Diêm Trừng chẳng sợ lúc trước còn có hoài nghi, lúc này nhìn sắc mặt tái nhợt cảu bà ngoại cũng biết việc này không phải là giả.
Bà ngoại lại truy vấn thêm một lần: “Ai nói?” trong lời nói mang theo nồng đậm tức giận, hiển nhiên phi thường sinh khí.
Diêm Trừng không nói, bà ngoại suy nghĩ một chút, cũng đã đoán được được vài phần, chuyện này vốn cũng không tính là bí mật, Diêm gia cũng chỉ có bằng ấy người, trừ Diêm Trừng ra, năm đó những người nên biết thì cũng biết, nhưng chân chính hiểu rõ nội tình chỉ có bọn họ, mà người có thể đem chuyện này đi ăn nói huyên thuyên loạn thất bát tao cũng chỉ có mình bà ta.
Không ngờ chuyện này giấu diếm nhiều năm đến cùng vẫn không gạt được.
Diêm Trừng biểu tình ủ dột, nhìn bà ngoại nói: “Bà không định nói với con sao?”
Bà ngoại thở dài, cháu trai cũng đã lớn, đích xác có quyền được biết chân tướng.
“Chúng ta vào phòng con rồi nói.”
Vào phòng Diêm Trừng, bà ngoại đóng cửa lại, tìm sô pha ngồi xuống, Diêm Trừng lại thẳng tắp đứng ở bên cửa sổ không nhúc nhích.
Bà ngoại nói: “Trước hết con nói cho ta biết, con đã biết những gì rồi.”
Diêm Trừng nhớ tới những lời bác gái nói với hắn, lông mày chau lại càng sâu.
Bác gái lắm mồm nói ra vừa vặn bị Diêm Trừng nghe được, bà ta ngay từ đầu sao cũng không nguyện ý nói, thế nhưng Diêm Trừng lấy chuyện của thằng cháu bảo bối bức bà ta một phen, nếu bà không nói, chuyện này liền xác định mãi mãi không có cửa đâu, đương nhiên, nói ra cũng không nhất định có biện pháp.
Bác gái cũng thật sự không còn cách nào khác, chỉ cần Diêm Hồng Tá không mở miệng, thì nơi này không có ai dám giúp bà, nếu Diêm Trừng nguyện ý thay bọn họ hướng lão thái gia thỉnh cầu, coi như là đường ra duy nhất, hơn nữa chuyện này vốn là sự thật, bà cũng không phải bịa đặt vô căn cứ, cứ thu sau tính sổ, xem bọn họ có thể làm gì.
Sau khi suy nghĩ một phen, bác gái liền mở miệng.
“Ba mẹ cậu quan hệ vẫn không tốt, điều này cậu cũng biết, đương nhiên, lúc ban đầu nhất định rất tốt, bằng không mẹ cậu cũng sẽ không vì ba cậu mà nháo với người nhà thành như vậy, thế nhưng sau khi kết hôn, mọi chuyện liền thay đổi. Tính cách mẹ cậu thế nào cậu nhất định rõ hơn tôi, tùy tiện cô ta cũng có thể cho người ta mấy dao khiến người ta không dễ chịu, càng miễn bàn quanh năm suốt tháng sinh hoạt cùng nhau, tôi là người Diêm gia cũng cảm thấy đau lòng cho ba cậu, mẹ cậu đúng là loại không biết hầu hạ người khác, đặc biệt là sau khi có cậu, tính tính kia quả thực thay đổi như chong chóng, căn bản không ai chịu nổi, ba cậu ở nhà liền chịu không nổi, vài lần tôi còn thấy mẹ cậu đem mọi đồ đạc trong phòng đều phá hủy, cậu nói xem cuộc hôn nhân còn có thể duy trì mới là lạ.”
Nghe từng câu bà ta quở trách Đàm Oanh, cho dù người mẹ này trong lòng Diêm Trừng chưa bao giờ làm tròn bổn phận nhưng cũng khiến cậu nghe thật chói tai, hắn trực tiếp đánh gãy lời bà ta: “Rồi sao?!”
“Còn sao nữa, với điều kiện của ba cậu, cậu nói xem? mẹ cậu nhìn ai cũng không vừa mắt, kết quả tự nhiên cũng sẽ xảy ra chuyện, không biết thì nói cô ta kiêu ngạo hoặc là tự tin thái quá, rõ ràng ngày thường nhìn thì khôn khéo như vậy, nhưng tâm tư chồng mình thay đổi cũng không phát giác, tóm lại khi người ta ôm bụng bầu tới cửa, mẹ cậu mới biết thì hối hận đã không kịp.”
Diêm Trừng sắc mặt tái xanh.
Bác gái liếc nhìn hắn, châm chọc nói: “nghe nói gia thế đối phương cũng không tệ, nhưng cuối cùng vẫn là bị đuổi đi, đứa nhỏ kia cũng bị tống ra nước ngoài, mẹ cậu ngay cả liếc mắt nhìn cũng không cho ba cậu thấy, cuối cùng cũng chưa từng trở lại, nghe nói là em trai. Nhưng, ba cậu cũng thực nhẫn tâm, về sau một câu cũng không thèm nhắc lại chuyện này, nói thế nào thì người đọc sách cũng thực lợi hại, mẹ cậu cũng đồng dạng tỏ ra như vậy, tôi là bác gái cậu nhưng thật tâm tôi cũng thấy bội phục mẹ cậu ghê gớm.”
Nhìn thấy nắm tay Diêm Trừng siết chặt lại, bác gái giật mình lo sợ vội nhẹ giọng: “Từ đó về sau quan hệ hai người liền không còn tốt đẹp nữa, tôi thấy chuyện này chính là khúc mắc, khiến cho ẹm cậu đối với cậu cũng không còn yêu thương nữa, mới trước đây còn thiếu chút nữa…”
“Thiếu chút nữa làm sao?” Diêm Trừng thanh âm cực lãnh.
Bác gái nuốt nước miếng: “Thiếu chút nữa… thiếu chút nữa đem cậu bóp chết. tôi…tôi cũng không phải bịa đâu, các bác sỹ trong bệnh viện có thể chứng minh, năm đó trên cổ cậu còn một vết hằn màu xanh tím tôi tận mắt nhìn thấy đó.”
…………..
Diêm Trừng nói xong, nhìn về phía bà ngoại, nhẹ giọng hỏi: “Đó có phải là sự thật không?”
