Nguyễn Hồng Phi lại nhận được thư của Minh Trạm, nay mỗi ngày đọc thư là một trong những lạc thú của hắn.
Minh Trạm viết nói:
Phi Phi thân ái:
Ta có chút không quen với quan hệ thân thích phức tạp của đế đô, Tương Nghi cô nãi nãi rất khó chơi, bà ấy lớn tuổi, thân phận lại cao, thật ra ta chỉ cần dùng một búa là có thể gõ chết bà ấy, chẳng qua về lâu về dài thì sẽ khiến hoàng thất mất tín nhiệm, làm hoàng đế cũng không thể trở thành người cô đơn.
Bà ấy nói rằng mẫu thân của ta ở trong cung không hợp quy củ, tuy rằng ta biết bà ấy đang giận cá chém thớt, bất quá ta vẫn đang rất tức giận. Đương niên bà ấy một lòng muốn gả khuê nữ cho phụ vương, nhưng e rằng phụ vương của ta chịu không nổi lão nhạc mẫu này cho nên mới không đồng ý. Bởi vì hiện tại mẫu thân ở Côn Minh, nên ta mới giao quyền chấp chưởng cung vụ cho bà ấy.
Mấy ngày qua, bà ấy xử sự rất công bằng, cũng không phải không có chỗ đáng khen.
Bà ấy có ơn đối với phụ hoàng, có ơn đối với Tiên đế, nhưng bà ấy có ơn đối với ta hay sao? Bà ấy chỉ ỷ vào quy củ của tổ tông cũng như cậy già lên mặt, ta cứ phải giải thích mãi về chuyện cải cách quy củ của phủ công chúa với bà ấy, nhưng bà ấy cũng không nể mặt ta.
Ta hy vọng chuyện này có thể do các công chúa cùng nhau dâng tấu chươn để triều đình thông qua. Đương nhiên ta cũng có tư tâm, ta hy vọng có thể được hoàng thất nhận thức sớm. Là thái tử, chỉ có danh phận là không đủ. Phụ hoàng đã bắt đầu ủy quyền cho ta, hắn thả ra dễ dàng nên ta tiếp nhận cũng có chút khó khăn. Tương Nghi cô nãi nãi hiểu được tâm tư của ta cho nên bà ấy cứ gây khó dễ cho ta.
Ta đang nghĩ, có lẽ ta trả giá chưa đủ, hoặc là quyền thế cung vụ không làm cho vị lão nhân này thỏa mãn, hoặc là bà ấy thật sự là thiết diện vô tư cũ kỹ cố chấp, hoặc là bà ấy thấy ta không vừa mắt….Nhưng ta không còn muốn nhịn bà ấy nữa.
Ta ghét mọi chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của ta, mặc dù bà ấy lớn tuổi, đức hạnh được mọi người kính trọng, nhưng ta vẫn quyết định làm ra một chút lợi hại cho bà ấy mở to con mắt mà nhìn. Bà ấy nghĩ rằng tùy ý chỉ điểm mẫu thân của ta thì ta sẽ không nổi giận hay sao? Bà ấy nghĩ rằng bà ấy là thứ gì cơ chứ? Có lẽ trước kia bà ấy thật sự là trân châu dưới biển sâu, bất quá ta cho rằng hiện tại bà ấy chỉ còn là con mắt cá mà thôi. Như vậy, ta phải làm cho con mắt cá này thấy rõ chân tướng—cái gì gọi là vua nào thần nấy.
Có đôi khi ta lại nghĩ, vì sao ta phải làm thái tử. Đương nhiên đây là kết quả mà mọi người thỏa hiệp với nhau. Kỳ thật ta cũng không thể trở thành một minh quân lý tưởng như Hoàng bá phụ. Ta chỉ hy vọng chính mình có thể cùng ngươi trải qua cuộc sống khoái hoạt hằng ngày mà thôi, cũng hy vọng mẫu thân có thể vui vẻ một chút. Ngươi cũng biết mẫu thân của ta là một nữ nhân không dễ dàng gì. Trước kia Tào Tháo có nói một câu danh ngôn thế này Thà rằng ta phụ người trong thiên hạ chứ không thể để người trong thiên hạ phụ ta. Ta không có can đảm như Tào Tháo, nhưng kỳ thật ta cũng là người rất ích kỷ. Nếu đã làm hoàng đế mà lại không khiến cho ta thoải mái thì làm hoàng đế có ý nghĩa gì đâu?
Hiện tại ta đã bắt đầu cân nhắc, nếu ta đăng cơ thì ta nhất định sẽ phong cho mẫu thân của ta làm Hoàng thái hậu, khi đó người như Tương Nghi đại công chúa sẽ xuất hiện rất nhiều. Kỳ thật các nàng cũng không phải phản đối mẫu thân của ta mà là đang hạn chế hoàng quyền của ta. Ta cũng không hy vọng sẽ xảy ra cục diện như vậy, cho nên, ta không muốn trì hoãn chuyện bên phía Giang Nam nữa, ta muốn nhanh chóng cho bọn họ biết thế nào là lợi hại.
Phụ hoàng khuyên ta không nên gấp gáp, triều lên ắt ngập thành. Hắn cũng không có ý quản chuyện này của Tương Nghi cô nãi nãi, nửa năm nay hắn đã dần dần để cho ta tự mình chấp chưởng triều chính. Kỳ thật hắn là một hoàng đế thật vĩ đại, lòng dạ của ta hoàn toàn thua xa phụ hoàng. Bất quá ta không tính làm hoàng đế quá lâu, chuyện này thật sự không dễ xơi. Nhưng cho dù ta chỉ làm hoàng đế một ngày thì quốc gia này sẽ do ta thống trị.
Hy vọng tiểu hoàng tôn lớn lên thì có thể đăng cơ, sau đó thừa dịp chúng ta còn trẻ, có thể ngao du thưởng thức non xanh nước biếc, tận hưởng mỹ cảnh của thiên hạ. Quan trọng nhất là có thể mỗi ngày thân thân thiết thiết.
Lạc khoản: Vô cùng tưởng niệm tiểu cúc hoa của Phi Phi, tiểu Minh ù ta chỉ là hơi béo một chút thôi nha.
Tiểu lưu manh. Nguyễn Hồng Phi tỏ ra khinh bỉ vọng tưởng của Minh Trạm. Nữ nhi của Tương Nghi đại công chúa là An Duyệt quận chúa, được gả cho An Định Hầu, An Định Hầu ít có tiền đồ trong triều đình, nay ở Dương Châu nhậm chức Diêm vận tư sứ.
Nguyễn Hồng Phi suy nghĩ một chút, mang theo ý cười mà hồi âm cho Minh Trạm.
Minh Trạm nhận được thư của Nguyễn Hồng Phi, sau đó đến Từ Ninh Cung thỉnh an chọc cười Ngụy thái hậu vui vẻ một lúc thì bỗng nhiên ngượng ngùng mở miệng nói với Ngụy thái hậu, “Hoàng tổ mẫu, ta muốn sử dụng vài cung nữ!”
Trong khoảng thời gian này Ngụy thái hậu ở chung với Minh Trạm rất hòa hợp, nghe như vậy thì lập tức nổi dậy hứng thú, bèn hỏi, “Sao thế? Người của ngươi không đủ dùng hay sao?”
“Ừm, thị nữ bên cạnh ta đến sang năm sẽ cho xuất cung.” Minh Trạm nói, “Ta muốn chuẩn bị vài cung nữ để các nàng dạy dỗ trước, về sau cũng sẽ quen thuộc hơn.”
“Hảo hài tử, chuyện này đâu cần ngươi phải bận tâm, ngươi chỉ cần để ý đến quốc gia đại sự đi, chuyện này cứ giao cho tổ mẫu.” Ngụy thái hậu vỗ ngực, tự đảm nhận trách nhiệm.
Minh Trạm kề sát vào tai của Ngụy thái hậu rồi thấp giọng nói, “Phải dễ nhìn, tính tình dịu dàng, lanh lợi.”
Ngụy thái hậu cười ha ha một trận rồi vỗ lưng Minh Trạm một cái, cũng giả vờ thần bí mà thấp giọng nói, “Biết rồi biết rồi, ngươi cứ yên tâm, nhất định sẽ chọn người tốt nhất cho ngươi.” fynnz.wordpress.com
“Ta chờ tin lành từ Hoàng tổ mẫu.” Minh Trạm mỉm cười, “Còn rất nhiều tấu chương chưa đọc, đợi đến chiều ta và phụ hoàng đến đây cùng Hoàng tổ mẫu và Tương Nghi bá tổ mẫu dùng vãn thiện.”
“Ừm, để ta dặn ngự trù phòng làm món chim cút chiên mà ngươi thích ăn.”
Minh Trạm vừa cười vừa rời khỏi Từ Ninh cung, rốt cục hắn cũng phát hiện điểm khả ái của Ngụy thái hậu. Vì sao Tương Nghi đại công chúa chỉ chiếu cố mỗi mình Ngụy thái hậu, ở trong cung, người có tư tưởng đơn giản giống Ngụy thái hậu quá mức hiếm thấy. Bà ấy thật là một gốc cây thần kỳ, vài thập niên cũng không thay đổi nguồn gốc. Có lẽ bà ấy hồ đồ, hay thiên vị, bất quá bà ấy không có ý xấu, chỉ cần điểm này thì ở trong cung đã vô cùng hiếm thấy.
Ngụy thái hậu cân nhắc chuyện chọn cung nữ cho Minh Trạm, nói với Tương Nghi đại công chúa, “Minh Trạm cái gì cũng tốt, chỉ có hôn sự là không tốt. Lần đầu được ban hôn cho khuê nữ nhà Kính Mẫn, tiểu hài nữ kia bạc mệnh, vừa ban hôn thì qua đời. Nhưng Minh Trạm đã làm gì, bảo rằng đã ban hôn thì chính là phu thê, liền cùng bài vị của hài nữ kia thành thân. Hôn sự sau này với Nguyễn gia thì không cần phải nhắc đến, Minh Trạm thương tâm đến mức muốn xuất gia. Từ đó về sau không còn nhắc đến chuyện thú thê nữa.”
