Trên cầu Nại Hà, Lưu Quang dựa cạnh lan can, tay đút túi quần, đôi mắt hoa đào dài nhỏ híp lại. Chính là bộ dạng không ngủ đủ giấc.
Tiểu Vũ dắt tiểu Cẩn đứng đối diện với hắn. Nhíu mày một cái, không hiểu hỏi.”Gọi ta tới đây làm gì? Đừng nói với ta là ngươi lại muốn để chúng ta trở về sông?”
Lưu Quang trợn mắt, làm ơn đi, hắn tốn một phen công phu mới có thể đem Tiểu Miêu không có lương tâm cứu lên từ đáy sông, hiện tại nếu là một con mèo nhỏ “Không cẩn thận” rơi xuống sông, hắn cũng không muốn cứu, trực tiếp nhảy theo xuống là được.
“Không phải ngươi để cho ta giúp một tay sao? Thế nào, lại thay đổi chủ ý, không phải muốn để ta hỗ trợ sao?”
Lưu Quang vừa nói xong, cũng không nói nhiều nữa, đứng thẳng quay đầu bước đi.
Tiểu Vũ tiến lên kéo hắn lại, “Đừng đi! Ta, ta đối với chỗ này có chút sợ, cho nên mới nói hươu nói vượn. Ngươi đừng đi, mau giúp tiểu Cẩn một chút thôi.”
Lưu Quang vốn định trêu chọc con mèo Tiểu Vũ này một chút, nghe nàng nói thế, tất cả ý niệm nhất thời đều đi mất. Xoay người nhìn nàng có chút áy náy, giọng nói lập tức dịu dàng.
”Ta không đi, ta không đi nữa. Ta sẽ ở bên cạnh ngươi. Sẽ không bao giờ để ngươi chịu bất cứ thương tổn gì nữa.”
. . . . . . .
À?
Tiểu vũ mơ hồ nghe, đây là ý gì?
Tiểu Cẩn đi lên trước, cung kính chào Lưu Quang một cái. “Cám ơn Diêm Vương đại nhân nguyện ý giúp ta hoàn thành nguyện vọng này. Tiểu Cẩn còn có một thỉnh cầu, hi vọng đại nhân tha thứ, có thể đáp ứng.”
Tiểu Cẩn nhìn Tiểu Vũ một cái, mỉm cười nói: “Sau khi yêu phách rời khỏi thân thể, thân thể này trong nháy mắt sẽ hóa thành tro bụi. Tiểu Cẩn đã không muốn trở về dương gian tu luyện. Cho nên khẩn cầu đại nhân, có thể cho tiểu Cẩn ở lại Địa phủ hay không.”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt lại hướng đến tảng đá lớn đỏ rực Hoa Bỉ Ngạn bên bờ sông. Mang theo vẻ mặt si mê.
”Để cho ta ký thân trong Hoa Bỉ Ngạn thôi. Nếu ta có thể khám phá tình duyên thế gian này, tự nhiên sẽ tu luyện được, tạo ra được Yêu thân. Nếu không khám phá được, như vậy, để cho ta bị nguyền rủa vĩnh viễn ngủ say thôi.”
”Tiểu Cẩn!”
Tiểu Vũ thét một tiếng kinh hãi, không hiểu vì sao nàng lại có suy nghĩ này, định mở to miệng muốn nói, lại bị tiểu Cẩn lắc đầu ngăn lại.
Ngược lại Lưu Quang không có bất kỳ nghi vấn nào, vươn tay ra vỗ, không dài dòng nói: “Đáp ứng ngươi!”
Nói xong ba chữ, liền muốn ra tay đánh về phía ngạch tâm (khoảng giữa hai chân mày) của tiểu Cẩn.
”Chờ một chút!”
Lưu Quang thu tay lại, vẻ mặt hiểu rõ, cuốn cuốn tay áo. Cũng biết nha đầu sẽ hé lời ngăn cản, lười phải nghe nàng nói, Lưu Quang lại dựa vào lan can, nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Tiểu Vũ kéo tiểu Cẩn qua,”Tiểu Cẩn, ngươi quyết định thế thật sao? Cứ như vậy mà rời khỏi, buông tha ngàn năm?”
Tiểu Cẩn mỉm cười gật đầu một cái, ánh mắt rất kiên định.
