“Thế tử phi, ngài có bị thương không?” Đúng lúc này, đột nhiên Xích Ngôn từ trên cao hạ xuống, liếc mắt nhìn Hạ Yên Nhi đang bị con hổ cắn xé, ngay sau đó bước nhanh đến trước mặt Vân Lãnh Ca, cung kính hỏi.
Vân Lãnh Ca lắc đầu, ý bảo bản thân không có việc gì, nhìn tình huống thị vệ phủ Tướng quân cầm đao chạy đến nhưng không dám đến gần lồng sắt, khẽ nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi có thể giết con hổ kia không?” Dung nhan Hạ Yên Nhi đã hủy, cánh tay cũng trở nên tàn phế, chuyện khó sống khó chết như vậy tuyệt đối khổ sở hơn việc nàng ta bị hổ cắn chết, bản thân thương hại nàng ta, cứu nàng ta một mạng, khiến đời này kiếp này nàng ta nên nhớ đây chính là kết cục khi tính kế người khác.
“Vân Lãnh Ca, không nhờ ngươi giả vờ tốt bụng! Ngươi chính là sao chổi, nếu không con hổ phải cắn ngươi chứ không phải cắn nhị muội!” Nước mắt Hạ Ngữ Nhi tràn đầy hai mắt của nàng ta, gương mặt trang điểm tinh xảo lưu lại vệt nước mắt mờ mờ, nàng ta nghe được lời nói cố ra vẻ từ bi của Vân Lãnh Ca, tức giận công tâm, quay đầu gào thét với nàng, dáng vẻ điên cuồng chẳng khác nào dã thú trong lồng kia.
“Thế tử phi, nữ nhân này rất ồn ào, lòng dạ quá độc ác, nếu không ty chức đưa ngài rời đi, về sau nếu phủ Tướng quân thiết yến, Thế tử nói ngài có thể không cần quan tâm.” Xích Ngôn ghét bỏ nhìn Hạ Ngữ Nhi nước mắt nước mũi đầy mặt, sau đó lại nhìn lướt qua cánh tay Hạ Yên Nhi đang bị hổ lớn gặm như thức ăn, trong lòng đã hiểu rõ sự việc ngày hôm nay, Hạ tiểu thư có ý đồ mưu hại Thế tử phi, trộm gà không được còn mất nắm gạo, đảo ngược bị Thế tử phi phát hiện, tương kế tựu kế, đưa Hạ tiểu thư đưa vào trong miệng hùm.
Vì cách lồng sắt không đến một thước, nên Hạ Yên Nhi cũng không bị kéo dài vào bên trong lồng, mùi thuốc tản ra ở cổ tay đã bị con hổ ăn vào bụng, không có mùi thơm kích thích, cảm xúc nóng nảy của con hổ đã an tĩnh đôi chút, đã không còn điên cuồng như trước, chỉ cúi đầu ăn những vụn xương cánh tay của Hạ Ngữ Nhi, thị vệ trong phủ vây xem cầm đao kiếm thận trọng đi vào lồng sắt, nhưng mới vừa đi được vài bước, liền bị con hổ ngẫu nhiên nhìn chằm chằm khiến bọn họ kinh hãi lui về phía sau.
“Yên Nhi, nữ nhi của nương ơi!” Đương lúc nguy cấp thị vệ giằng co với hổ, cách đó không xa truyền đến một tiếng hô to tê tâm liệt phế, mọi người trong sân tựa như thức tỉnh khỏi đại mộng, rối rít hoàn hồn quay người nhìn lại, chỉ thấy một phụ nhân khoảng ba mươi tuổi mặc hoa bào màu tím liều mạng chạy qua bên này, tóc mai tán loạn, từng sợi tóc tung bay theo gió.
Nghe được bà ta gọi, mọi người lập tức biết bà ta chính là chủ mẫu của phủ Tướng quân, trong mắt các tiểu thư còn mang theo nước mắt hoảng sợ, nhưng thấy dáng vẻ bà ta hoàn toàn mất hết, nhịn không được đồng tình thoáng nhìn.
Bình thường Tướng quân phu nhân rất ít tản bộ, chứ đừng nói là chạy thật nhanh, nhưng bây giờ bà vì nữ nhi, thế nhưng lấy tốc độ vượt qua sức tưởng tượng của người thường chạy đến bên cạnh lồng, hai cánh tay nâng lên tạo thành tư thế bán nguyệt, hình như muốn ôm chặt Hạ Yên Nhi, hai mắt trợn to không thể tin nhìn chằm chằm cả người Hạ Yên Nhi đều là máu tươi, đã không còn hình người, máu trên người Tướng quân phu nhân cũng ngưng lưu động, lập tức đứng thẳng bất động tại chỗ, nước mắt như vòi nước đã mở, chảy xuống thành dòng, chỉ chốc lát đã lệ rơi đầy mặt.
Vân Lãnh Ca thở dài, nhìn tâm thần Tướng quân phu nhân đã bay mất ngây ngốc như tượng gỗ, nói với Xích Ngôn: “Cứu Hạ nhị tiểu thư ra đi, có lẽ còn có thể giữ được một mạng.” Nếu không mất máu quá nhiều, thì ngay cả Đại La thần tiên cũng sẽ không cứu nổi Hạ Yên Nhi.
“Dạ, Thế tử phi.” Trong nháy mắt rõ ràng trên gương mặt tuấn tú của Xích Ngôn ngạc nhiên, sau đó trịnh trọng gật đầu, hai chân điểm nhẹ một chút, bóng dáng nhanh như tia chớp chạy đến chỗ Hạ Yên Nhi, rất nhanh, liền cứu Hạ Yên Nhi đã bị trọng thương hôn mê trở ra.
“Đa tạ Vân nhị tiểu thư.” Tướng quân phu nhân thấy Hạ Yên Nhi đã yên bình nằm trên mặt đất, không khỏi cảm kích nói, hôm nay mưu hại nàng vốn bà ta không đồng ý, nghĩ rằng hai nữ nhi của bà ta đã bỏ đi loại chủ ý ác độc này, không ngờ chúng nó vẫn tự mình hành động, hiện tại chẳng những không hại được người ta, ngược lại thương tổn đến bản thân, quả nhiên là nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai.
“Mẫu thân, cảm tạ nàng làm gì, nhất định do nàng động tay động chân, nếu không sao hổ không cắn nàng mà cắn nhị muội.” Hai mắt Hạ Ngữ Nhi hung hăng nhìn chằm chằm Vân Lãnh Ca, hận không thể nhét tay nàng vào miệng hổ, khiến con hổ ăn thịt của nàng, uống máu của nàng, đầu óc đã tức giận đến đánh mất lý trí, không lựa lời nói.
“Hạ tiểu thư xin ngài thận ngôn, thân thể Thế tử phi trọng thương chưa lành đến tham gia tiệc của quý phủ, sao có thể biết phủ Tướng quân chuẩn bị hổ cho người xem? Muốn trách thì trách bản thân các người chưa thuần phục được nó, còn dám công khai đưa con hổ ngỗ ngược này ra ngoài, liên lụy đến bản thân không nói, nếu con hổ cắn được tiểu thư biệt phủ nào, phủ Tướng quân có thể bồi thường cho tất cả các phủ một vị thiên kim tiểu thư khác không?” Xích Ngôn nghiêm nghị nói, những câu như đao, đâm thẳng vào chỗ trọng yếu.
Xích Ngôn nói xong, sắc mặt các vị tiểu thư đang mang theo thê lương dần dần trong mắt dẫn theo một tia căm hận. Đúng vậy, nếu con hổ không được thuần phục hoàn toàn, phủ Tướng quân cần gì mang nó ra ngoài khoe khoang biểu diễn, ngộ nhỡ hôm nay nổi điên thương tổn các nàng, lập tức hối hận không kịp.
Vân Lãnh Ca cúi đầu nhìn Tướng quân phu nhân đang dùng tay che vết thương của Hạ Yên Nhi, nhìn mặt bà ta thất kinh, nước mắt không hề ngừng rơi, hiển nhiên thật lòng quan tâm nữ nhi này: “Tướng quân phu nhân, nên mời đại phu đi.” Bà ta cứ dùng tay che vết thương như vậy, chẳng những ẩm chậm chỉ khát [1], không có tác dụng cầm máu chút nào, càng sẽ khiến vi khuẩn trên tay tiến vào vết thương, nảy sinh thêm vi khuẩn, dẫn đến lây lan.
[1]: Uống rượu độc giải khát: (chậm: độc rượu ‘Hậu Hán Thư hoắc tư truyền’) “Thí do liệu cơ dữ phụ tử, chỉ khát vu chậm, vị nhập tràng vị, dĩ tuyệt yết hầu.” Ăn phụ tử chống đói, uống rượu độc giải khát, chưa tới dạ dày, họng đã cạn khí. Sau này, người ta dùng cụm “Ẩm chậm chỉ khát” để ám chỉ việc dùng phương pháp tai hại để giải quyết vấn đề nan giải trước mắt, chẳng màng suy xét đến hậu họa.
Tướng quân phu nhân vội phân phó bọn nha đầu ba chân bốn cẳng cẩn thân nâng lên, có vài vị tiểu thư cũng bị dọa sợ đến hôn mê bất tỉnh, những người khác lại ba chân bốn cẳng đi đỡ họ.
“Thế tử phi, ty chức đưa ngài trở về phủ.” Xích Ngôn hỏi.
Vân Lãnh Ca gật đầu một cái, cùng Lâm Thư Hàn đi theo đội ngũ tiểu thư phía trước đang hận không mọc ra thêm hai cái đùi có thể đi nhanh chút, rời khỏi phủ Tướng quân, Xích Ngôn không gần không xa đi theo, không đi quá gần tránh đường đột, cũng không đi quá xa, dẫn đến lạc mất tung tích của Vân Lãnh Ca.
