Phượng Cảnh Kiền cùng Nguyễn Hồng Phi giương thương múa kiếm sau một lúc lâu, nhìn lại thì đã là giữa trưa.
Minh Trạm cực kỳ hưng phấn phân phó cho cung nhân thu xếp ngọ thiện, lúc đầu hắn cứ nghĩ Phượng Cảnh Kiền và Nguyễn Hồng Phi chướng mắt nhau, mọi người sẽ không chịu cùng dùng bữa với nhau, ai ngờ đề nghị này liền bị Phượng Cảnh Kiền và Nguyễn Hồng Phi cùng phản đối.
Phượng Cảnh Kiền nghiêm trang nhiệt tình đãi khách, “Quốc chủ vừa mới đến đế đô, trẫm làm sao lại chiêu đãi sơ suất cho được.”
Nguyễn Hồng Phi cũng nói, “Tiểu Vương hâm mộ bệ hạ đã lâu, may mắn được cùng bệ hạ đồng thiện đồng thực, thật sự vinh hạnh, thật sự vinh hạnh.”
Minh Trạm nói thầm một câu, “Ngươi làm người ngoại quốc mà nói chuyện có văn hóa hơn người Trung Quốc như ta.” Còn bày đặt ngâm nga, “Nếu không, hai ngươi cùng ăn đi, ta không đói.” Minh Trạm rốt cục cảm nhận được cảm giác là trượng phu bị kẹp giữa tức phụ và mẫu thân là như thế nào. Hầy, quan hệ mẹ chồng nàng dâu thật khó nói a, mấy ngàn năm trôi qua vẫn là một ẩn số, cho dù Minh Trạm có bản lĩnh thế nào thì cũng chỉ có thể thở dài mà thôi.
Phượng Cảnh Kiền không hề bị lay động vì lời cầu xin của Minh Trạm, không phải thích tên tiện nhân này sao, đây là kết cục đó, hắn thản nhiên nói, “Ngươi không đói bụng thì cứ ngồi bên cạnh cũng được.”
Dung nhan tuấn mỹ của Nguyễn Hồng Phi chậm rãi nở ra một nụ cười cực nhẹ, nhìn Minh Trạm một cách thâm ý, cũng không niệm tình cảm mà chỉ chèn ép, “Có lẽ thái tử điện hạ nói thích tiểu Vương bất quá chỉ là thuận miệng mà thôi, bằng không vì sao ngay cả một bữa ăn mà cũng không nguyện ý ngồi chung bàn với tiểu Vương? Hầy, nếu không phải văn hóa Thiên triều bác đại tinh thâm, thái tử điện hạ khách sáo với tiểu Vương như vậy thì tiểu Vương thật sự cầm chày gỗ mà xem như là kim châm rồi.” Cái tên hai mặt này, làm cá chạch tốt như vậy, để xem ngươi có bản lĩnh hay không.
Á!?
Mùi vị bị Phượng Cảnh Kiền và Nguyễn Hồng Phi nhất trí phối hợp cùng chung kẻ địch, e rằng trong thiên hạ cũng chỉ có một mình Minh Trạm nếm qua. Dùng một câu đúng trọng tâm của Minh Trạm để hình dung thì chính là: so với làm nhân bích quy còn khó chịu gấp cả ngàn lần, Minh Trạm vội vàng thức thời nói, “Đừng hiểu lầm, ta đói, ta rất vui cùng nhị vị dùng bữa. Nếu không, nhị vị tạm thời nghỉ ngơi một chút, ta xuống trù phòng nhìn xem có món gì ngon hay không?” Nhân cơ hội bỏ chạy, mặc kệ thể diện hay mất thể diện, trong chốc lát nếu bị hai người này kéo làm trọng tài thì càng chết toi.
Nguyễn Hồng Phi ngạc nhiên hỏi Phượng Cảnh Kiền, “Trong cung của bệ hạ có nhiều cung nhân như vậy mà còn phải cần thái tử điện hạ xuống trù phòng nữa sao? Hay là thái tử điện hạ rất có kiến thức trong việc nêm nếm?” fynnz.wordpress.com
Phượng Cảnh Kiền ngồi ngay ngắn, “Cũng không phải. Quốc chủ có chuyện không biết, thái tử của trẫm rất nhiệt tình hiếu khách, vì đây là lần đầu tiên Quốc chủ đến nơi này của chúng ta, không biết khẩu vị của người hải ngoại các ngươi như thế nào, lại lo lắng Quốc chủ ăn không quen ẩm thực của Thiên triều, vì vậy hắn muốn nhắc nhở ngự trù một chút. Thái tử, có đúng là ý này hay không?” Xú tiểu tử không biết xấu hổ nhưng hắn thì biết.
Minh Trạm ấp a ấp úng “Ừm” một tiếng, có hai lão hồ ly này ở bên cạnh, xem ra trong chốc lát hắn cũng không thể trốn được, đành phải tiếp tục nghe Phượng Cảnh Kiền đấu đá với Nguyễn Hồng Phi.
Hơn nữa chuyện khiến cho Minh Trạm lo lắng đã xảy ra, hai người bắt đầu muốn Minh Trạm làm trọng tài, tỷ như nói về một vật, Phượng Cảnh Kiền nói có, Nguyễn Hồng Phi sẽ nhẹ nhàng bác bỏ, sau đó Minh Trạm sẽ bị xem như người thứ ba lôi ra phán định, cho đến khi khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của Minh Trạm phát sầu thành như cái bánh bao nhăn nhúm, còn đắc tội hết thảy mọi người.
Minh Trạm uống liên tục mấy ngụm trà lạnh, trong lòng thầm kêu lạnh quá lạnh quá, vì sao không có ai rót trà nóng cho lão tử? Chợt nghe Phượng Cảnh Kiền cười hỏi, “Minh Trạm, vì sao lại uống trà lạnh?” Quay đầu trừng mắt nhìn Phùng Thành, “Một chút nhãn lực cũng không có, thấy thái tử uống trà lạnh, ngươi muốn chết sao?”
Phùng Thành vội nhận tội, Phượng Cảnh Kiền cười nói, “Bỏ thêm chút mật vào trà của thái tử.” Cho ngọt chết ngươi luôn, ai bảo ngươi nịnh nọt tiện nhân kia!
Nguyễn Hồng Phi cười nói, “Bệ hạ nhớ lầm rồi, là tiểu Vương thích thêm mật vào trà, còn thái tử thì không thích uống ngọt.” Quả thật ngày thường Minh Trạm chỉ uống nước lọc là được rồi.
Phượng Cảnh Kiền nhướng mày, “Quốc chủ vừa đến mà đã hiểu nhi tử của ta như thế, thật sự là hiếm thấy.”
“Thiên triều có câu bạch phát như tân, khuynh cái như cố.” Nguyễn Hồng Phi không nhường không nhịn mà còn cười nhàn nhạt, “Tiểu Vương và thái tử đại khái chính là như thế.” Còn không quên hỏi Minh Trạm một câu, “Điện hạ, ngươi nói xem, có phải hay không?” (cho dù gặp gỡ cả đời mà đôi khi chỉ như mới nhận thức, còn có người cho dù chỉ mới sơ giao mà đã thân như lão hữu)
Phượng Cảnh Kiền quắc mắt nhìn Minh Trạm, ý tứ kia rất rõ ràng, nói mau, ngươi thích uống trà mật hay uống trà không?
Phùng Thành là người làm việc chu đáo, chỉ chốc lát hắn đã bưng đến hai tách trà, bưng đến trước mặt Minh Trạm, còn nhỏ giọng nhắc nhở đầy săn sóc, “Điện hạ, bên trái là tách không thêm mật, bên phải là tách đã bỏ thêm mật.”
Minh Trạm âu sầu, không bằng để lão tử uống thạch tín còn dễ chịu hơn! Ôm bụng, “Ôi chao ôi chao, vừa mới uống trà lạnh, đau bụng quá. Phụ hoàng, Quốc chủ, thứ ta không thể tiếp tục tháp tùng.” Thật sự chịu không nổi, lập tức co giò chạy mất tích.
