Một ngày mới vừa bắt đầu, lúc Hoa Tinh đang ăn sáng nghe được một tin tức khiến hắn kinh ngạc. Vào buổi tối hôm qua, Lệ viên cách mấy chục dặm (1) trong một đêm đã bị hủy diệt, toàn viên trên dưới tổng cộng phát hiện ra gần trăm thi thể, những người ấy lai lịch hết sức tạp nham, kiểu nào cũng có. Còn hai người chủ nhân của Lê viên là phu thê Tiền Phong lại không rõ tung tích, không biết đi về đâu. Đáo để là trốn đi, hay là bị bắt rồi, ai cũng không biết được, nhiều lời nói còn phân vân.
Hoa Tinh ra khỏi tiểu trấn tiếp tục đi về Trường An. Đã không xem được cảnh náo nhiệt, vậy cứ đi lo việc quan trọng của mình, chỉ đáng tiếc không biết Huyết Phù Dung Trần Lan thế nào rồi, nếu mà chết thì thực là tiếc cho vẻ mỹ lệ của nàng.
Do Lê viên xảy ra chuyện, nên trên đại đạo có rất nhiều nhân sĩ võ lâm đi lại, hiển nhiên đều là muốn đi thẩm tra tin tức. Hoa Tinh cũng đi theo đại đội nhân mã, trên đường hắn phát hiện một nữ nhân, tức thì ánh mắt bị thiếu nữ này hấp dẫn ngay.
Đó là một thiếu nữ trên dưới hai mươi tuổi, toàn thân áo lục, tỏ ra hết sức tươi mát, nơi eo là thắt lưng màu trắng rộng chừng một tấc (2), bày ra đường cong động lòng người. Hai tòa ngọc phong cao cao thẳng đứng, đường nét uốn lượn uyển chuyển mềm mại ôm lấy eo lưng nhỏ nhắn xinh đẹp, ngọc đồn phía dưới vểnh lên kiêu hãnh, khiến người say lòng. Cả người gây cho người ta có cảm giác xinh xắn mỹ lệ. Trên khuôn mặt đẹp đẽ của thiếu nữ hiện ra ba phần tinh nghịch, cặp mắt to tròn lóe lên vẻ rực rỡ động người. Nơi lưng giắt theo một thanh đao ngắn, phối hợp với dáng vẻ càng thêm mỹ lệ.
Hoa Tinh nhìn thiếu nữ trong mắt có ý cười, khóe miệng phù hiện ra vẻ tà dị. Thân hình nhẹ nhàng di chuyển, Hoa Tinh xuất hiện sát sau lưng thiếu nữ, ánh mắt chăm chú nhìn mỹ đồn đang khe khẽ đu đưa, hắn nghĩ rằng nếu túm lấy mà mân mê trong tay, nhất định mỹ diệu vô bì.
Hoa Tinh vượt lên đi song song với thiếu nữ, thiếu nữ rất nhanh đã phát hiện ra Hoa Tinh, trong mắt thoáng qua một tia sáng kỳ lạ, tựa hồ bị phong thái tuyệt thế của Hoa Tinh làm mê say. Hoa Tinh nhìn thiếu nữ, nhẹ giọng nói: "Cô nương cũng đi Lê viên phải không?"
Lục y thiếu nữ nhìn hắn, mỉm cười nói: "Phải rồi, còn ngươi, cũng đến đó phải không?" Hoa Tinh bị nụ cười của nàng làm cho ngây ngốc, trong mắt lộ ra thần sắc ái mộ.
Kỳ thực nếu nói đến vẻ mỹ lệ, so sánh thiếu nữ trước mặt với ba người Trầm Ngọc Thanh thì vẫn còn một đoạn khoảng cách. Có điều thiếu nữ này cũng rất đẹp, tìm trong thiên hạ cũng không có nhiều mỹ nữ như thế. Đặc biệt là dáng cười của nàng, có trọn vẹn vẻ xinh xắn đáng yêu của thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, vô cùng dụ người. Đây chính là cái khác với ba nữ tử kia, đó gọi là cái gì không giành được mới là đồ tốt nhất, nam nhân nào cũng như thế, đó là chính là bản tính của nam nhân.
Thiếu nữ thấy ánh mắt ái mộ của Hoa Tinh, trong lòng cũng có chút đắc ý, dường như cảm thấy kiêu hãnh về sự mỹ lệ của mình. Hoa Tinh nhìn thiếu nữ nói: "Chính là giống như cô nương, ta cũng tới đó. Ta vẫn đang nghĩ một người đi thì rất tịch mịch, ngay cả người trò chuyện cũng không có. Không ngờ gặp được một tiên nữ đẹp như tiên trên trời thế này, bất giác không tự chủ được mà đến hỏi thăm cô nương, có thể kết bạn cùng đi được không?"
Lục y thiếu nữ thấy Hoa Tinh hình dung mình đẹp như thiên tiên, trong lòng tự cao hứng. Nhìn vẻ mặt anh tuấn vô bì của hắn, trong lòng đột nhiên nổi lên ý nghĩ kỳ lạ, khuôn mặt bất giác đỏ hồng khẽ nói: "Hay lắm ta cũng chỉ một người, có ngươi cùng đi cũng có thể nói chuyện, ta gọi là Mai Hương, còn ngươi?" Nói xong giương cặp mắt xinh đẹp nhìn Hoa Tinh.
Hoa Tinh nghe danh tự của nàng trong lòng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, không ngờ thiếu nữ trước mặt mình lại là đại mỹ nhân xếp thứ mười một trên Bách Hoa Phổ lần này, Mai Côi Đao Mai Hương. Thực là quá tốt, Hoa Tinh thầm nhủ: "Nhân nhi này xinh đẹp như thế, ta đã có duyên gặp gỡ, vậy thì phải truy nàng vào tay, há có thể để tiện nghi cho người khác sao. Hắc hắc."
Hoa Tinh nhẹ nhàng nói: "Ta tính Hoa, Hoa trong Hoa Sơn, đan danh một chữ Tinh, Tinh trong tinh quang xán lạn. Rất vui khi hôm nay có thể quen được đại mỹ nhân trên Bách Hoa Phổ, thực là tam sinh hữu hạnh." Nói xong nhìn nàng, ánh mắt chứa ý cười dụ hoặc, không giấu tình cảm ái mộ chút nào. Thấy trên mặt Mai Hương nổi lên một đám mây hồng.
Mai Hương tránh né ánh mắt trần trụi của hắn, trong lòng vừa thẹn vừa mừng, khẽ nói: "Danh tự Hoa Tinh này nghe rất hay, bọn ta cứ vừa đi vừa nói nhé."
Hoa Tinh coi biểu tình của nàng, nét cười trên mặt càng đậm. Hai người cùng nhau đi trong đoàn người, bất thường lại nghe thấy trận trận tiếng cười của Mai Hương, xem ra hai người rất vui vẻ. Do cùng đi với Mai Hương nên Hoa Tinh rất nhanh trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, đáng tiếc người hâm mộ ít mà ghen tỵ thì nhiều. Hoa Tinh tự nhiên hiểu được tâm lý của số người đó, trên mặt lộ ra vẻ cười nhạt, trong mắt hiện ra ba phần đắc ý, khiêu khích nhìn bọn họ.
Gần giờ ngọ Hoa Tinh và Mai Hương cùng mọi người đã đến Lê viên. Chỉ thấy xung quanh Lê viên đã đứng đầy người quan sát, toàn là người trong võ lâm, lên tới hàng trăm người. Mà cả Lê viên trong biển lửa đã hóa thành đống tro tàn rồi, một vùng Lê viên rộng lớn bày ra hàng trăm cỗ thi thể, hiển nhiên là sau khi phát hiện người ta liền kéo số thi thể này ra đây.
Tiếng bàn luận của vòng người xung quanh không dứt, tất cả đều phân vân. Hoa Tinh và Mai Hương từ trong đoàn người xô đẩy tiến ra, do đông người nên phí không ít sức lực. Hoa Tinh nhân cơ hội lại nắm lấy tiểu thủ trắng trẻo mềm mại của Mai Hương, kéo nàng luồn về phía trước. Mai Hương bị Hoa Tinh nắm chặt bàn tay trong lòng có chút e thẹn, lại có chút kinh hỉ, nhẹ nhàng cựa khẽ, lại bị hắn nắm càng chặt, gương mặt nàng liền hiện ra vẻ hơi ửng hồng.
