Minh Trạm là người rất có bản lĩnh, tuy rằng tài hoa của hắn thật bình thường, khi ở Vân Nam còn có chút lão thần không quen với thái độ và hành vi của Minh Trạm, sẽ dâng tấu chương sử dụng cổ văn uyển chuyển thâm sâu mà châm chọc hắn, Minh Trạm đọc xong cũng không hiểu lắm. Đương nhiên sau này mới hiểu, nhưng cùng lắm thì hắn cũng chỉ cười trừ mà thôi.
Bất quá Minh Trạm rất hiểu lòng người, hắn tặng người ta thứ gì thì luôn luôn là thứ thích hợp nhất.
Mặc dù Ngụy Ninh xuất thân hàn môn, nhưng thuở nhỏ đã tìm nơi nương tựa ở chỗ của Phượng Cảnh Nam, khi bé cũng được các lão sư học giả uyên bác dạy dỗ, lớn lên trong phủ hoàng tử cho nên kiến thức cũng không thua kém gì ai.
Minh Trạm ngồi bên cạnh bàn nghe Ngụy Ninh giảng giải thi họa, “Bức Lan Đình này tuy rằng là mô phỏng nhưng cũng rất hiếm thấy. Ngươi xem, lực cầm bút vững vàng, nét bút trầm ổn, Ngu Thế Nam được chân truyền từ Trí Vĩnh, phong vận của Ngụy Tấn thật sự là được thể hiện trọn vẹn.”
Minh Trạm cũng không hiểu lắm cách dùng bút này nọ, hắn đang nhìn chằm chằm một nửa bên mặt thanh tú của Ngụy Ninh, đường cong nhu hòa, mặt mày ấm áp, đôi môi hơi nhạt màu, khi cắn vào có một chút lành lạnh, giống như ăn quả đông lạnh….Minh Trạm vừa nghĩ bậy vừa gật đầu giống như con gà mổ thóc, thỉnh thoảng lại nói một tiếng “À” “Đúng vậy” “Hóa ra là vậy” “Thì ra là thế”. Giả vờ hiểu biết, ra vẻ rất ham học hỏi.
Ngụy Ninh đang cầm cuộn tranh mà tán thưởng, “Mặc dù không có may mắn gặp được bút tích thật sự của Lan Đình, có thể cầm được bản mẫu mà đánh giá đã là quá may mắn rồi. Trong cung lưu giữ trử bản, trước kia ta may mắn được nhìn thấy, có thể xưng là uyển chuyển như gió, nét bút lả lướt. Phong tư của Lan Đình quả là tuyệt thế, thật sự làm người ta si mê.”
Minh Trạm bị Ngụy Ninh cho ăn dấm, ánh mắt quét vào chữ phúc kia một cái, nhịn không được mà nói, “Chẳng phải là chữ phúc hay sao? Sau này ta cũng viết cho ngươi một bức, lúc đó phải gọi là bay nhanh như hồng nhạn, uyển chuyển như du long, rực rỡ như thu cúc, tươi tốt như xuân tùng.” Minh Trạm đắc ý hỏi Ngụy Ninh, “Nói vậy có đúng không?”
Ngụy Ninh bật cười, “Chữ viết của ngươi mặc dù như cua bò, bất quá với địa vị của mình, ngươi kiên quyết nói rằng bản thân có tiêu chuẩn của quân vương, có lẽ cũng sẽ không có ai dám bác bỏ ý kiến của ngươi đâu.” Ngụy Ninh quả thật yêu thích không buông tay, “Chữ phúc này ngươi thật sự tặng cho ta ư?”
Thứ này vô cùng quý giá trong mắt của Ngụy Ninh, trong khi Minh Trạm chỉ cảm thấy bình thường, bất quá không lợi dụng một chút thì thật không phù hợp với tính cách của hắn, bèn nhân cơ hội đàm điều kiện, “Tối nay ngươi cho ta làm thì ta mới tặng cho ngươi.”
Ngụy Ninh lập tức gạt tay xuống, chế nhạo Minh Trạm, “Nếu như vậy ngày mai ta mang đến một thùng cho ngươi, mỗi ngày ngươi để ta thượng ngươi là được.”
“A Ninh, ngày hôm qua ngươi được thượng ta, ít nhất cũng phải luân phiên chứ.” Võ thuật của Minh Trạm cực kém cỏi, đành phải nhún nhường với Ngụy Ninh, liên tiếp dùng đôi mắt ti hí tội nghiệp nhìn Ngụy Ninh.
Tâm can của Ngụy Ninh trở nên mềm nhũn, hắn thở dài, “Được rồi, mỗi người một lần, luân phiên thay đổi.”
Minh Trạm nhất thời không còn tâm tư xem tranh, bèn lôi kéo Ngụy Ninh, “Mấy thứ này khi nào xem chẳng được, sắp đến chính ngọ rồi, chúng ta đi dùng bữa trước đi.”
Còn chưa chờ Minh Trạm kéo Ngụy Ninh ra ngoài thì Phương Thanh đã chậm rãi tiến đến bẩm báo, “Điện hạ, thế tử của Phúc thân vương tiến đến cầu kiến, đang khóc lóc ở tiểu thính.” (phòng khách nhỏ)
Phúc thân vương chỉ có một nam một nữ, vì Phúc thân vương không bận tâm đến triều chính cho nên vị thế tử này cũng rất nhàn nhã phong lưu, chẳng qua Minh Trạm và hắn thật sự không thân quen, vì sao ngọn gió nào lại thổi đến cửa như vậy, Minh Trạm hỏi, “Có chuyện gì?”
“Thế tử Phúc thân vương không nói với nô tài, nhưng nhìn thấy đôi mắt sưng to như hai quả đào của thế tử, lúc này vẫn còn đang rơi lệ, liên tiếp ầm ĩ đòi gặp điện hạ.” Phương Thanh nói.
“Ngươi đi gặp thế tử Phúc thân vương trước đi, e là có chuyện gấp.” Ngụy Ninh lên tiếng.
