Lông mi Vân Lãnh Ca run rẩy, chậm rãi mở mắt ra, màn che màu tím đập vào mắt, đầu óc có chút hỗn loạn, nàng trừng mắt nhìn, cảm thấy cảnh tượng có chút quen thuộc, nhất thời suy nghĩ đình trệ, ánh mắt có chút đờ đẫn.
“Tiểu thư, ngài đã tỉnh.” Vận Nhi đứng bên cạnh luôn chú ý động tĩnh trên giường thấy tiểu thư thức tỉnh, vội vén màn che, vui mừng nói.
“À, Vận Nhi à.” Vừa dứt lời, Vân Lãnh Ca cảm thấy giọng nói có chút khàn, cổ họng như bị lửa thiêu vô cùng đau đớn.
“Tiểu thư, uống nước.” Nghe có người nói chuyện Ngâm Cầm vội bưng một chén nước ngồi trước giường, cẩn thận đỡ tiểu thư dậy, để nửa người nàng tựa vào trên vai của mình.
Vân Lãnh Ca cũng không nói thêm nữa, uống nước Ngâm Cầm mang đến xong, cảm giác âm ấm tràn vào cổ họng, cổ họng không còn khô khan nữa, nàng mới cảm giác thư thái một chút.
“Ta không phải đang ở lễ mừng thọ của ông ngoại sao? Tại sao lại trở về rồi?” Vân Lãnh Ca cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, xương cốt như bị tháo rời, trong đầu cố gắng nhớ lại, cau mày hỏi.
“Tiểu thư ngài quên rồi sao, Hạ đại tiểu thư trật chân té ngã, ngài cứu nàng ta, ngược lại bị nàng ta kéo xuống đất, ngài cũng ngã xuống đất bị trọng thương.” Vận Nhi cầm khăn lau mồ hôi trên trán Vân Lãnh Ca, nhỏ giọng nói.
“Ông ngoại đưa ta về sao?” Trí nhớ từ từ quay về, Vân Lãnh Ca nhớ tới chuyện xảy ra ở thọ yến, ánh mắt lạnh lẽo, rõ ràng Hạ Ngữ Nhi cố ý trật chân té muốn đẩy mình vào bên trong hồ sen, mặc dù động tác Hạ Ngữ Nhi rất nhanh, bản thân không kịp phòng bị, nhưng nàng luyện khinh công lâu như vậy cộng thêm thân pháp kiếp trước, cũng không phải ngồi không, né tránh cực nhanh, lúc này mới may mắn thoát nạn.
Nhưng nếu không có vật cản, đầu của Hạ Ngữ Nhi này chắc chắn sẽ đụng vào lan can, thêm trọng lực bên dưới, sơ sót một chút, nàng ta sẽ chết ngay tại chỗ, vậy đến lúc đó nhất định bản thân thoát không khỏi liên quan, trong nháy mắt suy tính, cân nhắc thiệt hơn, nàng vẫn quyết định cứu Hạ Ngữ Nhi, nhưng không ngờ Hạ Ngữ Nhi luống cuống tay chân lại chộp được cổ tay nàng, làm hại nàng hoàn toàn không làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Ngữ Nhi kéo nàng ngã xuống đất.
“Mộ Dung Thế tử đưa tiểu thư trở về.” Vận Nhi do dự một lúc, nói.
“Cái gì?” Vân Lãnh Ca nghe xong lập tức ngồi thẳng người, lại động đến vết thương bên phải, nhất thời đau nàng hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng nàng không để ý cảm giác đau đớn trên cơ thể, giọng nói gấp gáp: “Mộ Dung Diệp đưa ta về? Chuyện gì xảy ra?” Trí nhớ cuối cùng trong đầu nàng chỉ dừng lại lúc bị té ngã, chuyện sau đó nàng hoàn toàn không có ấn tượng gì.
“Buổi sáng Mộ Dung Thế tử ôm tiểu thư đi vào từ cửa sau của Tướng phủ, tự mình ôm tiểu thư về Liên Lãnh Uyển, dặn dò nô tỳ phải hầu hạ tiểu thư chu đáo, rồi đi mất.” Ngâm Cầm thấy Vận Nhi ấp úng nói không ra, nhanh miệng đáp.
“Xong rồi.” Vân Lãnh Ca khoác tay lên trán, sắc mặt chán nản, cảm giác đầu còn choáng hơn vừa nãy.
“Tiểu thư, ngươi không nhìn thấy, gương mặt của Mộ Dung Thế tử lúc tiến vào có thể so với đáy nồi đó, nô tỳ cũng giật mình đấy.” Ngâm Cầm vẫn hồn nhiên văng nước bọt, hưng phấn nói, nàng là người luyện võ, vô cùng sùng bái Chiến thần Mộ Dung Diệp bách chiến bách thắng, hôm nay nhìn thấy người thật, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Vân Lãnh Ca khẽ thở dài, im lặng nhìn hai mắt Ngâm Cầm phát sáng, thì ra ở cổ đại cũng tồn tại fan cuồng đó.
“Vân Lãnh Ca, bản Thế tử ôm nàng trở về, nàng thấy khó chịu lắm hả?” Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên âm thanh lười biếng.
Vân Lãnh Ca ngẩng đầu nhìn ra cửa, thấy toàn thân Mộ Dung Diệp mặc hoa bào cẩm y vén rèm đi vào, trên mặt nở nụ cười tùy ý thảnh thơi, khóe môi khẽ nâng lên, đôi mắt tỏa ánh sáng lung linh vô cùng phong tình, dáng người thon dài như trúc, lúc bước đi có vẻ phong lưu tao nhã.
“Các ngươi lui đi, bản Thế tử có lời muốn nói với tiểu thư của các ngươi.” Mộ Dung Diệp nhìn lướt qua hai người Vận Nhi, ngữ tốc không nhanh không chậm có ý không cho phép cự tuyệt.
Vận Nhi cùng Ngâm Cầm nghe vậy nhìn về phía tiểu thư trên giường, ánh mắt xin chỉ thị.
Vân Lãnh Ca gật đầu, nàng cũng rất muốn tìm hiểu xem Mộ Dung Diệp đang tính toán điều gì, sao lại có hành động ngoài suy đoán của mọi người thế này.
“Vết thương trên người khá hơn chút nào không?” Mộ Dung Diệp thấy hai nha đầu rời đi, cũng không đóng cửa lại, không khỏi nhíu mày, chậm rãi đi đến giường, vén vạt áo lên, ngồi trên giường Vân Lãnh Ca.
“Chỉ là một chút ngoại thương thôi, ngược lại hành động của Thế tử làm tiểu nữ kinh sợ.” Vân Lãnh Ca lui về phía sau một chút, vô cùng oán niệm nói.
“Bản Thế tử làm chuyện gì để nàng giật mình?” Ánh mắt Mộ Dung Diệp lóe lên, cố ý hỏi.
“Tiểu nữ nghe nha đầu nói, Thế tử tự mình ôm tiểu nữ trở về phủ?” Vân Lãnh Ca không quanh co, nói thẳng.
“A, thì ra là chuyện này.” Mộ Dung Diệp như bừng tỉnh hiểu ra sự việc, sau đó đáy mắt xẹt qua ý cười: “Không sao, bản Thế tử sẽ chịu trách nhiệm, lúc nàng hôn mê, bản Thế tử đã bẩm với hoàng thượng, thánh chỉ tứ hôn vài hôm nữa sẽ ban xuống.”
Dứt lời, Vân Lãnh Ca không thể tưởng tượng nổi nhìn Mộ Dung Diệp trước mặt đang cười tủm tỉm, cả người run lên, run rẩy nâng cánh tay trái không bị thương lên, chỉ vào mũi của hắn nói: “Ngươi.... Ngươi... Nói cái gì? Tứ hôn? Ông trời ơi?” Nói xong, mí mắt trợn lên, rất muốn ngất đi.
Mặt mày Mộ Dung Diệp cong cong, thuận tay bắt lấy cơ thể mềm mại của Vân Lãnh Ca, cẩn thận tránh tay phải đang bị thương của nàng, ôm nàng vào lòng, khuôn măt tinh xảo như tranh vẽ tràn đầy nụ cười, khẽ cúi đầu thổi nhẹ bên tai trắng nõn của nàng, trêu tức nói: “Ca nhi không kìm được mà vui mừng đến như vậy sao? Bản Thế tử nên sớm nói ra mới phải.”
Ca nhi? Vân Lãnh Ca cảm giác bên hông căng thẳng, cả người bị Mộ Dung Diệp cứng rắn ôm trong lồng ngực ấm áp, hơi thở nam tử trong nháy mắt bao quanh Vân Lãnh Ca, Vân Lãnh Ca không giãy giụa, trước mắt nàng choáng váng, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại suy nghĩ có chút rối loạn, ngước mắt nhìn dung mạo bạch ngọc của hắn, mặc dù giữa hai lông mày có ý trêu đùa, nhưng không khó nhìn ra cũng có chút nghiêm túc.
“Tại sao Thế tử phải làm như thế?” Vân Lãnh Ca đột nhiên tỉnh táo lại, nhẹ nhàng cau mày, giọng nói trong trẻo hỏi.
“Nàng có nhớ rõ lúc trước ta đã hỏi nàng muốn gả cho phu quân như thế nào không?” Mộ Dung Diệp dần thu lại ý cười, không còn cợt nhã như vừa rồi, ánh mắt nghiêm túc khiến trái tim Vân Lãnh Ca run lên.
