Hạ Yên Nhi nghe ra lời nói châm chọc của Vân Lãnh Ca, nhưng vẫn cười xem như không có gì.
“Vân Lãnh Ca, hôm đó ta ở Tướng phủ, ý tứ trong lời nói của Ngũ Hoàng tử biểu đạt rõ ràng như vậy, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta bị điếc hay sao?” Tính tình Hạ Ngữ Nhi dễ xúc động nên không chịu được Vân Lãnh Ca nói bóng nói gió mỉa mai nàng ta là tiểu nhân bỉ ổi, bước lên trước, lướt qua Hạ Yên Nhi, vẻ mặt không sợ lớn tiếng nói.
Bên này tranh chấp nhất thời đưa tới vô số ánh mắt.
Trong lòng Vân Lãnh Ca cười lạnh, hai tỷ muội này kẻ xướng người họa, chắc chắn muốn cột bản thân và Ngũ Hoàng tử vào một chỗ, không có Thánh chỉ do Hoàng thượng ngự phong, không có lời nói của cha mẹ, một khi lời này bị đồn đãi ra ngoài, nàng và Ngũ Hoàng tử được xem là âm thầm qua lại, đến lúc đó cũng đành chịu!
“Xin hỏi Hạ đại tiểu thư, Ngũ Hoàng tử đã nói gì mà khiến ngươi hiểu lầm như vậy?” Khóe miệng Vân Lãnh Ca khẽ nhếch cười, trong đôi mắt đẹp hoàn toàn lạnh lẽo bén nhọn, nhắm thẳng vào Hạ Ngữ Nhi.
“Ngũ Hoàng tử nói ngày sau không chừng sẽ có quan hệ không ít với ngươi.” Hạ Ngữ Nhi lập tức thốt lên không chút nghĩ ngợi, không chút do dự nào.
“Phụ thân ta là Hữu tướng Đông Dương, Ngũ Hoàng tử là thân tử của bệ hạ, Tướng phủ cùng phủ Ngũ Hoàng tử dĩ nhiên là sẽ có quan hệ không ít, về phần Hạ nhị tiểu thư mới vừa nói, thứ cho Lãnh Ca tài sơ học thiển, nghe không ra ý tứ cầu hôn trong lời nói của Ngũ Hoàng tử, sợ rằng Hạ đại tiểu thư tự mình phỏng đoán rồi hả? Tục ngữ nói, nữ tử thanh danh đại như thiên (danh tiết của nữ tử lớn như trời), lần này Lãnh Ca thật sự đảm đương không nổi lời nói ác độc bôi nhọ này của ngươi rồi.” Trong mắt Vân Lãnh Ca tươi cười, không có nửa điểm tức giận, khóe miệng cong lên hoàn mỹ, nhưng nụ cười chưa từng đạt đến đáy mắt, giọng nói thanh đạm không nhanh không chậm.
Ánh mắt Hạ Ngữ Nhi tràn ngập tức giận, hận không thể đốt chết Vân Lãnh Ca trước mắt này, không ngờ tiện nhân Vân Lãnh Ca này ăn nói khéo léo như vậy, lại có thể giải thích quan hệ của nàng cùng Ngũ Hoàng tử thành liên hệ giữa hai phủ với nhau, cứ ngồi vững vàng như vậy, sao nàng ta không bị gán tội danh không biết xấu hổ về chuyện cùng nam nhân tự định chung thân chứ?
Hạ Yên Nhi thấy đại tỷ vừa xuất trận đã thất bại, sắc mặt nhất thời âm trầm xuống, nặn ra một nụ cười lạnh từ từ đến gần Vân Lãnh Ca, âm thanh u ám nói: “Ngũ Hoàng tử có ý này hay không, Vân nhị tiểu thư hiểu rõ nhất, nếu trong lòng ngươi không có quỷ, hà tất nói lời hùng hổ dọa người như vậy chứ?”
“Ta và hai vị Hạ tiểu thư không thù không oán, Hạ đại tiểu thư sao lại nói lời đả thương người khác, liên tục ép ta?” Vân Lãnh Ca đón nhận ánh mắt lo lắng của Hạ Yên Nhi, cười một tiếng, lạnh nhạt nói: “Dám công khai nói ra những chuyện như vậy, Hạ đại tiểu thư có ý gì? E là lòng dạ Tư Mã Chiêu rồi.”
Vừa nói xong lời này, ánh mắt Hạ Yên Nhi càng ngày càng âm u.
Vân Lãnh Ca nhìn ánh mắt Hạ Yên Nhi hận không thể ăn tươi nuốt sống mình, không để ý cười, ánh mắt liếc thấy có vài vị tiểu thư chuẩn bị đến xem náo nhiệt, ánh mắt ngưng trọng, trầm giọng nói: “Quan hệ giữa Hạ đại tiểu thư và Âu Dương Thế tử cũng không cần ta nhiều lời.” Dừng một chút, trên mặt Vân Lãnh Ca nở nụ cười quỷ dị nhỏ giọng nói: “Cung yến hôm đó vì sao ngươi không tham gia, sự tình trong đó có cần ta nói ra không?” Lời nói đắc ý ngữ tốc không nhanh không chậm khiến Hạ Yên Nhi dần dần biến sắc.
Trong mắt người ngoài, Vân Lãnh Ca thân mật cười nói tự nhiên với Hạ Ngữ Nhi, nhất thời, những người khác có chút không hiểu, hai người vừa mới giương cung bạt kiếm sao lại nói chuyện với nhau giống như tỷ muội thâm tình rồi, ngay cả đám người Lâm Thư Hàn cũng nhìn nhau, lờ mờ không hiểu, không biết trong hồ lô của Vân Lãnh Ca bán thuốc gì.
Sắc mặt Hạ Yên Nhi trắng bệch, mặt không còn chút máu, ký ức về bữa tiệc ngày đó rít gào trong đầu, thân mình lắc lư kịch liệt, thật vất vả mới đứng vững, mở to hai mắt khó tin nhìn Vân Lãnh Ca đang cười sáng rỡ gần trong gang tấc, tâm thần hoảng hốt, lẩm bẩm nói: “Làm sao ngươi có thể biết được, không thể nào…”
Vân Lãnh Ca nhíu mày, xem ra chuyện đó là vết sẹo thê thảm nhất của Hạ Yên Nhi, chỉ mập mờ ám chỉ mấy câu, người tỉnh táo cơ trí như nàng ta lại mất bình tĩnh khác thường.
Vân Lãnh Ca lạnh lùng nhìn Hạ Yên Nhi đang thất thần, không hề thấy hành động đụng chạm vào vết thương như vậy là tàn nhẫn.
Bởi vì tất cả đều do nàng ta tự tìm! Nếu không phải nàng ta ác độc lớn tiếng muốn phá hư danh tiết của mình, muốn bản thân mất thể diện ở trước mặt mọi người, nàng cũng sẽ không nói ra bí mật này, nếu nàng ta tự dưng vu oan, vậy lập tức lấy gậy ông đập lưng ông, hung hăng xát muối vào vết thương chưa lành của nàng ta!
Lúc này trong lòng Hạ Yên Nhi nhất định tức giận không thể nhịn được, muốn dùng đao giết mình đi!
Nếu bản thân không ra tay tàn nhẫn, tập kích bất ngờ, chờ các phu nhân, tiểu thư tới đây, lấy tâm kế thủ đoạn của Hạ Yên Nhi, muốn tát nước bẩn lên mình vô cùng dễ dàng, dù bản thân có ăn nói khéo léo thế nào, cũng hết đường chối cãi, muốn hoàn toàn rửa sạch chuyện này không thể nghi ngờ là người si nói mộng!
Đến lúc đó, quan hệ giữa bản thân và Ngũ Hoàng tử chắc chắn bị truyền ra ngoài tới tấp, trở thành đề tài trà dư tửu hậu cho người khác đàm luận! Danh tiếng vừa khôi phục cũng sẽ nát bét!
Cho nên, nàng lựa chọn nói ra điều bí ẩn này, chính xác là uy hiếp trắng trợn!
Hạ Ngữ Nhi khẽ nhăn mày, bất ngờ bị hành động của Vân Lãnh Ca làm cho kinh hãi, ngớ ngẩn hồi lâu, đột nhiên chú ý tới vẻ mặt khác thường của Hạ Yên Nhi, sắc mặt biến đổi, vội bước nhanh lên trước lớn tiếng quát: “Vân Lãnh Ca, ngươi đã làm gì rồi.”
“Dưới mắt mọi người, ta có thể làm gì đây?” Vân Lãnh Ca thoáng lui về phía sau mấy bước, cách xa Hạ Yên Nhi, giọng nói xen lẫn một tia hài hước không dễ phát giác, cười yếu ớt nói: “Hạ đại tiểu thư hỏi lệnh muội sẽ biết ngay mà.”
“Không cần ngươi giả vờ tốt bụng.” Hạ Ngữ Nhi phẫn hận trợn mắt nhìn Vân Lãnh Ca, sau đó nhìn sắc mặt Hạ Yên Nhi tái nhợt, cầm tay nàng ta, dịu dàng hỏi: “Nhị muội, muội làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào?”
