Tuy rằng Ngụy Ninh bị Phượng Cảnh Nam bắt ở lại Trấn Nam Vương phủ, nhưng mà hắn vẫn đang tiêu dao tự tại mà sống. Sự thật luôn là chuyển hiển nhiên, cứ đơn giản xem như nước chảy bèo trôi đi.
Minh Trạm cầm hà bao đặt hết chỗ này đến chỗ kia lên người, hỏi Ngụy Ninh, “Sam y này của ta có hợp với cái hà bao hay không?”
Ngụy Ninh nheo mắt nhìn, đưa tay cầm lấy hà bao của Minh Trạm, thấy phía trên có thêu cành trúc xanh biếc, đường may tuy có hơi ngây ngô nhưng rất khéo và cẩn thận, hơn nữa Minh Trạm hiện tại đang để tang cho thê tử, màu sắc thanh lịch như vậy rất thích hợp.
“Xem xong rồi chứ? Hôm nay ta sẽ đeo nó.” Minh Trạm định cầm lấy thì Ngụy Ninh đã rút tay về, làm cho Minh Trạm chụp vào không khí.
Ngụy Ninh cười hỏi một cách thần bí, “Cái này của ai đưa cho ngươi? Nhất định không phải là tú phòng làm cho ngươi.” Tú phòng sẽ không thể có tay nghề non nớt như vậy.
“Ngươi đừng nghĩ lung tung, đây là của tứ muội đặc biệt làm cho ta.” Minh Trạm nâng chân lên cho Ngụy Ninh xem, “Giày cũng là tứ muội làm. Trước kia đại tỷ cũng làm hà bao cho ta.”
“Tứ tiểu thư thật sự là khéo tay.” Ngụy Ninh kéo Minh Trạm qua, đem hà bao treo lên thắt lưng của Minh Trạm, nếu là tứ tiểu thư làm thì tay nghệ như vậy thật sự là không tệ, khuê nữ quý phủ thường được sủng ái nuông chiều, việc thêu thùa đã có tú nương lo liệu, nữ công gia chánh chỉ là chuyện dệt hoa trên gấm mà thôi. Vị tứ tiểu thư này là thứ nữ, ngày thường không nổi bật lắm, nhưng lại biết dùng công phu ở đúng chỗ, thái độ thật sự ổn thỏa.
Minh Nhã càng lớn càng trầm ổn, nàng còn nhỏ mà thân mẫu cũng không được sủng ái. Mỗi ngày đều phải đến thỉnh an Vệ vương phi, thường xuyên hiếu kính một chút món đồ do mình tự thêu thùa, nay còn học cách chế biến thức ăn, thỉnh thoảng lại chỉ điểm trù phòng làm thức ăn mang qua.
Minh Nhã cũng không giỏi ăn nói, bất quá nước chảy đá mòn, tuy là người có lòng dạ sắt đá thì cũng sẽ có một chút cảm tình, huống chi Vệ vương phi cũng không phải không tốt.
Lợi ích rất rõ ràng, Vệ vương phi từ đó đến nay luôn vô tư, Minh Diễm đã xuất giá, Minh Kỳ là đích nữ, còn lại hai thứ nữ là Minh Phỉ và Minh Nhã, cho dù có ban phát cái gì thì cũng luôn công tư phân minh, chẳng qua Minh Nhã dần dần phát hiện, một phần nào đó khẳng định là có thiên vị.
Nếu một lần là ngẫu nhiên, hai lần là trùng hợp, như vậy cứ tiếp tục mấy năm thì Minh Nhã đã tin tưởng Vương phi cố ý chăm sóc cho mình.
Vệ vương phi là người hào phóng, thường thường sẽ có một đôi vòng tay, một bộ trang sức, một hộp bảo thạch, một ít vật liệu may mặc, mấy thứ này đều là Vệ vương phi đưa cho Minh Nhã. Không nói đến Minh Nhã, cho dù là Dương phi thì trong lòng cũng tràn đầy cảm kích.
“Nữ nhi đã lớn, mấy thứ này ngươi cũng nên sớm chuẩn bị cho tứ nha đầu.” Vệ vương phi ôn hòa nói, “Tứ nha đầu thường xuyên hiếu kính với ta, ta biết lòng hiếu thảo của nàng. Nữ nhi của chúng ta đều là thân phận tôn quý, tứ nha đầu ngày sau được phong hào, của hồi môn cứ theo quy củ mà bố trí, còn những thứ ta cấp cho nàng, ngươi chỉ cần đưa cho nàng cất giữ là được, coi như thêm vốn riêng cho tứ nha đầu.”
Dương phi là một người cẩn thận lại biết tuân theo quy củ, nàng cảm tạ Vệ vương phi, lại càng thêm cung kính.
Minh Nhã được Vệ vương phi thừa nhận, bèn phái người đo kích cỡ của Minh Trạm, làm cho Minh Trạm một đôi giày vải loại nhẹ, tất, hà bao, tuy nhiên nàng vẫn chưa làm được xiêm y. Đương nhiên Phượng Cảnh Nam cũng có một đôi tất.
Đây là lần đầu tiên Phượng Cảnh Nam nhận được một vật phẩm thêu may thủ công của nữ nhi, hắn cũng không có yêu cầu khắc khe, trong bốn nữ nhi, Minh Diễm thì vụng về trong việc thêu thùa, Minh Kỳ lại càng không cần nhắc đến, e rằng ngay cả cây kim có hình dạng như thế nào thì nàng cũng không biết, Minh Phỉ thì quá kiêu căng, chỉ có Minh Nhã, kiệm lời nhưng lại cẩn thận và trầm ổn.
Phượng Cảnh Nam phái người tặng cho Minh Nhã một cái tráp trân châu để trưng bày.
Minh Nhã cứ như vậy mà chậm rãi tiến vào tầm mắt của mọi người, nhan sắc của nàng không bằng Minh Phỉ, xuất thân không cao quý như Minh Kỳ, tình cảm không thể so với Minh Diễm từ nhỏ đã được Vương phi nuôi nấng, nhưng mọi người dần dần phát hiện, vị tứ tiểu thư hơi kiệm lời lại hay thẹn thùng rất được Vương gia và Vương phi ưa thích, ngay cả Minh Trạm cũng thương yêu Minh Nhã.
Minh Trạm thuở nhỏ đi theo bên cạnh Vệ vương phi, không thể không nói là hắn đã bị Vệ vương phi ảnh hưởng rất lớn. Đối với thứ huynh thứ muội, chỉ cần đủ khôn ngoan hiểu biết thì Minh Trạm cũng sẽ rất nhã nhặn với bọn họ.
Nhận lễ vật của muội muội thì không có đạo lý không đáp lễ.
Minh Trạm hỏi Thanh Phong, “Có biết tứ muội thích cái gì hay không?”
Thanh Phong cười nói, “Nô tỳ chỉ theo chủ tử trở về đây mới được nửa năm, nhưng thật ra có nghe nói tứ tiểu thư mỗi buổi chiều đều pha trà uống.”
“Ta nhớ rõ có người tặng vài bộ ấm trà cũng không tệ, ngươi tìm một bộ đưa tặng tứ muội đi, nói với tứ muội, đa tạ tứ muội đã may đồ cho ta, làm rất khéo, ngay cả biểu thúc Ngụy đại nhân của chúng ta cũng khen không dứt miệng.” Minh Trạm nghiêng đầu vừa cười vừa liếc mắt nhìn Ngụy Ninh.
Thân phận của Ngụy Ninh kỳ thật có một chút khó xử, hắn là biểu đệ của Phượng Cảnh Nam, hơn nữa Phượng Cảnh Nam không có quá nhiều biểu đệ, vì vậy rất coi trọng Ngụy Ninh. Nhưng Ngụy Ninh lại là đệ đệ của Ngụy trắc phi, nếu da mặt không đủ dày thì thật sự rất khó đứng ở Trấn Nam Vương phủ.
Như hiện tại, hắn và Minh Trạm ở cùng một chỗ thì không thể tránh được việc này.