”Đã như vậy, ngươi cần gì phải ở lại Địa phủ này? Ta bảo lão Đại tìm cho ngươi một Thánh Địa thật tốt, mỗi ngày đều có thể hấp thu tinh hoa nhật nguyệt! Như vậy đối với tu luyện của ngươi không phải có chỗ rất tốt sao! Tại sao ngươi phải ký thân trong Hoa Bỉ Ngạn? Địa phủ vốn có âm khí nặng, ngươi lưu lại nơi này, không biết tu luyện tới khi nào mới có thể lấy lại Yêu Thân đây.”
Tiểu Cẩn không thèm để ý chút nào lắc đầu một cái, ôm Tiểu Vũ cảm kích nói: “Tiểu Vũ, cám ơn ngươi! Không có ngươi, ta căn bản không thể rời đáy sông Vong Xuyên, là ngươi cho ta dũng khí tiếp tục sống. Là ngươi giúp ta thông suốt rất nhiều chuyện. Cuộc sống quá phức tạp, cho dù ta là yêu, cũng sẽ không chịu nổi. Hơn nữa ta rất thích Hoa Bỉ Ngạn của Địa phủ. Tảng đá lớn đỏ rực, mang theo tuyệt vọng xinh đẹp. Hoặc giả ta nhất định phải trải qua hỏa thiêu rèn luyện, mới có thể chân chính sống lại lần nữa.”
. . . . . . . .
Qua một lúc lâu, tay áo Lưu Quang bị người lôi kéo.
Mở mắt ra, chính là biểu tình bĩu môi khổ sở. Lưu Quang nhìn lên, đã biết kết quả họ thảo luận.
”Thương lượng thế nào? Ta có thể động thủ chưa?”
Không một câu nói nhảm, trực tiếp vào chủ đề. Không người nào có thể nhìn ra được, dưới thần sắc tiểu Quang trấn định vô vị, trong lòng giờ phút này cao hứng đến cỡ nào!
Đi thôi! Đi nhanh lên đi! Tránh cho con mèo Tiểu Vũ cả ngày cứ quấn lấy ngươi! Chờ sau khi ngươi đi, nha đầu kia không chịu được nhàm chán, nhất định lại tới quấn lấy ta! Sau đó. . . . . . .
Nội tâm Lưu Quang vô hạn trong ảo tưởng.
Tiểu Cẩn gật đầu một cái, vừa cúi đầu Hành lễ. “Diêm Vương đại nhân, làm phiền ngài. Ân đức của ngài, tiểu Cẩn nhất định khắc trong tâm khảm. Đợi ta lấy lại Yêu Thân xong, nhất định sẽ báo đáp ngài. Đến lúc đó làm trâu làm ngựa, mặc ngài sai khiến!”
Lưu Quang ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: “Báo đáp thì không cần, chẳng qua là một cái nhấc tay mà thôi. Ngươi chỉ cần chuyên tâm tu luyện thật tốt thôi. Địa phủ không giống dương gian, tu luyện tương đối khó khăn. Ngươi cần phải dụng tâm rồi.”
Tiểu Cẩn cảm kích, nhắm mắt ý bảo mình đã chuẩn bị xong.
Tiểu vũ đứngmột bên rối rắm đầy mặt, há mồm muốn nói lại thôi. Mọi người đều nói muốn Dục Hỏa Trọng Sinh (sống lại từ trong lửa, giống phượng hoàng ấy), hi vọng từ trong lửa mà rèn luyện, nàng còn có thể lại nói gì đấy. Thật không hiểu nổi, chơi lửa cũng được sao? Nàng đã nghe qua đùa với lửa, chưa từng thấy qua bị lửa thiêu có thể sống lại.
Lưu Quang nâng tay phải lên, đột nhiên, một ánh sáng chớp ở đầu ngón trỏ.
Đưa tay qua, hướng mi tâm (nơi giữa hai chân mày) tiểu Cẩn. Ánh sáng trắng trong nháy mắt trở nên to lớn, khiến Tiểu Vũ nhắm mắt lại theo bản năng.
Lần nữa mở mắt ra thì chỉ thấy thân thể tiểu Cẩn đã từ từ trở nên trong suốt. Từ lòng bàn chân bắt đầu chậm rãi mà tiêu tán.
