Một tháng cuối cùng trước kì thi đại học, thần kinh mọi học sinh tựa như bị kéo căng như dây đàn lúc nào cũng chực chờ lâm vào trận chiến.
So với kì thi cuối năm lãnh đạm, gần đây Kỉ Tiễu cũng có chết mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi, trong phòng ngủ ai cũng so với gà dậy sớm hơn, so với cẩu ngủ muộn hơn, nên Kỉ Tiễu cũng không cách nào ngủ yên, mỗi ngày cũng chỉ ngủ chưa được 3, 4 tiếng.
Cậu vừa ở trong văn phòng giáo viên chỉnh lý tư liệu, vừa khẽ nhíu mi, huyệt Thái dương ngày một trướng đau, đâu cũng nhưng nhức.
Lão ngốc đầu ngồi đối diện thấy vậy, quan tâm hỏi: “Gần đây có phải em ngủ ít không, không cần liều mạng quá, càng gần kì thi thì càng phải chú ý ăn nghỉ nghỉ.”
Kỉ Tiễu gật đầu, lúc này ngoài cửa đi vào một người, thấy Kỉ Tiễu ở đó, người nọ hơi sửng sốt.
Kỉ Tiễu cũng vừa vặn nhìn về phía hắn, ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung vài giây, Kỉ Tiễu cúi đầu tránh đi trước.
Lão ngốc đầu thấy vội nói: “A, Diêm Trừng tới rồi à, ngồi trước đi, thầy sẽ hướng dẫn lại cho em.” Vì thân phận không đồng dạng nên Diêm Trừng nghỉ học nhiều như vậy nhà trường cũng không có truy cứu, ngược lại còn an bài các thầy cô bổ túc kiến thức đã thiếu cho hắn, để tích lũy cách giải những dạng bài đề thi có khả năng sẽ ra, cách tốt nhất chính là gọi hắn tới văn phòng để lén lút hướng dẫn.
Lão ngốc đầu nói với Kỉ Tiễu: “Em về lớp trước đi, thân thể không thoải mái thì cứ nói với cô chủ nhiệm, không cần cố gắng chống đỡ.”
Kỉ Tiễu “Vâng” một tiếng, nhận thấy Diêm Trừng vẫn đang nhìn mình, Kỉ Tiễu không nhìn lại, chỉ xoay người rời khỏi nơi này.
Có lẽ là do Diêm Trừng không chịu thua kém hoặc là sự cố gắng của các thầy cô cũng không uổng phí mà ngay sau đó hắn đã lội ngược dòng vươn lên 2 bậc, vị trí của Diêm Trừng trên bảng thành tích cũng vì thế mà tăng lên, từ thứ 5 vươn lên vị trí thứ 3, đương nhiên Dương Khiếu rời đi cũng là một trong số nguyên nhân, còn một nguyên nhân nữa khiến ai nấy đều sốc nặng đó chính là Kỉ Tiễu tụt hạng!
Nói là tụt hạng thực ra cũng không nhiều lắm chỉ là từ thứ nhất tụt xuống hạng 4, nhưng vì đối tượng là Kỉ Tiễu, từ khi chuyển trường sang tới giờ chưa từng thấy Kỉ Tiễu thất thủ, cho nên việc mọi người sốc nặng cũng có thể nghĩ tới. hơn nữa dựa theo Tôn Tiểu Quân nói thì là: các thầy cô trong trường cũng coi như có nhân tính, nếu vẫn ra đề thi như trước thì học sinh chỉ có nước đứt dây thần kinh mà chết, tiếp nữa là không muốn tiếp tục gây áp lực cho học sinh mà độ khó giảm xuống hai bậc và đề cũng chỉ ngắn bằng một nửa lần trước, nhìn qua chỉ là một đề thi đơn thuần, điểm thi ai nấy đều rất xinh đẹp, đương nhiên chân chính phải cân nhắc ưu khuyết điểm của bản thân mà không ngừng nỗ lực phấn đấu.
Cho nên, sai lầm lần này của Kỉ Tiễu có thể thấy được được đám học sinh trong khối hưởng ứng thế nào, nhưng lại có ảnh hưởng không nhỏ đối với hính bản thân cậu.
Ngô lão thái tìm Kỉ Tiễu nói chuyện, uyển chuyển hỏi Kỉ Tiễu làm sao, thành thật mà nói thì nhà trường rất coi trọng Kỉ Tiễu, không chỉ Ngô lão thái mà lão ngốc đầu trong tâm lý hi vọng có một trạng nguyên từ lớp tự nhiên bọn họ xuất ra, Kỉ Tiễu không phải không có thực lực này mà là cậu thua bởi chính bản thân cậu.