Có em trai hay không Diêm Trừng cũng không phải thật sự để ý, mà là câu nói đằng sau mới là khúc mắc hiện tại của cậu, mẹ ruột hắn từng nhẫn tâm với hắn vậy sao?
Biểu tình trên mặt bà ngoại ngay từ đầu là xanh trắng rồi chuyển sang nghẹn hồng, cuối cùng ngược lại chậm rãi khôi phục trấn định, khóe miệng thậm chí còn mang theo nụ cười châm chọc.
Bà lạnh lùng nhìn chằm chằm Diêm Trừng: “Lời nói của một người ngoài với mẹ ruột nuôi dưỡng con 18 năm, con tự hỏi xem, con tin ai?”
Diêm Trừng sửng sốt.
Bà ngoại nhìn nét mặt hắn chợt lóe hoài nghi, nhất thời thật sự là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, bi thương dũng mãnh tràn vào trong mắt, bà u buồn nói: “Chuyện này cũng không thể trách con, nhưng con cũng không được trách mẹ con, Diêm Trừng, con nhớ kỹ, trên đời này, không có bất cứ ai yêu con hơn mẹ con.”
Những lời này Diêm Trừng đã nghe qua rất nhiều lần, môi hắn khẽ nhếch, muốn phản bác nhưng thấy tầm mắt sắc nhọn của bà ngoại, lại bất giác mà ngậm miệng lại.
Bà ngoại lắc đầu, chậm rãi nói lại chuyện quá khứ.
“Còn nhớ ta đã từng nói với con rằng, đa số trẻ con vĩnh viễn đều nhẫn tâm hơn so với người lớn không, những lời này đều áp dụng vào chính con của hiện tại, cũng áp dụng vào mẹ con của năm đó.”
Đàm Oanh năm đó vì muốn ở bên Diêm Hồng Tá mà thực sự bỏ ra không ít công sức, bà ngoại cũng cẩn thận nhớ lại, chỉ có thể nói khi cả hai quay trở lại a thị thì thân thể Đàm Oanh đã rất kém. Ban đầu Diêm Hồng Tá công việc bận rộn, hai vợ chồng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, Đàm Oanh khi đó chỉ ở nhà tĩnh dưỡng thân thể lại là sản phụ cao tuổi, có thể nói là hao hết tâm sức mới có thể hoài thai Diêm Trừng, chỉ là khi sinh con vẫn chịu không ít đau đớn.
Thời gian ở nhà của Diêm Hồng Tá còn bất mãn một phần mười, căn bản không trông cậy vào sự chăm sóc của chồng, may mà Đàm Oanh từ nhỏ đã độc lập, chỉ là tính cách lãnh đạm thích yên tĩnh, bình thường rất ít nói, quan hệ với mẹ ruột cũng không nhàn nhạt như với những người khác, cũng bởi vì sắp sinh ngoại tôn mà bà ngoại tới a thị ở một thời gian, dần dần mới phát hiện cô có chút không ổn.
Những năm đó chứng ‘trầm cảm sau sinh’ vẫn còn tương đối mới mẻ, thế nhưng bà ngoại và Đàm Oanh đều nghiên cứu y dược, đối với chứng bệnh này cũng không quá xa lạ, Đàm Oanh cảm thấy mình vẫn ổn, nhưng bà ngoại lại vẫn lo lắng.
Quả nhiên, tuy rằng tiến hành lột loạt trị liệu cùng thuốc thang can thiệp, tình hình của Đàm Oanh cũng không có chuyển biến lớn gì, chuyện này cùng với tính cách mấy năm gần đây có liên quan rất lớn, tâm tư cô nặng nề, rất nhiều điều không bao giờ nói ra, cho dù là đối với Diêm Hồng Tá cũng vậy, năm này qua tháng nọ mọi điều chôn dấu trong lòng quá dồn nén mà bùng nổ.
Bình thường càng là người khắc chế, thì khi bùng nổ thì ngược lại càng phát ra nghiêm trọng hơn, cô không có ai để phát tiết, trừ cha mẹ ra cũng chỉ có Diêm Hồng Tá. Diêm Hồng Tá cũng khôn cùng Đàm Oanh cãi nhau nhưng hắn không chịu được tính tình của cô, gặp loại tình huống này liền lựa chọn lảng tránh, hắn nghĩ chỉ cần không tranh cãi với Đàm Oanh thì bệnh tình của cô sẽ tốt lên, lại không biết rằng càng tránh né thì bệnh tình lại càng nghiêm trọng hơn.
Không biết thật sự là không chịu đựng được tính tình hỉ nộ vô thường của vợ hay là tình cảm đã nhạt phai hoặc là vị địa vị lúc này đang đi lên mà khó tránh khỏi có chút sĩ diện, tóm lại sự việc cứ hướng theo chiều không tốt mà đi.
“Trước khi người phụ nữ kia tìm tới cửa, bệnh của mẹ con kì thật đã thuyên giảm, nhưng vợ chồng đến cùng vẫn là vợ chồng, con cảm giác ngay cả người ngoài cũng biết chuyện, thì mẹ con là người thận trọng như vậy sao có thể không phát hiện được đâu? Người cẩn thận như Diêm Hồng Tá sẽ để lộ dễ dàng vậy sao? tuy rằng sau đó hắn giải thích là nhất thời sai lầm, qua đường ngắn ngủi mà thôi, nhưng, hiện tại nói cho con nghe, con sẽ tin sao?”
Diêm Trừng ngốc lăng muốn hỏi: “Vậy vì sao….”
“Vì sao không ly hôn hả?” bà ngoại hừ cười: “Đúng vậy, tính tình của mẹ con, sao không rời bỏ? vậy còn phải hỏi ông nội con.”
Không cần bà ngoại giải thích nhiều, Diêm Trừng kỳ thật cũng tự rõ ràng minh bạch, Diêm Hồng Tá lúc ấy tình huống vẫn chưa ổn định, vào thời điểm đó nếu thật sự làm lớn chuyện, đối với công việc của Diêm Hồng Tá sẽ có ảnh hưởng lớn, toàn bộ Diêm gia đều dựa vào ông ấy, cho dù không vì tình cảm, thì Diêm lão thái gia cũng không thể để sự tình phát sinh, cuối cùng người phải hi sinh sẽ là ai?
Chỉ có Đàm Oanh.