Chính sự quan trọng hơn, Minh Trạm không đến mức mắt hoa tai ù mà vì chuyện tư bỏ rơi chuyện công, liền nhanh chóng đến tiểu thính gặp khách.
Minh Trạm vừa bước chân vào tiểu thính thì thế tử Phúc thân vương đã nhào về phía hắn, tuổi của hắn lớn hơn Minh Trạm, vóc dáng cũng hùng vĩ hơn Minh Trạm, suýt nữa đã đè Minh Trạm xuống sàn, Phương Thanh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Minh Trạm từ phía sau, hai tiểu nội thị cũng kịp phụ giúp một tay nên Minh Trạm mới không bị mất mặt.
“Minh Ngọc ca, ngươi sao vậy?” Minh Trạm liên mồm hỏi.
Thế tử Phúc thân vương tên là Phượng Minh Ngọc, đôi mắt như hai trái đào dập, thấy Minh Trạm giống như cứu tinh, bắt lấy tay của Minh Trạm rồi kinh hoàng kêu to, “Minh Trạm, ngươi nên cứu phụ vương đi!”
“Minh Ngọc ca làm sao vậy, ai bất kính với Vương bá?” Minh Trạm dùng sức một chút, cầm lấy cổ tay của Phượng Minh Ngọc rồi dẫn đến bên ghế để ngồi xuống, chính mình cũng an tọa, ho nhẹ vài tiếng.
Phượng Minh Ngọc rưng rưng, “Minh Trạm, vài vị đại thần tháp tùng thánh giá đã trở lại,mang theo thủ dụ của Hoàng thượng. Phía trên, phía trên.” Phượng Minh Ngọc thật sự khó có thể mở miệng, ánh mắt đỏ hoe chảy vài giọt lệ, tiếp tục nói, “Phía trên thủ dụ có nói muốn lập phụ vương kế vị, để cho phụ vương đăng cơ.”
Minh Trạm bị tin tức này gây kinh ngạc, nói không nên lời, nhìn Phượng Minh Ngọc một cách không tưởng tượng nổi, Phượng Minh Ngọc nghiến răng nghiến lợi, “Làm sao có thể xảy ra chuyện này cơ chứ? Hoàng thượng có bốn vị hoàng tử, cho dù không nói đến hoàng tử, Hoàng thượng và Trấn Nam Vương thúc là thân huynh đệ, quan hệ từ trước đến nay luôn thân mật, còn có huynh đệ các ngươi nữa. Cho dù như thế nào thì cũng không đến phiên phụ vương của ta….Đám thần tử đáng bị đâm ngàn đao kia không bảo đảm an nguy của Hoàng thượng, nay trở về còn muốn hại phụ vương của ta, đây là muốn trí nhà của ta vào chỗ chết mà….Minh Trạm, ta cầu ngươi đi nói một lời công đạo….Ngay cả các đại thần trong triều mà Phụ vương của ta cũng chẳng biết hết mặt mũi, phụ vương, phụ vương thật sự không muốn bất kính a!”
Phượng Minh Ngọc khóc lóc thảm thương một hồi, Minh Trạm cúi mắt xuống, lẳng lặng cân nhắc, đối với Phượng Minh Ngọc, “Minh Ngọc ca không cần nghĩ nhiều, ngươi cứ về phủ trước mà phụng dưỡng Vương bá, đừng để cho Vương bá xảy ra chuyện gì bất trắc.”
Phượng Minh Ngọc bất chấp dung nhan, qua loa lau lệ rồi nói, “Phụ vương nghe tin liền đòi tự sát để giữ thân trong sạch, cũng may được mẫu thân ngăn cản, hiện tại mẫu thân và muội muội đều canh giữ bên cạnh phụ vương. Minh Trạm, ta cũng không quen biết đại thần trong triều, nay đành cầu ngươi nể mặt tổ tông của chúng ta mà nói một câu công đạo.”
Phượng Minh Ngọc vẫn chưa dứt lời thì nội thị trong cung đã tiến đến thỉnh Minh Trạm tiến cung nghị sự.
Minh Trạm nói, “Nếu thuận tiện thì không bằng Minh Ngọc ca cùng ta tiến cung, cũng có thể phân trần một hai.” Đối với việc Phượng Minh Ngọc đến đây thì Minh Trạm chẳng hề cảm thấy vui vẻ, hắn và Phúc thân vương không có giao tình sâu đậm, bất quá chỉ là nể mặt mà thôi. Hơn nữa, mấu chốt chính là Trấn Nam Vương phủ của bọn họ mặc dù thân cận với hoàng thất, nhưng cũng không phải là một phần của hoàng thất, nếu không phải ngự giá gặp chuyện bất trắc thì không đến phiên Minh Trạm đến đế đô để nhúng một tay vào. Thái độ của đế đô đối với Trấn Nam Vương phủ từ trước đến này đều là mượn sức và phòng bị cùng tồn tại, trong tình thế như vậy, Phượng Minh Ngọc không đến quý phủ của hoàng tử mà lại tiến đến Trấn Nam Vương phủ của hắn, quả thật là đáng chết!
Minh Trạm đứng trong phòng, hai tay giang ra, để thị nữ hầu hạ hắn thay đại lễ phục.
“A Ninh, ta nghĩ rằng thái giám cũng đã đến phủ của ngươi, ở chỗ của ta có quan phục của ngươi, ngươi cũng thay đổi đi rồi cùng ta tiến cung.” Minh Trạm nói, “Xem ra tình cảnh của Hoàng bá phụ và phụ vương cũng không quá tốt.”
Ngụy Ninh gật đầu, nói với Minh Trạm, “Chuyện của Phúc thân vương, trong lòng của ngươi phải có tính toán trước.” Sau đó đi theo thị nữ thay đổi quan phục.
Phạm Duy đứng bên cạnh nói, “Điện hạ, Trấn Nam Vương phủ của chúng ta là một nhánh gần của hoàng thất, Vương gia và Hoàng thượng là thân huynh đệ, tính từ điểm này, dù sao chúng ta và đế đô cũng gần hơn Phúc thân vương phủ một tầng, điện hạ nhất định đừng mềm lòng.”
