Editor: Gà
"Hổ dữ không ăn thịt con, các ngươi lại dám giết cha?" Hoàng đế thở hổn hển, một tay che ngực, một tay chỉ vào gương mặt âm ngoan của Thượng Quan Vũ.
"Do cha, người bất nhân, làm con, đương nhiên không cần phải hiếu!" Thượng Quan Vũ nhìn quanh hai bên tẩm cung, thấy đã qua lâu như vậy cũng không ai xông đến, thì biết nội cung đã được Thái tử dọn dẹp sạch sẽ, trong lòng vui sướng vì chuyện lớn sắp thành, sâu xa nói.
"Ta không biết Tam Hoàng huynh lại lạnh nhạt với ơn dưỡng dục của phụ hoàng như vậy, thật không bằng heo chó!" Đúng lúc này, một tiếng nói lười biếng lại ẩn chứa tức giận truyền vào tẩm điện, vào trong tai của mọi người!
Mọi người trong điện cùng nhau quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy Thượng Quan Thành mặc khôi giáp, tay cầm trường kiếm, gương mặt lạnh lẽo đi vào, y dẫn theo hàng loạt tướng sĩ phía sau, mặc chiến giáp cầm đại đao, sát khí lẫm liệt!
Thượng Quan Vũ biến sắc, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thượng Quan Thành, lạnh lùng nói: "Ngũ Hoàng đệ thật có bản lĩnh, có thể đột phá phòng tuyến của Thái tử hoàng huynh, đến nội cung cứu phụ hoàng!"
"Không dám, Tam Hoàng huynh mới giả ngụy quân tử thật giỏi, thường ngày trầm mặc ít nói đều là ngụy trang, bây giờ lại đi theo Thái tử hoàng huynh giết cha, làm ra chuyện cầm thú đến mức này!" Thượng Quan Thành dừng lại cách Thượng Quan Vũ không xa, đôi mắt lo lắng thoáng nhìn Hoàng đế trên long sàn, thấy ông ta bình yên vô sự, mới thở phào, sau đó nhìn Thượng Quan Vũ, lạnh nhạt nói.
"Nếu trong lòng phụ hoàng không có đứa con trai này, đương nhiên ta cũng không có người phụ thân đó!" Vẻ mặt Thượng Quan Vũ tựa như sương lạnh, nhưng nội tâm lại trở nên nặng nề, gương mặt không lộ rõ ý tứ, trấn định nói.
"Tam Hoàng huynh theo Thái tử giết cha đoạt vị, cho dù thành công, cũng chỉ được làm thân vương, so với được phụ hoàng thân phong danh chính ngôn thuận, danh tiếng sẽ hơn hẳn, sao Tam Hoàng Huynh phải ra hiểm chiêu, làm ra chuyện bất nhân bất nghĩa như vậy?" Ánh mắt Thượng Quan Thành lóe ánh sáng lạnh, trầm giọng nói.
"Không cần Ngũ Hoàng đệ quan tâm." Gương mặt Thượng Quan Vũ tràn ngập sát khí, ánh mắt như đao nhìn lướt qua Thượng Quan Thành và Hoàng đế: "Phụ hoàng trúng độc đã lâu, xâm nhập vào phế phủ, hai ngày sau, nhất định sẽ cưỡi hạc về Tây Thiên, đến lúc đó, còn ai có thể ngăn cản Thái tử kế vị?"
"Thật sao? Sợ rằng Tam Hoàng tử phải thất vọng rồi!" Tiếng nói lạnh lùng của Mộ Dung Diệp vang lên kèm theo một loạt tiếng bước chân truyền vào nội điện.
Sắc mặt Thượng Quan Vũ càng thêm khó coi, trong lòng mắng Thái tử thành sự không có, để Mộ Dung Diệp xông vào, nhưng chuyện đã đến nước này, hắn ta cũng không còn cách nào ngăn cản Mộ Dung Diệp, chỉ đành phải dùng mắt ra hiệu cho thị vệ sau lưng, để bọn họ tùy thời hành động.
Toàn thân Mộ Dung Diệp vẫn mặc cẩm bào màu tím, ngọc quan sáng loáng, nghiêm nghị thản nhiên mang theo ngạo thị quần hùng.
