Trong viện yên ắng, ban đêm gió thổi khe khẽ vào trong nhà, mang theo hương hoa thoang thoảng, thấm vào ruột gan.
Tư Nam Tuyệt vỗ nhẹ tay dừng một chút, giọng nói hơi cứng ngắc: “Sao lại hỏi như thế?”
Vân Tuyết Phi có chút buồn buồn, oán trách ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Tư Nam Tuyệt nói: “Tại sao mẫu phi huynh nói có thể khiến huynh bỏ ta bất cứ lúc nào?” Nàng nghĩ Mộc Thanh Lan nói như vậy, nhất định là có lý do của bà ta, trong mơ hồ nàng cảm thấy rất bất an.
Cảm xúc phức tạp xuất hiện thoáng qua trong mắt Tư Nam Tuyệt, hắn xoa xoa gò mà Vân Tuyết Phi, đầu ngón tay chứa đựng vô hạn yêu thương, giọng nói dịu dàng trong đêm tối càng lộ vẻ thanh u: “Cả đời này ta chỉ cưới một thê tử là nàng, tuyệt không bỏ vợ!”
Nói năng có khí phách, mặc dù chỉ một câu nói đơn giản, nhưng cũng đủ làm tan chảy tim của tất cả nữ nhân trên thế giới này. Khóe miệng Vân Tuyết Phi cong cong, nhỏ giọng nói: “Đáp áp coi như tạm chấp nhận, trước bỏ qua cho huynh!” Có những lời này như vậy đủ rồi, chỉ cần hắn không buông tay nàng, khó khăn lớn hơn nữa nàng cũng nguyện ý cùng hắn tiến lùi.
Vân Tuyết Phi tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, Mộc Cần đưa tin tới, Mộc Thanh Lan để nàng và Tư Nam Tuyệt hai người cùng nhau đi dùng bữa trưa, điều này khiến nàng rất bất ngờ. Dù sao mấy ngày trước mới cãi nhau ầm ĩ, vị Thái phi kia vô cùng không thích mình, muốn kêu ăn cơm theo lý mà nói cũng chỉ có Tư Nam Tuyệt, sao còn gọi mình qua nữa?
Tư Nam Tuyệt trầm mặc hồi lâu, đưa tay cầm tay của nàng, nhẹ giọng nói: “Hãy đi trước xem một chút!”
Khi hai người đến Tĩnh Tâm viện, liếc mắt một cái là có thể trông thấy Mộc Thanh Lan mặc cung trang màu lam nhạt đang ngồi trong đình bát giác đình. Hiện tại bà không có sự lạnh lùng của ngày đó, ngược lại nhiều hơn mấy phần khí chất thanh nhã, một cái nhăn mày một nụ cười, càng lộ vẻ ưu nhã cao quý. Tóc đẹp như dòng suối, vấn lên thành búi đơn giản, ở giữa điểm xuyến vài viên trân châu, khiến cho mái tóc đen, càng lộ vẻ sáng mềm trơn bóng.
Đang lúc ấy, mắt Mộc Thanh Lan quét qua Tư Nam Tuyệt và Vân Tuyết Phi đang đi tới, nhìn hai bàn tay đan vào nhau, đáy mắt bà thoáng qua một chút mất hứng, tiếp theo từ từ đứng dậy, nở nụ cười, dịu dàng ra lệnh: “Nam Tuyệt, còn không mau tới đây bái kiến nhạc phụ của con!”
Ánh mắt Vân Tuyết Phi chợt lóe, rốt cuộc cũng tìm được một bóng dáng quen thuộc ở trong đình, nhìn Tô Thần Tường cười từ ái, trong lòng nàng ấm áp, buông tay Tư Nam Tuyệt ra, bước nhanh đi lên phía trước, mặt cong lên như lưỡi liềm, giọng điệu mang theo sự vui sướng: “Phụ thân ~” Có lẽ vì liên hệ huyết thống ràng buộc, cho dù mới vừa nhận nhau, nam nhân này lại mang cho nàng cảm giác không khỏi thân thiết.
Trông thấy gương mặt tương tự tiểu Uyển, trong lòng Tô Thần Tường tràn đầy thương yêu, ông gật đầu nhẹ, giả vờ trách cứ: “Còn không mau hành lễ vấn an Thái phi!”
Sau đó quay đầu lại bất lực thở dài với Mộc Thanh Lan nói: “Đứa bé này lỗ mãng quá, xin Thái phi không lấy làm phiền lòng!”
Vân Tuyết Phi cung kính cúi người, lạnh nhạt cười một tiếng: “Bái kiến mẫu phi, mẫu phi cát tường!”
Mộc Thanh Lan vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng đỡ Vân Tuyết Phi dậy, quở trách: “Đứa nhỏ này, đều là người một nhà, khách sáo cái gì? Lễ nghĩa đều là dư thừa, về sau không cần như thế!”
Những lời này thật sự khiến Vân Tuyết Phi thụ sủng nhược kinh, nàng ngẩng đầu lên bắt gặp một đôi con ngươi ẩn chứ nhu tình như nước, môi đỏ mọng khẽ cười yếu ớt, nổi hết cả da gà. Nếu không phải sớm biết bà cực kỳ không ưa mình, thì nàng đã bị che mờ bởi hình tượng trước mắt rồi.