Ngô lão thái dông dài một đống, cái gì mà không cần tự tạo áp lực cho mình, phỉa tìm ra lỗi sai để khắc phục, nhớ kỹ để lần sau không tái phạm nữa, nói trắng ra, chính là muốn nhượng cậu đừng vì chuyện lần trước mà bị ảnh hưởng, nhưng rõ ràng các kì thi thử trước đó Kỉ Tiễu vẫn giữ vững thành tích đứng đầu của mình, vậy vì sao lần thi vừa rồi lại tụt hạng như vậy?
Kỉ Tiễu đương nhiên hiểu được lo lắng của bọn họ, nặng nhẹ trong lòng cậu so với ai khác càng biết rõ hơn, cho nên cậu thủy chung chỉ nghiêm túc ngồi nghe, sau đó khẳng định lại với bà: Tuyệt đối không có lần thứ 2.
Năm nay thời tiết rất khác thường, mới đầu tháng 5 mà nhiệt độ đã lên tới gần 30 độ, mặt trời cũng cực độ chói chang gay gắt, nhượng Kỉ Tiễu trừ bỏ phòng kí túc và lớp học thì không dám đi đâu, chỗ nào cũng lười bước ra khỏi cửa, cho nên hồi phục như trước bỏ bữa cơm trưa.
Từ chỗ Ngô lão thái trở về, Kỉ Tiễu thừa dịp nghỉ trưa ít người, lại lôi đề cương ra làm, sau đó liền nhịn không được nằm úp sấp trên bàn, từ bên tai truyền tới tiếng hi hi ha ha cười vang, tiếp lại có mấy người bước vào lớp.
Người gào to nhất chính là Ngũ Tử Húc, cậu ta đang nói về trận bóng rổ vừa nãy chơi cùng lớp 11, đang nói tới hứng khởi, liền thấy Diêm Trừng từ đầu tới cuối mặt không biểu tình hiển nhiên không quá để tâm tới náo nhiệt của mình, lúc này lại đang nhìn chằm chằm không chớp mắt vào trong lớp.
Ngũ Tử Húc theo tầm mắt hắn nhìn lại chỉ thấy Kỉ Tiễu một mình yên lặng nằm ở trên bàn không động đậy.
Ngũ Tử Húc nhíu mày, lại nhìn Diêm Trừng mặt không đổi sắc, nhưng cặp mắt kia cảm xúc lại không thể nào giấu nổi, trong lòng lập tức cảm thấy khổ sở, khẽ nhỏ giọng nói: “qua đó đi?”
Ai ngờ Diêm Trừng ngẩn người một chút lại lắc đầu sau đó ngồi xuống lấy đề cương ra làm. (Jer : oa oa oa TT-TT)
Ngũ Tử Húc và Hồng Hạo ngây ngốc đứng đó, cũng không hiểu hai người này hiện giờ thế nào, chỉ liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ thở dài, xoay người rời khỏi lớp.
….
Thòi gian chớp mắt trôi qua, tháng 5 cũng theo đó mà "Vèo ——" tụt lại đằng sau, tháng 6 đã tới, trường Phụ Trung rốt cục cũng kết thúc chương trình ôn thi đại học cho khối 12 đồng thời cũng tuyên bố những năm tháng vườn trường cấp III của bọn Diêm Trừng Kỉ Tiễu cũng vì thế mà dừng ở đây. Kế tiếp chính là thời gian học sinh tự ôn tập, nhưng các thầy cô dạy các môn chính vẫn luôn túc trực ở trường để học sinh có gì thì có thể tới tìm hỏi, thảo luận.
Tuần học cuối cùng kết thúc, Ngô lão thái khó được khi bỏ lớp mặt nạ nghiêm túc ra, dùng những lời nói ôn nhu thâm thúy như mẹ hiền chúc cả lớp có thể đạt được thành tích tốt khi thi đại học và vào được trường mình yêu thích.
Sau khi tan học, Ngũ Tử Húc hét lớn một tiếng, rồi lại ôm chầm cái bàn của cậu ta mãi không buông: “Bỗng nhiên thực không muốn tốt nghiệp… về sau phỏng chừng không còn cơ hội ngồi ngủ gà ngủ gật ở trong lớp nữa rồi.” còn những cái mà người khác có thì cậu ta lại không có.
Hồng Hạo cũng khó có chút uể oải: “Aiz, ngày cuối cùng cùng trường tình nghĩa, chúng ta có cần không say khôgn về không?”
Ngũ Tử Húc thiếu chút nữa liền đáp ứng cậu ta, cũng may còn chưa tới mức mất lý trí.