Nghĩ đến Minh Phỉ và Minh Trạm đã từng ẩu đả một trận kịch liệt thì Ngụy Ninh chỉ có thể thở dài một tiếng. Năm đó là hắn đã định tội cho Minh Phỉ.
Minh Trạm cười nói, “Chọn thêm một bộ rồi đưa cho tam muội để trưng đi.”
Thanh Phong Minh Nguyệt tự đi lo liệu chuyện này, Ngụy Ninh bất đắc dĩ hỏi, “Ngươi đang cho ta thể diện đó sao?”
“A Ninh, ngươi vốn là biểu thúc của ta. Chúng ta sớm chiều ở chung nhiều năm như vậy, ngươi cảm thấy ta là người keo kiệt hay sao?” Minh Trạm cầm tay Ngụy Ninh, “Phụ vương đã gửi tấu chương thỉnh phong cho nhị vị muội muội rồi, tam muội là Quận quân, tứ muội là Huyện chủ. Ngươi từng chiếu cố cho ta, ta cũng sẽ không gây khó xử cho ngươi.” Minh Phỉ đã là một kẻ bại trận, mày na Minh Trạm cũng đã được phong làm thế tử, như vậy tại sao không cho người thất bại một ít khoan dung, cũng bày tỏ mình là người rộng lượng.
Minh Trạm cười nói, “Ta cũng không phải nữ nhân, tội gì phải so đo với một nha đầu. Bản thân của nữ nhân vốn đã gian nan, ta và tam muội trước kia tuy có hiềm khích nhưng nay nàng đã không thể nào uy hiếp được ta. Chỉ cần nàng an phận thì ta cũng sẽ không khó xử nàng.”
“Chuyện thế gian đại khái là như thế, ngươi kính nàng, nàng kính ngươi.” Ngụy Ninh mỉm cười rồi rút tay ra, chỉ vào mi tâm của Minh Trạm, “Nhưng mà, ta sẽ không nhận phần ân tình này, đây là chuyện của Trấn Nam Vương phủ các ngươi, cũng là chuyện giữa huynh muội các ngươi. Ngươi muốn làm như thế nào thì cũng không cần phải nể mặt ta.” Tiểu tử, thế tử vị của ngươi còn chưa ngồi ổn, phụ thân vẫn còn sống, ngươi dám đi gây rắc rối cho thứ muội hay sao? Ngươi ước gì có cơ hội để biểu hiện lòng khoan dung của ngươi chứ gì.
“A Ninh, ngươi cũng thật khôn khéo.”
“Không dám, so với thế tử thì vẫn kém xa. Ngụy Ninh xiên một miếng mứt hoa quả, đưa đến môi của Minh Trạm, Minh Trạm hé miệng chờ ăn, Ngụy Ninh lại đưa vào miệng của mình.
Ngụy Ninh ăn cái gì cũng rất cẩn thận và tao nhã, thật sự là quý công tử trong những quý công tử, Minh Trạm không rõ, nghe nói lão phụ thân của Ngụy Ninh là dân bản xứ, rốt cục làm sao lại sinh ra một nhi tử nhã nhặn tuấn tú như vậy nhỉ.
Minh Trạm kề sát vào, cười hề hề hỏi, “A Ninh, cữu công là người như thế nào?”
Ngụy Ninh bất ngờ nhìn về phía Minh Trạm, Minh Trạm cười nói, “Hắn bồi dưỡng ra nhi tử xuất sắc như ngươi thì quả thật là không đơn giản.”
“Phụ thân à, thật ra rất ít người hỏi ta về phụ thân.” Ngụy Ninh cười, “Cả đời hắn đều ở ngoại ô làm nông, sau lại nghe nói cô cô ở trong cung sinh hạ hoàng tử, phụ thân cũng không có bản lĩnh gì, cũng giúp đỡ không được. Vẫn là sau khi cô cô sinh hạ phụ vương của ngươi thì từng thỉnh cầu gặp ngoại thích một lần. Phụ thân nghĩ đi nghĩ lại, cũng không biết nên đem cái gì đến dâng tặng, liền bảo mẫu thân mang theo một túi bắp tiến cung, khiến cho mọi người bật cười. Phế hậu Phượng thị lúc ấy vẫn là Hoàng hậu trong cung, nghe nói sau đó Tiên đế ban thưởng cho nhà của ta một ngàn mẫu ruộng. Thông thường gia cảnh bên ngoại của hoàng tử cũng không nên tiêu điều như vậy.”
“Khi ấy Hoàng thượng vẫn là hoàng tử, sau khi được phong vương, đại hôn xong thì dọn ra khỏi cung. Muốn giúp phụ thân một chức quan, đáng tiếc phụ thân không biết chữ, chỉ đành từ bỏ. Hoàng thượng liền để phụ thân hỗ trợ quản lý thôn trang của Vương phủ, lão nhân gia làm nông rất giỏi, vì vậy thật sự biết ơn, cũng không tham tài, không bao lâu sau thì cuộc sống trong nhà của ta cũng trở nên ổn thỏa. Phụ thân thường nói với ta, phải biết tích phúc. Nhưng mà nông dân có trí tuệ của nông dân, phụ thân vẫn muốn có nhi tử, trên bốn mươi tuổi mới sinh ra ta, khi ta đến tuổi học chữ, phụ thân bảo nhị tỷ dẫn ta đến nương tựa chỗ của phụ vương ngươi.” Ngụy Ninh cười cười, “Kỳ thật nhà của ta khi ấy mặc dù không giàu có và sung túc nhưng học thì vẫn phải học. Chẳng qua ở ngoại ô nông thôn không có tiên sinh giỏi, phụ thân sống thanh bần đạo hạnh, đại khái là trong lòng vẫn luôn hâm mộ những người đọc sách. Phụ thân quen biết không nhiều, cao quý nhất chính là hai người điệt nhi làm hoàng tử. Phụ thân lại kiệm lời, nhìn thấy chức vị thì liền khẩn trương, chỉ biết nói một chữ ừm ở trước mặt phụ vương của ngươi, nếu không thì chỉ gật đầu. Hắn biết tật xấu của mình, sợ bị phụ vương của ngươi cự tuyệt, miệng mồm của phụ thân cũng vụng về, vị vậy cứ ngậm mồm không nói. Chỉ để nhị tỷ tỷ dẫn ta đi, còn dặn ta cho dù khóc lóc om sòm, lăn lộn vật vã thì cũng phải lưu lại.”
Minh Trạm suy nghĩ, tuy rằng chưa gặp mặt lão nhân gia, lại là một người quê mùa, nhưng lại rất thực tế, không tốt cũng không tệ, cười nói, “Cữu công là người rất có năng lực. Vì sao hắn không để các ngươi đến quý phủ của Hoàng bá phụ?”
“À, phụ thân nhìn thấy phụ vương của ngươi thì còn có thể nói một chữ ừm, khi ở trước mặt Hoàng thượng thì ngay cả một chữ ừm cũng sẽ không nói.” Ánh mắt của Ngụy Ninh hơi cong lên, cũng không bận lòng vì hoàn cảnh nghèo hèn trước kia, “Có lẽ là sợ uy nghi của Hoàng thượng. Nhị biểu ca mềm lòng, thấy ta và tỷ tỷ còn nhỏ, tỷ tỷ lại là nữ nhi, vì vậy để cho chúng ta ở lại. Kỳ thật phụ thân vẫn hy vọng ta có thể tham gia khoa cử đỗ tú tài tiến sĩ, không ngờ Hoàng thượng thật sự có phúc, ta chưa kịp tham gia khoa cử thì Hoàng thượng đã đăng cơ. Nhà của ta cũng từ ngày đó mà cả họ được nhờ, cả nhà phú quý, phụ thân lại không kịp đợi đến lúc ban tước, bị bệnh một trận rồi qua đời trong lúc ngủ. Rất nhiều người đều bảo phụ thân vô phúc.”
Minh Trạm nói, “Có thể qua đời trong mộng, thật sự là kiếp trước tu phúc.”