Tay Tiểu Vũ đột nhiên nắm chặt, trong đầu chợt thoáng qua một hình ảnh. Tựa hồ là ở nơi nào, nàng cũng từng thấy qua tình hình như vậy. Có một người, cũng tiêu tán như vậy ở trước mắt của nàng.
Trong chốc lát, tiểu Cẩn thủy chung mang theo khuôn mặt nhàn nhạt mỉm cười, cũng đã tiêu tán. Cả người phút chốc tan thành mây khói, không lưu lại một tia dấu vết. Chỉ có đầu ngón trỏ Lưu Quang lóe lên ánh sáng lam nhạt.
Lắc mình đi tới bụi Hoa Bỉ Ngạn, Lưu Quang đem chút ánh sáng màu lam nhạt này rót vào một nhụy hoa. Thấy ánh sáng màu lam từ từ tan ra tiến vào Nhị hoa, lúc này mới nhếch môi nhẹ nhàng cười yếu ớt.
Trong miệng tự lẩm bẩm. “Hai người các ngươi có thể làm bạn. Dù sao đều là yêu, cùng nhau tu luyện đi.”
Dừng lại một lúc, tiếp đó lại nói. “Nếu như xem vừa mắt rồi, cho phép tự do yêu. Ta tương đối dễ nói chuyện, tương lai các ngươi lấy lại được Yêu Thân, cũng đừng quên ta đây là người làm mai là được.”
. . . . . . .
Tiểu Vũ đuổi theo, nhìn thấy Lưu Quang đang nhìn chằm chằm một mảnh hoa Bỉ Ngạn mở miệng thì thầm. Không khỏi nghi ngờ nói: “Ngươi làm gì thế? Nói chuyện với người nào vậy?”
Lưu Quang nhún vai một cái, vô tội nói: “Không có. Ta đem yêu phách tiểu Cẩn bỏ vào một bụi Hoa Bỉ Ngạn, để cho nàng tu luyện tĩnh tâm.”
Tiểu Vũ bán tín bán nghi gật đầu, liền hỏi Lưu Quang đâu là bụi hoa của Tiểu cẩn. Ngay sau đó tiến lên nhìn cây hoa kia có chút không nói nên lời.
Lưu Quang nhàn nhạt mỉm cười, thật ra thì lúc này trong bụi Hoa Bỉ Ngạn, cất dấu một bí mật nhỏ.
Vốn hắn nghĩ mấy ngày nữa nói cho Tiểu Vũ, cho nàng một bất ngờ vui mừng. Chẳng qua không nghĩ tới lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Hôm nay Tiểu Vũ đã quên mất mọi chuyện trước kia, sợ là cả người làm nàng cảm thấy tiếc nuối kia, thậm đã chí cũng quên sạch sẽ.
Hiện tại dù nói cho nàng biết chuyện này, nàng cũng không có bao nhiêu cảm xúc. Nói không chừng còn nghi ngờ không dứt, hỏi người kia là ai.
Lưu Quang nhìn hoa lầm bầm lầu bầu, nhìn người mặc váy hồng, nhẹ nhàng phát ra một tiếng thở dài.
Thôi. Đợi đến ngày bọn họ lấy lại Yêu Thân, mới nói cho nha đầu này.
Bạch Vô Thường nháy mắt mấy cái, tỏ vẻ đồng ý. Nhìn Tiểu Vũ phía đối diện, không có chút hảo ý. Mở miệng hỏi: “Này, ý ngươi phương pháp giải quyết riêng như thế nào?”
Tiểu Vũ ngẩn ra, trong đầu lập tức nghĩ trăm phương ngàn kế, vô số ý tưởng lướt qua. Lúc này cao hứng nói: “Các ngươi xem, ngươi đã bắt sai người rồi, ta nay cũng không trở về được. Cho nên a, các ngươi chỉ có thể đem ta đến một chỗ khác. Xuyên qua! Xuyên qua biết không? Đem ta đưa đến một cái quốc gia khác, tốt nhất là nữ vương của một thời đại . Để cho ta làm một công chúa hoặc là nữ hoàng, nhan sắc phải khuynh quốc khuynh thành. Tiếp đó là phải có số đào hoa thật cao! Cho ta đến mười tám mỹ nam, ăn cơm, uống nước, đấm lưng, xoa thắt lưng, một ngày giờ đều phải có người hầu hạ .”
