Vân Lãnh Ca và Mộ Dung Diệp làm một thương nghị ngắn, quyết định chờ nàng sinh con xong thì sẽ rời khỏi Kinh thành, đến biên cương.
Ngày thứ hai, Mộ Dung Diệp ăn sáng với Vân Lãnh Ca xong rồi vào cung, nhưng chỉ mới hai canh giờ sau, hắn đã trở về.
"Sao nhanh vậy?" Vân Lãnh Ca đang nhìn hoa văn trên cái yếm trẻ con, thấy hắn đi vào, tò mò hỏi.
"Ta nói yêu cầu kia, Hoàng đế cữu cữu của ta mong còn không được, sợ ta hối hận!" Mộ Dung Diệp ngồi bên cạnh Vân Lãnh Ca, cùng chọn với nàng.
"Hoàng thượng đồng ý rồi?" Tay Vân Lãnh Ca lướt qua hoa văn ngũ tử đăng khoa [1], hơi không yên lòng hỏi.
[1] ngũ tử đăng khoa: là hình ảnh gà trống cất cao cổ gáy, xung quanh là 5 con gà con, ngụ ý gà trống đang dạy con, cũng có lúc là hình ảnh của 5 đứa trẻ mặt yếm (theo ta trong truyện chắc là hình 5 đứa trẻ mặc yếm, các nàng xem hình ta đính kèm phía dưới nhé)
Mộ Dung Diệp ừ một tiếng: "Xích Ngữ nói chuyện của Vân tướng cho nàng biết chưa?"
Nghe vậy, Vân Lãnh Ca gật đầu, trong mắt thoáng qua ánh sáng phức tạp: "Tính ra lúc Xích Ngôn nói cho thiếp biết, bây giờ đã qua gần ba tháng, Hoàng thượng ra bản án như thế nào?"
"Trừ Vân Hạ Ca, toàn bộ đều bị đày đến biên cương!" Mộ Dung Diệp nói ra kết cục của Tướng phủ.
"Bởi vì nàng ta đã da thịt chi thân với Hạ Hạo Nhiên, hơn nữa hai người đã định hôn sự, nàng ta không bị xem là người của phủ Vân tướng nữa." Mộ Dung Diệp giải thích.
Vân Lãnh Ca hiểu đại khái: "Hoàng thượng không giết Vân Bá Nghị nên xem như đặc ân phải không?" Mặc dù nàng không hiểu rõ chính quyền cổ đại, nhưng cho dù nàng u mê, cũng biết Hoàng quyền chí cao vô thượng, không thể tha thứ cho người có ý khiêu khích, Vân Bá Nghị trợ giúp Thái tử mưu triều soán vị, đây chính là phạm vào đại kỵ của cửu ngũ chí tôn.
"Ừ, lần này dính líu rất nhiều quan viên trong Kinh thành, một tháng trước, Hoàng thượng cử hành khoa cử văn võ, chọn lựa một nhóm nhân sĩ mới, vào triều làm quan, lấp vào chỗ trống!" Mộ Dung Diệp nói.
Chỉ cần nhà ông ngoại bình yên vô sự, Vân Lãnh Ca cũng lười để ý đến người khác, Vân Bá Nghị tự làm tự chịu, nhưng lại liên lụy đến rất nhiều người Tướng phủ, đợi sau khi đến biên cương có thể để A Diệp sắp xếp thỏa đáng.
"Phụ vương đâu? Ông ấy trở về biên giới rồi sao?" Vân Lãnh Ca hỏi.
"Nam Tinh đã bị phụ vương đánh bại hoàn toàn, trở thành nước phụ thuộc Đông Dương, cũng không thể gây sóng gió được nữa, Bắc Nguyệt đã ký kết hữu nghị với Đông Dương, trong vòng trăm năm tuyệt đối sẽ không khai chiến, cho nên Hoàng thượng cho phép phụ vương có thể nán lại Kinh thành một lúc, chờ con chúng ta bình an ra đời, ông sẽ trở về biên giới, mà ta cũng phải đến biên cương!" Mộ Dung Diệp ôm chặt eo Vân Lãnh Ca từ phía sau, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng.
"Trời nam đất bắc, về sau muốn gặp mặt sợ sẽ khó khăn!" Vân Lãnh Ca thở dài nói.
"Không sao, biên cương chỉ có mấy chuyện vụn vặt, chúng ta tranh thủ lúc rảnh rỗi đi du lịch khắp nơi, đến lúc đó, nếu Ca nhi nhàm chán, vi phu sẽ đưa Ca nhi đến biên giới ngắm cảnh một lần!" Mộ Dung Diệp thấy Vân Lãnh Ca hiện vẻ cô đơn, khẽ cười nói.
"Thế tử, phủ Hạ tướng quân dẫn theo gia quyến đến vương phủ bái phỏng, nói ngài cần phải nể giao tình năm đó, gặp ông ta một lần!" Xích Ngôn vào bẩm báo.
"Hạ tướng quân muốn gặp bản thế tử hay Hạ Yên Nhi?" Mộ Dung Diệp nghe xong đã nói toạc ra ý của Hạ tướng quân.
Xích Ngôn lúng túng cười, không biết nên trả lời thế nào.
"Bảo ông ta về đi, nói chờ sau khi Thế tử phi sinh hài nhi xong, bản Thế tử sẽ tổ chức một yến hội cáo biệt Kinh thành trong vương phủ, đến lúc đó ông ta sẽ được gặp thôi!" Mộ Dung Diệp tiếp tục vuốt ve bụng Vân Lãnh Ca, không ngẩng đầu lên nói.
"Dạ, Thế tử!" Xích Ngôn vội trả lời cáo lui.
"Không phải chàng không thích ứng phó với những thứ giả dối kia ư? Sao còn muốn bày yến tiệc?" Vân Lãnh Ca nghi ngờ nói.
"Thứ nhất để ăn mừng con chúng ta ra đời, thứ hai để tuyên bố ta cách xa kinh đô, quyết định không về triều nữa, tiết kiệm khoảng thời gian hay có người đến cửa quấy rầy này, xua đuổi một đám phiền chán, không bằng toàn bộ tựu tập trong một ngày, cũng xem như chính thức thông báo!" Mộ Dung Diệp khẽ hôn sợi tóc tản ra mùi thơm ngát của nàng, nhỏ giọng giải thích.
Vân Lãnh Ca bật cười, hoá ra là vậy, quả thật lười biếng.
Thời gian như thoi đưa, tin Mộ Dung Diệp tổ chức yến hội vừa phát ra, tất cả các phủ vốn muốn bái phỏng vương phủ đều ngừng hẳn, mọi người trông mong đến ngày hôm đó.
Lần này khẩn cấp của Đông Dương do một tay Mộ Dung Thế tử giải quyết, danh vọng của hắn vốn như mặt trời ban trưa càng thêm đạt đến đỉnh điểm, Đông Dương trừ Hoàng thượng ra, chỉ sợ thật không có người thứ hai đạt được quyền thế như vậy.
Vương phủ chỉ có một vị chính phi Vân Lãnh Ca, hơn nữa trước đó vài ngày nhà mẹ đẻ của nàng còn bị lưu đày, không có nhà mẹ đẻ giúp đỡ, chắc hẳn cuộc sống của nàng sẽ không tốt lắm, tất cả các phủ khác đều muốn leo vào vương phủ, ý đồ để nữ nhi mình gả cho Mộ Dung Diệp, từ đó đề cao lợi ích của gia tộc mình.
Nếu thật sự có thể bám lên người Mộ Dung Diệp, vậy thì sẽ là một bước lên trời.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, chiến hỏa dập tắt, Mộ Dung Diệp cũng không tiếp tục vào triều nữa, mỗi ngày không có việc gì, trừ đấu khẩu với Mộ Dung Chấn, đa số thời gian đều ở bên cạnh trêu chọc Vân Lãnh Ca đến mức buồn nôn.
Đảo mắt, đã đến ngày Vân Lãnh Ca sinh, vì trước đó Mộ Dung Diệp đã chuẩn bị xong mọi thứ, phòng sinh, bà mụ đỡ đẻ, các loại thuốc, tất cả đều tiến hành đâu vào đấy.
Không có xuất hiện khả năng khó sinh mà Vân Lãnh Ca tưởng tượng, Mộ Dung Diệp cũng không lo lắng sợ nguy hiểm, tất cả mọi người trong phủ đều chờ mong, Mộ Dung Niệm ra đời.
Duy nhất vượt khỏi dự định của hai người là, sau Mộ Dung Niệm còn có một nhóc khác, điều này khiến Vân Lãnh Ca không thể không sử dụng tên Mộ Dung Diệp đã đặt trước đó.
Bởi vì cả hai đều là nam hài, Vân Lãnh Ca đặt tên cho đệ đệ là Mộ Dung An.
"A Diệp, chàng nói xem tại sao không phải long phượng thai nhỉ? Thiếp muốn có nữ nhi." Sau khi sinh xong, Vân Lãnh Ca nằm trên giường, nhìn Mộ Dung Diệp ôm hai đứa bé, oán trách nói.
"Về sau chúng ta lại sinh tiếp!" Trong lòng Mộ Dung Diệp tràn đầy hạnh phúc khó nói thành lời, căng thẳng lo lắng cũng mất hết khi Vân Lãnh Ca sinh hài tử thành công.
