Sau đó, Tỳ Ngự như cũ tránh gặp Đào Thiên Hương, quyết tâm không để mình dao động, cho dù như vậy làm hắn vạn phần thống khổ.
Hắn chỉ hy vọng nỗi đau mất đi nàng có thể từ từ phai nhạt theo thời gian, để tim của hắn yên ổn bình phục, không bao giờ gợn sóng nữa.
Hắn đã thay đổi, nghĩ thoàng một chút, bởi rằng nàng không phải chết, mà chỉ là trở lại nơi chốn của mình, chẳng qua nơi đó rất xa. . . . . . Hắn mãi mãi không đến được.
Hắn sẽ luôn ghi nhớ nàng, không bao giờ quên, vô luận nàng có trở lại chỗ này hay không. . . . . .
Đến tận khi Đào Thiên Hương sắp xuất phát tới Kính Hồ, Tỳ Ngự cũng không xuất hiện, vì không muốn người khác chú ý, cho nên đoàn người định sáng sớm rời phủ từ cửa sau.
Nhìn người hầu chuyển hành lý lên xe ngựa, tâm tình của nàng càng nặng trĩu, quay đầu nhìn cảnh vật bên trong phủ, đột nhiên cảm thấy rất không nỡ, nghĩ đến hôm nay rời đi sau này cũng không trở về, nhịn không được, nàng không thể không nghĩ, mong sao thời gian dừng lại.
Dù sao ở trong phủ đã gần một năm, ít nhiều đều có cảm tình, huống hồ nơi này còn có một người làm nàng bận lòng.
Nàng rất muốn nhìn Tỳ Ngự một lần, chỉ có điều hắn cuối cùng không xuất hiện, ngay cả lần tiễn đưa cuối cùng cũng quyết không lộ diện.
Chắc là nàng đã yêu hắn rất nhiều rồi? Nàng bất đắc dĩ cười khổ.
Nếu có thể, nàng cũng không hi vọng kết thúc như vậy, nhưng dù sao hai người thuộc về hai thế giới khác nhau, muốn dứt bỏ tất cả đến với nhau, rất khó.
“Đào cô nương.” Nhâm Ngạn đi tới gần nàng, “Chúng tôi đã chuẩn bị xong có thể đi được rồi.”
“Tốt lắm.” Đào Thiên Hương đang suy tư phục hồi lại tinh thần, bước chân đi, không hề do dự, chính thức cáo biệt nơi này.
Nàng ngồi trên xe ngựa, Nhâm Ngạn mang theo khoảng mười tên hộ vệ cưỡi ngựa tháp tùng, một trước một sau, chậm rãi rời đi từ cửa sau.
Cho đến khi đoàn xe biến mất ở trước cửa, Tỳ Ngự ẩn thân ở hành lang gấp khúc xa xa mới hiện thân, thần sắc ảm đạm xoay người trở về phòng.
Tim của hắn, đau nhức không thôi, tìm không ra giải dược, chỉ có thể để tùy ý nó, mặc kệ nó, giải không được tâm bệnh.
Tất cả, cuối cùng cũng đã chấm dứt. . . . . .
Sau khi Đào Thiên Hương rời đi, tuy rằng cuộc sống của Tỳ Ngự vẫn giống như trước, không thấy gì khác thường, nhưng thuộc hạ thân cận nhất Minh Kiến, nhận thấy chủ tử thay đổi.
Hắn càng trở nên trầm mặc ít nói, đối với mọi người cũng càng lãnh đạm xa cách, đóng chặt lòng mình, dường như không có người nào có thể tác động tâm tình của hắn.
Hắn chính là giả vờ mạnh mẽ, không muốn để những người khác phát hiện mình yếu đuối, nhưng có thể nguỵ trang được bao lâu?
Minh Kiến rất không cam tâm thật sự chấm dứt như vậy, bởi vì Đào Thiên Hương chưa xác thực đã rời đi, hắn hi vọng có thể tìm ra cơ hội xoay càn khôn, chính là bây giờ tạm thời không có gì rõ ràng.
Nhưng, mấy ngày sau khi nàng rời Tỳ Quốc, bắt đầu xảy ra biến động
“Điện hạ! Không tốt rồi! Điện hạ –”
Một gã tùy tùng vội vàng chạy về phủ, mau chóng tìm được Mình Kiến trong phòng cùng Tỳ Ngự bàn bạc.
Vẻ mặt hắn rối loạn, “Đại điện hạ. . . . . .Đại điện hạ đang bức bệ hạ thoái vị!”
“Ngươi nói cái gì?” Tỳ Ngự kinh ngạc đứng lên khỏi ghế, “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Nhanh nói rõ cho ta nghe!”
Chuyện là ngày hôm nay, Tỳ Ngự đột nhiên mang theo binh mã, lúc mọi người không hề phòng bị mà đột nhập Vương Cung, khống chế được quân lính, không cho người tự tiện tiến vào.
Mà nghe tin tức bên trong truyền, hắn giống như định dùng võ lực ép Tỳ Vương bệnh tật lập tức thoái vị, có điều Tỳ Vương chưa chấp nhận, hai bên đang giằng co không xong.
“Tên kia quả thực là điên rồi!” Tỳ Ngự nói xong liền đi ra thư phòng, “Ta phải tự mình đi xem tình hình như thế nào.”
Mang theo Đông Cách cùng hơn mười tên thuộc hạ, hắn cưỡi ngựa rất nhanh rời phủ, hướng Vương Cung đi tới.
Dọc theo đường đi, dân chúng xem ra đều hoảng sợ, tin Tỳ Luật khống chế Vương Cung sớm truyền từ phố lớn tới ngõ nhỏ, kế tiếp vương đô chỉ sợ lâm vào thế hỗn loạn.
Đoàn người Tỳ Ngự còn chưa tới Vương Cung, nửa đường thấy binh mã của Tỳ Luật chạy đến, khí thế ồ ạt.
“Đại điện hạ có lệnh, chỉ cần ai có thể lấy được đầu của Nhị điện hạ Tỳ Ngự, sau khi đại điện hạ đăng cơ, có thể được phong quan phong hầu!” Tên lính đứng đầu rút kiếm hô.
“Giết –” Đàm lình phía sau khí thế kinh người gào to.
Tỳ Ngự cũng nhanh chóng rút kiếm, chiến đấu kịch liệt, dân chúng chung quanh sợ tới mức chạy trốn.
Hắn hừ lạnh một tiếng. Nếu Tỳ Luật đã cũng dám bức phụ vương thoái vị, sao lại dễ dàng buông tha hắn? Chỉ cần giết hắn, những người khác sẽ không còn tranh đoạt vương vị với hắn nữa.
Giờ đây, hắn cảm thấy thật may khi để Thiên Hương rời đi, nếu nàng tiếp tục ở lại Tỳ Quốc, nhất định sẽ bị cuốn vào trận đấu này, nguy hiểm tột cùng.
Chỉ cần nàng không ở đây, hắn sẽ không có gì lo lắng, có thể dốc toàn lực, bất cứ giá nào, cùng Tỳ Luật đánh một trận sinh tử.
Sau một hồi kịch liệt, quân của Tỳ Luật dần dần rơi vào bất lợi, càng nhiều người bị thương thất thế, không bao lâu, liền thất bại thảm hại, toàn bộ trở thành bại tướng dưới đoàn người của Tỳ Ngự.
Tỳ Ngự ngồi trên ngựa trừng mắt lạnh, khinh thường hừ nhẹ, “Thật sự là một đám không biết tự lượng sức mình.”
