Tư Nam Tuyệt mím môi, trên mặt hiện lên vẻ giận dữ. Hắn ngay lập tức tiến lên, xoay người nàng về phía mình, sắc mặt trịnh trọng nghiêm túc nói: “Ta chưa bao giờ lừa gạt nàng!”
Vai đột nhiên đau đớn, Vân Tuyết Phi hơi nhíu mi, nâng mắt ngơ ngác nhìn nam nhân giống như mộng ảo trước mắt. Đôi mắt kia thâm thúy như hồ sâu, khiến cho người ta không thể tự kiềm chế mà sa vào trong đó. Nhưng mà vừa nghĩ đến Bạch Tuyết Nhu, hai mắt nàng tối sầm lại, không chút do dự hất tay hắn ra, xoay người đi, không muốn tiếp tục nhìn vào khuôn mặt anh tuấn mê hoặc chúng sinh kia. Nàng lạnh lùng nói: “Đến bây giờ chàng vẫn muốn tiếp tục lừa gạt ta sao?”
“Ta lừa gạt nàng?” Tư Nam Tuyệt đột nhiên bị lời chất vấn của Vân Tuyết Phi làm cho sững sờ, rõ ràng trước khi hắn đi bọn họ vẫn vui vẻ với nhau như vậy. Chỉ vì muốn sớm được nhìn thấy nàng mà hắn lên đường không quản ngày đêm, vậy mà lúc trở về lại chỉ nhận được vẻ mặt lạnh lùng của nàng! Sắc mặt hắn hơi trầm xuống: “Vân Tuyết Phi, nàng nói rõ xem, ta lừa gạt nàng thế nào?” Hắn sủng ái nàng, cưng chiều nàng, cũng chỉ có một mình nàng. Hắn vẫn cho rằng, một thời gian dài như vậy, nàng sẽ quên đi Hạ Hầu Cảnh, toàn tâm toàn ý với hắn. Chính là, trái tim nàng được làm từ đá!
“Còn muốn ta làm rõ sao?” Vân Tuyết Phi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó chậm rãi quay đầu, nhướng mày nhìn hắn: “Dám làm thì dám chịu! Ngươi đừng làm cho ta khinh thường!”
Tức giận lập tức đánh úp lại, trong mắt Tư Nam Tuyệt nhanh chóng ngưng tụ một mạt âm trầm, cười lạnh nói: “Vân Tuyết Phi, ta thật sự rất muốn biết, nàng lại gắn cho ta tội danh gì?”
Vân Tuyết Phi không để ý đến giọng điệu trào phúng của hắn, bàn tay hết nắm chặt lại mở ra. Một lát sau, nàng dần dần bình tĩnh lại, âm thanh ám trầm: “Mấy ngày nay ngươi đi đâu? Có việc gì gấp gáp khiến ngươi phải lên đường suốt đêm, đã nói chỉ mất bảy tám ngày, nhưng mà bây giờ đã hơn mười ngày!”
Ánh mắt Tư Nam Tuyệt chợt lóe, là trách hắn về muộn sao? Đáy mắt hiện lên một chút trầm tư, nhấc chân đi đến trước mặt Vân Tuyết Phi, từ trên nhìn xuống khuôn mặt mông lung kia, nhẹ giọng nói: “Có một số việc trì hoãn, Phi nhi, nếu nàng tức giận chuyện đó, ta cam đoan sau này sẽ không bao giờ xảy ra nữa!”
“Ngươi vì Bạch Tuyết Nhu nên mới tới thành An Dương, chuyện này đến khi nào ngươi mới định nói cho ta biết?” Khóe môi Vân Tuyết Phi lộ ra thần sắc trào phúng, nhìn chằm chằm hai mắt Tư Nam Tuyệt, gằn từng chữ một: “Hoặc là ngươi định gạt ta vĩnh viễn?!”
Ánh mắt Tư Nam Tuyệt run lên, thân mình trong nháy mắt cứng đờ, trầm mặc một lát, giọng điệu của hắn lộ ra một chút âm trầm: “Là Thiên Tầm nói cho nàng biết?”