Minh Trạm là người rất biết người biết ta, đồng thời hắn rất tự tin, hắn cũng không cho rằng trên đời có con đường nào mà hắn đi không được.
Nhưng nay, thật sự là đường cùng!
Minh Trạm đi tiểu trước bồn cầu, bên cạnh bỗng nhiên có một mùi hương phảng phất bay đến, hắn vừa quay đầu lại thì liền đụng phải khuôn mặt mỹ nhân kinh người của Nguyễn Hồng Phi. Khóe môi của Nguyễn Hồng Phi đang nhếch lên, cong ngón tay gõ gõ lên tiểu Trạm đang bắn nước, “Một tháng không gặp, nó vẫn như cũ a.”
Hạ khố của Minh Trạm run lên, lập tức kéo quần, than thở, “Còn có thể biến thành thế nào nữa,” Đang định thắt lại hạ khố thì Nguyễn Hồng Phi đã luồn đôi tay đáng tởm vào bên trong, nắm lấy điểm yếu hại của Minh Trạm, Minh Trạm hít một hơi lạnh, hai tay cầm thắt lưng, lắp bắp nói, “Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì?” Nguyễn Hồng Phi nhẹ nhàng hừ một tiếng, bàn tay lại hơi dùng sức, giọng nói rõ ràng mang theo bất mãn, “Ngươi mới về đế đô một tháng mà đã đi theo người ngoài.”
Vận mệnh của Minh Trạm đang nằm trong tay của người ta, bèn bày ra vẻ mặt đau khổ, hiền lương thục đức, tận tình khuyên giải Nguyễn Hồng Phi, “Phi Phi, đó là phụ hoàng của ta, không phải ngoại nhân. Ngươi xem như đó là trương phụ là nhạc phụ của ngươi đi, dù sao chúng ta phải đối xử tốt với trưởng bối thì mới sống an ổn được.”
Nguyễn Hồng Phi không thông cảm cho nỗi khổ tâm của Minh Trạm, cúi đầu cắn lên đôi môi mọng thịt của Minh Trạm, tính cợt nhả một phen, ai ngờ Minh Trạm lại thừa dịp hắn bất ngờ không kịp phòng mà há mồm cắn một cái, Nguyễn Hồng Phi bị đau, trong khi Minh Trạm thì thấp giọng nói, “Ngươi, ngươi đừng quá phận, để, để phụ hoàng biết được thì ta nhất định gặp tai ương.”
“Lá gan của ngươi chỉ có nhiêu đó thôi ư!” Nguyễn Hồng Phi giễu cợt, “Có ta ở đây, hắn dám làm gì ngươi cơ chứ?”
“Là hắn không dám làm gì ngươi, ngươi nói xem, nếu ta bỗng nhiên bị ai đánh thì ngươi có đau lòng hay không?” Minh Trạm dò xét sắc mặt của Nguyễn Hồng Phi, nếu Nguyễn Hồng Phi dám tỏ ra nửa điểm không đau lòng thì hắn sẽ lập tức làm cho Nguyễn Hồng Phi đẹp mặt!
Nguyễn Hồng Phi nhẹ nhàng thở dài, lấy tay ra khỏi hạ khố của Minh Trạm, cẩn thận thắt lại đai lưng giúp Minh Trạm, chỉnh cho ngay ngắn chỉnh tề, không nói một câu nào mà chỉ kéo tay Minh Trạm đi ra ngoài.
Trong lòng của Minh Trạm hơi mừng thầm, cái gì gọi là đại trượng phu khí khái, chính cái này mới gọi là đại trượng phu khí khái đây nè! Nếu ngay cả đầu giường của mình mà mọi người cũng không nắm chắc thì sau này làm sao đứng thẳng lưng cho được!
“Ngươi tính cảm tạ ta bằng cách nào?” Nguyễn Hồng Phi thấp giọng hỏi.
“Ta, ta cũng chỉ vì tương lai của hai ta mà thôi.” Minh Trạm thì thầm nói.
Nguyễn Hồng Phi nở nụ cười vài tiếng rồi nói nhỏ, “Ngày xưa ngươi nói ngày chẵn ngày lẻ, bây giờ không cần nhắc lại nữa, được không?”
Nháy mắt Minh Trạm cảm thấy sống lưng của mình vừa mới đứng thẳng thì lại bỗng nhiên trở nên nặng trĩu mà còng lưng xuống, hắn kiên quyết lắc đầu, tuy rằng hắn tranh thủ thỏa thuận được chuyện công thụ ngày chẵn ngày lẻ, bất quá cái tên đại hồ ly này rất biết cách lừa hắn, khiến cho Minh Trạm trong mười ngày chỉ có một ngày được ở trên đã là quá tốt rồi. Nay lại không có hiệp nghị như vậy thì Minh Trạm sẽ nghi ngờ cả đời này hắn sẽ phải làm thụ. Cho nên, hắn có chết cũng không thể gật đầu.
Nguyễn Hồng Phi khẽ nói, “Năm năm?”
Không thể không nói Nguyễn Hồng Phi hiểu rất rõ Minh Trạm, dù sao cũng có thời hạn, Minh Trạm nhất thời lâm vào trầm tư, dù sao hai người này không thể phân cao thấp, cho đến hiện tại, Phượng Cảnh Kiền sắp thoái vị, lúc này hắn không thể đứng nhìn Nguyễn Hồng Phi báo thù Phượng Cảnh Kiền.
Trong lòng Minh Trạm đang tính toán, dù sao hắn cũng không phải quá thích ở phía trên, phần lớn là vì mặt mũi mà thôi….Bất quá lúc này cũng không thể tiện nghi Phi Phi, Minh Trạm cắn răng một cái, cố gắng trả giá, “Một năm!”
“Ba năm, không thêm không bớt.”
Trong lòng muốn hộc máu, Minh Trạm cắn răng một cái, “Hảo.”
Nguyễn Hồng Phi được lợi mà còn khoe mẽ, than nhẹ, “Cũng vì tiểu Minh ù nhà ngươi mà ta phải chịu nhục a.”
Minh Trạm rốt cục cảm nhận được nhục nước mất chủ quyền sẽ buồn bực cỡ nào, đang cân nhắc sau này nên viện cớ gì để lấp liếm chuyện này, chợt nghe Nguyễn Hồng Phi vui mừng, “Trở về phải lập chứng từ mới được, tiểu Minh ù nhật lý vạn ky, nhỡ quên thì thật không tốt tí nào.” (nhật lý vạn ky = chính vụ bận rộn)
“Ta, ta làm sao mà quên cho được. Đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.” Minh Trạm đứng trước cổng Tuyên Đức điện, trừng mắt nhìn Nguyễn Hồng Phi, “Nếu như ngươi không tin thì thôi.” Hiện tại hắn có chút hối hận.
Nguyễn Hồng Phi mặc hoa phục với y mệ vừa dài vừa rộng, có hơi hướm thời Ngụy Tấn, y mệ che khuất đôi tay, tiện bề nhéo mông Minh Trạm một cái, sau đó lại giả vờ nhắc nhở, ôn hòa nói, “Điện hạ, thỉnh đi trước.”
Hồ ly chết tiệt. Đại lưu manh.
Đến khi dùng ngọ thiện càng làm cho Minh Trạm kinh hãi đảm chiến, Nguyễn Hồng Phi không tiếp tục gây phiền toái cho Phượng Cảnh Kiền, ngoài miệng cũng nhường Phượng Cảnh Kiền ba phần, nhưng mỗi cái cau mày hay mỗi một nụ cười đều mang theo sự khiêu khích khó tả, làm cho Minh Trạm cảm thấy no cả bụng.
Vừa rồi hắn có chút lo lắng rằng mình sẽ bị mất khẩu vị, bất quá vì không bị lôi ra làm trọng tài cho nên hắn tuyệt đối không thể để cho cái miệng của mình nhàn rỗi, hiện tại cách duy nhất để hắn sống sót chính là giả vờ tai điếc mắt ngơ, “Hả? Cái gì? Ha ha, ăn đi ăn đi, mọi người ăn ngon uống ngon.”