Vân Lãnh Ca nghe được câu hỏi của hắn, nhớ lại đoạn đối thoại hôm đó, trái tim không khỏi nhảy loạn một cái, tay đặt trên đùi đột nhiên nắm chặt tẩm y, hai mắt trợn to, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mộ Dung Diệp gần trong gang tấc, có một cảm xúc mà ngay cả bản thân nàng cũng không nói rõ được là gì lan tràn trong tim.
“Nhớ.” Âm thanh thì thầm.
“Hữu mĩ nhân hề, kiến chi bất vong, nhất nhật bất kiến hề, tư chi như cuồng.” (Có người đẹp, gặp rồi không quên, một ngày không gặp, nhớ nhung như cuồng). Ánh mắt Mộ Dung Diệp nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp trong lòng, ánh sáng trong mắt lưu chuyển khiến người ta say mê, nụ cười như gió xuân xẹt qua đáy mắt, âm thanh lười biếng bao hàm tình ý dạt dào.
“Thế tử là nhân trung long phượng, nữ tử trong thiên hạ chạy theo ngài như vịt, ngài cần gì vì giúp tiểu nữ giải vây mà miễn cưỡng bản thân.” Vân Lãnh Ca và Mộ Dung Diệp nhìn nhau chốc lát, không chịu nổi tầm mắt nóng rực của hắn, ánh mắt rủ xuống, kềm chế trái tim gần như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, cắn môi, nhỏ giọng nói.
“Vân Lãnh Ca, ta đã nói rõ ràng như thế, chẳng lẽ nàng vẫn không hiểu?” Ánh mắt Mộ Dung Diệp xẹt qua tức giận, lông mày thon dài đông cứng.
“Thế tử, tiểu nữ rất hay ghen, nếu cưới tiểu nữ thì ngài không thể ngồi hưởng tề nhân chi phúc (phúc của đời người), ngài muốn như vậy sao?” Vân Lãnh Ca nhếch môi cười, ánh mắt nhìn Mộ Dung Diệp vừa tỉnh táo, lại xen lẫn một tia phức tạp.
“Chậm nhất là ngày mai thánh chỉ sẽ ban xuống, nàng vẫn còn hoài nghi tâm ý của ta?” Trong lòng Mộ Dung Diệp biết mèo con hết sức để ý nam tử trái ôm phải ấp, tam thê tứ thiếp, đáy mắt đen láy chứa nét cười yếu ớt lại ẩn giấu sự cố chấp làm người ta kinh động hoàn toàn hiện ra ở trước mặt nàng.
“Được.” Vân Lãnh Ca lắng nghe nhịp tim hắn mạnh mẽ hữu lực, không còn lạnh lẽo, nhu thuận tựa vào lòng hắn, đôi môi mở ra hồi lâu, nhỏ giọng nói.
Ở cổ đại này cấp bậc phân chia rõ ràng, hôn nhân của nữ tử tất nhiên đều nghe theo lệnh của phụ mẫu lời của mai mối, lấy sức lực của bản thân muốn thay đổi chế độ này quả thực là lời nói vô căn cứ không biết tự lượng sức mình, hôm nay, có người nguyện ý nhân nhượng ý tưởng này của nàng, tôn trọng cả đời nàng nguyện nhất thế nhất song nhân (một đời một đôi người), có lẽ, nàng nên thử dựa vào hắn, nếu bản thân muốn ở thời này cả đời, nếu như muốn nàng cùng nam nhân trước mặt này bên nhau một đời, nàng cũng tình nguyện thử tiếp nhận phần tình cảm này.
“Có thật không?” Mộ Dung Diệp nghĩ bản thân nghe lầm, thật ra hắn cũng không nắm chắc mèo con có đồng ý hay không, dù sao trước kia hắn luôn khi dễ nàng, uy hiếp nàng làm ra những chuyện nàng không muốn, kéo ra khoảng cách giữa hai người, trong mắt Mộ Dung Diệp nở nụ cười vui sướng, tràn đầy vui mừng hỏi lại.
Thấy Mộ Dung Diệp hớn hở ra mặt, dung mạo phong hoa tuyệt đại càng rực rỡ loá mắt, Vân Lãnh Ca cười một tiếng, gật nhẹ xác nhận: “Thật.”
“Ca nhi.” Mộ Dung Diệp đổi lại xưng hô, kéo Vân Lãnh Ca vào lòng, không nén được dùng nụ hôn chuồn chuồn lướt nước khẽ hôn lên trán nàng, sau đó vô cùng thỏa mãn nhắm mắt thở dài, người trong lòng mềm mại không xương, nhẹ nhàng không có sức nặng, nhưng ôm nàng như vậy, lại cảm giác bản thân đang ôm toàn bộ thiên hạ này.
“Thế tử dùng biện pháp gì khiến bệ hạ đồng ý chỉ hôn vậy?” Hai tay Vân Lãnh Ca vòng bên hông Mộ Dung Diệp, trên người hắn tản ra hương cỏ tươi nhàn nhạt, nỗi lòng hỗn loạn dần yên tĩnh lại, giương mắt lên, nhìn gương mặt nghiêng góc cạnh của hắn, hỏi.
“Ca nhi về sau không được kêu ta là Thế tử nữa.” Mộ Dung Diệp thấy Vân Lãnh Ca ngoảnh mặt làm ngơ, cúi đầu chạm chóp mũi hắn vào mũi nàng, nội tâm sung sướng nói.
Vân Lãnh Ca cảm thấy khí nóng phả vào mặt, khuôn mặt tuấn mỹ của Mộ Dung Diệp phóng đại trước mắt, cảm nhận trên chóp mũi truyền tới xúc cảm, trong mắt thoáng qua chút ảo não, hơi không thích ứng với không khí thân mật thế này, hơi nghiêng người, kéo ra chút khoảng cách giữa hai chóp mũi: “A Diệp.”
Mộ Dung Diệp thấy Vân Lãnh Ca tránh né, có chút bất mãn, đang muốn che kín môi nàng giống như trước, lại nghe thấy nàng nhẹ nhàng gọi mình là ‘A Diệp’, âm thanh mềm mại thoáng chốc đã đánh vào tim hắn, Mộ Dung Diệp cảm thấy nội tâm nở hoa, hạnh phúc bất ngờ làm thần trí kinh hãi, bên tai như có ma âm khiến tiếng gọi ‘A Diệp’ không ngừng vọng tới, khóe môi không tự chủ cong lên, ánh mắt sáng ngời, trước kia Vân Lãnh Ca thỉnh thoảng cũng dùng giọng nũng nịu như vậy, thế nhưng đều do bị hắn uy hiếp khiến nàng phải nịnh hót hắn, không giống như dáng vẻ lần này dịu dàng, du dương như vậy?
“A diệp.” Vân Lãnh Ca nhìn Mộ Dung Diệp cười ngớ ngẩn, đáy mắt thoáng qua một tia giảo hoạt, cố ý mềm giọng, thoáng kéo dài âm sắc, giống như tình nhân đang nỉ non.
Nghĩ đến việc hai người biết nhau lâu như vậy, nếu nói không có bất kỳ cảm xúc khác thường gì với Mộ Dung Diệp, thì đó là gạt người! Chỉ là thích còn kém một khoảng nhỏ, nhưng ở cổ đại phụ mẫu toàn quyền quyết định chuyện hôn nhân của nam nữ, rất nhiều nam nữ mặt mũi còn chưa thấy đã bị bắt vào động phòng, không biết đã tạo ra bao nhiêu đôi phu thê bất hoà, mà bản thân so với những nữ tử kia, không biết may mắn hơn bao nhiêu lần!
“Hả?” Mộ Dung Diệp đang chìm trong ảo tưởng lập tức hồi phục tinh thần, bắt gặp ánh mắt hài hước của Vân Lãnh Ca, trên mặt giả vờ tức giận, khóe miệng lại không nhịn được cong lên, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, mắt phượng trầm tĩnh toát ra ánh sáng, tươi sáng rực rỡ.
“Mau nói cho ta biết, sao chàng có thể khiến cho bệ hạ đồng ý?” Vân Lãnh Ca khẽ bĩu môi, lông mày nhướng lên, hỏi.
(Vì Vân Lãnh Ca đã chấp nhận Mộ Dung Diệp nên ta đổi cách xưng hô của tỷ thành ‘chàng’ luôn nhé!)
“Bỏ ra một cái giá hơi cao thôi, chỉ cần có thể cưới được Ca nhi, giá cao bao nhiêu ta cũng vui vẻ chịu đựng.” Mộ Dung Diệp vốn không muốn nói, nhưng thấy trong mắt Vân Lãnh Ca quật cường cùng kiên trì, vì vậy tránh nặng tìm nhẹ nói.
“Binh quyền ư?” Mí mắt Vân Lãnh Ca trầm xuống, theo thói quen cắn môi dưới, nhỏ giọng nói ra.
Trong mắt Hoàng đế, tay Mộ Dung Vương phủ cầm binh quyền cùng với hai Tướng phủ bá chiếm toàn bộ văn thần trong triều đình những cái đó đều là cái đinh trong mắt, cái gái trong thịt của y, sao Hoàng đế có thể cho hai cái đại họa như vậy kết thân chứ? Cho bọn họ cơ hội lớn mạnh ư? Mộ Dung Diệp cầu hôn thiên kim Tướng phủ, nếu không bỏ ra cái giá khiến Hoàng đế hài lòng, sao y có thể đáp ứng ngươi?