Minh Trạm cười lạnh, “Hắn hô vài tiếng, chẳng lẽ ta sẽ đứng bên phía hắn hay sao?” Hắn đang mơ à?
Phạm Duy và Phùng Trật cùng kêu lên, “Điện hạ thật anh minh.” Ngài đem trí tuệ của mình đặt lên người của Thừa Ân Hầu thì sẽ hoàn mỹ.
“Bất quá hiện tại cũng không đúng lúc, chết tiệt Phượng Minh Ngọc, ngươi phái người đi ra ngoài hỏi thăm thử xem, trước khi đến phủ của chúng ta thì hắn còn đi chỗ nào nữa?” Minh Trạm tiếp nhận đai lưng trong tay của thị nữ, tự mình thắt đai lưng, phân phó, “Còn có Phúc thân vương phủ, tăng thêm nhân thủ bên đó cho ta.” Hai huynh đệ kia làm gì mà lại phát ra thủ dụ như vậy cơ chứ! Nguyễn Hồng Phi chết tiệt, Minh Trạm nói, “Phát thủ dụ của ta, đi Bắc Uy Hầu phủ hỏi một chút, Bắc Uy Hầu phủ có nhận được lệnh tiến cung hay không, nếu không có thì bảo Bắc Uy Hầu phủ cầm thủ dụ của ta mà tiến cung.”
Phùng Trật vội vàng đi làm thủ dụ, Lê Băng ở bên cạnh Minh Trạm giả vờ giúp mặc trang phục, thì thầm bên tai của Minh Trạm, “Vĩnh Định Hầu cũng nhận được lệnh tiến cung.”
“Chuyện này cũng bình thường thôi.” Minh Trạm hỏi, “Trần Tứ Hiền thì sao?”
“Chức quan của Trần đại nhân không cao, trong tay chỉ có mấy nghìn người, vẫn chưa nhận được lệnh tiến cung.” Lê Băng trả lời.
Minh Trạm cũng không nhiều lời, Phùng Trật trình lên thủ dụ đã chuẩn bị tốt, Minh Trạm xem lướt qua rồi đóng một cái dấu, sau đó đợi Ngụy Ninh thu thập ổn thỏa liền cùng nhau đi ra ngoài.
Phượng Minh Ngọc cũng rửa mặt sạch sẽ, ánh mắt mặc dù vẫn sưng đỏ nhưng vẻ ngoài đã chỉnh tề hơn một chút, khi nhìn thấy Ngụy Ninh thì trên mặt không giấu được kinh ngạc, “Thừa Ân Hầu cũng ở đây à?”
“Bái kiến thế tử.” Ngụy Ninh thi lễ.
Phượng Minh Ngọc vội vàng đỡ lấy Ngụy Ninh, không để cho hắn thi lễ, lúc này mà Ngụy Ninh lại ở Trấn Nam Vương phủ, như vậy giao tình với Minh Trạm không hề bình thường. Dù là Phượng Minh Ngọc cũng phải cảm thán Thừa Ân Hầu thần thông quảng đại được Minh Trạm coi trọng.
Ba người cũng không nhiều lời, Minh Trạm và Ngụy Ninh ngồi xe ngựa, xe của Phượng Minh Ngọc theo sau, đoàn người chậm rãi tiến đến hoàng thành.
……..
P/S: Haizz, vì gia tộc mà Nguyễn Hầu dâng Hồng Phi cho thái tử, để thái tử làm nhục, như vậy Hầu gia mới có cớ đối nghịch với thái tử, cắt đứt quan hệ thông gia, sau này thái tử xảy ra chuyện gì thì cũng ko dính dáng đến Hầu gia. Cơ mà…lại đẩy Hồng Phi vào con đường chết. Tội cho bạn Phi….
Tiểu bảo bối Minh Trạm bị người ta thượng mà còn đi tặng quà lấy lòng người ta =.=, hạ thấp bản thân vậy em.
Minh Trạm là người rất có bản lĩnh, tuy rằng tài hoa của hắn thật bình thường, khi ở Vân Nam còn có chút lão thần không quen với thái độ và hành vi của Minh Trạm, sẽ dâng tấu chương sử dụng cổ văn uyển chuyển thâm sâu mà châm chọc hắn, Minh Trạm đọc xong cũng không hiểu lắm. Đương nhiên sau này mới hiểu, nhưng cùng lắm thì hắn cũng chỉ cười trừ mà thôi.
Bất quá Minh Trạm rất hiểu lòng người, hắn tặng người ta thứ gì thì luôn luôn là thứ thích hợp nhất.
Mặc dù Ngụy Ninh xuất thân hàn môn, nhưng thuở nhỏ đã tìm nơi nương tựa ở chỗ của Phượng Cảnh Nam, khi bé cũng được các lão sư học giả uyên bác dạy dỗ, lớn lên trong phủ hoàng tử cho nên kiến thức cũng không thua kém gì ai.
Minh Trạm ngồi bên cạnh bàn nghe Ngụy Ninh giảng giải thi họa, “Bức Lan Đình này tuy rằng là mô phỏng nhưng cũng rất hiếm thấy. Ngươi xem, lực cầm bút vững vàng, nét bút trầm ổn, Ngu Thế Nam được chân truyền từ Trí Vĩnh, phong vận của Ngụy Tấn thật sự là được thể hiện trọn vẹn.”
Minh Trạm cũng không hiểu lắm cách dùng bút này nọ, hắn đang nhìn chằm chằm một nửa bên mặt thanh tú của Ngụy Ninh, đường cong nhu hòa, mặt mày ấm áp, đôi môi hơi nhạt màu, khi cắn vào có một chút lành lạnh, giống như ăn quả đông lạnh….Minh Trạm vừa nghĩ bậy vừa gật đầu giống như con gà mổ thóc, thỉnh thoảng lại nói một tiếng “À” “Đúng vậy” “Hóa ra là vậy” “Thì ra là thế”. Giả vờ hiểu biết, ra vẻ rất ham học hỏi.
