh, cũng không mất nhiều thời gian để dành chiến thắng, như nàng đã biết, Nam Tinh nộp hàng thư, cúi đầu xưng thần với Đông Dương, sau khi ta chỉnh binh xong, chỉ mang theo ám vệ của mình chạy đến Lăng thành, không mang quân đội theo, thứ nhất ta dự tính sẽ tiến thẳng đến biên cương, sợ mang nhiều sẽ rất phiền phức, sợ Hoàng đế sẽ hiểu lầm cách làm của ta, dù sao Bắc Nguyệt bảo trì trung lập, Nam Tinh đã đầu hàng, nếu ta vẫn dẫn theo đại quân, trước mắt chiến tranh vừa kết thúc, khó tránh sẽ bị người hiểu lầm có ý niệm khởi binh mưu phản, thứ hai, thị vệ vương phủ có hơn trăm người, đi lại ở cảnh nội Đông Dương, trên đường trừ một số binh địch chưa tiêu diệt hoặc phỉ đồ không chịu nổi một kích, sẽ không có quá nhiều nguy hiểm, ám vệ đủ để ứng phó rồi!" Mộ Dung Diệp bình thản, nói đại khái về cuộc chiến đã xảy ra hai tháng trước, giương mắt bắt gặp ánh mắt lo lắng của Vân Lãnh Ca, trong lòng ấm áp, tay ôm eo nàng thật chặt. editedbysutuoicuoiga di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Tiếp tục nói: "Vũ Văn Minh có thể tránh khỏi tai mắt của Vũ Văn Trạch để điều thị vệ đến ám sát ta, tuyệt đối không dễ, cho nên người đến sẽ không nhiều, không thể khiến ta hoang mang, nhưng mà, ta đã đoán sai về Nam Tinh, Nam Tinh phái Sứ giả đến Đông Dương giao hàng thư, ngoài mặt thần phục, thật ra bọn họ lén lút trì hoãn thời gian, vốn nên ra roi thúc ngựa năm ngày đến Kinh thành nhưng đã bị bọn hắn trì hoãn đến tám ngày, còn ta vội vã rời đi, nên sơ sót, không ngờ sau lưng, Nam Tinh phái một vạn người, bày phục binh ở nơi ta đi ngang qua, quyết phải đánh chết ta, sau đó không có ta, bọn họ sẽ tiếp tục phát động chiến tranh, muốn đoạt lấy Đông Dương!"
Vân Lãnh Ca cắn môi dưới, hắn nói hời hợt như vậy, nhưng bản thân nàng biết, tình huống lúc đó rất hung hiểm, một vạn người đối địch với hơn một trăm người, trận đánh kia thảm thiết dường nào, tất cả ám vệ vương phủ đều bỏ mình, còn hắn và Xích Ngôn cũng bị ép rơi xuống vách đá, nếu không phải A Diệp vội vã muốn gặp mặt nàng, sao sẽ lơi lỏng hành động bất thường của Nam Tinh đây.
Thấy đôi mắt Vân Lãnh Ca phủ hơi nước, Mộ Dung Diệp nhẹ nhàng nắm tay nàng, trấn an nói: "Ca nhi, không liên quan đến nàng, do Nam Tinh quỷ kế đa đoan, bằng mặt không bằng lòng, binh bại mà vẫn không từ bỏ, chẳng lẽ bọn họ nghĩ rằng giết chết ta thì bọn họ có thể tùy ý xâm phạm Đông Dương sao?"
"Tình huống bên ngoài ra sao?" Mộ Dung Diệp không muốn Vân Lãnh Ca khóc, nâng tay lên, nhẹ nàng lau nước mắt trên mặt nàng, đành nói sang chuyện khác.
Vân Lãnh Ca suy nghĩ một lát, lại lắc đầu, thấy Mộ Dung Diệp nghi hoặc, hít mũi, giải thích: "Nghe tin tức Ngũ Hoàng Tử truyền đến, thiếp lập tức chạy đến Cẩm Châu ngay, trừ về chuyện của chàng ra, thiếp không để ý những thứ khác, cũng không phái người hỏi thăm, cho nên không biết, nhưng mà, không nghe tin tam quốc dấy binh gây chiến, nếu có Xích Ngữ nhất định sẽ nói cho thiếp biết!"
Nghe xong, Mộ Dung Diệp sờ mũi nàng, trìu mến nói: "Sao phu quân nàng dễ chết vậy được, xem như vì ta cả ngày lẫn đêm đều nhớ nàng, nên ta sẽ giữ lại một mạng!"
"Nhưng thiếp thật sự bị dọa sợ, hơn hai tháng qua không có tin của chàng, nên rất lo lắng đó." Vân Lãnh Ca uất ức nói.
"Do ta không tốt, về sau chúng ta sẽ không chia xa nữa được không? Sau khi trở lại Kinh thành phục mệnh, ta sẽ xin cáo quan, trừ phi Hoàng thượng hạ chiếu, nếu không sẽ không bao giờ vào kinh nửa bước." Mộ Dung Diệp cúi đầu hôn môi Vân Lãnh Ca, dịu dàng an ủi.
"Nhưng không phải chàng nói Nam Tinh vẫn chưa từ bỏ sao? Vậy chẳng phải chàng sẽ lại đi chinh chiến nữa sao?" Vân Lãnh Ca hỏi dồn.
"Ta đã mất tích hai tháng, nhưng nàng không nghe được có dấu hiệu khởi binh, có lẽ phụ vương ta đã chạy đến biên cương rồi, Bắc Nguyệt hành quân lặng lẽ, đương nhiên sẽ không có chiến hỏa, nếu phụ vương nghe tin ta chết, nhất định sẽ chủ động xin chiến!" Mộ Dung Diệp giương môi cười, chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình.
"Phụ vương hiểu chàng như vậy, ông hẳn sẽ không tin chàng đã chết đâu." Vân Lãnh Ca bĩu môi oán trách nói.
Mộ Dung Diệp đồng tình, hắn cũng nghĩ như vậy, cười nói tiếp: "Nhưng hai tháng rồi ta chưa hề xuất hiện, đoán chừng ông ấy đã không ngồi yên được nữa, nhưng ông biết nàng nhất định sẽ tìm ta, cho nên mới không đến Cẩm Châu làm lớn chuyện!"