Mộ Dung Thanh Y khẽ thở phào một cái, Tiết Phỉ đã chết, nữ nhân trước mắt này sao có thể là nàng ta chứ? Nàng nhớ lại ngày đó mẫu thân nói với nàng, nàng ta không chỉ có tên giống Tiết Phỉ, còn biết rất nhiều chuyện của Tiết Phỉ! Chẳng lẽ. . . . . .
Ánh mắt nàng bén nhọn quét đến bóng dáng vẫn bất động trên giường, thời gian dài sống trong hậu cung, khiến cho nàng trở nên dè dặt cẩn trọng hơn, không được phép để xảy ra tai họa về sau.
Thiên Thủy chần chờ hồi lâu, nhìn thấy hôm nay chủ tử thế nhưng mất bình tĩnh, nàng nhỏ giọng dò hỏi: "Chủ tử, người và Vân Tuyết Phi có quen biết trước ư? Tại sao nàng ta lại gọi người là Tiểu Y?"
Mộ Dung Thanh Y nhìn Thiên Thủy ngưng trọng, trên mặt có chút không vui, trầm giọng nói: "Chú ý thân phận của ngươi, đây không phải việc ngươi nên hỏi!" Chuyện Tiết Phỉ năm đó là một cấm kỵ trong lòng nàng, chính nàng không muốn nhớ lại, cũng không muốn những người khác nhắc tới, càng không muốn bị những người khác biết đến những chuyện kia!
Thiên Thủy sợ run, hiểu mình đã vượt qua khuôn phép rồi, nàng thấp thỏm lo âu, vội vàng lên tiếng trả lời: “Chẳng qua nô tỳ quan tâm nương nương, xin nương nương tha lỗi! Sau này nô tỳ sẽ không hỏi lung tung nữa!"
Mộ Dung Thanh Y hừ một tiếng, đứng dậy, khoát tay một cái nói: "Ngươi đi ra bên ngoài chờ!" Nữ nhân này giả thần giả quỷ, mình phải tra cho rõ. Nếu như nàng ta thật sự biết chuyện không nên biết. Nàng sẽ phải thay đổi kế hoạch, ra tay với nữ nhân này trước, nàng không cho phép bất luận kẻ nào uy hiếp địa vị hiện tại của nàng!
Thần kinh Thiên Thủy căng thẳng đột nhiên tỉnh táo lại, nàng liếc trên giường một cái, sau đó cung kính nhận lệnh: "Nô tỳ chờ ở bên ngoài, nương nương có chuyện cứ gọi!"
Đợi lúc trong phòng chỉ còn lại hai người, bầu không khí càng thêm an tĩnh, bên ngoài gió lạnh gào thét dường như muốn phá tan trở ngại, xông thẳng vào.
Mộ Dung Thanh Y đứng lên, chậm rãi đi tới trước giường, trên cao nhìn xuống xem kỹ Vân Tuyết Phi, nữ nhân này nhiều nhất cũng được coi là thanh tú, một nữ tử, kém xa tưởng tượng của mình.
Vân Tuyết Phi, Tiết Phỉ, tên hai người này cũng thật giống nhau, trước nàng vẫn luôn lo lắng Vân Tuyết Phi cùng một dạng với con hồ ly tinh kia, gương mặt tương tự Tiết Phỉ. Hôm nay chân chính nhìn thấy, nàng thở phào nhẹ nhõm một cái, nàng biết Hoàng thượng ở Hộ quốc vương phủ. Nếu nữ nhân này có tên và diện mạo đều giống với Tiết Phỉ, đã thế nàng lại thêm một đối thủ khó dây dưa nữa rồi.
"Rốt cuộc ngươi là ai, quan hệ thế nào với Tiết Phỉ?" Nàng cảm thấy nàng ta gọi nàng như vậy khẳng định không phải trùng hợp, nàng dám chắc không có ai biết quan hệ giữa nàng và Tiết Phỉ, hôm nay nàng nhất định phải biết rõ.