Hoa Tinh nhẹ nhàng nắm tiểu thủ nhu nhuyễn đứng đằng trước đoàn người, ngậm cười nhìn nàng một cái rồi quay lại nhìn số thi thể đó. Mai hương trời sinh tính cách sảng khoái, nhưng kết cuộc lần đầu bị một nam nhân nắm tay, trong lòng khó tránh khỏi thẹn thùng, lại thêm người đó là thiếu niên khôi ngô anh tuấn vô bì, trong lòng nàng cũng có vẻ động tâm với hắn, cho nên lúc này càng mừng thẹn lẫn lộn. Thấy ánh mắt hắn nhìn lại, không nhịn được khe khẽ cúi đầu không dám đối diện cặp mắt nồng nhiệt của hắn.
Hoa Tinh tĩnh lặng nhìn đám thi thể, trong lòng bất giác nổi lên hình bóng của Hồng y nữ tử đã thấy hôm qua. Nàng thực rất đẹp, thành thục mà lại có vẻ cao quý, khiến người ta có cảm giác mãnh liệt muốn chinh phục nàng, không thể khống chế con tim.
Mai Hương muốn rút tay lại tránh cảnh bị nhiều người nhìn mình, rõ ràng là không tự chủ được. Đáng tiếc Hoa Tinh nắm tay nàng rất chặt, tựa hồ không muốn bỏ tay nàng ra. Hoa Tinh quay lại nhìn nàng hàm tiếu nói: "Không quen phải không? Ở đây nhiều người, ta sợ đến khi bọn ta đi tản ra tìm không được nàng, bởi vậy dắt nàng đi vẫn tốt hơn." Nói xong cặp mắt kiên cố khóa chặt ánh mặt nàng.
Nhìn ánh mắt của hắn, Mai Hương căn cứ vào trực giác của nữ nhân thì biết được trong lòng Hoa Tinh muốn có mình. Trong tim tức thì có chút kinh hỉ, lại có chút mơ hồ. Xuất ra sự tự tôn của một nữ hài, Mai Hương nhè nhẹ cúi đầu tránh ánh mắt của hắn. Lại cảm thấy đột nhiên hắn dùng lực nắm tay mình một cái, tựa hồ đang hỏi dò điều gì, nghĩ đến đây tức thì trên mặt liền nổi lên đám mây hồng dày đặc, cực kỳ dụ người. Thầm nói: "Hư hỏng, hư hỏng, hư hỏng. Đáng đánh,"
Thanh âm của Mai Hương cực nhỏ, người đứng cạnh nàng căn bản không thể nghe thấy, nhưng Hoa Tinh lại nghe rõ rõ ràng ràng, trên mặt liền lộ ra nụ cười kỳ dị, trong lòng đắc ý không thể tả.
Đứng trước đoàn người, hai người Hoa Tinh và Mai hương tay nắm tay nhìn kỹ số thi thể, trong lòng mỗi người tự phỏng đoán sự việc xảy ra tối qua. Theo lời bàn luận của những người chung quanh, ẩn ước tối qua vây công Lê viên có bảy đội nhân mã. Hiển nhiên đều đến vì Tỵ Thủy Châu, chỉ không biết là kết quả cuối cùng như thế nào.
Coi một hồi, Hoa Tinh dắt Mai Hương gạt đoàn người ra rời khỏi nơi đó. Đi khỏi không xa Mai Hương vội vàng rút tay lại. Chỉ thấy tiểu thủ hồng hồng, hiển nhiên duyên cớ là vì bị Hoa Tinh nắm lâu. Liếc Hoa Tinh, Mai Hương đỏ mặt, khẽ nói: "Hoại đản (3), ngươi chiếm tiện nghi của người ta. Cái đồ sắc lang, không lý gì tới ngươi nữa." Nói xong triển khai khinh công, bóng người màu lục bắn thẳng ra ngoài mười trượng mà đi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Hoa Tinh nhìn thân ảnh động người của nàng, nghĩ đến nụ cười kiều mỹ tinh nghịch thì trên mặt lộ ra ý cười tự mãn, thân hình liền đuổi theo bóng người kiều mỹ đó. Ngay sau đó trên đường truyền lại thanh âm ngọt ngào của Mai Hương và tiếng cười đắc ý của Hoa Tinh.
Trong một khu rừng rập rạp, bốn bóng người đang chầm chậm tiến bước, người đi đầu là Tiền Phong chủ nhân của Lê viên, ba người bên cạnh chính là Huyết Phù Dung Trần Lan và Trương Hoa, Triệu Lâm. Trần Lan đang đỡ trượng phu, Ý cười kiêu hãnh tự hào trên mặt đã không còn nữa, thay vào đó là một chút ưu thương nhàn nhạt và ý hận dày đặc. Hận những tên vô sỉ đã cướp đoạt rồi hủy đi gia viên của bọn nàng, giết đi người thân của bọn nàng. Để đến bây giờ chỉ còn lại bốn người bọn nàng.
Nơi xa một hắc ảnh lặng lẽ đuổi theo ở phía sau bốn người, nhưng bốn người không hề phát hiện ra. Tựa hồ đã mệt, Tiền Phong kiếm một hòn đá ngồi xuống. Nhìn thê tử yêu mến và hai thủ hạ trung thành, vẻ mặt y lộ ra một chút bất lực và thương tang, y than dài: "Không tưởng được mặc dù bọn ta có được Tỵ Thủy Châu lại rơi vào cảnh nhà tan người mất, thực là ông trời bất công mà. Hiện tại bọn ta chỉ có thể cầu cho tránh khỏi kiếp nạn lần này, đợi qua đoạn thời gian nữa, sau khi gió yên bể lặng, rồi mới nghĩ đến biện pháp đi thu lấy vật đó, vì người đã chết mà báo thù."
Trần Lan dịu dàng nói: "Hiện tại bọn ta đi theo hướng này, e rằng không bao lâu thì bị người ta truy đến, bây giờ võ lâm thiên hạ đều biết Tỵ Thủy Châu ở trong tay bọn ta, sợ rằng bọn ta rất khó trốn thoát rồi, thiếp nghĩ hay là bọn ta chia ra hai đường thì tốt hơn, Phong ca chàng thấy sao?"
Tiền Phong nói: "Cái này ta cũng nghĩ qua, nếu muốn chia hai đường thì bọn ta cần phải tách ra, nếu không thì không có nửa điểm ý nghĩa, hiện tại ở vào hoàn cảnh này cũng đành phải làm như thế. Lan muội, nàng và Trương Hoa nhanh chóng đi về hướng đông, đến thành Trường An trước, ta và Triệu Lâm chuyển hướng tây bắc."
Trần Lan nhìn trượng phu dịu dàng nói: "Chàng phải cẩn thận bảo trọng thân thể, hết thảy vì sinh mạng là chính, đừng quên vẫn còn có thiếp." Trong mắt chảy ra hai hàng lệ thủy.
Tiền Phong cũng không nỡ, nói: "Ta sẽ cẩn thận, trên đường nàng cũng phải thận trọng, tốt nhất là biến đổi dung mạo để tránh khỏi ma phiền, bọn ta sẽ có ngày gặp lại, đi mau lên."
Khó tương kiến, dễ tương biệt. Ai biết hai người lần này chia tay lại trở thành vĩnh tuyệt, như quả nói là biết được, liệu bọn họ có chia tay hay không? Có lẽ sẽ không nhỉ.
Nhìn Trần Lan đi xa, trong mắt Tiền Phong rơi hai dòng lệ, thầm nhủ: "Lan muội bảo trọng, hy vọng bọn ta vẫn có thể gặp nhau, đừng trách ta, ta cũng là bất đắc dĩ." Dắt theo Triệu Lâm, hai người quay về hướng tây nam mà đi. Là tây nam mà không phải là tây bắc, coi bộ hắn đã vì mình, thê tử thương yêu nhất với mình cũng vứt đi rồi.
Bóng người nơi xa nhìn bốn người chia ra hai đường, một đông một tây, trong mắt lấy làm kinh động, dường như lưỡng lự một lát, cuối cùng đi về hướng Tiền Phong. Người này là người nào? Tại sao lặng lẽ theo sau Tiền Phong mà không xuất thủ cướp đoạt Tỵ Thủy Châu ư? Câu đố, câu đố khó giải.
Lại nói hai người Huyết Phù Dung Trần Lan và Trương Hoa trên đường đi về hướng tây, bí mật giấu kín hành tung, khi trời tối thì đến một tòa phá miếu. Hai người lấy lương khô mang trên người ra tự ăn, cả hai sắc mặt đều trầm trọng.