“Chỉ nộp Hổ phù biên cương mà thôi, một khối đá vỡ, trừ đáng tiền có thể bán chút bạc, có thể biểu thị cho điều gì chứ? Ca nhi phải tin tưởng bản lĩnh của vi phu, có khối đá đó hay không, cũng không gấp.” Mộ Dung Diệp tà mị nhếch môi cười, ánh mắt tự tin, không gì sánh nổi.
Gần mười năm chung đụng, những Tướng linh kia ở biên cương theo hắn huyết chiến nhiều năm, anh dũng giết địch, trên chiến trường chém giết tạo nên tình huynh đệ, chỉ một khối Hổ phù bình thường có thể xóa bỏ hay sao? Cho dù hắn nộp Hổ phù có thể điều động quân đội ở biên cương, Hoàng đế thay đổi Đại tướng biên quan, thế thì sao? Mộ Dung Diệp hắn cũng không phải là gối thêu hoa, chỉ biết nói suông!
“Còn chưa thành hôn mà tự xưng là phu, không biết xấu hổ.” Vân Lãnh Ca cáu giận nhìn Mộ Dung Diệp, trong lòng cảm động vì sự hy sinh của hắn, tuy nói trong quân đội uy tín của hắn vẫn còn, nhưng dù sao Hổ phù có thể danh chánh ngôn thuận điều khiển đại quân, hiện tại nộp ra, tương đương với Mộ Dung Vương phủ thiếu một tầng bảo đảm, chỉ sợ Hoàng đế sẽ có hành động.
“Ca nhi trách ta không sớm chuẩn bị hôn lễ sao? Chờ thánh chỉ hạ xuống, vi phu lập tức chuẩn bị hôn lễ, chắc chắn khiến Ca nhi nở mày nở mặt.” Mày kiếm Mộ Dung Diệp nhảy lên, nhìn thấu ánh mắt lo lắng của Vân Lãnh Ca, trong lòng ấm áp, trong lòng hồi phục cảm giác hạnh phúc quanh quẩn, cười nói.
“Ai muốn mau gả cho chàng? Mơ mộng hão huyền.” Vân Lãnh Ca liếc hắn một cái, ngay sau đó nhớ tới cái gì, hỏi: “Ngươi đã thông báo cho tổ mẫu và phụ thân chưa?”
“Sợ bọn họ không đồng ý sao? Thánh chỉ hạ xuống, ai cũng không dám ngăn trở, Ca nhi nên sớm đi thêu tốt giá y chờ vi phu tới cưới nàng qua cửa là được.” Hai mắt Mộ Dung Diệp ẩn chứa mong đợi nhìn Vân Lãnh Ca.
Chỉ thấy đôi mắt hắn hết sức mê người, giờ phút này lại chăm chú nhìn mình, gương mặt Vân Lãnh Ca không khỏi hơi ửng đỏ, khẽ cười nói: “Nói chuyện ngày càng bạo dạn rồi, ta chưa cập kê làm sao có thể thành hôn nhanh như vậy? Chàng nên mau trở về vương phủ đi, giữa ban ngày, cô nam quả nữ ở chung một chỗ thật sự kỳ cục.”
Mộ Dung Diệp thấy Vân Lãnh Ca bắt đầu đuổi người, không khỏi uất ức nói: “Vì sao Ca nhi luôn đuổi ta đi?”
“Ngoan.” Vân Lãnh Ca thấy hắn lại phát tác tính tình trẻ con, giọng nói dịu dàng dụ dỗ: “A Diệp ngoan.”
Mộ Dung Diệp nghe vậy có chút dở khóc dở cười, buông tay Vân Lãnh Ca, lòng bàn tay đầy vết chai xoa dung mạo như ngọc của nàng, nhìn đôi môi như anh đào của nàng, trong mắt tỏa sáng, nhỏ giọng nói: “Ca nhi, nếu làm bạn với nàng cả đời, cuộc đời này xem như không uổng.”
Vân Lãnh Ca nghe vậy, trái tim ấm áp, giơ tay lên cầm mu bàn tay Mộ Dung Diệp, giữ tay hắn trên gương mặt của mình, ngẩng đầu nhìn hắn gần ngay trước mắt, nhất thời trong lòng xúc động thật lâu, cảm động nhưng nhiều hơn là cảm kích, nàng chưa từng nghĩ đến bọn họ sẽ đi đến bước hôm nay.
“Còn nửa năm.” Mộ Dung Diệp thấy Vân Lãnh Ca không cự tuyệt hắn chạm vào, trong lòng được khích lệ không dứt, động tác vuốt ve mặt nàng càng mềm nhẹ hơn, có thâm ý khác nói.
Vân Lãnh Ca sao không hiểu hàm ý trong lời nói của hắn, hồng vân (ý là sắc mặt ửng hồng) vừa biến mất lại xuất hiện trên má nàng, trong đôi mắt đẹp lay động sóng nước, càng trong suốt quyến rũ, lơ đãng toát ra phong tình trong lúc nhất thời khiến Mộ Dung Diệp nhìn đến ngây người!
“Về sau không được nhìn người khác như vậy!” Mộ Dung Diệp phục hồi tinh thần lại, bá đạo ôm Vân Lãnh Ca sát vào ngực, đáy lòng dâng lên cảm giác nguy cơ, nghĩ đến thật may là bản thân đã đi trước một bước xuống tay bắt lấy mèo con nhét vào lòng, nếu không ngộ nhỡ bị nam tử khác phát hiện vẻ đẹp của nàng, vậy chẳng phải là bản thân hối hận đã muộn?
“Bá đạo, không nói đạo lý.” Vân Lãnh Ca xấu hổ tức giận liếc hắn một cái, nhỏ giọng chỉ trích nói.
“Ca nhi, có người đến, ta rời đi trước.” Mộ Dung Diệp nghe được một loạt tiếng bước chân đang tiến đến Liên Lãnh Uyển, nhỏ giọng nói.
Vân Lãnh Ca gật đầu, Mộ Dung Diệp mỉm cười cúi đầu hôn môi nàng, giây lát, cẩn thận nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống giường, thân hình lóe lên, cả người biến mất trong nháy mắt.
Ánh mắt Vân Lãnh Ca tán thưởng nhìn khinh công Mộ Dung Diệp cực nhanh, thầm than, nội lực của cổ nhân thật sâu không lường được.
Editor: Gà
Phủ y nói xong, bên trong phòng sắc mặt mọi người đều khác nhau.
“Cái gì, ý của ngươi là có người cố ý muốn hại hài tử của ta?” Ánh mắt Vân Bá Nghị ẩn chứa tức giận quan sát mỗi người ở đây, vài nha đầu đang quỳ dưới đất ai nấy đều cúi đầu, không dám thở mạnh.
“Lão phu nhân, tại hạ đầu tiên còn cảm thấy kỳ quái, thuốc phá thai trong cơ thể Nhị di nương xác thực không nhiều lắm, không thể tạo thành hiện tượng đẻ non, hiện tại ngửi được mùi vị này, tại hạ mới có thể xác định, loại dược này phát tán mùi hương sẽ khiến thai nhi sinh non nhanh hơn, kết hợp với bên trong cơ thể đã sớm tồn tại dược tính, mới dẫn đến thai nhi khó giữ được.” Nói xong, phủ y hít sâu một cái mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi, ngay sau đó khẽ nhíu mày.
“Nhị tỷ tỷ, mùi hương trong không khí rất giống với mùi thơm trên người tỷ đó?” Vân Thu Ca đánh bạo đứng lên, theo ngọn nguồn mùi hương phiêu tán đi tìm, vượt qua hai người Trần Tố Lan, Lý Ngọc Nhi, giống như nghi ngờ ở trên người Vân Lãnh Ca ngửi ngửi, cao giọng nói.
Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người cũng tập trung trên người của Vân Lãnh Ca, Vân Bá Nghị đè nén tức giận, lạnh lùng nói: “Lãnh Ca, đây là chuyện gì?”
“Thật sao?” Vân Lãnh Ca giơ tay lên ghé vào ống tay áo cẩn thận ngửi chốc lát, vẻ không hiểu hiện rõ trên khuôn mặt, nhẹ nhàng nói: “Nhưng ta chưa bao giờ dùng huân hương mà, thường ngày ngay cả túi thơm cũng chưa từng đeo, mùi thơm ở đâu ra vậy?”
“Tính tình Lãnh Ca như thế nào, con làm cha còn không biết sao? Con bé sao có thể như thế? Bá Nghị, đừng nghi thần nghi quỷ nữa, Lãnh Ca mới là nữ nhi ruột thịt của con.” Ánh mắt lão phu nhân lạnh đạm quét qua mẫu tử Lý Ngọc Nhi, lạnh giọng nói, những ngày qua gần như ngày nào bà cũng ngồi chung một chỗ nói chuyện với Lãnh Ca, Lãnh Ca thích đeo loại trang sức gì bà rất rõ ràng, trên người nàng trừ hương vị hoa cỏ tươi mát, cũng không có mùi vị gì khác.
Trải qua vài sự kiện Nhị di nương hãm hại Vân Lãnh Ca, lão phu nhân coi như triệt để hiểu rõ, mẹ đẻ Vân Lãnh Ca mất sớm, không chỗ nương tựa, nhưng lại có được danh tiếng dòng chính nữ, những cái này di nương thứ xuất đương nhiên không chịu được, từng bước trù mưu, khắp nơi tính toán, muốn diệt trừ dòng chính nữ duy nhất của Tướng phủ, như vậy nữ nhi của các nàng cũng sẽ có lý do thuận lợi bò lên danh vị con vợ cả rồi.