Hương hoa lan nhàn nhạt vẩn quanh, Vân Tuyết Phi từ từ mở mắt ra, con ngươi sáng loáng nhìn Mộ Dung Thanh Y đột nhiên cười nói: "Tiểu Y, một kiếm kia thật là đau, chỗ này của ta đau quá!"
Vân Tuyết Phi đưa tay che ngực, sắc mặt khổ sở nói: "Tại sao ngươi và Huyền ca ca lại phản bội ta? Một là phu quân của ta, một là bằng hữu tốt nhất của ta, các ngươi làm như vậy không cảm thấy có lỗi với ta sao?"
Trong mắt nàng dâng lên một tầng hơi nước, mắt sáng như đuốc chế trụ Mộ Dung Thanh Y.
Mộ Dung Thanh Y rùng mình một cái, buổi tối yên tĩnh, ánh mắt tràn đầy oán hận như vậy, nếu không phải trước đó nàng sớm điều tra ra, chắc đã bị nàng ta lừa rồi
Nàng cười lạnh nói: "Vương phi có ý gì?" Theo như nàng điều tra, trước khi Vân Tuyết Phi gả đến Hộ quốc vương phủ, là tiểu thư dòng chính Vân phủ, trải qua cuộc sống không bằng hạ nhân, rõ ràng là một người còn sống sờ sờ! Nếu không có người này, nói không chừng nàng sẽ tin tưởng Tiết Phỉ chưa chết, người ở trước mắt này chỉ thay đổi gương mặt thôi!
Vân Tuyết Phi giống như không nghe thấy lời nói của Mộ Dung Thanh Y, nàng rơi vào trong hồi ức bi thương nói: "Tiểu Y, ngươi và Huyền ca ca là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời ta, ta từng nói qua trong nam nhân, ta chỉ đối xử tốt với Huyền ca ca, trong nữ nhân, ta chỉ đối xử tốt với một mình Tiểu Y ngươi!"
Làm sao lại như vậy? Mộ Dung Thanh Y trợn to hai mắt, máu trong người bắt đầu nghịch lưu, tay chân rét run, những lời này bao nhiêu năm qua, nàng gần như sắp quên mất, tại sao nữ nhân này biết chứ?
"Chúng ta đã từng ngủ chung, tâm sự những chuyện thầm kín với nhau, tại giây phút cuối cùng trước khi chết, ta vẫn không tin ngươi và Huyền ca ca phản bội ta!"
Tròng mắt Vân Tuyết trống rỗng, lâm vào trạng thái khổ sở của chính mình, nước mắt từ khóe mi theo gò má chảy xuống, thấm ướt gối đầu dưới người.
Nàng đột nhiên vô ý thức ngồi dậy, trong ánh mắt hoảng sợ của Mộ Dung Thanh Y, bàn tay run rẩy đưa ra, xoa da thịt trắng mịn của nàng ta.
Bàn tay xanh xao lạnh như băng, phảng phất lộ ra khí lạnh, không giống như tay của một người bình thường.
Mộ Dung Thanh Y trợn to mắt, Vân Tuyết Phi đứng dậy, bàn tay lạnh lẽo miết tới miết lui gương mặt của nàng ta, như lưỡi rắn độc, lạnh lẽo quấn quanh, thấm đến long người, khiến cho cả người Mộ Dung Thanh Y kinh hãi, đôi môi phát run: "Không, ngươi không phải là nàng, làm sao ngươi có thể là nàng? Nàng đã chết, chết ở trên chiến trường rồi. Tiết Nhã tận mắt nhìn thấy, chính miệng nàng ta đã nói!"
Vân Tuyết Phi nâng lên khóe môi, ở nơi Mộ Dung Thanh Y không thấy được, trong mắt chợt lóe lên tia đen tối, nàng tiếp tục lạnh giọng nói: "Tỷ ở dưới đất lạnh quá, Tiểu Y, muội có muốn theo tỷ không!"
