Ngụy Ninh rất an phận, hắn dọn vào viện của Minh Trạm, phần lớn thời gian cũng chỉ cùng Minh Trạm tán gẫu hoặc là dẫn Minh Trạm đi thưởng thức phong cảnh ở Côn Minh thành, hoặc là Ngụy Ninh dẫn Minh Trạm đến những quán ăn mỹ thực cũ xưa ở trong ngóc ngách.
Minh Trạm rất ngạc nhiên, không ngờ Ngụy Ninh lại càng biết rõ Côn Minh thành hơn hắn.
Ngụy Ninh gắp một miếng bột đậu màu vàng nhạt trong bát vào đĩa của Minh Trạm, cười nói, “Thử xem, quán này đã tồn tại mấy thế hệ rồi đấy. Tuy không tinh tế như trong phủ nhưng mùi vị nhất định tốt hơn một chút.”
Minh Trạm đi theo Ngụy Ninh vui chơi giải trí, không quá vài ngày liền ngã bệnh.
Cổ họng đau, ho khan, phát sốt, thỉnh ngự y kê đơn sắc thuốc, Minh Trạm từ trước đến nay luôn suy nghĩ đen tối, hắn thật sự hoài nghi là Ngụy Ninh âm thầm kê đơn gì gì đó cho hắn. Nếu không vì sao lúc trước hắn chưa từng ho khan một tiếng nào, vậy mà bây giờ nói bệnh liền ngã bệnh? Quá đột ngột đi?
Ngụy Ninh cảm thấy tròng mắt của Minh Trạm thường xuyên đảo tới đảo lui, liếc mắt nhìn chén thuốc của mình, biết ngay là tên tiểu tử này đang suy nghĩ cái gì, trong lòng âm thầm cười nhạt, đuôi mắt khẽ nhếch lên, bưng chén thuốc, miệng đặt bên tai của Minh Trạm mà thổi vào một hơi, cất lên giọng nói thành khẩn hù dọa hắn, “Uống đi, cái này là ngự y kê thảo dược tốt nhất đấy.”
Minh Trạm ngứa lỗ tai, lấy tay sờ sờ, nháy mắt mấy cái, đảo qua khắp nơi, vì sao không có thị vệ tiến vào?
“Uống nhanh đi.” Hạ giọng, Ngụy Ninh cầm thìa bạc khuấy khuấy chén thuốc, một muỗng nhỏ đưa đến bên môi của Minh Trạm, cười gian mà giải thích, “Uống đi, yên tâm, chỉ cần uống thuốc là lập tức khỏi bệnh. Ngươi đang tìm cái gì? Ta đã cho mọi người lui xuống hết rồi, hôm nay chỉ có ta và ngươi thôi.”
“Uống nhanh đi.” Ngụy Ninh thấp giọng thúc giục, “Còn kéo dài cái gì nữa, hay là ngươi không tin ta?”
Lúc này Ngụy Ninh không ngừng thúc giục hắn uống thuốc, Minh Trạm càng cảm thấy trong thuốc có thứ gì đó quỷ dị, chẳng qua bên cạnh lại là con hồ ly Ngụy Ninh này, Minh Trạm sợ lộ ra dấu vết sẽ để Ngụy Ninh phát hiện, tiện đà giết người diệt khẩu gì gì đấy, vội vàng thè lưỡi liếm một chút, cố ý viết chữ oán giận, “Rất đắng. Ngươi đi lấy cho ta thêm một chút mật đi.”
Ngụy Ninh ngoài cười nhưng trong không cười, gật gật đầu, tùy tay cầm lấy chén thuốc, bỗng nhiên nắm chặt cằm của Minh Trạm, dùng sức bóp mạnh, hai bờ môi của Minh Trạm giống như bị người ta tách sống, tiếp theo là mấy viên dược hoàn tiến vào, không chờ Minh Trạm kịp nếm lấy mùi vị thì đã bị Ngụy Ninh nâng cổ làm cho tất cả đều trôi xuống. Minh Trạm ho khan một cách kinh thiên động địa, hận không thể móc cổ của mình, cái tên Ngụy hồ ly chết tiệt này đã cho hắn uống cái gì vậy?