Tư Nam Tuyệt đi vào trong đình, tới bên cạnh Vân Tuyết Phi, lần nữa nắm chặt tay nàng, liếc mắt nhìn khóe miệng hàm chứa nụ cười xinh đẹp của Mộc Thanh Lan. Sau đó đưa mắt nhìn sang người mà mình nãy giờ vẫn luôn im lặng quan sát Tô Thần Tường, ngữ điệu kiên định trước sau như một nói rõ từng chữ: “Nhạc phụ đại nhân yên tâm, con sẽ chăm sóc Phi Nhi thật tốt!”
Sau khi Tô Thần Tường nghe được đáp án hài lòng, mắt nhìn thẳng vào mắt Tư Nam Tuyệt, gật đầu một cái: “Ta tin con!” Nhìn gương mặt nữ nhi tràn đầy hạnh phúc, ông hết sức vui mừng, ông trời đối với ông không tệ. Vốn cho rằng sẽ một thân một mình đến cuối đời, nhưng ngoài ý muốn khiến ông biết được tiểu Uyển để lại cho ông một nữ nhi bảo bối như vậy, ông cần phải sống để chăm sóc nó, dốc toàn lực cho nó những gì tốt nhất.
Thân thể Mộc Thanh Lan hơi cứng ngắt, suýt nữa không giữ được sự vui vẻ trên mặt, lúc chưa có người chú ý đến sự khác thường của bà, bà đã lập tức điều chỉnh lại tâm tình của mình, bày ra tư thái dịu dàng, đưa tay cầm bàn tay còn lại của Vân Tuyết Phi, vỗ nhẹ, tiếp theo nhìn Tô Thần Tường cười nói: “Ông thông gia yên tâm, nếu Nam Tuyệt có lỗi với Tuyết Phi, mẫu phi ta đây sẽ là người thứ nhất không bỏ qua cho nó!”
Sau đó ngẩng đầu nhìn Thư Đới ra lệnh: “Mau truyền lệnh, ta muốn hàn quyên cùng ông thông gia một chút~”
Nhìn Mộc Thanh Lan nhiệt tình đãi khách, Vân Tuyết Phi không khỏi sững sốt, ánh mắt đưa qua đưa lại giữa Mộc Thanh Lan và Tô Thần Tường. Có thể khiến cho đường đường một Thái phi thay đổi sắc mặt như thế, phụ thân Tô Thần Tường của nàng xem ra chính là một miếng mồi ngon.
Đợi sau khi bữa trưa đã được chuẩn bị sẵn sàng, bọn họ ngồi xuống xung quanh bàn đá, Mộc Thanh Lan giơ lên ly rượu đầu tiên, khẽ gật đầu cười: “Ông thông gia, khó có được dịp ông tới đây một lần, một ly này ta mời ông!”
Chờ hai người chạm cốc xong, Mộc Thanh Lan uống vào một hớp, sau đó nở nụ cười, âm thanh tiếng nhạt: “Nghe nói ông thông gia tính sau này đem công việc buôn bán chuyển đến kinh thành?”
Tô Thần Tường nghe vậy, không chút e dè gật đầu một cái, từ ái nhìn thoáng qua nữ nhi đang cúi đầu dùng bửa, trong mắt tràn đầy cưng chiều: “Ta chỉ có một đứa con gái là Phi Nhi, đời người hữu hạn, ta đã không ở bên cạnh đứa bé này mười bảy năm, ta hi vọng có thể dùng thời gian còn lại để bù đắp cho nó!”
Vân Tuyết Phi kinh ngạc, ngẩng đầu lên, tuyệt đối không ngờ Tô Thần Tường vì nàng hy sinh lớn như thế.
“Về sau những tài sản đó ta đều để lại cho nữ nhi của ta, đương nhiên sẽ dời đến nơi này, dễ dàng cho nó tương lai không cần phải bôn ba khắp nơi, qua lại vô cùng mệt nhọc!” Tô Thần Tường lẩm bẩm nói cho Mộc Thanh Lan nghe, sau đó rót đầy rượu nâng ly nói: “Phi Nhi nha đầu này về sau phiền Thái phi thông cảm nhiều hơn, tại hạ vô cùng cảm kích!”
“Được, được!” Mộc Thanh Lan gật đầu liên tục, khuynh thành cười nói: “Phi Nhi là một nữ hài tử, chỉ cần hưởng phúc sinh hạ cho ta một tôn tử mập mạp là được. Sau này ông thông gia có cần gì cứ kêu Nam Tuyệt giúp một tay, nam nhân nên chịu nhiều cực khổ!”
Lòng Vân Tuyết Phi đột nhiên lạnh lẽo, tay cầm đũa cứng đờ, không trách được nữ nhân này hôm nay ôn hoà với mình như vậy, thì ra là có mưu đồ khác, đánh chủ ý lên tài sản của phụ thân mình!
Đừng hòng mơ tưởng, cho dù nàng gả cho Tư Nam Tuyệt, cũng quyết định sống cả đời cùng hắn, nhưng muốn dùng sự cố gắng cả đời của phụ thân để đổi lấy hạnh phúc cho nàng, thì nàng chẳng cần!
