"Có tâm ý thì cần gì người khác phải nhắc nhở." Vân Lãnh Ca nhàn nhạt quét Vân Thu Ca một cái, tay nhỏ bé không ngừng mở hộp điểm tâm ra, chỉ cảm thấy một mùi thơm ngát xông vào mũi.
"Tâm ý Lãnh Ca tổ mẫu cũng hiểu được." Lão phu nhân có vẻ không vui, trong mắt ẩn hàm cảnh cáo liếc mắt nhìn Vân Thu Ca còn muốn mở miệng, ngoài miệng tán dương, trong bụng lại thêm một phần yêu thích với Vân Lãnh Ca.
Trong lòng lão phu nhân đã có phê bình kín đáo, Vân Lãnh Ca hiếu tâm với bà nàng ta không biết xấu hổ thì thôi, còn cười nhạo trào phúng, chẳng lẽ bà không đảm đương nổi một phần hiếu kính của của tôn nữ ?
Lão phu nhân dứt lời, Vân Thu Ca lập tức sợ hãi căng thẳng, vội vàng cúi đầu lại không dám lên tiếng, oán khí trong lòng như tấm lưới khổng lồ lồng vào nhau.
"Tổ mẫu, mau nếm thử món này, ăn ngon." Ánh mắt Vân Lãnh Ca tràn ngập chờ mong, tha thiết mở miệng thúc giục.
Khóe miệng Lão phu nhân hiện lên nụ cười, nhận lấy khăn ướt nha hoàn đưa qua lau tay sạch sẽ, bốc một miếng bánh ngọt nhỏ đưa tới bên miệng cắn một ngụm. Nhai kĩ nuốt chậm vào bụng, sau đó vừa lòng nói : " Ừm, không hổ là điểm tâm Vân Lai cư, hương vị đúng thực là độc nhất vô nhị, nhiều năm ăn điểm tâm, vẫn là nơi này ngon nhất, nhưng thường xuyên mua thì óc vẻ khá phiền toái. "
Vân Lãnh Ca nhận lấy điểm tâm trong tay lão phu nhân, giao bánh ngọt cho Vân ma ma bên cạnh lão phu nhân, sau đó tự mình châm một ly trà nóng, ân cần nói, "Tổ mẫu, ăn xong điểm tâm uống ngụm trà nóng càng thêm thư thái, nếu tổ mẫu thích ăn, sau này tôn nữ sẽ thường xuyên mua cho tổ mẫu, được không ? "
Lão phu nhân nhận lấy ly trà trong tay Vân Lãnh Ca, vén nắp trà lên, uống một hớp, trong bụng càng thêm hài lòng với biểu hiện của Vân Lãnh Ca, cười nói, "Khó có được hiếu tâm của Lãnh Ca."
Vân Lãnh Ca khiêm tốn cười một tiếng, cũng không kiêu ngạo giành công, "Tổ mẫu an khang thì tôn nữ mới an lạc."
Lão phu nhân càng thêm vui vẻ, đặt ly trà trong tay xuống, dừng một chút, cuối cùng cũng nói đến vấn đề chính, "Hôm nay trong cung sai người đưa bái thiếp tới, Mộ Dung Thế tử chiến thắng khải hoàn về thành, ngày mai Hoàng thượng muốn cử hành cung yến hoan nghênh Thế tử, đón gió tẩy trần cho hắn, đến lúc đó quan viên và gia quyến tam phẩm trở lên đều đi dự tiệc, trước đó vài ngày Tổ mẫu đã đưa số đo các ngươi cho Tú Y Phường, đặt may ba bộ quần áo, xong sẽ đưa đến trong viện các ngươi, mấy người chọn một bộ ngày mai đi dự tiệc.
Tú y các là cửa hàng cắt may y phục nữ tử lớn nhất Kinh Thành, chỉ tiếp đãi phu nhân, tiểu thư trong phủ các quan lại quyền quý, nên rất nổi danh trong giới danh gia vọng tộc kinh thành, số đo vóc dáng của các tiểu thư đều được ghi lại hết, trừ phi chiều cao hoặc dáng người biến đổi quá nhanh, phủ báo tin cho tú y đến đo lại, bằng không thường là dựa theo số đo trước đó làm xiêm áo đưa tới từng phủ.
Bởi vì mấy ngày trước lão phu nhân đã bắt tay vào làm y phục mùa xuân cho các tiểu thư, nay Mộ Dung Diệp vào thành, xiêm áo này cũng coi như có đất dụng võ.
