Thọ Ninh Hầu thầm hận tiểu tử Ngụy Ninh này gian xảo, không đành lòng để điệt nữ gả đi xa! Lại muốn đẩy nhị tôn nữ nhà hắn đi xa! Chính thê vì chuyện này mà lo liệu mất bao nhiêu thời gian, làm sao có thể dễ dàng nhường cho thứ thiếp! Đây chẳng phải cố ý làm cho gia đạo của hắn bất ổn hay sao!
Còn cái tên tiểu câm Phượng Minh Trạm này, tung mê hồn tán đến đây làm gì!
Có bản lĩnh thì đi nói với phụ thân Vương gia, tổ mẫu Thái hậu, bá phụ Hoàng đế của ngươi đi, đến nơi này của lão tử nói lời sắc bén làm gì!
Chẳng qua nếu đơn giản bị dăm ba câu của bọn họ bắt chẹt thì cũng sẽ không phải là Thọ Ninh Hầu! Thọ Ninh Hầu cười lạnh một chút, “Ta đã hiểu ý tứ của Thừa Ân Hầu, ta cũng hiểu ý tứ của tứ công tử.” Bưng trà tiễn khách.
Ngụy Ninh vẫn tươi cười, không hề ngượng ngùng mà chỉ đứng dậy nói, “Ta đây không quấy rầy thế thúc nữa.”
Minh Trạm đương nhiên đi theo Ngụy Ninh, Thọ Ninh Hầu bỗng nhiên nói, “Tử Mẫn, ngươi cùng tứ công tử ăn ý như thế, thảo nào Tử Nghiêu và Vĩnh Ninh Hầu cũng là tri giao, muốn ta nói thì ngươi đừng suốt ngày quan tâm những chuyện vô ích như vậy, nên quan tâm đến đệ đệ của mình thì hơn. Nghe nói Tử Nghiêu tiêu không ít bạc để mua một tiểu viện trong ngõ nhỏ Tùng Hương, đúng là tiêu dao khoái hoạt hơn ngươi nhiều.”
Ngụy Ninh cười cười, trên mặt không có một chút kinh ngạc nào, chỉ nói, “Dạ, ta xin nghe thế thúc.”
Ngụy Ninh và Minh Trạm ngồi trong xe ngựa, trên mặt thản nhiên, tuy rằng thắt lưng thẳng tắp nhưng rõ ràng hàm chứa một chút thịnh nộ. Tay trái của Minh Trạm vô thức gãi y mệ, Ngụy Ninh đã có chuẩn bị đối với Thọ Ninh Hầu, như vậy chắc là sẽ không vì chuyện của Thọ Ninh Hầu mà tức giận. Như vậy….Ánh mắt cúi nhìn tấm thảm đỏ thẫm trải trong thùng xe, thật không ngờ Ngụy Ninh rất thương đệ đệ của mình, hoặc phải nói là tình cảm của hai huynh đệ xem như không tệ.
Ngụy Ninh không nói chuyện, đến Trấn Nam Vương phủ thì liền xuống xe, nói với Minh Trạm, “Trời cũng muộn rồi, ta còn một số việc, sẽ không đi vào.”
Minh Trạm gật đầu, người gác cổng dẫn ngựa của Ngụy Ninh ra, Ngụy Ninh nhảy người lên ngựa, hơi hơi chắp tay với Minh Trạm rồi rung dây cương, dẫn theo tùy tùng quất ngựa rời đi.
Cho đến khi thân ảnh của Ngụy Ninh biến mất ở đầu đường, Minh Trạm lập tức phái người dắt ngựa, mang theo Phạm Duy và hai tên vệ sĩ theo sau. Nếu hắn đoán không sai thì Ngụy Ninh nhất định đến ngõ nhỏ Tùng Hương—
Phạm Duy không biết Minh Trạm muốn đi đâu, chẳng qua nhìn thấy khóe môi mỉm cười của Minh Trạm thì liền cảm thấy….không phải chuyện gì tốt.
Minh Trạm không rành cưỡi ngựa cho nên cũng không dám cưỡi nhanh, hắn là người cẩn thận, đến một góc ở ngõ nhỏ Tùng Hương thì liền lệnh cho mọi người xuống ngựa, dẫn đầu nép vào một góc tường, che giấu tung tích, ló đầu ra nhìn dáo dác, giống như đi ăn trộm. Không ngờ lại trùng hợp gặp ngay cảnh phấn khích nhất.
Công tử thế gia bình thường nếu ẩu đả thì đều có đám nô tài liều mạng, ít khi tự mình ra tay, dù sao tánh mạng vẫn quan trọng hơn. Hôm nay thì ngược lại, đám nô tài lui ra sau đứng chờ, còn chủ tử thì đang liều mạng tung chiêu túi bụi.
Ngụy Ninh cầm bảo kiếm cùng Vĩnh Ninh Hầu Vệ Dĩnh gia đấu với nhau khó phân thắng bại, chiêu nào chiêu nấy đều là sát thủ, hai người lại trẻ tuổi tuấn tú, dung mạo và dáng người đều là nhất đẳng, mặc dù đâm chém liều mạng nhưng cũng lộ ra sát khí hoa lệ.
Minh Trạm nhìn trong chốc lát cho đến khi líu lưỡi. Ngày thường Ngụy Ninh nhã nhặn bình tĩnh, thật sự không ngờ lại có võ công xuất sắc như thế.
Bỗng nhiên có một người mặt mày sưng phù như trái cà tím men theo góc tường đến đây, ra dấu im lặng với Minh Trạm, Minh Trạm cẩn thận nhìn lên, vội vàng túm người này lui lại mấy bước.
Ngụy An bụm miệng của Minh Trạm, sau đó lại nhớ đến Minh Trạm vốn bị câm, liền buông ra, thấy bên cạnh có ngựa thì liền nhẹ giọng nói, “Chạy nhanh lên, ta đến phủ của ngươi trốn vài ngày, nhah lên, đừng nhìn nữa.”
Minh Trạm quét đôi mắt tinh tường lên khuôn mặt nghiêm khắc của Ngụy Ninh, ánh mắt tỏa sáng cứu Ngụy An một mạng.
Ngụy An bị thương không nặng, trên bụng có một dấu bàn tay màu xanh đen, trên mặt có vẻ hung hãn. Minh Trạm rất biết cách săn sóc, phái người tìm dược cao trị bầm cực phẩm thoa mặt cho Ngụy An.