Qua một hồi chỉ nghe Trần Lan than thở: "Trương đại ca, thực không ngờ lần này ra ngoài vốn là vô cùng thuận lợi. Đã có được Tỵ Thủy Châu rất dễ dàng, nhưng ai có ngờ tin tức bị tiết lộ như thế, bỡn cợt đến mức bây giờ nhà tan người chết, trốn chạy khắp nơi. Hiện tại cả võ lâm Trung Nguyên đều truy tìm nơi hạ lạc của bọn ta, bọn ta nên đi về đâu?" Nét mặt đầy vẻ lo lắng.
Trương Hoa trầm giọng đáp: "Thiếu phu nhân, cái này bọn ta ai cũng không biết được, trên đường bọn ta đã tương đối cẩn thận rồi, đáng tiếc, ôi. Sắp tới bọn ta chỉ có thể đến Trường An trước, ẩn giấu hành tung. Đó gọi là đại ẩn thì giấu mình chốn đông người, tiểu ẩn thì ở nơi ít người là vậy. Hy vọng bọn ta tạm thời có thể tránh được những người truy tìm kia."
Trần Lan thở dài: "E rằng không dễ đâu. Có điều cũng đành đi một bước tính một bước, chỉ hy vọng Phong ca có thể bình an trên đường."
Trời bắt đầu tối, Trương Hoa đi kiếm ít củi nổi lửa lên. Hắn lặng lẽ ngồi cạnh đống lửa, Trần Lan đang nhớ lại việc xảy ra hôm nay, trong lòng có chút khó chịu. Dĩ vãng cả nhà kỳ thực rất tốt, phu thê hai người tương thân tương ái, yên bình mà lại hạnh phúc; Đáng tiếc nửa năm trước, Tiền Phong vô ý lấy được từ một người chết một bức tàng trân đồ, chàng một lòng muốn lấy Tỵ Thủy Châu để rồi từ đó kiếm được vật mà võ lâm lưu truyền hàng trăm năm nay, không đoái hoài đến sự khuyến cáo của mình ngoan cố hành động. Kết cuộc châu thì lấy được, nhưng lại rơi vào cảnh gia phá nhân vong, có đáng giá không? Có lẽ … hỡi ôi!
Trương Hoa lặng lẽ ngồi một bên, nhìn thiếu phu nhân mỹ lệ này trong lòng không nhịn được thở dài. Nói lời thực, Trương Hoa nghĩ rằng Tiền Phong không hợp với Trần Lan, tịnh không phải là nói về tướng mạo của Tiền Phong mà là trái tim của hắn, kỳ thực là không hợp với Trần Lan.
Trần Lan mỹ lệ thiện lương, ẩn giấu khí chất cao quý, không có nhiều nữ tử như thế, càng khó kiếm được một thê tử như nàng, đáng tiếc thiện lương chất phác quá. Đối với Tiền Phong trong lòng nàng chưa từng có nửa điểm hoài nghi. Hẳn nàng không biết được Tiền Phong kỳ thực có rất nhiều việc đều dối lừa nàng, hắn không yêu nàng như biểu hiện bên ngoài. Trương Hoa theo Tiền Phong đã hơn mười năm rồi, biết rõ hắn là một tên tiểu nhân, biểu hiện bên ngoài đầy chính nghĩa, nhưng bên trong thực là mười phần tiểu nhân, có điều hắn không bao giờ hiển lộ trước mặt Trần Lan mà thôi.
Trương Hoa than nhẹ: "Thiếu phu nhân, sau tối nay, bọn ta có thể không còn mạng sống, ai cũng không biết rõ. Trương Hoa có một câu nói, hy vọng thiếu phu nhân ghi nhớ trong lòng. Nếu có một ngày, phu nhân phát giác ra rất nhiều sự tình đã quen thuộc nay trở thành bỡ ngỡ, hãy vì bản thân mình là chính, nghĩ ra cách để sống cho tốt, đi tìm kiếm vùng đất của riêng mình. Không cần phải suy nghĩ quá nhiều, nếu không sẽ khiến mình thương tâm. Hy vọng phu nhân nhớ kỹ, ta có thể nói đến đây thôi, chẳng cần hỏi ý tứ đâu, đến một ngày có lẽ phu nhân sẽ hiểu được mong muốn của ta."
Trần Lan nhìn hắn, cảm thụ thâm sâu được sự chân thành trong mắt hắn. Mặc dù không giải thích nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng gật đầu nói: "Đa tạ Trương đại ca, ta sẽ nhớ kỹ trong lòng." Nói xong đứng dậy đi đến cửa phá miếu, lặng lẽ nhìn về phương xa.
Trương Hoa khẽ thở dài, nhìn thân ảnh hồng sắc đó, mỹ lệ biết bao, đáng tiếc có người lại không biết quý trọng.
Ánh lửa sáng rực, tĩnh lặng chiếu trên màu áo đỏ, vô cùng mỹ lệ. Từ xa nhìn lại, tưởng là một đóa huyết sắc phù dung đang nở rộ trong đêm, yên lặng nở hoa, làm cho cảnh đêm càng thêm phần mỹ lệ.
Phá miếu hoang lương, huyết sắc phù dung, gió nhẹ trăng sáng, bao nhiêu ưu sầu. Dưới sao trời, lệ chảy dài, giọt nào ái, giọt nào đau, sầu nào gửi gió đông. Chờ ngày mai, gió lại nổi, giọt tình giọt ý, tỉnh dậy héo mòn, chỉ vì hồng nhan lệ chảy cạn, chẳng thể quay đầu.
(1). Một dặm = 500 âm (2). Một tấc = 10 phân. (3). Hoại đản: đồ tồi, khốn nạn. Ý ở đây là chửi yêu
Một ngày mới vừa bắt đầu, lúc Hoa Tinh đang ăn sáng nghe được một tin tức khiến hắn kinh ngạc. Vào buổi tối hôm qua, Lệ viên cách mấy chục dặm (1) trong một đêm đã bị hủy diệt, toàn viên trên dưới tổng cộng phát hiện ra gần trăm thi thể, những người ấy lai lịch hết sức tạp nham, kiểu nào cũng có. Còn hai người chủ nhân của Lê viên là phu thê Tiền Phong lại không rõ tung tích, không biết đi về đâu. Đáo để là trốn đi, hay là bị bắt rồi, ai cũng không biết được, nhiều lời nói còn phân vân.
Hoa Tinh ra khỏi tiểu trấn tiếp tục đi về Trường An. Đã không xem được cảnh náo nhiệt, vậy cứ đi lo việc quan trọng của mình, chỉ đáng tiếc không biết Huyết Phù Dung Trần Lan thế nào rồi, nếu mà chết thì thực là tiếc cho vẻ mỹ lệ của nàng.
Do Lê viên xảy ra chuyện, nên trên đại đạo có rất nhiều nhân sĩ võ lâm đi lại, hiển nhiên đều là muốn đi thẩm tra tin tức. Hoa Tinh cũng đi theo đại đội nhân mã, trên đường hắn phát hiện một nữ nhân, tức thì ánh mắt bị thiếu nữ này hấp dẫn ngay.
Đó là một thiếu nữ trên dưới hai mươi tuổi, toàn thân áo lục, tỏ ra hết sức tươi mát, nơi eo là thắt lưng màu trắng rộng chừng một tấc (2), bày ra đường cong động lòng người. Hai tòa ngọc phong cao cao thẳng đứng, đường nét uốn lượn uyển chuyển mềm mại ôm lấy eo lưng nhỏ nhắn xinh đẹp, ngọc đồn phía dưới vểnh lên kiêu hãnh, khiến người say lòng. Cả người gây cho người ta có cảm giác xinh xắn mỹ lệ. Trên khuôn mặt đẹp đẽ của thiếu nữ hiện ra ba phần tinh nghịch, cặp mắt to tròn lóe lên vẻ rực rỡ động người. Nơi lưng giắt theo một thanh đao ngắn, phối hợp với dáng vẻ càng thêm mỹ lệ.
Hoa Tinh nhìn thiếu nữ trong mắt có ý cười, khóe miệng phù hiện ra vẻ tà dị. Thân hình nhẹ nhàng di chuyển, Hoa Tinh xuất hiện sát sau lưng thiếu nữ, ánh mắt chăm chú nhìn mỹ đồn đang khe khẽ đu đưa, hắn nghĩ rằng nếu túm lấy mà mân mê trong tay, nhất định mỹ diệu vô bì.