"Bắt Tam Hoàng tử lại, phản kháng giết!" Mộ Dung Diệp thoáng nhìn Thượng Quan Thành, không nói nhiều nữa, trực tiếp ra lệnh.
Ám vệ đi theo Mộ Dung Diệp xuất binh khí ra, tiến thẳng đến chỗ Thượng Quan Vũ, binh khí đụng nhau, một mảnh đao quang kiếm ảnh, Mộ Dung Diệp nhanh chóng lấy ra một hộp gấm, cầm viên thuốc bên trong hộp, đưa cho Hoàng đế trên giường, cho đến khi thấy ông ta ăn vào mới dời tầm mắt đi, chú ý binh khí giao thủ trong điện. sutucuoiga dieendaanleequuydonn
Tuy nhiên, trận đánh nhau diễn ra chóng vánh, kết thúc càng thêm ngoài dự đoán, chỉ khoảng một chén trà, thị vệ của Thượng Quan Vũ toàn bộ đền tội, mở to mắt ngã vào vũng máu.
"Nơi này giao cho Ngũ Hoàng tử, bản Thế tử đến cửa cung!" Mộ Dung Diệp phất tay, vẻ mặt như băng sương, không hề có cảm xúc.
Thượng Quan Vũ tĩnh mịch nhìn thi thể xung quanh chết không nhắm mắt, ánh mắt hoàn toàn không thể tin, lần này hắn ta mang thị vệ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, thân thủ bất phàm, nhưng không ngờ vừa đối mặt lập tức bị người của Mộ Dung Diệp chém chết toàn bộ.
"Mộ Dung Diệp, dù ngươi bắt Bản hoàng tử thì sao, Thái tử hoàng huynh đã sớm phái tinh binh ra ngoài thành bao vây Thế tử phi, huynh ấy đã đoán được ngươi sẽ đưa Thế tử phi rời thành, vì vậy ba ngày trước huynh ấy đã bày mai phục, cần phải bắt được Vân Lãnh Ca, giang sơn và mỹ nhân, Bản hoàng tử muốn xem ngươi lựa chọn thế nào!" Thấy Mộ Dung Diệp chuẩn bị rời đi, trái tim Thượng Quan Vũ xẹt qua nụ cười lạnh, lớn tiếng kêu, quả nhiên, sau khi hắn ta nói xong, thành công nhìn thấy thân hình Mộ Dung Diệp cứng lại.
Nhất thời tâm tình Thượng Quan Vũ thật tốt, gương băng sương dần hòa tan, không hề quan tâm trường kiếm gác trên cổ mình, sống lưng thẳng tắp, cười to lên: "Thế tử phi chỉ là một nữ lưu, muốn giữ được tính mạng, sợ không dễ đâu, đến lúc đó, Thế tử phi bị bắt giữ, Mộ Dung Thế tử nên làm sao đây?"
Mộ Dung Diệp khẽ cau mày, ống tay áo rũ xuống che bàn tay đã nắm chặt: "Nếu hắn ta dám thương tổn đến ái thê của bản Thế tử, bản Thế tử nhất định sẽ để hắn ta chết không toàn thây!" Nói xong, không để ý đến nữa, sải bước đến cửa cung.
Đông Dương năm ngày mười hai tháng tư, Thái tử binh biến, đồng thời, Nam Tinh phát động chiến tranh, Hoàng đế phong Mộ Dung Diệp làm Đại tướng quân, thống lĩnh vạn đại quân, xuất binh chống Nam Tinh!
Một đường chạy về hướng bắc, vài chiếc xe ngựa nhanh chóng chạy băng băng trên đường......
"Thế tử phi, hai ngày này, ty chức cảm giác có người theo dõi chúng ta." Xích Ngữ vốn là người tập võ, sự nhạy cảm tất nhiên cao hơn người thường, mặc dù dọc đường đi từ Kinh thành đều bình an yên tĩnh, nhưng càng an tĩnh, càng khiến lòng người lo lắng.
Ngâm Cầm và Ngâm Thư nghe Xích Ngữ nhắc nhở, đều tán đồng gật đầu.
"Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy Ngữ thị vệ nói rất có đạo lý. Bây giờ thiên hạ đại loạn, theo lý mặc dù trên đường này không có quân phản loạn đuổi giết, nhất định cũng sẽ có nhiều giặc cướp đạo phỉ, nhưng trên đoạn đường này chúng ta chưa từng gặp phải bất cứ chuyện gì, thật sự khiến lòng người lo lắng." Ngâm Cầm đẩy màn xe ra thò đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy ám vệ bảo hộ xe ngựa, ngoài ra thì trên đường không có một bóng người, thật sự khiến người ta lo lắng.
"Xích Ngữ, mấy ngày nay, Thế tử có truyền đến tin tức gì không?" Vân Lãnh Ca đẩy màn xe ra, hỏi Xích Ngữ đang đánh ngựa.
"Bẩm thế tử phi, Thái tử đã bị bắt, Kinh thành hoàn toàn đại loạn, Hoàng thượng lại bị người hạ độc, thân thể khó chịu, hiện tại ở Kinh thành do Ngũ Hoàng tử xử lý chính vụ, xử lý một đống lớn cục diện rối rắm, còn Thế tử thì bị Hoàng thượng hạ lệnh lãnh binh tiến về phía biên giới Nam Tinh, đối kháng với Nam Tinh!" Xích Ngữ vừa chú ý phương hướng trước mặt, vừa trả lời thật rõ ràng cho Vân Lãnh Ca.
"Nam Tinh phát động chiến tranh ư? Bắc Nguyệt đâu?" Nam Tinh thừa dịp Đông Dương nội loạn, chính quyền không ổn định, có lợi cho ngoại tộc nhúng tay, càng vì, trong Đông Dương có Thái tử tư thông với địch phản quốc, làm quân sư cho Bắc Nguyệt. Có hai điều kiện có lợi này, Nam Tinh đương nhiên sẽ không tuân thủ quy tắc, nhân cơ hội tấn công Đông Dương, mở rộng ranh giới.
"Bắc Nguyệt có vương gia trấn giữ, tạm thời chưa truyền đến tin bị công kích!" Xích Ngữ nhanh chóng trả lời.
Vân Lãnh Ca nở nụ cười yếu ớt, Mộ Dung Vương gia dụng binh như thần, vả lại nhiều năm đã thấm nhuần chiến trường, giao thủ với Bắc Nguyệt cũng sẽ không có vấn đề gì, có ông ấy trấn thủ, trong thời gian ngắn Bắc Nguyệt sẽ không có hành động quá lớn, may mắn là nội loạn Kinh thành đã nhanh chóng được bình ổn, bằng không khi Nam Tinh bất ngờ công kích, thì sẽ không thể ứng đối.
"Thái tử đã bị áp chế nhanh vậy sao? Thật sự quá không bình thường rồi?" Vân Lãnh Ca cảm thấy không thể tin được, Thái tử chuẩn bị kế hoạch soán vị lâu như vậy, nhưng sao lại không chịu nổi một kích?
"Thế tử đã ra lệnh cho ám vệ vương phủ bắt sống gia quyến của đại thần đảng Thái tử, để bọn họ sợ ném chuột vỡ bình không dám hành động thiếu suy nghĩ, Thái tử chỉ đơn giản dựa vào năm sáu phần quyền thần trong triều, hôm nay đều bị Thế tử khống chế, nên hắn ta cũng bất lực, hơn nữa, Thái tử mưu sát hoàng thượng không thành, nếu thiên tử vẫn còn, kế hoạch của Thái tử đương nhiên không thể triển khai thuận lợi, thượng vị đã thành ảo ảnh trăng trong nước!" Xích Ngôn nói rõ tất cả tình hình trong Kinh thành.