Ngụy Ninh đang cầm cuộn tranh mà tán thưởng, “Mặc dù không có may mắn gặp được bút tích thật sự của Lan Đình, có thể cầm được bản mẫu mà đánh giá đã là quá may mắn rồi. Trong cung lưu giữ trử bản, trước kia ta may mắn được nhìn thấy, có thể xưng là uyển chuyển như gió, nét bút lả lướt. Phong tư của Lan Đình quả là tuyệt thế, thật sự làm người ta si mê.”
Minh Trạm bị Ngụy Ninh cho ăn dấm, ánh mắt quét vào chữ phúc kia một cái, nhịn không được mà nói, “Chẳng phải là chữ phúc hay sao? Sau này ta cũng viết cho ngươi một bức, lúc đó phải gọi là bay nhanh như hồng nhạn, uyển chuyển như du long, rực rỡ như thu cúc, tươi tốt như xuân tùng.” Minh Trạm đắc ý hỏi Ngụy Ninh, “Nói vậy có đúng không?”
Ngụy Ninh bật cười, “Chữ viết của ngươi mặc dù như cua bò, bất quá với địa vị của mình, ngươi kiên quyết nói rằng bản thân có tiêu chuẩn của quân vương, có lẽ cũng sẽ không có ai dám bác bỏ ý kiến của ngươi đâu.” Ngụy Ninh quả thật yêu thích không buông tay, “Chữ phúc này ngươi thật sự tặng cho ta ư?”
Thứ này vô cùng quý giá trong mắt của Ngụy Ninh, trong khi Minh Trạm chỉ cảm thấy bình thường, bất quá không lợi dụng một chút thì thật không phù hợp với tính cách của hắn, bèn nhân cơ hội đàm điều kiện, “Tối nay ngươi cho ta làm thì ta mới tặng cho ngươi.”
Ngụy Ninh lập tức gạt tay xuống, chế nhạo Minh Trạm, “Nếu như vậy ngày mai ta mang đến một thùng cho ngươi, mỗi ngày ngươi để ta thượng ngươi là được.”
“A Ninh, ngày hôm qua ngươi được thượng ta, ít nhất cũng phải luân phiên chứ.” Võ thuật của Minh Trạm cực kém cỏi, đành phải nhún nhường với Ngụy Ninh, liên tiếp dùng đôi mắt ti hí tội nghiệp nhìn Ngụy Ninh.
Tâm can của Ngụy Ninh trở nên mềm nhũn, hắn thở dài, “Được rồi, mỗi người một lần, luân phiên thay đổi.”
Minh Trạm nhất thời không còn tâm tư xem tranh, bèn lôi kéo Ngụy Ninh, “Mấy thứ này khi nào xem chẳng được, sắp đến chính ngọ rồi, chúng ta đi dùng bữa trước đi.”
Còn chưa chờ Minh Trạm kéo Ngụy Ninh ra ngoài thì Phương Thanh đã chậm rãi tiến đến bẩm báo, “Điện hạ, thế tử của Phúc thân vương tiến đến cầu kiến, đang khóc lóc ở tiểu thính.” (phòng khách nhỏ)
Phúc thân vương chỉ có một nam một nữ, vì Phúc thân vương không bận tâm đến triều chính cho nên vị thế tử này cũng rất nhàn nhã phong lưu, chẳng qua Minh Trạm và hắn thật sự không thân quen, vì sao ngọn gió nào lại thổi đến cửa như vậy, Minh Trạm hỏi, “Có chuyện gì?”
“Thế tử Phúc thân vương không nói với nô tài, nhưng nhìn thấy đôi mắt sưng to như hai quả đào của thế tử, lúc này vẫn còn đang rơi lệ, liên tiếp ầm ĩ đòi gặp điện hạ.” Phương Thanh nói.
“Ngươi đi gặp thế tử Phúc thân vương trước đi, e là có chuyện gấp.” Ngụy Ninh lên tiếng.
Chính sự quan trọng hơn, Minh Trạm không đến mức mắt hoa tai ù mà vì chuyện tư bỏ rơi chuyện công, liền nhanh chóng đến tiểu thính gặp khách.
Minh Trạm vừa bước chân vào tiểu thính thì thế tử Phúc thân vương đã nhào về phía hắn, tuổi của hắn lớn hơn Minh Trạm, vóc dáng cũng hùng vĩ hơn Minh Trạm, suýt nữa đã đè Minh Trạm xuống sàn, Phương Thanh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Minh Trạm từ phía sau, hai tiểu nội thị cũng kịp phụ giúp một tay nên Minh Trạm mới không bị mất mặt.
“Minh Ngọc ca, ngươi sao vậy?” Minh Trạm liên mồm hỏi.
Thế tử Phúc thân vương tên là Phượng Minh Ngọc, đôi mắt như hai trái đào dập, thấy Minh Trạm giống như cứu tinh, bắt lấy tay của Minh Trạm rồi kinh hoàng kêu to, “Minh Trạm, ngươi nên cứu phụ vương đi!”
“Minh Ngọc ca làm sao vậy, ai bất kính với Vương bá?” Minh Trạm dùng sức một chút, cầm lấy cổ tay của Phượng Minh Ngọc rồi dẫn đến bên ghế để ngồi xuống, chính mình cũng an tọa, ho nhẹ vài tiếng.
Phượng Minh Ngọc rưng rưng, “Minh Trạm, vài vị đại thần tháp tùng thánh giá đã trở lại,mang theo thủ dụ của Hoàng thượng. Phía trên, phía trên.” Phượng Minh Ngọc thật sự khó có thể mở miệng, ánh mắt đỏ hoe chảy vài giọt lệ, tiếp tục nói, “Phía trên thủ dụ có nói muốn lập phụ vương kế vị, để cho phụ vương đăng cơ.”