Hoa Tinh vượt lên đi song song với thiếu nữ, thiếu nữ rất nhanh đã phát hiện ra Hoa Tinh, trong mắt thoáng qua một tia sáng kỳ lạ, tựa hồ bị phong thái tuyệt thế của Hoa Tinh làm mê say. Hoa Tinh nhìn thiếu nữ, nhẹ giọng nói: "Cô nương cũng đi Lê viên phải không?"
Lục y thiếu nữ nhìn hắn, mỉm cười nói: "Phải rồi, còn ngươi, cũng đến đó phải không?" Hoa Tinh bị nụ cười của nàng làm cho ngây ngốc, trong mắt lộ ra thần sắc ái mộ.
Kỳ thực nếu nói đến vẻ mỹ lệ, so sánh thiếu nữ trước mặt với ba người Trầm Ngọc Thanh thì vẫn còn một đoạn khoảng cách. Có điều thiếu nữ này cũng rất đẹp, tìm trong thiên hạ cũng không có nhiều mỹ nữ như thế. Đặc biệt là dáng cười của nàng, có trọn vẹn vẻ xinh xắn đáng yêu của thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, vô cùng dụ người. Đây chính là cái khác với ba nữ tử kia, đó gọi là cái gì không giành được mới là đồ tốt nhất, nam nhân nào cũng như thế, đó là chính là bản tính của nam nhân.
Thiếu nữ thấy ánh mắt ái mộ của Hoa Tinh, trong lòng cũng có chút đắc ý, dường như cảm thấy kiêu hãnh về sự mỹ lệ của mình. Hoa Tinh nhìn thiếu nữ nói: "Chính là giống như cô nương, ta cũng tới đó. Ta vẫn đang nghĩ một người đi thì rất tịch mịch, ngay cả người trò chuyện cũng không có. Không ngờ gặp được một tiên nữ đẹp như tiên trên trời thế này, bất giác không tự chủ được mà đến hỏi thăm cô nương, có thể kết bạn cùng đi được không?"
Lục y thiếu nữ thấy Hoa Tinh hình dung mình đẹp như thiên tiên, trong lòng tự cao hứng. Nhìn vẻ mặt anh tuấn vô bì của hắn, trong lòng đột nhiên nổi lên ý nghĩ kỳ lạ, khuôn mặt bất giác đỏ hồng khẽ nói: "Hay lắm ta cũng chỉ một người, có ngươi cùng đi cũng có thể nói chuyện, ta gọi là Mai Hương, còn ngươi?" Nói xong giương cặp mắt xinh đẹp nhìn Hoa Tinh.
Hoa Tinh nghe danh tự của nàng trong lòng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, không ngờ thiếu nữ trước mặt mình lại là đại mỹ nhân xếp thứ mười một trên Bách Hoa Phổ lần này, Mai Côi Đao Mai Hương. Thực là quá tốt, Hoa Tinh thầm nhủ: "Nhân nhi này xinh đẹp như thế, ta đã có duyên gặp gỡ, vậy thì phải truy nàng vào tay, há có thể để tiện nghi cho người khác sao. Hắc hắc."
Hoa Tinh nhẹ nhàng nói: "Ta tính Hoa, Hoa trong Hoa Sơn, đan danh một chữ Tinh, Tinh trong tinh quang xán lạn. Rất vui khi hôm nay có thể quen được đại mỹ nhân trên Bách Hoa Phổ, thực là tam sinh hữu hạnh." Nói xong nhìn nàng, ánh mắt chứa ý cười dụ hoặc, không giấu tình cảm ái mộ chút nào. Thấy trên mặt Mai Hương nổi lên một đám mây hồng.Mai Hương tránh né ánh mắt trần trụi của hắn, trong lòng vừa thẹn vừa mừng, khẽ nói: "Danh tự Hoa Tinh này nghe rất hay, bọn ta cứ vừa đi vừa nói nhé."
Hoa Tinh coi biểu tình của nàng, nét cười trên mặt càng đậm. Hai người cùng nhau đi trong đoàn người, bất thường lại nghe thấy trận trận tiếng cười của Mai Hương, xem ra hai người rất vui vẻ. Do cùng đi với Mai Hương nên Hoa Tinh rất nhanh trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, đáng tiếc người hâm mộ ít mà ghen tỵ thì nhiều. Hoa Tinh tự nhiên hiểu được tâm lý của số người đó, trên mặt lộ ra vẻ cười nhạt, trong mắt hiện ra ba phần đắc ý, khiêu khích nhìn bọn họ.
Gần giờ ngọ Hoa Tinh và Mai Hương cùng mọi người đã đến Lê viên. Chỉ thấy xung quanh Lê viên đã đứng đầy người quan sát, toàn là người trong võ lâm, lên tới hàng trăm người. Mà cả Lê viên trong biển lửa đã hóa thành đống tro tàn rồi, một vùng Lê viên rộng lớn bày ra hàng trăm cỗ thi thể, hiển nhiên là sau khi phát hiện người ta liền kéo số thi thể này ra đây.
Tiếng bàn luận của vòng người xung quanh không dứt, tất cả đều phân vân. Hoa Tinh và Mai Hương từ trong đoàn người xô đẩy tiến ra, do đông người nên phí không ít sức lực. Hoa Tinh nhân cơ hội lại nắm lấy tiểu thủ trắng trẻo mềm mại của Mai Hương, kéo nàng luồn về phía trước. Mai Hương bị Hoa Tinh nắm chặt bàn tay trong lòng có chút e thẹn, lại có chút kinh hỉ, nhẹ nhàng cựa khẽ, lại bị hắn nắm càng chặt, gương mặt nàng liền hiện ra vẻ hơi ửng hồng.
Hoa Tinh nhẹ nhàng nắm tiểu thủ nhu nhuyễn đứng đằng trước đoàn người, ngậm cười nhìn nàng một cái rồi quay lại nhìn số thi thể đó. Mai hương trời sinh tính cách sảng khoái, nhưng kết cuộc lần đầu bị một nam nhân nắm tay, trong lòng khó tránh khỏi thẹn thùng, lại thêm người đó là thiếu niên khôi ngô anh tuấn vô bì, trong lòng nàng cũng có vẻ động tâm với hắn, cho nên lúc này càng mừng thẹn lẫn lộn. Thấy ánh mắt hắn nhìn lại, không nhịn được khe khẽ cúi đầu không dám đối diện cặp mắt nồng nhiệt của hắn.
Hoa Tinh tĩnh lặng nhìn đám thi thể, trong lòng bất giác nổi lên hình bóng của Hồng y nữ tử đã thấy hôm qua. Nàng thực rất đẹp, thành thục mà lại có vẻ cao quý, khiến người ta có cảm giác mãnh liệt muốn chinh phục nàng, không thể khống chế con tim.
Mai Hương muốn rút tay lại tránh cảnh bị nhiều người nhìn mình, rõ ràng là không tự chủ được. Đáng tiếc Hoa Tinh nắm tay nàng rất chặt, tựa hồ không muốn bỏ tay nàng ra. Hoa Tinh quay lại nhìn nàng hàm tiếu nói: "Không quen phải không? Ở đây nhiều người, ta sợ đến khi bọn ta đi tản ra tìm không được nàng, bởi vậy dắt nàng đi vẫn tốt hơn." Nói xong cặp mắt kiên cố khóa chặt ánh mặt nàng.
Nhìn ánh mắt của hắn, Mai Hương căn cứ vào trực giác của nữ nhân thì biết được trong lòng Hoa Tinh muốn có mình. Trong tim tức thì có chút kinh hỉ, lại có chút mơ hồ. Xuất ra sự tự tôn của một nữ hài, Mai Hương nhè nhẹ cúi đầu tránh ánh mắt của hắn. Lại cảm thấy đột nhiên hắn dùng lực nắm tay mình một cái, tựa hồ đang hỏi dò điều gì, nghĩ đến đây tức thì trên mặt liền nổi lên đám mây hồng dày đặc, cực kỳ dụ người. Thầm nói: "Hư hỏng, hư hỏng, hư hỏng. Đáng đánh,"
Thanh âm của Mai Hương cực nhỏ, người đứng cạnh nàng căn bản không thể nghe thấy, nhưng Hoa Tinh lại nghe rõ rõ ràng ràng, trên mặt liền lộ ra nụ cười kỳ dị, trong lòng đắc ý không thể tả.