“Yên tâm đi, chỉ là một chút dược thảo nhuận phổi hạ nhiệt thôi.” Ngụy Ninh cười tủm tỉm mà bóp lấy khuôn mặt béo mũm mĩm của Minh Trạm, trong giọng cười nhẹ nhàng có mang theo một chút hàm ý, “Biết ngay là ngươi sẽ không chịu ngoan ngoãn uống thuốc mà.” Nhìn vẻ mặt ấm ức của Minh Trạm, Ngụy Ninh càng cười vui vẻ, sau đó dìu Minh Trạm nằm xuống rồi ôn nhu nói, “Ngoan, ngươi nghe lời đi, đến khi tỉnh dậy thì sẽ khỏi bệnh.”
Nói không chừng hắn chẳng thể tỉnh lại thì có, Minh Trạm suýt nữa đã muốn khóc thành tiếng, vội vàng gật đầu, viết vào lòng bàn tay của Ngụy Ninh, “Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, ta không sao.” Thật sự là kẻ câm ăn hoàng liên mà.
“Như vậy sao được?” Ngụy Ninh rất là vui vẻ, ôn hòa cười nói, “Nhớ rõ Ngụy An trước đây cũng không thích uống thuốc, lúc nào cũng thừa dịp ta đi rồi thì đem thuốc nhổ ra, đối phó với loại tiểu hài tử không nghe lời như các ngươi.” Cúi người chỉnh lại góc chăn cho Minh Trạm, Ngụy Ninh dùng loại giọng điệu như phù thủy đe dọa công chúa mà cười một cách nham hiểm, “Ta a, có khi rất là thủ đoạn đó nha.”
Làm cho Minh Trạm bị dọa toát mồ hôi lạnh, nhịp tim đập thình thịch.
Minh Trạm là người có sức tưởng tượng rất kinh khủng, tỷ như, tại sao Ngụy Ninh lại phái người lui xuống, còn cho hắn uống thứ thuốc gì đó, có mục đích gì mà không thể cho ai biết, không biết có mượn cơ hội để sử dụng loại độc dược nào đó mà khống chế hắn hay không….vân vân, một loạt phân tích âm u dần dần tràn ngập trong lòng.
Chỉ cần Ngụy Ninh rời đi thì Minh Trạm có thể móc họng nhổ ra, kết quả là Ngụy Ninh đặt mông ngồi ì ở bên cạnh giường không chịu rời đi. Cũng đúng, Ngụy Ninh cẩn thận như vậy thì làm sao có thể dễ dàng rời đi.
Minh Trạm chỉ đành nghĩ chiêu khác, viết trên tay của Ngụy Ninh, “Ta mắc quá, muốn đi tiểu.”
Ngụy Ninh như cười như không mà nhìn chằm chằm Minh Trạm trong chốc lát, hỏi một cách không có thiện ý, “Định tách ta ra để làm chuyện xấu đúng không?”
Minh Trạm vội vàng lắc đầu, bày ra bộ dạng ngây thơ khờ khạo.
“Đúng không?” Ngụy Ninh hỏi lại.
Minh Trạm lắc đầu. Tuyệt đối không phải.
Bàn tay của Ngụy Ninh giống như một con rắn linh hoạt, tiến vào bên trong chăn bông êm ái thơm mát của Minh Trạm, kéo xuống chiếc khăn chườm mồ hôi thì lập tức đụng đến vật nhỏ mềm mại của Minh Trạm.
Bàn tay của Ngụy Ninh hơi lạnh, Minh Trạm bị dọa đến há hốc mồm, toàn thân cứng ngắc, động cũng không dám động.
Ngụy Ninh cười đắc ý, dường như rất hưởng thụ phản ứng của Minh Trạm, còn nhéo một chút, “Ngươi muốn tiểu nữa hay không?”
Minh Trạm lắc đầu, không muốn.
“Tại sao lại không muốn tiểu nữa?”
Hai giọt nước mắt của Minh Trạm rơi xuống, uất ức khóc òa, Ngụy Ninh bỗng nhiên nghiêm mặt, lạnh lùng nói, “Đi ngủ nhanh lên! Còn giả vờ nữa thì ta sẽ dùng thủ đoạn để trị ngươi!”