Ngụy An nhe răng nhếch mép rồi liền đoạt lấy, nói một cách chán ghét, “Đi đi, gọi nha hoàn tiến vào, tay chân vụng về, đau muốn chết à.”
Minh Trạm không ngờ lại bị ghét bỏ, cũng không tức giận, đương nhiên sẽ không gọi nha hoàn cho hắn, chỉ viết giấy chê cười hắn, “Khi bị đánh không biết đau à?”
Ngụy An cũng không phải là người thích được chiều chuộng, cứ thoa đại dược cao lên mặt mình rồi hỏi Minh Trạm, “Làm sao mà ngươi biết ta ở ngõ nhỏ Tùng Hương, ta mới mua tiểu viện kia chưa được bao nhiêu ngày mà.”
Minh Trạm cười thần bí, “Mạng của ngươi thật tốt, gặp phải ta. Bằng không ta xem Ngụy Ninh giáo huấn Vệ Dĩnh gia xong sẽ quay sang đánh ngươi đến chết như thế nào.”
“Này, tiểu tử nhà ngươi vì sao không biết kính trên nhường dưới! Đích danh của ca ca ta mà ngươi có thể gọi ra như vậy à, theo tôn ti trật tự thì ngươi phải gọi là biểu thúc, theo danh hiệu thì ngươi có thể gọi hắn là Hầu gia hoặc là Ngụy đại nhân, dám gọi Ngụy Ninh trổng không như thế.” Nhéo mặt của Minh Trạm, Ngụy An giáo huấn hắn, “Vệ Dĩnh gia cũng là tiểu cữu cữu của ngươi mà! Lời này mà để cho phụ vương của ngươi nghe được thì sẽ đập vỡ mồm của ngươi đó!”
Minh Trạm cười xấu xa, chỉ vào khóe miệng bầm tím của Ngụy Ninh, cũng không biết là ai bị đập vỡ mồm!
Ngụy An hung hăng nhéo, Minh Trạm đau đến mức mở to miệng, thiếu chút nữa đã rơi lệ, vội vàng vuốt ve tay của Ngụy An, tự mình xoa mặt. Soi gương, quả nhiên đỏ ửng.
“Còn vô lễ nữa thì ta sẽ nhéo mặt ngươi tiếp.” Ngụy An sờ sờ cái bụng bị đấm rồi cười hỏi, “Tiểu tứ, có gì ăn hay không, ta vẫn chưa dùng ngọ thiện a.”
Tiểu tứ!
Từ khi sinh ra có người gọi hắn là tứ công tử, hoặc là Minh Trạm, chưa bao giờ có người gọi hắn là tiểu tứ!
Minh Trạm rầu rĩ viết, “Ngươi đàng hoàng một chút, bằng không ta sẽ phái người mách với ca ca của ngươi đó!”
“Đàng hoàng, đàng hoàng, ta có thể không đàng hoàng hay sao? Ăn của ngươi, ở của ngươi.” Dược hiệu tác dụng rất nhanh, trên mặt nóng rát, Ngụy An quét mắt nhìn gian phòng này, buông thỏng tay chân dựa vào ghế bành, “Ngươi an bài cho ta một gian phòng khác, ta không dám ở trong phòng của phụ vương ngươi đâu.”
Cần cổ của Ngụy An khẽ nhếch lên, ánh mắt của Minh Trạm dừng trên dấu vết màu hồng phấn ở nơi đó, nếu hắn thật sự là một đứa nhỏ mười một tuổi thì không chừng còn nghĩ lầm đó là bị con muỗi hay con kiến cắn.Vươn một ngón tay chọt chọt, Minh Trạm cười một cách ám muội, chẳng lẽ nhân tình của Ngụy An chính là vị kia?
“Cữu mụ.” Minh Trạm viết nói. (Cữu mụ = mợ)
Ngụy An bị dọa nhảy dựng, gõ đầu của Minh Trạm, “Không cho phép nói lung tung, câm miệng ngay! Nhanh đi lấy thức ăn cho ta, nhẹ một chút!” Chụp được cái mông của Minh Trạm rồi đạp ra ngoài.
Minh Trạm thật sự không biết nói gì khi bị đối đãi như tiểu hài tử, chẳng qua hắn vẫn phân phó trù phòng dọn vài món điểm tâm cho Ngụy An no bụng.
Ngụy An an tâm ở lại Trấn Nam Vương phủ, ca ca của hắn cho dù có nghĩ thế nào thì cũng không ngờ hắn đang trốn ở Trấn Nam Vương phủ. Chẳng qua người tính không bằng trời tính, còn chưa đợi Ngụy An dưỡng thương khỏi hẳn thì Phượng Cảnh Nam đã theo Phượng Cảnh Kiền dẫn đại đội nhân mã chậm rãi trở về.
Nhờ Phượng Cảnh Nam đề phòng Minh Trạm cho nên Minh Trạm ru rú trong nhà cùng với đầu heo Ngụy An hoàn toàn không nghe một chút phong thanh về chuyện này, cho đến khi Phượng Cảnh Nam vào phủ thì bọn họ mới được thông báo ra ngoài nghênh đón.
Phượng Cảnh Nam nhìn thấy Ngụy An thì chẳng hề ngạc nhiên, hiển nhiên đã sớm biết chuyện xảy ra trong phủ, vết thương trên mặt của Ngụy An đã khỏi hơn phân nửa, chỉ là khóe môi vẫn hơi bầm tím một chút, Ngụy An từ trước đến nay luôn mau mắn, vừa bất ngờ gặp Phượng Cảnh Nam thì liền mỉm cười hành lễ, “Nhị biểu cả, ngài đã trở lại. Thỉnh an nhị biểu ca, săn thú chắc mệt lắm đây.” Lại tiếp nhận tách trà từ rong tay của tỳ nữ rồi tự mình dâng lên, “Nhị biểu ca uống một chút để thông cổ.”
Phượng Cảnh Nam hừ một tiếng trong mũi, xem như đồng ý, tiếp nhận tách trà nhưng lại đặt ở góc bàn, không hề uống một ngụm nào.
Minh Lễ Minh Nghĩa đều hành lễ chào Ngụy An, miệng nói, “Nhị cữu.”
Ngụy An đỉnh đạc cười nói, “Khách khí, quá khách khí. Như thế nào lại gọi ta là nhị cữu ở trước mặt phụ vương các ngươi, không phải là xa một tầng hay sao, gọi ta nhị thúc là được rồi.”
“Tốt lắm, các ngươi cũng mệt rồi, đi rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi trước đi. Đến tối thì hẵng đến đây.”