Thiên Tầm! Thì ra nàng cũng biết. Sắc mặt Vân Tuyết Phi thay đổi, trấn tĩnh mặt ngoài cũng không duy trì nổi nữa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ, dù sao Tư Nam Tuyệt mới là chủ tử chân chính của nàng ta!
Con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm Vân Tuyết Phi, thu phản ứng của nàng vào đáy mắt, suy nghĩ một chút, cho dù hắn chậm hiểu đến mấy cũng biết nàng tức giận có liên quan đến Bạch Tuyết Nhu.
Tư Nam Tuyệt nhìn mặt nàng, lông mi thật dài hạ xuống, tạo nên một mảnh ám sắc, nghĩ đến khả năng nàng hiểu nhầm quan hệ giữa hắn và Tuyết Nhu, hắn cố gắng đè xuống khó chịu trong lòng, khuôn mặt ôn nhu nhất có thể, dịu dàng nói: “Phi nhi, ta không lừa nàng, có phải nàng đã hiểu lầm ta chuyện gì đó rồi đúng không?”
Vân Tuyết Phi nhìn chằm chằm mặt hắn, bỗng nhiên thấp giọng cười, chế nhạo nói: “Hiểu lầm? Một nam nhân để ý một nữ nhân như vậy, đáp án không cần nói cũng biết!”
“Vân Tuyết Phi!” Tư Nam Tuyệt đề cao âm điệu, sắc mặt có chút âm trầm: “Nàng nhất định phải dùng giọng điệu âm dương quái khí để nói chuyện với ta sao?”
Trời đã vào cuối thu, gió thổi từng trận lạnh buốt, nhánh cây lay động phát ra tiếng kẽo kẹt, tiếng lá cây ngẫu nhiên bay xuống cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Vân Tuyết Phi đứng dậy, cởi áo choàng để xuống mép giường, sau đó đi đến cạnh bàn, rót cho mình một cốc trà nóng, từ từ uống, không nói một câu nào.
Tư Nam Tuyệt cảm thấy vô lực, nhìn chằm chằm nữ tử khiến hắn tức giận cả người đều không thoải mái này, hắn ngày nhớ đêm mong muốn trở về bên cạnh nàng, nhưng chưa từng nghĩ đến, đón chờ hắn lại là cảnh tượng như thế này.
Xem ra hôm nay nếu không giải thích rõ ràng, những ngày sau của hắn nhất định sẽ rất khổ sở. Hắn trực tiếp đi đến trước bàn, ngồi xuống vị trí đối diện với nàng, duỗi tay cầm lấy bình trà tự rót cho mình một ly.
“Quan hệ giữa ta và Tuyết Nhu ta đã từng nói với nàng một lần rồi, ta với nàng ta không hề có quan hệ nam nữ. Điểm này thì ta có thể cam đoan, người ta yêu chỉ có một mình nàng!”Tư Nam Tuyệt nâng mắt, nhìn Vân Tuyết Phi một cái, lời nói rõ ràng chân thành. Đáng tiếc, lúc này lại không thể khiến Vân Tuyết Phi cảm động dù chỉ một chút!
Nàng vẫn yên tĩnh ngồi ở chỗ cũ, khuôn mặt trắng nõn quen thuộc được ánh trăng chiếu rọi, lông mi thật dài rũ xuống, lại ẩn ẩn có một chút tăm tối.
Vân Tuyết Phi như vậy khiến hắn cảm thấy thật xa vời, giống y như hạt cát, tưởng chừng đã nắm chặt trong lòng bàn tay, lại đột nhiên phát hiện không biết từ lúc nào đã bay đi mất.