Bạch vô thường mặt mày choáng váng, Hắc vô thường không nói gì. Lại liếc mắt nhìn nhau một cái, lắc lắc đầu. Chỉ thấy Hắc Vô Thường đột nhiên cầm trong tay xiềng xích, Tiểu Vũ ngẩn ra, không rõ hắn hành động ra sao.
Bạch Vô Thường vẽ trên mặt đất một đóa hoa, nhất thời, bọn họ ba người đứng thẳng nhưng trước mặt lại mở ra các bậc thang? Tiểu Vũ cẩn thận nhìn lên, cái này dĩ nhiên là, thang máy!
Bạch vô thường thở dài một cái, dẫn đầu đi xuống phía dưới.”Đi thôi, trở về lại là một chút trách mắng. Ai, ta chẳng sợ đi chà toilet, chính là trăm ngàn lần đừng bắt ta uống canh Mạnh Bà.”
Hắc vô thường lôi kéo xiềng xích trong tay đi theo sau đó. Cũng là một tiếng thở dài, “Ai, hi vọng Chung lão đại có thể giúp chúng ta mà niệm tình van xin. Hiện tại Địa phủ đãi ngộ tốt như vậy, ta thật đúng là luyến tiếc quá đi.”
Tiểu Vũ bị kia Hắc Vô Thường túm đi, trong lòng buồn bực.”Uy ! Các ngươi mang ta đi đâu thế?”
Bạch Vô Thường đi phía trước chẳng quan tâm nàng, Hắc Vô Thường tay cầm lấy xiềng xích nói: “Tiểu thư, yêu cầu giải quyết riêng của ngươi thật sự thái quá. Ngươi phải biết rằng, xuyên qua không phải tùy tiện liền có thể xuyên. Ngươi còn muốn thêm nhiều điều kiện như vậy, không ai giúp được ngươi.”
Tiểu Vũ vừa nghe lời này, có chút lo lắng nói: “Nè, chúng ta đang thương lượng. Chuyện này vốn là các ngươi không đúng. Ngươi xem xem ta chính trực tao nhã thanh xuân, liền để cho các ngươi như vậy một câu sorry, nhầm người. Ta có bao nhiêu yêu cầu cũng là không đủ!”
Hắc Bạch Vô Thường lại không để ý tới Tiểu Vũ, kỳ thật bọn họ trong lòng cũng không phải không muốn cùng nàng giải quyết riêng. Chính là vạn nhất bị lão đại phát hiện, hậu quả sẽ thật là thảm khốc. Cho nên vẫn là ngoan ngoãn trở về nhận sai, có lẽ kết quả còn có thể nhẹ nhàng.
Thang máy vẫn đi xuống, bốn phía đều hắc ám. Tiểu Vũ trong lòng có chút sợ hãi. Nàng cho tới nay đều sợ bóng tối, bởi vì trong bóng đêm, sẽ làm nàng cảm giác yếu ớt bất lực, sẽ làm nàng thật vất vả mới cố gắng kiên cường một chút, nháy mắt đã không chịu nổi đả kích.
Vừa định mở miệng hỏi lại sẽ đi đâu, đột nhiên một tia sáng chiếu đến.
Ba người đi xuống thang máy, chỉ thấy phía trước là một tòa nhà nhìn có vẻ rất cao sang quý phái, ở cửa còn có hai vị đứng tiếp khách. Ánh sáng bắt đầu từ trong cửa chiếu hắt ra.
Hắc Bạch Vô Thường mang theo Tiểu Vũ đến gần, hai vị tiếp khách kia vừa thấy Hắc Bạch Vô Thường, lập tức vui tươi hớn hở nói: “Hắc lão đại, Bạch lão đại. Các ngươi đã về rồi “
Tiểu Vũ giương hai mắt ngắm nhìn. Đứng đầu quả không sai. Có điểm giống một người đón khách ở cửa một khách sạn cao cấp năm sao. Chỉ là sắc mặt lại trắng bệch. Chẳng lẽ là không đủ dinh dưỡng?
Hắc Bạch vô thường chỉ ừ một tiếng, liền túm xiềng xích rồi đi vào. Tiểu Vũ bị kéo đi theo sau đó, bất mãn nhỏ giọng nói, các ngươi có phải dắt chó đâu?
Hai vị đứng tiếp khách chỉ thoáng liếc mắt nhìn nàng một cái, liền tiếp tục đứng yên tại vị trí.