"Không cần, vóc người rất khó khôi phục!" Vân Lãnh Ca gào thét trong lòng, thân thể này mới mười hơn lăm tuổi thôi à, đã là mẫu thân của hai đứa bé, thật khiến người ta rất khó tiếp nhận.
Nhưng nhìn hai đứa trẻ phấn điêu ngọc trác, nàng cảm thấy thật tự hào, nho nhỏ, đáng yêu như thế, về sau lớn lên nhất định sẽ rất đẹp, khiến cho xuân tâm của nhiều thiếu nữ vân anh chưa gả nảy mầm!
"Ta muốn nhìn tôn tử của ta!" Mộ Dung Chấn nóng vội không thèm quan tâm đến sự ngăn trở của Xích Ngôn Xích Ngữ, sải bước xông đến, thoáng thấy hai đứa trẻ trong lòng Mộ Dung Diệp, đôi mắt nhất thời sáng lên, đưa tay đoạt lấy.
Võ công Mộ Dung Diệp đã khôi phục, sao có thể để ông được như ý dễ dàng như vậy, đặc biệt khi thấy dáng vẻ ông tùy tiện vậy, chỉ sợ ông sẽ đả thương con mình, hai người quên mất bây giờ còn đang ở trong phòng sinh, lập tức vung tay.
Vân Lãnh Ca nhức đầu vỗ trán, híp mắt nhìn bọn họ so chiêu, rất không dễ dàng tìm được một khoảng trống, cơ hội mất đi sẽ không trở lại, Vân Lãnh Ca lập tức tận dụng mọi thứ nói: "A Diệp mau đưa đứa bé cho phụ vương nhìn đi!" sutucuoigaDie nd da nl e q uu ydo n
Nghe vậy, Mộ Dung Diệp xụ mặt xuống, không phục đưa một đứa bé đưa cho Mộ Dung Chấn đang cười hả hê.
"Đây là An nhi hay Niệm nhi?" Mộ Dung Chấn nhìn đứa trong lòng, lại nhìn qua đứa bên Mộ Dung Diệp, phát hiện hai đứa trẻ giống nhau như đúc, ông thật sự không phân rõ, khó hiểu hỏi.
Mộ Dung Diệp vội vàng đến bên cạnh Mộ Dung Chấn, đặt hai đứa bé cùng một chỗ, phát hiện ngũ quan thật sự không hề khác nhau, nên liếc mắt, hai mặt nhìn nhau.
"Đứa bé còn nhỏ, lớn lên thì sẽ có thể phân biệt!" Vân Lãnh Ca thở dài, nói.
"Vương Gia, Thế tử, nên ôm đi cho bú sữa rồi!" Một tỳ nữ cười khúc khích đột nhiên nhớ đến đứa bé vẫn chưa được cho bú, e rằng đã sớm đói bụng, lúc này mới lên tiếng nhắc nhở.
Mộ Dung Diệp và Mộ Dung Chấn lưu luyến giao hai đứa bé cho tỳ nữ, dặn đi dặn lại các nàng phải chăm sóc tốt cho hai đứa bé, sau đó mới để người ôm đi.
Mộ Dung Diệp biết Vân Lãnh Ca chắc chắn rất mệt, nên dìu nàng nằm xuống, tỉ mỉ dém góc chăn cho nàng, nhẹ nhàng níu lấy Mộ Dung Chấn đang không muốn rời đi nhanh chóng ra ngoài.
"Này, thằng con bất hiếu, ngươi dám kéo phụ thân ngươi như thế hả? Còn không mau dừng tay!" Mộ Dung Chấn giận dữ, bị nhi tử xách ngược cổ áo, loại chuyện mất mặt này, nếu truyền ra ngoài, vậy không phải cái danh vương gia này sẽ bị người trong thiên hạ chê cười sao? Nhưng thấy Vân Lãnh Ca mới vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi, nên vẫn cố ý giảm âm lượng xuống, tránh đánh thức nàng.
"Nếu tinh lực phụ vương quá lợi hại, nhi tử có thể so vài chiêu với ngài." Đến khi ra ngoài viện, Mộ Dung Diệp mới buông lỏng Mộ Dung Chấn, cười lạnh nói.
"Ta không muốn, ta mệt rồi, cần nghỉ ngơi!" Thấy Mộ Dung Diệp xoa tay, Mộ Dung Chấn hơi chột dạ từ chối.
Nửa năm nay, chẳng những Mộ Dung Diệp khôi phục võ công, hơn nữa ngày càng có dấu hiệu tiến bộ hẳn, ngay cả ông cũng không phải đối thủ, vẫn không cần tìm tai vạ thì tốt hơn.
"Ta thấy phụ vương tràn đầy tinh khí, tiêu phí một ít sẽ có lợi cho cơ thể đấy!" Mộ Dung Diệp cười lạnh, chuẩn bị động thủ.
"Ta đã là lão già lọm khọm rồi, lấy đâu ra tinh lực, đừng có trợn mắt nói dối!" Mộ Dung Chấn mặt không đỏ hơi thở không gấp kêu la, giây lát, thấy bước chân của Mộ Dung Diệp, muốn nhào đến mình, thì vội nói: "Ta mệt rồi mà, đi ngủ để lấy lại tinh thần đã!" Nói xong, còn giả vờ ho khan vài tiếng, biểu hiện thân thể ông thật sự rất khó chịu.
Mộ Dung Diệp không hề tin, vận nội lực, đánh một chưởng về phía ngực Mộ Dung Chấn, Mộ Dung Chấn sợ hết hồn, thân hình nhẹ nhàng, tránh né, sau đó không quay đầu lại chạy ra khỏi viện, chỉ để lại một câu: "Mộ Dung Diệp, thằng con bất hiếu khốn khiếp, chờ nội lực ta đại thành, ta sẽ đánh ngươi thành đâu heo cho biết!" Lời nói phiêu tán trong gió.
Một tháng sau, Mộ Dung Diệp phái người phát thiếp mời cho tất cả phủ trong Kinh thành.
Hạ nhân trong vương phủ khí thế ngất trời, chuẩn bị yến tiệc.
Đến sáng sớm hôm đó, đã bắt đầu có người lục tục đến cửa vương phủ, mỗi người đều tò mò quan sát tình hình trong vương phủ.
Trong hoa viên, Mộ Dung Diệp ra lệnh giản lược tất cả, bày tiệc rượu ngoài trời, đợi sau khi tân khách đến đông đủ thì tỳ nữ sẽ hướng dẫn bọn họ ngồi xuống.
Đủ loại tiếng than thở rơi vào tai Mộ Dung Diệp như thủy triều, Mộ Dung Chấn ngồi ở vị trí chủ tọa, không còn vẻ cười đùa nữa, sắc mặt lãnh túc nghiêm nghị, trên người tản ra hơi thở khát máu lạnh lẽo chỉ người hành quân mới có.
Mọi người nhìn thấy Mộ Dung vương gia, thì cảm khái trong lòng, quả nhiên là truyền kỳ Đông Dương, phụ thân nổi danh, ưu tú như vậy, mới có thể sinh ra Mộ Dung Diệp có phong thái ngông nghênh như thế.
Mộ Dung Diệp liếc mắt nhìn Mộ Dung Chấn sẽ không có ý định mở lời, chỉ đành phải đứng dậy, nhìn mọi người trở nên yên tĩnh khi thấy hắn đứng lên, hắn nở nụ cười lười biếng, nhất thời khiến các tiểu thư khuê các trong hoa viên mê muội, không hẹn mà cùng lộ ra ánh mắt say đắm nhìn hắn, trầm mê trong đó, không thể tự thoát ra được, nhớ đến mục đích cha nương mang mình đến tham gia yến hội này, thì nảy sinh kích động, vui vẻ không dứt, gương mặt cũng hiện lên vẻ đỏ ửng.
Mộ Dung Thế tử phong thần tuấn lãng như vậy, là nhân vật phong hoa tuyệt đại, cộng thêm thế lực không gì sánh nổi của hắn, nếu họ có thể gả vào phủ làm trắc phi đều là tam sinh hữu hạnh [2] rồi.
[2] tam sinh hữu hạnh: vận may ba kiếp
Đáy mắt Vân Lãnh Ca nhanh chóng xẹt qua đồng tình, khóe môi hơi nâng lên, hôm nay không quyền quý nào không dẫn theo nữ nhi đến, lòng dạ Tư Mã Chiêu người ngoài đường cũng biết, tất cả mọi người đều hiểu rõ.
Mộ Dung Diệp cảm nhận được những tầm mắt nhiệt tình nhìn vào mình, không nhịn được cau mày, đột nhiên cảm thấy trong đó có một ánh mắt cực kỳ nóng bỏng, nên đành nhìn qua, thấy chỗ nữ khách Hạ Yên Nhi đang si tình nhìn hắn, ống tay áo phải trống rỗng nhẹ nhàng phiêu động trong gió, mày Mộ Dung Diệp càng nhíu chặt hơn.
"Hai chuyện thôi." Mộ Dung lười biếng lên tiếng: "Thứ nhất chào mừng nhi tử của bản Thế tử, trưởng tử Mộ Dung Niệm, con thứ Mộ Dung An!"
Vừa dứt lời, thoáng chốc tiếng chúc mừng cuồn cuộn không dứt chạy ra từ miệng của mọi người, khiến Vân Lãnh Ca kính nể là, không có một lời chúc nào bị lặp lại, chỉ đành phải than thở, những người này khéo léo quá, chu đáo thật.