Đột nhiên hai cánh tay nàng nâng lên, vuốt ve bả vai Mộ Dung Thanh Y, dưới ánh mắt hoảng sợ của nàng ta, con ngươi Vân Tuyết Phi rét lạnh, bất chợt bóp cổ Mộ Dung Thanh Y.
Mộ Dung Thanh Y bị bóp cổ xanh cả mặt, nàng hoảng sợ hai mắt trừng lớn, nhìn thứ giống như máu lan tràn ra trong mắt Vân Tuyết Phi. Nàng lắc đầu một cái muốn kêu to, nhưng cổ họng bị cấu chặt, làm sao cũng không phát ra được âm thanh nào!
"Tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy? Tiểu Y, ta tốt với ngươi như vậy, mẫu thân của ngươi bị ức hiếp, ta dùng quyền thế bức phụ thân ngươi nâng mẫu thân ngươi lên làm bình thê, ngươi bị đích tỷ thứ muội bắt nạt, ta thay ngươi ra mặt. Thậm chí còn kết tình tỷ muội với ngươi, mẹ cả chèn ép ngươi, ta buộc bà ta xin lỗi ngươi. . . . . . Mọi thứ từ ăn mặc ở ta đều chia sẻ cùng ngươi, sao ngươi có thể ở sau lưng ta leo lên giường phu quân ta ta chứ?"
Mộ Dung Thanh Y không thể giữ bình tĩnh nữa, mỗi một câu chất vấn, tựa như đang lăng trì nàng. Nữ nhân trước mắt này tuyệt đối là ác quỷ bò ra từ địa ngục. Nàng đưa tay giãy giụa, ho khan, nhưng lại không thể thốt ra bất kỳ lời nói nào.
Không biết qua bao lâu, tại thời điểm Mộ Dung Thanh Y cho là sẽ chết, đột nhiên cổ buông lỏng, nàng vô lực trượt xuống ngồi bệt trên mặt đất.
Mộ Dung Thanh Y vừa được tự do, không quãng hình tượng, vội vàng bò dậy muốn chạy ra bên ngoài.
"Ơ? Không phải ta đang ở trong vương phủ à? Sao lại chạy đến đây rồi?" Đôi mắt Vân Tuyết sáng trong, nhìn bốn phía không hiểu hoàn cảnh kêu lên.
Hiện tại tinh thần Mộ Dung Thanh Y cực kì hoảng loạng, nàng cũng không nghe rõ bất kỳ thứ gì nữa, vội vàng chạy tới cửa, vừa chạy vừa thét chói tai: "Người tới, người tới, cứu mạng ~"
Thiên Thủy căng thẳng trong lòng, lập tức vọt vào, nhìn thấy sắc mặt chủ tử mình trắng bệch, bộ dáng mất hồn, nàng gấp gáp nói: "Nương nương, người làm sao vậy?"
Mộ Dung Thanh Y run rẩy đưa tay chỉ ra phía sau, trong mắt hiện lên sự hoảng sợ, nàng lo lắng nói: "Quỷ, phía sau có quỷ!"
Thiên Thủy theo phương hướng nhìn sang, thấy Vân Tuyết Phi mỉm cười đứng ở nơi đó, nàng nhíu chặt mày, không phải nữ nhân này trúng thuốc mê sao? Nàng ta khỏe như vậy giống như người không có chuyện gì?
Mộ Dung Thanh Y nắm chặt tay Thiên Thủy, đầu ngón tay dùng sức, hận không thể kéo da trên tay Thiên Thủy xuống.
Thiên Thủy cau mày, nhìn quanh phòng một vòng, cũng không nhìn thấy có vật gì kỳ quái, đừng nói chi đến quỷ!
Cuối cùng nàng thu hồi tầm mắt nhíu mi nói: "Quỷ ở đâu?"
"Hả? Chỗ nào có quỷ, sao bổn vương phi không thấy?" Vân Tuyết Phi đề cao âm lượng, quan sát Thiên Thủy, giống như nghĩ đến cái gì, nàng híp mắt lại.