Đứng trước đoàn người, hai người Hoa Tinh và Mai hương tay nắm tay nhìn kỹ số thi thể, trong lòng mỗi người tự phỏng đoán sự việc xảy ra tối qua. Theo lời bàn luận của những người chung quanh, ẩn ước tối qua vây công Lê viên có bảy đội nhân mã. Hiển nhiên đều đến vì Tỵ Thủy Châu, chỉ không biết là kết quả cuối cùng như thế nào.
Coi một hồi, Hoa Tinh dắt Mai Hương gạt đoàn người ra rời khỏi nơi đó. Đi khỏi không xa Mai Hương vội vàng rút tay lại. Chỉ thấy tiểu thủ hồng hồng, hiển nhiên duyên cớ là vì bị Hoa Tinh nắm lâu. Liếc Hoa Tinh, Mai Hương đỏ mặt, khẽ nói: "Hoại đản (3), ngươi chiếm tiện nghi của người ta. Cái đồ sắc lang, không lý gì tới ngươi nữa." Nói xong triển khai khinh công, bóng người màu lục bắn thẳng ra ngoài mười trượng mà đi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Hoa Tinh nhìn thân ảnh động người của nàng, nghĩ đến nụ cười kiều mỹ tinh nghịch thì trên mặt lộ ra ý cười tự mãn, thân hình liền đuổi theo bóng người kiều mỹ đó. Ngay sau đó trên đường truyền lại thanh âm ngọt ngào của Mai Hương và tiếng cười đắc ý của Hoa Tinh.
Trong một khu rừng rập rạp, bốn bóng người đang chầm chậm tiến bước, người đi đầu là Tiền Phong chủ nhân của Lê viên, ba người bên cạnh chính là Huyết Phù Dung Trần Lan và Trương Hoa, Triệu Lâm. Trần Lan đang đỡ trượng phu, Ý cười kiêu hãnh tự hào trên mặt đã không còn nữa, thay vào đó là một chút ưu thương nhàn nhạt và ý hận dày đặc. Hận những tên vô sỉ đã cướp đoạt rồi hủy đi gia viên của bọn nàng, giết đi người thân của bọn nàng. Để đến bây giờ chỉ còn lại bốn người bọn nàng.
Nơi xa một hắc ảnh lặng lẽ đuổi theo ở phía sau bốn người, nhưng bốn người không hề phát hiện ra. Tựa hồ đã mệt, Tiền Phong kiếm một hòn đá ngồi xuống. Nhìn thê tử yêu mến và hai thủ hạ trung thành, vẻ mặt y lộ ra một chút bất lực và thương tang, y than dài: "Không tưởng được mặc dù bọn ta có được Tỵ Thủy Châu lại rơi vào cảnh nhà tan người mất, thực là ông trời bất công mà. Hiện tại bọn ta chỉ có thể cầu cho tránh khỏi kiếp nạn lần này, đợi qua đoạn thời gian nữa, sau khi gió yên bể lặng, rồi mới nghĩ đến biện pháp đi thu lấy vật đó, vì người đã chết mà báo thù."
Trần Lan dịu dàng nói: "Hiện tại bọn ta đi theo hướng này, e rằng không bao lâu thì bị người ta truy đến, bây giờ võ lâm thiên hạ đều biết Tỵ Thủy Châu ở trong tay bọn ta, sợ rằng bọn ta rất khó trốn thoát rồi, thiếp nghĩ hay là bọn ta chia ra hai đường thì tốt hơn, Phong ca chàng thấy sao?"
Tiền Phong nói: "Cái này ta cũng nghĩ qua, nếu muốn chia hai đường thì bọn ta cần phải tách ra, nếu không thì không có nửa điểm ý nghĩa, hiện tại ở vào hoàn cảnh này cũng đành phải làm như thế. Lan muội, nàng và Trương Hoa nhanh chóng đi về hướng đông, đến thành Trường An trước, ta và Triệu Lâm chuyển hướng tây bắc."
Trần Lan nhìn trượng phu dịu dàng nói: "Chàng phải cẩn thận bảo trọng thân thể, hết thảy vì sinh mạng là chính, đừng quên vẫn còn có thiếp." Trong mắt chảy ra hai hàng lệ thủy.
Tiền Phong cũng không nỡ, nói: "Ta sẽ cẩn thận, trên đường nàng cũng phải thận trọng, tốt nhất là biến đổi dung mạo để tránh khỏi ma phiền, bọn ta sẽ có ngày gặp lại, đi mau lên."
Khó tương kiến, dễ tương biệt. Ai biết hai người lần này chia tay lại trở thành vĩnh tuyệt, như quả nói là biết được, liệu bọn họ có chia tay hay không? Có lẽ sẽ không nhỉ.
Nhìn Trần Lan đi xa, trong mắt Tiền Phong rơi hai dòng lệ, thầm nhủ: "Lan muội bảo trọng, hy vọng bọn ta vẫn có thể gặp nhau, đừng trách ta, ta cũng là bất đắc dĩ." Dắt theo Triệu Lâm, hai người quay về hướng tây nam mà đi. Là tây nam mà không phải là tây bắc, coi bộ hắn đã vì mình, thê tử thương yêu nhất với mình cũng vứt đi rồi.
Bóng người nơi xa nhìn bốn người chia ra hai đường, một đông một tây, trong mắt lấy làm kinh động, dường như lưỡng lự một lát, cuối cùng đi về hướng Tiền Phong. Người này là người nào? Tại sao lặng lẽ theo sau Tiền Phong mà không xuất thủ cướp đoạt Tỵ Thủy Châu ư? Câu đố, câu đố khó giải.
Lại nói hai người Huyết Phù Dung Trần Lan và Trương Hoa trên đường đi về hướng tây, bí mật giấu kín hành tung, khi trời tối thì đến một tòa phá miếu. Hai người lấy lương khô mang trên người ra tự ăn, cả hai sắc mặt đều trầm trọng.
Qua một hồi chỉ nghe Trần Lan than thở: "Trương đại ca, thực không ngờ lần này ra ngoài vốn là vô cùng thuận lợi. Đã có được Tỵ Thủy Châu rất dễ dàng, nhưng ai có ngờ tin tức bị tiết lộ như thế, bỡn cợt đến mức bây giờ nhà tan người chết, trốn chạy khắp nơi. Hiện tại cả võ lâm Trung Nguyên đều truy tìm nơi hạ lạc của bọn ta, bọn ta nên đi về đâu?" Nét mặt đầy vẻ lo lắng.
Trương Hoa trầm giọng đáp: "Thiếu phu nhân, cái này bọn ta ai cũng không biết được, trên đường bọn ta đã tương đối cẩn thận rồi, đáng tiếc, ôi. Sắp tới bọn ta chỉ có thể đến Trường An trước, ẩn giấu hành tung. Đó gọi là đại ẩn thì giấu mình chốn đông người, tiểu ẩn thì ở nơi ít người là vậy. Hy vọng bọn ta tạm thời có thể tránh được những người truy tìm kia."
Trần Lan thở dài: "E rằng không dễ đâu. Có điều cũng đành đi một bước tính một bước, chỉ hy vọng Phong ca có thể bình an trên đường."
Trời bắt đầu tối, Trương Hoa đi kiếm ít củi nổi lửa lên. Hắn lặng lẽ ngồi cạnh đống lửa, Trần Lan đang nhớ lại việc xảy ra hôm nay, trong lòng có chút khó chịu. Dĩ vãng cả nhà kỳ thực rất tốt, phu thê hai người tương thân tương ái, yên bình mà lại hạnh phúc; Đáng tiếc nửa năm trước, Tiền Phong vô ý lấy được từ một người chết một bức tàng trân đồ, chàng một lòng muốn lấy Tỵ Thủy Châu để rồi từ đó kiếm được vật mà võ lâm lưu truyền hàng trăm năm nay, không đoái hoài đến sự khuyến cáo của mình ngoan cố hành động. Kết cuộc châu thì lấy được, nhưng lại rơi vào cảnh gia phá nhân vong, có đáng giá không? Có lẽ … hỡi ôi!
Trương Hoa lặng lẽ ngồi một bên, nhìn thiếu phu nhân mỹ lệ này trong lòng không nhịn được thở dài. Nói lời thực, Trương Hoa nghĩ rằng Tiền Phong không hợp với Trần Lan, tịnh không phải là nói về tướng mạo của Tiền Phong mà là trái tim của hắn, kỳ thực là không hợp với Trần Lan.