Minh Trạm bị tin tức này gây kinh ngạc, nói không nên lời, nhìn Phượng Minh Ngọc một cách không tưởng tượng nổi, Phượng Minh Ngọc nghiến răng nghiến lợi, “Làm sao có thể xảy ra chuyện này cơ chứ? Hoàng thượng có bốn vị hoàng tử, cho dù không nói đến hoàng tử, Hoàng thượng và Trấn Nam Vương thúc là thân huynh đệ, quan hệ từ trước đến nay luôn thân mật, còn có huynh đệ các ngươi nữa. Cho dù như thế nào thì cũng không đến phiên phụ vương của ta….Đám thần tử đáng bị đâm ngàn đao kia không bảo đảm an nguy của Hoàng thượng, nay trở về còn muốn hại phụ vương của ta, đây là muốn trí nhà của ta vào chỗ chết mà….Minh Trạm, ta cầu ngươi đi nói một lời công đạo….Ngay cả các đại thần trong triều mà Phụ vương của ta cũng chẳng biết hết mặt mũi, phụ vương, phụ vương thật sự không muốn bất kính a!”bg-ssp-{height:px}
Phượng Minh Ngọc khóc lóc thảm thương một hồi, Minh Trạm cúi mắt xuống, lẳng lặng cân nhắc, đối với Phượng Minh Ngọc, “Minh Ngọc ca không cần nghĩ nhiều, ngươi cứ về phủ trước mà phụng dưỡng Vương bá, đừng để cho Vương bá xảy ra chuyện gì bất trắc.”
Phượng Minh Ngọc bất chấp dung nhan, qua loa lau lệ rồi nói, “Phụ vương nghe tin liền đòi tự sát để giữ thân trong sạch, cũng may được mẫu thân ngăn cản, hiện tại mẫu thân và muội muội đều canh giữ bên cạnh phụ vương. Minh Trạm, ta cũng không quen biết đại thần trong triều, nay đành cầu ngươi nể mặt tổ tông của chúng ta mà nói một câu công đạo.”
Phượng Minh Ngọc vẫn chưa dứt lời thì nội thị trong cung đã tiến đến thỉnh Minh Trạm tiến cung nghị sự.
Minh Trạm nói, “Nếu thuận tiện thì không bằng Minh Ngọc ca cùng ta tiến cung, cũng có thể phân trần một hai.” Đối với việc Phượng Minh Ngọc đến đây thì Minh Trạm chẳng hề cảm thấy vui vẻ, hắn và Phúc thân vương không có giao tình sâu đậm, bất quá chỉ là nể mặt mà thôi. Hơn nữa, mấu chốt chính là Trấn Nam Vương phủ của bọn họ mặc dù thân cận với hoàng thất, nhưng cũng không phải là một phần của hoàng thất, nếu không phải ngự giá gặp chuyện bất trắc thì không đến phiên Minh Trạm đến đế đô để nhúng một tay vào. Thái độ của đế đô đối với Trấn Nam Vương phủ từ trước đến này đều là mượn sức và phòng bị cùng tồn tại, trong tình thế như vậy, Phượng Minh Ngọc không đến quý phủ của hoàng tử mà lại tiến đến Trấn Nam Vương phủ của hắn, quả thật là đáng chết!
Minh Trạm đứng trong phòng, hai tay giang ra, để thị nữ hầu hạ hắn thay đại lễ phục.
“A Ninh, ta nghĩ rằng thái giám cũng đã đến phủ của ngươi, ở chỗ của ta có quan phục của ngươi, ngươi cũng thay đổi đi rồi cùng ta tiến cung.” Minh Trạm nói, “Xem ra tình cảnh của Hoàng bá phụ và phụ vương cũng không quá tốt.”
Ngụy Ninh gật đầu, nói với Minh Trạm, “Chuyện của Phúc thân vương, trong lòng của ngươi phải có tính toán trước.” Sau đó đi theo thị nữ thay đổi quan phục.
Phạm Duy đứng bên cạnh nói, “Điện hạ, Trấn Nam Vương phủ của chúng ta là một nhánh gần của hoàng thất, Vương gia và Hoàng thượng là thân huynh đệ, tính từ điểm này, dù sao chúng ta và đế đô cũng gần hơn Phúc thân vương phủ một tầng, điện hạ nhất định đừng mềm lòng.”
Minh Trạm cười lạnh, “Hắn hô vài tiếng, chẳng lẽ ta sẽ đứng bên phía hắn hay sao?” Hắn đang mơ à?
Phạm Duy và Phùng Trật cùng kêu lên, “Điện hạ thật anh minh.” Ngài đem trí tuệ của mình đặt lên người của Thừa Ân Hầu thì sẽ hoàn mỹ.
“Bất quá hiện tại cũng không đúng lúc, chết tiệt Phượng Minh Ngọc, ngươi phái người đi ra ngoài hỏi thăm thử xem, trước khi đến phủ của chúng ta thì hắn còn đi chỗ nào nữa?” Minh Trạm tiếp nhận đai lưng trong tay của thị nữ, tự mình thắt đai lưng, phân phó, “Còn có Phúc thân vương phủ, tăng thêm nhân thủ bên đó cho ta.” Hai huynh đệ kia làm gì mà lại phát ra thủ dụ như vậy cơ chứ! Nguyễn Hồng Phi chết tiệt, Minh Trạm nói, “Phát thủ dụ của ta, đi Bắc Uy Hầu phủ hỏi một chút, Bắc Uy Hầu phủ có nhận được lệnh tiến cung hay không, nếu không có thì bảo Bắc Uy Hầu phủ cầm thủ dụ của ta mà tiến cung.”
Phùng Trật vội vàng đi làm thủ dụ, Lê Băng ở bên cạnh Minh Trạm giả vờ giúp mặc trang phục, thì thầm bên tai của Minh Trạm, “Vĩnh Định Hầu cũng nhận được lệnh tiến cung.”
“Chuyện này cũng bình thường thôi.” Minh Trạm hỏi, “Trần Tứ Hiền thì sao?”
“Chức quan của Trần đại nhân không cao, trong tay chỉ có mấy nghìn người, vẫn chưa nhận được lệnh tiến cung.” Lê Băng trả lời.