Vân Lãnh Ca quan sát phủ Tướng quân trong khoảnh khắc vì Hạ Yên Nhi bị thương mà trở nên rối loạn, không khỏi cảm khái vạn phần, quả nhiên một chữ tình là thứ đả thương người nhất, cho dù thông minh như Hạ Yên Nhi, khi bị nhiễm tình độc, lý trí cũng sẽ bị che mất, ấm đầu, làm ra một ít chuyện điên cuồng không để ý hậu quả.
Ra khỏi cửa chính phủ Tướng quân, xe ngựa đã sớm chờ ở cửa ra vào, Vân Lãnh Ca nói với Lâm Thư Hàn vài câu, thấy mặt nàng không còn chút máu, liền biết nàng vẫn chưa tỉnh hồn, sau khi đưa nàng lên xe, bản thân nhờ Ngâm Thư dìu, bước lên xe ngựa, Ngâm Thư đang muốn theo sau lưng Vân Lãnh Ca vào xe, đột nhiên bị người kéo tay, nghi ngờ quay đầu nhìn lại, thấy là Xích Ngôn, hỏi: “Chuyện gì?” Nàng không biết tên Xích Ngôn, cho nên đành phải trực tiếp hỏi.
“Thế tử trong xe ngựa chờ Thế tử phi, ngươi theo ta ngồi xe ngựa Vương phủ.” Xích Ngôn giải thích đơn giản.
Vân Lãnh Ca vừa vén màn che, đã nhìn thấy một pho tượng thần mặt đen ngồi bên trong xe, đôi mắt sáng của Mộ Dung Diệp mang theo một tia tức giận, nhìn chằm chằm Vân Lãnh Ca, một phen quan sát nàng từ trên xuống dưới, thấy tinh thần nàng vẫn tốt, an toàn không tổn hao gì, chỗ sâu nhất nơi đáy mắt xẹt qua một tia buông lỏng.
“Tiểu nữ hại hồng nhan tri kỷ của Thế tử, nên Thế tử tức giận với tiểu nữ sao?” Vân Lãnh Ca cố ý bẻ cong tức giận của Mộ Dung Diệp, khóe miệng khẽ cười ngồi xuống đối diện hắn.
“Vân Lãnh Ca, nàng càng ngày càng to gan.” Tầm mắt Mộ Dung Diệp tản ra ánh sáng nguy hiểm, khóa trên người Vân Lãnh Ca, bị biểu tình vân đạm phong khinh của nàng khiến cho nghiến răng, nhưng không biết trừng trị mèo con khiến hắn vừa yêu vừa giận này như thế nào, suy nghĩ hồi lâu, mới chậm rãi phun ra một câu không có lực sát thương.
“Tiểu nữ luôn to gan, Thế tử mới biết sao?” Vân Lãnh Ca nhíu mày, chuyển mắt nhìn về phía Mộ Dung Diệp, thấy giờ phút này vẻ mặt hắn lạnh lùng khác thường, không hề còn nụ cười ôn hòa như trước, lập tức trầm mặt xuống, giọng nói lạnh lẽo, nếu nàng không to gan, hôm nay tính mạng nàng sẽ như ngàn cân treo sợi tóc!
Mộ Dung Diệp đột nhiên đứng dậy ngồi bên cạnh Vân Lãnh Ca, lúc nàng còn chưa kịp phản ứng, liền kéo vào nàng vào lòng mình, cảm nhận được hương thơm trên thân thể nàng đang tựa vào lồng ngực của mình, rốt cuộc nội tâm lơ lửng giữa không trung của Mộ Dung Diệp an toàn rơi xuống, giọng nói khàn khàn: “Ca nhi, ta thú nàng, không phải để nàng chịu đựng nguy hiểm, ta muốn bảo vệ nàng một đời một kiếp, để nàng trở thành nữ tử hạnh phúc nhất trên đời này, nhưng nàng tự đưa mình vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế, Ca nhi, nàng không sợ ta sẽ lo lắng sao?” Câu nói sau cùng, bao hàm tình ý dạt dào và xen lẫn một tia đau lòng.
Vân Lãnh Ca nghe âm thanh truyền ra từ trên đầu mình, không khỏi im lặng, tuy nói nàng đón nhận tình ý của Mộ Dung Diệp, nguyện ý rộng mở cánh cửa lòng ở cùng hắn cả đời, nhưng đáy lòng vẫn tồn tại băn khoăn, đa số sủng ái của nam tử đều có giới hạn, ngươi vĩnh viễn không thể bảo đảm loại tình yêu này có thể kéo dài bao lâu, ngộ nhỡ mỹ nhân vào tuổi xế chiều, cảnh xuân tươi đẹp đã qua, bản thân đánh mất năng lực sinh tồn, đó mới là nỗi sợ trí mạng nhất, cho nên nàng không muốn làm một con chim khuyên bị giam trong lồng vàng hoa lệ, đổi lấy cuộc sống cẩm y ngọc thực, vứt bỏ tự do bay lượn trên bầu trời!
“A Diệp, về sau ta làm bất kỳ chuyện nguy hiểm nào đều sẽ nói trước cho chàng biết, nhưng mà ta đã quyết định, chàng không thể thay đổi.” Vân Lãnh Ca yên lặng hồi lâu, mới chậm rãi nói, nàng sẽ thử tin tưởng hắn, nhưng sẽ không dựa vào hắn.
“Được.” Mộ Dung Diệp gật đầu một cái, biết nàng nhượng bộ đã cực kỳ không dễ rồi, hắn cúi đầu nhìn mặt của Vân Lãnh Ca, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy lông mi dài như cánh bướm, cong như cánh quạt khẽ nhếch lên, trên mí mắt Vân Lãnh Ca có quầng thâm nhàn nhạt, mũi thon xinh xắn, đôi môi hồng nhuận, nơi nào cũng khiến tâm Mộ Dung Diệp hướng về, nghĩ xong liền cúi đầu, lại phát hiện chỉ có thể hôn lên mái tóc đen của nàng, không khỏi có chút ảo não.
Vân Lãnh Ca yên lặng núp trong lòng Mộ Dung Diệp ngừng thở nghe nhịp tim mạnh mẽ vang vang có tiết tấu của hắn cảm thấy hết sức an tâm, hai người không lên tiếng nói chuyện nữa, cũng không có động tác tiến thêm một bước, đơn giản như vậy, xung quanh hai người tản ra một loại hơi thở ấm áp, khiến người ta cảm thấy thì quang thâm xử, tuế nguyệt tĩnh hảo [2].
[2]: thời gian sâu lắng, năm tháng tĩnh lặng
Đến Tướng phủ, Mộ Dung Diệp nhìn Vân Lãnh Ca rời khỏi ngực mình, thầm nghĩ nếu con đường này có thể dài hơn chút nữa sẽ tốt hơn.
Vân Lãnh Ca lườm ánh mắt hàm chứa không muốn xa rời của Mộ Dung Diệp, tâm tình có chút uất ức đột nhiên phấn chấn lên, tiến đến chủ động hôn lên gương mặt của hắn, sóng mắt lưu chuyển phong tình mê người, cười cười, vén màn che lên, Ngâm Thư đã chờ đợi ngoài xe, thấy tiểu thư ra ngoài, vội đỡ tay nàng.
Ánh mắt Mộ Dung Diệp ôn tồn, vẻ mặt ấm áp vui vẻ, giơ tay lên vuốt ve mới gò má vừa được Vân Lãnh Ca hôn qua, chỉ cảm thấy nội tâm tràn ngập vui vẻ không nói nên lời, khiến hắn không nhịn được muốn reo hò, muốn mọi người cùng hắn chia sẻ niềm vui sướng.
Vân Lãnh Ca vào phủ, đi đến Phúc Thọ đường của lão phu nhân.
“Tổ mẫu, cháu gái trở lại.” Vân Lãnh Ca mới vừa vào Noãn các của lão phu nhân lập tức bước chân có chút vội vàng ngồi bên cạnh bà, đầu tựa vào lòng lão phu nhân, thân thể hơi run.
“Sao vậy, thân thể run như thế?” Lão phu nhân vỗ nhẹ sống lưng Vân Lãnh Ca, quan tâm hỏi.
“Hôm nay Hạ đại tiểu thư lấy ra một con hổ để chúng cháu quan sát, không ngờ con hổ nổi cơn điên, cắn Hạ nhị tiểu thư bị thương, lúc ấy cháu gái đang ở bên cạnh Hạ nhị tiểu thư, hiện tại nhớ đến, vẫn cảm thấy thập phần sợ hãi.” Vân Lãnh Ca đứng thẳng người, vẫn còn sợ hãi, trong đôi mắt đẹp mơ hồ có sương mù, cắn môi, nói.
“Cái gì? Hổ nổi điên?” Lão phu nhân nghe xong lời này, sắc mặt nhất thời đại biến, âm thanh cũng run rẩy, ống tay áo xẹt qua mặt bàn, suýt nữa hất đổ chén trà.
“Đúng vậy, cánh tay Hạ tiểu thư chắc đã bị cắn rớt, e là sẽ tàn phế.” Vân Lãnh Ca nâng mắt, biểu lộ có chút mệt mỏi, tựa như bị dọa sợ trở nên ngây dại, không còn hơi sức nói.