“Điện hạ, chúng ta vẫn còn phải đến Vương Cung sao?” Đông Cách lo lắng hỏi.
Nếu Đại điện hạ đã phái ra người giết chủ tử, khẳng định kế tiếp sẽ có càng nhiều nguy hiểm, bọn họ tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Tỳ Ngự hiểu được lo ngại của hắn. Bây giờ quả thực không thích hợp đến Vương Cung, tốt nhất về phủ chuẩn bị đối kháng Tỳ Luật, hắn tấn công sẽ không chỉ có lúc này. “Được rồi, mau lập tức lên đường hồi phủ.”
Như vậy cũng tốt, có chuyện để cho hắn làm, có lẽ hắn có thể nhanh quên nỗi đau khổ khi Thiên Hương rời đi gây ra cho hắn, chuyên tâm vào việc khác, hắn sẽ đỡ phải u sầu.
Đào Thiên Hương vừa rời Tỳ Quốc, cả người mất hồn, không quan tâm làm bất kỳ việc gì — tuy rằng kỳ thật nàng cái gì cũng không phải đụng tay.
Cuối cùng có thể trở lại thế giới của mình, nhưng nàng một chút cũng không vui vẻ nổi, thậm chí cảm thấy mất hết hào hứng.
Dọc đường, trong đầu nàng chỉ có suy nghĩ –
Tỳ Ngự có khỏe không? Không biết sau khi nàng rời đi, hắn có nhớ đến nàng, giống như nàng không thể kiềm chế mà nghĩ về hắn?
Đi càng xa, nỗi nhớ của nàng lại càng rõ rỴ, muốn quên mà quên không được. Hồn của nàng tựa hồ để lại một nửa bên cạnh hắn, quên mang đi, cho nên mới đối với hắn bận lòng không thôi, khó có thể dứt bỏ tình cảm này.
Nàng nên làm cái gì bây giờ? Càng nhớ hắn, lòng của nàng lại càng đau, cáng quyến luyến hắn không ngừng. . . . . .
Trên đường đi, việc ăn uống, nghỉ ngơi đều do Nhâm Ngạn phụ trách, hắn cố gắng tới được thị trấn trước khi mặt trời lặn, tìm kiếm nhà trọ có thể đặt chân, vạn bất đắc dĩ mới qua đêm ngoài trời.
Hôm nay, bọn họ theo thường lệ lúc mặt trời chiều ngã về tây tới được thị trấn, hơn nữa tìm được nhà trọ nghỉ ngơi, Đào Thiên Hương vốn đã đi vào trong phòng, lại phát hiện túi gấm nhỏ đựng hoa tai không ở trên người, chạy nhanh ra khỏi phòng kiếm, có lẽ là rơi trên xe ngựa.
Xe ngựa đậu ngay sân trống của nhà trọ, nàng mới đi ra đại môn, chỉ thấy Nhâm Ngạn đứng ở trên mã xa, sắc mặt ngưng trọng nhìn bức thư trong tay, một bên còn có một người nam tử xa lạ cưỡi ngựa đến, hắn xem ra có chút mệt mỏi, bộ dáng gió bụi phờ phạc.
Nàng biết mỗi ngày Nâm ngạn đều đem tình trạng dọc đường báo cáo về, người xa lạ này hẳn là thuộc hạ phụ trách truyền tin tức, nhưng mà hôm nay tình hình tựa hồ có chút khác biệt, sắc mặt Nhâm Ngạn cứng lại thế kia nàng chưa từng gặp qua.
Nhâm Ngạn xem xong thư, đưa lại cho nam tử, “Vất vả ngươi rồi, an nguy của điện hạ bây giờ giao cho các ngươi, ta sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ mau chóng trở về.”
“An nguy gì? Điện hạ xảy ra chuyện sao?” Đào Thiên Hương vẻ mặt lo lắng, đi tới trước mặt bọn họ.
“Đào cô nương?” Hắn sửng người, lập tức khôi phục bình tĩnh, “Người không phải về nghỉ ngơi rồi, sao lại ra đây?”
“Ta đánh rơi túi gấm, đoán hẳn là ở bên trong xe ngựa, cho nên mới ra ngoài tìm.”
Nhâm Ngạn nghe vậy nhìn thoáng qua, nhìn thấy túi gấm nhỏ, nhặt lên đưa cho nàng, “Đào cô nương, đây này.”
“Cám ơn.” Nàng nhận lại chiếc túi, không quên tiếp tục hỏi: “Ngươi còn chưa nói cho ta biết, điện hạ rốt cuộc làm sao vậy?” Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì làm cho hắn lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng như thế? Nàng vô luận như thế nào cũng phải nghe tin từ miệng hắn.
“Cái này. . . . . .” Nhâm Ngạn có chút do dự.
Nếu đem tình hình xảy ra tại vương đô nói cho Đào cô nương, nàng nhất định sẽ lo lắng, làm như vậy càng khiến nàng bối rối, bởi vì nàng đã lựa chọn trở lại chốn cũ, nơi này đang hỗn loạn, vẫn là không cần biết có vẻ tốt hơn.
Nhưng mà. . . . . . nếu để nàng biết, nàng có thể sẽ vì lo lắng cho an nguy của điện hạ mà thay đổi tâm ý, trở lại bên người điện hạ hay không?
Nhâm Ngạn trong lòng do dự, có điều vẫn tính khả năng ấy, mở miệng trả lời, “Sau khi chúng ta rời Vương đô không bao lâu thì xảy ra biến cố, Đại điện hạ chỉ huy binh mã tiến vào Vương Cung, uy hiếp bệ hạ thoái vị, còn muốn gây bất lợi cho Nhị điện hạ.”
“Vậy hắn có sao không?” Đào Thiên Hương vừa nghe lo lắng không thôi, nàng thật không nghĩ tới Tỳ Luật làm ra hành động điên cuồng lại đại nghịch bất đạo như thế.
“Điện hạ bây giờ vẫn ổn, chẳng qua phải đề phòng Đại điện hạ phái người đột kích đánh. Đào cô nương không cần lo lắng, điện hạ không phải kẻ dễ bắt nạt, sẽ có biện pháp ứng phó.”
Tuy nói như thế, nàng vẫn không thể yên tâm, không biết Tỳ Ngự có thể bị nguy hiểm hay không.
“Đào cô nương, người mau nhanh về nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai, chúng ta còn phải tiếp tục lên đường.”
“. . . . . .Ô, được rồi.” Đào Thiên Hương chần chờ một hồi, nén lại, không hề hỏi nhiều.
Trong tay nàng cầm túi gấm, có chút bồn chồn xoay người chậm rãi trở lại phòng.
Không thể xen vào chuyện của Tỳ Ngự, nếu trong lòng càng nhiều vướng bận, bước chân về nhà sẽ càng thêm nặng nề, đối với nàng mà nói không phải là việc tốt.
Nàng nên tin tưởng Tỳ Ngự, bọn họ gặp nhiều nguy hiểm như vậy cũng có thể bình an vượt qua, lần này hắn cũng giống thế có thể thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn.
Nhâm Ngạn nhìn bóng lưng Đào Thiên Hương chậm rãi bước đi, biết tin tức này đã gây rung động mạnh mẽ trong lòng nàng. Hiện tại hắn chỉ có thể chờ, chờ xem ý nghĩ trở về hay mong muốn ở lại cái nào thắng, quyết định sau cùng của nàng là gì?
Chưa đến khắc cuối cùng, kết quả ra sao, không người nào có thể đoán trước. . . . . .