Minh Trạm cũng không nhiều lời, Phùng Trật trình lên thủ dụ đã chuẩn bị tốt, Minh Trạm xem lướt qua rồi đóng một cái dấu, sau đó đợi Ngụy Ninh thu thập ổn thỏa liền cùng nhau đi ra ngoài.
Phượng Minh Ngọc cũng rửa mặt sạch sẽ, ánh mắt mặc dù vẫn sưng đỏ nhưng vẻ ngoài đã chỉnh tề hơn một chút, khi nhìn thấy Ngụy Ninh thì trên mặt không giấu được kinh ngạc, “Thừa Ân Hầu cũng ở đây à?”
“Bái kiến thế tử.” Ngụy Ninh thi lễ.
Phượng Minh Ngọc vội vàng đỡ lấy Ngụy Ninh, không để cho hắn thi lễ, lúc này mà Ngụy Ninh lại ở Trấn Nam Vương phủ, như vậy giao tình với Minh Trạm không hề bình thường. Dù là Phượng Minh Ngọc cũng phải cảm thán Thừa Ân Hầu thần thông quảng đại được Minh Trạm coi trọng.
Ba người cũng không nhiều lời, Minh Trạm và Ngụy Ninh ngồi xe ngựa, xe của Phượng Minh Ngọc theo sau, đoàn người chậm rãi tiến đến hoàng thành.
……..
P/S: Haizz, vì gia tộc mà Nguyễn Hầu dâng Hồng Phi cho thái tử, để thái tử làm nhục, như vậy Hầu gia mới có cớ đối nghịch với thái tử, cắt đứt quan hệ thông gia, sau này thái tử xảy ra chuyện gì thì cũng ko dính dáng đến Hầu gia. Cơ mà…lại đẩy Hồng Phi vào con đường chết. Tội cho bạn Phi….
Tiểu bảo bối Minh Trạm bị người ta thượng mà còn đi tặng quà lấy lòng người ta =.=, hạ thấp bản thân vậy em.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Minh Trạm là người rất có bản lĩnh, tuy rằng tài hoa của hắn thật bình thường, khi ở Vân Nam còn có chút lão thần không quen với thái độ và hành vi của Minh Trạm, sẽ dâng tấu chương sử dụng cổ văn uyển chuyển thâm sâu mà châm chọc hắn, Minh Trạm đọc xong cũng không hiểu lắm. Đương nhiên sau này mới hiểu, nhưng cùng lắm thì hắn cũng chỉ cười trừ mà thôi.
Bất quá Minh Trạm rất hiểu lòng người, hắn tặng người ta thứ gì thì luôn luôn là thứ thích hợp nhất.
Mặc dù Ngụy Ninh xuất thân hàn môn, nhưng thuở nhỏ đã tìm nơi nương tựa ở chỗ của Phượng Cảnh Nam, khi bé cũng được các lão sư học giả uyên bác dạy dỗ, lớn lên trong phủ hoàng tử cho nên kiến thức cũng không thua kém gì ai.
Minh Trạm ngồi bên cạnh bàn nghe Ngụy Ninh giảng giải thi họa, “Bức Lan Đình này tuy rằng là mô phỏng nhưng cũng rất hiếm thấy. Ngươi xem, lực cầm bút vững vàng, nét bút trầm ổn, Ngu Thế Nam được chân truyền từ Trí Vĩnh, phong vận của Ngụy Tấn thật sự là được thể hiện trọn vẹn.”
Minh Trạm cũng không hiểu lắm cách dùng bút này nọ, hắn đang nhìn chằm chằm một nửa bên mặt thanh tú của Ngụy Ninh, đường cong nhu hòa, mặt mày ấm áp, đôi môi hơi nhạt màu, khi cắn vào có một chút lành lạnh, giống như ăn quả đông lạnh….Minh Trạm vừa nghĩ bậy vừa gật đầu giống như con gà mổ thóc, thỉnh thoảng lại nói một tiếng “À” “Đúng vậy” “Hóa ra là vậy” “Thì ra là thế”. Giả vờ hiểu biết, ra vẻ rất ham học hỏi.
Ngụy Ninh đang cầm cuộn tranh mà tán thưởng, “Mặc dù không có may mắn gặp được bút tích thật sự của Lan Đình, có thể cầm được bản mẫu mà đánh giá đã là quá may mắn rồi. Trong cung lưu giữ trử bản, trước kia ta may mắn được nhìn thấy, có thể xưng là uyển chuyển như gió, nét bút lả lướt. Phong tư của Lan Đình quả là tuyệt thế, thật sự làm người ta si mê.”
Minh Trạm bị Ngụy Ninh cho ăn dấm, ánh mắt quét vào chữ phúc kia một cái, nhịn không được mà nói, “Chẳng phải là chữ phúc hay sao? Sau này ta cũng viết cho ngươi một bức, lúc đó phải gọi là bay nhanh như hồng nhạn, uyển chuyển như du long, rực rỡ như thu cúc, tươi tốt như xuân tùng.” Minh Trạm đắc ý hỏi Ngụy Ninh, “Nói vậy có đúng không?”
Ngụy Ninh bật cười, “Chữ viết của ngươi mặc dù như cua bò, bất quá với địa vị của mình, ngươi kiên quyết nói rằng bản thân có tiêu chuẩn của quân vương, có lẽ cũng sẽ không có ai dám bác bỏ ý kiến của ngươi đâu.” Ngụy Ninh quả thật yêu thích không buông tay, “Chữ phúc này ngươi thật sự tặng cho ta ư?”
Thứ này vô cùng quý giá trong mắt của Ngụy Ninh, trong khi Minh Trạm chỉ cảm thấy bình thường, bất quá không lợi dụng một chút thì thật không phù hợp với tính cách của hắn, bèn nhân cơ hội đàm điều kiện, “Tối nay ngươi cho ta làm thì ta mới tặng cho ngươi.”