Vân Lãnh Ca nghĩ đến chuyện đi hoàng cung dự tiệc, trở nên đau đầu, thử hỏi, "Đại tỷ Tứ muội và tôn nữ cùng nhau đi sao?" Một người vui không bằng mọi người vui chứ sao.
Chính là không nhắc tới Vân Hạ Ca, bây giờ hiển nhân lão phu nhân không muốn gặp nàng.
"Trên bái thiếp chỉ nhắc đến chính nữ mới có thể tham gia, thứ xuất không thể đi." Lão phu nhân cười giải thích, thấy hai mắt Vân Lãnh Ca có chút hoang mang, cho là một mình nàng đi không thích ứng được hoàn cảnh, an ủi, "Tổ mẫu sẽ đi cùng, Lãnh Ca không cần lo lắng."
Hai chữ "thứ xuất"trong miệng lão phu nhân không thể nghi ngờ làm đau tâm hai người ngồi phía dưới, Vân Xuân Ca hơi nhíu mày, khuôn mặt coi như bình tĩnh, chính là hai tay ẩn dưới tay áo lại nắm chặt thành quyền.
Vân Thu Ca vốn đang cúi đầu nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đẹp là hừng hực lửa giận, đối với Vân Lãnh Ca, sự bất mãn đã chất đầy trong đầu óc nàng.
Tại sao Vân Lãnh Ca, tuy là dòng chính, nhưng thanh danh lại chẳng ra gì, hạng vô tài vô đức như vậy mà được tham gia cung yến, trong khi nàng, dung mạo, tài hoa không gì là không mạnh hơn nàng ta, chỉ thua một điểm, rằng mẫu thân nàng không phải chính thất mà kém một bậc.
"Tổ mẫu, tôn nữ cũng muốn đi." Không cam lòng, Vân Thu Ca đột nhiên mở miệng.
Khuôn mặt vốn vui mừng của lão phu nhân đột nhiên trử nên rét lạnh, nhíu mày, có chút chán ghét mở miệng : "Đông Dương tôn ti khác biệt, hoàng cung là nơi luật lệ nghiêm minh, há có thể không tuân theo." Trong bụng chỉ cảm thấy Vân Thu Ca thật không hiểu chuyện, chỉ sợ bà tùy tiện dẫn nàng đi trước, chẳng những bị mấy phu nhân quan gia kia giễu cợt, ngộ nhỡ bị Hoàng thượng phát giác, chắc chắn sẽ sinh nhiều bất mãn với Tướng phủ.
Vân Lãnh Ca thông thấu ý định của hai người, từ lúc Nhị Di Nương bị phạt cấm túc, rõ ràng Tam di nương sinh động lên nhiều, Vân Thu Ca ngày xưa trầm mặc ít nói, mọi chuyện mọi chuyện đều thích tới gần phía trước một cước, chẳng lẽ Tam nương cho rằng bản thân chắc chắn sẽ thắng lợi nên không muốn tiếp tục nhẫn nhịn nữa ? Điều này mới khiến cho Vân Thu Ca không biết sợ dám phản bác lão phu nhân?
Vân Thu Ca không vui, nhưng cũng không dám phản bác lão phu nhân, hung ác trợn mắt nhìn Vân Lãnh Ca, sau đó lại cúi thấp đầu xuống, chỉ là hình thù kỳ quái của khăn lụa nơi tay tiết lộ bất mãn trong lòng nàng ta.
Vân Lãnh Ca chịu tai bay vạ gió, sờ cánh mũi một cái không nói thêm gì nữa, cũng không phải là nàng không cho nàng ta đi, nàng ta giận cá chém thớt sang nàng làm gì chứ ?
"Con trở về đi, buổi tối nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai đừng đến thỉnh an, dưỡng tinh thần tối mai cùng ta vào dự tiệc." Lão phu nhân nhìn lên nhìn xuống đánh giá Vân Lãnh Ca một hồi, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi trắng bệch, có chút lo lắng mở lời.
Trong lòng Lão phu nhân không khỏi may mắn, may mà Vân Lãnh Ca không có bộ dáng ngu xuẩn như trước kia, nếu không dù được vào cung cũng sẽ trở thành chuyện cười.