Tỳ Quốc bây giờ, tình thế vô cùng khẩn trương hỗn loạn.
Tỳ Luật không chỉ siết chặt Vương Cung và Tỳ Vương, triều thần trong cung cũng bị hắn giam trụ, toàn bộ không thể ra khỏi, hơn nữa bị bắt phục tùng hắn, ai không theo sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ.
Bên cạnh đó, Tỳ Ngự phái người liên lạc quân lính đóng bên ngoài, hi vọng lấy danh nghĩa cần vương tập hợp binh lực, tiến vào Vương Cung, cứu Tỳ Vương bị giam lỏng.
Dân chúng vương đô đều ra sức giúp đỡ hắn, xem hắn là người cứu quốc bình loạn, trừ bỏ hắn là vương tử ra, quan trọng hơn là hắn có Phượng Hoàng Thiên nữ ủng hộ, bởi vậy mọi người tin tưởng, hắn mới là người có tư cách kế thừa chân chính vương vị.
Mọi người kỳ vọng ở Tỳ Ngự và Phượng Hoàng Thiên nữ càng cao, chờ bọn hắn trở thành Tân vương và Tân hậu Tỳ Quốc, nhưng điều này đối với Tỳ Ngự mà nói, lại biến thành một nỗi đau buồn âm thầm và rắc rồi.
Thiên Hương đã rời đi, bên cạnh hắn không còn Phượng Hoàng Thiên nữ nữa, dân chúng nếu là vì Thiên nữ mới đến giúp hắn, thì tin Thiên Hương rời khỏi lộ ra, thế cục Tỳ Quốc sẽ gặp thêm hỗn loạn, mà Tỳ Luật cũng có thể nhân cơ hội lợi dụng việc này bịa đặt lời đồn bất lợi, lay động hắn thật vất vả lắm mới thu phục được dân tâm.
“Điện hạ, chúng ta ắt phải tìm người tạm thời giả làm Thiên nữ.”
Trong thư phòng, Minh Kiến đang cùng Tỳ Ngự bàn bạc đối sách, hắn lớn mật đưa ra đề nghị này, hi vọng hạ nỗi buồn đã thành thương tổn đến thấp nhất.
“Tìm người tạm thời giả Phượng Hoàng Thiên nữ, sau đó thì sao?” Tỳ Ngự hoàn toàn bác bỏ cách này, “Đã nói dối một lần, tất nhiên sẽ có thêm nhiều lần khác, dối trá luôn một ngày nào đó sẽ bị vạch trần, cần gì phải rước thêm phiền toái?”
“Chúng ta có thể tìm được người đáng tin tưởng giả Thiên nữ.”
“Nếu không phải chính là bản thân Thiên Hương, bất kể là ai ta cũng không tin nổi.”
Minh Kiến nhíu mày lại, dù thế nào đều muốn chủ tử nghe đề nghị này, “Điện hạ, đây chỉ là kế trì hoãn, có lẽ Đào cô nương vẫn còn có thể quay lại, đến lúc đó, sẽ không có chuyện dối lừa gì nữa.” Hắn có được tin tức do Nhâm Ngạn truyền lại, biết Đào cô nương sau khi nghe đến vương đô phát sinh biến cố, ý chí bắt đầu dao động, đối với bọn họ mà nói là chuyện tốt.
Nhưng không cần nói nàng có trở về hay không, hắn mong điện hạ nắm chặt Phượng Hoàng Thiên nữ chiếm thế thượng phong, mở đầu một thời kỳ thịnh thế.
“Nàng rời đi là kết cục đã định, ngươi đến bây giờ còn hy vọng nàng trở về sao?” Tỳ Ngự hừ lạnh giọng, “Nàng vốn không thuộc về nơi này, cuối cùng sẽ ra đi mà thôi, huống hồ đây là đất nước của chúng ta, nên dùng chính sức của mình mà bảo vệ, đừng luôn trông cậy vào người ngoài.” Hắn đã bỏ cuộc, cũng không cần bọn Minh Kiến lại ôm hi vọng gì, thậm chí là nhắc tới tên của nàng, điều này chỉ khiến tổn thương của hắn vĩnh viễn không xoá nhoà, không thể tự giải thoát.
“Được rồi, chúng ta không nhắc tới Đào cô nương nữa, nhưng thuộc hạ vẫn muốn điện hạ ưng thuận tìm người đến giả Phượng Hoàng Thiên nữ, thỏa mãn chờ mong của dân chúng.”
“Vì làm hài lòng mong chờ của dân chúng, không để bọn họ thất vọng, phải tìm người giả trang ư? Nếu dân chúng lại yêu cầu nàng trở thành quốc mẫu Tỳ Quốc, ta cũng phải lấy Thiên nữ giả, cho vừa ý mọi người sao?”
Minh Kiến hơi ngẩn một chút, vẫn kiên trì trả lời, “Nếu thực sự như vậy. . . . . .”
“Minh Kiến, đủ rồi!” Tỳ Ngự phẫn nộ lên tiếng mắng, “Từ giờ phút này trở đi, đừng cùng ta nhắc đến chuyện tìm người giả Phượng Hoàng Thiên nữ, bất luận ngươi tổn phí bao nhiêu lời, câu trả lời của ta đều chỉ có một — tuyệt đối không!”
Ngoài Đào Thiên Hương ra, hắn sẽ không lấy nữ nhân khác làm vợ, cho dù chính là làm dáng cho người ta xem, hắn cũng làm không được.
Hắn thà bị nghi ngờ vì sao không cho Thiên nữ xuất hiện, hoặc là Thiên nữ đã đi đâu, cũng không muốn để Thiên nữ giả bên người, dùng một cái giả lừa gạt thế nhân.
Vị trí bên cạnh hắn, chỉ dành cho nữ nhân mà hắn yêu, ngoại trừ nàng, ai đều không thể giành lấy. Sau khi nàng đi, hắn chấp nhận để vị trí này bỏ trống. Vĩnh viễn như vậy.
Thái độ kiên quyết của Tỳ Ngự, thân là thuộc hạ Minh Kiến chỉ có thể ngậm miệng lại, nhưng không có nghĩa là hắn bỏ qua, hắn vẫn còn có một tia hi vọng cuối cùng.
Có lẽ còn có thể xoay chuyển, hắn cần phải tiếp tục nghĩ ra cách.
—————-000—————
Đào Thiên Hương chưa quay lại, vẫn tiếp tục hành trình tới Kính Hồ, chỉ có điều trong lòng nàng bất an dần tăng lên, ý chí đấu tranh cũng càng dữ dội.
Mỗi lần nghe được tin tức mới từ Nhâm Ngạn tình hình của Tỳ Quốc, nàng càng lo lắng cho an nguy của Tỳ NgỠan nguy, không thể bình tĩnh được.
Làm sao bây giờ? Chỉ cần một bước đi, nàng sẽ cắt đứt liên hệ với thế giới này, đến lúc đó Tỳ Ngự sống hay chết, nàng hoàn toàn không có cách nào biết.
Chẳng lẽ nàng thật sự không thể quên được mà quay về, trong lòng mãi giữ một dấu chấm hỏi tiếc nuối, không thể vứt bỏ?
“Đào cô nương.” Nhâm Ngạn xốc màn xe, “Chúng ta đã tới Kính Hồ.”
“Sao cơ?” Đang suy tư, nàng giật mình khôi phục lại, “Thật không? Đã đến rồi. . . . . .”