“Ta cũng nghĩ như vậy, rất nhiều người triền miên trên giường bệnh nhiều năm, thật sự chịu khổ rất nhiều, phụ thân có thể qua đời trong mộng đã là phúc phận mà thường nhân không có.” Giọng nói của Ngụy Ninh rất nhẹ nhàng, xoa bóp khuôn mặt của Minh Trạm rồi cười nói, “Nào có ai may mắn như tiểu mũm mĩm nhà ngươi, từ nhỏ đã tài trí hơn người.”
“Hiện tại ta hết mũm mĩm rồi.” Minh Trạm tức giận liếc Ngụy Ninh. Ngụy Ninh là người không tệ, cái ghế Hầu gia của hắn ngồi vững như núi, chấp chưởng thực quyền của Đại Lý tự. Phượng Cảnh Kiền mặc dù đề phòng hắn nhưng cũng rất trọng dụng hắn.
Quyền thần từ xưa đến nay, người nào mà không phải như thế.
Ngụy Ninh xuất thân từ bên ngoại, có thể làm đến mức này đã là hiếm thấy. Nếu ở thời đại chủ nhược thần cường thì hắn muốn tiến thêm một bước cũng không phải việc khó, chỉ tiếc Phượng Cảnh Kiền vừa khôn khéo vừa mạnh mẽ, có thể chiếm được lợi ích dưới tay của hắn thì chứng tỏ Ngụy Ninh cũng rất có thủ đoạn.
“A Ninh, vụ án của tiểu Quận quân có gì trở ngại hay không?”
“Vì sao lại nói như vậy?”
“Tuy rằng nhị hoàng tử và ta cũng không hòa thuận, nhưng hắn sẽ không làm ra chuyện bất cẩn như vậy. Cho dù muốn giải quyết tên quản sự kia thì cũng không đến mức xử lý trắng trợn trong viện như vậy.” Minh Trạm nói, “Nay sắp đến tất niên, đã hơn nửa năm mà vẫn chưa tra ra kết quả, ít nhiều đã nói lên sự việc còn phức tạp hơn bề ngoài của nó. Ta chính là trượng phu của tiểu Quận quân, nếu có chút kết quả thì Hoàng bá phụ nhất định sẽ thông báo với ta một tiếng.”
Ngụy Ninh nhìn Minh Trạm, vẫn không có ý giấu diếm, “Quản sự của quý phủ nhị hoàng tử, một tháng trước khi chết thì hắn có thú thê.”
“Không phải là tỳ nữ của quý phủ nhị hoàng tử mà là ca nữ hát rong bên ngoài, tiểu quản sự kia cũng có một chút mặt mũi trong phủ của nhị hoàng tử, tư gia khá giả, linh đình rước người vào nhà, trước kia chỉ làm thiếp, nhưng nữ nhân này lại có một chút thủ đoạn, sau đó ở bất cứ chuyện gì thì tiểu quản sự cũng đều nghe theo nàng, không ngờ chỉ mới một tháng đã xảy ra chuyện như vậy, hiện tại nữ nhân kia đã biến mất tăm hơi.” fynnz810
“Nếu là ca nữ hát rong thì dù sao cũng phải có người nhìn thấy chứ.”
“Đã vẽ tranh truy tìm, chẳng qua đế đô lớn như vậy, vô duyên vô cớ muốn đi tìm một người thì chẳng khác nào mò kim đáy biển.” Ngụy Ninh cau lại hàng lông mày dài, nhìn về phía tàn cây xanh mướt ấm áp bên ngoài cửa sổ, “Cũng chẳng hơn gì.”
“A Ninh, ý của ngươi là….” Minh Trạm muốn hỏi lại thôi.
Ngụy Ninh hiểu ý hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, “Đây không phải chuyện nhỏ, từng cái kết luận đều cần chứng cớ thì mới có thể nói ra. Hơn nữa, ngươi và ta, bản thân ở địa vị cao như vậy thì càng không thể tùy tiện xàm ngôn, bằng không chỉ cần sai lầm một chút thì sẽ ảnh hưởng không phải chỉ một hai người.”
Minh Trạm nhỏ giọng nói, “Ngươi có thể lén lút nói với ta, ta tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài.”
“Tại sao ta phải nói với ngươi.”
“Chẳng phải chúng ta rất thân cận hay sao.” Minh Trạm vờ như rất gần gũi Ngụy Ninh, mắt liếc ra ngoài cửa rồi nói nhỏ, “Ngươi đã từng làm cái kia với ta.”
Ngụy Ninh tỉnh bơ nựng mặt Minh Trạm, vừa cười vừa nói, “Biết vì sao hậu cung không thể tham dự vào chính sự hay không, vì để tránh lấy tư hại công. Bảo rằng ta tin ngươi thì không bằng ta tự tin chính mình vẫn hơn.”
“A Ninh, ngươi đã từng chiếm dụng ta.” Minh Trạm tiến lên, sờ thắt lưng của Ngụy Ninh.
Ngụy Ninh gạt tay Minh Trạm xuống, dựa vào nhuyễn tháp, liếc mắt nhìn Minh Trạm, ánh mắt như cười như không kia dường như có thể làm cho trái tim của người ta nhảy lên nhảy xuống, Minh Trạm chỉ cảm thấy toàn thân không được thoải mái, ngực đập thình thịch, ôm ngực kêu đau hai tiếng, sau đó lại tiến lên, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, muốn sờ tay của người ta.
Giọng nói của Ngụy Ninh trầm thấp, khàn khàn mà gợi cảm, trong mắt có ý cười khiêu khích, “Ngươi có bản lĩnh thì cứ chiếm dụng lại đi.”
……………
Tuy rằng Ngụy Ninh bị Phượng Cảnh Nam bắt ở lại Trấn Nam Vương phủ, nhưng mà hắn vẫn đang tiêu dao tự tại mà sống. Sự thật luôn là chuyển hiển nhiên, cứ đơn giản xem như nước chảy bèo trôi đi.
Minh Trạm cầm hà bao đặt hết chỗ này đến chỗ kia lên người, hỏi Ngụy Ninh, “Sam y này của ta có hợp với cái hà bao hay không?”
Ngụy Ninh nheo mắt nhìn, đưa tay cầm lấy hà bao của Minh Trạm, thấy phía trên có thêu cành trúc xanh biếc, đường may tuy có hơi ngây ngô nhưng rất khéo và cẩn thận, hơn nữa Minh Trạm hiện tại đang để tang cho thê tử, màu sắc thanh lịch như vậy rất thích hợp.
“Xem xong rồi chứ? Hôm nay ta sẽ đeo nó.” Minh Trạm định cầm lấy thì Ngụy Ninh đã rút tay về, làm cho Minh Trạm chụp vào không khí.
Ngụy Ninh cười hỏi một cách thần bí, “Cái này của ai đưa cho ngươi? Nhất định không phải là tú phòng làm cho ngươi.” Tú phòng sẽ không thể có tay nghề non nớt như vậy.
“Ngươi đừng nghĩ lung tung, đây là của tứ muội đặc biệt làm cho ta.” Minh Trạm nâng chân lên cho Ngụy Ninh xem, “Giày cũng là tứ muội làm. Trước kia đại tỷ cũng làm hà bao cho ta.”
“Tứ tiểu thư thật sự là khéo tay.” Ngụy Ninh kéo Minh Trạm qua, đem hà bao treo lên thắt lưng của Minh Trạm, nếu là tứ tiểu thư làm thì tay nghệ như vậy thật sự là không tệ, khuê nữ quý phủ thường được sủng ái nuông chiều, việc thêu thùa đã có tú nương lo liệu, nữ công gia chánh chỉ là chuyện dệt hoa trên gấm mà thôi. Vị tứ tiểu thư này là thứ nữ, ngày thường không nổi bật lắm, nhưng lại biết dùng công phu ở đúng chỗ, thái độ thật sự ổn thỏa.
Minh Nhã càng lớn càng trầm ổn, nàng còn nhỏ mà thân mẫu cũng không được sủng ái. Mỗi ngày đều phải đến thỉnh an Vệ vương phi, thường xuyên hiếu kính một chút món đồ do mình tự thêu thùa, nay còn học cách chế biến thức ăn, thỉnh thoảng lại chỉ điểm trù phòng làm thức ăn mang qua.