"Vậy thì tốt! Nội loạn đã được bình ổn, chỉ cần chuyên tâm đối phó với ngoại địch, A Diệp cũng có thể nhẹ nhõm hơn rồi!" Vân Lãnh Ca nhếch môi cười, áp lực trong lòng khẽ tản đi, bỗng nhiên trong đầu lại hiện ra bóng dáng Vũ Văn Minh, nội tâm nhất thời căng thẳng, cấp tốc hỏi: "Không phải Vũ Văn Minh đã đạt thành hiệp nghị với Thái tử rồi sao? Nói lúc hắn ta bức vua thoái vị sẽ viện trợ mà? Chẳng lẽ Vũ Văn Minh đổi ý rồi ư?" Thượng Quan Hạo không có thực quyền trong tay, hắn ta chỉ có thể tranh đoạt sự ủng hộ của đại thần, nhưng không có quân đội, đây nhất định cũng sẽ là một nhân tố khiến hắn ta thất bại.
"Vũ Văn Minh quá khinh thường Thế tử rồi, y thừa dịp Thế tử còn chưa thống lĩnh Thành Phòng quân đã cho quân nằm vùng bên trong Đông Dương, cho rằng có thể tránh tai mắt người khác không bị Thế tử biết, nhưng không ngờ, sau khi Thế tử tiếp thu Thành Phòng quân, thì sấm rền gió cuốn trừ những người đó đi, vả lại không để lộ phong thanh, đoán rằng hiện tại Vũ Văn Minh vẫn đang không hiểu nổi, không ngờ tất cả những người y an bài đều biến mất không thấy!" Xích Ngữ thấp giọng nói xen lẫn một nụ cười.
"Thì ra là như vậy!" Vân Lãnh Ca nhíu mày cười khẽ, yêu nghiệt Mộ Dung Diệp đó, trừ hắn tính toán người khác ra? Ai có thể gieo họa cho hắn? Xem như nàng lo lắng vô ích rồi.
"Thế tử phi...." Xích Ngữ đột nhiên nói, âm thanh nhỏ lại.
"Hả? Sao thế?" Vân Lãnh Ca kinh ngạc hỏi, Xích Ngữ không phải người thích nói chuyện kìm nén như vậy.
"Thế tử phát hiện ngài giấu Bạo Vũ Lê Hoa châm ở thắt lưng của ngài ấy!" Xích Ngữ bật thốt lên.bg-ssp-{height:px}
"Phát hiện thì phát hiện, có gì ghê gớm, ta vốn để lại cho chàng mà, nhưng sợ chàng lằng nhằng không chịu nhận, cho nên mới lặng lẽ đưa cho chàng! Chiến trường biến hóa nhanh chóng, vô cùng hung hiểm, có Bạo Vũ Lê Hoa châm phòng thân, cũng thêm một phần an toàn!" Vân Lãnh Ca khẽ cười nói.
"Nhưng Thế tử tức giận, nói ngài không thương tiếc bản thân, nói...." Xích Ngữ đỏ mặt, hồi lâu, mới đành trích lời: "Nhất định phải nặng nề trừng phạt Thế tử phi, còn nói ngài sẽ hiểu trừng phạt này!"
Không những Thế tử phi hiểu, Xích Ngữ cũng hiểu!
Nghe vậy, khuôn mặt Vân Lãnh Ca đỏ ửng, quát lên, sau đó bàn tay trắng nõn đặt lên bụng, giữa hai lông mày mang theo một nụ cười ôn hòa, có thâm ý khác nói: "Bây giờ ta đã có nó, Thế tử có thể trừng phạt ta không!"
"Tiểu thư? Ngươi có rồi?" Ngâm Thư luôn chú ý đến nét mặt Vân Lãnh Ca, đương nhiên không bỏ qua động tác của nàng, trong lòng khẽ động, một suy nghĩ thoáng qua, ánh mắt mừng rỡ kinh hô.
Ngâm Cầm tươi cười, vẻ kích động không lời nào có thể miêu tả được, cả người thoáng chốc đứng lên, nhưng vì dùng sức quá mạnh, đụng đầu, trong nháy mắt chỉ cảm thấy mắt nổ đom đóm, nước mắt lưng tròng ngồi xuống, không dám lại đắc ý nữa.
"Ừ, được một tháng rồi!" Đáy mắt Vân Lãnh Ca xẹt qua vẻ không thể ngờ, tưởng rằng gần đây lên đường nên không được nghỉ ngơi tốt, không ngờ vì có bảo bảo, nàng thường xuyên tự bắt mạch cho mình, đương nhiên sớm đã phát hiện.