Vân Lãnh Ca nhìn lướt qua thì thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, Hạ Yên Nhi, Hạ Ngữ Nhi đang căm phẫn trừng mắt nhìn nàng, khiến nàng ngạc nhiên là, nàng còn nhìn thấy Vân Xuân Ca!
Phía trên thiệp A Diệp có ghi, chỉ có chính thất mới có thể vào dự tiệc, vì sao Vân Xuân Ca lại đến? Cái ý nghĩ này vừa xuất hiện Vân Lãnh Ca đã nghĩ đến nguyên nhân, e rằng Vân Xuân Ca đã ngồi lên vị trí chính thất của Hạ Hạo Nhiên rồi, quả thật không thể khinh thường, từ thiếp thất lên chính thất, nhưng quy củ của phủ Tướng quân rất nghiêm khắc mà, thật sự không đơn giản rồi.
Vân Xuân Ca ngước mắt phát hiện ánh mắt Vân Lãnh Ca, nhếch môi cười lạnh, trong mắt mang theo hận ý ngập trời và tàn khốc đối mắt với nàng, tất cả các phủ đến dự tiệc, đều có dụng ý khác, tính toán điều gì thì trong lòng đều hiểu rõ, Vân Lãnh Ca tốt số thì sao? Sinh được hai đứa con trai thì thế nào? Còn không phải trơ mắt nhìn phu quân của mình có nữ nhân khác sao?
"Chuyện thứ hai, bản Thế tử đã chào từ biệt với Hoàng thượng, ít ngày nữa sẽ rời khỏi Kinh thành, nếu không có tuyên triệu, sẽ không về kinh, cho nên bữa tiệc hôm nay cũng là bữa tiệc cáo biệt, có lẽ, về sau chúng ta sẽ không còn gặp nhau nữa!" Mộ Dung Diệp nhếch môi, chậm rãi nói ra.
Dứt lời, đám người náo nhiệt như bị dội một quả bom, ai nấy đều kinh hãi, không thể tin.
Nếu Mộ Dung Thế tử rời khỏi Kinh thành, bọn họ gả con gái vào vương phủ, thì còn có ý nghĩa gì nữa? Biên cương và Kinh thành trời nam đất bắc, khoảng cách đâu phải chỉ ngắn ngủi trong gang tấc?
"Chỉ vậy thôi, nhanh dùng thiện đi, dùng xong thì từ đâu nên về nơi đó!" Mộ Dung Diệp thấy mọi người đều dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn, hắng giọng cười, lời nói mang theo sự phách lối ngang ngược.
Vân Lãnh Ca lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn Mộ Dung Diệp, có phải lời này quá thẳng thắn rồi không? Không phải những người làm chính trị đều vô cùng khôn khéo à? Có ai như hắn vậy, muốn nói cái gì thì nói cái đó.
Những tiểu thư khuê tú kia đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ thất vọng, ánh mắt ảm đạm, im lặng không nói.
Yến tiệc vì lời nói của Mộ Dung Diệp mà mất hứng thấy rõ, mặt ai nấy đều ủ rũ, nhưng hơn nữa là cực kỳ thất vọng.
Mộ Dung Diệp chê cười trong lòng, vẫn làm theo ý mình cười dịu dàng ân cần gắp thức ăn cho Vân Lãnh Ca, dung mạo tuyệt mỹ, cử chỉ săn sóc, không thể nghi ngờ khiến các tiểu thư kia ghen tỵ đỏ mắt, hận người ngồi bên cạnh Mộ Dung Diệp không phải là mình.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Vân Lãnh Ca bắt đầu cho người dọn dẹp hành trang, cũng ra lệnh cho hạ nhân an bài vương phủ ổn thỏa, chuẩn bị chu đáo mọi việc. editedbysutucuoigaDieenndkdan/leeequhydonnn
Sau vài ngày, Vân Lãnh Ca như ý nguyện mang theo vài nha đầu cận thân đến biên cương với Mộ Dung Diệp, Mộ Dung Chấn cũng rời đi cùng ngày.
Nhưng, khi bọn họ ra khỏi thành thì mỗi người phải đi mỗi ngả, bởi vì lộ tuyến không giống nhau.
Xe ngựa nhàn nhã chạy trên đường, Vân Lãnh Ca rúc vào bờ ngực ấm áp của Mộ Dung Diệp, ánh mắt nhu hòa nhìn hai đứa trẻ trong nôi.
"A Diệp, chàng nói xem con giống chàng hay giống thiếp vậy?" Vân Lãnh Ca nhìn hồi lâu, nhưng vẫn không nhìn ra rốt cuộc đứa bé giống ai, nên hỏi ý Mộ Dung Diệp.
Nghe vậy, Mộ Dung Diệp cẩn thận nhìn mặt hai đứa bé, một lát sau, cho ra một kết luận, như đinh chém sắt nói: "Giống ta!"
"Thật sao?" Vân Lãnh Ca nghi ngờ: "Còn nhỏ vậy mà sao chàng nhìn ra được thế?"
"Đều là nam tử mà! Dĩ nhiên giống ta rồi!" Mộ Dung Diệp giương môi cười, ôm chặt người trong lòng, khẽ nói.
Trong mắt Vân Lãnh Ca hàm chứa oán trách trừng mắt liếc hắn, tiếp đó, vẻ mặt hơi mong chờ: "A Diệp, thiếp rất hy vọng có thể nhanh đến nơi thế ngoại đào nguyên mà chàng đã nói!"
"Nàng sẽ thích đó! Nơi ấy quả thật là tiên cảnh nhân gian." Mộ Dung Diệp vuốt tóc Vân Lãnh Ca, cười khẽ nói.
"Chỉ cần có chàng và con, thì nơi đó chính là tiên cảnh nhân gian với thiếp!" Đáy mắt Vân Lãnh Ca lấp lánh nét cười hạnh phúc, giọng nói vô cùng ngọt ngào.
"Ca nhi, cả đời này ta có nàng đã đủ rồi!" Mộ Dung Diệp cảm khái, ngón tay nâng cằm Vân Lãnh Ca, cúi đầu hôn đôi môi hắn lưu luyến không nỡ rời xa kia, trao cho nàng nụ hôn nhiệt tình nóng bỏng.
Thiếp xuyên qua dị thế, đến bên cạnh chàng, thề cùng chàng đi khắp núi sông, cuộc đời này, có chàng làm bạn, không uổng công đã đến nhân gian này một chuyến!
---Hoàn---
Editor: Gà
"Thái tử phát hiện ra các ngươi chưa?" Mộ Dung Diệp nheo mắt phượng, trầm giọng hỏi.
"Trong lúc giao thủ Thái tử có chạy đến, nhưng không áp quá gần, hắn ta cũng không xác định được do người phương nào gây nên!" Xích Ngôn trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, khẳng định nói.
"Ngươi phái người đưa Vũ Văn Mẫn đến phủ đệ Ngũ Hoàng tử, nói y phải cẩn thận, báo rõ chi tiết về tình hình tối nay!" Mộ Dung Diệp nhanh chóng suy nghĩ, thoáng chốc, phân phó.
"Dạ, Thế tử!" Xích Ngôn cung kính cáo lui rời đi, cẩn thận đóng cửa lại.
Vân Lãnh Ca nghe tiếng Ngâm Cầm ân cần hỏi ở ngoài, cau mày nói: "Xích Ngôn bị thương nghiêm trọng không?"
"Ngoài da thôi, mấy ngày sẽ khỏi hẳn!" Ánh mắt Mộ Dung Diệp lười biếng, không để ý trả lời.
Vân Lãnh Ca tâm loạn như ma, hiện tại Đông Dương loạn trong giặc ngoài, sơ sẩy một bước, sẽ nước mất nhà tan, chỗ chết người nhất chính là, Thái tử quá cực đoan, ở thời điểm mấu chốt, hắn ta không những khoanh tay đứng nhìn nội loạn, còn liên hiệp với người ngoài bán nước, thật khiến người ta hận nghiến răng nghiến lợi, nếu Đông Dương giao cho người ngu muội dốt nát như thế, sợ không qua được bao lâu, tiếng kêu than sẽ nổi lên bốn phía, khói thuốc súng ngập trời rồi!
"A Diệp, chàng nói xem, vì sao Thái tử nhốt Vũ Văn Mẫn?" Vân Lãnh Ca không hiểu, không phải Vũ Văn Minh và Thượng Quan Hạo cùng trận doanh sao? Sao lại cấu véo lẫn nhau?
"Có thể ta đã xem thường Thái tử!" Sắc mặt Mộ Dung Diệp nặng nề, ý vị không rõ nói.
"Có ý gì?" Trong lòng Vân Lãnh Ca có chút kinh hoảng, dáng vẻ Mộ Dung Diệp trầm lặng như thế, lần đầu tiên nàng nhìn thấy, khiến nàng nghĩ đến khía cạnh không tốt.
"Ca nhi, thừa dịp hiện tại Kinh thành vẫn còn trong lòng bàn tay ta, nàng lập tức rời khỏi Kinh thành đi, chậm sẽ không kịp đâu!" Mộ Dung Diệp chợt đứng thẳng người, nhìn Vân Lãnh Ca, gằn từng chữ.
Nghe vậy, Vân Lãnh Ca kinh hãi, không hiểu vì sao Xích Ngôn chỉ đi một chuyến đến phủ Thái tử, thì Mộ Dung Diệp đã quyết định thay đổi nhanh như vậy, khiến người ta nhìn không thấu.