Đến gần đại sảnh, Tiểu Vũ liền ngây ngẩn cả người.
Sàn nhà làm bằng đá cẩm thạch màu đen, gạch men sáng bóng như gương, Đèn treo bằng thủy tinh sang trọng, một cái bàn gỗ hương đen mặt thủy tinh, đều là hàng hiệu nhập khẩu, lại còn có tủ sách điêu khắc tinh xảo? Toàn bộ phòng đều toát lên vẻ cao quý xa hoa, tươi mát rõ nét.
Này? Này? .
Tiểu Vũ cứng họng, nàng lớn như vậy chưa từng gặp qua một nơi xa hoa như thế ? Nơi này rốt cuộc là đâu?
Hắc Vô Thường ném xuống xiềng xích trong tay, cùng Bạch Vô Thường song song hướng về một cái sô pha màu đen nằm trên cao, cùng kêu lên cảm thán nói: “A! Vẫn là Chủ nhân cảm giác tốt nhất a.”
Chủ nhân? Đang lúc Tiểu Vũ kinh ngạc, trên lầu đi xuống một người. Mày rậm mắt to mặt như nước, làn da ngăm đen. Vẻ mặt chính khí, bộ dáng lại làm cho người ta nhìn có chút sợ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trên cầu Nại Hà, Lưu Quang dựa cạnh lan can, tay đút túi quần, đôi mắt hoa đào dài nhỏ híp lại. Chính là bộ dạng không ngủ đủ giấc.
Tiểu Vũ dắt tiểu Cẩn đứng đối diện với hắn. Nhíu mày một cái, không hiểu hỏi.”Gọi ta tới đây làm gì? Đừng nói với ta là ngươi lại muốn để chúng ta trở về sông?”
Lưu Quang trợn mắt, làm ơn đi, hắn tốn một phen công phu mới có thể đem Tiểu Miêu không có lương tâm cứu lên từ đáy sông, hiện tại nếu là một con mèo nhỏ “Không cẩn thận” rơi xuống sông, hắn cũng không muốn cứu, trực tiếp nhảy theo xuống là được.
“Không phải ngươi để cho ta giúp một tay sao? Thế nào, lại thay đổi chủ ý, không phải muốn để ta hỗ trợ sao?”
Lưu Quang vừa nói xong, cũng không nói nhiều nữa, đứng thẳng quay đầu bước đi.
Tiểu Vũ tiến lên kéo hắn lại, “Đừng đi! Ta, ta đối với chỗ này có chút sợ, cho nên mới nói hươu nói vượn. Ngươi đừng đi, mau giúp tiểu Cẩn một chút thôi.”
Lưu Quang vốn định trêu chọc con mèo Tiểu Vũ này một chút, nghe nàng nói thế, tất cả ý niệm nhất thời đều đi mất. Xoay người nhìn nàng có chút áy náy, giọng nói lập tức dịu dàng.
”Ta không đi, ta không đi nữa. Ta sẽ ở bên cạnh ngươi. Sẽ không bao giờ để ngươi chịu bất cứ thương tổn gì nữa.”
. . . . . . .
À?
Tiểu vũ mơ hồ nghe, đây là ý gì?
Tiểu Cẩn đi lên trước, cung kính chào Lưu Quang một cái. “Cám ơn Diêm Vương đại nhân nguyện ý giúp ta hoàn thành nguyện vọng này. Tiểu Cẩn còn có một thỉnh cầu, hi vọng đại nhân tha thứ, có thể đáp ứng.”
Tiểu Cẩn nhìn Tiểu Vũ một cái, mỉm cười nói: “Sau khi yêu phách rời khỏi thân thể, thân thể này trong nháy mắt sẽ hóa thành tro bụi. Tiểu Cẩn đã không muốn trở về dương gian tu luyện. Cho nên khẩn cầu đại nhân, có thể cho tiểu Cẩn ở lại Địa phủ hay không.”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt lại hướng đến tảng đá lớn đỏ rực Hoa Bỉ Ngạn bên bờ sông. Mang theo vẻ mặt si mê.
”Để cho ta ký thân trong Hoa Bỉ Ngạn thôi. Nếu ta có thể khám phá tình duyên thế gian này, tự nhiên sẽ tu luyện được, tạo ra được Yêu thân. Nếu không khám phá được, như vậy, để cho ta bị nguyền rủa vĩnh viễn ngủ say thôi.”