“Lãnh Ca không sao chứ?” Lão phu nhân giơ tay lên vội vàng ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Lãnh Ca, tỉ mỉ quan sát nàng, thấy trừ sắc mặt nàng không tốt, khí sắc khó xem, cũng không có dấu vết bị thương, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Cháu gái không có việc gì.” Vân Lãnh Ca lắc đầu một cái, ngay sau đó nhớ ra gì đó, yếu ớt hỏi: “Tổ mẫu, hôm nay khi cháu gái nhìn thấy Hạ đại tiểu thư bất chấp tất cả cứu Hạ nhị tiểu thư, nhớ đến bị các tỷ muội cấm túc, cảm thấy không đành lòng, không bằng tổ mẫu mở lòng từ bi, thả các nàng ra đi?”
“Nhưng họ đã phạm vào sai lầm ngập trời, chưa bao lâu liền được thả ra, sợ là hạ nhân trong phủ nghị luận nói ta xử sự bất công.” Thật ra lão phu nhân cũng cảm thấy hiện tại tiểu thư trong phủ chỉ có một mình Vân Lãnh Ca nên có chút vắng vẻ, thế nhưng ba đứa nó phạm lỗi cũng không nhỏ, sao có thể dễ dàng bỏ lệnh cấm như vậy?
“Tam muội, Tứ muội còn nhỏ, nhưng đại tỷ lớn hơn cháu một tháng, cháu gái đã đính hôn rồi, tổ mẫu có thể suy nghĩ cho đại tỷ một chút mà.” Vân Lãnh Ca nhíu chân mày tinh tế, dịu dàng nói.
Trong lòng lão phu nhân xem xét lời nói của Vân Lãnh Ca mấy phen, cảm thấy rất đúng, nửa năm nữa là đại hôn của Lãnh Ca, nếu vẫn giam giữ Hạ, Xuân Ca, khó tránh khỏi người ngoài sẽ nói Lãnh Ca vượt qua đại hôn của trưởng tỷ, thật sự không ra thể thống gì, hơn nữa, thủ phạm chính là Nhị di nương, cùng lắm chỉ xem Vân Hạ Ca, Vân Xuân Ca là đồng lõa biết chuyện không báo thôi, thả nó ra ngoài, giúp nó chọn một mối hôn sự để sớm gả đi mới tốt.
“Đại tỷ cháu chỉ là thứ nữ, dù gả cho vọng tộc cũng chỉ có thể làm thiếp, nó có thể đồng ý sao?” Lão phu nhân rất muốn nghe một chút ý kiến của Vân Lãnh Ca.
“Chỉ cần phụ thân và tổ mẫu cho là tốt, đại tỷ sẽ không có ý kiến.” Vân Lãnh Ca cười có hai má lúm đồng tiền, trong mắt lóe ánh sáng tỷ muội tình thâm, nhưng trong lòng cười lạnh, cổ ngôn nói: ‘Tể tướng môn tiền tam phẩm quan’, ngay cả khi Vân Xuân Ca chỉ là thứ nữ, nhưng chỉ cần lão phu nhân nguyện ý, gả vào cửa hộ không quá cao cũng có thể dễ dàng trở thành chính thê, nhưng lão phu nhân chỉ muốn lợi dụng hôn sự của cháu gái để khiến Tướng phủ thêm lớn mạnh, không chút nào quan tâm người khác có nguyện ý hay không!
“Như vậy đi, ta ra lệnh người thu gom một chút danh sách nhà cao cửa rộng tài tuấn trong kinh thành, đến lúc đó Lãnh Ca cũng xem một chút, giúp ta quyết định.” Tinh quang nơi đáy mắt lão phu nhân chớp lóe, nữ tử như Vân Xuân Ca ở trong phủ cũng là tai họa, chẳng bằng gả nàng ta vào phủ đệ nổi tiếng quyền quý làm thiếp, nâng cao danh vọng của Tướng phủ.
“Cháu gái quyết định sẽ không tốt lắm.” Vân Lãnh Ca kinh ngạc sửng sốt hồi lâu, ngập ngừng trả lời.
“Cháu đính hôn rồi, nên bắt đầu học tập mấy chuyện này đi.” Ý tứ lão phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tuy bà ta nói thế, nhưng nội tâm rất hài lòng, đứa nhỏ Lãnh Ca này, không chỉ thông tuệ, đáy lòng mềm mại hiếm có, hơn nữa cũng không để ý quyền lợi, như vậy rất tốt.
“Cháu gái ở một bên nhìn một chút là được rồi.” Vân Lãnh Ca xấu hổ cười một tiếng, khẽ cúi đầu.
Thời tiết càng ngày càng nóng bức, Vân Lãnh Ca rời khỏi Phúc Thọ đường trở lại Liên Lãnh Uyển, Ngâm Cầm vừa quạt cho Vân Lãnh Ca, vừa tò mò hỏi: “Tiểu thư, tại sao người muốn cầu xin lão phu nhân tìm một cửa hôn sự cho đại tiểu thư? Nhốt nàng ta trong viện cả đời không phải tốt hơn sao.”
“Lão phu nhân sẽ lợi dụng tất cả tài nguyên có thể vận dụng của Tướng phủ để nâng cao danh vọng, cho nên sớm muộn gì ba vị tỷ muội kia của ta cũng sẽ được thả ra, thay vì đến lúc đó để các nàng cầu cho mình được một lang quân vừa lòng đẹp ý, không bằng hiện tại ta giúp một tay, thuận tay giúp các nàng sớm gả ra ngoài, nhưng phải gả cho người dạng gì, ta không thể làm chủ.” Vân Lãnh Ca cười khác thường, giọng nói càng thêm ý vị sâu xa.
“Tiểu thư, có muốn nô tỳ đi hỏi thăm một chút những phú gia công tử nào trong kinh thành có phẩm đức bại hoại, đưa đến cho các vị tiểu thư tham khảo một chút hay không?” Trong nháy mắt Ngâm Cầm lập tức hiểu rõ ý tứ của tiểu thư, sắc mặt vui lên, cười như một con tiểu hồ ly giảo hoạt, cười hắc hắc nói.
“Ừ, tốt nhất ngoài mặt là chính nhân quân tử, bên trong là quý công tử hoa tâm phong lưu, chúng ta tính toán người ta, không thể quá trắng trợn, dù sao lão phu nhân bên kia cũng không có gì trở ngại.” Vân Lãnh Ca nở nụ cười sâu hơn, ai dám hại người của nàng một người nàng cũng sẽ không bỏ qua! Nam hoa tâm nam phối với nữ ác độc, giai ngẫu thiên thành, tuyệt phối nha!
“Tiểu thư, người giao cho nô tỳ đi, nô tỳ chắc chắn sẽ lo liệu thỏa đáng, khiến các vị tiểu thư cực kỳ trúng ý vị hôn phu tương lai của các nàng.” Ngâm Cầm cười ngửa đến ngửa lui, thế nào cũng không ngừng được.
“Ừ, chưa đến nửa năm Vân Xuân Ca sẽ cập kê, chúng ta từ từ bàn bạc, thuận tiện nhớ nói phong thanh cho Liên Xuân Uyển biết, để nàng ta hưởng thụ thật tốt.” Vân Lãnh Ca lên giường cầm lấy bộ sách buổi sáng còn chưa xem xong, nói xong, liền ngồi trên giường êm, đắm chìm trong biển sách, không lên tiếng nữa.
Ngâm Cầm đã hoàn toàn hứng thú, chà sát tay, quyết định chủ ý đi liên hệ với ám vệ của Tướng phủ, thăm dò thật tốt chuyện mà tiểu thư giao.
Editor: Gà
Vân Lãnh Ca đắc ý nhíu mày, nàng đã sớm biết ông ngoại sẽ khiếp sợ, nhẹ nhàng cười, “Ông ngoại, có hài lòng với phần lễ thọ này không?” Thầm nghĩ, lão già nếu dám nói ra nửa chữ không, nàng nhất định phải nhéo râu mép của ông, xem như đồ chơi bện thành bím tóc nhỏ.
“Cái này thật do ngươi vẽ hả?” Lâm Hải Bác không để ý lời nói của Vân Lãnh Ca, qua hồi lâu, mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút phức tạp hỏi.
“Những người khác có thể vẽ được sao? Cháu gái đã nói rồi, quả thật phải tốn biết bao nhiêu tâm huyết đó, ngài còn không tin.” Vân Lãnh Ca bất mãn bĩu môi, ở Đông Dương trừ nàng ra ai còn có thể vẽ ra Bạo Vũ Lê Hoa châm chứ?
“Ra tất thấy máu, không hề quay đầu, dùng lúc cấp bách, ám khí chi vương (vua của ám khí).” Lâm Hải Bác nhìn hàng chữ nhỏ cạnh bản vẽ lẩm bẩm nói.
“Ông ngoại, đây là Bạo Vũ Lê Hoa châm đơn giản, vật này dẹt như cái hạp, dài bảy tấc, dày ba tấc, khi bắn, bắn ra hai mươi bảy ngân châm, một khi bắn ra, kẻ địch không chết cũng sẽ trọng thương, nhưng loại ám khí này uy lực cực lớn, chỉ sợ hai bên đều sẽ có tổn thất, do cháu gái suy tính ngộ nhỡ bên cạnh ngài có tiểu nhân quấy phá, vừa vặn có thể dùng để phòng thân.” Vân Lãnh Ca nói ra nguyên lý đơn giản của Bạo Vũ Lê Hoa Châm.
Lâm Thư Hàn nghe được biểu tỷ giới thiệu, không khỏi trợn to hai mắt, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm bản vẽ trong tay tổ phụ.
“Thời gian chế tạo có lẽ không ngắn.” Lâm Hải Bác liếc mắt nhìn bản vẽ lần nữa, nhíu mày, trầm giọng nói.
“Ông ngoại ngài thật sự tuệ nhãn như đuốc (mắt sáng như đuốc), thời gian quả thật rất dài, cháu gái cũng dự định sửa đôi chỗ, với lại ngài nên tìm người có tay nghề giỏi một chút, khoảng một năm là có thể hoàn thành.” Vân Lãnh Ca suy nghĩ một chút, nói ra tính toán của bản thân, thuận tiện nịnh bợ một phen.