"Nếu ta đoán không lầm, hiện tại Thái tử đã tập hợp đủ quân đội, chuẩn bị bức vua thoái vị! Nam Tinh sẽ đồng thời hành động, phát động chiến tranh!" Toàn thân Mộ Dung Diệp tràn ngập lãnh khí, ánh mắt rét lạnh, chậm rãi nói.
"Sao A Diệp khẳng định thế?" Vân Lãnh Ca không hiểu sự chắc chắn của Mộ Dung Diệp từ đâu mà đến.
"Nửa năm trước, ta đã từng lén đi đến phủ Thái tử, hơn nữa thăm dò tất cả địa hình trong phủ, bao gồm ám vệ Thượng Quan Hạo huấn luyện, ta đều rõ như lòng bàn tay, theo ta suy luận, tối nay Xích Ngôn thăm dò hoàn toàn sẽ không để lộ bất kỳ phong thanh nào, nhưng không nghĩ rằng, toàn bộ bọn họ đều bị thương, đủ để chứng minh Thái tử đã vượt qua dự liệu của tất cả mọi người, hơn nữa đã sớm tính toán xong, dĩ vãng ngu xuẩn, dễ giận đều do y giả vờ mà thôi, y vẫn luôn giấu tài, giả trư ăn hổ." Mộ Dung Diệp chậm rãi nói ra ý nghĩ trong lòng, giây lát, hắn trầm mắt xuống: "Nếu phủ Thái tử đã bại lộ, Thái tử cũng có thể đoán được tâm tư của ta, cho nên hắn ta nhất định thừa dịp ta chưa phản ứng lại sẽ xuống tay trước, bức vua thoái vị!" sutucuoiga Die nd da nl e q uu ydo
Vân Lãnh Ca càng nghe Mộ Dung Diệp nói thì càng kinh ngạc, cuối cùng, hai mắt trợn tròn, không thể tin nhìn Mộ Dung Diệp.
"Nếu quả thật như chàng nói, trước đây Thái tử đều lừa gạt, vậy không phải y mới tính toán tạo phản chỉ một ngày hai ngày, mà tính toán đã lâu, hiện tại từ từ triển khai, vậy chúng ta đang ở trong tình thế bị động!" Vân Lãnh Ca lắc đầu, trong mắt chấn động, nếu đây là mưu đồ đã lâu của Thái tử, vậy rất nhiều chuyện sẽ thay đổi, nhân tố chưa lộ sẽ ngày càng nhiều, tiên cơ đã mất.
Nhưng Vân Lãnh Ca hoang mang, nếu Thái tử không phải thật sự ngu không ai bằng, vậy tại sao y buông tha Thái tử vị, mạo hiểm chịu đựng hậu quả thất bại mà cố chấp tạo phản chứ? Chẳng lẽ chỉ vì bọn hắn không kịp đợi Hoàng đế nhường ngôi sao?
"Ừ, cho nên Ca nhi à, ta sẽ sai phái phần lớn ám vệ vương phủ bảo vệ nàng đến biên cương, biên cương đã bị ta hoàn toàn thu phục, vả lại chiến sự không nhiều, ta sớm đã an bài Phó tướng trung thành nhất của ta tiếp ứng nàng!" Mộ Dung Diệp nhíu chặt chân mày, lời nói kiên định, dứt lời, không đợi Vân Lãnh Ca trả lời, hướng ra ngoài nói: "Xích Ngữ, kêu lên tất cả ám vệ chờ xuất phát, đêm nay đưa Thế tử phi rời khỏi Kinh thành!"
Vân Lãnh Ca cắn chặt môi, nhìn gò má sắc sảo của Mộ Dung Diệp, trong lòng dâng lên không nỡ và lo lắng, đã không thể vãn hồi rồi: "A Diệp...."
Thân thể Mộ Dung Diệp hơi run lên, xoay người ôm chặt Vân Lãnh Ca, ngửi mùi thơm ngát trên người nàng, cầm tay nàng, đặt bên môi khẽ hôn, không nỡ buông ra, rồi nói: "Ca nhi, hằng năm ta không ở Kinh thành, không hiểu rõ Thái tử, nếu y lừa gạt mọi người, bao gồm cả Hoàng thượng, vậy nhất định y đã mưu toan từ lâu, qua tối nay, Kinh thành nhất định đại loạn, ta ngây người ở biên cương mấy năm, ta tự tin chỗ đó bình an vô sự!"
Vân Lãnh Ca khẽ xòe ra mười ngón tay, đan vào tay Mộ Dung Diệp, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào lòng hắn, lẩm bẩm nói: "A Diệp, nhất định phải cẩn thận! Thiếp chờ chàng!"
Chân tướng quá mức đột ngột, đừng nói Vân Lãnh Ca, cả Mộ Dung Diệp cũng không ngờ đến, hắn chỉ có thể tận sức che chở Ca nhi, để nàng bình yên vô sự ra khỏi thành, chỉ khi đến biên cương rồi, tất cả sẽ không còn đáng lo ngại.
Mộ Dung Diệp bỗng nhiên dùng sức đan chặt mười ngón tay Vân Lãnh Ca, kiên nghị nhìn vào đôi mắt nàng: "Ca nhi, mọi việc ta đều nắm chắc, cho dù Thái tử cũng không thể khinh thường, nhưng tạm thời Kinh thành do ta thống lĩnh, y muốn thành sự thì đó là người si nói mộng! Nhưng ta không ở cạnh nàng, nàng phải bảo vệ mình thật tốt, không được để ta lo lắng!"
Vân Lãnh Ca gật đầu, hai mắt trong suốt rưng rưng ngẩng đầu nhìn tuấn nhan trước mặt, thiên ngôn vạn ngữ chỉ hóa thành một câu dặn dò: "Mọi việc cẩn thận!"
Mộ Dung Diệp bỗng chốc cúi đầu hôn môi Vân Lãnh Ca, mang theo thương cảm ly biệt sâu đậm, nụ hôn nóng bỏng, hơi thở hai người quấn quanh, khó chia xa, Vân Lãnh Ca vòng tay qua cổ hắn, toàn lực nghênh hợp, cho đến khi hai người đều hô hấp không thông, mới rời khỏi môi nhau.
"Ca nhi, mọi việc không thể cậy mạnh, có việc gấp nhớ nói Xích Ngữ báo cho ta biết, không thể hoảng loạn, phải giữ mình trước, cho dù có người muốn mạng ta để đổi cơ hội cho nàng được sống, nàng cũng phải suy tính cho mình!" Mộ Dung Diệp ôm chặt Vân Lãnh Ca trong lòng, cằm đặt trên vai nàng, âm thanh trầm thấp hàm chứa thâm tình dặn dò.
Vân Lãnh Ca nghe giọng nói Mộ Dung Diệp chất chứa lo lắng và câu dặn dò cuối cùng kia khiến nàng tan nát cõi lòng, nhất thời lệ tuôn như suối, không thể kiềm được vòng chắc hông hắn, nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, sau đó áp chế trái tim đau đớn rồi bình tĩnh nói: "Nói bậy gì vậy, có phu quân độc nhất vô nhị giúp thiếp an bài con đường phía trước, sao thiếp có thể gặp nguy hiểm chứ? Thật sự khiến thiếp không yên tâm, chính là đao thương chém giết, trách nhiệm chàng quan trọng, hao phí tinh thần, nên phải chăm sóc bản thân thật tốt." Nói xong, Vân Lãnh Ca lặng lẽ nhét Bạo Vũ Lê Hoa châm vào trong ngọc đái của hắn.
"Yên tâm, ta tự có chừng mực, ta sẽ trân trọng bản thân, sẽ hoàn hảo không chút tổn hại nào đến gặp nàng, cùng nhau đi hết cẩm tú sơn hà, đây là cam kết của ta, ta sẽ không nuốt lời!" Mộ Dung Diệp thận trọng gật đầu, bảo đảm nói. Tâm thần hắn đều đặt hết vào nàng, nên không nhận ra hành động của Vân Lãnh Ca.
"Được." Vân Lãnh Ca không dám nói nhiều, nàng sợ vừa nói sẽ không nhịn được mà khóc thành tiếng, trước kia nàng vẫn cảm thấy tính tình bản thân cứng cỏi, không để lộ cảm xúc ra ngoài, càng không khóc như mưa giống bây giờ? Nhưng lúc chân chính đối mặt với thời khắc chia tay cùng Mộ Dung Diệp, lòng nàng lại đau như đao cắt!bg-ssp-{height:px}
"Vương phủ giao cho ta, còn có phủ Tả Tướng ta cũng sẽ phái người bảo vệ, nàng không cần lo lắng, mang theo hai nha đầu Ngâm Thư, Ngâm Cầm là được!" Mộ Dung Diệp buông lỏng tay ôm Vân Lãnh Ca, biết nàng nhất định không yên lòng cho nhiều người ở Kinh thành, nên nhẹ giọng nói.
"Ừm" Vân Lãnh Ca tràn ngập giọng mũi.
"Thế tử, Thế tử phi, xe ngựa đã chuẩn bị xong!" Xích Ngữ thu thập xong, Ngâm Cầm và Ngâm Thư đi vào bẩm báo!
"Cần phải bảo vệ tốt Thế tử phi, nếu Thế tử phi mất một sợi tóc, toàn bộ các ngươi đưa đầu đến gặp!" Mộ Dung Diệp cất cao giọng, không chỉ nói với Xích Ngữ, còn nói với ám vệ đang núp trong viện chờ sai phái, dứt lời, móc ra một khối lệnh bài từ trong tay áo ném cho Xích Ngữ.