Trần Lan mỹ lệ thiện lương, ẩn giấu khí chất cao quý, không có nhiều nữ tử như thế, càng khó kiếm được một thê tử như nàng, đáng tiếc thiện lương chất phác quá. Đối với Tiền Phong trong lòng nàng chưa từng có nửa điểm hoài nghi. Hẳn nàng không biết được Tiền Phong kỳ thực có rất nhiều việc đều dối lừa nàng, hắn không yêu nàng như biểu hiện bên ngoài. Trương Hoa theo Tiền Phong đã hơn mười năm rồi, biết rõ hắn là một tên tiểu nhân, biểu hiện bên ngoài đầy chính nghĩa, nhưng bên trong thực là mười phần tiểu nhân, có điều hắn không bao giờ hiển lộ trước mặt Trần Lan mà thôi.
Trương Hoa than nhẹ: "Thiếu phu nhân, sau tối nay, bọn ta có thể không còn mạng sống, ai cũng không biết rõ. Trương Hoa có một câu nói, hy vọng thiếu phu nhân ghi nhớ trong lòng. Nếu có một ngày, phu nhân phát giác ra rất nhiều sự tình đã quen thuộc nay trở thành bỡ ngỡ, hãy vì bản thân mình là chính, nghĩ ra cách để sống cho tốt, đi tìm kiếm vùng đất của riêng mình. Không cần phải suy nghĩ quá nhiều, nếu không sẽ khiến mình thương tâm. Hy vọng phu nhân nhớ kỹ, ta có thể nói đến đây thôi, chẳng cần hỏi ý tứ đâu, đến một ngày có lẽ phu nhân sẽ hiểu được mong muốn của ta."
Trần Lan nhìn hắn, cảm thụ thâm sâu được sự chân thành trong mắt hắn. Mặc dù không giải thích nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng gật đầu nói: "Đa tạ Trương đại ca, ta sẽ nhớ kỹ trong lòng." Nói xong đứng dậy đi đến cửa phá miếu, lặng lẽ nhìn về phương xa.
Trương Hoa khẽ thở dài, nhìn thân ảnh hồng sắc đó, mỹ lệ biết bao, đáng tiếc có người lại không biết quý trọng.
Ánh lửa sáng rực, tĩnh lặng chiếu trên màu áo đỏ, vô cùng mỹ lệ. Từ xa nhìn lại, tưởng là một đóa huyết sắc phù dung đang nở rộ trong đêm, yên lặng nở hoa, làm cho cảnh đêm càng thêm phần mỹ lệ.
Phá miếu hoang lương, huyết sắc phù dung, gió nhẹ trăng sáng, bao nhiêu ưu sầu. Dưới sao trời, lệ chảy dài, giọt nào ái, giọt nào đau, sầu nào gửi gió đông. Chờ ngày mai, gió lại nổi, giọt tình giọt ý, tỉnh dậy héo mòn, chỉ vì hồng nhan lệ chảy cạn, chẳng thể quay đầu.
(1). Một dặm = 500 âm (2). Một tấc = 10 phân. (3). Hoại đản: đồ tồi, khốn nạn. Ý ở đây là chửi yêu
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Một ngày mới vừa bắt đầu, lúc Hoa Tinh đang ăn sáng nghe được một tin tức khiến hắn kinh ngạc. Vào buổi tối hôm qua, Lệ viên cách mấy chục dặm (1) trong một đêm đã bị hủy diệt, toàn viên trên dưới tổng cộng phát hiện ra gần trăm thi thể, những người ấy lai lịch hết sức tạp nham, kiểu nào cũng có. Còn hai người chủ nhân của Lê viên là phu thê Tiền Phong lại không rõ tung tích, không biết đi về đâu. Đáo để là trốn đi, hay là bị bắt rồi, ai cũng không biết được, nhiều lời nói còn phân vân.
Hoa Tinh ra khỏi tiểu trấn tiếp tục đi về Trường An. Đã không xem được cảnh náo nhiệt, vậy cứ đi lo việc quan trọng của mình, chỉ đáng tiếc không biết Huyết Phù Dung Trần Lan thế nào rồi, nếu mà chết thì thực là tiếc cho vẻ mỹ lệ của nàng.
Do Lê viên xảy ra chuyện, nên trên đại đạo có rất nhiều nhân sĩ võ lâm đi lại, hiển nhiên đều là muốn đi thẩm tra tin tức. Hoa Tinh cũng đi theo đại đội nhân mã, trên đường hắn phát hiện một nữ nhân, tức thì ánh mắt bị thiếu nữ này hấp dẫn ngay.
Đó là một thiếu nữ trên dưới hai mươi tuổi, toàn thân áo lục, tỏ ra hết sức tươi mát, nơi eo là thắt lưng màu trắng rộng chừng một tấc (2), bày ra đường cong động lòng người. Hai tòa ngọc phong cao cao thẳng đứng, đường nét uốn lượn uyển chuyển mềm mại ôm lấy eo lưng nhỏ nhắn xinh đẹp, ngọc đồn phía dưới vểnh lên kiêu hãnh, khiến người say lòng. Cả người gây cho người ta có cảm giác xinh xắn mỹ lệ. Trên khuôn mặt đẹp đẽ của thiếu nữ hiện ra ba phần tinh nghịch, cặp mắt to tròn lóe lên vẻ rực rỡ động người. Nơi lưng giắt theo một thanh đao ngắn, phối hợp với dáng vẻ càng thêm mỹ lệ.
Hoa Tinh nhìn thiếu nữ trong mắt có ý cười, khóe miệng phù hiện ra vẻ tà dị. Thân hình nhẹ nhàng di chuyển, Hoa Tinh xuất hiện sát sau lưng thiếu nữ, ánh mắt chăm chú nhìn mỹ đồn đang khe khẽ đu đưa, hắn nghĩ rằng nếu túm lấy mà mân mê trong tay, nhất định mỹ diệu vô bì.
Hoa Tinh vượt lên đi song song với thiếu nữ, thiếu nữ rất nhanh đã phát hiện ra Hoa Tinh, trong mắt thoáng qua một tia sáng kỳ lạ, tựa hồ bị phong thái tuyệt thế của Hoa Tinh làm mê say. Hoa Tinh nhìn thiếu nữ, nhẹ giọng nói: "Cô nương cũng đi Lê viên phải không?"
Lục y thiếu nữ nhìn hắn, mỉm cười nói: "Phải rồi, còn ngươi, cũng đến đó phải không?" Hoa Tinh bị nụ cười của nàng làm cho ngây ngốc, trong mắt lộ ra thần sắc ái mộ.
Kỳ thực nếu nói đến vẻ mỹ lệ, so sánh thiếu nữ trước mặt với ba người Trầm Ngọc Thanh thì vẫn còn một đoạn khoảng cách. Có điều thiếu nữ này cũng rất đẹp, tìm trong thiên hạ cũng không có nhiều mỹ nữ như thế. Đặc biệt là dáng cười của nàng, có trọn vẹn vẻ xinh xắn đáng yêu của thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, vô cùng dụ người. Đây chính là cái khác với ba nữ tử kia, đó gọi là cái gì không giành được mới là đồ tốt nhất, nam nhân nào cũng như thế, đó là chính là bản tính của nam nhân.
Thiếu nữ thấy ánh mắt ái mộ của Hoa Tinh, trong lòng cũng có chút đắc ý, dường như cảm thấy kiêu hãnh về sự mỹ lệ của mình. Hoa Tinh nhìn thiếu nữ nói: "Chính là giống như cô nương, ta cũng tới đó. Ta vẫn đang nghĩ một người đi thì rất tịch mịch, ngay cả người trò chuyện cũng không có. Không ngờ gặp được một tiên nữ đẹp như tiên trên trời thế này, bất giác không tự chủ được mà đến hỏi thăm cô nương, có thể kết bạn cùng đi được không?"
Lục y thiếu nữ thấy Hoa Tinh hình dung mình đẹp như thiên tiên, trong lòng tự cao hứng. Nhìn vẻ mặt anh tuấn vô bì của hắn, trong lòng đột nhiên nổi lên ý nghĩ kỳ lạ, khuôn mặt bất giác đỏ hồng khẽ nói: "Hay lắm ta cũng chỉ một người, có ngươi cùng đi cũng có thể nói chuyện, ta gọi là Mai Hương, còn ngươi?" Nói xong giương cặp mắt xinh đẹp nhìn Hoa Tinh.
Hoa Tinh nghe danh tự của nàng trong lòng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, không ngờ thiếu nữ trước mặt mình lại là đại mỹ nhân xếp thứ mười một trên Bách Hoa Phổ lần này, Mai Côi Đao Mai Hương. Thực là quá tốt, Hoa Tinh thầm nhủ: "Nhân nhi này xinh đẹp như thế, ta đã có duyên gặp gỡ, vậy thì phải truy nàng vào tay, há có thể để tiện nghi cho người khác sao. Hắc hắc."