Minh Trạm kéo y mệ của Phượng Cảnh Nam, vươn hai ngón tay, ngửa đầu nhìn về phía Phượng Cảnh Nam, Minh Kỳ đâu?
“Minh Kỳ vào cung, đến trưa mới trở về.” Phượng Cảnh Nam lộ ra sắc mặt không có gì tốt lành, hắn vừa mới đi chỉ hơn nửa tháng mà tên tiểu tử này dám liên thủ với Ngụy Ninh, rút củi dưới đáy nồi của hắn.
Phượng Cảnh Nam nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của Minh Trạm, lặng lẽ cau mày.
Ngụy An tự động lưu lại, quan sát thần sắc của Phượng Cảnh Nam một cách lo lắng.
“Ta đã phái người báo với Tử Mẫn, buổi chiều hắn cứ tới đây.” Phượng Cảnh Nam ngồi trên ghế, yên lặng nói.
Ngụy An mặt mày khổ sở, “Đã biết, ta đi thu dọn đồ đạc trước.” Xoay người định chuồn thì Phượng Cảnh Nam đập tay xuống bàn, “Ta có cho ngươi đi hay sao?”
Lại nói tiếp, không ít người hâm mộ Ngụy thị huynh đệ phú quý, từ nhỏ có Hoàng đế là đại biểu ca, Phiên Vương là nhị biểu ca, cùng với cô cô là Thái hậu. Kỳ thật Ngụy thị huynh đệ đều có giai đoạn trưởng thành trong máu và nước mắt.
Có vẻ bi ai nhất chính là Ngụy Ninh Ngụy An kém tuổi hai vị biểu ca xuất thân hoàng gia của mình nhiều lắm, trước kia Phượng Cảnh Nam chưa có nhi tử thì đã xem huynh đệ bọn họ như nhi tử mà quản thúc, nay vẫn còn uy nghiêm như xưa. Ngụy An phản xạ có điều kiện, lập tức rút chân về rồi kính cẩn đứng im, đầu hơi cúi xuống, bộ dáng chăm chú lắng nghe giáo huấn.
Sau khi hô lên một tiếng thì Phượng Cảnh Nam không nói gì, cầm tách trà chậm rãi uống hai ngụm, chỉ thờ ơ với Ngụy An. Ngụy An nghĩ thầm trong bụng, không biết từ khi nào thì Phượng lão nhị đã học được cách chỉnh người của Phượng lão đại nhỉ?
Tách trà này Phượng Cảnh Nam chưa uống xong thì bên ngoài đã có một người nhanh chóng tiến đến.
Ánh sáng ở gian phòng này rất tốt, người nọ đứng trước cửa lại nháy mắt làm cho ánh sáng trở nên âm u, Ngụy An dùng khóe mắt liếc nhìn một chút, thấy người này chính là huynh trưởng Ngụy Ninh của mình: Ngụy Tử Mẫn.
Bởi vì trong cung nghênh giá cho nên Ngụy Ninh chưa kịp thay quan phục. Nhị phẩm quan phục mặc trên người rất xứng với hắn lại càng toát lên vẻ thanh tú phong lưu.
Ngụy Ninh không nói được lời nào, khom lưng hành lễ, Phượng Cảnh Nam vẫn chưa lệnh cho hắn đứng dậy, lạnh giọng chất vấn, “Huynh trưởng như phụ mẫu, ngươi làm phụ mẫu như thế nào, làm huynh trưởng như thế nào, để mặc Tử Nghiêu càn quấy ở bên ngoài? Mất hết mặt mũi!”
Ngụy Ninh chưa nói gì thì Ngụy An đã nhịn không được mà xen mồm biện bạch cho ca ca, “Nhị biểu ca, là lỗi của ta, ngươi đừng trách đại ca. Hắn không thể một ngày mười hai canh giờ quản thúc ta, với lại thích nam nhân cũng đâu tính là mất mặt? Từ xưa đến nay chuyện long dương đoạn tụ cũng đâu tính là hiếm lạ gì?”
“Ngươi câm miệng!” Ngụy Ninh xoay người căm tức nhìn Ngụy An, lửa giận ngùn ngụt trong mắt, hận không thể trực tiếp đốt Ngụy An thành tro, cái tên chết bằm này, chỗ nào không trốn lại trốn vào phủ của nhị biểu ca. Hắn vừa tính kế nhị biểu ca, vậy mà cái tên ngu ngốc này lại chui đầu vào lưới. Hiện tại xem sắc mặt của nhị biểu ca, e rằng không phải dễ dàng.
Ngụy An cúi đầu không nói lời nào.
Ngụy Ninh quỳ thẳng, chỉ mặc y phục đơn bạc , dưới đất hàn khí lạnh lẽo xuyên thấu y phục xâm nhập vào xương cốt. Ngụy Ninh biết rõ tính tình của Phượng Cảnh Nam, ghét nhất chính là loại người ngụy biện giả dối, hắn trầm giọng nói, “Là ta vô năng, không thể quản thúc dạy bảo Tử Nghiêu nên mới khiến cho hắn phóng đãng, làm người lỗ mãng, làm chuyện sai trái. Biểu ca giáo huấn rất phải.”
Phượng Cảnh Nam nheo mắt phượng hỏi lại, “Như vậy vì sao lại quát tháo đánh nhau ầm ĩ với Vệ Dĩnh gia ở bên đường? Một kẻ là Thừa Ân Hầu, một kẻ là Vĩnh Ninh Hầu, các ngươi thật là oai phong! Chỉ trong ba ngày mà trên bàn của Ngự Sử đã có mấy chục phong tấu chương, thể thống ở đâu, quy củ ở đâu?”
“Là ta nhất thời xúc động, tình thế cấp bách nên không kiềm chế chính mình.”
“Ngươi lại cùng Minh Trạm thương lượng cái gì? Đến Thọ Ninh Hầu phủ bới móc này nọ là ý gì?”
“Tử Mẫn làm càn.” Ngụy Ninh vốn là Đại Lý Tự Chính Khanh, ngày thường đều là hắn thẩm vấn người khác, nay phong thủy luân chuyển, hắn lại trở thành kẻ bị thẩm vấn.
“Nếu ngươi thừa nhận thì ta cũng đỡ phải nói oan cho ngươi! Người đâu, mang trượng đến! Đánh trước ba mươi trượng!”