"Ca nhi, đây là lệnh bài biên cương, mặc dù ta giao cho Hoàng đế Hổ Phù có thể hiệu lệnh cho đại quân biên cương, nhưng khối này là con dấu tư nhân của ta, đại biểu cho thân phận của ta, nếu có người làm khó dễ nàng, lấy khối lệnh bài này ra là được!" Mộ Dung Diệp thấy Xích Ngữ tiếp nhận lệnh bài, lập tức xoay người móc ra một khối khác đặt vào bàn tay Vân Lãnh Ca, giải thích.
"Không thể điều khiển đại quân biên cương đến Kinh thành giúp chàng chống lại Thái tử sao?" Vân Lãnh Ca nắm thật chặt lệnh bài trong tay, hỏi.
"Biên cương là luyện binh địa phương, vừa trấn thủ biên giới, vừa giúp đại quân Đông Dương cung cấp tướng sĩ, kịp thời bổ sung máu mới, cho nên binh lính nơi đó không thể điều đi, nếu một khi bị những bộ lạc đang nhìn chằm chằm kia biết được biên cương trống không, sẽ nhân cơ hội mà vào, đến lúc đó tình huống sẽ càng thêm nguy cấp!" Mộ Dung Diệp biết Vân Lãnh Ca nghĩ gì, nhưng cho dù có thể điều quân đội biên cương, chỉ sợ đường xá xa xôi, nước xa không cứu được lửa gần!
"Thế tử, dưới sự dẫn dắt của Thái tử Vũ Lâm quân đã đến cửa cung, đang kịch chiến với Cấm Vệ quân, Cấm Vệ quân tử thương vô số!" Đột nhiên, một thị vệ áo đen từ trên trời nhanh chóng đáp xuống bẩm báo.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, khóe môi Mộ Dung Diệp xẹt qua lãnh ý: "Xích Ngôn, ngươi đưa Xích Ngữ và Thế tử phi ra khỏi thành, sau đó phong bế tất cả lối ra khỏi Kinh thành, bản Thế tử thật muốn xem nguyên nhân Thái tử bức vua thoái vị, nhìn hắn ta giết cha như thế nào!"
Vân Lãnh Ca nặn ra nụ cười, giơ tay lên, vuốt ve gương mặt Mộ Dung Diệp, nhón chân lên khẽ hôn đôi môi lạnh như băng, sau đó không quay đầu bước theo Xích Ngôn rời khỏi vương phủ, nhưng trong nháy mắt xoay người, nước mắt Vân Lãnh Ca rơi xuống, nhưng cố gắng để không phát ra tiếng nấc nghẹn ngào, tránh khiến Mộ Dung Diệp lo lắng.
Mộ Dung Diệp nhìn bóng lưng gầy gò của Vân Lãnh Ca, càng lúc càng xa, nhắm hai mắt lại, thở dài.
"Ảnh Nhất, truyền lệnh ta cho Ô thống lĩnh Thành Phòng quân, báo cho hắn ta phòng vệ Kinh thành thật nghiêm mật, ám vệ còn lại lập tức theo ta vào cung!" Giây lát, Mộ Dung Diệp mở hai mắt ra, khẽ nhếch môi, trầm giọng nói.
Mộ Dung Diệp đề nội lực, thi triển khinh công, đi thẳng đến Hoàng cung.
Bên trong Hoàng cung, trong cơn ngủ say Hoàng đế bị kinh tỉnh (kinh ngạc + thức tỉnh) nghe được tin tức Thái tử tạo phản, long nhan tức giận, vừa muốn đứng dậy, chỉ thấy Thượng Quan Vũ mặc khôi giáp dẫn vài trăm thị vệ đằng đằng sát khí xông vào tẩm cung của ông ta.
"Vũ nhi, chẳng lẽ ngươi cũng muốn bắt chước Thái tử tạo phản bức vua thoái vị sao?" Hoàng đế nửa tựa vào đầu giường, nhìn sắc mặt Thượng Quan Vũ đông lạnh, tràn ngập sát khí, thì ánh mắt lạnh xuống, lạnh lùng nói.
"Phụ hoàng, từ ba năm trước ta và Thái tử hoàng huynh đã kết liên minh, chính để chờ ngày hôm nay!" Hoàn toàn không thấy vẻ hèn nhát trầm mặc thuở ban đầu trên mặt Thượng Quan Vũ, hơi thở hắn ta trầm ổn xen lẫn ngạo nghễ, bật cười thành tiếng, không hề kiêng kỵ câu hỏi của Hoàng đế.
"Làm càn, trẫm chưa từng bạc đãi các ngươi, vậy mà từng người các ngươi đều muốn khởi binh mưu phản?" Hoàng đế giận dữ, ông ta tuyệt đối không ngờ hai người một thì ít nói kiệm lời, một thì tâm cơ nông cạn nhưng lại giấu diếm được ông ta, liên hiệp xách động, Hoàng đế cảm thấy khí huyết cả người muốn chảy ngược, sớm không thể nhịn nổi nữa!
"Phụ hoàng nghĩ ta là kẻ ngu sao? Nếu ngài thừa nhận chúng ta là thân tử, vì sao lại thiên vị như vậy? Chẳng lẽ trừ Thượng Quan Thành, trong lòng phụ hoàng thật sự không có ta và Thái tử hoàng huynh sao?" Thượng Quan Vũ lạnh lùng nhìn Hoàng đế, đáy mắt như chim ưng mang theo hận ý và lạnh lẽo nồng đậm.
"Do Thái tử không có tiền đồ, cô phụ tâm ý trẫm đã lập nó làm Thái tử từ lúc vừa sinh ra, hiện tại nó cần gì phải oán trời trách đất?" Hoàng đế nhướng mày, trong mắt xẹt qua ánh sáng khác thường thật nhanh, trầm giọng nói.
"Ha ha ha, phụ hoàng, ông chỉ lừa gạt người trong thiên hạ thôi, nếu không phải năm năm trước Thái tử hoàng huynh tình cờ phát hiện chiếu thư cải lập Thái tử của ông, chỉ sợ đến nay huynh ấy cũng chẳng hay biết gì, vẫn đang nằm mộng xưng Đế đấy!" Thượng Quan Vũ cười to, tiếng cười châm chọc và nhạo báng, nhìn chăm chú vào gương mặt Hoàng đế đã biến sắc, Thượng Quan Vũ tiếp tục nói: "Thì ra từ năm năm trước, không, thậm chí sớm hơn, phụ hoàng đã quyết định lập Thượng Quan Thành làm Thái tử, vẫn còn giả vờ giả vịt sao, cố ý đẩy Thái tử hoàng huynh ra ngoài, để huynh ấy trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, phụ hoàng vì Thượng Quan Thành, thật sự đã nhọc lòng quá rồi, nhưng không ngờ, ngài đã bỏ bao công sức như vậy lại sớm bị Thái tử hoàng huynh đoán được! Ngài cũng không suy nghĩ một chút, năm năm trước hành động của Thái tử hoàng huynh luôn bất phàm, sau khi huynh ấy biết được ý tưởng của phụ hoàng, tương kế tựu kế, cố ý giả vờ lấy hình tượng ngu xuẩn xâm nhập lòng người, chính vì để loại bỏ phòng bị của ngài! Ha ha ha ha...."
Tiếng cười Thượng Quan Vũ đinh tai nhức óc, nhưng không hề vui vẻ, ngầm biểu đạt sự thê lương và bi ai.
"Vậy ngươi cam tâm bán mạng làm thủ hạ ư? Trợ giúp nó giết cha? Đoạt giang sơn, nhìn nó xưng đế, bỏ Đông Dương vào túi sao?" Ánh mắt Hoàng đế thay đổi, phong vân chuyển động, trên mặt không hề lộ vẻ khó chịu vì bí mật bị vạch trần, giọng nói bình tĩnh.
"Phụ hoàng, ngài không cần khích bác ly gián, nếu ta đã đi bước này, cũng sẽ không quay đầu hối hận!" Thượng Quan Vũ đè nén tức giận trong lòng, ánh mắt sát khí bắn về phía Hoàng đế.
"Ngươi cho rằng dựa vào ngươi và Thái tử thì có thể thành công bức vua thoái vị? Mơ mộng hão huyền? Tất cả lực lượng phòng vệ Kinh thành trẫm đã giao cho Mộ Dung Diệp, dựa vào thủ đoạn của hắn, ngươi cảm thấy người của ngươi có thể chống cự được bao lâu?" Hoàng đế cười lạnh, đầu óc vận chuyển cực nhanh, không biến sắc muốn âm thầm moi ra kế hoạch kế tiếp của Thượng Quan Vũ.
"Phụ hoàng muốn dựa dẫm thăm dò tin tức từ ta sau đó trở tay càn khôn à? Ha ha, cho đến bây giờ, ta cũng không sợ nói cho ngài, mấy năm này, Thái tử hoàng huynh đã thu phục toàn bộ Vũ Lâm quân, đại thần trong triều mười phần thì có đến năm sáu phần đều là người của Thái tử hoàng huynh, nhìn Hoàng cung kiên cố này đi, đã bị huynh ấy nắm giữ trong tay rồi! Ngài không thể nào chuyển bại thành thắng!" Sắc mặt Thượng Quan Vũ căng thẳng, đáy mắt mang theo sát khí đậm đặc, cười lạnh nói.