Xong rồi, xem ra là sẽ chết trong tay của tên hồ ly chết tiệt này rồi, cả đời lẫy lừng của hắn lại bị bóp nát giữa đường ở trong tay của tên hồ ly chết tiệt này, cái gọi là ông trời ghen ghét hiền tài cho nên anh hùng cũng phải nhục chí chính là như thế, Minh Trạm đau lòng mà nước mắt giàn giụa.
Từ trước đến nay luôn lập kế để ngươi ta lọt hố, bỗng nhiên bây giờ lại tự lọt hố chính mình, Ngụy Ninh vừa cười lạnh vừa có chút vui vẻ, Minh Trạm suy nghĩ đen tối thì phải tự làm tự chịu.
Cầm quyển sách mà nhàn nhã lật vài tờ, cũng không cảm thấy công tác tháp tùng bên giường có cái gì vất vả.
Minh Trạm còn chưa nghĩ ra Ngụy hồ ly đã cho mình uống Cửu chuyện đoạn trường tán hay thứ gì đó, vậy mà người này lại mỉm cười như thế a, làm sao mà ngủ cho được, có Ngụy Ninh ở một bên canh giữ, làm sao dám lộ ra cái gì khác thường, như thế trôi qua nửa ngày, hai gò má nóng đến đỏ ửng, mơ màng không biết trời trăng mây gió.
Khi ngự y đến đây còn cảm thấy kỳ lạ, nói, “Buổi sáng thấy tứ công tử không nghiêm trọng lắm, vì sao hiện tại lại bệnh càng nặng thế này, có uống thuốc mà thần đã kê đơn hay không?”
Ngụy Ninh gật đầu, “Uống, hắn không chịu uống thuốc sắc, cho nên ta cho hắn uống dược hoàn.”
Ngự y vuốt bộ râu dài ba tấc, không nên a.
Ngụy Ninh biết rõ chính hắn đã làm cho tiểu mũm mĩm bị mất hồn, đương nhiên là không chịu ăn ngay nói thật, chỉ bảo ngự y tiếp tục kê đơn, “Nam hài nhi đến thời kỳ dậy thì đều bị vỡ giọng, năm đó gia đệ cũng bị bệnh một trận như vậy.”
Ngự y lại một lần nữa kê đơn, phân lượng của vài loại dược đều được tăng thêm, Ngụy Ninh nhìn phương thuốc, liền phái người đi làm dược hoàn, phân phó, “Thêm một chút mật vào trong thuốc, tứ công tử sợ đắng.”
Ngự y lĩnh mệnh rời đi.
Lần này khi bị đút uống thuốc thì Minh Trạm đã bị sốt đến hồ đồ, cho dù thật sự cho hắn ăn thạch tín thì e rằng hắn cũng không biết chuyện gì đang diễn ra.
Minh Trạm mơ màng ngủ cho đến sáng hôm sau, Ngụy Ninh ở bên cạnh cũng đang say giấc nồng.
Hương vị trên người của Ngụy Ninh thật sạch sẽ, không hề sử dụng huân hương, Ngụy Ninh xuất thân dân dã, từ trước đến nay hắn không thích dùng mấy thứ này, trên người chỉ có mùi hương nhàn nhạt của y phục.
Đầu óc của Minh Trạm đã trở nên khoan khoái nhẹ nhàng, hơi nhúc nhích một chút thì Ngụy Ninh liền tỉnh.
Ngụy Ninh ngáp một cái, bàn tay đặt lên trán của Minh Trạm, than thở, “Hết sốt rồi.” Đứng dậy xuống giường, rót một chén nước ấm đưa đến bên môi của Minh Trạm, “Uống nước đi, cả đêm toát ướt mồ hôi.”
Minh Trạm dùng ánh mắt tiểu nhân mà nhìn Ngụy Ninh, Ngụy Ninh bị Minh Trạm chọc cười, “Nếu ta có ý xấu thì tại sao cả đêm ngươi ngủ say như lợn chết mà lại không ra tay? Nhìn cái quái gì a!” Ngửa đầu tự uống trước một nửa.