Hai chân của Ngụy An xụi lơ, vội vàng quỳ xuống chân của Phượng Cảnh Nam rồi năn nỉ, “Nhị biểu ca, đây là ta không tốt. Đại ca giận ta nên mới đánh nhau với Vệ Dĩnh gia. Ngài muốn phạt thì phạt ta đi, dù sao ta không cần làm công sự. Nhị biểu ca, ngươi thấy đại ca ốm yếu như vậy, chịu không nổi hai ba đòn của ngươi là đã quỵ ngã. Đánh ta đi, là ta sai, là ta ham mê sắc đẹp của Vệ Dĩnh gia, dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, dây dưa ám muội.”
Bên kia Ngụy Ninh đã cởi ra quan phục rồi nằm trên ghế, cây gậy bằng tre quất xuống người phát ra một tiếng nặng nề. Ngụy An hãi hùng khiếp vía, giọng nói lạnh lẽo của Phượng Cảnh Nam cất lên, “Ngươi nghĩ là hắn vì ai mà bị đánh! Tử Nghiêu, huynh đệ các ngươi thuở nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, Tử Mẫn bảo vệ ngươi vô số lần! Hiện tại vẫn là hắn che chở ngươi. Chuyện của ngươi, ta không muốn nhiều lời. Nếu còn tiếp tục làm càn thì ta vẫn đánh Tử Mẫn! Ta biết ngươi không sợ bị đánh, bị thương thì cùng lắm là ở trên giường nghỉ ngơi một chút, nha đầu nhũ mẫu hầu hạ, sau khi khỏi hẵn thì lại như trước mà làm theo ý mình. Ta hà tất phải phung phí sức lực mà đánh ngươi. Tử Mẫn là huynh trưởng của ngươi, đệ đệ làm sai là do hắn vô năng, chưa nói đến việc hắn ngụy biện lừa dối! Ngươi có thể tiếp tục ăn chơi đàng điếm, tiếp tục phóng đãng trụy lạc đi, chính là ngươi chơi bời một lần thì Tử Mẫn sẽ thay ngươi ăn trượng một lần. Ngươi nhẫn tâm thì cứ tiếp tục chơi bời đi!”
“Nhị biểu ca, ta thật sự không dám. Nhị biểu ca, không dạy mà phạt là tạo nghiệt, đệ đệ sai, thì ngươi cứ dạy ta là được. Ngài không nói không rằng mà lại thẳng tay làm cho đại ca thay ta bị chịu đòn, thật sự, thật sự là.” Ngụy An nghe tiếng rên rỉ rất khẽ của ca ca hắn, hắn cắn chặt răng, giống như đang phản pháo mà quát to, “Thật sự là quá độc ác!”
Phượng Cảnh Nam nghe thấy Ngụy An nói như vậy, giống như nghe thấy một lời ca ngợi sung sướng, nhếch môi, cúi đầu nhìn hai gò má tái nhợt vì lo lắng của Ngụy An rồi thản nhiên lên tiếng, “Đánh thêm mười trượng nữa.” fynnz810
Trên lưng toát mồ hôi lạnh, trong khoảnh khắc Ngụy An giống như bị rút lưỡi.
Đau đớn sẽ tra tấn ý chí của con người, lúc đầu Ngụy Ninh còn cắn chặt răng không hé mồm, nhưng trên người trải qua hết đòn này đến đòn khác làm cho cảm giác nóng rát đau đớn càng lúc càng dâng lên, khiến cho hắn không thể bảo trì loại rụt rè này nữa, dần dần dật ra những tiếng rên rỉ đau đớn rất nhỏ.
Bốn mươi trượng, đánh không chết người.
Người chấp hình đều là lão luyện, thậm chí cũng không tổn thương đến gân cốt mà chỉ là đau.
Sắc mặt của Ngụy Ninh trắng bệnh, lại được giúp đỡ quỳ xuống đất, hai cái đùi đều ức chế không được mà đang run rẩy. Tính tình của hắn vốn cứng rắn nhưng thân thể lại thon gầy, nay bạch y đơn bạc dán trên người lại có vài phần điềm đạm đáng thương, đôi môi mỏng bị cắn ra máu, nổi bật trên khuôn mặt thanh tú mà suy yếu, lại toát lên một loại diễm lệ rất kỳ dị.
Ngụy An vô cùng hối hận tự trách, ánh mắt áy náy nhìn máu tươi trên môi của Ngụy Ninh, đồng tử liền co rụt, trong lòng thấp thoáng nổi lên cảm giác rung động, nâng tay cho mình một cái tát, thầm mắng chính mình không bằng trư cẩu, “Nhị, nhị biểu ca, ta, ta đã biết sai, sẽ không dám quên lời dặn của nhị biểu ca, sẽ không dám làm xằng làm bậy khiến cho nhị biểu ca mất mặt. Ngài, nếu ngài không còn gì phân phó thì có thể để cho ta xem thương thế của đại ca hay không.”
“Ngươi tốt nhất là nhớ kỹ lời của ta!” Phượng Cảnh Nam xưa nay phạt xong thì thôi, phân phó thị vệ, “Gọi Minh Trạm lại đây!”
Ngụy Ninh chống tay của Ngụy An mà đứng dậy, ổn định thân thể lảo đảo của mình, nhẹ giọng năn nỉ nói, “Biểu ca, đây đều là lỗi của ta, là ta tự cho mình thông minh mà đến tìm Minh Trạm, thật không liên quan đến hắn. Hắn…”
Phượng Cảnh Nam thản nhiên liếc mắt một cái, Ngụy Ninh lập tức không dám nói thêm gì nữa, tuy hắn có tâm vì Minh Trạm mà nói vài lời hay, nhưng cũng không dám tiếp tục chọc giận Phượng Cảnh Nam.
Hạ nhân nhanh chóng quay lại, “Chủ tử, trong phủ người ta nói tứ công tử đã lên xe ngựa ra ngoài.”
“Cái tên chết tiệt kia, hắn đi đâu rồi! Ai cho phép hắn đi ra ngoài!” Hàn khí trên người của Phượng Cảnh Nam làm cho Ngụy Ninh rùng mình, thầm nghĩ, Minh Trạm nhất định phái người theo dõi nơi này, thấy tình hình không ổn liền chuồn êm.
Nhưng mà trước nay biểu ca luôn rất nghiêm khắc, ở trong này xử trí hắn thì nhất định không thể lọt tin tức ra ngoài, như vậy làm sao Minh Trạm biết được mà trốn thoát đúng lúc như vậy
……..
P/S: tất nhiên là trốn vào cung tìm ô dù rồi =)). Ô dù này mạnh lắm a.