Hạ Yên Nhi thu hồi suy nghĩ rối loạn, tâm tính của nàng ta rốt cuộc khác hẳn với người thường, mặc dù đả kích cực lớn, nhưng vẫn trấn định lại rất nhanh, lòng vẫn còn sợ hãi nắm chặt tay Hạ Ngữ Nhi, trong mắt tràn ngập kinh hoảng, nhỏ giọng nói: “Không có việc gì, sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì.” Không biết nàng ta đang an ủi Hạ Ngữ Nhi hay an ủi chính mình.
“Nhị muội, tỷ thấy hình như muội bị bệnh rồi.” Hạ Ngữ Nhi thấy Yên Nhi xưa nay luôn bình tĩnh nói chuyện ung dung bây giờ lời nói không còn mạch lạc, trong lòng không khỏi lo lắng.
“Không sao, đầu có chút choáng váng, nghỉ ngơi chốc lát sẽ tốt thôi.” Giọng nói Hạ Yên Nhi từ từ khôi phục lại bình thường, khả năng suy tính cũng bắt đầu vận chuyển, trong nháy mắt, đã nghĩ thông suốt, chuyện xảy ra hôm cung yến đã bị bệ hạ phong tỏa, không thể tiết lộ ra ngoài, trừ lúc ấy, người chứng kiến cũng chỉ là lác đác vài người, mặc dù nàng ta không biết Vân Lãnh Ca nghe được từ đâu, nhưng nếu bệ hạ không cho phép truyền ra ngoài, cho dù Vân Lãnh Ca biết được thì sao? Nàng tuyệt đối không dám mạo hiểm làm nghịch ý chỉ của Thánh thượng truyền việc này ra ngoài.
Vân Lãnh Ca nhận thấy ánh mắt Hạ Yên Nhi buông lỏng, trong lòng thầm khen, bị bao phủ bởi bóng ma vô cùng nhục nhã như thế, tâm trạng xuống dốc, lại có thể tìm được biện pháp hóa giải nhanh như vậy, Hạ Yên Nhi này thật không thể khinh thường.
“Chúng ta cũng sẽ không có chuyện gì, đúng không? Vân nhị tiểu thư?” Hạ Yên Nhi trở lại vẻ lạnh lùng như cũ tầm mắt nhìn Vân Lãnh Ca, cho dù hận không thể xé nát dung mạo xinh đẹp kia, nhưng vẫn cười yếu ớt hỏi.
“Đương nhiên, mặc kệ người khác như thế nào cũng không có liên quan gì đến ta, Hạ đại tiểu thư, ngươi cũng nghĩ như vậy chứ?” Vân Lãnh Ca nghe được giọng nói hận đến cắn răng nghiến lợi của Hạ Yên Nhi, không những không giận ngược lại trừng mắt nhìn, tươi cười xinh đẹp khéo léo hỏi ngược lại.
Ngụ ý là, vấn đề của ngươi không có quan hệ gì với ta, ngược lại cũng thế, chuyện của ta ngươi nên ít nhúng tay vào.
Đám người Lâm Thư Hàn mắt to trừng mắt nhỏ nhìn sự tình phát triển, không biết hai người đang bí hiểm cái gì, một câu họ nghe cũng không hiểu.
Ánh mắt Hạ Yên Nhi thoáng qua tức giận, khóe miệng cười lạnh, vẻ mặt lạnh nhạt lôi kéo tay Hạ Ngữ Nhi đi về phía trước, dự định lướt qua Vân Lãnh Ca.
Nhưng lúc này, chẳng biết tại sao, chân Hạ Ngữ Nhi như bị vướng, lảo đảo, ngã xuống người Vân Lãnh Ca, Vân Lãnh Ca theo bản năng nghiêng người sang một bên, nhất thời Hạ Yên Nhi té ngã về phía trước, mắt thấy đầu sẽ đụng vào hàng rào bên hồ sen.
Mọi người vây xem đều thốt lên, không kịp phản ứng, Vân Lãnh Ca đột nhiên giang hai tay đỡ lấy eo của Hạ Ngữ Nhi.
Hai mắt Hạ Ngữ Nhi trợn tròn, đôi tay vung loạn muốn bắt được bất kỳ vật gì trước mặt để khỏi bị ngã, đúng lúc đó, tay Vân Lãnh Ca mới vừa chạm vào eo nàng ta, Hạ Yên Nhi lại nắm cổ tay Vân Lãnh Ca, sau đó kéo nàng ngã xuống đất, tay áo tung bay, mọi người chỉ nghe một tiếng ‘Phanh’ nặng nề vang lên.
Cơ thể Vân Lãnh Ca nặng nề ngã nhào xuống đất, tro bụi tung lên, nàng cảm giác toàn thân như muốn nát rồi, tay chân đều đau, nhất là phần thân bên phải tiếp xúc với mặt đất, dường như đã tê rần, cố nhịn đau rên lên một tiếng.
Bởi vì Hạ Ngữ Nhi lôi kéo Vân Lãnh Ca mà hơi lệch phương hướng, vốn đầu sẽ đụng phải hàng rào nhưng bây giờ chỉ ngửa mặt ngã xuống đất, thoáng chốc sau ót đau đớn khiến Hạ Ngữ Nhi nhe răng trợn mắt.
Trong lúc mọi người ở đây vẫn còn ở sững sờ, “Vân Lãnh Ca.” Âm thanh lo lắng vang lên, một bóng dáng thon dài màu tím nháy mắt vọt vào vô cùng quỷ mị, trong khoảnh khắc, đã tới bên cạnh Vân Lãnh Ca, thấy hai mắt nàng nhắm nghiền, đã lâm vào hôn mê.
“Biểu tỷ.” Lâm Thư Hàn lấy lại bình tĩnh nhìn thấy sắc mặt Vân Lãnh Ca xanh trắng nằm trên đất, hô hấp yếu ớt, trong lòng khủng hoảng, kêu to một tiếng.
“Vân Lãnh Ca.” Mộ Dung Diệp nhìn Vân Lãnh Ca im lặng nằm trong ngực hắn, lần đầu tiên trong lòng dâng lên cảm giác bất lực, mắt phượng tràn đầy lo lắng hốt hoảng, bỗng nhiên, Mộ Dung Diệp ôm lấy Vân Lãnh Ca, thậm chí không để ý Lâm Thư Hàn ở một bên đau xót gọi to, liền sải bước đi đến cửa phủ Tả tướng.
Đám người Lâm Hải Bác vội vàng chạy tới nhìn thấy cảnh này, nhìn thấy mặt Vân Lãnh Ca trắng như tờ giấy được Mộ Dung Thế tử ôm trong lòng, không để ý các phu nhân, tiểu thư trong hậu hoa viên đang chỉ trỏ nghị luận ầm ĩ, bước nhanh tới chỗ Mộ Dung Diệp.
“Thế tử, xin hãy để đưa Lãnh Ca cho hạ quan.” Lâm Tiêm Nhiễm mở lời, Vân Lãnh Ca là muội muội của hắn, hắn ôm Vân Lãnh Ca sẽ không khiến người khác chỉ trích.
“Không cần, ở Tướng phủ của ngươi, Ca nhi bị trọng thương, không rõ sống chết, bản Thế tử sao dám tiếp tục để Ca nhi ở lại Tướng phủ nữa.” Lúc này sắc mặt Mộ Dung Diệp hết sức khó coi, khí lạnh tản ra không ngừng khiến người sợ hãi, không chút nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt đề nghị của Lâm Tiêm Nhiễm.
“Mộ Dung Thế tử không sợ ôm Vân nhị tiểu thư như vậy sẽ rước lấy nghi kỵ sao?” Trong lúc hỗn loạn, Hạ Yên Nhi dìu Hạ Ngữ Nhi đứng lên, thấy Mộ Dung Diệp không để ý nam nữ cấm kỵ ôm Vân Lãnh Ca trong lòng, dưới ánh mặt trời, bóng dáng hai người như hai mà một, vô cùng hài hòa, nhất thời tức giận, lạnh lùng nói.
“Đó là chuyện của bản Thế tử, người ngoài tốt nhất nên ít can thiệp chút đi, nếu không đừng trách bản Thế tử không nể tình Hạ tướng quân.” Trên khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân của Mộ Dung Diệp không có biểu tình gì, ánh mắt tràn ngập sát ý nhìn Hạ Ngữ Nhi, tản ra sát khí lạnh thấu xương, trong phút chốc cả hậu hoa viên cũng nhuốm sát khí nhàn nhạt.
“Thế tử, chàng…” Hạ Yên Nhi rõ ràng nhìn thấu ánh mắt sát khí của Mộ Dung Diệp, không khỏi lui về sau một bước, ngơ ngác nhìn Thế tử lãnh khốc vô tình, từ lúc bản thân gặp được Thế tử vào cái ngày đó, nụ cười trên mặt hắn chưa từng biến mất, nhưng hôm nay, hắn lại vì Vân Lãnh Ca, muốn giết mình? Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, Hạ Yên Nhi đã cảm thấy rất khó tiếp nhận, so với lúc nãy bị lời nói Vân Lãnh Ca uy hiếp giờ đây càng khiến người ta khó có thể tin được.
