Bốn người đang ngồi, chỉ có Lưu Quang trấn định tự nhiên, tựa hồ đã sớm biết rằng người đến là ai.
Tiểu Vũ nghe thấy Tiểu Hắc thì thào tự nói, không khỏi mở miệng hỏi: “Tiểu Hắc? Ngươi biết cô nương này?”
Tiểu Hắc vừa định nói, đây chính là Quỳnh Hoa Tiên Tử đấy thôi! Bỗng nhiên nhớ tới, Tiểu Vũ không có trí nhớ, chuyện trước kia, nàng đều quên sạch sẽ. Cho dù nói với nàng người kia là ai, nàng cũng không có ấn tượng. Hơn nữa…
Hẳn chỉ là bộ dạng tương tự thôi?? Dù sao Quỳnh Hoa Tiên Tử bị nhốt đẩy vào luân hồi trải qua ba đời tình kiếp, cũng không đến mức rơi vào kết cục thê thảm như vậy.
Nghi hoặc, xoay qua nhìn Lưu Quang. Thấy hắn không có chút biểu tình kinh ngạc, không khỏi nuốt nuốt nước miếng. Xem ra chuyện này khá mơ hồ …
Tiểu Vũ hỏi nửa ngày không thấy Tiểu Hắc đáp lại, lúc này liền nổi giận.
Vỗ bàn giận dữ hét: “Này! Hỏi sao ngươi không nói! Cho ta một phản ứng coi?”
Tiểu Hắc đột nhiên hoàn hồn, há miệng thở dốc, không biết phải nói gì. Ánh mắt liếc Lưu Quang, thực không cốt khí đem vấn đề vứt cho lão Đại.
“Ta, ta không biết. Ngươi hỏi lão Đại đi.”
… .
Không biết? Đây cũng gọi là trả lời? Tiểu Vũ nhướng mày, nàng hỏi Tiểu Hắc có quen hay không quen vị cô nương trên đài hoa kia, đứa nhỏ này trả lời với nàng là không biết? Thật sự kỳ quái! Có quen hay không quen còn không biết ?
Quăng đi một cái nhìn xem thường, Tiểu Vũ nhìn phía Lưu Quang. Thấy vẻ mặt hắn mang biểu tình trấn định. Trong lòng máy động, liền cảm thấy Lưu Quang tới đây lần này, giống như vì nữ tử này!
Trong lòng vừa nghĩ như vậy, thuận miệng cũng liền hỏi ra.
“Lão Đại? Ngươi nói tới nơi này làm việc, không phải vì nàng ta chứ?”
Giơ tay chỉ chỉ nữ tử áo trắng trên đài hoa, Tiểu Vũ không xác định mở miệng hỏi.
Lưu Quang lại thật thản nhiên, gật gật đầu nói thẳng: “Ừ, vì nàng ta.”
Lời kia vừa thốt ra, ba người ngồi ở đây đều kinh ngạc. Biểu tình khác nhau, mang tâm tư khác nhau.
Trong đầu Tiểu Hắc chợt lóe, nghe thấy lời này của Lưu Quang, liền xác định nàng này nhất định chính là Quỳnh Hoa Tiên Tử. Chẳng qua vì sao lão Đại đến tìm nàng? Đây là chuyện gì?
Tiểu Vũ nhướng mày, không rõ giờ phút này sự khó chịu trong lòng rốt cuộc là vì sao. Thèm vào! Ngươi muốn tán gái thì tán gái đi, còn đem nàng theo để nhìn? Thật sự là. . . . . Biến thái! Hỗn đản!
Tròng mắt Hiên Viên Thương Tử vừa lưu chuyển, ánh mắt hoa đào dài nhỏ híp lại. Nhìn biểu tình của mấy vị đang ngồi chung quanh, trong lòng không khỏi vui mừng. Ôi này ~ sự tình thú vị nha ~
… . .
Bên này Tiểu Vũ còn đang mắt to trừng đôi mắt nhỏ, dưới lầu đã bắt đầu vang lên tiềng ồn ào.
“Ha ha ha ha, các vị gia, yên lặng, yên lặng ~ nếu các vị đều biết quy củ, ta đây cũng sẽ không nhiều lời. Dung mạo khí chất của vị cô nương này mọi người cũng đã thấy. Giá quy định là một trăm lượng! Vị nào ra giá cao nhất, thì đêm nay Bạch Nhược cô nương, liền cùng ngài ấy có một đêm tốt đẹp!”
Câu này của Tú bà vừa ra khỏi miệng, dưới đài liền vang lên từng trận tranh cãi ầm ĩ.
“Một trăm năm mươi lượng!”
“Hai trăm lượng!”
“Ba trăm lượng!”
“Năm trăm lượng!”
“…”
Tiểu Vũ ghé vào rào chắn, nhìn một đám quan to quý nhân tranh giành mặt đỏ tai hồng, lại nhìn lên trên đài hoa, thủy chung đều là vẻ mặt mát lạnh của nữ tử áo trắng. Da thịt như tuyết, ngông nghênh phong sương.
Tuy rằng trong lòng có đôi chút bất mãn, nhưng nghĩ đến vị tuyệt đại giai nhân, sẽ bị một trong những đồ con lợn này khi dễ. Mày không khỏi lại nhăn lên vài phần.
“Một vạn lượng!”
Trong đám người ở lầu một, vang lên một giọng nói quen thuộc. Tiểu Vũ theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Hạ lưu thoải mái ngồi ở một chỗ, trái ôm phải ấp, miễn cưỡng giơ tay lên, báo ra một con số đủ để khiếp sợ toàn trường.