Minh Trạm vội vàng tiếp nhận rồi nốc ừng ực, miệng của hắn đã muốn lột một lớp da, làm sao mà lại không khát cho được? Đem cái chén đưa cho Ngụy Ninh, lại làm động tác muốn uống nước.
Ngụy Minh mang qua ấm trà, rót chừng ba chén thì Minh Trạm mới xem như bổ sung nước đầy đủ.
Đợi một lúc Ngụy Ninh gọi Thanh Phong và Minh Nguyệt tiến vào hầu hạ, Minh Trạm rửa mặt xong, rung đùi đắc ý duỗi tay đá chân, Ngụy Ninh không có nhiều khả năng hạ độc hắn, đây là Trấn Nam Vương phủ, Phượng Cảnh Nam vẫn đang đề phòng Ngụy Ninh, người hầu tùy tùng bên cạnh Ngụy Ninh đều bị phái quay về đế đô, bên cạnh không còn bất kỳ tâm phúc nào khác. Hơn nữa, đây lại là tiểu viện của hắn, việc sắc thuốc nhất định là do Thanh Phong và Minh Nguyệt đi làm, Ngụy Ninh vẫn còn đang ở trong tiểu viện của hắn, hạ nhân bên cạnh đều là tâm phúc của Minh Trạm, nếu Ngụy Ninh thật sự hạ độc hắn thì nhất định sẽ có người phát hiện.
Minh Trạm liếc mắt nhìn Ngụy Ninh một cái, Ngụy hồ ly cười tủm tỉm nhìn lại hắn, thân thiết hỏi, “Tứ công tử có muốn truyền ngự y nữa hay không?”
Ngày hôm qua nhất định là bị sốt nên hồ đồ, vì vậy mới bị Ngụy Ninh đùa giỡn một trận, Minh Trạm buồn bực gật đầu.
Ngự y bắt mạch, giải thích với Minh Trạm, “Nam hài tử bắt đầu dậy thì, khi đó sẽ bị bể giọng, hầu kết hơi lộ ra, đừng ăn nhiều thứ kích thích. Tứ công tử cố gắng ăn uống mộc mạc một chút là được, thân mình đã không còn gì nghiêm trọng.”
Ngụy Ninh nhếch môi cười rồi liếc mắt nhìn Minh Trạm, miệng hỏi ngự y, “Có thể làm thêm nhiều dược hoàn dùng để thông cổ hay không.”
“Như vậy tứ công tử uống nhiều dược hoàn một chút, có lợi mà vô hại.”
Minh Trạm càng thêm buồn bực.
Sau một lúc thì ngự y rời đi, thị nữ trình lên mấy món cháo thanh đạm dùng tảo thiện.
Ngụy Ninh bắt đầu dùng bữa, đừng tưởng Ngụy Ninh bề ngoài nhã nhặn gầy yếu, thật chất là loại người rất thích ăn, hơn nữa thích những hương vị chua, ngọt, thơm, mềm, Ngụy Ninh cũng không xa xỉ, chỉ cần có vài món ăn, một bát canh và một bát cơm gạo lức là đủ.
Minh Trạm liếc mắt nhìn bát cháo trắng cùng với mấy món rau dành cho hòa thượng, thò đũa kén chọn gắp một miếng mà nuốt nước miếng.
Ngụy Ninh cúi mắt xuống, nhã nhặn gắp một miếng thịt lăn bột sốt chua ngọt bỏ vào miệng mà nhai, sau khi nuốt xong thì mới nói, “Bây giờ ngươi vẫn chưa khỏi hẳn, an tâm húp cháo của ngươi đi, Muốn ăn ngon thì phải chờ sức khỏe của ngươi bình phục mới được.”
Minh Trạm dùng tâm tính vô cùng tiểu nhân của mình để hoài nghi tâm tính tiểu nhân của Ngụy Ninh, cố ý chọc tức cho mình thèm ăn đây mà. Nhịn xuống chí khí nam tử hán, Minh Trạm húp hết ba bát cháo trắng, quét sạch hai đĩa măng tươi, đậu hủ ki, thịt gà giả, nấm đông cô, lúc này mới chịu buông bát đũa, hung hăng tỏ vẻ khinh thường cái tên Ngụy Ninh đang giả vờ hưởng thụ bữa ăn kia.