Vân Lãnh Ca không khỏi cười lạnh, chỉ sợ là muốn nàng ăn mặc xuất sắc một chút, sau đó đi câu rùa vàng tạo thế lực cho Tướng phủ chừ gì, trong lòng khinh thường, ngoài mặt lại cười ấm áp, dứt tiếng nói: "Dạ, tổ mẫu, tôn nữ cáo lui." Nói xong bèn đứng dậy hành lễ cáo lui.
Dẫn cửa Ngâm Cầm và Vận Nhi chờ ở ngoài rời khỏi Phúc Thọ đường, Vân Lãnh Ca trở lại Thương Lãnh uyển.
"Tiểu thư, hôm nay ngài không dùng ăn trưa, bây giờ chắc là đói bụng lắm." Vân Lãnh Ca mới vừa nằm xuống giường êm, Vận Nhi đã bưng mấy đĩa điểm tâm tinh xảo bước vào.
Vân Lãnh Ca hiểu ý mỉm cười, có lẽ Vận Nhi không nhạy bén như Ngâm Thư, nhưng đối với nàng, cho tới bây giờ nàng ấy chăm chút đến từng chi tiết, chu toàn mọi thứ.
"Tiểu thư, nha hoàn mấy ngày trước ngài còn chưa xử trí đấy." Ngâm Thư đi tới nhỏ giọng nói.
"Người nào?" Đầu óc Vân Lãnh Ca có chút mơ hồ, hỏi ngược lại.
"Chính là nha hoàn buổi tối hôm đó thay Nhị Di Nương gán tội cho tiểu thư, rằng người yểm bùa lão phu nhân." Ngâm Thư giải thích, cặp mày hiếm khi lọ vẻ thiếu kiên nhẫn, hiển nhiên nha hoàn đó cũng để lại ấn tượng không tốt với nàng.
Vân Lãnh Ca thoải mái nhướng mày, bừng tỉnh hiểu ra, mấy ngày nay rất nhiều chuyện, khiến nàng cũng quên mất có một người như thế.
"Đi, tới phòng chứa củi nhìn xem người của Nhị Di Nương bây giờ đang có cảm tưởng gì." Khóe miệng Vân Lãnh Ca hiện lên nụ cười châm chọc, đứng dậy nói.
"Có tâm ý thì cần gì người khác phải nhắc nhở." Vân Lãnh Ca nhàn nhạt quét Vân Thu Ca một cái, tay nhỏ bé không ngừng mở hộp điểm tâm ra, chỉ cảm thấy một mùi thơm ngát xông vào mũi.
"Tâm ý Lãnh Ca tổ mẫu cũng hiểu được." Lão phu nhân có vẻ không vui, trong mắt ẩn hàm cảnh cáo liếc mắt nhìn Vân Thu Ca còn muốn mở miệng, ngoài miệng tán dương, trong bụng lại thêm một phần yêu thích với Vân Lãnh Ca.
Trong lòng lão phu nhân đã có phê bình kín đáo, Vân Lãnh Ca hiếu tâm với bà nàng ta không biết xấu hổ thì thôi, còn cười nhạo trào phúng, chẳng lẽ bà không đảm đương nổi một phần hiếu kính của của tôn nữ ?
Lão phu nhân dứt lời, Vân Thu Ca lập tức sợ hãi căng thẳng, vội vàng cúi đầu lại không dám lên tiếng, oán khí trong lòng như tấm lưới khổng lồ lồng vào nhau.
"Tổ mẫu, mau nếm thử món này, ăn ngon." Ánh mắt Vân Lãnh Ca tràn ngập chờ mong, tha thiết mở miệng thúc giục.
Khóe miệng Lão phu nhân hiện lên nụ cười, nhận lấy khăn ướt nha hoàn đưa qua lau tay sạch sẽ, bốc một miếng bánh ngọt nhỏ đưa tới bên miệng cắn một ngụm. Nhai kĩ nuốt chậm vào bụng, sau đó vừa lòng nói : " Ừm, không hổ là điểm tâm Vân Lai cư, hương vị đúng thực là độc nhất vô nhị, nhiều năm ăn điểm tâm, vẫn là nơi này ngon nhất, nhưng thường xuyên mua thì óc vẻ khá phiền toái. "
Vân Lãnh Ca nhận lấy điểm tâm trong tay lão phu nhân, giao bánh ngọt cho Vân ma ma bên cạnh lão phu nhân, sau đó tự mình châm một ly trà nóng, ân cần nói, "Tổ mẫu, ăn xong điểm tâm uống ngụm trà nóng càng thêm thư thái, nếu tổ mẫu thích ăn, sau này tôn nữ sẽ thường xuyên mua cho tổ mẫu, được không ? "
Lão phu nhân nhận lấy ly trà trong tay Vân Lãnh Ca, vén nắp trà lên, uống một hớp, trong bụng càng thêm hài lòng với biểu hiện của Vân Lãnh Ca, cười nói, "Khó có được hiếu tâm của Lãnh Ca."