Đang lúc chuẩn bị phản bác, bàn tay Tư Nam Tuyệt tay đột nhiên đưa tới, ngón tay đan xen vào nhau, giữ chặt từng đốt ngón tay mảnh khảnh, lòng bàn tay dán thật chặt ở chung một chỗ, sau đó nhìn Mộc Thanh Lan một cái, thờ ơ nói: “Ta không có thời gian!”
Dường như không ngờ nhi tử lại không nể mặt mình như thế, phá hủy sân khấu của mình, Mộc Thanh Lan thu hồi nụ cười, trợn mắt nhìn Tư Nam Tuyệt, giọng nói có chút không tự nhiên nói: “Đứa bé này, Phi Nhi là nương tử của ngươi, ngươi không giúp, thì ai giúp hả?”
Tư Nam Tuyệt không quan tâm, chỉ lo uống rượu, thỉnh thoảng cầm đũa gấp thức ăn cho nương tử, bỏ qua ánh mắt giận dữ của Mộc Thanh Lan, Tô Thần Tường cũng chú ý tới, nhưng không chỉ ra, chỉ cần nữ nhi vui vẻ là được.
Bữa ăn kết thúc trong không khí quái dị, lúc rời khỏi Tĩnh Tâm viện, Mộc Thanh Lan không nhịn được âm trầm gọi Tư Nam Tuyệt lại nhắc nhở nói: “Nam nhi chí tại bốn phương!”
Tư Nam Tuyệt không trả lời, liền dẫn Vân Tuyết Phi rời khỏi, Mộc Thanh Lan thấy vậy, tức giận phất tay, trở về phòng.
Vân Tuyết Phi và Tô Thần Tường đi dạo trong vương phủ một lúc lâu, Tô Thần Tường kể cho nàng nghe cửa hàng của Tô gia trải rộng cả Đại Hạ Quốc như thế nào, thậm chí ở một số nước nhỏ lân cận cũng có. Bây giờ Vân Tuyết Phi rốt cuộc biết tại sao mỹ nhân Mộc Thanh Lan cao quý như vậy lại khiêm nhường với phụ thân Tô Thần Tường rồi, thì ra là coi trọng tài phú của ông ấy.
Trước khi đi, Tô Thần Tường dặn riêng Vân Tuyết Phi: “Phi Nhi, mẹ chồng của con không người dễ chung sống, cẩn thận đề phòng, nếu Tư Nam Tuyệt dám ức hiếp con, con lập tức nói cho phụ thân biết, phụ thân nhất định sẽ không tha hắn!”
Nghe được những lời nói quan tâm, trong lòng Vân Tuyết Phi như có một dòng nước ấm chảy qua, gật đầu một cái đưa tiễn phụ thân. Nàng nhìn Tư Nam Tuyệt cách đó không xa đợi mình, trên mặt tươi cười sáng lạn.
Ở hoàng cung, bên trong cung Trường Môn, trải qua sự tàn phá ngày hôm qua, toàn thân Mộ Dung Thanh Y xanh tím, gắng sức dùng nước chà xát da thịt trên người. Vừa nhớ lại hàm răng vàng khè gậm nhấm cơ thể mình, nàng lập tức không nhịn được muốn ói, nhất là cái lưỡi thúi tha kia chui vào trong miệng mình, khuấy mút thỏa thích, nàng liền cảm thấy còn khó chịu hơn ăn phải con ruồi.
Tại sao kết quả lại như vậy? Nàng liều mạng bò lên trên, chính là không muốn bị người khác xem thường và hà hiếp, nhưng thật vất vả mới leo lên được địa vị tôn quý nhất, lại bị tên dân đen như thế chà đạp, nàng không cam lòng, nàng thật hận!
Càng nghĩ càng khó chịu, nàng hung hăng chà, hận không thể lột bỏ lớp da nay, cắn chặt răng, trong miệng tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm.
Đột nhiên một tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa bị lực tác động từ bên ngoài đẩy ra. Mộ Dung Thanh Y hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn về cửa, đợi đến khi nhìn thấy nam nhân ghê tỏm đã đè trên người mình ngày hôm qua, chiếm đoạt mình, cắn xé mình. Ánh mắt chăm chú nhìn da thịt bị phơi bày bên ngoài, nàng rùng mình một cái, đôi tay lập tức che ngực, cả người trốn vào nước, trong mắt lần nữa toát ra sự hoảng sợ.
Nàng ta không biết vẻ mặt như thế càng làm cho nam nhân muốn ngừng mà không được. Vương Nhị liếm liếm môi, hạ thân thắt chặt, trong đầu đều là cảm giác tuyệt vời ngày hôm qua, nữ nhân của hoàng thượng cmn đúng là có khác! Hắn từng bước từng bước đi vào, càng đến gần, hắn giống như có thể ngửi thấy được mùi thơm cơ thể mỹ nhân, cổ họng càng thêm không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
“Á ~ ngươi không được tới đây, không được tới. . . . . .” Mộ Dung Thanh Y rất muốn lui về phía sau, nhưng hiện tại nàng đang trần truồng ngồi trong thùng tắm. Nếu đứng lên, toàn thân không mặc quần áo thì sẽ càng thêm kích thích tên nam nhân không bằng cầm thú này. Còn nêu không đứng lên, chỉ có thể như cá trên thớt, chờ hắn xâu xé tiếp.