Hoa Tinh nhẹ nhàng nói: "Ta tính Hoa, Hoa trong Hoa Sơn, đan danh một chữ Tinh, Tinh trong tinh quang xán lạn. Rất vui khi hôm nay có thể quen được đại mỹ nhân trên Bách Hoa Phổ, thực là tam sinh hữu hạnh." Nói xong nhìn nàng, ánh mắt chứa ý cười dụ hoặc, không giấu tình cảm ái mộ chút nào. Thấy trên mặt Mai Hương nổi lên một đám mây hồng.
Mai Hương tránh né ánh mắt trần trụi của hắn, trong lòng vừa thẹn vừa mừng, khẽ nói: "Danh tự Hoa Tinh này nghe rất hay, bọn ta cứ vừa đi vừa nói nhé."
Hoa Tinh coi biểu tình của nàng, nét cười trên mặt càng đậm. Hai người cùng nhau đi trong đoàn người, bất thường lại nghe thấy trận trận tiếng cười của Mai Hương, xem ra hai người rất vui vẻ. Do cùng đi với Mai Hương nên Hoa Tinh rất nhanh trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, đáng tiếc người hâm mộ ít mà ghen tỵ thì nhiều. Hoa Tinh tự nhiên hiểu được tâm lý của số người đó, trên mặt lộ ra vẻ cười nhạt, trong mắt hiện ra ba phần đắc ý, khiêu khích nhìn bọn họ.
Gần giờ ngọ Hoa Tinh và Mai Hương cùng mọi người đã đến Lê viên. Chỉ thấy xung quanh Lê viên đã đứng đầy người quan sát, toàn là người trong võ lâm, lên tới hàng trăm người. Mà cả Lê viên trong biển lửa đã hóa thành đống tro tàn rồi, một vùng Lê viên rộng lớn bày ra hàng trăm cỗ thi thể, hiển nhiên là sau khi phát hiện người ta liền kéo số thi thể này ra đây.
Tiếng bàn luận của vòng người xung quanh không dứt, tất cả đều phân vân. Hoa Tinh và Mai Hương từ trong đoàn người xô đẩy tiến ra, do đông người nên phí không ít sức lực. Hoa Tinh nhân cơ hội lại nắm lấy tiểu thủ trắng trẻo mềm mại của Mai Hương, kéo nàng luồn về phía trước. Mai Hương bị Hoa Tinh nắm chặt bàn tay trong lòng có chút e thẹn, lại có chút kinh hỉ, nhẹ nhàng cựa khẽ, lại bị hắn nắm càng chặt, gương mặt nàng liền hiện ra vẻ hơi ửng hồng.
Hoa Tinh nhẹ nhàng nắm tiểu thủ nhu nhuyễn đứng đằng trước đoàn người, ngậm cười nhìn nàng một cái rồi quay lại nhìn số thi thể đó. Mai hương trời sinh tính cách sảng khoái, nhưng kết cuộc lần đầu bị một nam nhân nắm tay, trong lòng khó tránh khỏi thẹn thùng, lại thêm người đó là thiếu niên khôi ngô anh tuấn vô bì, trong lòng nàng cũng có vẻ động tâm với hắn, cho nên lúc này càng mừng thẹn lẫn lộn. Thấy ánh mắt hắn nhìn lại, không nhịn được khe khẽ cúi đầu không dám đối diện cặp mắt nồng nhiệt của hắn.
Hoa Tinh tĩnh lặng nhìn đám thi thể, trong lòng bất giác nổi lên hình bóng của Hồng y nữ tử đã thấy hôm qua. Nàng thực rất đẹp, thành thục mà lại có vẻ cao quý, khiến người ta có cảm giác mãnh liệt muốn chinh phục nàng, không thể khống chế con tim.
Mai Hương muốn rút tay lại tránh cảnh bị nhiều người nhìn mình, rõ ràng là không tự chủ được. Đáng tiếc Hoa Tinh nắm tay nàng rất chặt, tựa hồ không muốn bỏ tay nàng ra. Hoa Tinh quay lại nhìn nàng hàm tiếu nói: "Không quen phải không? Ở đây nhiều người, ta sợ đến khi bọn ta đi tản ra tìm không được nàng, bởi vậy dắt nàng đi vẫn tốt hơn." Nói xong cặp mắt kiên cố khóa chặt ánh mặt nàng.
Nhìn ánh mắt của hắn, Mai Hương căn cứ vào trực giác của nữ nhân thì biết được trong lòng Hoa Tinh muốn có mình. Trong tim tức thì có chút kinh hỉ, lại có chút mơ hồ. Xuất ra sự tự tôn của một nữ hài, Mai Hương nhè nhẹ cúi đầu tránh ánh mắt của hắn. Lại cảm thấy đột nhiên hắn dùng lực nắm tay mình một cái, tựa hồ đang hỏi dò điều gì, nghĩ đến đây tức thì trên mặt liền nổi lên đám mây hồng dày đặc, cực kỳ dụ người. Thầm nói: "Hư hỏng, hư hỏng, hư hỏng. Đáng đánh,"
Thanh âm của Mai Hương cực nhỏ, người đứng cạnh nàng căn bản không thể nghe thấy, nhưng Hoa Tinh lại nghe rõ rõ ràng ràng, trên mặt liền lộ ra nụ cười kỳ dị, trong lòng đắc ý không thể tả.
Đứng trước đoàn người, hai người Hoa Tinh và Mai hương tay nắm tay nhìn kỹ số thi thể, trong lòng mỗi người tự phỏng đoán sự việc xảy ra tối qua. Theo lời bàn luận của những người chung quanh, ẩn ước tối qua vây công Lê viên có bảy đội nhân mã. Hiển nhiên đều đến vì Tỵ Thủy Châu, chỉ không biết là kết quả cuối cùng như thế nào.
Coi một hồi, Hoa Tinh dắt Mai Hương gạt đoàn người ra rời khỏi nơi đó. Đi khỏi không xa Mai Hương vội vàng rút tay lại. Chỉ thấy tiểu thủ hồng hồng, hiển nhiên duyên cớ là vì bị Hoa Tinh nắm lâu. Liếc Hoa Tinh, Mai Hương đỏ mặt, khẽ nói: "Hoại đản (3), ngươi chiếm tiện nghi của người ta. Cái đồ sắc lang, không lý gì tới ngươi nữa." Nói xong triển khai khinh công, bóng người màu lục bắn thẳng ra ngoài mười trượng mà đi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Hoa Tinh nhìn thân ảnh động người của nàng, nghĩ đến nụ cười kiều mỹ tinh nghịch thì trên mặt lộ ra ý cười tự mãn, thân hình liền đuổi theo bóng người kiều mỹ đó. Ngay sau đó trên đường truyền lại thanh âm ngọt ngào của Mai Hương và tiếng cười đắc ý của Hoa Tinh.
Trong một khu rừng rập rạp, bốn bóng người đang chầm chậm tiến bước, người đi đầu là Tiền Phong chủ nhân của Lê viên, ba người bên cạnh chính là Huyết Phù Dung Trần Lan và Trương Hoa, Triệu Lâm. Trần Lan đang đỡ trượng phu, Ý cười kiêu hãnh tự hào trên mặt đã không còn nữa, thay vào đó là một chút ưu thương nhàn nhạt và ý hận dày đặc. Hận những tên vô sỉ đã cướp đoạt rồi hủy đi gia viên của bọn nàng, giết đi người thân của bọn nàng. Để đến bây giờ chỉ còn lại bốn người bọn nàng.
Nơi xa một hắc ảnh lặng lẽ đuổi theo ở phía sau bốn người, nhưng bốn người không hề phát hiện ra. Tựa hồ đã mệt, Tiền Phong kiếm một hòn đá ngồi xuống. Nhìn thê tử yêu mến và hai thủ hạ trung thành, vẻ mặt y lộ ra một chút bất lực và thương tang, y than dài: "Không tưởng được mặc dù bọn ta có được Tỵ Thủy Châu lại rơi vào cảnh nhà tan người mất, thực là ông trời bất công mà. Hiện tại bọn ta chỉ có thể cầu cho tránh khỏi kiếp nạn lần này, đợi qua đoạn thời gian nữa, sau khi gió yên bể lặng, rồi mới nghĩ đến biện pháp đi thu lấy vật đó, vì người đã chết mà báo thù."