…………
Ngụy Ninh rất an phận, hắn dọn vào viện của Minh Trạm, phần lớn thời gian cũng chỉ cùng Minh Trạm tán gẫu hoặc là dẫn Minh Trạm đi thưởng thức phong cảnh ở Côn Minh thành, hoặc là Ngụy Ninh dẫn Minh Trạm đến những quán ăn mỹ thực cũ xưa ở trong ngóc ngách.
Minh Trạm rất ngạc nhiên, không ngờ Ngụy Ninh lại càng biết rõ Côn Minh thành hơn hắn.
Ngụy Ninh gắp một miếng bột đậu màu vàng nhạt trong bát vào đĩa của Minh Trạm, cười nói, “Thử xem, quán này đã tồn tại mấy thế hệ rồi đấy. Tuy không tinh tế như trong phủ nhưng mùi vị nhất định tốt hơn một chút.”
Minh Trạm đi theo Ngụy Ninh vui chơi giải trí, không quá vài ngày liền ngã bệnh.
Cổ họng đau, ho khan, phát sốt, thỉnh ngự y kê đơn sắc thuốc, Minh Trạm từ trước đến nay luôn suy nghĩ đen tối, hắn thật sự hoài nghi là Ngụy Ninh âm thầm kê đơn gì gì đó cho hắn. Nếu không vì sao lúc trước hắn chưa từng ho khan một tiếng nào, vậy mà bây giờ nói bệnh liền ngã bệnh? Quá đột ngột đi?
Ngụy Ninh cảm thấy tròng mắt của Minh Trạm thường xuyên đảo tới đảo lui, liếc mắt nhìn chén thuốc của mình, biết ngay là tên tiểu tử này đang suy nghĩ cái gì, trong lòng âm thầm cười nhạt, đuôi mắt khẽ nhếch lên, bưng chén thuốc, miệng đặt bên tai của Minh Trạm mà thổi vào một hơi, cất lên giọng nói thành khẩn hù dọa hắn, “Uống đi, cái này là ngự y kê thảo dược tốt nhất đấy.”
Minh Trạm ngứa lỗ tai, lấy tay sờ sờ, nháy mắt mấy cái, đảo qua khắp nơi, vì sao không có thị vệ tiến vào?
“Uống nhanh đi.” Hạ giọng, Ngụy Ninh cầm thìa bạc khuấy khuấy chén thuốc, một muỗng nhỏ đưa đến bên môi của Minh Trạm, cười gian mà giải thích, “Uống đi, yên tâm, chỉ cần uống thuốc là lập tức khỏi bệnh. Ngươi đang tìm cái gì? Ta đã cho mọi người lui xuống hết rồi, hôm nay chỉ có ta và ngươi thôi.”
“Uống nhanh đi.” Ngụy Ninh thấp giọng thúc giục, “Còn kéo dài cái gì nữa, hay là ngươi không tin ta?”
Lúc này Ngụy Ninh không ngừng thúc giục hắn uống thuốc, Minh Trạm càng cảm thấy trong thuốc có thứ gì đó quỷ dị, chẳng qua bên cạnh lại là con hồ ly Ngụy Ninh này, Minh Trạm sợ lộ ra dấu vết sẽ để Ngụy Ninh phát hiện, tiện đà giết người diệt khẩu gì gì đấy, vội vàng thè lưỡi liếm một chút, cố ý viết chữ oán giận, “Rất đắng. Ngươi đi lấy cho ta thêm một chút mật đi.”
Ngụy Ninh ngoài cười nhưng trong không cười, gật gật đầu, tùy tay cầm lấy chén thuốc, bỗng nhiên nắm chặt cằm của Minh Trạm, dùng sức bóp mạnh, hai bờ môi của Minh Trạm giống như bị người ta tách sống, tiếp theo là mấy viên dược hoàn tiến vào, không chờ Minh Trạm kịp nếm lấy mùi vị thì đã bị Ngụy Ninh nâng cổ làm cho tất cả đều trôi xuống. Minh Trạm ho khan một cách kinh thiên động địa, hận không thể móc cổ của mình, cái tên Ngụy hồ ly chết tiệt này đã cho hắn uống cái gì vậy?