Minh Nhã cũng không giỏi ăn nói, bất quá nước chảy đá mòn, tuy là người có lòng dạ sắt đá thì cũng sẽ có một chút cảm tình, huống chi Vệ vương phi cũng không phải không tốt.
Lợi ích rất rõ ràng, Vệ vương phi từ đó đến nay luôn vô tư, Minh Diễm đã xuất giá, Minh Kỳ là đích nữ, còn lại hai thứ nữ là Minh Phỉ và Minh Nhã, cho dù có ban phát cái gì thì cũng luôn công tư phân minh, chẳng qua Minh Nhã dần dần phát hiện, một phần nào đó khẳng định là có thiên vị.
Nếu một lần là ngẫu nhiên, hai lần là trùng hợp, như vậy cứ tiếp tục mấy năm thì Minh Nhã đã tin tưởng Vương phi cố ý chăm sóc cho mình.
Vệ vương phi là người hào phóng, thường thường sẽ có một đôi vòng tay, một bộ trang sức, một hộp bảo thạch, một ít vật liệu may mặc, mấy thứ này đều là Vệ vương phi đưa cho Minh Nhã. Không nói đến Minh Nhã, cho dù là Dương phi thì trong lòng cũng tràn đầy cảm kích.
“Nữ nhi đã lớn, mấy thứ này ngươi cũng nên sớm chuẩn bị cho tứ nha đầu.” Vệ vương phi ôn hòa nói, “Tứ nha đầu thường xuyên hiếu kính với ta, ta biết lòng hiếu thảo của nàng. Nữ nhi của chúng ta đều là thân phận tôn quý, tứ nha đầu ngày sau được phong hào, của hồi môn cứ theo quy củ mà bố trí, còn những thứ ta cấp cho nàng, ngươi chỉ cần đưa cho nàng cất giữ là được, coi như thêm vốn riêng cho tứ nha đầu.”
Dương phi là một người cẩn thận lại biết tuân theo quy củ, nàng cảm tạ Vệ vương phi, lại càng thêm cung kính.
Minh Nhã được Vệ vương phi thừa nhận, bèn phái người đo kích cỡ của Minh Trạm, làm cho Minh Trạm một đôi giày vải loại nhẹ, tất, hà bao, tuy nhiên nàng vẫn chưa làm được xiêm y. Đương nhiên Phượng Cảnh Nam cũng có một đôi tất.
Đây là lần đầu tiên Phượng Cảnh Nam nhận được một vật phẩm thêu may thủ công của nữ nhi, hắn cũng không có yêu cầu khắc khe, trong bốn nữ nhi, Minh Diễm thì vụng về trong việc thêu thùa, Minh Kỳ lại càng không cần nhắc đến, e rằng ngay cả cây kim có hình dạng như thế nào thì nàng cũng không biết, Minh Phỉ thì quá kiêu căng, chỉ có Minh Nhã, kiệm lời nhưng lại cẩn thận và trầm ổn.
Phượng Cảnh Nam phái người tặng cho Minh Nhã một cái tráp trân châu để trưng bày.
Minh Nhã cứ như vậy mà chậm rãi tiến vào tầm mắt của mọi người, nhan sắc của nàng không bằng Minh Phỉ, xuất thân không cao quý như Minh Kỳ, tình cảm không thể so với Minh Diễm từ nhỏ đã được Vương phi nuôi nấng, nhưng mọi người dần dần phát hiện, vị tứ tiểu thư hơi kiệm lời lại hay thẹn thùng rất được Vương gia và Vương phi ưa thích, ngay cả Minh Trạm cũng thương yêu Minh Nhã.
Minh Trạm thuở nhỏ đi theo bên cạnh Vệ vương phi, không thể không nói là hắn đã bị Vệ vương phi ảnh hưởng rất lớn. Đối với thứ huynh thứ muội, chỉ cần đủ khôn ngoan hiểu biết thì Minh Trạm cũng sẽ rất nhã nhặn với bọn họ.
Nhận lễ vật của muội muội thì không có đạo lý không đáp lễ.
Minh Trạm hỏi Thanh Phong, “Có biết tứ muội thích cái gì hay không?”
Thanh Phong cười nói, “Nô tỳ chỉ theo chủ tử trở về đây mới được nửa năm, nhưng thật ra có nghe nói tứ tiểu thư mỗi buổi chiều đều pha trà uống.”
“Ta nhớ rõ có người tặng vài bộ ấm trà cũng không tệ, ngươi tìm một bộ đưa tặng tứ muội đi, nói với tứ muội, đa tạ tứ muội đã may đồ cho ta, làm rất khéo, ngay cả biểu thúc Ngụy đại nhân của chúng ta cũng khen không dứt miệng.” Minh Trạm nghiêng đầu vừa cười vừa liếc mắt nhìn Ngụy Ninh.
Thân phận của Ngụy Ninh kỳ thật có một chút khó xử, hắn là biểu đệ của Phượng Cảnh Nam, hơn nữa Phượng Cảnh Nam không có quá nhiều biểu đệ, vì vậy rất coi trọng Ngụy Ninh. Nhưng Ngụy Ninh lại là đệ đệ của Ngụy trắc phi, nếu da mặt không đủ dày thì thật sự rất khó đứng ở Trấn Nam Vương phủ.
Như hiện tại, hắn và Minh Trạm ở cùng một chỗ thì không thể tránh được việc này.
Nghĩ đến Minh Phỉ và Minh Trạm đã từng ẩu đả một trận kịch liệt thì Ngụy Ninh chỉ có thể thở dài một tiếng. Năm đó là hắn đã định tội cho Minh Phỉ.
Minh Trạm cười nói, “Chọn thêm một bộ rồi đưa cho tam muội để trưng đi.”
Thanh Phong Minh Nguyệt tự đi lo liệu chuyện này, Ngụy Ninh bất đắc dĩ hỏi, “Ngươi đang cho ta thể diện đó sao?”
“A Ninh, ngươi vốn là biểu thúc của ta. Chúng ta sớm chiều ở chung nhiều năm như vậy, ngươi cảm thấy ta là người keo kiệt hay sao?” Minh Trạm cầm tay Ngụy Ninh, “Phụ vương đã gửi tấu chương thỉnh phong cho nhị vị muội muội rồi, tam muội là Quận quân, tứ muội là Huyện chủ. Ngươi từng chiếu cố cho ta, ta cũng sẽ không gây khó xử cho ngươi.” Minh Phỉ đã là một kẻ bại trận, mày na Minh Trạm cũng đã được phong làm thế tử, như vậy tại sao không cho người thất bại một ít khoan dung, cũng bày tỏ mình là người rộng lượng.
Minh Trạm cười nói, “Ta cũng không phải nữ nhân, tội gì phải so đo với một nha đầu. Bản thân của nữ nhân vốn đã gian nan, ta và tam muội trước kia tuy có hiềm khích nhưng nay nàng đã không thể nào uy hiếp được ta. Chỉ cần nàng an phận thì ta cũng sẽ không khó xử nàng.”
“Chuyện thế gian đại khái là như thế, ngươi kính nàng, nàng kính ngươi.” Ngụy Ninh mỉm cười rồi rút tay ra, chỉ vào mi tâm của Minh Trạm, “Nhưng mà, ta sẽ không nhận phần ân tình này, đây là chuyện của Trấn Nam Vương phủ các ngươi, cũng là chuyện giữa huynh muội các ngươi. Ngươi muốn làm như thế nào thì cũng không cần phải nể mặt ta.” Tiểu tử, thế tử vị của ngươi còn chưa ngồi ổn, phụ thân vẫn còn sống, ngươi dám đi gây rắc rối cho thứ muội hay sao? Ngươi ước gì có cơ hội để biểu hiện lòng khoan dung của ngươi chứ gì.
“A Ninh, ngươi cũng thật khôn khéo.”bg-ssp-{height:px}
“Không dám, so với thế tử thì vẫn kém xa. Ngụy Ninh xiên một miếng mứt hoa quả, đưa đến môi của Minh Trạm, Minh Trạm hé miệng chờ ăn, Ngụy Ninh lại đưa vào miệng của mình.