Có lẽ trước đó Đàm Oanh nhất định không đáp ứng, Đàm Oanh cao ngạo tự lập, trong mắt không chấp nhận có một hạt cát, nhưng hết thảy đều là trước khi sinh Diêm Trừng, sau khi sinh, là một người mẹ, cô càng suy xét nhiều hơn, nếu cô rời đi, sẽ khiến con trai có nhiều thay đổi, sẽ ảnh hưởng tiêu cực, hay thương tổn hay không?
Diêm gia nếu phát sinh bất trắc, Diêm Trừng sẽ mất đi chỗ dựa tốt, tất cả đều là suy tính của Đàm Oanh, cho nên, cô không còn lựa chọn nào khác.
Đàm Oanh năm đó kéo Diêm Hồng Tá ra, mới có hắn xuôi gió xuôi nước, khi đó nếu cô buông tay, không thể nói nhất định không có Diêm Hồng Tá ngày hôm nay, nhưng nhất định đường đi sẽ tràn ngập chướng ngại nhấp nhô khúc chiết, điều này cũng là nguyên nhân tại sao Diêm lão thái gia khách khí với cô như vậy, cô đã vì Diêm gia mà trả giá rất nhiều.
Nhưng mà, cho dù đã quyết định, nhưng tâm lý thống khổ cũng không phải tùy tùy tiện tiện mà có thể cho qua được, đặc biệt là khi Đàm Oanh còn đang ở trong trạng thái không ổn định, áp lực, bi phẫn nhất định mang tới hậu quả thảm thiết.
“Mẹ con cũng không phải cố ý đối xử với con như vậy, khi đó chính nó cũng không biết mình đang làm cái gì, nhưng nó không có khả năng chống lại được cảm xúc muốn hủy diệt đó, trước tiên đem con tới bệnh viện, nó đã rất khổ sở, ta chưa từng thấy qua mẹ con tự tránh như vậy, mặc dù không ai trách nó, nhưng khi ta đem con tới cho mẹ con bế, nó đã không dám vươn tay tiếp nhận….”
Bà ngoại vừa nói, trong mắt trào lên nước mắt: “Con không hiểu điều này đối với một người mẹ có ý nghĩa gì, cho dù nó có trị khỏi bệnh thì cũng không thể nào tháo gỡ được khúc mắc này, bất hòa đối với con chỉ là nó tự trừng phạt bản thân mình thôi, mẹ con không thể nào tự tha thứ cho chính mình đã phạm phải sai lầm như thế, khi mẹ con muốn bù đắp lại thì phát hiện cũng đã muộn.”
Đàm Oanh không phải chưa từng vì con trai mà thỏa hiệp qua, khi đối mặt với Diêm Hồng Tá vạn phần hối hận lặp đi lặp lại giải thích, Đàm Oanh đã nhượng bộ, hôn nhân đã bị hủy nhưng không thể để con trai không có gia đình, cho nên Đàm Oanh đã đưa đứa trẻ không được hoan nghênh kia ra nước ngoài, Diêm Trừng có thể trách Đàm Oanh nhẫn tâm bởi vì so với thân cốt nhục thì mọi thứ khác đều không tính là gì, Đàm Oanh cũng cố gắng cùng Diêm Hồng Tá tiếp tục, không có tình yêu, nhưng sinh hoạt vẫn phải trải qua, nhưng qua vài năm vẫn thất bại.
Cùng Diêm Hồng Tá được điều tới u thị là lần cố gắng cuối cùng của Đàm Oanh, cô cũng không muốn cho Diêm Trừng cảm giác lạnh lùng, cảm giác cô bất cận nhân tình, thế nhưng không còn cách nào khác, thật sự không còn cách nào khác, hao hết tình cảm với chồng, đối với con trai thì lãnh đạm, một gia đình như vậy, khiến thần kinh yếu ớt của Đàm Oanh dường như lúc nào cũng tới cực hạn.
“Nếu không phải ta phát hiện sớm, có lẽ con đã có một người mẹ bị điên.”
Bà ngoại nói thật mỉa mai, nhất thời khiến Diêm Trừng run mạnh, lại có chút xấu hổ vô cùng.
Khi đó hắn đang làm cái gì, hắn thế nhưng một chút cũng không phát hiện mẹ mình bất thường? chỉ biết mẹ từ trước tới nay đều không quan tâm tới mình, từ trước tới nay không thân cận với hắn, sinh bệnh cũng không tới dỗ dành hắn mấy câu.
Nhưng mẹ bị bệnh nhiều năm như vậy, chính mình cũng đâu có biết? hay là kì thật có biết mà cố tình không muốn biết hoặc là cố ý xem nhẹ.
“Ta cảm thấy con vẫn còn nhỏ nên bà ngoại chưa bao giờ trách con, nhưng con hiện đã có suy nghĩ riêng, có một số việc cũng nên biết rõ, mẹ con vì cái gì trở về u thị mà vẫn không rời khỏi Diêm gia, vì cái gì luôn quan tâm tới con chỉ là không nói ra, Diêm Trừng, con phải tự hiểu…”
Diêm Trừng minh bạch, hiện tại hắn tất cả đều minh bạch.
hết thảy là vì chính hắn, đều là vì hắn….
hết chương 135
chương 136
Trì Xu Huyên cố ý sáng sớm rời giường định làm một bữa sáng phong phú cho Kỉ Tiễu và cô con gái sắp thi đại học, ai ngờ Khương Chân sớm lưng đeo túi sách keo lên xe bus tới thư viện trường chiếm chỗ đọc sách, Kỉ Tiễu cũng rửa mặt chải đầu sạch sẽ chuẩn bị đi ra ngoài.
Trì Xu Huyên nhìn mặt Kỉ Tiễu trắng như tờ giấy, cẩn thận hỏi: “Dì lái xe đưa con đi nhé? Lúc này chính là giờ cao điểm đấy.”
“Không cần.”
Kỉ Tiễu ngồi buộc dây giày, lúc đứng dậy bỗng cảm thấy trước mắt tối đen, khẽ lảo đảo một chút, khiến Trì Xu Huyên hoảng sợ, may mà cậu nhanh chóng liền đứng vững.
Trì Xu Huyên không yên lòng: “Con nếu không thoải mái thì hãy nghỉ đi, không phải học đại học rất tự do sao?”
Kỉ Tiễu lắc đầu. xoay người muốn đi, nghe Trì Xu Huyên ở sau lưng nói
“Còn nữa, thứ sáu con…”
Kỉ Tiễu đánh gãy lời bà: “Cháu không đi.”
Trì Xu Huyên sửng sốt, vội gật đầu: “Được được, không đi thì không đi, dì cũng không đi, dù sao chuyện này…đã kết thúc.”