Vân Lãnh Ca khiêm tốn cười một tiếng, cũng không kiêu ngạo giành công, "Tổ mẫu an khang thì tôn nữ mới an lạc."
Lão phu nhân càng thêm vui vẻ, đặt ly trà trong tay xuống, dừng một chút, cuối cùng cũng nói đến vấn đề chính, "Hôm nay trong cung sai người đưa bái thiếp tới, Mộ Dung Thế tử chiến thắng khải hoàn về thành, ngày mai Hoàng thượng muốn cử hành cung yến hoan nghênh Thế tử, đón gió tẩy trần cho hắn, đến lúc đó quan viên và gia quyến tam phẩm trở lên đều đi dự tiệc, trước đó vài ngày Tổ mẫu đã đưa số đo các ngươi cho Tú Y Phường, đặt may ba bộ quần áo, xong sẽ đưa đến trong viện các ngươi, mấy người chọn một bộ ngày mai đi dự tiệc.
Tú y các là cửa hàng cắt may y phục nữ tử lớn nhất Kinh Thành, chỉ tiếp đãi phu nhân, tiểu thư trong phủ các quan lại quyền quý, nên rất nổi danh trong giới danh gia vọng tộc kinh thành, số đo vóc dáng của các tiểu thư đều được ghi lại hết, trừ phi chiều cao hoặc dáng người biến đổi quá nhanh, phủ báo tin cho tú y đến đo lại, bằng không thường là dựa theo số đo trước đó làm xiêm áo đưa tới từng phủ.
Bởi vì mấy ngày trước lão phu nhân đã bắt tay vào làm y phục mùa xuân cho các tiểu thư, nay Mộ Dung Diệp vào thành, xiêm áo này cũng coi như có đất dụng võ.
Vân Lãnh Ca nghĩ đến chuyện đi hoàng cung dự tiệc, trở nên đau đầu, thử hỏi, "Đại tỷ Tứ muội và tôn nữ cùng nhau đi sao?" Một người vui không bằng mọi người vui chứ sao.
Chính là không nhắc tới Vân Hạ Ca, bây giờ hiển nhân lão phu nhân không muốn gặp nàng.
"Trên bái thiếp chỉ nhắc đến chính nữ mới có thể tham gia, thứ xuất không thể đi." Lão phu nhân cười giải thích, thấy hai mắt Vân Lãnh Ca có chút hoang mang, cho là một mình nàng đi không thích ứng được hoàn cảnh, an ủi, "Tổ mẫu sẽ đi cùng, Lãnh Ca không cần lo lắng."
Hai chữ "thứ xuất"trong miệng lão phu nhân không thể nghi ngờ làm đau tâm hai người ngồi phía dưới, Vân Xuân Ca hơi nhíu mày, khuôn mặt coi như bình tĩnh, chính là hai tay ẩn dưới tay áo lại nắm chặt thành quyền.
Vân Thu Ca vốn đang cúi đầu nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đẹp là hừng hực lửa giận, đối với Vân Lãnh Ca, sự bất mãn đã chất đầy trong đầu óc nàng.
Tại sao Vân Lãnh Ca, tuy là dòng chính, nhưng thanh danh lại chẳng ra gì, hạng vô tài vô đức như vậy mà được tham gia cung yến, trong khi nàng, dung mạo, tài hoa không gì là không mạnh hơn nàng ta, chỉ thua một điểm, rằng mẫu thân nàng không phải chính thất mà kém một bậc.bg-ssp-{height:px}
"Tổ mẫu, tôn nữ cũng muốn đi." Không cam lòng, Vân Thu Ca đột nhiên mở miệng.