Vương Hi Đường đứng ở cửa chờ bọn họ cùng về, cậu nhìn Kỉ Tiễu đang chậm rãi thu dọn sách vở cho vào balo, cũng không quan tâm tới bọn Ngũ Tử Húc huyên náo, đứng dậy rời khỏi phòng học.
Khi đi ngang qua người Vương Hi Đường, lại nghe thấy cậu ta nói một câu: “Sắc mặt cậu không tốt, không sao chứ?”
Kỉ Tiễu cước bộ thoáng dừng một chút, lau lau mặt, liền tiếp tục đi về phía tước.
“Không sao…”
….
Thời gian còn lại, trừ bỏ thư viện trường đã sớm bị khối 12 chiếm hết, thì mỗi phòng kí túc trường đều biến thành một khối đại thịt béo, bởi vì nằm trong khuôn viên trường, có vấn đề gì thì tùy thời có thể tìm các thấy cô giải quyết, cho nên ai đang ở trong kí túc thì tiếp tục trọ trong kí túc, còn ai không ở trong kí túc thì lại chui vào một phòng náo đó kiếm chỗ ngủ ké, hoặc tìm một chỗ dung thân để ôn tập cũng được.
Giống như Tiêu Kiện Thạc sau khi tốt nghiệp xong lại càng thoải mái hơn, không ít học sinh gọi cậu ta là bạn học tốt nhất của khối, việc này cũng là do có cơ hội thì ai chả muốn có chỗ trống đến phòng của họ ôn tập, Tiêu Kiện Thạc thế nhưng đáp ứng Khổng Bân và cậu ta cũng như nhau cả, tự nhiên không thèm để ý, Tôn Tiểu Quân thì sớm đã chiếm một chỗ trên thư viện, còn lại bị làm phiền chính là Kỉ Tiễu và bạn học mới chuyển tới đầu năm.
Cuối cùng, Kỉ Tiễu đơn gian thu dọn sách vở rời khỏi phòng, nhắm mắt làm ngơ.
Cậu vừa nghĩ tìm một chỗ trong quán cà phê gần cổng trường ngồi tạm cũng được, từ cổng kí túc đi ra, đi được nửa đường bỗng nghe thấy có người gọi mình, Kỉ Tiễu vừa quay đầu lại phát hiện xa xa có hai nam nhân đi tới.
Hai người tới gần cậu mới nhìn rõ, trong đó một vị là phó hiệu trưởng trường cũng chính là cửa sau mà Trì Xu Huyên đã nhờ chuyển Kỉ Tiễu vào lớp 1, còn người còn lại Kỉ Tiễu vừa thây cũng phải giật mình, đối phương vóc người rất cao, khoảng hơn 50 tuổi, khuôn mặt kia, không phải là bác hai của Diêm Trừng thì còn là ai.
Ông ta tới đây làm gì? Gọi mình có chuyện gì?
Kỉ Tiễu có chút nhíu mày, trong lòng suy nghĩ nhưng ngoài mặt lại bất động thanh sắc.
Mà bác hai ánh mắt cũng thẳng tắp dừng ở trên người Kỉ Tiễu, lần trước tới ông ta chỉ coi cậu là bạn học không đáng quan tâm mà thôi, không ngờ thằng nhóc này tuổi còn nhỏ mà có bản lĩnh câu dẫn thằng cháu cưng của Diêm gia, còn sai Diêm Trừng đem người đưa tới ăn cơm tất niêm với mọi người trong gia tộc, không thể không nói quá lợi hại.
Ông tới trường đương nhiên không phải cố ý tới tìm Kỉ Tiễu mà là phụng mệnh lão thái gia tới xem hoàn cảnh học tập của Diêm Trừng, diễn trò đương nhiên phải làm nguyên bộ, sáng nay ông đã tới Đàm gia, thấy bà ngoại tuy rằng được ôn hòa đối đãi nhưng cũng không được gặp Diêm Trừng, nhưng ý tứ ông tới hai vị trưởng bối cũng đã biết.
Hiện tại vô ý nhìn thấy Kỉ Tiễu, bác hai nhất thời hứng khởi, liền nhờ phó hiệu trưởng gọi người lại giùm, ông cảm thấy Kỉ Tiễu có chút thủ đoạn nho nhỏ, nhưng cho dù thế nào thì cũng chỉ là con nít ranh hôi sữa, nếu Diêm Trừng sẽ thật vì cậu ta mà đối đầu với cả nhà, thì ông sẽ tới lên mặt với nhị lão Đàm gia, có thể thu được chút gì đó cũng không tồi.