“Nhiều năm qua bản Thế tử không trở về kinh thành, các ngươi quên mất tính khí của bản Thế tử rồi phải không? Chuyện hôm nay, ai dám đồn đãi ra ngoài, tự gánh lấy hậu quả.” Ánh mắt Mộ Dung Diệp lạnh lẽo nhìn quanh một vòng vườn hoa, câu nói kia, từng câu từng chữ tựa như đều rít qua kẽ răng mà nói.
Nữ tân (Khách nữ) trong hoa viên nghe được lời nói của Mộ Dung Thế tử có ý cảnh cáo, sắc mặt đại biến, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới tác phong trước kia của hắn, Mộ Dung Thế tử hỉ nộ vô thường, không thể lý giải, bệ hạ cũng hết cách với hắn, để mặc cho hắn làm gì thì làm.
Nếu đắc tội với hắn, chỉ sợ toàn bộ tính mạng trong phủ đều khó bảo toàn.
Trong vườn vài khuê tú chưa gả thấy Mộ Dung Thế tử ra mặt giúp Vân Lãnh Ca, cảm thấy mệnh của Vân Lãnh Ca sao lại tốt như vậy, được Thế tử coi trọng, nhất thời ánh mắt ghen tỵ quét tới Vân Lãnh Ca, nhưng nhìn nàng thoi thóp nằm trong lòng Thế tử lại cảm thấy không đành lòng, trong lòng trăm vị tạp trần.
Mộ Dung Diệp không để ý đến vẻ mặt khác nhau của mọi người trong hậu hoa viên nữa, tầm mắt nhìn Vân Lãnh Ca đang nằm trong lòng, ánh mắt tản ra khí lạnh lúc nãy thoáng chốc trở nên dịu dàng và ấm áp.
Đám người Lâm Hải Bác khiếp đảm nhìn vẻ cưng chiều nơi đáy mắt của Mộ Dung Diệp, trong lòng kinh hãi, Mộ Dung Thế tử là người không hiểu lễ nghĩa, nên hành vi như vậy cũng không thể chê trách nặng, nhưng Lãnh Ca là tiểu thư chưa gả, ở nơi đông người, bị người ôm như vậy, nếu truyền ra ngoài, hậu quả thật khó lường!
“Bản Thế tử tự mình đưa Ca nhi trở về Tướng phủ, quấy rầy yến hội của ngươi, bản Thế tử thật có lỗi.” Mộ Dung Diệp biết chuyện hôm nay chắc chắn truyền đến tai Hoàng đế, hắn gọi mèo con là Ca nhi, chính là tỏ rõ tâm tư của hắn trước mặt Lâm Hải Bác.
Mặc dù cử động lần này sẽ gây ra vô số tai họa, nhưng Mộ Dung Diệp không một chút hối hận, khi hắn thấy Vân Lãnh Ca thống khổ té xuống đất, trong khoảnh khắc đó tim hắn như ngừng đập!
Mặc kệ như thế nào, hắn phải có được mèo con! Hắn sẽ dùng hết khả năng để bảo vệ Ca nhi, không để nàng chịu thêm tổn thương nào nữa.
Lâm Hải Bác nhậm chức Tả tướng nhiều năm, đối với tâm tư của Hoàng đế cũng có thể miễn cưỡng suy đoán một hai, hắn biết rõ bệ hạ tuyệt đối sẽ không cho phép phủ Hữu tướng kết thân cùng phủ Mộ Dung Vương! Nhưng việc đã đến nước này, tất cả phu nhân phủ đệ trong kinh thành đều tận mắt thấy toàn bộ, hiện tại Lãnh Ca trừ ủy thân cho Mộ Dung Thế tử, cũng không có con đường thứ hai!
“Trời long đất lở, biển cạn đá mòn, tâm ý của ta đối với Ca nhi vĩnh viễn vững như bàn thạch.” Mộ Dung Diệp không xưng ‘Bản Thế tử’, dùng ‘ta’ để chứng minh quyết tâm của hắn, hắn tất nhiên biết Lâm Hải Bác khó xử, nhưng hắn cũng sẽ không thối lui!
Nói xong, Mộ Dung Diệp không lưu lại nữa, ôm người trong lòng sải bước rời khỏi phủ Tả tướng.
“Hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao Lãnh Ca lại bị trọng thương?” Lâm Hải Bác nhìn bóng lưng Mộ Dung Diệp rời đi âm trầm thở dài, sau đó xoay người nghiêm túc hỏi.
“Là đại tiểu thư phủ Hạ tướng quân đột nhiên bị vướng chân, biểu tỷ vì cứu nàng, bị nàng ta kéo xuống đất.” Lâm Thư Hàn bị sự kiện kinh hãi bất ngờ xảy ra khiến đầu óc mông lung, nghe âm thanh uy nghiêm của tổ phụ, mới thu hồi tâm tình, bẩm báo tất cả mọi chuyện.
“Do Vân Lãnh Ca cố ý cản chân ta, ta mới bị ngã xuống.” Hạ Ngữ Nhi đã sớm không cam lòng, khinh thường nói, nàng ta nhìn Vân Lãnh Ca không vừa mắt, vì vậy lúc đi qua người Vân Lãnh Ca, cố ý giả vờ bị vướng chân, muốn đẩy nàng vào ao sen, không ngờ nàng né tránh kịp thời, thiếu chút nữa hại mình mất mạng.
“Hạ đại tiểu thư xin chú ý lời nói, nếu biểu muội cản chân ngươi, muội ấy sao có thể quên mình để cứu ngươi, khiến bản thân bị té trọng thương chứ?” Lâm Tập Mặc trả đũa Hạ Ngữ Nhi, chỉ cảm thấy dáng vẻ này của nàng ta hết sức ghê tởm, trong mắt ghét bỏ, lạnh lùng nói.
“Đại ca nói rất đúng, vừa nãy chúng ta đứng bên cạnh biểu tỷ, ngươi nghĩ chúng ta đều mù hết rồi sao?” Lâm Thư Hàn vẫn còn hoảng, cảnh biểu tỷ ngã xuống trọng thương hiện lên trong đầu, thoáng chốc khó nhịn được tức giận, giọng nói nhu hòa trước sau như một mang theo cứng rắn cùng chỉ trích.
“Hàn muội muội nói rất đúng, ta cũng nhìn thấy, Lãnh Ca tỷ tỷ tốt bụng cứu ngươi … ngươi không cảm tạ thì thôi, ngược lại còn vu oan Lãnh Ca tỷ tỷ, lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi sao?” Trương Hiểu Vân cũng nói giúp cho Vân Lãnh Ca, gương mặt mỹ lệ tràn đầy giễu cợt, trong lòng âm thầm quyết định trở về nhất định phải tố cáo với phụ thân Hạ phủ dạy nữ nhi không nghiêm! Đối đãi lang tâm cẩu phế với ân nhân cứu mạng của mình như thế, nàng vẫn là đầu tiên nhìn thấy một nữ tử lòng lang dạ thú như vậy, thật sự không biết xấu hổ!
Hạ Yên Nhi kéo Hạ Ngữ Nhi đang muốn mở miệng, trên mặt cứng ngắc nặn ra một nụ cười: “Là đại tỷ không đúng, đại tỷ vì quá kinh sợ, có chỗ hiểu lầm cũng dễ hiểu thôi, chờ Vân nhị tiểu thư khá hơn một chút, chúng ta chắc chắn sẽ đến thăm, cảm tạ Vân nhị tiểu thư cứu giúp.” Thuận tiện hỏi thăm một chút tâm tư Vân Lãnh Ca đối với Thế tử rốt cuộc là gì.
Chỉ cần Thế tử chưa thành thân một ngày, mình vẫn còn cơ hội! Nàng sẽ không buông tay!
“Chuẩn bị thọ yến thôi.” Lâm Hải Bác khoát tay áo, trầm giọng nói, việc cấp bách hiện tại là thương thế của Lãnh Ca và thái độ của bệ hạ đối với chuyện này, ông thật sự không muốn tranh luận đúng sai với những tiểu nữ tử có tâm tư xấu như vậy.
Editor: Gà
Liễu ma ma tất nhiên hiểu được nguy hiểm trong này, phu nhân đã thấy đỏ, nếu tiếp tục đuổi xuống, tiểu công tử trong bụng khẳng định khó giữ được, nghĩ tới đây, Liễu ma ma vội vàng tới gần bên cạnh Nhị di nương, miệng dịu dàng an ủi nói: “Di nương, phủ y còn chưa tới, nha đầu này hiểu chút y thuật, ngài để cho nàng ta giúp ngài xem một chút, lão phu nhân cùng Tướng gia đều ở đây, không có việc gì.” Trước mặt mọi người, nha đầu kia có cho mấy lá gan, nàng ta cũng không dám hạ độc thủ.
Lúc này, Lý Ngọc Nhi dẫn theo Vân Thu Ca vén rèm đi vào, trước hết hai mắt nhìn quanh tình huống trong phòng, đôi mắt đẹp hơi lóe, khóe miệng càng gợi lên nụ cười tự đắc.
“Phủ y, mau vào xem một chút.” Sắc mặt Lý Ngọc Nhi nóng nảy, không kịp hành lễ vấn an, nói.