“Hôm qua nô tài làm cho nương nương rất rất thoải mái, hôm nay nơi này không có ai, nô tài nguyện ý phục vụ nương nương lần nữa. . . . . .” Gương mặt Vương Nhị tràn đầy dâm tà, chăm chú nhìn vào da thịt như ngọc kia, tưởng tượng có thể được vuốt ve nó, mười ngón tay của hắn liền kích động.
“Cút, ngươi cút cho bổn cung! Bổn cung là nữ nhân hoàng thượng, ngươi cường bạo Bổn cung, bổn cung phải nói cho hoàng thượng biết, đưa ngươi đi xử tử!” Trong mắt Mộ Dung Thanh Y bắn ra ánh sáng cừu hận, cả người dán thật chặt vào thành thùng nước, không ngừng run rẩy, kéo theo mặt nước gợn sóng li ti.
“Nương nương, cho đến bây giờ mà ngươi còn không biết rõ tình hình à? Hiện tại hoàng thượng hiện hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn không có thời gian quan tâm tới ngươi. Cho dù có tỉnh, nếu biết người bị nô tài cưỡng hiếp, thì sẽ càng thêm không cần người đàn bà dâm đãng như ngươi, ngươi nên ngoan ngoãn thuận theo nô tài, để cho nô tài trong khoảng thời gian hoàng thượng hôn mê phục vụ tốt nương nương. Chờ hoàng thượng tỉnh, nô tài lập tức rời khỏi, đợi nương nương trở lại Triêu Phượng điện, cũng đừng quên sự nỗ lực cày cấy của nô tài đấy. . . . . .” Vương Nhị đi tới bên cạnh thùng tắm, từ trên cao nhìn xuống gương mặt hoang mang sợ hãi của nữ nhân, bên dưới làn nước mơ hồ, nơi đẫy đà như ẩn như hiện, như móng vuốt mèo gãi ngứa lòng hắn.
Hiện tại ruột Mộ Dung Thanh cũng biến thành màu xanh, nàng yêu Hạ Hầu Huyền, nhưng Hạ Hầu Huyền không yêu nàng, cơ thể tuyệt mỹ của nàng Hạ Hầu Huyền chỉ hưởng thụ qua một lần. Ngay cả Quan Bá Luân một lòng một dạ với mình, cũng chưa đi quá giới hạn. Mặc dù chuyện nên làm đều đã làm, nhưng một bước cuối cùng kia nàng từ đầu đến cuối vẫn chưa cho hắn. Sớm biết bị nam nhân ghê tởm như vậy dâm ô, trước đó nàng sẽ không làm kiêu, dâng thân thể cho Bá Luân rồi, bây giờ hối hận cũng đã muộn.
Vương Nhị đưa tay quơ quơ trong nước, tạo nên tầm vài vòng sóng gợn, đôi mắt Mộ Dung Thanh Y càng thêm chăm chú nhìn vào bàn tay kia, chỉ sợ hắn vượt qua khuôn phép. Dù biết hôm nay chạy không thoát, nhưng nàng không cam tâm, Bá Luân, huynh đang ở đâu? Ta rất sợ, rất nhớ huynh!
Càng sợ cái gì thì cái đó lại càng tới nhanh, một bàn tay sần sùi nắm được thân thể của nàng. Mặc cho vết thương hôm qua vẫn còn, hôm nay hắn cũng không chút thương tiếc, nắn bóp Mộ Dung Thanh Y khiến chân mày nàng ta nhíu chặt, sợ sệt di chuyển người, định tránh né bàn tay làm loạn kia.
“Nương nương, sướng chứ??” Vương Nhị càng nhéo càng hưng phấn, càng thêm tăng nhanh động tác, hoàng cung này thật đúng là địa phương tốt, nữ nhân của hoàng thượng đúng là cực phẩm.
“Cút ngay! Cút ngay!” Mỗi một cái vuốt ve, Mộ Dung Thanh Y đều thét chói tai, trong mắt có khuất nhục cùng khổ sở: “Ngươi nhớ kỹ cho bổn cung, chỉ cần Bổn cung trở lại Triêu Phượng điện, nhất định sẽ thiến tên khốn kiếp nhà ngươi!”
Thiến hắn? Vương Nhị không ngừng dùng sức, nhìn thấy trong mắt Mộ Dung Thanh Y đều là thù hận, hắn rùng mình một cái. Chẳng qua mỹ nhân trần truồng ở trước mặt mình, như món ngon đang chờ mình thưởng thức. Hắn cũng chẳng quan tâm về sau, lập tức kéo Mộ Dung Thanh Y từ trong nước ra, giữ chặt hai tay nàng ta, lôi tới trước mặt, trong mắt dục hỏa thiêu đốt, hắn khàn giọng nói: “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu! Nếu nương nương nói như vậy, nô tài chỉ có thể thừa dịp hiện tại xài cho đủ vốn!”