Ngụy Ninh ăn cái gì cũng rất cẩn thận và tao nhã, thật sự là quý công tử trong những quý công tử, Minh Trạm không rõ, nghe nói lão phụ thân của Ngụy Ninh là dân bản xứ, rốt cục làm sao lại sinh ra một nhi tử nhã nhặn tuấn tú như vậy nhỉ.
Minh Trạm kề sát vào, cười hề hề hỏi, “A Ninh, cữu công là người như thế nào?”
Ngụy Ninh bất ngờ nhìn về phía Minh Trạm, Minh Trạm cười nói, “Hắn bồi dưỡng ra nhi tử xuất sắc như ngươi thì quả thật là không đơn giản.”
“Phụ thân à, thật ra rất ít người hỏi ta về phụ thân.” Ngụy Ninh cười, “Cả đời hắn đều ở ngoại ô làm nông, sau lại nghe nói cô cô ở trong cung sinh hạ hoàng tử, phụ thân cũng không có bản lĩnh gì, cũng giúp đỡ không được. Vẫn là sau khi cô cô sinh hạ phụ vương của ngươi thì từng thỉnh cầu gặp ngoại thích một lần. Phụ thân nghĩ đi nghĩ lại, cũng không biết nên đem cái gì đến dâng tặng, liền bảo mẫu thân mang theo một túi bắp tiến cung, khiến cho mọi người bật cười. Phế hậu Phượng thị lúc ấy vẫn là Hoàng hậu trong cung, nghe nói sau đó Tiên đế ban thưởng cho nhà của ta một ngàn mẫu ruộng. Thông thường gia cảnh bên ngoại của hoàng tử cũng không nên tiêu điều như vậy.”
“Khi ấy Hoàng thượng vẫn là hoàng tử, sau khi được phong vương, đại hôn xong thì dọn ra khỏi cung. Muốn giúp phụ thân một chức quan, đáng tiếc phụ thân không biết chữ, chỉ đành từ bỏ. Hoàng thượng liền để phụ thân hỗ trợ quản lý thôn trang của Vương phủ, lão nhân gia làm nông rất giỏi, vì vậy thật sự biết ơn, cũng không tham tài, không bao lâu sau thì cuộc sống trong nhà của ta cũng trở nên ổn thỏa. Phụ thân thường nói với ta, phải biết tích phúc. Nhưng mà nông dân có trí tuệ của nông dân, phụ thân vẫn muốn có nhi tử, trên bốn mươi tuổi mới sinh ra ta, khi ta đến tuổi học chữ, phụ thân bảo nhị tỷ dẫn ta đến nương tựa chỗ của phụ vương ngươi.” Ngụy Ninh cười cười, “Kỳ thật nhà của ta khi ấy mặc dù không giàu có và sung túc nhưng học thì vẫn phải học. Chẳng qua ở ngoại ô nông thôn không có tiên sinh giỏi, phụ thân sống thanh bần đạo hạnh, đại khái là trong lòng vẫn luôn hâm mộ những người đọc sách. Phụ thân quen biết không nhiều, cao quý nhất chính là hai người điệt nhi làm hoàng tử. Phụ thân lại kiệm lời, nhìn thấy chức vị thì liền khẩn trương, chỉ biết nói một chữ ừm ở trước mặt phụ vương của ngươi, nếu không thì chỉ gật đầu. Hắn biết tật xấu của mình, sợ bị phụ vương của ngươi cự tuyệt, miệng mồm của phụ thân cũng vụng về, vị vậy cứ ngậm mồm không nói. Chỉ để nhị tỷ tỷ dẫn ta đi, còn dặn ta cho dù khóc lóc om sòm, lăn lộn vật vã thì cũng phải lưu lại.”
Minh Trạm suy nghĩ, tuy rằng chưa gặp mặt lão nhân gia, lại là một người quê mùa, nhưng lại rất thực tế, không tốt cũng không tệ, cười nói, “Cữu công là người rất có năng lực. Vì sao hắn không để các ngươi đến quý phủ của Hoàng bá phụ?”
“À, phụ thân nhìn thấy phụ vương của ngươi thì còn có thể nói một chữ ừm, khi ở trước mặt Hoàng thượng thì ngay cả một chữ ừm cũng sẽ không nói.” Ánh mắt của Ngụy Ninh hơi cong lên, cũng không bận lòng vì hoàn cảnh nghèo hèn trước kia, “Có lẽ là sợ uy nghi của Hoàng thượng. Nhị biểu ca mềm lòng, thấy ta và tỷ tỷ còn nhỏ, tỷ tỷ lại là nữ nhi, vì vậy để cho chúng ta ở lại. Kỳ thật phụ thân vẫn hy vọng ta có thể tham gia khoa cử đỗ tú tài tiến sĩ, không ngờ Hoàng thượng thật sự có phúc, ta chưa kịp tham gia khoa cử thì Hoàng thượng đã đăng cơ. Nhà của ta cũng từ ngày đó mà cả họ được nhờ, cả nhà phú quý, phụ thân lại không kịp đợi đến lúc ban tước, bị bệnh một trận rồi qua đời trong lúc ngủ. Rất nhiều người đều bảo phụ thân vô phúc.”
Minh Trạm nói, “Có thể qua đời trong mộng, thật sự là kiếp trước tu phúc.”
“Ta cũng nghĩ như vậy, rất nhiều người triền miên trên giường bệnh nhiều năm, thật sự chịu khổ rất nhiều, phụ thân có thể qua đời trong mộng đã là phúc phận mà thường nhân không có.” Giọng nói của Ngụy Ninh rất nhẹ nhàng, xoa bóp khuôn mặt của Minh Trạm rồi cười nói, “Nào có ai may mắn như tiểu mũm mĩm nhà ngươi, từ nhỏ đã tài trí hơn người.”
“Hiện tại ta hết mũm mĩm rồi.” Minh Trạm tức giận liếc Ngụy Ninh. Ngụy Ninh là người không tệ, cái ghế Hầu gia của hắn ngồi vững như núi, chấp chưởng thực quyền của Đại Lý tự. Phượng Cảnh Kiền mặc dù đề phòng hắn nhưng cũng rất trọng dụng hắn.
Quyền thần từ xưa đến nay, người nào mà không phải như thế.
Ngụy Ninh xuất thân từ bên ngoại, có thể làm đến mức này đã là hiếm thấy. Nếu ở thời đại chủ nhược thần cường thì hắn muốn tiến thêm một bước cũng không phải việc khó, chỉ tiếc Phượng Cảnh Kiền vừa khôn khéo vừa mạnh mẽ, có thể chiếm được lợi ích dưới tay của hắn thì chứng tỏ Ngụy Ninh cũng rất có thủ đoạn.
“A Ninh, vụ án của tiểu Quận quân có gì trở ngại hay không?”
“Vì sao lại nói như vậy?”
“Tuy rằng nhị hoàng tử và ta cũng không hòa thuận, nhưng hắn sẽ không làm ra chuyện bất cẩn như vậy. Cho dù muốn giải quyết tên quản sự kia thì cũng không đến mức xử lý trắng trợn trong viện như vậy.” Minh Trạm nói, “Nay sắp đến tất niên, đã hơn nửa năm mà vẫn chưa tra ra kết quả, ít nhiều đã nói lên sự việc còn phức tạp hơn bề ngoài của nó. Ta chính là trượng phu của tiểu Quận quân, nếu có chút kết quả thì Hoàng bá phụ nhất định sẽ thông báo với ta một tiếng.”
Ngụy Ninh nhìn Minh Trạm, vẫn không có ý giấu diếm, “Quản sự của quý phủ nhị hoàng tử, một tháng trước khi chết thì hắn có thú thê.”
“Không phải là tỳ nữ của quý phủ nhị hoàng tử mà là ca nữ hát rong bên ngoài, tiểu quản sự kia cũng có một chút mặt mũi trong phủ của nhị hoàng tử, tư gia khá giả, linh đình rước người vào nhà, trước kia chỉ làm thiếp, nhưng nữ nhân này lại có một chút thủ đoạn, sau đó ở bất cứ chuyện gì thì tiểu quản sự cũng đều nghe theo nàng, không ngờ chỉ mới một tháng đã xảy ra chuyện như vậy, hiện tại nữ nhân kia đã biến mất tăm hơi.” fynnz
“Nếu là ca nữ hát rong thì dù sao cũng phải có người nhìn thấy chứ.”