Sau lưng phủ y vội đi vào, sau khi thỉnh an lão phu nhân cùng Vân Bá Nghị, cũng không nhiều lời trực tiếp cách màn che thay Vạn Phượng Ngô cẩn thận bắt mạch.
“Lão phu nhân, Tướng gia, tỳ thiếp khi đi tới gặp được phủ y, liền đi cùng hắn tới đây.” Sau khi Lý Ngọc Nhi cúi chào xong, liền giải thích nguyên do vì sao nàng xuất hiện cùng phủ y.
“Tam di nương, ngươi dù sao cũng là thiếp thất của phụ thân, phủ y là ngoại nam, ngươi lại có thể không để ý đến nam nữ cấm kỵ, cho phép hai người đồng hành, hiểu nội tình sẽ biết ngươi có ý tốt, người không biết nhìn thấy khó tránh khỏi sẽ nói ra điều xấu, ngươi tính đặt mặt mũi của phụ thân ở đâu? Huống chi Tứ muội muội còn đi theo bên cạnh ngươi, nàng lại chưa xuất giá, ngươi sao có thể làm ảnh hưởng đến khuê danh trong sạch của nữ nhi mình.” Vân Lãnh Ca cười chân thành tha thiết, khóe mắt quét Lý Ngọc Nhi lộ ra vẻ lạnh thấu xương.
Dứt lời, Vân Bá Nghị trầm mặt, một di nương cùng ngoại nam đồng hành ở Tướng phủ, tuy nói phủ y làm thuê cho Tướng phủ, cũng coi là một nửa Tướng phủ, nhưng cổ nhân có nói, thân tỷ đệ bảy tuổi cũng không cùng ngồi chung bàn, huống chi thiếp thất của mình đi cùng một nam tử mà nàng ta vốn không quen, nếu lời đồn đãi bị truyền ra ngoài, mặc dù hai người không có gì cũng sẽ bị dư luận nói thành có tội, vậy danh tiếng Hữu Tướng của ông thật sự bị hủy không còn gì.
“Lãnh Ca nói rất đúng, có lòng tốt nhưng làm chuyện sai lầm, chính là hồ đồ hại người hại mình, nam nữ thụ thụ bất thân, về sau chú ý một chút, đây là Tướng phủ, quy củ tất nhiên phải nghiêm cẩn.” Lão phu nhân cũng bất mãn lạnh giọng nói.
“Dạ, tỳ thiếp biết sai.” Lý Ngọc Nhi ngoài miệng thành khẩn bày tỏ biết sai, trong mắt xẹt qua vẻ tức giận, trong lòng hận không thể róc xương lóc thịt Vân Lãnh Ca, Vân Thu Ca không có làm bộ làm tịch như nương nàng ta, lại thấy Vân Lãnh Ca lên tiếng bôi nhọ danh tiết của nàng ta, trong nháy mắt đổi sắc mặt, ánh mắt phẫn nộ hung ác nhìn chằm chằm nàng, thiếu chút nữa trực tiếp tức giận chửi ầm lên, nhưng ngại lão phu nhân và Vân Bá Nghị đang ở bên cạnh, không dám lỗ mãng làm càn.
Lúc này, sắc mặt phủ y nghiêm túc thu tay chẩn mạch, nghiêm nghị nói: “Có thể Nhị di nương dùng phải dược vật khiến xảy thai.” Nặng nề thở dài, lắc đầu nói: “Dược tính đã vào cuống rốn, tại hạ y thuật nông cạn, thai nhi sợ không giữ được.”
Vạn Phượng Ngô thống khổ kêu rên vang vọng cả phòng, nghe nói đứa bé của nàng không giữ được, nhất thời chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, tất cả suy nghĩ đều đình chỉ, hai mắt biến thành màu đen, ngất xỉu tại chỗ.
Lý Ngọc Nhi cùng Vân Lãnh Ca liếc mắt nhìn nhau, vui sướng khi người gặp họa hả hê không lời nào có thể miêu tả được, nhưng bên trong phòng tâm tư của mọi người đều đặt ở trên người Nhị di nương, không chú ý đến hai người bọn họ.
Lão phu nhân nghe được đứa bé không giữ được, vẻ mặt thật không có quá nhiều khổ sở, chỉ là con ngươi trầm xuống không biết đang suy nghĩ gì, trên mặt Vân Bá Nghị đều là chán nản bi thương, tuy nói Vạn Phượng Ngô làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy khiến ông rất tức giận muốn một đao giết nàng ta giải hận, nhưng trẻ con vô tội mà, cốt nhục trong bụng nàng chính máu mủ ruột của bản thân, đối với thai nhi còn chưa thành hình này Vân Bá Nghị vẫn ôm một phần mong đợi.
“Hôm nay Nhị di nương đều ăn những thứ gì rồi, toàn bộ tra ra cho ta, Liễu ma ma, ngươi nói.” Mặt Vân Bá Nghị đỏ lên, nói đến cuối cùng, đã không nhịn được tức giận ngập tràn không tự chủ rống lên.
Liễu ma ma đã sớm lòng như lửa đốt, đang ấn nhân trung của Nhị di nương hi vọng nàng ta có thể sớm tỉnh lại, nghe Vân Bá Nghị giận dữ rống to, thân mình run lên, vội té quỵ nằm rạp xuống đất nói: “Thức ăn của di nương đều do lão nô một tay chuẩn bị, lão nô vô cùng cẩn thận đề phòng có người âm thầm hạ độc, nhưng không nghĩ tới vẫn xảy ra sơ sót, đều do lão nô không đủ cẩn thận, xin Tướng gia trách phạt.”
“Lỗi của ngươi đợi nói sau đi, trước tiên nói Nhị di nương hôm nay đã ăn cái gì rồi?” Vân Bá Nghị thấy Liễu ma ma vòng nửa ngày nhưng chưa nói đến điểm mấu chốt, cố gắng điều hòa hơi thở dồn dập, cả giận nói.
“Dạ dạ dạ, thân mình di nương yếu, vẫn nôn nghén, ăn không vô những thứ khác, cả ngày cũng không ăn cơm, tận tới đêm khuya có một nha đầu bưng tới một chén chè ngân nhĩ hạt sen tẩm bổ cho cơ thể, lão nô cũng nghiệm qua, trong cháo cũng không có độc, cho nên yên tâm để di nương ăn, ai biết ăn vào bụng không tới nửa canh giờ, di nương liền la hét đau bụng.” Liễu ma ma dập đầu như băm tỏi, run rẩy nói ra tất cả.
“Nha đầu bưng cháo kia là ai?” Trong ngực Vân Bá Nghị lửa giận sôi trào, hỏi.
“Là nha đầu ngài cố ý đưa tới hầu hạ di nương.” Cả người Liễu ma ma phát run, run rẩy nói.
Vân Lãnh Ca tranh thủ nhìn thoáng qua sắc mặt khó nén đắc ý của Lý Ngọc Nhi, có chút buồn cười hơi nhướng mày, chỉ cười không nói.
“Cho Tú Nhi và Hoa Linh vào.” Vân Bá Nghị giận không kềm được, nghiêng đầu hướng về phía ngoài cửa rống to, hai người nha hoàn này do ông cùng mẫu thân thương lượng một phen, đưa đến chỗ Nhị di nương, ngoài mặt là hầu hạ, kì thực là giám thị, dù sao lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, bản lãnh của Nhị di nương bao nhiêu ông hiểu rõ vài phần, hơn nữa nàng ta còn có nhà mẹ đẻ là phủ Thị Lang, chỉ sợ ngày nào đó nàng ta làm ra chuyện chó cùng rứt giậu, khi đó bản thân cũng sớm có tính toán rồi.
Hai người Tú Nhi và Hoa Linh chờ đợi bên ngoài lo sợ bất an, thời điểm Nhị di nương đau bụng như xoắn, họ liền cảm thấy không bình thường, nghe tiếng của Tướng gia như sấm nổ, hai người liếc nhau một cái, đều nhìn thấy sự kinh hoảng cùng vẻ sợ hãi nồng đậm từ trong mắt đối phương.
Thân mình hai người Tú Nhi cứng đờ từng bước từng bước tiến vào trong phòng, ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt Vân Bá Nghị xanh mét dọa người, “Phốc” một tiếng quỳ rạp xuống đất, run giọng nói: “Tướng gia có gì phân phó.”
“Tối nay ai đã bưng một chén chè hạt sen ngân nhĩ cho Nhị di nương uống?” Vân Bá Nghị quét mắt liếc hai người một cái, lạnh lùng nói.
“Hồi bẩm Tướng gia, là Tú Nhi,” Hoa Linh nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, đưa ánh mắt về phía Tú nhi bên cạnh, đang luôn miệng liên tục nói không ngừng.
Tú Nhi thầm hận Hoa Linh trốn tránh trách nhiệm, nhưng thời điểm nàng ta bưng cháo rất nhiều nha hoàn ma ma cũng đã nhìn thấy, không thể không nhắm mắt thừa nhận: “Hồi lão phu nhân Tướng gia, quả thực là nô tỳ.”bg-ssp-{height:px}
“Ngươi thật to gan, vậy mà dám mưu hại chủ tử, ta để ngươi tới đây hầu hạ di nương, ngươi lại làm như thế hả? Người đâu, mang xuống đánh chết.” Trên trán Vân Bá Nghị cũng nổi đầy gân xanh, nghĩ đến hài nhi của mình còn chưa ra đời đã hóa thành một vũng máu, mà đầu sỏ gây nên chính là nha hoàn mà ông tự mình đưa đến giám thị Nhị di nương, trong lúc nhất thời vừa giận vừa hối hận, trăm vị tạp trần.