Khoác thêm áo choàng đi xuống xe ngựa, nàng đi vào Kính Hồ được bao bởi rừng cây xung quanh, lúc này Kính Hồ sớm đóng băng trở thành một mảnh trắng tuyết, bốn phía yên tĩnh vắng lặng, ngoài đoàn người bọn họ, không thấy bất kì kẻ nào khác.
Kính Hồ nằm trên vùng núi cao ngay biên giới, bình thường rất ít người xuất hiện, năm trước là vì có lời tiên đoán Phượng Hoàng Thiên nữ hiện thân, mới có nhiều kẻ tụ tập như thế, Thiên nữ bị người đoạt đi rồi, bọn họ cũng tản đi, khôi phục cảnh tượng vắng vẻ ban đầu.
Bọn họ trong thời gian mấy ngày tới, vì chờ đợi thời cơ tốt nhất mở ma pháp trận, bèn chọn hạ trại ngay trong rừng, phái hộ vệ thay phiên gác đêm, quan sát chặt chẽ bốn phía.
Đào Thiên Hương dựa vào vòng tai liên lạc cùng tỷ tỷ, biết được buổi tối ba ngày sau là thời cơ tốt nhất, thời điểm rời đi càng gần, nàng cũng càng đấu tranh.
Núi cao rất lạnh, lòng của nàng cũng đang lạnh, nàng nhớ sự ấm áp trong lòng Tỳ Ngự, hi vọng biết bao giờ phút này hắn có thể lập tức xuất hiện trước mắt nàng, đem nàng ôm chặt vào lòng, làm cho nàng yên tâm.
Tỳ Ngự. . . . . . Nàng rất nhớ hắn, rất nhớ. . . . . .
Ngày thứ ba đêm đó, trên Kính Hồ hoàng nữ tinh nở rộ sáng lạn quang mang, mặt hồ yên ả bỗng toát ra một chùm tia sáng màu vàng thẳng hướng phía chân trời.
Ở bên hồ, hộ vệ gác đêm phát hiện khác thường, lập tức quay về bẩm báo.
“Đào cô nương!” Hộ vệ thật sự kinh ngạc nói: “Trên mặt hồ có động tĩnh !”
Đào Thiên Hương đang ngồi ở bên đống lửa sưởi ấm, nghe vậy tức khắc đứng lên tới hồ, Nhâm Ngạn đi theo phía sau.
Nàng bước trên mặt hồ đóng băng, thật cẩn thận đi vào giữa hồ, chỉ thấy kim quang nho nhỏ đã mở rộng thành vòng tròn hình ma pháp trận. Mà ngoài kim quang, luồng khí bốn phía đồng thời cũng cũng mau lưu động, thổi mạnh xiêm y và tóc của nàng.
Ma pháp trận thành công sao? Nàng chỉ cần tiến một bước, thật sự có thể thuận lợi về nhà?
Đào Thiên Hương đang hoang mang, trong ma pháp trận truyền ra thanh âm của đào Quốc Sắc , “Không biết có thành công không? Thiên Hương có nhận được chưa?”
“Tỷ!” Nàng lập tức kinh hô ra tiếng. Rốt cục nghe được giọng của tỷ tỷ.
“Thiên Hương?” Đào Quốc Sắc vui mừng la lớn, “Thật tốt quá, thành công rồi! Ngươi nhanh đi vào ma pháp trận, nó duy trì không được lâu lắm.”
Sắc mặt Nhâm Ngạn ngưng trọng nhìn pháp trận thấn bí mở ra, kỳ vọng cũng chợt tắt ngấm. Đào cô nương đúng là vẫn lựa chọn rời khỏi nơi này, trở lại thế giới của nàng.
“Đào cô nương, đi đường cẩn thận.”
Đào Thiên Hương quay đầu, nhìn Nhâm Ngạn nhạt cười khổ, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, kỷ niệm cuộc sống một năm ở đây dần hiện lên trong trí óc.
Nàng mệt mỏi, bất lực, cùng Tỳ Ngự trong lúc đó cãi nhau, hắn như thế nào mở rộng lòng tiếp nhận nàng, bảo hộ nàng, dần dần đối với nàng nảy nở tình cảm, mà nàng lại là như thế nào đối với hắn động tâm, sinh liễu tình. . . . . . Cảnh tượng ấy tất cả đều rõ mồn một trước mắt, giống nh là mới xảy ra ngày hôm qua.
Tỳ Ngự sao có thể buông tay để nàng rời đi ? Tim của hắn có phải rất đau đớn không? Theo tính cách của hắn, chắc chắn hắn sẽ không biểu lộ cảm xúc, cho dù đau khổ cũng yên lặng dằn xuống đáy lòng, một mình gặm nhấm.
Lời nói hắn từ biệt đêm hôm đó, bóng lưng cô độc khi chia tay, bây giờ nhớ tới lòng đau như cắt. . . . . .
Cảm xúc ngay khoảnh khắc cuối cùng này càng lúc càng trào ra như nước suối, cơ hồ mau bao phủ nàng, khiến nàng đau xót không thôi.
Nếu nàng có thể chia làm hai thì tốt rồi, như vậy nàng sẽ không đấu tranh do dự thế này, khó là làm sao để trái tim tách đôi mà thôi. . . . . .
Ánh sáng từ ma pháp trận giờ phút này nháy mắt mở rộng, sắp đạt tới cực hạn, bốn phía cuồng phong nổi lên, pháp trận thần bí đã hoàn toàn mở ra, nếu không hành động ngay khả năng sẽ không kịp.
“Thiên Hương, mau một chút ——” Đào Quốc Sắc có cảm giác muội muội chần chừ, nóng vội thúc giục.
Đào Thiên Hương nhìn ma pháp trận, lại nhìn về phía Nhâm Ngạn, nội tâm kịch liệt giãy dụa nhưng nàng hoàn toàn không biết mình nên lựa chọn như thế nào.
Ai có thể nói cho nàng biết nàng nên làm sao bây giờ? Nỗi khổ tâm chưa từng trải qua này khiến nàng kiệt sức, nàng chịu không nổi . . . . . .
Nhâm Ngạn thấy nàng do dự, tình hình tựa hồ xuất hiện chuyển biến, vội vàng hô lớn, “Đào cô nương, điện hạ rất cần cô nương!”
Nội tâm đang chiến đấu nháy mắt vỡ toang, nàng rốt cục đã hạ quyết định sau cùng, không hề chần chừ nữa.
Nàng cuối cùng không thể mất đi Tỳ Ngự, muốn trở lại bên cạnh hắn, vô luận tương lai tốt hay xấu, vẫn với hắn cùng một nơi.
“Tỷ tỷ, thực xin lỗi!”
Nàng hướng trong trận hô to, sau đó cũng không quay đầu lại chạy như điên rời đi, ánh sáng dần yếu đi, ma pháp trận sắp mất đi hiệu lực.
“Đào Thiên Hương. . . . . .” Đào Quốc Sắc không dám tin kinh hô, nhưng tiếng la của nàng từ hào quang dần nhỏ đi.
Tiếp đó, ánh sáng màu vàng thẳng hướng phía chân trời, từ từ thu hẹp lại, đến khi hoàn toàn biến mất, cuối cùng chỉ còn còn sót lại một chút tia sáng rơi xuống ở một mảnh đóng băng trên mặt hồ.
Nhâm Ngạn vui mừng theo sát phía sau Đào Thiên Hương, khó nén cảm xúc kích động. Cám ơn trời đất, nàng cuối cùng cũng lựa chọn lưu lại.
“Nhâm Ngạn, phiền ngươi bằng cách nhanh nhất đưa ta quay lại Tỳ Quốc.”
“Vâng.”