Vì thế, một ánh mắt đi qua, phó hiệu trưởng thức thời rời đi nhường lại không gian cho kỉ Tiễu và bác hai đối mặt.
Lúc này đã qua giữa trưa nhưng mặt trời vẫn chiếu rọi trên cao, bác hai đang đứng dưới tàng cây, Kỉ Tiễu lại đứng giữa trời nắng, vốn định đi tới quán cà phê ở ngoài cổng cho nên cậu không võ trang đầy đủ, lúc này dù đứng không quá lâu nhưng lưng áo sơ mi đã ẩn hiện hằn đỏ.
Bác hai cao thấp đánh giá Kỉ Tiễu một lần, sau đó lộ ra một nụ cười phi thường hòa ái.
“Cháu là Kỉ Tiễu đúng không, xin chào.”
Kỉ Tiễu chỉ thản nhiên nhìn ông ta.
Không được đáp lại, ông ta cũng không thèm để ý tiếp tục nói: “Cậu là Tiểu Trừng đã quen nhau bao lâu rồi?”
Kỉ Tiễu vẫn không lên tiếng.
“Chuyện của hai đứa, ta đã nghe nói, trẻ con làm sai là chuyện bình thường, khi ta ở tuổi các cháu ta còn quậy hơn.”
Ông tự nhận đã trải qua đủ mọi trò vui, dù sao thì ông cũng là lão tổng, không thể tiếp tục là một đứa trẻ bất định như trước: “Hai đứa còn nhỏ không hiểu chuyện cũng không sao, chỉ là sắp thi đại học rồi, chẳng lẽ từ đầu tới cuối không ai khuyên nhủ các cháu sao?”
Chóp mũi Kỉ Tiễu đã thấm xuất mồ hôi, khuôn mặt cũng bắt đầu ửng đỏ, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo, cậu nhìn lướt qua nam nhân trước mặt, trực tiếp hỏi: “Ông muốn biết cái gì?”
Chân mày ông ta cau lại, cảm thấy đứa nhỏ này thực sự không ngốc chút nào, vì thế nói: “Ta nghĩ cũng biết, trước đó cháu có phải thường tới Đàm gia qua đêm, ông bà ngoại Tiểu Trừng một chút cũng không biết?”
Kỉ Tiễu nháy mắt mấy cái, đã hiểu được ý tứ của ông ta, tới tìm cậu nói chuyện là giả, thực chất là tới tìm nhược điểm của người, mà đến tột cúng chính là nhược điểm của nhị lão Đàm gia, hay chính là nữ chủ nhân Diêm gia sau lưng hai nhị lão, Kỉ tiễu cũng không có hứng thú tìm hiểu sâu.
Kỉ Tiễu nghĩ nghĩ, thế nhưng gật đầu nói: “Bọn họ đương nhiên biết.”
Quả nhiên hai mắt bác hai sáng rực, nhưng không đợi ông ta mở miệng, kỉ Tiễu liền tạt thêm một gáo nước lạnh: “Không những bọn họ biết mà ngay cả Diêm lão thái gia cũng biết.”
Ông ta ngẩn ngơ vội hỏi: “Đừng có nói hươu nói vượn, ai nói với cháu.”
Kỉ Tiễu lau mồ hôi trên trán, mặt đã nóng đến không chịu nổi, nhưng ngữ khí cậu vẫn thập phần trấn định: “Ông nên tin.” Nói xong, không quản ông ta trực tiếp bước đi.
Bác hai nhìn chằm chằm theo bóng dáng mảnh khảnh của Kỉ Tiễu, tròng mắt đao đảo, mãnh liệt bừng tỉnh đại ngộ.
Nguyên lai lão thái gia cùng bọn họ giả ngu, nghĩ lại cũng thấy đúng, bảo bối tôn tử của ông ấy, nhất cử nhất động của Diêm Trừng tại u thị, cùng ai qua lại ông ấy sao có thể không biết, hiện tại bảo mình tới đảm đương tìm hiểu, ngoài mặt là nói làm cho nhị lão đàm gia không thoải mái kì thực chính là khiến mình đóng vai người xấu.
Này không những khiến mình một chuyến đi tay không, đắc tội Đàm gia không nói, phỏng chừng Diêm Hồng Tá biết được thì bản thân cũng không khá hơn, hơn nữa tuy rằng nói là giúp đỡ lão thái gia tới nói chuyện với nhị lão Đàm gia nhưng lão thái gia cũng sẽ không tính toán nhân tình này.
Đây đúng là ăn trộm gà không thành lại còn mất nắm gạo!
Bác hai cắn răng, trong người buồn bực không cách nào phát tiết!