Ngụy Ninh lập tức gạt tay xuống, chế nhạo Minh Trạm, “Nếu như vậy ngày mai ta mang đến một thùng cho ngươi, mỗi ngày ngươi để ta thượng ngươi là được.”
“A Ninh, ngày hôm qua ngươi được thượng ta, ít nhất cũng phải luân phiên chứ.” Võ thuật của Minh Trạm cực kém cỏi, đành phải nhún nhường với Ngụy Ninh, liên tiếp dùng đôi mắt ti hí tội nghiệp nhìn Ngụy Ninh.
Tâm can của Ngụy Ninh trở nên mềm nhũn, hắn thở dài, “Được rồi, mỗi người một lần, luân phiên thay đổi.”
Minh Trạm nhất thời không còn tâm tư xem tranh, bèn lôi kéo Ngụy Ninh, “Mấy thứ này khi nào xem chẳng được, sắp đến chính ngọ rồi, chúng ta đi dùng bữa trước đi.”
Còn chưa chờ Minh Trạm kéo Ngụy Ninh ra ngoài thì Phương Thanh đã chậm rãi tiến đến bẩm báo, “Điện hạ, thế tử của Phúc thân vương tiến đến cầu kiến, đang khóc lóc ở tiểu thính.” (phòng khách nhỏ)
Phúc thân vương chỉ có một nam một nữ, vì Phúc thân vương không bận tâm đến triều chính cho nên vị thế tử này cũng rất nhàn nhã phong lưu, chẳng qua Minh Trạm và hắn thật sự không thân quen, vì sao ngọn gió nào lại thổi đến cửa như vậy, Minh Trạm hỏi, “Có chuyện gì?”
“Thế tử Phúc thân vương không nói với nô tài, nhưng nhìn thấy đôi mắt sưng to như hai quả đào của thế tử, lúc này vẫn còn đang rơi lệ, liên tiếp ầm ĩ đòi gặp điện hạ.” Phương Thanh nói.
“Ngươi đi gặp thế tử Phúc thân vương trước đi, e là có chuyện gấp.” Ngụy Ninh lên tiếng.
Chính sự quan trọng hơn, Minh Trạm không đến mức mắt hoa tai ù mà vì chuyện tư bỏ rơi chuyện công, liền nhanh chóng đến tiểu thính gặp khách.
Minh Trạm vừa bước chân vào tiểu thính thì thế tử Phúc thân vương đã nhào về phía hắn, tuổi của hắn lớn hơn Minh Trạm, vóc dáng cũng hùng vĩ hơn Minh Trạm, suýt nữa đã đè Minh Trạm xuống sàn, Phương Thanh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Minh Trạm từ phía sau, hai tiểu nội thị cũng kịp phụ giúp một tay nên Minh Trạm mới không bị mất mặt.
“Minh Ngọc ca, ngươi sao vậy?” Minh Trạm liên mồm hỏi.
Thế tử Phúc thân vương tên là Phượng Minh Ngọc, đôi mắt như hai trái đào dập, thấy Minh Trạm giống như cứu tinh, bắt lấy tay của Minh Trạm rồi kinh hoàng kêu to, “Minh Trạm, ngươi nên cứu phụ vương đi!”
“Minh Ngọc ca làm sao vậy, ai bất kính với Vương bá?” Minh Trạm dùng sức một chút, cầm lấy cổ tay của Phượng Minh Ngọc rồi dẫn đến bên ghế để ngồi xuống, chính mình cũng an tọa, ho nhẹ vài tiếng.
Phượng Minh Ngọc rưng rưng, “Minh Trạm, vài vị đại thần tháp tùng thánh giá đã trở lại,mang theo thủ dụ của Hoàng thượng. Phía trên, phía trên.” Phượng Minh Ngọc thật sự khó có thể mở miệng, ánh mắt đỏ hoe chảy vài giọt lệ, tiếp tục nói, “Phía trên thủ dụ có nói muốn lập phụ vương kế vị, để cho phụ vương đăng cơ.”
Minh Trạm bị tin tức này gây kinh ngạc, nói không nên lời, nhìn Phượng Minh Ngọc một cách không tưởng tượng nổi, Phượng Minh Ngọc nghiến răng nghiến lợi, “Làm sao có thể xảy ra chuyện này cơ chứ? Hoàng thượng có bốn vị hoàng tử, cho dù không nói đến hoàng tử, Hoàng thượng và Trấn Nam Vương thúc là thân huynh đệ, quan hệ từ trước đến nay luôn thân mật, còn có huynh đệ các ngươi nữa. Cho dù như thế nào thì cũng không đến phiên phụ vương của ta….Đám thần tử đáng bị đâm ngàn đao kia không bảo đảm an nguy của Hoàng thượng, nay trở về còn muốn hại phụ vương của ta, đây là muốn trí nhà của ta vào chỗ chết mà….Minh Trạm, ta cầu ngươi đi nói một lời công đạo….Ngay cả các đại thần trong triều mà Phụ vương của ta cũng chẳng biết hết mặt mũi, phụ vương, phụ vương thật sự không muốn bất kính a!”
Phượng Minh Ngọc khóc lóc thảm thương một hồi, Minh Trạm cúi mắt xuống, lẳng lặng cân nhắc, đối với Phượng Minh Ngọc, “Minh Ngọc ca không cần nghĩ nhiều, ngươi cứ về phủ trước mà phụng dưỡng Vương bá, đừng để cho Vương bá xảy ra chuyện gì bất trắc.”
Phượng Minh Ngọc bất chấp dung nhan, qua loa lau lệ rồi nói, “Phụ vương nghe tin liền đòi tự sát để giữ thân trong sạch, cũng may được mẫu thân ngăn cản, hiện tại mẫu thân và muội muội đều canh giữ bên cạnh phụ vương. Minh Trạm, ta cũng không quen biết đại thần trong triều, nay đành cầu ngươi nể mặt tổ tông của chúng ta mà nói một câu công đạo.”
Phượng Minh Ngọc vẫn chưa dứt lời thì nội thị trong cung đã tiến đến thỉnh Minh Trạm tiến cung nghị sự.