“Bớt nịnh hót, ta không nghe nổi nữa rồi.” Lâm Hải Bác lườm nàng, sau đó sắc mặt có chút nặng trịch nói: “Nếu đặt vật này trên chiến trường, sẽ tạo ra bao nhiêu uy lực đây, việc thống nhất tam quốc dễ như trở bàn tay.”
“Ông ngoại ngài cũng không thể làm việc đó, thứ nhất cháu gái xin nói, loại này ám khí vừa ra tất thấy máu, thật sự không nên sử dụng rộng rãi, thứ hai, đến lúc truyền ra ngoài vật này do cháu gái nghĩ ra, bộc lộ quá mức rõ ràng, nhất định gặp rất nhiều nghi kỵ, cháu gái còn trẻ, không muốn xuống hoàng tuyền sớm vậy đâu.” Vân Lãnh Ca có chút gấp gáp, chỉ sợ ông ngoại kích động, suy nghĩ cho quốc gia, dâng Bạo Vũ Lê Hoa châm cho Hoàng đế, chẳng phải nàng sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này hay sao? Nhưng nghĩ lại, ông ngoại đâu phải người không biết nặng nhẹ.
“Quan hệ lợi hại trong đó ta đương nhiên biết, còn cần ngươi dạy hả?” Lâm Hải Bác ghét bỏ phủi tay áo liếc Vân Lãnh Ca một cái: “Ta cũng chỉ nói vậy thôi.”
Quốc gia đại sự của Đông Dương thuộc về họ Thượng Quan, cường thịnh hay không liên quan gì tới ông, ngoại tôn nữ mới là người thân của ông, Lâm Hải Bác sẽ không vì công danh lợi lộc mà tự nhiên làm ra loại chuyện tổn thương người thân.
Vân Lãnh Ca khẽ thở dài, võ công lợi hại kỳ thật cũng có giới hạn, trí tuệ nhân loại và khoa học kỹ thuật mới chân chính là không địch thủ, Bạo Vũ Lê Hoa châm ẩn chứa rất nhiều cơ quan, công nghệ chế tác phức tạp, thật sự không phải vũ khí nên xuất hiện ở thời đại này.
Nàng phải suy đi nghĩ lại, do dự hồi lâu mới vẽ ra bản này, phi đao phải cần nội công mới có thể đả thương người, nhưng Bạo Vũ Lê Hoa châm không giống vậy, chỉ cần lên cò, mở cơ quan, tháo nắp, nhấn nút, dù là phụ nhân tay trói gà không chặt cũng có thể sử dụng, ông ngoại không có võ công, loại ám khí này thích hợp cho ông nhất.
“Hôm nay xem như ta tịch thu bản vẽ này, hai nha đầu các người ngàn vạn lần không được nói cho người khác biết, coi chừng họa từ miệng mà ra.” Lâm Hải Bác gấp bản vẽ lại, nhét vào trong tay áo, trầm giọng nói.
“Dạ, tổ phụ, cháu gái và biểu tỷ ra ngoài trước.” Lâm Thư Hàn không chịu nổi không khí nặng nề trong thư phòng, viện cớ cáo từ.
Lâm Hải Bác khoát tay áo, đồng ý.
Vân Lãnh Ca cùng Lâm Thư Hàn cung kính lui ra khỏi thư phòng, đi trên đường mòn, Lâm Thư Hàn vỗ ngực, mắt to chớp chớp vòng vo một hồi, nói: “Biểu tỷ, tổ phụ vô cùng nghiêm túc, tỷ không sợ sao?”
“Có gì phải sợ, toàn làm bộ làm tịch thôi.” Vân Lãnh Ca nhìn vẻ mặt nàng vẫn còn sợ hãi, không khỏi bật cười, nhéo mũi nàng, trêu ghẹo nói: “Ta còn tưởng muội không sợ trời không sợ đất đấy.”
“Bình thường tổ phụ đều nói năng thận trọng, ánh mắt rất sắc bén, có thể nhìn thấu lòng người, vô cùng uy nghiêm, Hàn nhi đương nhiên phải sợ.” Lâm Thư Hàn kéo tay Vân Lãnh Ca, nói nhỏ, sợ bị người khác nghe được nói với tổ phụ.
“Được rồi, hôm nay muội làm chủ nhà, chúng ta mau trở về thôi, tránh chậm trễ tân khách.” Vân Lãnh Ca nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt bất giác nở nụ cười cưng chiều.
Phía hậu hoa viên, Lý Xảo Tuệ đang ngồi tán gẫu với vài vị khuê tú trong lương đình.
“Lý tiểu thư, vừa nãy có chuyện gì vậy? Sao ngươi và Lâm tiểu thư lại xảy ra mâu thuẫn thế?” Bởi vì nhà Vạn Minh Thanh có quan hệ với cô cô, có địch ý sâu đậm với Vân Lãnh Ca, biết Lý Xảo Tuệ không phục Vân Lãnh Ca, muốn mượn tay nàng ta khơi lên mâu thuẫn giữa hai người, bản thân ngồi ngư ông đắc lợi.
“Còn không phải do Hàn biểu muội đang yên đang lành khi gọi lại thêm một chữ ‘Huệ’ sao, hơn nữa còn ở trước mặt Vân Lãnh Ca, đây không phải là đánh vào mặt ta trước mắt mọi người sao?” Tính tình Lý Xảo Tuệ kiêu ngạo, tự xưng bản thân tài trí hơn người, sao chịu bị Lâm Thư Hàn đối đãi khác nhau như vậy, lúc này cũng bắt chước đổi xưng hô.
“Đúng vậy, đều là biểu tỷ, nghe cách gọi là biết quan hệ như thế nào rồi, cũng khó trách tại sao Lý tiểu thư tức giận, nếu đổi lại là ta, e rằng đã tức giận muốn chết rồi.” Nhìn mặt Lý Xảo Tuệ phẫn nộ và tức giận, khóe miệng Vạn Minh Thanh cười sâu hơn, tiếp tục thản nhiên khiêu khích.
Trong lương đình vài vị khác ăn mặc thanh lệ, gương mặt của các tiểu thư mỹ lệ lập tức lộ ra dáng vẻ xem kịch vui, hưng phấn trao đổi ánh mắt, vui sướng khi người gặp họa.
“Hàn biểu muội tuổi còn nhỏ, tất nhiên xử sự không chu đáo, nhưng chuyện này cũng hơi quá phận rồi, thật không biết bình thường dượng dạy muội ấy thế nào nữa.” Thấy có người phụ họa, Lý Xảo Tuệ nhất thời cảm giác đã gặp được tri âm, giọng điệu cũng trở nên hung hăng vênh váo, giọng nói trưởng bối dạy dỗ tiểu bối.
“Nếu Hàn nhi có chỗ không tốt, cữu cữu sẽ tự mình quản giáo, Lý tiểu thư hà tất quá phận muốn trông coi luôn cả gia sự của Tướng phủ sao?” Lúc này, bên ngoài lương đình, giọng nói lạnh lẽo của Vân Lãnh Ca truyền đến.
Người trong lương đình đồng thời quay đầu lại, dưới ánh mặt trời, thấy Vân Lãnh Ca một thân quần áo màu đỏ tươi, trên đầu cài một cây trâm hồ điệp, bên tai cũng đeo khuyên hồ điệp, rạng rỡ phát sáng, nhìn thấy liền khó quên được, Lâm Thư Hàn đứng ở bên cạnh nàng, đôi mắt to linh động phủ một tầng sương lạnh, khẽ nheo mắt quan sát các vị tiểu thư trong lương đình.
Lý Xảo Tuệ không ngờ lời nói của bản thân lại bị Vân Lãnh Ca nghe được, lại chú ý phu nhân tiểu thư bên này đều nhìn nàng ta, nhất thời trong lòng căng thẳng, vừa định mở miệng, lại bị Hạ Yên Nhi cách đó không xa đang đi về hướng này đoạt trước.
“Vân nhị tiểu thư, đã lâu không gặp.” Hạ Yên Nhi nhẹ nhàng bước tới, toàn thân mặc xiêm áo màu hồng nhạt, nàng ta như một đóa hoa đào xinh đẹp đáng yêu, làn da trắng nõn tinh tế chìm trong nắng ấm, óng ánh sáng bóng, khiến ánh mắt người khác không khỏi sáng lên.
Giờ phút này nghe âm thanh nhỏ nhẹ hữu lễ của nàng ta, các vị phụ nhân có nam tử trưởng thành chưa đón dâu lập tức lặng lẽ quan sát Hạ Yên Nhi.
Vân Lãnh Ca thấy Hạ Yên Nhi mở miệng chào hỏi, biết rõ muốn ra mặt giúp Lý Xảo Tuệ, ánh mắt chuyển sang Hạ Yên Nhi đang cúi người bên cạnh, cười yếu ớt nói: “Hạ nhị tiểu thư hạnh ngộ, lần trước lệnh tỷ đến phủ làm khách, không biết tại sao không thấy Hạ nhị tiểu thư cùng đến vậy?”
Trong lòng Vân Lãnh Ca biết rõ Hạ Yên Nhi tổn thương vì bị Mộ Dung Diệp cự tuyệt, làm sao có thể theo Hạ Ngữ Nhi xuất môn chứ? Mặc dù chuyện xấu đó cũng không công khai, nhưng chính xác có tồn tại, trong lòng nàng ta chẳng lẽ không biết xấu hổ? Những lời này của mình là muốn nàng ta nhớ lại chút thê thảm đó.