Hết chương 105
Một tháng cuối cùng trước kì thi đại học, thần kinh mọi học sinh tựa như bị kéo căng như dây đàn lúc nào cũng chực chờ lâm vào trận chiến.
So với kì thi cuối năm lãnh đạm, gần đây Kỉ Tiễu cũng có chết mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi, trong phòng ngủ ai cũng so với gà dậy sớm hơn, so với cẩu ngủ muộn hơn, nên Kỉ Tiễu cũng không cách nào ngủ yên, mỗi ngày cũng chỉ ngủ chưa được , tiếng.
Cậu vừa ở trong văn phòng giáo viên chỉnh lý tư liệu, vừa khẽ nhíu mi, huyệt Thái dương ngày một trướng đau, đâu cũng nhưng nhức.
Lão ngốc đầu ngồi đối diện thấy vậy, quan tâm hỏi: “Gần đây có phải em ngủ ít không, không cần liều mạng quá, càng gần kì thi thì càng phải chú ý ăn nghỉ nghỉ.”
Kỉ Tiễu gật đầu, lúc này ngoài cửa đi vào một người, thấy Kỉ Tiễu ở đó, người nọ hơi sửng sốt.
Kỉ Tiễu cũng vừa vặn nhìn về phía hắn, ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung vài giây, Kỉ Tiễu cúi đầu tránh đi trước.
Lão ngốc đầu thấy vội nói: “A, Diêm Trừng tới rồi à, ngồi trước đi, thầy sẽ hướng dẫn lại cho em.” Vì thân phận không đồng dạng nên Diêm Trừng nghỉ học nhiều như vậy nhà trường cũng không có truy cứu, ngược lại còn an bài các thầy cô bổ túc kiến thức đã thiếu cho hắn, để tích lũy cách giải những dạng bài đề thi có khả năng sẽ ra, cách tốt nhất chính là gọi hắn tới văn phòng để lén lút hướng dẫn.
Lão ngốc đầu nói với Kỉ Tiễu: “Em về lớp trước đi, thân thể không thoải mái thì cứ nói với cô chủ nhiệm, không cần cố gắng chống đỡ.”
Kỉ Tiễu “Vâng” một tiếng, nhận thấy Diêm Trừng vẫn đang nhìn mình, Kỉ Tiễu không nhìn lại, chỉ xoay người rời khỏi nơi này.
Có lẽ là do Diêm Trừng không chịu thua kém hoặc là sự cố gắng của các thầy cô cũng không uổng phí mà ngay sau đó hắn đã lội ngược dòng vươn lên bậc, vị trí của Diêm Trừng trên bảng thành tích cũng vì thế mà tăng lên, từ thứ vươn lên vị trí thứ , đương nhiên Dương Khiếu rời đi cũng là một trong số nguyên nhân, còn một nguyên nhân nữa khiến ai nấy đều sốc nặng đó chính là Kỉ Tiễu tụt hạng!
Nói là tụt hạng thực ra cũng không nhiều lắm chỉ là từ thứ nhất tụt xuống hạng , nhưng vì đối tượng là Kỉ Tiễu, từ khi chuyển trường sang tới giờ chưa từng thấy Kỉ Tiễu thất thủ, cho nên việc mọi người sốc nặng cũng có thể nghĩ tới. hơn nữa dựa theo Tôn Tiểu Quân nói thì là: các thầy cô trong trường cũng coi như có nhân tính, nếu vẫn ra đề thi như trước thì học sinh chỉ có nước đứt dây thần kinh mà chết, tiếp nữa là không muốn tiếp tục gây áp lực cho học sinh mà độ khó giảm xuống hai bậc và đề cũng chỉ ngắn bằng một nửa lần trước, nhìn qua chỉ là một đề thi đơn thuần, điểm thi ai nấy đều rất xinh đẹp, đương nhiên chân chính phải cân nhắc ưu khuyết điểm của bản thân mà không ngừng nỗ lực phấn đấu.
Cho nên, sai lầm lần này của Kỉ Tiễu có thể thấy được được đám học sinh trong khối hưởng ứng thế nào, nhưng lại có ảnh hưởng không nhỏ đối với hính bản thân cậu.
Ngô lão thái tìm Kỉ Tiễu nói chuyện, uyển chuyển hỏi Kỉ Tiễu làm sao, thành thật mà nói thì nhà trường rất coi trọng Kỉ Tiễu, không chỉ Ngô lão thái mà lão ngốc đầu trong tâm lý hi vọng có một trạng nguyên từ lớp tự nhiên bọn họ xuất ra, Kỉ Tiễu không phải không có thực lực này mà là cậu thua bởi chính bản thân cậu.