“Muội đang cân nhắc, cuối năm cũng bề bộn nhiều chuyện, không có thời gian, chờ sang xuân ta triệu vài quý nữ tiến cung, chúng ta chọn cho Minh Trạm, dù sao cũng phải chuẩn bị nội vụ cho hắn thì mới ổn thỏa.” Ngụy thái hậu nói dong nói dài, Tương Nghi đại công chúa tuyên triệu Nội vụ phủ để lựa chọn cung nữ cho Minh Trạm.
Thái tử điện hạ đã nói, phải dịu dàng, lanh lợi, xinh đẹp, tổng quản Nội vụ phủ chính là một người rất nhạy bén, chỉ cần nghe liền đoán được thái tử muốn làm gì, đấm ngực giậm chân chỉ hận đại nữ nhi nhà mình đã gả ra ngoài, tiểu nữ nhi chưa đến ba tuổi, nếu không thì nhất định sẽ an bài cho nữ nhi nhà mình đi hầu hạ. Huống chi lại có lời của Thái hậu, Nội vụ phủ vội vàng chọn mười cung nữ trưởng thành.
Minh Trạm xem xét, quả nhiên tỉ lệ không tệ, bèn thưởng Nội vụ phủ một rổ bàn đào tươi.
Vào mùa này, ở trong cung rất hiếm có bàn đào, cho nên được ban thưởng như vậy là rất có thể diện, Tổng quản Nội vụ phủ Phan Chí Thâm cực kỳ đắc ý vui mừng. Trong lòng có cân nhắc, phải xem lúc này thái tử điện hạ thích kiểu nào, tiếp theo sẽ tính toán, không cần thái tử điện hạ há mồm thì làm thần tử phải nên dâng lên cho thái tử điện hạ giải sầu mới được.
Sau đó, Diêm vận nha môn xa tận Dương Châu nhận được một thánh chỉ, An Duyệt quận chúa hiền lương thục đức, phụ thân trung liệt báo quốc, mẫu thân đức cao vọng trọng, đặc cách phong An Duyệt quận chúa thành tam phẩm công chúa, An Định Hầu thành phò mã, nhi tử Trịnh Khai Tuấn ban thưởng tam đẳng Khinh xa đô úy.
Đồng thời cũng ban thưởng phủ công chúa, nữ quan, hạ nhân. Vì công chúa không có ý chỉ thì không thể ra khỏi đế đô, truyền An Duyệt công chúa mau chóng quay về đế đô.
An Định Hầu nâng dậy thê tử, thưởng cho Trương thái giám vượt qua ngàn dặm đến đây truyền chỉ, thỉnh Trương thái giám đến đại sảnh uống trà nghỉ chân, An Định hầu là người nhạy bén, nếu không cũng sẽ không làm được chức vụ Diêm vận tư sứ béo bở như vậy, chắp tay về phía đế đô, cảm kích cười nói, “Thật sự là thiên đại ân đức của Thánh thượng, vi thần không ngờ được.” Vô duyên vô cớ lại có bánh rơi từ trên trời xuống, không biết rõ nguyên nhân khiến An Định Hầu thật sự bất an.
Trương thái giám tuổi không lớn, chỉ chừng ba mươi, ở trong cung cũng xem như tai thính mắt tinh, suy nghĩ một chút đến phần thưởng hậu hĩnh được An Định Hầu ban cho, đôi mắt khẽ chuyển động rồi mỉm cười nhắc nhở, “Có thể diện của Tương Nghi đại công chúa, Vạn tuế gia và thái tử điện hạ ban ân điển là việc nên làm.”
An Định Hầu tai thính mắt tinh thế nào, nghe thấy hai chữ thái tử thì lập tức liền trở nên tỉnh táo. Mặc dù hắn ở xa tận Dương Châu, nhưng đa số mọi người trong tộc lại ở đế đô, ngay cả nhi tử của mình cũng ở Hàn Lâm viện, hắn cũng không xa lạ đối với động tĩnh của đế đô. An Định Hầu cũng biết lúc trước thái tử ở tại đương triều đã nhắc đến chuyện cải chế, tuy rằng thời gian đã qua một tháng, nay thê tử được đặc cách phong làm công chúa, An Định Hầu lập tức nghĩ ngay đến chuyện này, lại nghe thấy Trương thái giám nhắc đến nhạc mẫu đại nhân, trong lòng càng cảm thấy khó nói.
An Định Hầu ra tay hào phóng, chỉ nói vài câu, Trương thái giám liền bảo mệt mỏi rồi lui xuống nghỉ ngơi.
An Duyệt công chúa từ phía sau đi ra, nàng ta là một nữ nhân ở độ tuổi tứ tuần, vì chăm sóc tốt nên bề ngoài chỉ có vẻ như mới qua ba mươi, phong vận vẫn như xưa, dung mạo lại duyên dáng, khóe mắt đuôi lông mày hàm chứa một loại thông minh lanh lợi.
An Duyệt công chúa ngồi bên cạnh trượng phu, “Xem ra chuyện này có liên quan đến mẫu thân.” Nàng cũng không phải nữ nhi của hoàng đế, phong làm quận chúa đã là đặc cách, nay lại có ân điển lớn như vậy, phong làm công chúa? An Duyệt công chúa cũng biết mẫu thân của mình đã rời khỏi Ngũ đài sơn để về đế đô, nàng vẫn muốn quay về đế đô vấn an mẫu thân nhưng lại lo lắng trượng phu ở nơi này không có người chiếu cố, đảo mắt nhìn về phía trượng phu.
An Định Hầu nhìn thấy ánh mắt của thê tử thì bèn gật đầu nói, “Trương thái giám cố ý nhắc đến thái tử điện hạ, e rằng có liên quan đến việc cải chế phủ công chúa.”
“Cải chế phủ công chúa thì có liên quan gì đến mẫu thân?” An Duyệt công chúa cười nói, “Chẳng lẽ không phải là mẫu thân giúp thái tử điện hạ chiếu cố cung vụ nên thái tử điện hạ muốn ban thưởng hậu hĩnh cho mẫu thân, sau đó lại rơi lên người của chúng ta hay sao.”
An Định Hậu liếc mắt nhìn ra cửa một chút, thấy không có ai thì mới nói khẽ với thê tử, “Rút củi dưới đáy nồi.”
“Đây là ý gì?” An Duyệt công chúa không kịp phản ứng.
“E rằng nhạc mẫu không đồng ý với đề nghị của thái tử. Thái tử thì sao, đặc cách phong nàng làm công chúa, ban thưởng phủ đệ, ban thưởng nữ quan, ban thưởng tước cho phụ tử chúng ta.” An Định Hầu thì thầm, “Nghĩ sâu xa hơn một chút, thái tử muốn thông qua việc ban thưởng chúng ta mà lấy lòng nhạc mẫu, dù sao nhạc mẫu cũng là nhân vật bậc nhất trong tôn thất, nếu nhạc mẫu có liên quan đến chuyện này thì việc cải chế phủ công chúa càng dễ dàng hơn nhiều. Thái tử quả thật mạnh tay, vừa mới nói liền lập tức ban thưởng phủ công chúa, nàng sẽ ở trong phủ công chúa, nhi tử và tức phụ của chúng ta đều phải dọn vào. Nếu không thay đổi quy củ thì nàng muốn gặp ta phải tuyên triệu, gặp một lần tuyên triệu một lần, nhưng việc công chúa tuyên triệu phò mã có ghi lại trong sổ sách. Ta da mặt dày thì không sợ, nhưng nàng thì sao, nàng là nữ nhân, chẳng lẽ một tháng tuyên triệu phò mã mười mấy lần? Nếu truyền ra ngoài thì sẽ như thế nào?”
Không cần An Định Hầu nhiều lời thì An Duyệt công chúa đã đỏ mặt, nhẹ nhàng đấm vai của trượng phu một cái, An Định Hầu cười cười, “Nếu quy củ của phủ công chúa được cải chế thì sẽ khác, nàng nghĩ lại xem, cho dù ta phải dọn vào phủ công chúa thì có ngại gì. Chúng ta là lão phu thê với nhau, đều sắp có tôn tử rồi. Nhạc mẫu là người nghiêm chính, xưa nay rất để ý đến quy củ, ý của thái tử là muốn mời nàng trở về khuyên nhủ nhạc mẫu. Chúng ta ở xa tận Dương Châu, năm nay Hoàng thượng và Vương gia gặp chuyện bất trắc ở Dương Châu, may mắn cũng không liên lụy đến chúng ta. Chúng ta không có cách nào hiếu kính thái tử điện hạ trong ngày đại điển lập thái tử, hiện tại chẳng phải là cơ hội tốt hay sao? Nàng cứ tuân theo thánh chỉ mà nhanh chóng quay về đế đô, mặc kệ là khóc lóc hay cầu xin cứ cố gắng làm cho nhạc mẫu sửa lại chủ ý là được.”
“Chàng cũng biết tính tình của mẫu thân rồi đó? Làm gì dễ dàng như vậy?” Mẫu thân của mình thì tự mình biết, An Duyệt công chúa cũng phát sầu.