Nếu nàng ta muốn ngáng chân, vậy đừng trách bản thân không nể mặt, trực tiếp chọc vào chỗ mà nàng ta không muốn nghĩ đến nhất.bg-ssp-{height:px}
Nụ cười trên mặt Hạ Yên Nhi thoáng chốc thu lại, trải qua nhiều ngày tâm tình mới trở nên thăng bằng đôi chút giờ đây trong lòng lại bắt đầu nổi sóng, bàn tay nhỏ bé trong tay áo nắm chặt thành quyền, đôi mắt âm u nhìn Vân Lãnh Ca.
Tầm mắt của hai người khẽ chạm nhau, nhất thời mặt hồ yên ả như bị hòn đá khuấy động, từng trận bọt nước gợn sóng, người ngoài chỉ cho rằng tiểu thư hai phủ đang chào hỏi lẫn nhau, không chút nào nhìn ra bầu không khí sóng lớn mãnh liệt xung quanh họ, nhưng, so sánh với Vân Lãnh Ca người đã từng lưu luyến si mê qua Âu Dương Thế tử, tất cả phu nhân tiểu thư bên trong, vui thích hài lòng Hạ Yên Nhi hơn chút, nhưng ngại vì đang ở Tướng phủ, không dám biểu hiện quá mức rõ ràng.
Trong khoảnh khắc đối mặt, hai người mặt không đổi sắc đấu với nhau.
“Tất cả mọi người ngồi đi, thọ yến sắp bắt đầu, mọi người đã đợi nửa ngày rồi.” Lúc này, tiểu thư Lâm Thư Hàn làm chủ nhà đi tới hoà giải, trực tiếp kéo Vân Lãnh Ca về phía mình để giao hảo với các vị tiểu thư trước mặt, không muốn để ý đến đám người Hạ Yên Nhi Lý Xảo Tuệ nữa.
“Thôi đi, đức hạnh quá, một nữ tử Phong ca ca không thèm, mà cũng dám nhăn mặt với Nhị muội, phi!” Hạ Ngữ Nhi đứng sau lưng Hạ Yên Nhi vẫn không nói chen vào nhìn chằm chằm bóng lưng Vân Lãnh Ca đi xa nhẹ nhàng nhổ một ngụm, nhỏ giọng nói ra.
“Đại tỷ, đây là bên ngoài nhiều người, chú ý lời nói cử chỉ một chút, tỷ nói nàng như vậy, khiến những người đó nghe được, không chừng bị truyền tiếng xấu ra ngoài.” Đáy mắt Hạ Yên Nhi một mảnh tối tăm, nhưng trên mặt không lộ ra bất mãn, ngược lại cười trấn an Hạ Ngữ Nhi.
Thật ra, trong đầu Hạ Yên Nhi vẫn quanh quẩn lời nói vô tâm của đại tỷ, ‘nữ tử Phong ca ca không thèm’ … Liên tưởng đến hôm đó bản thân chủ động dâng mình, Mộ Dung Thế tử cũng xua đuổi như rác, nàng và Vân Lãnh Ca kia có gì khác nhau đâu? Nghĩ thế, trong lòng cảm thấy tràn đầy khổ sở.
Hai tỷ muội đi vào lương đình, chào hỏi các vị tiểu thư, rồi ngồi xuống cùng nhau tán gẫu.
“Hạ nhị tiểu thư, cám ơn ngươi giúp ta giải vây.” Lý Xảo Tuệ lên tiếng tạ ơn, lời nói xem như đúng trọng tâm, nhưng ánh mắt lại cao cao tại thượng, tựa như việc nàng ta nói tạ ơn là một chuyện vô cùng hiếm có.
“Lý tiểu thư khách khí, chẳng qua Yên Nhi muốn chào hỏi Vân nhị tiểu thư thôi, vừa vặn mà thôi.” Hạ Yên Nhi nhìn dáng vẻ Lý Xảo Tuệ tự cao tự đại, trong lòng cười lạnh, đơn giản là binh quyền của tổ phụ phụ thân đã bị thu hơn phân nửa, nay gặp tiểu nhân lấy cao đạp thấp bỏ đá xuống giếng thôi.
“Vân nhị tiểu thư cũng thầm thương trộm nhớ người khác ư, trước kia ta thật không nhìn ra đấy.” Vạn Minh Thanh chỉ là dòng chính nữ phủ thị lang, so sánh với nhiều khuê tú khác, gia thế thấp kém hơn nhiều, nhưng nàng ta giỏi nhất nhìn mặt nói chuyện, mơ hồ cảm thấy trong lòng hai vị tiểu thư Hạ gia cũng phẫn nộ với Vân Lãnh Ca, vội mở miệng nói, ý đồ muốn mọi người trong đình tức giận một mình Vân Lãnh Ca.
“Vạn tiểu thư nói có lý, vốn ta còn cảm thấy nàng đáng giá kết giao, bây giờ nhìn lại, nói chuyện với nàng cũng sẽ làm thân phận bản thân thêm dơ bẩn thôi.” Lý Xảo Tuệ phụ họa đầu tiên, tỏ ra đồng cảm với lời nói của Vạn Minh Thanh.
Hạ Ngữ Nhi thấy mọi người đều nhắm vào Vân Lãnh Ca, trong mắt dâng lên mừng rỡ, đang muốn mở miệng chỉ trích Vân Lãnh Ca, đột nhiên Hạ Yên Nhi kéo tay áo nàng ta, ánh mắt nhắc nhở nàng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, lúc này nàng ta dù không cam lòng nhưng cũng bình tĩnh lại.
Quả nhiên, trong đình trừ Vạn Minh Thanh và Lý Xảo Tuệ nhỏ giọng lảm nhảm bôi nhọ Vân Lãnh Ca, những vị tiểu thư khác cũng chỉ cười cười lẳng lặng uống trà lắng nghe.
Mặt Hạ Yên Nhi đông lại, những vị tiểu thư này có ai là đèn cạn dầu chứ? Làm sao có thể dễ dàng bị Vạn Minh Thanh xúi giục vài câu liền nhắm ngay vào Vân Lãnh Ca, Lý Xảo Tuệ đúng thật quá ngu, vài ba lời khích bác mà nàng ta đã trúng chiêu, không hề biết bản thân đã bị người ta cầm gậy dắt đi!
Hạ Ngữ Nhi quét mắt nhìn kẻ thêu dệt mọi chuyện Vạn Minh Thanh, nhớ đến tiểu cô của nàng ta chính là di nương của phủ Hữu tướng, lập tức biết tại sao nàng ta lại cố ý hành động như vậy.
Nhưng, dù người khác có cố tình gây chuyện thế nào đều không có liên quan đến Hạ Ngữ Nhi, nhưng chỉ cần nghe được có người thầm mắng Vân Lãnh Ca, tâm tình Hạ Ngữ Nhi lại vui vẻ, toàn thân thoải mái, trên mặt nở nụ cười tỉ mỉ thưởng thức tân trà (trà mới).
Lúc này Vân Lãnh Ca bị Lâm Thư Hàn kéo đến hồ sen bên kia có một nhóm người đang ngắm phong cảnh, sau khi giới thiệu làm lễ ra mắt, mọi người cũng dần dần làm quen, tính tình Lâm Thư Hàn cởi mở, hảo hữu của nàng đều hồn nhiên vả lại tâm cơ không lớn, trao đổi một phen, rồi trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
“Hàn muội muội, cái người Huệ biểu tỷ kia của muội vừa nhìn đã biết lòng dạ thật hẹp hòi, về sau muội nên ít qua lại với nàng ta đi.” Tiểu thư nhà Trương Ngự sử Trương Hiểu Vân liếc trộm lương đình một cái, nhỏ giọng nói.
Xưa nay môn hộ Ngự sử thích dùng ngòi bút làm vũ khí, đặt nặng nếp sống thanh liêm, đối với những hành động nghị luận lén lút kia luôn lấy làm hổ thẹn, Trương Hiểu Vân thừa kế tính tình trực sảng của Trương Ngự sử, tất nhiên không ưa.
Vân Lãnh Ca kinh ngạc, ngay sau đó cảm thấy buồn cười, vị Trương tiểu thư này cũng nghĩ giống như nàng rồi.
“Trương tỷ tỷ nói rất đúng, Lãnh Ca tỷ tỷ không chọc giận nàng ấy, chỉ bởi vì một cách xưng hô, mà ở sau lưng nói xấu người khác, như vậy có thể thấy được, nàng ta quá nhỏ nhen.” Một vị thiên kim khác nhà Lại Bộ Thượng Thư nghe vậy tán thành.
Sau khi nói chuyện với nhau xong, các vị khuê tú đều có ấn tượng tốt với Vân Lãnh Ca, cảm thấy nàng thanh lệ thoát tục, cử chỉ thanh lịch, nói năng ưu nhã, giọng nói nhu hòa tựa như nước chảy, khiến người ta sinh lòng hảo cảm, liền không hẹn mà cùng sửa lại, Vân tiểu thư thành Lãnh Ca tỷ tỷ.
Ánh mắt sáng ngời của Lâm Thư Hàn chán nản, giữa hai lông mày bao phủ chút vẻ u sầu, lắc đầu không nói một câu.
“Hàn nhi, mọi việc chỉ cần không thẹn với lương tâm, không cần để ý người ta nghĩ như thế nào, cứ làm thôi.” Vân Lãnh Ca thấy tâm tình Lâm Thư Hàn xuống thấp, biết nàng nhất định có nỗi niềm khó nói, kéo tay của nàng qua cầm thật chặt, lẳng lặng ủng hộ nàng.
“Lãnh ca tỷ tỷ nói rất đúng, hôm nay là thọ thần, muội không thể khóc nhè, nếu không mắc cỡ chết người đó.” Trương Hiểu Vân có lòng khuyên Lâm Thư Hàn, đùa với nàng.