Ngô lão thái dông dài một đống, cái gì mà không cần tự tạo áp lực cho mình, phỉa tìm ra lỗi sai để khắc phục, nhớ kỹ để lần sau không tái phạm nữa, nói trắng ra, chính là muốn nhượng cậu đừng vì chuyện lần trước mà bị ảnh hưởng, nhưng rõ ràng các kì thi thử trước đó Kỉ Tiễu vẫn giữ vững thành tích đứng đầu của mình, vậy vì sao lần thi vừa rồi lại tụt hạng như vậy?
Kỉ Tiễu đương nhiên hiểu được lo lắng của bọn họ, nặng nhẹ trong lòng cậu so với ai khác càng biết rõ hơn, cho nên cậu thủy chung chỉ nghiêm túc ngồi nghe, sau đó khẳng định lại với bà: Tuyệt đối không có lần thứ .
Năm nay thời tiết rất khác thường, mới đầu tháng mà nhiệt độ đã lên tới gần độ, mặt trời cũng cực độ chói chang gay gắt, nhượng Kỉ Tiễu trừ bỏ phòng kí túc và lớp học thì không dám đi đâu, chỗ nào cũng lười bước ra khỏi cửa, cho nên hồi phục như trước bỏ bữa cơm trưa.
Từ chỗ Ngô lão thái trở về, Kỉ Tiễu thừa dịp nghỉ trưa ít người, lại lôi đề cương ra làm, sau đó liền nhịn không được nằm úp sấp trên bàn, từ bên tai truyền tới tiếng hi hi ha ha cười vang, tiếp lại có mấy người bước vào lớp.
Người gào to nhất chính là Ngũ Tử Húc, cậu ta đang nói về trận bóng rổ vừa nãy chơi cùng lớp , đang nói tới hứng khởi, liền thấy Diêm Trừng từ đầu tới cuối mặt không biểu tình hiển nhiên không quá để tâm tới náo nhiệt của mình, lúc này lại đang nhìn chằm chằm không chớp mắt vào trong lớp.
Ngũ Tử Húc theo tầm mắt hắn nhìn lại chỉ thấy Kỉ Tiễu một mình yên lặng nằm ở trên bàn không động đậy.
Ngũ Tử Húc nhíu mày, lại nhìn Diêm Trừng mặt không đổi sắc, nhưng cặp mắt kia cảm xúc lại không thể nào giấu nổi, trong lòng lập tức cảm thấy khổ sở, khẽ nhỏ giọng nói: “qua đó đi?”
Ai ngờ Diêm Trừng ngẩn người một chút lại lắc đầu sau đó ngồi xuống lấy đề cương ra làm. (Jer : oa oa oa TT-TT)
Ngũ Tử Húc và Hồng Hạo ngây ngốc đứng đó, cũng không hiểu hai người này hiện giờ thế nào, chỉ liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ thở dài, xoay người rời khỏi lớp.
….
Thòi gian chớp mắt trôi qua, tháng cũng theo đó mà "Vèo ——" tụt lại đằng sau, tháng đã tới, trường Phụ Trung rốt cục cũng kết thúc chương trình ôn thi đại học cho khối đồng thời cũng tuyên bố những năm tháng vườn trường cấp III của bọn Diêm Trừng Kỉ Tiễu cũng vì thế mà dừng ở đây. Kế tiếp chính là thời gian học sinh tự ôn tập, nhưng các thầy cô dạy các môn chính vẫn luôn túc trực ở trường để học sinh có gì thì có thể tới tìm hỏi, thảo luận.
Tuần học cuối cùng kết thúc, Ngô lão thái khó được khi bỏ lớp mặt nạ nghiêm túc ra, dùng những lời nói ôn nhu thâm thúy như mẹ hiền chúc cả lớp có thể đạt được thành tích tốt khi thi đại học và vào được trường mình yêu thích.
Sau khi tan học, Ngũ Tử Húc hét lớn một tiếng, rồi lại ôm chầm cái bàn của cậu ta mãi không buông: “Bỗng nhiên thực không muốn tốt nghiệp… về sau phỏng chừng không còn cơ hội ngồi ngủ gà ngủ gật ở trong lớp nữa rồi.” còn những cái mà người khác có thì cậu ta lại không có.
Hồng Hạo cũng khó có chút uể oải: “Aiz, ngày cuối cùng cùng trường tình nghĩa, chúng ta có cần không say khôgn về không?”
Ngũ Tử Húc thiếu chút nữa liền đáp ứng cậu ta, cũng may còn chưa tới mức mất lý trí.