Nghe Vân Thu Ca không phân tốt xấu vội vu oan lung tung rằng mùi thuốc từ trên người Vân Lãnh Ca tản ra, lão phu nhân trong đầu đột nhiên xẹt qua một tia sáng, cảm giác trong lòng nặng nề, e là lần này lại hướng về phía Lãnh Ca rồi.
Lần đầu tiên có thể nói thành tình cờ, lần thứ hai miễn cưỡng gọi là trùng hợp, liên tiếp lần thứ ba, lần thứ tư thì sao? Trên thế gian nào có nhiều việc tình cờ trùng hợp như vậy.
“Phủ y, ngươi nói, rốt cuộc là ai?” Vân Bá Nghị tất nhiên cảm nhận được trong giọng nói của lão phu nhân thể hiện sự tức giận cùng chất vấn, nhìn Vân Lãnh Ca đối diện vẻ mặt uất ức lại ẩn chứa vẻ không khuất phục, khiến trong lòng Vân Bá Nghị run lên, không dám nhìn thẳng vào mắt, chỉ đành phải chuyển tức giận dời đến trên người phủ y.
Lý Ngọc Nhi nhận thấy ánh mắt lão phu nhân quét tới tràn đầy lãnh ý, ánh mắt rũ xuống lóe lên.
“Trên người Nhị tiểu thư xác thực chưa từng có huân hương, tại hạ là từ....” Vẻ mặt phủ y khó xử, ánh mắt hết nhìn Vân Bá Nghị rồi nhìn lão phu nhân hồi lâu, môi hắn đóng mở nửa ngày, cũng không nói ra được nguyên cớ.
“Có vấn đề gì còn không mau nói ra, nếu hôm nay ngươi không bắt được đầu sỏ gây chuyện, vậy lúc trước ngươi chỉ nói suông không có chứng cứ, phỉ báng Tướng phủ ngươi nên biết sẽ có kết quả gì.” Vân Bá Nghị nhớ đến hơi thở mong manh của Nhị di nương, đáy lòng nóng nảy khiến ông đứng ngồi không yên, nhìn phủ y ấp a ấp úng, nhất thời phát cáu, cả giận nói.
“Vâng vâng vâng, tại hạ là từ...” Phủ y dĩ nhiên biết tội danh phỉ báng lớn đến mức nào, dừng một chút, cắn răng nói: “Tại hạ ngửi được từ trên người lão phu nhân.” Những lời này, ngữ tốc cực nhanh, giống như sợ mình nói chậm một chút, sẽ không nhịn được nuốt xuống yết hầu, nuốt luôn vào trong bụng.
“Lớn mật.” Lão phu nhân thấy phủ y lấy tới lấy lui cư nhiên kéo tới trên người mình, gương mặt tức giận đỏ bừng, tay mang theo vòng tay giá trị liên thành dùng sức vỗ mạnh lên bàn gỗ Lê Hoa, phát ra tiếng vang thật lớn, phủ y sợ hãi hai chân run rẩy vội quỳ xuống đất, miệng không ngừng tạ lỗi.
“Ta một lão bà tử sắp xuống mồ, dùng những huân hương bỏ đi đó làm gì, còn nữa, trong bụng Nhị di nương khối thịt kia cũng là của tôn nhi của ta, ta không độc ác như vậy, kế sách muốn ta tự hạ độc hại tôn nhi ruột thịt của bản thân.” Lão phu nhân càng nói càng tức, nếu không phải chú ý đến trong phòng còn có người khác, sợ là đã sớm chỉ vào mũi phủ y mắng to rồi.
Trong lòng Lý Ngọc Nhi dương dương tự đắc, bản thân không có bằng chứng cụ thể nếu tùy tiện chỉ lão phu nhân, chẳng những kết quả không được như ý, còn có thể bị người khác cho rằng bụng dạ khó lường, càng sẽ khiến ra lão phu nhân chán ghét và làm Tướng gia nổi giận.
Cho nên trước tiên nàng ta giả vờ khiến Thu Ca đem nước dơ hắt lên người Vân Lãnh Ca, lấy việc lão phu nhân hôm nay sủng ái nàng, chắc chắn lên tiếng bảo vệ, mà Tướng gia dưới tình huống hai bên đều giằng co, chỉ biết tìm phủ y hỏi rõ sự tình, nàng ta chắc chắn phủ y dưới sự áp bức quyền lực của Tướng phủ, bất đắc dĩ khai ra sự thật.
Trực tiếp đắc tội lão phu nhân hay vòng vèo thông qua Vân Lãnh Ca chuyển đến trên người lão phu nhân, tội bên nào nặng bên nào nhẹ, vừa nhìn là biết, dù sao mấy ngày nay nàng ta cũng không đối đầu với Vân Lãnh Ca, lão phu nhân chỉ sợ cũng nghe được, cũng không đột ngột, Thu Ca chỉ là một hài tử, một câu nói hời hợt, hoàn toàn có thể cho rằng đang vui đùa.
Đây là tùy cơ ứng biến, tránh nặng tìm nhẹ.
“Lão phu nhân, tại hạ không dám nói bừa, trên người ngài không có loại mùi hương đó, mùi hương tản ra từ vòng tay ngài đang đeo đó.” Phủ y thấy lão phu nhân oán độc nhìn mình chằm chằm, thân thể phát run, nơm nớp lo sợ nói. Mũi người học y rất bén nhạy, mùi vị toàn thân tản ra với mùi của một thứ vật phẩm đơn độc, khác nhau rất lớn, sau khi hắn phân biệt, liền đoán được mùi vị truyền ra từ chiếc vòng tay kim quang lấp lánh của lão phu nhân.
Lão phu nhân nghe vậy hàn ý trên mặt khẽ thu liễm, tầm mắt rơi vào vòng vàng trên tay nhìn một hồi, ngay sau đó ánh mắt ý vị không rõ quét Vân Lãnh Ca một cái.
“Tổ mẫu, cái vòng tay này hình như do Nhị tỷ tỷ tặng cho ngài mà. Vào cái ngày đưa vòng tay cháu và di nương đều ở Phúc Thọ đường.” Vân Thu Ca làm bộ như cực kỳ kinh ngạc, nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ Nhị tỷ tỷ cố ý bỏ dược có thể khiến đẻ non vào vòng tay rồi đưa cho tổ mẫu?...” Nói đến đây, nàng đột ngột ngừng lại, tựa như cảm thấy lời này rất không thỏa đáng, vội sửa lại: “Nhị tỷ tuổi còn nhỏ, không biết mùi thuốc này sẽ hại thai nhi, bôi loạn cũng là cử chỉ vô tâm, có lẽ không cẩn thận bôi lên cũng là chuyện bình thường mà.” Ánh sáng hưng phấn trong đáy mắt lóe lên gian kế việc lớn sắp thành.
Lời nói lần này đầy hàm ý, rõ rệt là cầu tình cho Vân Lãnh Ca, giúp nàng lấy cớ giải vây cho ý đồ mưu hại thai nhi của Nhị di nương, nhưng thực ra, đang ám chỉ cho lão phu nhân cùng Tướng gia biết, Vân Lãnh Ca cố ý, mượn đao giết người, mượn tay lão phu nhân diệt trừ có thể là thứ trưởng tử của Tướng phủ.
Vân Bá Nghị nghe những lời này, ánh mắt kỳ quái nhìn qua nhìn lại giữa Vân Thu Ca cùng phủ y.bg-ssp-{height:px}
“Ngươi đến nhìn xem.” Lão phu nhân không hề tức giận, tháo vòng tay xuống, đặt trong tay, đưa cho phủ y.
Phủ y cẩn thận nhận lấy vòng tay, lật qua lật lại nhìn kỹ chốc lát, lại ngửi một hồi, lúc này mới đem vòng tay cung kính trả lại cho lão phu nhân, có chút do dự nói: “Sau khi tại hạ quan sát hồi lâu, cảm thấy có chút không đúng, mặc dù vòng tay phát ra mùi hương tương tự với mùi thuốc tại hạ miêu tả khi nãy, nhưng lại có chỗ không giống, không giống chỗ nào, tại hạ vẫn chưa nói ra được.”
Ánh mắt Lý Ngọc Nhi ngạc nhiên nghi ngờ nhìn một vòng quanh phòng, mơ hồ cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng loại cảm giác này biến mất quá nhanh, chỉ là ý tưởng lóe lên, liền biến mất không tung tích.
“Nhị tỷ tỷ, ngươi sao có thể bôi dược vật khiến đẻ non trên vòng tay được, sau đó tặng cho tổ mẫu, gián tiếp khiến tiểu đệ đệ trong bụng Nhị di nương không giữ được, tỷ là tiểu thư con vợ cả, hài tử của Nhị di nương chỉ là con thứ, mặc dù ra đời, đối với tỷ cũng không có bất cứ uy hiếp gì mà, tỷ cần gì phải làm như vậy.” Vân Thu Ca lòng đầy căm phẫn chất vấn, đáy mắt hiện ra sắc bén, dưới mắt mọi người, vòng tay thực sự do Vân Lãnh Ca ở trước mặt rất nhiều người đưa ra, nàng hoàn toàn không thể nào chống chế.