“Phu nhân của ta à.” An Định Hầu thở dài, cầm tay ôm vai của An Duyệt công chúa, hơi hơi dùng sức, nghiêm mặt nói, “Thái tử chính là hoàng đế tương lai, công danh của nhi tử chúng ta không dễ có được. Trong Hàn Lâm viện, có người học hành cả đời, có người được phong tước ban thưởng. Chúng ta đắc tội ai thì cũng không thể đắc tội thái tử. Còn nữa, thuế muối ở đây sớm muộn gì cũng sẽ có động tĩnh, nay nếu ta tạm rời cương vị thì cũng không tệ, bằng không sẽ không rút tay kịp. Tương lai nếu thái tử tra ra sổ sách, không cần hắn lên tiếng, chỉ cần một ánh mắt thì đã có vô số người xả thân vì hắn. Nhạc mẫu cứ cố chấp trong khi tánh mạng của toàn gia chúng ta lại đang nằm trong tay của nhạc mẫu, nàng nhất định phải tận tâm vì chuyện này. Nàng ngẫm lại đi, phu nhân khác họ lại được phong làm công chúa, xưa nay chưa từng có ai có thể diện như vậy. Thái tử bày tỏ lòng thành trước với chúng ta, chẳng lẽ chúng ta lại vứt bỏ cơ hội này mà gây khó dễ cho thái tử hay sao? Cho dù ta chưa gặp mặt thái tử điện hạ nhưng nàng suy nghĩ một chút, nội trong vòng hai tháng mà bốn vị hoàng tử liên tiếp bỏ mạng, còn hắn thì an toàn lên ngôi thái tử? Phu nhân, nàng nhất định phải dốc toàn lực, chúng ta đã có đầy đủ tôn vinh phú quý, Hoàng thượng nể mặt nhạc mẫu nên trọng dụng ta mười mấy năm nay, trong khi thái tử chính là Hoàng đế tương lai a.”
An Duyệt công chúa biến sắc, “Thuế muối đã đến tình trạng này rồi sao?” Nữ chủ nội, nam chủ ngoại, nàng không biết nhiều về sự vụ của trượng phu, nhưng dù sao cũng xuất thân từ tôn thất, tuy chức quan Diêm vận tư sứ rất béo bở nhưng những người ngã quỵ vì nó cũng không phải chỉ một hai.
“Nhiệm kỳ ba năm của ta đến sang năm là chấm dứt, ta đã dâng tấu chương xin quay về đế đô, nhị đệ sẽ thay ta ra mặt, nhà chúng ta cũng không thiếu thốn gì cả, có thể thuận lợi bãi nhiệm chức vụ đương nhiên là tốt nhất.” An Định Hầu cau mày nói, “Thái tử muốn luyện thủy quân, trong chốc lát sẽ không động vào thuế muối. Nhưng đã có tiền lệ cải cách thuế muối ở Vân Nam, chuyện đó cũng do thái tử ra tay, thuế muối Giang Nam sớm muộn gì cũng sẽ bị nhúng tay vào. Đám buôn lậu muối cũng đã biết rõ trong lòng, cho dù nhất thời chưa động, bất quá thuế muốn sớm muộn gì cũng sẽ bị cải cách. Ánh mắt của bọn họ đã sớm nhìn chằm chằm vào hàng hải, chẳng qua thái tử trước kia ở Vân Nam, nay vài thủ hạ đều là tâm phúc mang đến từ Vân Nam. Thủ đoạn của những người này đâu phải thường, người nhận bạc có nguyện ý hay không thì cũng chưa biết chắc, hiện tại trời ban cho cơ hội, thái tử điện hạ cần chúng ta, nhạc mẫu đức cao vọng trọng, hơi chút nhún nhường cũng không phải chuyện xấu. Chuyện gì cũng phải nói năng có giới hạn, đừng chọc giận thái tử điện hạ.”
An Duyệt công chúa đã hạ quyết tâm, nghiêm mặt nói, “Hầu gia nói rất đúng, ta nên quay về đế đô là tốt nhất. Chàng cứ yên tâm, ta sẽ hảo hảo khuyên nhủ mẫu thân. Hầu gia ở lại một mình thì ta cũng bất an, để Vương ma ma lưu lại chăm sóc Hầu gia vậy.”
“Cũng được.” An Định Hầu nói, “Nàng cũng đừng nóng vội, nhạc mẫu ở Ngũ đài sơn hai năm, trong chùa là nơi kham khổ, cứ chọn những vật liệu bổ dưỡng tốt nhất mang về, cho dù nhạc mẫu không thiếu mấy thứ này nhưng cũng là tâm ý của vãn bối chúng ta.”
Bên này phu thê hai người đang thương nghị việc quay về đế đô, bên kia, Tương Nghi đại công chúa ở Từ Ninh cung giận muốn tím mặt.
Minh Trạm ôn hòa giải thích với Ngụy thái hậu và Tương Nghi đại công chúa, “Sắp đến thọ thần của bá tổ mẫu, ngày đó ta muốn tổ chức long trọng nhưng bá tổ mẫu liên tục từ chối, vì vậy ta mới suy nghĩ nên tặng thọ lễ như thế nào. Bá tổ mẫu phúc thọ song toàn, trên đời không có gì mà chưa từng thấy, vàng bạc châu báu sợ ngài có không ít, cũng có vẻ thô tục. Vì vậy ta mới nói với phụ hoàng, bá tổ mẫu là người có bối phận lớn nhất trong tôn thất, lại có ân tình với Hoàng tổ phụ, nhưng không thể phong hào thêm được nữa, không bằng ban cho An Duyệt cô cô. Ta định làm cho Tương Nghi bá tổ mẫu kinh hỉ cho nên không báo trước. Thế nào, ta an bài xem như thỏa đáng chứ?”
Minh Trạm bày ra vẻ mặt vui mừng nhìn Tương Nghi đại công chúa, tuy rằng bề ngoài của hắn thanh tú, nhưng được bồi bổ đầy đủ, khí sắc vô cùng tốt, lúc này trên mặt lộ ra vài phần ngây ngô của thiếu niên, khiến Ngụy thái hậu vui vẻ cười không ngừng, tán thưởng Minh Trạm, “Hảo hảo, ai gia cũng nhớ thọ thần của tỷ tỷ. Ngươi có thể nghĩ chu đáo như vậy thì rất tốt.”
Tương Nghi đại công chúa chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, nhưng bản thân nàng là người trọng sĩ diện cho nên cố gắng miễn cưỡng nói, “Làm phiền thái tử điện hạ rồi.”
Nghe được trưởng bối khen ngợi, Minh Trạm càng thêm vui mừng, còn tỏ ra ngượng ngùng rồi nói một cách khiêm tốn, “Bá tổ mẫu có lẽ sẽ giận ta, nhưng bá tổ mẫu hài lòng như vậy thì chẳng còn gì tốt hơn.”
Tương Nghi đại công chúa trừng mắt, Minh Trạm thản nhiên không sợ hãi mà đón nhận, khóe môi nhếch lên, ánh mắt cong như trăng lưỡi liềm, mỉm cười ngây ngô mà đắc ý.
Nguyễn Hồng Phi thu được tin tức An Duyệt công chúa theo nội quan quay về đế đô, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một chút chắc thắng cùng ý cười nhàn nhạt.
Nguyễn Hồng Phi lại nhận được thư của Minh Trạm, nay mỗi ngày đọc thư là một trong những lạc thú của hắn.
Minh Trạm viết nói:
Phi Phi thân ái:
Ta có chút không quen với quan hệ thân thích phức tạp của đế đô, Tương Nghi cô nãi nãi rất khó chơi, bà ấy lớn tuổi, thân phận lại cao, thật ra ta chỉ cần dùng một búa là có thể gõ chết bà ấy, chẳng qua về lâu về dài thì sẽ khiến hoàng thất mất tín nhiệm, làm hoàng đế cũng không thể trở thành người cô đơn.
Bà ấy nói rằng mẫu thân của ta ở trong cung không hợp quy củ, tuy rằng ta biết bà ấy đang giận cá chém thớt, bất quá ta vẫn đang rất tức giận. Đương niên bà ấy một lòng muốn gả khuê nữ cho phụ vương, nhưng e rằng phụ vương của ta chịu không nổi lão nhạc mẫu này cho nên mới không đồng ý. Bởi vì hiện tại mẫu thân ở Côn Minh, nên ta mới giao quyền chấp chưởng cung vụ cho bà ấy.
Mấy ngày qua, bà ấy xử sự rất công bằng, cũng không phải không có chỗ đáng khen.
Bà ấy có ơn đối với phụ hoàng, có ơn đối với Tiên đế, nhưng bà ấy có ơn đối với ta hay sao? Bà ấy chỉ ỷ vào quy củ của tổ tông cũng như cậy già lên mặt, ta cứ phải giải thích mãi về chuyện cải cách quy củ của phủ công chúa với bà ấy, nhưng bà ấy cũng không nể mặt ta.
Ta hy vọng chuyện này có thể do các công chúa cùng nhau dâng tấu chươn để triều đình thông qua. Đương nhiên ta cũng có tư tâm, ta hy vọng có thể được hoàng thất nhận thức sớm. Là thái tử, chỉ có danh phận là không đủ. Phụ hoàng đã bắt đầu ủy quyền cho ta, hắn thả ra dễ dàng nên ta tiếp nhận cũng có chút khó khăn. Tương Nghi cô nãi nãi hiểu được tâm tư của ta cho nên bà ấy cứ gây khó dễ cho ta.
Ta đang nghĩ, có lẽ ta trả giá chưa đủ, hoặc là quyền thế cung vụ không làm cho vị lão nhân này thỏa mãn, hoặc là bà ấy thật sự là thiết diện vô tư cũ kỹ cố chấp, hoặc là bà ấy thấy ta không vừa mắt….Nhưng ta không còn muốn nhịn bà ấy nữa.
Ta ghét mọi chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của ta, mặc dù bà ấy lớn tuổi, đức hạnh được mọi người kính trọng, nhưng ta vẫn quyết định làm ra một chút lợi hại cho bà ấy mở to con mắt mà nhìn. Bà ấy nghĩ rằng tùy ý chỉ điểm mẫu thân của ta thì ta sẽ không nổi giận hay sao? Bà ấy nghĩ rằng bà ấy là thứ gì cơ chứ? Có lẽ trước kia bà ấy thật sự là trân châu dưới biển sâu, bất quá ta cho rằng hiện tại bà ấy chỉ còn là con mắt cá mà thôi. Như vậy, ta phải làm cho con mắt cá này thấy rõ chân tướng—cái gì gọi là vua nào thần nấy.