“Tướng gia, xin tha mạng, mặc dù cháo do nô tỳ bưng đến, nhưng là Lục Ý nấu cho Nhị di nương, nô tỳ chỉ mang đến thôi.” Tú Nhi nghe thấy muốn đánh chết mình, vội dùng sức dập đầu cầu xin tha thứ, mặc dù Nhị di nương mang thai hài tử của Tướng gia, nhưng nàng ta tới đây để lưu ý từng cử động của Nhị di nương, tự mình hầu hạ tất nhiên không hề để bụng, nhất là ngày đó nàng ta làm hại chính mình bị thương ở chân, thiếu chút nữa thành người tàn tật, nên xem như kẻ thù đồng thời càng thêm lơi lỏng đối với mọi chuyện, rất nhiều chuyện chỉ là nói cho có mà thôi.
Vân Lãnh Ca nghe nói đến Lục Ý, tay đụng nắp bình trà rồi dừng lại, đôi mắt giả vờ mờ mịt, gương mặt không hiểu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tú Nhi đang quỳ, lông mày nhẹ nhàng cau lại.
Thời khắc Lý Ngọc Nhi chú ý đến biểu tình của Vân Lãnh Ca thấy nàng có dáng vẻ như vậy, giương môi bí ẩn cười một tiếng, đáy mắt lóe lên ánh sáng quỷ dị đã thực hiện được quỷ kế.
“Lục Ý là ai?” Vân Bá Nghị sai nha đầu đi kêu Lục Ý, xoay người hướng lão phu nhân nghi ngờ hỏi.
“Trước kia bên cạnh Nhị di nương có nha đầu thân cận, sau không biết vì sao lại bị đày đến phòng bếp làm việc.” Lão phu nhân nhẹ giơ mí mắt lên, đưa tay cầm lấy ly trà trên bàn, uống một hớp, thản nhiên nói.
Lúc uống trà tay áo rộng trượt xuống, lộ ra một vòng vàng khảm bảo thạch, hoàn toàn bằng vàng ròng, hết sức quý báu, vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ.
“Mẫu thân, vòng tay này?” Trước kia Vân Bá Nghị không nhìn thấy mẫu thân có vòng tay này, quan sát một hồi trên vòng tay có hoa văn cùng bảo thạch, nhìn có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không muốn đứng lên.
“Lãnh Ca đưa, con bé nói vòng tay này vô cùng thích hợp với lão bà tử ta đây, ta vốn không muốn nhận, nhưng con bé nhõng nhẽo cứng rắn một phen, cuối cùng bỏ lại vòng tay chạy mất.” Lão phu nhân thấy Vân Bá Nghị hỏi, hai mắt cười giống hệt vầng trăng khuyết, híp mắt quở trách nhìn Vân Lãnh Ca, giọng điệu vui vẻ nói.
Trong đầu Vân Bá Nghị đột nhiên nhớ tới một cảnh tượng, lòng thầm hiểu rõ, nghe được phòng ngoài vang lên một hồi tiếng bước chân nặng nề, biết nha đầu kia mang theo Lục Ý đến, trước tiên đặt lời muốn nói sang một bên không lên tiếng nữa.
“Tướng gia, tử thai của Nhị di nương cần nhanh chóng lấy ra, tại hạ đi viết phương thuốc, sai người nấu thuốc.” Phủ y cảm nhận được không khí bên trong phòng giương cung bạt kiếm, hoảng hốt tay run, cố trấn định nói.
Sắc mặt Vân Bá Nghị mỏi mệt khoát tay áo, đồng ý.
Phủ y hành lễ cáo lui, vội ra khỏi nội thất.
Cùng lúc đó, Lục Ý cúi người đi vào.
“Lục Ý, chén chè hạt sen ngân nhĩ kia có phải là ngươi tự mình nấu hay không?” Vân Bá Nghị nhìn vẻ mặt xanh xao vàng vọt của Lục Ý hồi lâu, trầm giọng nói.
“Là nô tỳ.” Lục Ý cúi thấp đầu nói.
“Có phải ngươi oán hận Nhị di nương biếm ngươi đến phòng bếp làm việc, cho nên muốn trả thù nàng hay không?” Vân Bá Nghị nhớ đến lão phu nhân mới vừa nói Nhị di nương đày nàng ta đến phòng bếp làm việc, việc trong phòng bếp vừa khổ vừa mệt, hơn nữa quanh năm suốt tháng không thấy được chủ tử, không thể xuất đầu lộ diện cũng rất ít có cơ hội lấy được ban thưởng, bình thường chỉ có ma ma lớn tuổi mới có thể ở một nơi như thế này thôi, Lục Ý từ đại nha hoàn lập tức bị chuyển xuống phòng bếp, thay đổi nhanh như vậy chắc chắn không chịu nổi, nhất thời không nghĩ thông sinh ra ý định trả thù, điều này cũng không khó lý giải.
“Nô tỳ hận Nhị di nương, bởi vì nàng không hỏi nguyên do liền đuổi nô tỳ tới phòng bếp, nhưng nô tỳ cũng không phải là cái loại hoàn toàn mất hết lương tâm, người không tim không phổi, cũng không nghĩ sẽ hại chết hài tử trong bụng nàng, nô tỳ chỉ bỏ một ít dược vật có thể đưa đến đẻ non, nhưng lượng thuốc rất nhỏ, Nhị di nương chỉ đau bụng nhất thời, hoàn toàn không nghiêm trọng như vậy đâu.” Đáy mắt Lục Ý như có nước chợt hiện, bi ai nói.
“Thai của Nhị di nương đã chết từ trong trứng nước, đây là lượng thuốc rất nhỏ như ngươi nói sao? Hay cho một nô tài ân đền oán trả, chủ tử đày ngươi...ngươi có tư cách gì mà oán hận chỉ trích? Dám bỏ thuốc hại ruột thịt máu mủ của bản Tướng? Bản Tướng không nghiền xương ngươi thành tro sao có thể hả giận được.” Trong mắt Vân Bá Nghị như có ngọn lửa nhấp nháy, thường ngày trong phủ ông vẫn lấy hòa khí thiện lương đối đãi với người, dù là ở trước mặt hạ nhân, tự xưng ‘Bản Tướng’ cũng rất ít, nhưng trong lời vừa nói ông liên tục phun ra hai lần, có thể thấy được lửa giận ngập trời đến cỡ nào rồi.
“Tướng gia, cứu cứu hài tử của ta, Tướng gia, cứu cứu hài tử của ta....” Lúc này, trên giường Nhị di nương bị đánh thức, trong đầu như bị lấp từng đoàn từng đoàn miên hoa thật dày, làm tắc nghẽn suy nghĩ của nàng ta, nhưng trong bụng truyền tới cơn đau đớn không ngừng cùng bắp đùi mơ hồ ẩm ướt, thời thời khắc khắc nói rõ ràng nàng ta đang thật sự mất đi hài tử, nước mắt trong suốt giống như chuỗi ngọc bị đứt, trong khoảnh khắc làm ướt lông mi, nước mắt đầy mặt, tràn đầy chua xót lẩm bẩm nói.
“Phủ y, viết xong phương thuốc chưa? Mau tới đây giúp Nhị di nương thi châm.” Vân Bá Nghị nghe thấy tiếng kêu khổ sở của Vạn Phượng Ngô trên giường, nhỏ như muỗi kêu, giọng nói chứa đựng nội tâm như tro tàn không còn sức sống, trái tim bỗng nhiên dâng lên một cảm giác thương tiếc, cũng không chú tâm trừng phạt Lục Ý nữa, lo lắng hướng ngoài cửa quát to.
“Cấp bách nhưng cũng đừng đánh mất thân phận của bản thân, ngươi là Tể Tướng một nước, hỉ nộ hiện rõ trên sắc mặt như vậy còn ra thể thống gì nữa,” lão phu nhân thấy hôm nay Vân Bá Nghị nhiều lần luống cuống vì Nhị di nương, mặt trầm như nước càng thêm lợi hại, lời nói hàm chứa cảnh cáo không vui.
“Tổ mẫu, phụ thân do quá lo lắng cho Nhị di nương, dù sao hài tử trong bụng của Nhị di nương chính là máu mủ của phụ thân, hiện tại đứa bé không còn, phụ thân đau lòng khó tránh khỏi luống cuống, đây là nhân chi thường tình thôi mà.” Ánh mắt Vân Lãnh Ca ấm áp chứa nụ cười an ủi, sắc mặt không ngại nhìn lão phu nhân.
Vân Bá Nghị hài lòng nhìn Vân Lãnh Ca, trước kia tại sao bản thân lại không nhìn ra, đứa bé Lãnh Ca này lấy đại cục làm trọng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhất là đối mặt với nhiều lần con bé bị hãm hại, Nhị di nương hận không thể dồn con bé vào chỗ chết, vậy mà vẫn tồn tại một tấm lòng khoan dung như thế, phần khí độ này, rất ít người có thể có được.