"Xem ra, mấy năm nay các ngươi thật bận rộn nha!" Hoàng đế nghe thế, trong mắt nhanh chóng xuất hiện ánh sáng giễu cợt, ngụ ý nói.
"Hừ, ta không vòng vo với phụ hoàng nữa, chúng ta đi thẳng vào vấn đề, trước đó vài ngày chuyện mẫu hậu bỏ thuốc ngài e rằng ngài đã rất rõ ràng, thật ra thì, đó hoàn toàn không phải độc dược, chỉ là một dược liệu bình thường, còn có công hiệu cường thân kiện thể, chân chính có độc là.." Thượng Quan Vũ đưa ngón tay chỉ lư hương đang tản ra khói trắng lượn lờ: "Bên trong đốt hương liệu, đó là độc hương đặc chế từ biên cương, Thái tử hoàng huynh cố ý nói với mẫu hậu vài câu, chính vì để dời đi sự chú ý của ngài."
Nói xong, Thượng Quan Vũ ung dung thưởng thức trong khoảnh khắc sắc mặt Hoàng thượng trở nên cực kỳ khó coi, tốt bụng nói: "Chắc hẳn phụ hoàng đoán được nguyên nhân Thái tử khởi binh." Dừng một chút, thấy trong mắt Hoàng thượng tức giận, Thượng Quan Vũ cong khóe môi: "Không sai, chúng ta sẽ chiêu cáo thiên hạ, Mộ Dung Diệp hạ độc mưu hại phụ hoàng, thân mang trọng tội! Còn nguyên nhân Thái tử bức vua thoái vị, sẽ trở thành, giết nịnh thần! Hộ Đông Dương, bảo vệ phụ hoàng!" editedbysutucuoiga [email protected]dyan(lee^qu.donnn)
"Mộ Dung Diệp là Chiến thần Đông Dương, danh vọng rất nặng trong lòng dân chúng, lý do của các ngươi sơ hở như thế, đã muốn đẩy tội danh lên người hắn sao? Không dễ dàng vậy đâu!" Hoàng đế phẫn nộ, đáy mắt âm u, trên người càng tản ra khí lạnh nặng nề, khiến người ta không dám can đảm nhìn.
"Một khi độc trong người phụ hoàng được thái y kiểm nghiệm, sẽ chứng minh đó là độc thảo chỉ có thể sinh trưởng ở biên cương, ai sẽ hoài nghi chứ? Nếu còn có người ngại chứng cứ không đủ, thì tất cả các lý do thoái thác của đám phi tần trong hậu cung của ngài sẽ khiến người ta tin thôi? Đến lúc đó, dân chúng chỉ biết Mộ Dung Diệp cầm binh, vây khốn Hoàng cung, ý đồ mưu phản, Thái tử hoàng huynh đánh bại sườn quân, quang minh chính đại xuất binh chinh phạt, còn phụ hoàng cũng sẽ trúng độc bỏ mình, người trong thiên hạ ai còn hoài nghi đây? Đến lúc đó, Thái tử lên ngôi chính là cái mà mọi người sẽ hướng đến!" Khóe môi Thượng Quan Vũ nở nụ cười, ánh mắt chợt trầm xuống, lạnh lùng nói.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: Gà
Vân Lãnh Ca và Mộ Dung Diệp làm một thương nghị ngắn, quyết định chờ nàng sinh con xong thì sẽ rời khỏi Kinh thành, đến biên cương.
Ngày thứ hai, Mộ Dung Diệp ăn sáng với Vân Lãnh Ca xong rồi vào cung, nhưng chỉ mới hai canh giờ sau, hắn đã trở về.
"Sao nhanh vậy?" Vân Lãnh Ca đang nhìn hoa văn trên cái yếm trẻ con, thấy hắn đi vào, tò mò hỏi.
"Ta nói yêu cầu kia, Hoàng đế cữu cữu của ta mong còn không được, sợ ta hối hận!" Mộ Dung Diệp ngồi bên cạnh Vân Lãnh Ca, cùng chọn với nàng.
"Hoàng thượng đồng ý rồi?" Tay Vân Lãnh Ca lướt qua hoa văn ngũ tử đăng khoa [1], hơi không yên lòng hỏi.
[1] ngũ tử đăng khoa: là hình ảnh gà trống cất cao cổ gáy, xung quanh là 5 con gà con, ngụ ý gà trống đang dạy con, cũng có lúc là hình ảnh của 5 đứa trẻ mặt yếm (theo ta trong truyện chắc là hình 5 đứa trẻ mặc yếm, các nàng xem hình ta đính kèm phía dưới nhé)
Mộ Dung Diệp ừ một tiếng: "Xích Ngữ nói chuyện của Vân tướng cho nàng biết chưa?"
Nghe vậy, Vân Lãnh Ca gật đầu, trong mắt thoáng qua ánh sáng phức tạp: "Tính ra lúc Xích Ngôn nói cho thiếp biết, bây giờ đã qua gần ba tháng, Hoàng thượng ra bản án như thế nào?"
"Trừ Vân Hạ Ca, toàn bộ đều bị đày đến biên cương!" Mộ Dung Diệp nói ra kết cục của Tướng phủ.
"Bởi vì nàng ta đã da thịt chi thân với Hạ Hạo Nhiên, hơn nữa hai người đã định hôn sự, nàng ta không bị xem là người của phủ Vân tướng nữa." Mộ Dung Diệp giải thích.
Vân Lãnh Ca hiểu đại khái: "Hoàng thượng không giết Vân Bá Nghị nên xem như đặc ân phải không?" Mặc dù nàng không hiểu rõ chính quyền cổ đại, nhưng cho dù nàng u mê, cũng biết Hoàng quyền chí cao vô thượng, không thể tha thứ cho người có ý khiêu khích, Vân Bá Nghị trợ giúp Thái tử mưu triều soán vị, đây chính là phạm vào đại kỵ của cửu ngũ chí tôn.
"Ừ, lần này dính líu rất nhiều quan viên trong Kinh thành, một tháng trước, Hoàng thượng cử hành khoa cử văn võ, chọn lựa một nhóm nhân sĩ mới, vào triều làm quan, lấp vào chỗ trống!" Mộ Dung Diệp nói.
Chỉ cần nhà ông ngoại bình yên vô sự, Vân Lãnh Ca cũng lười để ý đến người khác, Vân Bá Nghị tự làm tự chịu, nhưng lại liên lụy đến rất nhiều người Tướng phủ, đợi sau khi đến biên cương có thể để A Diệp sắp xếp thỏa đáng.
"Phụ vương đâu? Ông ấy trở về biên giới rồi sao?" Vân Lãnh Ca hỏi.
"Nam Tinh đã bị phụ vương đánh bại hoàn toàn, trở thành nước phụ thuộc Đông Dương, cũng không thể gây sóng gió được nữa, Bắc Nguyệt đã ký kết hữu nghị với Đông Dương, trong vòng trăm năm tuyệt đối sẽ không khai chiến, cho nên Hoàng thượng cho phép phụ vương có thể nán lại Kinh thành một lúc, chờ con chúng ta bình an ra đời, ông sẽ trở về biên giới, mà ta cũng phải đến biên cương!" Mộ Dung Diệp ôm chặt eo Vân Lãnh Ca từ phía sau, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng.
"Trời nam đất bắc, về sau muốn gặp mặt sợ sẽ khó khăn!" Vân Lãnh Ca thở dài nói.
"Không sao, biên cương chỉ có mấy chuyện vụn vặt, chúng ta tranh thủ lúc rảnh rỗi đi du lịch khắp nơi, đến lúc đó, nếu Ca nhi nhàm chán, vi phu sẽ đưa Ca nhi đến biên giới ngắm cảnh một lần!" Mộ Dung Diệp thấy Vân Lãnh Ca hiện vẻ cô đơn, khẽ cười nói.
"Thế tử, phủ Hạ tướng quân dẫn theo gia quyến đến vương phủ bái phỏng, nói ngài cần phải nể giao tình năm đó, gặp ông ta một lần!" Xích Ngôn vào bẩm báo.
"Hạ tướng quân muốn gặp bản thế tử hay Hạ Yên Nhi?" Mộ Dung Diệp nghe xong đã nói toạc ra ý của Hạ tướng quân.
Xích Ngôn lúng túng cười, không biết nên trả lời thế nào.
"Bảo ông ta về đi, nói chờ sau khi Thế tử phi sinh hài nhi xong, bản Thế tử sẽ tổ chức một yến hội cáo biệt Kinh thành trong vương phủ, đến lúc đó ông ta sẽ được gặp thôi!" Mộ Dung Diệp tiếp tục vuốt ve bụng Vân Lãnh Ca, không ngẩng đầu lên nói.
"Dạ, Thế tử!" Xích Ngôn vội trả lời cáo lui.
"Không phải chàng không thích ứng phó với những thứ giả dối kia ư? Sao còn muốn bày yến tiệc?" Vân Lãnh Ca nghi ngờ nói.
"Thứ nhất để ăn mừng con chúng ta ra đời, thứ hai để tuyên bố ta cách xa kinh đô, quyết định không về triều nữa, tiết kiệm khoảng thời gian hay có người đến cửa quấy rầy này, xua đuổi một đám phiền chán, không bằng toàn bộ tựu tập trong một ngày, cũng xem như chính thức thông báo!" Mộ Dung Diệp khẽ hôn sợi tóc tản ra mùi thơm ngát của nàng, nhỏ giọng giải thích.