Minh Trạm nói, “Nếu thuận tiện thì không bằng Minh Ngọc ca cùng ta tiến cung, cũng có thể phân trần một hai.” Đối với việc Phượng Minh Ngọc đến đây thì Minh Trạm chẳng hề cảm thấy vui vẻ, hắn và Phúc thân vương không có giao tình sâu đậm, bất quá chỉ là nể mặt mà thôi. Hơn nữa, mấu chốt chính là Trấn Nam Vương phủ của bọn họ mặc dù thân cận với hoàng thất, nhưng cũng không phải là một phần của hoàng thất, nếu không phải ngự giá gặp chuyện bất trắc thì không đến phiên Minh Trạm đến đế đô để nhúng một tay vào. Thái độ của đế đô đối với Trấn Nam Vương phủ từ trước đến này đều là mượn sức và phòng bị cùng tồn tại, trong tình thế như vậy, Phượng Minh Ngọc không đến quý phủ của hoàng tử mà lại tiến đến Trấn Nam Vương phủ của hắn, quả thật là đáng chết!
Minh Trạm đứng trong phòng, hai tay giang ra, để thị nữ hầu hạ hắn thay đại lễ phục.
“A Ninh, ta nghĩ rằng thái giám cũng đã đến phủ của ngươi, ở chỗ của ta có quan phục của ngươi, ngươi cũng thay đổi đi rồi cùng ta tiến cung.” Minh Trạm nói, “Xem ra tình cảnh của Hoàng bá phụ và phụ vương cũng không quá tốt.”
Ngụy Ninh gật đầu, nói với Minh Trạm, “Chuyện của Phúc thân vương, trong lòng của ngươi phải có tính toán trước.” Sau đó đi theo thị nữ thay đổi quan phục.
Phạm Duy đứng bên cạnh nói, “Điện hạ, Trấn Nam Vương phủ của chúng ta là một nhánh gần của hoàng thất, Vương gia và Hoàng thượng là thân huynh đệ, tính từ điểm này, dù sao chúng ta và đế đô cũng gần hơn Phúc thân vương phủ một tầng, điện hạ nhất định đừng mềm lòng.”
Minh Trạm cười lạnh, “Hắn hô vài tiếng, chẳng lẽ ta sẽ đứng bên phía hắn hay sao?” Hắn đang mơ à?
Phạm Duy và Phùng Trật cùng kêu lên, “Điện hạ thật anh minh.” Ngài đem trí tuệ của mình đặt lên người của Thừa Ân Hầu thì sẽ hoàn mỹ.
“Bất quá hiện tại cũng không đúng lúc, chết tiệt Phượng Minh Ngọc, ngươi phái người đi ra ngoài hỏi thăm thử xem, trước khi đến phủ của chúng ta thì hắn còn đi chỗ nào nữa?” Minh Trạm tiếp nhận đai lưng trong tay của thị nữ, tự mình thắt đai lưng, phân phó, “Còn có Phúc thân vương phủ, tăng thêm nhân thủ bên đó cho ta.” Hai huynh đệ kia làm gì mà lại phát ra thủ dụ như vậy cơ chứ! Nguyễn Hồng Phi chết tiệt, Minh Trạm nói, “Phát thủ dụ của ta, đi Bắc Uy Hầu phủ hỏi một chút, Bắc Uy Hầu phủ có nhận được lệnh tiến cung hay không, nếu không có thì bảo Bắc Uy Hầu phủ cầm thủ dụ của ta mà tiến cung.”
Phùng Trật vội vàng đi làm thủ dụ, Lê Băng ở bên cạnh Minh Trạm giả vờ giúp mặc trang phục, thì thầm bên tai của Minh Trạm, “Vĩnh Định Hầu cũng nhận được lệnh tiến cung.”
“Chuyện này cũng bình thường thôi.” Minh Trạm hỏi, “Trần Tứ Hiền thì sao?”
“Chức quan của Trần đại nhân không cao, trong tay chỉ có mấy nghìn người, vẫn chưa nhận được lệnh tiến cung.” Lê Băng trả lời.
Minh Trạm cũng không nhiều lời, Phùng Trật trình lên thủ dụ đã chuẩn bị tốt, Minh Trạm xem lướt qua rồi đóng một cái dấu, sau đó đợi Ngụy Ninh thu thập ổn thỏa liền cùng nhau đi ra ngoài.
Phượng Minh Ngọc cũng rửa mặt sạch sẽ, ánh mắt mặc dù vẫn sưng đỏ nhưng vẻ ngoài đã chỉnh tề hơn một chút, khi nhìn thấy Ngụy Ninh thì trên mặt không giấu được kinh ngạc, “Thừa Ân Hầu cũng ở đây à?”
“Bái kiến thế tử.” Ngụy Ninh thi lễ.
Phượng Minh Ngọc vội vàng đỡ lấy Ngụy Ninh, không để cho hắn thi lễ, lúc này mà Ngụy Ninh lại ở Trấn Nam Vương phủ, như vậy giao tình với Minh Trạm không hề bình thường. Dù là Phượng Minh Ngọc cũng phải cảm thán Thừa Ân Hầu thần thông quảng đại được Minh Trạm coi trọng.
Ba người cũng không nhiều lời, Minh Trạm và Ngụy Ninh ngồi xe ngựa, xe của Phượng Minh Ngọc theo sau, đoàn người chậm rãi tiến đến hoàng thành.
……..
P/S: Haizz, vì gia tộc mà Nguyễn Hầu dâng Hồng Phi cho thái tử, để thái tử làm nhục, như vậy Hầu gia mới có cớ đối nghịch với thái tử, cắt đứt quan hệ thông gia, sau này thái tử xảy ra chuyện gì thì cũng ko dính dáng đến Hầu gia. Cơ mà…lại đẩy Hồng Phi vào con đường chết. Tội cho bạn Phi….
Tiểu bảo bối Minh Trạm bị người ta thượng mà còn đi tặng quà lấy lòng người ta =.=, hạ thấp bản thân vậy em.