Đối mặt với bản mặt vô lại của Minh Trạm như thế, người sĩ diện như Phượng Cảnh Kiền và Nguyễn Hồng Phi lại trở nên ăn ý, hơn nữa tâm ý cũng tương thông.
Phượng Cảnh Kiền suy nghĩ: Có nhi tử như vậy, không ngờ Thiên triều chúng ta lại có thái tử như thế này, thật sự là mất mặt mà.
Nguyễn Hồng Phi suy nghĩ: Không ngờ ta lại thích tiểu vô lại như thế, thật sự là mất mặt mà.
Minh Trạm không ngừng lùa cơm, làm cho Phượng Cảnh Kiền và Nguyễn Hồng Phi mất hết khẩu vị, trong khi Minh Trạm lại ăn no nê, sau nửa canh giờ dùng xong ngọ thiện mà vẫn còn đang ngồi xoa bụng.
Dùng xong ngọ thiện thì Nguyễn Hồng Phi mới bằng lòng rời đi, khi đứng dậy hắn vẫn lưu luyến không rời mà nắm tay Phượng Cảnh Kiền, vẻ mặt vui mừng nói, “Tiểu Vương và bệ hạ mới gặp mà đã quen thân, thật sự lưu luyến bệ hạ. Chẳng qua hôm nay đã quấy rầy quá lâu, chắc là bệ hạ bận xử lý chính vụ, tiểu Vương xin cáo lui trước, ngày mai nhất định phải vào cung tái kiến bệ hạ, hy vọng bệ hạ đừng chê tiểu Vương phiền chán là được.”
Kỳ thật khi Nguyễn Hồng Phi còn trẻ thì hắn là người thẳng thắn sảng khoái, tài hoa hơn người, hắn không quen nhìn những chuyện giấu giấu diếm diếm. Khi hắn chân chính trở lại đế đô tham dự triều chính thì liền tỏ ra khuynh hướng hữu hảo đối với Phượng thị huynh đệ. Khi đó Phượng Cảnh Kiền có lòng muốn tương giao, Nguyễn Hồng Phi phóng khoáng bất tuân cũng từng đến trước mặt Phượng Cảnh Kiền lúc Phượng Cảnh Kiền còn là hoàng tử mà nắm tay cười nói, “Tiểu thần và điện hạ mới gặp mà đã quen thân, đáng tiếc trời sắp sập tối, đành phải về phủ trước. Ngày mai nhất định sẽ vào cung quấy rầy điện hạ, hy vọng điện hạ đừng chê tiểu thần phiền chán.”
Hôm nay, những lời này lại làm Phượng Cảnh Kiền nhớ về cảm giác xưa kia, Phượng Cảnh Kiền nhìn khuôn mặt dường như không biết già của Nguyễn Hồng Phi, hắn nhớ rõ Nguyễn Hồng Phi khi còn trẻ luôn có thần thái phi dương như vậy, cái loại vẻ mặt này cực kỳ rực rỡ đẹp mắt, bất giác hấp dẫn ánh nhìn của mọi người. Nay vẫn là khuôn mặt kia, mặt mày vui cười nhưng lại mang theo một loại yên tĩnh sau một loạt thế sự thăng trầm.
Phượng Cảnh Kiền nhẹ nhàng thở dài, cầm lấy tay của Nguyễn Hồng Phi, vừa định biểu đạt một chút hữu hảo hoài niệm thì đôi tay đang nắm chặt của bọn họ bị một người tách ra, Minh Trạm keo kiệt bủn xỉn sợ bọn họ nắm tay sẽ tạo ra gian tình gì gì đó, cười hì hì đánh trống lãng, “Cứ để ta đưa tiễn Quốc chủ là được.”
Lúc này Phượng Cảnh Kiền thật sự than thở thành tiếng, “Đi đi.” Lại liếc mắt nhìn Nguyễn Hồng Phi, ngươi cũng không tính là oan ức, Cảnh Nam sinh, trẫm tự mình nuôi dưỡng, nuôi ra một tiểu tâm can bóng loáng mượt mà tú sắc như vậy, rốt cục để ngươi chiếm dụng.
Nguyễn Hồng Phi tựa hồ đã hiểu được cái liếc mắt đầy hàm xúc của Phượng Cảnh Kiền, hắn sung sướng cười nhẹ thành tiếng.
Minh Trạm trừng mắt nhìn người này lại nhìn sang người kia, trong lòng nói thầm, đừng bảo là nảy sinh gian tình thật nha? Mà hai người này đều là cao thủ giỏi che giấu cảm xúc, Minh Trạm trừng to mắt đến mức muốn lòi cả con mắt mà cũng chẳng tìm thấy cái gì.
Nhưng một tên thì tỏ ra bất đắc dĩ, một tên thì tỏ ra tự đắc, lại đều là soái đại thúc, ánh mắt vẫn còn dây dưa với nhau, thật là đáng khả nghi mà.
Sờ sờ cái cằm bóng loáng, Minh Trạm nổi nóng, mụ nội nó, mặc kệ có gian tình hay không, dù sao chỉ có hắn mới được cùng Phi Phi lăn lộn trên giường mà thôi, muốn phát triển bên ngoài à, đừng nói là cửa sổ, ngay cả cánh cửa cũng không cho lắp!
…………
P/S: ghen qua ghen lại, ghen tới ghen lui, rốt cục tiểu mũm mĩm thiệt thòi nhất. Ai bảo dại trai làm chi.
…………..
Phượng Cảnh Kiền cùng Nguyễn Hồng Phi giương thương múa kiếm sau một lúc lâu, nhìn lại thì đã là giữa trưa.
Minh Trạm cực kỳ hưng phấn phân phó cho cung nhân thu xếp ngọ thiện, lúc đầu hắn cứ nghĩ Phượng Cảnh Kiền và Nguyễn Hồng Phi chướng mắt nhau, mọi người sẽ không chịu cùng dùng bữa với nhau, ai ngờ đề nghị này liền bị Phượng Cảnh Kiền và Nguyễn Hồng Phi cùng phản đối.
Phượng Cảnh Kiền nghiêm trang nhiệt tình đãi khách, “Quốc chủ vừa mới đến đế đô, trẫm làm sao lại chiêu đãi sơ suất cho được.”
Nguyễn Hồng Phi cũng nói, “Tiểu Vương hâm mộ bệ hạ đã lâu, may mắn được cùng bệ hạ đồng thiện đồng thực, thật sự vinh hạnh, thật sự vinh hạnh.”
Minh Trạm nói thầm một câu, “Ngươi làm người ngoại quốc mà nói chuyện có văn hóa hơn người Trung Quốc như ta.” Còn bày đặt ngâm nga, “Nếu không, hai ngươi cùng ăn đi, ta không đói.” Minh Trạm rốt cục cảm nhận được cảm giác là trượng phu bị kẹp giữa tức phụ và mẫu thân là như thế nào. Hầy, quan hệ mẹ chồng nàng dâu thật khó nói a, mấy ngàn năm trôi qua vẫn là một ẩn số, cho dù Minh Trạm có bản lĩnh thế nào thì cũng chỉ có thể thở dài mà thôi.
Phượng Cảnh Kiền không hề bị lay động vì lời cầu xin của Minh Trạm, không phải thích tên tiện nhân này sao, đây là kết cục đó, hắn thản nhiên nói, “Ngươi không đói bụng thì cứ ngồi bên cạnh cũng được.”
Dung nhan tuấn mỹ của Nguyễn Hồng Phi chậm rãi nở ra một nụ cười cực nhẹ, nhìn Minh Trạm một cách thâm ý, cũng không niệm tình cảm mà chỉ chèn ép, “Có lẽ thái tử điện hạ nói thích tiểu Vương bất quá chỉ là thuận miệng mà thôi, bằng không vì sao ngay cả một bữa ăn mà cũng không nguyện ý ngồi chung bàn với tiểu Vương? Hầy, nếu không phải văn hóa Thiên triều bác đại tinh thâm, thái tử điện hạ khách sáo với tiểu Vương như vậy thì tiểu Vương thật sự cầm chày gỗ mà xem như là kim châm rồi.” Cái tên hai mặt này, làm cá chạch tốt như vậy, để xem ngươi có bản lĩnh hay không.