Thọ Ninh Hầu thầm hận tiểu tử Ngụy Ninh này gian xảo, không đành lòng để điệt nữ gả đi xa! Lại muốn đẩy nhị tôn nữ nhà hắn đi xa! Chính thê vì chuyện này mà lo liệu mất bao nhiêu thời gian, làm sao có thể dễ dàng nhường cho thứ thiếp! Đây chẳng phải cố ý làm cho gia đạo của hắn bất ổn hay sao!
Còn cái tên tiểu câm Phượng Minh Trạm này, tung mê hồn tán đến đây làm gì!
Có bản lĩnh thì đi nói với phụ thân Vương gia, tổ mẫu Thái hậu, bá phụ Hoàng đế của ngươi đi, đến nơi này của lão tử nói lời sắc bén làm gì!
Chẳng qua nếu đơn giản bị dăm ba câu của bọn họ bắt chẹt thì cũng sẽ không phải là Thọ Ninh Hầu! Thọ Ninh Hầu cười lạnh một chút, “Ta đã hiểu ý tứ của Thừa Ân Hầu, ta cũng hiểu ý tứ của tứ công tử.” Bưng trà tiễn khách.
Ngụy Ninh vẫn tươi cười, không hề ngượng ngùng mà chỉ đứng dậy nói, “Ta đây không quấy rầy thế thúc nữa.”
Minh Trạm đương nhiên đi theo Ngụy Ninh, Thọ Ninh Hầu bỗng nhiên nói, “Tử Mẫn, ngươi cùng tứ công tử ăn ý như thế, thảo nào Tử Nghiêu và Vĩnh Ninh Hầu cũng là tri giao, muốn ta nói thì ngươi đừng suốt ngày quan tâm những chuyện vô ích như vậy, nên quan tâm đến đệ đệ của mình thì hơn. Nghe nói Tử Nghiêu tiêu không ít bạc để mua một tiểu viện trong ngõ nhỏ Tùng Hương, đúng là tiêu dao khoái hoạt hơn ngươi nhiều.”
Ngụy Ninh cười cười, trên mặt không có một chút kinh ngạc nào, chỉ nói, “Dạ, ta xin nghe thế thúc.”
Ngụy Ninh và Minh Trạm ngồi trong xe ngựa, trên mặt thản nhiên, tuy rằng thắt lưng thẳng tắp nhưng rõ ràng hàm chứa một chút thịnh nộ. Tay trái của Minh Trạm vô thức gãi y mệ, Ngụy Ninh đã có chuẩn bị đối với Thọ Ninh Hầu, như vậy chắc là sẽ không vì chuyện của Thọ Ninh Hầu mà tức giận. Như vậy….Ánh mắt cúi nhìn tấm thảm đỏ thẫm trải trong thùng xe, thật không ngờ Ngụy Ninh rất thương đệ đệ của mình, hoặc phải nói là tình cảm của hai huynh đệ xem như không tệ.
Ngụy Ninh không nói chuyện, đến Trấn Nam Vương phủ thì liền xuống xe, nói với Minh Trạm, “Trời cũng muộn rồi, ta còn một số việc, sẽ không đi vào.”
Minh Trạm gật đầu, người gác cổng dẫn ngựa của Ngụy Ninh ra, Ngụy Ninh nhảy người lên ngựa, hơi hơi chắp tay với Minh Trạm rồi rung dây cương, dẫn theo tùy tùng quất ngựa rời đi.
Cho đến khi thân ảnh của Ngụy Ninh biến mất ở đầu đường, Minh Trạm lập tức phái người dắt ngựa, mang theo Phạm Duy và hai tên vệ sĩ theo sau. Nếu hắn đoán không sai thì Ngụy Ninh nhất định đến ngõ nhỏ Tùng Hương—
Phạm Duy không biết Minh Trạm muốn đi đâu, chẳng qua nhìn thấy khóe môi mỉm cười của Minh Trạm thì liền cảm thấy….không phải chuyện gì tốt.
Minh Trạm không rành cưỡi ngựa cho nên cũng không dám cưỡi nhanh, hắn là người cẩn thận, đến một góc ở ngõ nhỏ Tùng Hương thì liền lệnh cho mọi người xuống ngựa, dẫn đầu nép vào một góc tường, che giấu tung tích, ló đầu ra nhìn dáo dác, giống như đi ăn trộm. Không ngờ lại trùng hợp gặp ngay cảnh phấn khích nhất.
Công tử thế gia bình thường nếu ẩu đả thì đều có đám nô tài liều mạng, ít khi tự mình ra tay, dù sao tánh mạng vẫn quan trọng hơn. Hôm nay thì ngược lại, đám nô tài lui ra sau đứng chờ, còn chủ tử thì đang liều mạng tung chiêu túi bụi.
Ngụy Ninh cầm bảo kiếm cùng Vĩnh Ninh Hầu Vệ Dĩnh gia đấu với nhau khó phân thắng bại, chiêu nào chiêu nấy đều là sát thủ, hai người lại trẻ tuổi tuấn tú, dung mạo và dáng người đều là nhất đẳng, mặc dù đâm chém liều mạng nhưng cũng lộ ra sát khí hoa lệ.
Minh Trạm nhìn trong chốc lát cho đến khi líu lưỡi. Ngày thường Ngụy Ninh nhã nhặn bình tĩnh, thật sự không ngờ lại có võ công xuất sắc như thế.
Bỗng nhiên có một người mặt mày sưng phù như trái cà tím men theo góc tường đến đây, ra dấu im lặng với Minh Trạm, Minh Trạm cẩn thận nhìn lên, vội vàng túm người này lui lại mấy bước.
Ngụy An bụm miệng của Minh Trạm, sau đó lại nhớ đến Minh Trạm vốn bị câm, liền buông ra, thấy bên cạnh có ngựa thì liền nhẹ giọng nói, “Chạy nhanh lên, ta đến phủ của ngươi trốn vài ngày, nhah lên, đừng nhìn nữa.”
Minh Trạm quét đôi mắt tinh tường lên khuôn mặt nghiêm khắc của Ngụy Ninh, ánh mắt tỏa sáng cứu Ngụy An một mạng.
Ngụy An bị thương không nặng, trên bụng có một dấu bàn tay màu xanh đen, trên mặt có vẻ hung hãn. Minh Trạm rất biết cách săn sóc, phái người tìm dược cao trị bầm cực phẩm thoa mặt cho Ngụy An.