Sau đó, Tỳ Ngự như cũ tránh gặp Đào Thiên Hương, quyết tâm không để mình dao động, cho dù như vậy làm hắn vạn phần thống khổ.
Hắn chỉ hy vọng nỗi đau mất đi nàng có thể từ từ phai nhạt theo thời gian, để tim của hắn yên ổn bình phục, không bao giờ gợn sóng nữa.
Hắn đã thay đổi, nghĩ thoàng một chút, bởi rằng nàng không phải chết, mà chỉ là trở lại nơi chốn của mình, chẳng qua nơi đó rất xa. . . . . . Hắn mãi mãi không đến được.
Hắn sẽ luôn ghi nhớ nàng, không bao giờ quên, vô luận nàng có trở lại chỗ này hay không. . . . . .
Đến tận khi Đào Thiên Hương sắp xuất phát tới Kính Hồ, Tỳ Ngự cũng không xuất hiện, vì không muốn người khác chú ý, cho nên đoàn người định sáng sớm rời phủ từ cửa sau.
Nhìn người hầu chuyển hành lý lên xe ngựa, tâm tình của nàng càng nặng trĩu, quay đầu nhìn cảnh vật bên trong phủ, đột nhiên cảm thấy rất không nỡ, nghĩ đến hôm nay rời đi sau này cũng không trở về, nhịn không được, nàng không thể không nghĩ, mong sao thời gian dừng lại.
Dù sao ở trong phủ đã gần một năm, ít nhiều đều có cảm tình, huống hồ nơi này còn có một người làm nàng bận lòng.
Nàng rất muốn nhìn Tỳ Ngự một lần, chỉ có điều hắn cuối cùng không xuất hiện, ngay cả lần tiễn đưa cuối cùng cũng quyết không lộ diện.
Chắc là nàng đã yêu hắn rất nhiều rồi? Nàng bất đắc dĩ cười khổ.
Nếu có thể, nàng cũng không hi vọng kết thúc như vậy, nhưng dù sao hai người thuộc về hai thế giới khác nhau, muốn dứt bỏ tất cả đến với nhau, rất khó.
“Đào cô nương.” Nhâm Ngạn đi tới gần nàng, “Chúng tôi đã chuẩn bị xong có thể đi được rồi.”
“Tốt lắm.” Đào Thiên Hương đang suy tư phục hồi lại tinh thần, bước chân đi, không hề do dự, chính thức cáo biệt nơi này.
Nàng ngồi trên xe ngựa, Nhâm Ngạn mang theo khoảng mười tên hộ vệ cưỡi ngựa tháp tùng, một trước một sau, chậm rãi rời đi từ cửa sau.
Cho đến khi đoàn xe biến mất ở trước cửa, Tỳ Ngự ẩn thân ở hành lang gấp khúc xa xa mới hiện thân, thần sắc ảm đạm xoay người trở về phòng.
Tim của hắn, đau nhức không thôi, tìm không ra giải dược, chỉ có thể để tùy ý nó, mặc kệ nó, giải không được tâm bệnh.
Tất cả, cuối cùng cũng đã chấm dứt. . . . . .
Sau khi Đào Thiên Hương rời đi, tuy rằng cuộc sống của Tỳ Ngự vẫn giống như trước, không thấy gì khác thường, nhưng thuộc hạ thân cận nhất Minh Kiến, nhận thấy chủ tử thay đổi.
Hắn càng trở nên trầm mặc ít nói, đối với mọi người cũng càng lãnh đạm xa cách, đóng chặt lòng mình, dường như không có người nào có thể tác động tâm tình của hắn.
Hắn chính là giả vờ mạnh mẽ, không muốn để những người khác phát hiện mình yếu đuối, nhưng có thể nguỵ trang được bao lâu?
Minh Kiến rất không cam tâm thật sự chấm dứt như vậy, bởi vì Đào Thiên Hương chưa xác thực đã rời đi, hắn hi vọng có thể tìm ra cơ hội xoay càn khôn, chính là bây giờ tạm thời không có gì rõ ràng.
Nhưng, mấy ngày sau khi nàng rời Tỳ Quốc, bắt đầu xảy ra biến động
“Điện hạ! Không tốt rồi! Điện hạ –”
Một gã tùy tùng vội vàng chạy về phủ, mau chóng tìm được Mình Kiến trong phòng cùng Tỳ Ngự bàn bạc.
Vẻ mặt hắn rối loạn, “Đại điện hạ. . . . . .Đại điện hạ đang bức bệ hạ thoái vị!”
“Ngươi nói cái gì?” Tỳ Ngự kinh ngạc đứng lên khỏi ghế, “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Nhanh nói rõ cho ta nghe!”
Chuyện là ngày hôm nay, Tỳ Ngự đột nhiên mang theo binh mã, lúc mọi người không hề phòng bị mà đột nhập Vương Cung, khống chế được quân lính, không cho người tự tiện tiến vào.
Mà nghe tin tức bên trong truyền, hắn giống như định dùng võ lực ép Tỳ Vương bệnh tật lập tức thoái vị, có điều Tỳ Vương chưa chấp nhận, hai bên đang giằng co không xong.
“Tên kia quả thực là điên rồi!” Tỳ Ngự nói xong liền đi ra thư phòng, “Ta phải tự mình đi xem tình hình như thế nào.”
Mang theo Đông Cách cùng hơn mười tên thuộc hạ, hắn cưỡi ngựa rất nhanh rời phủ, hướng Vương Cung đi tới.
Dọc theo đường đi, dân chúng xem ra đều hoảng sợ, tin Tỳ Luật khống chế Vương Cung sớm truyền từ phố lớn tới ngõ nhỏ, kế tiếp vương đô chỉ sợ lâm vào thế hỗn loạn.
Đoàn người Tỳ Ngự còn chưa tới Vương Cung, nửa đường thấy binh mã của Tỳ Luật chạy đến, khí thế ồ ạt.
“Đại điện hạ có lệnh, chỉ cần ai có thể lấy được đầu của Nhị điện hạ Tỳ Ngự, sau khi đại điện hạ đăng cơ, có thể được phong quan phong hầu!” Tên lính đứng đầu rút kiếm hô.
“Giết –” Đàm lình phía sau khí thế kinh người gào to.
Tỳ Ngự cũng nhanh chóng rút kiếm, chiến đấu kịch liệt, dân chúng chung quanh sợ tới mức chạy trốn.
Hắn hừ lạnh một tiếng. Nếu Tỳ Luật đã cũng dám bức phụ vương thoái vị, sao lại dễ dàng buông tha hắn? Chỉ cần giết hắn, những người khác sẽ không còn tranh đoạt vương vị với hắn nữa.
Giờ đây, hắn cảm thấy thật may khi để Thiên Hương rời đi, nếu nàng tiếp tục ở lại Tỳ Quốc, nhất định sẽ bị cuốn vào trận đấu này, nguy hiểm tột cùng.
Chỉ cần nàng không ở đây, hắn sẽ không có gì lo lắng, có thể dốc toàn lực, bất cứ giá nào, cùng Tỳ Luật đánh một trận sinh tử.
Sau một hồi kịch liệt, quân của Tỳ Luật dần dần rơi vào bất lợi, càng nhiều người bị thương thất thế, không bao lâu, liền thất bại thảm hại, toàn bộ trở thành bại tướng dưới đoàn người của Tỳ Ngự.
Tỳ Ngự ngồi trên ngựa trừng mắt lạnh, khinh thường hừ nhẹ, “Thật sự là một đám không biết tự lượng sức mình.”