Thần sắc hắn trở nên ngưng trọng, giống như đang tìm từ ngữ cho thích hợp, một lúc lâu sau mới nói: “Bạch Tuyết Nhu là chính phi của Hạ Hầu Thuần. Lúc trước Hạ Hầu Thuần về kinh chỉ dẫn theo Tiết Nhã, đó là bởi vì Tiết gia sau lưng nàng ta. Tuy rằng bây giờ Tiết gia không tham dự triều chính, nhưng nó vẫn là gia tộc trăm năm, cực kì có lực ảnh hưởng. Hạ Hầu Thuần tuy rằng thích Bạch Tuyết Nhu, nhưng Tiết gia sẽ không để một nữ nhân không có thân phận đè lên đầu Tiết Nhã, huống chi hiện tại Tiết Nhã còn đang mang thai!”
“Ha ha, ngươi đúng là lo lắng chu toàn cho nàng ta nha~” Vân Tuyết Phi nghiêng đầu, liếc mắt hắn một cái, ánh mắt kia rõ ràng hàm chứa thâm ý.
Tư Nam Tuyệt cực kì mẫn cảm nắm bắt được thâm ý của nàng, hắn nhăn mày, sắc mặt càng không tốt: “Dù sao nàng ta cũng cùng ta lớn lên, ta không thể để nàng chết đi như vậy được!”
“Sống chết của nàng đã có Hạ Hầu Thuần quan tâm, ngươi chen một chân vào giữa làm gì!” Vân Tuyết Phi đặt chén trà xuống bàn, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.
“Hạ Hầu Thuần thích Bạch Tuyết Nhu, nhưng hắn càng thích quyền thế hơn, nếu không phải lúc đó ta đến đúng lúc, nàng ấy đã chết trong độc kế của muội muội tốt của nàng rồi!” Môi mỏng mím lại, quanh thân tràn ngập hàn khí.
“Muội muội tốt của ta đối xử với người trong lòng của ngươi như vậy, ngươi có phải rất đau lòng? Sau đó muốn xử lí ta vì Tuyết Nhu của ngươi báo thù?”Trong mắt Vân Tuyết Phi hiện lên một chút mỉa mai, trong lòng cực kì không thoải mái, nàng và Tiết Nhã có quan hệ huyết thống không thể xóa nhòa, nhưng đó là kiếp trước! Hắn dựa vào cái gì mà đổ hết tức giận lên người nàng?!
Tư Nam Tuyệt cẩn thận quan sắt sắc mặt nàng, mày nhăn lại nói: “Phi nhi, ta không có ý đó!” Nguyên bản hắn muốn dỗ dành nàng cho tốt, nhưng mà cứ tiếp tục thế này, tình huống sẽ càng không tốt. Bây giờ phía trước có Hạ Hầu Cảnh, phía sau có Hạ Hầu Thuần, hắn nhất định phải giữ nàng thật chặt, nếu không hơi lơ là một chút cũng có thể bị đánh cắp mất, hắn có hối hận cũng không kịp.
“Tư Nam Tuyệt, ta cũng không phải người lãnh huyết, nếu như ngươi nói trước với ta một tiếng rồi đi cưú nàng ta, ta nhất định sẽ không gây rối vô cớ!”Vân Tuyết Phi nhìn khuôn mặt khẩn trương của hắn, chậm rãi xoay người đi đến cửa. Tư Nam Tuyệt còn chưa phản ứng lại, nàng đã mở cửa lớn ra, khuôn mặt không biểu cảm, nói: “Thời gian cũng không còn sớm, ngươi về trước đi, ta muốn nghỉ ngơi!”
Cửa vừa bị kéo ra, hơi lạnh lập tức tràn vào trong phòng, một chút ấm áp vừa dâng lên cũng bị xua tan.
Không khí tuy rằng lạnh lẽo, nhưng ánh mắt càng thêm lạnh lẽo của Vân Tuyết Phi càng khiến cho lòng hắn bất an hơn. Tư Nam Tuyệt nhìn thoáng qua bóng đêm ngoài kia, tiếp tục nói với Vân Tuyết Phi: “Ta không cố ý lừa gạt nàng, chỉ là ta cảm thấy chuyện này không đáng nhắc đến. Ta chỉ đưa nàng ta từ An Dương về kinh thành rồi giao cho Hạ Hầu Thuần, sau đó sẽ không bao giờ quản chuyện của nàng ta nữa!”