“Chấm dứt.” hai chữ này bà nói thật sự thận trọng, ý nhắc nhở Kỉ Tiễu mọi ân oán đều đã trôi qua, nhưng Kỉ Tiễu cũng không quay đầu lại tiếp tục đẩy cửa bước đi, cũng không nhìn tới vẻ mặt Trì Xu Huyên tha thiết chờ đợi cùng bất an lo lắng.
Trì Xu Huyên kỳ thật đã sớm nên trở về nước Pháp, nhưng tình hình hiện tại của Kỉ Tiễu thực sự không lạc quan, Trì Xu Di cũng đã qua đời gần 1 tuần, lễ tang tổ chức vào thứ 6, mà trạng thái Kỉ Tiễu vẫn như trước không rõ rệt chuyển tốt, nhưng Trì Xu Huyên biết, cậu ban đêm không ngày này không mất ngủ, cho dù có ngủ cũng chỉ một chút mà thôi, so với trước đây ít hơn rất nhiều, cho dù là Khương Chân hỏi mười câu thì chín câu Kỉ Tiễu cũng không đáp lại, trước kia cậu là mặc kệ nhưng hiện tại Kỉ Tiễu căn bản là không nghe thấy, cậu cả ngày đều giống như mộng du không thể nào tập trung chú ý được, người đều gầy như bộ xương, điều này khiến Trì Xu Huyên sao không sốt ruột cho được, bà đơn giản tính toán ở lại cho hết năm mới rồi tính tiếp.
Hôm nay Kỉ Tiễu mười giờ mới có tiết, cậu trước đi tới nhà xuất bản nộp bản thảo, sau đó mới quay về trường học, trên mạng phiên dịch kiếm thêm cậu cũng không bỏ, dù sao hiện tại cậu có nhiều thời gian dùng cũng không hết, có thể làm nhiều việc một chút, cũng có thể khiến cho bản thân bận rộn tới mức không suy nghĩ linh tinh.
Tiết học lịch sử đương đại Trung Quốc, giảng viên là một giáo sư nổi tiếng cho nên mỗi tiết học của ông trừ sinh viên trong khoa, còn có rất nhiều sinh viên khoa khác cũng tới nghe giảng, phòng học lúc nào cũng chật ních. Kỉ Tiễu đến sớm, cho nên còn rất nhiều chỗ trống cho cậu, cũng sắp tới thi cuối kỳ, hôm nay là trọng điểm trong môn này, nên cậu chọn một chỗ ngồi xuống, lại không biết quyết định này có chút sai lầm.
Ngồi bên cạnh cậu là hai cô gái, thừa dip chưa vào học, hai người họ liền nô đùa nói chuyện phiếm, bỗng nhiên sau khi thấy Kỉ Tiễu lập tức càng nhiệt tình hơn.
“A, cậu là…Tiễu, a, Kỉ Tiễu đúng không?” học có chút mơ hồ nhưng cái tên này rất kỳ quái, nghe một lần liền ấn tượng khắc sâu.
Kỉ Tiễu đạm mạc nhìn về phía bọn họ.
Hai cô gái vội vàng tự giới thiệu: “Chúng tôi là khoa văn năm 2, là người của hội học sinh, chúng ta trước đây đã từng đi ăn cơm với nhau, cậu còn nhớ không?”
Kỉ Tiễu không nói, cô gái cho rằng cậu đã quên, cũng không để ý, cười nói tiếp: “Cậu là bạn cùng phòng với Diêm Trừng đúng không? Cậu ấy gần đây nghỉ lâu như vậy, ở hội có rất nhiều việc còn phải nhờ vào cậu ấy, cậu có biết cậu ấy khi nào trở về không?”
Nghe cái tên quen thuộc kia, Kỉ Tiễu bỗng nhiên sửng sốt, một lát sau mới đáp lại: “Tôi không biết.”
Học tỷ có chút thất vọng: “Cậu là bạn cùng phòng với cậu ấy mà cũng không biết, cậy ấy thật sự quá thần bí.”
Cô gái còn lại nghĩ nghĩ lại hỏi: “Vậy…Diêm Trừng đến cùng có bạn gái không? Ai, lời này tôi cũng không phải hỏi cho mình đâu, cậu cũng biết hoa khôi F đại là ai chứ, tâm tư cô nương người ta đều đặt hết lên người Diêm Trừng rồi, nhưng lại nghe đồn cậu ấy đã có bạn gái, khi bị thương còn tới bệnh viện chăm sóc nữa, chuyện này có phải là sự thật không? Lam Lam của chúng ta thật đáng thương.”
Kỉ Tiễu không trả lời, hai vị học tỷ cũng không bỏ qua cho cậu, trái một câu, phải một câu, đem mọi thủ đoạn đối pho với nam sinh đều áp dụng trên người Kỉ Tiễu, sinh viên mà, ngày thường cười đùa pha trò đều khó tránh, nhưng thấy sắc mặt Kỉ Tiễu càng ngày càng trắng, cuối cùng còn ra một thân mồ hôi lạnh, khiến cho hai ngừi kia bị dọa sợ, vội vội vàng vàng ngậm miệng lại, vừa lúc bên trong hội có việc, tiết này liền không học trước hết chuồn mất.
Kỉ Tiễu nghe nghe, lần đầu cảm giác vị giáo sư kia giảng bài thực khuôn sáo thực vô vị nhàn chán, cậu có chút hoa mắt, nhịn không được ngã quỵ nằm sấp xuống, gục xuống bàn hết cả buổi sáng.
Cậu không có ngủ, ngược lại, Kỉ Tiễu ý thức rất thanh tỉnh, cậu còn có thể nghe rõ hai người ngồi sau 3 lần bất mãn trong 10p cậu chiếm vị trí tốt còn không nghe giảng, chạy tới ngủ làm gì.
Cuối cùng chuông tan học vang lên, Kỉ Tiễu vẫn không có khí lực đứng dậy, một bàn tay nhẹ nhàng tới đẩy cậu.
Kỉ Tiễu miễn cưỡng ngẩng đầu lên, đứng trước mặt là Thôi Hướng.
Thôi Hướng thấy sắc mặt cậu rất kém, quan tâm nói: “Cậu không sao chứ, có cần tới phòng y tế không?”
Kỉ Tiễu lắc đầu, chính mình không bệnh, chỉ có chút mệt thôi, cậu biết.