“Điện hạ, chúng ta vẫn còn phải đến Vương Cung sao?” Đông Cách lo lắng hỏi.
Nếu Đại điện hạ đã phái ra người giết chủ tử, khẳng định kế tiếp sẽ có càng nhiều nguy hiểm, bọn họ tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Tỳ Ngự hiểu được lo ngại của hắn. Bây giờ quả thực không thích hợp đến Vương Cung, tốt nhất về phủ chuẩn bị đối kháng Tỳ Luật, hắn tấn công sẽ không chỉ có lúc này. “Được rồi, mau lập tức lên đường hồi phủ.”
Như vậy cũng tốt, có chuyện để cho hắn làm, có lẽ hắn có thể nhanh quên nỗi đau khổ khi Thiên Hương rời đi gây ra cho hắn, chuyên tâm vào việc khác, hắn sẽ đỡ phải u sầu.
Đào Thiên Hương vừa rời Tỳ Quốc, cả người mất hồn, không quan tâm làm bất kỳ việc gì — tuy rằng kỳ thật nàng cái gì cũng không phải đụng tay.
Cuối cùng có thể trở lại thế giới của mình, nhưng nàng một chút cũng không vui vẻ nổi, thậm chí cảm thấy mất hết hào hứng.
Dọc đường, trong đầu nàng chỉ có suy nghĩ –
Tỳ Ngự có khỏe không? Không biết sau khi nàng rời đi, hắn có nhớ đến nàng, giống như nàng không thể kiềm chế mà nghĩ về hắn?
Đi càng xa, nỗi nhớ của nàng lại càng rõ rỴ, muốn quên mà quên không được. Hồn của nàng tựa hồ để lại một nửa bên cạnh hắn, quên mang đi, cho nên mới đối với hắn bận lòng không thôi, khó có thể dứt bỏ tình cảm này.
Nàng nên làm cái gì bây giờ? Càng nhớ hắn, lòng của nàng lại càng đau, cáng quyến luyến hắn không ngừng. . . . . .
Trên đường đi, việc ăn uống, nghỉ ngơi đều do Nhâm Ngạn phụ trách, hắn cố gắng tới được thị trấn trước khi mặt trời lặn, tìm kiếm nhà trọ có thể đặt chân, vạn bất đắc dĩ mới qua đêm ngoài trời.
Hôm nay, bọn họ theo thường lệ lúc mặt trời chiều ngã về tây tới được thị trấn, hơn nữa tìm được nhà trọ nghỉ ngơi, Đào Thiên Hương vốn đã đi vào trong phòng, lại phát hiện túi gấm nhỏ đựng hoa tai không ở trên người, chạy nhanh ra khỏi phòng kiếm, có lẽ là rơi trên xe ngựa.
Xe ngựa đậu ngay sân trống của nhà trọ, nàng mới đi ra đại môn, chỉ thấy Nhâm Ngạn đứng ở trên mã xa, sắc mặt ngưng trọng nhìn bức thư trong tay, một bên còn có một người nam tử xa lạ cưỡi ngựa đến, hắn xem ra có chút mệt mỏi, bộ dáng gió bụi phờ phạc.
Nàng biết mỗi ngày Nâm ngạn đều đem tình trạng dọc đường báo cáo về, người xa lạ này hẳn là thuộc hạ phụ trách truyền tin tức, nhưng mà hôm nay tình hình tựa hồ có chút khác biệt, sắc mặt Nhâm Ngạn cứng lại thế kia nàng chưa từng gặp qua.
Nhâm Ngạn xem xong thư, đưa lại cho nam tử, “Vất vả ngươi rồi, an nguy của điện hạ bây giờ giao cho các ngươi, ta sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ mau chóng trở về.”
“An nguy gì? Điện hạ xảy ra chuyện sao?” Đào Thiên Hương vẻ mặt lo lắng, đi tới trước mặt bọn họ.
“Đào cô nương?” Hắn sửng người, lập tức khôi phục bình tĩnh, “Người không phải về nghỉ ngơi rồi, sao lại ra đây?”
“Ta đánh rơi túi gấm, đoán hẳn là ở bên trong xe ngựa, cho nên mới ra ngoài tìm.”
Nhâm Ngạn nghe vậy nhìn thoáng qua, nhìn thấy túi gấm nhỏ, nhặt lên đưa cho nàng, “Đào cô nương, đây này.”
“Cám ơn.” Nàng nhận lại chiếc túi, không quên tiếp tục hỏi: “Ngươi còn chưa nói cho ta biết, điện hạ rốt cuộc làm sao vậy?” Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì làm cho hắn lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng như thế? Nàng vô luận như thế nào cũng phải nghe tin từ miệng hắn.
“Cái này. . . . . .” Nhâm Ngạn có chút do dự.
Nếu đem tình hình xảy ra tại vương đô nói cho Đào cô nương, nàng nhất định sẽ lo lắng, làm như vậy càng khiến nàng bối rối, bởi vì nàng đã lựa chọn trở lại chốn cũ, nơi này đang hỗn loạn, vẫn là không cần biết có vẻ tốt hơn.
Nhưng mà. . . . . . nếu để nàng biết, nàng có thể sẽ vì lo lắng cho an nguy của điện hạ mà thay đổi tâm ý, trở lại bên người điện hạ hay không?
Nhâm Ngạn trong lòng do dự, có điều vẫn tính khả năng ấy, mở miệng trả lời, “Sau khi chúng ta rời Vương đô không bao lâu thì xảy ra biến cố, Đại điện hạ chỉ huy binh mã tiến vào Vương Cung, uy hiếp bệ hạ thoái vị, còn muốn gây bất lợi cho Nhị điện hạ.”
“Vậy hắn có sao không?” Đào Thiên Hương vừa nghe lo lắng không thôi, nàng thật không nghĩ tới Tỳ Luật làm ra hành động điên cuồng lại đại nghịch bất đạo như thế.
“Điện hạ bây giờ vẫn ổn, chẳng qua phải đề phòng Đại điện hạ phái người đột kích đánh. Đào cô nương không cần lo lắng, điện hạ không phải kẻ dễ bắt nạt, sẽ có biện pháp ứng phó.”
Tuy nói như thế, nàng vẫn không thể yên tâm, không biết Tỳ Ngự có thể bị nguy hiểm hay không.
“Đào cô nương, người mau nhanh về nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai, chúng ta còn phải tiếp tục lên đường.”
“. . . . . .Ô, được rồi.” Đào Thiên Hương chần chờ một hồi, nén lại, không hề hỏi nhiều.
Trong tay nàng cầm túi gấm, có chút bồn chồn xoay người chậm rãi trở lại phòng.
Không thể xen vào chuyện của Tỳ Ngự, nếu trong lòng càng nhiều vướng bận, bước chân về nhà sẽ càng thêm nặng nề, đối với nàng mà nói không phải là việc tốt.
Nàng nên tin tưởng Tỳ Ngự, bọn họ gặp nhiều nguy hiểm như vậy cũng có thể bình an vượt qua, lần này hắn cũng giống thế có thể thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn.
Nhâm Ngạn nhìn bóng lưng Đào Thiên Hương chậm rãi bước đi, biết tin tức này đã gây rung động mạnh mẽ trong lòng nàng. Hiện tại hắn chỉ có thể chờ, chờ xem ý nghĩ trở về hay mong muốn ở lại cái nào thắng, quyết định sau cùng của nàng là gì?
Chưa đến khắc cuối cùng, kết quả ra sao, không người nào có thể đoán trước. . . . . .