Vân Lãnh Ca bật cười, hoá ra là vậy, quả thật lười biếng.
Thời gian như thoi đưa, tin Mộ Dung Diệp tổ chức yến hội vừa phát ra, tất cả các phủ vốn muốn bái phỏng vương phủ đều ngừng hẳn, mọi người trông mong đến ngày hôm đó.
Lần này khẩn cấp của Đông Dương do một tay Mộ Dung Thế tử giải quyết, danh vọng của hắn vốn như mặt trời ban trưa càng thêm đạt đến đỉnh điểm, Đông Dương trừ Hoàng thượng ra, chỉ sợ thật không có người thứ hai đạt được quyền thế như vậy.
Vương phủ chỉ có một vị chính phi Vân Lãnh Ca, hơn nữa trước đó vài ngày nhà mẹ đẻ của nàng còn bị lưu đày, không có nhà mẹ đẻ giúp đỡ, chắc hẳn cuộc sống của nàng sẽ không tốt lắm, tất cả các phủ khác đều muốn leo vào vương phủ, ý đồ để nữ nhi mình gả cho Mộ Dung Diệp, từ đó đề cao lợi ích của gia tộc mình.
Nếu thật sự có thể bám lên người Mộ Dung Diệp, vậy thì sẽ là một bước lên trời.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, chiến hỏa dập tắt, Mộ Dung Diệp cũng không tiếp tục vào triều nữa, mỗi ngày không có việc gì, trừ đấu khẩu với Mộ Dung Chấn, đa số thời gian đều ở bên cạnh trêu chọc Vân Lãnh Ca đến mức buồn nôn.
Đảo mắt, đã đến ngày Vân Lãnh Ca sinh, vì trước đó Mộ Dung Diệp đã chuẩn bị xong mọi thứ, phòng sinh, bà mụ đỡ đẻ, các loại thuốc, tất cả đều tiến hành đâu vào đấy.
Không có xuất hiện khả năng khó sinh mà Vân Lãnh Ca tưởng tượng, Mộ Dung Diệp cũng không lo lắng sợ nguy hiểm, tất cả mọi người trong phủ đều chờ mong, Mộ Dung Niệm ra đời.
Duy nhất vượt khỏi dự định của hai người là, sau Mộ Dung Niệm còn có một nhóc khác, điều này khiến Vân Lãnh Ca không thể không sử dụng tên Mộ Dung Diệp đã đặt trước đó.
Bởi vì cả hai đều là nam hài, Vân Lãnh Ca đặt tên cho đệ đệ là Mộ Dung An.
"A Diệp, chàng nói xem tại sao không phải long phượng thai nhỉ? Thiếp muốn có nữ nhi." Sau khi sinh xong, Vân Lãnh Ca nằm trên giường, nhìn Mộ Dung Diệp ôm hai đứa bé, oán trách nói.
"Về sau chúng ta lại sinh tiếp!" Trong lòng Mộ Dung Diệp tràn đầy hạnh phúc khó nói thành lời, căng thẳng lo lắng cũng mất hết khi Vân Lãnh Ca sinh hài tử thành công.
"Không cần, vóc người rất khó khôi phục!" Vân Lãnh Ca gào thét trong lòng, thân thể này mới mười hơn lăm tuổi thôi à, đã là mẫu thân của hai đứa bé, thật khiến người ta rất khó tiếp nhận.
Nhưng nhìn hai đứa trẻ phấn điêu ngọc trác, nàng cảm thấy thật tự hào, nho nhỏ, đáng yêu như thế, về sau lớn lên nhất định sẽ rất đẹp, khiến cho xuân tâm của nhiều thiếu nữ vân anh chưa gả nảy mầm!
"Ta muốn nhìn tôn tử của ta!" Mộ Dung Chấn nóng vội không thèm quan tâm đến sự ngăn trở của Xích Ngôn Xích Ngữ, sải bước xông đến, thoáng thấy hai đứa trẻ trong lòng Mộ Dung Diệp, đôi mắt nhất thời sáng lên, đưa tay đoạt lấy.
Võ công Mộ Dung Diệp đã khôi phục, sao có thể để ông được như ý dễ dàng như vậy, đặc biệt khi thấy dáng vẻ ông tùy tiện vậy, chỉ sợ ông sẽ đả thương con mình, hai người quên mất bây giờ còn đang ở trong phòng sinh, lập tức vung tay.
Vân Lãnh Ca nhức đầu vỗ trán, híp mắt nhìn bọn họ so chiêu, rất không dễ dàng tìm được một khoảng trống, cơ hội mất đi sẽ không trở lại, Vân Lãnh Ca lập tức tận dụng mọi thứ nói: "A Diệp mau đưa đứa bé cho phụ vương nhìn đi!" sutucuoigaDie nd da nl e q uu ydo n
Nghe vậy, Mộ Dung Diệp xụ mặt xuống, không phục đưa một đứa bé đưa cho Mộ Dung Chấn đang cười hả hê.
"Đây là An nhi hay Niệm nhi?" Mộ Dung Chấn nhìn đứa trong lòng, lại nhìn qua đứa bên Mộ Dung Diệp, phát hiện hai đứa trẻ giống nhau như đúc, ông thật sự không phân rõ, khó hiểu hỏi.
Mộ Dung Diệp vội vàng đến bên cạnh Mộ Dung Chấn, đặt hai đứa bé cùng một chỗ, phát hiện ngũ quan thật sự không hề khác nhau, nên liếc mắt, hai mặt nhìn nhau.
"Đứa bé còn nhỏ, lớn lên thì sẽ có thể phân biệt!" Vân Lãnh Ca thở dài, nói.
"Vương Gia, Thế tử, nên ôm đi cho bú sữa rồi!" Một tỳ nữ cười khúc khích đột nhiên nhớ đến đứa bé vẫn chưa được cho bú, e rằng đã sớm đói bụng, lúc này mới lên tiếng nhắc nhở.
Mộ Dung Diệp và Mộ Dung Chấn lưu luyến giao hai đứa bé cho tỳ nữ, dặn đi dặn lại các nàng phải chăm sóc tốt cho hai đứa bé, sau đó mới để người ôm đi.
Mộ Dung Diệp biết Vân Lãnh Ca chắc chắn rất mệt, nên dìu nàng nằm xuống, tỉ mỉ dém góc chăn cho nàng, nhẹ nhàng níu lấy Mộ Dung Chấn đang không muốn rời đi nhanh chóng ra ngoài.
"Này, thằng con bất hiếu, ngươi dám kéo phụ thân ngươi như thế hả? Còn không mau dừng tay!" Mộ Dung Chấn giận dữ, bị nhi tử xách ngược cổ áo, loại chuyện mất mặt này, nếu truyền ra ngoài, vậy không phải cái danh vương gia này sẽ bị người trong thiên hạ chê cười sao? Nhưng thấy Vân Lãnh Ca mới vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi, nên vẫn cố ý giảm âm lượng xuống, tránh đánh thức nàng.
"Nếu tinh lực phụ vương quá lợi hại, nhi tử có thể so vài chiêu với ngài." Đến khi ra ngoài viện, Mộ Dung Diệp mới buông lỏng Mộ Dung Chấn, cười lạnh nói.
"Ta không muốn, ta mệt rồi, cần nghỉ ngơi!" Thấy Mộ Dung Diệp xoa tay, Mộ Dung Chấn hơi chột dạ từ chối.
Nửa năm nay, chẳng những Mộ Dung Diệp khôi phục võ công, hơn nữa ngày càng có dấu hiệu tiến bộ hẳn, ngay cả ông cũng không phải đối thủ, vẫn không cần tìm tai vạ thì tốt hơn.
"Ta thấy phụ vương tràn đầy tinh khí, tiêu phí một ít sẽ có lợi cho cơ thể đấy!" Mộ Dung Diệp cười lạnh, chuẩn bị động thủ.
"Ta đã là lão già lọm khọm rồi, lấy đâu ra tinh lực, đừng có trợn mắt nói dối!" Mộ Dung Chấn mặt không đỏ hơi thở không gấp kêu la, giây lát, thấy bước chân của Mộ Dung Diệp, muốn nhào đến mình, thì vội nói: "Ta mệt rồi mà, đi ngủ để lấy lại tinh thần đã!" Nói xong, còn giả vờ ho khan vài tiếng, biểu hiện thân thể ông thật sự rất khó chịu.
Mộ Dung Diệp không hề tin, vận nội lực, đánh một chưởng về phía ngực Mộ Dung Chấn, Mộ Dung Chấn sợ hết hồn, thân hình nhẹ nhàng, tránh né, sau đó không quay đầu lại chạy ra khỏi viện, chỉ để lại một câu: "Mộ Dung Diệp, thằng con bất hiếu khốn khiếp, chờ nội lực ta đại thành, ta sẽ đánh ngươi thành đâu heo cho biết!" Lời nói phiêu tán trong gió.
Một tháng sau, Mộ Dung Diệp phái người phát thiếp mời cho tất cả phủ trong Kinh thành.
Hạ nhân trong vương phủ khí thế ngất trời, chuẩn bị yến tiệc.
Đến sáng sớm hôm đó, đã bắt đầu có người lục tục đến cửa vương phủ, mỗi người đều tò mò quan sát tình hình trong vương phủ.
Trong hoa viên, Mộ Dung Diệp ra lệnh giản lược tất cả, bày tiệc rượu ngoài trời, đợi sau khi tân khách đến đông đủ thì tỳ nữ sẽ hướng dẫn bọn họ ngồi xuống.