“Yên tâm đi, chỉ là một chút dược thảo nhuận phổi hạ nhiệt thôi.” Ngụy Ninh cười tủm tỉm mà bóp lấy khuôn mặt béo mũm mĩm của Minh Trạm, trong giọng cười nhẹ nhàng có mang theo một chút hàm ý, “Biết ngay là ngươi sẽ không chịu ngoan ngoãn uống thuốc mà.” Nhìn vẻ mặt ấm ức của Minh Trạm, Ngụy Ninh càng cười vui vẻ, sau đó dìu Minh Trạm nằm xuống rồi ôn nhu nói, “Ngoan, ngươi nghe lời đi, đến khi tỉnh dậy thì sẽ khỏi bệnh.”
Nói không chừng hắn chẳng thể tỉnh lại thì có, Minh Trạm suýt nữa đã muốn khóc thành tiếng, vội vàng gật đầu, viết vào lòng bàn tay của Ngụy Ninh, “Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, ta không sao.” Thật sự là kẻ câm ăn hoàng liên mà.
“Như vậy sao được?” Ngụy Ninh rất là vui vẻ, ôn hòa cười nói, “Nhớ rõ Ngụy An trước đây cũng không thích uống thuốc, lúc nào cũng thừa dịp ta đi rồi thì đem thuốc nhổ ra, đối phó với loại tiểu hài tử không nghe lời như các ngươi.” Cúi người chỉnh lại góc chăn cho Minh Trạm, Ngụy Ninh dùng loại giọng điệu như phù thủy đe dọa công chúa mà cười một cách nham hiểm, “Ta a, có khi rất là thủ đoạn đó nha.”
Làm cho Minh Trạm bị dọa toát mồ hôi lạnh, nhịp tim đập thình thịch.
Minh Trạm là người có sức tưởng tượng rất kinh khủng, tỷ như, tại sao Ngụy Ninh lại phái người lui xuống, còn cho hắn uống thứ thuốc gì đó, có mục đích gì mà không thể cho ai biết, không biết có mượn cơ hội để sử dụng loại độc dược nào đó mà khống chế hắn hay không….vân vân, một loạt phân tích âm u dần dần tràn ngập trong lòng.
Chỉ cần Ngụy Ninh rời đi thì Minh Trạm có thể móc họng nhổ ra, kết quả là Ngụy Ninh đặt mông ngồi ì ở bên cạnh giường không chịu rời đi. Cũng đúng, Ngụy Ninh cẩn thận như vậy thì làm sao có thể dễ dàng rời đi.
Minh Trạm chỉ đành nghĩ chiêu khác, viết trên tay của Ngụy Ninh, “Ta mắc quá, muốn đi tiểu.”
Ngụy Ninh như cười như không mà nhìn chằm chằm Minh Trạm trong chốc lát, hỏi một cách không có thiện ý, “Định tách ta ra để làm chuyện xấu đúng không?”
Minh Trạm vội vàng lắc đầu, bày ra bộ dạng ngây thơ khờ khạo.
“Đúng không?” Ngụy Ninh hỏi lại.
Minh Trạm lắc đầu. Tuyệt đối không phải.
Bàn tay của Ngụy Ninh giống như một con rắn linh hoạt, tiến vào bên trong chăn bông êm ái thơm mát của Minh Trạm, kéo xuống chiếc khăn chườm mồ hôi thì lập tức đụng đến vật nhỏ mềm mại của Minh Trạm.
Bàn tay của Ngụy Ninh hơi lạnh, Minh Trạm bị dọa đến há hốc mồm, toàn thân cứng ngắc, động cũng không dám động.
Ngụy Ninh cười đắc ý, dường như rất hưởng thụ phản ứng của Minh Trạm, còn nhéo một chút, “Ngươi muốn tiểu nữa hay không?”
Minh Trạm lắc đầu, không muốn.
“Tại sao lại không muốn tiểu nữa?”
Hai giọt nước mắt của Minh Trạm rơi xuống, uất ức khóc òa, Ngụy Ninh bỗng nhiên nghiêm mặt, lạnh lùng nói, “Đi ngủ nhanh lên! Còn giả vờ nữa thì ta sẽ dùng thủ đoạn để trị ngươi!”