Á!?
Mùi vị bị Phượng Cảnh Kiền và Nguyễn Hồng Phi nhất trí phối hợp cùng chung kẻ địch, e rằng trong thiên hạ cũng chỉ có một mình Minh Trạm nếm qua. Dùng một câu đúng trọng tâm của Minh Trạm để hình dung thì chính là: so với làm nhân bích quy còn khó chịu gấp cả ngàn lần, Minh Trạm vội vàng thức thời nói, “Đừng hiểu lầm, ta đói, ta rất vui cùng nhị vị dùng bữa. Nếu không, nhị vị tạm thời nghỉ ngơi một chút, ta xuống trù phòng nhìn xem có món gì ngon hay không?” Nhân cơ hội bỏ chạy, mặc kệ thể diện hay mất thể diện, trong chốc lát nếu bị hai người này kéo làm trọng tài thì càng chết toi.
Nguyễn Hồng Phi ngạc nhiên hỏi Phượng Cảnh Kiền, “Trong cung của bệ hạ có nhiều cung nhân như vậy mà còn phải cần thái tử điện hạ xuống trù phòng nữa sao? Hay là thái tử điện hạ rất có kiến thức trong việc nêm nếm?” fynnz.wordpress.com
Phượng Cảnh Kiền ngồi ngay ngắn, “Cũng không phải. Quốc chủ có chuyện không biết, thái tử của trẫm rất nhiệt tình hiếu khách, vì đây là lần đầu tiên Quốc chủ đến nơi này của chúng ta, không biết khẩu vị của người hải ngoại các ngươi như thế nào, lại lo lắng Quốc chủ ăn không quen ẩm thực của Thiên triều, vì vậy hắn muốn nhắc nhở ngự trù một chút. Thái tử, có đúng là ý này hay không?” Xú tiểu tử không biết xấu hổ nhưng hắn thì biết.
Minh Trạm ấp a ấp úng “Ừm” một tiếng, có hai lão hồ ly này ở bên cạnh, xem ra trong chốc lát hắn cũng không thể trốn được, đành phải tiếp tục nghe Phượng Cảnh Kiền đấu đá với Nguyễn Hồng Phi.
Hơn nữa chuyện khiến cho Minh Trạm lo lắng đã xảy ra, hai người bắt đầu muốn Minh Trạm làm trọng tài, tỷ như nói về một vật, Phượng Cảnh Kiền nói có, Nguyễn Hồng Phi sẽ nhẹ nhàng bác bỏ, sau đó Minh Trạm sẽ bị xem như người thứ ba lôi ra phán định, cho đến khi khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của Minh Trạm phát sầu thành như cái bánh bao nhăn nhúm, còn đắc tội hết thảy mọi người.
Minh Trạm uống liên tục mấy ngụm trà lạnh, trong lòng thầm kêu lạnh quá lạnh quá, vì sao không có ai rót trà nóng cho lão tử? Chợt nghe Phượng Cảnh Kiền cười hỏi, “Minh Trạm, vì sao lại uống trà lạnh?” Quay đầu trừng mắt nhìn Phùng Thành, “Một chút nhãn lực cũng không có, thấy thái tử uống trà lạnh, ngươi muốn chết sao?”
Phùng Thành vội nhận tội, Phượng Cảnh Kiền cười nói, “Bỏ thêm chút mật vào trà của thái tử.” Cho ngọt chết ngươi luôn, ai bảo ngươi nịnh nọt tiện nhân kia!
Nguyễn Hồng Phi cười nói, “Bệ hạ nhớ lầm rồi, là tiểu Vương thích thêm mật vào trà, còn thái tử thì không thích uống ngọt.” Quả thật ngày thường Minh Trạm chỉ uống nước lọc là được rồi.
Phượng Cảnh Kiền nhướng mày, “Quốc chủ vừa đến mà đã hiểu nhi tử của ta như thế, thật sự là hiếm thấy.”
“Thiên triều có câu bạch phát như tân, khuynh cái như cố.” Nguyễn Hồng Phi không nhường không nhịn mà còn cười nhàn nhạt, “Tiểu Vương và thái tử đại khái chính là như thế.” Còn không quên hỏi Minh Trạm một câu, “Điện hạ, ngươi nói xem, có phải hay không?” (cho dù gặp gỡ cả đời mà đôi khi chỉ như mới nhận thức, còn có người cho dù chỉ mới sơ giao mà đã thân như lão hữu)
Phượng Cảnh Kiền quắc mắt nhìn Minh Trạm, ý tứ kia rất rõ ràng, nói mau, ngươi thích uống trà mật hay uống trà không?
Phùng Thành là người làm việc chu đáo, chỉ chốc lát hắn đã bưng đến hai tách trà, bưng đến trước mặt Minh Trạm, còn nhỏ giọng nhắc nhở đầy săn sóc, “Điện hạ, bên trái là tách không thêm mật, bên phải là tách đã bỏ thêm mật.”
Minh Trạm âu sầu, không bằng để lão tử uống thạch tín còn dễ chịu hơn! Ôm bụng, “Ôi chao ôi chao, vừa mới uống trà lạnh, đau bụng quá. Phụ hoàng, Quốc chủ, thứ ta không thể tiếp tục tháp tùng.” Thật sự chịu không nổi, lập tức co giò chạy mất tích.
Minh Trạm là người rất biết người biết ta, đồng thời hắn rất tự tin, hắn cũng không cho rằng trên đời có con đường nào mà hắn đi không được.
Nhưng nay, thật sự là đường cùng!
Minh Trạm đi tiểu trước bồn cầu, bên cạnh bỗng nhiên có một mùi hương phảng phất bay đến, hắn vừa quay đầu lại thì liền đụng phải khuôn mặt mỹ nhân kinh người của Nguyễn Hồng Phi. Khóe môi của Nguyễn Hồng Phi đang nhếch lên, cong ngón tay gõ gõ lên tiểu Trạm đang bắn nước, “Một tháng không gặp, nó vẫn như cũ a.”
Hạ khố của Minh Trạm run lên, lập tức kéo quần, than thở, “Còn có thể biến thành thế nào nữa,” Đang định thắt lại hạ khố thì Nguyễn Hồng Phi đã luồn đôi tay đáng tởm vào bên trong, nắm lấy điểm yếu hại của Minh Trạm, Minh Trạm hít một hơi lạnh, hai tay cầm thắt lưng, lắp bắp nói, “Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì?” Nguyễn Hồng Phi nhẹ nhàng hừ một tiếng, bàn tay lại hơi dùng sức, giọng nói rõ ràng mang theo bất mãn, “Ngươi mới về đế đô một tháng mà đã đi theo người ngoài.”
Vận mệnh của Minh Trạm đang nằm trong tay của người ta, bèn bày ra vẻ mặt đau khổ, hiền lương thục đức, tận tình khuyên giải Nguyễn Hồng Phi, “Phi Phi, đó là phụ hoàng của ta, không phải ngoại nhân. Ngươi xem như đó là trương phụ là nhạc phụ của ngươi đi, dù sao chúng ta phải đối xử tốt với trưởng bối thì mới sống an ổn được.”
Nguyễn Hồng Phi không thông cảm cho nỗi khổ tâm của Minh Trạm, cúi đầu cắn lên đôi môi mọng thịt của Minh Trạm, tính cợt nhả một phen, ai ngờ Minh Trạm lại thừa dịp hắn bất ngờ không kịp phòng mà há mồm cắn một cái, Nguyễn Hồng Phi bị đau, trong khi Minh Trạm thì thấp giọng nói, “Ngươi, ngươi đừng quá phận, để, để phụ hoàng biết được thì ta nhất định gặp tai ương.”
“Lá gan của ngươi chỉ có nhiêu đó thôi ư!” Nguyễn Hồng Phi giễu cợt, “Có ta ở đây, hắn dám làm gì ngươi cơ chứ?”