Ngụy An nhe răng nhếch mép rồi liền đoạt lấy, nói một cách chán ghét, “Đi đi, gọi nha hoàn tiến vào, tay chân vụng về, đau muốn chết à.”
Minh Trạm không ngờ lại bị ghét bỏ, cũng không tức giận, đương nhiên sẽ không gọi nha hoàn cho hắn, chỉ viết giấy chê cười hắn, “Khi bị đánh không biết đau à?”
Ngụy An cũng không phải là người thích được chiều chuộng, cứ thoa đại dược cao lên mặt mình rồi hỏi Minh Trạm, “Làm sao mà ngươi biết ta ở ngõ nhỏ Tùng Hương, ta mới mua tiểu viện kia chưa được bao nhiêu ngày mà.”
Minh Trạm cười thần bí, “Mạng của ngươi thật tốt, gặp phải ta. Bằng không ta xem Ngụy Ninh giáo huấn Vệ Dĩnh gia xong sẽ quay sang đánh ngươi đến chết như thế nào.”
“Này, tiểu tử nhà ngươi vì sao không biết kính trên nhường dưới! Đích danh của ca ca ta mà ngươi có thể gọi ra như vậy à, theo tôn ti trật tự thì ngươi phải gọi là biểu thúc, theo danh hiệu thì ngươi có thể gọi hắn là Hầu gia hoặc là Ngụy đại nhân, dám gọi Ngụy Ninh trổng không như thế.” Nhéo mặt của Minh Trạm, Ngụy An giáo huấn hắn, “Vệ Dĩnh gia cũng là tiểu cữu cữu của ngươi mà! Lời này mà để cho phụ vương của ngươi nghe được thì sẽ đập vỡ mồm của ngươi đó!”
Minh Trạm cười xấu xa, chỉ vào khóe miệng bầm tím của Ngụy Ninh, cũng không biết là ai bị đập vỡ mồm!
Ngụy An hung hăng nhéo, Minh Trạm đau đến mức mở to miệng, thiếu chút nữa đã rơi lệ, vội vàng vuốt ve tay của Ngụy An, tự mình xoa mặt. Soi gương, quả nhiên đỏ ửng.
“Còn vô lễ nữa thì ta sẽ nhéo mặt ngươi tiếp.” Ngụy An sờ sờ cái bụng bị đấm rồi cười hỏi, “Tiểu tứ, có gì ăn hay không, ta vẫn chưa dùng ngọ thiện a.”
Tiểu tứ!
Từ khi sinh ra có người gọi hắn là tứ công tử, hoặc là Minh Trạm, chưa bao giờ có người gọi hắn là tiểu tứ!
Minh Trạm rầu rĩ viết, “Ngươi đàng hoàng một chút, bằng không ta sẽ phái người mách với ca ca của ngươi đó!”
“Đàng hoàng, đàng hoàng, ta có thể không đàng hoàng hay sao? Ăn của ngươi, ở của ngươi.” Dược hiệu tác dụng rất nhanh, trên mặt nóng rát, Ngụy An quét mắt nhìn gian phòng này, buông thỏng tay chân dựa vào ghế bành, “Ngươi an bài cho ta một gian phòng khác, ta không dám ở trong phòng của phụ vương ngươi đâu.”
Cần cổ của Ngụy An khẽ nhếch lên, ánh mắt của Minh Trạm dừng trên dấu vết màu hồng phấn ở nơi đó, nếu hắn thật sự là một đứa nhỏ mười một tuổi thì không chừng còn nghĩ lầm đó là bị con muỗi hay con kiến cắn.Vươn một ngón tay chọt chọt, Minh Trạm cười một cách ám muội, chẳng lẽ nhân tình của Ngụy An chính là vị kia?
“Cữu mụ.” Minh Trạm viết nói. (Cữu mụ = mợ)
Ngụy An bị dọa nhảy dựng, gõ đầu của Minh Trạm, “Không cho phép nói lung tung, câm miệng ngay! Nhanh đi lấy thức ăn cho ta, nhẹ một chút!” Chụp được cái mông của Minh Trạm rồi đạp ra ngoài.
Minh Trạm thật sự không biết nói gì khi bị đối đãi như tiểu hài tử, chẳng qua hắn vẫn phân phó trù phòng dọn vài món điểm tâm cho Ngụy An no bụng.
Ngụy An an tâm ở lại Trấn Nam Vương phủ, ca ca của hắn cho dù có nghĩ thế nào thì cũng không ngờ hắn đang trốn ở Trấn Nam Vương phủ. Chẳng qua người tính không bằng trời tính, còn chưa đợi Ngụy An dưỡng thương khỏi hẳn thì Phượng Cảnh Nam đã theo Phượng Cảnh Kiền dẫn đại đội nhân mã chậm rãi trở về.
Nhờ Phượng Cảnh Nam đề phòng Minh Trạm cho nên Minh Trạm ru rú trong nhà cùng với đầu heo Ngụy An hoàn toàn không nghe một chút phong thanh về chuyện này, cho đến khi Phượng Cảnh Nam vào phủ thì bọn họ mới được thông báo ra ngoài nghênh đón.
Phượng Cảnh Nam nhìn thấy Ngụy An thì chẳng hề ngạc nhiên, hiển nhiên đã sớm biết chuyện xảy ra trong phủ, vết thương trên mặt của Ngụy An đã khỏi hơn phân nửa, chỉ là khóe môi vẫn hơi bầm tím một chút, Ngụy An từ trước đến nay luôn mau mắn, vừa bất ngờ gặp Phượng Cảnh Nam thì liền mỉm cười hành lễ, “Nhị biểu cả, ngài đã trở lại. Thỉnh an nhị biểu ca, săn thú chắc mệt lắm đây.” Lại tiếp nhận tách trà từ rong tay của tỳ nữ rồi tự mình dâng lên, “Nhị biểu ca uống một chút để thông cổ.”
Phượng Cảnh Nam hừ một tiếng trong mũi, xem như đồng ý, tiếp nhận tách trà nhưng lại đặt ở góc bàn, không hề uống một ngụm nào.
Minh Lễ Minh Nghĩa đều hành lễ chào Ngụy An, miệng nói, “Nhị cữu.”
Ngụy An đỉnh đạc cười nói, “Khách khí, quá khách khí. Như thế nào lại gọi ta là nhị cữu ở trước mặt phụ vương các ngươi, không phải là xa một tầng hay sao, gọi ta nhị thúc là được rồi.”bg-ssp-{height:px}
“Tốt lắm, các ngươi cũng mệt rồi, đi rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi trước đi. Đến tối thì hẵng đến đây.”