“Đã vẽ tranh truy tìm, chẳng qua đế đô lớn như vậy, vô duyên vô cớ muốn đi tìm một người thì chẳng khác nào mò kim đáy biển.” Ngụy Ninh cau lại hàng lông mày dài, nhìn về phía tàn cây xanh mướt ấm áp bên ngoài cửa sổ, “Cũng chẳng hơn gì.”
“A Ninh, ý của ngươi là….” Minh Trạm muốn hỏi lại thôi.
Ngụy Ninh hiểu ý hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, “Đây không phải chuyện nhỏ, từng cái kết luận đều cần chứng cớ thì mới có thể nói ra. Hơn nữa, ngươi và ta, bản thân ở địa vị cao như vậy thì càng không thể tùy tiện xàm ngôn, bằng không chỉ cần sai lầm một chút thì sẽ ảnh hưởng không phải chỉ một hai người.”
Minh Trạm nhỏ giọng nói, “Ngươi có thể lén lút nói với ta, ta tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài.”
“Tại sao ta phải nói với ngươi.”
“Chẳng phải chúng ta rất thân cận hay sao.” Minh Trạm vờ như rất gần gũi Ngụy Ninh, mắt liếc ra ngoài cửa rồi nói nhỏ, “Ngươi đã từng làm cái kia với ta.”
Ngụy Ninh tỉnh bơ nựng mặt Minh Trạm, vừa cười vừa nói, “Biết vì sao hậu cung không thể tham dự vào chính sự hay không, vì để tránh lấy tư hại công. Bảo rằng ta tin ngươi thì không bằng ta tự tin chính mình vẫn hơn.”
“A Ninh, ngươi đã từng chiếm dụng ta.” Minh Trạm tiến lên, sờ thắt lưng của Ngụy Ninh.
Ngụy Ninh gạt tay Minh Trạm xuống, dựa vào nhuyễn tháp, liếc mắt nhìn Minh Trạm, ánh mắt như cười như không kia dường như có thể làm cho trái tim của người ta nhảy lên nhảy xuống, Minh Trạm chỉ cảm thấy toàn thân không được thoải mái, ngực đập thình thịch, ôm ngực kêu đau hai tiếng, sau đó lại tiến lên, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, muốn sờ tay của người ta.
Giọng nói của Ngụy Ninh trầm thấp, khàn khàn mà gợi cảm, trong mắt có ý cười khiêu khích, “Ngươi có bản lĩnh thì cứ chiếm dụng lại đi.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tuy rằng Ngụy Ninh bị Phượng Cảnh Nam bắt ở lại Trấn Nam Vương phủ, nhưng mà hắn vẫn đang tiêu dao tự tại mà sống. Sự thật luôn là chuyển hiển nhiên, cứ đơn giản xem như nước chảy bèo trôi đi.
Minh Trạm cầm hà bao đặt hết chỗ này đến chỗ kia lên người, hỏi Ngụy Ninh, “Sam y này của ta có hợp với cái hà bao hay không?”
Ngụy Ninh nheo mắt nhìn, đưa tay cầm lấy hà bao của Minh Trạm, thấy phía trên có thêu cành trúc xanh biếc, đường may tuy có hơi ngây ngô nhưng rất khéo và cẩn thận, hơn nữa Minh Trạm hiện tại đang để tang cho thê tử, màu sắc thanh lịch như vậy rất thích hợp.
“Xem xong rồi chứ? Hôm nay ta sẽ đeo nó.” Minh Trạm định cầm lấy thì Ngụy Ninh đã rút tay về, làm cho Minh Trạm chụp vào không khí.
Ngụy Ninh cười hỏi một cách thần bí, “Cái này của ai đưa cho ngươi? Nhất định không phải là tú phòng làm cho ngươi.” Tú phòng sẽ không thể có tay nghề non nớt như vậy.
“Ngươi đừng nghĩ lung tung, đây là của tứ muội đặc biệt làm cho ta.” Minh Trạm nâng chân lên cho Ngụy Ninh xem, “Giày cũng là tứ muội làm. Trước kia đại tỷ cũng làm hà bao cho ta.”
“Tứ tiểu thư thật sự là khéo tay.” Ngụy Ninh kéo Minh Trạm qua, đem hà bao treo lên thắt lưng của Minh Trạm, nếu là tứ tiểu thư làm thì tay nghệ như vậy thật sự là không tệ, khuê nữ quý phủ thường được sủng ái nuông chiều, việc thêu thùa đã có tú nương lo liệu, nữ công gia chánh chỉ là chuyện dệt hoa trên gấm mà thôi. Vị tứ tiểu thư này là thứ nữ, ngày thường không nổi bật lắm, nhưng lại biết dùng công phu ở đúng chỗ, thái độ thật sự ổn thỏa.
Minh Nhã càng lớn càng trầm ổn, nàng còn nhỏ mà thân mẫu cũng không được sủng ái. Mỗi ngày đều phải đến thỉnh an Vệ vương phi, thường xuyên hiếu kính một chút món đồ do mình tự thêu thùa, nay còn học cách chế biến thức ăn, thỉnh thoảng lại chỉ điểm trù phòng làm thức ăn mang qua.
Minh Nhã cũng không giỏi ăn nói, bất quá nước chảy đá mòn, tuy là người có lòng dạ sắt đá thì cũng sẽ có một chút cảm tình, huống chi Vệ vương phi cũng không phải không tốt.
Lợi ích rất rõ ràng, Vệ vương phi từ đó đến nay luôn vô tư, Minh Diễm đã xuất giá, Minh Kỳ là đích nữ, còn lại hai thứ nữ là Minh Phỉ và Minh Nhã, cho dù có ban phát cái gì thì cũng luôn công tư phân minh, chẳng qua Minh Nhã dần dần phát hiện, một phần nào đó khẳng định là có thiên vị.
Nếu một lần là ngẫu nhiên, hai lần là trùng hợp, như vậy cứ tiếp tục mấy năm thì Minh Nhã đã tin tưởng Vương phi cố ý chăm sóc cho mình.
Vệ vương phi là người hào phóng, thường thường sẽ có một đôi vòng tay, một bộ trang sức, một hộp bảo thạch, một ít vật liệu may mặc, mấy thứ này đều là Vệ vương phi đưa cho Minh Nhã. Không nói đến Minh Nhã, cho dù là Dương phi thì trong lòng cũng tràn đầy cảm kích.
“Nữ nhi đã lớn, mấy thứ này ngươi cũng nên sớm chuẩn bị cho tứ nha đầu.” Vệ vương phi ôn hòa nói, “Tứ nha đầu thường xuyên hiếu kính với ta, ta biết lòng hiếu thảo của nàng. Nữ nhi của chúng ta đều là thân phận tôn quý, tứ nha đầu ngày sau được phong hào, của hồi môn cứ theo quy củ mà bố trí, còn những thứ ta cấp cho nàng, ngươi chỉ cần đưa cho nàng cất giữ là được, coi như thêm vốn riêng cho tứ nha đầu.”
Dương phi là một người cẩn thận lại biết tuân theo quy củ, nàng cảm tạ Vệ vương phi, lại càng thêm cung kính.
Minh Nhã được Vệ vương phi thừa nhận, bèn phái người đo kích cỡ của Minh Trạm, làm cho Minh Trạm một đôi giày vải loại nhẹ, tất, hà bao, tuy nhiên nàng vẫn chưa làm được xiêm y. Đương nhiên Phượng Cảnh Nam cũng có một đôi tất.
Đây là lần đầu tiên Phượng Cảnh Nam nhận được một vật phẩm thêu may thủ công của nữ nhi, hắn cũng không có yêu cầu khắc khe, trong bốn nữ nhi, Minh Diễm thì vụng về trong việc thêu thùa, Minh Kỳ lại càng không cần nhắc đến, e rằng ngay cả cây kim có hình dạng như thế nào thì nàng cũng không biết, Minh Phỉ thì quá kiêu căng, chỉ có Minh Nhã, kiệm lời nhưng lại cẩn thận và trầm ổn.