Có đôi khi ta lại nghĩ, vì sao ta phải làm thái tử. Đương nhiên đây là kết quả mà mọi người thỏa hiệp với nhau. Kỳ thật ta cũng không thể trở thành một minh quân lý tưởng như Hoàng bá phụ. Ta chỉ hy vọng chính mình có thể cùng ngươi trải qua cuộc sống khoái hoạt hằng ngày mà thôi, cũng hy vọng mẫu thân có thể vui vẻ một chút. Ngươi cũng biết mẫu thân của ta là một nữ nhân không dễ dàng gì. Trước kia Tào Tháo có nói một câu danh ngôn thế này Thà rằng ta phụ người trong thiên hạ chứ không thể để người trong thiên hạ phụ ta. Ta không có can đảm như Tào Tháo, nhưng kỳ thật ta cũng là người rất ích kỷ. Nếu đã làm hoàng đế mà lại không khiến cho ta thoải mái thì làm hoàng đế có ý nghĩa gì đâu?
Hiện tại ta đã bắt đầu cân nhắc, nếu ta đăng cơ thì ta nhất định sẽ phong cho mẫu thân của ta làm Hoàng thái hậu, khi đó người như Tương Nghi đại công chúa sẽ xuất hiện rất nhiều. Kỳ thật các nàng cũng không phải phản đối mẫu thân của ta mà là đang hạn chế hoàng quyền của ta. Ta cũng không hy vọng sẽ xảy ra cục diện như vậy, cho nên, ta không muốn trì hoãn chuyện bên phía Giang Nam nữa, ta muốn nhanh chóng cho bọn họ biết thế nào là lợi hại.
Phụ hoàng khuyên ta không nên gấp gáp, triều lên ắt ngập thành. Hắn cũng không có ý quản chuyện này của Tương Nghi cô nãi nãi, nửa năm nay hắn đã dần dần để cho ta tự mình chấp chưởng triều chính. Kỳ thật hắn là một hoàng đế thật vĩ đại, lòng dạ của ta hoàn toàn thua xa phụ hoàng. Bất quá ta không tính làm hoàng đế quá lâu, chuyện này thật sự không dễ xơi. Nhưng cho dù ta chỉ làm hoàng đế một ngày thì quốc gia này sẽ do ta thống trị.
Hy vọng tiểu hoàng tôn lớn lên thì có thể đăng cơ, sau đó thừa dịp chúng ta còn trẻ, có thể ngao du thưởng thức non xanh nước biếc, tận hưởng mỹ cảnh của thiên hạ. Quan trọng nhất là có thể mỗi ngày thân thân thiết thiết.
Lạc khoản: Vô cùng tưởng niệm tiểu cúc hoa của Phi Phi, tiểu Minh ù ta chỉ là hơi béo một chút thôi nha.
Tiểu lưu manh. Nguyễn Hồng Phi tỏ ra khinh bỉ vọng tưởng của Minh Trạm. Nữ nhi của Tương Nghi đại công chúa là An Duyệt quận chúa, được gả cho An Định Hầu, An Định Hầu ít có tiền đồ trong triều đình, nay ở Dương Châu nhậm chức Diêm vận tư sứ.
Nguyễn Hồng Phi suy nghĩ một chút, mang theo ý cười mà hồi âm cho Minh Trạm.
Minh Trạm nhận được thư của Nguyễn Hồng Phi, sau đó đến Từ Ninh Cung thỉnh an chọc cười Ngụy thái hậu vui vẻ một lúc thì bỗng nhiên ngượng ngùng mở miệng nói với Ngụy thái hậu, “Hoàng tổ mẫu, ta muốn sử dụng vài cung nữ!”
Trong khoảng thời gian này Ngụy thái hậu ở chung với Minh Trạm rất hòa hợp, nghe như vậy thì lập tức nổi dậy hứng thú, bèn hỏi, “Sao thế? Người của ngươi không đủ dùng hay sao?”
“Ừm, thị nữ bên cạnh ta đến sang năm sẽ cho xuất cung.” Minh Trạm nói, “Ta muốn chuẩn bị vài cung nữ để các nàng dạy dỗ trước, về sau cũng sẽ quen thuộc hơn.”
“Hảo hài tử, chuyện này đâu cần ngươi phải bận tâm, ngươi chỉ cần để ý đến quốc gia đại sự đi, chuyện này cứ giao cho tổ mẫu.” Ngụy thái hậu vỗ ngực, tự đảm nhận trách nhiệm.
Minh Trạm kề sát vào tai của Ngụy thái hậu rồi thấp giọng nói, “Phải dễ nhìn, tính tình dịu dàng, lanh lợi.”
Ngụy thái hậu cười ha ha một trận rồi vỗ lưng Minh Trạm một cái, cũng giả vờ thần bí mà thấp giọng nói, “Biết rồi biết rồi, ngươi cứ yên tâm, nhất định sẽ chọn người tốt nhất cho ngươi.” fynnz.wordpress.com
“Ta chờ tin lành từ Hoàng tổ mẫu.” Minh Trạm mỉm cười, “Còn rất nhiều tấu chương chưa đọc, đợi đến chiều ta và phụ hoàng đến đây cùng Hoàng tổ mẫu và Tương Nghi bá tổ mẫu dùng vãn thiện.”
“Ừm, để ta dặn ngự trù phòng làm món chim cút chiên mà ngươi thích ăn.”
Minh Trạm vừa cười vừa rời khỏi Từ Ninh cung, rốt cục hắn cũng phát hiện điểm khả ái của Ngụy thái hậu. Vì sao Tương Nghi đại công chúa chỉ chiếu cố mỗi mình Ngụy thái hậu, ở trong cung, người có tư tưởng đơn giản giống Ngụy thái hậu quá mức hiếm thấy. Bà ấy thật là một gốc cây thần kỳ, vài thập niên cũng không thay đổi nguồn gốc. Có lẽ bà ấy hồ đồ, hay thiên vị, bất quá bà ấy không có ý xấu, chỉ cần điểm này thì ở trong cung đã vô cùng hiếm thấy.
Ngụy thái hậu cân nhắc chuyện chọn cung nữ cho Minh Trạm, nói với Tương Nghi đại công chúa, “Minh Trạm cái gì cũng tốt, chỉ có hôn sự là không tốt. Lần đầu được ban hôn cho khuê nữ nhà Kính Mẫn, tiểu hài nữ kia bạc mệnh, vừa ban hôn thì qua đời. Nhưng Minh Trạm đã làm gì, bảo rằng đã ban hôn thì chính là phu thê, liền cùng bài vị của hài nữ kia thành thân. Hôn sự sau này với Nguyễn gia thì không cần phải nhắc đến, Minh Trạm thương tâm đến mức muốn xuất gia. Từ đó về sau không còn nhắc đến chuyện thú thê nữa.”
“Muội đang cân nhắc, cuối năm cũng bề bộn nhiều chuyện, không có thời gian, chờ sang xuân ta triệu vài quý nữ tiến cung, chúng ta chọn cho Minh Trạm, dù sao cũng phải chuẩn bị nội vụ cho hắn thì mới ổn thỏa.” Ngụy thái hậu nói dong nói dài, Tương Nghi đại công chúa tuyên triệu Nội vụ phủ để lựa chọn cung nữ cho Minh Trạm.
Thái tử điện hạ đã nói, phải dịu dàng, lanh lợi, xinh đẹp, tổng quản Nội vụ phủ chính là một người rất nhạy bén, chỉ cần nghe liền đoán được thái tử muốn làm gì, đấm ngực giậm chân chỉ hận đại nữ nhi nhà mình đã gả ra ngoài, tiểu nữ nhi chưa đến ba tuổi, nếu không thì nhất định sẽ an bài cho nữ nhi nhà mình đi hầu hạ. Huống chi lại có lời của Thái hậu, Nội vụ phủ vội vàng chọn mười cung nữ trưởng thành.
Minh Trạm xem xét, quả nhiên tỉ lệ không tệ, bèn thưởng Nội vụ phủ một rổ bàn đào tươi.bg-ssp-{height:px}
Vào mùa này, ở trong cung rất hiếm có bàn đào, cho nên được ban thưởng như vậy là rất có thể diện, Tổng quản Nội vụ phủ Phan Chí Thâm cực kỳ đắc ý vui mừng. Trong lòng có cân nhắc, phải xem lúc này thái tử điện hạ thích kiểu nào, tiếp theo sẽ tính toán, không cần thái tử điện hạ há mồm thì làm thần tử phải nên dâng lên cho thái tử điện hạ giải sầu mới được.
Sau đó, Diêm vận nha môn xa tận Dương Châu nhận được một thánh chỉ, An Duyệt quận chúa hiền lương thục đức, phụ thân trung liệt báo quốc, mẫu thân đức cao vọng trọng, đặc cách phong An Duyệt quận chúa thành tam phẩm công chúa, An Định Hầu thành phò mã, nhi tử Trịnh Khai Tuấn ban thưởng tam đẳng Khinh xa đô úy.
Đồng thời cũng ban thưởng phủ công chúa, nữ quan, hạ nhân. Vì công chúa không có ý chỉ thì không thể ra khỏi đế đô, truyền An Duyệt công chúa mau chóng quay về đế đô.
An Định Hầu nâng dậy thê tử, thưởng cho Trương thái giám vượt qua ngàn dặm đến đây truyền chỉ, thỉnh Trương thái giám đến đại sảnh uống trà nghỉ chân, An Định hầu là người nhạy bén, nếu không cũng sẽ không làm được chức vụ Diêm vận tư sứ béo bở như vậy, chắp tay về phía đế đô, cảm kích cười nói, “Thật sự là thiên đại ân đức của Thánh thượng, vi thần không ngờ được.” Vô duyên vô cớ lại có bánh rơi từ trên trời xuống, không biết rõ nguyên nhân khiến An Định Hầu thật sự bất an.