Tỳ Quốc bây giờ, tình thế vô cùng khẩn trương hỗn loạn.
Tỳ Luật không chỉ siết chặt Vương Cung và Tỳ Vương, triều thần trong cung cũng bị hắn giam trụ, toàn bộ không thể ra khỏi, hơn nữa bị bắt phục tùng hắn, ai không theo sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ.
Bên cạnh đó, Tỳ Ngự phái người liên lạc quân lính đóng bên ngoài, hi vọng lấy danh nghĩa cần vương tập hợp binh lực, tiến vào Vương Cung, cứu Tỳ Vương bị giam lỏng.
Dân chúng vương đô đều ra sức giúp đỡ hắn, xem hắn là người cứu quốc bình loạn, trừ bỏ hắn là vương tử ra, quan trọng hơn là hắn có Phượng Hoàng Thiên nữ ủng hộ, bởi vậy mọi người tin tưởng, hắn mới là người có tư cách kế thừa chân chính vương vị.
Mọi người kỳ vọng ở Tỳ Ngự và Phượng Hoàng Thiên nữ càng cao, chờ bọn hắn trở thành Tân vương và Tân hậu Tỳ Quốc, nhưng điều này đối với Tỳ Ngự mà nói, lại biến thành một nỗi đau buồn âm thầm và rắc rồi.
Thiên Hương đã rời đi, bên cạnh hắn không còn Phượng Hoàng Thiên nữ nữa, dân chúng nếu là vì Thiên nữ mới đến giúp hắn, thì tin Thiên Hương rời khỏi lộ ra, thế cục Tỳ Quốc sẽ gặp thêm hỗn loạn, mà Tỳ Luật cũng có thể nhân cơ hội lợi dụng việc này bịa đặt lời đồn bất lợi, lay động hắn thật vất vả lắm mới thu phục được dân tâm.
“Điện hạ, chúng ta ắt phải tìm người tạm thời giả làm Thiên nữ.”
Trong thư phòng, Minh Kiến đang cùng Tỳ Ngự bàn bạc đối sách, hắn lớn mật đưa ra đề nghị này, hi vọng hạ nỗi buồn đã thành thương tổn đến thấp nhất.
“Tìm người tạm thời giả Phượng Hoàng Thiên nữ, sau đó thì sao?” Tỳ Ngự hoàn toàn bác bỏ cách này, “Đã nói dối một lần, tất nhiên sẽ có thêm nhiều lần khác, dối trá luôn một ngày nào đó sẽ bị vạch trần, cần gì phải rước thêm phiền toái?”
“Chúng ta có thể tìm được người đáng tin tưởng giả Thiên nữ.”
“Nếu không phải chính là bản thân Thiên Hương, bất kể là ai ta cũng không tin nổi.”
Minh Kiến nhíu mày lại, dù thế nào đều muốn chủ tử nghe đề nghị này, “Điện hạ, đây chỉ là kế trì hoãn, có lẽ Đào cô nương vẫn còn có thể quay lại, đến lúc đó, sẽ không có chuyện dối lừa gì nữa.” Hắn có được tin tức do Nhâm Ngạn truyền lại, biết Đào cô nương sau khi nghe đến vương đô phát sinh biến cố, ý chí bắt đầu dao động, đối với bọn họ mà nói là chuyện tốt.
Nhưng không cần nói nàng có trở về hay không, hắn mong điện hạ nắm chặt Phượng Hoàng Thiên nữ chiếm thế thượng phong, mở đầu một thời kỳ thịnh thế.
“Nàng rời đi là kết cục đã định, ngươi đến bây giờ còn hy vọng nàng trở về sao?” Tỳ Ngự hừ lạnh giọng, “Nàng vốn không thuộc về nơi này, cuối cùng sẽ ra đi mà thôi, huống hồ đây là đất nước của chúng ta, nên dùng chính sức của mình mà bảo vệ, đừng luôn trông cậy vào người ngoài.” Hắn đã bỏ cuộc, cũng không cần bọn Minh Kiến lại ôm hi vọng gì, thậm chí là nhắc tới tên của nàng, điều này chỉ khiến tổn thương của hắn vĩnh viễn không xoá nhoà, không thể tự giải thoát.
“Được rồi, chúng ta không nhắc tới Đào cô nương nữa, nhưng thuộc hạ vẫn muốn điện hạ ưng thuận tìm người đến giả Phượng Hoàng Thiên nữ, thỏa mãn chờ mong của dân chúng.”
“Vì làm hài lòng mong chờ của dân chúng, không để bọn họ thất vọng, phải tìm người giả trang ư? Nếu dân chúng lại yêu cầu nàng trở thành quốc mẫu Tỳ Quốc, ta cũng phải lấy Thiên nữ giả, cho vừa ý mọi người sao?”
Minh Kiến hơi ngẩn một chút, vẫn kiên trì trả lời, “Nếu thực sự như vậy. . . . . .”
“Minh Kiến, đủ rồi!” Tỳ Ngự phẫn nộ lên tiếng mắng, “Từ giờ phút này trở đi, đừng cùng ta nhắc đến chuyện tìm người giả Phượng Hoàng Thiên nữ, bất luận ngươi tổn phí bao nhiêu lời, câu trả lời của ta đều chỉ có một — tuyệt đối không!”
Ngoài Đào Thiên Hương ra, hắn sẽ không lấy nữ nhân khác làm vợ, cho dù chính là làm dáng cho người ta xem, hắn cũng làm không được.
Hắn thà bị nghi ngờ vì sao không cho Thiên nữ xuất hiện, hoặc là Thiên nữ đã đi đâu, cũng không muốn để Thiên nữ giả bên người, dùng một cái giả lừa gạt thế nhân.
Vị trí bên cạnh hắn, chỉ dành cho nữ nhân mà hắn yêu, ngoại trừ nàng, ai đều không thể giành lấy. Sau khi nàng đi, hắn chấp nhận để vị trí này bỏ trống. Vĩnh viễn như vậy.
Thái độ kiên quyết của Tỳ Ngự, thân là thuộc hạ Minh Kiến chỉ có thể ngậm miệng lại, nhưng không có nghĩa là hắn bỏ qua, hắn vẫn còn có một tia hi vọng cuối cùng.
Có lẽ còn có thể xoay chuyển, hắn cần phải tiếp tục nghĩ ra cách.
—————-—————
Đào Thiên Hương chưa quay lại, vẫn tiếp tục hành trình tới Kính Hồ, chỉ có điều trong lòng nàng bất an dần tăng lên, ý chí đấu tranh cũng càng dữ dội.
Mỗi lần nghe được tin tức mới từ Nhâm Ngạn tình hình của Tỳ Quốc, nàng càng lo lắng cho an nguy của Tỳ NgỠan nguy, không thể bình tĩnh được.
Làm sao bây giờ? Chỉ cần một bước đi, nàng sẽ cắt đứt liên hệ với thế giới này, đến lúc đó Tỳ Ngự sống hay chết, nàng hoàn toàn không có cách nào biết.
Chẳng lẽ nàng thật sự không thể quên được mà quay về, trong lòng mãi giữ một dấu chấm hỏi tiếc nuối, không thể vứt bỏ?
“Đào cô nương.” Nhâm Ngạn xốc màn xe, “Chúng ta đã tới Kính Hồ.”
“Sao cơ?” Đang suy tư, nàng giật mình khôi phục lại, “Thật không? Đã đến rồi. . . . . .”