Vân Tuyết Phi quay đầu đi, không thèm nhìn bộ dáng lấy lòng của hắn. Một lát sau, nàng vẫn không thấy hắn có động tĩnh gì, ngồi yên ở chỗ cũ mới có chút không kiên nhẫn: “Ngươi mệt mỏi, ta cũng mệt mỏi, mỗi người về phòng nghỉ ngơi trước đi, chuyện tình của ngươi với Bạch Tuyết Nhu sau này ta cũng không muốn biết, chúng ta cứ như vậy đi!”
Trong lòng Tư Nam Tuyệt nhảy dựng, ánh mắt lóe lên, trong mắt hiện lên một chút tức giận: “Cứ như vậy? Vân Tuyết Phi, ta không làm chuyện gì có lỗi với nàng cả, nàng muốn vứt bỏ ta cùng Hạ Hầu Cảnh song túc song phi? Ta nói cho nàng biết, đừng có mơ!”
Tiếng nói vừa dứt, trong phòng lập tức yên lặng. Tư Nam Tuyệt nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, ngơ ngác không dám nói gì nữa.
Bàn tay nàng vẫn nắm chặt khóa cửa, nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, bình thản nói: “Để yên cho ta hết giận, bây giờ ta muốn đi ngủ, có chuyện gì lúc khác lại nói!”
Tư Nam Tuyệt biết hôm nay nàng đang nổi nóng, vừa rồi hắn nói chuyện có chút quá đáng, nhìn nữ tử đang cố nén giận, hắn thở dài một hơi, thẳng tắp đứng dậy: “Nếu đã vậy, ta liền đi trước. Phi nhi, ta không phải cố ý giấu nàng, lần này là ta không đúng, nàng đừng tức giận. Ta cam đoan sau này có đi đâu, nhất định sẽ nói cho nàng biết đầu tiên!”
Vân Tuyết Phi bỏ qua ánh mắt khẩn cầu của hắn, lạnh lùng nhắc nhở: “Ngươi có thể đi rồi!”
Cho dù trong lòng rất luyến tiếc, nhưng hắn cũng biết là mình đuối lí. Nhấc chân đi đến cửa, nhẹ giọng nói với Vân Tuyết Phi: “Nàng nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta lại đến tìm nàng!”
Đơi đến khi tiếng bước chân càng ngày càng xa, cuối cùng không nghe thấy nữa, Vân Tuyết Phi mới quay đầu, ngơ ngác nhìn bóng đêm thê lãnh, trong lòng phiền muộn, nghĩ đến Tư Nam Tuyệt, lại nghĩ đến Hạ Hầu Cảnh...
Đêm nay đã định trước là một đêm khó ngủ, trong một góc khác của hoàng cung, tiếng khóc thê lương vang lên, từng tiếng đều cực kì bi thương.
“Các ngươi cút hết cho bản cung, cút!”Ánh mắt Tiết Nhã nổi lên một chút huyết sắc, nhìn bọn nha hoàn cúi đầu trầm mặc trước mắt, oán khí đối với Hạ Hầu Thuần đều trút lên người bọn họ.
“Thái y nói, bây giờ ngài đang có dấu hiệu sảy thai, thỉnh Nhã trắc phi bảo trọng thân thể!” Khấu nhi đứng một bên cẩn thận khuyên bảo, trong mắt lại là một mảnh lạnh nhạt.
“Hắn hoàn toàn không để ý đến đứa bé trong bụng ta, hắn chỉ quan tâm con hồ ly tinh kia!”Tiết Nhã bi thương khóc lóc kể lể, nước mắt rơi xuống như trân châu đứt dây.
“Vì cái gì, vì sao nàng ta không chết đi!”Ánh mắt Tiết Nhã ác độc, chỉ cần Bạch Tuyết Nhu chết đi, Hạ Hầu Thuần sẽ chậm rãi quên đi nàng ta, sau đó yêu nàng, giống như vị đích tỷ Tiết Phỉ kia. Tiết Phỉ chết đi, nàng ta mới có thể trở thành Tiết gia đích nữ!