Mộ Dung Thanh Y vội vàng xoay người, lôi kéo Thiên Thủy nói: "Là Vân Tuyết Phi, nàng ta chính là Tiết Phỉ, nàng ta là quỷ, tới tìm ta báo thù!"
Thiên Thủy càng thêm mê mang, không phải Tiết Hoàng hậu đã sớm chết rồi sao? Hơn nữa theo nàng biết, tình cảm giữa nương nương và tiên hoàng hậu rất tốt. Lúc trước nhờ được Hoàng hậu ưu ái, mới có cơ hội vào hoàng cung, đến gần Hoàng thượng, cho nên chờ sau khi Hoàng hậu mất, nương nương vì thay Hoàng hậu chăm sóc Hoàng thượng, trực tiếp vào cung thụ phong thành Hoàng quý phi!
Chẳng lẽ. . . . . . Nàng quét ánh mắt bén nhọn về phía Vân Tuyết Phi, cắn răng chất vấn: "Ngươi đã làm gì chủ tử ta?"
Vân Tuyết Phi mở hai tay ra, cười như không cười nói: "Ngươi nên hỏi chủ ngươi, có phải đã làm việc gì trái lương tâm không? Nếu không tại sao luôn kêu có quỷ! Cái gọi là bình thường không làm việc trái lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa!"
"Tiết Phỉ, tỷ đừng giết muội, không phải muội hại tỷ. Mặc dù muội thích Hoàng thượng, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ sẽ hại tỷ, muội chỉ muốn cùng tỷ noi theo Nga Hoàng, Nữ Anh hầu hạ hoàng thượng!" Cuối cùng cái gì Mộ Dung Thanh Y không nghe thấy gì nữa, trải qua thời gian dài sự khẩn trương sợ hãi bị đè nén ở trong lòng rốt cuộc cùng bùng nổ.
Thiên Thủy sợ hết hồn, tiên Hoàng hậu là bị hại chết! Vân Tuyết Phi, Tiết Phỉ, không trách được hôm nay chủ tử khác thường như vậy, thì ra là nàng phản bội tỷ muội tốt của mình.
Nhìn chủ tử lâm vào ma chướng, trong mắt Thiên Thủy thoáng qua sự vô lực, nàng đưa tay điểm huyệt ngủ Mộ Dung Thanh Y.
Tức khắc Mộ Dung Thanh Y im bặt, thẳng tắp ngã xuống đất, Thiên Thủy vội vàng tiếp nhận.
Ôm thân thể Mộ Dung Thanh Y, Thiên Thủy hung ác trợn mắt nhìn nữ nhân đang hả hê kia nói: "Lần này bỏ qua ngươi, lần sau gặp, ta nhất định sẽ báo thù!"
Nói xong cũng ôm Mộ Dung Thanh Y đi ra ngoài.
Đợi trong phòng chỉ còn lại một mình Vân Tuyết Phi, nàng le lưỡi một cái, trong lòng sung sướng vô cùng, nữ nhân đáng chết, quả nhiên có tật giật mình. Chẳng qua mình có rất nhiều thời gian chơi đùa với nàng ta, hôm nay chỉ mới bắt đầu thôi!
Nàng đột nhiên lấy một lọ thuốc từ trong quần áo ra, mỉm cười, đây đúng thật là đồ tốt. Hạ Hầu Cảnh đúng là bạn tâm giao, loại thuốc thế này vậy mà cũng tìm được cho nàng!
Tại thời điểm nàng đang đắc ý, đèn đuốc trong phòng vốn sáng trưng, bỗng chốc chợt lóe, toàn bộ tắt hết, cửa chính và cửa sổ bị gió lớn quật qua quật lại, ngay cả những thứ đồ khác trong phòng cũng bắt đầu rung rinh.