“Là hắn không dám làm gì ngươi, ngươi nói xem, nếu ta bỗng nhiên bị ai đánh thì ngươi có đau lòng hay không?” Minh Trạm dò xét sắc mặt của Nguyễn Hồng Phi, nếu Nguyễn Hồng Phi dám tỏ ra nửa điểm không đau lòng thì hắn sẽ lập tức làm cho Nguyễn Hồng Phi đẹp mặt!
Nguyễn Hồng Phi nhẹ nhàng thở dài, lấy tay ra khỏi hạ khố của Minh Trạm, cẩn thận thắt lại đai lưng giúp Minh Trạm, chỉnh cho ngay ngắn chỉnh tề, không nói một câu nào mà chỉ kéo tay Minh Trạm đi ra ngoài.
Trong lòng của Minh Trạm hơi mừng thầm, cái gì gọi là đại trượng phu khí khái, chính cái này mới gọi là đại trượng phu khí khái đây nè! Nếu ngay cả đầu giường của mình mà mọi người cũng không nắm chắc thì sau này làm sao đứng thẳng lưng cho được!
“Ngươi tính cảm tạ ta bằng cách nào?” Nguyễn Hồng Phi thấp giọng hỏi.bg-ssp-{height:px}
“Ta, ta cũng chỉ vì tương lai của hai ta mà thôi.” Minh Trạm thì thầm nói.
Nguyễn Hồng Phi nở nụ cười vài tiếng rồi nói nhỏ, “Ngày xưa ngươi nói ngày chẵn ngày lẻ, bây giờ không cần nhắc lại nữa, được không?”
Nháy mắt Minh Trạm cảm thấy sống lưng của mình vừa mới đứng thẳng thì lại bỗng nhiên trở nên nặng trĩu mà còng lưng xuống, hắn kiên quyết lắc đầu, tuy rằng hắn tranh thủ thỏa thuận được chuyện công thụ ngày chẵn ngày lẻ, bất quá cái tên đại hồ ly này rất biết cách lừa hắn, khiến cho Minh Trạm trong mười ngày chỉ có một ngày được ở trên đã là quá tốt rồi. Nay lại không có hiệp nghị như vậy thì Minh Trạm sẽ nghi ngờ cả đời này hắn sẽ phải làm thụ. Cho nên, hắn có chết cũng không thể gật đầu.
Nguyễn Hồng Phi khẽ nói, “Năm năm?”
Không thể không nói Nguyễn Hồng Phi hiểu rất rõ Minh Trạm, dù sao cũng có thời hạn, Minh Trạm nhất thời lâm vào trầm tư, dù sao hai người này không thể phân cao thấp, cho đến hiện tại, Phượng Cảnh Kiền sắp thoái vị, lúc này hắn không thể đứng nhìn Nguyễn Hồng Phi báo thù Phượng Cảnh Kiền.
Trong lòng Minh Trạm đang tính toán, dù sao hắn cũng không phải quá thích ở phía trên, phần lớn là vì mặt mũi mà thôi….Bất quá lúc này cũng không thể tiện nghi Phi Phi, Minh Trạm cắn răng một cái, cố gắng trả giá, “Một năm!”
“Ba năm, không thêm không bớt.”
Trong lòng muốn hộc máu, Minh Trạm cắn răng một cái, “Hảo.”
Nguyễn Hồng Phi được lợi mà còn khoe mẽ, than nhẹ, “Cũng vì tiểu Minh ù nhà ngươi mà ta phải chịu nhục a.”
Minh Trạm rốt cục cảm nhận được nhục nước mất chủ quyền sẽ buồn bực cỡ nào, đang cân nhắc sau này nên viện cớ gì để lấp liếm chuyện này, chợt nghe Nguyễn Hồng Phi vui mừng, “Trở về phải lập chứng từ mới được, tiểu Minh ù nhật lý vạn ky, nhỡ quên thì thật không tốt tí nào.” (nhật lý vạn ky = chính vụ bận rộn)
“Ta, ta làm sao mà quên cho được. Đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.” Minh Trạm đứng trước cổng Tuyên Đức điện, trừng mắt nhìn Nguyễn Hồng Phi, “Nếu như ngươi không tin thì thôi.” Hiện tại hắn có chút hối hận.
Nguyễn Hồng Phi mặc hoa phục với y mệ vừa dài vừa rộng, có hơi hướm thời Ngụy Tấn, y mệ che khuất đôi tay, tiện bề nhéo mông Minh Trạm một cái, sau đó lại giả vờ nhắc nhở, ôn hòa nói, “Điện hạ, thỉnh đi trước.”
Hồ ly chết tiệt. Đại lưu manh.
Đến khi dùng ngọ thiện càng làm cho Minh Trạm kinh hãi đảm chiến, Nguyễn Hồng Phi không tiếp tục gây phiền toái cho Phượng Cảnh Kiền, ngoài miệng cũng nhường Phượng Cảnh Kiền ba phần, nhưng mỗi cái cau mày hay mỗi một nụ cười đều mang theo sự khiêu khích khó tả, làm cho Minh Trạm cảm thấy no cả bụng.
Vừa rồi hắn có chút lo lắng rằng mình sẽ bị mất khẩu vị, bất quá vì không bị lôi ra làm trọng tài cho nên hắn tuyệt đối không thể để cho cái miệng của mình nhàn rỗi, hiện tại cách duy nhất để hắn sống sót chính là giả vờ tai điếc mắt ngơ, “Hả? Cái gì? Ha ha, ăn đi ăn đi, mọi người ăn ngon uống ngon.”
Đối mặt với bản mặt vô lại của Minh Trạm như thế, người sĩ diện như Phượng Cảnh Kiền và Nguyễn Hồng Phi lại trở nên ăn ý, hơn nữa tâm ý cũng tương thông.
Phượng Cảnh Kiền suy nghĩ: Có nhi tử như vậy, không ngờ Thiên triều chúng ta lại có thái tử như thế này, thật sự là mất mặt mà.
Nguyễn Hồng Phi suy nghĩ: Không ngờ ta lại thích tiểu vô lại như thế, thật sự là mất mặt mà.
Minh Trạm không ngừng lùa cơm, làm cho Phượng Cảnh Kiền và Nguyễn Hồng Phi mất hết khẩu vị, trong khi Minh Trạm lại ăn no nê, sau nửa canh giờ dùng xong ngọ thiện mà vẫn còn đang ngồi xoa bụng.
Dùng xong ngọ thiện thì Nguyễn Hồng Phi mới bằng lòng rời đi, khi đứng dậy hắn vẫn lưu luyến không rời mà nắm tay Phượng Cảnh Kiền, vẻ mặt vui mừng nói, “Tiểu Vương và bệ hạ mới gặp mà đã quen thân, thật sự lưu luyến bệ hạ. Chẳng qua hôm nay đã quấy rầy quá lâu, chắc là bệ hạ bận xử lý chính vụ, tiểu Vương xin cáo lui trước, ngày mai nhất định phải vào cung tái kiến bệ hạ, hy vọng bệ hạ đừng chê tiểu Vương phiền chán là được.”
Kỳ thật khi Nguyễn Hồng Phi còn trẻ thì hắn là người thẳng thắn sảng khoái, tài hoa hơn người, hắn không quen nhìn những chuyện giấu giấu diếm diếm. Khi hắn chân chính trở lại đế đô tham dự triều chính thì liền tỏ ra khuynh hướng hữu hảo đối với Phượng thị huynh đệ. Khi đó Phượng Cảnh Kiền có lòng muốn tương giao, Nguyễn Hồng Phi phóng khoáng bất tuân cũng từng đến trước mặt Phượng Cảnh Kiền lúc Phượng Cảnh Kiền còn là hoàng tử mà nắm tay cười nói, “Tiểu thần và điện hạ mới gặp mà đã quen thân, đáng tiếc trời sắp sập tối, đành phải về phủ trước. Ngày mai nhất định sẽ vào cung quấy rầy điện hạ, hy vọng điện hạ đừng chê tiểu thần phiền chán.”