Trương thái giám tuổi không lớn, chỉ chừng ba mươi, ở trong cung cũng xem như tai thính mắt tinh, suy nghĩ một chút đến phần thưởng hậu hĩnh được An Định Hầu ban cho, đôi mắt khẽ chuyển động rồi mỉm cười nhắc nhở, “Có thể diện của Tương Nghi đại công chúa, Vạn tuế gia và thái tử điện hạ ban ân điển là việc nên làm.”
An Định Hầu tai thính mắt tinh thế nào, nghe thấy hai chữ thái tử thì lập tức liền trở nên tỉnh táo. Mặc dù hắn ở xa tận Dương Châu, nhưng đa số mọi người trong tộc lại ở đế đô, ngay cả nhi tử của mình cũng ở Hàn Lâm viện, hắn cũng không xa lạ đối với động tĩnh của đế đô. An Định Hầu cũng biết lúc trước thái tử ở tại đương triều đã nhắc đến chuyện cải chế, tuy rằng thời gian đã qua một tháng, nay thê tử được đặc cách phong làm công chúa, An Định Hầu lập tức nghĩ ngay đến chuyện này, lại nghe thấy Trương thái giám nhắc đến nhạc mẫu đại nhân, trong lòng càng cảm thấy khó nói.
An Định Hầu ra tay hào phóng, chỉ nói vài câu, Trương thái giám liền bảo mệt mỏi rồi lui xuống nghỉ ngơi.
An Duyệt công chúa từ phía sau đi ra, nàng ta là một nữ nhân ở độ tuổi tứ tuần, vì chăm sóc tốt nên bề ngoài chỉ có vẻ như mới qua ba mươi, phong vận vẫn như xưa, dung mạo lại duyên dáng, khóe mắt đuôi lông mày hàm chứa một loại thông minh lanh lợi.
An Duyệt công chúa ngồi bên cạnh trượng phu, “Xem ra chuyện này có liên quan đến mẫu thân.” Nàng cũng không phải nữ nhi của hoàng đế, phong làm quận chúa đã là đặc cách, nay lại có ân điển lớn như vậy, phong làm công chúa? An Duyệt công chúa cũng biết mẫu thân của mình đã rời khỏi Ngũ đài sơn để về đế đô, nàng vẫn muốn quay về đế đô vấn an mẫu thân nhưng lại lo lắng trượng phu ở nơi này không có người chiếu cố, đảo mắt nhìn về phía trượng phu.
An Định Hầu nhìn thấy ánh mắt của thê tử thì bèn gật đầu nói, “Trương thái giám cố ý nhắc đến thái tử điện hạ, e rằng có liên quan đến việc cải chế phủ công chúa.”
“Cải chế phủ công chúa thì có liên quan gì đến mẫu thân?” An Duyệt công chúa cười nói, “Chẳng lẽ không phải là mẫu thân giúp thái tử điện hạ chiếu cố cung vụ nên thái tử điện hạ muốn ban thưởng hậu hĩnh cho mẫu thân, sau đó lại rơi lên người của chúng ta hay sao.”
An Định Hậu liếc mắt nhìn ra cửa một chút, thấy không có ai thì mới nói khẽ với thê tử, “Rút củi dưới đáy nồi.”
“Đây là ý gì?” An Duyệt công chúa không kịp phản ứng.
“E rằng nhạc mẫu không đồng ý với đề nghị của thái tử. Thái tử thì sao, đặc cách phong nàng làm công chúa, ban thưởng phủ đệ, ban thưởng nữ quan, ban thưởng tước cho phụ tử chúng ta.” An Định Hầu thì thầm, “Nghĩ sâu xa hơn một chút, thái tử muốn thông qua việc ban thưởng chúng ta mà lấy lòng nhạc mẫu, dù sao nhạc mẫu cũng là nhân vật bậc nhất trong tôn thất, nếu nhạc mẫu có liên quan đến chuyện này thì việc cải chế phủ công chúa càng dễ dàng hơn nhiều. Thái tử quả thật mạnh tay, vừa mới nói liền lập tức ban thưởng phủ công chúa, nàng sẽ ở trong phủ công chúa, nhi tử và tức phụ của chúng ta đều phải dọn vào. Nếu không thay đổi quy củ thì nàng muốn gặp ta phải tuyên triệu, gặp một lần tuyên triệu một lần, nhưng việc công chúa tuyên triệu phò mã có ghi lại trong sổ sách. Ta da mặt dày thì không sợ, nhưng nàng thì sao, nàng là nữ nhân, chẳng lẽ một tháng tuyên triệu phò mã mười mấy lần? Nếu truyền ra ngoài thì sẽ như thế nào?”
Không cần An Định Hầu nhiều lời thì An Duyệt công chúa đã đỏ mặt, nhẹ nhàng đấm vai của trượng phu một cái, An Định Hầu cười cười, “Nếu quy củ của phủ công chúa được cải chế thì sẽ khác, nàng nghĩ lại xem, cho dù ta phải dọn vào phủ công chúa thì có ngại gì. Chúng ta là lão phu thê với nhau, đều sắp có tôn tử rồi. Nhạc mẫu là người nghiêm chính, xưa nay rất để ý đến quy củ, ý của thái tử là muốn mời nàng trở về khuyên nhủ nhạc mẫu. Chúng ta ở xa tận Dương Châu, năm nay Hoàng thượng và Vương gia gặp chuyện bất trắc ở Dương Châu, may mắn cũng không liên lụy đến chúng ta. Chúng ta không có cách nào hiếu kính thái tử điện hạ trong ngày đại điển lập thái tử, hiện tại chẳng phải là cơ hội tốt hay sao? Nàng cứ tuân theo thánh chỉ mà nhanh chóng quay về đế đô, mặc kệ là khóc lóc hay cầu xin cứ cố gắng làm cho nhạc mẫu sửa lại chủ ý là được.”
“Chàng cũng biết tính tình của mẫu thân rồi đó? Làm gì dễ dàng như vậy?” Mẫu thân của mình thì tự mình biết, An Duyệt công chúa cũng phát sầu.
“Phu nhân của ta à.” An Định Hầu thở dài, cầm tay ôm vai của An Duyệt công chúa, hơi hơi dùng sức, nghiêm mặt nói, “Thái tử chính là hoàng đế tương lai, công danh của nhi tử chúng ta không dễ có được. Trong Hàn Lâm viện, có người học hành cả đời, có người được phong tước ban thưởng. Chúng ta đắc tội ai thì cũng không thể đắc tội thái tử. Còn nữa, thuế muối ở đây sớm muộn gì cũng sẽ có động tĩnh, nay nếu ta tạm rời cương vị thì cũng không tệ, bằng không sẽ không rút tay kịp. Tương lai nếu thái tử tra ra sổ sách, không cần hắn lên tiếng, chỉ cần một ánh mắt thì đã có vô số người xả thân vì hắn. Nhạc mẫu cứ cố chấp trong khi tánh mạng của toàn gia chúng ta lại đang nằm trong tay của nhạc mẫu, nàng nhất định phải tận tâm vì chuyện này. Nàng ngẫm lại đi, phu nhân khác họ lại được phong làm công chúa, xưa nay chưa từng có ai có thể diện như vậy. Thái tử bày tỏ lòng thành trước với chúng ta, chẳng lẽ chúng ta lại vứt bỏ cơ hội này mà gây khó dễ cho thái tử hay sao? Cho dù ta chưa gặp mặt thái tử điện hạ nhưng nàng suy nghĩ một chút, nội trong vòng hai tháng mà bốn vị hoàng tử liên tiếp bỏ mạng, còn hắn thì an toàn lên ngôi thái tử? Phu nhân, nàng nhất định phải dốc toàn lực, chúng ta đã có đầy đủ tôn vinh phú quý, Hoàng thượng nể mặt nhạc mẫu nên trọng dụng ta mười mấy năm nay, trong khi thái tử chính là Hoàng đế tương lai a.”
An Duyệt công chúa biến sắc, “Thuế muối đã đến tình trạng này rồi sao?” Nữ chủ nội, nam chủ ngoại, nàng không biết nhiều về sự vụ của trượng phu, nhưng dù sao cũng xuất thân từ tôn thất, tuy chức quan Diêm vận tư sứ rất béo bở nhưng những người ngã quỵ vì nó cũng không phải chỉ một hai.
“Nhiệm kỳ ba năm của ta đến sang năm là chấm dứt, ta đã dâng tấu chương xin quay về đế đô, nhị đệ sẽ thay ta ra mặt, nhà chúng ta cũng không thiếu thốn gì cả, có thể thuận lợi bãi nhiệm chức vụ đương nhiên là tốt nhất.” An Định Hầu cau mày nói, “Thái tử muốn luyện thủy quân, trong chốc lát sẽ không động vào thuế muối. Nhưng đã có tiền lệ cải cách thuế muối ở Vân Nam, chuyện đó cũng do thái tử ra tay, thuế muối Giang Nam sớm muộn gì cũng sẽ bị nhúng tay vào. Đám buôn lậu muối cũng đã biết rõ trong lòng, cho dù nhất thời chưa động, bất quá thuế muốn sớm muộn gì cũng sẽ bị cải cách. Ánh mắt của bọn họ đã sớm nhìn chằm chằm vào hàng hải, chẳng qua thái tử trước kia ở Vân Nam, nay vài thủ hạ đều là tâm phúc mang đến từ Vân Nam. Thủ đoạn của những người này đâu phải thường, người nhận bạc có nguyện ý hay không thì cũng chưa biết chắc, hiện tại trời ban cho cơ hội, thái tử điện hạ cần chúng ta, nhạc mẫu đức cao vọng trọng, hơi chút nhún nhường cũng không phải chuyện xấu. Chuyện gì cũng phải nói năng có giới hạn, đừng chọc giận thái tử điện hạ.”