Phượng Cảnh Nam phái người tặng cho Minh Nhã một cái tráp trân châu để trưng bày.
Minh Nhã cứ như vậy mà chậm rãi tiến vào tầm mắt của mọi người, nhan sắc của nàng không bằng Minh Phỉ, xuất thân không cao quý như Minh Kỳ, tình cảm không thể so với Minh Diễm từ nhỏ đã được Vương phi nuôi nấng, nhưng mọi người dần dần phát hiện, vị tứ tiểu thư hơi kiệm lời lại hay thẹn thùng rất được Vương gia và Vương phi ưa thích, ngay cả Minh Trạm cũng thương yêu Minh Nhã.
Minh Trạm thuở nhỏ đi theo bên cạnh Vệ vương phi, không thể không nói là hắn đã bị Vệ vương phi ảnh hưởng rất lớn. Đối với thứ huynh thứ muội, chỉ cần đủ khôn ngoan hiểu biết thì Minh Trạm cũng sẽ rất nhã nhặn với bọn họ.
Nhận lễ vật của muội muội thì không có đạo lý không đáp lễ.
Minh Trạm hỏi Thanh Phong, “Có biết tứ muội thích cái gì hay không?”
Thanh Phong cười nói, “Nô tỳ chỉ theo chủ tử trở về đây mới được nửa năm, nhưng thật ra có nghe nói tứ tiểu thư mỗi buổi chiều đều pha trà uống.”
“Ta nhớ rõ có người tặng vài bộ ấm trà cũng không tệ, ngươi tìm một bộ đưa tặng tứ muội đi, nói với tứ muội, đa tạ tứ muội đã may đồ cho ta, làm rất khéo, ngay cả biểu thúc Ngụy đại nhân của chúng ta cũng khen không dứt miệng.” Minh Trạm nghiêng đầu vừa cười vừa liếc mắt nhìn Ngụy Ninh.
Thân phận của Ngụy Ninh kỳ thật có một chút khó xử, hắn là biểu đệ của Phượng Cảnh Nam, hơn nữa Phượng Cảnh Nam không có quá nhiều biểu đệ, vì vậy rất coi trọng Ngụy Ninh. Nhưng Ngụy Ninh lại là đệ đệ của Ngụy trắc phi, nếu da mặt không đủ dày thì thật sự rất khó đứng ở Trấn Nam Vương phủ.
Như hiện tại, hắn và Minh Trạm ở cùng một chỗ thì không thể tránh được việc này.
Nghĩ đến Minh Phỉ và Minh Trạm đã từng ẩu đả một trận kịch liệt thì Ngụy Ninh chỉ có thể thở dài một tiếng. Năm đó là hắn đã định tội cho Minh Phỉ.
Minh Trạm cười nói, “Chọn thêm một bộ rồi đưa cho tam muội để trưng đi.”
Thanh Phong Minh Nguyệt tự đi lo liệu chuyện này, Ngụy Ninh bất đắc dĩ hỏi, “Ngươi đang cho ta thể diện đó sao?”
“A Ninh, ngươi vốn là biểu thúc của ta. Chúng ta sớm chiều ở chung nhiều năm như vậy, ngươi cảm thấy ta là người keo kiệt hay sao?” Minh Trạm cầm tay Ngụy Ninh, “Phụ vương đã gửi tấu chương thỉnh phong cho nhị vị muội muội rồi, tam muội là Quận quân, tứ muội là Huyện chủ. Ngươi từng chiếu cố cho ta, ta cũng sẽ không gây khó xử cho ngươi.” Minh Phỉ đã là một kẻ bại trận, mày na Minh Trạm cũng đã được phong làm thế tử, như vậy tại sao không cho người thất bại một ít khoan dung, cũng bày tỏ mình là người rộng lượng.
Minh Trạm cười nói, “Ta cũng không phải nữ nhân, tội gì phải so đo với một nha đầu. Bản thân của nữ nhân vốn đã gian nan, ta và tam muội trước kia tuy có hiềm khích nhưng nay nàng đã không thể nào uy hiếp được ta. Chỉ cần nàng an phận thì ta cũng sẽ không khó xử nàng.”
“Chuyện thế gian đại khái là như thế, ngươi kính nàng, nàng kính ngươi.” Ngụy Ninh mỉm cười rồi rút tay ra, chỉ vào mi tâm của Minh Trạm, “Nhưng mà, ta sẽ không nhận phần ân tình này, đây là chuyện của Trấn Nam Vương phủ các ngươi, cũng là chuyện giữa huynh muội các ngươi. Ngươi muốn làm như thế nào thì cũng không cần phải nể mặt ta.” Tiểu tử, thế tử vị của ngươi còn chưa ngồi ổn, phụ thân vẫn còn sống, ngươi dám đi gây rắc rối cho thứ muội hay sao? Ngươi ước gì có cơ hội để biểu hiện lòng khoan dung của ngươi chứ gì.
“A Ninh, ngươi cũng thật khôn khéo.”
“Không dám, so với thế tử thì vẫn kém xa. Ngụy Ninh xiên một miếng mứt hoa quả, đưa đến môi của Minh Trạm, Minh Trạm hé miệng chờ ăn, Ngụy Ninh lại đưa vào miệng của mình.
Ngụy Ninh ăn cái gì cũng rất cẩn thận và tao nhã, thật sự là quý công tử trong những quý công tử, Minh Trạm không rõ, nghe nói lão phụ thân của Ngụy Ninh là dân bản xứ, rốt cục làm sao lại sinh ra một nhi tử nhã nhặn tuấn tú như vậy nhỉ.
Minh Trạm kề sát vào, cười hề hề hỏi, “A Ninh, cữu công là người như thế nào?”
Ngụy Ninh bất ngờ nhìn về phía Minh Trạm, Minh Trạm cười nói, “Hắn bồi dưỡng ra nhi tử xuất sắc như ngươi thì quả thật là không đơn giản.”
“Phụ thân à, thật ra rất ít người hỏi ta về phụ thân.” Ngụy Ninh cười, “Cả đời hắn đều ở ngoại ô làm nông, sau lại nghe nói cô cô ở trong cung sinh hạ hoàng tử, phụ thân cũng không có bản lĩnh gì, cũng giúp đỡ không được. Vẫn là sau khi cô cô sinh hạ phụ vương của ngươi thì từng thỉnh cầu gặp ngoại thích một lần. Phụ thân nghĩ đi nghĩ lại, cũng không biết nên đem cái gì đến dâng tặng, liền bảo mẫu thân mang theo một túi bắp tiến cung, khiến cho mọi người bật cười. Phế hậu Phượng thị lúc ấy vẫn là Hoàng hậu trong cung, nghe nói sau đó Tiên đế ban thưởng cho nhà của ta một ngàn mẫu ruộng. Thông thường gia cảnh bên ngoại của hoàng tử cũng không nên tiêu điều như vậy.”
“Khi ấy Hoàng thượng vẫn là hoàng tử, sau khi được phong vương, đại hôn xong thì dọn ra khỏi cung. Muốn giúp phụ thân một chức quan, đáng tiếc phụ thân không biết chữ, chỉ đành từ bỏ. Hoàng thượng liền để phụ thân hỗ trợ quản lý thôn trang của Vương phủ, lão nhân gia làm nông rất giỏi, vì vậy thật sự biết ơn, cũng không tham tài, không bao lâu sau thì cuộc sống trong nhà của ta cũng trở nên ổn thỏa. Phụ thân thường nói với ta, phải biết tích phúc. Nhưng mà nông dân có trí tuệ của nông dân, phụ thân vẫn muốn có nhi tử, trên bốn mươi tuổi mới sinh ra ta, khi ta đến tuổi học chữ, phụ thân bảo nhị tỷ dẫn ta đến nương tựa chỗ của phụ vương ngươi.” Ngụy Ninh cười cười, “Kỳ thật nhà của ta khi ấy mặc dù không giàu có và sung túc nhưng học thì vẫn phải học. Chẳng qua ở ngoại ô nông thôn không có tiên sinh giỏi, phụ thân sống thanh bần đạo hạnh, đại khái là trong lòng vẫn luôn hâm mộ những người đọc sách. Phụ thân quen biết không nhiều, cao quý nhất chính là hai người điệt nhi làm hoàng tử. Phụ thân lại kiệm lời, nhìn thấy chức vị thì liền khẩn trương, chỉ biết nói một chữ ừm ở trước mặt phụ vương của ngươi, nếu không thì chỉ gật đầu. Hắn biết tật xấu của mình, sợ bị phụ vương của ngươi cự tuyệt, miệng mồm của phụ thân cũng vụng về, vị vậy cứ ngậm mồm không nói. Chỉ để nhị tỷ tỷ dẫn ta đi, còn dặn ta cho dù khóc lóc om sòm, lăn lộn vật vã thì cũng phải lưu lại.”