Lý Ngọc Nhi lạnh lùng quét mắt nhìn Vân Lãnh Ca, khinh thường nghe nàng nói vài câu lập tức hóa giải không khí khẩn trương bên trong phòng, thầm nghĩ, ngươi cứ đắc ý đi, thu về châu chấu, cũng chỉ được lúc này thôi, qua tối nay, ngươi kêu trời trời không đáp kêu đất đất chẳng hay, không còn đường sống!
Phủ y nghe được tiếng kêu, vội vàng dùng tay áo xoa mồ hôi trên trán, vội bước nhanh đến, trịnh trọng nói: “Tại hạ đã sai người đi nấu thuốc rồi, lấy ngân châm phụ trợ dược vật, tử thai sẽ rất nhanh được lấy ra....” Nói đến đây, mày hắn nhíu lại, chóp mũi khẽ động, nhẹ nhàng ngửi vài cái, đột nhiên sắc mặt đại biến: “Trong không khí có mùi lạ, là mùi thuốc khiến phụ nhân mang thai có thể xảy thai đẻ non.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: Gà
Hạ Yên Nhi nghe ra lời nói châm chọc của Vân Lãnh Ca, nhưng vẫn cười xem như không có gì.
“Vân Lãnh Ca, hôm đó ta ở Tướng phủ, ý tứ trong lời nói của Ngũ Hoàng tử biểu đạt rõ ràng như vậy, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta bị điếc hay sao?” Tính tình Hạ Ngữ Nhi dễ xúc động nên không chịu được Vân Lãnh Ca nói bóng nói gió mỉa mai nàng ta là tiểu nhân bỉ ổi, bước lên trước, lướt qua Hạ Yên Nhi, vẻ mặt không sợ lớn tiếng nói.
Bên này tranh chấp nhất thời đưa tới vô số ánh mắt.
Trong lòng Vân Lãnh Ca cười lạnh, hai tỷ muội này kẻ xướng người họa, chắc chắn muốn cột bản thân và Ngũ Hoàng tử vào một chỗ, không có Thánh chỉ do Hoàng thượng ngự phong, không có lời nói của cha mẹ, một khi lời này bị đồn đãi ra ngoài, nàng và Ngũ Hoàng tử được xem là âm thầm qua lại, đến lúc đó cũng đành chịu!
“Xin hỏi Hạ đại tiểu thư, Ngũ Hoàng tử đã nói gì mà khiến ngươi hiểu lầm như vậy?” Khóe miệng Vân Lãnh Ca khẽ nhếch cười, trong đôi mắt đẹp hoàn toàn lạnh lẽo bén nhọn, nhắm thẳng vào Hạ Ngữ Nhi.
“Ngũ Hoàng tử nói ngày sau không chừng sẽ có quan hệ không ít với ngươi.” Hạ Ngữ Nhi lập tức thốt lên không chút nghĩ ngợi, không chút do dự nào.
“Phụ thân ta là Hữu tướng Đông Dương, Ngũ Hoàng tử là thân tử của bệ hạ, Tướng phủ cùng phủ Ngũ Hoàng tử dĩ nhiên là sẽ có quan hệ không ít, về phần Hạ nhị tiểu thư mới vừa nói, thứ cho Lãnh Ca tài sơ học thiển, nghe không ra ý tứ cầu hôn trong lời nói của Ngũ Hoàng tử, sợ rằng Hạ đại tiểu thư tự mình phỏng đoán rồi hả? Tục ngữ nói, nữ tử thanh danh đại như thiên (danh tiết của nữ tử lớn như trời), lần này Lãnh Ca thật sự đảm đương không nổi lời nói ác độc bôi nhọ này của ngươi rồi.” Trong mắt Vân Lãnh Ca tươi cười, không có nửa điểm tức giận, khóe miệng cong lên hoàn mỹ, nhưng nụ cười chưa từng đạt đến đáy mắt, giọng nói thanh đạm không nhanh không chậm.
Ánh mắt Hạ Ngữ Nhi tràn ngập tức giận, hận không thể đốt chết Vân Lãnh Ca trước mắt này, không ngờ tiện nhân Vân Lãnh Ca này ăn nói khéo léo như vậy, lại có thể giải thích quan hệ của nàng cùng Ngũ Hoàng tử thành liên hệ giữa hai phủ với nhau, cứ ngồi vững vàng như vậy, sao nàng ta không bị gán tội danh không biết xấu hổ về chuyện cùng nam nhân tự định chung thân chứ?
Hạ Yên Nhi thấy đại tỷ vừa xuất trận đã thất bại, sắc mặt nhất thời âm trầm xuống, nặn ra một nụ cười lạnh từ từ đến gần Vân Lãnh Ca, âm thanh u ám nói: “Ngũ Hoàng tử có ý này hay không, Vân nhị tiểu thư hiểu rõ nhất, nếu trong lòng ngươi không có quỷ, hà tất nói lời hùng hổ dọa người như vậy chứ?”
“Ta và hai vị Hạ tiểu thư không thù không oán, Hạ đại tiểu thư sao lại nói lời đả thương người khác, liên tục ép ta?” Vân Lãnh Ca đón nhận ánh mắt lo lắng của Hạ Yên Nhi, cười một tiếng, lạnh nhạt nói: “Dám công khai nói ra những chuyện như vậy, Hạ đại tiểu thư có ý gì? E là lòng dạ Tư Mã Chiêu rồi.”
Vừa nói xong lời này, ánh mắt Hạ Yên Nhi càng ngày càng âm u.
Vân Lãnh Ca nhìn ánh mắt Hạ Yên Nhi hận không thể ăn tươi nuốt sống mình, không để ý cười, ánh mắt liếc thấy có vài vị tiểu thư chuẩn bị đến xem náo nhiệt, ánh mắt ngưng trọng, trầm giọng nói: “Quan hệ giữa Hạ đại tiểu thư và Âu Dương Thế tử cũng không cần ta nhiều lời.” Dừng một chút, trên mặt Vân Lãnh Ca nở nụ cười quỷ dị nhỏ giọng nói: “Cung yến hôm đó vì sao ngươi không tham gia, sự tình trong đó có cần ta nói ra không?” Lời nói đắc ý ngữ tốc không nhanh không chậm khiến Hạ Yên Nhi dần dần biến sắc.
Trong mắt người ngoài, Vân Lãnh Ca thân mật cười nói tự nhiên với Hạ Ngữ Nhi, nhất thời, những người khác có chút không hiểu, hai người vừa mới giương cung bạt kiếm sao lại nói chuyện với nhau giống như tỷ muội thâm tình rồi, ngay cả đám người Lâm Thư Hàn cũng nhìn nhau, lờ mờ không hiểu, không biết trong hồ lô của Vân Lãnh Ca bán thuốc gì.
Sắc mặt Hạ Yên Nhi trắng bệch, mặt không còn chút máu, ký ức về bữa tiệc ngày đó rít gào trong đầu, thân mình lắc lư kịch liệt, thật vất vả mới đứng vững, mở to hai mắt khó tin nhìn Vân Lãnh Ca đang cười sáng rỡ gần trong gang tấc, tâm thần hoảng hốt, lẩm bẩm nói: “Làm sao ngươi có thể biết được, không thể nào…”
Vân Lãnh Ca nhíu mày, xem ra chuyện đó là vết sẹo thê thảm nhất của Hạ Yên Nhi, chỉ mập mờ ám chỉ mấy câu, người tỉnh táo cơ trí như nàng ta lại mất bình tĩnh khác thường.
Vân Lãnh Ca lạnh lùng nhìn Hạ Yên Nhi đang thất thần, không hề thấy hành động đụng chạm vào vết thương như vậy là tàn nhẫn.
Bởi vì tất cả đều do nàng ta tự tìm! Nếu không phải nàng ta ác độc lớn tiếng muốn phá hư danh tiết của mình, muốn bản thân mất thể diện ở trước mặt mọi người, nàng cũng sẽ không nói ra bí mật này, nếu nàng ta tự dưng vu oan, vậy lập tức lấy gậy ông đập lưng ông, hung hăng xát muối vào vết thương chưa lành của nàng ta!
Lúc này trong lòng Hạ Yên Nhi nhất định tức giận không thể nhịn được, muốn dùng đao giết mình đi!
Nếu bản thân không ra tay tàn nhẫn, tập kích bất ngờ, chờ các phu nhân, tiểu thư tới đây, lấy tâm kế thủ đoạn của Hạ Yên Nhi, muốn tát nước bẩn lên mình vô cùng dễ dàng, dù bản thân có ăn nói khéo léo thế nào, cũng hết đường chối cãi, muốn hoàn toàn rửa sạch chuyện này không thể nghi ngờ là người si nói mộng!
Đến lúc đó, quan hệ giữa bản thân và Ngũ Hoàng tử chắc chắn bị truyền ra ngoài tới tấp, trở thành đề tài trà dư tửu hậu cho người khác đàm luận! Danh tiếng vừa khôi phục cũng sẽ nát bét!
Cho nên, nàng lựa chọn nói ra điều bí ẩn này, chính xác là uy hiếp trắng trợn!