Thấy Kỉ Tiễu yên lặng thu thập đồ đạc muốn rời đi, Thôi Hướng vội vàng tiến nhanh lên phía trước nói: “Để tớ đưa cậu về, dù sao chiều nay cũng không có tiết.”
Kỉ Tiễu không để ý tới cậu ta, Thôi Hướng vẫn không buông tay, cứ đi theo Kỉ Tiễu ước chừng xuống bốn tầng lầu, Kỉ Tiễu rốt cuộc nhịn không được ngừng lại, nhìn thẳng cậu ta nói: “Cậu muốn làm gì?”
Có tiền lương bên nhà xuất bản, nên Kỉ Tiễu liền không có cùng Thôi Hướng hợp tác nữa, nhưng Kỉ Tiễu đến cùng vẫn chịu ơn của cậu ta, cậu ta đúng lúc mình gặp khó khăn túng quẫn nhất thì ra tay giúp đỡ, vô luận là vì mục đích gì, Kỉ Tiễu cũng sẽ không quên, cho nên cậu vẫn cố gắng kiên nhẫn đối với Thôi Hướng, nếu cậu ta cần, Kỉ Tiễu thậm chi có thể đem sô tiền trước đó trả lại cho cậu ta.
Nhưng mà, những điều vượt quá phạm vi, cho dù thế nào, Kỉ Tiễu đều chịu không nổi.
Thấy trong mắt Kỉ Tiễu lộ ra lãnh quang, Thôi Hướng cảm giác có chút không thoải mái, cậu ta nhíu mày nói: “Tớ muốn cái gì, tớ cho là tớ đã biểu hiện thực rõ ràng.”
Kỉ Tiễu nói: “Ý của tôi, lần trước tôi cũng đã nói rõ ràng.”
Nếu đã mở lời, Thôi Hướng cũng liền không quanh co lòng vòng, cậu ta nói thẳng: “Kỉ Tiễu, tớ biết quan hệ của cậu và Diêm Trừng, hai người cũng đã chia tay rồi.”
Giống như bị chọc tới đau đớn, Kỉ Tiễu hơi sửng sốt.
Thôi Hướng biết mình đã đoán đúng: “gia thế Diêm Trừng tớ không rõ lắm, trong trường đồn ba hoa chích chòe, nhưng nói vậy cậu cũng nhất định biết đến, chúng ta trong giới này, trước kia… tớ nhìn cậu thấy thuận mắt, liền muốn chơi đùa với cậu, thế nhưng sau này, tớ phát hiện, tớ đối với cậu… dù sao cũng không phải là tùy tiện, mà bối cảnh như Diêm Trừng, thành thật mà nói, tớ đã sớm không xem trọng, hiện tại các cậu không ở cùng nhau, cậu vì cái gì không suy nghĩ một chút về tớ? cậu ta đối tốt với cậu, tớ cũng có thể!”
Thôi Hướng ngày thường nhìn ôn hòa, nhưng người này quá mức khôn khéo, đi với bụt áo cà sa đi với ma thì mặc áo giấy, ngẫu nhiên sẽ khiến cho người ta cảm giác lỗ mãng không đáng tin, nhưng những lời này cậu ta nói khó tránh được chân thành, có thể thấy được cậu ta đối với Kỉ Tiễu tâm không giống làm bộ.
Nhưng hai giây qua đi, Kỉ Tiễu vẫn sắc mặt cứng ngắc không nói một lời, Thôi Hướng liền có chút bất mãn: “Tớ không dễ dàng chết tâm như vậy, Kỉ Tiễu, cậu đừng có dùng mấy lời như tình cảm hai người sông cạn đá mòn để lừa gạt tớ, tớ sẽ không tin, cậu ta đối với cậu để tâm tớ nhìn ra được, nhưng cậu vốn không thích cậu ấy, vậy thì cần gì phải một thân cây treo cổ?”
Những lời nói này rốt cuộc cũng khiến Kỉ Tiễu phản ứng, cậu chậm rãi nâng mắt lên, khinh thường nói một câu: “Cậu nói cái gì?”
Thôi Hướng cảm giác mình đã nắm bắt được tâm tư Kỉ Tiễu, nên đem lời nói lặp lại một lần: “Cậu không thích cậu ta, đúng không?”
Không thích cậu ấy…..
Kỉ Tiễu bỗng nhiên đẩy Thôi Hướng ra đi về phía trước, Thôi Hướng muốn đuổi theo, Kỉ Tiễu quay đầu trừng mắt nhìn cậu ta một cái, cái nhìn kia nồng đậm ngoan lệ cùng tối tăm, cảm giác lạnh lẽo xuyên thẳng đáy lòng, thành công khiến Thôi Hướng ngừng bước.
Kỉ Tiễu đi ra ngoài cổng trường, cậu không biết đang suy nghĩ gì, thần sắc khó được khi hiện ra một tia mê ly.
Cậu cứ như vậy đứng ở trước bến xe, đến khi phục hồi tinh thần, cũng đã bỏ lỡ hai chuyến xe bus trở về, ở trường đại học cho dù không phải giờ cao điểm cũng cũng thế khiến mọi người chen chúc nhau tới chết, đặc biệt là giữa trưa cùng đầu giờ chiều, Kỉ Tiễu hỗn độn theo dòng người xô đẩy rốt cuộc cũng lên được chuyến xe thứ ba, đứng ở giữ đám đông, cậu chịu đựng gần một giờ mới có thể về đến Trì gia.
Sau lưng có hai nữ sinh vẫn líu ríu trò chuyện về bạn trai, một người nói bạn trai rất phiền, một ngày cũng phải gọi 5, 6 cuộc điện thoại đều báo bận, còn một người không tiếp điện thoại liền cho rằng chính mình có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, lập tức sẽ chết luôn ấy.
Hai người kia không ngừng kể lể trường hợp của mình, mọi người trong xe đã nhìn vào vô số lần, ngay từ đầu còn cảm thấy mất mặt, càng về sau càng biến thành chết lặng.
Hai người dùng khẩu khí ghét bỏ nhưng lại không ngừng ân ân ái ái. Người bên ngoài nghe tới chán ghét, nhưng cô ấy lại cảm thấy thực ngọt ngào.
Đột nhiên, di động của một trong hai vang lên, nữ sinh bất đắc dĩ oán hận một câu: “Bà xem, lại tới nữa này, tôi liền không tiếp, cho anh ấy lo tới chết đi.”
Người còn lại thực thực giả giả khuyên nhủ cô bạn, hai người cười vang một trận.