“Đúng vậy, Tứ tiểu thư nói rất phải, nếu như Nhị di nương thật sự sinh ra thứ trưởng tử cho Tướng phủ, nhưng ngoại trừ việc không mang lại lợi ích cũng không hề mang đến một chỗ bất lợi nào cho Nhị tiểu thư, mặc dù đến lúc đó ngài có xuất giá, không có nhà mẹ cường thế làm hậu thuẫn, không thể không bị người khác khi dễ, Tướng gia có nhi tử có thể thừa kế Tướng phủ, đối với ngài trăm lợi mà không có một hại nào, ngài sao lại hồ đồ như thế?” Lý Ngọc Nhi tạm thời kiềm chế lo lắng trong lòng xuống, mặc kệ như thế nào, nhất định phải khiến cho chuyện Vân Lãnh Ca trù tính hãm hại đứa bé trong bụng Nhị di nương thành sự thật đã, trên mặt Lý Ngọc Nhi tất cả đều thể hiện nội tâm đau đớn, trong mắt đều là thương tiếc cùng không đành lòng.
Vân Lãnh Ca dịu dàng mỉm cười, gương mặt thanh lệ giống như một đóa hoa mùa hè lúc ban sơ, đáy mắt lóe sáng như nước thấp thoáng nụ cười, ánh mắt sâu thẳm liếc mắt nhìn mẫu tử Lý Ngọc Nhi đang thừa dịp bỏ đá xuống giếng, không ngừng âm thầm hãm hại, có thâm ý khác nói: “Tam di nương nói rất đúng, ta một nữ nhi gia, sớm muộn gì cũng gả đến nhà chồng, không có nhà mẹ giúp đỡ, quả thực nửa bước khó đi, nhưng ta có danh tiếng dòng chính nữ, sẽ không phải gả quá thấp, một nét bút không thể viết ra được một chữ Vân, Vân phủ thịnh vượng, ta tất nhiên vui mừng.” Nói xong, chậm rãi thở dài, cười chúm chím tầm mắt nhìn thấy sắc mặt quái dị của lão phu nhân và Vân Bá Nghị đang trầm mặc thật lâu, “Nhưng đáng tiếc quá, có người trước sau đều không hiểu đạo lý này, vắt óc tìm mưu kế đào một cái hố muốn ta nhảy vào, tận lực làm ra những chuyện khiến người thân đau kẻ thù mừng, một lần rồi một lần làm lòng ta rét lạnh.” Dứt lời, còn sụt sịt không dứt lại thở dài.
Trên mặt Ngâm Thư hết sức nhịn cười, gương mặt nghẹn cực kỳ quỷ dị, thầm nghĩ, trò đùa của tiểu thư đã phát huy tới mức tinh xảo rồi.
“Nhị tỷ tỷ, tỷ cần gì phải nói nhăng nói cuội sang chuyện khác chứ, hài tử trong bụng Nhị di nương là thân tôn (cháu) của tổ mẫu, đệ đệ ruột của muội và tỷ, mặc kệ do tỷ vô tâm làm sai, hay cố ý, nhưng có câu nói, biết sai có thể sửa, như vậy đã là điều tốt rồi, chỉ cần tỷ nhận sai với tổ mẫu, phụ thân, cần gì che giấu không chịu thừa nhận như vậy?” Nhận thấy Vân Lãnh Ca vẫn còn phô trương nguỵ biện, giọng điệu trong lời nói càng thêm châm chọc, Vân Thu Ca âm thầm cười lạnh, thật không biết sống chết, tự rước lấy nhục, đã cùng đường còn muốn liều chết đánh một trận sao?
“Ta không làm vì sao phải nhận.” Khóe miệng Vân Lãnh Ca chưa từng mất đi nụ cười, không nóng không lạnh nói: “Nếu tổ mẫu và phụ thân cảm thấy ta sai, ta lập tức tâm phục khẩu phục.”
Lý Ngọc Nhi nhìn dáng vẻ nắm chắc phần thắng, tính toán trước kỹ càng của Vân Lãnh Ca, cố áp chế bất an nhất thời xông lên não, cảm giác khí thế nàng ào ạt, để nàng ta không khỏi cảm thấy chuyện ngày hôm nay không thuận lợi như đã suy tính, e là chỉ có thể hòa một ván với Vân Lãnh Ca nhưng ngược lại sẽ gây bất lợi cho cục diện của nàng ta, bỗng nhiên liên tưởng đến sự kiện vu cổ lần trước, lúc đó dưới tình huống trước sau nàng đều là kẻ thù, nàng vẫn có thể tìm được đường sống trong cõi chết, nhưng lần này bản thân đã chuẩn bị đầy đủ, có lòng tin khiến nàng hung hăng té ngã, nhưng nhìn Vân Lãnh Ca bình tĩnh đến vô cùng, trên mặt cũng không gợn một chút sợ hãi nào, trong lòng Lý Ngọc Nhi không nhịn được đã trống rỗng.
“Ba.” Lão phu nhân ném vỡ tách trà trong tay, “Đủ rồi,” kèm theo tiếng rống giận kinh thiên động địa của bà, không khí trong phòng ngưng trọng, mọi người nín thở chờ đợi.
Lão phu nhân châm chọc cười nhạo một tiếng, trên mặt lạnh lẽo có thể làm cho ánh nến đang cháy cũng bị đóng băng, trong phòng mọi người chỉ cảm thấy từ trong lòng tràn ra cảm giác lạnh lẽo cho đến mỗi một lọn tóc đều là lãnh ý: “Tam di nương, ngươi ăn gan hùm mật gấu phải không? Vu oan dòng chính nữ, hãm hại cái lão bà tử ta đây, tự biên tự diễn đúng là không tồi mà, còn có thủ đoạn bẩn thỉu gì nữa, cũng giở ra hết đi.”
Những lời này bao hàm nhiều loại cảm xúc, châm chọc, lạnh lùng, khinh thường, tức giận, khiến Lý Ngọc Nhi trong nháy mắt đổi sắc mặt, mắt đen xinh đẹp dường như không thể tin lập tức nhìn về phía Vân Lãnh Ca đang cười yếu ớt, mặc dù nàng ta còn chưa hiểu rõ đầu đuôi biến cố xuất hiện ngoài ý muốn này, nhưng từ trong đáy lòng nàng ta vẫn cho rằng, Vân Lãnh Ca cũng không thoát khỏi liên quan đến việc này.
“Tổ mẫu, ngài đang nói gì vậy, do Nhị tỷ tỷ bôi thuốc lên vòng tay, không liên quan đến di nương mà.” Vân Thu Ca thấy lão phu nhân trút lửa giận lên người Tam di nương, thu lại thần thái đắc ý vừa nãy, chỉ cảm thấy nội tâm lờ mờ phát hiện ra cái gì, vẻ mặt có chút hốt hoảng cãi lại.
“Đúng vậy, lão phu nhân, chuyện này sao có thể liên quan đến tỳ thiếp, vòng tay do chính Nhị tiểu thư tặng cho ngài, lúc ấy không chỉ có mình tỳ thiếp nhìn thấy, rất nhiều người cũng nhìn thấy mà, ngài sao có thể không phân rõ nguyên do liền hỏi tội tỳ thiếp như vậy?” Tròng mắt Lý Ngọc Nhi khẽ đảo, vắt óc suy nghĩ xem rốt cuộc sơ hở ở đâu rồi.
“Ta không hỏi nguyên do? Vòng tay là ngày đó lúc Lãnh Ca hiến nghệ Hoàng Hậu nương nương tự mình chuẩn bị sai người ban thưởng, các ngươi hoài nghi cái vòng tay này, chính là trực tiếp chất vấn Hoàng Hậu nương nương, đây chính là tội danh bất kính, các ngươi có mấy cái đầu, dám chất vấn hoàng gia! Chất vấn quốc mẫu! Các ngươi không muốn sống nữa nhưng Tướng phủ còn muốn.” Hai ngón tay lão phu nhân cầm lấy vòng tay, đưa nó giơ lên trời, khiến mọi người trong phòng đều mở to hai mắt thấy rõ ràng đây là vật phẩm ngự ban, không phải con chó con mèo có thể tùy tiện xen vào.
Lão phu nhân giải thích xong, không thể nghi ngờ mặt hồ yên tĩnh bắt đầu nổi phong ba, có người nghẹn họng trân trối nhìn thẳng vào vòng tay lão phu nhân giơ lên, Lý Ngọc Nhi không thể tin được, thế nào nàng ta cũng không còn ngờ tới, ám chỉ vòng tay của lão phu nhân do chính Hoàng Hậu nương nương tự mình ban thưởng có thuốc phá thai bên trong, vật phẩm quý trọng như vậy, đại biểu cho vinh dự vô biên, cũng là vật khẳng định tài hoa của bản thân, Vân Lãnh Ca làm sao có thể tặng cho lão phu nhân mà không một chút đau lòng chứ?
“Hoàng hậu nương nương ban thưởng vòng tay vô cùng phú quý này, ta cảm thấy bản thân tuổi còn quá nhỏ khiến vòng tay có thể bị mai một, nên muốn tặng cho tổ mẫu xem như là mượn hoa hiến Phật thôi, cũng miễn cưỡng toàn tâm toàn ý làm một cháu gái hiếu tâm, không ngờ Tam di nương lại nói vòng tay này có vấn đề.” Vân Lãnh Ca nhìn tay lão phu nhân cầm vòng tay hơi phát run, biết bà thực sự nổi giận, thầm nghĩ đến lúc nên bỏ thêm nắm củi rồi, trên khuôn mặt giả vờ như cực kỳ không đành lòng thở ra một hơi dài, đáy mắt mơ hồ có nước mắt chớp động, lã chã chực khóc nói: “Tổ mẫu, đều do cháu gái tự chủ trương, không báo cho người khác, nếu như báo cho các viện, cũng không có chuyện xảy ra như hôm nay rồi, cũng sẽ không làm hại Nhị di nương mất đi hài tử...”