Mấy vị tiểu thư khác cũng ríu rít an ủi, không bao lâu, Lâm Thư Hàn không khỏi buồn cười, đôi mắt như sao lần nữa tỏa sáng lấp lánh.
“Không biết các tỷ tỷ muội muội đang đàm luận những thứ gì, vui vẻ như vậy, không bằng nói ra, cho chúng ta cùng cười!” Đang lúc Lâm Thư Hàn chờ mấy tiểu nha kia cười ngửa tới ngửa lui thì đột nhiên một âm thanh mềm mại chen vào, chậm rãi truyền vào trong tai của mọi người, đồng thời cũng cắt ngang đám người Vân Lãnh Ca đang nói chuyện với nhau.
Đám người Vân Lãnh Ca đều ngậm miệng lại, ngưng nói đùa, lẳng lặng nhìn hai tỷ muội Hạ Yên Nhi đang đến gần các nàng.
Hai tỷ muội Hạ Yên Nhi phúc thân hành lễ, thấy mấy người này cũng không bày tỏ ý hoan nghênh các nàng, liền cười mở miệng trước: “Yên Nhi nhớ tới một chuyện, cố ý tới hỏi hỏi Vân nhị tiểu thư.”
“Không biết Hạ nhị tiểu thư có chuyện gì?” Vân Lãnh Ca thấy dáng vẻ Hạ Yên Nhi bất hảo, vẻ nặng nề chợt lóe lên từ đáy mắt, cười yếu ớt hỏi.
“Ta mới nghe đại tỷ nhắc tới, Ngũ Hoàng tử như có ý cầu hôn Vân nhị tiểu thư làm hoàng tử phi, chuyện này có thật không?” Hạ Yên Nhi khẽ tiến lên vài bước, đến gần Vân Lãnh Ca, cười nói.
Lời này vừa nói ra, mấy người bên trong bao gồm Lâm Thư Hàn trong lòng ai nấy đều hết sức khiếp sợ, ánh mắt không thể tin nổi nhìn Vân Lãnh Ca.
“Hạ nhị tiểu thư đừng nên nghe lời đồn đãi, Lãnh Ca không biết là tiểu nhân bỉ ổi nào bịa đặt chuyện như vậy hãm hại Lãnh Ca, kính xin Hạ nhị tiểu thư cẩn trọng lời nói.” Đáy mắt Vân Lãnh Ca tản ra ánh sáng lạnh, giọng nói vang có lực, nói năng khí phách, mượn cơ hội hung hăng châm chọc Hạ Yên Nhi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: Gà
“Thế tử phi, ngài có bị thương không?” Đúng lúc này, đột nhiên Xích Ngôn từ trên cao hạ xuống, liếc mắt nhìn Hạ Yên Nhi đang bị con hổ cắn xé, ngay sau đó bước nhanh đến trước mặt Vân Lãnh Ca, cung kính hỏi.
Vân Lãnh Ca lắc đầu, ý bảo bản thân không có việc gì, nhìn tình huống thị vệ phủ Tướng quân cầm đao chạy đến nhưng không dám đến gần lồng sắt, khẽ nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi có thể giết con hổ kia không?” Dung nhan Hạ Yên Nhi đã hủy, cánh tay cũng trở nên tàn phế, chuyện khó sống khó chết như vậy tuyệt đối khổ sở hơn việc nàng ta bị hổ cắn chết, bản thân thương hại nàng ta, cứu nàng ta một mạng, khiến đời này kiếp này nàng ta nên nhớ đây chính là kết cục khi tính kế người khác.
“Vân Lãnh Ca, không nhờ ngươi giả vờ tốt bụng! Ngươi chính là sao chổi, nếu không con hổ phải cắn ngươi chứ không phải cắn nhị muội!” Nước mắt Hạ Ngữ Nhi tràn đầy hai mắt của nàng ta, gương mặt trang điểm tinh xảo lưu lại vệt nước mắt mờ mờ, nàng ta nghe được lời nói cố ra vẻ từ bi của Vân Lãnh Ca, tức giận công tâm, quay đầu gào thét với nàng, dáng vẻ điên cuồng chẳng khác nào dã thú trong lồng kia.
“Thế tử phi, nữ nhân này rất ồn ào, lòng dạ quá độc ác, nếu không ty chức đưa ngài rời đi, về sau nếu phủ Tướng quân thiết yến, Thế tử nói ngài có thể không cần quan tâm.” Xích Ngôn ghét bỏ nhìn Hạ Ngữ Nhi nước mắt nước mũi đầy mặt, sau đó lại nhìn lướt qua cánh tay Hạ Yên Nhi đang bị hổ lớn gặm như thức ăn, trong lòng đã hiểu rõ sự việc ngày hôm nay, Hạ tiểu thư có ý đồ mưu hại Thế tử phi, trộm gà không được còn mất nắm gạo, đảo ngược bị Thế tử phi phát hiện, tương kế tựu kế, đưa Hạ tiểu thư đưa vào trong miệng hùm.
Vì cách lồng sắt không đến một thước, nên Hạ Yên Nhi cũng không bị kéo dài vào bên trong lồng, mùi thuốc tản ra ở cổ tay đã bị con hổ ăn vào bụng, không có mùi thơm kích thích, cảm xúc nóng nảy của con hổ đã an tĩnh đôi chút, đã không còn điên cuồng như trước, chỉ cúi đầu ăn những vụn xương cánh tay của Hạ Ngữ Nhi, thị vệ trong phủ vây xem cầm đao kiếm thận trọng đi vào lồng sắt, nhưng mới vừa đi được vài bước, liền bị con hổ ngẫu nhiên nhìn chằm chằm khiến bọn họ kinh hãi lui về phía sau.
“Yên Nhi, nữ nhi của nương ơi!” Đương lúc nguy cấp thị vệ giằng co với hổ, cách đó không xa truyền đến một tiếng hô to tê tâm liệt phế, mọi người trong sân tựa như thức tỉnh khỏi đại mộng, rối rít hoàn hồn quay người nhìn lại, chỉ thấy một phụ nhân khoảng ba mươi tuổi mặc hoa bào màu tím liều mạng chạy qua bên này, tóc mai tán loạn, từng sợi tóc tung bay theo gió.
Nghe được bà ta gọi, mọi người lập tức biết bà ta chính là chủ mẫu của phủ Tướng quân, trong mắt các tiểu thư còn mang theo nước mắt hoảng sợ, nhưng thấy dáng vẻ bà ta hoàn toàn mất hết, nhịn không được đồng tình thoáng nhìn.
Bình thường Tướng quân phu nhân rất ít tản bộ, chứ đừng nói là chạy thật nhanh, nhưng bây giờ bà vì nữ nhi, thế nhưng lấy tốc độ vượt qua sức tưởng tượng của người thường chạy đến bên cạnh lồng, hai cánh tay nâng lên tạo thành tư thế bán nguyệt, hình như muốn ôm chặt Hạ Yên Nhi, hai mắt trợn to không thể tin nhìn chằm chằm cả người Hạ Yên Nhi đều là máu tươi, đã không còn hình người, máu trên người Tướng quân phu nhân cũng ngưng lưu động, lập tức đứng thẳng bất động tại chỗ, nước mắt như vòi nước đã mở, chảy xuống thành dòng, chỉ chốc lát đã lệ rơi đầy mặt.
Vân Lãnh Ca thở dài, nhìn tâm thần Tướng quân phu nhân đã bay mất ngây ngốc như tượng gỗ, nói với Xích Ngôn: “Cứu Hạ nhị tiểu thư ra đi, có lẽ còn có thể giữ được một mạng.” Nếu không mất máu quá nhiều, thì ngay cả Đại La thần tiên cũng sẽ không cứu nổi Hạ Yên Nhi.
“Dạ, Thế tử phi.” Trong nháy mắt rõ ràng trên gương mặt tuấn tú của Xích Ngôn ngạc nhiên, sau đó trịnh trọng gật đầu, hai chân điểm nhẹ một chút, bóng dáng nhanh như tia chớp chạy đến chỗ Hạ Yên Nhi, rất nhanh, liền cứu Hạ Yên Nhi đã bị trọng thương hôn mê trở ra.
“Đa tạ Vân nhị tiểu thư.” Tướng quân phu nhân thấy Hạ Yên Nhi đã yên bình nằm trên mặt đất, không khỏi cảm kích nói, hôm nay mưu hại nàng vốn bà ta không đồng ý, nghĩ rằng hai nữ nhi của bà ta đã bỏ đi loại chủ ý ác độc này, không ngờ chúng nó vẫn tự mình hành động, hiện tại chẳng những không hại được người ta, ngược lại thương tổn đến bản thân, quả nhiên là nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai.
“Mẫu thân, cảm tạ nàng làm gì, nhất định do nàng động tay động chân, nếu không sao hổ không cắn nàng mà cắn nhị muội.” Hai mắt Hạ Ngữ Nhi hung hăng nhìn chằm chằm Vân Lãnh Ca, hận không thể nhét tay nàng vào miệng hổ, khiến con hổ ăn thịt của nàng, uống máu của nàng, đầu óc đã tức giận đến đánh mất lý trí, không lựa lời nói.
“Hạ tiểu thư xin ngài thận ngôn, thân thể Thế tử phi trọng thương chưa lành đến tham gia tiệc của quý phủ, sao có thể biết phủ Tướng quân chuẩn bị hổ cho người xem? Muốn trách thì trách bản thân các người chưa thuần phục được nó, còn dám công khai đưa con hổ ngỗ ngược này ra ngoài, liên lụy đến bản thân không nói, nếu con hổ cắn được tiểu thư biệt phủ nào, phủ Tướng quân có thể bồi thường cho tất cả các phủ một vị thiên kim tiểu thư khác không?” Xích Ngôn nghiêm nghị nói, những câu như đao, đâm thẳng vào chỗ trọng yếu.