"Ty chức lập tức truyền thư cho Thế tử, nói cho ngài ấy biết tin tức tốt này, nhất định Thế tử sẽ rất vui mừng!" Xích Ngữ luôn miệng nói, giọng nói vui sướng khó che giấu được.
Vân Lãnh Ca ừ, mỉm cười gật đầu, có đứa bé này, chính là hi vọng Mộ Dung Diệp hiểu, nàng và đứa bé đều đang đợi hắn khải hoàn trở về, mong hắn có thể bảo trọng mình thật tốt.
"Xích Ngữ, hôm nay chúng ta đến địa giới nào? Tối nay sẽ nghỉ chân ở đâu?" Vân Lãnh Ca nhìn ra ngoài xe, chỉ thấy trên đường không có ai, thật quỷ dị, khiến người ta không thể không phòng bị.
"Bẩm thế tử phi, hôm nay chúng ta đã ra khỏi địa giới Kinh thành. Dựa vào tốc độ của xe ngựa chúng ta hiện nay, ít nhất phải hơn nửa tháng mới có thể đến biên cương, Thế tử đã sớm vẽ một lộ tuyến cho ty chức, dọc đường cũng có người tiếp ứng, chưa đến hai canh giờ, sẽ đến địa điểm đặt chân!" Xích Ngữ bẩm báo tình huống trước mắt cho Lãnh Ca, sau đó chờ Vân Lãnh Ca phân phó.
"Không cần vào thành, hiện tại Đông Dương rất phức tạp, rối ren, chắc chắn giặc cướp đạo phỉ sẽ nhân cơ hội làm loạn, nhưng đoạn đường chúng ta đi lại không có nửa bóng người, chỉ sợ sớm đã có người dọn dẹp nơi này, chờ chúng ta tự chui đầu vào lưới!" Vân Lãnh Ca thu lại ý cười yếu ớt trên mặt, thay vào đó là lạnh lùng, tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, trong đầu suy nghĩ về sự tình.
"Chỉ sợ đều là người của Thái tử và Nam Tinh! Trong thư Thế tử có nhắc đến Thái tử và Nam Tinh cũng có liên lạc, đoán rằng bọn họ đã sớm bày mai phục!" Xích Ngữ suy nghĩ một lát, khẳng định nói.
"Phân phó ám vệ cẩn thận, trước tiên phái vài người đến chỗ chúng ta sẽ đến điều tra một phen, để tránh trúng kế!" Vân Lãnh Ca nửa khép mắt, môi khẽ mở, vẻ mặt càng nghiêm túc.
Thấy Xích Ngữ trịnh trọng gật đầu, Vân Lãnh Ca buông màn xe xuống, dần thả lỏng, nhắm mắt nghiêng người dựa vào bên trong xe ngựa nghỉ ngơi, cũng không nói thêm nửa câu, tay vuốt bụng, cảm thụ sinh mệnh nhỏ đang dần lớn lên bên trong, đáy lòng càng lúc càng hạnh phúc.
Đây là đứa bé của nàng và A Diệp, là kết tinh tình yêu của bọn họ!
Màn đêm buông xuống, đoàn xe không tiến vào thành trấn nghỉ ngơi, mà lựa chọn một biệt viện, mấy chiếc xe ngựa nhanh chóng đi đến ngoài biệt viện, Ngâm Cầm và Ngâm Thư cẩn thận đỡ Vân Lãnh Ca xuống xe ngựa.
"Thế tử phi, nơi này an toàn, nửa tháng trước Thế tử cũng đã tra rõ tất cả biệt viện mà chúng ta sẽ đến, chính vì sợ bị kẻ địch phát hiện!" Xích Ngữ bẩm báo.
"Được, chú ý phòng thủ!" Vân Lãnh Ca gật đầu.
"Tiểu thư, nô tỳ vào phòng bếp, làm một ít thức ăn, ngài tạm nghỉ ngơi đi." Thấy Vân Lãnh Ca đã mỏi mệt, Ngâm Thư nhờ một ám vệ dẫn đến phòng bếp.
"Nghỉ ngơi theo nhóm, đề cao cảnh giác!" Vân Lãnh Ca nhìn biệt viện, trong lòng vốn căng như dây cung thoáng buống lỏng, dặn dò Xích Ngữ lần nữa.