Tính lão phu nhân thích phô trương, yêu xa xỉ, có được vật phẩm ngự ban thì ước gì ngày nào cũng đeo trên tay khoe khoang khắp nơi, nhưng lại cố ý giữ thân phận, trừ phi có người chủ động hỏi, nếu không bà tuyệt đối sẽ không nói ra tất cả ẩn tình, ngày đó tặng vòng tay cho bà, khi đó đã tặng nó trước mặt mẫu tử Lý Ngọc Nhi, những người khác hoàn toàn không biết chuyện này.
Lý Ngọc Nhi chỉ nghĩ Vân Lãnh Ca muốn lấy lòng lão phu nhân, tự bỏ bạc chế tạo ra cái vòng tay xa xỉ này, ai sẽ nghĩ đây do Hoàng Hậu nương nương ban thưởng trong yến tiệc?
“Đứa bé ngoan, cái này cũng không trách con, chẳng lẽ con làm chuyện gì, còn phải bẩm báo cho người có địa vị đê tiện như vậy biết ư? Không có đạo lý này, con cẩn thủ (tuân thủ nghiêm ngặt) bổn phận, không khoe khoang, tránh gặp phải những xem thường oán hận vô cớ, con có ý tốt, cứ nhớ như thế, quan tâm điều này thôi, không ngờ lại dẫn sói vào nhà, khai ra một đám bạch nhãn lang.” Ánh mắt lão phu nhân hàm chứa quan tâm nhìn vẻ mặt xấu hổ của Vân Lãnh Ca, an ủi.
Lão phu nhân nói lời này thật có chút nặng, có lẽ đã nói rõ đám người Tam di nương có thân phận địa vị hèn mọn, bà chế nhạo chẳng nể tình như thế, mới nghe thấy lần đầu.
“Ngộ nhỡ Nhị tỷ tỷ có được vòng tay này lại cố ý bôi loạn thuốc phá thai ở trong rồi đưa cho tổ mẫu, điều này cũng có thể mà, tổ mẫu sao có thể chỉ như thế mà kết luận Nhị tỷ tỷ vô tội trong sạch được?” Vân Thu Ca thấy chẳng những không vu oan cho Vân Lãnh Ca được, ngược lại còn bị lão phu nhân chê cười, thoáng chốc tức giận mặt đỏ tới mang tai, ý tưởng lóe lên trong đầu, tự cho mình thông minh hỏi.
“Lời nói của ngươi thật vô liêm sỉ? Ngươi không muốn nhìn thấy tỷ tỷ mình sống yên phải không? Nghĩ trăm phương ngàn kế bôi nhọ con bé? Vòng tay này là vật phẩm ngự ban, mảy may tổn hại cũng sẽ trở thành tội lớn diệt tộc, phàm là người có đầu óc sẽ không ai đánh chủ ý lên vật này, tổ chim bị phá thì trứng còn có thể nguyên vẹn hay không? Ngươi không hiểu biết thì bớt nói chút đi!” Khóe miệng lão phu nhân khinh thường khẽ khơi lên, lạnh lùng nói, thứ nữ chính là thứ nữ, quả thật không lên được mặt bàn, đạo lý bình thường dễ hiểu như vậy, cũng cần người khác phải giải thích cho mình.
“Phủ y nói trong vòng tay có mùi hương, điều này phải giải thích thế nào?” Vân Thu Ca không để ý tới ánh mắt Tam di nương ra hiệu cho nàng ta câm miệng, không cam lòng hỏi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: Gà
Lông mi Vân Lãnh Ca run rẩy, chậm rãi mở mắt ra, màn che màu tím đập vào mắt, đầu óc có chút hỗn loạn, nàng trừng mắt nhìn, cảm thấy cảnh tượng có chút quen thuộc, nhất thời suy nghĩ đình trệ, ánh mắt có chút đờ đẫn.
“Tiểu thư, ngài đã tỉnh.” Vận Nhi đứng bên cạnh luôn chú ý động tĩnh trên giường thấy tiểu thư thức tỉnh, vội vén màn che, vui mừng nói.
“À, Vận Nhi à.” Vừa dứt lời, Vân Lãnh Ca cảm thấy giọng nói có chút khàn, cổ họng như bị lửa thiêu vô cùng đau đớn.
“Tiểu thư, uống nước.” Nghe có người nói chuyện Ngâm Cầm vội bưng một chén nước ngồi trước giường, cẩn thận đỡ tiểu thư dậy, để nửa người nàng tựa vào trên vai của mình.
Vân Lãnh Ca cũng không nói thêm nữa, uống nước Ngâm Cầm mang đến xong, cảm giác âm ấm tràn vào cổ họng, cổ họng không còn khô khan nữa, nàng mới cảm giác thư thái một chút.
“Ta không phải đang ở lễ mừng thọ của ông ngoại sao? Tại sao lại trở về rồi?” Vân Lãnh Ca cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, xương cốt như bị tháo rời, trong đầu cố gắng nhớ lại, cau mày hỏi.
“Tiểu thư ngài quên rồi sao, Hạ đại tiểu thư trật chân té ngã, ngài cứu nàng ta, ngược lại bị nàng ta kéo xuống đất, ngài cũng ngã xuống đất bị trọng thương.” Vận Nhi cầm khăn lau mồ hôi trên trán Vân Lãnh Ca, nhỏ giọng nói.
“Ông ngoại đưa ta về sao?” Trí nhớ từ từ quay về, Vân Lãnh Ca nhớ tới chuyện xảy ra ở thọ yến, ánh mắt lạnh lẽo, rõ ràng Hạ Ngữ Nhi cố ý trật chân té muốn đẩy mình vào bên trong hồ sen, mặc dù động tác Hạ Ngữ Nhi rất nhanh, bản thân không kịp phòng bị, nhưng nàng luyện khinh công lâu như vậy cộng thêm thân pháp kiếp trước, cũng không phải ngồi không, né tránh cực nhanh, lúc này mới may mắn thoát nạn.
Nhưng nếu không có vật cản, đầu của Hạ Ngữ Nhi này chắc chắn sẽ đụng vào lan can, thêm trọng lực bên dưới, sơ sót một chút, nàng ta sẽ chết ngay tại chỗ, vậy đến lúc đó nhất định bản thân thoát không khỏi liên quan, trong nháy mắt suy tính, cân nhắc thiệt hơn, nàng vẫn quyết định cứu Hạ Ngữ Nhi, nhưng không ngờ Hạ Ngữ Nhi luống cuống tay chân lại chộp được cổ tay nàng, làm hại nàng hoàn toàn không làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Ngữ Nhi kéo nàng ngã xuống đất.
“Mộ Dung Thế tử đưa tiểu thư trở về.” Vận Nhi do dự một lúc, nói.
“Cái gì?” Vân Lãnh Ca nghe xong lập tức ngồi thẳng người, lại động đến vết thương bên phải, nhất thời đau nàng hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng nàng không để ý cảm giác đau đớn trên cơ thể, giọng nói gấp gáp: “Mộ Dung Diệp đưa ta về? Chuyện gì xảy ra?” Trí nhớ cuối cùng trong đầu nàng chỉ dừng lại lúc bị té ngã, chuyện sau đó nàng hoàn toàn không có ấn tượng gì.
“Buổi sáng Mộ Dung Thế tử ôm tiểu thư đi vào từ cửa sau của Tướng phủ, tự mình ôm tiểu thư về Liên Lãnh Uyển, dặn dò nô tỳ phải hầu hạ tiểu thư chu đáo, rồi đi mất.” Ngâm Cầm thấy Vận Nhi ấp úng nói không ra, nhanh miệng đáp.
“Xong rồi.” Vân Lãnh Ca khoác tay lên trán, sắc mặt chán nản, cảm giác đầu còn choáng hơn vừa nãy.
“Tiểu thư, ngươi không nhìn thấy, gương mặt của Mộ Dung Thế tử lúc tiến vào có thể so với đáy nồi đó, nô tỳ cũng giật mình đấy.” Ngâm Cầm vẫn hồn nhiên văng nước bọt, hưng phấn nói, nàng là người luyện võ, vô cùng sùng bái Chiến thần Mộ Dung Diệp bách chiến bách thắng, hôm nay nhìn thấy người thật, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Vân Lãnh Ca khẽ thở dài, im lặng nhìn hai mắt Ngâm Cầm phát sáng, thì ra ở cổ đại cũng tồn tại fan cuồng đó.
“Vân Lãnh Ca, bản Thế tử ôm nàng trở về, nàng thấy khó chịu lắm hả?” Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên âm thanh lười biếng.
Vân Lãnh Ca ngẩng đầu nhìn ra cửa, thấy toàn thân Mộ Dung Diệp mặc hoa bào cẩm y vén rèm đi vào, trên mặt nở nụ cười tùy ý thảnh thơi, khóe môi khẽ nâng lên, đôi mắt tỏa ánh sáng lung linh vô cùng phong tình, dáng người thon dài như trúc, lúc bước đi có vẻ phong lưu tao nhã.
“Các ngươi lui đi, bản Thế tử có lời muốn nói với tiểu thư của các ngươi.” Mộ Dung Diệp nhìn lướt qua hai người Vận Nhi, ngữ tốc không nhanh không chậm có ý không cho phép cự tuyệt.
Vận Nhi cùng Ngâm Cầm nghe vậy nhìn về phía tiểu thư trên giường, ánh mắt xin chỉ thị.
Vân Lãnh Ca gật đầu, nàng cũng rất muốn tìm hiểu xem Mộ Dung Diệp đang tính toán điều gì, sao lại có hành động ngoài suy đoán của mọi người thế này.