Minh Trạm kéo y mệ của Phượng Cảnh Nam, vươn hai ngón tay, ngửa đầu nhìn về phía Phượng Cảnh Nam, Minh Kỳ đâu?
“Minh Kỳ vào cung, đến trưa mới trở về.” Phượng Cảnh Nam lộ ra sắc mặt không có gì tốt lành, hắn vừa mới đi chỉ hơn nửa tháng mà tên tiểu tử này dám liên thủ với Ngụy Ninh, rút củi dưới đáy nồi của hắn.
Phượng Cảnh Nam nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của Minh Trạm, lặng lẽ cau mày.
Ngụy An tự động lưu lại, quan sát thần sắc của Phượng Cảnh Nam một cách lo lắng.
“Ta đã phái người báo với Tử Mẫn, buổi chiều hắn cứ tới đây.” Phượng Cảnh Nam ngồi trên ghế, yên lặng nói.
Ngụy An mặt mày khổ sở, “Đã biết, ta đi thu dọn đồ đạc trước.” Xoay người định chuồn thì Phượng Cảnh Nam đập tay xuống bàn, “Ta có cho ngươi đi hay sao?”
Lại nói tiếp, không ít người hâm mộ Ngụy thị huynh đệ phú quý, từ nhỏ có Hoàng đế là đại biểu ca, Phiên Vương là nhị biểu ca, cùng với cô cô là Thái hậu. Kỳ thật Ngụy thị huynh đệ đều có giai đoạn trưởng thành trong máu và nước mắt.
Có vẻ bi ai nhất chính là Ngụy Ninh Ngụy An kém tuổi hai vị biểu ca xuất thân hoàng gia của mình nhiều lắm, trước kia Phượng Cảnh Nam chưa có nhi tử thì đã xem huynh đệ bọn họ như nhi tử mà quản thúc, nay vẫn còn uy nghiêm như xưa. Ngụy An phản xạ có điều kiện, lập tức rút chân về rồi kính cẩn đứng im, đầu hơi cúi xuống, bộ dáng chăm chú lắng nghe giáo huấn.
Sau khi hô lên một tiếng thì Phượng Cảnh Nam không nói gì, cầm tách trà chậm rãi uống hai ngụm, chỉ thờ ơ với Ngụy An. Ngụy An nghĩ thầm trong bụng, không biết từ khi nào thì Phượng lão nhị đã học được cách chỉnh người của Phượng lão đại nhỉ?
Tách trà này Phượng Cảnh Nam chưa uống xong thì bên ngoài đã có một người nhanh chóng tiến đến.
Ánh sáng ở gian phòng này rất tốt, người nọ đứng trước cửa lại nháy mắt làm cho ánh sáng trở nên âm u, Ngụy An dùng khóe mắt liếc nhìn một chút, thấy người này chính là huynh trưởng Ngụy Ninh của mình: Ngụy Tử Mẫn.
Bởi vì trong cung nghênh giá cho nên Ngụy Ninh chưa kịp thay quan phục. Nhị phẩm quan phục mặc trên người rất xứng với hắn lại càng toát lên vẻ thanh tú phong lưu.
Ngụy Ninh không nói được lời nào, khom lưng hành lễ, Phượng Cảnh Nam vẫn chưa lệnh cho hắn đứng dậy, lạnh giọng chất vấn, “Huynh trưởng như phụ mẫu, ngươi làm phụ mẫu như thế nào, làm huynh trưởng như thế nào, để mặc Tử Nghiêu càn quấy ở bên ngoài? Mất hết mặt mũi!”
Ngụy Ninh chưa nói gì thì Ngụy An đã nhịn không được mà xen mồm biện bạch cho ca ca, “Nhị biểu ca, là lỗi của ta, ngươi đừng trách đại ca. Hắn không thể một ngày mười hai canh giờ quản thúc ta, với lại thích nam nhân cũng đâu tính là mất mặt? Từ xưa đến nay chuyện long dương đoạn tụ cũng đâu tính là hiếm lạ gì?”
“Ngươi câm miệng!” Ngụy Ninh xoay người căm tức nhìn Ngụy An, lửa giận ngùn ngụt trong mắt, hận không thể trực tiếp đốt Ngụy An thành tro, cái tên chết bằm này, chỗ nào không trốn lại trốn vào phủ của nhị biểu ca. Hắn vừa tính kế nhị biểu ca, vậy mà cái tên ngu ngốc này lại chui đầu vào lưới. Hiện tại xem sắc mặt của nhị biểu ca, e rằng không phải dễ dàng.
Ngụy An cúi đầu không nói lời nào.
Ngụy Ninh quỳ thẳng, chỉ mặc y phục đơn bạc , dưới đất hàn khí lạnh lẽo xuyên thấu y phục xâm nhập vào xương cốt. Ngụy Ninh biết rõ tính tình của Phượng Cảnh Nam, ghét nhất chính là loại người ngụy biện giả dối, hắn trầm giọng nói, “Là ta vô năng, không thể quản thúc dạy bảo Tử Nghiêu nên mới khiến cho hắn phóng đãng, làm người lỗ mãng, làm chuyện sai trái. Biểu ca giáo huấn rất phải.”
Phượng Cảnh Nam nheo mắt phượng hỏi lại, “Như vậy vì sao lại quát tháo đánh nhau ầm ĩ với Vệ Dĩnh gia ở bên đường? Một kẻ là Thừa Ân Hầu, một kẻ là Vĩnh Ninh Hầu, các ngươi thật là oai phong! Chỉ trong ba ngày mà trên bàn của Ngự Sử đã có mấy chục phong tấu chương, thể thống ở đâu, quy củ ở đâu?”
“Là ta nhất thời xúc động, tình thế cấp bách nên không kiềm chế chính mình.”
“Ngươi lại cùng Minh Trạm thương lượng cái gì? Đến Thọ Ninh Hầu phủ bới móc này nọ là ý gì?”
“Tử Mẫn làm càn.” Ngụy Ninh vốn là Đại Lý Tự Chính Khanh, ngày thường đều là hắn thẩm vấn người khác, nay phong thủy luân chuyển, hắn lại trở thành kẻ bị thẩm vấn.
“Nếu ngươi thừa nhận thì ta cũng đỡ phải nói oan cho ngươi! Người đâu, mang trượng đến! Đánh trước ba mươi trượng!”