Kỉ Tiễu lẳng lặng nhìn ra cảnh vật lướt qua nhanh chóng ngoài cửa sổ ngẩn người, bên tai một lần lại một lần quanh quẩn tiếng chuông di động của nữ sinh kia.
Cậu lúc đầu chỉ cảm thấy bài nhạc huông đó có chút thương cảm, sau này rốt cuộc nghe rõ trong đó một hát.
“Thế giới của em chỉ có hai màu trắng đen, mà anh chính là sắc thái duy nhất xuất hiện….”
Bên ngoài dương quang rất sáng, chiếu vào hốc mắt Kỉ Tiễu sinh đau, cậu nhịn không được nhắm mắt lại.
Liền như vậy hỗn hỗn độn độn rốt cuộc tới điểm dừng, lúc Kỉ Tiễu xuống xe, người đã không còn nhiều, cửa xe vừa mở, Kỉ Tiễu đột nhiên chấn động, vươn tay sờ cổ mình.
Trống trơn.
Kỉ Tiễu ngây ngốc hai giây, rồi hướng về chiếc xe bus mà chạy theo.
“Đợi đã…chờ một chút….”
Kỉ Tiễu ước chừng đuổi qua hai ngã tư đèn xanh đèn đỏ, vẫn không thể đuổi kịp chiếc xe đó, nhìn theo chiếc xa đã đi xa, Kỉ Tiễu suýt nữa thì thở không nổi, nhưng cậu vẫn run rẩy lấy di động ra gọi điện thoại tới công ty xe bus.
Bên kia coi nhu phối hợp, hơn nữa hai trạm sau chính là điểm cuối, tuy không nói có hy vọng gì nhưng Kỉ Tiễu đích thân tới cũng được.
Kỉ Tiễu vội vàng bắt taxi tới đó, bác lái xe đang uống trà ngồi chờ cậu.
“Tôi đã thay cậu đi tìm rồi, nhưng không có, nhất định là trên đường đã bị đánh cắp, sinh viên như các cậu, chính là rất sơ ý.” bác lái xe quở trách.
Kỉ Tiễu cũng không nói gì, kiểm tra từng gầm ghế một, mỗi nơi đều không bỏ qua, tới tới lui lui tìm một lần, đến khi bác lái xe cũng nhìn không được.
“Cậu này sao cậu lại cố chấp như vậy, đã nói với cậu là không có rồi, tôi còn phải đi tiếp nữa.”
Kỉ Tiễu quay đầu cầm tay ông ấy, trong mắt nôn nóng khiến ông ta giật mình: “Xe có máy quay không? Có thể nhìn thấy tên trộm.”
Ghi hình trong xe không thể nói xem liền xem: “Chiếc vòn cổ kia có bao nhiêu đáng giá, cậu báo mất đi, cảnh sát sẽ tìm lại giúp cậu, nhưng không phải tôi tạt nước lạnh vào cậu đâu nhưng trong cái thành phố này, một ngày không biết có bao nhiêu đồ bị ném đi, muốn tìm lại cũng khó.”
Bác lái xe nói xong, chỉ thấy sắc mặt cậu liền tái xanh, ông cũng thấy có chút không đành lòng, nhưng vẫn bảo cậu xuống xe: “Lần sau chú ý chút, coi như là bài học kinh nghiệm, cái cũ không đi cái mới không tới.” nói xong khởi động xe đi mất.
Cũ không đi…
Mới không tới?
Kỉ Tiễu đứng ở ven đường, mờ mịt nhìn xe bus công cộng.
Không biết cái cũ cũng không có mới, cậu nhịn không được mà nghĩ.
Ném đi rồi cũng không tìm trở lại được.
Hết chương 136
Một tuần trước tân niên, kì thi cuối kì I cũng kết thúc, học sinh F đại nghênh đón kỳ nghỉ đông tốt đẹp.
Cũng không phải Thanh Minh càng không phải Đông Chí, cho nên tuyến xe bus ít đến đáng thương thường ngày bị hủy bỏ, lộ trình này là Kỉ Tiễu từ trên mạng tìm ra được, cũng phải chuyển 3 tuyến xe, cũng phải đi bộ không ít, lúc đến nghĩa trang cũng đã tới giữa trưa.
Mấy hôm trước, trời vừa hạ một trận tuyết rơi, nên đường lên núi phi thường trơn trượt, thời tiết cũng không tốt, gió lạnh quất vào mặt Kỉ Tiễu đau rát, cậu hình như lại bị cảm mạo, lúc lên đỉnh núi cả người toát ra một trận mồ hôi lạnh, gió lạnh thổi qua, bắp chân run rẩy.
Từ xa liền thấy trước ngôi mộ có hai bó hoa khô héo, đến bây giờ vẫn còn chưa bị quét dọn. Kỉ Tiễu tới gần sửng sốt, một bó được gói bằng ruy băng màu tím, rõ rệt là hoa hồng trắng, mà một bó khác là bó hoa bách hợp dưới chân núi có giá năm mươi đồng.
Kỉ Tiễu nhìn chằm chằm bó hoa bách hợp kia một hồi lâu mới ngồi xuống đặt hoa quả điểm tâm mình mua tới trước ngôi mộ.
“Xin lỗi….con tới muộn.”
Như để biểu đạt sự xin lỗi, Kỉ Tiễu phi thường nghiêm túc sắp xếp những thứ kia dọn ra, còn để thêm một đôi đũa. Những chiếc bia mộ cổ xưa, hai bên cây cổ thủ dưới gió lạnh đìu hiu, cùng dưới gốc cây một đống hoa héo tàn, vẫn hiện ra sự thê lương nói không nên lời.
Một năm qua phát sinh không ít chuyện, Kỉ Tiễu dùng chút thời gian nói xong toàn bộ.
Thi đại học xong, cậu đỗ F đại, F đại cũng không tệ lắm, chỉ là không được nổi danh như thời của Kỷ Hiếu Trạch, các giảng viên và bạn học đều thuộc dạng tàm tạm, ky thi cuối học kì I cũng xong, hiện tại đã được nghỉ đông.
Báo cáo không cần dài dòi chấm dứt, Kỉ Tiễu cầm đôi đũa lên, cẩn thận lựa những chỗ bị gió bụi thổi qua ném đi.
Trầm mặc hồi lâu, sau đó nói một câu: “Bà ấy đã chết….”
Những lời này nói rất nhẹ, thậm chí còn không to bằng âm thanh đôi đũa thỉnh thoảng va vào thành đĩa.