Vân Tuyết Phi ớn lạnh, nhìn bốn phía đen như mực, khí lạnh lùa vào trong phòng thổi nàng cả người rét run, nàng cảm giác đột nhiên mình đứng bất động tại chỗ, chẳng lẽ thật sự có quỷ?
Ánh mắt nàng bén nhọn quét đến bóng dáng vẫn bất động trên giường, thời gian dài sống trong hậu cung, khiến cho nàng trở nên dè dặt cẩn trọng hơn, không được phép để xảy ra tai họa về sau.
Thiên Thủy chần chờ hồi lâu, nhìn thấy hôm nay chủ tử thế nhưng mất bình tĩnh, nàng nhỏ giọng dò hỏi: "Chủ tử, người và Vân Tuyết Phi có quen biết trước ư? Tại sao nàng ta lại gọi người là Tiểu Y?"
Mộ Dung Thanh Y nhìn Thiên Thủy ngưng trọng, trên mặt có chút không vui, trầm giọng nói: "Chú ý thân phận của ngươi, đây không phải việc ngươi nên hỏi!" Chuyện Tiết Phỉ năm đó là một cấm kỵ trong lòng nàng, chính nàng không muốn nhớ lại, cũng không muốn những người khác nhắc tới, càng không muốn bị những người khác biết đến những chuyện kia!
Thiên Thủy sợ run, hiểu mình đã vượt qua khuôn phép rồi, nàng thấp thỏm lo âu, vội vàng lên tiếng trả lời: “Chẳng qua nô tỳ quan tâm nương nương, xin nương nương tha lỗi! Sau này nô tỳ sẽ không hỏi lung tung nữa!"
Mộ Dung Thanh Y hừ một tiếng, đứng dậy, khoát tay một cái nói: "Ngươi đi ra bên ngoài chờ!" Nữ nhân này giả thần giả quỷ, mình phải tra cho rõ. Nếu như nàng ta thật sự biết chuyện không nên biết. Nàng sẽ phải thay đổi kế hoạch, ra tay với nữ nhân này trước, nàng không cho phép bất luận kẻ nào uy hiếp địa vị hiện tại của nàng!
Thần kinh Thiên Thủy căng thẳng đột nhiên tỉnh táo lại, nàng liếc trên giường một cái, sau đó cung kính nhận lệnh: "Nô tỳ chờ ở bên ngoài, nương nương có chuyện cứ gọi!"
Đợi lúc trong phòng chỉ còn lại hai người, bầu không khí càng thêm an tĩnh, bên ngoài gió lạnh gào thét dường như muốn phá tan trở ngại, xông thẳng vào.
Mộ Dung Thanh Y đứng lên, chậm rãi đi tới trước giường, trên cao nhìn xuống xem kỹ Vân Tuyết Phi, nữ nhân này nhiều nhất cũng được coi là thanh tú, một nữ tử, kém xa tưởng tượng của mình.
Vân Tuyết Phi, Tiết Phỉ, tên hai người này cũng thật giống nhau, trước nàng vẫn luôn lo lắng Vân Tuyết Phi cùng một dạng với con hồ ly tinh kia, gương mặt tương tự Tiết Phỉ. Hôm nay chân chính nhìn thấy, nàng thở phào nhẹ nhõm một cái, nàng biết Hoàng thượng ở Hộ quốc vương phủ. Nếu nữ nhân này có tên và diện mạo đều giống với Tiết Phỉ, đã thế nàng lại thêm một đối thủ khó dây dưa nữa rồi.
"Rốt cuộc ngươi là ai, quan hệ thế nào với Tiết Phỉ?" Nàng cảm thấy nàng ta gọi nàng như vậy khẳng định không phải trùng hợp, nàng dám chắc không có ai biết quan hệ giữa nàng và Tiết Phỉ, hôm nay nàng nhất định phải biết rõ.
Hương hoa lan nhàn nhạt vẩn quanh, Vân Tuyết Phi từ từ mở mắt ra, con ngươi sáng loáng nhìn Mộ Dung Thanh Y đột nhiên cười nói: "Tiểu Y, một kiếm kia thật là đau, chỗ này của ta đau quá!"