Hạ Ngữ Nhi khẽ nhăn mày, bất ngờ bị hành động của Vân Lãnh Ca làm cho kinh hãi, ngớ ngẩn hồi lâu, đột nhiên chú ý tới vẻ mặt khác thường của Hạ Yên Nhi, sắc mặt biến đổi, vội bước nhanh lên trước lớn tiếng quát: “Vân Lãnh Ca, ngươi đã làm gì rồi.”
“Dưới mắt mọi người, ta có thể làm gì đây?” Vân Lãnh Ca thoáng lui về phía sau mấy bước, cách xa Hạ Yên Nhi, giọng nói xen lẫn một tia hài hước không dễ phát giác, cười yếu ớt nói: “Hạ đại tiểu thư hỏi lệnh muội sẽ biết ngay mà.”
“Không cần ngươi giả vờ tốt bụng.” Hạ Ngữ Nhi phẫn hận trợn mắt nhìn Vân Lãnh Ca, sau đó nhìn sắc mặt Hạ Yên Nhi tái nhợt, cầm tay nàng ta, dịu dàng hỏi: “Nhị muội, muội làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào?”
Hạ Yên Nhi thu hồi suy nghĩ rối loạn, tâm tính của nàng ta rốt cuộc khác hẳn với người thường, mặc dù đả kích cực lớn, nhưng vẫn trấn định lại rất nhanh, lòng vẫn còn sợ hãi nắm chặt tay Hạ Ngữ Nhi, trong mắt tràn ngập kinh hoảng, nhỏ giọng nói: “Không có việc gì, sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì.” Không biết nàng ta đang an ủi Hạ Ngữ Nhi hay an ủi chính mình.
“Nhị muội, tỷ thấy hình như muội bị bệnh rồi.” Hạ Ngữ Nhi thấy Yên Nhi xưa nay luôn bình tĩnh nói chuyện ung dung bây giờ lời nói không còn mạch lạc, trong lòng không khỏi lo lắng.
“Không sao, đầu có chút choáng váng, nghỉ ngơi chốc lát sẽ tốt thôi.” Giọng nói Hạ Yên Nhi từ từ khôi phục lại bình thường, khả năng suy tính cũng bắt đầu vận chuyển, trong nháy mắt, đã nghĩ thông suốt, chuyện xảy ra hôm cung yến đã bị bệ hạ phong tỏa, không thể tiết lộ ra ngoài, trừ lúc ấy, người chứng kiến cũng chỉ là lác đác vài người, mặc dù nàng ta không biết Vân Lãnh Ca nghe được từ đâu, nhưng nếu bệ hạ không cho phép truyền ra ngoài, cho dù Vân Lãnh Ca biết được thì sao? Nàng tuyệt đối không dám mạo hiểm làm nghịch ý chỉ của Thánh thượng truyền việc này ra ngoài.
Vân Lãnh Ca nhận thấy ánh mắt Hạ Yên Nhi buông lỏng, trong lòng thầm khen, bị bao phủ bởi bóng ma vô cùng nhục nhã như thế, tâm trạng xuống dốc, lại có thể tìm được biện pháp hóa giải nhanh như vậy, Hạ Yên Nhi này thật không thể khinh thường.
“Chúng ta cũng sẽ không có chuyện gì, đúng không? Vân nhị tiểu thư?” Hạ Yên Nhi trở lại vẻ lạnh lùng như cũ tầm mắt nhìn Vân Lãnh Ca, cho dù hận không thể xé nát dung mạo xinh đẹp kia, nhưng vẫn cười yếu ớt hỏi.
“Đương nhiên, mặc kệ người khác như thế nào cũng không có liên quan gì đến ta, Hạ đại tiểu thư, ngươi cũng nghĩ như vậy chứ?” Vân Lãnh Ca nghe được giọng nói hận đến cắn răng nghiến lợi của Hạ Yên Nhi, không những không giận ngược lại trừng mắt nhìn, tươi cười xinh đẹp khéo léo hỏi ngược lại.
Ngụ ý là, vấn đề của ngươi không có quan hệ gì với ta, ngược lại cũng thế, chuyện của ta ngươi nên ít nhúng tay vào.
Đám người Lâm Thư Hàn mắt to trừng mắt nhỏ nhìn sự tình phát triển, không biết hai người đang bí hiểm cái gì, một câu họ nghe cũng không hiểu.
Ánh mắt Hạ Yên Nhi thoáng qua tức giận, khóe miệng cười lạnh, vẻ mặt lạnh nhạt lôi kéo tay Hạ Ngữ Nhi đi về phía trước, dự định lướt qua Vân Lãnh Ca.
Nhưng lúc này, chẳng biết tại sao, chân Hạ Ngữ Nhi như bị vướng, lảo đảo, ngã xuống người Vân Lãnh Ca, Vân Lãnh Ca theo bản năng nghiêng người sang một bên, nhất thời Hạ Yên Nhi té ngã về phía trước, mắt thấy đầu sẽ đụng vào hàng rào bên hồ sen.
Mọi người vây xem đều thốt lên, không kịp phản ứng, Vân Lãnh Ca đột nhiên giang hai tay đỡ lấy eo của Hạ Ngữ Nhi.
Hai mắt Hạ Ngữ Nhi trợn tròn, đôi tay vung loạn muốn bắt được bất kỳ vật gì trước mặt để khỏi bị ngã, đúng lúc đó, tay Vân Lãnh Ca mới vừa chạm vào eo nàng ta, Hạ Yên Nhi lại nắm cổ tay Vân Lãnh Ca, sau đó kéo nàng ngã xuống đất, tay áo tung bay, mọi người chỉ nghe một tiếng ‘Phanh’ nặng nề vang lên.
Cơ thể Vân Lãnh Ca nặng nề ngã nhào xuống đất, tro bụi tung lên, nàng cảm giác toàn thân như muốn nát rồi, tay chân đều đau, nhất là phần thân bên phải tiếp xúc với mặt đất, dường như đã tê rần, cố nhịn đau rên lên một tiếng.
Bởi vì Hạ Ngữ Nhi lôi kéo Vân Lãnh Ca mà hơi lệch phương hướng, vốn đầu sẽ đụng phải hàng rào nhưng bây giờ chỉ ngửa mặt ngã xuống đất, thoáng chốc sau ót đau đớn khiến Hạ Ngữ Nhi nhe răng trợn mắt.
Trong lúc mọi người ở đây vẫn còn ở sững sờ, “Vân Lãnh Ca.” Âm thanh lo lắng vang lên, một bóng dáng thon dài màu tím nháy mắt vọt vào vô cùng quỷ mị, trong khoảnh khắc, đã tới bên cạnh Vân Lãnh Ca, thấy hai mắt nàng nhắm nghiền, đã lâm vào hôn mê.
“Biểu tỷ.” Lâm Thư Hàn lấy lại bình tĩnh nhìn thấy sắc mặt Vân Lãnh Ca xanh trắng nằm trên đất, hô hấp yếu ớt, trong lòng khủng hoảng, kêu to một tiếng.
“Vân Lãnh Ca.” Mộ Dung Diệp nhìn Vân Lãnh Ca im lặng nằm trong ngực hắn, lần đầu tiên trong lòng dâng lên cảm giác bất lực, mắt phượng tràn đầy lo lắng hốt hoảng, bỗng nhiên, Mộ Dung Diệp ôm lấy Vân Lãnh Ca, thậm chí không để ý Lâm Thư Hàn ở một bên đau xót gọi to, liền sải bước đi đến cửa phủ Tả tướng.
Đám người Lâm Hải Bác vội vàng chạy tới nhìn thấy cảnh này, nhìn thấy mặt Vân Lãnh Ca trắng như tờ giấy được Mộ Dung Thế tử ôm trong lòng, không để ý các phu nhân, tiểu thư trong hậu hoa viên đang chỉ trỏ nghị luận ầm ĩ, bước nhanh tới chỗ Mộ Dung Diệp.
“Thế tử, xin hãy để đưa Lãnh Ca cho hạ quan.” Lâm Tiêm Nhiễm mở lời, Vân Lãnh Ca là muội muội của hắn, hắn ôm Vân Lãnh Ca sẽ không khiến người khác chỉ trích.
“Không cần, ở Tướng phủ của ngươi, Ca nhi bị trọng thương, không rõ sống chết, bản Thế tử sao dám tiếp tục để Ca nhi ở lại Tướng phủ nữa.” Lúc này sắc mặt Mộ Dung Diệp hết sức khó coi, khí lạnh tản ra không ngừng khiến người sợ hãi, không chút nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt đề nghị của Lâm Tiêm Nhiễm.
“Mộ Dung Thế tử không sợ ôm Vân nhị tiểu thư như vậy sẽ rước lấy nghi kỵ sao?” Trong lúc hỗn loạn, Hạ Yên Nhi dìu Hạ Ngữ Nhi đứng lên, thấy Mộ Dung Diệp không để ý nam nữ cấm kỵ ôm Vân Lãnh Ca trong lòng, dưới ánh mặt trời, bóng dáng hai người như hai mà một, vô cùng hài hòa, nhất thời tức giận, lạnh lùng nói.