Ngay sau đó, dùng lực một cái, kéo Mộ Dung Thanh Y ra khỏi nước, vác trên vai, bước nhanh đến giường lớn,
Tư Nam Tuyệt vỗ nhẹ tay dừng một chút, giọng nói hơi cứng ngắc: “Sao lại hỏi như thế?”
Vân Tuyết Phi có chút buồn buồn, oán trách ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Tư Nam Tuyệt nói: “Tại sao mẫu phi huynh nói có thể khiến huynh bỏ ta bất cứ lúc nào?” Nàng nghĩ Mộc Thanh Lan nói như vậy, nhất định là có lý do của bà ta, trong mơ hồ nàng cảm thấy rất bất an.
Cảm xúc phức tạp xuất hiện thoáng qua trong mắt Tư Nam Tuyệt, hắn xoa xoa gò mà Vân Tuyết Phi, đầu ngón tay chứa đựng vô hạn yêu thương, giọng nói dịu dàng trong đêm tối càng lộ vẻ thanh u: “Cả đời này ta chỉ cưới một thê tử là nàng, tuyệt không bỏ vợ!”
Nói năng có khí phách, mặc dù chỉ một câu nói đơn giản, nhưng cũng đủ làm tan chảy tim của tất cả nữ nhân trên thế giới này. Khóe miệng Vân Tuyết Phi cong cong, nhỏ giọng nói: “Đáp áp coi như tạm chấp nhận, trước bỏ qua cho huynh!” Có những lời này như vậy đủ rồi, chỉ cần hắn không buông tay nàng, khó khăn lớn hơn nữa nàng cũng nguyện ý cùng hắn tiến lùi.
Vân Tuyết Phi tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, Mộc Cần đưa tin tới, Mộc Thanh Lan để nàng và Tư Nam Tuyệt hai người cùng nhau đi dùng bữa trưa, điều này khiến nàng rất bất ngờ. Dù sao mấy ngày trước mới cãi nhau ầm ĩ, vị Thái phi kia vô cùng không thích mình, muốn kêu ăn cơm theo lý mà nói cũng chỉ có Tư Nam Tuyệt, sao còn gọi mình qua nữa?
Tư Nam Tuyệt trầm mặc hồi lâu, đưa tay cầm tay của nàng, nhẹ giọng nói: “Hãy đi trước xem một chút!”
Khi hai người đến Tĩnh Tâm viện, liếc mắt một cái là có thể trông thấy Mộc Thanh Lan mặc cung trang màu lam nhạt đang ngồi trong đình bát giác đình. Hiện tại bà không có sự lạnh lùng của ngày đó, ngược lại nhiều hơn mấy phần khí chất thanh nhã, một cái nhăn mày một nụ cười, càng lộ vẻ ưu nhã cao quý. Tóc đẹp như dòng suối, vấn lên thành búi đơn giản, ở giữa điểm xuyến vài viên trân châu, khiến cho mái tóc đen, càng lộ vẻ sáng mềm trơn bóng.
Đang lúc ấy, mắt Mộc Thanh Lan quét qua Tư Nam Tuyệt và Vân Tuyết Phi đang đi tới, nhìn hai bàn tay đan vào nhau, đáy mắt bà thoáng qua một chút mất hứng, tiếp theo từ từ đứng dậy, nở nụ cười, dịu dàng ra lệnh: “Nam Tuyệt, còn không mau tới đây bái kiến nhạc phụ của con!”
Ánh mắt Vân Tuyết Phi chợt lóe, rốt cuộc cũng tìm được một bóng dáng quen thuộc ở trong đình, nhìn Tô Thần Tường cười từ ái, trong lòng nàng ấm áp, buông tay Tư Nam Tuyệt ra, bước nhanh đi lên phía trước, mặt cong lên như lưỡi liềm, giọng điệu mang theo sự vui sướng: “Phụ thân ~” Có lẽ vì liên hệ huyết thống ràng buộc, cho dù mới vừa nhận nhau, nam nhân này lại mang cho nàng cảm giác không khỏi thân thiết.
Trông thấy gương mặt tương tự tiểu Uyển, trong lòng Tô Thần Tường tràn đầy thương yêu, ông gật đầu nhẹ, giả vờ trách cứ: “Còn không mau hành lễ vấn an Thái phi!”
Sau đó quay đầu lại bất lực thở dài với Mộc Thanh Lan nói: “Đứa bé này lỗ mãng quá, xin Thái phi không lấy làm phiền lòng!”
Vân Tuyết Phi cung kính cúi người, lạnh nhạt cười một tiếng: “Bái kiến mẫu phi, mẫu phi cát tường!”
Mộc Thanh Lan vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng đỡ Vân Tuyết Phi dậy, quở trách: “Đứa nhỏ này, đều là người một nhà, khách sáo cái gì? Lễ nghĩa đều là dư thừa, về sau không cần như thế!”
Những lời này thật sự khiến Vân Tuyết Phi thụ sủng nhược kinh, nàng ngẩng đầu lên bắt gặp một đôi con ngươi ẩn chứ nhu tình như nước, môi đỏ mọng khẽ cười yếu ớt, nổi hết cả da gà. Nếu không phải sớm biết bà cực kỳ không ưa mình, thì nàng đã bị che mờ bởi hình tượng trước mắt rồi.