Vân Tuyết Phi đưa tay che ngực, sắc mặt khổ sở nói: "Tại sao ngươi và Huyền ca ca lại phản bội ta? Một là phu quân của ta, một là bằng hữu tốt nhất của ta, các ngươi làm như vậy không cảm thấy có lỗi với ta sao?"
Trong mắt nàng dâng lên một tầng hơi nước, mắt sáng như đuốc chế trụ Mộ Dung Thanh Y.
Mộ Dung Thanh Y rùng mình một cái, buổi tối yên tĩnh, ánh mắt tràn đầy oán hận như vậy, nếu không phải trước đó nàng sớm điều tra ra, chắc đã bị nàng ta lừa rồi
Nàng cười lạnh nói: "Vương phi có ý gì?" Theo như nàng điều tra, trước khi Vân Tuyết Phi gả đến Hộ quốc vương phủ, là tiểu thư dòng chính Vân phủ, trải qua cuộc sống không bằng hạ nhân, rõ ràng là một người còn sống sờ sờ! Nếu không có người này, nói không chừng nàng sẽ tin tưởng Tiết Phỉ chưa chết, người ở trước mắt này chỉ thay đổi gương mặt thôi!
Vân Tuyết Phi giống như không nghe thấy lời nói của Mộ Dung Thanh Y, nàng rơi vào trong hồi ức bi thương nói: "Tiểu Y, ngươi và Huyền ca ca là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời ta, ta từng nói qua trong nam nhân, ta chỉ đối xử tốt với Huyền ca ca, trong nữ nhân, ta chỉ đối xử tốt với một mình Tiểu Y ngươi!"
Làm sao lại như vậy? Mộ Dung Thanh Y trợn to hai mắt, máu trong người bắt đầu nghịch lưu, tay chân rét run, những lời này bao nhiêu năm qua, nàng gần như sắp quên mất, tại sao nữ nhân này biết chứ?
"Chúng ta đã từng ngủ chung, tâm sự những chuyện thầm kín với nhau, tại giây phút cuối cùng trước khi chết, ta vẫn không tin ngươi và Huyền ca ca phản bội ta!"
Tròng mắt Vân Tuyết trống rỗng, lâm vào trạng thái khổ sở của chính mình, nước mắt từ khóe mi theo gò má chảy xuống, thấm ướt gối đầu dưới người.
Nàng đột nhiên vô ý thức ngồi dậy, trong ánh mắt hoảng sợ của Mộ Dung Thanh Y, bàn tay run rẩy đưa ra, xoa da thịt trắng mịn của nàng ta.
Bàn tay xanh xao lạnh như băng, phảng phất lộ ra khí lạnh, không giống như tay của một người bình thường.
Mộ Dung Thanh Y trợn to mắt, Vân Tuyết Phi đứng dậy, bàn tay lạnh lẽo miết tới miết lui gương mặt của nàng ta, như lưỡi rắn độc, lạnh lẽo quấn quanh, thấm đến long người, khiến cho cả người Mộ Dung Thanh Y kinh hãi, đôi môi phát run: "Không, ngươi không phải là nàng, làm sao ngươi có thể là nàng? Nàng đã chết, chết ở trên chiến trường rồi. Tiết Nhã tận mắt nhìn thấy, chính miệng nàng ta đã nói!"
Vân Tuyết Phi nâng lên khóe môi, ở nơi Mộ Dung Thanh Y không thấy được, trong mắt chợt lóe lên tia đen tối, nàng tiếp tục lạnh giọng nói: "Tỷ ở dưới đất lạnh quá, Tiểu Y, muội có muốn theo tỷ không!"
Đột nhiên hai cánh tay nàng nâng lên, vuốt ve bả vai Mộ Dung Thanh Y, dưới ánh mắt hoảng sợ của nàng ta, con ngươi Vân Tuyết Phi rét lạnh, bất chợt bóp cổ Mộ Dung Thanh Y.