“Đó là chuyện của bản Thế tử, người ngoài tốt nhất nên ít can thiệp chút đi, nếu không đừng trách bản Thế tử không nể tình Hạ tướng quân.” Trên khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân của Mộ Dung Diệp không có biểu tình gì, ánh mắt tràn ngập sát ý nhìn Hạ Ngữ Nhi, tản ra sát khí lạnh thấu xương, trong phút chốc cả hậu hoa viên cũng nhuốm sát khí nhàn nhạt.
“Thế tử, chàng…” Hạ Yên Nhi rõ ràng nhìn thấu ánh mắt sát khí của Mộ Dung Diệp, không khỏi lui về sau một bước, ngơ ngác nhìn Thế tử lãnh khốc vô tình, từ lúc bản thân gặp được Thế tử vào cái ngày đó, nụ cười trên mặt hắn chưa từng biến mất, nhưng hôm nay, hắn lại vì Vân Lãnh Ca, muốn giết mình? Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, Hạ Yên Nhi đã cảm thấy rất khó tiếp nhận, so với lúc nãy bị lời nói Vân Lãnh Ca uy hiếp giờ đây càng khiến người ta khó có thể tin được.
“Nhiều năm qua bản Thế tử không trở về kinh thành, các ngươi quên mất tính khí của bản Thế tử rồi phải không? Chuyện hôm nay, ai dám đồn đãi ra ngoài, tự gánh lấy hậu quả.” Ánh mắt Mộ Dung Diệp lạnh lẽo nhìn quanh một vòng vườn hoa, câu nói kia, từng câu từng chữ tựa như đều rít qua kẽ răng mà nói.
Nữ tân (Khách nữ) trong hoa viên nghe được lời nói của Mộ Dung Thế tử có ý cảnh cáo, sắc mặt đại biến, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới tác phong trước kia của hắn, Mộ Dung Thế tử hỉ nộ vô thường, không thể lý giải, bệ hạ cũng hết cách với hắn, để mặc cho hắn làm gì thì làm.
Nếu đắc tội với hắn, chỉ sợ toàn bộ tính mạng trong phủ đều khó bảo toàn.
Trong vườn vài khuê tú chưa gả thấy Mộ Dung Thế tử ra mặt giúp Vân Lãnh Ca, cảm thấy mệnh của Vân Lãnh Ca sao lại tốt như vậy, được Thế tử coi trọng, nhất thời ánh mắt ghen tỵ quét tới Vân Lãnh Ca, nhưng nhìn nàng thoi thóp nằm trong lòng Thế tử lại cảm thấy không đành lòng, trong lòng trăm vị tạp trần.
Mộ Dung Diệp không để ý đến vẻ mặt khác nhau của mọi người trong hậu hoa viên nữa, tầm mắt nhìn Vân Lãnh Ca đang nằm trong lòng, ánh mắt tản ra khí lạnh lúc nãy thoáng chốc trở nên dịu dàng và ấm áp.
Đám người Lâm Hải Bác khiếp đảm nhìn vẻ cưng chiều nơi đáy mắt của Mộ Dung Diệp, trong lòng kinh hãi, Mộ Dung Thế tử là người không hiểu lễ nghĩa, nên hành vi như vậy cũng không thể chê trách nặng, nhưng Lãnh Ca là tiểu thư chưa gả, ở nơi đông người, bị người ôm như vậy, nếu truyền ra ngoài, hậu quả thật khó lường!
“Bản Thế tử tự mình đưa Ca nhi trở về Tướng phủ, quấy rầy yến hội của ngươi, bản Thế tử thật có lỗi.” Mộ Dung Diệp biết chuyện hôm nay chắc chắn truyền đến tai Hoàng đế, hắn gọi mèo con là Ca nhi, chính là tỏ rõ tâm tư của hắn trước mặt Lâm Hải Bác.
Mặc dù cử động lần này sẽ gây ra vô số tai họa, nhưng Mộ Dung Diệp không một chút hối hận, khi hắn thấy Vân Lãnh Ca thống khổ té xuống đất, trong khoảnh khắc đó tim hắn như ngừng đập!
Mặc kệ như thế nào, hắn phải có được mèo con! Hắn sẽ dùng hết khả năng để bảo vệ Ca nhi, không để nàng chịu thêm tổn thương nào nữa.
Lâm Hải Bác nhậm chức Tả tướng nhiều năm, đối với tâm tư của Hoàng đế cũng có thể miễn cưỡng suy đoán một hai, hắn biết rõ bệ hạ tuyệt đối sẽ không cho phép phủ Hữu tướng kết thân cùng phủ Mộ Dung Vương! Nhưng việc đã đến nước này, tất cả phu nhân phủ đệ trong kinh thành đều tận mắt thấy toàn bộ, hiện tại Lãnh Ca trừ ủy thân cho Mộ Dung Thế tử, cũng không có con đường thứ hai!
“Trời long đất lở, biển cạn đá mòn, tâm ý của ta đối với Ca nhi vĩnh viễn vững như bàn thạch.” Mộ Dung Diệp không xưng ‘Bản Thế tử’, dùng ‘ta’ để chứng minh quyết tâm của hắn, hắn tất nhiên biết Lâm Hải Bác khó xử, nhưng hắn cũng sẽ không thối lui!
Nói xong, Mộ Dung Diệp không lưu lại nữa, ôm người trong lòng sải bước rời khỏi phủ Tả tướng.
“Hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao Lãnh Ca lại bị trọng thương?” Lâm Hải Bác nhìn bóng lưng Mộ Dung Diệp rời đi âm trầm thở dài, sau đó xoay người nghiêm túc hỏi.
“Là đại tiểu thư phủ Hạ tướng quân đột nhiên bị vướng chân, biểu tỷ vì cứu nàng, bị nàng ta kéo xuống đất.” Lâm Thư Hàn bị sự kiện kinh hãi bất ngờ xảy ra khiến đầu óc mông lung, nghe âm thanh uy nghiêm của tổ phụ, mới thu hồi tâm tình, bẩm báo tất cả mọi chuyện.
“Do Vân Lãnh Ca cố ý cản chân ta, ta mới bị ngã xuống.” Hạ Ngữ Nhi đã sớm không cam lòng, khinh thường nói, nàng ta nhìn Vân Lãnh Ca không vừa mắt, vì vậy lúc đi qua người Vân Lãnh Ca, cố ý giả vờ bị vướng chân, muốn đẩy nàng vào ao sen, không ngờ nàng né tránh kịp thời, thiếu chút nữa hại mình mất mạng.
“Hạ đại tiểu thư xin chú ý lời nói, nếu biểu muội cản chân ngươi, muội ấy sao có thể quên mình để cứu ngươi, khiến bản thân bị té trọng thương chứ?” Lâm Tập Mặc trả đũa Hạ Ngữ Nhi, chỉ cảm thấy dáng vẻ này của nàng ta hết sức ghê tởm, trong mắt ghét bỏ, lạnh lùng nói.
“Đại ca nói rất đúng, vừa nãy chúng ta đứng bên cạnh biểu tỷ, ngươi nghĩ chúng ta đều mù hết rồi sao?” Lâm Thư Hàn vẫn còn hoảng, cảnh biểu tỷ ngã xuống trọng thương hiện lên trong đầu, thoáng chốc khó nhịn được tức giận, giọng nói nhu hòa trước sau như một mang theo cứng rắn cùng chỉ trích.
“Hàn muội muội nói rất đúng, ta cũng nhìn thấy, Lãnh Ca tỷ tỷ tốt bụng cứu ngươi … ngươi không cảm tạ thì thôi, ngược lại còn vu oan Lãnh Ca tỷ tỷ, lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi sao?” Trương Hiểu Vân cũng nói giúp cho Vân Lãnh Ca, gương mặt mỹ lệ tràn đầy giễu cợt, trong lòng âm thầm quyết định trở về nhất định phải tố cáo với phụ thân Hạ phủ dạy nữ nhi không nghiêm! Đối đãi lang tâm cẩu phế với ân nhân cứu mạng của mình như thế, nàng vẫn là đầu tiên nhìn thấy một nữ tử lòng lang dạ thú như vậy, thật sự không biết xấu hổ!
Hạ Yên Nhi kéo Hạ Ngữ Nhi đang muốn mở miệng, trên mặt cứng ngắc nặn ra một nụ cười: “Là đại tỷ không đúng, đại tỷ vì quá kinh sợ, có chỗ hiểu lầm cũng dễ hiểu thôi, chờ Vân nhị tiểu thư khá hơn một chút, chúng ta chắc chắn sẽ đến thăm, cảm tạ Vân nhị tiểu thư cứu giúp.” Thuận tiện hỏi thăm một chút tâm tư Vân Lãnh Ca đối với Thế tử rốt cuộc là gì.
Chỉ cần Thế tử chưa thành thân một ngày, mình vẫn còn cơ hội! Nàng sẽ không buông tay!
“Chuẩn bị thọ yến thôi.” Lâm Hải Bác khoát tay áo, trầm giọng nói, việc cấp bách hiện tại là thương thế của Lãnh Ca và thái độ của bệ hạ đối với chuyện này, ông thật sự không muốn tranh luận đúng sai với những tiểu nữ tử có tâm tư xấu như vậy.