Vai đột nhiên đau đớn, Vân Tuyết Phi hơi nhíu mi, nâng mắt ngơ ngác nhìn nam nhân giống như mộng ảo trước mắt. Đôi mắt kia thâm thúy như hồ sâu, khiến cho người ta không thể tự kiềm chế mà sa vào trong đó. Nhưng mà vừa nghĩ đến Bạch Tuyết Nhu, hai mắt nàng tối sầm lại, không chút do dự hất tay hắn ra, xoay người đi, không muốn tiếp tục nhìn vào khuôn mặt anh tuấn mê hoặc chúng sinh kia. Nàng lạnh lùng nói: “Đến bây giờ chàng vẫn muốn tiếp tục lừa gạt ta sao?”
“Ta lừa gạt nàng?” Tư Nam Tuyệt đột nhiên bị lời chất vấn của Vân Tuyết Phi làm cho sững sờ, rõ ràng trước khi hắn đi bọn họ vẫn vui vẻ với nhau như vậy. Chỉ vì muốn sớm được nhìn thấy nàng mà hắn lên đường không quản ngày đêm, vậy mà lúc trở về lại chỉ nhận được vẻ mặt lạnh lùng của nàng! Sắc mặt hắn hơi trầm xuống: “Vân Tuyết Phi, nàng nói rõ xem, ta lừa gạt nàng thế nào?” Hắn sủng ái nàng, cưng chiều nàng, cũng chỉ có một mình nàng. Hắn vẫn cho rằng, một thời gian dài như vậy, nàng sẽ quên đi Hạ Hầu Cảnh, toàn tâm toàn ý với hắn. Chính là, trái tim nàng được làm từ đá!
“Còn muốn ta làm rõ sao?” Vân Tuyết Phi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó chậm rãi quay đầu, nhướng mày nhìn hắn: “Dám làm thì dám chịu! Ngươi đừng làm cho ta khinh thường!”
Tức giận lập tức đánh úp lại, trong mắt Tư Nam Tuyệt nhanh chóng ngưng tụ một mạt âm trầm, cười lạnh nói: “Vân Tuyết Phi, ta thật sự rất muốn biết, nàng lại gắn cho ta tội danh gì?”
Vân Tuyết Phi không để ý đến giọng điệu trào phúng của hắn, bàn tay hết nắm chặt lại mở ra. Một lát sau, nàng dần dần bình tĩnh lại, âm thanh ám trầm: “Mấy ngày nay ngươi đi đâu? Có việc gì gấp gáp khiến ngươi phải lên đường suốt đêm, đã nói chỉ mất bảy tám ngày, nhưng mà bây giờ đã hơn mười ngày!”
Ánh mắt Tư Nam Tuyệt chợt lóe, là trách hắn về muộn sao? Đáy mắt hiện lên một chút trầm tư, nhấc chân đi đến trước mặt Vân Tuyết Phi, từ trên nhìn xuống khuôn mặt mông lung kia, nhẹ giọng nói: “Có một số việc trì hoãn, Phi nhi, nếu nàng tức giận chuyện đó, ta cam đoan sau này sẽ không bao giờ xảy ra nữa!”
“Ngươi vì Bạch Tuyết Nhu nên mới tới thành An Dương, chuyện này đến khi nào ngươi mới định nói cho ta biết?” Khóe môi Vân Tuyết Phi lộ ra thần sắc trào phúng, nhìn chằm chằm hai mắt Tư Nam Tuyệt, gằn từng chữ một: “Hoặc là ngươi định gạt ta vĩnh viễn?!”
Ánh mắt Tư Nam Tuyệt run lên, thân mình trong nháy mắt cứng đờ, trầm mặc một lát, giọng điệu của hắn lộ ra một chút âm trầm: “Là Thiên Tầm nói cho nàng biết?”