Một vạn lượng!? Một vạn lượng mua đêm đầu tiên của một nữ tử thanh lâu?
Bốn phía truyền đến âm mọi thanh người nghi ngờ, Hạ lưu không thèm để ý chút nào. Thoáng đẩy hai nữ tử dựa ở trước ngực hắn ra, đứng lên đi đến dưới đài hoa nói: “Bạch Nhược cô nương xinh đẹp, nếu chỉ dùng tiền tài mà có thể cân nhắc. Thì chính là tiền trinh, nếu có thể chiếm được tiếng cười của mỹ nhân, Hạ mỗ cũng liền cảm thấy thực đáng giá.”
Một đôi ánh mắt mê đắm nhìn chằm chằm Bạch Nhược, mà mí mắt nàng cũng không nâng một chút, trực tiếp đem hắn xem như trong suốt.
… .
Mỗ Vũ ghé vào trên rào chắn, thiếu chút nữa từ trên lầu ngã xuống. Giương mắt trợn trắng không nói gì nhìn trời.
Sốc ~ ngươi có thấy buồn nôn hay không? Hạ lưu chính là hạ lưu! Giả bộ cũng không đổi được bản tính hạ lưu của ngươi!
Quay đầu lại nhìn về phía Lưu Quang, thấy vẻ mặt hắn còn bình tĩnh ngồi ở kia. Không khỏi mở miệng hỏi: “Lão Đại, ngươi mang theo bao nhiêu tiền?” Vừa rồi thấy hắn đưa ra một thỏi vàng, đánh giá cái túi kia, hẳn là còn không ít chứ?
Lưu Quang dương môi cười, “Đủ để đem chỗ ngồi này mua hết.”
Ánh mắt mỗ Vũ trừng lớn, lão Đại! ? Ngươi không tham ô tiền công chứ?
… .
Hai mắt Tú bà ngập ánh sáng, hưng phấn nói: “Hạ công tử ra một vạn lượng! Một vạn lượng! Còn có người nào ra giá hay không? Không ra giá, đêm nay của Bạch Nhược cô nương sẽ là của Hạ công tử!”
Bốn phía yên tĩnh một mảnh, Hạ lưu cười đến đắc ý, xoay người hướng chỗ ngồi của mình mà đi đến. Vẻ mặt nhất định đã thắng.
Một vạn lượng mua đêm đầu tiên của một nữ tử thanh lâu, thật cũng hơi cao. Nhưng Hạ công tử hắn cao hứng! Hơn nữa thấy bộ dáng cô nàng này thanh cao quật cường, hắc hắc, đợi lúc lên giường, nhìn hắn như thế nào làm cho nàng . (đây là dấu của tác giả ^^)
Mọi người ở đây lắc đầu cảm thán, đều tự về chỗ ngồi, tú bà chuẩn bị tuyên bố kết quả cuối cùng.
Ở lầu hai, người nào đó trực tiếp ngồi ở trên rào chắn, bày ra vẻ mặt thối, một tay nâng lên phơ phẩy một xấp ngân phiếu thật dày. Miễn cưỡng mở miệng nói: “Cô nhóc này ta muốn, ta ra một trăm vạn lượng!”
Phụt! . . . . .
Đây là âm thanh nước trà mới vừa vào miệng bị phun ra.
Một. . . . Một trăm vạn lượng? . . . . .
Trong phòng một mảnh tĩnh mịch, mọi người ở lầu một đều không dám tin trừng lớn mắt ngẩng đầu nhìn mỗ thiên hạ váy hồng ngồi ở phía trên rào chắn.
Mà khi Hạ lưu nhìn thấy Tiểu Vũ, trong lòng ngẩn ra, nhớ tới giữa trưa ở trên đường cái bị nàng trêu đùa chật vật. Một cỗ cảm giác nhục nhã nhất thời nổ tung trong lòng. Lửa giận cũng theo đó mà bốc lên.
Đứng lên, một tay giận chỉ Tiểu Vũ. “Lại là ngươi, xú nha đầu này!”
Tiếng nói vừa dứt, trước mắt chợt hoa lên. Một bóng đen hiện lên, túm lấy vạt áo hắn đem hắn trực tiếp ném ra ngoài. Động tác như hành văn, liền mạch lưu loát, không có chút chậm trễ. Tốc độ cực nhanh, khi mọi người ở đây phản ứng lại, Hạ lưu đã không thấy bóng dáng.
Hai tay Lưu Quang đặt ở phía sau, liền như vậy đứng thẳng giữa Đại sảnh. Mắt lạnh đảo qua mọi người ở bốn phía, cũng chưa mở miệng nói chuyện, cái loại khí thế vương giả này vừa đến, đã trấn áp toàn trường.
Mọi người đều không tự giác lui ra hai bên, cũng không dám ra tiếng.
Tú bà dù sao cũng đã thấy qua nhiều việc, từng trải qua sóng to gió lớn. Thời điểm tất cả mọi người bị dọa cứng đờ, nàng chỉ thoáng kinh ngạc một trận, hồn liền rất nhanh trở về.
Ánh mắt rùng mình, vài tên bảo vệ nhảy tới. Cầm gậy gộc đứng ở trước người tú bà.
“Ta nói vị gia này, ngươi lần đầu đến nơi này của ta. Cho nên đại khái không biết quy củ nơi này! Ở trong này, Diêu mụ ta chưa cho động thủ, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện ra tay đùa giỡn. Nội của Hạ công tử là quý nhân của thành Nguyệt Tố chúng ta, người bình thường đắc tội không nổi. Ngươi liền không lưu tình như vậy đem hắn ném ra ngoài, chẳng phải là làm khó cho ta sao?”