Vương Hi Đường đứng ở cửa chờ bọn họ cùng về, cậu nhìn Kỉ Tiễu đang chậm rãi thu dọn sách vở cho vào balo, cũng không quan tâm tới bọn Ngũ Tử Húc huyên náo, đứng dậy rời khỏi phòng học.
Khi đi ngang qua người Vương Hi Đường, lại nghe thấy cậu ta nói một câu: “Sắc mặt cậu không tốt, không sao chứ?”
Kỉ Tiễu cước bộ thoáng dừng một chút, lau lau mặt, liền tiếp tục đi về phía tước.
“Không sao…”
….
Thời gian còn lại, trừ bỏ thư viện trường đã sớm bị khối chiếm hết, thì mỗi phòng kí túc trường đều biến thành một khối đại thịt béo, bởi vì nằm trong khuôn viên trường, có vấn đề gì thì tùy thời có thể tìm các thấy cô giải quyết, cho nên ai đang ở trong kí túc thì tiếp tục trọ trong kí túc, còn ai không ở trong kí túc thì lại chui vào một phòng náo đó kiếm chỗ ngủ ké, hoặc tìm một chỗ dung thân để ôn tập cũng được.
Giống như Tiêu Kiện Thạc sau khi tốt nghiệp xong lại càng thoải mái hơn, không ít học sinh gọi cậu ta là bạn học tốt nhất của khối, việc này cũng là do có cơ hội thì ai chả muốn có chỗ trống đến phòng của họ ôn tập, Tiêu Kiện Thạc thế nhưng đáp ứng Khổng Bân và cậu ta cũng như nhau cả, tự nhiên không thèm để ý, Tôn Tiểu Quân thì sớm đã chiếm một chỗ trên thư viện, còn lại bị làm phiền chính là Kỉ Tiễu và bạn học mới chuyển tới đầu năm.
Cuối cùng, Kỉ Tiễu đơn gian thu dọn sách vở rời khỏi phòng, nhắm mắt làm ngơ.
Cậu vừa nghĩ tìm một chỗ trong quán cà phê gần cổng trường ngồi tạm cũng được, từ cổng kí túc đi ra, đi được nửa đường bỗng nghe thấy có người gọi mình, Kỉ Tiễu vừa quay đầu lại phát hiện xa xa có hai nam nhân đi tới.
Hai người tới gần cậu mới nhìn rõ, trong đó một vị là phó hiệu trưởng trường cũng chính là cửa sau mà Trì Xu Huyên đã nhờ chuyển Kỉ Tiễu vào lớp , còn người còn lại Kỉ Tiễu vừa thây cũng phải giật mình, đối phương vóc người rất cao, khoảng hơn tuổi, khuôn mặt kia, không phải là bác hai của Diêm Trừng thì còn là ai.
Ông ta tới đây làm gì? Gọi mình có chuyện gì?
Kỉ Tiễu có chút nhíu mày, trong lòng suy nghĩ nhưng ngoài mặt lại bất động thanh sắc.
Mà bác hai ánh mắt cũng thẳng tắp dừng ở trên người Kỉ Tiễu, lần trước tới ông ta chỉ coi cậu là bạn học không đáng quan tâm mà thôi, không ngờ thằng nhóc này tuổi còn nhỏ mà có bản lĩnh câu dẫn thằng cháu cưng của Diêm gia, còn sai Diêm Trừng đem người đưa tới ăn cơm tất niêm với mọi người trong gia tộc, không thể không nói quá lợi hại.
Ông tới trường đương nhiên không phải cố ý tới tìm Kỉ Tiễu mà là phụng mệnh lão thái gia tới xem hoàn cảnh học tập của Diêm Trừng, diễn trò đương nhiên phải làm nguyên bộ, sáng nay ông đã tới Đàm gia, thấy bà ngoại tuy rằng được ôn hòa đối đãi nhưng cũng không được gặp Diêm Trừng, nhưng ý tứ ông tới hai vị trưởng bối cũng đã biết.
Hiện tại vô ý nhìn thấy Kỉ Tiễu, bác hai nhất thời hứng khởi, liền nhờ phó hiệu trưởng gọi người lại giùm, ông cảm thấy Kỉ Tiễu có chút thủ đoạn nho nhỏ, nhưng cho dù thế nào thì cũng chỉ là con nít ranh hôi sữa, nếu Diêm Trừng sẽ thật vì cậu ta mà đối đầu với cả nhà, thì ông sẽ tới lên mặt với nhị lão Đàm gia, có thể thu được chút gì đó cũng không tồi.