Tư Nam Tuyệt đi vào trong đình, tới bên cạnh Vân Tuyết Phi, lần nữa nắm chặt tay nàng, liếc mắt nhìn khóe miệng hàm chứa nụ cười xinh đẹp của Mộc Thanh Lan. Sau đó đưa mắt nhìn sang người mà mình nãy giờ vẫn luôn im lặng quan sát Tô Thần Tường, ngữ điệu kiên định trước sau như một nói rõ từng chữ: “Nhạc phụ đại nhân yên tâm, con sẽ chăm sóc Phi Nhi thật tốt!”
Sau khi Tô Thần Tường nghe được đáp án hài lòng, mắt nhìn thẳng vào mắt Tư Nam Tuyệt, gật đầu một cái: “Ta tin con!” Nhìn gương mặt nữ nhi tràn đầy hạnh phúc, ông hết sức vui mừng, ông trời đối với ông không tệ. Vốn cho rằng sẽ một thân một mình đến cuối đời, nhưng ngoài ý muốn khiến ông biết được tiểu Uyển để lại cho ông một nữ nhi bảo bối như vậy, ông cần phải sống để chăm sóc nó, dốc toàn lực cho nó những gì tốt nhất.
Thân thể Mộc Thanh Lan hơi cứng ngắt, suýt nữa không giữ được sự vui vẻ trên mặt, lúc chưa có người chú ý đến sự khác thường của bà, bà đã lập tức điều chỉnh lại tâm tình của mình, bày ra tư thái dịu dàng, đưa tay cầm bàn tay còn lại của Vân Tuyết Phi, vỗ nhẹ, tiếp theo nhìn Tô Thần Tường cười nói: “Ông thông gia yên tâm, nếu Nam Tuyệt có lỗi với Tuyết Phi, mẫu phi ta đây sẽ là người thứ nhất không bỏ qua cho nó!”
Sau đó ngẩng đầu nhìn Thư Đới ra lệnh: “Mau truyền lệnh, ta muốn hàn quyên cùng ông thông gia một chút~”
Nhìn Mộc Thanh Lan nhiệt tình đãi khách, Vân Tuyết Phi không khỏi sững sốt, ánh mắt đưa qua đưa lại giữa Mộc Thanh Lan và Tô Thần Tường. Có thể khiến cho đường đường một Thái phi thay đổi sắc mặt như thế, phụ thân Tô Thần Tường của nàng xem ra chính là một miếng mồi ngon.
Đợi sau khi bữa trưa đã được chuẩn bị sẵn sàng, bọn họ ngồi xuống xung quanh bàn đá, Mộc Thanh Lan giơ lên ly rượu đầu tiên, khẽ gật đầu cười: “Ông thông gia, khó có được dịp ông tới đây một lần, một ly này ta mời ông!”
Chờ hai người chạm cốc xong, Mộc Thanh Lan uống vào một hớp, sau đó nở nụ cười, âm thanh tiếng nhạt: “Nghe nói ông thông gia tính sau này đem công việc buôn bán chuyển đến kinh thành?”
Tô Thần Tường nghe vậy, không chút e dè gật đầu một cái, từ ái nhìn thoáng qua nữ nhi đang cúi đầu dùng bửa, trong mắt tràn đầy cưng chiều: “Ta chỉ có một đứa con gái là Phi Nhi, đời người hữu hạn, ta đã không ở bên cạnh đứa bé này mười bảy năm, ta hi vọng có thể dùng thời gian còn lại để bù đắp cho nó!”
Vân Tuyết Phi kinh ngạc, ngẩng đầu lên, tuyệt đối không ngờ Tô Thần Tường vì nàng hy sinh lớn như thế.
“Về sau những tài sản đó ta đều để lại cho nữ nhi của ta, đương nhiên sẽ dời đến nơi này, dễ dàng cho nó tương lai không cần phải bôn ba khắp nơi, qua lại vô cùng mệt nhọc!” Tô Thần Tường lẩm bẩm nói cho Mộc Thanh Lan nghe, sau đó rót đầy rượu nâng ly nói: “Phi Nhi nha đầu này về sau phiền Thái phi thông cảm nhiều hơn, tại hạ vô cùng cảm kích!”
“Được, được!” Mộc Thanh Lan gật đầu liên tục, khuynh thành cười nói: “Phi Nhi là một nữ hài tử, chỉ cần hưởng phúc sinh hạ cho ta một tôn tử mập mạp là được. Sau này ông thông gia có cần gì cứ kêu Nam Tuyệt giúp một tay, nam nhân nên chịu nhiều cực khổ!”
Lòng Vân Tuyết Phi đột nhiên lạnh lẽo, tay cầm đũa cứng đờ, không trách được nữ nhân này hôm nay ôn hoà với mình như vậy, thì ra là có mưu đồ khác, đánh chủ ý lên tài sản của phụ thân mình!
Đừng hòng mơ tưởng, cho dù nàng gả cho Tư Nam Tuyệt, cũng quyết định sống cả đời cùng hắn, nhưng muốn dùng sự cố gắng cả đời của phụ thân để đổi lấy hạnh phúc cho nàng, thì nàng chẳng cần!