Đủ loại tiếng than thở rơi vào tai Mộ Dung Diệp như thủy triều, Mộ Dung Chấn ngồi ở vị trí chủ tọa, không còn vẻ cười đùa nữa, sắc mặt lãnh túc nghiêm nghị, trên người tản ra hơi thở khát máu lạnh lẽo chỉ người hành quân mới có.
Mọi người nhìn thấy Mộ Dung vương gia, thì cảm khái trong lòng, quả nhiên là truyền kỳ Đông Dương, phụ thân nổi danh, ưu tú như vậy, mới có thể sinh ra Mộ Dung Diệp có phong thái ngông nghênh như thế.
Mộ Dung Diệp liếc mắt nhìn Mộ Dung Chấn sẽ không có ý định mở lời, chỉ đành phải đứng dậy, nhìn mọi người trở nên yên tĩnh khi thấy hắn đứng lên, hắn nở nụ cười lười biếng, nhất thời khiến các tiểu thư khuê các trong hoa viên mê muội, không hẹn mà cùng lộ ra ánh mắt say đắm nhìn hắn, trầm mê trong đó, không thể tự thoát ra được, nhớ đến mục đích cha nương mang mình đến tham gia yến hội này, thì nảy sinh kích động, vui vẻ không dứt, gương mặt cũng hiện lên vẻ đỏ ửng.
Mộ Dung Thế tử phong thần tuấn lãng như vậy, là nhân vật phong hoa tuyệt đại, cộng thêm thế lực không gì sánh nổi của hắn, nếu họ có thể gả vào phủ làm trắc phi đều là tam sinh hữu hạnh [2] rồi.
[2] tam sinh hữu hạnh: vận may ba kiếp
Đáy mắt Vân Lãnh Ca nhanh chóng xẹt qua đồng tình, khóe môi hơi nâng lên, hôm nay không quyền quý nào không dẫn theo nữ nhi đến, lòng dạ Tư Mã Chiêu người ngoài đường cũng biết, tất cả mọi người đều hiểu rõ.
Mộ Dung Diệp cảm nhận được những tầm mắt nhiệt tình nhìn vào mình, không nhịn được cau mày, đột nhiên cảm thấy trong đó có một ánh mắt cực kỳ nóng bỏng, nên đành nhìn qua, thấy chỗ nữ khách Hạ Yên Nhi đang si tình nhìn hắn, ống tay áo phải trống rỗng nhẹ nhàng phiêu động trong gió, mày Mộ Dung Diệp càng nhíu chặt hơn.
"Hai chuyện thôi." Mộ Dung lười biếng lên tiếng: "Thứ nhất chào mừng nhi tử của bản Thế tử, trưởng tử Mộ Dung Niệm, con thứ Mộ Dung An!"
Vừa dứt lời, thoáng chốc tiếng chúc mừng cuồn cuộn không dứt chạy ra từ miệng của mọi người, khiến Vân Lãnh Ca kính nể là, không có một lời chúc nào bị lặp lại, chỉ đành phải than thở, những người này khéo léo quá, chu đáo thật.
Vân Lãnh Ca nhìn lướt qua thì thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, Hạ Yên Nhi, Hạ Ngữ Nhi đang căm phẫn trừng mắt nhìn nàng, khiến nàng ngạc nhiên là, nàng còn nhìn thấy Vân Xuân Ca!
Phía trên thiệp A Diệp có ghi, chỉ có chính thất mới có thể vào dự tiệc, vì sao Vân Xuân Ca lại đến? Cái ý nghĩ này vừa xuất hiện Vân Lãnh Ca đã nghĩ đến nguyên nhân, e rằng Vân Xuân Ca đã ngồi lên vị trí chính thất của Hạ Hạo Nhiên rồi, quả thật không thể khinh thường, từ thiếp thất lên chính thất, nhưng quy củ của phủ Tướng quân rất nghiêm khắc mà, thật sự không đơn giản rồi.
Vân Xuân Ca ngước mắt phát hiện ánh mắt Vân Lãnh Ca, nhếch môi cười lạnh, trong mắt mang theo hận ý ngập trời và tàn khốc đối mắt với nàng, tất cả các phủ đến dự tiệc, đều có dụng ý khác, tính toán điều gì thì trong lòng đều hiểu rõ, Vân Lãnh Ca tốt số thì sao? Sinh được hai đứa con trai thì thế nào? Còn không phải trơ mắt nhìn phu quân của mình có nữ nhân khác sao?
"Chuyện thứ hai, bản Thế tử đã chào từ biệt với Hoàng thượng, ít ngày nữa sẽ rời khỏi Kinh thành, nếu không có tuyên triệu, sẽ không về kinh, cho nên bữa tiệc hôm nay cũng là bữa tiệc cáo biệt, có lẽ, về sau chúng ta sẽ không còn gặp nhau nữa!" Mộ Dung Diệp nhếch môi, chậm rãi nói ra.
Dứt lời, đám người náo nhiệt như bị dội một quả bom, ai nấy đều kinh hãi, không thể tin.
Nếu Mộ Dung Thế tử rời khỏi Kinh thành, bọn họ gả con gái vào vương phủ, thì còn có ý nghĩa gì nữa? Biên cương và Kinh thành trời nam đất bắc, khoảng cách đâu phải chỉ ngắn ngủi trong gang tấc?
"Chỉ vậy thôi, nhanh dùng thiện đi, dùng xong thì từ đâu nên về nơi đó!" Mộ Dung Diệp thấy mọi người đều dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn, hắng giọng cười, lời nói mang theo sự phách lối ngang ngược.
Vân Lãnh Ca lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn Mộ Dung Diệp, có phải lời này quá thẳng thắn rồi không? Không phải những người làm chính trị đều vô cùng khôn khéo à? Có ai như hắn vậy, muốn nói cái gì thì nói cái đó.
Những tiểu thư khuê tú kia đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ thất vọng, ánh mắt ảm đạm, im lặng không nói.
Yến tiệc vì lời nói của Mộ Dung Diệp mà mất hứng thấy rõ, mặt ai nấy đều ủ rũ, nhưng hơn nữa là cực kỳ thất vọng.
Mộ Dung Diệp chê cười trong lòng, vẫn làm theo ý mình cười dịu dàng ân cần gắp thức ăn cho Vân Lãnh Ca, dung mạo tuyệt mỹ, cử chỉ săn sóc, không thể nghi ngờ khiến các tiểu thư kia ghen tỵ đỏ mắt, hận người ngồi bên cạnh Mộ Dung Diệp không phải là mình.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Vân Lãnh Ca bắt đầu cho người dọn dẹp hành trang, cũng ra lệnh cho hạ nhân an bài vương phủ ổn thỏa, chuẩn bị chu đáo mọi việc. editedbysutucuoigaDieenndkdan/leeequhydonnn
Sau vài ngày, Vân Lãnh Ca như ý nguyện mang theo vài nha đầu cận thân đến biên cương với Mộ Dung Diệp, Mộ Dung Chấn cũng rời đi cùng ngày.
Nhưng, khi bọn họ ra khỏi thành thì mỗi người phải đi mỗi ngả, bởi vì lộ tuyến không giống nhau.
Xe ngựa nhàn nhã chạy trên đường, Vân Lãnh Ca rúc vào bờ ngực ấm áp của Mộ Dung Diệp, ánh mắt nhu hòa nhìn hai đứa trẻ trong nôi.
"A Diệp, chàng nói xem con giống chàng hay giống thiếp vậy?" Vân Lãnh Ca nhìn hồi lâu, nhưng vẫn không nhìn ra rốt cuộc đứa bé giống ai, nên hỏi ý Mộ Dung Diệp.
Nghe vậy, Mộ Dung Diệp cẩn thận nhìn mặt hai đứa bé, một lát sau, cho ra một kết luận, như đinh chém sắt nói: "Giống ta!"
"Thật sao?" Vân Lãnh Ca nghi ngờ: "Còn nhỏ vậy mà sao chàng nhìn ra được thế?"
"Đều là nam tử mà! Dĩ nhiên giống ta rồi!" Mộ Dung Diệp giương môi cười, ôm chặt người trong lòng, khẽ nói.
Trong mắt Vân Lãnh Ca hàm chứa oán trách trừng mắt liếc hắn, tiếp đó, vẻ mặt hơi mong chờ: "A Diệp, thiếp rất hy vọng có thể nhanh đến nơi thế ngoại đào nguyên mà chàng đã nói!"
"Nàng sẽ thích đó! Nơi ấy quả thật là tiên cảnh nhân gian." Mộ Dung Diệp vuốt tóc Vân Lãnh Ca, cười khẽ nói.
"Chỉ cần có chàng và con, thì nơi đó chính là tiên cảnh nhân gian với thiếp!" Đáy mắt Vân Lãnh Ca lấp lánh nét cười hạnh phúc, giọng nói vô cùng ngọt ngào.
"Ca nhi, cả đời này ta có nàng đã đủ rồi!" Mộ Dung Diệp cảm khái, ngón tay nâng cằm Vân Lãnh Ca, cúi đầu hôn đôi môi hắn lưu luyến không nỡ rời xa kia, trao cho nàng nụ hôn nhiệt tình nóng bỏng.
Thiếp xuyên qua dị thế, đến bên cạnh chàng, thề cùng chàng đi khắp núi sông, cuộc đời này, có chàng làm bạn, không uổng công đã đến nhân gian này một chuyến!