Vì thế, một ánh mắt đi qua, phó hiệu trưởng thức thời rời đi nhường lại không gian cho kỉ Tiễu và bác hai đối mặt.
Lúc này đã qua giữa trưa nhưng mặt trời vẫn chiếu rọi trên cao, bác hai đang đứng dưới tàng cây, Kỉ Tiễu lại đứng giữa trời nắng, vốn định đi tới quán cà phê ở ngoài cổng cho nên cậu không võ trang đầy đủ, lúc này dù đứng không quá lâu nhưng lưng áo sơ mi đã ẩn hiện hằn đỏ.
Bác hai cao thấp đánh giá Kỉ Tiễu một lần, sau đó lộ ra một nụ cười phi thường hòa ái.
“Cháu là Kỉ Tiễu đúng không, xin chào.”
Kỉ Tiễu chỉ thản nhiên nhìn ông ta.
Không được đáp lại, ông ta cũng không thèm để ý tiếp tục nói: “Cậu là Tiểu Trừng đã quen nhau bao lâu rồi?”
Kỉ Tiễu vẫn không lên tiếng.
“Chuyện của hai đứa, ta đã nghe nói, trẻ con làm sai là chuyện bình thường, khi ta ở tuổi các cháu ta còn quậy hơn.”
Ông tự nhận đã trải qua đủ mọi trò vui, dù sao thì ông cũng là lão tổng, không thể tiếp tục là một đứa trẻ bất định như trước: “Hai đứa còn nhỏ không hiểu chuyện cũng không sao, chỉ là sắp thi đại học rồi, chẳng lẽ từ đầu tới cuối không ai khuyên nhủ các cháu sao?”
Chóp mũi Kỉ Tiễu đã thấm xuất mồ hôi, khuôn mặt cũng bắt đầu ửng đỏ, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo, cậu nhìn lướt qua nam nhân trước mặt, trực tiếp hỏi: “Ông muốn biết cái gì?”
Chân mày ông ta cau lại, cảm thấy đứa nhỏ này thực sự không ngốc chút nào, vì thế nói: “Ta nghĩ cũng biết, trước đó cháu có phải thường tới Đàm gia qua đêm, ông bà ngoại Tiểu Trừng một chút cũng không biết?”
Kỉ Tiễu nháy mắt mấy cái, đã hiểu được ý tứ của ông ta, tới tìm cậu nói chuyện là giả, thực chất là tới tìm nhược điểm của người, mà đến tột cúng chính là nhược điểm của nhị lão Đàm gia, hay chính là nữ chủ nhân Diêm gia sau lưng hai nhị lão, Kỉ tiễu cũng không có hứng thú tìm hiểu sâu.
Kỉ Tiễu nghĩ nghĩ, thế nhưng gật đầu nói: “Bọn họ đương nhiên biết.”
Quả nhiên hai mắt bác hai sáng rực, nhưng không đợi ông ta mở miệng, kỉ Tiễu liền tạt thêm một gáo nước lạnh: “Không những bọn họ biết mà ngay cả Diêm lão thái gia cũng biết.”
Ông ta ngẩn ngơ vội hỏi: “Đừng có nói hươu nói vượn, ai nói với cháu.”
Kỉ Tiễu lau mồ hôi trên trán, mặt đã nóng đến không chịu nổi, nhưng ngữ khí cậu vẫn thập phần trấn định: “Ông nên tin.” Nói xong, không quản ông ta trực tiếp bước đi.
Bác hai nhìn chằm chằm theo bóng dáng mảnh khảnh của Kỉ Tiễu, tròng mắt đao đảo, mãnh liệt bừng tỉnh đại ngộ.
Nguyên lai lão thái gia cùng bọn họ giả ngu, nghĩ lại cũng thấy đúng, bảo bối tôn tử của ông ấy, nhất cử nhất động của Diêm Trừng tại u thị, cùng ai qua lại ông ấy sao có thể không biết, hiện tại bảo mình tới đảm đương tìm hiểu, ngoài mặt là nói làm cho nhị lão đàm gia không thoải mái kì thực chính là khiến mình đóng vai người xấu.
Này không những khiến mình một chuyến đi tay không, đắc tội Đàm gia không nói, phỏng chừng Diêm Hồng Tá biết được thì bản thân cũng không khá hơn, hơn nữa tuy rằng nói là giúp đỡ lão thái gia tới nói chuyện với nhị lão Đàm gia nhưng lão thái gia cũng sẽ không tính toán nhân tình này.
Đây đúng là ăn trộm gà không thành lại còn mất nắm gạo!
Bác hai cắn răng, trong người buồn bực không cách nào phát tiết!
Hết chương