Khoác thêm áo choàng đi xuống xe ngựa, nàng đi vào Kính Hồ được bao bởi rừng cây xung quanh, lúc này Kính Hồ sớm đóng băng trở thành một mảnh trắng tuyết, bốn phía yên tĩnh vắng lặng, ngoài đoàn người bọn họ, không thấy bất kì kẻ nào khác.
Kính Hồ nằm trên vùng núi cao ngay biên giới, bình thường rất ít người xuất hiện, năm trước là vì có lời tiên đoán Phượng Hoàng Thiên nữ hiện thân, mới có nhiều kẻ tụ tập như thế, Thiên nữ bị người đoạt đi rồi, bọn họ cũng tản đi, khôi phục cảnh tượng vắng vẻ ban đầu.
Bọn họ trong thời gian mấy ngày tới, vì chờ đợi thời cơ tốt nhất mở ma pháp trận, bèn chọn hạ trại ngay trong rừng, phái hộ vệ thay phiên gác đêm, quan sát chặt chẽ bốn phía.
Đào Thiên Hương dựa vào vòng tai liên lạc cùng tỷ tỷ, biết được buổi tối ba ngày sau là thời cơ tốt nhất, thời điểm rời đi càng gần, nàng cũng càng đấu tranh.
Núi cao rất lạnh, lòng của nàng cũng đang lạnh, nàng nhớ sự ấm áp trong lòng Tỳ Ngự, hi vọng biết bao giờ phút này hắn có thể lập tức xuất hiện trước mắt nàng, đem nàng ôm chặt vào lòng, làm cho nàng yên tâm.
Tỳ Ngự. . . . . . Nàng rất nhớ hắn, rất nhớ. . . . . .
Ngày thứ ba đêm đó, trên Kính Hồ hoàng nữ tinh nở rộ sáng lạn quang mang, mặt hồ yên ả bỗng toát ra một chùm tia sáng màu vàng thẳng hướng phía chân trời.
Ở bên hồ, hộ vệ gác đêm phát hiện khác thường, lập tức quay về bẩm báo.
“Đào cô nương!” Hộ vệ thật sự kinh ngạc nói: “Trên mặt hồ có động tĩnh !”
Đào Thiên Hương đang ngồi ở bên đống lửa sưởi ấm, nghe vậy tức khắc đứng lên tới hồ, Nhâm Ngạn đi theo phía sau.
Nàng bước trên mặt hồ đóng băng, thật cẩn thận đi vào giữa hồ, chỉ thấy kim quang nho nhỏ đã mở rộng thành vòng tròn hình ma pháp trận. Mà ngoài kim quang, luồng khí bốn phía đồng thời cũng cũng mau lưu động, thổi mạnh xiêm y và tóc của nàng.
Ma pháp trận thành công sao? Nàng chỉ cần tiến một bước, thật sự có thể thuận lợi về nhà?
Đào Thiên Hương đang hoang mang, trong ma pháp trận truyền ra thanh âm của đào Quốc Sắc , “Không biết có thành công không? Thiên Hương có nhận được chưa?”
“Tỷ!” Nàng lập tức kinh hô ra tiếng. Rốt cục nghe được giọng của tỷ tỷ.
“Thiên Hương?” Đào Quốc Sắc vui mừng la lớn, “Thật tốt quá, thành công rồi! Ngươi nhanh đi vào ma pháp trận, nó duy trì không được lâu lắm.”
Sắc mặt Nhâm Ngạn ngưng trọng nhìn pháp trận thấn bí mở ra, kỳ vọng cũng chợt tắt ngấm. Đào cô nương đúng là vẫn lựa chọn rời khỏi nơi này, trở lại thế giới của nàng.
“Đào cô nương, đi đường cẩn thận.”
Đào Thiên Hương quay đầu, nhìn Nhâm Ngạn nhạt cười khổ, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, kỷ niệm cuộc sống một năm ở đây dần hiện lên trong trí óc.
Nàng mệt mỏi, bất lực, cùng Tỳ Ngự trong lúc đó cãi nhau, hắn như thế nào mở rộng lòng tiếp nhận nàng, bảo hộ nàng, dần dần đối với nàng nảy nở tình cảm, mà nàng lại là như thế nào đối với hắn động tâm, sinh liễu tình. . . . . . Cảnh tượng ấy tất cả đều rõ mồn một trước mắt, giống nh là mới xảy ra ngày hôm qua.
Tỳ Ngự sao có thể buông tay để nàng rời đi ? Tim của hắn có phải rất đau đớn không? Theo tính cách của hắn, chắc chắn hắn sẽ không biểu lộ cảm xúc, cho dù đau khổ cũng yên lặng dằn xuống đáy lòng, một mình gặm nhấm.
Lời nói hắn từ biệt đêm hôm đó, bóng lưng cô độc khi chia tay, bây giờ nhớ tới lòng đau như cắt. . . . . .
Cảm xúc ngay khoảnh khắc cuối cùng này càng lúc càng trào ra như nước suối, cơ hồ mau bao phủ nàng, khiến nàng đau xót không thôi.
Nếu nàng có thể chia làm hai thì tốt rồi, như vậy nàng sẽ không đấu tranh do dự thế này, khó là làm sao để trái tim tách đôi mà thôi. . . . . .
Ánh sáng từ ma pháp trận giờ phút này nháy mắt mở rộng, sắp đạt tới cực hạn, bốn phía cuồng phong nổi lên, pháp trận thần bí đã hoàn toàn mở ra, nếu không hành động ngay khả năng sẽ không kịp.
“Thiên Hương, mau một chút ——” Đào Quốc Sắc có cảm giác muội muội chần chừ, nóng vội thúc giục.
Đào Thiên Hương nhìn ma pháp trận, lại nhìn về phía Nhâm Ngạn, nội tâm kịch liệt giãy dụa nhưng nàng hoàn toàn không biết mình nên lựa chọn như thế nào.
Ai có thể nói cho nàng biết nàng nên làm sao bây giờ? Nỗi khổ tâm chưa từng trải qua này khiến nàng kiệt sức, nàng chịu không nổi . . . . . .
Nhâm Ngạn thấy nàng do dự, tình hình tựa hồ xuất hiện chuyển biến, vội vàng hô lớn, “Đào cô nương, điện hạ rất cần cô nương!”
Nội tâm đang chiến đấu nháy mắt vỡ toang, nàng rốt cục đã hạ quyết định sau cùng, không hề chần chừ nữa.
Nàng cuối cùng không thể mất đi Tỳ Ngự, muốn trở lại bên cạnh hắn, vô luận tương lai tốt hay xấu, vẫn với hắn cùng một nơi.
“Tỷ tỷ, thực xin lỗi!”
Nàng hướng trong trận hô to, sau đó cũng không quay đầu lại chạy như điên rời đi, ánh sáng dần yếu đi, ma pháp trận sắp mất đi hiệu lực.
“Đào Thiên Hương. . . . . .” Đào Quốc Sắc không dám tin kinh hô, nhưng tiếng la của nàng từ hào quang dần nhỏ đi.
Tiếp đó, ánh sáng màu vàng thẳng hướng phía chân trời, từ từ thu hẹp lại, đến khi hoàn toàn biến mất, cuối cùng chỉ còn còn sót lại một chút tia sáng rơi xuống ở một mảnh đóng băng trên mặt hồ.
Nhâm Ngạn vui mừng theo sát phía sau Đào Thiên Hương, khó nén cảm xúc kích động. Cám ơn trời đất, nàng cuối cùng cũng lựa chọn lưu lại.
“Nhâm Ngạn, phiền ngươi bằng cách nhanh nhất đưa ta quay lại Tỳ Quốc.”
“Vâng.”