Minh Trạm suy nghĩ, tuy rằng chưa gặp mặt lão nhân gia, lại là một người quê mùa, nhưng lại rất thực tế, không tốt cũng không tệ, cười nói, “Cữu công là người rất có năng lực. Vì sao hắn không để các ngươi đến quý phủ của Hoàng bá phụ?”
“À, phụ thân nhìn thấy phụ vương của ngươi thì còn có thể nói một chữ ừm, khi ở trước mặt Hoàng thượng thì ngay cả một chữ ừm cũng sẽ không nói.” Ánh mắt của Ngụy Ninh hơi cong lên, cũng không bận lòng vì hoàn cảnh nghèo hèn trước kia, “Có lẽ là sợ uy nghi của Hoàng thượng. Nhị biểu ca mềm lòng, thấy ta và tỷ tỷ còn nhỏ, tỷ tỷ lại là nữ nhi, vì vậy để cho chúng ta ở lại. Kỳ thật phụ thân vẫn hy vọng ta có thể tham gia khoa cử đỗ tú tài tiến sĩ, không ngờ Hoàng thượng thật sự có phúc, ta chưa kịp tham gia khoa cử thì Hoàng thượng đã đăng cơ. Nhà của ta cũng từ ngày đó mà cả họ được nhờ, cả nhà phú quý, phụ thân lại không kịp đợi đến lúc ban tước, bị bệnh một trận rồi qua đời trong lúc ngủ. Rất nhiều người đều bảo phụ thân vô phúc.”
Minh Trạm nói, “Có thể qua đời trong mộng, thật sự là kiếp trước tu phúc.”
“Ta cũng nghĩ như vậy, rất nhiều người triền miên trên giường bệnh nhiều năm, thật sự chịu khổ rất nhiều, phụ thân có thể qua đời trong mộng đã là phúc phận mà thường nhân không có.” Giọng nói của Ngụy Ninh rất nhẹ nhàng, xoa bóp khuôn mặt của Minh Trạm rồi cười nói, “Nào có ai may mắn như tiểu mũm mĩm nhà ngươi, từ nhỏ đã tài trí hơn người.”
“Hiện tại ta hết mũm mĩm rồi.” Minh Trạm tức giận liếc Ngụy Ninh. Ngụy Ninh là người không tệ, cái ghế Hầu gia của hắn ngồi vững như núi, chấp chưởng thực quyền của Đại Lý tự. Phượng Cảnh Kiền mặc dù đề phòng hắn nhưng cũng rất trọng dụng hắn.
Quyền thần từ xưa đến nay, người nào mà không phải như thế.
Ngụy Ninh xuất thân từ bên ngoại, có thể làm đến mức này đã là hiếm thấy. Nếu ở thời đại chủ nhược thần cường thì hắn muốn tiến thêm một bước cũng không phải việc khó, chỉ tiếc Phượng Cảnh Kiền vừa khôn khéo vừa mạnh mẽ, có thể chiếm được lợi ích dưới tay của hắn thì chứng tỏ Ngụy Ninh cũng rất có thủ đoạn.
“A Ninh, vụ án của tiểu Quận quân có gì trở ngại hay không?”
“Vì sao lại nói như vậy?”
“Tuy rằng nhị hoàng tử và ta cũng không hòa thuận, nhưng hắn sẽ không làm ra chuyện bất cẩn như vậy. Cho dù muốn giải quyết tên quản sự kia thì cũng không đến mức xử lý trắng trợn trong viện như vậy.” Minh Trạm nói, “Nay sắp đến tất niên, đã hơn nửa năm mà vẫn chưa tra ra kết quả, ít nhiều đã nói lên sự việc còn phức tạp hơn bề ngoài của nó. Ta chính là trượng phu của tiểu Quận quân, nếu có chút kết quả thì Hoàng bá phụ nhất định sẽ thông báo với ta một tiếng.”
Ngụy Ninh nhìn Minh Trạm, vẫn không có ý giấu diếm, “Quản sự của quý phủ nhị hoàng tử, một tháng trước khi chết thì hắn có thú thê.”
“Không phải là tỳ nữ của quý phủ nhị hoàng tử mà là ca nữ hát rong bên ngoài, tiểu quản sự kia cũng có một chút mặt mũi trong phủ của nhị hoàng tử, tư gia khá giả, linh đình rước người vào nhà, trước kia chỉ làm thiếp, nhưng nữ nhân này lại có một chút thủ đoạn, sau đó ở bất cứ chuyện gì thì tiểu quản sự cũng đều nghe theo nàng, không ngờ chỉ mới một tháng đã xảy ra chuyện như vậy, hiện tại nữ nhân kia đã biến mất tăm hơi.” fynnz810
“Nếu là ca nữ hát rong thì dù sao cũng phải có người nhìn thấy chứ.”
“Đã vẽ tranh truy tìm, chẳng qua đế đô lớn như vậy, vô duyên vô cớ muốn đi tìm một người thì chẳng khác nào mò kim đáy biển.” Ngụy Ninh cau lại hàng lông mày dài, nhìn về phía tàn cây xanh mướt ấm áp bên ngoài cửa sổ, “Cũng chẳng hơn gì.”
“A Ninh, ý của ngươi là….” Minh Trạm muốn hỏi lại thôi.
Ngụy Ninh hiểu ý hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, “Đây không phải chuyện nhỏ, từng cái kết luận đều cần chứng cớ thì mới có thể nói ra. Hơn nữa, ngươi và ta, bản thân ở địa vị cao như vậy thì càng không thể tùy tiện xàm ngôn, bằng không chỉ cần sai lầm một chút thì sẽ ảnh hưởng không phải chỉ một hai người.”
Minh Trạm nhỏ giọng nói, “Ngươi có thể lén lút nói với ta, ta tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài.”
“Tại sao ta phải nói với ngươi.”
“Chẳng phải chúng ta rất thân cận hay sao.” Minh Trạm vờ như rất gần gũi Ngụy Ninh, mắt liếc ra ngoài cửa rồi nói nhỏ, “Ngươi đã từng làm cái kia với ta.”
Ngụy Ninh tỉnh bơ nựng mặt Minh Trạm, vừa cười vừa nói, “Biết vì sao hậu cung không thể tham dự vào chính sự hay không, vì để tránh lấy tư hại công. Bảo rằng ta tin ngươi thì không bằng ta tự tin chính mình vẫn hơn.”
“A Ninh, ngươi đã từng chiếm dụng ta.” Minh Trạm tiến lên, sờ thắt lưng của Ngụy Ninh.
Ngụy Ninh gạt tay Minh Trạm xuống, dựa vào nhuyễn tháp, liếc mắt nhìn Minh Trạm, ánh mắt như cười như không kia dường như có thể làm cho trái tim của người ta nhảy lên nhảy xuống, Minh Trạm chỉ cảm thấy toàn thân không được thoải mái, ngực đập thình thịch, ôm ngực kêu đau hai tiếng, sau đó lại tiến lên, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, muốn sờ tay của người ta.
Giọng nói của Ngụy Ninh trầm thấp, khàn khàn mà gợi cảm, trong mắt có ý cười khiêu khích, “Ngươi có bản lĩnh thì cứ chiếm dụng lại đi.”