Xong rồi, xem ra là sẽ chết trong tay của tên hồ ly chết tiệt này rồi, cả đời lẫy lừng của hắn lại bị bóp nát giữa đường ở trong tay của tên hồ ly chết tiệt này, cái gọi là ông trời ghen ghét hiền tài cho nên anh hùng cũng phải nhục chí chính là như thế, Minh Trạm đau lòng mà nước mắt giàn giụa.
Từ trước đến nay luôn lập kế để ngươi ta lọt hố, bỗng nhiên bây giờ lại tự lọt hố chính mình, Ngụy Ninh vừa cười lạnh vừa có chút vui vẻ, Minh Trạm suy nghĩ đen tối thì phải tự làm tự chịu.bg-ssp-{height:px}
Cầm quyển sách mà nhàn nhã lật vài tờ, cũng không cảm thấy công tác tháp tùng bên giường có cái gì vất vả.
Minh Trạm còn chưa nghĩ ra Ngụy hồ ly đã cho mình uống Cửu chuyện đoạn trường tán hay thứ gì đó, vậy mà người này lại mỉm cười như thế a, làm sao mà ngủ cho được, có Ngụy Ninh ở một bên canh giữ, làm sao dám lộ ra cái gì khác thường, như thế trôi qua nửa ngày, hai gò má nóng đến đỏ ửng, mơ màng không biết trời trăng mây gió.
Khi ngự y đến đây còn cảm thấy kỳ lạ, nói, “Buổi sáng thấy tứ công tử không nghiêm trọng lắm, vì sao hiện tại lại bệnh càng nặng thế này, có uống thuốc mà thần đã kê đơn hay không?”
Ngụy Ninh gật đầu, “Uống, hắn không chịu uống thuốc sắc, cho nên ta cho hắn uống dược hoàn.”
Ngự y vuốt bộ râu dài ba tấc, không nên a.
Ngụy Ninh biết rõ chính hắn đã làm cho tiểu mũm mĩm bị mất hồn, đương nhiên là không chịu ăn ngay nói thật, chỉ bảo ngự y tiếp tục kê đơn, “Nam hài nhi đến thời kỳ dậy thì đều bị vỡ giọng, năm đó gia đệ cũng bị bệnh một trận như vậy.”
Ngự y lại một lần nữa kê đơn, phân lượng của vài loại dược đều được tăng thêm, Ngụy Ninh nhìn phương thuốc, liền phái người đi làm dược hoàn, phân phó, “Thêm một chút mật vào trong thuốc, tứ công tử sợ đắng.”
Ngự y lĩnh mệnh rời đi.
Lần này khi bị đút uống thuốc thì Minh Trạm đã bị sốt đến hồ đồ, cho dù thật sự cho hắn ăn thạch tín thì e rằng hắn cũng không biết chuyện gì đang diễn ra.
Minh Trạm mơ màng ngủ cho đến sáng hôm sau, Ngụy Ninh ở bên cạnh cũng đang say giấc nồng.
Hương vị trên người của Ngụy Ninh thật sạch sẽ, không hề sử dụng huân hương, Ngụy Ninh xuất thân dân dã, từ trước đến nay hắn không thích dùng mấy thứ này, trên người chỉ có mùi hương nhàn nhạt của y phục.
Đầu óc của Minh Trạm đã trở nên khoan khoái nhẹ nhàng, hơi nhúc nhích một chút thì Ngụy Ninh liền tỉnh.
Ngụy Ninh ngáp một cái, bàn tay đặt lên trán của Minh Trạm, than thở, “Hết sốt rồi.” Đứng dậy xuống giường, rót một chén nước ấm đưa đến bên môi của Minh Trạm, “Uống nước đi, cả đêm toát ướt mồ hôi.”
Minh Trạm dùng ánh mắt tiểu nhân mà nhìn Ngụy Ninh, Ngụy Ninh bị Minh Trạm chọc cười, “Nếu ta có ý xấu thì tại sao cả đêm ngươi ngủ say như lợn chết mà lại không ra tay? Nhìn cái quái gì a!” Ngửa đầu tự uống trước một nửa.