Đang lúc chuẩn bị phản bác, bàn tay Tư Nam Tuyệt tay đột nhiên đưa tới, ngón tay đan xen vào nhau, giữ chặt từng đốt ngón tay mảnh khảnh, lòng bàn tay dán thật chặt ở chung một chỗ, sau đó nhìn Mộc Thanh Lan một cái, thờ ơ nói: “Ta không có thời gian!”
Dường như không ngờ nhi tử lại không nể mặt mình như thế, phá hủy sân khấu của mình, Mộc Thanh Lan thu hồi nụ cười, trợn mắt nhìn Tư Nam Tuyệt, giọng nói có chút không tự nhiên nói: “Đứa bé này, Phi Nhi là nương tử của ngươi, ngươi không giúp, thì ai giúp hả?”
Tư Nam Tuyệt không quan tâm, chỉ lo uống rượu, thỉnh thoảng cầm đũa gấp thức ăn cho nương tử, bỏ qua ánh mắt giận dữ của Mộc Thanh Lan, Tô Thần Tường cũng chú ý tới, nhưng không chỉ ra, chỉ cần nữ nhi vui vẻ là được.
Bữa ăn kết thúc trong không khí quái dị, lúc rời khỏi Tĩnh Tâm viện, Mộc Thanh Lan không nhịn được âm trầm gọi Tư Nam Tuyệt lại nhắc nhở nói: “Nam nhi chí tại bốn phương!”
Tư Nam Tuyệt không trả lời, liền dẫn Vân Tuyết Phi rời khỏi, Mộc Thanh Lan thấy vậy, tức giận phất tay, trở về phòng.
Vân Tuyết Phi và Tô Thần Tường đi dạo trong vương phủ một lúc lâu, Tô Thần Tường kể cho nàng nghe cửa hàng của Tô gia trải rộng cả Đại Hạ Quốc như thế nào, thậm chí ở một số nước nhỏ lân cận cũng có. Bây giờ Vân Tuyết Phi rốt cuộc biết tại sao mỹ nhân Mộc Thanh Lan cao quý như vậy lại khiêm nhường với phụ thân Tô Thần Tường rồi, thì ra là coi trọng tài phú của ông ấy.
Trước khi đi, Tô Thần Tường dặn riêng Vân Tuyết Phi: “Phi Nhi, mẹ chồng của con không người dễ chung sống, cẩn thận đề phòng, nếu Tư Nam Tuyệt dám ức hiếp con, con lập tức nói cho phụ thân biết, phụ thân nhất định sẽ không tha hắn!”
Nghe được những lời nói quan tâm, trong lòng Vân Tuyết Phi như có một dòng nước ấm chảy qua, gật đầu một cái đưa tiễn phụ thân. Nàng nhìn Tư Nam Tuyệt cách đó không xa đợi mình, trên mặt tươi cười sáng lạn.
Ở hoàng cung, bên trong cung Trường Môn, trải qua sự tàn phá ngày hôm qua, toàn thân Mộ Dung Thanh Y xanh tím, gắng sức dùng nước chà xát da thịt trên người. Vừa nhớ lại hàm răng vàng khè gậm nhấm cơ thể mình, nàng lập tức không nhịn được muốn ói, nhất là cái lưỡi thúi tha kia chui vào trong miệng mình, khuấy mút thỏa thích, nàng liền cảm thấy còn khó chịu hơn ăn phải con ruồi.
Tại sao kết quả lại như vậy? Nàng liều mạng bò lên trên, chính là không muốn bị người khác xem thường và hà hiếp, nhưng thật vất vả mới leo lên được địa vị tôn quý nhất, lại bị tên dân đen như thế chà đạp, nàng không cam lòng, nàng thật hận!
Càng nghĩ càng khó chịu, nàng hung hăng chà, hận không thể lột bỏ lớp da nay, cắn chặt răng, trong miệng tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm.
Đột nhiên một tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa bị lực tác động từ bên ngoài đẩy ra. Mộ Dung Thanh Y hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn về cửa, đợi đến khi nhìn thấy nam nhân ghê tỏm đã đè trên người mình ngày hôm qua, chiếm đoạt mình, cắn xé mình. Ánh mắt chăm chú nhìn da thịt bị phơi bày bên ngoài, nàng rùng mình một cái, đôi tay lập tức che ngực, cả người trốn vào nước, trong mắt lần nữa toát ra sự hoảng sợ.
Nàng ta không biết vẻ mặt như thế càng làm cho nam nhân muốn ngừng mà không được. Vương Nhị liếm liếm môi, hạ thân thắt chặt, trong đầu đều là cảm giác tuyệt vời ngày hôm qua, nữ nhân của hoàng thượng cmn đúng là có khác! Hắn từng bước từng bước đi vào, càng đến gần, hắn giống như có thể ngửi thấy được mùi thơm cơ thể mỹ nhân, cổ họng càng thêm không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
“Á ~ ngươi không được tới đây, không được tới. . . . . .” Mộ Dung Thanh Y rất muốn lui về phía sau, nhưng hiện tại nàng đang trần truồng ngồi trong thùng tắm. Nếu đứng lên, toàn thân không mặc quần áo thì sẽ càng thêm kích thích tên nam nhân không bằng cầm thú này. Còn nêu không đứng lên, chỉ có thể như cá trên thớt, chờ hắn xâu xé tiếp.