Xích Ngôn nói xong, sắc mặt các vị tiểu thư đang mang theo thê lương dần dần trong mắt dẫn theo một tia căm hận. Đúng vậy, nếu con hổ không được thuần phục hoàn toàn, phủ Tướng quân cần gì mang nó ra ngoài khoe khoang biểu diễn, ngộ nhỡ hôm nay nổi điên thương tổn các nàng, lập tức hối hận không kịp.
Vân Lãnh Ca cúi đầu nhìn Tướng quân phu nhân đang dùng tay che vết thương của Hạ Yên Nhi, nhìn mặt bà ta thất kinh, nước mắt không hề ngừng rơi, hiển nhiên thật lòng quan tâm nữ nhi này: “Tướng quân phu nhân, nên mời đại phu đi.” Bà ta cứ dùng tay che vết thương như vậy, chẳng những ẩm chậm chỉ khát [1], không có tác dụng cầm máu chút nào, càng sẽ khiến vi khuẩn trên tay tiến vào vết thương, nảy sinh thêm vi khuẩn, dẫn đến lây lan.
[1]: Uống rượu độc giải khát: (chậm: độc rượu ‘Hậu Hán Thư hoắc tư truyền’) “Thí do liệu cơ dữ phụ tử, chỉ khát vu chậm, vị nhập tràng vị, dĩ tuyệt yết hầu.” Ăn phụ tử chống đói, uống rượu độc giải khát, chưa tới dạ dày, họng đã cạn khí. Sau này, người ta dùng cụm “Ẩm chậm chỉ khát” để ám chỉ việc dùng phương pháp tai hại để giải quyết vấn đề nan giải trước mắt, chẳng màng suy xét đến hậu họa.
Tướng quân phu nhân vội phân phó bọn nha đầu ba chân bốn cẳng cẩn thân nâng lên, có vài vị tiểu thư cũng bị dọa sợ đến hôn mê bất tỉnh, những người khác lại ba chân bốn cẳng đi đỡ họ.
“Thế tử phi, ty chức đưa ngài trở về phủ.” Xích Ngôn hỏi.
Vân Lãnh Ca gật đầu một cái, cùng Lâm Thư Hàn đi theo đội ngũ tiểu thư phía trước đang hận không mọc ra thêm hai cái đùi có thể đi nhanh chút, rời khỏi phủ Tướng quân, Xích Ngôn không gần không xa đi theo, không đi quá gần tránh đường đột, cũng không đi quá xa, dẫn đến lạc mất tung tích của Vân Lãnh Ca.
Vân Lãnh Ca quan sát phủ Tướng quân trong khoảnh khắc vì Hạ Yên Nhi bị thương mà trở nên rối loạn, không khỏi cảm khái vạn phần, quả nhiên một chữ tình là thứ đả thương người nhất, cho dù thông minh như Hạ Yên Nhi, khi bị nhiễm tình độc, lý trí cũng sẽ bị che mất, ấm đầu, làm ra một ít chuyện điên cuồng không để ý hậu quả.
Ra khỏi cửa chính phủ Tướng quân, xe ngựa đã sớm chờ ở cửa ra vào, Vân Lãnh Ca nói với Lâm Thư Hàn vài câu, thấy mặt nàng không còn chút máu, liền biết nàng vẫn chưa tỉnh hồn, sau khi đưa nàng lên xe, bản thân nhờ Ngâm Thư dìu, bước lên xe ngựa, Ngâm Thư đang muốn theo sau lưng Vân Lãnh Ca vào xe, đột nhiên bị người kéo tay, nghi ngờ quay đầu nhìn lại, thấy là Xích Ngôn, hỏi: “Chuyện gì?” Nàng không biết tên Xích Ngôn, cho nên đành phải trực tiếp hỏi.
“Thế tử trong xe ngựa chờ Thế tử phi, ngươi theo ta ngồi xe ngựa Vương phủ.” Xích Ngôn giải thích đơn giản.
Vân Lãnh Ca vừa vén màn che, đã nhìn thấy một pho tượng thần mặt đen ngồi bên trong xe, đôi mắt sáng của Mộ Dung Diệp mang theo một tia tức giận, nhìn chằm chằm Vân Lãnh Ca, một phen quan sát nàng từ trên xuống dưới, thấy tinh thần nàng vẫn tốt, an toàn không tổn hao gì, chỗ sâu nhất nơi đáy mắt xẹt qua một tia buông lỏng.
“Tiểu nữ hại hồng nhan tri kỷ của Thế tử, nên Thế tử tức giận với tiểu nữ sao?” Vân Lãnh Ca cố ý bẻ cong tức giận của Mộ Dung Diệp, khóe miệng khẽ cười ngồi xuống đối diện hắn.
“Vân Lãnh Ca, nàng càng ngày càng to gan.” Tầm mắt Mộ Dung Diệp tản ra ánh sáng nguy hiểm, khóa trên người Vân Lãnh Ca, bị biểu tình vân đạm phong khinh của nàng khiến cho nghiến răng, nhưng không biết trừng trị mèo con khiến hắn vừa yêu vừa giận này như thế nào, suy nghĩ hồi lâu, mới chậm rãi phun ra một câu không có lực sát thương.
“Tiểu nữ luôn to gan, Thế tử mới biết sao?” Vân Lãnh Ca nhíu mày, chuyển mắt nhìn về phía Mộ Dung Diệp, thấy giờ phút này vẻ mặt hắn lạnh lùng khác thường, không hề còn nụ cười ôn hòa như trước, lập tức trầm mặt xuống, giọng nói lạnh lẽo, nếu nàng không to gan, hôm nay tính mạng nàng sẽ như ngàn cân treo sợi tóc!
Mộ Dung Diệp đột nhiên đứng dậy ngồi bên cạnh Vân Lãnh Ca, lúc nàng còn chưa kịp phản ứng, liền kéo vào nàng vào lòng mình, cảm nhận được hương thơm trên thân thể nàng đang tựa vào lồng ngực của mình, rốt cuộc nội tâm lơ lửng giữa không trung của Mộ Dung Diệp an toàn rơi xuống, giọng nói khàn khàn: “Ca nhi, ta thú nàng, không phải để nàng chịu đựng nguy hiểm, ta muốn bảo vệ nàng một đời một kiếp, để nàng trở thành nữ tử hạnh phúc nhất trên đời này, nhưng nàng tự đưa mình vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế, Ca nhi, nàng không sợ ta sẽ lo lắng sao?” Câu nói sau cùng, bao hàm tình ý dạt dào và xen lẫn một tia đau lòng.
Vân Lãnh Ca nghe âm thanh truyền ra từ trên đầu mình, không khỏi im lặng, tuy nói nàng đón nhận tình ý của Mộ Dung Diệp, nguyện ý rộng mở cánh cửa lòng ở cùng hắn cả đời, nhưng đáy lòng vẫn tồn tại băn khoăn, đa số sủng ái của nam tử đều có giới hạn, ngươi vĩnh viễn không thể bảo đảm loại tình yêu này có thể kéo dài bao lâu, ngộ nhỡ mỹ nhân vào tuổi xế chiều, cảnh xuân tươi đẹp đã qua, bản thân đánh mất năng lực sinh tồn, đó mới là nỗi sợ trí mạng nhất, cho nên nàng không muốn làm một con chim khuyên bị giam trong lồng vàng hoa lệ, đổi lấy cuộc sống cẩm y ngọc thực, vứt bỏ tự do bay lượn trên bầu trời!
“A Diệp, về sau ta làm bất kỳ chuyện nguy hiểm nào đều sẽ nói trước cho chàng biết, nhưng mà ta đã quyết định, chàng không thể thay đổi.” Vân Lãnh Ca yên lặng hồi lâu, mới chậm rãi nói, nàng sẽ thử tin tưởng hắn, nhưng sẽ không dựa vào hắn.
“Được.” Mộ Dung Diệp gật đầu một cái, biết nàng nhượng bộ đã cực kỳ không dễ rồi, hắn cúi đầu nhìn mặt của Vân Lãnh Ca, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy lông mi dài như cánh bướm, cong như cánh quạt khẽ nhếch lên, trên mí mắt Vân Lãnh Ca có quầng thâm nhàn nhạt, mũi thon xinh xắn, đôi môi hồng nhuận, nơi nào cũng khiến tâm Mộ Dung Diệp hướng về, nghĩ xong liền cúi đầu, lại phát hiện chỉ có thể hôn lên mái tóc đen của nàng, không khỏi có chút ảo não.
Vân Lãnh Ca yên lặng núp trong lòng Mộ Dung Diệp ngừng thở nghe nhịp tim mạnh mẽ vang vang có tiết tấu của hắn cảm thấy hết sức an tâm, hai người không lên tiếng nói chuyện nữa, cũng không có động tác tiến thêm một bước, đơn giản như vậy, xung quanh hai người tản ra một loại hơi thở ấm áp, khiến người ta cảm thấy thì quang thâm xử, tuế nguyệt tĩnh hảo [2].
[2]: thời gian sâu lắng, năm tháng tĩnh lặng
Đến Tướng phủ, Mộ Dung Diệp nhìn Vân Lãnh Ca rời khỏi ngực mình, thầm nghĩ nếu con đường này có thể dài hơn chút nữa sẽ tốt hơn.
Vân Lãnh Ca lườm ánh mắt hàm chứa không muốn xa rời của Mộ Dung Diệp, tâm tình có chút uất ức đột nhiên phấn chấn lên, tiến đến chủ động hôn lên gương mặt của hắn, sóng mắt lưu chuyển phong tình mê người, cười cười, vén màn che lên, Ngâm Thư đã chờ đợi ngoài xe, thấy tiểu thư ra ngoài, vội đỡ tay nàng.