Mộ Dung Thanh Y bị bóp cổ xanh cả mặt, nàng hoảng sợ hai mắt trừng lớn, nhìn thứ giống như máu lan tràn ra trong mắt Vân Tuyết Phi. Nàng lắc đầu một cái muốn kêu to, nhưng cổ họng bị cấu chặt, làm sao cũng không phát ra được âm thanh nào!
"Tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy? Tiểu Y, ta tốt với ngươi như vậy, mẫu thân của ngươi bị ức hiếp, ta dùng quyền thế bức phụ thân ngươi nâng mẫu thân ngươi lên làm bình thê, ngươi bị đích tỷ thứ muội bắt nạt, ta thay ngươi ra mặt. Thậm chí còn kết tình tỷ muội với ngươi, mẹ cả chèn ép ngươi, ta buộc bà ta xin lỗi ngươi. . . . . . Mọi thứ từ ăn mặc ở ta đều chia sẻ cùng ngươi, sao ngươi có thể ở sau lưng ta leo lên giường phu quân ta ta chứ?"
Mộ Dung Thanh Y không thể giữ bình tĩnh nữa, mỗi một câu chất vấn, tựa như đang lăng trì nàng. Nữ nhân trước mắt này tuyệt đối là ác quỷ bò ra từ địa ngục. Nàng đưa tay giãy giụa, ho khan, nhưng lại không thể thốt ra bất kỳ lời nói nào.
Không biết qua bao lâu, tại thời điểm Mộ Dung Thanh Y cho là sẽ chết, đột nhiên cổ buông lỏng, nàng vô lực trượt xuống ngồi bệt trên mặt đất.
Mộ Dung Thanh Y vừa được tự do, không quãng hình tượng, vội vàng bò dậy muốn chạy ra bên ngoài.
"Ơ? Không phải ta đang ở trong vương phủ à? Sao lại chạy đến đây rồi?" Đôi mắt Vân Tuyết sáng trong, nhìn bốn phía không hiểu hoàn cảnh kêu lên.
Hiện tại tinh thần Mộ Dung Thanh Y cực kì hoảng loạng, nàng cũng không nghe rõ bất kỳ thứ gì nữa, vội vàng chạy tới cửa, vừa chạy vừa thét chói tai: "Người tới, người tới, cứu mạng ~"
Thiên Thủy căng thẳng trong lòng, lập tức vọt vào, nhìn thấy sắc mặt chủ tử mình trắng bệch, bộ dáng mất hồn, nàng gấp gáp nói: "Nương nương, người làm sao vậy?"
Mộ Dung Thanh Y run rẩy đưa tay chỉ ra phía sau, trong mắt hiện lên sự hoảng sợ, nàng lo lắng nói: "Quỷ, phía sau có quỷ!"
Thiên Thủy theo phương hướng nhìn sang, thấy Vân Tuyết Phi mỉm cười đứng ở nơi đó, nàng nhíu chặt mày, không phải nữ nhân này trúng thuốc mê sao? Nàng ta khỏe như vậy giống như người không có chuyện gì?
Mộ Dung Thanh Y nắm chặt tay Thiên Thủy, đầu ngón tay dùng sức, hận không thể kéo da trên tay Thiên Thủy xuống.
Thiên Thủy cau mày, nhìn quanh phòng một vòng, cũng không nhìn thấy có vật gì kỳ quái, đừng nói chi đến quỷ!
Cuối cùng nàng thu hồi tầm mắt nhíu mi nói: "Quỷ ở đâu?"
"Hả? Chỗ nào có quỷ, sao bổn vương phi không thấy?" Vân Tuyết Phi đề cao âm lượng, quan sát Thiên Thủy, giống như nghĩ đến cái gì, nàng híp mắt lại.