Trần Lan dịu dàng nói: "Hiện tại bọn ta đi theo hướng này, e rằng không bao lâu thì bị người ta truy đến, bây giờ võ lâm thiên hạ đều biết Tỵ Thủy Châu ở trong tay bọn ta, sợ rằng bọn ta rất khó trốn thoát rồi, thiếp nghĩ hay là bọn ta chia ra hai đường thì tốt hơn, Phong ca chàng thấy sao?"
Tiền Phong nói: "Cái này ta cũng nghĩ qua, nếu muốn chia hai đường thì bọn ta cần phải tách ra, nếu không thì không có nửa điểm ý nghĩa, hiện tại ở vào hoàn cảnh này cũng đành phải làm như thế. Lan muội, nàng và Trương Hoa nhanh chóng đi về hướng đông, đến thành Trường An trước, ta và Triệu Lâm chuyển hướng tây bắc."
Trần Lan nhìn trượng phu dịu dàng nói: "Chàng phải cẩn thận bảo trọng thân thể, hết thảy vì sinh mạng là chính, đừng quên vẫn còn có thiếp." Trong mắt chảy ra hai hàng lệ thủy.
Tiền Phong cũng không nỡ, nói: "Ta sẽ cẩn thận, trên đường nàng cũng phải thận trọng, tốt nhất là biến đổi dung mạo để tránh khỏi ma phiền, bọn ta sẽ có ngày gặp lại, đi mau lên."
Khó tương kiến, dễ tương biệt. Ai biết hai người lần này chia tay lại trở thành vĩnh tuyệt, như quả nói là biết được, liệu bọn họ có chia tay hay không? Có lẽ sẽ không nhỉ.
Nhìn Trần Lan đi xa, trong mắt Tiền Phong rơi hai dòng lệ, thầm nhủ: "Lan muội bảo trọng, hy vọng bọn ta vẫn có thể gặp nhau, đừng trách ta, ta cũng là bất đắc dĩ." Dắt theo Triệu Lâm, hai người quay về hướng tây nam mà đi. Là tây nam mà không phải là tây bắc, coi bộ hắn đã vì mình, thê tử thương yêu nhất với mình cũng vứt đi rồi.
Bóng người nơi xa nhìn bốn người chia ra hai đường, một đông một tây, trong mắt lấy làm kinh động, dường như lưỡng lự một lát, cuối cùng đi về hướng Tiền Phong. Người này là người nào? Tại sao lặng lẽ theo sau Tiền Phong mà không xuất thủ cướp đoạt Tỵ Thủy Châu ư? Câu đố, câu đố khó giải.
Lại nói hai người Huyết Phù Dung Trần Lan và Trương Hoa trên đường đi về hướng tây, bí mật giấu kín hành tung, khi trời tối thì đến một tòa phá miếu. Hai người lấy lương khô mang trên người ra tự ăn, cả hai sắc mặt đều trầm trọng.
Qua một hồi chỉ nghe Trần Lan than thở: "Trương đại ca, thực không ngờ lần này ra ngoài vốn là vô cùng thuận lợi. Đã có được Tỵ Thủy Châu rất dễ dàng, nhưng ai có ngờ tin tức bị tiết lộ như thế, bỡn cợt đến mức bây giờ nhà tan người chết, trốn chạy khắp nơi. Hiện tại cả võ lâm Trung Nguyên đều truy tìm nơi hạ lạc của bọn ta, bọn ta nên đi về đâu?" Nét mặt đầy vẻ lo lắng.
Trương Hoa trầm giọng đáp: "Thiếu phu nhân, cái này bọn ta ai cũng không biết được, trên đường bọn ta đã tương đối cẩn thận rồi, đáng tiếc, ôi. Sắp tới bọn ta chỉ có thể đến Trường An trước, ẩn giấu hành tung. Đó gọi là đại ẩn thì giấu mình chốn đông người, tiểu ẩn thì ở nơi ít người là vậy. Hy vọng bọn ta tạm thời có thể tránh được những người truy tìm kia."
Trần Lan thở dài: "E rằng không dễ đâu. Có điều cũng đành đi một bước tính một bước, chỉ hy vọng Phong ca có thể bình an trên đường."
Trời bắt đầu tối, Trương Hoa đi kiếm ít củi nổi lửa lên. Hắn lặng lẽ ngồi cạnh đống lửa, Trần Lan đang nhớ lại việc xảy ra hôm nay, trong lòng có chút khó chịu. Dĩ vãng cả nhà kỳ thực rất tốt, phu thê hai người tương thân tương ái, yên bình mà lại hạnh phúc; Đáng tiếc nửa năm trước, Tiền Phong vô ý lấy được từ một người chết một bức tàng trân đồ, chàng một lòng muốn lấy Tỵ Thủy Châu để rồi từ đó kiếm được vật mà võ lâm lưu truyền hàng trăm năm nay, không đoái hoài đến sự khuyến cáo của mình ngoan cố hành động. Kết cuộc châu thì lấy được, nhưng lại rơi vào cảnh gia phá nhân vong, có đáng giá không? Có lẽ … hỡi ôi!
Trương Hoa lặng lẽ ngồi một bên, nhìn thiếu phu nhân mỹ lệ này trong lòng không nhịn được thở dài. Nói lời thực, Trương Hoa nghĩ rằng Tiền Phong không hợp với Trần Lan, tịnh không phải là nói về tướng mạo của Tiền Phong mà là trái tim của hắn, kỳ thực là không hợp với Trần Lan.
Trần Lan mỹ lệ thiện lương, ẩn giấu khí chất cao quý, không có nhiều nữ tử như thế, càng khó kiếm được một thê tử như nàng, đáng tiếc thiện lương chất phác quá. Đối với Tiền Phong trong lòng nàng chưa từng có nửa điểm hoài nghi. Hẳn nàng không biết được Tiền Phong kỳ thực có rất nhiều việc đều dối lừa nàng, hắn không yêu nàng như biểu hiện bên ngoài. Trương Hoa theo Tiền Phong đã hơn mười năm rồi, biết rõ hắn là một tên tiểu nhân, biểu hiện bên ngoài đầy chính nghĩa, nhưng bên trong thực là mười phần tiểu nhân, có điều hắn không bao giờ hiển lộ trước mặt Trần Lan mà thôi.
Trương Hoa than nhẹ: "Thiếu phu nhân, sau tối nay, bọn ta có thể không còn mạng sống, ai cũng không biết rõ. Trương Hoa có một câu nói, hy vọng thiếu phu nhân ghi nhớ trong lòng. Nếu có một ngày, phu nhân phát giác ra rất nhiều sự tình đã quen thuộc nay trở thành bỡ ngỡ, hãy vì bản thân mình là chính, nghĩ ra cách để sống cho tốt, đi tìm kiếm vùng đất của riêng mình. Không cần phải suy nghĩ quá nhiều, nếu không sẽ khiến mình thương tâm. Hy vọng phu nhân nhớ kỹ, ta có thể nói đến đây thôi, chẳng cần hỏi ý tứ đâu, đến một ngày có lẽ phu nhân sẽ hiểu được mong muốn của ta."
Trần Lan nhìn hắn, cảm thụ thâm sâu được sự chân thành trong mắt hắn. Mặc dù không giải thích nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng gật đầu nói: "Đa tạ Trương đại ca, ta sẽ nhớ kỹ trong lòng." Nói xong đứng dậy đi đến cửa phá miếu, lặng lẽ nhìn về phương xa.
Trương Hoa khẽ thở dài, nhìn thân ảnh hồng sắc đó, mỹ lệ biết bao, đáng tiếc có người lại không biết quý trọng.
Ánh lửa sáng rực, tĩnh lặng chiếu trên màu áo đỏ, vô cùng mỹ lệ. Từ xa nhìn lại, tưởng là một đóa huyết sắc phù dung đang nở rộ trong đêm, yên lặng nở hoa, làm cho cảnh đêm càng thêm phần mỹ lệ.
Phá miếu hoang lương, huyết sắc phù dung, gió nhẹ trăng sáng, bao nhiêu ưu sầu. Dưới sao trời, lệ chảy dài, giọt nào ái, giọt nào đau, sầu nào gửi gió đông. Chờ ngày mai, gió lại nổi, giọt tình giọt ý, tỉnh dậy héo mòn, chỉ vì hồng nhan lệ chảy cạn, chẳng thể quay đầu.
(1). Một dặm = 500 âm (2). Một tấc = 10 phân. (3). Hoại đản: đồ tồi, khốn nạn. Ý ở đây là chửi yêu