An Duyệt công chúa đã hạ quyết tâm, nghiêm mặt nói, “Hầu gia nói rất đúng, ta nên quay về đế đô là tốt nhất. Chàng cứ yên tâm, ta sẽ hảo hảo khuyên nhủ mẫu thân. Hầu gia ở lại một mình thì ta cũng bất an, để Vương ma ma lưu lại chăm sóc Hầu gia vậy.”
“Cũng được.” An Định Hầu nói, “Nàng cũng đừng nóng vội, nhạc mẫu ở Ngũ đài sơn hai năm, trong chùa là nơi kham khổ, cứ chọn những vật liệu bổ dưỡng tốt nhất mang về, cho dù nhạc mẫu không thiếu mấy thứ này nhưng cũng là tâm ý của vãn bối chúng ta.”
Bên này phu thê hai người đang thương nghị việc quay về đế đô, bên kia, Tương Nghi đại công chúa ở Từ Ninh cung giận muốn tím mặt.
Minh Trạm ôn hòa giải thích với Ngụy thái hậu và Tương Nghi đại công chúa, “Sắp đến thọ thần của bá tổ mẫu, ngày đó ta muốn tổ chức long trọng nhưng bá tổ mẫu liên tục từ chối, vì vậy ta mới suy nghĩ nên tặng thọ lễ như thế nào. Bá tổ mẫu phúc thọ song toàn, trên đời không có gì mà chưa từng thấy, vàng bạc châu báu sợ ngài có không ít, cũng có vẻ thô tục. Vì vậy ta mới nói với phụ hoàng, bá tổ mẫu là người có bối phận lớn nhất trong tôn thất, lại có ân tình với Hoàng tổ phụ, nhưng không thể phong hào thêm được nữa, không bằng ban cho An Duyệt cô cô. Ta định làm cho Tương Nghi bá tổ mẫu kinh hỉ cho nên không báo trước. Thế nào, ta an bài xem như thỏa đáng chứ?”
Minh Trạm bày ra vẻ mặt vui mừng nhìn Tương Nghi đại công chúa, tuy rằng bề ngoài của hắn thanh tú, nhưng được bồi bổ đầy đủ, khí sắc vô cùng tốt, lúc này trên mặt lộ ra vài phần ngây ngô của thiếu niên, khiến Ngụy thái hậu vui vẻ cười không ngừng, tán thưởng Minh Trạm, “Hảo hảo, ai gia cũng nhớ thọ thần của tỷ tỷ. Ngươi có thể nghĩ chu đáo như vậy thì rất tốt.”
Tương Nghi đại công chúa chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, nhưng bản thân nàng là người trọng sĩ diện cho nên cố gắng miễn cưỡng nói, “Làm phiền thái tử điện hạ rồi.”
Nghe được trưởng bối khen ngợi, Minh Trạm càng thêm vui mừng, còn tỏ ra ngượng ngùng rồi nói một cách khiêm tốn, “Bá tổ mẫu có lẽ sẽ giận ta, nhưng bá tổ mẫu hài lòng như vậy thì chẳng còn gì tốt hơn.”
Tương Nghi đại công chúa trừng mắt, Minh Trạm thản nhiên không sợ hãi mà đón nhận, khóe môi nhếch lên, ánh mắt cong như trăng lưỡi liềm, mỉm cười ngây ngô mà đắc ý.
Nguyễn Hồng Phi thu được tin tức An Duyệt công chúa theo nội quan quay về đế đô, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một chút chắc thắng cùng ý cười nhàn nhạt.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nguyễn Hồng Phi lại nhận được thư của Minh Trạm, nay mỗi ngày đọc thư là một trong những lạc thú của hắn.
Minh Trạm viết nói:
Phi Phi thân ái:
Ta có chút không quen với quan hệ thân thích phức tạp của đế đô, Tương Nghi cô nãi nãi rất khó chơi, bà ấy lớn tuổi, thân phận lại cao, thật ra ta chỉ cần dùng một búa là có thể gõ chết bà ấy, chẳng qua về lâu về dài thì sẽ khiến hoàng thất mất tín nhiệm, làm hoàng đế cũng không thể trở thành người cô đơn.
Bà ấy nói rằng mẫu thân của ta ở trong cung không hợp quy củ, tuy rằng ta biết bà ấy đang giận cá chém thớt, bất quá ta vẫn đang rất tức giận. Đương niên bà ấy một lòng muốn gả khuê nữ cho phụ vương, nhưng e rằng phụ vương của ta chịu không nổi lão nhạc mẫu này cho nên mới không đồng ý. Bởi vì hiện tại mẫu thân ở Côn Minh, nên ta mới giao quyền chấp chưởng cung vụ cho bà ấy.
Mấy ngày qua, bà ấy xử sự rất công bằng, cũng không phải không có chỗ đáng khen.
Bà ấy có ơn đối với phụ hoàng, có ơn đối với Tiên đế, nhưng bà ấy có ơn đối với ta hay sao? Bà ấy chỉ ỷ vào quy củ của tổ tông cũng như cậy già lên mặt, ta cứ phải giải thích mãi về chuyện cải cách quy củ của phủ công chúa với bà ấy, nhưng bà ấy cũng không nể mặt ta.
Ta hy vọng chuyện này có thể do các công chúa cùng nhau dâng tấu chươn để triều đình thông qua. Đương nhiên ta cũng có tư tâm, ta hy vọng có thể được hoàng thất nhận thức sớm. Là thái tử, chỉ có danh phận là không đủ. Phụ hoàng đã bắt đầu ủy quyền cho ta, hắn thả ra dễ dàng nên ta tiếp nhận cũng có chút khó khăn. Tương Nghi cô nãi nãi hiểu được tâm tư của ta cho nên bà ấy cứ gây khó dễ cho ta.
Ta đang nghĩ, có lẽ ta trả giá chưa đủ, hoặc là quyền thế cung vụ không làm cho vị lão nhân này thỏa mãn, hoặc là bà ấy thật sự là thiết diện vô tư cũ kỹ cố chấp, hoặc là bà ấy thấy ta không vừa mắt….Nhưng ta không còn muốn nhịn bà ấy nữa.
Ta ghét mọi chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của ta, mặc dù bà ấy lớn tuổi, đức hạnh được mọi người kính trọng, nhưng ta vẫn quyết định làm ra một chút lợi hại cho bà ấy mở to con mắt mà nhìn. Bà ấy nghĩ rằng tùy ý chỉ điểm mẫu thân của ta thì ta sẽ không nổi giận hay sao? Bà ấy nghĩ rằng bà ấy là thứ gì cơ chứ? Có lẽ trước kia bà ấy thật sự là trân châu dưới biển sâu, bất quá ta cho rằng hiện tại bà ấy chỉ còn là con mắt cá mà thôi. Như vậy, ta phải làm cho con mắt cá này thấy rõ chân tướng—cái gì gọi là vua nào thần nấy.
Có đôi khi ta lại nghĩ, vì sao ta phải làm thái tử. Đương nhiên đây là kết quả mà mọi người thỏa hiệp với nhau. Kỳ thật ta cũng không thể trở thành một minh quân lý tưởng như Hoàng bá phụ. Ta chỉ hy vọng chính mình có thể cùng ngươi trải qua cuộc sống khoái hoạt hằng ngày mà thôi, cũng hy vọng mẫu thân có thể vui vẻ một chút. Ngươi cũng biết mẫu thân của ta là một nữ nhân không dễ dàng gì. Trước kia Tào Tháo có nói một câu danh ngôn thế này Thà rằng ta phụ người trong thiên hạ chứ không thể để người trong thiên hạ phụ ta. Ta không có can đảm như Tào Tháo, nhưng kỳ thật ta cũng là người rất ích kỷ. Nếu đã làm hoàng đế mà lại không khiến cho ta thoải mái thì làm hoàng đế có ý nghĩa gì đâu?
Hiện tại ta đã bắt đầu cân nhắc, nếu ta đăng cơ thì ta nhất định sẽ phong cho mẫu thân của ta làm Hoàng thái hậu, khi đó người như Tương Nghi đại công chúa sẽ xuất hiện rất nhiều. Kỳ thật các nàng cũng không phải phản đối mẫu thân của ta mà là đang hạn chế hoàng quyền của ta. Ta cũng không hy vọng sẽ xảy ra cục diện như vậy, cho nên, ta không muốn trì hoãn chuyện bên phía Giang Nam nữa, ta muốn nhanh chóng cho bọn họ biết thế nào là lợi hại.
Phụ hoàng khuyên ta không nên gấp gáp, triều lên ắt ngập thành. Hắn cũng không có ý quản chuyện này của Tương Nghi cô nãi nãi, nửa năm nay hắn đã dần dần để cho ta tự mình chấp chưởng triều chính. Kỳ thật hắn là một hoàng đế thật vĩ đại, lòng dạ của ta hoàn toàn thua xa phụ hoàng. Bất quá ta không tính làm hoàng đế quá lâu, chuyện này thật sự không dễ xơi. Nhưng cho dù ta chỉ làm hoàng đế một ngày thì quốc gia này sẽ do ta thống trị.
Hy vọng tiểu hoàng tôn lớn lên thì có thể đăng cơ, sau đó thừa dịp chúng ta còn trẻ, có thể ngao du thưởng thức non xanh nước biếc, tận hưởng mỹ cảnh của thiên hạ. Quan trọng nhất là có thể mỗi ngày thân thân thiết thiết.
Lạc khoản: Vô cùng tưởng niệm tiểu cúc hoa của Phi Phi, tiểu Minh ù ta chỉ là hơi béo một chút thôi nha.
Tiểu lưu manh. Nguyễn Hồng Phi tỏ ra khinh bỉ vọng tưởng của Minh Trạm. Nữ nhi của Tương Nghi đại công chúa là An Duyệt quận chúa, được gả cho An Định Hầu, An Định Hầu ít có tiền đồ trong triều đình, nay ở Dương Châu nhậm chức Diêm vận tư sứ.
Nguyễn Hồng Phi suy nghĩ một chút, mang theo ý cười mà hồi âm cho Minh Trạm.