Hôm nay, những lời này lại làm Phượng Cảnh Kiền nhớ về cảm giác xưa kia, Phượng Cảnh Kiền nhìn khuôn mặt dường như không biết già của Nguyễn Hồng Phi, hắn nhớ rõ Nguyễn Hồng Phi khi còn trẻ luôn có thần thái phi dương như vậy, cái loại vẻ mặt này cực kỳ rực rỡ đẹp mắt, bất giác hấp dẫn ánh nhìn của mọi người. Nay vẫn là khuôn mặt kia, mặt mày vui cười nhưng lại mang theo một loại yên tĩnh sau một loạt thế sự thăng trầm.
Phượng Cảnh Kiền nhẹ nhàng thở dài, cầm lấy tay của Nguyễn Hồng Phi, vừa định biểu đạt một chút hữu hảo hoài niệm thì đôi tay đang nắm chặt của bọn họ bị một người tách ra, Minh Trạm keo kiệt bủn xỉn sợ bọn họ nắm tay sẽ tạo ra gian tình gì gì đó, cười hì hì đánh trống lãng, “Cứ để ta đưa tiễn Quốc chủ là được.”
Lúc này Phượng Cảnh Kiền thật sự than thở thành tiếng, “Đi đi.” Lại liếc mắt nhìn Nguyễn Hồng Phi, ngươi cũng không tính là oan ức, Cảnh Nam sinh, trẫm tự mình nuôi dưỡng, nuôi ra một tiểu tâm can bóng loáng mượt mà tú sắc như vậy, rốt cục để ngươi chiếm dụng.
Nguyễn Hồng Phi tựa hồ đã hiểu được cái liếc mắt đầy hàm xúc của Phượng Cảnh Kiền, hắn sung sướng cười nhẹ thành tiếng.
Minh Trạm trừng mắt nhìn người này lại nhìn sang người kia, trong lòng nói thầm, đừng bảo là nảy sinh gian tình thật nha? Mà hai người này đều là cao thủ giỏi che giấu cảm xúc, Minh Trạm trừng to mắt đến mức muốn lòi cả con mắt mà cũng chẳng tìm thấy cái gì.
Nhưng một tên thì tỏ ra bất đắc dĩ, một tên thì tỏ ra tự đắc, lại đều là soái đại thúc, ánh mắt vẫn còn dây dưa với nhau, thật là đáng khả nghi mà.
Sờ sờ cái cằm bóng loáng, Minh Trạm nổi nóng, mụ nội nó, mặc kệ có gian tình hay không, dù sao chỉ có hắn mới được cùng Phi Phi lăn lộn trên giường mà thôi, muốn phát triển bên ngoài à, đừng nói là cửa sổ, ngay cả cánh cửa cũng không cho lắp!
…………
P/S: ghen qua ghen lại, ghen tới ghen lui, rốt cục tiểu mũm mĩm thiệt thòi nhất. Ai bảo dại trai làm chi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Phượng Cảnh Kiền cùng Nguyễn Hồng Phi giương thương múa kiếm sau một lúc lâu, nhìn lại thì đã là giữa trưa.
Minh Trạm cực kỳ hưng phấn phân phó cho cung nhân thu xếp ngọ thiện, lúc đầu hắn cứ nghĩ Phượng Cảnh Kiền và Nguyễn Hồng Phi chướng mắt nhau, mọi người sẽ không chịu cùng dùng bữa với nhau, ai ngờ đề nghị này liền bị Phượng Cảnh Kiền và Nguyễn Hồng Phi cùng phản đối.
Phượng Cảnh Kiền nghiêm trang nhiệt tình đãi khách, “Quốc chủ vừa mới đến đế đô, trẫm làm sao lại chiêu đãi sơ suất cho được.”
Nguyễn Hồng Phi cũng nói, “Tiểu Vương hâm mộ bệ hạ đã lâu, may mắn được cùng bệ hạ đồng thiện đồng thực, thật sự vinh hạnh, thật sự vinh hạnh.”
Minh Trạm nói thầm một câu, “Ngươi làm người ngoại quốc mà nói chuyện có văn hóa hơn người Trung Quốc như ta.” Còn bày đặt ngâm nga, “Nếu không, hai ngươi cùng ăn đi, ta không đói.” Minh Trạm rốt cục cảm nhận được cảm giác là trượng phu bị kẹp giữa tức phụ và mẫu thân là như thế nào. Hầy, quan hệ mẹ chồng nàng dâu thật khó nói a, mấy ngàn năm trôi qua vẫn là một ẩn số, cho dù Minh Trạm có bản lĩnh thế nào thì cũng chỉ có thể thở dài mà thôi.
Phượng Cảnh Kiền không hề bị lay động vì lời cầu xin của Minh Trạm, không phải thích tên tiện nhân này sao, đây là kết cục đó, hắn thản nhiên nói, “Ngươi không đói bụng thì cứ ngồi bên cạnh cũng được.”
Dung nhan tuấn mỹ của Nguyễn Hồng Phi chậm rãi nở ra một nụ cười cực nhẹ, nhìn Minh Trạm một cách thâm ý, cũng không niệm tình cảm mà chỉ chèn ép, “Có lẽ thái tử điện hạ nói thích tiểu Vương bất quá chỉ là thuận miệng mà thôi, bằng không vì sao ngay cả một bữa ăn mà cũng không nguyện ý ngồi chung bàn với tiểu Vương? Hầy, nếu không phải văn hóa Thiên triều bác đại tinh thâm, thái tử điện hạ khách sáo với tiểu Vương như vậy thì tiểu Vương thật sự cầm chày gỗ mà xem như là kim châm rồi.” Cái tên hai mặt này, làm cá chạch tốt như vậy, để xem ngươi có bản lĩnh hay không.
Á!?
Mùi vị bị Phượng Cảnh Kiền và Nguyễn Hồng Phi nhất trí phối hợp cùng chung kẻ địch, e rằng trong thiên hạ cũng chỉ có một mình Minh Trạm nếm qua. Dùng một câu đúng trọng tâm của Minh Trạm để hình dung thì chính là: so với làm nhân bích quy còn khó chịu gấp cả ngàn lần, Minh Trạm vội vàng thức thời nói, “Đừng hiểu lầm, ta đói, ta rất vui cùng nhị vị dùng bữa. Nếu không, nhị vị tạm thời nghỉ ngơi một chút, ta xuống trù phòng nhìn xem có món gì ngon hay không?” Nhân cơ hội bỏ chạy, mặc kệ thể diện hay mất thể diện, trong chốc lát nếu bị hai người này kéo làm trọng tài thì càng chết toi.
Nguyễn Hồng Phi ngạc nhiên hỏi Phượng Cảnh Kiền, “Trong cung của bệ hạ có nhiều cung nhân như vậy mà còn phải cần thái tử điện hạ xuống trù phòng nữa sao? Hay là thái tử điện hạ rất có kiến thức trong việc nêm nếm?” fynnz.wordpress.com
Phượng Cảnh Kiền ngồi ngay ngắn, “Cũng không phải. Quốc chủ có chuyện không biết, thái tử của trẫm rất nhiệt tình hiếu khách, vì đây là lần đầu tiên Quốc chủ đến nơi này của chúng ta, không biết khẩu vị của người hải ngoại các ngươi như thế nào, lại lo lắng Quốc chủ ăn không quen ẩm thực của Thiên triều, vì vậy hắn muốn nhắc nhở ngự trù một chút. Thái tử, có đúng là ý này hay không?” Xú tiểu tử không biết xấu hổ nhưng hắn thì biết.
Minh Trạm ấp a ấp úng “Ừm” một tiếng, có hai lão hồ ly này ở bên cạnh, xem ra trong chốc lát hắn cũng không thể trốn được, đành phải tiếp tục nghe Phượng Cảnh Kiền đấu đá với Nguyễn Hồng Phi.
Hơn nữa chuyện khiến cho Minh Trạm lo lắng đã xảy ra, hai người bắt đầu muốn Minh Trạm làm trọng tài, tỷ như nói về một vật, Phượng Cảnh Kiền nói có, Nguyễn Hồng Phi sẽ nhẹ nhàng bác bỏ, sau đó Minh Trạm sẽ bị xem như người thứ ba lôi ra phán định, cho đến khi khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của Minh Trạm phát sầu thành như cái bánh bao nhăn nhúm, còn đắc tội hết thảy mọi người.