Thiên Tầm! Thì ra nàng cũng biết. Sắc mặt Vân Tuyết Phi thay đổi, trấn tĩnh mặt ngoài cũng không duy trì nổi nữa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ, dù sao Tư Nam Tuyệt mới là chủ tử chân chính của nàng ta!
Con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm Vân Tuyết Phi, thu phản ứng của nàng vào đáy mắt, suy nghĩ một chút, cho dù hắn chậm hiểu đến mấy cũng biết nàng tức giận có liên quan đến Bạch Tuyết Nhu.
Tư Nam Tuyệt nhìn mặt nàng, lông mi thật dài hạ xuống, tạo nên một mảnh ám sắc, nghĩ đến khả năng nàng hiểu nhầm quan hệ giữa hắn và Tuyết Nhu, hắn cố gắng đè xuống khó chịu trong lòng, khuôn mặt ôn nhu nhất có thể, dịu dàng nói: “Phi nhi, ta không lừa nàng, có phải nàng đã hiểu lầm ta chuyện gì đó rồi đúng không?”
Vân Tuyết Phi nhìn chằm chằm mặt hắn, bỗng nhiên thấp giọng cười, chế nhạo nói: “Hiểu lầm? Một nam nhân để ý một nữ nhân như vậy, đáp án không cần nói cũng biết!”
“Vân Tuyết Phi!” Tư Nam Tuyệt đề cao âm điệu, sắc mặt có chút âm trầm: “Nàng nhất định phải dùng giọng điệu âm dương quái khí để nói chuyện với ta sao?”
Trời đã vào cuối thu, gió thổi từng trận lạnh buốt, nhánh cây lay động phát ra tiếng kẽo kẹt, tiếng lá cây ngẫu nhiên bay xuống cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Vân Tuyết Phi đứng dậy, cởi áo choàng để xuống mép giường, sau đó đi đến cạnh bàn, rót cho mình một cốc trà nóng, từ từ uống, không nói một câu nào.
Tư Nam Tuyệt cảm thấy vô lực, nhìn chằm chằm nữ tử khiến hắn tức giận cả người đều không thoải mái này, hắn ngày nhớ đêm mong muốn trở về bên cạnh nàng, nhưng chưa từng nghĩ đến, đón chờ hắn lại là cảnh tượng như thế này.
Xem ra hôm nay nếu không giải thích rõ ràng, những ngày sau của hắn nhất định sẽ rất khổ sở. Hắn trực tiếp đi đến trước bàn, ngồi xuống vị trí đối diện với nàng, duỗi tay cầm lấy bình trà tự rót cho mình một ly.
“Quan hệ giữa ta và Tuyết Nhu ta đã từng nói với nàng một lần rồi, ta với nàng ta không hề có quan hệ nam nữ. Điểm này thì ta có thể cam đoan, người ta yêu chỉ có một mình nàng!”Tư Nam Tuyệt nâng mắt, nhìn Vân Tuyết Phi một cái, lời nói rõ ràng chân thành. Đáng tiếc, lúc này lại không thể khiến Vân Tuyết Phi cảm động dù chỉ một chút!
Nàng vẫn yên tĩnh ngồi ở chỗ cũ, khuôn mặt trắng nõn quen thuộc được ánh trăng chiếu rọi, lông mi thật dài rũ xuống, lại ẩn ẩn có một chút tăm tối.
Vân Tuyết Phi như vậy khiến hắn cảm thấy thật xa vời, giống y như hạt cát, tưởng chừng đã nắm chặt trong lòng bàn tay, lại đột nhiên phát hiện không biết từ lúc nào đã bay đi mất.
Thần sắc hắn trở nên ngưng trọng, giống như đang tìm từ ngữ cho thích hợp, một lúc lâu sau mới nói: “Bạch Tuyết Nhu là chính phi của Hạ Hầu Thuần. Lúc trước Hạ Hầu Thuần về kinh chỉ dẫn theo Tiết Nhã, đó là bởi vì Tiết gia sau lưng nàng ta. Tuy rằng bây giờ Tiết gia không tham dự triều chính, nhưng nó vẫn là gia tộc trăm năm, cực kì có lực ảnh hưởng. Hạ Hầu Thuần tuy rằng thích Bạch Tuyết Nhu, nhưng Tiết gia sẽ không để một nữ nhân không có thân phận đè lên đầu Tiết Nhã, huống chi hiện tại Tiết Nhã còn đang mang thai!”