Khuôn mặt vốn vui mừng của lão phu nhân đột nhiên trử nên rét lạnh, nhíu mày, có chút chán ghét mở miệng : "Đông Dương tôn ti khác biệt, hoàng cung là nơi luật lệ nghiêm minh, há có thể không tuân theo." Trong bụng chỉ cảm thấy Vân Thu Ca thật không hiểu chuyện, chỉ sợ bà tùy tiện dẫn nàng đi trước, chẳng những bị mấy phu nhân quan gia kia giễu cợt, ngộ nhỡ bị Hoàng thượng phát giác, chắc chắn sẽ sinh nhiều bất mãn với Tướng phủ.
Vân Lãnh Ca thông thấu ý định của hai người, từ lúc Nhị Di Nương bị phạt cấm túc, rõ ràng Tam di nương sinh động lên nhiều, Vân Thu Ca ngày xưa trầm mặc ít nói, mọi chuyện mọi chuyện đều thích tới gần phía trước một cước, chẳng lẽ Tam nương cho rằng bản thân chắc chắn sẽ thắng lợi nên không muốn tiếp tục nhẫn nhịn nữa ? Điều này mới khiến cho Vân Thu Ca không biết sợ dám phản bác lão phu nhân?
Vân Thu Ca không vui, nhưng cũng không dám phản bác lão phu nhân, hung ác trợn mắt nhìn Vân Lãnh Ca, sau đó lại cúi thấp đầu xuống, chỉ là hình thù kỳ quái của khăn lụa nơi tay tiết lộ bất mãn trong lòng nàng ta.
Vân Lãnh Ca chịu tai bay vạ gió, sờ cánh mũi một cái không nói thêm gì nữa, cũng không phải là nàng không cho nàng ta đi, nàng ta giận cá chém thớt sang nàng làm gì chứ ?
"Con trở về đi, buổi tối nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai đừng đến thỉnh an, dưỡng tinh thần tối mai cùng ta vào dự tiệc." Lão phu nhân nhìn lên nhìn xuống đánh giá Vân Lãnh Ca một hồi, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi trắng bệch, có chút lo lắng mở lời.
Trong lòng Lão phu nhân không khỏi may mắn, may mà Vân Lãnh Ca không có bộ dáng ngu xuẩn như trước kia, nếu không dù được vào cung cũng sẽ trở thành chuyện cười.
Vân Lãnh Ca không khỏi cười lạnh, chỉ sợ là muốn nàng ăn mặc xuất sắc một chút, sau đó đi câu rùa vàng tạo thế lực cho Tướng phủ chừ gì, trong lòng khinh thường, ngoài mặt lại cười ấm áp, dứt tiếng nói: "Dạ, tổ mẫu, tôn nữ cáo lui." Nói xong bèn đứng dậy hành lễ cáo lui.
Dẫn cửa Ngâm Cầm và Vận Nhi chờ ở ngoài rời khỏi Phúc Thọ đường, Vân Lãnh Ca trở lại Thương Lãnh uyển.
"Tiểu thư, hôm nay ngài không dùng ăn trưa, bây giờ chắc là đói bụng lắm." Vân Lãnh Ca mới vừa nằm xuống giường êm, Vận Nhi đã bưng mấy đĩa điểm tâm tinh xảo bước vào.
Vân Lãnh Ca hiểu ý mỉm cười, có lẽ Vận Nhi không nhạy bén như Ngâm Thư, nhưng đối với nàng, cho tới bây giờ nàng ấy chăm chút đến từng chi tiết, chu toàn mọi thứ.
"Tiểu thư, nha hoàn mấy ngày trước ngài còn chưa xử trí đấy." Ngâm Thư đi tới nhỏ giọng nói.
"Người nào?" Đầu óc Vân Lãnh Ca có chút mơ hồ, hỏi ngược lại.
"Chính là nha hoàn buổi tối hôm đó thay Nhị Di Nương gán tội cho tiểu thư, rằng người yểm bùa lão phu nhân." Ngâm Thư giải thích, cặp mày hiếm khi lọ vẻ thiếu kiên nhẫn, hiển nhiên nha hoàn đó cũng để lại ấn tượng không tốt với nàng.
Vân Lãnh Ca thoải mái nhướng mày, bừng tỉnh hiểu ra, mấy ngày nay rất nhiều chuyện, khiến nàng cũng quên mất có một người như thế.
"Đi, tới phòng chứa củi nhìn xem người của Nhị Di Nương bây giờ đang có cảm tưởng gì." Khóe miệng Vân Lãnh Ca hiện lên nụ cười châm chọc, đứng dậy nói.