“Con ở đó, nhìn thấy bà ấy nhắm mắt.”
“Bà ấy còn giải thích, nhưng không biết có phải nói với con không, nhưng con nghe được.”
Kỉ Tiễu sắc mặt bình tĩnh, nhưng dưới chân ngồi không vững, mềm nhũn ngã bệt xuống đất, sau đó cậu bám lấy bia mộ lau mặt, tay lạnh băng, nhưng mặt càng lạnh hơn.
Cậu bỗng nhiên cảm nhận được ý nghĩa những lời Trì Xu Huyên nói với cậu, bà ấy muốn nói mọi chuyện đã trôi qua, giống như lúc này, Kỉ Tiễu cũng muốn Ki Hiếu Trạch cảm giác được mọi chuyện đã kết thúc.
Cậu lần đầu tiên bất ngờ nói một câu với Kỉ Hiếu.
Kỉ Tiễu nói: “Ba ơi, con thấy thực mệt….”
………………..
Xuống núi cũng mất một phen khí lực, nghĩ tới lúc này năm trước, có một người đỡ mình cùng đi qua đoạn đường này,Kỉ Tiễu cảm giác thật giống như một giấc mộng. bọn họ còn tới một nhà nông ăn cơm, cơm rất khó ăn, hương vị khó nuốt đó đến giờ Kỉ Tiễu vẫn còn nhớ rõ.
Nhưng lúc này, đừng nói nhìn ra một người còn không có đừng nói là có đồ ăn trước mắt, cậu cũng ăn không vô.
Kỉ Tiễu quay lại theo đường cũ, lúc về tới thành phố trời cũng đã chạng vạng, nhưng Kỉ Tiễu lại không đi về hướng Trì gia mà lại bắt một chuyến xe khác đi tiếp, mãi cho tới khi thấy cảnh vật quen thuộc, Kỉ Tiễu mới xuống xe.
Cậu đứng ở đối diện cửa khu nhìn chằm chằm hồi lâu, rốt cuộc cũng bước chân qua.
Khu dân cư kiểu cũ vào buổi tối đặc biệt im lặng, ánh đèn đường mờ nhạt bị các bóng cây che khuất, Kỉ Tiễu chậm rãi lên lầu, đến trước cửa mới phát hiện cậu đã không còn chìa khóa nhà.
Cậu đặt tay lên cửa, ngốc lăng đẩy một chút, kết quả một chút cũng không lay chuyển.
Kỉ Tiễu tự giễu nang khóe miệng, nội tâm cảm giác bản thân thực nhàm chán, lại có cảm giác thất vọng không thể xem nhẹ.
Khi chuẩn bị xoay người rời đi, cửa căn nhà đối diện bỗng nhiên mở ra, một cụ ông xách túi rác chuẩn bị đi xuống lầu, thấy Kỉ Tiễu, ông ngẩn người, sau đó liền cao hứng nói: “A, là cậu à.”
Kỉ Tiễu kỳ quái, mà hành vi sau đó của ông cụ càng khiến cậu ngạc nhiên hơn.
Ông già nói: “Cậu đợi lão một chút.” Sau đó túi rác còn chưa kịp vứt đã quay vào trong nhà, thoáng chốc cầm gì đó chạy ra, đưa tới cho Kỉ Tiễu: “Này, chìa khóa nhà của cậu.”
Thấy Kỉ Tiễu ngẩn người, ông già nói tiếp: “Là cậu đúng không? Cậu trai ở cùng cậu trước khi rời đi đã gửi lão, nói cậu đi vội nên quên mang theo, vạn nhất trở về khẳng định muốn tìm, lão đợi cậu hơn một tháng cậu mới quay lại, may mà lão chưa ném đi. cái cậu đó cũng thực dễ tin người, nhưng lão cũng không phải người xấu, lão đây là tổ trưởng khu phố đó, khi các cậu chuyển tới lão cũng biết rõ, hiện tại cuối cùng cũng đợi được cậu về.”
Lải nhải lẩm bẩm nói xong, ông già tiếp tục xách túi rác đi xuống, cũng không cần một tiếng cảm ơn của Kỉ Tiễu, huýt sáo vui vẻ rời đi.
Kỉ Tiễu nhìn chìm chìa khóa trong lòng bàn tay, có chút cảm giác đã trở về, chìa khóa này đúng thực của cậu, chính là chùm cậu để dưới gầm bàn trà trả lại cho Diêm Trừng, không nghĩ tới hiện tại đã lại quay về tay cậu.
Làm gì đây?
Thật cảm giác mình đã trở về sao?
Kỉ Tiễu ngốc lăng qua đi, cầm chìa khóa mở cửa đi vào.
Cách biệt một tháng trời, đích xác, cậu vẫn nhịn không được mà trở lại đây.
ổ chó nhỏ một chút cũng không thay đổi, mọi thứ vẫn nằm đúng chỗ của nó, phòng khách, phòng bếp, phòng tắm, chỉ trừ trong tủ lạnh đồ ăn đã hư hỏng hết cả, còn lại hết thảy mọi thứ đều giống như trước lúc cậu rời đi.
Kỉ Tiễu đi vào phòng ngủ, nhìn chăn gối trên giường được gấp gọn gàng, trên màn còn một chồng sách chuyên môn cùng rất nhiều tư liệu.
Kỉ Tiễu nhịn không được vươn tay sờ lên, đều là văn kiện của công ty trò chơi, nhìn một lát, cậu lại ngẩn người, tiếp đó, bận rộn đi tới trước tủ quần áo mở ra, lại đi tới mở ngăn kéo tủ đầu giường, quả nhiên, mọi đồ vật của Diêm Trừng vẫn còn nguyên, vô luận là quần áo của hắn hay đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, hắn toàn bộ đều không mang đi.
Là từ bỏ sao?
Hay là đợi sau này tới lấy?
Hay là…còn muốn trở về?
Lúc suy nghĩ có chút thoát ra khỏi phạm vi, Kỉ Tiễu vội vàng lập tức ngừng lại nội tâm xao động lung tung.
Diêm Trừng trở về thực bình thường, hắn còn phải đi học ở F đại, hắn không muốn ở lại trong trường, có lẽ cảm giác nơi này cũng không tệ lắm.
Kỉ Tiễu vừa nghĩ, vừa nhanh tỉnh táo lại, đang muốn đẩy ngăn kéo tủ đầu giường về, lại thấy trong góc có một chiếc hộp tinh xảo nhỏ.