Minh Trạm vội vàng tiếp nhận rồi nốc ừng ực, miệng của hắn đã muốn lột một lớp da, làm sao mà lại không khát cho được? Đem cái chén đưa cho Ngụy Ninh, lại làm động tác muốn uống nước.
Ngụy Minh mang qua ấm trà, rót chừng ba chén thì Minh Trạm mới xem như bổ sung nước đầy đủ.
Đợi một lúc Ngụy Ninh gọi Thanh Phong và Minh Nguyệt tiến vào hầu hạ, Minh Trạm rửa mặt xong, rung đùi đắc ý duỗi tay đá chân, Ngụy Ninh không có nhiều khả năng hạ độc hắn, đây là Trấn Nam Vương phủ, Phượng Cảnh Nam vẫn đang đề phòng Ngụy Ninh, người hầu tùy tùng bên cạnh Ngụy Ninh đều bị phái quay về đế đô, bên cạnh không còn bất kỳ tâm phúc nào khác. Hơn nữa, đây lại là tiểu viện của hắn, việc sắc thuốc nhất định là do Thanh Phong và Minh Nguyệt đi làm, Ngụy Ninh vẫn còn đang ở trong tiểu viện của hắn, hạ nhân bên cạnh đều là tâm phúc của Minh Trạm, nếu Ngụy Ninh thật sự hạ độc hắn thì nhất định sẽ có người phát hiện.
Minh Trạm liếc mắt nhìn Ngụy Ninh một cái, Ngụy hồ ly cười tủm tỉm nhìn lại hắn, thân thiết hỏi, “Tứ công tử có muốn truyền ngự y nữa hay không?”
Ngày hôm qua nhất định là bị sốt nên hồ đồ, vì vậy mới bị Ngụy Ninh đùa giỡn một trận, Minh Trạm buồn bực gật đầu.
Ngự y bắt mạch, giải thích với Minh Trạm, “Nam hài tử bắt đầu dậy thì, khi đó sẽ bị bể giọng, hầu kết hơi lộ ra, đừng ăn nhiều thứ kích thích. Tứ công tử cố gắng ăn uống mộc mạc một chút là được, thân mình đã không còn gì nghiêm trọng.”
Ngụy Ninh nhếch môi cười rồi liếc mắt nhìn Minh Trạm, miệng hỏi ngự y, “Có thể làm thêm nhiều dược hoàn dùng để thông cổ hay không.”
“Như vậy tứ công tử uống nhiều dược hoàn một chút, có lợi mà vô hại.”
Minh Trạm càng thêm buồn bực.
Sau một lúc thì ngự y rời đi, thị nữ trình lên mấy món cháo thanh đạm dùng tảo thiện.
Ngụy Ninh bắt đầu dùng bữa, đừng tưởng Ngụy Ninh bề ngoài nhã nhặn gầy yếu, thật chất là loại người rất thích ăn, hơn nữa thích những hương vị chua, ngọt, thơm, mềm, Ngụy Ninh cũng không xa xỉ, chỉ cần có vài món ăn, một bát canh và một bát cơm gạo lức là đủ.
Minh Trạm liếc mắt nhìn bát cháo trắng cùng với mấy món rau dành cho hòa thượng, thò đũa kén chọn gắp một miếng mà nuốt nước miếng.
Ngụy Ninh cúi mắt xuống, nhã nhặn gắp một miếng thịt lăn bột sốt chua ngọt bỏ vào miệng mà nhai, sau khi nuốt xong thì mới nói, “Bây giờ ngươi vẫn chưa khỏi hẳn, an tâm húp cháo của ngươi đi, Muốn ăn ngon thì phải chờ sức khỏe của ngươi bình phục mới được.”
Minh Trạm dùng tâm tính vô cùng tiểu nhân của mình để hoài nghi tâm tính tiểu nhân của Ngụy Ninh, cố ý chọc tức cho mình thèm ăn đây mà. Nhịn xuống chí khí nam tử hán, Minh Trạm húp hết ba bát cháo trắng, quét sạch hai đĩa măng tươi, đậu hủ ki, thịt gà giả, nấm đông cô, lúc này mới chịu buông bát đũa, hung hăng tỏ vẻ khinh thường cái tên Ngụy Ninh đang giả vờ hưởng thụ bữa ăn kia.
…………