“Vết thương trên người khá hơn chút nào không?” Mộ Dung Diệp thấy hai nha đầu rời đi, cũng không đóng cửa lại, không khỏi nhíu mày, chậm rãi đi đến giường, vén vạt áo lên, ngồi trên giường Vân Lãnh Ca.
“Chỉ là một chút ngoại thương thôi, ngược lại hành động của Thế tử làm tiểu nữ kinh sợ.” Vân Lãnh Ca lui về phía sau một chút, vô cùng oán niệm nói.
“Bản Thế tử làm chuyện gì để nàng giật mình?” Ánh mắt Mộ Dung Diệp lóe lên, cố ý hỏi.
“Tiểu nữ nghe nha đầu nói, Thế tử tự mình ôm tiểu nữ trở về phủ?” Vân Lãnh Ca không quanh co, nói thẳng.
“A, thì ra là chuyện này.” Mộ Dung Diệp như bừng tỉnh hiểu ra sự việc, sau đó đáy mắt xẹt qua ý cười: “Không sao, bản Thế tử sẽ chịu trách nhiệm, lúc nàng hôn mê, bản Thế tử đã bẩm với hoàng thượng, thánh chỉ tứ hôn vài hôm nữa sẽ ban xuống.”
Dứt lời, Vân Lãnh Ca không thể tưởng tượng nổi nhìn Mộ Dung Diệp trước mặt đang cười tủm tỉm, cả người run lên, run rẩy nâng cánh tay trái không bị thương lên, chỉ vào mũi của hắn nói: “Ngươi.... Ngươi... Nói cái gì? Tứ hôn? Ông trời ơi?” Nói xong, mí mắt trợn lên, rất muốn ngất đi.
Mặt mày Mộ Dung Diệp cong cong, thuận tay bắt lấy cơ thể mềm mại của Vân Lãnh Ca, cẩn thận tránh tay phải đang bị thương của nàng, ôm nàng vào lòng, khuôn măt tinh xảo như tranh vẽ tràn đầy nụ cười, khẽ cúi đầu thổi nhẹ bên tai trắng nõn của nàng, trêu tức nói: “Ca nhi không kìm được mà vui mừng đến như vậy sao? Bản Thế tử nên sớm nói ra mới phải.”
Ca nhi? Vân Lãnh Ca cảm giác bên hông căng thẳng, cả người bị Mộ Dung Diệp cứng rắn ôm trong lồng ngực ấm áp, hơi thở nam tử trong nháy mắt bao quanh Vân Lãnh Ca, Vân Lãnh Ca không giãy giụa, trước mắt nàng choáng váng, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại suy nghĩ có chút rối loạn, ngước mắt nhìn dung mạo bạch ngọc của hắn, mặc dù giữa hai lông mày có ý trêu đùa, nhưng không khó nhìn ra cũng có chút nghiêm túc.
“Tại sao Thế tử phải làm như thế?” Vân Lãnh Ca đột nhiên tỉnh táo lại, nhẹ nhàng cau mày, giọng nói trong trẻo hỏi.
“Nàng có nhớ rõ lúc trước ta đã hỏi nàng muốn gả cho phu quân như thế nào không?” Mộ Dung Diệp dần thu lại ý cười, không còn cợt nhã như vừa rồi, ánh mắt nghiêm túc khiến trái tim Vân Lãnh Ca run lên.
Vân Lãnh Ca nghe được câu hỏi của hắn, nhớ lại đoạn đối thoại hôm đó, trái tim không khỏi nhảy loạn một cái, tay đặt trên đùi đột nhiên nắm chặt tẩm y, hai mắt trợn to, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mộ Dung Diệp gần trong gang tấc, có một cảm xúc mà ngay cả bản thân nàng cũng không nói rõ được là gì lan tràn trong tim.
“Nhớ.” Âm thanh thì thầm.
“Hữu mĩ nhân hề, kiến chi bất vong, nhất nhật bất kiến hề, tư chi như cuồng.” (Có người đẹp, gặp rồi không quên, một ngày không gặp, nhớ nhung như cuồng). Ánh mắt Mộ Dung Diệp nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp trong lòng, ánh sáng trong mắt lưu chuyển khiến người ta say mê, nụ cười như gió xuân xẹt qua đáy mắt, âm thanh lười biếng bao hàm tình ý dạt dào.
“Thế tử là nhân trung long phượng, nữ tử trong thiên hạ chạy theo ngài như vịt, ngài cần gì vì giúp tiểu nữ giải vây mà miễn cưỡng bản thân.” Vân Lãnh Ca và Mộ Dung Diệp nhìn nhau chốc lát, không chịu nổi tầm mắt nóng rực của hắn, ánh mắt rủ xuống, kềm chế trái tim gần như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, cắn môi, nhỏ giọng nói.
“Vân Lãnh Ca, ta đã nói rõ ràng như thế, chẳng lẽ nàng vẫn không hiểu?” Ánh mắt Mộ Dung Diệp xẹt qua tức giận, lông mày thon dài đông cứng.
“Thế tử, tiểu nữ rất hay ghen, nếu cưới tiểu nữ thì ngài không thể ngồi hưởng tề nhân chi phúc (phúc của đời người), ngài muốn như vậy sao?” Vân Lãnh Ca nhếch môi cười, ánh mắt nhìn Mộ Dung Diệp vừa tỉnh táo, lại xen lẫn một tia phức tạp.
“Chậm nhất là ngày mai thánh chỉ sẽ ban xuống, nàng vẫn còn hoài nghi tâm ý của ta?” Trong lòng Mộ Dung Diệp biết mèo con hết sức để ý nam tử trái ôm phải ấp, tam thê tứ thiếp, đáy mắt đen láy chứa nét cười yếu ớt lại ẩn giấu sự cố chấp làm người ta kinh động hoàn toàn hiện ra ở trước mặt nàng.
“Được.” Vân Lãnh Ca lắng nghe nhịp tim hắn mạnh mẽ hữu lực, không còn lạnh lẽo, nhu thuận tựa vào lòng hắn, đôi môi mở ra hồi lâu, nhỏ giọng nói.
Ở cổ đại này cấp bậc phân chia rõ ràng, hôn nhân của nữ tử tất nhiên đều nghe theo lệnh của phụ mẫu lời của mai mối, lấy sức lực của bản thân muốn thay đổi chế độ này quả thực là lời nói vô căn cứ không biết tự lượng sức mình, hôm nay, có người nguyện ý nhân nhượng ý tưởng này của nàng, tôn trọng cả đời nàng nguyện nhất thế nhất song nhân (một đời một đôi người), có lẽ, nàng nên thử dựa vào hắn, nếu bản thân muốn ở thời này cả đời, nếu như muốn nàng cùng nam nhân trước mặt này bên nhau một đời, nàng cũng tình nguyện thử tiếp nhận phần tình cảm này.
“Có thật không?” Mộ Dung Diệp nghĩ bản thân nghe lầm, thật ra hắn cũng không nắm chắc mèo con có đồng ý hay không, dù sao trước kia hắn luôn khi dễ nàng, uy hiếp nàng làm ra những chuyện nàng không muốn, kéo ra khoảng cách giữa hai người, trong mắt Mộ Dung Diệp nở nụ cười vui sướng, tràn đầy vui mừng hỏi lại.
Thấy Mộ Dung Diệp hớn hở ra mặt, dung mạo phong hoa tuyệt đại càng rực rỡ loá mắt, Vân Lãnh Ca cười một tiếng, gật nhẹ xác nhận: “Thật.”
“Ca nhi.” Mộ Dung Diệp đổi lại xưng hô, kéo Vân Lãnh Ca vào lòng, không nén được dùng nụ hôn chuồn chuồn lướt nước khẽ hôn lên trán nàng, sau đó vô cùng thỏa mãn nhắm mắt thở dài, người trong lòng mềm mại không xương, nhẹ nhàng không có sức nặng, nhưng ôm nàng như vậy, lại cảm giác bản thân đang ôm toàn bộ thiên hạ này.
“Thế tử dùng biện pháp gì khiến bệ hạ đồng ý chỉ hôn vậy?” Hai tay Vân Lãnh Ca vòng bên hông Mộ Dung Diệp, trên người hắn tản ra hương cỏ tươi nhàn nhạt, nỗi lòng hỗn loạn dần yên tĩnh lại, giương mắt lên, nhìn gương mặt nghiêng góc cạnh của hắn, hỏi.
“Ca nhi về sau không được kêu ta là Thế tử nữa.” Mộ Dung Diệp thấy Vân Lãnh Ca ngoảnh mặt làm ngơ, cúi đầu chạm chóp mũi hắn vào mũi nàng, nội tâm sung sướng nói.
Vân Lãnh Ca cảm thấy khí nóng phả vào mặt, khuôn mặt tuấn mỹ của Mộ Dung Diệp phóng đại trước mắt, cảm nhận trên chóp mũi truyền tới xúc cảm, trong mắt thoáng qua chút ảo não, hơi không thích ứng với không khí thân mật thế này, hơi nghiêng người, kéo ra chút khoảng cách giữa hai chóp mũi: “A Diệp.”