Ánh mắt Mộ Dung Diệp ôn tồn, vẻ mặt ấm áp vui vẻ, giơ tay lên vuốt ve mới gò má vừa được Vân Lãnh Ca hôn qua, chỉ cảm thấy nội tâm tràn ngập vui vẻ không nói nên lời, khiến hắn không nhịn được muốn reo hò, muốn mọi người cùng hắn chia sẻ niềm vui sướng.
Vân Lãnh Ca vào phủ, đi đến Phúc Thọ đường của lão phu nhân.
“Tổ mẫu, cháu gái trở lại.” Vân Lãnh Ca mới vừa vào Noãn các của lão phu nhân lập tức bước chân có chút vội vàng ngồi bên cạnh bà, đầu tựa vào lòng lão phu nhân, thân thể hơi run.
“Sao vậy, thân thể run như thế?” Lão phu nhân vỗ nhẹ sống lưng Vân Lãnh Ca, quan tâm hỏi.
“Hôm nay Hạ đại tiểu thư lấy ra một con hổ để chúng cháu quan sát, không ngờ con hổ nổi cơn điên, cắn Hạ nhị tiểu thư bị thương, lúc ấy cháu gái đang ở bên cạnh Hạ nhị tiểu thư, hiện tại nhớ đến, vẫn cảm thấy thập phần sợ hãi.” Vân Lãnh Ca đứng thẳng người, vẫn còn sợ hãi, trong đôi mắt đẹp mơ hồ có sương mù, cắn môi, nói.
“Cái gì? Hổ nổi điên?” Lão phu nhân nghe xong lời này, sắc mặt nhất thời đại biến, âm thanh cũng run rẩy, ống tay áo xẹt qua mặt bàn, suýt nữa hất đổ chén trà.
“Đúng vậy, cánh tay Hạ tiểu thư chắc đã bị cắn rớt, e là sẽ tàn phế.” Vân Lãnh Ca nâng mắt, biểu lộ có chút mệt mỏi, tựa như bị dọa sợ trở nên ngây dại, không còn hơi sức nói.
“Lãnh Ca không sao chứ?” Lão phu nhân giơ tay lên vội vàng ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Lãnh Ca, tỉ mỉ quan sát nàng, thấy trừ sắc mặt nàng không tốt, khí sắc khó xem, cũng không có dấu vết bị thương, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Cháu gái không có việc gì.” Vân Lãnh Ca lắc đầu một cái, ngay sau đó nhớ ra gì đó, yếu ớt hỏi: “Tổ mẫu, hôm nay khi cháu gái nhìn thấy Hạ đại tiểu thư bất chấp tất cả cứu Hạ nhị tiểu thư, nhớ đến bị các tỷ muội cấm túc, cảm thấy không đành lòng, không bằng tổ mẫu mở lòng từ bi, thả các nàng ra đi?”
“Nhưng họ đã phạm vào sai lầm ngập trời, chưa bao lâu liền được thả ra, sợ là hạ nhân trong phủ nghị luận nói ta xử sự bất công.” Thật ra lão phu nhân cũng cảm thấy hiện tại tiểu thư trong phủ chỉ có một mình Vân Lãnh Ca nên có chút vắng vẻ, thế nhưng ba đứa nó phạm lỗi cũng không nhỏ, sao có thể dễ dàng bỏ lệnh cấm như vậy?
“Tam muội, Tứ muội còn nhỏ, nhưng đại tỷ lớn hơn cháu một tháng, cháu gái đã đính hôn rồi, tổ mẫu có thể suy nghĩ cho đại tỷ một chút mà.” Vân Lãnh Ca nhíu chân mày tinh tế, dịu dàng nói.
Trong lòng lão phu nhân xem xét lời nói của Vân Lãnh Ca mấy phen, cảm thấy rất đúng, nửa năm nữa là đại hôn của Lãnh Ca, nếu vẫn giam giữ Hạ, Xuân Ca, khó tránh khỏi người ngoài sẽ nói Lãnh Ca vượt qua đại hôn của trưởng tỷ, thật sự không ra thể thống gì, hơn nữa, thủ phạm chính là Nhị di nương, cùng lắm chỉ xem Vân Hạ Ca, Vân Xuân Ca là đồng lõa biết chuyện không báo thôi, thả nó ra ngoài, giúp nó chọn một mối hôn sự để sớm gả đi mới tốt.
“Đại tỷ cháu chỉ là thứ nữ, dù gả cho vọng tộc cũng chỉ có thể làm thiếp, nó có thể đồng ý sao?” Lão phu nhân rất muốn nghe một chút ý kiến của Vân Lãnh Ca.
“Chỉ cần phụ thân và tổ mẫu cho là tốt, đại tỷ sẽ không có ý kiến.” Vân Lãnh Ca cười có hai má lúm đồng tiền, trong mắt lóe ánh sáng tỷ muội tình thâm, nhưng trong lòng cười lạnh, cổ ngôn nói: ‘Tể tướng môn tiền tam phẩm quan’, ngay cả khi Vân Xuân Ca chỉ là thứ nữ, nhưng chỉ cần lão phu nhân nguyện ý, gả vào cửa hộ không quá cao cũng có thể dễ dàng trở thành chính thê, nhưng lão phu nhân chỉ muốn lợi dụng hôn sự của cháu gái để khiến Tướng phủ thêm lớn mạnh, không chút nào quan tâm người khác có nguyện ý hay không!
“Như vậy đi, ta ra lệnh người thu gom một chút danh sách nhà cao cửa rộng tài tuấn trong kinh thành, đến lúc đó Lãnh Ca cũng xem một chút, giúp ta quyết định.” Tinh quang nơi đáy mắt lão phu nhân chớp lóe, nữ tử như Vân Xuân Ca ở trong phủ cũng là tai họa, chẳng bằng gả nàng ta vào phủ đệ nổi tiếng quyền quý làm thiếp, nâng cao danh vọng của Tướng phủ.
“Cháu gái quyết định sẽ không tốt lắm.” Vân Lãnh Ca kinh ngạc sửng sốt hồi lâu, ngập ngừng trả lời.
“Cháu đính hôn rồi, nên bắt đầu học tập mấy chuyện này đi.” Ý tứ lão phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tuy bà ta nói thế, nhưng nội tâm rất hài lòng, đứa nhỏ Lãnh Ca này, không chỉ thông tuệ, đáy lòng mềm mại hiếm có, hơn nữa cũng không để ý quyền lợi, như vậy rất tốt.
“Cháu gái ở một bên nhìn một chút là được rồi.” Vân Lãnh Ca xấu hổ cười một tiếng, khẽ cúi đầu.
Thời tiết càng ngày càng nóng bức, Vân Lãnh Ca rời khỏi Phúc Thọ đường trở lại Liên Lãnh Uyển, Ngâm Cầm vừa quạt cho Vân Lãnh Ca, vừa tò mò hỏi: “Tiểu thư, tại sao người muốn cầu xin lão phu nhân tìm một cửa hôn sự cho đại tiểu thư? Nhốt nàng ta trong viện cả đời không phải tốt hơn sao.”
“Lão phu nhân sẽ lợi dụng tất cả tài nguyên có thể vận dụng của Tướng phủ để nâng cao danh vọng, cho nên sớm muộn gì ba vị tỷ muội kia của ta cũng sẽ được thả ra, thay vì đến lúc đó để các nàng cầu cho mình được một lang quân vừa lòng đẹp ý, không bằng hiện tại ta giúp một tay, thuận tay giúp các nàng sớm gả ra ngoài, nhưng phải gả cho người dạng gì, ta không thể làm chủ.” Vân Lãnh Ca cười khác thường, giọng nói càng thêm ý vị sâu xa.
“Tiểu thư, có muốn nô tỳ đi hỏi thăm một chút những phú gia công tử nào trong kinh thành có phẩm đức bại hoại, đưa đến cho các vị tiểu thư tham khảo một chút hay không?” Trong nháy mắt Ngâm Cầm lập tức hiểu rõ ý tứ của tiểu thư, sắc mặt vui lên, cười như một con tiểu hồ ly giảo hoạt, cười hắc hắc nói.
“Ừ, tốt nhất ngoài mặt là chính nhân quân tử, bên trong là quý công tử hoa tâm phong lưu, chúng ta tính toán người ta, không thể quá trắng trợn, dù sao lão phu nhân bên kia cũng không có gì trở ngại.” Vân Lãnh Ca nở nụ cười sâu hơn, ai dám hại người của nàng một người nàng cũng sẽ không bỏ qua! Nam hoa tâm nam phối với nữ ác độc, giai ngẫu thiên thành, tuyệt phối nha!
“Tiểu thư, người giao cho nô tỳ đi, nô tỳ chắc chắn sẽ lo liệu thỏa đáng, khiến các vị tiểu thư cực kỳ trúng ý vị hôn phu tương lai của các nàng.” Ngâm Cầm cười ngửa đến ngửa lui, thế nào cũng không ngừng được.
“Ừ, chưa đến nửa năm Vân Xuân Ca sẽ cập kê, chúng ta từ từ bàn bạc, thuận tiện nhớ nói phong thanh cho Liên Xuân Uyển biết, để nàng ta hưởng thụ thật tốt.” Vân Lãnh Ca lên giường cầm lấy bộ sách buổi sáng còn chưa xem xong, nói xong, liền ngồi trên giường êm, đắm chìm trong biển sách, không lên tiếng nữa.
Ngâm Cầm đã hoàn toàn hứng thú, chà sát tay, quyết định chủ ý đi liên hệ với ám vệ của Tướng phủ, thăm dò thật tốt chuyện mà tiểu thư giao.