Minh Trạm uống liên tục mấy ngụm trà lạnh, trong lòng thầm kêu lạnh quá lạnh quá, vì sao không có ai rót trà nóng cho lão tử? Chợt nghe Phượng Cảnh Kiền cười hỏi, “Minh Trạm, vì sao lại uống trà lạnh?” Quay đầu trừng mắt nhìn Phùng Thành, “Một chút nhãn lực cũng không có, thấy thái tử uống trà lạnh, ngươi muốn chết sao?”
Phùng Thành vội nhận tội, Phượng Cảnh Kiền cười nói, “Bỏ thêm chút mật vào trà của thái tử.” Cho ngọt chết ngươi luôn, ai bảo ngươi nịnh nọt tiện nhân kia!
Nguyễn Hồng Phi cười nói, “Bệ hạ nhớ lầm rồi, là tiểu Vương thích thêm mật vào trà, còn thái tử thì không thích uống ngọt.” Quả thật ngày thường Minh Trạm chỉ uống nước lọc là được rồi.
Phượng Cảnh Kiền nhướng mày, “Quốc chủ vừa đến mà đã hiểu nhi tử của ta như thế, thật sự là hiếm thấy.”
“Thiên triều có câu bạch phát như tân, khuynh cái như cố.” Nguyễn Hồng Phi không nhường không nhịn mà còn cười nhàn nhạt, “Tiểu Vương và thái tử đại khái chính là như thế.” Còn không quên hỏi Minh Trạm một câu, “Điện hạ, ngươi nói xem, có phải hay không?” (cho dù gặp gỡ cả đời mà đôi khi chỉ như mới nhận thức, còn có người cho dù chỉ mới sơ giao mà đã thân như lão hữu)
Phượng Cảnh Kiền quắc mắt nhìn Minh Trạm, ý tứ kia rất rõ ràng, nói mau, ngươi thích uống trà mật hay uống trà không?
Phùng Thành là người làm việc chu đáo, chỉ chốc lát hắn đã bưng đến hai tách trà, bưng đến trước mặt Minh Trạm, còn nhỏ giọng nhắc nhở đầy săn sóc, “Điện hạ, bên trái là tách không thêm mật, bên phải là tách đã bỏ thêm mật.”
Minh Trạm âu sầu, không bằng để lão tử uống thạch tín còn dễ chịu hơn! Ôm bụng, “Ôi chao ôi chao, vừa mới uống trà lạnh, đau bụng quá. Phụ hoàng, Quốc chủ, thứ ta không thể tiếp tục tháp tùng.” Thật sự chịu không nổi, lập tức co giò chạy mất tích.
Minh Trạm là người rất biết người biết ta, đồng thời hắn rất tự tin, hắn cũng không cho rằng trên đời có con đường nào mà hắn đi không được.
Nhưng nay, thật sự là đường cùng!
Minh Trạm đi tiểu trước bồn cầu, bên cạnh bỗng nhiên có một mùi hương phảng phất bay đến, hắn vừa quay đầu lại thì liền đụng phải khuôn mặt mỹ nhân kinh người của Nguyễn Hồng Phi. Khóe môi của Nguyễn Hồng Phi đang nhếch lên, cong ngón tay gõ gõ lên tiểu Trạm đang bắn nước, “Một tháng không gặp, nó vẫn như cũ a.”
Hạ khố của Minh Trạm run lên, lập tức kéo quần, than thở, “Còn có thể biến thành thế nào nữa,” Đang định thắt lại hạ khố thì Nguyễn Hồng Phi đã luồn đôi tay đáng tởm vào bên trong, nắm lấy điểm yếu hại của Minh Trạm, Minh Trạm hít một hơi lạnh, hai tay cầm thắt lưng, lắp bắp nói, “Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì?” Nguyễn Hồng Phi nhẹ nhàng hừ một tiếng, bàn tay lại hơi dùng sức, giọng nói rõ ràng mang theo bất mãn, “Ngươi mới về đế đô một tháng mà đã đi theo người ngoài.”
Vận mệnh của Minh Trạm đang nằm trong tay của người ta, bèn bày ra vẻ mặt đau khổ, hiền lương thục đức, tận tình khuyên giải Nguyễn Hồng Phi, “Phi Phi, đó là phụ hoàng của ta, không phải ngoại nhân. Ngươi xem như đó là trương phụ là nhạc phụ của ngươi đi, dù sao chúng ta phải đối xử tốt với trưởng bối thì mới sống an ổn được.”
Nguyễn Hồng Phi không thông cảm cho nỗi khổ tâm của Minh Trạm, cúi đầu cắn lên đôi môi mọng thịt của Minh Trạm, tính cợt nhả một phen, ai ngờ Minh Trạm lại thừa dịp hắn bất ngờ không kịp phòng mà há mồm cắn một cái, Nguyễn Hồng Phi bị đau, trong khi Minh Trạm thì thấp giọng nói, “Ngươi, ngươi đừng quá phận, để, để phụ hoàng biết được thì ta nhất định gặp tai ương.”
“Lá gan của ngươi chỉ có nhiêu đó thôi ư!” Nguyễn Hồng Phi giễu cợt, “Có ta ở đây, hắn dám làm gì ngươi cơ chứ?”
“Là hắn không dám làm gì ngươi, ngươi nói xem, nếu ta bỗng nhiên bị ai đánh thì ngươi có đau lòng hay không?” Minh Trạm dò xét sắc mặt của Nguyễn Hồng Phi, nếu Nguyễn Hồng Phi dám tỏ ra nửa điểm không đau lòng thì hắn sẽ lập tức làm cho Nguyễn Hồng Phi đẹp mặt!
Nguyễn Hồng Phi nhẹ nhàng thở dài, lấy tay ra khỏi hạ khố của Minh Trạm, cẩn thận thắt lại đai lưng giúp Minh Trạm, chỉnh cho ngay ngắn chỉnh tề, không nói một câu nào mà chỉ kéo tay Minh Trạm đi ra ngoài.
Trong lòng của Minh Trạm hơi mừng thầm, cái gì gọi là đại trượng phu khí khái, chính cái này mới gọi là đại trượng phu khí khái đây nè! Nếu ngay cả đầu giường của mình mà mọi người cũng không nắm chắc thì sau này làm sao đứng thẳng lưng cho được!
“Ngươi tính cảm tạ ta bằng cách nào?” Nguyễn Hồng Phi thấp giọng hỏi.
“Ta, ta cũng chỉ vì tương lai của hai ta mà thôi.” Minh Trạm thì thầm nói.
Nguyễn Hồng Phi nở nụ cười vài tiếng rồi nói nhỏ, “Ngày xưa ngươi nói ngày chẵn ngày lẻ, bây giờ không cần nhắc lại nữa, được không?”
Nháy mắt Minh Trạm cảm thấy sống lưng của mình vừa mới đứng thẳng thì lại bỗng nhiên trở nên nặng trĩu mà còng lưng xuống, hắn kiên quyết lắc đầu, tuy rằng hắn tranh thủ thỏa thuận được chuyện công thụ ngày chẵn ngày lẻ, bất quá cái tên đại hồ ly này rất biết cách lừa hắn, khiến cho Minh Trạm trong mười ngày chỉ có một ngày được ở trên đã là quá tốt rồi. Nay lại không có hiệp nghị như vậy thì Minh Trạm sẽ nghi ngờ cả đời này hắn sẽ phải làm thụ. Cho nên, hắn có chết cũng không thể gật đầu.
Nguyễn Hồng Phi khẽ nói, “Năm năm?”
Không thể không nói Nguyễn Hồng Phi hiểu rất rõ Minh Trạm, dù sao cũng có thời hạn, Minh Trạm nhất thời lâm vào trầm tư, dù sao hai người này không thể phân cao thấp, cho đến hiện tại, Phượng Cảnh Kiền sắp thoái vị, lúc này hắn không thể đứng nhìn Nguyễn Hồng Phi báo thù Phượng Cảnh Kiền.