"Thế tử phi yên tâm, tất cả đều đã chuẩn bị thỏa đáng." Dứt lời, Xích Ngữ cầm bội kiếm bước ra canh giữ bên ngoài phòng chính.
Ánh trăng lành lạnh, vạn vật yên tĩnh, ánh trăng chiếu rõ từng ngóc ngách của biệt viện, còn các ám vệ luôn tỉnh táo quan sát động tĩnh xung quanh.
Vì Vân Lãnh Ca có thai, hơn nữa lạ chỗ, nên ngủ không sâu, nửa mê nửa tỉnh, nghe âm thanh Ngâm Thư đẩy cửa tiến vào: "Tiểu thư, có người tập kích, Ngữ thị vệ bảo chúng ta lập tức lên đường, để tránh viện binh của kẻ địch đến đây!"
Vân Lãnh Ca lập tức thức tỉnh, vốn để nguyên quần áo ngủ nên nàng khoác một cái áo rồi đứng dậy rời khỏi phòng chính, đi đến nơi đậu xe ngựa.
"Có bao nhiêu người? Ám vệ có thể ngăn cản không?" Vân Lãnh Ca vừa đi vừa hỏi.
"Chỉ có vài người, đã bị dọn dẹp, chắc là thám tử, địch nhân phía sau sẽ mau chóng phát hiện, sau đó chạy đến tập kích ngay!" Ngâm Cầm đỡ Vân Lãnh Ca lên xe ngựa, nhỏ giọng nói.
Nhưng Ngâm Cầm vừa nói xong, trăm bóng người từ trên trời bay xuống, tặc nhân mặc phục sức khác nhau chẳng những không che mặt, càng to gan lớn mật cầm thêm vũ khí, sắc mặt hung hãn nhìn về phía ám vệ xung quanh.
Tất cả mọi chuyện đều đã xảy ra, mặc dù kẻ địch đến đột ngột, nhưng ám vệ vương phủ lại vô cùng bình tĩnh vây thành một vòng tròn bảo vệ ngựa xe đến một giọt nước cũng không lọt, đánh đòn phủ đầu tấn công tặc nhân bay từ trời xuống khiến bọn chúng chưa kịp đứng vững.
"Thế tử phi, ty chức mang ngài đi trước!" Xích Ngữ phát hiện đến kẻ địch chỉ tăng không giảm, ở phía xa lại truyền đến tiếng vó ngựa mạnh mẽ đanh thép, trong lòng lo lắng, nhanh chóng quyết định nói.
Vân Lãnh Ca gật đầu, lên xe ngựa, mới vừa ngồi vững vàng, thì cảm giác xe ngựa chậm rãi di chuyển.
"Ám Nhất, lưu lại một nửa người cho ngươi đủ không?" Xích Ngữ gầm lên với bóng người màu đen đang chiến đấu phía trước.
"Không nên coi thường thực lực Tam Thập Lục Thiên Cương chúng ta, ngươi đưa Thế tử phi đi trước, sau đó chúng ta sẽ đuổi theo hội hợp với các ngươi!" Trường kiếm Ám Nhất đâm ra, một chiêu lập tức đoạt đi một tính mạng của kẻ địch, không hề quay đầu đáp lời.
Xích Ngữ không nói thêm, điều khiển xe ngựa, phất tay với thị vệ đang ẩn núp, ý bảo bọn họ đuổi theo.
"Xích Ngữ, chỗ Ám Nhất có đến hơn trăm người, có thể lấy ít địch nhiều không?" Vân Lãnh Ca cau mày, hỏi.
"Thế tử phi yên tâm, trong số đó có đến một nửa ám vệ do chính bản thân Thế tử tự mình huấn luyện, có thể lấy một địch mười, là thị vệ tinh nhuệ nhất vương phủ, tuyệt đối có thể nhẹ nhàng diệt địch!" Xích Ngữ nhướng mày, tự tin cười, trấn an nói.
Vân Lãnh Ca đành gật đầu, chỉ sợ đoạn đường kế tiếp này không còn yên ổn nữa rồi.