Mộ Dung Thanh Y vội vàng xoay người, lôi kéo Thiên Thủy nói: "Là Vân Tuyết Phi, nàng ta chính là Tiết Phỉ, nàng ta là quỷ, tới tìm ta báo thù!"
Thiên Thủy càng thêm mê mang, không phải Tiết Hoàng hậu đã sớm chết rồi sao? Hơn nữa theo nàng biết, tình cảm giữa nương nương và tiên hoàng hậu rất tốt. Lúc trước nhờ được Hoàng hậu ưu ái, mới có cơ hội vào hoàng cung, đến gần Hoàng thượng, cho nên chờ sau khi Hoàng hậu mất, nương nương vì thay Hoàng hậu chăm sóc Hoàng thượng, trực tiếp vào cung thụ phong thành Hoàng quý phi!
Chẳng lẽ. . . . . . Nàng quét ánh mắt bén nhọn về phía Vân Tuyết Phi, cắn răng chất vấn: "Ngươi đã làm gì chủ tử ta?"
Vân Tuyết Phi mở hai tay ra, cười như không cười nói: "Ngươi nên hỏi chủ ngươi, có phải đã làm việc gì trái lương tâm không? Nếu không tại sao luôn kêu có quỷ! Cái gọi là bình thường không làm việc trái lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa!"
"Tiết Phỉ, tỷ đừng giết muội, không phải muội hại tỷ. Mặc dù muội thích Hoàng thượng, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ sẽ hại tỷ, muội chỉ muốn cùng tỷ noi theo Nga Hoàng, Nữ Anh hầu hạ hoàng thượng!" Cuối cùng cái gì Mộ Dung Thanh Y không nghe thấy gì nữa, trải qua thời gian dài sự khẩn trương sợ hãi bị đè nén ở trong lòng rốt cuộc cùng bùng nổ.
Thiên Thủy sợ hết hồn, tiên Hoàng hậu là bị hại chết! Vân Tuyết Phi, Tiết Phỉ, không trách được hôm nay chủ tử khác thường như vậy, thì ra là nàng phản bội tỷ muội tốt của mình.
Nhìn chủ tử lâm vào ma chướng, trong mắt Thiên Thủy thoáng qua sự vô lực, nàng đưa tay điểm huyệt ngủ Mộ Dung Thanh Y.
Tức khắc Mộ Dung Thanh Y im bặt, thẳng tắp ngã xuống đất, Thiên Thủy vội vàng tiếp nhận.
Ôm thân thể Mộ Dung Thanh Y, Thiên Thủy hung ác trợn mắt nhìn nữ nhân đang hả hê kia nói: "Lần này bỏ qua ngươi, lần sau gặp, ta nhất định sẽ báo thù!"
Nói xong cũng ôm Mộ Dung Thanh Y đi ra ngoài.
Đợi trong phòng chỉ còn lại một mình Vân Tuyết Phi, nàng le lưỡi một cái, trong lòng sung sướng vô cùng, nữ nhân đáng chết, quả nhiên có tật giật mình. Chẳng qua mình có rất nhiều thời gian chơi đùa với nàng ta, hôm nay chỉ mới bắt đầu thôi!
Nàng đột nhiên lấy một lọ thuốc từ trong quần áo ra, mỉm cười, đây đúng thật là đồ tốt. Hạ Hầu Cảnh đúng là bạn tâm giao, loại thuốc thế này vậy mà cũng tìm được cho nàng!
Tại thời điểm nàng đang đắc ý, đèn đuốc trong phòng vốn sáng trưng, bỗng chốc chợt lóe, toàn bộ tắt hết, cửa chính và cửa sổ bị gió lớn quật qua quật lại, ngay cả những thứ đồ khác trong phòng cũng bắt đầu rung rinh.
Vân Tuyết Phi ớn lạnh, nhìn bốn phía đen như mực, khí lạnh lùa vào trong phòng thổi nàng cả người rét run, nàng cảm giác đột nhiên mình đứng bất động tại chỗ, chẳng lẽ thật sự có quỷ?