Trong lòng Minh Trạm đang tính toán, dù sao hắn cũng không phải quá thích ở phía trên, phần lớn là vì mặt mũi mà thôi….Bất quá lúc này cũng không thể tiện nghi Phi Phi, Minh Trạm cắn răng một cái, cố gắng trả giá, “Một năm!”
“Ba năm, không thêm không bớt.”
Trong lòng muốn hộc máu, Minh Trạm cắn răng một cái, “Hảo.”
Nguyễn Hồng Phi được lợi mà còn khoe mẽ, than nhẹ, “Cũng vì tiểu Minh ù nhà ngươi mà ta phải chịu nhục a.”
Minh Trạm rốt cục cảm nhận được nhục nước mất chủ quyền sẽ buồn bực cỡ nào, đang cân nhắc sau này nên viện cớ gì để lấp liếm chuyện này, chợt nghe Nguyễn Hồng Phi vui mừng, “Trở về phải lập chứng từ mới được, tiểu Minh ù nhật lý vạn ky, nhỡ quên thì thật không tốt tí nào.” (nhật lý vạn ky = chính vụ bận rộn)
“Ta, ta làm sao mà quên cho được. Đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.” Minh Trạm đứng trước cổng Tuyên Đức điện, trừng mắt nhìn Nguyễn Hồng Phi, “Nếu như ngươi không tin thì thôi.” Hiện tại hắn có chút hối hận.
Nguyễn Hồng Phi mặc hoa phục với y mệ vừa dài vừa rộng, có hơi hướm thời Ngụy Tấn, y mệ che khuất đôi tay, tiện bề nhéo mông Minh Trạm một cái, sau đó lại giả vờ nhắc nhở, ôn hòa nói, “Điện hạ, thỉnh đi trước.”
Hồ ly chết tiệt. Đại lưu manh.
Đến khi dùng ngọ thiện càng làm cho Minh Trạm kinh hãi đảm chiến, Nguyễn Hồng Phi không tiếp tục gây phiền toái cho Phượng Cảnh Kiền, ngoài miệng cũng nhường Phượng Cảnh Kiền ba phần, nhưng mỗi cái cau mày hay mỗi một nụ cười đều mang theo sự khiêu khích khó tả, làm cho Minh Trạm cảm thấy no cả bụng.
Vừa rồi hắn có chút lo lắng rằng mình sẽ bị mất khẩu vị, bất quá vì không bị lôi ra làm trọng tài cho nên hắn tuyệt đối không thể để cho cái miệng của mình nhàn rỗi, hiện tại cách duy nhất để hắn sống sót chính là giả vờ tai điếc mắt ngơ, “Hả? Cái gì? Ha ha, ăn đi ăn đi, mọi người ăn ngon uống ngon.”
Đối mặt với bản mặt vô lại của Minh Trạm như thế, người sĩ diện như Phượng Cảnh Kiền và Nguyễn Hồng Phi lại trở nên ăn ý, hơn nữa tâm ý cũng tương thông.
Phượng Cảnh Kiền suy nghĩ: Có nhi tử như vậy, không ngờ Thiên triều chúng ta lại có thái tử như thế này, thật sự là mất mặt mà.
Nguyễn Hồng Phi suy nghĩ: Không ngờ ta lại thích tiểu vô lại như thế, thật sự là mất mặt mà.
Minh Trạm không ngừng lùa cơm, làm cho Phượng Cảnh Kiền và Nguyễn Hồng Phi mất hết khẩu vị, trong khi Minh Trạm lại ăn no nê, sau nửa canh giờ dùng xong ngọ thiện mà vẫn còn đang ngồi xoa bụng.
Dùng xong ngọ thiện thì Nguyễn Hồng Phi mới bằng lòng rời đi, khi đứng dậy hắn vẫn lưu luyến không rời mà nắm tay Phượng Cảnh Kiền, vẻ mặt vui mừng nói, “Tiểu Vương và bệ hạ mới gặp mà đã quen thân, thật sự lưu luyến bệ hạ. Chẳng qua hôm nay đã quấy rầy quá lâu, chắc là bệ hạ bận xử lý chính vụ, tiểu Vương xin cáo lui trước, ngày mai nhất định phải vào cung tái kiến bệ hạ, hy vọng bệ hạ đừng chê tiểu Vương phiền chán là được.”
Kỳ thật khi Nguyễn Hồng Phi còn trẻ thì hắn là người thẳng thắn sảng khoái, tài hoa hơn người, hắn không quen nhìn những chuyện giấu giấu diếm diếm. Khi hắn chân chính trở lại đế đô tham dự triều chính thì liền tỏ ra khuynh hướng hữu hảo đối với Phượng thị huynh đệ. Khi đó Phượng Cảnh Kiền có lòng muốn tương giao, Nguyễn Hồng Phi phóng khoáng bất tuân cũng từng đến trước mặt Phượng Cảnh Kiền lúc Phượng Cảnh Kiền còn là hoàng tử mà nắm tay cười nói, “Tiểu thần và điện hạ mới gặp mà đã quen thân, đáng tiếc trời sắp sập tối, đành phải về phủ trước. Ngày mai nhất định sẽ vào cung quấy rầy điện hạ, hy vọng điện hạ đừng chê tiểu thần phiền chán.”
Hôm nay, những lời này lại làm Phượng Cảnh Kiền nhớ về cảm giác xưa kia, Phượng Cảnh Kiền nhìn khuôn mặt dường như không biết già của Nguyễn Hồng Phi, hắn nhớ rõ Nguyễn Hồng Phi khi còn trẻ luôn có thần thái phi dương như vậy, cái loại vẻ mặt này cực kỳ rực rỡ đẹp mắt, bất giác hấp dẫn ánh nhìn của mọi người. Nay vẫn là khuôn mặt kia, mặt mày vui cười nhưng lại mang theo một loại yên tĩnh sau một loạt thế sự thăng trầm.
Phượng Cảnh Kiền nhẹ nhàng thở dài, cầm lấy tay của Nguyễn Hồng Phi, vừa định biểu đạt một chút hữu hảo hoài niệm thì đôi tay đang nắm chặt của bọn họ bị một người tách ra, Minh Trạm keo kiệt bủn xỉn sợ bọn họ nắm tay sẽ tạo ra gian tình gì gì đó, cười hì hì đánh trống lãng, “Cứ để ta đưa tiễn Quốc chủ là được.”
Lúc này Phượng Cảnh Kiền thật sự than thở thành tiếng, “Đi đi.” Lại liếc mắt nhìn Nguyễn Hồng Phi, ngươi cũng không tính là oan ức, Cảnh Nam sinh, trẫm tự mình nuôi dưỡng, nuôi ra một tiểu tâm can bóng loáng mượt mà tú sắc như vậy, rốt cục để ngươi chiếm dụng.
Nguyễn Hồng Phi tựa hồ đã hiểu được cái liếc mắt đầy hàm xúc của Phượng Cảnh Kiền, hắn sung sướng cười nhẹ thành tiếng.
Minh Trạm trừng mắt nhìn người này lại nhìn sang người kia, trong lòng nói thầm, đừng bảo là nảy sinh gian tình thật nha? Mà hai người này đều là cao thủ giỏi che giấu cảm xúc, Minh Trạm trừng to mắt đến mức muốn lòi cả con mắt mà cũng chẳng tìm thấy cái gì.
Nhưng một tên thì tỏ ra bất đắc dĩ, một tên thì tỏ ra tự đắc, lại đều là soái đại thúc, ánh mắt vẫn còn dây dưa với nhau, thật là đáng khả nghi mà.
Sờ sờ cái cằm bóng loáng, Minh Trạm nổi nóng, mụ nội nó, mặc kệ có gian tình hay không, dù sao chỉ có hắn mới được cùng Phi Phi lăn lộn trên giường mà thôi, muốn phát triển bên ngoài à, đừng nói là cửa sổ, ngay cả cánh cửa cũng không cho lắp!
…………
P/S: ghen qua ghen lại, ghen tới ghen lui, rốt cục tiểu mũm mĩm thiệt thòi nhất. Ai bảo dại trai làm chi.