Hai chân của Ngụy An xụi lơ, vội vàng quỳ xuống chân của Phượng Cảnh Nam rồi năn nỉ, “Nhị biểu ca, đây là ta không tốt. Đại ca giận ta nên mới đánh nhau với Vệ Dĩnh gia. Ngài muốn phạt thì phạt ta đi, dù sao ta không cần làm công sự. Nhị biểu ca, ngươi thấy đại ca ốm yếu như vậy, chịu không nổi hai ba đòn của ngươi là đã quỵ ngã. Đánh ta đi, là ta sai, là ta ham mê sắc đẹp của Vệ Dĩnh gia, dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, dây dưa ám muội.”
Bên kia Ngụy Ninh đã cởi ra quan phục rồi nằm trên ghế, cây gậy bằng tre quất xuống người phát ra một tiếng nặng nề. Ngụy An hãi hùng khiếp vía, giọng nói lạnh lẽo của Phượng Cảnh Nam cất lên, “Ngươi nghĩ là hắn vì ai mà bị đánh! Tử Nghiêu, huynh đệ các ngươi thuở nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, Tử Mẫn bảo vệ ngươi vô số lần! Hiện tại vẫn là hắn che chở ngươi. Chuyện của ngươi, ta không muốn nhiều lời. Nếu còn tiếp tục làm càn thì ta vẫn đánh Tử Mẫn! Ta biết ngươi không sợ bị đánh, bị thương thì cùng lắm là ở trên giường nghỉ ngơi một chút, nha đầu nhũ mẫu hầu hạ, sau khi khỏi hẵn thì lại như trước mà làm theo ý mình. Ta hà tất phải phung phí sức lực mà đánh ngươi. Tử Mẫn là huynh trưởng của ngươi, đệ đệ làm sai là do hắn vô năng, chưa nói đến việc hắn ngụy biện lừa dối! Ngươi có thể tiếp tục ăn chơi đàng điếm, tiếp tục phóng đãng trụy lạc đi, chính là ngươi chơi bời một lần thì Tử Mẫn sẽ thay ngươi ăn trượng một lần. Ngươi nhẫn tâm thì cứ tiếp tục chơi bời đi!”
“Nhị biểu ca, ta thật sự không dám. Nhị biểu ca, không dạy mà phạt là tạo nghiệt, đệ đệ sai, thì ngươi cứ dạy ta là được. Ngài không nói không rằng mà lại thẳng tay làm cho đại ca thay ta bị chịu đòn, thật sự, thật sự là.” Ngụy An nghe tiếng rên rỉ rất khẽ của ca ca hắn, hắn cắn chặt răng, giống như đang phản pháo mà quát to, “Thật sự là quá độc ác!”
Phượng Cảnh Nam nghe thấy Ngụy An nói như vậy, giống như nghe thấy một lời ca ngợi sung sướng, nhếch môi, cúi đầu nhìn hai gò má tái nhợt vì lo lắng của Ngụy An rồi thản nhiên lên tiếng, “Đánh thêm mười trượng nữa.” fynnz
Trên lưng toát mồ hôi lạnh, trong khoảnh khắc Ngụy An giống như bị rút lưỡi.
Đau đớn sẽ tra tấn ý chí của con người, lúc đầu Ngụy Ninh còn cắn chặt răng không hé mồm, nhưng trên người trải qua hết đòn này đến đòn khác làm cho cảm giác nóng rát đau đớn càng lúc càng dâng lên, khiến cho hắn không thể bảo trì loại rụt rè này nữa, dần dần dật ra những tiếng rên rỉ đau đớn rất nhỏ.
Bốn mươi trượng, đánh không chết người.
Người chấp hình đều là lão luyện, thậm chí cũng không tổn thương đến gân cốt mà chỉ là đau.
Sắc mặt của Ngụy Ninh trắng bệnh, lại được giúp đỡ quỳ xuống đất, hai cái đùi đều ức chế không được mà đang run rẩy. Tính tình của hắn vốn cứng rắn nhưng thân thể lại thon gầy, nay bạch y đơn bạc dán trên người lại có vài phần điềm đạm đáng thương, đôi môi mỏng bị cắn ra máu, nổi bật trên khuôn mặt thanh tú mà suy yếu, lại toát lên một loại diễm lệ rất kỳ dị.
Ngụy An vô cùng hối hận tự trách, ánh mắt áy náy nhìn máu tươi trên môi của Ngụy Ninh, đồng tử liền co rụt, trong lòng thấp thoáng nổi lên cảm giác rung động, nâng tay cho mình một cái tát, thầm mắng chính mình không bằng trư cẩu, “Nhị, nhị biểu ca, ta, ta đã biết sai, sẽ không dám quên lời dặn của nhị biểu ca, sẽ không dám làm xằng làm bậy khiến cho nhị biểu ca mất mặt. Ngài, nếu ngài không còn gì phân phó thì có thể để cho ta xem thương thế của đại ca hay không.”
“Ngươi tốt nhất là nhớ kỹ lời của ta!” Phượng Cảnh Nam xưa nay phạt xong thì thôi, phân phó thị vệ, “Gọi Minh Trạm lại đây!”
Ngụy Ninh chống tay của Ngụy An mà đứng dậy, ổn định thân thể lảo đảo của mình, nhẹ giọng năn nỉ nói, “Biểu ca, đây đều là lỗi của ta, là ta tự cho mình thông minh mà đến tìm Minh Trạm, thật không liên quan đến hắn. Hắn…”
Phượng Cảnh Nam thản nhiên liếc mắt một cái, Ngụy Ninh lập tức không dám nói thêm gì nữa, tuy hắn có tâm vì Minh Trạm mà nói vài lời hay, nhưng cũng không dám tiếp tục chọc giận Phượng Cảnh Nam.
Hạ nhân nhanh chóng quay lại, “Chủ tử, trong phủ người ta nói tứ công tử đã lên xe ngựa ra ngoài.”
“Cái tên chết tiệt kia, hắn đi đâu rồi! Ai cho phép hắn đi ra ngoài!” Hàn khí trên người của Phượng Cảnh Nam làm cho Ngụy Ninh rùng mình, thầm nghĩ, Minh Trạm nhất định phái người theo dõi nơi này, thấy tình hình không ổn liền chuồn êm.
Nhưng mà trước nay biểu ca luôn rất nghiêm khắc, ở trong này xử trí hắn thì nhất định không thể lọt tin tức ra ngoài, như vậy làm sao Minh Trạm biết được mà trốn thoát đúng lúc như vậy
……..
P/S: tất nhiên là trốn vào cung tìm ô dù rồi =)). Ô dù này mạnh lắm a.