Minh Trạm nhận được thư của Nguyễn Hồng Phi, sau đó đến Từ Ninh Cung thỉnh an chọc cười Ngụy thái hậu vui vẻ một lúc thì bỗng nhiên ngượng ngùng mở miệng nói với Ngụy thái hậu, “Hoàng tổ mẫu, ta muốn sử dụng vài cung nữ!”
Trong khoảng thời gian này Ngụy thái hậu ở chung với Minh Trạm rất hòa hợp, nghe như vậy thì lập tức nổi dậy hứng thú, bèn hỏi, “Sao thế? Người của ngươi không đủ dùng hay sao?”
“Ừm, thị nữ bên cạnh ta đến sang năm sẽ cho xuất cung.” Minh Trạm nói, “Ta muốn chuẩn bị vài cung nữ để các nàng dạy dỗ trước, về sau cũng sẽ quen thuộc hơn.”
“Hảo hài tử, chuyện này đâu cần ngươi phải bận tâm, ngươi chỉ cần để ý đến quốc gia đại sự đi, chuyện này cứ giao cho tổ mẫu.” Ngụy thái hậu vỗ ngực, tự đảm nhận trách nhiệm.
Minh Trạm kề sát vào tai của Ngụy thái hậu rồi thấp giọng nói, “Phải dễ nhìn, tính tình dịu dàng, lanh lợi.”
Ngụy thái hậu cười ha ha một trận rồi vỗ lưng Minh Trạm một cái, cũng giả vờ thần bí mà thấp giọng nói, “Biết rồi biết rồi, ngươi cứ yên tâm, nhất định sẽ chọn người tốt nhất cho ngươi.” fynnz.wordpress.com
“Ta chờ tin lành từ Hoàng tổ mẫu.” Minh Trạm mỉm cười, “Còn rất nhiều tấu chương chưa đọc, đợi đến chiều ta và phụ hoàng đến đây cùng Hoàng tổ mẫu và Tương Nghi bá tổ mẫu dùng vãn thiện.”
“Ừm, để ta dặn ngự trù phòng làm món chim cút chiên mà ngươi thích ăn.”
Minh Trạm vừa cười vừa rời khỏi Từ Ninh cung, rốt cục hắn cũng phát hiện điểm khả ái của Ngụy thái hậu. Vì sao Tương Nghi đại công chúa chỉ chiếu cố mỗi mình Ngụy thái hậu, ở trong cung, người có tư tưởng đơn giản giống Ngụy thái hậu quá mức hiếm thấy. Bà ấy thật là một gốc cây thần kỳ, vài thập niên cũng không thay đổi nguồn gốc. Có lẽ bà ấy hồ đồ, hay thiên vị, bất quá bà ấy không có ý xấu, chỉ cần điểm này thì ở trong cung đã vô cùng hiếm thấy.
Ngụy thái hậu cân nhắc chuyện chọn cung nữ cho Minh Trạm, nói với Tương Nghi đại công chúa, “Minh Trạm cái gì cũng tốt, chỉ có hôn sự là không tốt. Lần đầu được ban hôn cho khuê nữ nhà Kính Mẫn, tiểu hài nữ kia bạc mệnh, vừa ban hôn thì qua đời. Nhưng Minh Trạm đã làm gì, bảo rằng đã ban hôn thì chính là phu thê, liền cùng bài vị của hài nữ kia thành thân. Hôn sự sau này với Nguyễn gia thì không cần phải nhắc đến, Minh Trạm thương tâm đến mức muốn xuất gia. Từ đó về sau không còn nhắc đến chuyện thú thê nữa.”
“Muội đang cân nhắc, cuối năm cũng bề bộn nhiều chuyện, không có thời gian, chờ sang xuân ta triệu vài quý nữ tiến cung, chúng ta chọn cho Minh Trạm, dù sao cũng phải chuẩn bị nội vụ cho hắn thì mới ổn thỏa.” Ngụy thái hậu nói dong nói dài, Tương Nghi đại công chúa tuyên triệu Nội vụ phủ để lựa chọn cung nữ cho Minh Trạm.
Thái tử điện hạ đã nói, phải dịu dàng, lanh lợi, xinh đẹp, tổng quản Nội vụ phủ chính là một người rất nhạy bén, chỉ cần nghe liền đoán được thái tử muốn làm gì, đấm ngực giậm chân chỉ hận đại nữ nhi nhà mình đã gả ra ngoài, tiểu nữ nhi chưa đến ba tuổi, nếu không thì nhất định sẽ an bài cho nữ nhi nhà mình đi hầu hạ. Huống chi lại có lời của Thái hậu, Nội vụ phủ vội vàng chọn mười cung nữ trưởng thành.
Minh Trạm xem xét, quả nhiên tỉ lệ không tệ, bèn thưởng Nội vụ phủ một rổ bàn đào tươi.
Vào mùa này, ở trong cung rất hiếm có bàn đào, cho nên được ban thưởng như vậy là rất có thể diện, Tổng quản Nội vụ phủ Phan Chí Thâm cực kỳ đắc ý vui mừng. Trong lòng có cân nhắc, phải xem lúc này thái tử điện hạ thích kiểu nào, tiếp theo sẽ tính toán, không cần thái tử điện hạ há mồm thì làm thần tử phải nên dâng lên cho thái tử điện hạ giải sầu mới được.
Sau đó, Diêm vận nha môn xa tận Dương Châu nhận được một thánh chỉ, An Duyệt quận chúa hiền lương thục đức, phụ thân trung liệt báo quốc, mẫu thân đức cao vọng trọng, đặc cách phong An Duyệt quận chúa thành tam phẩm công chúa, An Định Hầu thành phò mã, nhi tử Trịnh Khai Tuấn ban thưởng tam đẳng Khinh xa đô úy.
Đồng thời cũng ban thưởng phủ công chúa, nữ quan, hạ nhân. Vì công chúa không có ý chỉ thì không thể ra khỏi đế đô, truyền An Duyệt công chúa mau chóng quay về đế đô.
An Định Hầu nâng dậy thê tử, thưởng cho Trương thái giám vượt qua ngàn dặm đến đây truyền chỉ, thỉnh Trương thái giám đến đại sảnh uống trà nghỉ chân, An Định hầu là người nhạy bén, nếu không cũng sẽ không làm được chức vụ Diêm vận tư sứ béo bở như vậy, chắp tay về phía đế đô, cảm kích cười nói, “Thật sự là thiên đại ân đức của Thánh thượng, vi thần không ngờ được.” Vô duyên vô cớ lại có bánh rơi từ trên trời xuống, không biết rõ nguyên nhân khiến An Định Hầu thật sự bất an.
Trương thái giám tuổi không lớn, chỉ chừng ba mươi, ở trong cung cũng xem như tai thính mắt tinh, suy nghĩ một chút đến phần thưởng hậu hĩnh được An Định Hầu ban cho, đôi mắt khẽ chuyển động rồi mỉm cười nhắc nhở, “Có thể diện của Tương Nghi đại công chúa, Vạn tuế gia và thái tử điện hạ ban ân điển là việc nên làm.”
An Định Hầu tai thính mắt tinh thế nào, nghe thấy hai chữ thái tử thì lập tức liền trở nên tỉnh táo. Mặc dù hắn ở xa tận Dương Châu, nhưng đa số mọi người trong tộc lại ở đế đô, ngay cả nhi tử của mình cũng ở Hàn Lâm viện, hắn cũng không xa lạ đối với động tĩnh của đế đô. An Định Hầu cũng biết lúc trước thái tử ở tại đương triều đã nhắc đến chuyện cải chế, tuy rằng thời gian đã qua một tháng, nay thê tử được đặc cách phong làm công chúa, An Định Hầu lập tức nghĩ ngay đến chuyện này, lại nghe thấy Trương thái giám nhắc đến nhạc mẫu đại nhân, trong lòng càng cảm thấy khó nói.
An Định Hầu ra tay hào phóng, chỉ nói vài câu, Trương thái giám liền bảo mệt mỏi rồi lui xuống nghỉ ngơi.
An Duyệt công chúa từ phía sau đi ra, nàng ta là một nữ nhân ở độ tuổi tứ tuần, vì chăm sóc tốt nên bề ngoài chỉ có vẻ như mới qua ba mươi, phong vận vẫn như xưa, dung mạo lại duyên dáng, khóe mắt đuôi lông mày hàm chứa một loại thông minh lanh lợi.
An Duyệt công chúa ngồi bên cạnh trượng phu, “Xem ra chuyện này có liên quan đến mẫu thân.” Nàng cũng không phải nữ nhi của hoàng đế, phong làm quận chúa đã là đặc cách, nay lại có ân điển lớn như vậy, phong làm công chúa? An Duyệt công chúa cũng biết mẫu thân của mình đã rời khỏi Ngũ đài sơn để về đế đô, nàng vẫn muốn quay về đế đô vấn an mẫu thân nhưng lại lo lắng trượng phu ở nơi này không có người chiếu cố, đảo mắt nhìn về phía trượng phu.
An Định Hầu nhìn thấy ánh mắt của thê tử thì bèn gật đầu nói, “Trương thái giám cố ý nhắc đến thái tử điện hạ, e rằng có liên quan đến việc cải chế phủ công chúa.”
“Cải chế phủ công chúa thì có liên quan gì đến mẫu thân?” An Duyệt công chúa cười nói, “Chẳng lẽ không phải là mẫu thân giúp thái tử điện hạ chiếu cố cung vụ nên thái tử điện hạ muốn ban thưởng hậu hĩnh cho mẫu thân, sau đó lại rơi lên người của chúng ta hay sao.”
An Định Hậu liếc mắt nhìn ra cửa một chút, thấy không có ai thì mới nói khẽ với thê tử, “Rút củi dưới đáy nồi.”
“Đây là ý gì?” An Duyệt công chúa không kịp phản ứng.