“Ha ha, ngươi đúng là lo lắng chu toàn cho nàng ta nha~” Vân Tuyết Phi nghiêng đầu, liếc mắt hắn một cái, ánh mắt kia rõ ràng hàm chứa thâm ý.
Tư Nam Tuyệt cực kì mẫn cảm nắm bắt được thâm ý của nàng, hắn nhăn mày, sắc mặt càng không tốt: “Dù sao nàng ta cũng cùng ta lớn lên, ta không thể để nàng chết đi như vậy được!”
“Sống chết của nàng đã có Hạ Hầu Thuần quan tâm, ngươi chen một chân vào giữa làm gì!” Vân Tuyết Phi đặt chén trà xuống bàn, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.
“Hạ Hầu Thuần thích Bạch Tuyết Nhu, nhưng hắn càng thích quyền thế hơn, nếu không phải lúc đó ta đến đúng lúc, nàng ấy đã chết trong độc kế của muội muội tốt của nàng rồi!” Môi mỏng mím lại, quanh thân tràn ngập hàn khí.
“Muội muội tốt của ta đối xử với người trong lòng của ngươi như vậy, ngươi có phải rất đau lòng? Sau đó muốn xử lí ta vì Tuyết Nhu của ngươi báo thù?”Trong mắt Vân Tuyết Phi hiện lên một chút mỉa mai, trong lòng cực kì không thoải mái, nàng và Tiết Nhã có quan hệ huyết thống không thể xóa nhòa, nhưng đó là kiếp trước! Hắn dựa vào cái gì mà đổ hết tức giận lên người nàng?!
Tư Nam Tuyệt cẩn thận quan sắt sắc mặt nàng, mày nhăn lại nói: “Phi nhi, ta không có ý đó!” Nguyên bản hắn muốn dỗ dành nàng cho tốt, nhưng mà cứ tiếp tục thế này, tình huống sẽ càng không tốt. Bây giờ phía trước có Hạ Hầu Cảnh, phía sau có Hạ Hầu Thuần, hắn nhất định phải giữ nàng thật chặt, nếu không hơi lơ là một chút cũng có thể bị đánh cắp mất, hắn có hối hận cũng không kịp.
“Tư Nam Tuyệt, ta cũng không phải người lãnh huyết, nếu như ngươi nói trước với ta một tiếng rồi đi cưú nàng ta, ta nhất định sẽ không gây rối vô cớ!”Vân Tuyết Phi nhìn khuôn mặt khẩn trương của hắn, chậm rãi xoay người đi đến cửa. Tư Nam Tuyệt còn chưa phản ứng lại, nàng đã mở cửa lớn ra, khuôn mặt không biểu cảm, nói: “Thời gian cũng không còn sớm, ngươi về trước đi, ta muốn nghỉ ngơi!”
Cửa vừa bị kéo ra, hơi lạnh lập tức tràn vào trong phòng, một chút ấm áp vừa dâng lên cũng bị xua tan.
Không khí tuy rằng lạnh lẽo, nhưng ánh mắt càng thêm lạnh lẽo của Vân Tuyết Phi càng khiến cho lòng hắn bất an hơn. Tư Nam Tuyệt nhìn thoáng qua bóng đêm ngoài kia, tiếp tục nói với Vân Tuyết Phi: “Ta không cố ý lừa gạt nàng, chỉ là ta cảm thấy chuyện này không đáng nhắc đến. Ta chỉ đưa nàng ta từ An Dương về kinh thành rồi giao cho Hạ Hầu Thuần, sau đó sẽ không bao giờ quản chuyện của nàng ta nữa!”