”Tiểu Cẩn!”
Tiểu Vũ thét một tiếng kinh hãi, không hiểu vì sao nàng lại có suy nghĩ này, định mở to miệng muốn nói, lại bị tiểu Cẩn lắc đầu ngăn lại.
Ngược lại Lưu Quang không có bất kỳ nghi vấn nào, vươn tay ra vỗ, không dài dòng nói: “Đáp ứng ngươi!”
Nói xong ba chữ, liền muốn ra tay đánh về phía ngạch tâm (khoảng giữa hai chân mày) của tiểu Cẩn.
”Chờ một chút!”
Lưu Quang thu tay lại, vẻ mặt hiểu rõ, cuốn cuốn tay áo. Cũng biết nha đầu sẽ hé lời ngăn cản, lười phải nghe nàng nói, Lưu Quang lại dựa vào lan can, nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Tiểu Vũ kéo tiểu Cẩn qua,”Tiểu Cẩn, ngươi quyết định thế thật sao? Cứ như vậy mà rời khỏi, buông tha ngàn năm?”
Tiểu Cẩn mỉm cười gật đầu một cái, ánh mắt rất kiên định.
”Đã như vậy, ngươi cần gì phải ở lại Địa phủ này? Ta bảo lão Đại tìm cho ngươi một Thánh Địa thật tốt, mỗi ngày đều có thể hấp thu tinh hoa nhật nguyệt! Như vậy đối với tu luyện của ngươi không phải có chỗ rất tốt sao! Tại sao ngươi phải ký thân trong Hoa Bỉ Ngạn? Địa phủ vốn có âm khí nặng, ngươi lưu lại nơi này, không biết tu luyện tới khi nào mới có thể lấy lại Yêu Thân đây.”
Tiểu Cẩn không thèm để ý chút nào lắc đầu một cái, ôm Tiểu Vũ cảm kích nói: “Tiểu Vũ, cám ơn ngươi! Không có ngươi, ta căn bản không thể rời đáy sông Vong Xuyên, là ngươi cho ta dũng khí tiếp tục sống. Là ngươi giúp ta thông suốt rất nhiều chuyện. Cuộc sống quá phức tạp, cho dù ta là yêu, cũng sẽ không chịu nổi. Hơn nữa ta rất thích Hoa Bỉ Ngạn của Địa phủ. Tảng đá lớn đỏ rực, mang theo tuyệt vọng xinh đẹp. Hoặc giả ta nhất định phải trải qua hỏa thiêu rèn luyện, mới có thể chân chính sống lại lần nữa.”
. . . . . . . .
Qua một lúc lâu, tay áo Lưu Quang bị người lôi kéo.
Mở mắt ra, chính là biểu tình bĩu môi khổ sở. Lưu Quang nhìn lên, đã biết kết quả họ thảo luận.
”Thương lượng thế nào? Ta có thể động thủ chưa?”
Không một câu nói nhảm, trực tiếp vào chủ đề. Không người nào có thể nhìn ra được, dưới thần sắc tiểu Quang trấn định vô vị, trong lòng giờ phút này cao hứng đến cỡ nào!
Đi thôi! Đi nhanh lên đi! Tránh cho con mèo Tiểu Vũ cả ngày cứ quấn lấy ngươi! Chờ sau khi ngươi đi, nha đầu kia không chịu được nhàm chán, nhất định lại tới quấn lấy ta! Sau đó. . . . . . .
Nội tâm Lưu Quang vô hạn trong ảo tưởng.
Tiểu Cẩn gật đầu một cái, vừa cúi đầu Hành lễ. “Diêm Vương đại nhân, làm phiền ngài. Ân đức của ngài, tiểu Cẩn nhất định khắc trong tâm khảm. Đợi ta lấy lại Yêu Thân xong, nhất định sẽ báo đáp ngài. Đến lúc đó làm trâu làm ngựa, mặc ngài sai khiến!”
Lưu Quang ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: “Báo đáp thì không cần, chẳng qua là một cái nhấc tay mà thôi. Ngươi chỉ cần chuyên tâm tu luyện thật tốt thôi. Địa phủ không giống dương gian, tu luyện tương đối khó khăn. Ngươi cần phải dụng tâm rồi.”
Tiểu Cẩn cảm kích, nhắm mắt ý bảo mình đã chuẩn bị xong.