Thời gian hai người ở cùng nhau, đừng nói là lục lọi đồ vật của Diêm Trừng, ngay cả quét dọn Kỉ Tiễu cũng cố gắng tránh di chuyển đồ vật hết mức có thể, nhưng mà hiện tại, thấy thứ đó, Kỉ Tiễu lại có chút khống chế không được tay mình, mà khi cậu phản ứng lại được, cậu đã mở nắp hộp ra.
Chiếc hộp không tính là hoa lệ, thế nhưng giả cổ thực tinh xảo, vừa nhìn đã thấy đã rất lâu, cảm giác nằng nặng, Kỉ Tiễu trước khi mở ra, thậm chí suy đoán có thể là đồ gia truyền của Diêm Trừng hay không, mới có thể đặt ở góc khuất như bảo bối vậy.
Nhưng khi mở ra rồi, Kỉ Tiễu biểu tình trên mặt lập tức cô đọng lại.
Kỉ Tiễu dừng một chút, mới chậm rãi lấy từng thứ trong hộp ra, trên cùng là một chuỗi vòng trang sức bằng ngọc thạch giá rẻ, cùng một chiếc vòng cổ kim thạch cũng giá rẻ.
Kỉ Tiễu không thấy kì quái khi chưa từng thấy Diêm Trừng đeo mấy loại trang sức này, dù sao cũng là nam sinh, hơn nữa cũng không tính là đáng giá, thế nhưng có một lần dây mã não trên cổ cùng chiếc vòng tay sau khi tắm xong liền không tìm thấy, Diêm Trừng lập tức truy vấn không ngừng có phải cậu đã làm mất không, rồi chạy đi đâu đó, mua về một chiếc khác.
Vì thế, Kỉ Tiễu thoáng trong nháy mắt mất cân bằng, không ngờ tới, toàn bộ đều bị hắn cất ở chỗ này.
Trừ hai chiếc vòng ra còn một đống đồ linh tinh khác.
Hai cái cuống vé xem phim, cuống vé vào thăm quan triển lãm tranh… rồi ảnh chụp, ảnh tập thể từ lúc bọn họ lần đầu tiên đi chơi, tới ảnh lễ thành nhân cuối cấp III, rồi ảnh tốt nghiệp, Diêm Trừng đều giữ lại hết.
Thời trung học bọn họ vẫn còn ngây ngô, so với chính mình chưa bao giờ cười, Diêm Trừng trong bức ảnh nào cũng cười vô cùng sáng lạn, nụ cười của hắn rất có sức hút, cũng không bừa bãi, nhưng có vẻ thực tiêu sai dương quang sáng lạn, lộ ra hàm răng trắng đều, dù đứng ở hàng cuối cùng nhưng chiều cao tách biệt ở trong lớp cũng nói không nên lời chói mắt.
Mà bức ảnh cuối cùng chụp trước khi tốt nghiệp, khi đó hai người đang cãi nhau, trong ảnh, Diêm Trừng hơi hơi rủ mắt, tầm mắt chiếu thẳng vào gáy Kỉ Tiễu, ánh mắt kia quá xa thấy không rõ nhưng lại có vẻ phá lệ chuyên chú cùng trực tiếp.
Kỉ Tiễu nhìn nhìn, nhịn không được khẽ cong cong miệng.
Mà còn lại trong hộp tất cả đều là tạp chí.
Xa nhất là tranh minh họa loli Chòm Sao của Kỉ Tiễu cho nhà xuất bản, gần nhất là các tạp chí truyện tranh do Liêu Viễn Đông giới thiệu, một quyển lại một quyển, chỉ cần có tác phẩm của Kỉ Tiễu, Diêm Trừng nhất định sẽ mua, không thiếu một số, đặc biệt là giải thưởng cậu giành chiến thắng trong kì bỏ phiếu càng được bảo quản kỹ hơn, để tít dưới đáy hộp, ai cũng không cho biết, ai cũng không cho chạm vào.
Kỉ Tiễu vuốt ve tỉ mỉ bức tranh, rốt cuộc nhịn không được cúi đầu ôm nó vào trong lòng!
……
Cậu không biết đã duy trì tư thế này bao lâu, thẳng tới khi chuông di động trong túi áo vang lên.
Kỉ Tiễu chuyển người ngồi dậy, khi nhìn thấy dãy số, cả người cậu chấn động mạnh, cuối cùng như mộng, ngón tay run rẩy ấn nút nghe.
Người đầu dây giống như không nghĩ tới cậu sẽ đồng ý nghe điện, sau một lúc lâu đều không phát ra âm thanh, hai người cứ như vậy cùng trầm mặc, yên tĩnh ban đêm chỉ còn lại truyền tới từ đối phương tiếng hô hấp như có như không.
Kỉ Tiễu tay ôm khunh ảnh lồng kính có chút bủn rủn, khung ảnh lồng kình rơi xuống va chạm với khung giường, phát ra tiếng động không lớn không nhỏ, người đầu dây cho rằng Kỉ Tiễu không kiên nhẫn vội vàng nói: “Kỉ Tiễu, cậu….cậu đừng cúp máy…tớ chỉ nói một câu thôi, một câu là được rồi, tớ…tớ mấy ngày nay mới biết một chút chuyện, trong lòng có chút khó chịu, liền muốn nói chuyện với cậu, còn nữa, còn nữa, tớ chỉ là….rất nhớ cậu….”
Nói xong Diêm Trừng cũng hiểu được có chút chịu không nổi, chính hắn tự cười một chút, rồi nhẫn tâm cúp điện thoại.
Kỉ Tiễu nghe bên tai truyền tới tiếng tút dài, vẫn cầm di động không nhúc nhích, một hồi lâu mới ‘lạch cạch’ buông lỏng di động trong tay, di động cùng khung ảnh rơi xuống cùng một chỗ.
Kỉ Tiễu nặng nề che mặt, chầm chậm dùng lực hô hấp, lại vẫn nhịn không được mà trong tâm ùa lên từng đợt chua xót.
Bị tóc mái che khuất khuôn mặt, mơ hồ có thể thấy được hai hàng nước mắt tinh thế theo khe hở chảy dài xuống dưới….
Nếu kéo dài thêm hai giây nữa, Kỉ Tiễu nghĩ, cậu nhất định sẽ nhịn không được mà nói câu nói kia.
Tớ cũng vậy.
Tớ cũng….rất nhớ câu.
Hết chương 135