Mộ Dung Diệp thấy Vân Lãnh Ca tránh né, có chút bất mãn, đang muốn che kín môi nàng giống như trước, lại nghe thấy nàng nhẹ nhàng gọi mình là ‘A Diệp’, âm thanh mềm mại thoáng chốc đã đánh vào tim hắn, Mộ Dung Diệp cảm thấy nội tâm nở hoa, hạnh phúc bất ngờ làm thần trí kinh hãi, bên tai như có ma âm khiến tiếng gọi ‘A Diệp’ không ngừng vọng tới, khóe môi không tự chủ cong lên, ánh mắt sáng ngời, trước kia Vân Lãnh Ca thỉnh thoảng cũng dùng giọng nũng nịu như vậy, thế nhưng đều do bị hắn uy hiếp khiến nàng phải nịnh hót hắn, không giống như dáng vẻ lần này dịu dàng, du dương như vậy?
“A diệp.” Vân Lãnh Ca nhìn Mộ Dung Diệp cười ngớ ngẩn, đáy mắt thoáng qua một tia giảo hoạt, cố ý mềm giọng, thoáng kéo dài âm sắc, giống như tình nhân đang nỉ non.
Nghĩ đến việc hai người biết nhau lâu như vậy, nếu nói không có bất kỳ cảm xúc khác thường gì với Mộ Dung Diệp, thì đó là gạt người! Chỉ là thích còn kém một khoảng nhỏ, nhưng ở cổ đại phụ mẫu toàn quyền quyết định chuyện hôn nhân của nam nữ, rất nhiều nam nữ mặt mũi còn chưa thấy đã bị bắt vào động phòng, không biết đã tạo ra bao nhiêu đôi phu thê bất hoà, mà bản thân so với những nữ tử kia, không biết may mắn hơn bao nhiêu lần!
“Hả?” Mộ Dung Diệp đang chìm trong ảo tưởng lập tức hồi phục tinh thần, bắt gặp ánh mắt hài hước của Vân Lãnh Ca, trên mặt giả vờ tức giận, khóe miệng lại không nhịn được cong lên, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, mắt phượng trầm tĩnh toát ra ánh sáng, tươi sáng rực rỡ.
“Mau nói cho ta biết, sao chàng có thể khiến cho bệ hạ đồng ý?” Vân Lãnh Ca khẽ bĩu môi, lông mày nhướng lên, hỏi.
(Vì Vân Lãnh Ca đã chấp nhận Mộ Dung Diệp nên ta đổi cách xưng hô của tỷ thành ‘chàng’ luôn nhé!)
“Bỏ ra một cái giá hơi cao thôi, chỉ cần có thể cưới được Ca nhi, giá cao bao nhiêu ta cũng vui vẻ chịu đựng.” Mộ Dung Diệp vốn không muốn nói, nhưng thấy trong mắt Vân Lãnh Ca quật cường cùng kiên trì, vì vậy tránh nặng tìm nhẹ nói.
“Binh quyền ư?” Mí mắt Vân Lãnh Ca trầm xuống, theo thói quen cắn môi dưới, nhỏ giọng nói ra.
Trong mắt Hoàng đế, tay Mộ Dung Vương phủ cầm binh quyền cùng với hai Tướng phủ bá chiếm toàn bộ văn thần trong triều đình những cái đó đều là cái đinh trong mắt, cái gái trong thịt của y, sao Hoàng đế có thể cho hai cái đại họa như vậy kết thân chứ? Cho bọn họ cơ hội lớn mạnh ư? Mộ Dung Diệp cầu hôn thiên kim Tướng phủ, nếu không bỏ ra cái giá khiến Hoàng đế hài lòng, sao y có thể đáp ứng ngươi?
“Chỉ nộp Hổ phù biên cương mà thôi, một khối đá vỡ, trừ đáng tiền có thể bán chút bạc, có thể biểu thị cho điều gì chứ? Ca nhi phải tin tưởng bản lĩnh của vi phu, có khối đá đó hay không, cũng không gấp.” Mộ Dung Diệp tà mị nhếch môi cười, ánh mắt tự tin, không gì sánh nổi.
Gần mười năm chung đụng, những Tướng linh kia ở biên cương theo hắn huyết chiến nhiều năm, anh dũng giết địch, trên chiến trường chém giết tạo nên tình huynh đệ, chỉ một khối Hổ phù bình thường có thể xóa bỏ hay sao? Cho dù hắn nộp Hổ phù có thể điều động quân đội ở biên cương, Hoàng đế thay đổi Đại tướng biên quan, thế thì sao? Mộ Dung Diệp hắn cũng không phải là gối thêu hoa, chỉ biết nói suông!
“Còn chưa thành hôn mà tự xưng là phu, không biết xấu hổ.” Vân Lãnh Ca cáu giận nhìn Mộ Dung Diệp, trong lòng cảm động vì sự hy sinh của hắn, tuy nói trong quân đội uy tín của hắn vẫn còn, nhưng dù sao Hổ phù có thể danh chánh ngôn thuận điều khiển đại quân, hiện tại nộp ra, tương đương với Mộ Dung Vương phủ thiếu một tầng bảo đảm, chỉ sợ Hoàng đế sẽ có hành động.
“Ca nhi trách ta không sớm chuẩn bị hôn lễ sao? Chờ thánh chỉ hạ xuống, vi phu lập tức chuẩn bị hôn lễ, chắc chắn khiến Ca nhi nở mày nở mặt.” Mày kiếm Mộ Dung Diệp nhảy lên, nhìn thấu ánh mắt lo lắng của Vân Lãnh Ca, trong lòng ấm áp, trong lòng hồi phục cảm giác hạnh phúc quanh quẩn, cười nói.
“Ai muốn mau gả cho chàng? Mơ mộng hão huyền.” Vân Lãnh Ca liếc hắn một cái, ngay sau đó nhớ tới cái gì, hỏi: “Ngươi đã thông báo cho tổ mẫu và phụ thân chưa?”
“Sợ bọn họ không đồng ý sao? Thánh chỉ hạ xuống, ai cũng không dám ngăn trở, Ca nhi nên sớm đi thêu tốt giá y chờ vi phu tới cưới nàng qua cửa là được.” Hai mắt Mộ Dung Diệp ẩn chứa mong đợi nhìn Vân Lãnh Ca.
Chỉ thấy đôi mắt hắn hết sức mê người, giờ phút này lại chăm chú nhìn mình, gương mặt Vân Lãnh Ca không khỏi hơi ửng đỏ, khẽ cười nói: “Nói chuyện ngày càng bạo dạn rồi, ta chưa cập kê làm sao có thể thành hôn nhanh như vậy? Chàng nên mau trở về vương phủ đi, giữa ban ngày, cô nam quả nữ ở chung một chỗ thật sự kỳ cục.”
Mộ Dung Diệp thấy Vân Lãnh Ca bắt đầu đuổi người, không khỏi uất ức nói: “Vì sao Ca nhi luôn đuổi ta đi?”
“Ngoan.” Vân Lãnh Ca thấy hắn lại phát tác tính tình trẻ con, giọng nói dịu dàng dụ dỗ: “A Diệp ngoan.”
Mộ Dung Diệp nghe vậy có chút dở khóc dở cười, buông tay Vân Lãnh Ca, lòng bàn tay đầy vết chai xoa dung mạo như ngọc của nàng, nhìn đôi môi như anh đào của nàng, trong mắt tỏa sáng, nhỏ giọng nói: “Ca nhi, nếu làm bạn với nàng cả đời, cuộc đời này xem như không uổng.”
Vân Lãnh Ca nghe vậy, trái tim ấm áp, giơ tay lên cầm mu bàn tay Mộ Dung Diệp, giữ tay hắn trên gương mặt của mình, ngẩng đầu nhìn hắn gần ngay trước mắt, nhất thời trong lòng xúc động thật lâu, cảm động nhưng nhiều hơn là cảm kích, nàng chưa từng nghĩ đến bọn họ sẽ đi đến bước hôm nay.
“Còn nửa năm.” Mộ Dung Diệp thấy Vân Lãnh Ca không cự tuyệt hắn chạm vào, trong lòng được khích lệ không dứt, động tác vuốt ve mặt nàng càng mềm nhẹ hơn, có thâm ý khác nói.
Vân Lãnh Ca sao không hiểu hàm ý trong lời nói của hắn, hồng vân (ý là sắc mặt ửng hồng) vừa biến mất lại xuất hiện trên má nàng, trong đôi mắt đẹp lay động sóng nước, càng trong suốt quyến rũ, lơ đãng toát ra phong tình trong lúc nhất thời khiến Mộ Dung Diệp nhìn đến ngây người!
“Về sau không được nhìn người khác như vậy!” Mộ Dung Diệp phục hồi tinh thần lại, bá đạo ôm Vân Lãnh Ca sát vào ngực, đáy lòng dâng lên cảm giác nguy cơ, nghĩ đến thật may là bản thân đã đi trước một bước xuống tay bắt lấy mèo con nhét vào lòng, nếu không ngộ nhỡ bị nam tử khác phát hiện vẻ đẹp của nàng, vậy chẳng phải là bản thân hối hận đã muộn?
“Bá đạo, không nói đạo lý.” Vân Lãnh Ca xấu hổ tức giận liếc hắn một cái, nhỏ giọng chỉ trích nói.
“Ca nhi, có người đến, ta rời đi trước.” Mộ Dung Diệp nghe được một loạt tiếng bước chân đang tiến đến Liên Lãnh Uyển, nhỏ giọng nói.
Vân Lãnh Ca gật đầu, Mộ Dung Diệp mỉm cười cúi đầu hôn môi nàng, giây lát, cẩn thận nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống giường, thân hình lóe lên, cả người biến mất trong nháy mắt.
Ánh mắt Vân Lãnh Ca tán thưởng nhìn khinh công Mộ Dung Diệp cực nhanh, thầm than, nội lực của cổ nhân thật sâu không lường được.