“Hôm qua nô tài làm cho nương nương rất rất thoải mái, hôm nay nơi này không có ai, nô tài nguyện ý phục vụ nương nương lần nữa. . . . . .” Gương mặt Vương Nhị tràn đầy dâm tà, chăm chú nhìn vào da thịt như ngọc kia, tưởng tượng có thể được vuốt ve nó, mười ngón tay của hắn liền kích động.
“Cút, ngươi cút cho bổn cung! Bổn cung là nữ nhân hoàng thượng, ngươi cường bạo Bổn cung, bổn cung phải nói cho hoàng thượng biết, đưa ngươi đi xử tử!” Trong mắt Mộ Dung Thanh Y bắn ra ánh sáng cừu hận, cả người dán thật chặt vào thành thùng nước, không ngừng run rẩy, kéo theo mặt nước gợn sóng li ti.
“Nương nương, cho đến bây giờ mà ngươi còn không biết rõ tình hình à? Hiện tại hoàng thượng hiện hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn không có thời gian quan tâm tới ngươi. Cho dù có tỉnh, nếu biết người bị nô tài cưỡng hiếp, thì sẽ càng thêm không cần người đàn bà dâm đãng như ngươi, ngươi nên ngoan ngoãn thuận theo nô tài, để cho nô tài trong khoảng thời gian hoàng thượng hôn mê phục vụ tốt nương nương. Chờ hoàng thượng tỉnh, nô tài lập tức rời khỏi, đợi nương nương trở lại Triêu Phượng điện, cũng đừng quên sự nỗ lực cày cấy của nô tài đấy. . . . . .” Vương Nhị đi tới bên cạnh thùng tắm, từ trên cao nhìn xuống gương mặt hoang mang sợ hãi của nữ nhân, bên dưới làn nước mơ hồ, nơi đẫy đà như ẩn như hiện, như móng vuốt mèo gãi ngứa lòng hắn.
Hiện tại ruột Mộ Dung Thanh cũng biến thành màu xanh, nàng yêu Hạ Hầu Huyền, nhưng Hạ Hầu Huyền không yêu nàng, cơ thể tuyệt mỹ của nàng Hạ Hầu Huyền chỉ hưởng thụ qua một lần. Ngay cả Quan Bá Luân một lòng một dạ với mình, cũng chưa đi quá giới hạn. Mặc dù chuyện nên làm đều đã làm, nhưng một bước cuối cùng kia nàng từ đầu đến cuối vẫn chưa cho hắn. Sớm biết bị nam nhân ghê tởm như vậy dâm ô, trước đó nàng sẽ không làm kiêu, dâng thân thể cho Bá Luân rồi, bây giờ hối hận cũng đã muộn.
Vương Nhị đưa tay quơ quơ trong nước, tạo nên tầm vài vòng sóng gợn, đôi mắt Mộ Dung Thanh Y càng thêm chăm chú nhìn vào bàn tay kia, chỉ sợ hắn vượt qua khuôn phép. Dù biết hôm nay chạy không thoát, nhưng nàng không cam tâm, Bá Luân, huynh đang ở đâu? Ta rất sợ, rất nhớ huynh!
Càng sợ cái gì thì cái đó lại càng tới nhanh, một bàn tay sần sùi nắm được thân thể của nàng. Mặc cho vết thương hôm qua vẫn còn, hôm nay hắn cũng không chút thương tiếc, nắn bóp Mộ Dung Thanh Y khiến chân mày nàng ta nhíu chặt, sợ sệt di chuyển người, định tránh né bàn tay làm loạn kia.
“Nương nương, sướng chứ??” Vương Nhị càng nhéo càng hưng phấn, càng thêm tăng nhanh động tác, hoàng cung này thật đúng là địa phương tốt, nữ nhân của hoàng thượng đúng là cực phẩm.
“Cút ngay! Cút ngay!” Mỗi một cái vuốt ve, Mộ Dung Thanh Y đều thét chói tai, trong mắt có khuất nhục cùng khổ sở: “Ngươi nhớ kỹ cho bổn cung, chỉ cần Bổn cung trở lại Triêu Phượng điện, nhất định sẽ thiến tên khốn kiếp nhà ngươi!”
Thiến hắn? Vương Nhị không ngừng dùng sức, nhìn thấy trong mắt Mộ Dung Thanh Y đều là thù hận, hắn rùng mình một cái. Chẳng qua mỹ nhân trần truồng ở trước mặt mình, như món ngon đang chờ mình thưởng thức. Hắn cũng chẳng quan tâm về sau, lập tức kéo Mộ Dung Thanh Y từ trong nước ra, giữ chặt hai tay nàng ta, lôi tới trước mặt, trong mắt dục hỏa thiêu đốt, hắn khàn giọng nói: “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu! Nếu nương nương nói như vậy, nô tài chỉ có thể thừa dịp hiện tại xài cho đủ vốn!”
Ngay sau đó, dùng lực một cái, kéo Mộ Dung Thanh Y ra khỏi nước, vác trên vai, bước nhanh đến giường lớn,