Tiểu vũ đứngmột bên rối rắm đầy mặt, há mồm muốn nói lại thôi. Mọi người đều nói muốn Dục Hỏa Trọng Sinh (sống lại từ trong lửa, giống phượng hoàng ấy), hi vọng từ trong lửa mà rèn luyện, nàng còn có thể lại nói gì đấy. Thật không hiểu nổi, chơi lửa cũng được sao? Nàng đã nghe qua đùa với lửa, chưa từng thấy qua bị lửa thiêu có thể sống lại.
Lưu Quang nâng tay phải lên, đột nhiên, một ánh sáng chớp ở đầu ngón trỏ.
Đưa tay qua, hướng mi tâm (nơi giữa hai chân mày) tiểu Cẩn. Ánh sáng trắng trong nháy mắt trở nên to lớn, khiến Tiểu Vũ nhắm mắt lại theo bản năng.
Lần nữa mở mắt ra thì chỉ thấy thân thể tiểu Cẩn đã từ từ trở nên trong suốt. Từ lòng bàn chân bắt đầu chậm rãi mà tiêu tán.
Tay Tiểu Vũ đột nhiên nắm chặt, trong đầu chợt thoáng qua một hình ảnh. Tựa hồ là ở nơi nào, nàng cũng từng thấy qua tình hình như vậy. Có một người, cũng tiêu tán như vậy ở trước mắt của nàng.
Trong chốc lát, tiểu Cẩn thủy chung mang theo khuôn mặt nhàn nhạt mỉm cười, cũng đã tiêu tán. Cả người phút chốc tan thành mây khói, không lưu lại một tia dấu vết. Chỉ có đầu ngón trỏ Lưu Quang lóe lên ánh sáng lam nhạt.
Lắc mình đi tới bụi Hoa Bỉ Ngạn, Lưu Quang đem chút ánh sáng màu lam nhạt này rót vào một nhụy hoa. Thấy ánh sáng màu lam từ từ tan ra tiến vào Nhị hoa, lúc này mới nhếch môi nhẹ nhàng cười yếu ớt.
Trong miệng tự lẩm bẩm. “Hai người các ngươi có thể làm bạn. Dù sao đều là yêu, cùng nhau tu luyện đi.”
Dừng lại một lúc, tiếp đó lại nói. “Nếu như xem vừa mắt rồi, cho phép tự do yêu. Ta tương đối dễ nói chuyện, tương lai các ngươi lấy lại được Yêu Thân, cũng đừng quên ta đây là người làm mai là được.”
. . . . . . .
Tiểu Vũ đuổi theo, nhìn thấy Lưu Quang đang nhìn chằm chằm một mảnh hoa Bỉ Ngạn mở miệng thì thầm. Không khỏi nghi ngờ nói: “Ngươi làm gì thế? Nói chuyện với người nào vậy?”
Lưu Quang nhún vai một cái, vô tội nói: “Không có. Ta đem yêu phách tiểu Cẩn bỏ vào một bụi Hoa Bỉ Ngạn, để cho nàng tu luyện tĩnh tâm.”
Tiểu Vũ bán tín bán nghi gật đầu, liền hỏi Lưu Quang đâu là bụi hoa của Tiểu cẩn. Ngay sau đó tiến lên nhìn cây hoa kia có chút không nói nên lời.
Lưu Quang nhàn nhạt mỉm cười, thật ra thì lúc này trong bụi Hoa Bỉ Ngạn, cất dấu một bí mật nhỏ.
Vốn hắn nghĩ mấy ngày nữa nói cho Tiểu Vũ, cho nàng một bất ngờ vui mừng. Chẳng qua không nghĩ tới lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Hôm nay Tiểu Vũ đã quên mất mọi chuyện trước kia, sợ là cả người làm nàng cảm thấy tiếc nuối kia, thậm đã chí cũng quên sạch sẽ.
Hiện tại dù nói cho nàng biết chuyện này, nàng cũng không có bao nhiêu cảm xúc. Nói không chừng còn nghi ngờ không dứt, hỏi người kia là ai.
Lưu Quang nhìn hoa lầm bầm lầu bầu, nhìn người mặc váy hồng, nhẹ nhàng phát ra một tiếng thở dài.
Thôi. Đợi đến ngày bọn họ lấy lại Yêu Thân, mới nói cho nha đầu này.