“E rằng nhạc mẫu không đồng ý với đề nghị của thái tử. Thái tử thì sao, đặc cách phong nàng làm công chúa, ban thưởng phủ đệ, ban thưởng nữ quan, ban thưởng tước cho phụ tử chúng ta.” An Định Hầu thì thầm, “Nghĩ sâu xa hơn một chút, thái tử muốn thông qua việc ban thưởng chúng ta mà lấy lòng nhạc mẫu, dù sao nhạc mẫu cũng là nhân vật bậc nhất trong tôn thất, nếu nhạc mẫu có liên quan đến chuyện này thì việc cải chế phủ công chúa càng dễ dàng hơn nhiều. Thái tử quả thật mạnh tay, vừa mới nói liền lập tức ban thưởng phủ công chúa, nàng sẽ ở trong phủ công chúa, nhi tử và tức phụ của chúng ta đều phải dọn vào. Nếu không thay đổi quy củ thì nàng muốn gặp ta phải tuyên triệu, gặp một lần tuyên triệu một lần, nhưng việc công chúa tuyên triệu phò mã có ghi lại trong sổ sách. Ta da mặt dày thì không sợ, nhưng nàng thì sao, nàng là nữ nhân, chẳng lẽ một tháng tuyên triệu phò mã mười mấy lần? Nếu truyền ra ngoài thì sẽ như thế nào?”
Không cần An Định Hầu nhiều lời thì An Duyệt công chúa đã đỏ mặt, nhẹ nhàng đấm vai của trượng phu một cái, An Định Hầu cười cười, “Nếu quy củ của phủ công chúa được cải chế thì sẽ khác, nàng nghĩ lại xem, cho dù ta phải dọn vào phủ công chúa thì có ngại gì. Chúng ta là lão phu thê với nhau, đều sắp có tôn tử rồi. Nhạc mẫu là người nghiêm chính, xưa nay rất để ý đến quy củ, ý của thái tử là muốn mời nàng trở về khuyên nhủ nhạc mẫu. Chúng ta ở xa tận Dương Châu, năm nay Hoàng thượng và Vương gia gặp chuyện bất trắc ở Dương Châu, may mắn cũng không liên lụy đến chúng ta. Chúng ta không có cách nào hiếu kính thái tử điện hạ trong ngày đại điển lập thái tử, hiện tại chẳng phải là cơ hội tốt hay sao? Nàng cứ tuân theo thánh chỉ mà nhanh chóng quay về đế đô, mặc kệ là khóc lóc hay cầu xin cứ cố gắng làm cho nhạc mẫu sửa lại chủ ý là được.”
“Chàng cũng biết tính tình của mẫu thân rồi đó? Làm gì dễ dàng như vậy?” Mẫu thân của mình thì tự mình biết, An Duyệt công chúa cũng phát sầu.
“Phu nhân của ta à.” An Định Hầu thở dài, cầm tay ôm vai của An Duyệt công chúa, hơi hơi dùng sức, nghiêm mặt nói, “Thái tử chính là hoàng đế tương lai, công danh của nhi tử chúng ta không dễ có được. Trong Hàn Lâm viện, có người học hành cả đời, có người được phong tước ban thưởng. Chúng ta đắc tội ai thì cũng không thể đắc tội thái tử. Còn nữa, thuế muối ở đây sớm muộn gì cũng sẽ có động tĩnh, nay nếu ta tạm rời cương vị thì cũng không tệ, bằng không sẽ không rút tay kịp. Tương lai nếu thái tử tra ra sổ sách, không cần hắn lên tiếng, chỉ cần một ánh mắt thì đã có vô số người xả thân vì hắn. Nhạc mẫu cứ cố chấp trong khi tánh mạng của toàn gia chúng ta lại đang nằm trong tay của nhạc mẫu, nàng nhất định phải tận tâm vì chuyện này. Nàng ngẫm lại đi, phu nhân khác họ lại được phong làm công chúa, xưa nay chưa từng có ai có thể diện như vậy. Thái tử bày tỏ lòng thành trước với chúng ta, chẳng lẽ chúng ta lại vứt bỏ cơ hội này mà gây khó dễ cho thái tử hay sao? Cho dù ta chưa gặp mặt thái tử điện hạ nhưng nàng suy nghĩ một chút, nội trong vòng hai tháng mà bốn vị hoàng tử liên tiếp bỏ mạng, còn hắn thì an toàn lên ngôi thái tử? Phu nhân, nàng nhất định phải dốc toàn lực, chúng ta đã có đầy đủ tôn vinh phú quý, Hoàng thượng nể mặt nhạc mẫu nên trọng dụng ta mười mấy năm nay, trong khi thái tử chính là Hoàng đế tương lai a.”
An Duyệt công chúa biến sắc, “Thuế muối đã đến tình trạng này rồi sao?” Nữ chủ nội, nam chủ ngoại, nàng không biết nhiều về sự vụ của trượng phu, nhưng dù sao cũng xuất thân từ tôn thất, tuy chức quan Diêm vận tư sứ rất béo bở nhưng những người ngã quỵ vì nó cũng không phải chỉ một hai.
“Nhiệm kỳ ba năm của ta đến sang năm là chấm dứt, ta đã dâng tấu chương xin quay về đế đô, nhị đệ sẽ thay ta ra mặt, nhà chúng ta cũng không thiếu thốn gì cả, có thể thuận lợi bãi nhiệm chức vụ đương nhiên là tốt nhất.” An Định Hầu cau mày nói, “Thái tử muốn luyện thủy quân, trong chốc lát sẽ không động vào thuế muối. Nhưng đã có tiền lệ cải cách thuế muối ở Vân Nam, chuyện đó cũng do thái tử ra tay, thuế muối Giang Nam sớm muộn gì cũng sẽ bị nhúng tay vào. Đám buôn lậu muối cũng đã biết rõ trong lòng, cho dù nhất thời chưa động, bất quá thuế muốn sớm muộn gì cũng sẽ bị cải cách. Ánh mắt của bọn họ đã sớm nhìn chằm chằm vào hàng hải, chẳng qua thái tử trước kia ở Vân Nam, nay vài thủ hạ đều là tâm phúc mang đến từ Vân Nam. Thủ đoạn của những người này đâu phải thường, người nhận bạc có nguyện ý hay không thì cũng chưa biết chắc, hiện tại trời ban cho cơ hội, thái tử điện hạ cần chúng ta, nhạc mẫu đức cao vọng trọng, hơi chút nhún nhường cũng không phải chuyện xấu. Chuyện gì cũng phải nói năng có giới hạn, đừng chọc giận thái tử điện hạ.”
An Duyệt công chúa đã hạ quyết tâm, nghiêm mặt nói, “Hầu gia nói rất đúng, ta nên quay về đế đô là tốt nhất. Chàng cứ yên tâm, ta sẽ hảo hảo khuyên nhủ mẫu thân. Hầu gia ở lại một mình thì ta cũng bất an, để Vương ma ma lưu lại chăm sóc Hầu gia vậy.”
“Cũng được.” An Định Hầu nói, “Nàng cũng đừng nóng vội, nhạc mẫu ở Ngũ đài sơn hai năm, trong chùa là nơi kham khổ, cứ chọn những vật liệu bổ dưỡng tốt nhất mang về, cho dù nhạc mẫu không thiếu mấy thứ này nhưng cũng là tâm ý của vãn bối chúng ta.”
Bên này phu thê hai người đang thương nghị việc quay về đế đô, bên kia, Tương Nghi đại công chúa ở Từ Ninh cung giận muốn tím mặt.
Minh Trạm ôn hòa giải thích với Ngụy thái hậu và Tương Nghi đại công chúa, “Sắp đến thọ thần của bá tổ mẫu, ngày đó ta muốn tổ chức long trọng nhưng bá tổ mẫu liên tục từ chối, vì vậy ta mới suy nghĩ nên tặng thọ lễ như thế nào. Bá tổ mẫu phúc thọ song toàn, trên đời không có gì mà chưa từng thấy, vàng bạc châu báu sợ ngài có không ít, cũng có vẻ thô tục. Vì vậy ta mới nói với phụ hoàng, bá tổ mẫu là người có bối phận lớn nhất trong tôn thất, lại có ân tình với Hoàng tổ phụ, nhưng không thể phong hào thêm được nữa, không bằng ban cho An Duyệt cô cô. Ta định làm cho Tương Nghi bá tổ mẫu kinh hỉ cho nên không báo trước. Thế nào, ta an bài xem như thỏa đáng chứ?”
Minh Trạm bày ra vẻ mặt vui mừng nhìn Tương Nghi đại công chúa, tuy rằng bề ngoài của hắn thanh tú, nhưng được bồi bổ đầy đủ, khí sắc vô cùng tốt, lúc này trên mặt lộ ra vài phần ngây ngô của thiếu niên, khiến Ngụy thái hậu vui vẻ cười không ngừng, tán thưởng Minh Trạm, “Hảo hảo, ai gia cũng nhớ thọ thần của tỷ tỷ. Ngươi có thể nghĩ chu đáo như vậy thì rất tốt.”
Tương Nghi đại công chúa chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, nhưng bản thân nàng là người trọng sĩ diện cho nên cố gắng miễn cưỡng nói, “Làm phiền thái tử điện hạ rồi.”
Nghe được trưởng bối khen ngợi, Minh Trạm càng thêm vui mừng, còn tỏ ra ngượng ngùng rồi nói một cách khiêm tốn, “Bá tổ mẫu có lẽ sẽ giận ta, nhưng bá tổ mẫu hài lòng như vậy thì chẳng còn gì tốt hơn.”
Tương Nghi đại công chúa trừng mắt, Minh Trạm thản nhiên không sợ hãi mà đón nhận, khóe môi nhếch lên, ánh mắt cong như trăng lưỡi liềm, mỉm cười ngây ngô mà đắc ý.
Nguyễn Hồng Phi thu được tin tức An Duyệt công chúa theo nội quan quay về đế đô, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một chút chắc thắng cùng ý cười nhàn nhạt.