Vân Tuyết Phi quay đầu đi, không thèm nhìn bộ dáng lấy lòng của hắn. Một lát sau, nàng vẫn không thấy hắn có động tĩnh gì, ngồi yên ở chỗ cũ mới có chút không kiên nhẫn: “Ngươi mệt mỏi, ta cũng mệt mỏi, mỗi người về phòng nghỉ ngơi trước đi, chuyện tình của ngươi với Bạch Tuyết Nhu sau này ta cũng không muốn biết, chúng ta cứ như vậy đi!”
Trong lòng Tư Nam Tuyệt nhảy dựng, ánh mắt lóe lên, trong mắt hiện lên một chút tức giận: “Cứ như vậy? Vân Tuyết Phi, ta không làm chuyện gì có lỗi với nàng cả, nàng muốn vứt bỏ ta cùng Hạ Hầu Cảnh song túc song phi? Ta nói cho nàng biết, đừng có mơ!”
Tiếng nói vừa dứt, trong phòng lập tức yên lặng. Tư Nam Tuyệt nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, ngơ ngác không dám nói gì nữa.
Bàn tay nàng vẫn nắm chặt khóa cửa, nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, bình thản nói: “Để yên cho ta hết giận, bây giờ ta muốn đi ngủ, có chuyện gì lúc khác lại nói!”
Tư Nam Tuyệt biết hôm nay nàng đang nổi nóng, vừa rồi hắn nói chuyện có chút quá đáng, nhìn nữ tử đang cố nén giận, hắn thở dài một hơi, thẳng tắp đứng dậy: “Nếu đã vậy, ta liền đi trước. Phi nhi, ta không phải cố ý giấu nàng, lần này là ta không đúng, nàng đừng tức giận. Ta cam đoan sau này có đi đâu, nhất định sẽ nói cho nàng biết đầu tiên!”
Vân Tuyết Phi bỏ qua ánh mắt khẩn cầu của hắn, lạnh lùng nhắc nhở: “Ngươi có thể đi rồi!”
Cho dù trong lòng rất luyến tiếc, nhưng hắn cũng biết là mình đuối lí. Nhấc chân đi đến cửa, nhẹ giọng nói với Vân Tuyết Phi: “Nàng nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta lại đến tìm nàng!”
Đơi đến khi tiếng bước chân càng ngày càng xa, cuối cùng không nghe thấy nữa, Vân Tuyết Phi mới quay đầu, ngơ ngác nhìn bóng đêm thê lãnh, trong lòng phiền muộn, nghĩ đến Tư Nam Tuyệt, lại nghĩ đến Hạ Hầu Cảnh...
Đêm nay đã định trước là một đêm khó ngủ, trong một góc khác của hoàng cung, tiếng khóc thê lương vang lên, từng tiếng đều cực kì bi thương.
“Các ngươi cút hết cho bản cung, cút!”Ánh mắt Tiết Nhã nổi lên một chút huyết sắc, nhìn bọn nha hoàn cúi đầu trầm mặc trước mắt, oán khí đối với Hạ Hầu Thuần đều trút lên người bọn họ.
“Thái y nói, bây giờ ngài đang có dấu hiệu sảy thai, thỉnh Nhã trắc phi bảo trọng thân thể!” Khấu nhi đứng một bên cẩn thận khuyên bảo, trong mắt lại là một mảnh lạnh nhạt.
“Hắn hoàn toàn không để ý đến đứa bé trong bụng ta, hắn chỉ quan tâm con hồ ly tinh kia!”Tiết Nhã bi thương khóc lóc kể lể, nước mắt rơi xuống như trân châu đứt dây.
“Vì cái gì, vì sao nàng ta không chết đi!”Ánh mắt Tiết Nhã ác độc, chỉ cần Bạch Tuyết Nhu chết đi, Hạ Hầu Thuần sẽ chậm rãi quên đi nàng ta, sau đó yêu nàng, giống như vị đích tỷ Tiết Phỉ kia. Tiết Phỉ chết đi, nàng ta mới có thể trở thành Tiết gia đích nữ!